- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
{Đm - Editting} Nam Thần Và Bạn Cùng Phòng Có Gì Đó Lạ Lắm
Chương 39 - Chia Tay Ngay Bây Giờ
Chương 39 - Chia Tay Ngay Bây Giờ
Editor: Tiểu Tinh ThầnNệm mềm khẽ lún xuống, kèm theo tiếng "kẽo kẹt" nhỏ, trên giường thêm một bóng dáng cao lớn.Lần đầu ngủ chung giường với người khác, nghe tiếng thở bên tai, Khương Duật Bạch không kìm được dịch ra mép giường."
Dịch nữa là ngã đấy."
Lục Cẩm Diên khẽ nhắc, "Không sao, giữa chúng ta còn khoảng trống lớn."
"...
Được."
Khương Duật Bạch ngoan ngoãn dịch lại, bỗng thì thầm, "Lục Cẩm Diên, cậu nhặt gối dưới sàn lên."
Lục Cẩm Diên vươn tay, nhặt gối đưa cho cậu: "Gối cậu không thoải mái à?"
"Không phải."
Khương Duật Bạch nhận gối, đặt giữa khoảng trống hai người, dùng gối làm ranh giới, "Để thế này, không sợ tớ trở mình lấn sang."
Lục Cẩm Diên: "..."
Tay đặt trên bụng, Khương Duật Bạch nhắm mắt: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lục Cẩm Diên nằm ngay ngắn, tay chân duỗi thẳng, nhắm mắt giả vờ ngủ.Lát sau, hơi thở bên cạnh đều và dài, anh mới dám mở mắt.Cẩn thận trở mình, ánh mắt anh tham lam nhìn người trong lòng.Chỉ những lúc này, anh mới dám nhìn cậu táo bạo vậy.Không biết nhìn bao lâu, anh khó kìm lòng, giơ tay chậm rãi hướng về gương mặt đang ngủ.Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm làn da mịn màng, Khương Duật Bạch bỗng trở mình.Anh giật tay lại như bị điện, tim đập nhanh, cả người cứng như đá.May mắn, Khương Duật Bạch không tỉnh.Tim thả lỏng, Lục Cẩm Diên thở ra, nhưng ngay sau đó, hơi thở anh ngừng lại.Dù có gối ngăn, khoảng cách gần thế đủ để hương thơm dễ chịu xộc vào mũi.Lục Cẩm Diên hít sâu, như muốn giữ mãi mùi hương ấy trong phổi.Ngừng vài giây, ánh mắt trầm tối lướt từ mắt đến mũi, dừng lại trên đôi môi xinh đẹp.Hầu kết lăn lên xuống, anh cố kìm nén ý nghĩ xấu, không tiến tới trộm hôn đôi môi ngày đêm mơ ước.Nhưng anh thật sự sắp không kìm được.Mai anh phải nói hết sự thật với Tiểu Bạch.Sáng dậy, Khương Duật Bạch phát hiện gối giữa hai người vẫn nằm đúng chỗ.Cậu âm thầm thở phào, may mà mình không lăn lộn khắp giường.Nếu không, Lục Cẩm Diên chắc chắn nghĩ cậu có ý đồ.Rửa mặt xong, Khương Duật Bạch dẫn anh xuống ăn sáng.Sáng sớm, phần lớn bạn học chưa dậy.
Nhà ăn chỉ lác đác vài nhóm học sinh."
Khương Duật Bạch, đây!"
Lớp trưởng Thu Tử Hân tinh mắt thấy cậu, giơ tay gọi.Khương Duật Bạch gật đầu chào.Giây sau, Lục Cẩm Diên bước ra, các nữ sinh trong nhà ăn xôn xao."
Lục Cẩm Diên?"
Trịnh Vi Vi phản ứng đầu tiên, đứng bật dậy, "Nam thần, sao cậu cũng ở đây?"
Lục Cẩm Diên liếc cô, giọng khách sáo nhưng xa cách: "Xin lỗi, làm phiền các cậu, tớ đến tìm Tiểu Bạch."
Trịnh Vi Vi ngồi xuống, thì thào với bạn cùng bàn.Khương Duật Bạch dẫn Lục Cẩm Diên đến bàn giáo sư Bùi, Mục Tân Vũ vội vã đi hướng khác.Cậu ta không muốn ăn cùng giáo sư Bùi!"
Thầy."
Đến gần, Khương Duật Bạch dừng chân chào."
