Chương 88: Bọn họPhùng Thanh rất hối hận.Nếu sớm biết chuyện mà Trần Thượng Chu bắt cậu phải đồng ý chính là sau lần đầu tiên được anh giúp chạm vào thì từ đó về sau phải nhịn suốt, không có sự cho phép của anh thì tuyệt đối không được để thứ kia tràn ra, thì có đánh chết Phùng Thanh cũng tuyệt đối sẽ không dại dột cầu xin anh giúp một lần trong lúc ấy nữa.So với việc phải gắng gượng nhịn và hoàn toàn không chạm, cậu thà để anh không cho chạm vào luôn còn hơn, dù có lấy thắt lưng trói tay lại cũng được.
Dù sao thì không chạm vào hay bị trói tay đều không cần cậu phải tự khống chế, còn nhịn cái thứ kia lại thì cần.
Cái cảm giác cứ treo lơ lửng ở lằn ranh giới hạn, từng giây từng phút như kéo dài vô tận, quả thực là một sự dày vò.Có nhiều lúc Phùng Thanh chỉ muốn mặc kệ tất cả, để mặc cho thứ kia trào ra, rồi mạnh miệng nói với Trần Thượng Chu rằng mình sẽ không bao giờ chấp nhận mấy yêu cầu vô lý này của anh nữa.Nhưng Trần Thượng Chu như có năng lực đọc được suy nghĩ của Phùng Thanh.
Mỗi lần cậu sắp mất kiểm soát thì anh lại cúi xuống hôn cậu, hôn một cách chậm rãi và dịu dàng.
Hôn xong còn để lại cho Phùng Thanh một chữ "ngoan"."......"
Cũng không phải là không thể nhịn thêm, Phùng Thanh lại nghĩ.—Ngày hôm sau, vào lúc bảy giờ sáng.
Khi bị đồng hồ sinh học gọi dậy, cơ bắp trên người Phùng Thanh vẫn còn ê ẩm.
Nhưng có lẽ thật sự là nhờ mấy hôm nay ngày nào cũng bị Trần Thượng Chu lôi đi chạy bộ buổi sáng, mỏi thì có mỏi, nhưng so với lần trước đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cậu cần cử động thì hoàn toàn có thể bỏ qua cái cảm giác rã rời đó.Chỉ là cơn buồn ngủ vẫn khiến Phùng Thanh không mở nổi mắt.Trong cơn mơ màng, cậu đưa tay sờ soạng một hồi vẫn không thấy Trần Thượng Chu đâu.
Người đâu rồi?
Phùng Thanh còn đang tự hỏi, nửa hé mắt xoay người, định gắng gượng ngồi dậy khỏi giường đi tìm, cánh tay vừa khẽ chạm lên ga giường thì khóe mắt đã bắt gặp một bóng đen.
Nhìn kỹ lại, thấy Trần Thượng Chu đang đứng bên tủ đầu giường, vừa ngồi xuống mép giường đã cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu một cái."
Sao lại tỉnh rồi?"
Trần Thượng Chu hỏi.Phùng Thanh mơ màng: "Mấy giờ rồi?"
"Mới bảy giờ, còn sớm.
Em ngủ thêm đi."
"Chắc do anh ngày nào cũng gọi em dậy chạy bộ, thành ra em hình thành đồng hồ sinh học mất rồi."
Cậu lười nhác than thở, lại hỏi: "Hôm nay không phải anh cũng định kéo em đi chạy bộ đấy chứ?"
"Không chạy."
Trần Thượng Chu khẽ đáp.
"Thế thì tốt quá."
Phùng Thanh thở phào, rồi lại hỏi: "Anh có đi chạy không?
Thôi nghỉ một hôm đi, nằm với em một lát."
Trần Thượng Chu xoa xoa mái tóc uốn của cậu: "Anh cũng không chạy.
Chỉ dậy làm chút bữa sáng, lát nữa em ngủ đủ thì dậy hâm nóng lại là ăn được."
Lúc này Phùng Thanh mới chịu nhượng bộ: "Vậy cũng được.
Làm xong rồi thì anh quay lại ngủ với em thêm một chút."
