Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 10


Edit: RyalĐộng tác của Uông Thịnh khiến Thi Hạ Dương giật mình tới mức cứng cả người, thậm chí cậu còn nín thở, năm ngón tay xòe rộng.Nhưng cũng chỉ được vài giây thôi, rồi cậu lại xụi lơ vì kích thích.Thi Hạ Dương cong người trên ghế, mắt hơi hé mở nhìn trần nhà, chỉ thấy một bầu trời đầy sao.Lưỡi Uông Thịnh đảo quanh đầu ngực cậu, liếm cho ướt nhẹp, rồi lại mút mạnh vào.Hơi thở của hắn phả vào làn da Thi Hạ Dương như nước, khiến cậu mấy lần phải nghi ngờ liệu mình có bị mút cho chảy cả sữa hay không.Nhưng đến khi cậu hoảng hốt nhìn xuống, thì lại chỉ thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi hồng hào.Uông Thịnh rất đẹp trai, lúc chăm chú làm thế này trông lại càng gợi cảm.Thi Hạ Dương còn chưa kịp cảm thán học sinh xuất sắc đúng là trâu bò, thì quả anh đào còn lại đã bị hắn túm lấy.Bị dùng lưỡi liếm và bị dùng tay bóp là hai cảm giác khác hoàn toàn, một bên vừa tê vừa ngứa, một bên vừa sướng vừa đau.Uông Thịnh cứ đùa giỡn, còn Thi Hạ Dương chẳng biết mình là con cá đã bị cạo vảy đang nằm trên thớt chờ bị thịt, hay con cá may mắn được bắt đầu cuộc đời mới giữa biển khơi.Tóm lại là mâu thuẫn vô cùng.Vừa khó chịu, mà vừa có cảm giác sung sướng trước giờ chưa hề biết.Cậu nhắm mắt, đầu vú đột nhiên tê rần, Uông Thịnh dám cắn cậu.Thi Hạ Dương muốn dỗi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đôi môi đã bị ai ngậm vào.Cậu mở mắt mà gần như không tin được - thằng Uông Thịnh vừa giỏi giang vừa kiêu ngạo, tên lớp trưởng mà các giáo viên nâng như trứng hứng như hoa, đang hôn mình.Môi lưỡi Uông Thịnh rất nóng.Thi Hạ Dương ngơ ngác, hàm răng bị liếm khắp, đầu lưỡi bị quấn lấy.Uông Thịnh mút môi cậu, lúc tách ra giữa hai người có một sợi chỉ bạc thật dài, dâm dục không tả xiết."

Cậu từng hôn ai chưa?".

Uông Thịnh hơi đè cậu xuống, hai tay vẫn chưa chịu dừng.

"Biết hôn không?"."

Cậu coi thường tôi đấy à?".

Thi Hạ Dương thở hắt ra rồi mỉm cười, đột nhiên vòng tay ôm cổ Uông Thịnh, kéo hắn về phía mình.Nào đã hôn ai bao giờ đâu.Hôm nay mới là lần đầu của cậu.Nhưng ai bảo lần đầu thì không làm gì được.Không phải Thi Hạ Dương chưa xem tiểu thuyết mười tám cộng bao giờ, tuy cậu chẳng cảm thấy gì nhưng cũng đã học hết những điều cần học.Giờ đây, để bảo toàn danh dự mà Thi Hạ Dương chủ động tấn công, đầu lưỡi mò sang khoang miệng Uông Thịnh, trêu chọc một cái lưỡi ướt át khác.Bị trêu đùa như thế, Uông Thịnh càng cứng tợn.Hắn đè Thi Hạ Dương lên ghế thật chặt, cái tay đang nhéo đầu vú Thi Hạ Dương cũng rời đi, rồi đột nhiên túm tay Thi Hạ Dương ấn vào đũng quần mình.Thi Hạ Dương không muốn nắm lấy thứ kia của Uông Thịnh, cậu không định thủ dâm giao hữu với người ta đâu.Nhưng Uông Thịnh lại đột nhiên cắn môi cậu, giọng nói lạnh nhạt như đang ra lệnh: "Cầm đi".Trái tim Thi Hạ Dương run rẩy, chẳng hiểu sao lại nghe lời.Đối với cậu thì Uông Thịnh là một người rất có uy, bình thường cậu chẳng thèm sợ tên nhóc ấy, nhưng giờ thì tự dưng rén vô cùng.Thi Hạ Dương vừa hôn Uông Thịnh, vừa giúp hắn.Cái thứ kia của Uông Thịnh phải lớn hơn cây hàng của cậu một cỡ, lúc tay Thi Hạ Dương chạm đến nó, sâu trong yết hầu lớp trưởng bèn phát ra một tiếng rên nhẹ đầy sung sướng.Trong căn phòng nhỏ ở quán net vừa chật hẹp vừa oi bức, hai nam sinh mười bảy đã nhổ tận gốc cái cây nơi địa đàng.Dường như giấc mộng xuân đã trở thành thật, Uông Thịnh chỉ muốn cắm thẳng vào người Thi Hạ Dương thôi.Tay hắn tăng tốc, ôm lấy người trong lòng mình mà thấp giọng: "Cầm lấy nó đi, tuốt nhanh lên".Tay Thi Hạ Dương đã tê cả rồi mà Uông Thịnh vẫn còn chưa thỏa mãn.Cậu dần chạm tới đỉnh dục vọng, động tác trên tay cũng chậm lại.

Uông Thịnh vuốt thật nhanh, Thi Hạ Dương đột nhiên ôm lấy hắn, vừa cắn bả vai hắn cách một lớp áo sơ mi vừa rên rỉ bắn ra.Tinh dịch cậu vương vãi khắp nơi, tiếng rên như thể tràn ra khỏi căn phòng.Uông Thịnh tham lam liếm tai cậu, hôn cổ cậu, rồi dùng bàn tay dính đầy dịch trắng xoa lên mặt Thi Hạ Dương, cười cười: "Cậu dâm thật đấy".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 11


Edit: RyalCâu nói của Uông Thịnh khiến Thi Hạ Dương giật mình, thằng nhãi này dám bảo cậu dâm.Cuối cùng hồn cậu cũng quay về thân xác, đồng thời chủ nhân nó cũng ý thức được hai người vừa làm gì.Chuyện này có hơi quá quắt, đại não Thi Hạ Dương chết máy vài giây.

Cậu đột nhiên vươn tay đẩy Uông Thịnh ra, rồi lại bị hắn siết chặt vào lòng.Uông Thịnh cắn tai cậu: "Sướng xong rồi muốn rút chim chạy à?".Hắn hơi đẩy eo về trước, thứ vừa nóng vừa cứng kia chọc vào làn da Thi Hạ Dương, quy đầu dính dớp chạm trúng rốn cậu.Thi Hạ Dương hơi luống cuống, chột dạ hỏi: "Cậu có ý gì?".Uông Thịnh cười: "Đáp lễ đi".Hắn kéo tay Thi Hạ Dương đặt vào dương vật mình: "Làm tôi bắn đi nào".Thế này là đã dễ lắm rồi, nếu hắn không nể tình hôm nay là lần đầu của cậu, thì nhất định Uông Thịnh sẽ ấn đầu Thi Hạ Dương xuống bắt cậu ngậm lấy nó.Thi Hạ Dương hơi bất mãn, nhưng người ta cũng tuốt cho mình nãy giờ rồi, cũng nên trả ơn đàng hoàng chứ.Cậu nắm lấy nó đầy miễn cưỡng, không nhịn được mà cảm thán một câu: "Sao cậu dậy thì tốt thế nhỉ?".Uông Thịnh cười, hỏi bằng giọng trầm trầm: "Thích không?".Thi Hạ Dương giật mình, lí nhí: "Tôi thích cái thứ của nợ này mà làm gì?".Bên tai cậu lại vọng tiếng cười, tới mức da gà da vịt nổi cả lên."

Đừng nói nhiều, tuốt nhanh lên".

Uông Thịnh lại ra lệnh.Thi Hạ Dương đã hoàn hồn nên chẳng ngoan như lúc nãy nữa.

