- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Chương 29 - Người Có Dụng Tâm Kín Đáo Là Anh
Chương 29 - Người Có Dụng Tâm Kín Đáo Là Anh
Editor: Tiểu Tinh ThầnMấy bạn cùng phòng xúm lại, Đinh Hồng Vũ chỉ vào đôi giày bóng rổ hét lên: "Xịn thật!"
Dù không cướp được đôi giày phiên bản giới hạn, dáng vẻ nó đã khắc sâu trong đầu mọi người, muốn quên cũng chẳng nổi."
Không phải—" Thẩm Chiếu suýt quỳ sụp, "Anh Lục, cậu nói là không săn được mà?
Thế đôi giày trên chân cậu từ đâu ra?"
Lục Cẩm Diên cố nén nụ cười, giọng vui vẻ không giấu nổi: "Cậu đoán xem?"
"Không lẽ..."
Thẩm Chiếu lùi mấy bước, "Anh Lục, không lẽ cậu mua giày nhái cao cấp à?"
Lục Cẩm Diên nhíu mày, giọng không vui: "Giày nhái?
Mở to mắt nhìn kỹ lại đi!"
Chu Phong ôm cổ Thẩm Chiếu: "Lão tam, cậu nói gì thế?
A Diên sao lại đi giày nhái được?"
Thẩm Chiếu vừa nói xong đã biết mình sai.Nói một thằng con trai đi giày nhái trên sân bóng là thù không đội trời chung, kiểu muốn đánh nhau ngay."
Xin lỗi anh Lục, tại tớ mồm thối!"
Thẩm Chiếu giơ tay vờ tự tát, tích cực nhận lỗi, "Cậu chắc chắn không mang giày nhái, tớ chỉ quá sốc thôi!"
"Đúng thế anh Lục, đừng úp mở nữa, nói đi, đôi giày này từ đâu ra?"
Đinh Hồng Vũ sốt ruột, "Có cách nào giúp tớ cướp một đôi không?"
Lục Cẩm Diên không tính so đo với lão tam, vô thức nhìn sang Tiểu Bạch đang im lặng bên cạnh.Khương Duật Bạch đối mắt anh, khẽ lắc đầu.Lục Cẩm Diên ngẩn ra, rồi bình tĩnh lại từ hưng phấn.Tiểu Bạch chỉ cướp được một đôi, tặng anh, nếu bạn cùng phòng biết, khó tránh sẽ không vui.Dù anh thấy điều này chứng tỏ mình đặc biệt trong lòng Tiểu Bạch."
Bạn tớ giúp tớ săn."
Lục Cẩm Diên kìm xúc động khoe khắp thế giới, "Cậu ấy không nói trước, chắc muốn tạo bất ngờ."
"Đù!"
Đinh Hồng Vũ ghen tị đến mức giọng chua lòm, "Anh Lục, bạn gì thánh thiện thế?
Cướp được giày mà không giữ, tặng cậu?"
Thẩm Chiếu ôm Chu Phong: "Anh Lục, bạn cậu còn thiếu bạn không?
Tớ đăng ký được không?"
"Không được."
Lục Cẩm Diên cự tuyệt dứt khoát, liếc Khương Duật Bạch, thêm, "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Đây là món quà Tiểu Bạch tặng anh, chỉ dành riêng cho anh.Nghe mọi người khen mình, Khương Duật Bạch ngượng mím môi, cúi đầu mở điện thoại, nhắn Tề Đông Đông.Khương Duật Bạch: [Đông Đông, giày bóng rổ tặng Lục Cẩm Diên rồi.]Khương Duật Bạch: [Cậu ấy thích lắm, nhận được là mang luôn.]Tề Đông Đông: [Tớ bảo mà!
Chẳng có thẳng nam nào không mê giày bóng rổ, nhất là phiên bản giới hạn collab!]Tề Đông Đông: [Thế cậu yên tâm chưa?]Khương Duật Bạch: [Ừ.]Điều duy nhất làm cậu bất an là đôi giày này do bạn gái Đinh Hồng Vũ săn giùm.Nếu cậu không đăng bài Weibo đó, búp bê cầu nắng cũng chẳng nhường giày...Cậu đang nghĩ cách bù đắp cho Đinh Hồng Vũ, thì giọng quen vang lên: "Tiểu Bạch, chụp ảnh giúp tớ được không?"
