Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  {Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm

{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Chương 69 - Hôn Nhau Và Ôm Nhau Trong Tuyết Đầu Mùa


Editor: Tiểu Tinh ThầnDù Khương Duật Bạch đã chuẩn bị tinh thần cho những gì sẽ xảy ra khi mặc bộ đồng phục này, cậu vẫn bị đôi mắt đen bùng cháy như ngọn lửa của Lục Cẩm Diên nhìn đến chân mềm nhũn.Lục Cẩm Diên không muốn làm cậu sợ, kiên nhẫn chờ vài giây.Cuối cùng, Khương Duật Bạch bước tới, dẫm lên tấm thảm lông xù, từng bước tiến lại: "Lục Cẩm Diên..."

"Anh đây."

Lục Cẩm Diên giơ tay nắm lấy vòng eo thon dưới bộ đồng phục cấp ba, kéo cậu ngồi lên đùi mình, gần như thở dài hỏi, "Bắt đầu mở quà từ đâu đây?"

Ký ức cơ thể bị đánh thức, cậu khẽ run theo phản xạ, nhưng không lùi bước, mà vươn đôi tay trắng tuyết, chủ động ôm cổ anh...Mọi âm thanh chìm vào đêm tĩnh lặng, gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, nhưng trong nhà ấm áp như mùa xuân.Có khoảnh khắc, tình yêu và khát khao trong lòng Lục Cẩm Diên đạt đỉnh, suýt không kìm được muốn phá hủy món quà sinh nhật tuyệt đẹp này.Hóa ra khi yêu nồng nàn đến mức độ nào đó, nó sẽ biến thành sự hủy diệt, muốn bất chấp tất cả lao vào ngọn lửa thiêu đốt cùng người yêu...Đến nửa đêm, Khương Duật Bạch kiệt sức nằm trong lòng anh, tai áp vào ngực, nửa tỉnh nửa mơ khẽ gọi: "Lục Cẩm Diên..."

"Ừ."

Lục Cẩm Diên dịu dàng đáp, "Anh đây."

"Món quà sinh nhật cuối cùng em tặng anh... là muốn nói với anh..."

Khương Duật Bạch cọ nhẹ vào ngực anh, "Đừng tiếc nuối vì những ngày đã bỏ lỡ em, bởi vì..."

"Khoảng thời gian sau khi gặp anh mới là quãng đời đẹp nhất của em."

Lục Cẩm Diên siết chặt vòng ôm, khẽ đáp: "Anh cũng thế."

Sau khi gặp Khương Duật Bạch, anh mới hiểu thế nào là yêu.Thế nào là thực sự tồn tại.---Hôm sau, Khương Duật Bạch tỉnh dậy đã gần 11 giờ."

Chào buổi sáng, vợ."

Lục Cẩm Diên lập tức kề sát hôn cậu, nụ cười ánh lên trong mắt cho thấy anh đã tỉnh từ lâu."

Chào buổi sáng..."

Khương Duật Bạch mơ màng lên tiếng, lại vùi mặt vào chăn ấm.Lục Cẩm Diên ôm cả người lẫn chăn: "Vẫn chưa ngủ đủ à?"

"Không công bằng..."

Khương Duật Bạch lộ đôi mắt, ủy khuất tố cáo, "Sao anh trông chẳng mệt chút nào?"

Rõ ràng cả hai cùng đi ngủ, không, Lục Cẩm Diên ngủ muộn hơn, vì còn phải giúp cậu dọn dẹp..."

Vì thể lực anh tốt chứ sao."

Lục Cẩm Diên cười tủm tỉm, "Chờ em quen, từ từ theo kịp nhịp anh, sẽ không khó chịu thế nữa."

Khương Duật Bạch khẽ lắc đầu: "Em chẳng tin anh."

Cái mức độ đó, làm sao quen được chứ?"

Thật mà, chồng không lừa vợ đâu."

Lục Cẩm Diên thì thầm dỗ, "Không tin, mình thử thêm vài lần..."

Hai người đùa giỡn trên giường một lúc, Khương Duật Bạch đói bụng, chuẩn bị dậy ăn gì đó.Vừa ngồi dậy, mắt cậu chạm đến bộ đồng phục trên thảm, không khỏi hít một hơi: "Lục Cẩm Diên!"

"Đây, đây."

Lục Cẩm Diên đang lấy quần áo cho cậu, nghe tiếng quay lại, "Sao thế?"

"Anh xem đồng phục của em..."

Khương Duật Bạch chỉ vào đống quần áo chẳng còn nguyên dạng, còn có vết khả nghi, "Em bảo cởi ra trước, anh cứ không chịu..."

Lục Cẩm Diên đặt quần áo lên giường, cúi xuống nhặt bộ đồng phục bẩn: "Tại em mặc đồng phục trông quá trong sáng—ý anh là anh sẽ chịu trách nhiệm giặt sạch, sạch như mới!"

"Thế còn được."

Khương Duật Bạch miễn cưỡng đồng ý, kiễng chân xuống giường rửa mặt.Lục Cẩm Diên theo sau vào nhà vệ sinh, mong ngóng hỏi: "Thế lần sau vợ mặc đồng phục cấp ba là khi nào?"

