- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm - Edit] Tôi Có Thể Làm Sao Bây Giờ, Tôi Còn Không Phải Là Người
Thế giới thứ hai (14)
Thế giới thứ hai (14)
Từ sau khi biết Minh Triết là chồng mình, cả người Sở Thời Từ đều không ổn.Minh Triết đi học không nghe giảng, mà hay truyền giấy cùng Hàm Ninh Ninh.Hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm nói chuyện, mỗi lần Hàm Ninh Ninh nói mười câu, Minh Triết lại ừ một tiếng.Nữ chính biết vẽ tranh, trong giờ học đôi khi sẽ trộm vẽ phác hoạ Minh Triết.Trong cốt truyện, đây là miếng bánh ngọt nhỏ ở giai đoạn đầu.Khi không biết sự tình, Sở Thời Từ tuy rằng cứ có cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng cậu cũng không quá để tâm.Dù sao thì ăn đường đâu cần mang theo não.Hiện tại cậu rốt cuộc cũng hiểu, trước đây mỗi khi ăn đường tại sao lại cảm thấy chua lòm như vậy.Trực giác của cậu phát hiện đây là chính người đàn ông của mình.
Nhưng đầu óc của cậu thì không phát hiện, còn chỉ huy cậu ghép CP.Sở Thời Từ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm giao diện số liệu, nằm mơ cũng hy vọng hai điểm kia có thể nhanh chóng cộng lên.Hệ thống thăm dò thò qua,【 Cậu biến thành người cũng vô dụng, Minh Triết còn ba năm nữa mới thành niên. 】Nó dừng một chút, khiếp sợ ôm mặt,【 Ôi trời đất ơi, đừng nói là trẻ nhỏ cậu cũng không tha nhé!
Tên cầm thú nhà cậu! 】"Tôi ở trong lòng cậu, rốt cuộc là cái hình tượng gì hả?"【 Vậy cậu gấp cái gì. 】Những lời này đã hỏi tới vùng trống tri thức của Sở Thời Từ.Nam chính coi cậu như anh trai, còn cùng nữ chính chít chít meo meo, có thể nhìn ra là một tên trai thẳng.Dục vọng chiếm hữu của đứa nhỏ này tuy lớn, nhưng đối với cậu cũng không có cảm tình đặc thù gì.Mà cho dù cậu biến thành người, cũng sẽ không chủ động đi theo đuổi học sinh cấp ba.
Thật sự là quá nhỏ, cậu không thể hạ miệng được.Sở Thời Từ nằm nhoài trong lòng bàn tay Minh Triết.Rưng rưng chúc phúc là không có khả năng, cả đời này chắc chắn sẽ không thoải mái.Trẻ vị thành niên phải học tập thật tốt, không được yêu sớm.Hệ thống thấy cậu uể oải như vậy, giả vờ an ủi,【 Không có việc gì, kỳ thật so với nam chính cao lãnh học giỏi × nữ chính ngốc nghếch học ngu, thì CP mặt than ngạo kiều công × táo bạo mỹ nhân thụ càng hợp gu tôi hơn. 】Sở Thời Từ cũng cảm thấy CP của mình thơm hơn.Giáo viên toán đang giảng bài trên bục giảng, khi phấn khích, sẽ không kiểm soát được đập tay vào bảng đen.Hàm Ninh Ninh đang mơ màng sắp ngủ, bị tiếng đập bảng dọa cho giật mình.Cô rụt rụt cổ, chỉ khi xác định giáo viên không phát hiện ra mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.Tỉnh ngủ không thể ngủ lại, bài học lại nghe không hiểu, tầm mắt Hàm Ninh Ninh nhìn quanh khắp nơi một cách lơ đãng.Cuối cùng, rơi xuống trên người bạn cùng bàn.Hotboy học giỏi đang làm bài tập, hắn cũng không nghe bài giảng, bởi vì tốc độ nói của giáo viên không đuổi kịp tiến độ của hắn.Một tay hắn viết bài, một tay xoa xoa tượng đất nhỏ.Hàm Ninh Ninh không hiểu tại sao một học sinh trung học lại thích chơi đất sét như vậy.Cô ném một tờ giấy nhỏ qua, "Cậu rất thích người đất dẻo cao su của cậu sao?'Minh Triết không trả lời, chỉ gật gật đầu.Hàm Ninh Ninh lại ném một cục giấy, "Nó thật đáng yêu, tôi có thể chạm vào nó được không?"
Lần này Minh Triết đã trả lời."
Nó là của tôi, không được chạm vào."
"Cho tôi chạm một chút đi, tôi vừa lau tay rồi, rất sạch sẽ."