"Hả?"
Khương Duật Bạch ngẩng lên, "Chụp gì?"
"Giày bóng rổ."
Lục Cẩm Diên cười rạng rỡ, chỉ đôi giày, "Tớ muốn đăng mạng xã hội."
"Được."
Khương Duật Bạch lấy lại tinh thần, cầm điện thoại đứng dậy, "Cậu muốn chụp kiểu gì?"
"Đứng đây được không?"
Lục Cẩm Diên tựa cửa ban công, rồi "chậc" một tiếng, "Ban công lộn xộn quá, chụp xấu."
Khương Duật Bạch định nói không sao, cậu chọn góc đẹp được, thì Lục Cẩm Diên hét: "Lão tam, lão tứ, qua dọn đồ đi!"
Thế là, để chụp ảnh, ký túc 611 bị ép tổng vệ sinh."
Cẩn thận ghê!"
Thẩm Chiếu mệt toát mồ hôi, vẫn ba hoa, "Không hổ anh Lục, chụp ảnh cũng kỹ hơn tụi tớ!"
Lục Cẩm Diên cười: "Ai mà không kỹ hơn cậu?"
Anh tạo dáng lại trước ban công, mắt dịu dàng cười: "Tiểu Bạch, chụp đi."
Khương Duật Bạch giơ điện thoại, nhắm anh.Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, Lục Cẩm Diên cao quá, chân dài, khoảng cách này không chụp nổi toàn thân.Cậu lùi vài bước, chậm rãi điều chỉnh góc.Lục Cẩm Diên đang cười, nhưng khi nhận ra đôi mắt sau màn hình chăm chú nhìn mình, anh bỗng căng thẳng.Hôm nay anh mặc đồ bình thường, hình như không hợp đôi giày mới.Tư thế này có ngố không?Càng nghĩ, cơ thể anh càng cứng, chân tay lúng túng, không biết để đâu.Khương Duật Bạch ngừng lại, nhìn người trong màn hình.Cậu vẽ nhiều người mẫu, quen trạng thái cứng đờ vì căng thẳng.Dù không hiểu Lục Cẩm Diên căng thẳng gì, cậu vẫn nói: "Lục Cẩm Diên, ngồi lên ghế đi."
Dưới chỉ đạo, Lục Cẩm Diên ngồi ghế tựa cửa, chân dài chạm đất, tư thế tự nhiên hơn.Khương Duật Bạch chụp vài tấm, khá ưng ý.Lục Cẩm Diên bỗng nói: "Tiểu Bạch, làm nổi giày bóng rổ nhé?"
Khương Duật Bạch ngạc nhiên: "Làm nổi giày?"
"Ừ."
Lục Cẩm Diên tựa tay lên ghế, khẳng định, "Làm nổi giày."
Khương Duật Bạch: "Được."
Quả nhiên, tư duy thẳng nam khó hiểu.Sau khi chụp, cậu gửi hết ảnh cho Lục Cẩm Diên, để anh tự chọn đăng.Hai phút sau, Lục Cẩm Diên thông báo bạn cùng phòng: "Tớ đăng tus rồi."
"Đù!"
Thẩm Chiếu phản ứng, "Anh Lục, cậu chụp ảnh để khoe giày à?"
"Ừ."
Lục Cẩm Diên rụt rè, "Nhớ thả tim."
Chu Phong cười: "A Diên ít đăng vòng bạn bè, lần này chắc thích đôi giày thật."
Trong lúc nói chuyện, Khương Duật Bạch lên mạng xã hội, bài đầu là của Lục Cẩm Diên.Lục Cẩm Diên: [Kỷ niệm, món quà.]Kèm lưới 9 ảnh, vài tấm ghép bằng phần mềm trò chơi.Khương Duật Bạch bật cười, sao Lục Cẩm Diên đăng hết ảnh cậu chụp?Một phút sau, vòng bạn bè anh nổ tung.Hotboy 800 năm không đăng, giờ đăng lưới 9 ảnh, lượt thả tim tăng vùn vụt, bình luận liên tục.Có người ghen tị, hỏi ai tặng quà, hỏi có giày dư không, đa phần khen anh đẹp trai.Lục Cẩm Diên tiếp nhận hết, tự bình luận: [Trả lời một lần luôn, chỉ có một đôi.]Xong, anh lặng lẽ nghĩ thêm.Giày là người anh thích tặng, ảnh do người đó chụp, dù đê tiện, anh tự xem hôm nay là ngày kỷ niệm của hai người.Sáng hôm sau, Khương Duật Bạch mơ màng trèo xuống giường, quay đầu thấy bóng dáng cao lớn ngồi xổm trên ban công.Nhìn kỹ, Lục Cẩm Diên đang lau giày mới bằng khăn ướt.Khương Duật Bạch khó hiểu lắc đầu, vào nhà tắm rửa mặt.Sáng là tiết học màu sắc của giáo sư Bùi, sau giờ học, thầy giữ cậu lại."