A, Duật Bạch dậy rồi."
Giáo sư Bùi nhìn Lục Cẩm Diên, "Bạn học này là?"
"Cậu ấy là Lục Cẩm Diên, bạn em."
Khương Duật Bạch giải thích, "Hôm qua cậu ấy đến núi Tiên Vân, không tìm được nhà trọ, nên ở tạm đây một đêm."
"Chào giáo sư Bùi."
Lục Cẩm Diên cúi người, lễ phép, "Mấy ngày này em sẽ ngoan ngoãn đi theo Khương Duật Bạch, không làm phiền thầy."
"Không sao, có gì phiền đâu?"
Giáo sư Bùi cười hiền, "Tiểu Lục, cậu biết tôi à?"
Lục Cẩm Diên cười đáp: "Giáo sư Bùi danh tiếng lẫy lừng, em biết cũng không lạ."
"Cậu ấy cũng là sinh viên A đại, khoa tài chính."
Khương Duật Bạch bổ sung."
Thảo nào."
Giáo sư Bùi vẫy tay, "Ngồi đi, ăn sáng chung luôn."
Chưa kịp động, Lục Cẩm Diên kéo ghế, ra hiệu: "Tiểu Bạch, ngồi đây."
"Được."
Khương Duật Bạch ngồi xuống.Lục Cẩm Diên kéo ghế bên trái cậu, ngồi xuống.Bà chủ gọi: "Bữa sáng xong rồi, bưng ra nhé!"
Bữa sáng nhà trọ khá phong phú, bánh chiên, cháo, đủ cả, tự lấy khay.Khương Duật Bạch lấy một bắp ngô, một trứng trà, hai viên khoai lang chiên giòn, và một ly sữa nóng."
Không tệ."
Giáo sư Bùi liếc khay cậu, "Ăn nhiều hơn trước rồi."
Khương Duật Bạch mím môi, cầm bắp, thì thào: "Tớ chỉ muốn ăn nửa cái."
Lục Cẩm Diên hiểu ý, bẻ đôi bắp, đưa một nửa cho cậu, giữ nửa còn lại."
Cảm ơn."
Khương Duật Bạch gặm bắp.Miệng cậu nhỏ, răng đều, gặm bắp trông như thỏ con, vừa ngoan vừa đáng yêu.Lục Cẩm Diên lòng mềm như nước, ăn sáng nghiêng về phía cậu, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn.Giáo sư Bùi đối diện cảm nhận được bầu không khí đặc biệt, ánh mắt nhìn Lục Cẩm Diên chuyển từ thưởng thức sang cân nhắc."
Tiểu Lục này."
Giáo sư Bùi hỏi, "Cậu chạy tới núi Tiên Vân, rồi làm sao đi học?"
Khương Duật Bạch siết chặt ly, liếc Lục Cẩm Diên.Cậu ấy sẽ không nói nói xàm về tiểu thần tiên nữa ha?"
Bên trường em xin nghỉ rồi, giáo sư Bùi."
May mắn, lần này Lục Cẩm Diên trả lời thật thà, "Chủ yếu là cơ hội hiếm có, em không muốn bỏ lỡ."
"Cơ hội hiếm có..."
Giáo sư Bùi gật đầu, cười, "Nói đúng.
Người trẻ, đôi khi cứ đi là đi, đừng lo nhiều."
"Cảm ơn thầy đã hiểu cho."
Lục Cẩm Diên nửa thật nửa đùa, "Bên trường, nhờ thầy giữ bí mật."
Giáo sư Bùi cười lớn: "Vậy phải xem cậu biểu hiện thế nào!"
Sau bữa sáng, giáo sư Bùi rời nhà ăn, Khương Duật Bạch đứng dậy, chuẩn bị về phòng lấy đồ vẽ."
Khương Duật Bạch!"
Trịnh Vi Vi nén cả buổi sáng, giờ chạy tới, "Không giới thiệu nam thần à?"
Khương Duật Bạch nhạt nhẽo: "Cậu biết rồi mà?"
"Tớ biết nam thần, nhưng nam thần không biết tớ!"
Trịnh Vi Vi hứng khởi nhìn Lục Cẩm Diên, "Chào anh đẹp trai, tớ là Trịnh Vi Vi!"
"Chào."
Lục Cẩm Diên giọng không nóng không lạnh, "Bọn tớ về phòng, cậu có chuyện gì không?"
"Tớ..."
