Chương 16: Thêm một đôi đũa"Cửa hàng và trường học đều nằm ở phía nam của quảng trường.
Cửa hàng cách quảng trường 500 mét, trường học cách quảng trường 200 mét.
Vậy trường học cách cửa hàng bao nhiêu mét?"
Hiện tại là 10:03:08 sáng và Trần Thượng Chu đang giảng đề toán cho Phùng Thanh."
Bao nhiêu mét?"
Phùng Thanh ngơ ngác nhìn đồng hồ báo thức, lặp lại câu hỏi một cách hời hợt.Trần Thượng Chu lấy giấy nháp ra, dùng bút vẽ một điểm lên đó rồi chậm rãi phân tích: "Những dạng bài như thế này, nếu đọc lần đầu chưa nghĩ ra cách làm thì em có thể vẽ hình trước.
Cả cửa hàng và trường học đều lấy quảng trường làm mốc, nên mình xác định điểm quảng trường trước, rồi xem các điều kiện còn lại trong đề..."
Cậu thấy hơi khát nước, Phùng Thanh nghĩ.Nhìn Trần Thượng Chu di chuyển ngòi bút vẽ qua vẽ lại trên giấy nháp, vẽ ra một đoạn thẳng gồm ba điểm, Phùng Thanh theo thói quen gật gật đầu, miệng còn "ừm ừm" phụ họa."
Như vậy là có thể viết phương trình để tìm ra đáp án."
Trần Thượng Chu cuối cùng cũng dừng bút: "Nghe hiểu chưa?"
Tâm trí Phùng Thanh lúc thì để ý cái đồng hồ, lúc thì nghĩ đến cơn khát nên tất nhiên chẳng nghe được mấy, nhưng cậu vẫn theo phản xạ gật đầu: "Hiểu."
Ngay lúc Phùng Thanh định lấy giấy nháp tiếp tục ngồi thần người cho hết thời gian, Trần Thượng Chu không buông tay khỏi tờ giấy mà đổi giọng: "Giờ em nói cho anh nghe, bài này giải thế nào?"
Phùng Thanh: "..."
"Hửm?
Nói đi."
Trần Thượng Chu nói.
Biết tỏng Trần Thượng Chu đã nhìn thấu được mình căn bản nãy giờ chả nghe lọt chữ nào, Phùng Thanh kiệt sức gục xuống bàn: "Nghỉ một chút đi Trần Thượng Chu.
Đầu em sắp nổ tung rồi, không nhét vào nổi nữa."
Liếc đồng hồ thấy Phùng Thanh đã làm toán liên tục suốt một tiếng, Trần Thượng Chu đặt bút xuống: "Vậy nghỉ mười lăm phút, sau đó anh giảng lại bài này cho em, phải nghe cho nghiêm túc."
Phùng Thanh cười tươi, chân thành nói: "Trần Thượng Chu ơi, anh là tốt nhất!"
Nói rồi Phùng Thanh lao ra khỏi ghế, nhảy lên tấm thảm rồi nằm thẳng xuống.Vở bài tập hè, mỗi cuốn tầm 45 trang.Cộng thêm 20 trang bị Trần Thượng Chu phạt cậu chép lại, Phùng Thanh mất gần hai tuần mới làm xong hết.
Sau khi hoàn thành, Trần Thượng Chu liền bắt cậu mang hết sách giáo khoa từ lớp một đến lớp ba của ba môn Ngữ Văn, Toán, tiếng Anh sang, tổng cộng mười bốn quyển.
Mỗi quyển Phùng Thanh đều phải học lại từ đầu.
Mùa hè sắp hết, hai người mới ôn được đến kỳ hai lớp ba.
Ngày nào Phùng Thanh cũng cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, thời gian xuống dưới chơi cũng giảm hẳn.Cuối cùng, sau khi hoàn thành bài tập toán được giao ngày hôm nay, Phùng Thanh bắt đầu học tiếng Anh.Đây là phần cậu ghét nhất mỗi ngày.
Sau khi Trần Thượng Chu giảng và ghi chú lại trọng điểm, cậu còn phải đọc từ vựng, đọc bài, học thuộc từ, học thuộc bài.