"Anh biết rồi."—Hôm đó, Phùng Thanh không còn nằm sấp ì một chỗ trên giường nữa.Trần Thượng Chu ngồi trên sofa ôm máy tỉnh bảng xem tài liệu, còn cậu thì đổi từ tư thế này đến tư thế khác, tựa vào người anh để chơi game.Chơi hai ván thua liền hai ván, Phùng Thanh bèn cất điện thoại, bò dậy, tựa cằm vào vai Trần Thượng Chu, ánh mắt rơi xuống cái máy tính bảng trong tay anh.Nền trắng chữ đen, bên trên là chi chít ghi chú được gạch đỏ.
Thoạt nhìn rất giống đống tài liệu hồi anh hay đọc hồi còn học đại học."
Sao đi làm rồi mà anh vẫn phải xem lắm tài liệu, học nhiều thế này nữa vậy?"
Phùng Thanh tò mò.Trần Thượng Chu dừng ngón tay đang lướt màn hình: "Bác sĩ đều như vậy.
Phương pháp điều trị hay thuốc men đều phải cập nhật theo thời gian.
Nhưng mà nghề nào chẳng cần học liên tục?
Nghề của em chẳng phải luôn tiếp xúc với game mới suốt đó sao?"
"Nói thì nói vậy."
Phùng Thanh ngồi quỳ trên sofa: "Nhưng tần suất của bên anh cũng cao quá rồi, ngày nào cũng thấy xem với học."
Phùng Thanh vừa dứt lời, trên màn hình máy tính bảng của Trần Thượng Chu liền bật ra một thông báo WeChat.
Ánh mắt lướt qua cái tên lưu trong danh bạ, cậu nhận ra người gửi tin nhắn không ai khác chính là người quen của mình, Tĩnh Văn Duệ.Tĩnh Văn Duệ: Chắc mày đang ở Cẩm Giang hả?Tĩnh Văn Duệ: Tết Nguyên Tiêu này tao lười về Nam Lăng quá, về thì mẹ tao lại giục đi xem mắt.
Khó khăn lắm mới nghỉ được mấy hôm mà chẳng được yên, Tết xong lỗ tai tao cũng mọc kén luôn rồi.Tĩnh Văn Duệ: Tao qua tìm mày với Tiểu Phùng Thanh chơi nhé, có cho tao ở ké chỗ của hai người vài hôm không?
Lâu lắm rồi tao chưa gặp Tiểu Phùng Thanh.Trần Thượng Chu: Qua đi, cùng ăn bữa cơm.Trần Thượng Chu: Nhưng chỗ này không có giường cho mày ngủ.
Căn hộ trước tao thuê vẫn chưa hết hạn, nếu lười đặt khách sạn thì mày ở đó cũng được."
Anh Văn Duệ?"
Phùng Thanh vui mừng ra mặt, vì dạo này cậu không nghe Trần Thượng Chu nhắc đến cái tên ấy, cứ tưởng hai người không còn liên lạc nữa.
Nhưng vui mừng xong, cậu mới chợt thấy có chỗ không đúng, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh Văn Duệ biết anh với em đang ở Cẩm Giang?
Với lại, anh ấy còn nói 'chỗ của hai người'?
Hai người?
Anh Văn Duệ biết chuyện của chúng ta rồi?"
"Cậu ấy đã biết từ đầu năm ba đại học rồi."
Trần Thượng Chu thản nhiên đáp.Phùng Thanh ngẩn người.Trần Thượng Chu lại nói tiếp: "Khi đó cậu ấy thấy anh cứ ở ký túc xá, không về nhà.
Em cũng chẳng tìm anh, anh cũng không đến tìm em, thì đoán ra có gì đó bất thường.
Sau đó tới hỏi anh, anh nói thẳng là bọn mình đang yêu nhau, còn em thì chạy mất."
Phùng Thanh: "..."
"Tĩnh Văn Duệ biết anh luôn tìm em.
Vậy nên sau này khi tới Cẩm Giang, kể cả khi gặp em ở đây, anh đều nói cho cậu ấy biết."
