- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 429,713
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Bh][On-Going] Ô Rô
Chương 29: Qua năm.
Chương 29: Qua năm.
Nhưng Kỳ An không tiếp tục chủ đề có phần nặng nề này, năm ngón tay phải nàng nhẹ nhàng luồn vào mái tóc bị gió thổi rối tung của tôi, nghịch ngợm như đứa trẻ hư mà vò chúng rối thêm, rồi cười tươi để lộ hai hàm răng đều tăm tắp, đôi mắt rạng rỡ tựa cầu vồng sau cơn mưa.Tôi cử động đầu một cách cứng ngắc, muốn thoát khỏi bàn tay đang nghịch ngợm kia, vậy rốt cuộc vừa rồi bản thân đã trông chờ điều gì cơ chứ.Động tác xoa đầu tôi của nàng quá đỗi dịu dàng, vì thế trong lòng tôi đương nhiên diễn giải nó thành tín hiệu vỗ về an ủi, hoặc là đang giúp tôi sửa lại mái tóc rối, thế nhưng quỹ đạo của những ngón tay lại lệch đi, cố tình càng xoa càng rối, giống hệt như con người nàng vậy, đầy bất ngờ và phóng khoáng.Có những lúc Kỳ An thật sự không giống một người chị gái theo nghĩa truyền thống, không giống chút nào cả.
Tôi thường hoài nghi liệu có phải chính mình mới mâu thuẫn, bị phân tách thành hai phần khác biệt, nhưng dường như người có linh hồn song sinh lại là nàng: phần lớn thời gian thì dịu dàng phong tình đến mức khiến người ta thỏa lòng lao vào lửa, nhưng trong một số ít trường hợp lại ngây thơ tinh nghịch đến không ngờ, là kiểu trẻ con sẽ đeo mặt nạ yêu tinh, bấm chuông cửa nhà bạn đinh đong inh ỏi vào đêm Halloween, rồi cất giọng trong trẻo hô to "Trick or treat" để đòi kẹo.Tôi không biết đã có bao nhiêu người từng thấy dáng vẻ đó của nàng, nói một cách ích kỷ, tôi mong là càng ít càng tốt.
Để tôi được sở hữu một Kỳ An phiên bản giới hạn đáng giá, để tôi trở nên khác biệt với những người khác."
Buổi tối định thế nào đây, khi nào về nhà?"
"Em biết về thế nào, về để lại bị mắng hả?"
Tôi hậm hực liếc nàng một cái, như giáo viên chủ nhiệm đang trách hỏi một học sinh tiểu học lớp dưới không hiểu chuyện.
Kỳ An lập tức giơ tay làm tư thế đầu hàng, xuống nước dỗ dành, "Không nói nữa, chị không nói nữa được chưa."
Trời tối sớm, mới sáu giờ mà đèn đường đã đồng loạt sáng trưng.
Khi đi đến đầu phố, tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói với Kỳ An, người đàn ông trung niên xách túi giấy màu xanh vừa đi ngang qua kia là thầy chủ nhiệm hồi cấp ba của chúng ta đó.Nàng cũng ngoảnh đầu nhìn theo, chẳng biết có thấy rõ hay không, rồi hỏi, thế sao không chào một tiếng.Tôi đáp, chắc thầy không nhận ra em nữa rồi, với lại, hồi đi học thầy cũng chẳng ưa gì em."
Tại sao vậy?"
"Chắc là... em từng trốn học bị thầy bắt gặp."
Mắt nàng thoáng vẻ kinh ngạc, rồi nàng lắc đầu cười bất lực, "Thời đi học em lại nghịch ngợm thế cơ à."
Tôi chỉ khẽ nhếch mép cười không tỏ ý kiến, thầm nghĩ trong lòng, không phải đâu, có lẽ em chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.Vào những ngày tháng khó khăn nhất, điều trí mạng nhất là nỗ lực học hành mà thành tích vẫn cứ tụt dốc không phanh, về đến nhà lại động một tí là cãi nhau với cha mẹ đến mức giương cung bạt kiếm.