Không chỉ thuộc, mà còn phải nhớ nghĩa tiếng Trung tương ứng.
Mỗi lần học là mất cả đống thời gian.Cầm sách tiếng Anh trên tay, Phùng Thanh ngồi khoanh chân trên thảm.Chưa đầy nửa phút, cậu đã bắt đầu đổi tư thế.
Lúc nằm lúc ngồi, cuối cùng cậu vừa nằm xuống thảm, vừa giơ sách lên cao trước mặt thì nghe Trần Thượng Chu gọi: "Ngồi dậy học, nằm như vậy hại mắt."
Phùng Thanh không còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn ngồi dậy, nghiêm túc học bài.—Kỳ nghỉ hè trôi qua trong chớp mắt, những ngày học bù của Phùng Thanh cũng đến hồi kết.Nhưng cái ghế bên cạnh bàn học trong phòng Trần Thượng Chu vẫn chưa được dọn đi, vì anh nói rằng Phùng Thanh phải làm hết bài tập mỗi ngày và nộp cho anh kiểm tra.
Nếu sai thì sửa, không hiểu thì hỏi.
Hai ngày đầu, Phùng Thanh vẫn còn làm bài tập ở phòng mình, nhưng được vài ngày liền thấy phiền vì cứ phải chạy qua chạy lại.
Cho nên Phùng Thanh dứt khoát mỗi ngày tan học là đi cùng Trần Thượng Chu về nhà anh, làm bài xong nộp cho anh kiểm tra rồi mới về nhà mình.Chuyện này với Phùng Thanh là một đả kích không nhỏ.Vì không thể chép bài để đối phó nữa nên thời gian xuống dưới chơi mỗi ngày của cậu giảm mạnh, Phùng Thanh thấy rất buồn.
Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khai giảng, chuyện còn khiến cậu buồn hơn nữa lại xảy ra.—Bà cô Ngô mua một cây thước dẻo màu vàng mang vào lớp.Từ cuối học kỳ trước, sau khi sạp hàng trước cổng trường nhập các loại thước nhựa dẻo, cả trường bắt đầu nổi lên một phong trào sưu tầm loại thước dẻo này.
Một lớp 50 đứa thì phải có đến 30 đứa sở hữu cây thước dẻo đó.
Dần dà, có giáo viên phát hiện loại thước dẻo này uy lực còn hơn cả thước gỗ.
Thế là tin đồn lan ra, một truyền mười, mười truyền một trăm.
Cuối cùng đến tai bà cô Ngô, và bà cũng mua một cây.Bà cô Ngô nói: "Từ nay, học sinh lớp mình ai vi phạm, sẽ bị dùng thước dẻo này phạt.
Cái này đánh còn đau hơn cả thước gỗ, nên cô sẽ giảm xuống thành ba lần.
Chúng ta cùng chờ xem ai sẽ là người 'may mắn' đầu tiên của học kỳ này."
Ngay sau tiết học, bà cô Ngô vừa đi ra khỏi lớp là lũ học sinh ai cũng có một cây thước dẻo trong tay liền bắt đầu thử nghiệm ngay tại chỗ.Không ngoài dự đoán, chỉ cần đánh nửa lực thôi là cả lớp đã la oai oái.
Tôn Hàng cũng thử, đánh xong cậu ta đau điếng, vừa xuýt xoa vừa chạy lại bên Phùng Thanh than thở: "Tớ thề sau này không bao giờ quên làm bài hay mang đồ nữa.
Chúng ta nhất định phải nhắc nhau thường xuyên.
Cái này đánh đau thật đấy!
Tớ đánh nhẹ vậy mà còn thấy đau, bà cô Ngô mà đánh chắc khóc luôn!"
Có đau bằng việc bị Trần Thượng Chu đánh không?
Trần Thượng Chu một khi đã đánh là sẽ không có chuyện nương tay.
Phùng Thanh khổ sở "ừm ừm" hai tiếng đầy cay đắng."
Cậu có muốn thử một cái không?
Đau lắm đấy."
