Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 30


Edit: RyalCâu nói của Uông Thịnh khiến Thi Hạ Dương giật nảy người, nhanh chóng xua tay: "Đi đi đi đi!".Hắn đi rồi, cậu còn thầm nhủ: "Quần lót mà cũng dám ném linh tinh!".Uông Thịnh đứng quay lưng về phía cậu, im lặng mỉm cười.Ra khỏi phòng, hắn mới thở dài một hơi – vốn hắn đâu định đi tìm quần lót của Thi Hạ Dương.Dù là quần lót hay thứ gì khác, thì Uông Thịnh cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cả rồi."

Tối nay ăn gì?".Hắn thấy ba mình đã thay quần áo, bước ra khỏi căn phòng đối diện."

Không biết ạ".

Uông Thịnh hạ thấp giọng, không muốn để Thi Hạ Dương nghe được.Hắn vào bếp: "Không biết cậu ấy thích ăn gì".Người đàn ông phía sau cười cười, bước nhanh tới trước mở tủ lạnh."

Làm rồi à?"."...

Vâng".Uông Thịnh lại nói thêm: "Ba đừng hỏi nữa".Hắn ngó chằm chằm mớ đồ ăn trong tủ lạnh: "Cậu ấy ngủ rồi"."

Làm món gì thanh đạm thôi".

Uông Sở Lương bảo hắn.

"Đi vo gạo nấu cháo đi"."

Ăn cháo à?".

Uông Thịnh nhíu mày."

Lần đầu tiên của cậu bé đó, đúng không?".

Uông Sở Lương lấy bó rau vừa mua hôm qua ra.

"Cháo rau đi, cậu bé đó không giống con đâu".Uông Thịnh đang chuẩn bị vo gạo, nghe thế thì đôi mày càng nhăn tít lại."

Không giống chỗ nào?".Uông Sở Lương cười: "Con xem chỗ đó của người ta chưa?

Chắc thê thảm lắm chứ gì?".Trong nháy mắt Uông Thịnh chẳng dám quay đầu nhìn y, hai tai đỏ lựng."

Chút nữa ba đưa con thuốc mỡ, bôi cho người ta đi nhé".

Uông Sở Lương vừa rửa rau vừa dặn.

"Đừng chỉ lo vui mỗi mình mình, mà quên mất không quan tâm đến người ta"."

Có lúc nào con không quan tâm đến cậu ấy đâu?".

Uông Thịnh bất mãn.Uông Sở Lương chỉ khẽ cười, không nói thêm gì.Một lúc lâu sau, Uông Thịnh đột nhiên mở lời: "Con thấy hình như cậu ấy hơi ngốc".Uông Sở Lương sửng sốt: "Sao lại thế?"."

Có khi hôm nay đổi thành người khác thì cậu ấy vẫn làm".

Hắn cúi đầu, nghiêm túc vo gạo.

"Hơi khó chịu thôi".Uông Sở Lương bỏ đồ ăn đã rửa sạch vào rổ: "Con hỏi người ta chưa?"."

Chưa, cậu ấy ngốc lắm"."

Hỏi đi, chuyện kiểu này thì đừng đoán mò".

Uông Sở Lương nói.

"Hai đứa còn nhỏ, đừng có đoán đi đoán lại cả ngày, có gì thì nói thẳng ra chứ đừng băn khoăn nữa".Uông Thịnh không đáp."

Giờ sĩ diện là sau này khổ lắm đấy".Hắn đột nhiên bật cười: "Lời khuyên của người có kinh nghiệm hở ba?"."

Đừng có tào lao".Uông Sở Lương nấu cháo rau cho Thi Hạ Dương đang trốn trong phòng ngủ, rồi mở ngăn kéo trong phòng mình lấy một tuýp thuốc mỡ đưa Uông Thịnh."

Đừng có hỏi ba cách dùng đấy".

Y nói.

"Lát nữa ba ra ngoài, cháo được rồi thì hai đứa ăn trước đi".Y xoay người vào nhà tắm, một lúc sau tiếng nước rào rào vang lên.Uông Thịnh đứng ở cửa, cúi đầu nhìn tuýp thuốc kia, rồi quay lại phòng mình.Thi Hạ Dương đúng là vô tư, vừa ngủ với người ta xong, phụ huynh người ta cũng về nhà rồi, mà cậu vẫn ngủ ngon lành.Nhóc con trần như nhộng, tấm chăn bị đá sang bên để lộ cơ thể nõn nà, chân tay giang thành hình chữ X.Uông Thịnh khóa kĩ cửa, rồi ngồi bên mép giường nhìn cậu.Lúc ngủ Thi Hạ Dương trông rất ngoan, khác hẳn hình tượng giương nanh múa vuốt ngày thường.

Hắn cứ ngắm mãi, nỗi phiền muộn ngày càng tăng cao.Uông Thịnh nắm chặt tuýp thuốc, do dự một chốc, rồi cởi dép khẽ khàng trèo lên giường.Hắn kéo nhóc con ngủ say đến độ sắp chảy nước miếng vào lòng mình, tung chăn lên che cả hai lại, nghe tiếng hít thở đều đều của Thi Hạ Dương, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.Nhóc con này đúng là chẳng có trái tim, chắc cũng chẳng có lương tâm hay tìm cảm thực lòng.Uông Thịnh nhớ lại lời ba hắn nói, giờ sĩ diện thì sau này sẽ khổ.Nhưng cụp mắt ngắm người này, hắn chỉ lo mình sẽ thành trò cười.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 31


Edit: RyalThi Hạ Dương ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, tỉnh lại một cái là bắt đầu chửi bậy."

Lại làm sao?".

Uông Thịnh vẫn ôm cậu, cánh tay bị đè tê rần."

Đau".

Từ trước khi ngủ Thi Hạ Dương đã thấy không thoải mái – mông thì đau rát, hai chân lại bủn rủn chẳng đứng vững được.Giờ lại càng thấy đau, cậu không bị nứt hậu môn nhưng cứ có cảm giác gần gần giống vậy.Cậu hơi cụng cựa, đột nhiên ý thức được mình đang nằm trong lòng Uông Thịnh."

Cậu làm gì đấy?".

Thi Hạ Dương lại bắt đầu cợt nhả.

"Định chiếm hời nhân lúc tôi đang ngủ à?"."

Tôi muốn chiếm hời thì cần gì đợi cậu ngủ?".

Uông Thịnh cười.

"Mấy cái hời của cậu ấy à, tôi đã vặt sạch từ lúc cậu còn thức rồi".Thi Hạ Dương nghe lại thấy đúng mới chết dở, bèn lườm một cái sắc lẹm, bảo hắn được lợi còn tỏ vẻ thanh cao."

Ai tỏ vẻ thanh cao với cậu làm gì".

Uông Thịnh lần tay ra phía sau Thi Hạ Dương.

"Chỗ này đau không?"."

Úi".

Thi Hạ Dương nhăn mặt.

"Đừng có đụng vào!

Đau!".Nơi ấy nóng như nổi lửa, không thể đụng vào.Thi Hạ Dương áng chừng mấy ngày nữa mình cũng chẳng được dễ chịu, lại càng bực.Tại sao?Tại sao hai người cùng làm tình mà Uông Thịnh thoải mái như không, tinh thần sáng láng, còn cậu lại khổ thế này?Càng nghĩ càng ấm ức.Cậu còn đang bận ấm ức, Uông Thịnh đã xốc chăn lên.Thi Hạ Dương liếc hắn: "Sao?

Muốn ngắm thân hình gợi cảm của ông à?".Uông Thịnh chẳng thèm để ý, lật cả người cậu lại như lật cá rán.Thi Hạ Dương vẫn hùng hổ: "Đụ má cậu nhẹ tay tí thì chết ai à?

Đau đấy!".Uông Thịnh nhíu mày, buồn bực vì mình lỡ dùng hơi nhiều sức.Bảo hắn xin lỗi thì hơi vớ vẩn – nên Uông Thịnh bèn cúi người, hôn một cái lên gò mông nõn nà vẫn còn in vết hồng rực của Thi Hạ Dương.Nụ hôn ấy khiến Thi Hạ Dương cứng đờ trong nháy mắt, cả người căng thẳng như cá nằm trên thớt đợi người mổ xẻ.Cậu quay đầu hỏi: "Thêm lần nữa nhé?".Tuy đau thật đấy, nhưng dư vị từ khoái cảm lúc chạm tới đỉnh cao vẫn hằn sâu vô cùng.Lần đầu tiên trong đời mà, đúng là tình yêu đẹp thật đấy.Uông Thịnh cầm tuýp thuốc mỡ bên cạnh, vừa vặn nắp vừa hỏi: "Mông cậu nở cả hoa rồi còn thêm lần nữa à?".Thi Hạ Dương bĩu môi, trợn mắt."