Trần Thượng Chu vẫn bình thản tiếp tục, giọng điệu nhạt nhẽo.Cảm nhận được điềm chẳng lành, Phùng Thanh vội vàng đánh trống lảng: "Anh Văn Duệ... chẳng phải anh Văn Duệ cũng học đại học Nam Lăng sao?
Sao lại nói là về Nam Lăng?
Anh ấy không làm việc ở Nam Lăng à?"
"Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy cùng bạn gái hồi đó thi thạc sĩ, thi đỗ ở Bắc Thị.
Sau khi tốt nghiệp thì cùng ở lại Bắc Thị luôn."
Trần Thượng Chu đáp."
Bạn gái hồi đó?"
Lúc này Phùng Thanh mới nhớ lại tin nhắn vừa rồi của Tĩnh Văn Duệ có nhắc đến chuyện về nhà bị mẹ giục đi xem mắt: "Anh Văn Duệ với chị khóa trên kia chia tay rồi sao?"
"Vừa mới bắt đầu học thạc sĩ thì họ đã chia tay rồi."
Trần Thượng Chu đáp.Màn hình máy tính bảng vẫn đang ở khung chat với Tĩnh Văn Duệ, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn mới.Tĩnh Văn Duệ: Quan Hướng nghe tao nói muốn qua Cẩm Giang thì cũng đòi đi theo, còn bảo sẽ dẫn cả vợ đi cùng.Trần Thượng Chu: Vậy thì tụi mày tự bàn xem ai đặt khách sạn đi.
"Vợ?"
Phùng Thanh lại ngạc nhiên đến trợn mắt: "Anh Quan Hướng lấy vợ rồi á?"
Trần Thượng Chu gật đầu.Trong đầu Phùng Thanh chợt hiện lại ký ức lần cuối cùng cậu gặp Quan Hướng.
Đó là hồi lớp 12, khi ấy Tĩnh Văn Duệ còn dẫn bạn gái và mấy người bạn cùng phòng đi sở thú, lúc đó Quan Hướng vẫn còn độc thân.
Giờ thì Tĩnh Văn Duệ cô đơn lẻ bóng, còn Quan Hướng đã thành người có gia đình."
Anh ấy kết hôn khi nào vậy?"
"Hơn một năm trước.
Kết hôn với bạn học cùng trường thạc sĩ, vừa nhập học không bao lâu thì quen nhau, tốt nghiệp xong thì cả hai cùng ở lại Bắc Thị, rồi đi đăng ký kết hôn luôn."
Trần Thượng Chu nói xong, lại bổ sung: "Giờ cậu ấy còn sắp làm cha rồi."
"Làm cha?"
Phùng Thanh tròn xoe mắt."
Ừ."
Trần Thượng Chu đáp: "Vợ cậu ấy có bầu từ trước Tết rồi."
Mãi đến lúc này, Phùng Thanh mới chân chính cảm nhận được sự trôi đi của thời gian.Có lẽ vì mấy năm qua, bên cạnh cậu chẳng có ai ở lại lâu dài.
Bạn cùng phòng, bạn học đại học mỗi người một phương, liên lạc cũng dần thưa thớt.
Quách Hạo Thành, Lý Du đều là sau này học thạc sĩ mới quen biết.
Ngay cả đám Trịnh Tử Hoàn, vốn là bạn bè thân thiết, cũng phải đến tận năm tư mới có dịp gặp lại.
Thế nhưng mấy người đó đều không phải kiểu "đến tuổi này nhất định phải làm chuyện này".Phùng Thanh cuối cùng mới nhận ra, thì ra bảy tám năm đã đủ để một người thay đổi hết thảy.
Đủ để một người rời xa hoàn toàn đời sống học đường mà hòa mình vào cuộc sống trưởng thành, đủ để một chàng trai trở thành chồng, rồi từ một người chồng trở thành một người cha.Thời gian thực sự để lại dấu vết.—Tĩnh Văn Duệ, Quan Hướng và vợ anh ấy đến vào đúng lễ hội đèn lồng*.***Lễ hội đèn lồng ở Trung Quốc (Tết Nguyên Tiêu) là lễ hội truyền thống diễn ra vào ngày rằm (15) tháng Giêng âm lịch, đánh dấu sự kết thúc của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.Hôm đó Trần Thượng Chu có ca trực ở phòng khám ngoại trú, Phùng Thanh đón anh tan ca rồi cả hai đi thẳng tới nhà hàng đã đặt bàn.
