[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Đm/End] Về Nhà Đúng Giờ - Phi Mục Nhất
Chương 19: Cuộc chiến nhà vệ sinh
Chương 19: Cuộc chiến nhà vệ sinh
Chương 19: Cuộc chiến nhà vệ sinhBị Phương Thư trêu thẳng mặt đến như vậy rồi, Phùng Thanh không thể để mình bị trêu một cách uổng phí được.Phùng Thanh cố tỏ ra tự nhiên, lấy hết can đảm bước vào phòng Trần Thượng Chu.
Cậu leo lên giường, kéo chăn đắp lên người, liếc nhìn Trần Thượng Chu vẫn đang ngồi trước bàn học làm bài, sau đó vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh của dì Phương ngoài phòng.Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ chính, Phùng Thanh lên tiếng: "...Trần Thượng Chu."
Trần Thượng Chu đáp một tiếng nhưng không quay đầu lại.Phùng Thanh thăm dò: "Có phải em không nên đến tìm anh ngủ cùng nữa không?"
Trần Thượng Chu khựng lại: "?"
Sau đó anh dừng bút, quay đầu nhìn Phùng Thanh: "Sao lại hỏi vậy?"
Phùng Thanh ngồi trong chăn nói: "Vừa nãy dì Phương trêu em.
Nói em sắp cao bằng dì rồi mà còn chạy sang ngủ với anh...
Em bị dì nói đến mức thấy hơi xấu hổ..."
Trần Thượng Chu im lặng một lát, Phùng Thanh lại nằm xuống, tiếp tục nói: "
Sau này em nên tập quen với việc tự ngủ một mình thôi, dù sao em cũng lớn rồi."
"..."
Trần Thượng Chu lại liếc nhìn Phùng Thanh một cái rồi quay người lại về phía bàn học.
Một lúc lâu sau, anh đưa tay bật đèn bàn học lên, như thường lệ tắt đèn phòng.
Bài tập lớp 9 nhiều hơn hẳn lớp 7, cộng thêm việc Trần Thượng Chu tự mua thêm đề về làm nên mỗi ngày anh đều học đến tối muộn.
Nhiều khi Phùng Thanh đã ngủ rồi anh vẫn còn ngồi làm bài, chỉ bật mỗi chiếc đèn bàn như hiện tại.Kim đồng hồ trên bàn chỉ mười một giờ, Trần Thượng Chu mới cất đề vào cặp rồi đi tắm.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Trần Thượng Chu tắt đèn bàn, cũng không buồn bật đèn ngủ đầu giường.
Anh dựa vào ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa sổ rọi vào phòng mà đi lên giường.
Mới nằm được hai giây, Trần Thượng Chu đã cảm giác phần giường bên cạnh lún xuống, Phùng Thanh lăn sang, tay chân gác lên người anh.Trần Thượng Chu không động đậy, chỉ khẽ thở dài một hơi....Cũng không nóng lắm. —Ngày hôm sau.Phùng Thanh vừa bước vào lớp ngồi xuống chỗ, Trịnh Tử Hoàn đang gục đầu ngủ phía sau như có gắn thiết bị radar, dù đầu vẫn úp trên bàn nhưng tay đã vươn qua vai cậu, nói thẳng: "Bài tập."
"Nhớ nộp chung."
Phùng Thanh đưa bài tập cho cậu ta.
Lúc này Trịnh Tử Hoàn mới ngồi thẳng người dậy, trải bài tập của Phùng Thanh ra bàn: "Cảm ơn."
Còn ba bốn phút nữa mới đến giờ vào học, Trịnh Tử Hoàn đã chép xong hết toàn bộ bài tập.
Cậu ta ôm cả hai quyển vở bước lên hàng ghế đầu để nộp bài, còn Phùng Thanh thì lấy quyển sách tiếng Anh trong hộc bàn ra, chuẩn bị cho tiết tự học sáng nay."
Ê, cái thằng kia——"Sách tiếng Anh vừa đặt lên bàn, Phùng Thanh chợt nghe thấy tiếng nam sinh khá thô lỗ phát ra ở phía cửa sau.
Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy một gương mặt lạ hoắc đang nhìn mình, trông giống như là học sinh năm ba, trên tay còn xách túi bánh kẹp với hộp sữa."