Đừng có mà láo nháo".

Uông Thịnh vỗ một cái cho tên nhóc đang vặn vẹo tới lui yên tĩnh lại.

Lần này cái mông chẳng có bao nhiêu thịt lại bị đánh đến độ nảy lên hai nhịp, khiến hắn hơi xiêu lòng.Có lẽ thực sự là do hắn còn quá trẻ, nên động tí là bùng lửa ngay.Hắn không cần nhìn cũng thừa biết mình lại cứng rồi.Uông Thịnh hơi rung rinh, người mình đã nhung nhớ lâu đến thế, chỉ mới ăn một lần thì sao thỏa mãn được?Thi Hạ Dương cũng hào phóng vô tư phơi mông trần cho hắn xem, đòi ngủ mà chưa nhắm mắt, sao phải xấu hổ thẹn thùng."

Muốn à?".

Uông Thịnh chính là loại ngụy quân tử điển hình, rõ ràng thèm chết đi được mà cứ phải gán lỗi sang cho Thi Hạ Dương.Thi Hạ Dương hừ một tiếng: "Làm sao?

Muốn thì cậu cho chắc?".Uông Thịnh cười, nhấc chân lên giường muốn đè cậu xuống, nhưng rồi lại nhớ lời cha dặn.Hai người không giống nhau.Uông Thịnh cố nhịn dục vọng, dùng hai tay vạch mông Thi Hạ Dương ra."

Đệch!".

Thi Hạ Dương đau đến nỗi chửi thề liên tục.

"Đụ má cậu thích chết không?".Uông Thịnh nhíu mày.Không làm gì được rồi."

Đừng nhúc nhích".

Hán nghiến răng, nhìn nơi cửa huyệt sưng đỏ mà cũng thấy đau theo.Hắn bóp thuốc mỡ ra tay, rồi nhẹ nhàng bôi lên đó.Ngón tay Uông Thịnh run run.Hắn đau lòng.Thi Hạ Dương cũng run, nhưng run rẩy vì đau.Nhưng cơn đau này cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt.

Sau khi thuốc mỡ lành lạnh được thoa lên nơi như đang bốc lửa, cậu nhanh chóng cảm thấy thoải mái vô cùng.Thi Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm: "Cái gì đấy?

Mát ghê".Uông Thịnh không đáp, chỉ giương mắt nhìn cậu."

Tôi khổ quá mà".

Thi Hạ Dương nói.

"Ầy, cậu chụp phát ảnh giùm được không?

Tôi muốn xem xem phía sau trông thế nào".Có ai lại như này không cơ chứ.Uông Thịnh nghe mà dở khóc dở cười.Bôi thuốc xong, hắn lại rướn người lên hôn cậu."

Cậu vẫn còn chưa hôn đủ à?".

Ngoài miệng Thi Hạ Dương phàn nàn, nhưng thân thể thì vẫn thành thật dán lại chỗ Uông Thịnh.Một người mặc đồ ngủ, một người trần như nhộng, lại quấn riết lấy nhau trên giường hắn."

Tôi lại cứng rồi".

Thi Hạ Dương nói.

"Không ngờ chức năng tình dục của tôi ổn áp phết"."

Không làm được".

Uông Thịnh nhìn cậu, nghiêm túc đáp.

"Phía sau của cậu không ổn đâu"."

Ai bảo dùng phía sau?".

Thi Hạ Dương nở nụ cười xấu xa.

"Cậu dùng miệng hầu tôi chứ".Ryal's note: Cha Uông Thịnh là gay, nhưng không lừa cưới ai cả.

Ổng có truyện riêng nha, nếu ai có hứng thú thì mình có thầu với tên "Người chốn xưa".

Couple niên hạ, song thế thân (nhảm quần chứ từ đầu đến cuối hai người yêu nhau), ngọt.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 32


Edit: RyalUông Thịnh dở khóc dở cười: "Còn biết trả treo rồi cơ đấy?".Thi Hạ Dương cực kì hăng hái, gì thì gì cũng phải bắn được đã, dùng phương pháp nào thì tùy.Cậu kéo tay Uông Thịnh đặt lên thứ dưới người mình: "Cậu châm lửa mà, cậu phải chịu trách nhiệm đi chứ"."

Nói như thật".

Hắn ôm Thi Hạ Dương vào lòng, cắn tai cậu rồi thấp giọng hỏi: "Nói lại lần nữa xem, ai châm lửa cơ?".Thi Hạ Dương sao chịu nổi giọng điệu này, cả người cậu mềm nhũn, rùng mình."

Cậu!"."

Ai cơ?".Uông Thịnh nắm thằng em nhà Thi Hạ Dương, ngón tay miết một cái trên phần đầu đỉnh.Thi Hạ Dương hít sâu một hơi, khó chịu uốn éo trong lòng hắn."

Đừng động đậy".

Uông Thịnh cũng hết cách.

"Hết đau mông rồi à?"."

Vẫn đau".

Thi Hạ Dương cau mày nhìn hắn.

"Giờ tôi cứ thấy cậu là bực rồi"."

Sao mà bực?"."

Thì bực là bực thôi".

Thi Hạ Dương tức chết mất.

Rõ ràng tên này đã khiến mông mình nở hoa, giờ lại còn trả treo chặn họng mình là thế nào?".Nghiện còn ngại!Thi Hạ Dương đẩy hắn ra, bất mãn quay lưng về phía Uông Thịnh, bực bội ngoảnh mặt đi.Thấy thế, Uông Thịnh đúng là vừa thương vừa buồn cười.Hắn nhoài người tới, nhéo mũi cậu."...

Làm cái gì đấy?".

Thi Hạ Dương khong nhịn được mà hất tay hắn ra, liếc sang một cái.Chưa liếc xong đã bị người ta đè xuống giường rồi.Thi Hạ Dương nằm thẳng đơ, còn chưa kịp nói gì đã thấy phần đầu phía dưới bị liếm một cái ướt át.Cậu ngẩn ra, không động đậy nổi.Uông Thịnh nằm giữa hai chân Thi Hạ Dương, ngước lên nhìn cậu, bật cười.Hắn bèn hơi dùng sức tuốt thằng em nhà Thi Hạ Dương."

Thích mạnh hơn không?".

Uông Thịnh ngậm nó vào, hơi mút mát.

