- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Chương 49 - Lao Vào Lòng Anh
Chương 49 - Lao Vào Lòng Anh
Editor: Tiểu Tinh ThầnĐầu óc Khương Duật Bạch trống rỗng vài giây, theo bản năng giãy giụa muốn đẩy đối phương ra, nhưng bàn tay to nắm cổ cậu chợt siết chặt hơn, ép cậu dán sát vào cơ thể nóng bỏng.Lục Cẩm Diên vốn luôn ôn hòa lịch thiệp, bình thường đối với cậu càng dịu dàng hết mực, nhưng lúc này khi khống chế cậu lại giống một con thú đói tỉnh dậy từ giấc ngủ, bụng réo sục sôi.Còn Khương Duật Bạch, chính là con mồi bị con thú ấy đè dưới móng vuốt sắc nhọn.Đôi mắt đen nhánh u ám càng thêm tối tăm, chiếc mũi cao thẳng như có như không cọ vào chóp mũi cậu, hơi thở phả lên môi nóng bỏng đến giật mình."
Có được không, Tiểu Bạch?"
Giọng Lục Cẩm Diên trầm hẳn xuống, dán sát cậu hỏi bằng giọng mê hoặc: "Có được không..."
Chưa từng thân mật với bất kỳ ai như thế, Khương Duật Bạch đầu váng mắt hoa, như thể máu toàn thân dồn hết lên não, tim đập mạnh đến mức như muốn xuyên thủng lồng ngực.Ngay trước khoảnh khắc đôi môi mỏng sắp chạm xuống, chiếc điện thoại dán đùi cậu đột nhiên rung lên, Khương Duật Bạch khó nhọc quay mặt đi.Nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng chỉ dừng lại ở khóe môi cậu."
Điện thoại..."
Khương Duật Bạch bị nóng đến tê dại sống lưng, giọng nói run rẩy: "Có điện thoại..."
Lục Cẩm Diên nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế thả tay đang giam cầm cậu.Khương Duật Bạch vội vàng trốn sang đầu kia sofa, kéo ra khoảng cách an toàn với anh, khi lấy điện thoại từ túi quần ra, ngón tay vẫn run không kiểm soát.Nhưng khi cậu thấy rõ thông báo cuộc gọi, nhiệt độ trên mặt lặng lẽ nguội lạnh.Cậu không nhúc nhích, trơ mắt nhìn chiếc điện thoại rung lên rồi trở lại yên tĩnh."
Sao không nghe?"
Lục Cẩm Diên đã bình tĩnh lại, tựa vào lưng sofa, giọng hơi khàn hỏi.Khương Duật Bạch chưa kịp nghĩ cách trả lời, điện thoại lại nhận được một tin nhắn.Khương Minh Việt: "Vọng Giang Lâu, 7 giờ tối, đừng để người ta đợi."
Giọng điệu ra lệnh như thường lệ, như thể đang chỉ huy cấp dưới.Ngón tay cậu siết chặt đến trắng bệch, Khương Duật Bạch tắt màn hình điện thoại: "Tối nay tớ phải ra ngoài một chuyến."
"Đi làm gì?"
Lục Cẩm Diên biến sắc, nghĩ mình vừa bộc phát dọa cậu: "Xin lỗi Tiểu Bạch, vừa rồi tớ—""Chuyện nhà tớ."
Khương Duật Bạch cắt ngang lời giải thích: "Nhà tớ bắt tớ đi xem mắt."
"Xem mắt?"
Lục Cẩm Diên nhíu mày, phản ứng đầu tiên là hỏi: "Con trai hay con gái?"
Khương Duật Bạch khẽ đáp: "Con gái, nhà tớ chưa biết xu hướng tính dục của tớ."
Lục Cẩm Diên thở phào, rồi lại căng thẳng: "Vậy cậu thật sự định nghe nhà, đi xem mắt với con gái?"
"Không phải."