Phải, là mày đấy.
Gọi Nghiêm Sa Sa lớp mày ra đây giúp tao cái."
Phùng Thanh lườm hắn một cái, không thèm để ý.Chưa tới hai giây sau, cậu nghe thấy tiếng con gái trong trẻo vang lên từ mấy bàn phía trước: "Anh?
Sắp vào học rồi mà sao anh còn qua đây?"
Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn, người vừa lên tiếng chính là Nghiêm Sa Sa, hình như cô bạn học này đã nghe được tiếng gọi ở cửa sau của lớp.Nghiêm Sa Sa là cán sự môn Ngữ Văn, là một nữ sinh rất xinh đẹp, mới ngày thứ hai khai giảng đã có mấy nam sinh lớp bên cạnh qua xin QQ của cô.
Nghiêm Sa Sa cũng khá thân với Trịnh Tử Hoàn nên Phùng Thanh nhận ra được mặt và tên của bạn học nữ này.Phùng Thanh nhìn thấy Nghiêm Sa Sa đi về phía cửa sau với vẻ mặt ngạc nhiên, cô nhận lấy sữa và bánh kẹp từ nam sinh năm ba kia, nói cảm ơn rồi đứng đó nói chuyện vài câu.
Sau đó nam sinh năm ba kia mới quay lại lớp."
Cậu còn có anh trai nữa à?
Chúng ta học chung tiểu học sáu năm, sao tớ chưa từng thấy?"
Lúc Nghiêm Sa Sa quay về, Trịnh Tử Hoàn vừa nộp bài tập xong đang đi xuống.
Cậu ta liếc cái bóng lưng kia một cái rồi hỏi bâng quơ.
Hỏi xong lại nhìn cô từ đầu đến chân, cười bảo: "Cũng không giống lắm.
Gen nhà cậu không di truyền sang anh cậu à?"
Nghiêm Sa Sa mở bánh kẹp ra cắn một miếng, nghe Trịnh Tử Hoàn nói vậy thì không nhịn được cười, giải thích: "Cậu đúng là mồm mép độc địa.
Hôm qua mới nhận anh trai, học năm ba."
Nghe đến đó, Trịnh Tử Hoàn "ừ" một tiếng đầy ẩn ý, lại liếc về phía nam sinh năm ba kia vừa rời đi.Phùng Thanh nhìn cậu ta, thấy Trịnh Tử Hoàn có vẻ còn định nói gì đó, nhưng chuông vào lớp đã vang lên.
Thế là cậu ta đành nhún vai quay về chỗ.—Một chuyện nhỏ vặt vãnh trôi qua nhanh chóng.Không ngờ cũng trong hôm đó, buổi chiều Phùng Thanh lại chạm mặt "anh trai" của Nghiêm Sa Sa—Ngay trong nhà vệ sinh.Buổi chiều tan học, Phùng Thanh như thường lệ ở lại lớp làm bài tập.
Khoảng nửa tiếng sau, cậu đứng dậy đi vệ sinh.Cửa nhà vệ sinh vừa đẩy ra, một làn khói mờ bay ra từ khe hở phía trên buồng vệ sinh ở giữa.
Có người đang hút thuốc bên trong.Đây là tình trạng thường thấy ở nhà vệ sinh nam trong trường.
Giờ học thì tụ năm tụ ba hút thuốc ở bồn rửa tay, bên ngoài còn có người canh.
Còn giờ này thầy cô đa phần đã ra về nên không cần canh chừng, cũng hiếm tụ tập, chỉ có vài đứa thèm quá mới vào đây hút một mình.Phùng Thanh giải quyết xong, cậu đứng rửa tay.
Vừa mở vòi nước thì đột nhiên nghe tiếng cửa nhà vệ sinh bị đá tung từ bên ngoài, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.
Một nam sinh đeo kính, đeo cặp trên vai, bị đá mạnh vào nhà vệ sinh.
Cả người nam sinh này trượt dài trên nền gạch mấy mét cho đến khi đập vào tường mới dừng lại.
Ngay sau đó, hai nam sinh năm ba đi vào, một trong số đó chính là "anh trai mới nhận hôm qua" của Nghiêm Sa Sa.Hai đứa năm ba đi vào liền tiện tay đóng cửa lại."
