Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến

[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 50


Edit: RyalThi Hạ Dương bảo: "Chắc thầy cô với ba cậu tức chết mất"."

Gì cơ?".

Uông Thịnh bước xuống giường, bế cậu vào nhà tắm.Thi Hạ Dương xoay người trong tay Uông Thịnh, đại não ứ máu: "Một học sinh xuất sắc như cậu mà lại yêu cái đồ không có ý chí tiến thủ như tôi, sao cậu làm phản dữ vậy?".Uông Thịnh bật cười.Hắn thả cậu xuống trong nhà tắm, hai người ôm lấy nhau dưới làn nước."

Thầy cô không biết là được".

Uông Thịnh dùng ngón tay móc phía sau cậu.

"Đứng thẳng lên nào".Thi Hạ Dương tựa vào hắn mà cười: "Ui ui ui, ghê gớm quá ta".Cậu dùng tay nhéo cằm hắn: "Học sinh xuất sắc mà cũng có bí mật giấu thầy cô à?".Uông Thịnh liếc Thi Hạ Dương một cái, cắn môi cậu."

Ê nhẹ thôi!".

Thi Hạ Dương trừng mắt.

"Cắn mà hỏng cậu có đền được không?".Uông Thịnh chẳng nói gì mà chỉ chọc điểm G của cậu một cái hơi mạnh, khiến cậu nhũn cả chân."

Đồ phiền phức".

Thi Hạ Dương dỗi rồi, không được đụng mà cũng không được chạm.

"Ba cậu thì sao?

Ba cậu không hỏi han gì à?".Cậu còn nhớ rất rõ, lúc ấy cha Uông Thịnh về nhà mình còn đang trần như nhộng, chỉ quấn mỗi cái chăn.Kích thích thật."

Thuốc mỡ cậu bôi cũng là ba đưa đấy".

Uông Thịnh cầm vòi sen xối thẳng vào cửa sau của Thi Hạ Dương, làm cậu thở dốc liên tục.Thi Hạ Dương lắc mông, rầm rì: "Đừng có trêu tôi thế!"."

Không thích à?".

Uông Thịnh trêu được người ta thì thích lắm, hắn có cảm giác như nắm được Thi Hạ Dương trong lòng bàn tay khi thấy cậu đứng đó vặn vẹo.Thích thì không phải, nhưng thực ra cũng chẳng khó chịu.Đó là một cảm giác không tốt đẹp cho lắm, vừa xa lạ vừa bối rối.Thi Hạ Dương không chịu nổi khi bị Uông Thịnh trêu chọc bằng cách ấy, một lúc sau đã bắt đầu gọi chồng xin tha rồi.Uông Thịnh cũng nghịch đủ rồi, hắn hiểu rõ cái đạo lí biết dừng lại đúng lúc.Hai đứa cứ anh anh em em dính lấy nhau mà tắm, cuối cùng lại về phòng.Thi Hạ Dương vắt chéo đôi chân nõn nà, nhàn nhã ngồi đó như ông con mà xem Uông Thịnh thay khăn trải giường: "Cậu chăm nhỉ".Trong lòng Uông Thịnh nghĩ: không chăm mà được à, lúc trước có một ông bố lười chảy thây, giờ lại có người yêu lười chảy thây nốt."

Hôm nay mông cậu không đau à?"."

Vẫn ổn".

Thi Hạ Dương nói.

"Chắc tôi bị chịch quen rồi"."...".

Uông Thịnh biết rồi, da mặt cậu đã dày thêm, cái gì cũng nói ra miệng được."

Thôi, qua đây mặc quần áo vào".

Hắn tìm quần áo của mình cho cậu.

"Đừng có mặc bộ đồng phục kia nữa".Ban nãy lúc hai người dậy lửa tình, Uông Thịnh đã làm hỏng khóa kéo quần của Thi Hạ Dương."

Ứ mặc đấy".

Cậu cố tình phá hắn.

"Ở thế này cho mát".Uông Thịnh cười: "Không mặc thật à?"."

Thật chứ ai đùa".

Thi Hạ Dương đáp.

"Hai đứa mình còn cái gì chưa nhìn của nhau nữa?

Trong nhà cậu cũng đâu có người khác, tôi khỏa thân chả sao"."

Được, thế cậu đừng mặc".

Uông Thịnh cất quần áo sang một bên, rồi đẩy cả cái ghế có Thi Hạ Dương đang ngồi bên trên tới trước bàn.

"Học từ đơn đi"."

Ơ?".

Cậu tỏ vẻ mờ mịt.

"Gì?"."

Tối nay cậu đã học gì đâu".

Hắn lấy sách tiếng Anh và sách toán ra.

"Tự cậu chọn đi, học tiếng Anh hay học toán, cái nào cũng được"."

Cái nào cũng không được!".

Thi Hạ Dương làm loạn.

"Cậu có còn là người không đấy Uông Thịnh?

Tôi vừa từ giường cậu bò xuống mà cậu dám đối xử với tôi thế này à?"."

Tôi là người mới đối xử với cậu thế đấy".Thi Hạ Dương đứng dậy định chạy, rồi lại bị Uông Thịnh bắt về.Kết quả cuối cùng là Uông Thịnh ngồi trên ghế, Thi Hạ Dương để mông trần bị ép ngồi trong lòng người ta, học hết hai mươi từ đơn tiếng Anh và ba công thức toán.Thi Hạ Dương: "Tôi hối hận rồi, tôi muốn chia tay với cậu"."

Hối hận cũng muộn rồi".

Uông Thịnh nói.

"Cậu mà dám chia tay, tôi cũng dám chịch cậu trước mặt cả lớp".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 51


Edit: RyalThi Hạ Dương thấy mình thiệt thòi quá, sao lại đồng ý hẹn hò với một tên thế này nhỉ?Nhưng trọng điểm là, nếu chia tay thật cậu cũng thấy tiếc.Lúc đi khỏi nhà Uông Thịnh, cậu chẳng những "no nê" về mặt thể xác mà còn có tri thức đầy mình – Thi Hạ Dương cũng dở khóc dở cười lắm chứ.Làm gì có ai chơi thế?Yêu thì yêu, lại còn bắt nhau học?Uông Thịnh đúng là không phải người.Trong lòng thì mắng người ta thế thôi, kết quả buổi tối về cậu còn mơ thấy người ta trong giấc mộng.

Trong mơ Uông Thịnh trần truồng ôm lấy cậu, từng tiếng rên rỉ sung sướng vang lên... nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là họ làm tình nơi lớp học không một bóng người.Khi tỉnh dậy rồi, Thi Hạ Dương còn thấy tiêng tiếc.Có khi nên thử một lần ở lớp thật, nghĩ sao cũng thấy kích thích cực kì.Nhưng hiện thực khó khăn quá đỗi, chắc chắn là không được.Cậu vừa tiếc vừa đi học, đến lớp thấy Uông Thịnh là mấy suy nghĩ mười tám cộng lại sổ lồng.Lúc đi ngang qua bàn hắn, Thi Hạ Dương cố ý đụng vào một cái rồi nói như mèo khóc chuột: "Ôi chà, xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu".Uông Thịnh nhìn cái vẻ cợt nhả của cậu thì chẳng thèm đáp, chỉnh lại cái bàn bị lệch đi rồi tiếp tục làm bài.Đúng là biết giả vờ.Thi Hạ Dương quyết tâm phải phá vỡ lớp ngụy trang đó của hắn.Nhưng mãi đến khi tan học cậu vẫn chưa tìm được cơ hội.Vốn Thi Hạ Dương định bám theo Uông Thịnh tiếp, nhưng cô chủ nhiệm đã nhanh hơn cậu một bước mất rồi.