Cậu đột nhiên nhớ lại mục đích mình gọi người ta vào phòng, tuy quá trình không giống trong tưởng tượng, nhưng trêu hắn thì vẫn được.Cậu trộm sờ vào điện thoại, đây là cái cũ vừa được mẹ cho tháng trước.Không đủ dung lượng quay video, nhưng ghi âm thì vẫn được.Cậu mở chức năng ghi âm rồi đặt lên bàn, Uông Thịnh quay lưng lại phía bàn nên chẳng hề hay biết.Chuẩn bị xong xuôi, Thi Hạ Dương cố ý hỏi: "Uông Thịnh này, cậu thích con trai à?".Giờ thứ kia của Uông Thịnh đang được Thi Hạ Dương ve vuốt, nhóc con này chẳng có tí kĩ thuật gì, nhưng hắn vẫn bị kích thích vô cùng.Dù sao đây cũng là người hắn tơ tưởng ngày đêm, bình thường cậu nhìn hắn một cái là hắn đã cứng được rồi.

Giờ cậu lại tự tay sờ vào thứ ấy, sao mà Uông Thịnh không hưng phấn cho được?Kĩ thuật thì từ từ sau này rèn, Uông Thịnh tin chắc rằng mình có thể dạy Thi Hạ Dương thành tài."

Trả lời coi".

Thi Hạ Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu tăng tốc, xấu xa muốn người kia đáp lời.Nhưng Uông Thịnh sống chết chẳng mở miệng, chỉ như phối hợp mà bắt đầu thở dốc.Âm thanh ấy vừa dày dặn lại gợi cảm không cùng.Vừa trầm vừa đặc sệt, như ngọn lửa dục vọng đang muốn chui lên khỏi mặt đất, khiến Thi Hạ Dương cũng quéo cả người.Uông Thịnh tự cởi cúc áo mình ra, ôm Thi Hạ Dương vào lòng.Lồng ngực trần trụi của hai người dán chặt vào nhau, mồ hôi ròng ròng, dâm dục không tả nổi.Uông Thịnh thì thầm bên tai Thi Hạ Dương bảo cậu nhanh lên.

Thi Hạ Dương bị ép tăng tốc, tay đã tê muốn khóc đến nơi rồi.Mà cái thằng đang đè cứng đòi cậu tăng tốc thì lại với tay vào quần cậu, vừa cọ ngực vừa xoa mông.Thi Hạ Dương không nhịn được mà thở dốc, cậu chột dạ hỏi: "Uông Thịnh, cậu muốn gì?"."

Muốn chịch cậu".

Uông Thịnh cắn tai Thi Hạ Dương, nhắm mắt, khàn giọng đáp.

"Chịch đến khi nào cậu không phát dâm với thằng khác được nữa thì thôi".Thi Hạ Dương cau mày muốn biện minh, nhưng đột nhiên bờ môi lại bị ngậm lấy.Uông Thịnh đã sắp lên đỉnh rồi.

Một tay hắn bóp mông cậu, một tay túm tay cậu lên xuống điên cuồng, hoành hành trong miệng cậu như tên đao phủ đã giết người đỏ mắt, mút lưỡi cậu, mút môi cậu.

Tới khi Thi Hạ Dương cảm giác miệng mình đã sưng lên, thì Uông Thịnh rên nhẹ một tiếng, bắn.Tiếng rên ấy gợi cảm tới mức Thi Hạ Dương sững sờ.

Cậu chớp mắt, thở hổn hển, mãi không hoàn hồn.Uông Thịnh mỉm cười, hôn cậu cái chụt: "Cảm ơn bé cưng".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 12


Edit: RyalGiây phút Uông Thịnh nói câu "Cảm ơn bé cưng" kia, ý thức của Thi Hạ Dương mới dần dần quay lại.Cậu bắt đầu cảm nhận được sự dính dớp trong lòng bàn tay, lồng ngực nóng rẫy đang áp sát vào mình, mùi hương kì quái tràn khắp cả căn phòng, và tiếng quạt trần ù ù không dứt.Cậu chậm rãi nhìn sang người trước mặt, rồi nói: "Cái đụ mẹ".Vẻ mặt Uông Thịnh bình tĩnh vô cùng, hắn lui lại tựa lưng vào ghế mình, nhìn bàn tay vẫn còn dính tinh dịch của Thi Hạ Dương.Thi Hạ Dương nuốt nước bọt, cậu thấy mình sắp chết mất thôi.Đụ má mình vừa làm gì ấy nhở?Tai trái cậu vẫn còn đeo tai nghe, hai kẻ trong video cũng chưa xong việc.Người nằm dưới vẫn cao giọng rên rỉ, mà kẻ nằm trên thi thoảng lại cảm thán: "Oh, fuck!".Uông Thịnh hỏi cậu: "Có khăn giấy không?".Thi Hạ Dương lắc đầu.Uông Thịnh nhìn cậu, túm vạt áo Thi Hạ Dương lau tay.Đến lúc phản ứng lạ, Thi Hạ Dương mới chửi: "Đụ má cậu khinh tôi đấy à?"."

Cảm ơn".

Uông Thịnh lau tay xong thì lễ phép nói vậy, rồi lại với tay xuống cặp sách mình, lôi một gói khăn ướt bên trong ra.Thi Hạ Dương bất mãn: "Cậu có còn gì?

Sao phải dùng áo tôi lau tay?

Bệnh à?"."

Tay tôi ướt".

Uông Thịnh đáp.

"Toàn hàng của cậu bắn ra đấy"."

Cậu có ý gì?

Chê tôi bẩn à?".

Thi Hạ Dương tức điên lên, định giơ tay sang quẹt vào tay Uông Thịnh trả thù.Kết quả là bị người kia túm lấy tay.Uông Thịnh nhìn cậu với khuôn mặt bình thản, rồi lè lưỡi liếm từng ngón tay dưới ánh mắt khiếp sợ của cậu, lại từ ngón tay chuyển qua lòng bàn tay, liếm sạch chỗ dịch trắng nhớp dính trên tay Thi Hạ Dương.Đụ má tên này bị gì vậy?Thi Hạ Dương ngơ ngác.Nhưng gì thì gì, lúc bị liếm ngón tay trái tim cậu vẫn run bần bật, như có ai cầm cọng lông vũ quẹt qua quy đầu."

Cậu thấy tôi có chê cậu bẩn không nào?".Thi Hạ Dương rụt tay về, giật một tờ khăn ướt của Uông Thịnh, vừa lau tay vừa độp lại: "Nhưng tôi chê, tay tôi dính toàn nước miếng cậu".Uông Thịnh cười, tiếng cười ấy khiến Thi Hạ Dương suýt cứng lên lần nữa.Chẳng phải tên oắt này mới có mười bảy thôi ư?

Sao cười mà cũng gợi cảm thế?Thi Hạ Dương rất nghi Uông Thịnh đã lén tìm người chỉ dạy.Cậu đỏ mặt cúi đầu lau tay, bên tai vẫn đầy những tiếng rên rỉ.Lố quá, Thi Hạ Dương không thích.Cậu thích người ít nói, giọng trầm, đến lúc mấu chốt khẽ thì thầm bên tai một tiếng là có thể câu hồn cậu đi mất.Uông Thịnh rút tiếp một tờ giấy ướt, không dùng cho mình mà nghiêng người lau thằng nhỏ đã nhũn xuống của Thi Hạ Dương.Bắn xong cái là tên nhãi này mềm oặt xuống, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, khiến hắn chỉ muốn bắt nạt mãi không thôi.Đầu tiên hắn lau phần lông không quá rậm rạp, nhưng lúc dính tinh dịch thì trông đúng dâm cực kì.Động tác của Thi Hạ Dương dần chậm lại, cậu vờ như đang ngắm nghía tay mình, nhưng thực ra là đang trộm nhìn Uông Thịnh.Tờ giấy ướt chạm vào nơi ấy, nhẹ nhàng và cẩn thận, trông có vẻ khá dịu dàng.Thi Hạ Dương thấy tính ra thì Uông Thịnh vẫn còn có lương tâm, không phải kiểu sướng rồi bỏ kệ cậu.Trong tai nghe, hai diễn viên kia đột nhiên bắt đầu rên rỉ cao vút.