"Cậu hài lòng chứ?".Thi Hạ Dương nhìn hắn, nuốt nước bọt một cái theo bản năng.Biểu cảm ấy khiến Uông Thịnh chỉ muốn chịch cho cậu ngất luôn, nhưng làm gì thì cũng phải suy nghĩ – phải lo đến tương lai sau này.Hắn vẫn ngước nhìn cậu, lè lưỡi, bắt đầu liếm dọc từ phần gốc lên đỉnh.Chiếc lưỡi ướt át rê qua nơi cưng cứng, từ tít phía dưới lên tuốt trên đầu, rồi lại ngậm cả vào, đầu lưỡi lởn vởn phía trên.Đầu óc Thi Hạ Dương bắt đầu choáng váng, không tự chủ được mà thúc hông đưa thằng em mình vào sâu trong miệng người kia hơn nữa.Uông Thịnh phun ra rồi lại ngậm vào thật mạnh, thi thoảng lại liếm qua nơi quy đầu mềm mại béo mẫm như liếm kẹo que, thi thoảng lại nuốt thật sâu vào cổ họng để kích thích cậu, khiến Thi Hạ Dương phải túm chặt ga trải giường mà thở dốc.Hắn cố ý tạo ra những âm thanh thật lớn – tiếng nhả ra nuốt vào, tiếng nước bọt gợi tình, khiến người khác nghe mà nổi da gà.Thi Hạ Dương thoải mái đến độ hồn lìa khỏi xác, cắn chăn rên rỉ, rồi lại bị Uông Thịnh kéo ra.Hắn kéo góc chăn ra, nhét ngón tay mình vào miệng cậu.Thi Hạ Dương cũng mút thật mạnh, để mặc những ngón tay ấy làm loạn trong miệng mình.Nước bọt dâm đãng chảy theo khóe miệng, tiếng rên rỉ đẫm dục tình tràn ra giữa răng môi.Cái tay còn lại của Uông Thịnh cũng chẳng hề nhàn rỗi mà vuốt ve bắp đùi Thi Hạ Dương, sờ làn da mịn màng cùng hai túi nho nhỏ lạnh băng.Thi Hạ Dương như rơi vào cõi tiên, phần chóp đỉnh đã chảy dịch trong suốt.Uông Thịnh tăng tốc độ nhả ra nuốt vào, nhưng đến lúc cậu gần bắn ra thì lại dừng đột ngột.Thi Hạ Dương sắp lên đỉnh rồi, cậu sửng sốt, khó hiểu nhìn hắn.Uông Thịnh nói: "Nhìn tôi đi".Thi Hạ Dương còn chưa kịp hỏi "cái gì", thứ sắp bùng nổ kia lại được ngậm lấy.Cậu nghe theo, nhìn đôi môi đỏ bừng bao bọc thằng em nhà mình, nhìn cây dương vật đang ra vào giữa miệng người ta, hình như có hơi dâm đãng quá.Kích thích thị giác sâu sắc đến nhường ấy khiến Thi Hạ Dương hơi lâng lâng – người đang thổi kèn cho cậu chính là tên lớp trưởng ngạo mạn mắt cao hơn đầu, là học sinh xuất sắc tên Uông Thịnh được cả giáo viên và bạn học đối đãi như thần tiên, là hotboy chẳng biết được ai bầu chọn, ngăn bàn đầy ắp thư tình mà chẳng thèm đọc lá nào.Con người này đang thổi kèn cho cậu.Thi Hạ Dương nghĩ, đụ má mình cũng trâu bò thật đấy.Điều còn trâu bò hơn nữa là – khi cậu tuôn trào dưới kích thích mãnh liệt, chẳng biết có phải cố ý hay không mà Uông Thịnh chẳng hề né đi, để cả miệng và khuôn mặt mình dính đầy thứ ấy.Gương mặt đẹp trai chết người đầy tinh dịch màu trắng ngà sền sệt nhớp nháp, trông bẩn ơi là bẩn, nhưng cả người Thi Hạ Dương lại nóng hừng hực."

Đụ".

Cậu chửi một câu, rồi vươn người sang hôn hắn.Nụ hôn này đầy mùi tinh dịch.

Nếu không phải do kĩ thuật hôn của Uông Thịnh rất ổn, thì Thi Hạ Dương chỉ muốn đánh giá một sao.Nhưng bởi đó là Uông Thịnh, nên Thi Hạ Dương vẫn sung sướng vô cùng."

Tôi có câu này chẳng biết nên nói hay không".

Hôn xong, Thi Hạ Dương giơ tay lau tinh dịch giúp Uông Thịnh."

Nói đi".Cậu nhìn hắn, nhìn chằm chằm cái bóng bé nhỏ thuộc về mình nơi đáy mắt người nọ, liếm môi: "Cậu có hơi... gợi cảm đấy".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 33


Edit: RyalTuy Thi Hạ Dương không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng Uông Thịnh đúng là gợi cảm thật.

Khi cậu nhìn hắn vuốt ve mình, hôn mình, tưởng như cả thế giới đều đang rung chuyển.Có hơi ghen tị.Thi Hạ Dương cũng muốn được gợi cảm như thế."

Vậy à?".

Uông Thịnh chẳng biết đáp sao, tên nhóc này bao giờ cũng ăn nói kiểu không đầu không đuôi thế đấy."

Ừa.

Cậu học ở đâu đấy?

Dạy tôi coi".Uông Thịnh vừa định khen lại cậu cho phải phép – dù sao trong mắt hắn thì Thi Hạ Dương cũng đâu thể chỉ diễn tả bằng hai chữ "gợi cảm" được.Đối với hắn, người này như một Omega có pheromone cực kì quyến rũ lại chẳng bao giờ không ở trong kì phát tình, đi đâu cũng mang theo mùi hương khiến hắn nguyện dâng lên cả mạng sống.Thứ pheromone kia có mùi thế nào?Là mùi mồ hôi thoang thoảng ngày hè lẫn với mùi nước xả vải sạch sẽ, có lẽ người ta không thưởng thức được, nhưng nó lại là nét hấp dẫn trí mạng đối với Uông Thịnh.Nhưng hắn còn chưa kịp khen tên nhóc này thì cậu đã thốt ra câu kế tiếp: "Tôi cũng phải học mới được, sau này không lo không có ai ưng"."...

Cậu nghĩ gì đấy?".

Uông Thịnh nhíu mi."

Xì, đồ keo kiệt, không dạy thì thôi chứ bực cái gì!".

Thi Hạ Dương sờ thứ còn cứng ngắc dưới lớp quần ngủ của hắn.

"Tôi tuốt cho cậu nhá"."

Tôi thổi kèn cho cậu, giờ cậu lại đòi tuốt cho tôi?".

Uông Thịnh hỏi.

"Sao cậu ăn hời kinh thế?".Thi Hạ Dương cười: "Bảo cậu keo kiệt là cậu tính toán chi li với tôi thật đấy à, mắc gì hẹp hòi vậy!".Cậu luồn tay vào quần hắn, mới sờ soạng tí xíu cách quần lót, còn chưa kịp khen thằng nhãi này trưởng thành ngon nghẻ thì đã bị túm tay."

Thôi".

Uông Thịnh nhìn cậu với sắc mặt vô cảm, kéo cái tay kia ra ngoài.

"Cho cậu nợ đấy"."

A?".Hắn bước xuống giường, chỉnh lại quần rồi nói: "Ba tôi nấu cháo rồi, đi tắm rửa rồi ra đây múc cho".Thi Hạ Dương lúc này đang trần như nhộng, thân dưới thì loạn cào cào, tuy ban nãy bắn cả lên người Uông Thịnh nhưng trên đùi và lông mao vẫn dính chút gì dinh dính."

Ba cậu tốt thế".

Cậu cẩn thận trèo xuống giường, chỉ sợ lại đau mông.Hai người đã làm hết những gì cần làm rồi nên Thi Hạ Dương cũng chẳng ngại ngùng chi nữa, trước khi ra ngoài còn hỏi lại: "Ba cậu, chú tôi ấy, ở nhà không?"."

Có việc đi vắng rồi"."

Trong nhà không còn ai khác chứ?".Uông Thịnh nhìn cậu: "Cậu định làm gì?".Thi Hạ Dương cười hề hề, cứ thế trần truồng chạy vào phòng tắm.Nhìn cậu khoe mông giữa ban ngày, Uông Thịnh phía sau không nhịn được cười.Hai người cùng bước vào phòng tắm – một người tắm, một người rửa tay.Thi Hạ Dương nhìn chằm chằm thân dưới Uông Thịnh: "Cậu thực sự không muốn xử lí nó à?

Trông khó chịu kinh"."

Không cần".

Uông Thịnh rửa tay xong thì chuẩn bị đi múc cháo cho người ta.

"Tôi đâu có dâm như cậu"."...

Xì".

Thi Hạ Dương bĩu môi, không thèm cãi lại.Uông Thịnh đi vào bếp.Làm gì có chuyện hắn không muốn hành sự chứ, chẳng qua hắn muốn để Thi Hạ Dương "thiếu nợ" mình mà thôi.Nợ hắn thì sau này còn kiếm cớ túm cậu về đây được, lỡ lần này trôi qua rồi cả hai đều cạn hứng thì tương lai thế nào đây?Uông Thịnh đứng múc cháo, rồi kiên nhẫn thổi cho nguội.Thi Hạ Dương thư thái tắm xong, vừa bước ra đã thấy Uông Thịnh đang đứng bên bàn ăn, vừa cao lớn vừa đẹp trai, bưng một cái bát nhỏ khẽ khàng thổi.Trai đẹp ở nhà đúng là đẹp trai kinh.Thi Hạ Dương nghĩ thầm, sao lúc trước mình không phát hiện ra rằng Uông Thịnh là loại người này nhỉ?Cậu giơ tay gõ lên cửa kính phòng bếp: "Quần áo tôi đâu?".Uông Thịnh liếc cậu, buông cái bát xuống rồi đi tìm quần áo.Đến khi hắn quay về Thi Hạ Dương vẫn còn đang trần truồng, cứ thế ngồi trên ghế ăn cháo.Cái nết dâm toả khắp nhà.Uông Thịnh bước sang, im lặng nhéo cằm cậu nâng lên, hôn xuống đôi môi còn đang dính cháo."

Tôi nếm thử".