Khương Duật Bạch: "..."

Lục Cẩm Diên: "Mai?

Mốt?

Ngày kia cũng được!"

Khương Duật Bạch: "Tránh ra, đừng cản em đánh răng."

Ăn trưa xong, Khương Duật Bạch chuẩn bị đến tiệm xăm.Ra đến cửa, Lục Cẩm Diên quấn khăn quàng kín mít cho cậu, đeo găng lông xù, sợ cậu bị lạnh."

Chào mừng đến với tiệm~" Lê Thanh thò đầu từ quầy, kinh ngạc kêu lên, "Oa!

Anh Duật Bạch mặc nhiều quần áo thế mà sao chẳng mũm mĩm tí nào?"

"Vì anh Duật Bạch của em gầy quá, nuôi thế nào cũng không béo."

Lục Cẩm Diên cười tiếp lời, cẩn thận tháo găng cho cậu.Lê Thanh bĩu môi: "Ghen tị chết em..."

"Ghen gì?"

Lê Tư hai tay đút túi bước ra, dạy em gái, "Con gái béo chút mới tốt."

Khương Duật Bạch gật đầu đồng tình: "Anh em nói đúng."

Hôm nay là ngày cuối mở cửa trước năm mới của tiệm xăm, Khương Duật Bạch có hai khách hàng hẹn chiều, nhanh chóng vào trạng thái làm việc.Lục Cẩm Diên không làm phiền, ngồi trên sofa phòng khách chơi điện thoại, chẳng may thành bảng hiệu sống của tiệm, hầu như mọi cô gái đến tư vấn xăm đều lén nhìn anh."

Soái ca có đối tượng rồi."

Lê Thanh khẽ giải thích với khách hỏi cách liên lạc, "Đối tượng là thợ xăm trong tiệm."

"Hả?"

Khách ngạc nhiên há hốc miệng, "Thật không?"

"Thật."

Lê Thanh chỉ bức ảnh thợ xăm trên tường, "Thấy ảnh kia không?"

Khách nhìn theo, mắt trợn to: "Thợ xăm tiệm các anh đẹp quá trời luôn?"

Lục Cẩm Diên vốn không để ý xung quanh, đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt sắc bén liếc khách.Khách giật mình, vô thức nép vào Lê Thanh.Lê Thanh chẳng hay biết, còn đắc ý nhướng mày: "Chắc chắn rồi!"

"Khoan—" Khách phản ứng lại, "Vậy họ là một cặp đồng tính?"

"Đúng."

Lê Thanh gật mạnh, "Trông có xứng đôi không?"

Tiễn khách, Lê Thanh nghe điện thoại vang giọng nữ thân thuộc: "Alipay nhận được một nghìn tệ."

Cô lập tức phấn khích lấy điện thoại: "A a a ai chuyển tiền cho em?"

"Lì xì năm mới trước cho em."

Lục Cẩm Diên giơ điện thoại, "Lần sau trong tiệm có người hỏi cách liên lạc của Tiểu Bạch, nhớ trả lời như hôm nay."

"Ok!

Tuyệt đối không vấn đề!"

Lê Thanh sảng khoái đồng ý, mặt rạng rỡ đi khoe với anh trai.Một câu "xứng đôi không" đổi được lì xì một nghìn, quá hời!Một giờ sau, Khương Duật Bạch đang dọn dụng cụ, Lê Thanh vào phòng làm việc, định lặp lại chiêu phát tài: "Anh Duật Bạch, em thấy anh với Lục Cẩm Diên siêu xứng đôi!"

Cậu ngừng tay, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: "Hả?"

"Em nói—" Lê Thanh lớn giọng, "Anh với Lục Cẩm Diên trông siêu xứng đôi!"

Khương Duật Bạch ngẩn ra, rồi cong môi: "Cảm ơn."

Chiêu phát tài thất bại, Lê Thanh chạy biến ra ngoài.Lê Tư quay đầu nhìn bóng lưng em gái, mời: "Tiểu Bạch, năm nay em có đến nhà bọn anh ăn Tết không?"

Khương Duật Bạch lắc đầu: "Không cần đâu."

"Em cãi nhau với gia đình, năm nay chỉ có thể ở lại chung cư ăn Tết.

Nếu Lục Cẩm Diên về nhà, chẳng lẽ em định đón giao thừa một mình?"

Lê Tư tiếp tục khuyên, "Về nhà bọn anh đi, bà nội cũng nhớ em."

Khương Duật Bạch chưa kịp từ chối lần nữa, hành lang vang lên giọng trầm thấp: "Tiểu Bạch ở đâu, tôi ở đó."

Lục Cẩm Diên xuất hiện ở cửa, mắt nhìn cậu, nhưng nói với Lê Tư: "Giao thừa năm nay tôi sẽ ở cùng Tiểu Bạch, không phiền anh Lê lo lắng."

"Ok..."

Lê Tư nhún vai, "Anh không có ý gì, đừng hiểu lầm."

"Còn nữa—" Lục Cẩm Diên sửa lại, "Đó không phải chung cư của bọn tôi, đó là nhà của bọn tôi, là nhà của tôi và Tiểu Bạch."