Trên đường còn bị kẹt xe khá lâu, đến khi họ tới nơi thì ba người kia đã vào phòng riêng và gọi món xong xuôi.Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai người bước vào phòng.Vừa nghe tiếng cửa mở, Phùng Thanh đã nghe thấy giọng Tĩnh Văn Duệ gọi to "Ê!", cậu liền quay đầu nhìn.
Tĩnh Văn Duệ lập tức bật dậy khỏi ghế, bước hai ba bước đã tới bên cạnh, tiện tay ấn một cái lên mái tóc Phùng Thanh: "Ơ này, Tiểu Phùng Thanh nhà chúng ta lại thành thằng nhóc tóc xoăn vàng rồi à?"
Phùng Thanh ôm anh ta một cái, cười híp mắt: "Anh Văn Duệ, đẹp không?
Tóc xoăn vàng này có hợp không?"
"Đẹp, đẹp chứ.
Hợp lắm, nhìn cực kỳ hợp."
Tĩnh Văn Duệ cười đáp."
Lại nữa à?"
Quan Hướng cũng từ bên kia đi tới: "Trước đây Tiểu Phùng Thanh từng nhuộm thế này rồi sao?"
Tĩnh Văn Duệ: "Hồi thi đại học xong em ấy có nhuộm đó, mày chưa thấy à?"
Quan Hướng: "Lúc em nó thi đại học xong tao còn đang ở Bắc Thị, thấy thế nào được."
Nói rồi anh ta cũng dang tay ôm Phùng Thanh một cái.Tĩnh Văn Duệ sờ cằm: "Ờ, cũng phải."
Phùng Thanh vui vẻ chào: "Chào anh Quan Hướng!"
Sau đó, Quan Hướng lại dắt vợ mình đến.Trần Thượng Chu và Tĩnh Văn Duệ từng gặp cô rồi, lúc đám cưới cũng có đi dự, nên lần này chủ yếu chỉ là giới thiệu với Phùng Thanh.Miệng của Phùng Thanh vốn bôi mật, cậu cười tươi rói, gọi một tiếng: "Chào chị dâu ạ!"
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn, nhân viên bắt đầu dọn món ăn lên.Trần Thượng Chu trò chuyện với Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng về tình hình dạo gần đây, lúc này Phùng Thanh mới có thời gian quan sát kỹ hai người.Chính nhờ lần quan sát cẩn thận ấy, cậu mới nhận ra cả hai đã thay đổi rất nhiều.
Dường như họ đã hoàn toàn trở thành những người đàn ông trưởng thành, không còn chút ngây ngô non nớt nào của những ngày còn học ở trường trung học phổ thông số 1 năm ấy nữa.
Đặc biệt là Quan Hướng, người sắp làm cha quả nhiên khác hẳn, khiến Phùng Thanh không khỏi cảm thấy bản thân với cái nghề freelancer chưa từng chịu nhiều va đập từ xã hội, thêm vài năm nữa có khi nhìn vào đã giống như khác hẳn một thế hệ.Tất nhiên, chuyện này Phùng Thanh tuyệt đối không dám nói ra miệng.Còn về Trần Thượng Chu, Phùng Thanh luôn cảm thấy anh chẳng thay đổi bao nhiêu.
Có lẽ là vì hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong lòng cậu, Trần Thượng Chu chưa từng mang một dáng vẻ cố định nào.
Cũng có lẽ bởi ngay từ đầu, cậu đã chưa bao giờ thấy trên người anh tồn tại hai chữ "ngây ngô".Trong bữa ăn, ngoài vợ của Quan Hướng ra, mọi người đều uống chút rượu.Mà sau khi men rượu ngấm vào, tiết mục quen thuộc bao giờ cũng là ôn lại mấy kỷ niệm thanh xuân.