Thầy, tranh em có vấn đề gì sao?"
Khương Duật Bạch xem tác phẩm, chắc chắn không sai."
Không phải."
Giáo sư Bùi đứng sau, nhìn màu sắc đậm trong tranh, cười, "Giữ em lại để nói về cuộc thi."
Khương Duật Bạch ngơ ngác: "Cuộc thi gì?"
Giáo sư Bùi kiên nhẫn: "Hiệp hội mỹ thuật sắp tổ chức triển lãm tranh toàn xã hội, thầy có một suất đăng ký, em có muốn tham gia không?"
Khương Duật Bạch gật đầu ngay: "Muốn."
Giáo sư Bùi dịu dàng xoa đầu cậu: "Triển lãm này khác các cuộc thi trước, không chỉ có sinh viên, độ khó tăng nhiều, em tự tin không?"
Khương Duật Bạch suy nghĩ, gật đầu chắc chắn: "Có."
"Đứa trẻ ngoan, thầy thích sự tự tin nhưng không kiêu ngạo của em."
Giáo sư Bùi hài lòng "Thầy gửi đơn đăng ký sau, chuẩn bị tốt, đừng phụ kỳ vọng của thầy."
"Cảm ơn thầy."
Khương Duật Bạch cúi người, "Em sẽ cố gắng."
Giáo sư Bùi rời đi, Khương Duật Bạch thu dọn đồ vẽ, chuẩn bị đi ăn trưa.Vừa ra cửa, cậu bị kéo mà xoay người."
Khương Duật Bạch!"
Dương Văn Kiệt gầm gừ, "Cậu với giáo sư Bùi có quan hệ mờ ám gì?"
Khương Duật Bạch nhíu mày, giật tay lại, lạnh lùng: "Tớ không hiểu cậu nói gì."
"Cậu không hiểu?
Cậu hiểu rõ lắm!"
Dương Văn Kiệt tức điên, "Mỗi lần có cơ hội thi, giáo sư Bùi đều đề cử cậu, còn bảo không có quan hệ?"
"Cơ hội gì?"
Khương Duật Bạch lạnh mắt, hỏi ngược, "Trừ triển lãm này, lần thi nào không công khai cạnh tranh?"
Dương Văn Kiệt không tin: "Cạnh tranh công khai?
Nói hay lắm, sau lưng có trò mờ ám gì, chỉ cậu với giáo sư Bùi biết!"
Từng lời ám chỉ quan hệ không đứng đắn giữa thầy trò.Khương Duật Bạch mím môi, lạnh lùng nhìn cậu ta."
Sao, không phản bác được?"
Dương Văn Kiệt đắc ý, "Nếu tớ nói ra chuyện giáo sư Bùi lén cho cậu suất, cậu đoán—""Từ năm nhất, tớ tham gia năm cuộc thi, lần nào đăng ký cũng có cậu, nhưng lần nào đoạt giải cũng không có cậu."
Khương Duật Bạch bình tĩnh, châm biếm, "Lần trước triển lãm sinh viên toàn quốc, cậu còn chẳng vào chung kết, vậy mà trách giáo sư Bùi à?"
Dương Văn Kiệt tái mặt.Khương Duật Bạch đứng yên, như nhìn cậu ta mà mắt không có cậu ta: "Cậu biết sao tớ chẳng để ý mấy lời khiêu khích của cậu không?"
"Cậu, cậu..."
Dương Văn Kiệt tức run môi, không nói nổi câu hoàn chỉnh.Cậu ta không phản bác được."
Vì hiện tại tớ chưa thấy cậu."