Hôn xong, hắn còn liếm sạch môi cậu.Thi Hạ Dương cười: "Sao tsundere thế lớp trưởng, muốn hôn tôi thì cứ nói thẳng, kiếm cớ làm gì!".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 34


Edit: RyalUông Thịnh thả tờ khăn giấy lên mặt Thi Hạ Dương: "Tự lau đi".Thi Hạ Dương trợn trắng mắt lên cười, vừa lẩm bẩm gì đó vừa xoa khóe miệng, lau đi cả vệt cháo rơi ra ban nãy khi bất cẩn lúc hôn Uông Thịnh nữa."

Mặc quần áo vào".

Uông Thịnh vắt quần áo của cậu lên lưng ghế.

"Bình thường cậu cũng thế này à?"."

Hở?

Gì cơ?".

Thi Hạ Dương buông bát, ngoan ngoãn mặc quần áo vào."

Trần truồng đi lại giữa nhà ấy"."

Không, tôi có phải biến thái đâu".

Thi Hạ Dương xỏ quần lót.

"Ban nãy tại tắm xong không tìm thấy đồ mà".Uông Thịnh lạnh nhạt nhìn cậu mặc lại từng món đồ mình đã tự tay lột sạch, cầm cốc nước trên bàn lên uống một ngụm cho nhuận cổ."

Lát nữa cậu định làm gì?".Thi Hạ Dương mặc đồ xong thì lại ngồi xuống.

"Đi đánh bi a, hoặc ra quán net thôi".Uông Thịnh nhíu mày."

Đằng nào cũng chả có gì để làm"."

Cậu học lớp mười hai rồi đấy".Thi Hạ Dương suýt sặc cháo: "Cậu có ý gì?".Cậu cười: "Đừng có cái kiểu vừa chịch tôi xong lại dạy tôi phải chăm chỉ học tập, không ai lật mặt nhanh thế được đâu"."

Đừng đi với đám cà lơ phất phơ hỗn tạp kia cả ngày nữa".

Gương mặt Uông Thịnh vẫn lạnh lùng.

"Sang năm phải thi đại học rồi".Thi Hạ Dương xua xua tay: "Có thi cũng chẳng đỗ nổi đâu mà".Trước giờ cậu vẫn luôn tự tin với vấn đề thi đại học: "Theo đánh giá của tôi ấy, thì đến cả khoa chính quy tôi cũng không đậu nổi đâu.

Để sau này xem đã, nếu đỗ được thì tôi học, không đỗ thì thôi".Uông Thịnh nhăn mày càng chặt."

Cậu có ý chí chút thì chết ai?"."

Ai bảo tôi không có ý chí!".

Thi Hạ Dương nói.

"Sống ở đời mà biết tự nhận thức chính xác về mình đã là có ý chí lắm rồi.

Đầu óc tôi ấy à, thông minh cực kì chứ, nhưng cậu cũng biết mỗi lĩnh vực mỗi người khác nhau, chỉ số IQ cao của tôi không thuộc lĩnh vực học tập đâu"."

Thế thì cậu thuộc lĩnh vực nào?".Thi Hạ Dương cười hề hề: "Tôi nghĩ tôi rất có tài trong chuyện ứ ừ đó nha".Uông Thịnh nắm cằm cậu."

Chậc, sao mạnh tay thế, may cằm tôi là hàng thật chứ không cậu bóp thế này lệch bỏ xử rồi".

Thi Hạ Dương gạt tay hắn ra, bất mãn nói.

"Đến lúc đó cậu bồi thường sao đây!"."

Chúng ta thương lượng đi"."

Nói"."

Kể từ mai, cậu bắt đầu học với tôi".

Uông Thịnh nói.

"Hôm qua cậu bảo tôi kèm riêng cho cậu mà"."...

Cậu coi là thật đấy à?

Giỡn thôi".

Thi Hạ Dương cúi đầu uống cháo, câu chữ không tròn vành.

"Tôi ứ học đâu"."

Không được".

Uông Thịnh tự múc một bát cháo cho mình, ngồi đối diện cậu rồi bình tĩnh đáp.

"Cứ quyết định thế nhé"."

Tôi bảo này, Uông Thịnh ạ, cậu bị rảnh đúng không?".

Thi Hạ Dương nhíu mày nhìn hắn.

"Quản trời rồi quản đất, sao lại còn quản cả tôi nữa?

Làm lớp trưởng thì ghê lắm à?

Cậu có phải ông già nhà tôi quái đâu"."

Ai thèm làm ông già nhà cậu".

Uông Thịnh chẳng thèm nhìn Thi Hạ Dương.

"Nhưng cậu không chạy được đâu"."

Hơ, ghê quá nhỉ, chân mọc trên người tôi mà cậu bảo không chạy được là không chạy được à?".

Cậu buông bát, đứng dậy định bỏ đi.Cuối cùng chưa đi được hai bước đã bị Uông Thịnh túm eo lại, vác thẳng lên vai."

Đụ má!".

Thi Hạ Dương thấy hôm nay mình thiệt thòi thực sự.

Bình thường cậu chuồn rõ nhanh, hôm nay mông nở hoa tè le nên chạy không nổi, tự dưng Uông Thịnh lại được lợi."

Đụ má cậu thả tôi xuống coi!".

Thi Hạ Dương bị khiêng trên vai Uông Thịnh, đầu chúc xuống dưới, máu dồn lên não.

"Cậu khùng hả Uông Thịnh?"."

Ừ, khùng".

Hắn vác người ta về bàn ăn.

"Ngồi xuống ăn cho tử tế, ăn xong tôi sẽ lập kế hoạch học tập cho cậu".Trên mặt Thi Hạ Dương đầy dấu chấm hỏi: "Vì sao?

Mắc gì?

Tôi ngủ với cậu được đúng một lần, hay cậu tưởng cậu chịch được tôi thì lên làm ông già tôi luôn?"."

Đừng có mở mồm ra là ông già ông trẻ nữa".

Uông Thịnh bóp mặt cậu.

"Đụ má, cậu có ngủ cùng ông già nhà cậu không?".Thi Hạ Dương trợn trắng mắt."

Đừng láo nháo nữa, ăn nhanh đi".

Uông Thịnh cúi đầu nhìn nhóc con đang xù lông, trầm ngâm mấy giây rồi cất tiếng.

"Tôi thích cậu, tôi muốn vào đại học cùng cậu".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 35


Edit: RyalTai Thi Hạ Dương hơi ù.Tiếng ong ong cứ mãi vang lên, khiến cậu choáng váng đến độ hốt hoảng."

Gì?".

Thi Hạ Dương mới vừa cầm thìa lên định ăn cháo tiếp.

Không thể không thừa nhận là ba Uông Thịnh nấu ăn ngon thật, cháo rau bình thường mà cũng có hương vị đầy đủ, cậu thích."

Tôi thích cậu".

Tuy lòng Uông Thịnh nghĩ lời đẹp chỉ nên nói một lần, nhưng nhìn khuôn mặt vừa đẹp vừa ngơ ngác theo kiểu trí thông minh thấp cực độ của Thi Hạ Dương, hắn vẫn quyết định không làm khó cậu nữa.

"Tôi muốn vào đại học cùng cậu".Hai câu nói giống nhau từng chữ một, cực kì nghiêm túc.Sau đó Thi Hạ Dương ngã cái oành từ trên ghế xuống.Mông cậu vốn đã đau, ngã thế này là chảy nước mắt ngay tại chỗ.Thi Hạ Dương vừa nhíu mày vừa nhe răng trợn mắt xoa mông mình, nói như oán trách: "Đụ má sao cậu dọa tôi?"."

Ai dọa cậu?".

Uông Thịnh chẳng đỡ cậu dậy, chỉ đứng cạnh nhìn và đợi câu trả lời.

"Nghiêm túc đấy".Thi Hạ Dương không quậy nữa, cậu ngẩng đầu nhìn hắn.Uông Thịnh vốn đã cao, giờ Thi Hạ Dương còn ngồi dưới đất ngước lên nhìn hắn, chẳng hiểu sao cứ thấy áp lực thế nào.Thi Hạ Dương nói: "Lão chủ nhiệm đúng là tàn nhẫn thật"."

Liên quan gì tới giáo viên chủ nhiệm?"."

Lão hi sinh cả khúc thịt đầu tim của mình chỉ vì tỉ lệ đỗ đại học".

Thi Hạ Dương đáp vậy đấy.

"Khác nào giao trứng cho ác đâu?"."

Đầu óc cậu nghĩ toàn mấy cái gì thế?".