---6 giờ tối, công việc xăm hình của Khương Duật Bạch hoàn tất.Hai anh em đứng ở cửa tiễn, Lê Tư tay đút túi, lười biếng nói: "Vậy sang năm gặp?"

Khương Duật Bạch vẫy tay: "Sang năm gặp."

Lục Cẩm Diên ôm vai cậu xoay người, khẽ hỏi: "Tối ăn gì?"

"Về nhà ăn."

Khương Duật Bạch nghiêng mặt, "Tùy tiện làm gì đó."

Lục Cẩm Diên nấu gì cũng ngon hơn đồ ngoài, mang một hương vị đặc biệt."

Ok."

Lục Cẩm Diên mỉm cười, "Về nhà thôi."

Trên đường về, Khương Duật Bạch vô tình nhìn ra cửa sổ xe, mở to mắt, kinh ngạc: "Tuyết rơi?"

Lục Cẩm Diên cũng thấy bông tuyết bay trong ánh đèn, cười: "Tuyết đầu mùa năm nay, cuối cùng cũng đến."

"Cứ tưởng dự báo thời tiết lại lừa."

Khương Duật Bạch mở cửa sổ, thò tay hứng tuyết.Lục Cẩm Diên liếc cậu: "Lạnh, đừng thò tay ra."

Khương Duật Bạch ngoan ngoãn rụt tay, nhưng mắt vẫn nhìn những bông tuyết lúc ẩn lúc hiện."

Đừng gấp, sắp đến nhà rồi."

Lục Cẩm Diên lái xe vào khu, dừng trước chung cư, "Đi, xuống xem tuyết nào."

Chỉ một lúc, tuyết lớn đã phủ trắng mặt đất, để lại dấu chân nhạt khi giẫm lên."

Sáng mai dậy, tuyết chắc dày lắm."

Khương Duật Bạch nhìn bông tuyết lấp lánh dưới đèn đường, như những con bướm nhỏ trong suốt, không kìm được lại giơ tay hứng.Lục Cẩm Diên đến gần: "Vậy mai anh đắp cho em một người tuyết."

"Thật không?"

Khương Duật Bạch xoay người, mắt sáng lấp lánh, "Anh biết đắp người tuyết?"

"Đương nhiên."

Lục Cẩm Diên vươn tay, ôm đôi tay lạnh buốt của cậu vào lòng bàn tay, "Đắp một chú thỏ nhỏ, một con sói xám, để chúng nắm tay nhau."

Khương Duật Bạch cười: "Anh lừa em, anh không biết đâu."

"Không lừa."

Lục Cẩm Diên hôn tay cậu, "Tiểu Bạch, em biết một truyền thuyết không?"

"Truyền thuyết gì?"

Khương Duật Bạch phối hợp hỏi.Lục Cẩm Diên nhìn cậu chăm chú: "Nghe nói hôn nhau dưới tuyết đầu mùa, hai người sẽ bên nhau đến đầu bạc."

Khương Duật Bạch nghĩ: "Vì tuyết làm tóc bạc trắng hả?"

"Đúng thế."

Lục Cẩm Diên cũng cười, "Vợ thông minh thật."

"Vậy chờ chút nữa mình hôn."

Khương Duật Bạch nhìn lên, dừng ở tóc anh, "Chờ tuyết bám trên tóc nhiều hơn."

Lục Cẩm Diên bị sự đáng yêu làm tan chảy: "Ok, chờ chút."

Hai người đứng dưới đèn đường, để bông tuyết nghịch ngợm bám lên tóc, lông mi, và vai họ."

Xong chưa?"

Một lát sau, Lục Cẩm Diên không nhịn được hỏi, "Đừng đứng lâu trên tuyết, cẩn thận—"Giọng đột nhiên ngắt.Khương Duật Bạch kiễng chân, nhắm mắt hôn lên môi anh.Thần thái thành kính như cầu nguyện với thần linh, mong họ bên nhau đến đầu bạc.Bông tuyết lạnh tan dưới nhiệt độ cơ thể, Lục Cẩm Diên chủ động đáp lại, hôn sâu.Nụ hôn nóng bỏng, như khiến linh hồn run rẩy.Lâu sau, Lục Cẩm Diên buông người gần như ngạt thở, tựa trán vào cậu: "Thở đi..."

Khương Duật Bạch cố bình ổn hơi thở: "Lục Cẩm Diên, em có nói em yêu anh chưa?"

Tim Lục Cẩm Diên rung lên, giọng khàn: "Đáng lẽ anh phải nói trước."

"Được."

Khương Duật Bạch ngoan ngoãn đáp, "Vậy anh nói trước."

"Khương Duật Bạch, anh yêu em."

Lục Cẩm Diên dịu dàng mà trang trọng hứa, "Anh sẽ mãi yêu em, đến khi ngừng thở."

"Lục Cẩm Diên, em cũng yêu anh."

Khương Duật Bạch đáp lại, "Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta."

