Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 40


Edit: RyalUông Thịnh siết chặt tờ giấy nhăn nhúm kia trong tay, nghiến răng thật mạnh.Hắn rất muốn quay đầu lại xem có phải Thi Hạ Dương đang đắc ý cười nhìn mình hay không, nhưng cuối cùng vẫn nhét tờ giấy vào hộp bút, kéo khóa kín lại, tiếp tục vờ như đang chăm chú nghe giảng bài.Thi Hạ Dương nhỏng người lên ngó Uông Thịnh, lại phát hiện hắn rất thờ ơ.Thế mà bảo thích tôi, muốn vào đại học cùng tôi.Đúng là xạo sự.Thi Hạ Dương nghĩ, cậu đi đời rồi Uông Thịnh ạ, hai ta cùng đi đời rồi!Lúc hết tiết Thi Hạ Dương lại xúm xít ra ngoài, rủ đám bạn nhí nhố cùng bỏ tiết tự học đi chơi đá bóng.Bước ngang qua chỗ Uông Thịnh, cậu còn cố ý dính chặt vào một nam sinh khác giữa tiết trời nóng như đổ lửa.Thi Hạ Dương chẳng cần ngó sang cũng biết Uông Thịnh đang cáu tiết nhìn mình chằm chằm, cậu muốn thế mà.Thi Hạ Dương nhiều chiêu trò và cũng thù dai cực kì: tôi gọi cậu là chồng mà cậu không thèm để ý đến tôi, giờ tôi cho cậu tức chết luôn.Cậu víu lấy người khác như thiếu xương, lúc quay về lại chạm mắt với Uông Thịnh.Cái tên ấy ngồi nguyên tại chỗ, khuôn mặt thản nhiên chẳng thấy vui buồn hờn giận.Thi Hạ Dương bĩu môi với hắn một cái, rồi lại xớn xác đi chơi.Chuông vào học đã reo vang mà cậu chẳng thèm về tự học.Bình thường họ trốn tiết tự học cũng quen rồi, Uông Thịnh nhìn ra cửa sổ là thấy những bóng người lúc nhúc trên sân bóng đá.Hắn cầm chặt cây bút nhưng không viết nổi chữ nào, nhìn nhãi con chạy như nhóc báo ngoài kia, chỉ muốn ra ngoài xách cổ cậu về ngay lập tức.Nhóc báo ấy à?Thực ra là bé mèo con nhà họ Uông nuôi chứ.Uông Thịnh đứng lên, bước khỏi phòng học dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.3 giờ chiều đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày, hắn vừa ra khỏi tòa nhà đã có cảm giác như bị quăng vào lò nướng, chẳng hiểu sao mấy đứa này vẫn còn đá bóng được.Không sợ say nắng à?Uông Thịnh tiến thêm vài bước, đứng dưới một tán cây to.Có một câu tục ngữ rất đúng: Dưới tán cây cao mát rười rượi.Trời vừa nóng vừa khô, Uông Thịnh đứng đó mà chẳng than một tiếng.Thi Hạ Dương chơi rất hăng, nhưng vì cuối tuần vừa làm chuyện ứ ừ nên mông vẫn chưa khỏi hẳn.

Cậu chỉ chạy vài bước là dừng, đứng tại chỗ làm huấn luyện viên chỉ đạo mấy người trên sân.Đang sung sướng, Thi Hạ Dương quay đầu lại thấy người đứng dưới tàng cây.Cậu hơi sửng sốt, rồi không nhịn được mà nhoẻn cười.Uông Thịnh thấy người ta nhìn mình thì xoay người bước ra phía sau tòa nhà dạy học – nơi ấy có một rừng cây nhỏ, mấy cặp tình nhân trong trường toàn lẻn vào chim chuột với nhau.Thi Hạ Dương cứ tưởng hắn sẽ về lớp, nào ngờ Uông Thịnh lại vòng ra khu đó.Cậu hơi do dự rồi bịa bừa một cái cớ, tránh khỏi tầm mắt mọi người rồi bám theo."

Ui, lớp trưởng cũng trốn học à?".

Thi Hạ Dương hớn hở bước vào rừng, nhìn thấy Uông Thịnh đang đứng tựa vào thân cây.Hắn nhìn cậu, im lặng túm người ta về chỗ mình, kabedon."

Nè?

Làm gì đó?".

Thi Hạ Dương còn bận làm bộ làm tịch.

"Muốn đánh nhau à?"."

Cậu muốn gì mà nghịch thế?".

Lúc thốt ra câu này, tay Uông Thịnh đã với vào trong quần Thi Hạ Dương xoa lên thằng em chưa thức giấc."...

Đụ má!".

Cậu giãy giụa, sợ tới mức muốn chuồn đi.Nhưng Uông Thịnh ấn chặt nhóc con này trên thân cây, sờ thứ đã bắt đầu có phản ứng."

Cậu điên à?".

Thi Hạ Dương cau mày.

"Sao to gan thế?".To gan đến nỗi dám mò háng tôi giữa trường học, giữa ban ngày ban mặt?Đúng là trâu bò!Uông Thịnh hỏi: "Tờ giấy cậu gửi cho tôi trong giờ là có ý gì?"."

Tôi chỉ bảo với cậu là tôi không hiểu thôi mà".

Thi Hạ Dương đưa ra một câu trả lời rất hợp lí.

"Chẳng hiểu từ nào hết"."

Vô nghĩa".

Uông Thịnh nói.

"Cậu mất gốc nhiều như thế, học thì phải học từ cấp hai, thiên tài hay sao mà mới thuộc hai mươi từ đơn đã hiểu cả bài?"."

Đúng rồi!".

Thi Hạ Dương chẳng thèm giãy giụa nữa, Uông Thịnh sờ rõ là thích.

Cậu thảnh thơi dựa vào thân cây, híp mắt cười ranh mãnh: "Tôi là thiên tài ở phương diện này mà, công nhận chưa?".Nói xong câu ấy, tay cậu cũng mò xuống hạ bộ Uông Thịnh, xoa một cái thật mạnh cách lớp quần đồng phục mỏng manh.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 41


Edit: RyalUông Thịnh đúng không phải người.Thi Hạ Dương nghĩ: Lớp trưởng quả là lớp trưởng, lúc nào cũng trâu bò nhất.Giờ còn chưa tan học mà hai người đã trốn trong rừng cây nhỏ mò háng nhau, xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, kích thích biết mấy.Thi Hạ Dương vừa vuốt vừa hỏi: "Sao hàng của cậu to thế?"."

To cho cậu hưởng".

Uông Thịnh gần như đã đè lên người cậu, vừa thở dốc vừa ghé vào sát đôi tai đỏ bừng mà nói lời tục tĩu.

"Thích không?".Thi Hạ Dương hơi nuốt nước bọt, cậu không chịu đựng nổi một Uông Thịnh thế này.Mới mười bảy mười tám tuổi, hắn học đâu ra cái thói ấy?Sao gợi cảm dữ vậy?"

Tạm được".

Thi Hạ Dương hơi hất cằm, hầu kết run run.