Tôi ghét cái tính kiểm soát quá mạnh của họ, từ việc chọn khoa Văn hay Lý cho đến việc chọn câu hỏi tự chọn trong môn Toán là hệ tọa độ hay bất đẳng thức, bước nào cũng muốn chen vào, thế là bị trách mắng nghiêm khắc "Nghe lời người khuyên thì no bụng".Tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng cứ giữ trong lòng, vì mọi người xung quanh ai cũng chỉ lo việc của riêng mình, thời gian là số mệnh, tôi không dám chạm vào bánh xe số mệnh của họ, đành chỉ biết trút lòng vào cuốn nhật ký, tự phơi bày mình như con cá khô, viết ở trang đầu tiên, cuộc sống rối như một mớ bòng bong, vai hề lại chính là tôi.Cho nên câu chuyện của chúng tôi chưa bao giờ nảy mầm từ những lần tình cờ gặp gỡ, bởi mỗi cuộc gặp gỡ đều được tôi mong chờ cả một ngày dài.
Kỳ An có lẽ sẽ không bao giờ đoán được tôi đã mong chờ cuộc gặp gỡ sau giờ tự học buổi tối ở trạm xe buýt vắng người lúc đêm khuya đến nhường nào, gần như xem nàng là nguồn oxy quý giá khi tôi bị say độ cao nghiêm trọng.Dù trên suốt chuyến xe chúng tôi chẳng nói chuyện mấy, nhưng trong lòng tôi lại vô cớ gửi gắm niềm tin rằng nàng là người có thể đưa tôi thoát khỏi thế giới của Truman*.Bởi nàng khác biệt với tất cả những gì tôi từng tiếp xúc, nổi bật một cách ngang tàng và sống động, tràn đầy sức sống trong cuộc sống khuôn mẫu, tự bó buộc của tôi.***
Tuyến xe buýt 307 thực chất là một tuyến tham quan, không đông người, ngay cả vào giờ cao điểm buổi tối cũng có sự thong thả riêng biệt.
Vì vậy, khi nghiên cứu cách đi đến nhà hàng đã đặt trước, tôi dứt khoát phủ quyết đề nghị bắt taxi của Kỳ An, "Đi xe buýt tiện lắm!"
Nàng chắc chắn không đoán được tôi sẽ rất nhớ những lúc cùng nhau đi xe buýt, yên lặng ngồi không nói gì, vai khẽ chạm vào nhau.
Nhưng xe buýt ở Bắc Kinh lúc nào cũng đông nghẹt như đồ hộp bị nén ép, không chừa một chút không gian sống nào cho những yếu tố lãng mạn, thật đáng ghét.Dần dần, tôi lại bắt đầu buồn ngủ, không biết đã bị thứ gì tiêu hao quá nhiều năng lượng, ý thức ngày càng mơ hồ, cuối cùng cảm nhận được Kỳ An vòng tay qua vai tôi, nhẹ nhàng kéo tôi về phía nàng.Khi mơ màng tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối đen như mực, màn đêm như thể được quét một lớp sơn dầu đen đặc quánh, ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa kính tạo nên những ảnh ảo chồng chéo.
Tôi dụi mắt còn đang lim dim, cố gắng thích nghi với ánh sáng, hỏi nàng đã đến đâu rồi.Nàng thấy tôi tỉnh, bàn tay lỏng lẻo rút khỏi vai tôi, bình tĩnh trả lời tên một trạm dừng, tôi lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, "Chị có biết là đã đi quá trạm rồi không!"
"Chị biết mà," Nàng ngược lại nhìn tôi kỳ quặc, "Là tự em ngủ quên thôi."
Tôi bị logic cường đạo của Kỳ An thuyết phục: Thế chị đâu có ngủ, sao cũng không nghe thông báo trạm dừng."
Chị có nghe, chỉ là không nỡ đánh thức em thôi."
"Có gì mà không nỡ chứ," Tôi lẩm bẩm một câu, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trạm sau xuống đi...
Em chẳng thiếu chút giấc ngủ này lắm."
"Nhưng chị không nỡ," Giọng nàng hạ thấp hơn một chút, đảm bảo chỉ mình tôi nghe thấy, "Sẽ bỏ qua cơ hội đường hoàng ôm em thêm một lúc."
Rồi nàng gõ chữ vào khung nhập liệu trên điện thoại cho tôi xem: Nhưng mà vừa nghĩ môi của bé ngốc rất dễ hôn, bề ngoài lại phải ngồi nghiêm chỉnh không liếc ngang liếc dọc như Liễu Hạ Huệ đương đại, diễn mệt lắm đó.Tôi mới miễn cưỡng lướt qua được đại khái thì nàng đã nhấn giữ phím xóa sạch không còn dấu vết, hoàn toàn không để lại bằng chứng, giở trò lưu manh xong ngược lại chính mình không chịu nổi trước.