Trịnh Vi Vi do dự, lấy can đảm, "Trước đây tớ xin wechat cậu qua Khương Duật Bạch, cậu ấy nói cậu không add người lạ, giờ chúng ta quen rồi ha?"
Nghe vậy, Lục Cẩm Diên nhướn mày, nhìn Khương Duật Bạch: "Tiểu Bạch nói thế à?"
"Đúng vậy!"
Trịnh Vi Vi nhớ lại, "Tớ xin hai lần mà cậu ấy không cho!"
Khương Duật Bạch nhíu mày, thừa nhận: "Ừ đúng rồi."
Khóe mắt Lục Cẩm Diên ánh lên ý cười, giọng lộ vẻ vui: "Tiểu Bạch nói đúng, tớ không add wechat người lạ."
Trịnh Vi Vi không bỏ cuộc: "Nhưng giờ chúng ta quen rồi mà?"
"Xin lỗi, tớ không mang điện thoại."
Lục Cẩm Diên giơ tay khoác hờ vai Khương Duật Bạch, "Đi thôi, Tiểu Bạch."
Nhà ăn đông người, Trịnh Vi Vi không tiện đuổi theo, dậm chân, cùng bạn rời đi."
Tiểu Bạch, sao không cho người ta wechat của tớ?"
Về phòng, Lục Cẩm Diên cười hỏi.Khương Duật Bạch ngừng thu dọn đồ vẽ, lòng không vui, không ngẩng lên: "Cậu muốn cho thì tự cho."
"Không phải—" Lục Cẩm Diên giật mình, vội giải thích, "Cậu biết tớ mà, tớ đấu có muốn cho wechat người lạ đâu đúng không?"
Khương Duật Bạch ngẩng mi, nghiêm túc: "Vì cậu không thích add người lạ, nên tớ không tự ý cho ai wechat cậu."
Lục Cẩm Diên sững sờ, rồi cười: "Tớ biết rồi, cảm ơn Tiểu Bạch nghĩ cho tớ."
Dù đáp án không như mong muốn, anh vẫn rất vui.Vì ít nhất, Tiểu Bạch quan tâm cảm xúc của anh.Hôm qua mưa to cắt ngang kế hoạch, hôm nay các bạn học tiếp tục vẽ ở trấn cổ.Trời xanh trong, trấn cổ sau mưa tươi mát đẹp đẽ, như bức tranh sơn thủy tự nhiên.Khương Duật Bạch ngồi trên ghế nhỏ, vẽ cầu đá xanh và mặt nước lấp lánh.Lục Cẩm Diên ngồi trên ghế đá sau cậu, mãn nguyện nhìn cái ót xù xì, càng nhìn càng thích."
Đẹp không?"
Khương Duật Bạch bất ngờ hỏi."
Đẹp!"
Lục Cẩm Diên buột miệng, rồi giật mình, "Cậu hỏi gì?"
Khương Duật Bạch cười: "Cậu không biết tớ hỏi gì, đã bảo đẹp?"
Lục Cẩm Diên cong môi: "Đẹp, đều đẹp."
Cảnh đẹp, người còn đẹp hơn.Khương Duật Bạch rời mắt khỏi giá vẽ, liếc anh: "Tớ vẽ cả sáng, cậu chán thì đi chỗ khác xem."
"Sao chán được?"
Lục Cẩm Diên lắc đầu, giọng chân thành, "Ở với cậu khi vẽ tranh, chẳng chán tí nào."
Khương Duật Bạch không khuyên nữa, tập trung vẽ.Một ngày trôi nhanh, chạng vạng, Khương Duật Bạch thu giá vẽ: "Về thôi."
Lục Cẩm Diên giúp thu đồ, bỗng nói: "Chỗ này chưa quay video."
"Video gì?"
Khương Duật Bạch ngơ ngác chớp mi."
Video cậu gửi tớ mấy hôm trước."
Lục Cẩm Diên lấy điện thoại, "Hôm nay để tớ quay."
Khương Duật Bạch nhớ ra lý thuyết của anh, im lặng đứng sau, để anh quay trấn cổ.Nhưng Lục Cẩm Diên không để tâm cảnh vật, quay chút rồi xoay người, chĩa màn hình vào cậu: "Tiểu Bạch, chào màn hình nào."
Khương Duật Bạch ngẩn ra, theo phản xạ vẫy tay với màn hình, ngoan không chịu nổi.Lục Cẩm Diên lòng mềm nhũn, quay thêm vài giây mới hạ điện thoại: "Đi thôi."