"Cậu nhanh cái tay lên coi".Uông Thịnh cười cười, bắt đầu tăng tốc độ ve vuốt thứ kia.Chết mất thôi.Cả hai cùng nghĩ vậy.Mặt trời treo trên đầu, trốn giữa trường học, người khác thì học hành chăm chỉ, họ lại đi tuốt súng người ta.Thế thì có công bằng không nhỉ?Thi Hạ Dương bị chói không mở nổi mắt.

Cậu chỉ có cảm giác như hai người đang cùng làm mồi lửa, đốt cho khu rừng này cháy rụi thành tro.Điều Thi Hạ Dương không biết là lồng ngực Uông Thịnh đã cháy vì mình từ lâu lắm, nhưng kẻ phóng hỏa lại vô tư đến kì lạ.Uông Thịnh nói: "Gọi lại thêm lần nữa xem nào?"."

Gì cơ?"."

Cái cậu viết ban nãy ấy".

Hắn hơi cúi người đặt cằm trên vai Thi Hạ Dương, hai mắt nhắm chặt, hơi thở dồn dập.Thứ kích thích hắn đâu chỉ là bàn tay Thi Hạ Dương, mà còn là câu "chồng ơi" kia nữa...

Chỉ cần hai chữ ấy thôi, Uông Thịnh có thể giao cả ba hồn bảy phách thuộc về mình cho người ta nắm giữ hết thảy.Thi Hạ Dương nghe thế thì nghiêng đầu cười: "Không".Uông Thịnh nhíu mày, cắn tai cậu.Thi Hạ Dương không chịu nổi mà rên nhè nhẹ.Uông Thịnh tăng tốc độ và cả lực tay, nhưng đến lúc tiếng rên rỉ của Thi Hạ Dương sắp sửa không khống chế được, muốn tuôn trào theo dục vọng thì hắn lại dừng.Uông Thịnh nắm thằng em nhà cậu, ngón tay đặt ngay mã mắt – nơi ấy dính dớp và ướt nhẹp, đã có chất lỏng trào ra.Thi Hạ Dương nghẹn ứ khó chịu, tuốt tuốt thứ của hắn mấy cái như xin tha."

Đừng giỡn nữa mà".

Cậu nghiêng đầu, hôn hắn vẻ lấy lòng.Khoảnh khắc hai bờ môi dán lấy nhau, Thi Hạ Dương cảm giác được rất rõ thứ trong tay mình lại phình lên thêm một cỡ, cậu hoảng hốt chốc lát mới hiểu, đó là vì mình hôn hắn.Thích hôn đến thế cơ à?Thi Hạ Dương cười cười nhìn Uông Thịnh, một tay tiếp tục vuốt lên xuống, một tay bấu lấy eo hắn mà hôn.Động tác trên tay cậu dần chậm lại vì nụ hôn điên cuồng, vốn là Thi Hạ Dương chủ động bắt đầu, nhưng lúc sau lại do Uông Thịnh nắm quyền điều khiển và chiếm đoạt như mãnh thú.Không có kết cấu, chẳng chút kĩ xảo – hai người chỉ hưng phấn đơn thuần là vì thích thôi.Uông Thịnh đột nhiên phát hiện rằng, dù hắn thích làm tình với Thi Hạ Dương nhưng ôm hôn thuần túy lại vượt lên cả những khoái cảm nhục dục đơn thuần.Hắn cứ ngỡ dục vọng và ham muốn chiếm hữu của mình đối với Thi Hạ Dương lớn hơn tình yêu, giờ lại đột nhiên hiểu được – ham muốn chiếm hữu ấy sản sinh vì tình yêu đã nảy nở từ rất sớm.Họ từng trốn ở nơi kín như bưng mà làm chuyện xấu, giờ lại quấn lấy nhau giữa ban ngày, đúng là một đôi trai trẻ phản nghịch.Nhưng Uông Thịnh lại đắm chìm trong cái phản nghịch ấy."

Gọi tôi đi".

Hắn tách khỏi miệng Thi Hạ Dương.

"Nhanh nào".Thi Hạ Dương bị hôn đến nỗi mơ màng, trái tim đập nhanh như nổi trống.Cậu trợn mắt nhìn người trước mặt, đủ loại khát vọng phá tan lồng ngực, vòng hai tay ôm Uông Thịnh và nói bằng giọng mềm dính: "Chồng ơi, anh giúp em đi mà".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 42


Edit: RyalUông Thịnh hiểu Thi Hạ Dương rất rõ: nhãi con này chính là loại người "sướng thì sao cũng được" điển hình, miệng cậu nói toàn lời thật lòng, nhưng lời thật lòng ấy cũng chỉ để hưởng ngon ngọt.Hắn chẳng có cách nào, mà cũng không phủ nhận nổi rằng mình chỉ có thể phục tùng cậu.Tốc độ trên tay dần tăng nhanh, lại khiêu khích hai tai đỏ bừng, Thi Hạ Dương bắn rất nhanh.Dù sao cũng đang ở trường, lúc cậu bắn thì Uông Thịnh nghiêng người để tinh dịch rơi xuống đất, tránh làm bẩn quần áo.Thi Hạ Dương bủn rủn tựa vào thân cây, thở hổn hển nhìn Uông Thịnh: "Kích thích quá thể".Trong trường học, giữa ban ngày ban mặt, mà hai người đang làm gì đây?"

Còn chưa hết kích thích đâu".

Uông Thịnh kéo mạnh tay cậu, nhét vào trong quần mình.

"Tôi vẫn cứng đây này".Thi Hạ Dương cười: "Lớp trưởng ơi, cậu không sợ bị thầy cô bắt gặp à?"."

Sợ chứ".

Hắn bước tới gần, thổi vào lỗ tai cậu.

"Nên cậu phải nhanh lên".Thi Hạ Dương chẳng thèm, cậu tuốt chậm rì rì, nhìn Uông Thịnh cười nhăn nhở.Dù sao cũng sướng xong rồi, giờ nhiệm vụ mấu chốt là nhìn hắn bị mình làm khó.Thi Hạ Dương rất thích cảm giác nhìn Uông Thịnh được thầy cô cưng đến tận trời bị năm anh em nhà mình khống chế, chẳng mấy khi cậu tự tin đến mức này."

Đừng cười nữa".

Uông Thịnh hôn cậu.Thi Hạ Dương đẩy hắn ra, hỏi: "Tại sao?

Cậu quản trời quản đất thì thôi đi, giờ còn không cho cười nữa?"."

Thấy cậu cười là tôi chỉ muốn lột quần cậu ra chịch".

Uông Thịnh đáp.