Khương Duật Bạch lộ mặt sắc bén, từng chữ như bản án, "Khi nào cậu đứng ngang tầm tớ, lúc đó cậu mới có thể nói chuyện với tớ."
Phòng thay đồ sân bóng rổ, đồng đội vây quanh Lục Cẩm Diên và đôi giày mới."
Anh Lục, ai săn giày cho cậu thế?
Ngầu quá!"
"Đúng thế, cả đội mình trừ cậu toàn quân bị diệt!"
Lục Cẩm Diên ngồi ghế dài, liếc đôi giày sáng bóng, nhẹ nhàng: "Khó săn thật, người tặng tớ tốn nhiều công sức lắm."
"Người đó chắc tốc độ tay thua mỗi tay đua F1!"
Trình Mạnh Khang hâm mộ ngồi xổm trước anh, "Quan hệ với anh Lục chắc thân lắm, ai săn được giày phiên bản giới hạn mà nỡ tặng?"
Nghe đồng đội bàn, Lục Cẩm Diên suýt buột miệng tên Khương Duật Bạch.Anh kìm môi, đứng dậy hài lòng: "Thôi, mọi người khởi động đi."
Đợi đồng đội tản ra, anh lấy đôi giày cũ từ tủ thay."
Ủa, anh Lục sao thay giày mới?"
Một người chưa đi, tò mò hỏi."
Chơi bóng dễ va chạm, dẫm bẩn giày mới thì tiếc."
Lục Cẩm Diên cất giày mới, khóa tủ.Đồng đội muốn nói lại thôi: "Nhưng..."
Nếu không định mang giày mới lên sân, sao cố tình mang đến đội?Như đoán được nghi hoặc, Lục Cẩm Diên liếc cậu ta, cười: "Mang đến cho các cậu xem."
Đồng đội: "..."
Không giống phong cách điệu thấp của anh Lục!Gần trận chung kết giải bóng rổ sinh viên toàn quốc, đội luyện tập càng căng thẳng.7 giờ tối, Lục Cẩm Diên ném bóng cho đồng đội, lau mồ hôi, nhắn Khương Duật Bạch: [Tiểu Bạch, khoảng khi nào thì cậu xong?]Nhắn xong, nửa ngày không thấy trả lời.Nghĩ Tiểu Bạch vẽ tranh không dùng điện thoại, anh gọi voice.Không ngờ, chuông vang ngay sau lưng.Anh ngẩn ra, quay lại thấy Khương Duật Bạch bước tới, mặt sáng nhẹ cười, vẫy tay.Khoảnh khắc đó, tim Lục Cẩm Diên đập loạn, không nghe lệnh, đập thình thịch.Thật muốn chết đi cho rồi, anh nghĩ.Mỗi lần gặp, càng thêm rung động."
Trùng hợp ghê."
Khương Duật Bạch dừng bước, "Tối nay tớ xong sớm, qua tìm cậu trước."
Lục Cẩm Diên giật mình, cười rạng rỡ: "Tớ cũng sắp xong rồi, đợi chút."
"Ừ."
Khương Duật Bạch gật đầu, ngoan ngoãn ngồi khán đài, xem họ tập luyện.Giờ cậu cũng hiểu chút về bóng rổ.Bỗng, một giọng ngạc nhiên vang lên: "Khương Duật Bạch?
Cậu làm gì ở đây?"
Khương Duật Bạch liếc nguồn tiếng, nhíu mày, quay lại nhìn sân.Cao Tự ngồi cạnh, tự luyến: "Cậu tìm tớ à?"
Sau lần liên hoan bóng rổ, hắn ít đến sân, không ngờ hôm nay gặp Khương Duật Bạch.Chắc cậu cố ý tìm mình?Khương Duật Bạch chẳng thèm nhìn, lạnh lùng: "Không phải."
"Thế cậu—" Cao Tự theo ánh mắt cậu nhìn ra sân, khóa vào bóng dáng cao lớn, mặt biến sắc: "Cậu tìm Lục Cẩm Diên?"
Khương Duật Bạch không phủ nhận, dịch sang bên.Cao Tự lập tức dời mông theo, hỏi dồn: "Cậu thích cậu ta thật à?
Cậu biết cậu ta ghét gay mà—"Khương Duật Bạch mất kiên nhẫn, cầm điện thoại đứng dậy, đi thẳng phòng thay đồ."
