[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Đm/End] Về Nhà Đúng Giờ - Phi Mục Nhất
Chương 39: Lên cấp ba rồi vẫn được ăn vặt sao?
Chương 39: Lên cấp ba rồi vẫn được ăn vặt sao?
Chương 39: Lên cấp ba rồi vẫn được ăn vặt sao?Sau một kỳ nghỉ hè chơi bời thỏa thích, không cần học hành, không cần làm bài tập nhưng vẫn phải học từ vựng.
Vào tháng chín, Phùng Thanh chính thức bước vào năm học mới.Cậu chính thức và đầy vinh dự trở thành học sinh lớp 10 của trường trung học phổ thông số 1 Nam Lăng.
Lâm Như Thiền lái xe tới cổng khu phố để đưa Phùng Thanh và Trần Thượng Chu tới trường.
Đoạn đường từ cổng khu chung cư đến cổng khu phố, Phùng Thanh bước đi với cái lưng thẳng tắp.
Khi gặp những ông bà, cô chú đã nhìn cậu lớn lên từ bé, cậu đều cố làm ra vẻ vô tình mà nhắc đến chuyện mình sắp nhập học trung học phổ thông số 1.Mặc dù trong suốt cả kỳ nghỉ hè, Phùng Thanh đã "vô tình" nhắc đến xếp hạng thành phố trong kỳ thi của mình không biết bao nhiêu lần rồi.Trên đường ra cổng khu phố, hễ gặp người quen nào đi ngược chiều, Phùng Thanh đều phải tìm cớ bắt chuyện với người ta.
Cả đoạn đường cứ lặp đi lặp lại một đoạn đối thoại.Phùng Thanh ho khẽ hai tiếng để thu hút sự chú ý: "Cháu phải đi học rồi, hè trôi nhanh thật đấy."
"Tiểu Phùng Thanh sắp lên cấp ba rồi nhỉ?"
Phùng Thanh: "Dạ vâng, hôm nay cháu khai giảng, năm nhất ạ."
"Ôi thời gian trôi nhanh thật đấy, cứ tưởng cháu còn đang học tiểu học, ngày ngày chơi trốn tìm dưới khu phố.
Chớp mắt cái đã thành học sinh cấp ba rồi.
Tiểu Phùng Thanh đậu trường nào vậy?"
Phùng Thanh chậm rãi đáp: "Trung học phổ thông số 1 ạ, trường trung học phổ thông số 1 Nam Lăng."
"Trung học phổ thông số 1 sao?
Cháu giỏi thật đấy, đậu được vào trường trọng điểm của tỉnh cơ đấy.
Vậy là lại học chung trường với Tiểu Chu rồi?"
Sau đó Phùng Thanh hài lòng gật đầu: "Vâng ạ vâng ạ, lại được học cùng trường với Trần Thượng Chu rồi."
Đứng bên ngoài công viên nhỏ trong khu phố, Phùng Thanh vừa kết thúc đoạn đối thoại trên với một chú hàng xóm.
Sau đó cậu lại thấy một bà cụ quen đi tới, cậu lập tức giơ tay định khởi động cuộc trò chuyện quen thuộc, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Trần Thượng Chu giơ tay bịt miệng lại.Phùng Thanh: "Ưm—"Trần Thượng Chu nhìn bà cụ, lễ phép chào hỏi, rồi đứng đó tiễn bà rời đi.Phùng Thanh: "!"
Phùng Thanh: "..."
Sau đó, cả đoạn đường, cuối cùng Phùng Thanh cũng bị buộc phải im lặng.Chỉ cần cậu định mở miệng nhắc tới chuyện mình sắp nhập học trung học phổ thông số 1 , Trần Thượng Chu liền đưa tay bịt miệng cậu, không cho cậu khoe khoang nữa.Đến cổng khu phố, không đợi được bao lâu, hai người đã gặp Lâm Như Thiền.
Bà còn mang theo rất nhiều trái cây cho hai đứa đem lên trường.
Sau khi nhét hết hành lý vào cốp xe, hai người lên xe ngồi, cùng nhau đến trường.Ký túc xá của trường trung học phổ thông số 1 tách biệt nam nữ, một toà cho nam sinh, một toà cho nữ sinh.Sau khi đến trường, Trần Thượng Chu mang toàn bộ hành lý và trái cây Lâm Như Thiền mua về thẳng phòng mình.
Sau đó anh lại đi xuống lầu đến ký túc xá của Phùng Thanh, cùng Lâm Như Thiền giúp Phùng Thanh dọn dẹp và trải giường.