Anh trai" của Nghiêm Sa Sa hung hăng trừng mắt nhìn nam sinh đang nằm dưới đất.
Đến khi đóng cửa lại, hắn mới phát hiện Phùng Thanh đang đứng bên bồn rửa tay và ngay lập tức nhận ra ngay đây chính là thằng nhóc sáng nay đã phớt lờ mình.Nhưng rõ ràng bây giờ hắn không rảnh tính sổ với Phùng Thanh, chỉ nhướng mày nói: "Mày còn chưa đi?"
Phùng Thanh lạnh mặt hất cằm về phía vòi nước vẫn mở.Một nam sinh khác cắt tóc húi cua cũng liếc qua Phùng Thanh một cách khinh thường rồi cảnh cáo: "Không muốn bị liên luỵ vào thì rửa tay xong mau cuốn xéo."
Nói xong, tên đầu đinh đi tới trước mặt nam sinh đeo kính, hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt cậu ta: "Hôm qua tao nói gì?
Hôm nay mày ngoan ngoãn đưa tiền ra thì đâu có chuyện này?
Còn tưởng năm ba tụi tao tan học muộn hơn là mày chạy được?
Chạy được không?
Tụi tao có đi học đâu mà tan học?"
"...Em, em đưa.
Em đưa ngay."
Nam sinh đeo kính lật đật lục cặp, cặp kính đeo trên mặt đã lệch hẳn sang một bên.Tên "anh trai" của Nghiêm Sa Sa đá thêm một cú vào người nam sinh rồi cười khẩy: "Muộn rồi.
Đã tới đây rồi, tao không tự lục được chắc?
Tao muốn làm gì mày không biết à?"
Tên đầu đinh lại vỗ vỗ mặt nam sinh, không mạnh không nhẹ mà nói: "Mày biết điều sớm thì đâu ra chuyện này, đúng không?
Bọn tao chỉ lấy của mày có năm mươi tệ, làm gì phải căng?
Mày đâu phải không có tiền.
Giờ thì chọc tụi tao nổi điên rồi, sau này ở trường mày phải sống sao đây?"
Vòi nước vẫn chảy, Phùng Thanh bực bội tặc lưỡi.Cậu liếc sang hai cái cây lau nhà được dựng thẳng cạnh cửa buồng vệ sinh cách đó hai mét, rồi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện làn khói thuốc ở buồng giữa không biết tắt từ khi nào.Tốt nhất cái người trong đó cứ ngoan ngoãn nằm yên ở đó đi.
Nghe thấy tiếng khóa vòi nước, "anh trai" của Nghiêm Sa Sa chẳng thèm liếc Phùng Thanh một cái, chỉ tay ra cửa: "Rửa xong thì biến."
Phùng Thanh gật đầu rồi đi về phía cửa nhà vệ sinh.Đứng ngay trước cửa, Phùng Thanh đẩy cửa ra nhưng không ra ngoài.
Trong tích tắc, tay trái cậu túm lấy cây lau nhà, tay phải đóng cửa lại, không chần chừ xoay người quật thẳng về phía sau."
Bốp——"Ngay lúc Phùng Thanh dùng cây lau nhà rửa mặt cho "anh trai" của Nghiêm Sa Sa, cửa buồng vệ sinh ở giữa cũng bị đá tung.
Một nam sinh khác vội vã lao ra, trên tay xách thùng rác, không chút do dự đổ cả đống giấy bẩn lên đầu của tên tóc húi cua—Là Trịnh Tử Hoàn.Hai người động thủ xong, cả hai nhìn nhau khựng lại một giây."
Đánh chết tụi nó!"
Trịnh Tử Hoàn là người phản ứng trước, cậu ta hét lên rồi nhào đến túm lấy "anh trai" của Nghiêm Sa Sa đánh túi bụi.Phùng Thanh vác cây lau nhà, nhân lúc đầu đinh đang gỡ thùng rác ra thì vụt cho hắn một cú vô bụng, còn không quên nhắc nam sinh đeo kính: "Còn không chạy đi, đứng đơ ra đó làm gì?"
"...À, à!"