Khương Duật Bạch nhìn về màn hình phim, như đã quyết tâm: "Tớ muốn nói rõ với đối phương."
Cậu hiểu tính cách Khương Minh Việt, không chỉ có thể tát cậu một cái rồi tiếp tục ép đi xem mắt như không có chuyện gì, mà còn có thể dùng chuyện này gây áp lực mãi mãi.Cậu không thể trốn tránh nữa, cậu muốn giải quyết triệt để vấn đề này một lần.Lục Cẩm Diên thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng, trầm giọng: "Được, vậy tớ đi cùng cậu."
Khương Duật Bạch sững sờ: "Không cần cậu đi cùng."
"Thêm một người, thêm một phần tự tin."
Lục Cẩm Diên thề thốt đảm bảo: "Cậu yên tâm, không có lệnh của cậu, tớ tuyệt đối không hành động bừa bãi."
Suy nghĩ nghiêm túc vài giây, Khương Duật Bạch đáp: "Ừ."
Có Lục Cẩm Diên, cậu dường như thật sự tự tin hơn chút.Vọng Giang Lâu, đúng như tên gọi, là một nhà hàng sang trọng bên sông.Nhà hàng này áp dụng chế độ đặt trước, Lục Cẩm Diên trao đổi với quản lý một lúc lâu, thành công đặt được bàn ngay sau bàn của Khương Duật Bạch.Bảy giờ đúng, một cô gái dáng người quyến rũ, tóc dài váy đỏ, bước đi uyển chuyển dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ.Khương Duật Bạch tháo khẩu trang, đứng dậy tự giới thiệu: "Chào, tôi là Khương Duật Bạch."
"Lưu Thi Nghệ."
Lưu Thi Nghệ cởi áo khoác, treo lên lưng ghế, ngồi xuống thanh lịch.Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Khương Duật Bạch không có tâm trạng ăn uống, để cô gái gọi món theo sở thích.Gọi món xong, Lưu Thi Nghệ chống tay lên bàn, thoải mái nhìn thẳng mặt Khương Duật Bạch: "Anh nhìn trực tiếp còn...
đẹp hơn trong ảnh."
"Cảm ơn."
Khương Duật Bạch nhìn lại cô, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến để nói rõ với cô, tôi không có ý định xem mắt hay kết hôn."
Lưu Thi Nghệ hơi ngạc nhiên: "Thẳng thắn vậy sao?
Tôi còn tưởng anh sẽ khách sáo một chút."
"Xin lỗi, tôi bị người nhà ép đến."
Khương Duật Bạch tỏ vẻ áy náy: "Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian của cả hai."
"Tôi hỏi lý do được không?"
Lưu Thi Nghệ chớp mắt, khiêm tốn hỏi: "Là tôi không hợp tiêu chuẩn bạn đời của anh, hay anh...
đã có người trong lòng?"
Khương Duật Bạch ngẩn ra, chìm vào im lặng.Cùng lúc, Lục Cẩm Diên ở bàn sau chăm chú nhìn gáy cậu, hận không thể có siêu năng lực nhìn xuyên, muốn thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.Vài giây sau, Khương Duật Bạch chậm rãi nói: "Tôi là gay."
Cậu không trả lời trực tiếp, mà chọn công khai xu hướng tính dục.Lưu Thi Nghệ rõ ràng không ngờ đáp án này, ngơ ngác lặp lại: "Anh là gay?"
"Đúng vậy."
Khương Duật Bạch gật đầu: "Nên tôi sẽ không xem mắt hay kết hôn."
May mắn là Lưu Thi Nghệ từng ở nước ngoài nhiều năm, bạn bè xung quanh cũng có nhiều người đồng tính, nên nhanh chóng bình thường trở lại: "Vậy tôi hiểu rồi."
"Phía nhà tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết."
Khương Duật Bạch thương lượng: "Còn phía nhà cô, nhờ cô nói rõ giúp."
