Chương 75: Đây là bác sĩ Trần Thượng Chu"Đinh đinh ——""Chào mừng quý khách!"
Bên ngoài cổng phía nam của đại học Cẩm Giang có một quán cà phê nhỏ, cửa kính bị đẩy ra từ bên ngoài, chuông gió treo trên khung cửa theo đó vang lên một tiếng trong trẻo.Bên ngoài tuyết đang rơi trắng xóa, Phùng Thanh bị lạnh đến mức không chịu nổi.
Vừa bước vào cửa, việc đầu tiên cậu làm là hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa tay cho ấm.
Mãi đến khi hơi nóng từ điều hòa trên trần nhà thổi tan cái lạnh, Phùng Thanh mới cảm thấy bản thân như vừa sống lại.
Cậu cởi khăn quàng trên cổ rồi tiến về quầy gọi món.Cơn gió lạnh kia thổi tới, ngay cả cơn buồn ngủ cũng bị xua tan sạch sẽ.Đứng sau quầy gọi món là một sinh viên nữ đại học Cẩm Giang đang đi làm thêm.
Khi tiếng chuông gió vang lên, cô đang bận rộn chuẩn bị đồ uống, theo phản xạ liền buột miệng thốt ra một câu "chào mừng quý khách", rồi thuận tay bấm nút báo cho vị khách có số thứ tự tương ứng ra lấy đồ.
Đến khi ngẩng đầu lên, cô mới thấy người đứng ở cửa chính là Phùng Thanh.Cô gái sinh viên: "Hoá ra là thầy Phùng* à, chúc anh buổi sáng tốt lành!"***Raw là 逢老师 nên mình edit giữ nguyên là "thầy Phùng" thay vì đổi một đại từ nhân xưng khác.
Theo như mình tìm hiểu, thì 老师 (lǎoshī) tức "thầy" được mọi người bên Trung Quốc dùng để gọi những người có tay nghề hoặc chuyên môn cao ở một lĩnh vực nào đó như dịch giả, nhạc sĩ, hoạ sĩ, học thuật, nghiên cứu,..."
Buổi sáng tốt lành."
Phùng Thanh khẽ gật đầu, cười nói: "Một ly caramel latte nhé, cảm ơn."
Cô gái giơ tay làm động tác OK, nhanh nhẹn nhập đơn trên máy tính, sau đó quét mã thanh toán của Phùng Thanh: "Làm xong em sẽ mang qua cho anh."
Phùng Thanh gật đầu một cái, rồi thẳng bước về phía góc trong cùng của quán cà phê.Đó là một chiếc bàn bốn người, mặt bàn được làm bằng kính, hai bên đều là ghế sofa êm ái chất đầy gối ôm, một bên còn xếp gọn một chiếc chăn nhỏ.
Trên bàn còn đặt một chiếc bàn phím màu vàng vô cùng đáng yêu.Trước khi ngồi xuống, Phùng Thanh đặt balo lên bàn, thuần thục treo khăn quàng cổ lên ghế đối diện, rồi lại cởi áo khoác đặt lên đó.
Sau đó cậu chọn chiếc sofa có chăn nhỏ để ngồi xuống, vừa lấy máy tính ra vừa tiện tay dựng tấm bảng mica trên bàn, trên đó viết dòng chữ "chỗ ngồi cố định, vui lòng không ngồi."
Chiếc bàn này chính là chỗ ngồi cố định của cậu, chỗ cậu dùng để làm việc.Phùng Thanh luôn ghi nhớ nguyên tắc "chú trọng thực hành" mà năm xưa Trần Thượng Chu đã dặn.
Khi còn là sinh viên đại học, cậu đã bắt đầu thử tiếp xúc với đủ loại công việc dịch thuật liên quan đến trò chơi điện tử, tiểu thuyết, anime.
Nhưng hồi ấy Phùng Thanh cũng chỉ như kẻ mù sờ voi, chỉ dám nhận những công việc đơn giản, số chữ ít, yêu cầu chất lượng thấp, mà thù lao thì ít đến mức gần như không đáng kể.May mắn là trong hai năm học thạc sĩ, thầy hướng dẫn của Phùng Thanh vô cùng coi trọng cậu.