Thi Hạ Dương nhìn sang máy tính, gã đang nằm bị thúc mạnh tới nỗi điên đảo tâm hồn, tiếng da thịt vỗ vào nhau bành bạch.Cậu trơ mắt nhìn - trong những giây cuối cùng, thứ to lớn kia rút ra từ trong cặp mông đỏ bừng, sau đó từng dòng dịch trắng bắn lên mặt người đối diện.Thi Hạ Dương nghĩ: Đụ má, còn chơi được như thế nữa cơ à?Cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Uông Thịnh."

Có gì thì nói đi".

Uông Thịnh lau sạch sẽ cho cậu rồi nhét thứ mềm nhũn kia vào chiếc quần lót in hình siêu nhân cực kì sống động, rồi lại kéo khóa quần, cài nút giúp cậu.Thi Hạ Dương chẳng dám nói, cậu chỉ thấy tên Uông Thịnh này là cao thủ thâm tàng bất lộ.Uông Thịnh sửa sang cho cả hai người, cài chỉn chu đến tận chiếc cúc cao nhất.Hắn vứt hết giấy ướt vào thùng rác, rồi xoay người mở cửa sổ.Mặt trời ngoài kia đã sắp lặn, cửa sổ mở toang, từng cơn gió khô mát thổi vào.Thi Hạ Dương hỏi: "Cậu không sợ có người theo dõi à?".Uông Thịnh nhìn bên ngoài, bình tĩnh nói: "Lúc cậu ra ngoài, tôi đã kiểm tra khắp căn phòng này rồi".Thi Hạ Dương trợn trắng mắt.Thực ra cậu biết ở đây chẳng có ai theo dõi từ lâu rồi, một quán net bé tí rách nát thế này, có cái camera lắp trước cửa mà cả năm nay đã mở ra đâu."

Thế không sợ tôi tố cáo cậu à?".

Thi Hạ Dương hỏi.

"Lỡ, tôi, tôi không phải loại đó thì sao?".Uông Thịnh khẽ cười, nhìn cậu: "Không biết, chưa nghĩ đến".Hắn tựa người vào cửa sổ, đôi mắt sâu xa."

Cậu lại định làm gì?"."

Có muốn thử làm thật không?".

Uông Thịnh hỏi.

"Cuối tuần này đến nhà tôi đi".Ryal's note: Lẽ ra theo lịch thì hôm nay sẽ có 3 chương KMX, cơ mà tui có việc bận đột xuất nên đành cáo lỗi với mọi người vậy.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 13


Edit: RyalHôm nay Thi Hạ Dương còn chưa hết kinh hãi, mà Uông Thịnh đã mời mọc lần sau rồi.Hơn nữa, cậu hơi sợ cái "thật" này.Cậu trơ mắt nhìn một gã đàn ông nhét cái thứ vừa to vừa thô kia vào mông một tên đực khác, tuy sau đó hai người rên rỉ có vẻ rất sướng, nhưng Thi Hạ Dương thấy cái vụ này còn phải xem xét đã.Uông Thịnh hiểu rằng hắn và Thi Hạ Dương phải rèn sắt khi còn nóng, đợi cậu bình tĩnh rồi suy nghĩ cẩn thận thì có khi lại chia rõ giới hạn với hắn không biết chừng.Đồng tính luyến ái đâu dễ chấp nhận đến vậy.Có lẽ trước hôm nay Thi Hạ Dương hoàn toàn chẳng ý thức được, thực ra Uông Thịnh cũng không chắc cậu có phải hay không, hắn chỉ đánh cược một lần thử xem sao.Không ngờ hắn gặp may, Thi Hạ Dương lại được giác ngộ.Nhưng giác ngộ thì giác ngộ, chứ Uông Thịnh đã cất bước đi trên con đường này từ lâu lắm, mà Thi Hạ Dương vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở giữa ngã ba.Uông Thịnh tự nhận mình chẳng tốt đẹp gì cho cam, không thì cũng chẳng tuốt lươn cho nhau với người ta ở nơi này, hắn hạ quyết tâm phải kéo Thi Hạ Dương theo cùng.Từ nay về sau hai người cùng ngồi trên một chiếc ghe độc mộc, đừng ai hòng rời đi, nếu không chỉ có đường chết.Hắn nhìn Thi Hạ Dương đang do dự, bắt đầu châm ngòi thổi gió."

Không dám à?".

Tuy Uông Thịnh chưa trò chuyện với Thi Hạ Dương nhiều, nhưng hắn đã đặt cả trái tim nơi nhãi con này rồi, không ai hiểu Thi Hạ Dương hơn hắn - kể cả chính cậu cũng vậy.Thi Hạ Dương chính là kẻ không chịu nổi chút xíu khích tướng nào nhất trên đời này.Uông Thịnh nói: "Không dám thì thôi, trông cậu nhát cáy thế kia cơ mà".Hắn nhấc cặp sách lên, chuẩn bị rời đi.Lúc đứng dậy, Uông Thịnh nói với Thi Hạ Dương bằng vẻ mặt không chút biểu cảm: "Phiền cậu tránh ra một chút, tôi phải về nhà".Giờ đã là lúc chiều tà, tuy trời chưa tối hẳn, nhưng căn phòng riêng chật hẹp không bật đèn vẫn mang theo bầu không khí cực kì mờ ám.Thi Hạ Dương vốn đã bị trêu chọc đến mức phân vân, lại nghe Uông Thịnh nói thế thì lập tức mạnh miệng."

Ai không dám cơ?".

Cậu lại cười như nhóc du côn, ngửa đầu nhìn hắn.

"Đi thì đi, lúc đó tôi sẽ khiến cậu phải kêu cha gọi mẹ!".Uông Thịnh bật cười, một tiếng cười ngắn ngủi, nhưng lại làm Thi Hạ Dương lạnh cả sống lưng.Cậu cảm thấy tên này chắc chắn không hiền lành tốt đẹp gì, các giáo viên và bạn bè xung quanh đều nhầm cả rồi.Uông Thịnh đáp: "Thế thì được thôi, mười giờ sáng thứ bảy gặp ở quán KFC cạnh cổng trường, nếu cậu không đến là tôi sẽ gọi cho mẹ cậu, rồi đến thẳng nhà cậu đón cậu luôn".Thi Hạ Dương nhíu mày: "Cậu biết số của mẹ tôi à?"."

Chẳng những biết số mẹ cậu, mà tôi còn biết rõ cậu sống ở đâu".

Uông Thịnh nói.

"Lớp trưởng có tất cả những thông tin chi tiết của từng thành viên trong lớp".Thi Hạ Dương chửi "đệt" một câu, rồi cười: "Cậu thế này có khác gì lấy của công mưu đồ việc tư không?"."

Đúng thế, tôi mưu đồ đấy, sao nào?".

Uông Thịnh hơi cúi người, ngón tay khẽ nâng cằm Thi Hạ Dương, môi hai người thoáng chạm nhau.

"Hôm nay sướng lắm, tiếc là tôi phải đi thật rồi".Thi Hạ Dương tát cái bép vào tay hắn, đứng lên đuổi người.Trước khi ra khỏi cửa, Uông Thịnh lại cười: "Cảm ơn bé cưng nhiều nhé, tôi rất mong chờ đến thứ bảy tuần này đấy".Nói xong hắn cầm cặp xuống lầu, dáng người cao to, bóng lưng mà cũng đẹp trai không tả nổi.Thi Hạ Dương đứng đó nhìn theo, đột nhiên nhớ ra một việc - chắc tiếng động ban nãy hai người tạo ra cũng chẳng nhỏ bé gì cho cam, cậu giật mình ngó nghiêng khắp xung quanh, cũng may tầng hai chỉ toàn phòng riêng nên không ai biết cậu chính là chủ nhân căn phòng này.Thi Hạ Dương nhanh chóng chạy về phòng, lúc ngồi xuống thì video kia đã hết, nhưng điện thoại cậu thì vẫn đang ở trạng thái ghi âm dang dở.Cậu tắt ghi âm, siết chặt cái điện thoại, chạy ra cửa sổ ngó xuống.Uông Thịnh đang đứng ở ven đường đợi xe, đúng lúc ấy cũng quay đầu lại.Một người đứng dưới đường, một người ở ngay ban công cửa sổ tầng hai, chẳng khác gì Romeo và Juliet.Nhưng ánh nhìn đôi bên lại chẳng được thắm nồng trong tình yêu đến thế.