"Sợ không?".Thi Hạ Dương cười chẳng ngừng được, tay cũng bắt đầu dùng sức: "Cậu được lắm, nói câu nào cũng bảo muốn chịch chết tôi".Cậu tăng lực tay, nghe tiếng thở dốc dần trở nên gấp gáp của Uông Thịnh thì thỏa mãn vô cùng.Cậu chưa từng nghĩ đến việc một người cái gì cũng không làm nổi như mình cuối cùng lại tìm thấy cảm giác thành tựu trong tình huống thế này, thế là sao?Nhưng dù đúng hay sai, Thi Hạ Dương cũng đã lún sâu vào mất rồi.Cậu vừa tuốt cho Uông Thịnh vừa cười nhăn nhở: "Trước khi chịch chết tôi, chắc cậu đã chết dưới mấy anh em nhà tôi vì sung sướng rồi".Thi Hạ Dương làm cái gì cũng qua loa bừa bãi, thẩm du cho Uông Thịnh cũng thế.Không có kĩ thuật gì hết, chỉ dựa vào sức lực và tâm trạng.Nhưng chỉ vì đây là Thi Hạ Dương, nên Uông Thịnh nhanh chóng lên đỉnh.Hắn trân trọng những kích thích ngây ngô vụng về đó."

Sướng chưa?".

Tay Thi Hạ Dương dính dớp, cậu chọc chọc môi Uông Thịnh.

"Thử nếm hàng của cậu đi này?".Cậu có quá nhiều cách để quyến rũ người ta chỉ bằng một động tác nhỏ, cứ khiến Uông Thịnh điên đảo cả tâm hồn.Uông Thịnh hơi mút ngón tay Thi Hạ Dương, rồi ôm lấy cậu mà hôn.Cậu cũng chẳng đẩy ra, rầm rì tiếp nhận.Cái ôm vừa nóng vừa chặt, Thi Hạ Dương có cảm giác mình sắp hòa tan vào lồng ngực nóng bỏng kia mất rồi.Nụ hôn vừa kịch liệt vừa triền miên, như thể muốn nuốt cậu vào bụng, như muốn mê hoặc cho cậu choáng váng.Chỉ hôn cái thôi mà Thi Hạ Dương cũng rên rỉ, đến khi Uông Thịnh tách ra cậu lại níu lấy hắn, vặn vẹo trong lồng ngực hắn: "Cái này gây nghiện đúng không?"."

Cái gì?".Thi Hạ Dương kéo tay Uông Thịnh đặt lên mông mình, mân mê kẽ mông qua lớp quần đồng phục: "Cái này này".Uông Thịnh cười: "Muốn tôi chịch cậu à?"."

Ừa".

Thi Hạ Dương cũng chẳng giấu giếm.

"Chừng nào tan học đi tìm chỗ làm nhé?

Tôi muốn mà".Uông Thịnh nhìn cậu chằm chằm một chốc, cố nén dục vọng muốn lột sạch cả người Thi Hạ Dương.Một giọt mồ hôi lăn qua thái dương, hầu kết hắn hơi run rẩy: "Mông cậu không đau à?"."

Đỡ nhiều rồi".

Thi Hạ Dương xán lại gần, lười biếng tựa người vào lòng Uông Thịnh.

"Tôi gọi chồng cái là cậu nắng luôn, đúng không?".Ryal's note: Mọi khi mình sẽ edit cho hết đoạn dduj rồi đăng luôn thể, nhưng lần này hai ông nhõi làm chuyện người nhớn hết 10 chương lận =))) Nên thôi cho mọi người đọc đoạn vuốt kookoo trước nhé.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 43


Edit: RyalNhững câu Thi Hạ Dương thốt ra bao giờ cũng có thể khiến Uông Thịnh bất ngờ, như thể bầu trời không còn mưa mà lại đột ngột trút xuống những viên kẹo trái cây đủ vị.Những viên kẹo ấy tuy ngọt nhưng lại cứng ngắc, cứ liên tiếp đập vào đầu hắn.Cũng lợi hại thật."

Trong đầu cậu toàn những thứ gì thế?"."

Vốn tôi định ăn uống chơi bời, nghịch ngợm gây sự, rồi cứu vớt thế giới".

Thi Hạ Dương còn thản nhiên đáp.

"Giờ chỉ muốn làm chuyện mười tám cộng thôi".Uông Thịnh cười: "Nghiện rồi à?"."

Nghiện rồi.

Thứ cậu bắn ra không phải tinh dịch mà là vỏ cây thuốc phiện nghiền thành phấn đúng không?".

Thi Hạ Dương rúc mặt vào cổ người ta.

"Sao nó lại làm tôi như trúng độc, nếm một lần là nghiện cả đời thế này?".Lẽ ra thành tích môn văn của Thi Hạ Dương không thể thấp được, Uông Thịnh thấy cậu sử dụng ngôn ngữ thành thạo lắm."

Chỉ cho mỗi cậu thôi đấy".

Hắn bóp mông Thi Hạ Dương.

"Tối nay thì không được, không phải cậu thích là được đâu"."

Vì sao?".

Thi Hạ Dương hỏi.

"Tối nay cậu hẹn người khác à?".Uông Thịnh dở khóc dở cười."

Sao?

Cậu còn có đứa khác ngoài tôi đúng không?".

Thi Hạ Dương bĩu môi.

"Được rồi, xem ra tôi phải tỉnh mộng thôi.

Cái gì mà thích tôi, theo đuổi tôi, muốn cùng tôi vào đại học, toàn lời chót lưỡi đầu môi trên giường chứ gì, có khi cậu nói với bao nhiêu người khác rồi ấy".Cậu cố ý dùng lời nói đối phó với Uông Thịnh: "Xì, giờ phải làm sao?

Dục vọng không có chỗ xả thì sao tập trung học được"."

Cậu muốn thế nào?".

Dĩ nhiên Uông Thịnh biết nhãi con này đang quậy mình, hắn cứ để mặc cho cậu quậy, để xem cuối cùng đồ ngốc ấy sẽ diễn vở kịch gì."

Cậu không cho tôi xoạc thì tôi cũng đâu ép được, tôi không chơi trò cưỡng ép".

Thi Hạ Dương nói.

"Tôi phải tìm xem có ai giải giúp thứ kịch độc nhân gian này không, nam nam song tu hay gì đó ấy".Uông Thịnh định vờ giận để dọa Thi Hạ Dương, dù sao nhãi con này chỉ ăn cứng chứ không ăn mềm mà.Nhưng hắn không làm được.

Đối mặt với một Thi Hạ Dương thế này thì hắn không làm giá nổi."

Được rồi, đừng nghịch nữa".

Uông Thịnh lấy khăn ướt trong túi ra lau cho Thi Hạ Dương.

"Tối nay cô chủ nhiệm tới thăm nhà, để mai tôi hầu cậu sau".Thi Hạ Dương đột nhiên bật cười."

Được!".

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn, cực kì ưng cách dùng từ của Uông Thịnh."

Hầu" à, Thi Hạ Dương thích từ này lắm."

Ưm".

Cậu lại gọi Uông Thịnh bằng giọng mềm nhũn.Hắn lau xong tay thì giúp cậu kéo khóa quần: "Sao?"."

Khen thưởng cho cậu nha".

Thi Hạ Dương nói.

"Qua đây nào".Uông Thịnh nâng mắt nhìn cậu, nghiêng người sang.Thi Hạ Dương đột nhiên vòng tay qua cổ hắn, thè lưỡi ra liếm một cái trên môi hắn, rồi lại dán bờ môi nóng bỏng bên vành tai Uông Thịnh.