Uông Thịnh mất kiên nhẫn, khom lưng kéo cậu dậy.

"Chẳng liên quan gì đến thầy chủ nhiệm cả".Thi Hạ Dương cũng biết vậy, cậu chỉ dùng lí do này để thoái thác, giảm sự lúng túng mà vẫn tìm được lời giải thích hợp lí mà thôi.Không thì sao Uông Thịnh tự dưng lại nói thích cậu?Không bị ép, chẳng lẽ là thật?Thi Hạ Dương còn lâu mới tin.Cậu có gì đáng để người ta thích?À, có cái mặt đẹp với cơ thể trời cao ban tặng."

Tôi biết rồi nhé".

Thi Hạ Dương nói.

"Cậu chịch tôi muốn nghiện chứ gì".Cậu đắc ý cười, nhìn Uông Thịnh: "Không sao, hai ta đều không phải thiếu niên ngây thơ gì, ngủ một lần thôi, tôi không ăn vạ cậu đâu"."

Còn lải nhải nữa là tôi không khách khí đâu".

Mặt Uông Thịnh lạnh xuống.Hắn biết tại sao Thi Hạ Dương lại lải nhải nhiều thế này rồi, là do cậu không tin hắn."

Tôi thích cậu là vì chính cậu, không phải vì ngủ với cậu thấy sướng nên mới thích".

Uông Thịnh nói.

"Cậu hiểu cho rõ vào".Nụ cười thiếu đứng đắn của Thi Hạ Dương tắt vụt, cậu nhích sang một bên: "Đợi đã, cậu bình tĩnh đã".Uông Thịnh lúc nào mà chẳng bình tĩnh.

Hắn cứ đứng yên đó không nhúc nhích, xem Thi Hạ Dương định làm gì."

Cậu bảo cậu thích tôi, thích tôi nên mới ngủ với tôi".

Thi Hạ Dương cười.

"Tôi trâu bò quá đê, lớp trưởng thích tôi này".Uông Thịnh trợn trắng mắt.Thi Hạ Dương lại cười, nhưng có hơi chột dạ: "Tôi vẫn không hiểu, cậu thích tôi ở điểm nào cơ chứ?

Tại tôi đẹp trai à?

Vai phản diện vừa quyến rũ vừa khả ái ngây ngất lòng người lại thu hút đến thế ư?"."

Vai phản diện vừa quyến rũ vừa khả ái ngây ngất lòng người?".

Uông Thịnh bật cười.

"Cậu sắp dát được cả vàng lên mặt rồi đấy, đồ xinh đẹp mà rõ ngốc"."...

Có loại người nào như cậu không?

Nói thích tôi rồi lại vấy bẩn tôi, chèn ép tôi!".

Thi Hạ Dương bĩu môi.

"Không ở với cậu thì thôi, tôi tìm người khác có thể khen tôi mỗi ngày".Uông Thịnh bị cậu nói thế lại không làm gì nổi, nhìn cái vẻ nghiện còn ngại của người kia, trái tim hắn lại ngứa ngáy.Thi Hạ Dương quá biết cách làm hắn khó xử, dù thằng nhãi này vô tình hay cố ý thì Uông Thịnh bao giờ cũng trúng chiêu.Uông Thịnh bước tới, giam người ấy vào góc bếp.Hắn cứ nhìn đến độ Thi Hạ Dương thấy hơi sờ sợ.

Cậu đột nhiên nghĩ – hình như lớp trưởng có hơi biến thái, lỡ mình không đồng ý khéo hắn lại chơi giam cầm play mất.Giam cầm play mà ở trong truyện người lớn thì kích thích lắm đấy, nhưng đặt vào hiện thực thì sợ bỏ xừ!Thi Hạ Dương giơ tay đặt trên ngực Uông Thịnh, giữ khoảng cách nửa cánh tay giữa hai người: "Bình tĩnh coi nào tên ác quỷ ăn thịt người kia"."

Quỷ ăn thịt người cái con khỉ".

Uông Thịnh túm cổ tay cậu kéo ra, thẳng thừng ôm cậu vào lòng, chóp mũi đụng chóp mũi.Bầu không khí lúc này hơi kì lạ, vừa ấm áp lại vừa dị hợm.Uông Thịnh nói: "Tôi thích cậu, không biết thích từ lúc nào.

Mỗi lần nhìn thấy cậu là tôi lại muốn lột quần cậu ra, thấy cậu cài mỗi nửa cái áo sơ mi rồi nhí nhố để người khác thấy đầu ngực là tôi muốn điên cả tiết".Thi Hạ Dương muốn tránh, nhưng bị ghìm thật chặt."

Dưới gối tôi có để ảnh cậu, mới hai ngày trước tôi còn dùng nó tự thẩm"."

Ặc, đúng là đồ biến thái".

Thi Hạ Dương nuốt nước bọt.Hơi sợ, nhưng cũng khá là hưng phấn."

Đúng, tôi biến thái".

Uông Thịnh đáp.

"Nên tôi mới quyết tâm lôi cậu về đây".Hóa ra mình bị tính kế.Bây giờ Thi Hạ Dương mới hiểu.Nhưng cậu thấy cũng chẳng có vấn đề gì to tát, được Uông Thịnh khai mở cánh cửa thế giới mới cho, cậu còn thấy vừa sướng vừa kích thích cơ mà."

Tôi có một câu hỏi".

Thi Hạ Dương nói.

"Nếu hôm nay tôi không đồng ý, cậu định xử lí tôi thế nào đây?".Uông Thịnh nhìn cậu chằm chằm, một lúc lâu chẳng đáp."

Định phanh thây tôi à?".

Thi Hạ Dương hỏi.

"Hay định trói tôi lại, chịch đến khi nào tôi đồng ý thì thôi?".Vế trước là tiểu thuyết kinh dị, vế sau là tiểu thuyết mười tám cộng.Thi Hạ Dương muốn biết kết cục của mình sẽ là bên nào."

Tôi không phanh thây, cũng không chịch cậu".

Uông Thịnh đáp.

"Chừng nào ăn xong tôi sẽ thả cậu đi"."

Ớ?"."

Giờ thì trả lời đi".

Trái tim Uông Thịnh bị siết thật chặt.

"Ở bên tôi nhé?".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 36


Edit: RyalỞ bên tôi nhé?Ở bên tôi nhé?Ở bên tôi nhé?Trong đầu Thi Hạ Dương có một bài hát vang vọng: Theo em đi đi, tới hừng đông mình sẽ xuất phát...Cổ lỗ sĩ kinh khủng, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.Ca khúc tên "Hạnh phúc quê nhà", nhưng chẳng biết cái ôm của Uông Thịnh có phải "hạnh phúc quê nhà" thuộc về cậu hay không đây – Thi Hạ Dương cứ có cảm giác cái tên Uông Thịnh này không được bình thường cho lắm.Cứ thấy gian ác sao sao."

Cậu chắc chắn là sẽ không phanh thây tôi chứ?".

Thi Hạ Dương hỏi.Uông Thịnh lại càng nhíu mày thật sâu."

Ăn hết rồi về đi".

Hắn đã biết câu trả lời của Thi Hạ Dương đại khái là gì rồi.

Trong nháy mắt trái tim Uông Thịnh như bị một tảng đá đè nặng, đau đến nỗi ứa máu.Hắn vốn sĩ diện, bị từ chối cũng phải giữ thể diện cho mình.Tuy tính tình Thi Hạ Dương trước giờ vẫn thô thiển, nhưng cậu vẫn thấy được nỗi thất vọng – hay có thể gọi là mất mát – trong mắt Uông Thịnh.Cậu trơ mắt nhìn Uông Thịnh nhặt cái thìa mình làm rơi dưới đất lên rửa sạch, thả vào bát cháo, rồi xoay người định đi."

Từ từ đã".

Thi Hạ Dương đột nhiên túm góc áo Uông Thịnh níu lại.Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu.Cảnh tượng này hệt như trong phim thần tượng, hai người cứ muốn nói rồi lại thôi.Thi Hạ Dương hỏi: "Cậu giận à?"."

Không".

Uông Thịnh gỡ góc áo mình khỏi tay cậu, cố giữ bình tĩnh đáp lời."

Đâu phải".

Thi Hạ Dương nói.

"Vì bị tôi từ chối nên cậu buồn à?

Tổn thương lòng tự trọng à?

Giận tôi đấy à?"."

Cậu đừng lải nhải nữa, ăn cho hết rồi về đi"."