Thầy đã giới thiệu cho cậu nhiều dự án chính thức, giúp cậu tích lũy được không ít kinh nghiệm thực tế, cũng có thêm nhiều kết quả để chứng minh năng lực của bản thân.
Đến năm thứ hai, Phùng Thanh còn được tham gia một dự án dịch thuật Trung–Anh cho một trò chơi lớn được chuyển thể từ IP* nổi tiếng.
Sau khi trò chơi mở thử nghiệm công khai, phản hồi nhận lại vô cùng nồng nhiệt, danh tiếng của Phùng Thanh cũng theo đó lan rộng nhờ xuất hiện trong danh sách cảm ơn của nhà sản xuất.
Từ đó, cậu thiết lập được mối quan hệ hợp tác với nhiều công ty ngôn ngữ chuyên về mảng game.***Nói cho dễ hiểu thì IP là nguyên tác.Bảy tháng trước, vào thời điểm sắp tốt nghiệp thạc sĩ, số lượng dự án dịch thuật liên quan đến game tìm đến Phùng Thanh đã nhiều không kể xiết.
Nhiều bên khách hàng thậm chí còn đặt lịch trước tận hai tháng chỉ để chắc chắn có cậu trong dự án.Phùng Thanh dĩ nhiên tiếp tục đi theo con đường dịch thuật tự do.
Chỉ là, con đường nghề nghiệp tự do vốn đã định sẵn là đầy chông gai.
Với Phùng Thanh hiện tại, chướng ngại lớn nhất không phải là thiếu dự án để nuôi sống bản thân, mà là cậu không thể làm việc ở nhà được.Giường đặt ngay bên cạnh và cậu thực sự không thể kìm được mà muốn lăn ngay xuống đó nằm.Vậy nên Phùng Thanh quyết định dời chỗ làm việc ra khỏi nhà, cố định vị trí tại quán cà phê này.
Quán nằm ngay trước cổng đại học Cẩm Giang, khách chủ yếu đều là sinh viên trong trường đến tự học, bầu không khí rất dễ khiến người ta có động lực để tập trung.
Ngoại trừ laptop thỉnh thoảng cần mang về để làm thêm giờ, những đồ đạc còn lại của cậu đều được để lâu dài tại đây.Còn về lý do tại sao Phùng Thanh lại có thể độc chiếm cố định một chỗ ngồi lâu dài ở quán cà phê này thì——"Lại gõ phím nữa à?"
Cô gái sinh viên làm thêm vừa mang ly caramel latte đến cho Phùng Thanh, cậu nói lời cảm ơn rồi mở laptop lên.
Còn chưa kịp lấy bàn phím màu vàng yêu thích mà cậu mới mua cắm vào, thì đã nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên cách đó không xa.Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn, là Hoàng Thư Nam.Chị ấy bước tới, tiện tay dời chiếc áo khoác của Phùng Thanh sang bên cạnh, rồi thản nhiên ngồi xuống đối diện cậu.Phùng Thanh: "Ừ."
"Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến giao thừa rồi phải không?
Cậu vẫn không cho mình nghỉ ngơi một chút nào à?
Cảm giác như cậu đã làm việc liên tục suốt hơn một năm trời không hề nghỉ ngày nào ấy."
Hoàng Thư Nam vừa nói vừa thoải mái tựa người vào sofa.Phùng Thanh khẽ thở dài: "Dự án này khối lượng quá lớn, với năng suất bình thường thì cũng phải làm hai, ba tháng mới xong.
Nhưng bên khách lại muốn em làm phiên dịch chính nên đành phải ngày nào cũng tăng ca.
May mà còn hai hôm nữa là hoàn tất rồi."
"Hoàn thành đúng dịp, nhân cơ hội giao thừa đi nghỉ ngơi cho thoải mái đi."