Cậu thở gấp một tiếng yêu kiều, nghe như đang lên đỉnh, thốt ra câu: "Chồng ơi, anh giỏi quá".Thi Hạ Dương biết châm lửa thật, chỉ cần dùng một cây đuốc nhỏ đã thiêu trụi cả cánh rừng trong lòng Uông Thịnh.Hắn như sắp thăng thiên, phải nghiến răng thật chặt mới kìm lại được mong muốn kéo tay người ta trèo tường ra ngoài đi thuê phòng làm tình."

Đệch, cậu đúng là chán sống rồi".

Uông Thịnh nghiến răng nghiến lợi, bóp mông Thi Hạ Dương thật chặt.

"Học ai?"."

Tự học thành tài đó".

Cậu cười hì hì, ngón tay mân mê quanh đầu ngực hắn cách lớp sơ mi đồng phục.

"Chồng dạy hay này, em thì học giỏi, không muốn thành tài cũng khó!".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 44


Edit: RyalUông Thịnh chẳng biết liệu có phải Thi Hạ Dương cố ý hay không, nhãi con này cứ cất tiếng trêu chọc là hắn lại gần như đổi bằng cả tính mạng.Trông thì là một nam sinh cấp ba không học vấn không nghề nghiệp, nhưng thực chất cậu là quỷ đòi mạng đúng không?Mà diễm quỷ thì đúng hơn, thứ quỷ chuyên hút tinh khí con người ấy."

Đừng nghịch".

Nếu không phải lát nữa còn về lớp, thì Uông Thịnh chỉ muốn xử tử Thi Hạ Dương ngay tại chỗ này.Hắn túm cái tay đang làm loạn trước ngực mình, đưa lên miệng hôn.

"Nghỉ một lúc đã rồi về lớp"."

Ứ về đâu".

Thi Hạ Dương bĩu môi, rụt tay lại.

"Giờ về tôi cũng đâu có việc gì làm"."

Học đi".

Uông Thịnh nói.

"Hôm nay cậu còn một bài văn cổ và hai mươi từ đơn tiếng Anh, mấy công thức toán tôi viết cho cậu hôm qua thì sao, cậu quăng vở rồi đúng không?"."...".

Thi Hạ Dương cười gượng.

"Quăng đâu mà quăng".Nhưng cậu xé ra viết giấy mất rồi.Thi Hạ Dương không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Đang yêu sớm mà tự dưng nhắc đến học tập, rõ là mất hứng!Cậu đẩy Uông Thịnh ra định chạy mất, nhưng lại bị túm chặt."

Gì đấy?".

Thi Hạ Dương biếng nhác liếc hắn một cái.Uông Thịnh đáp: "Về học đi"."

Cậu nhàm chán thế".

Thi Hạ Dương lại bĩu môi.

"Đừng có động vào tôi".Uông Thịnh không nói gì mà chỉ nhìn cậu chằm chằm, đến mức lông tơ cả người Thi Hạ Dương dựng đứng, đến linh hồn cũng run run.Cậu phát hiện mình thực sự hết cách rồi, thấy Uông Thịnh thì chỉ có nhũn chân hoặc nhũn chân thôi, cái trước là do bị chịch, cái sau là vì bị dọa.Cậu hơi sợ Uông Thịnh.Thực ra Thi Hạ Dương cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thấy Uông Thịnh đáng sợ đến thế, chẳng phải chỉ cao hơn chút xíu thôi à, bình thường đánh nhau cậu chấp ba thằng còn chưa sợ.Nhưng hắn chỉ nhìn cậu thế thôi, chẳng cần động tay, thậm chí là không cần thốt lời nào, cậu đã..."

Ầy, phiền chết đi được!

Đi thì đi!

Về thì về, hay ho lắm à, cậu trừng mắt cái gì?".

Thi Hạ Dương tỏ vẻ không hợp tác, nhưng vẫn theo chân Uông Thịnh về lớp học.Hắn nhìn cậu bước vào rồi mới vào lớp theo, liếc xuống cuối lớp là thấy cậu đang tựa lưng vào tường ngó mình đăm đăm.Những người khác trong phòng đều đang vùi đầu học tập, chẳng ai chú ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người.

Khi Uông Thịnh quay về cạnh chỗ, Thi Hạ Dương làm mặt quỷ với hắn rồi mới mở sách tiếng Anh.Uông Thịnh không giận, chỉ cười.Dễ thương thật đấy.Buổi chiều tan học Thi Hạ Dương nhí nhố theo sau Uông Thịnh, đến một con ngõ nhỏ vắng tanh, hắn mới xoay người lại."

Cậu theo tôi làm gì?".Thi Hạ Dương cười: "Lạ nhỉ, tôi đi đường tôi chứ ai thèm theo cậu?".Hai người đột nhiên cùng nhớ lại chuyện lần trước – Uông Thịnh trộm bám theo Thi Hạ Dương lúc tan học, bị bắt tận mặt còn chối.Uông Thịnh cũng cười cười, kéo cậu về phía mình.Thi Hạ Dương nín cười thuận theo, vẫn còn tỏ vẻ không hợp tác: "Cái gì?

Mình có quen biết à, muốn đánh nhau không?"."

Đánh nhau đi".

Uông Thịnh kéo cậu tới một con hẻm nhỏ tối mờ mờ, vừa ôm vừa sờ.

"Tôi bảo hôm nay cô đến nhà rồi còn gì?"."

Cậu xạo sự".

Thi Hạ Dương bị sờ đến nỗi ngứa ngáy, thinh thích, cứ cọ vào ngực người ta.

"Ban nãy tôi thấy cô chủ nhiệm đi cùng chồng rồi nhé, cô bảo đón con gái sang nhà ngoại"."

Lỡ cô đón con xong đến nhà tôi thì sao?"."

Này Uông Thịnh, cậu đang giấu ai trong nhà đúng không?

Sợ tôi qua lắm à?"."

Tôi sợ cậu không nhấc chân ra ngoài nổi ấy chứ".

Vốn giáo viên chủ nhiệm định tới nhà hắn thật, nhưng ba hắn lại đột nhiên gọi điện cho cô nói là có việc đột xuất, nên lại thôi.Ba hắn thì có việc gì được cơ chứ?

Chắc lại bị tên họ Lương kia bám víu rồi."

Tôi mà vô dụng thế à?".

Thi Hạ Dương nhướng mày, đột nhiên lại nghịch ngợm mà dùng ngón tay víu lấy cúc áo sơ mi như đang làm nũng: "Anh ơi, người ta muốn cơ, mang người ta đi đi mà!"."...

Cậu đứng đắn tí thì chết à?"."

Đệch".

Khuôn mặt Thi Hạ Dương đột nhiên biến sắc.

"Đụ má mày mang ông về nhà làm tình nhanh lên, còn lằng nhằng là chịch mày đấy!".Cậu lại cười, hỏi: "Thế đã đủ đứng đắn chưa?".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 45


Edit: RyalUông Thịnh đáp: "Cậu đúng là giỏi vẽ chuyện".Nói xong hắn túm lấy tay Thi Hạ Dương, nắm thật chặt, kéo cậu về phía đường cái.Tay hắn to, lực siết mạnh đến độ Thi Hạ Dương nghĩ xương cốt mình sắp nát."