Lưu Thi Nghệ khuấy cà phê trong ly, đột nhiên nói: "Thật ra tôi cũng không muốn xem mắt kết hôn, nhưng chúng ta đều phải chấp nhận sắp xếp của gia đình.
Vậy anh có nghĩ đến việc chúng ta hợp tác, mỗi người đạt được điều mình cần không?"
Khương Duật Bạch không kịp phản ứng: "Hợp tác gì?"
"Hôn nhân thỏa thuận."
Lưu Thi Nghệ trông không hề đùa, giọng bình thản: "Sau khi cưới, anh làm gì kệ anh, tô làm gì kệ tôi."
Thực tế, trong giới của họ, hôn nhân ai chơi theo ý người nấy không hiếm.Nếu đã phải liên hôn, sao cô không chọn một đối tượng hợp thẩm mỹ của mình?
Ít nhất làm vợ chồng trên danh nghĩa cũng còn dễ nhìn.Vừa dứt lời, bàn sau vang lên "Rầm" một tiếng lớn.Lưu Thi Nghệ vô thức nhìn về nguồn âm thanh, thấy một chàng trai trẻ tuấn tú đang âm u nhìn mình, đôi mày sâu sắc chất chứa tức giận không che giấu, bên tay là ly nước đổ hơn nửa.Khương Duật Bạch kìm nén ý muốn quay lại, lễ phép từ chối: "Xin lỗi, tớ không chấp nhận đề nghị của cậu."
"Tại sao?"
Lưu Thi Nghệ thu tầm mắt, khó hiểu: "Chẳng lẽ anh muốn chống lại quyết định của gia đình?"
Khương Duật Bạch ánh mắt bình thản nhưng kiên định: "Vì làm vậy, không công bằng với người tôi thật sự yêu."
Cả đời này cậu chỉ yêu một người, đương nhiên sẽ dành tất cả những gì mình có cho người đó.Dù ít ỏi đến đáng thương, nhưng ít nhất là một bản thân hoàn chỉnh.Lưu Thi Nghệ cứng họng, môi đỏ mấp máy, cuối cùng nở nụ cười phức tạp: "Tôi nhìn lầm anh rồi, chúng ta không phải cùng loại người."
Cô là kẻ ích kỷ tinh tế, còn đối phương vẫn ngây ngô tin vào tình yêu."
Cô Lưu, chúc cô sớm tìm được hạnh phúc."
Khương Duật Bạch chân thành chúc phúc."
Cảm ơn."
Lưu Thi Nghệ lại nhìn chàng trai tuấn tú kia, hỏi: "Người anh thích, là anh ta đúng không?"
"Hả?"
Khương Duật Bạch theo bản năng quay đầu, bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm, tim nhảy dựng."
Chào."
Lục Cẩm Diên không giả vờ nổi nữa, đứng dậy bước đến bên Khương Duật Bạch, hơi gật đầu: "Lục Cẩm Diên, là... người theo đuổi Tiểu Bạch hiện tại."
Anh nghiêng mắt nhìn Khương Duật Bạch, cuối cùng không dám nói bừa: "Nhưng tôi tin, tôi sẽ sớm thành chính thức."
Lưu Thi Nghệ tỏ vẻ đã nhìn thấu: "Tôi biết ngay mà, ánh mắt anh nhìn tôi sao lại đầy chữ 'người thay thế' to đùng?"
Lục Cẩm Diên khẽ cười: "Không có chuyện đó."
Anh tự nhiên kéo ghế, ngồi xuống bên Khương Duật Bạch, lịch sự hỏi: "Không phiền nếu tôi ngồi cùng chứ?"
Lưu Thi Nghệ giơ tay: "Nếu tôi nói phiền, anh sẽ đi sao?"
Lục Cẩm Diên giữ nụ cười: "Đương nhiên không."
Khương Duật Bạch: "..."