Tôn Hàng nói.Phùng Thanh lắc đầu nguầy nguậy.
Nếu có thể, cậu không muốn nhìn thấy cây thước dẻo đó cả đời.
Cậu không chút do dự hét lên: "Không thử!"—Năm đó mùa đông đến rất sớm.Vừa vào đông, bụng Lâm Như Thiền đã to ra thấy rõ, việc mặc thêm áo ấm khiến bà di chuyển rất bất tiện.Cho nên mỗi lần Lâm Như Thiền về nhà, Phùng Thanh đều thấy rất cực cho bà.Thời gian đó, ngày nào Phùng Thanh cũng bám theo Trần Thượng Chu.
Chỉ bằng việc nhìn Trần Thượng Chu nấu ăn mà cậu đã học được cách làm mấy món đơn giản như cơm chiên trứng, mì luộc.
Ngoài ra, cậu còn biết cách bỏ đồ vào máy giặt, đổ lượng bột giặt vừa phải, giặt xong tự đem phơi.
Cậu nghĩ Lâm Như Thiền chỉ cần mỗi tuần về một lần, mua chút thực phẩm bỏ vào tủ lạnh, bổ sung vài thứ dùng hằng ngày là đủ.
Bản thân Phùng Thanh hoàn toàn có thể tự lo liệu được.Thế là cậu nói chuyện này với mẹ.Từ đó trở đi, tần suất Lâm Như Thiền về nhà có giảm đôi chút, nhưng cũng chưa đến mức một tuần một lần.
Tuy nói là tự lo, nhưng Phùng Thanh thật ra chẳng có cơ hội nào để tự lo cả—Vào những ngày đi học, Phùng Thanh sẽ cùng Trần Thượng Chu mua đồ ăn bên ngoài.
Cuối tuần Trần Thượng Chu đi chạy bộ về là đem đồ ăn sáng qua cho cậu.
Trưa và tối, chỉ cần Trần Thượng Chu thấy mẹ cậu không về là sẽ kéo Phùng Thanh sang ăn cùng.
Lúc không có Phương Thư ở nhà, anh sẽ nấu hai phần.
Có Phương Thư ở nhà thì anh sẽ lấy thêm một cái bát cho Phùng Thanh.Những lúc hiếm hoi Phùng Thanh về nhà tự lo ăn uống, cũng đều là vì đồ trong tủ lạnh sắp hỏng.
Trùng hợp lúc đó mẹ Trần Thượng Chu cũng đã nấu cơm xong, nếu không thì Trần Thượng Chu lại qua nhà cậu lấy nguyên liệu để nấu ăn sau đó cả hai cùng nhau ăn tối.Vào mùa đông, điều khiến Phùng Thanh hạnh phúc nhất là được đi ngủ sau Trần Thượng Chu, cậu không cần phải tự làm ấm chăn.Một đêm nọ, Phùng Thanh đánh răng rửa mặt xong thì ngồi dưới đất chơi xếp hình.
Cậu chờ cho tới khi Trần Thượng Chu cũng rửa mặt xong, lên giường được ba phút rồi mới kêu cậu: "Không lạnh nữa, lên đi."
Phùng Thanh lập tức cởi áo khoác, nhảy tót lên giường.Vừa chui vào chăn, Phùng Thanh đã ôm chặt lấy Trần Thượng Chu, hưởng thụ hơi ấm từ người anh toả ra.
Cả cậu và Trần Thượng Chu đều thích mặc đồ ngủ mùa hè ngay cả khi đã vào mùa đông, như vậy nằm trong chăn sẽ ấm áp và dễ chịu hơn.Phùng Thanh vừa làm ấm người xong thì có tiếng gõ cửa.Trần Thượng Chu nói: "Vào đi."
Là mẹ của Trần Thượng Chu.
Phương Thư ôm một cái chăn to bước vào."
Dì Phương ạ!"
Phùng Thanh gọi.Phương Thư ừm một tiếng, đặt cái chăn đang cầm trên tay lên giường, bà lấy cái chăn cũ đắp cho Phùng Thanh, chăn mới đắp cho Trần Thượng Chu: "Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, buổi tối nhiệt độ giảm rất thấp, hai đứa chung một chăn, nửa đêm mà giành chăn là cảm lạnh ngay.