Thi Hạ Dương trợn trắng mắt với Uông Thịnh, Uông Thịnh thì mặt không đổi sắc bước lên xe đi thẳng.Trên xe, Uông Thịnh nuốt nước bọt, hỏi tài xế taxi một câu: "Bác ơi, hôm nay là thứ mấy ạ?".Tài xế chê cười hắn: "Còn là học sinh mà thứ mấy cũng chẳng biết à?

Thứ năm rồi, lại sắp hết một tuần!".Thứ năm.Uông Thịnh cười cười nói cảm ơn, trong lòng lại nghĩ: Mình mong đến ngày mai được gặp nhóc con ở trường quá.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 14


Edit: RyalCuộc đời của Thi Hạ Dương lâm vào trạng thái bế tắc và hoang mang vô cùng.Sau khi Uông Thịnh rời đi, cậu cau mày ngồi xem lại video sếch của hai người đàn ông kia thêm lần nữa.

Điều kì quặc là, tuy nó vẫn khiến cậu hưng phấn, nhưng cảm giác khác hẳn vừa rồi.Trống rỗng.Cực kì trống rỗng.Cậu xem mãi xem mãi, lại bắt đầu soi mói.Ví dụ như, cái tên bị thông kia kêu to quá, nghe chẳng sướng mà giống khóc gào vì đau hơn.Ví dụ như, cái gã nằm trên cơ bắp quá, chẳng khác gì một thủy thủ lực lưỡng, khiến cậu chỉ muốn chạy mất dép ngay tắp lự.Sau đó cậu nghĩ đến Uông Thịnh.Sau đó cả người cậu nóng lên.Cảm giác này rất là kì dị, cậu thấy hơi phiền, muốn trêu chọc người kia, muốn nhìn người kia xấu mặt, nhưng về một phương diện khác thì cậu lại thèm thuồng người ấy.Dường như bất cứ thứ gì của Uông Thịnh cũng vừa vặn.Cậu nương theo trang web mà Uông Thịnh đã đăng nhập, thử tìm video khác xem có ai na ná hắn về diện mạo và dáng người hay không.Ngay giây phút ý tưởng ấy nảy ra trong đầu, cậu đứng hình."

Đụ má mình điên rồi à?".

Thi Hạ Dương trầm tư, cuối cùng đưa ra kết luận: Đụ má, mình điên thật rồi.Bởi cậu thực sự tìm được một người na ná Uông Thịnh - vóc người cao lớn, vẫn kém hơn hơn Uông Thịnh một chút nhưng cũng coi như tương đồng, trẻ trung và rắn chắc, không có mớ cơ bắp phô trương.Thi Hạ Dương đeo tai nghe lên, rồi lại không khống chế được mà thủ dâm một lần nữa.Chẳng tuốt thì thôi đi, tuốt cái là xong đời.Cậu phát hiện ra rằng, lúc mình nhắm mắt tưởng tượng, khuôn mặt hiện ra trong đầu thuộc về Uông Thịnh.Chết tiệt thật.Cả đêm Thi Hạ Dương trằn trọc không yên, cuối cùng mới cẩn thận nghĩ ra lí do mình nhớ về Uông Thịnh lúc tự sướng - bởi Uông Thịnh có thể coi là thầy giáo nhập môn dẫn dắt cậu.Cái danh này kẹt trong đầu cậu, Thi Hạ Dương vừa lắc lư vừa ngậm bánh mì kẹp trứng bước vào lớp học.Thấy Uông Thịnh đang cầm cây lau nhà làm trực nhật, cậu buột miệng theo bản năng: "Em chào thầy".Không khí xung quanh như ngưng đọng.

Uông Thịnh nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc, không đáp lời.Người đứng cạnh hắn phá ra cười như điên: "Này Thi Hạ Dương, đầu mày úng nước rồi à?".Thi Hạ Dương thấp giọng chửi một câu, chột dạ liếc nhìn Uông Thịnh, cắn cái bánh mì kẹp trứng chạy về chỗ mình ngồi ở cuối lớp.Vừa mới bóc tem xong, sau sự việc đó, nai con trong lòng Thi Hạ Dương vẫn đang chạy tứ tung.Cậu nghĩ về người ta theo chiều hướng dâm dục cả đêm, giờ thấy Uông Thịnh là bối rối.Mà dù có không nghĩ ngợi gì, thì nội chuyện hai người làm ở phòng riêng tối qua đã đủ cho Thi Hạ Dương tự múa bút đủ tám trăm chữ rồi - dĩ nhiên không phải loại văn chương lai láng xuất hiện trong bài thi.Cậu tựa người vào bàn ăn sáng, vừa nhai vừa trộm nhìn Uông Thịnh.Đôi chân dài, cánh tay lộ ra, bờ vai cùng vòng eo khuất dưới lớp áo sơ mi, Thi Hạ Dương đều đã biết.Không chỉ biết, mà cậu còn sờ và cắn rồi nữa cơ.Thi Hạ Dương nghĩ: Hôm qua mình có cắn vai cậu ta không ấy nhỉ?

Cắn hay chưa?

Quên rồi.Ánh mắt cậu dừng ngay nơi hạ bộ Uông Thịnh, hắn đang khom lưng quét tước, thằng nhãi phấn chấn bừng bừng trong tay cậu hôm qua đang bị giấu dưới lớp quần đồng phục lỏng lẻo, chẳng thấy được gì.Chẳng thấy được gì, nhưng trái tim Thi Hạ Dương vẫn đập thình thịch.Đột nhiên Uông Thịnh giương mắt nhìn sang, Thi Hạ Dương sợ hãi liếc qua chỗ khác, ra vẻ trò chuyện tầm phào với người khác ngay gần."

Nhấc chân lên".

Hắn nói mà như ra lệnh, vờ như đang lau sàn.Uông Thịnh liếc cậu một cái, rồi cầm chổi lau nốt.Lúc này bạn cùng bàn của Thi Hạ Dương chưa đến, cậu nhấc chân gác lên bàn, Uông Thịnh cong người.Góc cuối lớp, đúng là cái nơi phạm pháp nhất trong cả phòng học.Uông Thịnh khom người ở chỗ ngồi phía ngoài, giam cả người Thi Hạ Dương vào góc.

Một tay hắn cầm chổi lau nhà vờ như đang làm việc, một tay khác lại sờ mông Thi Hạ Dương.Thi Hạ Dương ngẩn ngơ cắn bánh mì kẹp trứng, chỉ cảm giác được Uông Thịnh nhéo mông mình một cái thật mạnh, dường như ngón tay hắn còn cố ý tìm tòi vào khe sâu kia.Cậu đờ người, mà Uông Thịnh đã xách cây lau nhà bỏ đi mất rồi.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 15


Edit: RyalThi Hạ Dương còn chưa tỉnh táo lại, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc hóa ra Uông Thịnh là kiểu người thế này.Chẳng phải hắn nên thuộc kiểu không tranh cãi vì sợ phí thời gian, trong đầu chỉ có Tiết Kim Tinh và Vương Hậu Hùng [1] à?

Sao còn cư xử thế này?Chiếc bánh mì kẹp trứng trong tay Thi Hạ Dương đã nguội, cậu không ăn nổi nữa, trong đầu toàn cảm giác bị Uông Thịnh bóp mông ban nãy.Kích thích chết đi được.Cậu ngẩn ngơ nhìn phía trước.