Này Uông Thịnh, nhẹ thôi!"."

Tôi mà nhẹ thì nhóc dâm nhà cậu có thất vọng không?".Thi Hạ Dương thấy Uông Thịnh nói câu này với cái mặt rõ nghiêm túc thì không nhịn được mà phì cười, nhưng cười không ra tiếng, cười kiểu rụt rè mà thẹn thùng khó nói.Hai nam sinh mặc đồng phục đi bên đường, một người túm cổ tay người còn lại – hình ảnh này nói là bình thường thì đúng bình thường thật, nhưng bảo kì lạ thì cũng hơi hơi kì lạ.Đương sự lại làm lơ hết thảy những ánh mắt của mọi người xung quanh, thoải mái bước về nhà.Thi Hạ Dương vừa đặt chân vào cửa tòa nhà nơi Uông Thịnh ở là tim đã đập thình thịnh.

Cậu phát hiện hình như mình là sắc quỷ thật, rõ ràng lúc trước đau mông đến độ thầm thề không làm nữa, sau này phải lên trên; kết quả là lời thề bay theo mây gió.Đúng là mình hơi dâm thật.Thi Hạ Dương nhìn Uông Thịnh đi phía trước, tự sỉ vả mình trong im lặng.Đến khi hắn móc chìa khóa ra định mở cửa nhà, Thi Hạ Dương cố ý dán vào lưng Uông Thịnh, nói bằng giọng nhão nhão dính dính: "A...

Lớp trưởng sắp kèm riêng cho tôi học này".Cậu cười hì hì, thủ thỉ bên tai hắn: "Lớp trưởng tốt bụng ghê".Uông Thịnh bị Thi Hạ Dương trêu đến nỗi thứ dưới lớp quần đồng phục đã dựng lên thành một túp lều oai nghiêm sừng sững.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera lắp ở hành lang, hơi nghiến răng, rồi mới mở cửa cho cậu bước vào.Thi Hạ Dương hơi mỉm cười, cà lơ phất phơ đi vào.Rõ ràng phần dưới của nhãi con cũng đã phồng phồng, hai đứa này không đứa nào dứt ra được.Cánh cửa nhà vừa đóng lại, Thi Hạ Dương chưa kịp làm gì đã bị Uông Thịnh ấn lên tường mà hôn.Màn dạo đầu của hắn tàn nhẫn đến chết người, hôn mà cứ như cắn xé, tới mức Thi Hạ Dương tan tác không kịp trở tay.Trong nhà không mở điều hòa nên khá oi bức, Thi Hạ Dương bị ngậm môi hôn điên cuồng, có hơi khó thở.Bàn tay Uông Thịnh bóp lấy đầu ngực cậu cách lớp áo sơ mi, vừa chạm đến là thứ ấy đã vươn thẳng dậy từ trạng thái ỉu xìu mềm oặt."

Dâm".

Cuối cùng hắn cũng dứt khỏi môi cậu, mút nhẹ khóe miệng rồi liếm từ mặt lên tai.Khoảnh khắc đầu lưỡi nóng ướt chạm tới tai Thi Hạ Dương, đồ sắc quỷ cứ nói lời cợt nhả không ngừng ấy nhũn chân trong nháy mắt.Thi Hạ Dương ôm lấy Uông Thịnh, để mặc người kia liếm tai mình, xoa nắn làn da mình.Mồ hôi dính dớp lan tràn trên thân thể cậu, những nơi Uông Thịnh từng chạm tới lại càng đói khát.Thèm thuồng quá đỗi.Thi Hạ Dương nghĩ, sao mình lại là loại người thế này cho được?Cậu nâng một chân lên quặp lấy Uông Thịnh, một tiếng rên phát ra từ cổ họng.Tay hắn vẫn còn đang chu du khắp người Thi Hạ Dương, với vào trong quần theo bờ lưng cong nuột.Cái tay ấy bóp mông cậu cách lớp quần lót, xoa nắn đến độ người trong lòng không ngừng vặn vẹo.Một ngón tay mò tới kẽ mông, cọ một cái thật mạnh dù có lớp vải dệt ngăn cách.Thi Hạ Dương không chịu được mà thít mông lại, nói giọng run run: "Đừng sờ nữa".Uông Thịnh biết tỏng cái "đừng sờ" của cậu có ý gì, nhưng cứ vờ như không hiểu: "Không thích à?"."...

Đệch".

Thi Hạ Dương cau mày cắn một cái lên vai người nọ.

"Đừng sờ nữa, làm luôn đi, hiểu không?".Uông Thịnh cười: "Được thôi"."

Thế cậu còn lảm nhảm cái gì?".

Thi Hạ Dương thở một tiếng dài thườn thượt, tay cũng không nhàn rỗi mà túm lấy thằng em nhà Uông Thịnh.Cậu xoa mạnh thứ cương cứng ấy qua lớp quần đồng phục, giục giã: "Nhanh cái tay lên, cậu cũng cứng khủng khiếp đây này"."

Tôi nhịn được".

Uông Thịnh đáp.

"Trừ phi cậu nói gì đó dễ nghe".Thi Hạ Dương sắp chửi người đến nơi rồi, sao thằng nhãi này lắm chuyện vậy?"

Cái gì dễ nghe?".

Đang cần kíp thì đành cúi đầu chịu phục thôi.Uông Thịnh nói: "Tự cậu cân nhắc đi, làm tôi vui thì công nhận cậu giỏi".Nói xong, ngón tay hắn đột nhiên móc mạnh nơi cửa sau của Thi Hạ Dương – cái quần lót co giãn cũng chui theo vào một chút.

Cảm giác này kích thích thần kinh Thi Hạ Dương thật mạnh, cậu rên thành tiếng, thở gấp: "Chồng ơi, anh giỏi quá!".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 46


Edit: RyalThi Hạ Dương thấy mình đúng là một thiên tài, cứ há miệng là tuôn được lời cợt nhả, nếu lúc làm bài thi mà trình độ ngôn ngữ của cậu cũng cao đến mức này thì đã chẳng bị thầy cô mỉa mai rõ lắm.Có thể Thi Hạ Dương không biết trọng tâm bài thi là gì, nhưng cậu bắt thóp được điểm G của Uông Thịnh: chẳng cần làm gì, gọi chồng rồi thở gấp hai cái là được sướng lên tiên rồi.Quả nhiên, Thi Hạ Dương vừa gọi thế là Uông Thịnh lột quần lót cậu ra ngay tắp lự, ngón tay khô khốc chọc vào nơi trần trụi.Cậu đau tới nỗi chửi thề một tiếng, nhéo mạnh vào eo hắn.Sau đó, Thi Hạ Dương mông trần bị Uông Thịnh túm mông bế lên.Tuy không nặng nhưng tốt xấu gì cậu cũng là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, tuy kích thích thật đấy, nhưng mỗi lần bị bế thế này là Thi Hạ Dương lại có cảm giác mình chỉ là một con gà nhép trước mặt Uông Thịnh.Cậu ôm lấy hắn bằng cả hai tay hai chân, môi dán chặt môi, có muốn tách ra cũng không tách được.Uông Thịnh bế cậu vào phòng ngủ, thả người xuống giường, vừa mở ngăn kéo cầm lọ bôi trơn đã thấy Thi Hạ Dương nằm úp sấp chu mông lên với mình.Hắn khẽ cười: "Ý chí của cậu chỉ được thế thôi à?"."