Dì cho mỗi đứa một cái chăn, mỗi người đắp một cái, khỏi giành nhau nhé."
Dọn dẹp gọn gàng xong, cô lại xoa đầu Phùng Thanh, dịu dàng nói: "Gần đây dì bận quá.
Nghe anh con nói mẹ con dạo này về nhà hơi ít.
Giờ bụng chị ấy to rồi, chắc cũng khó đi lại.
Con tự lo thì ăn uống cũng chẳng đầy đủ.
Dì vừa gọi điện bàn với mẹ con.
Thế này nhé, sau này con không cần phải ăn một mình nữa, cứ ăn chung với anh con.
Nhà không có ai thì anh con sẽ nấu thêm một phần, nhà có người thì lấy thêm cái bát.
Thế có được không?"
Phùng Thanh im lặng một lúc, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Rất lâu sau cậu mới đáp: "Dạ, cảm ơn dì Phương."
"Giữa chúng ta còn khách sáo vậy sao?"
Phương Thư lại xoa đầu cậu lần nữa, dặn hai đứa đi ngủ sớm, rồi tắt đèn rời đi.Phùng Thanh kéo chăn lên, chỉ để hở nửa gương mặt ra ngoài không khí.Một lát sau, Phùng Thanh xoay người, hé chăn chui sang phía giường Trần Thượng Chu, sau đó thò đầu ra nói: "Trần Thượng Chu, em vẫn muốn ôm anh ngủ."
Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường ngoài cửa sổ rọi vào.Trần Thượng Chu khẽ thở dài, kéo chăn của Phùng Thanh sang, để hai chiếc chăn chồng lên nhau ở giữa.
Như vậy, dù nửa đêm Phùng Thanh có lăn qua lăn lại cũng không bị lạnh.
Sắp xếp xong, Trần Thượng Chu nói: "Ngủ đi."—Em bé trong bụng Lâm Như Thiền được sinh ra vào một tuần trước giao thừa.Và cũng vào tuần đó, Phùng Thanh mới biết năm nay cậu phải sang nhà người đàn ông kia để đón Tết.Vì mẹ vừa sinh xong, cơ thể còn rất yếu, ông bà ngoại phải đến chăm sóc, nên mọi người cũng sẽ cùng đến nhà người đàn ông đó đón Tết.
Phùng Thanh không còn cách nào khác đành đi theo.
Vì Lâm Như Thiền phải ở cữ nên trong tháng đó bà không thể qua chăm cậu.
Sau Tết Nguyên Đán, Phùng Thanh sẽ theo ông bà ngoại về quê, ở lại đó đến khi khai giảng mới quay lại.Biết được tin này xong, Phùng Thanh liền ủ rũ.Cậu mới buồn được hai hôm thì Trần Thượng Chu đã phát hiện ra có gì đó không ổn.
Trần Thượng Chu hỏi một câu là moi ra ngay đầu đuôi sự việc.
Cũng không phải Phùng Thanh cố tình muốn kể cho anh nghe, mà vì dù cậu có lấp liếm qua loa cỡ nào thì Trần Thượng Chu cũng giống như có con mắt thứ ba của Dương Tiễn.
Anh liếc một cái là biết cậu đang nói dối, thành ra cậu đành phải nói thật.Phùng Thanh còn nói: "Thật ra em cũng muốn đón Tết cùng ông bà ngoại với mẹ lắm... nhưng em không muốn ở chung với người đàn ông đó.
Em không thích ông ta, ông ta cũng chẳng ưa gì em.
Lỡ người nhà bên đó cũng không thích em thì sao?
Cả nhà đón Tết mất vui thì sao?
Em còn phải về quê với ông bà ngoại, dưới đó không có bạn bè gì hết, phải ở đến tận khai giảng.
Chán chết đi được."
"Vậy thì đừng đi."
Trần Thượng Chu nói.Phùng Thanh thốt lên một tiếng khó hiểu.