Bạn cùng bàn tới, chẹp miệng một cái rồi nói: "Thịt hun khói của mày sắp rơi cả ra ngoài rồi kia kìa!".Thi Hạ Dương cuối cùng cũng hoàn hồn, cầm khăn giấy lau lau rồi vứt, sau đó gục xuống bàn vẻ nặng lòng.Tiết trời tháng tám đúng là nóng nực, không chỉ trời nóng, mà còn cả trái tim nam sinh nào đó cũng đang hừng hực như lửa.Cả ngày hôm ấy Thi Hạ Dương ngẩn ngơ mơ màng, cứ ngẩng đầu là lại nhìn về phía Uông Thịnh theo bản năng, nhìn hắn ngồi thẳng lưng nghe giảng, nhìn hắn cúi đầu chẳng biết đang ghi chép những gì.Hết tiết, có người cầm sách đến hỏi bài Uông Thịnh.

Dù là nam hay nữ thì Thi Hạ Dương cũng nhìn họ chằm chằm, muốn bới ra mưu đồ trong cử chỉ của họ.Tới chiều Thi Hạ Dương lại ngủ gục như thường lệ, nhưng khi nghe tiếng thầy gọi tên Uông Thịnh, cậu đột nhiên tỉnh giấc.Thi Hạ Dương ngẩng đầu, mồ hôi nhễ nhại, gác cằm lên sách, nhìn Uông Thịnh đứng dậy.Cao thật, vóc dáng đẹp thật.Thi Hạ Dương vẫn luôn cực kì ghét đồng phục trường, thứ quần âu màu xanh biển vừa tầm thường vừa tẻ ngắt và kiểu áo sơ mi không chút cá tính, ngàn người như một.Xấu y như nhau.Nhưng cậu đột nhiên phát hiện ra, Uông Thịnh mặc bộ đồ chán ngắt này thì trông lại khá đẹp, dáng người cao to quá thu hút.Cậu nhìn Uông Thịnh bước lên bục giảng, lúc quay đầu tìm phấn, dường như người ấy lơ đãng liếc về nơi đây.Trái tim Thi Hạ Dương run rẩy, ngón tay cũng run run theo như bị điện giật.Uông Thịnh trên bục giảng lại chẳng hề có biểu cảm gì khác thường, vẫn là cái mặt lạnh lùng như bị cướp mất vợ.

Hắn cầm phấn lên, viết xoèn xoẹt những công thức và con số Thi Hạ Dương nhìn mà chẳng hiểu.Trên bảng đen toàn những thứ khó hiểu, nhưng Thi Hạ Dương chẳng thèm để ý.Cậu để ý thằng nhãi Uông Thịnh này cơ.Ai mà ngờ tên lớp trưởng đang được nhận vô số ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, thực ra lại là một con sói háo sắc?Nghĩ đến đây, Thi Hạ Dương không nhịn được mà cười.Cậu không chỉ cười, mà còn cười ra tiếng.Thầy dạy toán đứng phía trước cau mày vẻ không vui: "Thi Hạ Dương!

Cậu lại làm trò mèo gì đó?".Thi Hạ Dương mếu máo, không đáp lời.Ông thầy dạy toán vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Học cùng một lớp, theo chung một thầy, cậu nhìn Uông Thịnh rồi tự soi lại mình đi!".Thi Hạ Dương liếc Uông Thịnh đã viết xong đáp án, hai người chạm mắt, nhưng người kia chỉ nhìn thoáng qua rồi lại về chỗ ngay.Thi Hạ Dương nghĩ: Giả nai cái gì?

Đồ mặt người dạ thú!Uông Thịnh viết xong lời giải thì thầy dạy toán cũng không mỉa Thi Hạ Dương nữa, ông quay lại bục giảng giảng bài.Thi Hạ Dương chống cằm nhìn Uông Thịnh, đợi đến khi chuông tan học reo vang, cậu chạy tới trước bàn hắn nhanh nhất.Uông Thịnh chẳng ngẩng đầu, cứ thế làm tiếp cuốn sách bài tập mình chưa hoàn thành.Thi Hạ Dương đá vào mũi chân hắn, cợt nhả hỏi: "Lớp trưởng, tôi muốn cậu kèm riêng cho tôi học, được không?".Bàn tay đang cầm bút của Uông Thịnh thoáng dừng lại, ngòi bút hằn mạnh lên trang giấy.Hắn ngẩng đầu nhìn Thi Hạ Dương, trầm ngâm mấy giây rồi đáp: "Muốn tôi kèm riêng thì phải nộp học phí đấy".Thi Hạ Dương cười: "Không thành vấn đề, cứ ra giá đi".Cậu nằm nhoài lên bàn Uông Thịnh, đôi mắt cong tít, giọng điệu cũng ngả ngớn: "Nhưng tôi cũng có yêu cầu đó nha".Uông Thịnh nhìn cậu, chẳng nói gì.Thi Hạ Dương rù rì như bé mèo con làm nũng: "Tôi gọi thì cậu phải đến ngay".Đang nói dở, thì lại có người khác cầm sách bài tập tới nhờ Uông Thịnh giảng đề.Thi Hạ Dương túm quyển sách ném trả lại, chắn giữa hai người, hống hách lên giọng: "Uông Thịnh là của tôi, sau này mấy người muốn hỏi bài thì không được tìm cậu ta nữa".Cậu đang đắc ý, Uông Thịnh phía sau lại lạnh lùng: "Thi Hạ Dương, cậu bơn bớt đi".Thi Hạ Dương không vui, cậu quay lại trừng hắn, trong lòng nghĩ: đụ má tôi cho cậu sờ mông, mà thái độ cậu lồi lõm thế này à?Cái người vừa bị Thi Hạ Dương ném sách thấy cậu bị Uông Thịnh quở thì cười cười vẻ khinh thường: "Lượn qua một bên đi Thi Hạ Dương, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bọn tôi".Cậu ta đặt quyển sách xuống trước mặt Uông Thịnh, lại nghe hắn nói: "Cậu tới chậm quá, Thi Hạ Dương đã mua đứt tôi rồi".Chú thích:[1] Tiết Kim Tinh, Vương Hậu Hùng: những lãnh đạo trong ngành giáo dục Trung Quốc.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 16


Edit: RyalTừ bé tới lớn, Thi Hạ Dương chưa đắc ý thế này bao giờ.Uông Thịnh là ai cơ chứ?Là "báu vật" của các thầy cô, là người được chọn mà tất cả đều ngưỡng mộ hoặc ghen tị.Một người như thế bị cậu mua đứt rồi.Dù là thật hay giả thì câu nói này của Uông Thịnh đã thỏa mãn được lòng hư vinh của Thi Hạ Dương, cái đuôi nhỏ của cậu vểnh lên tận trời.Người tới hỏi bài kia tỏ vẻ khó xử, nhìn Uông Thịnh, rồi lại nhìn Thi Hạ Dương.Uông Thịnh chẳng để ý tới cậu ta, chỉ hỏi Thi Hạ Dương: "Còn việc gì nữa không?

Không thì về đi, đừng quấy rầy tôi làm bài"."

Hết rồi hết rồi".

Thi Hạ Dương nhoẻn miệng cười.