Minh Triết không trả lời nữa, chỉ nắm chặt siêu nhân nhỏ, đề phòng nhìn cô giống như nhìn một tên trộm.Hàm Ninh Ninh, "..."
Đừng như vậy, cô cũng có trộm đâu.Sau một thời gian quan sát, Hàm Ninh Ninh phát hiện bạn cùng bàn của cô có một sự ỷ lại vượt mức bình thường đối với tượng đất nhỏ kia.Đi đâu cũng phải mang theo, thậm chí đi WC cũng phải cất trong túi áo ngực đồng phục.Mỗi ngày còn tắm cho nó ba lần, tan học sẽ nhỏ giọng nói chuyện với tượng đất nhỏ.Hắn đẹp trai, vì vậy khi hắn nói chuyện với đất dẻo cao su, Hàm Ninh Ninh có thể an ủi bản thân.Đây gọi là có tính trẻ con, khác với sự đáng yêu mềm mịn, là một mặt đáng yêu của băng sơn mỹ nhân.Sở Thời Từ thò đầu ra từ trong tay Minh Triết, ngước lên thì thấy nữ chính đang nhìn chăm chú vào Minh Triết đến xuất thần.Hệ thống đưa cho cậu một quả chanh, nhẹ nhàng hỏi,【 Trái cây theo mùa, ăn không?】"Biến."
Sở Thời Từ trầm mặc hồi lâu, "Thống ca, nếu Minh Triết là trai thẳng, lại thích nữ chính, thì tôi phải làm sao bây giờ?"【 Rưng rưng chúc phúc? 】"Điều đó là không có khả năng."
Cậu vén tay áo, "Chờ xem, chờ đến khi lão tử biến thành người, hướng đi của thế giới này sẽ từ thanh xuân vườn trường biến thành cường thủ hào đoạt."
Hệ thống quá hiểu cậu, hoàn toàn không thèm để ý đến lời cậu nói.【 Đánh rắm, ngoài việc nói phét ra cậu còn có thể làm gì?
Đúng là một tên nhát gan.
Có thời gian nói mấy điều không thực tế đó, chẳng bằng ăn một quả chanh, rất hợp tình hình đấy. 】Minh Triết có thể cảm giác được bạn cùng bàn luôn nhìn mình chằm chằm, hắn đặt bút xuống, càng nắm chặt siêu nhân nhỏ trong tay hơn.Đây là của hắn, không một ai được chạm vào.Hàm Ninh Ninh chú ý đến động tác trên tay hắn, biểu tình của cô dần dần mất khống chế, ngũ quan bắt đầu bay loạn.Vốn dĩ cô có chút ảo tưởng về Minh Triết, hiện giờ nghĩ lại thì thôi.Cô là một người con gái đã trưởng thành, không tranh giành đàn ông với đất dẻo cao su.............Khi chơi game cùng nhau lần nữa, Mèo Con nói với Sở Thì Từ, đã điều tra bác sĩ Trần rồi.Hồ sơ của bác sĩ Trần rất sạch sẽ, đánh giá từ bệnh nhân cũng rất tốt.Trong suốt sự nghiệp, chỉ duy nhất một lần sai lầm, là không thể ngăn cản một nam sinh tự sát.Thông tin của nam sinh đó, Mèo Con không thể cung cấp cho cậu.Chỉ miêu tả đại khái tình huống một chút.Nam sinh kia được cha mẹ gửi nuôi tại nhà người thân, lớn lên trong môi trường gia đình bạo lực.Thành tích của cậu ấy rất ưu tú, giành giải thưởng lớn cuộc thi Olympic Toán học từ cấp hai.
Lúc học lớp 8, đi khám tại Bệnh viện tỉnh, được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.Bác sĩ Trần điều trị một với một cho cậu ấy, hai năm sau, nam sinh nhảy lầu tự sát.Mèo Con là cảnh sát hình sự, anh ta thích nói chuyện bằng chứng cứ.Mô tả của anh ta rất ngắn gọn súc tích, không chứa bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.Sở Thời Từ nghe xong, cảm thán một tiếng, "Tình huống của nam sinh kia rất giống với Minh Triết.
Anh Mèo, anh cảm thấy bác sĩ Trần tiếp cận Minh Triết có thể là vì bù đắp cho tiếc nuối trong quá khứ hay không?"
Trong tai nghe là tiếng gõ bàn phím của Mèo Con, "Có khả năng như vậy, nhưng không có chứng cứ trực tiếp.
Hắn ta không tham gia vào vụ án hình sự, tôi không có biện pháp tìm hắn ta hỏi chuyện."
"Bác sĩ Trần có liên quan đến tổ chức tội phạm kia sao?"
"Hắn ta là bạn cùng trường đại học với "Ta Tiếp Tục Cô Độc", sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nhiều.