Thế là tôi chợt hiểu ra tại sao nàng phải gõ chữ, hóa ra là vì không nói được thành lời.Tôi dở khóc dở cười nhìn nàng ngồi lại tư thế cũ, chỉnh lại thần thái như ban đầu, cũng gõ vào khung nhập liệu: Chị gái, chị còn sợ hình tượng sụp đổ nữa hả?Kỳ An làm vẻ mặt bối rối như thật: Chị trong ngoài không nhất quán thế sao?Tôi thẳng thừng vạch trần: Nhìn chị đã thấy không đứng đắn rồi.***
Khi Kỳ An nói muốn đưa tôi về nhà, tôi không đồng ý, nói chị về trước đi, em tự mình đi dạo loanh quanh một chút.
Nàng thở dài, nói không muốn.
Rồi cùng tôi lang thang dọc vỉa hè cho đến khi các cửa hàng lớn nhỏ ven đường lần lượt đóng cửa.Trước khi ra ngoài tôi đã cố ý mang theo chứng minh thư, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngủ qua đêm ở ngoài, ấu trĩ nghĩ rằng mình chủ động về nhà thì đồng nghĩa với việc thừa nhận mình mới là người làm sai, là bên đuối lý.
Biết con gái không ai bằng mẹ, hơn chín giờ mẹ tôi nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, khi nào về nhà, không nghi ngờ gì là đã lùi một bước.Còn cha tôi, cái tính khí nóng nảy của cha cứng rắn đến mức trời sập xuống cũng sẽ không nói một lời xin lỗi.Lúc về đến nhà, cửa phòng của cha mẹ đều đã đóng, chưa đến giờ nghỉ ngơi thường lệ, theo lẽ thường có thể hiểu là chiến tranh lạnh, nhưng đối với cha tôi thì đó là cách nhượng bộ, cha về phòng là để tôi về nhà.
Cha vẫn luôn như vậy, nhưng tôi lại không thể chấp nhận thái độ hòa giải này một cách dễ dàng.Cửa sổ thông báo tin nhắn mới hiện lên, Kỳ An gửi đến: Nói chuyện tử tế, có gì thì nói rõ ràng là được, đừng hờn dỗi.Tôi nói, không có nói chuyện.Nàng ngập ngừng một chút, vì dòng chữ đang nhập trên cửa sổ trò chuyện bị ngắt quãng một lúc lâu.
Sau đó Kỳ An nói được rồi, vậy cũng được, cả hai cùng bình tĩnh lại.***
Đêm Giao thừa, Kỳ An chia sẻ một liên kết từ một ứng dụng hát karaoke nào đó, là bài hát lần trước tôi nói với nàng là muốn nghe.
Lúc ấy Kỳ An còn ngạo kiều nói biểu hiện tốt mới thu âm cho em, chỉ chỉ vào má đòi một nụ hôn.
Tôi nói không bán thân, với lại tối nay ở đường ven sông có nghệ sĩ đường phố hát, yêu cầu một bài chỉ có hai tệ thôi.Nàng giả vờ tức giận, ờ, vậy em đi đi.Tôi đương nhiên không dám đi thật, ngoan ngoãn để lại một vệt ấm áp trên mỗi bên má nàng, nói trả gấp đôi cho chị không cần thối.
Kết quả Kỳ An ngồi tại chỗ tăng giá, nói không đủ, tăng giá rồi, tăng gấp mười lần.Mùa đông thì nên ôm và hôn, dùng khoảng cách gần gũi nhất để tránh đi lớp sương mù che mắt.
Kỳ An biết rõ điều này, nên nàng không ngừng tăng giá, rồi hét giá trên trời đòi tôi trả khoản tiền còn thiếu ngày càng tăng thêm, và đoán chắc rằng tôi sẽ đồng ý vô điều kiện."
Quà năm mới."
Cái người này thật biết cách làm cho xong chuyện, tôi tố cáo: "Đây là thứ em đã trả công từ lâu rồi!"
Kỳ An làm bộ mặt "em không nhắc chị cũng quên mất" như vừa bừng tỉnh: "Ồ, ngoan, làm ơn thanh toán nốt khoản còn thiếu đi."
Tôi nói, thanh toán thế nào, cần gửi bưu điện cho chị không?Nàng không chút khách sáo: Được thôi.Thế là tôi hỏi thêm một câu, vẫn đang ở Bắc Kinh hả.Kỳ An nói, không phải đâu, về Quảng Châu rồi, chiều nay còn đến Happy Valley nữa.
Rồi gửi cho tôi một đoạn video, hình ảnh rung lắc khiến người ta chóng mặt, người đông như mắc cửi."
Một mình chị thôi à."