"Cậu cứ học cho tốt đi, lúc nào rảnh lại dạy kèm riêng cho tôi nhé".Cậu nói xong thì huýt sáo rời đi, mặt mày hớn hở, còn Uông Thịnh vô cảm tiếp tục cúi đầu làm bài.Thi Hạ Dương đi rồi, nhưng trái tim Uông Thịnh vẫn chưa thôi loạn nhịp.Hắn đảo lưỡi quanh khoang miệng mình, rê thật chậm trên hàm răng, như lúc hôn môi với Thi Hạ Dương ngày hôm qua vậy.Uông Thịnh nhẹ buông tay, cây bút rơi xuống đất.Uông Thịnh nghiêng người cúi xuống nhặt, vờ như lơ đãng quay đầu liếc ra sau, tầm mắt va ngay vào nơi ống quần đã xắn lên của Thi Hạ Dương, mắt cá chân trắng nõn nà khiến hắn phải khẽ cắn môi.Hắn cắn môi, dùng răng xé một mẩu da khô nứt.Đau, chảy máu, cả nước bọt cũng toàn mùi máu tươi.Lúc tan học Thi Hạ Dương ba chân bốn cẳng chạy mất, chuông vừa reo đã ù té rồi, hôm nay cậu có hẹn đi đánh bi a.Rồi cậu lại thấy có gì sai sai, dường như mình đã quên mất điều gì quan trọng lắm.Thi Hạ Dương xoay người, đúng lúc va phải Uông Thịnh.Uông Thịnh cao hơn cậu nửa cái đầu, thân người rắn chắc hơn, Thi Hạ Dương bị người ta ôm thẳng vào lòng.Cậu hoảng sợ, đến lúc ngẩng đầu đối diện với cặp mắt kia lại nhớ đến điều hoang đường hai người đã làm cho nhau trong căn phòng kín mít, đột nhiên mất hết bình tĩnh.Thi Hạ Dương thẳng thừng đẩy Uông Thịnh ra, xù lông như con báo nhỏ: "Cậu làm gì đấy?".Uông Thịnh tỏ vẻ bình tĩnh: "Thế cậu làm gì đấy?".Thấy hắn vẫn làm cái mặt như người chết kia, Thi Hạ Dương chỉ muốn xé nát lớp mặt nạ ấy xuống cho tất cả mọi người xem Uông Thịnh đáng khinh tới mức nào."

Cậu ôm tôi làm gì?"."

Tự cậu xông lên mà"."

Tôi không cẩn thận"."

Tôi cũng đâu có cố ý".Hai người cứ đứng giằng co tại chỗ, một người đi ngang qua xen vào: "Ê Thi Hạ Dương, lại giở chứng gì đấy?

Tao còn đang muốn ôm Uông Thịnh đây này".Da gà da vịt của Thi Hạ Dương nổi cả lên: "Mày biến thái à?"."

Đụ má đây là học sinh xuất sắc của lớp đấy, ôm để hít vận học hành, mày thì biết cái gì".

Nói xong, cậu chàng này còn dang tay ra vẻ muốn ôm lấy Uông Thịnh.Kết quả là Uông Thịnh còn chưa kịp né thì Thi Hạ Dương đã chẹp miệng một cái, thẳng chân đạp cậu ta sang chỗ khác.Hai người kia chí chóe ngay giữa hành lang, Uông Thịnh thầm cười khẽ trong lòng.

Hắn chẳng nói gì mà bỏ đi luôn, đến lúc Thi Hạ Dương kịp phản ứng mà quay đầu lại thì bóng dáng hắn đã khuất xa lắm rồi.Tối đến Thi Hạ Dương về nhà, mẹ cậu lại đang gọi bạn đến chơi mạt chược.

Cậu về phòng mà không ngủ nổi, bèn lén lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, trốn trong chăn nghe những âm thanh dâm tà.Không phải thứ gì khác, mà đúng là đoạn ghi âm thu được lúc Thi Hạ Dương và Uông Thịnh làm xằng làm bậy với nhau trong phòng kín ngày hôm qua.Tăng âm lượng lên mức cao nhất, là ngay cả tiếng hắn thở cũng rõ mồn một.Tiếng thở dốc dồn dập và thô nặng, còn gợi cảm hơn mấy diễn viên phim điện ảnh người lớn chuyên nghiệp nhiều.Lúc nói lại trầm giọng xuống, quyến rũ đến độ tay Thi Hạ Dương phải mò thẳng vào trong quần lót.Kích thích thật đấy.Thi Hạ Dương vừa nghe vừa tự tuốt, cậu cắn chăn nhắm mắt, tưởng tượng Uông Thịnh đang tuốt ống cho mình.Kĩ thuật của Uông Thịnh rất trâu bò, Thi Hạ Dương cực kì nghi ngờ tên đó đã từng luyện tập rồi.Cậu cân nhắc, mai là thứ bảy rồi, thứ bảy thì làm gì nhỉ?Còn chưa kịp nhớ ra, Thi Hạ Dương đã nghe được một tiếng than nhẹ chết người truyền tới từ tai nghe, nó hơi nghèn nghẹn, dường như dẫn theo dòng điện nào đánh thẳng vào linh hồn cậu.Không chỉ linh hồn cậu, mà còn cả ngọn lửa dục vọng bừng bừng gấp trăm lần nữa.Giọng Uông Thịnh khi bắn tinh khiến Thi Hạ Dương xuất ngay lập tức, tinh dịch dính dớp đầy tay, tự cậu cũng phải giật mình.Sau đó, cậu nghe tiếng Uông Thịnh nhuốm chút ý cười: "Cảm ơn bé cưng".Cậu nhìn thằng em đã gần nhũn xuống của mình, nghĩ: Đừng khách sáo, bé cưng của cậu bắn ra rồi.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 17


Edit: RyalChết người thật.Thi Hạ Dương nghĩ: Tên Uông Thịnh này đúng là chết người.Cậu tắt điện thoại, lén lút đi vào vệ sinh.Trong lúc tắm rửa, Thi Hạ Dương lại nghĩ: Còn trẻ thì không được phóng túng quá, không cao lên được.Nhưng cái đồ Thi Hạ Dương này trước giờ có lúc nào nhớ được lâu đâu, nửa đêm cậu nằm mơ, mơ thấy mình và Uông Thịnh trần truồng làm càn ngay giữa lớp học, còn bị camera quay lại nữa chứ.Sáng sớm Thi Hạ Dương trợn mắt nhìn trần nhà, mò tay xuống háng, "chào cờ" rồi.Cái vụ "chào cờ" này đúng là hết sức bình thường.

Lúc trước cậu chẳng thèm để ý, nhưng hôm nay hơi sờ sờ lại nhớ về giấc mộng xuân kia – trong mơ, cậu nhoài người trên cửa sổ lớp học, cả nửa thân mình tắm trong nắng vàng, mông bị Uông Thịnh đánh cho đỏ bừng như đít khỉ.Cậu vừa hồi tưởng vừa tuốt thêm nháy nữa, suýt thì hỏng cả người.Thi Hạ Dương ăn sáng rồi nhìn đồng hồ, chuẩn bị đi chơi.Cậu vừa cầm điện thoại định gọi cho đại cha thì đột nhiên một âm thanh nổ tung trong đầu."

Mười giờ sáng thứ bảy, gặp nhau ở quán KFC cạnh cổng trường".Thi Hạ Dương giật nảy mình, đúng là cậu suýt quên.Cậu lại nhìn đồng hồ — mười giờ đúng."

Dương Dương ơi!".Giọng mẹ cậu vang lên từ dưới lầu: "Lớp trưởng lớp mày gọi điện này!".Thi Hạ Dương trợn to mắt, sống lưng như bị điện giật, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.Cậu đột nhiên nhớ lại lời Uông Thịnh ngày hôm ấy: Nếu cậu không tới thì tôi sẽ gọi cho mẹ cậu, rồi đến thẳng nhà cậu đón cậu luôn.Cái tên này đúng là nói được thì làm được!Thi Hạ Dương chạy như bay xuống lầu, cầm điện thoại trong tay mẹ rồi trốn sang một góc thật xa, mới hỏi: "Cậu điên à?"."

Tôi đang ở ngoài khu nhà cậu đây này".

Uông Thịnh nói.

"Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không đi mà".Thi Hạ Dương xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường: "Ai sợ chứ, chẳng qua tôi đến muộn thôi"."

Thế thì chuẩn bị nhanh lên, tôi đợi".

Uông Thịnh đáp.

"Nhanh nhé, đừng lãng phí thời gian đấy".Nói xong, hắn quyết đoán cúp máy.Thi Hạ Dương bĩu môi trả điện thoại về cho mẹ."

Con đi học bù".

Cậu nói.

"Thầy bảo lớp trưởng kèm riêng cho con".Mẹ cậu xua xua tay: "Đi đi, mẹ đánh mạt chược cả đêm nên giờ ngủ bù, mày cứ về càng muộn càng tốt, đừng có phiền đến mẹ".Thi Hạ Dương bước khỏi nhà, lon ton chạy ra cổng khu.Cuối tuần, cả hai đều không mặc đồng phục.Uông Thịnh mặc quần jean và áo thun trắng, đứng thẳng lưng ngay góc đường kia, là kiểu trai đẹp trẻ măng điển hình.Thi Hạ Dương lại trái ngược hoàn toàn, cậu xỏ đại một cái quần đùi rộng, mặc áo cũng qua loa, ai không biết còn tưởng cậu định đi chơi bóng."