Nam sinh đeo kính ôm cặp chạy biến khỏi nhà vệ sinh."
Mẹ nó!"
Đầu đinh cuối cùng cũng gỡ được thùng rác ra khỏi đầu, mặt và tay dính đầy chất lỏng chất rắn khó nói khiến Phùng Thanh cau mày.
Cậu tiện tay cầm cây lau nhà gạt cú đấm của hắn rồi đá thêm một cú vào bụng của tên đầu đinh.Trịnh Tử Hoàn đánh nhau giỏi hơn hẳn Phùng Thanh.Phùng Thanh còn chưa đánh ra trò, Trịnh Tử Hoàn đã quật ngã được "anh trai" của Nghiêm Sa Sa chỉ trong vài động tác, rồi quay sang hỗ trợ cậu.
Hai đánh một không chột cũng què, trận chiến nhanh chóng được kết thúc.Trước khi rời đi, Trịnh Tử Hoàn còn giơ ngón giữa vào hai đứa nằm sõng soài dưới đất: "Còn dám bắt nạt người khác nữa thì ông đây đánh cho không ngóc đầu dậy được."—Hai người cùng nhau đi về phía lớp học.Đi chưa được tới mười mét, hai người đột nhiên liếc nhau rồi không nhịn được mà bật cười sằng sặc."
Tao không ngờ cái người rửa tay ngoài đó là mày."
Trịnh Tử Hoàn cười nói.Phùng Thanh nhớ lại cảnh vừa rồi: "Tớ cũng không ngờ người hút thuốc trong đó là cậu.
Cậu đúng là cao tay, ngay cả thùng rác cũng bị cậu đem ra dùng."
Nhắc tới đây, Phùng Thanh ngửi ngửi tay mình.Cậu không chắc vừa nãy đánh nhau có chạm phải mấy thứ dơ bẩn trên người đầu đinh không.
Ngửi một hồi, Phùng Thanh chịu không nổi nữa, quay người lên tầng hai rửa tay."
Mày cũng dùng cả cây lau nhà đấy thôi, tụi mình kẻ tám lạng người nửa cân."
Trịnh Tử Hoàn kể lại: "Tao đang đi ị.
Vừa xong chuẩn bị ra thì nghe thấy tiếng bên ngoài, nên tao liền co người nấp trong buồng, định chờ người rửa tay kia đi thì tao ra.
Mày có biết lúc tao xách thùng rác xông ra, thấy người rửa tay không những chưa đi mà còn cầm cây lau nhà đứng đó, tao đã nhịn cười tới chết đấy biết không?"
Phùng Thanh: "Tớ cũng nghĩ giống cậu.
Trước khi cầm cây lau nhà tớ còn nghĩ tốt nhất là cái tên hút thuốc trong kia đừng chạy ra gây thêm chuyện.
Không thì tớ lại phải lôi thêm một đứa chạy cùng, chắc chắn không thoát nổi."
"Đã đánh nhau rồi mà còn tính chuyện bỏ chạy?"
Trịnh Tử Hoàn hỏi.Phùng Thanh thành thật: "Tớ chưa từng đánh nhau, tất nhiên là sẽ nghĩ đến chuyện chạy trốn trước.
Ban đầu tớ chỉ định kéo bạn học kia cùng chạy, tại cậu hét lên 'đánh nó' nên tớ mới quay lại đánh tiếp."
Thậm chí...Trước khi ra tay, Phùng Thanh còn nghĩ đến việc nếu không chạy thoát mà bị đánh cho tơi bời thì cậu phải giải thích với Trần Thượng Chu thế nào.Lên nhà vệ sinh tầng hai, Phùng Thanh mở vòi, xịt sữa rửa tay pha loãng lên tay rồi chà xát tay thật mạnh.Trịnh Tử Hoàn cười ngặt nghẽo, cười đến mức đau cả lưng không đứng thẳng được nữa.
Sau đó cậu ta nói: "Mày đúng là hài.
Tao tuyên bố luôn, từ hôm nay trở đi, mày chính là anh em của Trịnh Tử Hoàn này."
Hết chương 19.
Tác giả có lời muốn nói: Tình anh em trong sáng, tình anh em trong sáng thôiiiii