Anh còn giúp Phùng Thanh đặt con sâu bướm bông mà cậu ôm ngủ hàng đêm lên đầu giường.Con sâu bướm bông đó ngày nào cũng được để trên giường của Trần Thượng Chu, dính đầy mùi của anh, nên Phùng Thanh mới đặc biệt mang theo để tiếp tục ôm ngủ.Dọn dẹp xong phòng của Phùng Thanh, Trần Thượng Chu lại đi cùng cậu tiễn Lâm Như Thiền ra cổng trường.Lâm Như Thiền vốn định lên giúp Trần Thượng Chu dọn phòng, nhưng bị anh từ chối vì lý do anh đã ở ký túc hai năm.
Hơn nữa sau khi học sinh lớp 12 năm ngoái tốt nghiệp, bọn họ đã dọn lên ở thử một tháng rồi.
Ngoài trải giường ra thì chẳng còn gì cần làm nữa.
Lâm Như Thiền đành phải từ bỏ.Trên đường ra cổng trường, Lâm Như Thiền không ngừng dặn dò Phùng Thanh những điều cần chú ý khi ở ký túc xá.
Ví dụ như tốt nhất đừng gây mâu thuẫn quá mức với bạn cùng phòng, nhưng nếu thực sự bị bắt nạt thì cũng đừng mềm yếu, hay là đừng quên bôi kem chống nắng trong tuần đầu tiên huấn luyện quân sự để tránh bị cháy nắng,...
Đứng ở cổng trường, bà lại dặn thêm một hồi lâu nữa mới chịu rời đi.Lâm Như Thiền đi rồi, Phùng Thanh đi theo sau Trần Thượng Chu quay về ký túc xá.Phòng của Phùng Thanh ở tầng một, nhưng cậu không do dự gì mà đi cùng Trần Thượng Chu rẽ vào cầu thang, nói là muốn giúp Trần Thượng Chu dọn phòng.Trần Thượng Chu đứng tại chỗ: "Về nghỉ đi, bên anh không có việc gì, tự anh làm cũng xong rồi."
"Không đâu!
Em cũng không mệt, không cần nghỉ ngơi.
Em cũng muốn trải giường cho anh."
Phùng Thanh vừa nói vừa bước thẳng lên cầu thang.Trần Thượng Chu không cản nổi, đành đi theo cậu lên lầu.Ký túc xá của trường trung học phổ thông số 1 rất lớn, là toà nhà chữ U khép kín.Một khối có gần một ngàn học sinh, mỗi khối chiếm hai tầng, khối càng cao thì ở tầng càng cao, ký túc xá có tổng cộng sáu tầng.Tất nhiên là không có thang máy.
Tất cả hành lý đều phải dùng sức mà vác.Trần Thượng Chu ở tầng năm, Phùng Thanh chẳng nghỉ lấy một hơi đã chạy thẳng lên.Cậu biết số phòng của Trần Thượng Chu nên phóng thẳng vào, đi đến giường của Trần Thượng Chu, sau đó mở luôn vali của anh ra."
Tiểu Phùng Thanh?"
Nghe có người gọi mình, Phùng Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn.
Thấy Quan Hướng đang ngồi ở bàn học đối diện giường của Trần Thượng Chu, trên tay anh ta đang cầm quyển tiểu thuyết, vừa quay đầu nhìn cậu."
Anh Quan Hướng!"
Phùng Thanh gọi."
Ở đây này!
Ở đây cũng có một anh này!"
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ giường gần cửa sổ.
Phùng Thanh nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Tĩnh Văn Duệ đang nằm trên giường trên, ló đầu ra khỏi màn chống muỗi để chào cậu.Phùng Thanh lại cười gọi: "Anh Văn Duệ!"
Quan Hướng và Tĩnh Văn Duệ, giống như Trần Thượng Chu, đều chọn ban Tự Nhiên.Trong kỳ thi phân ban học kỳ hai lớp 10, ba người đều thi vào lớp chọn của ban Tự Nhiên.
Sau đó lại may mắn ở cùng một phòng, ba năm làm bạn cùng phòng bắt đầu từ đây.Quan Hướng gấp cuốn tiểu thuyết lại, xoay người ngồi đối diện với Phùng Thanh, nhìn cậu lấy khăn ướt từ vali Trần Thượng Chu ra lau sạch bụi trên bàn tích tụ cả học kỳ.
Quan Hướng dựa tay lên lưng ghế, nói: "Học chung một trường thật là tốt, còn có thể đến giúp anh trai dọn dẹp ký túc xá."
Phùng Thanh vừa lau vừa giải thích: "Không phải vậy đâu, mỗi lần anh ấy nhập học em đều đến giúp dọn phòng cả."
"Thật sao?"
Quan Hướng hỏi.Tĩnh Văn Duệ: "Thật đấy.
Kỳ trước nhập học, tao còn chia cho Tiểu Phùng Thanh một bịch khoai tây chiên mang về ăn nữa cơ."
Quan Hướng: "Sao tao lại chẳng có chút ấn tượng nào hết?"
"Mày vừa đến trường là cứ lao đầu vào thư viện rồi còn gì."