Thế là câu chuyện lại vòng về những ngày còn học ở trung học phổ thông số 1 Nam Lăng.Họ kể chuyện hồi đó trong trường trốn thầy giấu cô gọi đồ ăn ngoài, gọi trà sữa, kể chuyện hồi đó cùng nhau đánh bóng rổ trong giờ thể dục, kể chuyện Tĩnh Văn Duệ chiều nào cũng chạy sang thư viện hẹn hò với bạn gái, kể chuyện Trần Thượng Chu chiếm chỗ ngồi của Tĩnh Văn Duệ, Phùng Thanh lại chiếm chỗ của Trần Thượng Chu để xem phim kinh dị, làm bài tập.Đó đều là những năm tháng vừa tươi đẹp vừa khắc sâu trong ký ức, nhưng mãi mãi chẳng thể quay trở lại."
Tao còn nhớ hồi đó số điện thoại đặt đồ ăn cho khóa của Tiểu Phùng Thanh, chính là do tao với Quan Hướng truyền lại."
Tĩnh Văn Duệ nói.Quan Hướng nhớ lại một lúc rồi cũng gật đầu, kể lại cho vợ nghe: "Trường cấp ba của bọn anh quản không quá nghiêm, mấy chuyện gọi đồ ăn ngoài, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tuần đầu Tiểu Phùng Thanh mới nhập học, đúng lúc còn trong đợt huấn luyện quân sự, bọn anh cầm đồ ăn và trà sữa vừa gọi đến để đi thăm em ấy.
Em không biết lúc ấy đám đàn em thấy trà sữa trong tay bọn anh, ánh mắt tụi nó sáng rực lên thế nào đâu."
Phùng Thanh cũng bật cười: "Đúng thế, khóa bọn em có rất nhiều người quen em đều là nhờ xin số điện thoại đặt đồ ăn từ chỗ của em đấy."
Tán gẫu một lèo tới gần mười hai giờ đêm, lúc này cuộc vui mới tan.Vợ Quan Hướng không thể thức quá khuya, anh ta gọi xe đưa vợ về khách sạn.
Tĩnh Văn Duệ thì lười đặt phòng, hỏi Trần Thượng Chu địa chỉ và mật mã rồi đứng ngay dưới nhà hàng vẫy taxi.Chiếc taxi vừa dừng lại ngay trước mặt, Tĩnh Văn Duệ đưa tay khoác vai Phùng Thanh kéo cậu lại gần, giọng nghiêm túc dặn dò: "Em nhớ phải đối xử tốt với anh trai đấy nhé, đừng hành hạ anh ấy nữa.
Mấy năm em bỏ đi, em không biết đâu, cả ngày thằng ấy sống mà cứ như người mất hồn."
Đợi đến khi Tĩnh Văn Duệ lên xe, chiếc xe rẽ khỏi ngã tư rồi khuất bóng.Phùng Thanh quay đầu nhìn Trần Thượng Chu đang đứng bên cạnh, rõ ràng anh cũng đã nghe hết những lời dặn dò của Tĩnh Văn Duệ.
Cậu vừa định mở miệng nói gì đó thì bờ môi đã bị ngón tay cái của anh nhẹ nhàng ấn lại.Trần Thượng Chu: "Anh đã nói rồi, chuyện này coi như bỏ qua."—Trong mấy ngày Tết, chuyện nối tiếp không dứt chính là tiệc tùng.Hôm nay hai người vừa mới ăn tối xong cùng Tĩnh Văn Duệ và Quan Hướng, hôm sau liền nhận được lời mời từ nhóm Quách Hạo Thành và Lý Du.
Lý do cũng rất rõ ràng, đêm giao thừa hai người đã trốn mất, nhất định phải tóm lại để ăn uống một bữa cho ra trò.Không thể từ chối được, cả hai lại phải tiếp tục đi ăn tối vào hôm sau.Chỉ có điều, hai người vốn tưởng rằng khi vừa ngồi xuống sẽ phải đối mặt với một loạt câu hỏi dồn dập vì sao đêm giao thừa không có mặt, nên lúc còn ở nhà, Phùng Thanh và Trần Thượng Chu đã quyết định cứ công khai luôn cho xong.Không ngờ, khi hai người vừa bước vào phòng, Lý Du đã vắt chân rót rượu, chẳng thèm vòng vo khách sáo, lập tức cười nói: "Cuối cùng cặp đôi trẻ cũng chịu đến rồi?