Vì cả hai đều là bác sĩ tâm lý, mỗi lần tổ chức giao lưu học thuật, trên danh sách đều có bọn họ.
Nhưng những cuộc giao lưu học thuật là do Hiệp hội Tâm lý tổ chức, không liên quan đến tổ chức tội phạm."
Sau khi nói chuyện với Mèo Con, Sở Thời Từ loại bỏ Bác sĩ Trần khỏi danh sách tình nghi.Còn hai ngày nữa bác sĩ Trần sẽ đến thành phố Z để tham gia giao lưu học thuật.Sở Thời Từ đóng laptop lại, ngước lên nhìn Minh Triết, "Cậu đã nghĩ ra món quà gì để chuẩn bị chưa?"
Minh Triết ừ một tiếng, tiếp tục làm thủ công."
Cậu đang làm gì vậy?"
"Chú ấy là một bác sĩ tốt, tôi muốn làm cho chú ấy một chiếc móc điện thoại hình bác sĩ."
Minh Triết đạt Trạng Nguyên trong kỳ thi trung học cơ sở, nhận được một vạn nhân dân tệ tiền thưởng, được miễn một nửa học phí trung học, trường cũ cũng tặng cho hắn một ngàn nhân dân tệ.Hơn nữa cha mẹ hắn có để lại tiền, hắn cũng coi như có một khoản tích góp.Chỉ là Minh Triết cho dù có bao nhiêu tiền cũng không thể nhiều hơn bác sĩ Trần.Vì vậy, nếu không thể tặng quà quá đắt tiền, chỉ có thể bắt đầu từ tấm lòng.Sở Thời Từ ở bên cạnh giúp đỡ, Minh Triết mất tổng cộng hơn ba mươi giờ, sau khi hủy bỏ bốn năm bản bị lỗi, mới tạo ra một thành phẩm tương đối vừa lòng.Hắn cố ý đi mua một hộp quà, đóng gói mặt dây hình bác sĩ thật tốt.Vào buổi tối trước khi gặp mặt, Minh Triết nhận được tin nhắn từ bác sĩ Trần.【 Ngày mai đến thành phố Z, nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày mới có thể mở cuộc họp giao lưu.
Tôi đã mượn xe của bạn bè ở thành phố Z, khi đó tôi sẽ đến đón cậu, chúng ta cùng vui chơi mấy ngày. 】Trước đó đã thống nhất địa điểm với bác sĩ Trần, Minh Triết cho rằng chỉ là đơn giản đi ra ngoài ăn một bữa cơm.Sở Thời Từ đáp xuống vai hắn, "Vui chơi mấy ngày?
Tâm tính của hắn cũng thật là trẻ trung nhỉ."
Bên tai truyền đến thanh âm thanh lãnh của Minh Triết, "Có thể không, anh?"
"Cậu muốn chơi không?
Muốn chơi thì đồng ý, chuyện này không cần hỏi tôi."
Minh Triết do dự vài giây,【Được, bác sĩ Trần, tôi sẽ đợi chú ở cổng chính của trường học. 】Bên kia nhắn lại rất nhanh,【 Hẹn gặp lúc hai giờ chiều. 】Tin nhắn được gửi vào khoảng sáu giờ, có thể là cần phải ngồi máy bay suốt đêm, vào lúc mười giờ tối, bác sĩ Trần không gọi điện thoại đến.Sở Thời Từ chú ý thấy Minh Triết có chút đứng ngồi không yên.Trong hai năm qua, Minh Triết đã quen với việc gọi một giờ điện thoại vào lúc mười giờ mỗi tối.Hắn sẽ dành trước thời gian trống, đặc biệt tiếp thu tư vấn tâm lý.Ngay cả trong thời gian ôn thi vào trung học, bác sĩ Trần ngoài miệng nói đang suy xét việc học tập, tạm thời dừng liên lạc.
Nhưng thực ra, họ cũng sẽ nói chuyện khoảng hai ba phút vào lúc mười giờ mỗi tối.Quy luật sinh hoạt đột ngột bị phá vỡ, Minh Triết ngồi trước bàn học, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.Sở Thời Từ cống hiến chính mình ra."
Tiểu Triết, chúng ta chơi một trò chơi đi."
Minh Triết rũ đôi mắt xuống, "Chơi cái gì?"
Sở Thời Từ giang hai cánh tay, "Cậu đã xem Lion King chưa?"
Minh Triết lắc đầu.Sở Thời Từ cầm cây bút đỏ, vẽ một đường trên trán, "Chưa từng chơi cũng không sao, cậu giơ tôi lên, hướng về những vật trang trí đất dẻo cao su kia, hô to một tiếng 'Simba ——', để tôi đỡ ghiền."