Hoàng Thư Nam nói.Phùng Thanh cắm bàn phím vào, những ngón tay bắt đầu thành thạo gõ xuống: "Nghỉ thì nghỉ, nhưng chắc cũng không được bao lâu đâu.
Nghề này của em sợ nhất là nghỉ lâu quá, khách hàng quên mất thì chẳng có dự án nào tới tay.
Giờ nhân lúc giá cả còn tốt, dự án tìm đến cũng nhiều, có thể làm được bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu, kiếm thêm chút vốn."
Nghe vậy, Hoàng Thư Nam bật cười vài tiếng rồi đổi sang đề tài khác: "Năm nay giao thừa cậu vẫn ở Cẩm Giang sao?"
"Ừm."
Phùng Thanh thản nhiên đáp.Hoàng Thư Nam lại nói: "Không về Nam Lăng chơi một chuyến à?"
Phùng Thanh đáp: "Mẹ em đâu còn ở Nam Lăng nữa, em về đó thì có gì đâu?
Về cũng chỉ là đi chơi với mấy người thôi, mà mấy người bình thường chẳng phải đều ở Cẩm Giang sao, chơi ở đâu mà chẳng thế.
Em lười không muốn chạy đi chạy lại."
"Thế cậu cũng không tới Hải Thành với mẹ à?"
"Bà ấy có cả gia đình sum vầy náo nhiệt, em qua đó làm gì.
Thỉnh thoảng có thời gian thì tranh thủ ghé thăm bà mấy ngày là đủ rồi."
Hoàng Thư Nam lại mỉm cười: "Thôi được rồi.
Nhưng năm nay chị có hỏi rồi, Trịnh Tử Hoàn, Hầu Vũ với ba đứa kia, tất cả đều phải về Nam Lăng đón Tết.
Lại giống năm ngoái, không thể ở Cẩm Giang cùng cậu đón năm mới được."
Nghe vậy, Phùng Thanh dừng tay gõ phím, cố tình ra vẻ đau đớn thống khổ.
Nhưng chưa đầy năm giây sau, cậu đã nhanh chóng thu lại biểu cảm, tiếp tục vô cảm mà gõ bàn phím, giọng điệu thì lại nặng nề như đang gửi gắm tâm tình: "Mau quay về nhé, em sẽ nhớ mọi người lắm đấy."
"Yên tâm đi, cũng giống như năm ngoái thôi, chậm nhất là mùng ba."
Hoàng Thư Nam vừa nói vừa giơ tay làm dấu số ba: "Mùng ba cả bọn sẽ quay lại tìm cậu cùng đánh mạt chược."
Nói xong, Hoàng Thư Nam lại hất cằm về phía quầy gọi món: "Còn tiền lì xì năm mới cho nhân viên quán thì cậu lo đi nhé, nhớ mua bao lì xì đẹp vào."
Phùng Thanh gơ tay làm một động tác OK.Thật ra, lý do cậu có thể độc chiếm một chỗ ngồi cố định lâu trong quán cà phê này là vì cậu là một trong những ông chủ của quán.Còn sáu "ông chủ" khác là những người trong đội đi chơi sau giờ học năm xưa lần lượt là Trịnh Tử Hoàn, Hầu Vũ, Hoàng Thư Nam và ba cô bạn thân của Hoàng Thư Nam, cộng lại thành sáu người.Phùng Thanh có dịp liên lạc lại với Trịnh Tử Hoàn và những người khác vào năm cuối đại học.
Nói chính xác hơn thì cậu là người liên lạc trước với Trịnh Tử Hoàn.Thật trùng hợp, khi đang học năm cuối đại học ở Cẩm Giang, Phùng Thanh vô tình thấy trên điện thoại một video quảng bá về triển lãm hình xăm.
Vì Trịnh Tử Hoàn là thợ xăm, trước đây cậu từng nghe cậu ta thao thao bất tuyệt về đủ thứ chuyện liên quan đến nghề này.
Thế nên Phùng Thanh nổi tính tò mò, cậu dừng lại xem video hết đó.