Hôm đó chạy mất thì tự phạt ba ly trước đi."...Cặp đôi trẻ.Phùng Thanh nghẹn lại, nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn vẻ thản nhiên của Lý Du và Quách Hạo Thành, rồi lại quay sang nhìn Trần Thượng Chu cũng mang vẻ mặt khó hiểu chẳng kém gì mình.Lý Du lúc này mới giải thích: "Thôi khỏi đoán.
Bọn tôi tự phát hiện, chẳng ai mách đâu."
Quách Hạo Thành tiếp lời, nhìn thẳng vào Phùng Thanh: "Hôm đó cậu nói với tôi mấy câu, mập mờ cỡ nào tự cậu không rõ à?
Rồi hai người thay phiên nhau ba ngày hai bận chạy tới làm phiền Lý Du.
Đêm giao thừa mấy đứa bọn tôi ngồi chắp nối lại một chút, nghĩ thêm tí là hiểu ngay.
Khổ cho bọn tôi suy nghĩ mệt hết cả đầu."
Tối đó, Trần Thượng Chu bị chuốc đến say khướt.
Sau khi về nhà, Phùng Thanh hiếm hoi lắm mới có dịp được trải nghiệm cảm giác chăm sóc Trần Thượng Chu.Còn vì sao Phùng Thanh không say, thật ra chẳng phải cậu uống giỏi, mà là trong lúc trò chuyện mọi người mới biết từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, Trần Thượng Chu còn là "anh trai hàng xóm" của cậu.
Thế là câu chuyện liền biến thành làm anh thì phải chăm sóc em nhỏ, mọi người lại bám vào cái cớ hôm sau Trần Thượng Chu không phải đi làm, cộng thêm tội bỏ trốn đêm giao thừa, cứ thế mà thay nhau rót tới tấp.Phùng Thanh chỉ có thể ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn, không dám hé răng nửa lời——Kết thúc buổi tụ tập hôm ấy, Phùng Thanh đành phải nói lời chia tay với kỳ nghỉ của mình, bắt đầu nhận dự án.Bên này cậu vừa tốn năm ngày làm xong một dự án nhỏ thì đã bị chị Điền đặt lịch kín mít suốt ba tháng tiếp theo.
Sau khi cùng Trần Thượng Chu quấn quýt trên giường, tắm rửa xong vừa chui lại vào lòng anh thì cậu lại, lại, lại nhận được một lời mời tiệc tùng mới—Lần này là từ đội đi chơi sau giờ học của Phùng Thanh."
Đúng là Tết chẳng thể nào thoát nổi mấy vụ tiệc tùng!"
Phùng Thanh than thở.Trần Thượng Chu cười: "Đi đi, chẳng phải mấy đứa vốn ba ngày hai bữa lại hẹn nhau ăn uống à?"
Phùng Thanh chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Cảm giác lần này khác với bình thường, Trịnh Tử Hoàn với Hoàng Thư Nam dặn bọn em phải nghiêm túc đi ăn bữa cơm này, nói là có chuyện quan trọng muốn công bố, còn kêu em đưa anh đi cùng nữa."
"Đưa anh đi cùng?"
Trần Thượng Chu hơi bất ngờ: "Giờ thì có gan đối mặt với anh rồi à?"
Phùng Thanh liền đưa thẳng điện thoại cho Trần Thượng Chu xem đoạn chat trong nhóm "Chúc Mừng Phát Tài".Trịnh Tử Hoàn: Ngày mai chúng ta đi ăn tối nhé các anh em.Trịnh Tử Hoàn: Địa chỉ lát nữa tao gửi vào nhóm, không được vắng mặt, không được đi trễ, lần này là thật sự nghiêm túc!
Có chuyện quan trọng cần công bố!
Không say không về!Hoàng Thư Nam: @Phùng Thanh, nhớ gọi cả anh trai cậu đến nữa nhé.Hầu Vũ: ...Gọi ai cơ?Phùng Thanh: Có gan gặp anh ấy rồi à?Trịnh Tử Hoàn: Chẳng lẽ cả đời cứ trốn không gặp sao?Hoàng Thư Nam: Năm mới khởi đầu mới, nhất định phải gọi Trần Thượng Chu đến, không ai được phép vắng mặt.Thế là, Trần Thượng Chu cứ thế bị Phùng Thanh lôi đi ăn tối bên ngoài một lần nữa.—Vào ngày hẹn nhau ra ngoài ăn tối.Phùng Thanh và Trần Thượng Chu đến khá sớm.