Trên đường về, Khương Duật Bạch nghĩ, nói: "Ăn tối xong, muốn đi dạo không?"
Lục Cẩm Diên đến núi Tiên Vân chơi, không thể để anh suốt ngày theo mình vẽ.Đúng ý anh, Lục Cẩm Diên đồng ý ngay: "Được chứ!"
Ăn tối xong, anh háo hức kéo Khương Duật Bạch ra ngoài.Đêm trấn cổ yên tĩnh, hai người đi trên đường đá xanh cổ, tận hưởng bước đi thong thả.Lục Cẩm Diên kể vài chuyện mấy ngày nay, Khương Duật Bạch đáp một hai câu, không khí dễ chịu.Đến trước cầu đá vòm, Lục Cẩm Diên dừng chân, khẽ gọi: "Tiểu Bạch."
"Ừ?"
Khương Duật Bạch dừng lại, quay đầu, "Sao thế?"
"Có chuyện, tớ muốn nói với cậu."
Lục Cẩm Diên nuốt nước bọt, hầu kết khô khốc, "Tớ nghĩ rồi, cậu có quyền được biết."
Khương Duật Bạch linh cảm chẳng lành, do dự: "Chuyện gì?"
Lục Cẩm Diên thở dài: "Về bạn trai cậu."
"Bạn trai tớ?"
Lông mi như bàn chải khẽ rung, Khương Duật Bạch bình tĩnh, "Cậu muốn hỏi tớ có chia tay cậu ta chưa?"
"Không phải."
Lục Cẩm Diên phủ nhận.Khương Duật Bạch: "Thế là gì?"
Lục Cẩm Diên cắn răng, nói nhanh sự thật: "Bạn trai cậu ngoại tình."
Khương Duật Bạch càng ngơ ngác: "Cậu nói gì?"
Ngoại tình?Bạn trai hư cấu của cậu, sao ngoại tình được?Nhưng sự ngơ ngác trong mắt cậu, qua mắt Lục Cẩm Diên, thành kinh ngạc và không tin.Tim nhói đau, Lục Cẩm Diên chịu đựng, tiếp tục: "Tớ tận mắt thấy, cậu ta công khai ôm một nam sinh khác, cử chỉ thân mật, chẳng kiêng dè."
"Khoan..."
Khương Duật Bạch nhíu mày, cố lý giải, "Sao cậu biết bạn trai tớ?"
Lục Cẩm Diên nhìn cậu: "Tình cờ gặp, tớ nhận ra cái đồng hồ cậu mua cho cậu ta."
Khương Duật Bạch: "..."
Cái đồng hồ rõ ràng bị cậu cất đáy rương, lại có người trùng thẩm mỹ kỳ quặc thế?Khương Duật Bạch không muốn người lạ vô tội mang tiếng ngoại tình, định giải thích: "Có thể chỉ trùng hợp đeo đồng hồ giống, không chắc—""Tớ tận mắt thấy, cậu còn bênh cậu ta?"
Lục Cẩm Diên chua xót, không nghe giải thích, "Tiểu Bạch, cậu không tin tớ à?"
Khương Duật Bạch há miệng, giọng yếu ớt: "Tớ không phải không tin cậu."
"Cũng phải, các cậu quen bao năm, chúng ta mới quen chưa bao lâu, cậu không tin tớ cũng thường, trách tớ không chụp bằng chứng tại chỗ."
Lục Cẩm Diên miệng nói hiểu, nhưng đầu cúi xuống, giọng trầm buồn, "Tớ chỉ... không muốn cậu bị trai đểu lừa."
Khương Duật Bạch không biết nói gì."
Tiểu Bạch, cậu ta không xứng với cậu."
Lục Cẩm Diên nhìn phiến đá xanh, chân thành, "Cậu xứng đáng có được người tốt hơn."
Khương Duật Bạch cắn môi, đáp: "Tớ biết rồi, tối nay tớ sẽ chia tay."
"Thật không?"
Lục Cẩm Diên ngẩng phắt lên, nỗi buồn chưa kịp giấu, đã lộ vẻ phấn khởi, "Đừng đợi về, giờ chia luôn!"
Khương Duật Bạch: "..."
"Còn vấn đề gì không?"
Lục Cẩm Diên tiến sát, mắt sáng rực nhìn cậu, "Nếu cậu không nói được, tớ nói giúp."