Lời siêu nhân nhỏ nói, Minh Triết mãi mãi sẽ nghe theo.Hắn giơ Sở Thời Từ lên, nhưng câu "Simba" kia quá xấu hổ, hắn làm thế nào cũng không thể hét ra được.Sở Thời Từ vỗ vào tay hắn hai cái, "Nhanh nhanh nhanh, trò chơi này tôi đã muốn chơi từ lâu rồi.
Thật vất vả mới trở nên nhỏ như vậy, làm sao có thể từ bỏ cơ hội chơi Simba."
Dưới sự thúc giục của cậu, Minh Triết Minh Triết đỏ mặt quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Simba."
Sở Thời Từ trầm mặc một lúc lâu.Rõ ràng xem trong video, những người giơ mèo con chó con lên hét Simba, nhìn rất thú vị mà.Tại sao khi đến lượt cậu, lại trở nên tẻ nhạt vô vị như vậy?Sau khi bị Sở Thời Từ lăn lộn một trận, Minh Triết lại tìm được việc để làm.Sở Thời Từ vây xem một lúc, "Cậu đang làm gì vậy?"
Minh Triết đang tạo khuôn, "Làm một hình nhân khác."
"Tôi biết, cậu làm cái này để làm gì?"
"Đổi một thân thể mới cho anh."
Đầu óc Sở Thời Từ không chịu khống chế mà bay loạn, trở nên vô cùng xấu xa.Cậu đè lại tay Minh Triết, "Cái này...
Không thích hợp đi."
Minh Triết nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, "Mấy ngày trước anh nói mớ, lăn qua lăn lại trên giường, kêu "Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn biến thành người sống."
"Hắn dừng một chút, dừng động tác trên tay lại, "Tôi cho rằng anh muốn biến thành người, là tôi hiểu lầm sao?"
Sở Thời Từ thật sự muốn biến thành người.Nhưng không phải biến theo cách đó.Cậu cắn chặt răng, nhìn Minh Triết cổ vũ, "Tôi tin tưởng cậu, cậu có thể làm được."
"Anh, vậy anh vẫn phải cần một thân thể hình nhân đúng không?"
"Đương nhiên không cần, nhưng cậu phải cố lên."
Minh Triết, ?Siêu nhỏ đang nói cái gì?
Hắn phải cố lên như thế nào?............Cách hai năm, gặp lại bác sĩ Trần lần nữa, Sở Thời Từ cảm thấy hắn ta trông càng có tinh thần hơn so với lần trước.Trước cổng trường đậu một chiếc xe hạng sang, trong xe không chỉ có bác sĩ Trần mà còn có hai bác sĩ khác.Sau khi nhìn rõ tình hình bên trong, Minh Triết dừng lại ở trước cửa xe.Hắn lẳng lặng nhìn về phía bác sĩ Trần.Bác sĩ Trần ôn hòa giải thích, "Người ngồi ở ghế lái là bạn của tôi, người ở ghế phụ là đàn em của cậu ấy.
Cậu ấy mới đón chúng tôi từ sân bay ra, sau khi đưa đàn em của cậu ấy về nhà thì tôi sẽ đảm nhận việc lái xe."
Sở Thời Từ ghé vào trên vai của Minh Triết, lén nhìn về phía sau.Nơi đó thực sự có sếp một số hành lý.Minh Triết do dự một chút, nhìn hai người xa lạ ở phía trước.Hắn lui về phía sau một bước, "Một lúc nữa lại đến đón tôi, hoặc là tôi sẽ gọi taxi đến tìm chú."
Bác sĩ Trần cũng không kiên trì, "Vậy cậu đợi ở cửa hàng bên cạnh một lúc, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại."
Thành phố Z luôn cực kỳ nóng bức, sau giờ trưa ánh mặt trời gần như có thể làm con người tan chảy.Minh Triết kéo kéo cổ áo sơ mi, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.Sở Thời Từ chỉ vào cửa hàng đồ uống lạnh cách đó không xa, "Đi mua một cốc nước chanh lạnh không?"
Minh Triết lắc đầu.Sở Thời Từ quá hiểu Minh Triết, nước chanh lạnh ba và năm đồng, hắn luyến tiếc uống.Thực ra, Minh Triết hiện tại đã không còn nghèo nữa.Hắn có một số tiền gửi cố định căn bản không động đến, tiền lời từ việc cho thuê nhà, các giải thưởng từ các cuộc thi, tổng cộng cũng khoảng mười mấy vạn.Sở Thời Từ sử dụng tài khoản của hắn, thành lập một cửa hàng nhỏ trên trang mạng giao dịch.