Không ngờ khi xem đến cuối, trong danh sách khách mời lại hiện ra một cái tên quen thuộc.Để xác nhận đó có đúng là Trịnh Tử Hoàn mình quen hay không, Phùng Thanh đã đến triển lãm.
Kết quả, quả nhiên cậu đụng mặt Trịnh Tử Hoàn ngay tại đó và thế là hai người nối lại liên lạc.Lần đầu trông thấy Phùng Thanh, phản ứng đầu tiên của Trịnh Tử Hoàn là muốn xông lên đánh cho cậu một trận.
Nhưng có lẽ vì nhớ lại lý do năm xưa Phùng Thanh rời khỏi Nam Lăng mà cậu ta nghe được từ Trần Thượng Chu, ngọn lửa giận trong lòng liền nguội đi quá nửa.
Đến cái nhìn thứ hai, Trịnh Tử Hoàn lại chỉ muốn lập tức gửi tin nhắn báo cho Trần Thượng Chu biết.Tất nhiên hành động này đã bị Phùng Thanh ngăn lại.Nhưng dẫu vậy, đội đi chơi sau giờ rốt cuộc cũng được đoàn tụ.
Còn chuyện có nên báo tin cho Trần Thượng Chu hay không, đối với Trịnh Tử Hoàn lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa.Từ lần hội ngộ đó, mọi người bắt đầu thường xuyên kéo đến Cẩm Giang tìm Phùng Thanh chơi.Chơi dần thành quen, ai nấy đều nhận ra Cẩm Giang thực sự là một nơi rất tuyệt.
Lúc này, Hoàng Thư Nam đã là một thợ làm móng có tiếng, còn Trịnh Tử Hoàn cũng trở thành một thợ xăm xuất sắc, cả hai đều đồng tình rằng mở tiệm ở Cẩm Giang sẽ rất lý tưởng.
Hầu Vũ thì khi ấy đã là một rapper khá nổi tiếng, thường xuyên lưu diễn ở quán bar và club khắp cả nước, ở đâu cũng có thể sống được, mà đời sống về đêm ở Cẩm Giang lại phát triển hơn hẳn Nam Lăng, vì thế cậu ta cũng vui vẻ tán thành chuyện ở lại Cẩm Giang vài năm.Cứ thế, người này lôi kéo người kia, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, nhóm bảy người trong đội đi chơi sau giờ học năm xưa đã đồng loạt chuyển hẳn đến Cẩm Giang để sinh sống lâu dài.Còn về quán cà phê này, nó xuất phát từ một cuộc trò chuyện rôm rả của cả bọn sau khi uống rượu.
Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ đều hy vọng có thể làm chút gì đó ý nghĩa để ghi nhớ tuổi trẻ rực rỡ chỉ có một lần trong đời của bọn họ.
Sau khi bàn bạc một hồi, cả bọn đều thấy việc mở một quán cà phê nhỏ quả thật là ý tưởng không tệ.
Dù sao ngày trước họ cũng thường ngồi lì trong quán cà phê cả ngày, mà quán cà phê ở Nam Lăng khi ấy gần như đã chứng kiến toàn bộ tuổi trẻ trưởng thành của cả đám.Ý tưởng này vừa được đưa ra, Phùng Thanh liền nhớ tới quãng thời gian mình đi học ở Cẩm Giang.
Khi cậu cần tự học, lúc nào cũng mong mỏi tìm được một quán cà phê yên tĩnh.
Với cậu, thậm chí với rất nhiều sinh viên khác, hiệu quả học tập ở quán cà phê còn cao hơn cả thư viện.
Vì vậy, địa điểm của quán nhanh chóng được định ngay trước cổng đại học Cẩm Giang.Thời điểm quán cà phê khai trương đúng vào lúc Phùng Thanh bước vào năm thứ hai học cao học.
Cậu đã nhân dịp dó để chọn ngay chỗ ngồi mình thích nhất làm "bàn làm việc", còn đặc biệt in một tấm bảng mica ghi rõ "chỗ ngồi cố định" đặt ở đó.May mắn là quán cà phê kỷ niệm tuổi trẻ của cả bọn không chỉ tồn tại vì tình cảm, mà thật sự có lợi nhuận.