Đến lúc ấy cậu mới nhớ ra hôm qua hắn có nói cô định tới thăm nhà, xem ra vụ "học kèm" của hai người phải tạm gác lại.Chẳng mấy khi Thi Hạ Dương không đi ra ngoài chơi cùng đám bạn bát nháo, cậu về nhà trốn trong phòng, lục khắp nơi mới tìm thấy một tập giấy viết thư thơm thoang thoảng.Thứ này là do một nữ sinh ngồi bàn trước tặng cậu từ kì một.

Khi ấy Thi Hạ Dương còn định trêu cô hotgirl lớp bên cạnh, cứ nói là sẽ viết thư tình, được cho cả chồng giấy trên bàn rồi lại chẳng hạ bút lấy một chữ.Vốn cậu đã quên mất.Thi Hạ Dương ngồi trước cái bàn học bừa bộn một năm chẳng được dùng tới mấy lần, quẳng hết đồ sang một bên để dành ra một góc ngồi viết chữ.Mùi hương trên tập giấy đã phai đi đôi chút, cây bút nước cậu lục được từ trong cặp cũng là tiện tay thó của Uông Thịnh về từ tối qua.Thi Hạ Dương nghĩ thầm: Mình đúng là thằng trộm, trộm cả tim lẫn đồ đạc của người ta.Tên trộm Thi Hạ Dương cắn nắp bút trầm ngâm một chốc, sau đó bắt đầu viết...Chồng ơi, dương vật anh to thật đấy!Viết xong cậu còn nhíu mày, cảm thấy mình quá thô tục.Tuy Uông Thịnh cũng chẳng phải hạng đứng đắn gì, nhưng cái từ "dương vật" này đúng là có hơi thiếu tao nhã.Cậu bèn xé tờ đầu tiên đi, viết lại...Chồng ơi, thứ gì đó của anh to thật đấy!Thi Hạ Dương tự viết mà tự không nhịn được cười."

Khỉ gì thế!".

Cậu nằm nhoài ra bàn đọc lại, cười đến đau cả bụng.Đến khi cười xong, cậu lại viết tiếp...Chắc chắn anh sẽ thắc mắc tại sao em lại viết lá thứ này cho anh, đương nhiên là vì nhớ anh rồi.Em nhớ anh, em muốn làm tình trong lớp học cùng anh, ở ngay chỗ ngồi của anh đó.

Hai đứa mình làm như lúc ở nhà anh ấy, em sẽ ngồi trên đùi anh, anh đâm vào nơi ấy của em; anh dùng đồng phục che đi để thầy cô không phát hiện nhưng cũng vô dụng, cuối cùng em bắn cả lên mặt bàn của anh.Thi Hạ Dương cực kì tự tin với lối hành văn của mình, cậu tin rằng chỉ vài câu đơn giản vậy thôi là có thể khiến Uông Thịnh bùng cháy giữa lớp.Cứ thế, cậu gấp gọn lá "thư tình" đầy sắc dục này rồi bỏ vào túi áo đồng phục.Hôm sau Thi Hạ Dương nghênh ngang bước vào giữa lớp, vất vả lắm mới nhịn được ham muốn đưa cho Uông Thịnh ngay và luôn, đợi đến giờ của cô chủ nhiệm.Lúc chuông vào học reo vang, cậu vờ đi ngang qua chỗ hắn, nhanh tay ném lá thư lên mặt bàn.Uông Thịnh dùng khóe mắt liếc Thi Hạ Dương một cái, rồi nhân lúc không ai chú ý mà nhặt lên kẹp vào trong sách.Cô chủ nhiệm bắt đầu giảng bài, Uông Thịnh dùng chồng sách cao ngất ngưởng làm chỗ che, mở lá thư kia ra.Tờ giấy màu hồng nhạt đầy những từ ngữ dâm đãng khó tả.Hắn cứng lên ngay trong giờ học.Nghiêm túc mà nói, Thi Hạ Dương thực sự có ảnh hưởng đến sự nghiệp học hành của Uông Thịnh.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 52


Edit: RyalThậm chí Uông Thịnh còn chẳng dám đọc hết lá thư ấy nữa.

Hắn gấp gọn tờ giấy, người ngoài nhìn vào chẳng thấy chút rung động gì.Lá thư ấy bị nhét vào túi quần, sau đó người nhận tiếp tục bình tĩnh nghe giảng.Nói là bình tĩnh thế thôi, chứ Uông Thịnh phải kéo cái cặp sách ra ngoài che thân dưới lại.Thi Hạ Dương ngồi cuối phòng học, duỗi dài cả cổ ra mà quan sát hắn từng li từng tí, hả hê vô cùng.Giờ chỉ cần một đòn cuối cùng nữa thôi.Tiếng chuông hết tiết reo vang, Uông Thịnh vẫn ngồi bất động tại chỗ.Thi Hạ Dương bước qua chỗ hắn.

Cậu lại chỉ cài hai cái cúc, điệu bộ cà lơ phất phơ, chẳng trêu Uông Thịnh mà lại ngồi xuống cạnh nữ sinh trước bàn hắn.Thi Hạ Dương thường ngày chẳng đứng đắn chút nào, thích đùa giỡn linh tinh, mấy bạn nữ xinh đẹp trong lớp đều là "vợ" trong miệng cậu cả.Dĩ nhiên cũng chẳng ai coi mấy lời cậu đùa giỡn là thật, theo cách nói của cô nữ sinh ngồi trước ấy thì sẽ là: "Thi Hạ Dương làm gì có trái tim".Lúc trước Thi Hạ Dương có tim không thì chẳng ai biết được, giờ thì có rồi, cả quả tim của cậu là dành để tìm cách trêu chọc lớp trưởng kia kìa.Cậu ngồi ở chỗ Uông Thịnh ngẩng lên là thấy được, vừa nói vừa cười với một nữ sinh, thi thoảng rảnh rỗi là lại lơ đãng liếc sang phía hắn.Đang trò chuyện hăng say, Thi Hạ Dương lại quay đầu hỏi: "Lớp trưởng này, cậu thấy tôi nói đúng không?".Uông Thịnh siết chặt cây bút trong tay, xụ mặt nâng mắt.Thi Hạ Dương cười: "Lớp trưởng dữ quá!".Uông Thịnh thoáng liếc khoảng cách giữa cậu và cô nàng kia, quyết định không đáp.Dường như cuối cùng Thi Hạ Dương cũng tìm được cơ hội nói chuyện với hắn.

Cậu xoay người lại, lảm nhảm: "Lớp trưởng ơi, hết tiết rồi mà cậu vẫn học tiếp, không thấy mệt à?".Uông Thịnh chẳng thèm ngẩng đầu lên."

Cậu học gì đó?

Dạy tôi với".

Thi Hạ Dương ôm lưng ghế, tựa cằm giữa hai tay, trông lại ngoan ngoãn bất ngờ.Chẳng giống tên nhóc quậy phá nhất lớp gì cả.Cuối cùng Uông Thịnh không chịu nổi nữa, sao nhãi con này lắm mồm vậy?"