Đôi khi bán những sản phẩm thủ công họ làm cùng nhau, một tháng có thể kiếm hơn năm trăm.Sở Thời Từ lăn lộn trên không trung, đòi uống nước chanh lạnh.Minh Triết không chịu bỏ tiền cho bản thân mình, nhưng lại sẵn lòng chi cho siêu nhân nhỏ.Người cậu nhỏ xíu, không uống được bao nhiêu.Còn lại một cốc đầy, đều cho Minh Triết uống hết.Đợi trong quán nước lạnh hơn mười phút, không đợi được bác sĩ Trần, nhưng lại gặp được một người quen.Cách cổng trường không xa, Hàm Ninh Ninh lại bị mấy nữ sinh xô đẩy vào một ngõ nhỏ.Sở Thời Từ vội vàng gọi hệ thống tới, "Có đoạn truyện này trong cốt truyện không?"
Hệ thống ăn kem,【 Anh hùng cứu mỹ nhân?
Có thì có, nhưng không phải bây giờ.
Nữ chính trong sách là một mặt trời nhỏ kiên cường, bị bắt nạt cũng cắn răng chịu đựng.
Trong giờ học, cô ấy vô tình để lộ vết thương trên cánh tay, nam chính băng sơn từ đó bắt đầu đưa cô đi học.
Rất ngọt ngào và lãng mạn."【 Lại đến mùa thu hoạch chanh rồi, ăn chanh không?
Vừa chua vừa chát, rất phù hợp với mùa này nha. 】"Biến!"
Hàm Ninh Ninh là bị một cuộc điện thoại hẹn ra ngoài.Cấp dưới của bại tướng dưới tay cô kêu gào trong điện thoại, hạ chiến thư với cô.Chuyện này sao cô có thể nhẫn nhịn?Hàm Ninh Ninh cho rằng đây là quyết chiến một chọi một, một mình lẻ loi đến ứng chiến.Khi đến địa điểm ước định, cô mới phát hiện đây là một trận đấu một đối mười.Hơn nữa ngoài ba nữ sinh bên kia, bảy người còn lại tất cả đều là nam giới.Hàm Ninh Ninh đã nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng lại bị kéo vào ngõ nhỏ.Chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, có một phòng sinh hoạt loại nhỏ đang treo bảng cho thuê, chủ nhân ở nước ngoài rất ít khi trở về.Đám lưu manh du đãng đã cạy khóa, coi đó như cứ điểm của chúng.Hàm Ninh Ninh lần đầu tiên đến đây, cảm thấy rất mới lạ.Cô đang ngước mắt nhìn xung quanh, một cô gái kéo tóc của Hàm Ninh Ninh, "Mày cũng thật giỏi giả ngủ, chỉ dựa vào vẻ giả vờ đáng yêu để thu phục hotboy phải không, con tiện nhân này!"
Hàm Ninh Ninh bối rối, "A, thu phục?
Có chuyện tốt như vậy sao?"
Cô gái kia tát cô một cái, Hàm Ninh Ninh hét lên một tiếng rồi xông lên.Mấy người nhào vào đánh nhau, khi tên lưu manh nam gia nhập chiến cuộc, Hàm Ninh Ninh hoàn toàn rơi vào hạ phong.Cô bị đè lên bàn bi-a, một cô gái cầm điện thoại di động ghi hình, nói với vài tên lưu manh bên cạnh, "Lột quần áo nó ra, rồi cùng nhau h*** nó, để tao xem sau này mày còn mặt mũi gì để câu dẫn Minh Triết."
Minh Triết cầm nước chanh đi vào hẻm nhỏ, còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng thét chói tai.Nghe thấy nữ chính kêu thảm thương như vậy, Sở Thì Từ cũng có chút lo lắng.Cậu dẫn đầu bay theo hướng thanh âm, nằm sấp mặt ở cửa phòng sinh hoạt nhỏ, thấy một đám người tụ tập lại bên trong.Nữ cầm điện thoại, nam thì đang khống chế người ở giữa.Hàm Ninh Ninh giữ chặt áo, cuộn tròn thân mình.Sở Thời Từ liếc mắt một cái đã hiểu cục diện hiện tại, cậu bay trở về vẫy tay với Minh Triết, "Nhanh nhanh, có mười người lận!
Hàm Ninh Ninh không thể chịu đựng được nữa rồi!"
Bước chân Minh Triết không ngừng, cũng lấy điện thoại ra bắt đầu báo cảnh sát.Cho dù đám lưu manh kia đe dọa như thế nào, Hàm Ninh Ninh vẫn hét lên bằng cả tính mạng.