Bữa tối ba người diễn ra khá bình lặng.Ăn gần xong, Lưu Thi Nghệ hỏi: "Tôi định hỏi từ nãy, Khương Duật Bạch, mặt cậu bị sao vậy?"
"Ăn một cái tát."
Khương Duật Bạch không buồn nhướng mí mắt.Lưu Thi Nghệ táo bạo đoán: "Vì từ chối xem mắt, nên ba anh đánh anh?"
Tay cầm đũa của Lục Cẩm Diên siết chặt, mày nhíu lại."
Là ông ấy đánh, nhưng không vì chuyện này."
Khương Duật Bạch đáp ngắn gọn, rõ ràng không muốn giải thích thêm.Lưu Thi Nghệ định nói gì nữa, nhưng bị Lục Cẩm Diên cắt ngang: "Cô Lưu gầy thế, nên ăn nhiều chút."
Miệng thì khách sáo, nhưng tay vẫn gắp thức ăn vào bát Khương Duật Bạch.Lưu Thi Nghệ trợn mắt, nhưng vẫn tốt bụng nhắc: "Khương Duật Bạch, nghe nói công ty tài chính của ba anh có vấn đề.
Dù hai ta không thành, ông ấy có thể tìm người khác."
Khương Duật Bạch ngẩng mặt: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
"Nghe nói anh học mỹ thuật, năm đó tôi muốn làm diễn viên, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp."
Lưu Thi Nghệ cảm khái: "Nếu anh thật sự muốn chống lại gia đình, phải chuẩn bị kỹ càng."
Có được thì có mất, đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường, đa số người không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia.Nếu cô chọn đứng trên tài sản gia tộc, tất nhiên phải hy sinh thứ mình yêu thích, đó là lựa chọn của cô."
Cảm ơn cô Lưu nhắc nhở."
Lục Cẩm Diên tiếp lời, giọng chắc chắn đáng tin: "Dù tương lai có chuyện gì, tôi sẽ luôn đứng sau Tiểu Bạch."
Khương Duật Bạch khẽ động mày, không khỏi nhìn gương mặt góc cạnh ấy.Lục Cẩm Diên đáp lại bằng nụ cười dịu dàng: "Tiểu Bạch, tớ sẽ luôn bên cậu."
Hai người nhìn nhau, chẳng màng xung quanh."
Khụ khụ..."
Lưu Thi Nghệ không nhịn được hắng giọng: "Thôi đủ rồi, tôi còn ở đây."
Khương Duật Bạch giật mình, vội cúi mắt.Lục Cẩm Diên hầu kết lăn tăn, mặt không đổi sắc: "Nhất thời khó kiềm lòng, cô Lưu thông cảm."
Lưu Thi Nghệ: "..."
Ăn tối xong, ba người rời nhà hàng."
Cô Lưu về bằng gì?"
Lục Cẩm Diên đứng bên Khương Duật Bạch hỏi."
Tôi mới về nước, chưa kịp thi bằng lái, vừa nãy tài xế nhà tớ đưa đến."
Lưu Thi Nghệ vuốt tóc ra sau tai: "Giờ gọi xe về là được."
"Chúng tôi cũng định gọi xe."
Lục Cẩm Diên lịch sự mời: "Vì an toàn, để chúng tôi đưa cô Lưu về trước."
"Không cần."
Lưu Thi Nghệ phẩy tay: "Tôi tự về, khỏi phải nhìn hai người phát cẩu lương trước mặt tôi."
Lục Cẩm Diên không cố nài: "Vậy cô Lưu đi đường cẩn thận."
Tiễn đối tượng xem mắt xong, hai người gọi taxi, cùng về chung cư Hồ Gian Hoa Viên.Trên đường về, Khương Duật Bạch uể oải nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, Lục Cẩm Diên lặng lẽ nhìn cậu, không mở miệng làm phiền.Về đến chung cư, Khương Duật Bạch quen đường ngồi lên sofa.Lục Cẩm Diên rót cốc nước đưa cậu, thấp giọng hỏi: "Tiểu Bạch, hôm nay mệt lắm đúng không?"