Nàng không trả lời tôi nữa.Tôi quá hối hận vì đã nói sai lời, lúc này xin lỗi dường như còn tệ hơn, tôi đã có thể tưởng tượng ra nàng sẽ dùng giọng điệu dịu dàng và bao dung nói không sao đâu, nhưng âm điệu sẽ theo đó mà trở nên buồn bã.Người lớn không quen thức khuya, vừa qua mười giờ đã nói muốn nghỉ ngơi trước, rồi mọi người dần dần tản đi.
Mẹ tôi nói muốn đi gọi điện thoại cho nhà bà ngoại, cũng đi ra ngoài rồi, rõ ràng là vì từ trường của mẹ với cha tôi không hợp nhau.Trong nhà chỉ còn lại tôi, cha tôi và gia đình bác cả, mấy người họ nói chuyện phiếm linh tinh, chẳng có gì thú vị, trên TV đang chiếu một tiểu phẩm khá hay nhưng chỉ có mình tôi xem, cười cũng không được, không cười cũng chẳng xong.Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, không có thông báo tin nhắn mới, tôi làm như Kỳ An thường làm, dùng một chủ đề mới để phá vỡ tình thế khó xử, hay là hỏi nàng có xem Gala mừng xuân không nhỉ, tiết mục hiện tại có vẻ khá hay.
Nhưng tôi lập tức nghĩ rằng đây có lẽ lại là một câu nói rất ngốc nghếch, một mình xem Gala mừng xuân chỉ càng thêm cô đơn.Tôi từng cho rằng mình có thể đồng cảm rất tốt với Kỳ An về chủ đề gia đình, bây giờ xem ra có chút tự phụ đến nực cười.So ra thì tôi thà giữ nguyên hiện trạng còn hơn, bởi tôi là một kẻ phàm tục rất theo đuổi sự hòa đồng, để ý đến ánh mắt của người đời, vì thế khó mà tưởng tượng được từ nhỏ đến lớn không có ai đến họp phụ huynh, chứ đừng nói đến mọi hoạt động cha mẹ và con cái, mỗi ngày tự mình ký vào vở bài tập dòng chữ "đã hoàn thành", lúc thi đại học thì một mình vào phòng thi và về nhà.Tôi vẫn có thể vui vẻ hòa thuận ngoài mặt để tụ tập cùng họ hàng gần xa ăn một bữa cơm tất niên náo nhiệt, còn Kỳ An lại bị một kẻ ngốc không biết ý tứ hỏi một cách lạnh nhạt, "Một mình chị thôi à?" vào cái ngày đoàn viên truyền thống trọng đại này.Mà bây giờ điều tôi có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại lời xin lỗi vô ích trong lòng, về bản chất vẫn là ích kỷ, chỉ có thể dùng để tự cảm động chính mình.Thấp tha thấp thỏm đến 0 giờ, trong tiếng pháo nổ đì đùng vang trời ở huyện lỵ nhỏ, điện thoại liên tục reo lên inh ỏi, rất nhiều nhóm trò chuyện, cùng với bạn bè canh đúng giờ gửi lời chúc mừng năm mới, khung trò chuyện với Kỳ An bị những tin nhắn mới không ngừng tràn vào đè xuống tận đáy.Tôi cố gắng trả lời từng tin nhắn nhanh nhất có thể, lúc này cha tôi giục tôi đừng xem nữa đi ngủ đi, mấy tiết mục sau không có gì hay đâu.
Tôi nói con biết rồi, vốn dĩ không còn tâm trạng xem tiếp nữa, từ nhà chính đi ra giả vờ chuẩn bị đi rửa mặt.Ở ngoài sân, tôi tranh thủ lúc tiếng pháo nổ vang trời gửi tin nhắn thoại cho nàng, nhưng con số 00:00 trên màn hình đã nhảy sang 00:02.
Tôi không chắc Kỳ An có để tâm đến việc tôi không canh đúng giờ hay không, tóm lại là tôi buồn muốn chết, trong mùi thuốc pháo cay nồng làm mắt tôi đỏ hoe, cố gắng vực dậy tinh thần, dùng giọng điệu vui vẻ nói: Chúc mừng năm mới.0 giờ 15 phút, nàng đáp, ừ..// The Truman Show (năm 1998), nói về một người đàn ông sống trong một thế giới được dựng nên để phát sóng cuộc đời anh ta như một chương trình truyền hình thực tế.
Vì vậy, "Thế giới Truman" đã trở thành một khái niệm để chỉ một tình huống mà cuộc sống của ai đó bị kiểm soát, giám sát mà người đó không hề hay biết.