Tiếng hét cũng thu hút người qua đường xung quanh, một số người lớn theo tiếng hét đi vào ngõ nhỏ.Minh Triết xông vào phòng sinh hoạt, lao lên đánh một cú vào một tên lưu manh.Đột nhiên có kẻ xuất hiện phá rối, chiến trường nhanh chóng dời đi.Minh Triết không giỏi đánh nhau, hắn miễn cưỡng ứng phó với bảy tên lưu manh, nhưng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.Cô gái yêu thầm hắn muốn che chở cho hắn, cũng bị tên lưu manh bị đánh đến đỏ mắt tát cho một cái bạt tai.Một số người qua đường vây xem bên cạnh phòng sinh hoạt.Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Sở Thời Từ không có biện pháp hỗ trợ.Minh Triết bị ấn ở trên mặt đất, trên cánh tay trắng nõn che kín vết thâm tím.Hắn nhìn khắp nơi, trong một góc dưới bàn bi-a, thấy siêu nhân nhỏ đang gấp đến độ xoay quanh.Thấy Sở Thời Từ không có việc gì, hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn người bạn cùng bàn cách đó không xa.Hàm Ninh Ninh bị hai nam sinh giữ chặt, quần áo lộn xộn, nhưng tinh thần rất tốt.Cô căn bản không hiểu lắm những tên lưu manh đó muốn làm gì với mình, chỉ nghĩ rằng họ muốn cởi quần áo chụp ảnh.Thấy Minh Triết nhìn cô, còn lắc lắc đầu chào hỏi hắn.Khi tên lưu manh muốn vẽ thêm vết thương trên mặt Minh Triết, mấy người cảnh sát lao vào, đóng gói tất cả người trong phòng sinh hoạt mang đi.Sở Thời Từ thu hồi tia laser suýt bắn ra.Lén lút trườn vào trong túi Minh Triết, đi theo bọn họ đến cục cảnh sát.............Từ cục cảnh sát ra, đã là 6 giờ chiều.Ba cô gái kia được người nhà bảo lãnh dẫn đi, bọn lưu manh bởi vì hầu hết đã trưởng thành, bị phạt tiền và tạm giam.Bà nội Minh Triết trở về nhà để thăm họ hàng, người nhà của Hàm Ninh Ninh đều ở nơi khác, không có người lớn đến đón cô.Rời khỏi cục cảnh sát, cô liền nhảy nhót theo sau Minh Triết.Trái một câu người anh em tốt, phải một câu bạn cùng bàn tốt.
Hoàn toàn không có bất kỳ bầu không khí ái muội nào sau khi anh hùng cứu mỹ nên có.Bác sĩ Trần đã đợi sẵn ở cổng cục cảnh sát, thấy họ ra ngoài lập tức chào đón.Hắn nhìn về phía Hàm Ninh Ninh, "Chuyện của các cậu Tiểu Triết đã nói với tôi qua điện thoại rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua một ít thuốc, sau đó xử lý vết thương cho hai người một chút."
Hàm Ninh Ninh mờ mịt gật đầu, "Chú là bố của Minh Triết?"
Bác sĩ Trần ôm bả vai Minh Triết bằng một tay, "Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu ấy, em có thể gọi tôi là bác sĩ Trần."
Sự tiếp xúc này, đối với Minh Triết mà nói có chút quá mức thân cận.Thân mình hắn cứng đờ một chút, hơi hơi nghiêng người tránh đi.Bác sĩ Trần cũng không ép buộc hắn.Hàm Ninh Ninh nhìn bác sĩ Trần, rồi lại nhìn Minh Triết, "Bác sĩ tâm lý?
Cậu ấy bị bệnh sao?"
Không ai trả lời cô, đề tài đột nhiên kết thúc, được bác sĩ Trần chuyển sang chuyện ăn tối.Từ lời Hàm Ninh Ninh, biết được cả hai đều không có người trong nhà, bác sĩ Trần kiên quyết mời họ ăn cơm.Hàm Ninh Ninh rất ít khi dùng đầu óc, vừa thèm ăn vừa lớn gan, rụt rè một trận liền ngồi vào chiếc xe hạng sang.Cô sờ đông sờ tây, cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.Minh Triết đặt siêu nhân nhỏ vào trong túi, cũng theo lên xe.Xe chạy đến nửa đường, bác sĩ Trần lấy ra hai chai nước ngọt đưa cho bọn họ.Hàm Ninh Ninh khách khí vài câu, nhận lấy uống một ngụm, "Vẫn còn lạnh luôn?"
Bác sĩ Trần quay đầu lại cười nói, "Trên xe có tủ lạnh nhỏ."