Trần Thượng Chu nói tiếp: "Để mẹ anh gọi cho dì Lâm một tiếng.
Năm nay em đón Tết cùng nhà anh.
Năm nay ông bà nội thì sang nhà cô, ông bà ngoại sang nhà cậu, nên nhà anh sẽ đón Tết ở đây.
Sau Tết em cứ ở lại với anh, không cần về quê với ông bà."
Vừa nói xong, Trần Thượng Chu thực sự quay người đi tìm Phương Thư.
Chưa đến hai phút sau, dì Phương đã gọi điện thoại, thậm chí Phùng Thanh còn nghe loáng thoáng được đoạn cuối của cuộc gọi:"Chuyện thêm một đôi đũa thôi mà, giữa chúng ta thì cần gì khách sáo.
Chị cứ dưỡng sức cho tốt, sau này chịu khó đưa em bé đến chơi với Tiểu Thanh nhiều vào.
À đúng rồi, mấy ngày nữa em tranh thủ qua thăm chị một chuyến.
Em mua không ít đồ cho hai mẹ con rồi, cuối năm rảnh rang em sẽ ghé nhé."
Cuộc gọi kết thúc, Phương Thư bước tới xoa má Phùng Thanh, cười nói: "Vậy là năm nay bốn chúng ta cùng nhau đón Tết rồi nhé."
Cứ như vậy, Phùng Thanh mơ mơ hồ hồ cùng Trần Thượng Chu trải qua cái Tết Nguyên Đán đầu tiên.
Phùng Thanh nhớ rất rõ.
Tết năm ấy, tuyết rơi rất nhiều.
Sáng giao thừa, cậu cùng Trần Thượng Chu ra ngoài đắp một người tuyết khổng lồ.
Ai ngờ tối hôm đó ăn xong hai người chạy ra đốt pháo, đầu người tuyết đã bị đá văng mất.Chuyện này khiến Phùng Thanh vô cùng tức giận, nhưng vào dịp Tết người ra người vào, chẳng biết ai là thủ phạm.
Để dỗ dành Phùng Thanh, Trần Thượng Chu và Trần Nguyên Cư đành cùng nhau giúp người tuyết lắp một cái đầu mới.
Suốt mấy ngày sau đó, cứ cách vài tiếng Phùng Thanh lại thò đầu ra ban công kiểm tra xem có ai dám phá người tuyết của mình nữa hay không.
May mà không có ai cả.Mùng một Tết, Phùng Thanh kéo Trần Thượng Chu ra chụp ảnh cùng người tuyết.Đến mùng ba, Phương Thư đã mang ảnh đến tiệm để rửa.
Bà còn tiện tay mua thêm một quyển album mới tinh.
Sau khi đặt album và những tấm ảnh mới rửa lên bàn trà, bà lại vào phòng lấy cuốn album cũ ra.
Phương Thư bắt đầu mở từng trang, lấy hết những bức chụp chung giữa Phùng Thanh và Trần Thượng Chu ra.Không chọn thì không biết, đến khi chọn mới bị doạ cho hết hồn.
Hai người bọn họ chụp chung không biết bao nhiêu là ảnh, nào là công viên giải trí, thủy cung, rừng cây, chỗ nào cũng có dấu chân.
Phương Thư vừa sắp xếp vừa nói: "Hôm qua dì xem lại album mới phát hiện, hai đứa chụp chung cũng nhiều thật đấy.
Dì đã mua sẵn một quyển album mới để cất toàn bộ ảnh của hai đứa vào đấy.
Sau này lớn rồi, đây sẽ là ký ức riêng của hai đứa.
Thấy thích không nào?"
Sắp xếp ảnh xong, Phương Thư vỗ tay đứng dậy: "Còn lại thì để hai đứa tự bỏ vào album nhé, album cũng giao cho hai đứa giữ.
Nhớ đừng làm mất hay làm hỏng đấy."
Phùng Thanh giơ tay lên trán, bắt chước dáng chào trong phim Hồng Kông mấy hôm nay cậu hay xem, nghiêm nghị nói: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Hết chương 16.