Ơ, sao nãy chịch tôi thì không bảo tôi về đi?".

Thi Hạ Dương cợt nhả.

"Tôi đang cân nhắc đấy.

Bắt chẹt được cậu, chà, mình trâu bò quá đi".Nghe thế, cơn giận của Uông Thịnh gần như ngay tức khắc lên đến đỉnh điểm.Thằng nhãi này muốn sao đây?Có còn là người hay không?"

Nãy giờ tôi vẫn nghĩ, tự dưng giờ hẹn hò với cậu thì không ổn lắm".Uông Thịnh chẳng thèm để ý đến Thi Hạ Dương nữa, đi thẳng ra ngoài.Thi Hạ Dương bưng bát cháo theo, vừa ăn vừa đuổi theo hắn.Cậu vẫn cứ lải nhải: "Tôi đã nói xong đâu, sao cậu bỏ đi?".Uông Thịnh mất kiên nhẫn mà đi nhanh về phòng, chuẩn bị tịnh tâm."

Ê, cậu đối xử với tôi thế này mà bảo là thích tôi à?".

Giờ Thi Hạ Dương chính là nhóc hồ ly được lợi thì vênh váo, câu nào cũng sặc mùi khoe khoang.

"Cậu thử nói đi, tôi có thể tin cậu được không?".Uông Thịnh bước đến cửa phòng rồi, nghe thế thì xoay người.Đúng là tên lớp trưởng này đẹp trai thật, mà lúc không cười còn cực kì có uy.

Bình thường Thi Hạ Dương nghịch ngợm trong lớp, ra ngoài thì chọc ngoáy khắp nơi, nào là đánh nhau nào là quậy phá, có mỗi Uông Thịnh là cậu không dám dây vào.Giờ người ta bực rồi, mắt thì lạnh như băng, Thi Hạ Dương hơi nhũn cả chân."

Thế mà bảo thích tôi".

Thi Hạ Dương vừa ăn cháo vừa rù rì.

"Chẳng có thành ý gì hết"."

Cậu muốn thành ý thế nào?".Uông Thịnh hơi bất mãn, hắn cứ có cảm giác Thi Hạ Dương đang giễu cợt mình, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng cậu nói đúng: hai người mới ngủ với nhau có một lần rồi hắn lại đột ngột tỏ tình luôn, đúng là trông chẳng có chút thành ý nào.Uông Thịnh chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa bao giờ theo đuổi người khác, hắn không hiểu Thi Hạ Dương muốn gì."

Ờm...".

Thi Hạ Dương rề rà ăn xong bát cháo, trong lúc ấy còn ngẫm lại cuộc đời hỗn loạn như nồi cháo heo của mình."

Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu thích tôi"."

Cậu đẹp"."...

Lớp trưởng nông cạn thế"."

Về tính cách...".

Uông Thịnh ngẫm nghĩ, rồi dùng một từ rất kì dị để mô tả: "Vui vui".Đầu Thi Hạ Dương toàn dấu chấm hỏi: "Trong mắt cậu tôi là một món đồ chơi vừa đẹp vừa vui ấy à?"."

Tôi thích là thích thôi, không biết tại sao".

Uông Thịnh lạnh nhạt nhìn cậu.

"Thi Hạ Dương này, cậu lảm nhảm nhiều quá.

Đồng ý thì đồng ý, không thích thì thôi, dù là tôi hay bất cứ ai thì cậu cũng không thể lấy tình cảm của người khác ra đùa giỡn được"."

Tôi đùa giỡn cậu bao giờ?".

Thi Hạ Dương bất mãn.

"Hỏi tí cũng không cho!".Tuy chẳng ai biết, nhưng lòng Thi Hạ Dương hiểu rất rõ – xưa nay cậu vẫn luôn khiến người khác thấy phiền.Chắc chắn vì cậu hồi còn bé quá phiền, nên ba mới bỏ đi.Giờ cũng tại cậu phiền nên không ai thèm thích.Cậu chẳng có ưu điểm gì, cùng lắm là được cái mã ngoài đẹp, nhưng giờ người đẹp nhiều lắm, Thi Hạ Dương còn chưa đặc biệt đến mức ấy.Uông Thịnh thì sao?Người ta cái gì cũng tốt.Nếu không phải kế hoạch thúc đẩy học tập của chủ nhiệm lớp, thì Thi Hạ Dương thực sự không nghĩ được lí do để lớp trưởng tỏ tình với cậu."

Hỏi xong chưa?"."

Hỏi xong rồi"."

Ăn xong chưa?"."

Ăn xong rồi"."

Thế thì về đi".

Uông Thịnh liếc cậu một cái lạnh như băng, xoay người định cất bước vào phòng.

"Nhớ đóng cửa đấy"."

Có con khỉ!".

Thi Hạ Dương chen vào trong nháy mắt cánh cửa khép lại, cái bát rơi xuống sàn.Uông Thịnh giật mình, kinh ngạc nhìn cậu."

Tôi còn chưa nói xong, cậu đóng cửa làm gì!".

Thi Hạ Dương tiến tới đẩy hắn ngã xuống giường, nén đau nhấc chân trèo lên người Uông Thịnh.Tư thế này cũng khá là sâu xa.Uông Thịnh nằm đó, nhìn cậu."

Cậu theo đuổi tôi đi".

Thi Hạ Dương nói.

"Nếu cậu thích tôi thật thì theo đuổi tôi đi, theo đuổi kiểu theo đuổi người yêu ấy, để tôi cảm nhận được thành ý của cậu coi!".Uông Thịnh: Vậy thành ý của cậu đâu?Thi Hạ Dương chu mông lên.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 37


Edit: RyalCảm xúc của Thi Hạ Dương đối với Uông Thịnh có hơi phức tạp.Cậu khiếp sợ vì cái "thích" của hắn, nhưng cũng đắc ý vì cái "thích" của hắn.Giờ phút này thì vế trước chiếm phần lớn hơn.Nhưng bảo cậu từ chối Uông Thịnh thẳng thừng thì còn lâu.Đây chính là lớp trưởng, là Uông Thịnh đấy, một người kẻ khác nhảy lên còn với không nổi.

Thi Hạ Dương đâu có ngốc, cậu còn lâu mới từ chối hắn.Nghe thì giống đồ không biết xấu hổ, đã chẳng thích còn níu kéo người ta thật đấy.Nhưng da mặt Thi Hạ Dương xưa nay vẫn dày mà, ai có quyền phán xét cậu."

Cậu muốn thành ý thế nào?".

Uông Thịnh hỏi."

Theo đuổi tôi như người khác theo đuổi con gái ấy"."

Cậu là con gái à?".Thi Hạ Dương chậc một tiếng, bất mãn vỗ cái bốp vào người hắn.Uông Thịnh nằm trên giường, nghiêm túc cân nhắc việc này."

Ta thương lượng đi".

Hắn nói.

"Giờ cậu đồng ý với tôi trước, đến lúc nào thi đại học xong tôi bù cho"."

Gì cơ?"."

Giờ là lớp mười hai rồi, tôi đâu có thời gian hay sức lực mà theo đuổi cậu.

Cậu cũng đào đâu ra, cậu hổng kiến thức quá nặng nên phải tập trung học tập hết mức có thể".

Uông Thịnh cực kì nghiêm túc.

"Giờ cậu đồng ý ở bên tôi trước, lúc nào thi đại học xong tôi sẽ theo đuổi cậu sau".Thi Hạ Dương nghĩ ngợi."

Thế cũng được à?"."

Tôi nói được là được".

Hắn ôm eo cậu.

"Đồng ý không?"."

Nếu tôi không đồng ý thì sao?"."

Thì về đi".

Uông Thịnh nói.

"Tôi sẽ nghĩ cách ngừng thích cậu"."...

Thế thì không được!".

Thi Hạ Dương nghĩ, sao cậu lại bảo ngừng thích là ngừng thích, tôi thiệt bỏ xừ!"

Vậy cậu đồng ý đi"."

Nhưng qua loa quá".

Thi Hạ Dương đáp.

"Tôi vẫn cảm thấy đây là âm mưu của lão chủ nhiệm"."

Không phải, đây là âm mưu của tôi".

Uông Thịnh nói thẳng thừng.

"Tôi thích cậu, ngày nào cũng nghĩ về cậu để tự an ủi, tôi muốn chịch cậu từ lâu lắm rồi, nhưng ngoài muốn chịch cậu thì tôi còn muốn vào đại học cùng cậu nữa"."