Chỉ là số người góp vốn quá nhiều, chia ra mỗi người chẳng còn bao nhiêu, đủ để thấy việc mở quán này thuần túy là làm vì tình nghĩa.
Khi bắt tay vào công việc, thời gian luôn trôi rất nhanh.Ngoại trừ buổi trưa vì đói bụng mà tranh thủ gọi đồ ăn ngoài, còn lại toàn bộ thời gian Phùng Thanh đều dồn hết tâm trí vào những câu chữ cần dịch trên màn hình.
Cậu chuyên tâm miệt mài suốt cả một ngày, mãi đến khi khối lượng công việc hôm đó cuối cùng cũng xong xuôi, mới nhận ra cổ mình vì giữ nguyên một tư thế quá lâu mà mỏi nhừ, đèn đường ngoài cửa sổ đã sáng từ bao giờ.Vào mùa đông, bầu trời lúc nào cũng tối rất nhanh.Phùng Thanh cất laptop vào balo, tiện tay dọn dẹp lại bàn làm việc, rồi khoác balo lên vai rời khỏi quán, đi về nhà cách đây hai trạm tàu điện ngầm.
Vì dự án đang gần đến điểm đích nên thường cũng chẳng còn việc gì cần phải tăng ca.Vừa về đến nhà, Phùng Thanh ném balo lên tủ giày trước cửa, áo khoác còn chưa kịp cởi đã ngã thẳng xuống sofa.
Sau khi ngủ một giấc dài, cậu mới chật vật với tay lấy chiếc điều khiển điều hoà trên bàn trà, bật chế độ sưởi.
Đến khi hơi ấm tràn ra, cậu mới chậm rãi cởi áo khoác, rồi lại cố gắng vươn tay với lấy khung ảnh đặt trên bàn.Trong khung ảnh là tấm hình cậu và Trần Thượng Chu chụp chung vào một năm nào đó khi cùng nhau đón giao thừa, cả hai đứng trước người tuyết mà họ đã cùng nhau đắp.Nằm sấp trên sofa, ánh mắt Phùng Thanh dán chặt vào tấm hình.
Cậu vươn tay, khẽ khàng vuốt ve gương mặt Trần Thượng Chu trong ảnh, động tác chậm rãi, lưu luyến rất lâu.Trong căn hộ hiện tại Phùng Thanh đang ở, những khung ảnh như thế xuất hiện ở khắp mọi nơi.Toàn bộ cuốn album chụp chung của cậu và Trần Thượng Chu, cậu đều đem đi đóng khung, đặt rải rác ở mọi ngóc ngách trong nhà.
Từ cửa ra vào, phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm...
Nói chung ở đâu có bàn thì ở đó có khung ảnh.Đang mải ngẩn ngơ nhìn khung ảnh, điện thoại của Phùng Thanh bỗng rung lên.
Cậu cầm lên xem, là một tin nhắn WeChat vừa gửi đến.
Người gửi tên là Quách Hạo Thành, bạn cùng phòng lúc học thạc sĩ của Phùng Thanh.
Cậu ấy hơi mập, đeo kính, hướng dịch thuật thiên về mảng văn học.
Vì sau khi tốt nghiệp cả hai đều quyết định ở lại Cẩm Giang nên đến giờ họ vẫn duy trì mối quan hệ.
Có việc gì hay chẳng có việc gì cũng có thể hẹn nhau đi ăn bất cứ lúc nào.Quách Hạo Thành: Năm nay giao thừa có sắp xếp gì chưa?Phùng Thanh: Không có.Quách Hạo Thành: Giống năm ngoái à?Phùng Thanh: Ừ.Quách Hạo Thành: Được đó!
Năm nay tôi cũng chẳng muốn về nhà, cứ về là bị giục đi xem mắt, nhức hết cả đầu.