Khương Duật Bạch lùi bước, từ chối ngay: "Không cần, tớ tự nói."
Cậu vốn không có bạn trai, để Lục Cẩm Diên giúp chia tay kiểu gì được?Lục Cẩm Diên đứng tại chỗ, tay tựa lan can cầu vòm: "Được, tớ nhìn cậu chia."
Thái độ anh quá nghiêm túc, Khương Duật Bạch có ảo giác như bị thầy giám sát thi.Cậu lùi vài bước đến khoảng cách an toàn, căng da đầu bấm số Tề Đông Đông.May mắn duy nhất là Lục Cẩm Diên không yêu cầu bật loa.Chờ vài giây, hai người đều như bị tra tấn.Cuối cùng, Tề Đông Đông bắt máy: "Alo!
Bảo bối nhớ tớ à?"
"Chia tay đi."
Khương Duật Bạch thẳng thắn, giọng lạnh, "Tớ biết chuyện cậu ngoại tình."
"Tiểu Bạch, cậu nói gì?"
Tề Đông Đông ngơ ngác, nhưng nhanh chóng nhập vai, "Bảo bối, hiểu lầm thôi, đừng chia tay anh!"
"Không có hiểu lầm."
Khương Duật Bạch lạnh lùng, "Chia tay, sau này đừng tìm tớ."
Nói xong, cậu ngó lơ lời giữ lại, dứt khoát cúp máy.Lục Cẩm Diên thấy hết, chưa kịp phản ứng: "Chia tay rồi?"
"Chia rồi."
Khương Duật Bạch bình tĩnh đáp.Lục Cẩm Diên xác nhận lại: "Chia tay thật sự?"
Khương Duật Bạch kiên nhẫn: "Thật."
Hưng phấn dâng trào, Lục Cẩm Diên mừng như điên, lao tới ôm eo thon của cậu, bế lên xoay vài vòng: "Tuyệt quá!
Tớ vui lắm!"
"Lục Cẩm Diên!"
Khương Duật Bạch kêu nhỏ, sợ đến nắm chặt áo anh, mắt lộ vẻ hoảng loạn, "Cậu... thả tớ xuống!"
Lục Cẩm Diên biết mình thất thố, nhưng tham lam ôm thêm chút, mới cẩn thận thả xuống, xin lỗi: "Xin lỗi, tớ hơi kích động...
Dọa cậu à?"
"Không sao."
Khương Duật Bạch bình tĩnh lại, bỗng nhíu mày, "Tớ chia tay, đáng để vui thế sao?"
"Đương nhiên!"
Lục Cẩm Diên không nghĩ ngợi, "Thoát khỏi trai đểu, cả thế giới ăn mừng!"
Anh hận không thể cầm loa thông báo toàn cầu, người anh thích cuối cùng độc thân!Từ nay, anh không còn mang gông đạo đức, không còn là kẻ hèn mọn mơ ước bạn trai người khác.Anh rốt cuộc có thể đường hoàng thông báo, chính đại quang minh theo đuổi người trong lòng!Lời anh có vẻ rất có lý, Khương Duật Bạch không phản bác được, chỉ cúi mi cam chịu.Gió lạnh thổi qua cầu đá, Lục Cẩm Diên nhận ra cảm xúc cậu không ổn, niềm vui lắng xuống.Bước sang đầu kia cầu, Lục Cẩm Diên cởi áo khoác, khoác lên người cậu: "Gió lớn."
Khương Duật Bạch ngẩng mắt: "Tớ không lạnh."
"Ngoan, cẩn thận cảm."
Lục Cẩm Diên dịu dàng nhưng không cho từ chối, "Cảm phải uống thuốc, cậu sợ đắng nhất mà?"
Khương Duật Bạch mím môi, nhìn áo thun ngắn tay của anh: "Nhưng cậu mặc ít hơn tớ."
"Tớ khỏe mà."
Lục Cẩm Diên cười, sờ cơ bụng qua áo, "Tiểu Bạch chẳng phải thấy rồi?"
Cơ bụng ướt át hiện lên, tai Khương Duật Bạch nóng lên, đẩy anh đi xuống cầu: "Về thôi."
Lục Cẩm Diên theo sau, mắt đầy ý cười không giấu nổi.Về nhà trọ, Mục Tân Vũ đang chơi game trên giường, thấy hai người về, buột miệng: "Cậu chưa tìm chỗ ở à?"