Khương Duật Bạch!"
Cao Tự gầm nhỏ, thấy cậu không dừng, vội đuổi theo.Khi cậu sắp đóng cửa phòng thay đồ, một chân chặn vào, kèm giọng chất vấn: "Khương Duật Bạch, sao cậu đối xử với tớ như thế?"
Khương Duật Bạch ngẩng lên, lạnh lùng: "Cậu muốn tớ nói bao lần?
Tớ không thích cậu."
"Sao cậu không thích tớ?"
Cao Tự tức giận, khó hiểu, "Tớ thích cậu thế, mà cậu cứ đẩy tớ ra!"
Bị hai kẻ không ưa quấy rầy trong ngày, Khương Duật Bạch hết kiên nhẫn, nâng cằm: "Sao có loại người không tự biết mình biết ta vậy trời?"
Cao Tự ngẩn ra: "Gì?"
"Xấu, dáng tệ, không hiểu tiếng người, chơi bóng rổ cũng dở."
Giọng Khương Duật Bạch lạnh, từng lời như đâm vào tim, "Cậu có gì đáng để tớ thích?"
Cao Tự giận tím mặt, đẩy cửa phòng thay đồ, gầm: "Cậu tưởng cậu là gì?
Ngàn người cưỡi vạn người—" "Oái!"
Hắn chưa chạm áo cậu, đã bị lực mạnh quật ngã."
Đụ—" Cao Tự ngã rên, thấy người trước mặt, câu chửi ngừng lại, "Lục, anh Lục..."
"Cậu vừa nói gì?"
Lục Cẩm Diên nhìn xuống, giọng khó đoán, "Cậu muốn đụ ai?"
Giọng anh dễ nghe, dù nói lời thô tục, cũng không khó chịu.Khương Duật Bạch nhìn sườn mặt như tạc, vô thức cắn môi dưới.Lục Cẩm Diên đến từ bao giờ?Anh nghe lời khắc nghiệt của mình không..."
Không, không, hiểu lầm..."
Cao Tự chịu đau bò dậy, "Hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm à."
Lục Cẩm Diên bước tới, vẻ bình tĩnh, giọng đầy cảnh cáo, "Nếu hiểu lầm, từ nay thấy Khương Duật Bạch thì tự biết mà né, hiểu chưa?"
"Tớ—" Cao Tự lùi lại, ánh mắt nhìn Khương Duật Bạch thay đổi, "Anh Lục, cậu có biết Khương Duật Bạch là gay không?"
Không khí phòng thay đồ như ngừng một giây."
Đúng, cậu ta là gay, chắc chắn là cậu ta cố tình tiếp cận cậu!"
Cao Tự bất chấp, muốn kéo Khương Duật Bạch xuống nước, "Anh Lục chẳng phải cậu ghét gay nhất sao?"
Nếu không có được người, cũng chẳng ai vui vẻ gì!Nhưng phản ứng của Lục Cẩm Diên ngoài dự đoán."
Thì sao?"
Lục Cẩm Diên nhướng mày, mắt hài hước như nhìn hề, "Dù Tiểu Bạch thích đồng tính, cũng chẳng thèm cậu, đúng không?"
Giọng rơi, Khương Duật Bạch khẽ cong môi.Cao Tự mặt trắng bệch, biết hôm nay không được lợi, nén giận bỏ đi."
Nhớ lời tớ, sau này thấy Khương Duật Bạch, thì né xa ra."
Lục Cẩm Diên lạnh lùng, "Nhớ chưa?"
Cao Tự cắn răng: "Nhớ..."
Ai cũng biết, người không thể chọc nhất đội bóng là Lục Cẩm Diên.Kẻ từng hạ thuốc anh, kết cục rõ ràng, chẳng ai muốn theo gót.Phòng thay đồ yên tĩnh, Lục Cẩm Diên quay sang người im lặng, giọng dịu: "Xin lỗi, hôm nay tớ sơ suất, sau này sẽ không để xảy ra nữa."
"Không sao, không phải lỗi cậu."
Khương Duật Bạch ngẩng lên nhìn anh, "Cảm ơn, Lục Cẩm Diên."
"Cảm ơn gì?"