Tôi còn tưởng cậu không dám ra cơ".

Mặt Uông Thịnh chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt dừng lại đôi môi khẽ hé của người kia."

Tôi chả phải cái loại ấy đâu".

Bề ngoài thì mạnh miệng, mà trong lòng hơi run run.Thi Hạ Dương hơi bối rối, cậu chẳng biết mình và Uông Thịnh thế nào nữa đây.Cậu hơi mê mẩn cái cảm giác làm bừa này, vừa kích thích vừa mới lạ, nhưng lúc làm thật thì lại thấy lo lo."

Đi thôi".

Uông Thịnh xoay người, vẫy một chiếc taxi.Thi Hạ Dương bước theo sau: "Đi đâu cơ?"."

Nhà tôi".Hai người ngồi cách nhau cả quãng dọc đường đi, chẳng ai nói gì, đứa nào cũng mang ý xấu.Uông Thịnh đã lột sạch Thi Hạ Dương trong đầu mình mấy lần, thậm chí hắn còn liếc cậu qua khóe mắt chẳng biết bao lâu, ngắm nghía nơi đầu ngực lồ lộ sau cổ áo rộng thùng thình.Còn Thi Hạ Dương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tim đập thình thịch, chẳng biết sắp tới mình sẽ đối mặt với điều gì.Hai người đến nhà Uông Thịnh.

Nhà hắn nằm trong một tiểu khu bình thường, là kiểu căn hộ hai người cũng bình thường nốt.Thi Hạ Dương bước vào theo hắn, hỏi: "Nhà cậu không có người à?"."

Ba tôi đi làm rồi"."

Còn mẹ cậu đâu?"."

Không biết".Uông Thịnh treo chìa khóa cửa lên giá, đưa dép lê cho Thi Hạ Dương.Thi Hạ Dương vừa đổi giày xong đã bị người ta túm tay kéo lại, chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào phòng ngủ."

Đệt, cậu nhẹ tay thôi!".Thi Hạ Dương bị đẩy ngã xuống một chiếc giường đôi chẳng lớn lắm, ót đập thẳng xuống đầu giường, chỉ kịp chửi một câu đã bị lớp trưởng đột nhiên bộc phát thú tính ngậm môi."

Ưm!".

Thi Hạ Dương kêu hừ hừ, hừ xong lại thấy chẳng cần thiết – giãy giụa mà làm chi, vốn mình tới đây để làm chuyện này mà.Vì vậy cậu bắt đầu hưởng thụ.Cậu nhắm mắt, để mặc bàn tay Uông Thịnh với vào áo mình, để ngón tay hắn nhéo đầu ngực mình.Cậu hơi nhíu mày, chưa kịp hoảng là thân dưới đã lành lạnh, cả chiếc quần đùi rộng thùng thình lẫn quần lót đều bị lột xuống.

Ngay sau đó, môi lưỡi Uông Thịnh rời khỏi khoang miệng cậu, Thi Hạ Dương đuổi theo, nhưng không ngờ người kia lại né đi không định hôn môi với cậu nữa.Nụ hôn của Uông Thịnh dần hạ thấp xuống.

Hắn mút mạnh nơi cằm và hầu kết cậu, mút hai đầu ngực đã dựng thẳng, cuối cùng ngậm lấy thằng em đã hơi cương cứng mà chẳng hề do dự.Thi Hạ Dương hít sâu một hơi, thoải mái đến mức dùng cả hai chân kẹp chặt đầu Uông Thịnh."

Đệt".

Thi Hạ Dương nói.

"Lớp trưởng trâu bò thật đấy!".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 18


Edit: RyalChẳng phải lớp trưởng trâu bò lắm ư, dù sao chính cậu cũng đã tưởng tượng về việc này không biết bao nhiêu lần.Thậm chí Uông Thịnh cũng chẳng nhớ rõ rằng mình đã nhớ thương Thi Hạ Dương từ lúc nào nữa, chỉ biết đến lúc tỉnh ra, thì người này đã hoàn toàn trở thành đối tượng để mình thèm muốn rồi.Hắn cực kì thích Thi Hạ Dương, thích cả chút dâm đãng không biết xấu hổ trên người cậu nữa.Người khác chẳng ai biết về chút dâm đãng ấy, nhưng hắn lại phát hiện được.Đối với hắn mà nói, Thi Hạ Dương là hồ ly tinh quyến rũ con người, quyến rũ tới mức hắn như bị quỷ ám.Uông Thịnh ngậm thứ kia của Thi Hạ Dương trong miệng, phun ra rồi lại nuốt vào, hai tay cũng chẳng nhàn rỗi mà kích thích khắp người Thi Hạ Dương khiến cậu thở hổn hển, trước mắt choáng váng đầy sao.Một tay cậu túm ga trải giường, một tay vùi trong tóc Uông Thịnh.Thi Hạ Dương có hơi muốn hút thuốc, vừa làm chuyện không dành cho trẻ em vừa học người lớn mà hút một điếu, nghĩ sao cũng thấy thích chết đi được.Nhưng dĩ nhiên rồi – cậu nghĩ lại, còn lâu Uông Thịnh mới cho mình hút thuốc trong nhà cậu ta.Thân dưới trần trụi của cậu nằm ngay nơi đó, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, tới mức nghe được cả tiếng Uông Thịnh mút mát thứ kia.Thi Hạ Dương chẳng biết có phải Uông Thịnh đang cố ý hay không, nhưng tiếng động kia đúng là lớn đến mức khiến cậu thấy kích thích đến gai người.Cậu kịch liệt thở dốc, lúc thì trợn mắt lúc lại nhắm mắt, có lúc sướng lại dùng hai chân kẹp lấy đầu Uông Thịnh theo bản năng.Hắn túm mắt cá chân cậu, phun thứ bị mút liếm tới mức ướt nhẹp kia ra rồi cười: "Làm gì đấy?

Mưu sát à?".Thi Hạ Dương đang sướng mà cái tên này lại dừng, cậu nhíu mày thúc hông về phía trước, còn vươn tay ấn đầu Uông Thịnh vào giữa háng mình nữa.Uông Thịnh dở khóc dở cười, dùng tay cầm lấy thứ kia, đầu lưỡi liếm dọc theo đùi cậu."

Cậu nghiện rồi đấy à?".

Uông Thịnh chồm người đè lên, một tay ấn mạnh chân Thi Hạ Dương xuống, một tay sờ mó phía sau.

"Hôm nay tôi gọi cậu đến đây đâu phải để thổi kèn cho cậu".Thi Hạ Dương nhìn hắn, dường như cậu thấy chút tàn nhẫn lóe qua đôi mắt kia.Chẳng hiểu sao cậu bắt đầu thấy sợ.Uông Thịnh nói: "Thò tay xuống dưới gối đi".Thi Hạ Dương ghét nhất là bị người khác ra lệnh, nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo như trúng bùa.Cậu mò mẫm, sờ được một cái chai nhỏ.Thi Hạ Dương cầm cái chai kia lên, đưa tới trước mắt nhìn nhìn."...

Cái này để làm gì?".Uông Thịnh bật cười: "Ngốc".Hắn cúi người, kề sát tai Thi Hạ Dương, hơi cắn nhẹ: "Để chịch cậu đấy".Giọng hắn vừa trầm vừa gợi cảm, chẳng giống một nam sinh cấp ba mười bảy tuổi chút nào.Thi Hạ Dương giật nảy mình, duỗi tay muốn đẩy hắn ra rồi bị đè nghiến lại."

Lâm trận còn bỏ chạy à?".

Uông Thịnh nói.

"Muộn rồi".Hắn lấy chai bôi trơn trong tay Thi Hạ Dương ra, xoay cả người cậu lại.Thi Hạ Dương hơi hoảng, bị ấn xuống giường mà cả người cứ mềm oặt.Cậu quay đầu lại: "Uông Thịnh, không đúng!"."