Sở Thời Từ thần sắc phức tạp nhìn nữ chính.Tính tình tùy tiện, không một chút đề phòng này, nếu gặp phải người xấu, đã sớm bị lừa bán đi.Cậu lại nhìn nam chính.Minh Triết đang cúi đầu nghiên cứu chai nước uống, sau khi xác định hoàn toàn chưa từng bị mở ra, cũng không có lỗ kim, mới mở ra nhấp một ngụm.Đoán chừng là khát hỏng rồi, bằng không hắn một ngụm cũng sẽ không chạm vào.Hệ thống sâu kín mà ló đầu ra,【 Nữ chính ngốc nghếch dễ dụ × nam chính trí tuệ cao thận trọng, nếu không phải có một người là CP của cậu, CP này tôi cũng muốn đu.
Anh đây có tốt với cậu không, hử?"
"Tôi sớm muộn gì cũng bị cậu làm cho tức chết."............Bác sĩ Trần dẫn họ đến một cửa hàng vịt quay, là một chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, rất phổ biến ở thành phố Z.
Đối với các gia đình bình thường, giá cả ở mức trung bình cao.Minh Triết ngồi ngay ngắn ở trên ghế, rũ mắt an tĩnh cuốn thịt vịt.Hàm Ninh Ninh và bác sĩ Trần đang nói chuyện sôi nổi bên cạnh.Sở Thời Từ nghe được, liên tục lắc đầu.Nữ chính ngốc bạch ngọt thực sự không có tâm đề phòng, nói chuyện với người lạ chỉ mới gặp mặt một lần, sau vài câu, thiếu chút nữa đã tiết lộ tất cả gốc gác bí mật ở trong nhà.Bác sĩ Trần ngừng chủ đề, cầm ly của ba người đi để lấy đồ uống cho bọn họ.Minh Triết đứng dậy, thanh âm lãnh đạm như cũ, "Chú không thể mang được cả ba ly, cùng đi đi."
Hàm Ninh Ninh nhìn hắn với vẻ không hiểu.Trên bàn có một cái khay, có thể đặt ba cái ly lên đó mà?Cô nhìn xung quanh, cảm thấy không khí không đúng lắm.Yên lặng nhét một miếng vịt quay vào miệng, làm bộ cái gì cũng không biết.Sở Thời Từ ghé vào vai Minh Triết, quan sát biểu tình của bác sĩ Trần.Sắc mặt bác sĩ Trần rất bình tĩnh, vẫn mang theo một nụ cười ấm áp như trước.Hắn không mở miệng từ chối, dẫn Minh Triết đến khu tự phục vụ đồ uống.Minh Triết nhận ly của mình và của Hàm Ninh Ninh, lấy hai ly coca lạnh.Bác sĩ Trần đứng bên cạnh, vừa lấy nước nóng vừa ôn hòa nói, "Tiểu Triết, tâm đề phòng của cậu vẫn rất nặng nhỉ."
Động tác trên tay Minh Triết dừng một chút, coca tràn ra khỏi ly, làm ướt nhẹp tay hắn.Hắn thu hồi tay, "Xin lỗi."
Bác sĩ Trần cầm cái ly bằng một tay, ôm lấy vai hắn.Minh Triết theo bản năng nghiêng người sang bên cạnh.Bác sĩ Trần thuận thế thu hồi cánh tay, "Mỗi lần tôi chạm vào cậu, cơ bắp cậu đều sẽ căng chặt.
Nghe Ninh Ninh nói, cậu ở trường học cũng không giao tiếp với bạn cùng lớp.
Đã hơn hai năm, cậu vẫn chưa quen với việc tiếp xúc thân thể với người khác?"
Minh Triết không trả lời."
Trước đây cậu đã bị bạo hành gia đình, thân thể đã sinh ra phản ứng căng thẳng.
Những việc đã trải qua thời thơ ấu để lại cho cậu chấn thương tâm lý, cậu vẫn chưa thoát khỏi bóng ma đó."
Bác sĩ Trần khẽ thở dài, xin lỗi mà cười cười, "Thực xin lỗi, không thể giúp được cậu, là lỗi của tôi."
Minh Triết quay đầu an tĩnh mà nhìn hắn ta.Khi bác sĩ Trần lại ôm vai hắn lần nữa, Minh Triết không còn cự tuyệt.Sở Thời Từ quan sát toàn bộ quá trình, cũng có chút lo lắng về tình huống tâm lý của Minh Triết.Hệ thống ngó dáo dác tham gia náo nhiệt,【Nỗi ám ảnh thời thơ ấu thật đáng sợ, sau khi Tô Triết Ngạn có có hơn 70 điểm giá trị sức sống, cả người tung tăng nhảy nhót, đặc biệt có tinh thần.
Minh Triết đã có 78 điểm, tiếp xúc thân thể với người khác vẫn là một vấn đề.】"Tôi cũng..."