Cậu không hiểu đâu".

Hắn nói.

"Mấy cái công thức cậu đã học chỉ đủ làm đề cấp hai thôi".Xung quanh tĩnh lặng.Vài giây sau, bạn cùng bàn hắn hỏi: "Sao cậu biết nó có học công thức?".Thi Hạ Dương cũng cười: "Đúng đó, sao cậu biết tôi có học công thức?".Cậu lại ngả người ra trước: "Cậu thử nói xem tôi đã học những gì nào, giải được hẳn toán cấp hai cơ mà".Uông Thịnh biết mình lại bị nhãi con này chơi xỏ rồi, chỉ trừng mắt nhìn cậu chứ không đáp."

A đúng rồi, lúc sáng có bạn nữ nào đó nhờ tôi đưa cái này cho cậu, suýt thì quên".

Thi Hạ Dương lại móc một bức thư ra từ trong túi quần, giơ ra cho Uông Thịnh.

"Hình như thư tình đấy!".Nghe đến chữ thư tình là mọi người xung quanh hăng hái cả lên.Vốn cuộc sống cấp ba đã nhạt nhẽo rồi, có chuyện hay thì phải cùng hóng chứ."

Đọc đi đọc đi!".

Bạn cùng bàn nhổm dậy.

"Ai viết đấy?

Xinh không?".Cậu ta duỗi tay muốn cướp lá thư, nhưng lại bị Thi Hạ Dương né mất."

Ầy, có phải thư gửi cậu đâu!".

Thi Hạ Dương đứng dậy, nhét tờ giấy vào sách bài tập toán của Uông Thịnh.

"Lớp trưởng này, người ta tốn bao nhiêu công viết thư tình cho cậu đấy, nhớ đọc nhé chứ không bạn buồn".Cậu nói xong thì thổi phù vào tai hắn một cái, rồi lại chạy ra cuối lớp gọi đám bạn chơi cờ ca rô.Uông Thịnh lạnh mặt nhìn sách bài tập toán, lưỡi liếm mạnh hàm răng."

Thi Hạ Dương!"."

Hở?".Uông Thịnh đột nhiên lớn tiếng gọi, khiến tất cả mọi người quay sang nhìn hai đứa."

Thầy dạy lí bảo hết tiết cậu xuống văn phòng".

Hắn nói.

"Đừng quên đấy".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 53


Edit: RyalThầy dạy lí cái con khỉ.Thi Hạ Dương nín cười nhìn Uông Thịnh."

Có phải mày lại viết cái gì vớ vẩn trên bài lí rồi không?".Ai ở cạnh Thi Hạ Dương cũng biết cậu có làm gì kém thì trêu thầy chọc cô vẫn là giỏi nhất.

Có lần cậu không biết làm nên vẽ một cây cải trắng lên bài thi, trông còn rõ là đẹp."

Ừa, tao vẽ con cu hơi bị to".

Thi Hạ Dương cười khanh khách mà nhìn Uông Thịnh.

Người ấy đang quay lưng đứng trên bục giảng, viết những việc cần làm của các môn lên bảng đen.Lớp trưởng có trách nhiệm thật đấy, Thi Hạ Dương cảm động quá chừng.Chuông vào học reo vang, Uông Thịnh cũng viết xong rồi.Hắn cất gọn nửa viên phấn vào hộp, rồi nhìn lướt qua phía cuối phòng học một cái.Thi Hạ Dương đã đứng lên, ưỡn ẹo ra ngoài.Uông Thịnh không đi theo cậu mà về chỗ làm đề, thấy đã được một lúc rồi mới đứng dậy vào vệ sinh.Thi Hạ Dương thường trốn vào vệ sinh để trộm hút thuốc trong tiết tự học.Hắn túm người ta vào một gian phòng, vừa hôn vừa cắn môi, ném tàn thuốc xuống bồn cầu.Uông Thịnh chẳng nói gì, tay lại luồn thẳng vào quần cậu bóp bờ mông mềm mịn.Thi Hạ Dương thoải mái đến nối tựa vào hắn rên hừ hừ.Sao giả vờ giỏi lắm cơ mà?Có thế đã không chịu nổi?Thi Hạ Dương thấy mình đã thắng được bước đầu của cuộc chiến rồi, lại chứng minh được sức quyến rũ vô biên thêm một lần nữa.Lúc hai người đang nhiệt tình hôn nhau, cánh cửa vệ sinh bị đẩy ra.Hai người cùng dừng lại.Những kẻ bước vào ít nhất phải tới ba người.Trong đó có người đang khóc.Trong nhà vệ sinh nam của trường trung học, người ta nhìn mãi cũng thành quen mấy sự kiện bạo lực học đường.Có những kẻ còn bắt nạt ngay trong lớp chứ chẳng cần vào vệ sinh.Dùng ngôn từ hạ nhục, đồng thời còn "tặng kèm" cả bạo lực về thể xác.Uông Thịnh nhíu mày, buông Thi Hạ Dương ra, chuẩn bị mở cửa.Cậu lại túm tay hắn, mấp máy môi: Để tôi đi cho.Trong lòng Thi Hạ Dương nghĩ: Trong phương diện đánh nhau tôi mới là người chuyên nghiệp, loại học sinh xuất sắc như cậu dạt sang một bên đi.Cậu đẩy Uông Thịnh vào bên trong, lúc ra ngoài thì cẩn thận khép hờ cánh cửa để tránh mấy tên bên ngoài thấy được vẫn còn người khác.Đâu thể để họ thấy lớp trưởng rõ là giỏi giang lại chui vào cùng một gian phòng vệ sinh với tên côn đồ như cậu để làm mấy chuyện xyz thế này, chẳng hiểu sao Thi Hạ Dương lại muốn bảo vệ người kia, cậu sợ những lời đồn nhảm của người khác khiến Uông Thịnh không vui.Thi Hạ Dương ngả ngớn bước vào gian kia, vẫn không quên đóng cửa lại.Mấy tên kia rõ ràng không đoán được rằng ở đây còn có người khác, hơn nữa còn là Thi Hạ Dương.Họ học khác lớp, nhưng cả khối gần như ai cũng biết Thi Hạ Dương.Cậu nghiêng người đứng đó, thành thạo móc một hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, đến cả động tác châm lửa cũng lưu loát cực kì.Ai không biết còn tưởng Thi Hạ Dương là thằng nghiện thuốc."

Làm gì đấy?".

Cậu nhìn họ với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

"Chúng mày không thấy chúng mày làm bẩn hết đồng phục của người ta rồi à?".Thi Hạ Dương đang nói về nam sinh bị xô ngã trên đất.Cậu nhóc ấy vừa gầy vừa thấp, trông trắng trẻo thanh tú, gọng kính treo lủng lẳng bên mũi.Trông đáng thương thật.Bình thường Thi Hạ Dương chỉ nghịch ngợm rồi gây sự, thi thoảng cũng có ẩu đả, nhưng cậu không bắt nạt ai.

Cậu không phải đại ca nắm trùm cả trường – đấy là chuyện chỉ mấy thằng ngu mới làm được, mà cậu có ngu đâu."

Ba đánh một, còn biết xấu hổ không?".

Thi Hạ Dương nhả một ngụm khói về chỗ chúng.

"Buồn nôn"."

Mày đừng có lo chuyện bao đồng".

Một nam sinh cao to trong số đó cất lời.