Hay là mình làm giống hồi năm ngoái lúc còn ở trường, rủ thêm vài đứa, giao thừa ra ngoài uống rượu chơi game?Phùng Thanh: Cậu sắp xếp đi.Hai năm nay, Phùng Thanh gần như chẳng còn hứng thú với chuyện ra ngoài chơi, ngay cả khi đi với đám Trịnh Tử Hoàn cũng vậy.
Thế nhưng, nếu cứ mãi ru rú trong ký túc xá hoặc ở nhà, cậu dần dần sẽ thấy mình như tách khỏi cả thế giới, cảm giác ngột ngạt đến khó chịu.
Vì vậy nên Phùng Thanh buộc phải ra ngoài, mà việc ra ngoài trong mắt cậu đã biến thành một nhiệm vụ hằng ngày cần phải đánh dấu cho xong.Cũng chính vì vậy mà mấy năm gần đây Phùng Thanh chẳng có ý kiến gì về việc đi đâu hay ăn gì.
Cậu luôn nghe theo sắp xếp của người khác, mọi người bảo đi đâu thì cậu đi đó.
Dù là nhóm Trịnh Tử Hoàn, hay Quách Hạo Thành, hay bất cứ người bạn nào khác, ai nấy đều đã quen với tính cách này của cậu.Vì thế, Phùng Thanh cứ nghĩ rằng như mọi năm, Quách Hạo Thành sẽ lại nhắn tin cho cậu trước giao thừa hai ngày, đưa ra một kế hoạch cụ thể phải làm gì.
Nào ngờ đến trưa ngày thứ ba, cũng là ngày cậu vừa nộp xong dự án đang bận dở, thì nhận được tin nhắn mới từ Quách Hạo Thành.Quách Hạo Thành: Tối nay có bận gì không?Phùng Thanh: Không, cũng không bận...Quách Hạo Thành: Ra ngoài ăn cơm đi.Phùng Thanh: Tôi vừa kết thúc xong một dự án, chỉ muốn ở nhà ngủ thôi!Quách Hạo Thành: Mai ngủ cũng được mà, với lại cậu cũng lâu rồi không ra ngoài hoạt động.Phùng Thanh: ...Ăn với ai?
Ăn với cậu?
Hay gọi đồ ăn về, chúng ta ăn ở nhà tôi đi.Quách Hạo Thành: Chỉ vì muốn ngủ mà cậu đồng ý cho tôi đến nhà cậu rồi à?Quách Hạo Thành: Không phải ngày nào cậu cũng bảo trong nhà toàn đồ tôi không nên thấy, phải dọn dẹp phiền lắm nên không cho tôi đến sao?Phùng Thanh: .Quách Hạo Thành: Thôi được, cũng không phải ăn với tôi.
Chẳng phải chúng ta đã nói giao thừa sẽ tìm vài người bạn cũng không về nhà rồi ra ngoài chơi sao?
Tôi tìm một vòng mới phát hiện, chuyện này bây giờ còn khó hơn hẳn hồi còn đi học.
Nhiều người từng chơi chung đều đã về quê làm việc thì không nói, nhưng ngay cả mấy người ở lại Cẩm Giang cũng phần lớn đều muốn về nhà đón Tết, khó tìm lắm.Phùng Thanh: Rồi sao nữa.Quách Hạo Thành: Cậu còn nhớ Lý Du không?
Bạn cấp ba của tôi, hiện cũng đang học thạc sĩ ở Cẩm Giang ấy.
Chúng ta đã từng ra ngoài chơi với cậu ta mấy lần.
Bên cậu ấy cũng có mấy người bạn cũ cũng không về nhà dịp giao thừa.
Tối nay chúng ta đi ăn, coi như làm quen trước, để đến giao thừa có thể tụ tập một lần nữa chơi cho vui.Có nhất thiết phải gặp trước một lần không?Hôm giao thừa mới làm quen rồi cùng nhau chơi chẳng phải cũng được à?Nhưng Phùng Thanh rốt cuộc vẫn không gõ mấy suy nghĩ thật lòng ấy vào khung chat.
Dù sao thì đúng như Quách Hạo Thành nói, suốt hai, ba tháng bận rộn với dự án, mỗi ngày ngoài việc ra quán cà phê, cậu hầu như chẳng có hoạt động gì khác.
Nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng đi đánh bida với Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ.Vì thế, Phùng Thanh lặng lẽ gõ một chữ "ừm", rồi ấn gửi.—Chiều tối hôm đó, tắm rửa xong, Phùng Thanh khoác lên mình chiếc áo phao dày dặn rồi xuống lầu.Xe của Quách Hạo Thành đã đỗ sẵn trước cổng khu chung cư, Phùng Thanh vừa chạy vừa rụt cổ trong cơn gió lạnh.
Lên xe rồi cậu mới thôi bị gió quất vào mặt, hai tay vừa xoa vừa đưa lên cửa gió điều hòa để hứng hơi ấm.Bữa tối được đặt ở một nhà hàng Tứ Xuyên mà họ thường lui tới.Sau khi đến nơi, Phùng Thanh theo Quách Hạo Thành đi theo phục vụ vào phòng riêng.Khi ngồi xuống, trong phòng lúc ấy mới chỉ có hai người bọn họ.
Phùng Thanh trò chuyện lặt vặt với Quách Hạo Thành về tình hình nhận dự án gần đây. chẳng mấy chốc món ăn cũng đã được dọn ra hơn nửa bàn, mấy người bạn chơi chung hồi đại học cũng bước vào, vừa chào hỏi vừa ngồi xuống.Quách Hạo Thành liếc đồng hồ, đếm số người lại một lượt: "Bên mình đến đủ rồi, chỉ còn đợi Lý Du dẫn mấy người bạn của cậu ấy qua nữa thôi."
Nói rồi cậu ta mở điện thoại, gọi thêm một cuộc nữa cho Lý Du.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia Lý Du đã nói trước: "Đừng hối, đừng hối.
Bọn tôi đang dưới lầu rồi, hai phút nữa lên ngay."
Nghe vậy, Quách Hạo Thành mới đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục trò chuyện cùng mọi người.Chẳng mấy chốc, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra.
Phùng Thanh ngẩng mắt, nhìn thấy mấy người đứng ngay ở cửa.
Đi đầu là Lý Du, những người trong phòng này cơ bản cậu ta đều quen biết.
Cậu ta vừa bước vào vừa lần lượt chào hỏi từng người.
Sau đó, Lý Du mới dẫn thêm ba người bạn đi theo vào.Nhà hàng Tứ Xuyên này mở đã lâu, tuổi đời so với Phùng Thanh cũng chẳng kém bao nhiêu.
Dù đã sửa sang lại nhiều lần, cửa phòng riêng vẫn chật hẹp đến khó chịu.
Hơn nữa góc ngồi của Phùng Thanh lại không thuận lợi, cậu chẳng nhìn rõ được dáng vẻ những người đứng ngoài cửa, chỉ đợi họ bước hẳn vào mới thấy rõ.Lý Du dẫn theo tổng cộng ba người bạn, mỗi người vừa bước vào cậu ta liền giới thiệu một lượt.
Phùng Thanh vừa lắng nghe vừa ghi nhớ gương mặt từng người, cậu chỉ nhớ qua loa vài chi tiết.
Người đầu tiên họ Hồ, làm thiết kế.
Người thứ hai họ Đơn, là thầy giáo dạy toán cấp ba.
Người thứ ba——Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, trái tim Phùng Thanh lập tức đập hụt mất hai nhịp.Ngay sau đó, nhịp tim cậu bắt đầu đập loạn xạ cả lên, đập gấp gáp dữ dội đến mức bàn tay của cậu cũng run rẩy mất kiểm soát.Yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống, đầu óc trở nên trống rỗng, Phùng Thanh siết chặt vạt áo hoodie, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.Tiếng Lý Du giới thiệu vẫn vang lên: "Đây là bác sĩ Trần Thượng Chu, tôi quen anh ấy trong một chuyến công tác ở Nam Lăng.
Anh ấy vừa chuyển đến Cẩm Giang chưa đầy một tháng."
Hết chương 75.