Khổ thân đại học".

Thi Hạ Dương trêu.

"Nhiều người muốn ụ nó quá"."

Cậu đứng đắn chút đi".

Uông Thịnh nhéo mông Thi Hạ Dương.

"Yêu đương với tôi chẳng lỗ đâu, nghĩ cho kĩ vào".Đương nhiên Thi Hạ Dương biết yêu đương với hắn không hề lỗ, nhưng vấn đề là giờ đầu óc cậu loạn quá.Cậu vừa ý thức được rằng mình không bị liệt dương mà là gay, nên xem AV mới không có phản ứng.

Sau một hồi lên giường thỏa thích, thầy giáo dạy vỡ lòng cho cậu lại đột nhiên muốn thăng chức lên làm người yêu, lại còn là cái loại người yêu cùng nhau nghiêm túc học tập nữa chứ.Thấy hơi lo.Thi Hạ Dương nhíu mày."

Đồng ý đi".

Uông Thịnh nói.

"Nếu có ngày nào đó cậu không vừa lòng thì đá tôi cũng được".Mắt Thi Hạ Dương sáng rực: "Đúng ha!"."

Nhưng cũng có thể tôi không vừa ý với cậu rồi đá cậu trước"."

Thế thì không được!".

Thi Hạ Dương nói.

"Chỉ có tôi được đá cậu thôi, cậu không được đá tôi"."

Tại sao?"."

Có một câu rất đúng, ai động lòng trước người đó thua!".

Thi Hạ Dương nhéo mũi Uông Thịnh.

"Cậu thua rồi, hiểu chưa?".Uông Thịnh bật cười.Thực ra hắn biết rõ giờ Thi Hạ Dương không thích mình, cậu đơn giản là chỉ thấy mới lạ, thú vị, nên mới thuận theo thôi.Nhưng Uông Thịnh thấy chuyện này chẳng có gì to tát.

Thi Hạ Dương không thông minh cho lắm, tai thì mềm dễ dụ, đối phó với cậu quá đơn giản – còn chẳng tốn sức bằng việc giải đề vật lí."

Vậy là cậu đồng ý?"."

Đồng ý".

Thi Hạ Dương cười.

"Cậu nói đúng, đằng nào tôi cũng chẳng thiệt".Cậu chậc lưỡi: "Không thể tưởng tượng được là tôi cũng biết yêu sớm lúc gần hết tuổi, mà lại còn yêu sớm với cậu nữa chứ!".Thi Hạ Dương bắt đầu đắc ý: "Mai đến lớp tôi phải viết vụ này lên bảng đen, thông báo khắp nơi mới được!"."

Không được".

Uông Thịnh nhéo mạnh mông Thi Hạ Dương.

"Phải giữ bí mật với mọi người"."

Mắc gì?".

Thi Hạ Dương bất mãn, sao cái chuyện cần khoe ra thì lại bắt cậu giữ bí mật?"

Cậu có thấy ai yêu sớm còn khua chiêng gõ trống, chiêu cáo thiên hạ như thế chưa?".

Uông Thịnh nói.

"Thi đại học xong rồi muốn làm gì thì làm.

Năm nay sống yên tĩnh thôi, cậu biết tôi biết là được, lỡ thầy cô với bạn bè mà biết thì việc học của tôi sẽ bị ảnh hưởng".Uông Thịnh chẳng sợ gì, chỉ sợ Thi Hạ Dương bô bô cái mồm rồi giáo viên sẽ tìm hắn nói chuyện, làm khó dễ hai người.Chuyện này cũng đâu phải chưa từng xảy ra.Hắn dọa: "Nếu tâm trạng tôi không tốt, thành tích bị ảnh hưởng, không đỗ đại học thì tất cả đều là tại cậu".Mấy câu này đủ để khiến Thi Hạ Dương sợ tới nỗi ngã xuống khỏi người hắn ngay tắp lự."

Thôi thôi, người yêu kiểu này tôi không thèm".Uông Thịnh cười, vớt cậu lên ôm chặt vào lòng: "Không được, giờ đổi ý thì không kịp nữa đâu".3 giờ chiều, hắn lại thò tay vào trong quần Thi Hạ Dương: "Làm thêm lần nữa không?

Làm xong thì cùng nhau giải toán".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 38


Edit: RyalThi Hạ Dương phát hiện bây giờ mình khó lường ra phết, bị Uông Thịnh sờ cái là thở dốc, yêu kiều ngả vào lòng hắn.Đúng là không có ý chí.Quá sức thiếu ý chí.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thi Hạ Dương chốt hạ – không có ý chí thì thôi, đằng nào xưa giờ mình cũng có ý chí bao giờ đâu."

Có có có, tới đây đi".

Thi Hạ Dương tự nhủ: làm tình thì được, làm bài thì miễn.

Cậu được làm người yêu trước rồi mới theo đuổi tôi, sao tôi không thể đồng ý rồi lật mặt được?Làm tình sướng thật, tuy lúc xong việc thì oải muốn chết, nhưng quá trình sướng là được.Có một câu tục ngữ thế này: Cuộc đời ngắn ngủi, phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

Lăn tăn nhiều mà làm gì.Kết quả là cậu đã hở nửa mông rồi, nhưng Uông Thịnh lại bật cười: "Đùa cậu thôi, không được, làm nữa là cậu thủng đít mất"."...

Giỡn mặt à?".Thi Hạ Dương bất mãn.Uông Thịnh ôm cậu trở mình, Thi Hạ Dương bèn đau mông đến độ nhe răng trợn mắt."

Đấy, thế này còn đòi làm tiếp?

Cậu chán sống à?".

Hắn đè bên trên, cúi đầu nhìn cậu.Thi Hạ Dương không giống như hắn nghĩ.Uông Thịnh vẫn luôn tưởng tượng Thi Hạ Dương là một nhóc con họ mèo cả ngày xù lông, một bé mèo khoác da hổ, ngày nào cũng giễu võ dương oai cực kì hống hách.Nhưng ở với nhau được một hồi, Uông Thịnh cười, tên nhãi này thì da hổ đâu ra mà khoác?

Chỉ thấy mỗi bé mèo đang trong kì động dục mà thôi."

Cậu khiêu khích tôi rồi không cho làm, cậu có còn là người không?"."

Đây cũng là một môn học".

Uông Thịnh nói.

"Cậu phải học tử tế"."

Học gì?".

Thi Hạ Dương chẳng hiểu ra sao.

"Môn gì?"."

Nhẫn nại, kiềm chế".

Uông Thịnh đáp.

"Không thể vừa châm đã bén lửa bừng bừng được, cậu là người chứ không phải động vật cấp thấp".Thi Hạ Dương càng nghe càng thấy sai sai, cứ có cảm giác như Uông Thịnh đang chèn ép mình ấy nhỉ."

Được rồi, đứng lên đi".

Uông Thịnh kéo cậu dậy.

"Đã tới đây rồi thì việc dạy kèm sẽ bắt đầu từ hôm nay"."...

Ứ".

Thi Hạ Dương nói.

"Ban nãy cậu bảo làm một lần rồi giải đề toán, giờ không xoạc, tôi cũng chả thèm làm toán đâu".Uông Thịnh nhìn cậu chằm chằm, đến độ lông tơ cả người Thi Hạ Dương dựng đứng."

Cậu nuốt lời trước mà, tôi chỉ ăn miếng trả miếng thôi"."

Được".

Uông Thịnh lấy sách tiếng Anh ra.

"Thế thì làm cái gì đơn giản, học hai mươi từ đơn xong tôi sẽ thả cậu về".Thi Hạ Dương có cảm giác trước nay cuộc đời mình chưa bao giờ đầy sức sống đến vậy..Thứ hai tới trường, Thi Hạ Dương đút hai tay vào túi quần đi lại nghênh ngang, cứ gặp ai quen là lại chào: "Nice to meet you!".Nói xong, người kia chưa kịp đáp gì cậu đã lượn đi mất.Trước khi vào lớp, Thi Hạ Dương chải chuốt lại chút đỉnh.

Cậu chắc chắn mình chỉ cài hai lần cúc, ống quần không bị xắn lên, kiểu tóc vẫn ngay ngắn, mình thì đẹp trai cực kì.Thi Hạ Dương ngắm vuốt qua cửa sổ phòng cháy chữa cháy hết một lúc lâu mới hắng giọng bước vào.Uông Thịnh đã tới từ lâu rồi, lớp trưởng đang chăm chú học, còn cậu víu cửa mà ngắm đến độ nhịp tim mất kiểm soát.Anh đẹp trai kia, học sinh xuất sắc kia, tên lớp trưởng cả ngày làm bộ làm tịch kia, là người yêu mình đó.Thi Hạ Dương cảm thấy cả người mình như được dát ánh sáng vàng.Cậu bước thẳng đến chỗ Uông Thịnh."