Cậu có ý chí không?".

Thi Hạ Dương trừng hắn.

"Có thì giỏi đừng chịch tôi!".Uông Thịnh vuốt ve lưng cậu như vuốt lông nhóc báo nhà mình, rồi lại khom người xuống hôn lên bờ mông khiến hắn thích không chịu được.Da Thi Hạ Dương mịn màng, vuốt sướng tay, hắn cứ có cảm giác mình véo cái là ra nước."

Tôi cũng không có ý chí".

Lòng hắn nghĩ, nếu tôi có ý chí thì đã chịch cho cậu nghe lời từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới ăn sạch?"

Nói ít thôi".

Thi Hạ Dương vặn vẹo người.

"Nhanh lên nhanh lên, vội bỏ xừ".Thi Hạ Dương đã được khai trai, dường như cái người thẹn thùng và kinh sợ ở phòng riêng quán net ngày ấy chẳng phải cậu.Cậu thoải mái và hào phóng mời gọi, bày tỏ khát vọng thuộc về mình mà không hề kiềm nén.Uông Thịnh thích cậu thẳng thắn thế này.Nhưng hắn muốn trêu cậu.Thi Hạ Dương càng sốt ruột, Uông Thịnh càng thong thả ung dung.Hắn đứng ở mép giường, đến cái cúc áo cũng chưa cởi, bình tĩnh vặn nắp lọ bôi trơn rồi cẩn thận bóp thứ chất lỏng trơn trượt ra tay mình từng chút một.Từng động tác nhàn nhã như một đầu bếp bánh ngọt đang đong nguyên liệu.Thi Hạ Dương thấy hắn chậm rì rì thì sốt ruột: "Cậu làm gì đấy?

Nhanh lên coi!".Thực ra cậu thấy hơi chột dạ, lỡ ba hắn tự dưng về nhà thì xấu hổ chết mất.Biết thế chẳng theo Uông Thịnh về đây, kéo hắn ra quán net cũng được, đằng nào phòng tầng hai cũng chẳng có camera, thích làm gì thì làm!Uông Thịnh nâng mắt nhìn cậu, cuối cùng cũng đặt ngón tay dính dớp trước miệng huyệt đã đợi mình không biết tự bao giờ trong tiếng thúc giục của người kia.Hắn chọc nhẹ mấy cái, Thi Hạ Dương lập tức hít một hơi sâu.Uông Thịnh cười: "Cậu nghiện rồi à?"."

Vớ vẩn gì thế?".

Thi Hạ Dương bực, đánh tét một cái vào tay hắn.

"Đừng có nói nữa, nhanh lên!".Uông Thịnh đè lên người Thi Hạ Dương, một tay bóp mạnh phần đầu ngực đã nhô cao cứng ngắc của cậu, một tay mần mò lối vào cửa sau.Vẫn thấy hơi đau.Thực ra nơi ấy của Thi Hạ Dương chưa lành hẳn, nhưng cậu thèm đến độ cắn răng nhịn.Nếm được chút ngon ngọt khi trước, giờ cậu đã hiểu: người đứng trên đỉnh cao là người biết chịu khổ, muốn được sướng thì phải nhịn được chút giày vò khi mở rộng dạo đầu.Cuộc đời là thế đó!Thi Hạ Dương vừa cảm nhận ngón tay Uông Thịnh móc ngoáy trong thân thể mình, vừa cảm thán mình đúng là một triết học gia.Cậu rên nhẹ, hỏi: "Cậu cởi quần áo đi được không?"."

Hửm?

Tại sao?".

Uông Thịnh cố ý hỏi.Thi Hạ Dương liếc hắn qua khóe mắt, cái tay hư bắt đầu mò sang mấy cúc áo.

"Ông muốn sờ cậu".Cậu dùng một tay cởi hai chiếc cúc, rồi nhỏm người dậy, ngậm lấy một bên đầu vú mút mút: "Muốn sàm sỡ cậu".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 47


Edit: RyalTrong lòng Thi Hạ Dương có một cán cân thế này: người ta chiếm hời của cậu, cậu cũng phải chiếm hời của người ta.Đặc biệt là Uông Thịnh.Hắn sờ cậu một cái thì cậu phải sờ lại hai cái mới vừa.Thi Hạ Dương học theo Uông Thịnh mà liếm đầu ngực hắn, đầu lưỡi đảo vòng quanh, rồi mút mạnh như trẻ con đòi sữa.Cậu chẳng hề nương tay mà phanh ngực áo sơ mi của Uông Thịnh, tham lam để nước bọt mình dính dớp khắp lồng ngực hắn.Thích thật, đúng là sờ thích thật.Thi Hạ Dương như bị ma nhập mà vuốt ve khắp người Uông Thịnh, lúc đang được hắn cơi nới thì bàn tay cũng mò thẳng vào đũng quần người ta.Cậu kéo khóa quần đồng phục, xoa mạnh thứ kia qua lớp vải quần lót.Chẳng biết Thi Hạ Dương đã cảm thán Uông Thịnh dậy thì thành công biết bao nhiêu lần rồi nữa, cùng là học sinh cấp ba mà sao hàng của thằng nhãi này to quá vậy?"

Cậu thử nói xem, cậu dâm không?".

Uông Thịnh đè lên người Thi Hạ Dương, ba ngón tay chôn sâu trong cơ thể cậu."

Sao lại nói tôi?".

Thi Hạ Dương trừng mắt, chơi xấu bằng cách giựt nhẹ một sợi lông trong quần hắn.Rất đau, nhưng cơn đau này lại càng kích thích Uông Thịnh hơn nữa.Hắn khẽ bật cười, thúc thúc về phía trước, môi dán bên tai cậu: "Phía sau chảy cả nước rồi này, còn chối là không dâm?".Uông Thịnh móc mạnh cửa sau cậu: "Nghe thấy tiếng nước không?"."

Đấy là bôi trơn!".

Thi Hạ Dương bực mình cắn mạnh một cái lên môi hắn.

"Đừng có đổ oan cho tôi".Uông Thịnh cười: "Cởi quần tôi ra nào, ngoan".Thi Hạ Dương đùa chưa đủ, cậu cười khẩy một cái như từ chối."

Không chịu cởi à?".

Uông Thịnh rút tay ra.

"Thế thôi, hôm nay dừng ở đây vậy".Hắn biết quá rõ cách trị cậu, đột nhiên đứng dậy, vung vẩy cái tay dính dớp: "Đi tắm rồi học từ đơn nào".Thi Hạ Dương ngớ người, đôi chân trần trụi giang rộng, cậu nằm im trên giường trợn mắt nhìn hắn."