Họ gặp nhau dưới nắng hè gay gắt, yêu nhau trong ánh trăng mùa thu, ôm nhau trên nền tuyết mùa đông, và sẽ cùng nhau đi qua vô số mùa thay đổi.Một ngày nào đó, họ sẽ nắm tay nhau lên mặt trăng.Hoàn Chính Văn

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Huhu ngọt quớ mí nàng ưiiii.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Phiên Ngoại 1 - Nụ Hôn Qua Điện Thoại


Editor: Tiểu Tinh Thần
Lại một mùa hè, nắng gắt như đổ lửa.Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua khe rèm chiếu vào phòng ngủ, chuông báo thức trên điện thoại vang lên, một cánh tay trắng tuyết thon dài vươn ra.Sờ lấy điện thoại trên đầu giường, Khương Duật Bạch mở mắt, tắt báo thức rồi chuẩn bị rời giường.Nhưng vừa đứng dậy, đã bị cánh tay rắn chắc vòng quanh eo kéo trở lại."

Vợ, chào buổi sáng..."

Lục Cẩm Diên mắt khép hờ, môi mỏng chạm vào bờ vai mịn màng, khẽ hôn lên dấu đỏ chưa tan."

Chào buổi sáng..."

Khương Duật Bạch cứng người, chỉ có thể nhẹ giọng nhắc, "Lát nữa có chuyến bay, em phải dậy."

Nghe nhắc đến chuyến bay, Lục Cẩm Diên lập tức tỉnh táo, vòng tay siết chặt hơn: "Anh thật sự không thể đi cùng em sao?"

Từ khi bắt đầu kỳ hai năm hai đại học, Khương Duật Bạch đã vào học tại phòng vẽ của thầy Đơn.

Với thiên phú vượt trội và nỗ lực, cậu nhanh chóng trở thành học trò cưng của thầy.Thầy Đơn rất quý cậu, yêu cầu khắt khe hơn với cậu so với các học sinh khác, nhưng cũng dốc lòng truyền dạy, tạo nhiều cơ hội để cậu tỏa sáng trong giới tranh sơn dầu.Hè này, Khương Duật Bạch tham gia một cuộc thi tranh sơn dầu do hiệp hội mỹ thuật nước ngoài tổ chức.

Hành trình khứ hồi cộng thời gian thi đấu kéo dài hơn nửa tháng."

Nửa tháng, mười lăm ngày, 360 tiếng, 21.600 phút—" Lục Cẩm Diên cắn nhẹ vai tròn, giọng mơ hồ, "Anh sẽ phát điên mất..."

Kể từ khi sống chung, họ chưa từng xa nhau lâu như vậy.

Chỉ nghĩ đến những ngày không có vợ, anh đã thấy nghẹt thở."

Chúng ta có thể gọi điện, gọi video."

Khương Duật Bạch vuốt cằm căng thẳng của anh, dịu dàng an ủi, "Chỉ nửa tháng, sẽ qua nhanh thôi."

Biết lịch thi đấu, Lục Cẩm Diên định đặt vé bay cùng cậu sang Mỹ, nhưng bị cậu ngăn lại.Kỳ hai năm ba, Lục Cẩm Diên bắt đầu cùng vài bạn học làm dự án khởi nghiệp, bận rộn tối tăm mặt mũi.

Khó khăn lắm mới được nghỉ hè, cậu không muốn bạn trai vì mình mà phải chạy qua chạy lại."

Nhưng nửa tháng này anh không ôm được em, không hôn được em, không chạm được em, cũng không thể..."

Lục Cẩm Diên càng nghĩ càng tủi thân, "Vợ, em nỡ lòng nào bỏ anh một mình sao?"

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, nhẫn tâm đáp: "Anh không buông ra, trễ chuyến bay là em không kịp thi đấu đâu."

Không dám đùa với chuyện thi đấu, Lục Cẩm Diên miễn cưỡng thả lỏng tay, nhưng mắt vẫn dính chặt vào cậu như keo.Khương Duật Bạch thay quần áo, quay lại mép giường, cúi xuống hôn môi bạn trai: "Anh ngoan nhé, chờ em về sẽ bù cho anh, được không?"

"Bù cái gì?"

Mắt Lục Cẩm Diên sáng lên.Ở bên nhau lâu vậy, "bù" hay "quà" trong miệng vợ chưa từng làm anh thất vọng.Khương Duật Bạch vuốt tóc mái rũ xuống, hơi ngượng cười: "Tạm giữ bí mật, anh cứ mong chờ đi."

"Ok!"

Đôi tai sói xám cụp xuống được dỗ ngay, Lục Cẩm Diên nhảy xuống giường, "Vợ, em rửa mặt đi, anh chuẩn bị bữa sáng!"

Khương Duật Bạch rửa mặt xong, kiểm tra hành lý lần nữa, xác nhận đủ đồ, kéo vali ra phòng khách."

Lại đây, ăn chút gì đã."

Lục Cẩm Diên vừa lấy sandwich ra, đặt lên bàn.Khương Duật Bạch bước tới, cắn một miếng sandwich đầy trứng, thịt hun khói, rau và phô mai, ngon đến mức cậu híp mắt.Hơn một năm qua, tay nghề nấu ăn của Lục Cẩm Diên càng tiến bộ, từ món Trung đến Tây, Pháp, đều làm được.