"Nó làm tao thấy tởm, bị thế này là đáng lắm"."

Làm mày thấy tởm à?".

Thi Hạ Dương nhẹ giọng cười, kéo nam sinh dưới đất kia lên, vừa ngậm thuốc lá vừa cẩn thận chỉnh lại mắt kính cho cậu nhóc.

"Sao tao thấy mày còn tởm hơn thế nhỉ?"."

Đệt mẹ".

Nam sinh kia có vẻ nóng tính, siết tay lại chuẩn bị ra đòn.

"Để tao lặp lại lần nữa nhé, mày không liên quan tới chuyện này, tao không muốn gây sự với mày"."

Đâu, tao ở đây là có liên quan đến tao rồi".

Thi Hạ Dương ngậm thuốc lá, nhìn nó mà híp mắt cười.

"Lại đây nào, mấy ngày chưa đập nhau ngứa tay bỏ mẹ".Cậu giơ tay vỗ lên vai "nhóc đeo kính": "Ngoan nhé, làm gì thì làm.

Anh đây chuẩn bị làm vài đường cơ bản, chú cẩn thận đừng để bị thương".Bệnh trẻ trâu của Thi Hạ Dương hình như hơi nghiêm trọng.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 54


Edit: RyalUông Thịnh ở phòng bên cạnh, nghe Thi Hạ Dương ba hoa phét lác mà buồn cười.Hắn biết rõ tên nhóc này là người thế nào, biết rõ cậu lúc đánh nhau có tàn nhẫn đến mức nào – dù sao đây cũng là người hắn trộm ngắm nhìn lâu tới vậy.Uông Thịnh không ra ngoài ngay, vì không cần.

Thi Hạ Dương đạp ba cú là mấy thằng phế vật kia nằm cả ra đất rồi.Cậu nói: "Chúng mày chỉ biết bắt nạt mấy đứa hiền thôi".Nam sinh nói nhiều nhất vẫn còn chưa phục, đập lưng vào máy sưởi đến đau nhừ người mà vẫn cố cãi: "Nó hiền ấy à?

Nó mà hiền thì đã không trộm đồ của tao!".Thi Hạ Dương nghe vậy thì kêu ái chà chà, quay đầu hỏi nhóc đeo kính kia: "Cậu trộm gì của nó thế?".Nhóc đeo kính đỏ mặt, cúi đầu không hé răng."

Nó trộm bút của tao"."

Hết mực rồi mà!

Cậu vứt rồi, có cần nữa đâu!".

Nhóc đeo kính giải thích.Thằng kia cười: "Tao vứt mà mày còn nhặt về như kho báu, vẻ vang lắm đấy à?".Thi Hạ Dương nhìn cậu nhóc, dường như đã hiểu ra điều gì."

Mày câm đi".

Cậu lười đứng ra phân xử cho mấy tranh cãi tình cảm, gì chứ có phải bộ phận hòa giải dân sự đâu.

"Mày vứt rồi thì người ta nhặt có làm sao đâu, có thế mà cũng bắt nạt thì quá đáng thật"."

Mày thì biết cái gì?".

Thằng kia vẫn vặc lại.

"Nó làm tao thấy tởm".Nhóc đeo kính muốn giải thích điều gì, nhưng muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn môi im lặng."

Thôi được, tao cũng chẳng muốn nghe mấy câu dông dài".Thi Hạ Dương xoay người đi, còn chưa ra khỏi vệ sinh đã nghe tiếng nhóc đeo kính bị đánh tiếp.Cậu điên cả tiết, lại quay lại đè thằng đó ra đất mà đánh.Cậu đánh nó, nó lại luôn miệng mắng chửi tên nhóc đeo kính kia.Thi Hạ Dương đang dở tay thì Uông Thịnh đẩy cửa phòng bên cạnh bước ra ngoài.Ai cũng ngẩn ngơ.Nam sinh bị ấn xuống đất ngớ ra, cố nhớ lại, nó cứ có cảm giác hình như ban nãy Thi Hạ Dương cũng đi ra từ chỗ ấy.Nhưng mà..."

Vừa vừa phai phải thôi".

Uông Thịnh lạnh mặt kéo Thi Hạ Dương lên.Cậu giãy giụa: "Đừng có động vào tôi!".Uông Thịnh túm Thi Hạ Dương xách ra sau như túm khỉ, cụp mắt nhìn nam sinh bị ấn xuống đất mà đánh: "Phải tôn trọng lẫn nhau, hiểu không?"."

Hả?".Hắn lại quay sang nói với nhóc đeo kính: "Trả bút cho nó đi".Nhóc đeo kính cúi đầu: "Cậu ấy cướp lại rồi".Uông Thịnh gật gật, lại nhìn cái tên bị Thi Hạ Dương đấm cho ngớ người trên đất: "Xin lỗi đi"."

Tao xin lỗi ấy à?

Tại sao?".

Thằng đó nói.

"Sao mày không hỏi xem nó lấy đồ tao làm gì?

Tao chưa ép nó xin lỗi là còn may"."

Xin lỗi cậu!".

Nhóc đeo kính cúi đầu thật thấp.

"Tôi sai rồi".Thi Hạ Dương nhiều chuyện: "Cậu lấy bút nó làm gì đấy?".Cậu ngó nhóc đeo kính, phát hiện mặt nhóc này như bị chưng chín nhừ – nhìn cái là biết không phải chuyện gì hay ho.Uông Thịnh liếc Thi Hạ Dương một cái, cậu lập tức thẳng lưng dậy: "Tôi không hỏi nữa"."

Cậu ấy xin lỗi mày rồi, mày cũng xin lỗi người ta đi".

Uông Thịnh nhìn nam sinh đã đứng lên trước mắt.

"Dù cậu ấy có lấy bút mày làm gì thì chắc bây giờ cũng hối hận lắm rồi, lần sau cũng chẳng dám nữa đâu".Thi Hạ Dương vẫn tò mò muốn biết rốt cuộc nhóc đeo kính lấy bút người ta làm gì."

Ghê tởm".

Thằng này lại chẳng hề muốn xin lỗi, nhổ toẹt một cái rồi lách qua người họ ra ngoài.Uông Thịnh mất kiên nhẫn mà chậc một tiếng, Thi Hạ Dương lại như một tay đấm nhận được ám hiệu của đại ca, sút thẳng vào đầu gối nó.Nam sinh đúng lúc quỳ xuống trước nhóc đeo kính.Cậu nhóc hoảng hốt đến độ nhảy ra núp sau Thi Hạ Dương."

Nhẹ tay thôi".

Uông Thịnh nói với Thi Hạ Dương.Cậu bĩu môi: "Mỗi cậu đòi làm người tốt!".Uông Thịnh không cãi, chỉ thấy phiền.Vốn tiết này thầy cô đi họp hết, lẽ ra hắn và Thi Hạ Dương có thể trốn đi làm mấy chuyện thân mật, cuối cùng lại bị mấy đứa này phá hỏng hết rồi.Phiền chết đi được.Hắn cau mày nhìn nam sinh bi đạp vào đầu gối, đau tới độ nhe răng: "Mày nhanh lên, bao giờ nói xin lỗi thì cho ra ngoài, đừng có làm mất thời gian của tao.

Tao còn một bộ đề vật lí chưa làm xong đâu đấy".Thi Hạ Dương phía sau hắn cười xì một cái như nhạo báng, trợn trắng mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Không biết xấu hổ!