Nhìn gì?".

Uông Thịnh kéo quần lên.

"Xuống giường đi"."

Đệch mẹ, đồ khốn Uông Thịnh!".

Thi Hạ Dương biết mình bị giỡn thì nhào thẳng tới, kéo hắn về giường, thẳng thừng lột quần hắn ra.Cả quần lót lẫn quần ngoài bị quăng xuống đất, Thi Hạ Dương chẳng hề để tâm mà dùng tay tuốt thằng em to bự kia hai lần, tách đôi chân dài ngồi trên người hắn."...

Nhanh nhẹn thật".

Uông Thịnh giơ tay bóp chặt vòng eo nhỏ.

"Thế thì tiện thể cậu tự làm luôn đi".Thi Hạ Dương đột nhiên thấy hơi thẹn thùng, tư thế này khiến lòng xấu hổ chẳng mấy khi xuất hiện của cậu phải ló đầu ra."

Không chịu à?".

Uông Thịnh vỗ vỗ mông cậu.

"Lần trước dạy rồi còn gì?".Thi Hạ Dương chậc một tiếng, lê người về phía trước, giơ tay ra sau cầm thằng em nhà Uông Thịnh rồi hơi nhỏm dậy, kề nó sát cửa sau mình."

Chịu chứ".

Thi Hạ Dương muốn chứng minh năng lực học tập của mình chẳng kém gì học sinh xuất sắc, thẹn hay không thẹn có là gì, đấy chỉ là thứ chẳng đáng hai xu, sao phải quan tâm.Thực ra lúc ngồi xuống cậu vẫn hơi hồi hộp – có nới rộng rồi đấy, nhưng cảm giác khác hẳn những ngón tay.Uông Thịnh nằm nó nhìn Thi Hạ Dương mím môi mím lợi, chỉ muốn thọc thủng cậu ngay giây tiếp theo.Sao nhóc côn đồ này gợi cảm thế?Hắn cầm thằng em Thi Hạ Dương trước mặt mình, chầm chậm vuốt.Thi Hạ Dương được kích thích cả trước lẫn sau cùng lúc, cậu nhìn Uông Thịnh mà sướng không nói nên lời, chỉ cắn răng rên ư ử."

Sướng không?".

Uông Thịnh dùng một tay khác bóp đầu ngực cậu.

"Chồng hầu em sướng không?".Ngay khi câu hỏi ấy kết thúc, hắn đột nhiên thúc thẳng vào ngay lúc Thi Hạ Dương chẳng hề phòng bị, khiến người kia vừa rên vừa ngã vào ngực mình."

Nhào thẳng vào ngực tôi này?".

Uông Thịnh vừa bắt đầu đâm thúc, vừa cười: "Còn cãi là em không dâm à?".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 48


Edit: RyalThi Hạ Dương thấy mình đúng là oan ức, bị kẻ gian hãm hại, bị phá hủy từ đầu đến chân.Nhưng giờ cậu làm gì có sức mà tranh chấp với Uông Thịnh, hưởng thụ sự tốt đẹp của ái tình mới là đại sự đời người."

Dâm".

Thi Hạ Dương đáp gọn.

"Em dâm nhất".Cậu hơi nhỏm dậy, chống hai tay bên đầu Uông Thịnh, bắt đầu vặn eo theo từng nhịp đẩy của hắn.Như muốn chứng minh rằng mình có năng lực học tập rất mạnh, cậu cố hết sức để phối hợp với Uông Thịnh.Thi Hạ Dương xoay eo, Uông Thịnh đâm vào rút ra, hai người phù hợp và ăn ý như một dàn nhạc đang tấu khúc tình ca rộn ràng.Tư thế này đúng là sướng thật.

Thi Hạ Dương tê dại cả người, vừa mở mắt đã phát hiện Uông Thịnh đang nhìn mình chằm chằm, chẳng hiểu sao lại thấy ngường ngượng.Kì lạ quá, Thi Hạ Dương mặt dày đến thế mà cũng biết ngượng ngùng.Cậu túm cái gối bên cạnh bịt đầu Uông Thịnh lại, nhưng rồi ngẫm nghĩ, lại hơi đẩy nó lên để miệng hắn lộ ra.Thi Hạ Dương cúi xuống hôn môi hắn, tiếng rên tràn qua khóe miệng.Trời đã tối, căn phòng không bật đèn, nhưng hai ngọn lửa cháy rừng rực trên giường như muốn rọi sáng khắp xung quanh.Động tác của Uông Thịnh ngày càng kịch liệt, hắn liên tục đâm vào rồi rút ra, một tay bóp mông Thi Hạ Dương, một tay ve vuốt thứ đang bừng bừng phấn chấn giúp cậu.Thi Hạ Dương nhũn cả người, tựa vào ngực hắn như búp bê mà kệ cho Uông Thịnh muốn làm gì thì làm – có mấy lần Uông Thịnh thúc ác quá, cậu cảm giác như mình sắp hỏng mất thôi.Cậu chẳng biết mình đã bắn ra lúc nào, chỉ biết khi ý thức được thì giữa bụng hai người đã dính dớp.Lần nào cũng là cậu bắn trước Uông Thịnh, Thi Hạ Dương thấy cực kì mất mặt.Cậu cắn một cái lên vai hắn như trả thù, lần này không nương nhẹ, muốn cắn cho máu rớm ra.Uông Thịnh hít một hơi sâu, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy sướng.Thi Hạ Dương có làm loạn trên người hắn thế nào thì cũng sướng cả.Hắn phát hiện, Thi Hạ Dương chính là điểm nút cho sự biến đổi của chính mình.Uông Thịnh ôm Thi Hạ Dương lật người lại, ấn cậu xuống giường mà làm như mãnh thú, tiếng da thịt va vào nhau bành bạch, chẳng ai nghe mà lại nghĩ đó là hai nam sinh cấp ba.Thi Hạ Dương vừa bắn tinh, giờ chẳng có sức mà nhích đầu ngón tay nữa.

Cậu nằm oặt ra đó để mặc cho hắn làm, thốt không ra lời, chỉ kêu được những tiếng ư ư a a.Người dưới thân nhắm chặt hai mắt rên rỉ, cả người đẫm mồ hôi, làn da trắng mịn nhiễm hồng.

Uông Thịnh bóp mạnh bờ eo cậu, lúc buông tay để lại vệt hằn đỏ rõ ràng.Quyến rũ quá mức, như giấc mộng xuân tuyệt nhất hắn từng trải qua trong đời."

Dương Dương".

Uông Thịnh gọi.

"Thích không?".Thi Hạ Dương đào đâu ra sức mà nói nữa, cậu lười đáp lại."

Bé cưng à".

Uông Thịnh lại tăng nhanh tốc độ, đến ván giường cũng rung cọt kẹt; Thi Hạ Dương không ngừng bị thúc về phía trước, may là vẫn còn cái gối kia nên cậu không bị đập vào đầu giường.