"Ừ, hơi mệt."
Khương Duật Bạch nhận cốc nước, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác mệt mỏi khó tả."
Vậy cậu tắm trước, nghỉ sớm chút."
Lục Cẩm Diên xoay người ra ban công: "Tớ đi lấy quần áo cho cậu."
Tắm xong, Khương Duật Bạch mang theo hơi nước bước ra từ phòng tắm.Lục Cẩm Diên ngồi trên sofa đợi, thấy cậu ra thì đứng dậy: "Giờ đã qua 24 tiếng, nên đổi sang chườm nóng, tớ đi vò khăn nóng cho cậu."
Khương Duật Bạch ngồi ngoan ngoãn trên sofa đợi anh trở lại, lúc này điện thoại lại rung lên.Từ khoảnh khắc chia tay Lưu Thi Nghệ, cậu đã chuẩn bị tâm lý, nên nhìn thông báo cuộc gọi mà chẳng ngạc nhiên.Cậu vô cảm ấn nghe, chờ đợi đối phương làm khó.Không ngoài dự đoán, vừa kết nối, Khương Minh Việt đã đổ ập xuống mắng: "Mày ăn cơm với con gái nhà họ Lưu kiểu gì vậy?
Sao vừa về nó đã nói không hợp?"
"Không hợp thì là không hợp."
Khương Duật Bạch bình tĩnh đáp."
Với tính cách mày, hợp với ai được?"
Khương Minh Việt nổi trận lôi đình, ra lệnh: "Mày chủ động hẹn lại nó lần nữa, lần này phải biểu hiện cho tốt."
Khương Duật Bạch nhìn ra cửa sổ sát đất: "Con sẽ không đi xem mắt với bất kỳ ai nữa."
"Vậy mày muốn làm gì, hả?"
Khương Minh Việt đập bàn: "Lúc trước không nên để mày học mỹ thuật, càng học càng phản nghịch, càng học càng không nghe lời!"
"Nghe nói công ty tài chính của ông có vấn đề."
Giọng Khương Duật Bạch từ bình tĩnh chuyển sang lạnh lùng: "Nên ông mới muốn tớ liên hôn, để đổi lấy tài chính."
Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên giọng quát tháo giấu đầu hở đuôi: "Mày nghe ai nói bậy?"
"Có thật hay không, ông tự biết."
Khương Duật Bạch nhắm mắt: "Tớ sẽ không thành quân cờ của ông."
"Quân cờ?"
Khương Minh Việt thẹn quá hóa giận: "Dù có thật thì sao?
Tao nuôi mày lớn thế này, mày không nên cống hiến chút gì cho công ty, cho nhà họ Khương à?"
Khương Duật Bạch mở mắt, gằn từng chữ: "Nếu được chọn, 18 năm trước tôi đã chết cùng mẹ."
Hoặc sớm hơn, chết trong bụng mẹ càng tốt, như thế sẽ hóa thành một phần cơ thể mẹ.Không cho đối phương cơ hội nổi giận, Khương Duật Bạch ngắt điện thoại.Giây sau, như có cảm ứng, cậu quay đầu, chạm mắt người đứng ở cửa phòng tắm.Lục Cẩm Diên giật mình, khó nhọc xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Bạch, tớ không cố ý nghe lén..."
"Không sao."
Khương Duật Bạch quay mặt đi, thần sắc đờ đẫn.Có vài chuyện Lục Cẩm Diên sớm muộn sẽ biết, chỉ là bí mật lớn nhất kia, tạm thời vẫn giấu trong lòng cậu.Lục Cẩm Diên bước tới, ngồi xổm trước sofa, nhẹ nhàng dùng khăn nóng đắp lên má trái cậu.Khương Duật Bạch cúi mắt, mặc anh làm.Lâu sau, cậu mới thoát khỏi cảm xúc, chạm phải ánh mắt xót xa của anh."