Thậm chí bánh ngọt, bánh kem, bánh mì cũng học, giúp cậu thỏa mãn ước mơ Tiramisu."

Ăn từ từ, còn thời gian."

Lục Cẩm Diên liếc đồng hồ treo tường, đẩy ly sữa gần tay cậu, "Uống miếng sữa, cẩn thận nghẹn."

Ăn xong sandwich, Khương Duật Bạch lau môi và tay: "Em phải đi đây."

Lục Cẩm Diên xách vali ra cửa, xác nhận lại: "Thật không cần anh đưa em ra sân bay?"

"Không cần."

Khương Duật Bạch kiễng chân, hôn tạm biệt, "Lục Cẩm Diên, em sẽ về nhanh thôi."

Lục Cẩm Diên nắm eo thon, kéo cậu vào lòng, tay kia bóp cằm nâng lên, hung hăng hôn xuống.Hôn đến khi môi lưỡi Khương Duật Bạch tê dại, anh mới miễn cưỡng tách ra: "Vợ, anh sẽ nhớ em từng phút từng giây, em cũng phải nhớ anh..."

"Ừ..."

Khương Duật Bạch cố bình ổn nhịp tim, "Trừ lúc vẽ tranh, em sẽ luôn nhớ anh."

Lục Cẩm Diên hít sâu, hạ quyết tâm thả tay: "Vợ, em đi đi, anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ."

---Đây không phải lần đầu Khương Duật Bạch ra nước ngoài.

Hè năm ngoái, Lục Cẩm Diên đưa cậu đi biển, đông năm ngoái đi trượt tuyết.Nhưng lần này cậu đi thi đấu, không có Lục Cẩm Diên bên cạnh, nên vừa xuống máy bay, cậu đến thẳng khách sạn làm thủ tục nhận phòng.Cùng tham gia thi đấu còn có Sở Trạch, một học sinh khác của thầy Đơn.

Sau khi đặt hành lý, Sở Trạch hào hứng gõ cửa phòng cậu: "Bạch, trước đây anh từng học ở Mỹ một năm, quen thuộc chỗ này lắm, để anh dẫn em đi dạo nhé?"

"Không cần, cảm ơn."

Khương Duật Bạch lịch sự từ chối, "Em muốn nghỉ một chút, rồi gọi điện cho bạn trai."

"Bạn trai?"

Sở Trạch ngẩn ra, "Em có bạn trai?"

Khương Duật Bạch gật đầu: "Có, anh ấy từng đến phòng vẽ."

Sau khi công khai trên vòng bạn bè, họ không giấu mối quan hệ, chỉ là ở nơi công cộng không quá thân mật."

Ý em là..."

Sở Trạch cố nhớ lại, "Chẳng lẽ là anh chàng cao to đẹp trai hay đến phòng vẽ đón em?"

Khương Duật Bạch: "Là anh ấy."

Sở Trạch nhìn cậu, giọng hơi phức tạp: "Hóa ra em có bạn trai..."

"Anh đi dạo trước đi, tối gặp lại."

Khương Duật Bạch lùi lại, đóng cửa.Quay lại bàn, cậu mở WeChat nhắn tin báo bình an cho Lục Cẩm Diên: [Em đến khách sạn rồi.]Dường như anh luôn ôm điện thoại chờ tin, gần như trả lời ngay bằng cuộc gọi thoại.Khương Duật Bạch bắt máy: "Alo."

"Vợ..."

Lục Cẩm Diên kéo dài giọng gọi, nghe uể oải, "Sao anh thấy em đi lâu lắm rồi vậy?"

"Rõ ràng mới hơn mười tiếng."

Khương Duật Bạch bật cười, "Chỗ em vẫn là sáng, trong nhà đã tối rồi nhỉ?"

"Ừ, tối rồi."

Lục Cẩm Diên thở dài, "Sắp trải qua đêm đầu tiên không có vợ ôm."

Hai người trò chuyện một lúc, Khương Duật Bạch khẽ nói: "Không nói nữa, anh nghỉ sớm đi."

"Ok, em ngồi máy bay lâu vậy, chắc mệt lắm."

Lục Cẩm Diên hôn chụt qua điện thoại, "Rảnh thì gọi cho anh."

Chiều, Khương Duật Bạch theo thầy Đơn nộp tài liệu cho ban tổ chức, cuối cùng bị Sở Trạch kéo đi dạo một vòng gần đó.Ăn tối xong về khách sạn, cậu tắm, lau tóc, đi ra mép giường, do dự có nên gọi cho bạn trai.Ngay lúc đó, màn hình điện thoại hiện yêu cầu gọi video từ Lục Cẩm Diên.Khương Duật Bạch cong môi, ngồi lên giường, giơ điện thoại mở video."

Vợ, em ăn tối—" Lục Cẩm Diên cũng ngồi trên giường, ánh mắt dừng lại trên người đối diện, đột nhiên quên mất nửa câu sau.Khương Duật Bạch vừa tắm xong, làn da trắng hồng, mặt mày ướt át, tóc đuôi ngựa nhỏ nước, chảy theo cổ thon, lượn qua xương quai xanh nổi bật, mất hút trong cổ áo rộng.Dù đã thấy bao lần, Lục Cẩm Diên vẫn không cưỡng nổi thỏ nhỏ ướt át, mắt tối sầm lại."