Sở Thời Từ vừa định phụ họa, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.Lúc còn học lớp 7, Minh Triết đã đi đánh bài với đám lưu manh ở quán net chui.Lúc đó, gã họ Lưu vẫn chưa vào viện tâm thần, hắn vẫn luôn sống trong sợ hãi.Nhưng những tên lưu manh đó lại vừa ôm vai, vừa ôm chân, Minh Triết cũng không có phản ứng gì.Tại sao đến lượt bác sĩ Trần lại phản ứng kịch liệt như vậy?Sau khi ăn xong, bác sĩ Trần đề nghị đưa bọn họ đi hát karaoke.Trong thời gian ăn cơm, Hàm Ninh Ninh đã trở nên thân thiết với bác sĩ Trần.Mặc dù đã khá muộn, nhưng bởi vì bên người còn có một người bạn, cô cũng không nghĩ quá nhiều.Minh Triết sờ sờ món quà đã chuẩn bị sẵn, lần nữa ngồi vào xe.Trước khi khởi hành, bác sĩ Trần ra ngoài hút một điếu thuốc, Hàm Ninh Ninh đeo tai nghe nghe nhạc.Sở Thời Từ tiến đến bên tai Minh Triết, nhỏ giọng hỏi hắn, "Tại sao khi bác sĩ Trần chạm vào cậu, cậu lại căng thẳng?"
Minh Triết nghiêng đầu, "Số lần gặp mặt quá ít, không quen tiếp xúc với chú ấy."
"Vậy nếu cậu chạm vào Hàm Ninh Ninh, cậu có căng thẳng không?"
"Tôi chưa từng chạm vào cô ấy."
"Cậu chạm một cái thử xem."
Minh Triết xoay người, nắm lấy cánh tay của Hàm Ninh Ninh, lại gần cô một chút.Hàm Ninh Ninh tưởng rằng mình đang chen lấn hắn, tự động dịch chuyển mông sang phía bên kia.
Thấy Minh Triết không có phản ứng gì, Sở Thời Từ nghĩ một chút, "Hay để Hàm Ninh Ninh chạm vào cậu?"
Minh Triết hơi suy tư, tháo tai nghe của Hàm Ninh Ninh xuống, thanh âm lãnh đạm nói, "Sờ tôi."
Sở Thời Từ, "..."
Hàm Ninh Ninh, "???"
Cô chần chờ một lúc lâu, "Cậu... có ý gì vậy?"
Minh Triết thay đổi từ ngữ, "Chạm vào tôi một chút."
Hàm Ninh Ninh chọc vào vai hắn, "Như vậy đủ chưa?"
Minh Triết còn đang suy tư, bác sĩ Trần mở cửa xe.
Hắn ta lấy một chai xịt vết thương, để họ xịt lên vết thương trên người.Sự chú ý của Hàm Ninh Ninh nháy mắt dời đi, nói câu cảm ơn, duỗi tay muốn nhận.Nhưng Minh Triết đã chặn lại, cầm lấy chai xịt.Cầm vào tay, hắn cũng không sử dụng, chỉ là đặt ở một bên.Bác sĩ Trần chống cửa xe, ánh mắt nhu hòa nhìn bọn họ.Hàm Ninh Ninh nhìn hắn ta, rồi lại nhìn Minh Triết, cảm thấy bây giờ không phải lúc để nói chuyện.Ánh mắt của Minh Triết và bác sĩ Trần chạm nhau, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Minh Triết thu hồi ánh mắt.Bác sĩ Trần ôn hòa nói, "Mua ở hiệu thuốc ven đường, còn chưa bóc tem.
Không đi chung xe với người lạ, không để cốc nước rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ uống nước chưa mở.
Không sử dụng chai xịt của người khác trong không gian không thông thoáng.
Khi ăn cơm, cũng không ăn thức ăn không quen thuộc."
Hắn ta đóng cửa xe, ngồi lại vào ghế lái, "Tâm cảnh giác của cậu rất cao, đây là chuyện tốt.
Nhưng chúng ta là bạn bè, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi chút tín nhiệm."
Xe chậm rãi khởi động.Minh Triết trầm mặc hồi lâu, cầm lấy chai xịt, xịt vào vết thương trên cánh tay.Mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa trong khoang xe.Minh Triết rũ mắt, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.Có lẽ hắn nên thay đổi.Hàm Ninh Ninh cảm thấy không khí có chút xấu hổ, cô giả vờ ho hai tiếng, "Chai xịt thảo dược à, phải mở cửa sổ thông gió, tôi ngửi cái này dễ bị hắt hơi."
Cô vừa nói vừa mở cửa sổ xe.Sở Thời Từ ló đầu ra từ cổ áo Minh Triết, đúng lúc ngẩng đầu lên, cậu phát hiện bác sĩ Trần đang nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.Ánh mắt của bác sĩ Trần vẫn bình thản như cũ.