"Em thích không?".Thi Hạ Dương cắn môi, gật đầu liên tục, có vài giây dường như cậu mất cả ý thức."

Vợ ơi".

Uông Thịnh đột nhiên dừng lại rồi kéo người kia vào lòng, sau đó tiếp tục thúc mạnh, Thi Hạ Dương bật tiếng rên.

"Yêu tôi không?".Dường như hắn nhất quyết phải chứng thực điều gì, nhưng cõi lòng lại chẳng đến được với người kia.Thi Hạ Dương đã gần như hôn mê, đại não thiếu oxi nghiêm trọng, chỉ biết gục vào vai Uông Thịnh vừa thở dốc vừa rên rỉ.Uông Thịnh chẳng còn cách nào nữa, vừa yêu vừa cưng, rải những nụ hôn nhỏ vụn lên sườn mặt ướt át của người nọ rồi lại tiếp tục đẩy hông.

Khoảnh khắc mọi thứ lên đến cao trào, hắn ghé sát vào tai Thi Hạ Dương mà nói: "Tôi yêu em".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 49


Edit: RyalYêu hay không yêu, cái chuyện này do một cậu trai mới mười bảy mười tám tuổi nói ra thì nghe vừa trịnh trọng lại hơi ấu trĩ.Bao nhiêu người sống cả đời cũng chẳng biết "yêu" là gì, huống chi một cậu trai trẻ chưa bao giờ thực sự ngẩng đầu nhìn thế giới.Nhưng trong thời đại người trưởng thành ngày càng không dám nói lời yêu, đám trẻ con chưa trải sự đời đâm ra lại coi trọng việc ấy hơn nhiều.Thi Hạ Dương hoảng hốt tựa vào ngực Uông Thịnh, thấy tai mình như ù cả đi.Cậu hỏi: "Cậu vừa nói gì đấy?".Uông Thịnh không đáp, chỉ cúi xuống hôn cậu.Sau một hồi kịch liệt, bao giờ họ cũng kết thúc theo kiểu dịu dàng ấm áp.

Lúc đầu Thi Hạ Dương không quen kiểu thân mật mờ ám thế này, nhưng rồi cậu phát hiện mình ngày càng không chống cự nổi những khoảnh khắc kề cận ấy.Thi Hạ Dương biếng nhác nằm ườn ra đó, mềm oặt mà dính dính nhão nhão, hưởng thụ những lần vuốt ve và cái hôn dịu dàng mềm nhẹ như đang an ủi của Uông Thịnh."

Cậu đúng là không biết xấu hổ...".

Hoàn hồn lại rồi, cậu mới bắt đầu cợt nhả.

"Gọi ai là vợ đấy?"."

Cậu không biết xấu hổ trước mà".

Uông Thịnh dùng tay đùa bỡn thằng em đã mềm xuống của Thi Hạ Dương, cười.

"Có cần tôi đếm hộ xem cậu gọi chồng tổng cộng bao nhiêu lần rồi không?".Thi Hạ Dương bĩu môi cười, khóe mắt mang vẻ quyến rũ yêu kiều."

Tôi có gọi đâu, toàn là cậu gặp ảo giác đấy chứ".Uông Thịnh chỉ nhìn cậu mà cười, nghe lời nói hươu nói vượn cũng chẳng bực.Hai người cứ nằm trên giường sờ qua sờ lại, dinh dính, Thi Hạ Dương hỏi: "Có ai sờ vào hàng của cậu bao giờ chưa đấy?"."

Chắc là rồi?"."

Chắc là chắc thế nào?".

Thi Hạ Dương nhăn mày.

"Đệch, biết ngay cậu bị người ta chiếm hời từ lâu rồi mà, tôi chỉ là kẻ chậm chân".Câu nói này lọt vào tai Uông Thịnh lại mang theo chút ngọt ngào, cậu đang ghen đấy ư?"

Chắc là ba tôi từng sờ lúc tôi còn bé tí".

Hắn nói.

"Cả ông bà nội tôi nữa"."...

Này Uông Thịnh, sao cậu phiền quá vậy?".

Thi Hạ Dương trừng mắt.

"Ai hỏi cậu cái này?".Uông Thịnh bật cười: "Thế cậu hỏi cái nào?

Tôi không hiểu"."

Lạ thật, cậu là học sinh xuất sắc cơ mà?

Sao đọc hiểu kém thế?"."

Toàn ăn may thôi".

Uông Thịnh ôm cậu, ngón tay đùa bỡn mấy cọng lông ướt nhẹp.

"Vận may tốt".Thi Hạ Dương nâng mắt lên nhìn một chốc, hắn lại hỏi: "Nghĩ gì đấy?"."

Tôi đang nghĩ xem sao vận may cậu lại tốt thế".

Thi Hạ Dương hừ hừ nói.

"Ăn may mà đứng đầu khối, rồi lại ăn may mà được ngủ với một người đẹp trai ngời ngời như tôi, cậu đào đâu ra nhỉ?".Uông Thịnh bật cười, không nhịn nổi mà hôn cậu một cái.

"Đào từ chỗ cậu ra đấy"."

Thế thì thôi!

Né nhau xa xa ra!".

Thi Hạ Dương cố ý quậy lên, vờ như muốn đẩy hắn ra.

"Tôi đã chẳng may mắn được bao nhiêu từ bé rồi, không cho cậu đào nữa"."

Để tôi chia cho cậu một chút là được".

Uông Thịnh nâng đôi chân dài, quấn người ta vào lòng.

"Cậu cọ nhiều vào, cọ cho lây dính cả vận may luôn đi".Ai chẳng biết đây là lời vô nghĩa, nhưng Thi Hạ Dương vẫn phối hợp với hắn."

Thật à?".

Cậu đặt tay trên eo Uông Thịnh."

Thật".

Hắn nói.

"Cái gì tôi cũng cho cậu hết".Thi Hạ Dương ngẩn ra, nhóc con vốn chẳng biết xấu hổ mà giờ lại thấy ngượng ngùng.Đôi mắt cậu lấp lánh, không dám nhìn người ta mà lại quay sang liếm đầu ngực Uông Thịnh: "Được, thế để tôi cố cọ một chốc".Nói xong cậu ôm lấy hắn, dụi mặt vào lòng hắn.Thi Hạ Dương có thể nghe thấy tiếng tim Uông Thịnh đập, và trái tim cậu cũng loạn nhịp theo.Cậu hốt hoảng nhớ lại lúc tuôn trào, đột nhiên cơn ù tai bay đi đâu mất, lại nghe được thật rõ câu nói của Uông Thịnh.Thằng này bảo nó yêu mình ấy à?Thi Hạ Dương hơi nhăn mày: Đúng là làm phản rồi!Ryal's note: Hai đứa này dù sao vẫn còn là học sinh...

Nên cách xưng hô em – anh với tôi – em chỉ xuất hiện khi chúng nó sờ tới vụ vợ vợ chồng chồng thôi nha.

Yên tâm là đến ngoại truyện lúc chúng nó lên đại học thì tui sẽ giữ kiểu xưng hô đó =)))
 
Back
Top Bottom