Tớ tự làm được."
Khương Duật Bạch muộn màng nhận ra hai người lại phá vỡ khoảng cách an toàn, đưa tay muốn lấy khăn.Lục Cẩm Diên rút tay: "Khăn nguội rồi, tớ đi vò cái nóng khác."
Vò lại khăn nóng, chườm thêm năm phút.Hơi ấm nóng hổi lan từ má đến toàn thân, Khương Duật Bạch vô thức nhắm mắt, cơn buồn ngủ ập đến."
Tối nay còn ngủ sofa à?"
Lục Cẩm Diên đầy dịu dàng, nhìn thỏ Tiểu Bạch ngủ gà ngủ gật."
Ừ."
Khương Duật Bạch cuộn người trên sofa, khẽ nhắc: "Tối nay, cậu đừng bế tớ lên giường nữa."
Lục Cẩm Diên cười không đáp, bất ngờ hỏi: "Câu hỏi của cô Lưu, cậu chưa trả lời."
Hàng mi khép chặt khẽ run, Khương Duật Bạch ậm ờ: "Không nhớ."
"Khi ăn tối, cô ấy hỏi cậu có người trong lòng không?"
Lục Cẩm Diên tốt bụng nhắc.Khương Duật Bạch không mở mắt, rõ ràng không muốn trả lời.Lục Cẩm Diên nhìn chăm chăm gương mặt cậu, không muốn bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào: "Trong vài giây cậu im lặng, người cậu nghĩ đến, có tớ không?"
Anh không mong là duy nhất, chỉ muốn biết khoảnh khắc ấy Khương Duật Bạch có nghĩ đến anh không."
Lục Cẩm Diên."
Khương Duật Bạch bị ép mở miệng gọi tên anh: "Cậu nói sẽ cho tớ thời gian."
Giọng nói rơi xuống, phòng khách chìm vào im lặng."
Được."
Lát sau, Lục Cẩm Diên chọn buông tha: "Hôm nay mệt lắm rồi, nghỉ sớm đi."
Khương Duật Bạch không dám nhìn anh, chỉ khẽ nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Nói xong, Lục Cẩm Diên xoay người đi về phòng ngủ.Nhưng đêm đó, Khương Duật Bạch ngủ rất bất an.Trong mơ, cậu như trở về tuổi thơ, bị nhốt trong phòng cả ngày, chỉ có thể bám vào lan can song sắt nhìn xuống.Cháu của bảo mẫu và con cái nhà hàng xóm chơi đùa ngoài sân, tiếng cười vang xa, cậu thò tay qua khe lan can, rồi cố nhét đầu ra ngoài, muốn chui khỏi nhà giam song sắt.Không may, đầu cậu kẹt trong lan can.Cậu đau, cũng rất sợ, nhưng không dám khóc, không dám kêu to, sợ ba càng ghét cậu, chỉ có thể chịu đựng, cho đến khi bảo mẫu mang cơm tối đến mới phát hiện cậu bị kẹt.Hôm đó ba quả nhiên nổi giận lớn, cau mày quát, hỏi sao cậu không ngã chết luôn cho rồi.Cậu cuối cùng bị dọa khóc to, bản năng gọi "Mẹ".Kết quả, ba nghe xong càng điên cuồng, trực tiếp xách cậu ném vào phòng giam, sập cửa bỏ đi."
Mẹ...
Tớ muốn mẹ..."
Cậu bé bất lực bám cạnh cửa, khóc nức nở đến nghẹn thở, chỉ biết lặp lại: "Tớ muốn mẹ..."
"Mẹ..."