Vờ đứng đắn!

Xì!".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 55


Edit: RyalCuối cùng thằng kia vẫn bị Thi Hạ Dương ấn đầu xuống bắt xin lỗi nhóc đeo kính rồi mới được thả đi.Mấy đứa phá hết hứng thú của Uông Thịnh đi mất rồi, hắn cũng định bỏ đi theo, nhưng lại bị Thi Hạ Dương túm vạt áo: "Cậu đi đâu đó?".Uông Thịnh quay đầu nhìn cậu: "Về làm đề vật lí"."

Đề vật lí cái con khỉ!

Quần tôi vẫn còn chưa cởi đây này!".Thi Hạ Dương chợt nhớ ra trong vệ sinh vẫn còn người khác, xấu hổ quay sang nhìn nhóc đeo kính đang sững sờ.Nhóc đeo kính luống cuống, liên tục lui về phía sau: "Tôi không hiểu gì hết!

Mấy cậu đừng đánh tôi!".Dường như cậu nhóc sợ lại bị bắt nạt nên rúc vào góc tường, chỉ muốn tan biến ngay tại chỗ."

Ai thèm đánh cậu?".

Thi Hạ Dương nói.

"Đánh nhau với cậu chán òm".Uông Thịnh gỡ áo mình khỏi tay Thi Hạ Dương, nhéo mũi cậu: "Đứng đắn lên, lúc nào tan học tôi dạy kèm cho".Hắn bỏ đi mất.Cửa vệ sinh khép lại, chỉ còn Thi Hạ Dương đang ngây ngô cười cùng nhóc đeo kính run lẩy bẩy chẳng biết có nên ngẩng đầu hay không.Thi Hạ Dương chẳng thèm để ý tới cậu nhóc, duỗi người rồi cúi xuống nhặt hộp thuốc và bật lửa mình làm rơi, chuẩn bị ra ngoài."

Cảm ơn cậu!".

Nhóc đeo kính liếc trộm Thi Hạ Dương.

"Cả... bạn trai cậu nữa".Thi Hạ Dương đột nhiên sững lại, lông mày như muốn bay lên: "Cậu ta không phải bạn trai tôi, sao tôi lại yêu một đứa phiền phức như thế được!".Nhóc đeo kính nhìn cậu rồi cũng cười, cảm thán: "Hai người tốt thật"."

Tôi tốt thôi, cậu ta chẳng ra gì".

Thi Hạ Dương hất nhẹ gọng kính cậu nhóc.

"Về học đi, sau này bị bắt nạt thì nhớ đánh trả, cậu càng nhịn chúng nó càng quá đáng đấy".Nhóc đeo kính lại cúi đầu."

Tôi...

đáng bị vậy"."

Hở, tại sao?".Nhóc đeo kính cắn môi không nói.Cái thói ham tám chuyện của Thi Hạ Dương lại cháy hừng hực, ban nãy Uông Thịnh còn ở nên cậu chẳng đào bới được gì, giờ cái tên "phiền phức" đi rồi thì thiên hạ này là của cậu chứ sao."

Ê, tôi hỏi này, cậu dùng bút người ta làm gì đấy?".

Thi Hạ Dương nói.

"Lần sau thiếu bút thì cứ tìm tôi, tôi nhiều bút thừa lắm, đừng có dây vào mấy thằng không đâu".Cậu vừa dứt lời thì nhóc đeo kính đã đáp gọn như muốn cho xong chuyện: "Để tự sướng".Thi Hạ Dương suýt ngất xỉu.Cậu xua tay: "Thôi thôi, đừng tìm tôi nữa".Cậu lùi về sau hai bước nhìn nhóc đeo kính, cảm thán một câu thật lòng: "Cậu giỏi thật".Nhóc đeo kính đã chẳng còn chỗ dung thân nữa rồi.

Thực ra cậu định không cho bất kì ai biết, nhưng không cẩn thận bị chủ nhân cái bút nhìn thấy, giờ chuyện này đã truyền khắp lớp và có lẽ chuẩn bị truyền đi khắp trường.Nhưng cậu nhóc vẫn không muốn nói, dù sao Thi Hạ Dương cũng đã giúp đỡ mình cơ mà.Thi Hạ Dương nói: "Cậu lấy bút nó làm gì, cậu thích nó à?

Người anh em này, thấy đeo kính tôi cứ tưởng cậu cận bình thường thôi, hóa ra cận nặng lắm rồi, lúc nhìn nó cậu tháo kính xuống hay sao?".Thi Hạ Dương thấy người này còn chán đời hơn mình, tuy Uông Thịnh chơi chó thật nhưng ít ra hắn chỉ bắt cậu học chứ không lôi đầu cậu ra vệ sinh mà đánh.Tuy đều là bắt nạt, nhưng tính chất không giống nhau.Càng so sánh thì hình tượng Uông Thịnh càng trở nên to lớn trong lòng Thi Hạ Dương.Nhóc đeo kính sắp khóc rồi, cực kì khó chịu: "Tôi không thích, sau này không thích cậu ấy nữa"."

Thế thì tốt, chùi mắt cho sạch, tìm người yêu thì phải nhờ may mắn mới được".

Thi Hạ Dương đứng giảng giải như chuyên gia tình yêu đích thực.

"Được rồi, về học đi, tôi cũng đi đây, vớ vẩn ở lại cậu thích tôi thì chết".Cậu vừa cười hì hì vừa đẩy cửa ra ngoài, chuẩn bị chuồn đi chơi.Nhưng tới tận cuối hành lang, sắp đến khu dạy học rồi mà Thi Hạ Dương vẫn chưa thấy nhóc đeo kính ra khỏi vệ sinh.Cậu thấy sai sai, lại chạy về.Cái khoảnh khắc thấy nhóc đeo kính đang nhoài người ra cửa sổ, Thi Hạ Dương nhanh chóng chạy đến kéo cậu nhóc xuống, mắng: "Cái đm, cậu đau khổ đến mức này cơ à?

Nhảy lầu tự sát vì một thằng chó?

Có điên quá không?".Nhóc đeo kính sợ hết hồn, một lúc lâu sau mới nói nên lời.Cậu nhóc nói: "Tôi, tôi không, không định tự sát, ban nãy cậu ấy quăng cặp sách tôi ra ngoài, tôi muốn đi nhặt về mà".Thi Hạ Dương ngó ra ngoài cửa sổ – sao cậu quên được nhỉ, má nó đây là lầu một, tự sát cái con khỉ!Thi Hạ Dương khó thở, tất cả là tại Uông Thịnh nên chỉ số thông minh của cậu mới bị hạ thấp đến mức này!
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 56


Edit: RyalThi Hạ Dương xua tay, nhặt thì nhặt đi, có tầng một thôi mà.Nhóc đeo kính ngơ ngác nhìn cậu, rồi cười.Thi Hạ Dương thầm nghĩ – thằng nhóc này cũng khá đáng yêu, cơ mà mắt nhìn chẳng ra gì.Khổ thân.Cậu cảm thán: quả nhiên ai cũng bị Thượng Đế cắn một miếng rồi mới được xuống nhân gian,ví dụ như mình này, cái gì cũng ổn trừ học tập.Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ Uông Thịnh về "làm đề vật lí"."

Chó, chó thật".

Thi Hạ Dương lầm bà lầm bầm.