Anh..."

Khương Duật Bạch nhận ra ánh mắt anh thay đổi, "Anh kiềm chế chút, đừng nhìn em thế..."

Dù sao họ đang cách nhau hai đất nước, như Lục Cẩm Diên nói, không thấy, không chạm được, có lên lửa cũng chỉ tự chịu."

Vợ, em buồn ngủ chưa?"

Lục Cẩm Diên nhìn chằm chằm, đổi chủ đề bất ngờ."

Chưa."

Khương Duật Bạch lắc đầu, "Lệch múi giờ chưa quen, tối nay chưa chắc ngủ được."

May mà cậu mang theo thú bông sói xám, còn lưu mùi của Lục Cẩm Diên, tối ôm thử xem.Lục Cẩm Diên cười: "Vậy anh nghĩ cách giúp em ngủ ngon, được không?"

"Làm được à?"

Khương Duật Bạch mở to mắt, "Làm thế nào?"

Lục Cẩm Diên không trả lời thẳng, mà năn nỉ: "Vợ, đưa mặt gần màn hình chút."

"Ok."

Khương Duật Bạch vui vẻ đáp ứng, kề mặt sát màn hình.Nét mặt phóng to càng tinh xảo, Lục Cẩm Diên cũng kề gần điện thoại, khẽ nói: "Vợ, hôn một cái."

Dù hơi ngượng, Khương Duật Bạch vẫn chu môi, "chụt" một tiếng qua màn hình."

Chưa đủ."

Lục Cẩm Diên nhìn đôi môi hé mở, giọng khàn đi, "Bình thường anh hôn em thế nào?"

Khương Duật Bạch mặt nóng: "Lục Cẩm Diên..."

"Anh sẽ cắn môi dưới của em trước, nhân lúc em đau mở hàm răng thì luồn vào, mạnh mẽ liếm qua vòm miệng..."

Lục Cẩm Diên miêu tả chi tiết từng câu, "Vòm miệng em nhạy cảm lắm, anh liếm cái là em sẽ kêu hừ đáng yêu, lưỡi cũng trốn đi, nhưng anh sẽ ngậm lấy cái lưỡi thẹn thùng..."

Giọng trầm dễ nghe qua dòng điện càng thêm từ tính, khiến màng tai Khương Duật Bạch tê dại."

Vợ, anh muốn hôn lưỡi em..."

Ánh mắt nóng bỏng của Lục Cẩm Diên như xuyên qua màn hình, như muốn đè cậu vào lòng hôn đến trời đất mịt mù.Khương Duật Bạch bị mê hoặc, vô thức thè lưỡi hồng tươi ra."

Vợ ngoan quá..."

Thấy cậu hợp tác hơn tưởng tượng, Lục Cẩm Diên kiên nhẫn dẫn dắt, "Hôn môi xong, anh sẽ hôn vợ chỗ nào tiếp theo?"

Lý trí của Khương Duật Bạch đã bị ánh mắt anh thiêu cháy, ngón tay hồng nhạt từ môi trượt xuống cổ: "Hôn chỗ này..."

"Vợ nóng không?"

Lục Cẩm Diên gối đầu nửa nằm, "Nóng thì kéo áo ngủ lên chút..."

Quá khứ trắng trong như tờ giấy, mọi trải nghiệm của Khương Duật Bạch đều từ Lục Cẩm Diên, và hôm nay cậu lại học thêm một điều mới.Hóa ra dù cách cả đại dương qua điện thoại, Lục Cẩm Diên vẫn có cách khiến cậu nức nở khóc...Không biết bao lâu, Khương Duật Bạch mắt đuôi đỏ hồng, ôm điện thoại nhắm mắt, nghe người bên kia dỗ ngủ.Còn Lục Cẩm Diên bên kia đại dương, xác nhận cậu đã ngủ, mới lưu luyến cúp máy.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Ủa vậy cũng được hả!?Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Phiên Ngoại 2 - Quà Tặng Của Tiểu Bạch Thỏ


Editor: Tiểu Tinh ThầnSáng hôm sau khi tỉnh dậy, Khương Duật Bạch phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ôm con sói xám bông ngủ cả đêm.Khương Duật Bạch cúi mắt hôn lên đầu con bông, với tay lấy điện thoại trên giường, vừa mở WeChat thì tin nhắn chào buổi sáng của Lục Cẩm Diên đập ngay vào mắt.Khương Duật Bạch trả lời chào buổi sáng, bên kia lập tức gửi thêm tin nhắn mới.Lục Cẩm Diên: [Em, tối qua ngủ ngon không?]Khoảnh khắc ấy, ký ức xấu hổ của đêm qua ùa về trong đầu, Khương Duật Bạch đưa tay che nửa bên mặt, không thể tin nổi mình thật sự làm chuyện đó qua điện thoại cùng Lục Cẩm Diên...Lục Cẩm Diên: [Cho anh xem nào, em có đỏ mặt nữa không?]Khương Duật Bạch: [Ngủ ngon lắm, em dậy đây.]Lục Cẩm Diên gửi một tin nhắn thoại cổ vũ Khương Duật Bạch, có lẽ cảm thấy chưa đủ, lại thu thêm một video gửi tới.