Hê".

Thi Hạ Dương đứng cạnh hắn, gõ gõ ngón tay xuống bàn.

"Chào buổi sáng".Uông Thịnh hơi sửng sốt, rồi ngẩng đầu lên.Tên này vẫn giữ cái vẻ lạnh như băng, không hề gợi cảm như lúc trên giường.Thi Hạ Dương nhìn mà cứ hơi bực, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra rằng Uông Thịnh đã nói vụ yêu đương của hai người cần được giữ bí mật, đang muốn khoe khoang lại phải nén giận."

Nice to meet you".Uông Thịnh nhìn cậu như nhìn đồ ngốc: "Ừ"."

Ừ?

Cậu ừ cái là xong à?".Hắn buông bút rồi tựa người vào ghế nhìn cậu, muốn xem xem tên nhóc này đang định làm gì.Kết quả là Thi Hạ Dương đọc đủ hai mươi từ đơn tiếng Anh cho hắn nghe, không thiếu một chữ.Bạn cùng bàn của Uông Thịnh cười: "Hai đứa bây bắt đầu dạy kèm riêng thật đấy à?".Thi Hạ Dương đắc ý nhướn mày với hắn, lắc eo rời đi.Uông Thịnh không quay đầu lại, chỉ dùng khóe mắt liếc theo bóng cậu.Y hệt lúc trước – cứ uốn éo như rắn không xương, túm được chỗ nào là lại dựa vào tí rồi mới chịu đi tiếp.Uông Thịnh đứng lên, cố ý phát ra tiếng để Thi Hạ Dương phải quay sang nhìn.Cậu nhìn hắn, hai người liếc nhau như chuyển giao bí mật nào đó.

Uông Thịnh đi khỏi lớp, Thi Hạ Dương cũng theo sát ngay sau.Nhà vệ sinh trường sáng sớm không đông, lúc Thi Hạ Dương bước vào chỉ thấy có mình Uông Thịnh."

Muốn khen tôi à?'.

Thi Hạ Dương vểnh đuôi vì hai mươi từ đơn đã thuộc ban nãy.Nhưng Uông Thịnh lại nói: "Cậu cài nút áo sơ mi cho cẩn thận vào".Hắn chỉ vào áo cậu: "Có tổng cộng sáu cái, cài ít nhất năm cái cho tôi"."...

Mắc gì?".

Thi Hạ Dương bất mãn.

"Nóng bỏ xừ!".Uông Thịnh liếm răng, đáp: "Cứ thế kia là tôi muốn chịch cậu ngay trong lớp đấy".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 39


Edit: RyalThi Hạ Dương cười rũ rượi đến nỗi ngả người vào bồn rửa, dùng ngón tay móc túi áo sơ mi của Uông Thịnh: "Ôi chao, lớp trưởng giỏi quá à!".Cậu cười đến độ khóe mắt đuôi mày đều nhướng cả lên, cố ý thì thầm: "Ngon thì đến đây, tôi sợ cậu chắc?".Hai người đang nói chuyện thì có ai bước vào.Uông Thịnh tỏ vẻ lạnh nhạt như chẳng có gì xảy ra, Thi Hạ Dương lại luống cuống quay đi vờ rửa tay.Bầu không khí trở nên rất kì quặc.

Vừa lúc người đi vào lại là bạn cùng lớp, cậu ta nhìn cả hai rồi cười: "Hòa khí sinh tài ha!".Thi Hạ Dương sửng sốt một lúc mới hiểu ra, thằng này tưởng họ định bụp nhau!Cậu cười mỉa: "Ai thèm hòa khí với cậu ta!", rồi vẩy nước trên tay, đi mất.Uông Thịnh còn đứng tại chỗ, nghe bạn cùng lớp nói với theo: "Thằng kia nó thế đấy, đừng chấp nhặt".Hắn cười cười, rồi cũng bỏ đi.Thi Hạ Dương về lớp ngồi dãy cuối, chỉ huy người bên cạnh học từ đơn như chúa như vua."

Cái này mà cũng không biết?

Mày đi học làm gì nữa?".Tên nhóc này giễu võ dương oai ghê thật.Uông Thịnh nín cười về chỗ, vẫn nghe được tiếng cậu oang oang: "Chúng bây học từ vựng hết cho tao, mỗi ngày hai mươi từ, mai thầy đây kiểm tra từng thằng một!

Sai một từ khao tao một que kem!".Nhãi con này, Uông Thịnh dở khóc dở cười, học được mấy từ vựng trình độ căn bản đã bắt đầu lên mặt – đúng là tính tình con nít, vừa buồn cười vừa dễ thương.Thi Hạ Dương náo loạn một hồi, chuông reo lại vờ ngoan ngoãn mà đặt quyển sách giáo khoa mới tinh tươm lên bàn, làm bộ như muốn nghe giảng.Bạn cùng bàn hỏi: "Giả vờ cái gì?

Mày hiểu nổi không đấy?"."

Ai cần mày lo?".

Thi Hạ Dương vặc lại.

"Làm người thì phải có giấc mơ!

Toán thì có thể tao không hiểu, đến tiết Anh tao cho mày sáng mắt!".Cậu đợi giờ Anh cả ngày, cuối cùng đến tiết hai buổi chiều thì giáo viên tiếng Anh cũng chậm rãi đi vào lớp.Thi Hạ Dương cười nhăn nhở: "Mong mãi, mong mãi, bước chân xuân đang tới gần rồi"."

Sao nghe quen thế nhở?".

Bạn cùng bàn hỏi.

"Phim truyền hình nào đấy?"."

Phim cái gì mà phim!".

Thi Hạ Dương ghét bỏ nhìn cậu ta.

"Của Lỗ Tấn đấy!

Mày chú tâm học tập coi?".Uông Thịnh đang tới phát đề muốn trợn trắng mắt, hắn nghĩ Chu Tự Thanh và Lỗ Tấn có thể cùng bị tên nhãi này chọc tức cho đội mồ sống dậy.Thi Hạ Dương mong tiết Anh mất bao lâu vì muốn dùng hai mươi từ đơn mình đã học để giương cánh bay lượn, nhưng hiện thực đúng là không như ai nghĩ.

Cậu mở sách giáo khoa, lật bài tập rồi lại nhìn những chữ thầy giáo viết trên bảng đen, nghe thầy nói trên bục giảng, chả hiểu gì hết.Bạn cùng bàn hỏi: "Câu ban nãy nghĩa là gì?"."

Hở?".

Lòng Thi Hạ Dương oán giận, cậu hơi ủ rũ, biến thành một cây cải thìa gục đầu."

Cái câu ban nãy ấy, tao không nghe rõ"."

Đơn giản thế mà cũng không biết à?".

Thi Hạ Dương liếc cậu ta.

"Sao mày đỗ được cấp ba vậy trời?"."

Y như mày đấy!".

Bạn cùng bàn đáp.

"Điểm cộng thể dục chứ còn gì!".Thi Hạ Dương lại trợn trắng mắt: "Ờ"."

Thôi, tao ngủ cái".Bạn cùng bàn nói xong thì nằm sấp xuống, chìm vào giấc ngủ nhanh như bị phù phép.Thú thực là Thi Hạ Dương cũng buồn ngủ, nhưng đến khi nhìn bóng dáng ở bàn trước lại đột nhiên thấy không cam lòng.Người ta vào trường bằng thành tích đứng đầu kì thi.Mình vào trường bằng điểm cộng thể dục.Giờ người ta đứng đầu cả khối.Giờ mình... ngủ nhiều nhất khối.Lòng Thi Hạ Dương ứ nghẹn chết mất.Cậu xé một tờ giấy ở vở, hí hoáy viết rồi gấp gọn, đề tên "Uông Thịnh" ở ngoài rồi nhờ người phía trước chuyền đi.Chuyền giấy trong lớp đúng là truyền thống của đám học trò, Thi Hạ Dương chống cằm nhìn tờ giấy đi trơn tru từ chỗ mình tới chỗ Uông Thịnh như đi trên con đường tơ lụa.Uông Thịnh mở ra, trên đó viết: Chồng ơi, em không hiểu gì hết.
 
Back
Top Bottom