Khi họ tới, trong phòng riêng mới chỉ có Hầu Vũ và một cô bạn thân của Hoàng Thư Nam.
Hai người lúc đó nhìn Trần Thượng Chu vẫn còn lấm lét, ánh mắt chẳng dám nhìn thẳng.Mãi cho đến khi mọi người đã có mặt đông đủ, Phùng Thanh đảo mắt nhìn một vòng mới phát hiện đám bạn này đúng là mười năm như một, nhìn vẫn cứ không đứng đắn như vậy.
Thế là cậu đứng dậy, định nghiêm túc giới thiệu từng người với Trần Thượng Chu.
Dù gì bây giờ ai nấy cũng đều là những công dân tử tế, có công việc đàng hoàng cả rồi.
Không còn là lũ nhóc ăn chơi lông bông ngày trước nữa!Phùng Thanh giới thiệu từng người, cho dù là người Trần Thượng Chu vốn quen biết, hay chỉ gặp qua vài lần, cậu đều nói rất chi tiết."
Trịnh Tử Hoàn, cậu ấy làm thợ xăm, giờ ở Cẩm Giang đã có hai tiệm xăm rồi."
"Đây là Hoàng Thư Nam, chị ấy với Trịnh Tử Hoàn là một đôi, yêu nhau từ hồi cấp hai, tính đến nay gần mười bốn năm rồi.
Chị ấy là thợ làm móng, ở Cẩm Giang giờ đã có bốn tiệm, tiệm thứ năm đang trong quá trình sửa sang."
"Đây là Hầu Vũ, làm rapper, giờ thường xuyên đi lưu diễn, có không ít fan, thỉnh thoảng ra đường bị nhận ra còn được fan xin chữ ký, xin chụp ảnh.
Có điều..."
Nói đến đây, Phùng Thanh khựng lại: "Tất nhiên, ra đường ngoài gặp fan, thì cậu ấy còn hay gặp bạn gái cũ nữa.
Dù sao thì số lượng bạn gái cũ của cậu ấy bây giờ chắc còn nhiều hơn cả số quần áo trong tủ."
Hầu Vũ: "...Quá đáng thật đấy!"
"Vậy mày nói xem có phải không?"
Trịnh Tử Hoàn ngồi cạnh bật cười: "Tao nhớ lúc mới vào trường nghề, thằng này còn ngố lắm, gặp bạn gái thì chẳng biết nói gì, với mối tình đầu cứ chia tay rồi quay lại cả chục lần, chẳng hiểu sao cuối cùng lại thành ra như bây giờ."
Hầu Vũ lại rơi vào im lặng: "......"
Phùng Thanh tiếp tục giới thiệu từ trái sang phải: "Ba người này là bạn thân của Hoàng Thư Nam, lần lượt là Thạch Nghiên, Thẩm Gia Lạc và Đặng Thanh.
Thạch Nghiên mở một studio tạo mẫu tóc ở Cẩm Giang, nói thẳng ra thì chính là tiệm làm tóc, sau này chúng ta có thể đến chỗ chị ấy.
Lần trước em cứ nhất quyết chạy về Nam Lăng nhuộm tóc, suýt nữa chọc chị ấy tức chết.
Thẩm Gia Lạc là người duy nhất trong đám bọn em đi làm công việc chính quy, đóng đủ năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở.
Hồi trước chị ấy từ trung cấp thi lên cao đẳng, rồi tiếp tục học lên đại học, bây giờ đang làm tài chính cho một công ty ở Cẩm Giang.
Còn Đặng Thanh là blogger kiêm streamer, cũng có chút tiếng tăm, thỉnh thoảng chị ấy còn livestream bán hàng."