Gương mặt đẹp trai của anh hiện lên trên màn hình, nghiêm túc thổi cầu vồng nịnh nọt Khương Duật Bạch.Khương Duật Bạch bật cười, tâm trạng vui vẻ đáp lại: [Cảm ơn anh.]Lúc này, nhóm chat ký túc xá 611 được ghim ở đầu cũng sôi nổi hẳn lên.Chu Phong: [Tiểu Bạch, cố lên nhé!

Tớ tin cậu nhất định làm được!]Thẩm Chiếu: [Tiểu Bạch xông lên!

Giành giải nhất, làm rạng danh nước nhà!]Khương Duật Bạch: [Cuộc thi tranh sơn dầu lần này chỉ có giải vàng, không có giải nhất...]Thẩm Chiếu: [Vậy thì giành giải vàng, làm rạng danh phòng 611!]Đinh Hồng Vũ: [Tiểu Bạch, Tiểu Tình cố ý làm video cổ vũ cho cậu, cậu có muốn xem không?]Khương Duật Bạch hơi bất ngờ, nhấn mở video, hóa ra là Tiểu Tình cùng nhóm bạn thân thu một đoạn vũ đạo cổ vũ.Các cô gái hotgirl mặc đồ đẹp, động tác vũ đạo vừa nhiệt tình vừa gợi cảm, tràn đầy sức sống tuổi trẻ xuyên qua màn hình ùa tới trước mặt.Thẩm Chiếu: [Oa oa oa!

Nhiều hotgirl quá!]Đinh Hồng Vũ: [Đừng mơ, toàn là fan của Tiểu Bạch thôi!]Đinh Hồng Vũ: [Tiểu Bạch, Tiểu Tình nhờ tớ hỏi cậu, cô ấy có thể làm chủ tịch fanclub của cậu không?]Khương Duật Bạch: [Thay tớ cảm ơn Tiểu Tình, nhưng tớ không có fanclub.]Lục Cẩm Diên: [Thôi nào mọi người, Tiểu Bạch phải đi chuẩn bị thi đấu rồi.]Thẩm Chiếu: [Ô ô ô!

Người phát ngôn chính thức của Tiểu Bạch xuất hiện!]Lục Cẩm Diên: [Người phát ngôn chính thức gì chứ?

Là bạn trai chính thức.]Nhóm chat ký túc xá lập tức đồng loạt công kích, Lục Cẩm Diên nhẹ nhàng hóa giải, ngay cả dấu chấm câu cũng toát lên vẻ khoe khoang tình cảm.Khương Duật Bạch bật cười, cảm giác căng thẳng hoàn toàn tan biến.Sau khi rửa mặt xong, Khương Duật Bạch rời phòng, hội hợp với thầy Đơn và mọi người, cùng đến địa điểm thi đấu."

Đừng căng thẳng, giữ tâm lý thoải mái."

Trước khi vào sân, Đơn Vinh dặn dò Sở Trạch, "Quan trọng không phải thứ hạng, mà là những gì em học được, hiểu chứ?"

Sở Trạch gật đầu mạnh mẽ: "Em hiểu, thầy Đơn!"

Thầy Đơn lại nhìn sang Khương Duật Bạch, giọng nhàn nhạt: "Cứ phát huy bình thường là được."

"Dạ, thầy."

Khương Duật Bạch bình tĩnh như mặt nước.Các họa sĩ trẻ từ khắp nơi trên thế giới tụ họp tại đây, cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế lần này áp dụng hình thức vẽ tại chỗ, thời gian thi đấu giới hạn trong mười ngày, chủ đề nhân vật, động vật, tĩnh vật, phong cảnh không bị hạn chế.Chẳng mấy chốc, màn hình lớn trung tâm hiển thị chủ đề cuộc thi — "Vẻ Đẹp".Lại một chủ đề rộng lớn, rộng đến mức có thể bao quát mọi thứ.Khương Duật Bạch cầm bút vẽ, trước mắt chậm rãi hiện lên gương mặt mà cậu cho là đẹp nhất.Lần này, Khương Duật Bạch vẽ mẹ mình trên mặt trăng.Mấy ngày sau đó, ngoài thời gian nghỉ ngơi ở khách sạn, Khương Duật Bạch đều ở địa điểm thi đấu, chăm chú hoàn thiện tác phẩm của mình.Lục Cẩm Diên mỗi tối đều gọi điện xuyên đại dương dỗ Khương Duật Bạch ngủ, nhưng biết cậu thi đấu tốn nhiều tâm sức, cách dỗ ngủ cũng đứng đắn hơn nhiều, mỗi lần đều đợi cậu ngủ say mới cúp máy.Chất lượng giấc ngủ tốt giúp trạng thái vẽ tranh của Khương Duật Bạch đạt đỉnh cao, vì thế cậu hoàn thành tác phẩm sớm hơn dự kiến, kết thúc cuộc thi trước ba ngày.Nhưng Sở Trạch vẫn còn ở địa điểm thi đấu, cả hai cùng đến, vé máy bay về cũng đặt chung.Thầy Đơn bảo hiếm khi đến Mỹ, muốn Khương Duật Bạch đi dạo quanh, không ngờ cậu chẳng có tâm trạng đi chơi.Sau một ngày kiên nhẫn chờ đợi, Khương Duật Bạch không nhịn được nói muốn về nước sớm để xử lý vài việc.Sở Trạch liếc mắt đã nhìn thấu ý Khương Duật Bạch, trêu chọc: "Nóng lòng về nhà hả, có người chờ ở nhà đúng là khác thật."