Tĩnh Văn Duệ lật người, chống đầu nói chuyện: "Mà nói mới nhớ, hôm nay sao mày không đi học tiết tự chọn?
Mai là khai giảng rồi đấy."
Quan Hướng hất cằm về phía quyển tiểu thuyết trên bàn: "Còn thiếu một phần năm nữa là đọc xong rồi.
Không đọc hết thì ngứa ngáy khó chịu, tao chẳng học vào được."
Ba người đang trò chuyện thì Trần Thượng Chu cũng vào phòng.Anh đi tới bên cạnh Phùng Thanh, cầm lấy khăn ướt trong tay cậu, lau ghế, rồi rút hai tờ giấy khô trên bàn Quan Hướng lau khô lại, ấn Phùng Thanh ngồi xuống ghế: "Em ngồi nghỉ chút đi."
Lúc này Phùng Thanh mới chịu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Trần Thượng Chu tự mình lau bàn."
Tiểu Phùng Thanh lần nào nhập học cũng đến ký túc xá, vậy mà tao chưa gặp lần nào thì đúng là kỳ tích."
Quan Hướng lại nói.Tĩnh Văn Duệ: "Mày đúng là chưa gặp em ấy lần nào, nhưng tao thì sau lần đi công viên mới nhớ ra.
Trước đó em ấy đã từng đến ký túc xá dọn phòng giúp Trần Thượng Chu rồi.
Hồi đầu năm nhất tao đã gặp rồi, chỉ là lúc đó chưa quen Trần Thượng Chu nên không để ý."
Nghe vậy, Quan Hướng đập tay một cái: "Ồ!
Vậy là tao nhớ ra rồi!
Hồi đầu năm nhất chắc tao cũng từng thấy Tiểu Phùng Thanh rồi, tao nhớ lúc đó hình như có một cậu em trai đến ký túc xá thật, chỉ là ấn tượng không rõ, ai bảo lúc đó chúng ta đều chưa quen nhau."
Mấy người lại tám chuyện thêm vài câu.Trần Thượng Chu nhanh chóng lau xong bàn học, nhét quần áo vào tủ, ném chăn gối lên giường.Sợ làm sập giường, Phùng Thanh không trèo lên theo, ngoan ngoãn ngồi dưới giường giúp Trần Thượng Chu bọc vỏ gối.Sau khi dọn phòng ký túc xá xong thì đã đến giờ ăn tối.Mấy người cùng phòng không ăn trưa, đến giờ là chạy hết ra căn tin.
Phùng Thanh ngồi ở chỗ Trần Thượng Chu ăn nho do Lâm Như Thiền mua, vừa ăn vừa nhìn Trần Thượng Chu đang sắp xếp sách tham khảo lên kệ sách.
Cậu bèn nhét một quả nho vào miệng Trần Thượng Chu: "Từ giờ không được ngủ cùng anh nữa rồi, nhưng em vẫn rất muốn ngủ cùng anh."
"Hai năm kia trước khi nhập học chẳng phải toàn tự ngủ một mình hay sao?"
Trần Thượng Chu dừng tay lại, tựa vào mép bàn, gãi mũi Phùng Thanh một cái.Phùng Thanh: "Trước kia là ngủ trên giường của anh, giờ không phải giường anh, cũng không được ngủ cùng anh nữa."
Trần Thượng Chu bật cười: "Anh nhớ có người hai năm trước từng nói, lên cấp ba là lớn rồi, lớn rồi thì ngủ một mình được rồi?"
"Đương nhiên là ngủ được, chỉ là em không quen.
Không phải không thể, hai cái này khác nhau nhé."
Phùng Thanh cãi lại.Trần Thượng Chu đặt ba quyển sách cuối cùng vào kệ sách: "Vậy thì lúc đi ngủ nghĩ đến chuyện vui là được rồi."
"Chuyện vui nào?"
Phùng Thanh hỏi.Trần Thượng Chu: "Nghĩ đến việc ngày mai có thể ăn trưa cùng nhau, ăn tối cùng nhau, còn có thể ăn khuya cùng nhau, về ký túc xá cùng nhau."
Phùng Thanh suy nghĩ một lát rồi thoả hiệp: "Được, anh nói vậy nghe cũng đáng để mong chờ đấy."
Trần Thượng Chu xách cặp lên, hỏi: "Ừm, em đói chưa?"
"Em đói rồi."
Phùng Thanh thành thật trả lời.Trần Thượng Chu: "Anh dọn dẹp xong rồi.
Đi thôi, dẫn em tới căn tin ăn cơm.
Ăn xong qua siêu thị nhỏ mua ít đồ ăn vặt cho em."
Phùng Thanh đứng dậy, đẩy ghế vào gầm bàn, vui vẻ hỏi: "Lên cấp ba rồi mà em vẫn được ăn vặt sao?"
Trần Thượng Chu: "Lên đại học em vẫn được ăn."
Hết chương 39.