Lục Cẩm Diên cười, định xoa tóc cậu, an ủi chú thỏ hoảng sợ.Nhưng tay vươn giữa chừng, rồi lặng lẽ thu lại: "Lời thằng đó, đừng để tâm, coi như chó sủa."
Khương Duật Bạch cong mắt, nhẹ giọng: "Tớ không để tâm."
"Tốt."
Lục Cẩm Diên thở phào, "Đi ăn tối nhé?"
"Ừ."
Khương Duật Bạch gật đầu, đi ra cửa.Vài bước, cậu quay lại: "Lục Cẩm Diên, tớ tiếp cận cậu không có ý đồ gì."
Lục Cẩm Diên ngẩn ra, rồi cười: "Tớ biết."
Nụ cười giấu chút chua xót.Anh biết, đương nhiên biết.Người dụng tâm kín đáo, là anh."
Được."
Khương Duật Bạch bước ra ngoài."
Đợi chút, Tiểu Bạch."
Lục Cẩm Diên nhớ chưa thay giày, "Tớ đổi giày đã."
Khương Duật Bạch nghi hoặc: "Đổi giày gì?"
Lục Cẩm Diên lấy giày mới từ tủ, vừa thay vừa nói: "Tớ sợ mang giày mới chơi bóng, bị họ dẫm bẩn."
Khương Duật Bạch nhớ lời Tề Đông Đông: "Với họ, giày bóng rổ quan trọng hơn bạn gái, cụ thể là cậu có thể tán tỉnh bạn gái họ, nhưng không được dẫm giày họ!"
Khương Duật Bạch: "..."
Lục Cẩm Diên không biết cậu nghĩ gì, bỗng ngẩng lên: "Tiểu Bạch, cậu bảo chỉ săn được một đôi giày?"
Khương Duật Bạch giật mình: "Ừ, sao?"
Lục Cẩm Diên nhìn cậu: "Thế bạn trai cậu có săn được không?"
Khương Duật Bạch không hiểu ý anh, buột miệng: "Không."
"Thế..."
Lục Cẩm Diên kìm cười, giọng lo lắng, "Cậu đem đôi giày cực khổ săn được tặng tớ, câuj ấy không giận à?"
Khương Duật Bạch nghĩ, lắc đầu: "Chắc không, cậu ấy không nhỏ nhen thế."
Lục Cẩm Diên khẽ nhếch mắt: "Vậy à?"
"Ừ."
Khương Duật Bạch khẳng định, "Với lại, để bù cho cậu ấy, cuối tuần tớ sẽ mua quà mới."
Lục Cẩm Diên sững sờ, nghẹn lời: "Được, đến lúc đó tớ đi chọn quà với cậu."
"Gì?"
Khương Duật Bạch kinh ngạc, "Cậu muốn đi chọn quà với tớ?"
Sáng cuối tuần, Lục Cẩm Diên là người đầu tiên trong ký túc 611 dậy.Vừa dậy, anh vào nhà tắm chỉnh tóc, nửa tiếng sau bước ra tinh thần, gặp Khương Duật Bạch, vui vẻ chào: "Tiểu Bạch, cậu dậy rồi?"
Khương Duật Bạch liếc anh, thấy hơi lạ, nhưng không hỏi gì, chậm rãi vào nhà tắm rửa mặt.Cậu không hiểu, chọn quà cho bạn trai cậu mà, sao Lục Cẩm Diên lại để tâm hơn cả cậu?Chẳng lẽ như Đông Đông nói, lần trước từ chối quần áo anh tặng làm tổn thương lòng tự trọng, nên giờ muốn bù?"
Wow!
Anh Lục!"
Thẩm Chiếu ngáp, xoa mắt, thấy anh thì thốt lên, "Sao hôm nay cậu ăn mặc ngầu thế, đi hẹn hò à?"
Tay đeo đồng hồ khựng lại, mặt anh trầm xuống, cảm xúc khó đoán.Thẩm Chiếu thúc: "Có phải không, anh Lục?"
Lục Cẩm Diên đeo đồng hồ, giọng trầm: "Không phải."
Cuối tuần đẹp trời, anh không phải đi hẹn họ người trong lòng.Mà anh đi chọn quà cho bạn trai của người anh thích.⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.-Huhu nghe đau lòng, mà cũng buồn cười lắm cơ.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).