Giới thiệu xong, Trần Thượng Chu lần lượt cụng ly với từng người.Khi món ăn được mang lên đủ, Trịnh Tử Hoàn và Hoàng Thư Nam nhìn nhau, rồi cùng nâng ly đứng dậy.Trịnh Tử Hoàn khẽ ho một tiếng: "Giờ mới đến lúc công bố chuyện chính."
"Chuẩn bị kết hôn à?"
Hầu Vũ nhanh miệng chen ngang.Trịnh Tử Hoàn trừng mắt, giơ tay vỗ một phát vào vai Hầu Vũ: "Sao lại cướp lời của tao?"
"Cần gì cướp chứ?
Hôm bữa hai người nói trong nhóm là có chuyện quan trọng cần công bố thì đã đoán được rồi.
Ngoài chuyện kết hôn ra, hai người còn có chuyện quan trọng gì nữa đâu?"
Đặng Thanh phụ họa.Nghe vậy, hai người chỉ có thể bất lực nhìn nhau.Hoàng Thư Nam cười, nói tiếp: "Đúng thế, bọn tao sắp kết hôn.
Mấy hôm trước vừa về Nam Lăng ăn Tết xong, sau đó lại đi thêm chuyến nữa, chính là để đính hôn đấy."
Nói rồi, cả hai đưa tay ra, cho mọi người xem rõ chiếc nhẫn đính hôn trên ngón giữa.Cả phòng lập tức vỗ tay reo hò, náo nhiệt chúc mừng.Thật ra phản ứng khi thấy nhẫn đính hôn cũng chẳng phải giả vờ.
Bình thường đám này vốn thích đeo trang sức, mười ngón tay đeo đủ loại lấp la lấp lánh là chuyện bình thường, huống chi Hoàng Thư Nam và Trịnh Tử Hoàn từ lâu đã thích đeo nhẫn đôi.Nhưng lần này khi nhẫn được khoe ra, cả đám mới nhận ra cái nhẫn này khác hẳn với cái đeo thường ngày.
Ai nấy đều xúc động từ tận đáy lòng và gửi lời chúc phúc tới hai người."
Nếu không có gì thay đổi thì hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng tám."
Hoàng Thư Nam nói."
Bọn tao đã nghĩ kỹ rồi.
Tuy sau này có thể vẫn sẽ sống ở Cẩm Giang, nhưng Nam Lăng mới là nơi chứa nhiều kỷ niệm nhất, nên hôn lễ sẽ tổ chức ở Nam Lăng, mọi người không ai được vắng mặt đâu nhé.
Còn nữa, chuẩn bị phong bì dày vào."
Trịnh Tử Hoàn vừa nói vừa quay sang Trần Thượng Chu: "Anh cũng vậy, nhớ cùng Phùng Thanh đến dự hôn lễ nhé."
"Nhất định rồi."
Trần Thượng Chu nâng ly lên rồi nói: "Giờ tới lượt tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu bên nhau."
Trịnh Tử Hoàn gãi sau đầu: "Cảm ơn anh.
Anh với Phùng Thanh cũng vậy."
"Ừm."
Trần Thượng Chu đáp.Một hơi uống cạn ly rượu, Trịnh Tử Hoàn kéo ghế ngồi sát Trần Thượng Chu, bắt đầu nghiêm túc đẩy nồi: "Anh à, vẫn phải xin lỗi anh lần nữa.
Chuyện bọn em tìm được Phùng Thanh mà giấu anh, đúng là bọn em có lỗi.
Nhưng nếu anh muốn trách, thì trách Phùng Thanh đi, đừng trách bọn em, bởi chính nó là đứa không cho bọn em nói.
Thật đấy, bọn em hoàn toàn vô tội, thật sự không cố ý giấu anh đâu..."
Phùng Thanh: "......?"
Trần Thượng Chu bật cười: "Tôi biết, bọn tôi đã tính sổ xong rồi."
Hết chương 88.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người~ Về ba cô bạn thân của Hoàng Thư Nam, vốn dĩ tôi nghĩ họ không có nhiều đất diễn nên không đặt tên.
Nhưng giờ cũng sắp đến cuối truyện rồi, nghĩ tới nghĩ lui, dù sao họ cũng đã đồng hành cùng câu chuyện một chặng đường khá dài!
Họ xứng đáng có cái tên riêng!