"Tức chết mất".Cậu sắp tức chết thật, chim chuột với người yêu trong giờ học kích thích biết mấy mà lại bị cắt ngang, càng nghĩ càng tức.Thi Hạ Dương liếc nhóc đeo kính: "Cậu tức không?"."

Hở?"."

Tan học tôi giúp cậu đập nó!".Thi Hạ Dương ra ngoài chuẩn bị gọi hội, đợi đến lúc tan học thì trùm bao tải cái thằng kì đà cản mũi kia mà đập cho một trận."

Đừng đừng đừng!".

Nhóc đeo kính nghe vậy thì hốt hoảng chạy theo kéo cậu lại.

"Chuyện này tại tôi, cậu đừng đánh cậu ấy".Lớp kính cũng chẳng che nổi ý cầu xin trong ánh mắt.Thi Hạ Dương không hiểu.Tuy việc nhóc đeo kính dùng bút người ta tự sướng cũng hơi quá đáng, nhưng đằng nào thằng kia cũng vứt rồi, nhóc đeo kính trộm nhặt bút về rồi bị phát hiện là phải ăn đánh, thằng này dám làm thế thì nhân phẩm ít nhiều gì cũng hỏng, sao đập một lần mà xong chuyện được?Nhóc đeo kính nói: "Xin cậu đấy, đừng đánh cậu ấy".Thi Hạ Dương bĩu môi: "Rồi".Không đánh nữa.Cậu gỡ tay nhóc đeo kính, bỏ đi.Lúc quay về thì đã sắp tan học.Nữ sinh ngồi chéo trước bàn Uông Thịnh không đi học, Thi Hạ Dương bèn chạy thẳng ra đó ngồi.Mọi người xung quanh ngó cậu chằm chằm, chỉ có mỗi Uông Thịnh coi cậu như không khí.Tức chết mất.Thi Hạ Dương lại thấy tức chết mất.Mãi mới đợi được đến lúc tan học, Thi Hạ Dương tò tò bám theo sau Uông Thịnh – đã thỏa thuận là tan học rồi dạy kèm tiếp mà, còn lâu cậu mới bỏ qua cho hắn.Thi Hạ Dương nghĩ kĩ rồi, hôm nay cậu phải nói hết những gì mình đã viết với Uông Thịnh, dâm cho chết cái đồ giả đứng đắn kia đi.Cậu phát hiện mình thực sự thích trêu Uông Thịnh, hệt như bọn trẻ trâu không đầu óc, chẳng người lớn tí nào.Thực ra cậu muốn mình trong mắt đối phương là kiểu lạnh lùng ngầu đét, như lúc đứng lên vì chính nghĩa cho nhóc đeo kính trong vệ sinh hồi chiều ấy, mà gồng chưa được mấy phút đã sụp cả rồi.Phiền thực sự.Hai người ra khỏi trường, đi vào một con ngõ nhỏ.Chẳng có ai xung quanh, Uông Thịnh cố thả bước thật chậm để Thi Hạ Dương bắt kịp.Thi Hạ Dương cợt nhả bước tới, tiện tay sờ eo người ta: "Cục cưng ơi, nhớ em không?".Uông Thịnh lạnh lùng nhìn cậu: "Đứng đắn chút coi"."...

Không nhớ thì tao giết!".

Thi Hạ Dương lé mắt.

"Đứng đắn chưa?".Uông Thịnh bật cười.Thi Hạ Dương cũng cười theo, lại còn hăm dọa không cho hắn cười nữa.Hai người cứ thế rẽ vào hẻm nhỏ, và nhìn thấy nhóc đeo kính bị đè trên tường, cái người đè phía trên lại là "thằng hỏng" kia.Thi Hạ Dương ngó thử, được lắm, cậu nhóc khóc rồi.

Kính thì vỡ nát, quần bị kéo xuống, cái quần lót SpongeBob đã lộ ra ngoài hết một nửa.Đúng là nhóc đáng thương.Thi Hạ Dương tựa vào người Uông Thịnh, nhìn hai người kia: "Ê, làm gì đấy?

Ban ngày ban mặt mà giở trò đồi phong bại tục à?".Cậu lại quay qua hỏi Uông Thịnh: "Tôi dùng hai thành ngữ này đúng không?".
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 57


Edit: RyalThi Hạ Dương bao giờ cũng đánh úp người ta thế đấy, bao giờ cũng khiến Uông Thịnh khổ không chịu được, mà lại thích không chịu được.Hắn thấy người kia nhướng mày thì giơ tay xoa đầu cậu theo bản năng."

Đúng rồi".

Uông Thịnh đáp.

"Giỏi lắm".Thi Hạ Dương tựa vào người hắn cười, cười đủ rồi thì hất cằm với hai người kia: "Thế, hai đứa bây đang làm gì đó?".Nhóc đeo kính nhìn thấy Thi Hạ Dương và Uông Thịnh thì lại càng khóc dữ hơn, đột nhiên đẩy thẳng kia ra, kéo quần chạy sang trốn đằng sau họ.Thi Hạ Dương chẹp một tiếng: "Sao dọa trẻ con thế?"."

Thằng hỏng" thấy hai đứa lắm chuyện này lại tới thì cau mày không đáp.Thi Hạ Dương quay đầu hỏi nhóc đeo kính: "Nó lại bắt nạt cậu à?".Nhóc đeo kính khóc, đáng thương cực kì: "Không, không đâu".Thi Hạ Dương trừng cậu nhóc."

Cậu ta muốn lột đồ tôi".

Nhóc đeo kính vừa phục vừa sợ Thi Hạ Dương, cậu cứ trừng mắt là cậu nhóc lại chột dạ."

Đúng là không biết xấu hổ, chưa tới tuổi đã muốn thách thức pháp luật rồi à?".

Thi Hạ Dương nói với Uông Thịnh.

"Thằng này còn trâu bò hơn cậu".Uông Thịnh liếc Thi Hạ Dương một cái."

Thôi được rồi, không trâu bò bằng cậu".Thi Hạ Dương bực.

Tuy cậu không phải anh hùng chính nghĩa, nhưng cũng chẳng thích mấy con chó hèn ỷ người ta thích mình là bắt nạt người ta.Cậu bước tới chỗ "thằng hỏng", bẻ tay răng rắc, đúng là giống ông giời con cầm đầu cả trường.Uông Thịnh đứng tại chỗ nhắc: "Chú ý đúng mực"."

Yên tâm, gì chứ đánh nhau tôi thạo nhất rồi".

Thi Hạ Dương giơ tay, đấm móc hàm nó một cú.Cậu tác dụng lực lên cả hai người, thằng kia đau thì mình cũng đau.Thi Hạ Dương làm bộ làm tịch mà quay sang nói với Uông Thịnh: "Tay tôi đau".Uông Thịnh: "Lát nữa xoa cho cậu".Thi Hạ Dương cười: "Thế còn nghe được".Cậu không dùng tay nữa, mà giơ chân lên đạp cái thằng đang xoa cằm ven tường một phát."

Mày nghĩ gì đấy?".

Thi Hạ Dương hỏi.

"Hay là thích người ta mà không dám nói, nên mới đi theo cái cốt truyện cũ rích 'thích em nên bắt nạt em'?"."