Nước mắt trào ra từ đôi mắt nhắm chặt, chảy dọc theo gò má, Khương Duật Bạch siết chặt ngực, thở hổn hển như trong mơ.Trong phòng ngủ, Lục Cẩm Diên nghe động tĩnh từ phòng khách, không kịp mang giày, chân trần chạy ra.Anh bật đèn tường, rồi thấy cảnh khiến anh khó thở.Dưới ánh trăng, Khương Duật Bạch nằm trên sofa, lông mày thanh tú nhíu chặt, nhắm mắt lệ rơi đầy mặt.Anh bước tới, quỳ trước sofa, khàn giọng gọi: "Tiểu Bạch, tỉnh dậy, Tiểu Bạch..."
Nhưng Khương Duật Bạch chìm sâu trong ác mộng, nước mắt vẫn lăn dài không ngừng.Bàn tay siết ngực càng thu chặt, móng tay hồng nhạt giờ trắng bệch, miệng lẩm bẩm: "Mẹ..."
Lục Cẩm Diên nín thở, đặt tay lên mu bàn tay lạnh giá của cậu, tay kia nhẹ nhàng luồn vào ngực cậu, cố kéo bàn tay gần như co rút ra.Bàn tay ấy giật một cái, đột nhiên nắm chặt tay anh.Chặt như người chết đuối bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.Lục Cẩm Diên nắm lại tay cậu, truyền hơi ấm, khẽ gọi: "Tiểu Bạch, cậu gặp ác mộng, tỉnh dậy..."
Dưới sự gọi liên tục, Khương Duật Bạch cuối cùng mở mắt.Đôi mắt đẹp như thủy tinh lưu ly ngập nước mắt, dưới ánh trăng như hồ nước vỡ vụn, đẹp đến khiến người ta run rẩy.Lục Cẩm Diên cảm giác tim như bị dẫm lên mảnh thủy tinh sắc nhọn, đau đến máu me đầm đìa, gần như lạc giọng: "Tiểu Bạch..."
Giây sau, người trên sofa ngồi dậy, lao vào lòng anh.Anh theo phản xạ dang tay, ôm chặt người nhào vào ngực."
Lục Cẩm Diên..."
Khương Duật Bạch ôm cổ anh, giọng nghẹn ngào đứt quãng: "Lục Cẩm Diên, tớ đau lắm..."
"Ngoan, không sao, chỉ là mơ..."
Lục Cẩm Diên run như lá thu, vài giây sau mới cẩn thận ôm chặt thân hình mảnh khảnh trong lòng.Khương Duật Bạch vùi mặt vào hõm vai anh, nước mắt như vòi nước hỏng, tuôn trào không ngừng.Như muốn trút hết nước mắt bao năm chưa rơi trong một đêm.Vai áo nhanh chóng ướt đẫm, Lục Cẩm Diên vuốt gáy cậu, môi khô khẽ chạm đỉnh đầu, dùng giọng trầm nhẹ an ủi: "Không sao, tớ ở đây, Tiểu Bạch đừng sợ..."
Anh chưa từng biết nước mắt một người có thể nóng bỏng đến thế.Càng không biết nước mắt một người có thể khiến anh đau lòng đến thế.Không biết qua bao lâu, nước mắt Khương Duật Bạch dần ngừng.Lục Cẩm Diên không biết từ lúc nào đã ngồi lên sofa, ôm cậu an ổn trong lòng, tay vuốt ve lưng và cổ cậu, như dỗ dành một con thú nhỏ bị thương.Khương Duật Bạch khóc đến đầu óc choáng váng, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.Lúc này cậu mới nhận ra mình như con koala, treo cả người trên Lục Cẩm Diên."
Lục Cẩm Diên..."
Cậu ngượng ngùng cựa quậy, dùng giọng khàn khàn thỉnh cầu: "Cậu, cậu thả tớ ra được không..."
"Không, tớ không thả."
Lục Cẩm Diên siết chặt tay, môi nóng chậm rãi cọ bên tai cậu: "Lần này, là cậu ôm tớ trước, Khương Duật Bạch."⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).