---Ngày Khương Duật Bạch về nước, trời quang vạn dặm.Khương Duật Bạch vốn muốn cho Lục Cẩm Diên một bất ngờ, nhưng không giấu nổi giọng điệu hào hứng, chưa lên máy bay đã bị bạn trai đoán ra.Cửa kính nửa trong suốt ở khu đón khách chậm rãi mở ra hai bên, Khương Duật Bạch đẩy hành lý bướcCậu vừa bước ra, lập tức thấy bóng dáng cao lớn của Lục Cẩm Diên ở khu chờ."

Tiểu Bạch!"

Gần như cùng lúc, Lục Cẩm Diên cũng tìm thấy Khương Duật Bạch trong đám đông, ba bước thành hai bước lao tới, một tay kéo cậu vào lòng.Khương Duật Bạch buông tay cầm vali, đón lấy cái ôm chắc chắn mạnh mẽ.Lục Cẩm Diên như nghiện, hít sâu hương vị quen thuộc, thì thầm bên tai cậu: "Em, anh nhớ em lắm, nhớ lắm..."

"Em cũng nhớ anh."

Khương Duật Bạch khẽ đáp.Mãi một lúc sau, Khương Duật Bạch mới chậm chạp nhận ra đây là sân bay đông người qua lại, nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta về nhà rồi ôm tiếp nhé..."

"Không chịu!"

Lục Cẩm Diên siết chặt hai tay, ôm Khương Duật Bạch sát vào lòng, "Lần sau không được bỏ anh lại nữa."

Khương Duật Bạch mím môi, kề sát tai Lục Cẩm Diên thì thầm: "Anh còn nhớ em nói về bù đắp không?"

Một giờ sau, cửa chính chung cư bị đẩy mạnh ra.Ngay sau đó, Khương Duật Bạch bị bóng dáng cao lớn của Lục Cẩm Diên đè vào khu vực hành lang, nụ hôn nóng bỏng vội vàng ập tới.Trong bóng tối vang lên tiếng nước chẹp chẹp, cho đến khi một tiếng rên khẽ cất lên, hai người trong lúc dây dưa vô tình chạm vào công tắc đèn phòng khách.Ánh đèn sáng như tuyết bật lên, Khương Duật Bạch tỉnh táo đôi chút, yếu ớt đẩy Lục Cẩm Diên: "Từ từ đã...

Quà..."

"Quà gì?"

Lục Cẩm Diên mạnh mẽ xoa Khương Duật Bạch, giọng khàn hẳn đi, "Em chính là món quà tuyệt nhất của anh..."

Khương Duật Bạch thở hổn hển: "Anh nhận, nhận được gói chuyển phát nhanh chưa?"

Hai phút sau, Lục Cẩm Diên tìm ra chiếc hộp: "Cái này hả?"

"Đúng rồi."

Má Khương Duật Bạch đỏ như hai đám mây hồng, "Anh mở ra xem..."

Lục Cẩm Diên kiên nhẫn mở hộp, ánh mắt đột nhiên khựng lại.Trong hộp là vài món đồ: một đôi tai thỏ hồng phấn mềm mại, một chiếc đuôi thỏ dài và dày với quả bông xù xì ở cuối, cùng vài sợi dây đai trông kỳ lạ."

Cái này là..."

Ngón tay thon dài của Lục Cẩm Diên chạm vào chiếc đuôi thỏ, anh ngẩng mắt, đáy mắt bùng lên ngọn lửa đáng sợ, "Hình dáng thật của em hả?"

Ánh mắt Lục Cẩm Diên quá nguy hiểm, Khương Duật Bạch vô thức lùi một bước, nhưng ngay giây sau đã bị bàn tay như gọng sắt kéo trở lại."

Chưa bắt đầu đâu, ngoan nào..."

Hơi thở Lục Cẩm Diên nóng đến đáng sợ, "Muốn bắt đầu đeo từ đâu đây?

Tai, hay đuôi?"

"Tai..."

Lông mi dài rậm của Khương Duật Bạch run rẩy, nhìn về chiếc đuôi thỏ trong hộp, "Cái đuôi đó... hình như không đeo được..."

Lục Cẩm Diên ấn Khương Duật Bạch ngồi lên đùi, cười khàn: "Sao lại không đeo được?

Để anh dạy em cho tử tế..."

Đêm đó, Tiểu Bạch thỏ tự gói mình cẩn thận để dâng cho sói xám.

Thế nên ba ngày tiếp theo, chú thỏ đáng thương không thể thoát khỏi miệng sói dữ...⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
 
Back
Top Bottom