Thằng hỏng" bực bội gạt đi: "Mẹ mày, tao đéo phải bê đê, ai lại tởm như nó?".Nhóc đeo kính sau lưng khó chịu tới mức lau nước mắt thật mạnh, Uông Thịnh cũng thấy bực.Thi Hạ Dương nhổ toẹt một cái: "Không biết xấu hổ à?

Mày còn tởm hơn người đồng tính nhiều"."

Mày biết nó lấy bút tao làm chuyện ghê tởm gì không".

"Thằng hỏng" kia cười như hài hước lắm.

"Nếu nó lấy bút mày tự sướng, tự cắm vào lỗ đít, chẳng biết mày còn sủa được mấy câu thế này không nhỉ".Thi Hạ Dương nghe vậy thì liếc nhóc đeo kính đang trốn sau Uông Thịnh một cái, lại nhìn Uông Thịnh thêm cái nữa."

Nó xin lỗi mày rồi còn muốn gì?".

Thi Hạ Dương dí tay lên trán "thằng hỏng".

"Nó đã bảo sau này không làm thế nữa, không thích mày nữa, mày còn muốn sao?"."

Xin lỗi là xong thì còn cần cảnh sát làm gì nữa".

"Thằng hỏng" vẫn chưa chịu phục.

"Tao cứ nhớ tới là thấy tởm"."

Thế mày muốn báo cảnh sát à?".

Uông Thịnh hỏi.Thời gian sau khi tan học quý lắm, hắn không muốn lãng phí ở đây.Nói nhanh lên, giải quyết nhanh lên, hắn muốn đưa Thi Hạ Dương đi ngay lập tức."

Báo cảnh sát?".

"Thằng hỏng" liếc nhóc đeo kính, cười lạnh.

"Cũng không cần đâu, chỉ cần lột quần cho nó đi trần truồng giữa phố, cổ đeo thêm cái biển ghi 'tôi là thằng bê đê tởm lợm' diễu một vòng quanh trường là tao thấy ổn rồi"."

Thôi mày cứ ăn đấm đi cho nhanh!".

Thi Hạ Dương lại vung tay.Đã một thời gian rồi cậu chưa đánh đấm, hôm nay đánh cho đã, cuối cùng còn cầm điện thoại ép thằng kia xin tha rồi chỉ tay lên trời thề là không quấy rầy nhóc đeo kính nữa mới thôi."

Thằng hỏng" đi rồi, chỉ còn Thi Hạ Dương và Uông Thịnh cùng nhóc đeo kính nằm bẹp dí một bên.Thi Hạ Dương không hỏi cậu nhóc, mà lại xán đến gần Uông Thịnh như kể công: "Anh đây lợi hại chưa?".Uông Thịnh nhẹ giọng cười, cũng chẳng quan tâm có đang ở bên ngoài hay không mà cúi đầu hôn lên môi cậu một cái."

Tạm được".Nụ hôn ấy khiến Thi Hạ Dương thẹn thùng, cậu giơ tay vỗ vai hắn: "Phiền phức!".Nhóc đeo kính bên cạnh ngơ ngác, cậu nhóc nhớ mang máng hình như cái người cao cao này là thủ khoa khối thì phải.Vừa rồi thủ khoa khối hôn đại ca khối kìa.Thế là sao ta?Ryal's note: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha.Sau vụ này là đến màn bj Uông Thịnh mong ngóng đã lâu rồi =)))))
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 58


Edit: RyalNhóc đeo kính ngớ người.Thi Hạ Dương thoáng liếc qua chỗ cậu nhóc, hơi nhón chân, ôm cổ Uông Thịnh mà nói: "Đừng có nghe thằng chó kia nói xàm, đồng tính luyến ái không ghê tởm chút nào".Uông Thịnh cụp mắt nhìn cậu, cười."

Thằng ghê tởm là thằng bắt nạt".

Thi Hạ Dương hơi ngừng lại.

"Nhưng mà cậu có thích thì cũng nên vừa phải thôi, với lại bút không sạch đâu".Nghe cậu nói về chuyện này với cái mặt trang nghiêm, Uông Thịnh không nhịn nổi.Sao nhóc con này dễ thương thế?Nhìn kiểu gì cũng thấy thích.Uông Thịnh đã nhớ thương Thi Hạ Dương từ lâu rồi, nhưng đến giờ mới ý thức được rằng hắn không hoàn toàn hiểu cậu.

Mà càng tiếp xúc, càng hiểu cậu hắn lại càng thích."

Được rồi, cậu tự về nhà nhé?

Bọn tôi còn bận việc".

Thi Hạ Dương xua tay.

"

Sau này có gì khó khăn thì tìm anh Dương, anh Dương dùng một ngón tay là giải quyết xong cho cậu!".Uông Thịnh cười: "Ừ, đúng".Thi Hạ Dương cũng cười, trong mắt chứa đầy bóng nắng hoàng hôn,Uông Thịnh vỗ eo cậu: "Đi đứng cho tử tế vào".Thi Hạ Dương không chịu, cứ víu lấy người ta mà nhảy chân sáo ra khỏi con ngõ.Nhóc đeo kính xốc lưng quần đứng nhìn họ đi xa, mếu máo, ngưỡng mộ.Thi Hạ Dương lại theo Uông Thịnh về nhà, cứ tưởng sẽ có một hồi kích thích xảy ra.

Kết quả vừa vào đến cửa, cậu định túm Uông Thịnh lại hôn thì chợt nghe có tiếng người nói chuyện."

Về rồi à?".Thi Hạ Dương ngớ người, nhanh chóng lùi ra.Có người bước ra từ trong bếp, Thi Hạ Dương quen mặt – lần trước cậu từng nghe Uông Thịnh gọi người này là ba lúc trần truồng nằm giữa nhà mà."

Ba ạ".

Não Thi Hạ Dương hỏng thật rồi, chẳng hiểu sao lại gọi theo.Uông Sở Lương đang cắn hạt dưa, nghe cậu nhóc này gọi mình như thể thì suýt sặc.Uông Thịnh cũng sửng sốt, rồi cười: "Cậu quen mồm quen miệng quá nhỉ".Thi Hạ Dương biết mình vừa làm trò hề, ngượng nghịu gãi đầu: "Không phải, gọi nhầm, cháu chào chú ạ".Uông Sở Lương cười: "Không sao, vào nhà đi".Uông Thịnh chẳng ngượng mà cũng không tránh ba mình, thẳng thừng ngồi xổm xuống giúp Thi Hạ Dương thay giày, rồi lại nắm tay người ta kéo vào phòng ngay trước cái nhìn chăm chú của Uông Sở Lương.Thi Hạ Dương ngơ ra, tay chân cứ cứng đờ như người máy.Uông Sở Lương cũng rất bình tĩnh, vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Hai đứa rửa tay rồi nghỉ ngơi một lát, sắp có cơm rồi".Rõ ràng là trong bếp vẫn còn một người nữa, Uông Thịnh liếc thoáng qua phía trong, không đáp.Uông Sở Lương nhăn mặt với thằng con mình, cười cười quay đi."

Cậu điên à?".

Thi Hạ Dương mở to hai mắt nhìn sang.

"Làm trò trước mặt ba luôn, vênh thế?"."

Thì làm sao?".

Uông Thịnh hỏi.

"Uống nước không?"."