Lục Cẩm Diên tâm trạng tốt, không quá gay gắt nhìn cậu ta, chỉ nhạt nhẽo: "Tối tớ ngủ với Tiểu Bạch, tiết kiệm tiền."
"Cái gì?"
Mục Tân Vũ kinh ngạc bật dậy, "Cậu ngủ với Tiểu Bạch?"
Khương Duật Bạch tiếp lời: "Giường rộng, đủ ngủ."
Lục Cẩm Diên cười nhìn cậu: "Tạm đủ."
Mục Tân Vũ thấy không đúng, nhưng không rõ sai ở đâu, đành ngậm miệng nằm xuống."
Tiểu Bạch, cậu tắm trước đi."
Lục Cẩm Diên dịu dàng nhắc, "Mai còn dậy sớm."
Khương Duật Bạch đáp: "Được."
Cậu vào phòng tắm, Lục Cẩm Diên tựa mép bàn, thờ ơ hỏi: "Mục Tân Vũ, cậu thân với Tiểu Bạch lắm à?"
"Hả?"
Mục Tân Vũ ngẩng đầu, "Hình như... không thân lắm."
"Vậy sau này, cứ gọi tên cậu ấy."
Lục Cẩm Diên cong môi, nụ cười không chạm đáy mắt.Rèm ban công bị gió thổi, Mục Tân Vũ rùng mình.Khương Duật Bạch tắm xong, Lục Cẩm Diên khách sáo hỏi: "Mục Tân Vũ, cậu tắm không?"
Mục Tân Vũ nhìn sang chỗ khác: "Không, cậu tắm trước đi."
Hai mươi phút sau, Lục Cẩm Diên tắm xong, cậu ta mới ôm đồ tắm vội vào phòng tắm.Phòng chỉ còn hai người, Khương Duật Bạch ngồi mép giường xem điện thoại, Lục Cẩm Diên cầm khăn tới, tự nhiên lau tóc cho cậu.Tóc ướt dính trên trán, Khương Duật Bạch ngẩng lên: "Tớ tự lau."
"Thầy Lục phục vụ cậu, không hài lòng à?"
Lục Cẩm Diên cúi nhìn, cười hỏi.Khương Duật Bạch không tiện từ chối, để mặc bàn tay to xoa tóc qua khăn, mắt không biết đặt đâu, cuối cùng nhìn xuống sàn."
Xong rồi."
Lát sau, Lục Cẩm Diên sờ tóc nửa khô, treo khăn lên ghế, bất chợt nói, "Tiểu Bạch, chụp ảnh chung không?"
Nói xong, chưa để cậu phản ứng, anh lấy điện thoại trên bàn, ngồi cạnh, mặt kề sát mặt trắng như ngọc.Động tác liền mạch.Mặt kề mặt, luồng điện tê dại lan khắp người, anh không kìm được thở dài thoải mái.Thật mềm, thật mịn, thật dễ chịu.Chỉ kề mặt đã khiến linh hồn anh run rẩy.Tiếng thở dài bên tai làm Khương Duật Bạch giật mình, mặt nóng lên, đỏ với tốc độ mắt thường thấy được.Như đoán cậu muốn trốn, bàn tay to giữ chặt vai mảnh, Lục Cẩm Diên cọ nhẹ mặt nóng, giọng khàn: "Tiểu Bạch ngoan, chỉ chụp một tấm thôi."
"Lục Cẩm Diên, cậu..."
Chưa từng thân mật thế này, muốn trốn không được, muốn tránh cũng không xong, Khương Duật Bạch ngẩn người.Ngón tay bấm chụp, tách một cái, Lục Cẩm Diên buông tay.Như thỏ con giật mình, Khương Duật Bạch vội đứng dậy, chạy ra bàn.Lục Cẩm Diên xem ảnh, rất hài lòng, ngẩng lên thấy cậu thẹn đến bốc khói.Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt đỏ ửng đẹp hơn ráng chiều, tai ngọc đỏ như rướm máu, hồng lan đến cổ trắng thon, dần biến mất dưới cổ áo rộng.Mắt đen tối lại, hơi thở Lục Cẩm Diên nặng nề.Sao lại thẹn thùng thế?Chỉ kề mặt mà thẹn vậy, nếu làm gì quá hơn, chẳng phải..."
Tiểu Bạch, lại đây."
Lục Cẩm Diên kìm nén dục vọng, giọng trầm hơn, "Lại xem ảnh chung."⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).