Cái gì không đúng?".

Uông Thịnh bóp bôi trơn ra tay rồi ném cái chai sang một bên, chưa đợi Thi Hạ Dương đáp đã sờ tới khe sâu giữa hai cánh mông người nọ.Thi Hạ Dương sợ tới mức linh hồn bé nhỏ cũng sắp sửa bay đi, cậu túm ga trải giường muốn bò vào trong.Uông Thịnh bèn đè lên người cậu, ôm cậu vào lòng, giọng nói mang theo ý cười: "Tự cậu dâng mình tới cửa, giờ lại đòi bỏ cuộc à?"."

Tôi đã bỏ cuộc đâu!".

Thi Hạ Dương đột nhiên phát hiện, cái tên lớp trưởng này chẳng làm được cái nết gì phù hợp với đạo đức học sinh cả.Này này, chẳng phải mấy tên mọt sách đều là gà ốm hết ư?

Cả ngày ngồi yên tại chỗ học thì phải gầy như que củi mới đúng, sao thằng nhãi này lại giống vận động viện thế?Thi Hạ Dương quay đầu gào to: "Để tôi chịch cậu!".Uông Thịnh hơi ngẩn ra, rồi bật cười thành tiếng."

Cậu không có vấn đề ở đây đấy chứ?".

Uông Thịnh hỏi.

"Cậu biết làm không?

Cậu biết mở rộng, biết phải làm thế nào tiếp theo không?

Đến bôi trơn còn chẳng biết thì đòi chịch ai!".Hắn đột nhiên đánh một cái lên mông Thi Hạ Dương, để lại dấu tay rát đỏ trên cánh mông sạch sẽ nõn nà.Uông Thịnh cười lạnh: "Ngoan ngoãn nằm xuống đi, xong việc khắc thấy sướng".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 19


Edit: RyalSướng á?Sướng là sướng thế nào?Thi Hạ Dương bị đè chặt xuống, không phản kháng được, cái mông bị Uông Thịnh đánh chẳng mấy đau nhưng cứ ran rát.Cậu đã lớn thế này rồi mà mới bị mỗi mình hắn đánh mông – kể cả ông già hồi chưa bỏ đi mất cũng không làm thế bao giờ.Thi Hạ Dương cứ ngỡ mình sẽ ấm ức, sẽ bực bội, nhưng cuối cùng... cậu lại hơi hưng phấn.Vừa phân tâm một thoáng, ngón tay Uông Thịnh đã mò đến kẽ mông cậu.Những ngón tay lành lạnh dính đầy dầu bôi trơn cọ vào nơi kia, cả người Thi Hạ Dương lập tức cứng đờ.Cậu thít mông mình lại, tiện thể kẹp chặt cả đầu ngón tay Uông Thịnh.Hắn bật cười: "Có thế mà đã không chịu nổi rồi à?".Thi Hạ Dương quay đầu định chửi hắn – nhưng nhìn vào cặp mắt kia, trái tim cậu nảy lên thình thịch, lại nuốt nước bọt theo bản năng.Tên Uông Thịnh này trâu bò quá, Thi Hạ Dương nghĩ, sao cái gì cậu ta cũng biết vậy nhỉ?

Lại còn biết mê hoặc người khác nữa."

Thả lỏng".

Uông Thịnh lại đánh lên cánh mông bên kia.Hai bờ mông Thi Hạ Dương đỏ hồng lại đối xứng, như đánh phấn vậy, màu sắc đẹp đến nỗi Uông Thịnh chỉ muốn cắm thẳng vào.Mấy ngày nay, chẳng biết hắn đã tưởng tượng ra cảnh Thi Hạ Dương nằm trên giường mình biết bao nhiêu lần, đủ mọi tư thế, đủ loại lời hay ý đẹp, thậm chí ngay cả biểu cảm lúc lên đỉnh cũng cực kì phong phú.Thi Hạ Dương khi chìm trong dục vọng quyến rũ vô cùng, dường như cả người cậu đã được tẩm thuốc thúc tình, giục giã Uông Thịnh và cũng giục giã chính mình.Uông Thịnh không đợi nổi nữa, hắn muốn nhìn thấy một Thi Hạ Dương như vậy.Nhưng hắn chưa điên mà đi ép buộc người ta.

Đôi bên đồng thuận thì rõ ràng là thỏa mãn hơn cưỡng bức nhiều, mà kể cả lỡ như lúc đầu Thi Hạ Dương không muốn, Uông Thịnh cũng tin chắc rằng mình có thể khiến cậu chủ động bước tới."

Thả lỏng nào".

Uông Thịnh đột nhiên cúi xuống, hôn một cái sau bả vai Thi Hạ Dương.

"Giờ đừng kẹp chặt như thế, lát nữa hẵng kẹp cũng chưa muộn".Đầu Thi Hạ Dương như nổ tung, hình ảnh cậu bị Uông Thịnh đè ra làm xuất hiện ngay lập tức.Cậu cũng chẳng hiểu tại sao khả năng tưởng tượng của mình lại mạnh đến thế, rõ ràng lúc đi học mình có bao giờ tưởng tượng được những gì giáo viên giảng giải trong thơ cổ đâu?Cái gì cần thì không tưởng tượng, cái gì không cần thì lại thả trí óc đi chơi xa.Thi Hạ Dương bắt đầu nghi ngờ cuộc đời này."

Nghĩ gì đấy?".

Uông Thịnh liếm lên tai cậu, ngón tay đã bắt đầu chầm chậm lần mò.

"Tôi muốn vào".Hắn vừa thốt ra câu ấy, vừa cố ý cọ cọ thứ kia vào người cậu.Giờ phút này, chỉ có nửa người dưới của Thi Hạ Dương là trần trụi, chiếc áo rộng thùng thình bị xốc lên trên ngực, eo thon lõm xuống, trông rõ là mê người.Uông Thịnh thì lại mặc quần áo chỉnh tề, cách một lớp quần jean cũng thấy nơi hạ bộ đang căng phồng lên thành bọc.

Cái cọ kia cọ ra cả lửa trong lòng Thi Hạ Dương, mà ngọn lửa ấy cháy lan ra khắp đồng cỏ.Thi Hạ Dương cực kì mẫn cảm, Uông Thịnh đã phát hiện điều ấy từ ngày hai người làm bừa trong căn phòng nhỏ nơi tiệm net.Hắn liếm tai cậu một cái, cậu bèn thở gấp trong nháy mắt.Nắm thóp Thi Hạ Dương là một việc rất dễ dàng – ít nhất là với Uông Thịnh thì thế.Uông Thịnh vừa liếm tai Thi Hạ Dương, vừa bắt đầu thử đưa một ngón tay vào.Tuy luôn tỏ ra thành thạo như một cao thủ tình trường, nhưng thực ra đây cũng là lần đầu tiên hắn làm thật.Để ngăn Thi Hạ Dương phát hiện rằng mình cũng chỉ là kẻ biết lí thuyết suông, không để cậu phải thất vọng ngay lần đầu tiên tiếp xúc với ái tình, Uông Thịnh mở rộng cực kì tỉ mỉ.Vừa kề sát ngón tay vào nơi kia, hắn đã cảm giác được rằng Thi Hạ Dương đang rất lo sợ – bàn tay cậu siết chặt ga trải giường, nổi cả gân xanh.Uông Thịnh phủ tay mình lên bàn tay kia, siết chặt, nói bên tai Thi Hạ Dương như trấn an: "Đừng sợ, tôi sẽ làm chậm thôi".Rồi hắn hôn nhẹ lên mặt cậu vẻ thương yêu, bầu không khí đột nhiên trở nên ấm áp.Thi Hạ Dương hơi bất ngờ, cũng thấy thinh thích, nên cũng thả lỏng thật.Cậu xoay mặt lại muốn hôn Uông Thịnh, nhưng phía sau lại bị thứ gì đó chen vào – Thi Hạ Dương kêu a một tiếng, rồi nhăn mặt chửi nhỏ: "Đệt!".
 
Back
Top Bottom