Có có, lạnh nha, tôi cuống quá".Uông Thịnh cười cậu nhát chết, Thi Hạ Dương ôm cái cặp sách bẹp dí đứng ở cửa phòng hắn mà bĩu môi.Uông Thịnh cầm cốc nước đá đưa cậu vào phòng, cánh cửa vừa đóng lại, Thi Hạ Dương đã nằm nhoài lên giường hắn tự nhiên như giường mình."

Sợ chết đi được!".Cốc nước đá trong tay Uông Thịnh cũng chẳng có tác dụng giảm đi nhiệt độ trong lòng hắn chút nào.Thi Hạ Dương nằm phịch xuống, vạt áo cuộn lên để lộ vòng eo trắng mềm, khiến lòng hắn nổi lửa."

Thi Hạ Dương"."

Hở?".

Cậu quay lại nhìn hắn."

Tờ giấy cậu viết có ý gì?"."

Cái gì cơ?".Uông Thịnh móc lá thư trong túi ra.Thi Hạ Dương cười, ngồi dậy nhoài sang lấy.Cậu hắng giọng, cố thì thầm với âm thanh yêu kiều nhất: "Ưm!

Chồng ơi!

Thứ gì đó của anh to thật đấy!".Lúc nói "thứ gì đó", Thi Hạ Dương còn cố ý liếc qua phần háng Uông Thịnh."

Em nhớ anh, muốn làm tình trong lớp học với anh".

Thi Hạ Dương mím môi cố nén cười.

"Trên bàn học của anh ấy, hai đứa mình cùng...

Ối giời ơi đụ má!".Cậu còn chưa đọc xong đã không kịp đề phòng mà bị Uông Thịnh đè xuống giường.Người ấy cắn bờ môi cậu hung hăng như sói, nhìn cái tư thế này thì chắc chuẩn bị ăn tươi nuốt sống mình rồi.Lời tác giả: Nhóc đeo kính và thằng kia không phải một cặp nha, thằng đó không xứng.
 
[Đm/H/Done] Kết Mộng Xuân - Tần Tam Kiến
Chương 59


Edit: RyalThi Hạ Dương cảm giác với người ngoài mình là S – cứ thấy ai ngứa mắt là muốn đánh người ta, nhưng trước mặt Uông Thịnh thì chắc chắn là M, tên này càng thô bạo cậu lại càng thích.Mình biến thái chăng?Thi Hạ Dương vừa được hôn cho choáng váng, vừa nghi ngờ mình là biến thái.Cậu nâng đôi chân thon dài kẹp lấy người Uông Thịnh, cảm giác được rất rõ thứ cứng ngắc ở thân dưới người kia.Hai người muốn thân mật trong giờ tự học mà lại bị chen ngang, giờ cuối cùng cũng được thoải mái rồi.Phụ huynh ở ngay ngoài kia, hai đứa trốn trong phòng lén lút làm chuyện này, kích thích quá.Thi Hạ Dương càng nghĩ lại càng thấy kích thích, còn trẻ mà đã nếm được khoái cảm "yêu đương vụng trộm", trên đời này được có mấy người?Suy nghĩ ấy khiến cậu chưa cởi quần mà đã muốn bắn.Nhưng không được, bắn thật thì bị Uông Thịnh cười chết mất.Để tránh bị cười nhạo thì phải cởi quần mau mau thôi.Nhưng...

Khi tay Thi Hạ Dương vừa luồn vào Uông Thịnh, lòng bàn tay chạm tới thứ nóng rẫy kia, bên ngoài đã có người gọi: "Mấy nhóc đẹp trai, ăn cơm được chưa?".Uông Thịnh không hề hấn gì mà cứ tiếp tục hôn rồi sờ, nhưng Thi Hạ Dương thì khác nhé, cậu cần thể diện.Thực ra chủ yếu vẫn là vì họ đang ở nhà Uông Thịnh, người ở ngoài là ba Uông Thịnh kia kìa.Dù Uông Thịnh có lớn gan đến độ dường như có thể ân ái với cậu trước mặt ba ruột mà khỏi cần đóng cửa, nhưng Thi Hạ Dương thì không làm được.

Cậu không rõ hai cha con này sống cùng nhau kiểu gì, mà lại càng chẳng biết mình có địa vị gì ở nơi đây.Cậu phải tém lại thôi."

Để lát nữa đi!".

Thi Hạ Dương nhỏ giọng, né khỏi nụ hôn của Uông Thịnh.

"Lát nữa lát nữa, ba cậu gọi kìa"."

Không phải ba tôi đâu".

Tay Uông Thịnh vẫn đang mân mê trong lớp áo Thi Hạ Dương.

"Ba dượng đấy"."

Ớ?"."

Người khác".

Uông Thịnh vuốt đầu ngực Thi Hạ Dương.

"Đói không?".Có đói bụng hay không thì cũng phải ra ngoài chứ!Thi Hạ Dương đánh cái bốp vào mặt Uông Thịnh, sửng sốt đẩy hắn ra: "Dừng lại coi!

Cậu không biết ngượng nhưng tôi thì biết chứ!".Sao tên này yêu sớm mà làm như chuyện gì vẻ vang chính đáng lắm vậy?Thi Hạ Dương cứ nghĩ trong đám học sinh mình đã nổi bật lắm rồi, không ngờ trò cưng của thầy cô lại là kẻ thế này.Cậu sờ thân dưới Uông Thịnh: "Không được không được, cậu nhịn đi".Uông Thịnh cười: "Chuyện này thì nhịn kiểu gì?".Thi Hạ Dương cũng đang cứng ngắc, khuôn mặt xinh đẹp nhăn như khỉ mà trừng hắn.Cuối cùng hai người uống hết cốc nước đá, cố đè dục vọng xuống, mở cửa ra ngoài.Uông Sở Lương ngồi bên bàn ăn cắn hạt dưa, một người đàn ông khác đeo tạp dề đang xới cơm."

Qua đây ngồi đi cháu".

Uông Sở Lương cười híp mắt nhìn Thi Hạ Dương.

"Chú Lương nấu ăn khá lắm, hôm nay ăn nhiều vào nhé".Thi Hạ Dương cảm giác có lẽ mình là một diễn viên phái thực lực, là cái kiểu diễn xuất thần ấy.Một thằng nhãi côn đồ cả ngày khiến thầy cô nhức đầu trên trường mà giờ lại rõ lanh lợi, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Uông Thịnh, cậu đi học còn chẳng nghiêm túc thế này đâu.Lương Hiệt xới cơm cho từng người rồi ngồi xuống cạnh Uông Sở Lương, len lén liếc hai đứa nhóc choai choai.Uông Sở Lương hài lòng uống một ngụm canh, gắp miếng thịt cho Thi Hạ Dương: "Cháu tên Dương Hạ Thi đúng không nhỉ?"."...

Thi Hạ Dương".

Uông Thịnh sửa lại.Uông Sở Lương lúng túng chớp mắt, cười khan một tiếng: "Thi Hạ Dương Thi Hạ Dương, tên hay thật".Y lại gắp thêm một miếng thịt nữa cho cậu: "Tối nay cháu ở lại nhà chú nhé.

Lát nữa chú với chú Lương có việc phải ra ngoài, ban đêm Uông Thịnh ở nhà một mình, nó sợ tối lắm, may mà có cháu".Ba người cùng nhìn Uông Sở Lương.Uông Sở Lương: "Tôi nói sai câu nào à?".Ba người: "Không, không sai gì đâu ạ".
 
Back
Top Bottom