- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 69
Chương 69
Khu nghệ thuật thủ đô Newhe, Kỷ Ngọc Lâm đã ở đây nửa tháng, đến nay vẫn chưa thích nghi được với khí hậu và môi trường nơi này, còn có dấu hiệu phản ứng nước lạ không quen.Bạch Hàm tiễn bác sĩ ra khỏi khách sạn, lái xe vòng quanh mấy cửa tiệm gần đó một lượt, mãi mới mua được một phần cháo trắng mang về, sắc mặt buồn bã ủ rũ.Mới đáp xuống thủ đô Newhe nửa tháng, Kỷ Ngọc Lâm đã gầy đi trông thấy.Điều khiến anh ta lo lắng hơn là tâm trạng của ông chủ mình tụt dốc.
Tuy bề ngoài không thể hiện gì, nhưng ai quen thân đều nhận ra trạng thái của anh không giống thường ngày.Bạch Hàm nhập mật mã mở khóa cửa phòng khách sạn, thấy ông chủ mình đang ngồi trong phòng khách mở video giảng bài cho học trò, góc nghiêng vừa tao nhã vừa tuấn tú, song giữa hàng mày khó giấu được vài phần mỏi mệt.Ngay cả học trò bên kia màn hình cũng nhìn ra thầy có điều khác lạ, quan tâm nhưng chỉ dám hỏi han qua loa vài câu, còn những chuyện sâu xa hơn thì chẳng tiện mở miệng.Trong số đó, Tề Văn Việt suy nghĩ xoay chuyển liên hồi, không khỏi liên tưởng đến nhiều chuyện.Ví như thầy có phải đang buồn vì tình, mối quan hệ kia có phải đã chấm dứt rồi?Là học trò thân cận nhất của Kỷ Ngọc Lâm, mấy năm nay bọn họ cũng ít nhiều hiểu rõ tính cách và cách hành xử của thầy.Một người dịu dàng trầm lặng, sao lại có thể lặng lẽ đến mức này...
Tề Văn Việt cảm thấy tim mình khẽ loạn nhịp.Điều này có nghĩa là... cậu ta có cơ hội theo đuổi thầy không?Bạch Hàm vẫy chào vài học trò qua video, đặt hộp đồ ăn mang về lên bàn tròn trước mặt Kỷ Ngọc Lâm, rồi lấy cháo ra.Bạch Hàm dùng khẩu hình miệng ra hiệu, đợi Kỷ Ngọc Lâm giảng nốt phần còn lại rồi kết thúc cuộc gọi."
Thầy, thầy phải chú ý sức khỏe đấy."
Bạch Hàm khuyên nhủ đầy chân thành, đẩy bát cháo về phía Kỷ Ngọc Lâm.
"Tranh thủ còn ấm, ăn một chút đi."
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười: "Vất vả rồi."
Bạch Hàm uống một ngụm nước, lắc đầu.Tìm một quán cháo ở Newhe không phải chuyện dễ, nếu không vì không biết nấu ăn, anh ta đã sớm đến siêu thị quốc tế mua nguyên liệu về tự làm rồi.Đúng như Bạch Hàm dự đoán, mới ăn được năm sáu muỗng, Kỷ Ngọc Lâm đã cất bát đũa, không còn chút hứng thú nào.Bạch Hàm đau đầu: "Thầy, cố ăn thêm vài miếng nữa đi."
Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm dịu dàng mà trầm lặng: "Để hôm khác tôi cố ăn thêm chút."
Cậu biết rõ trợ lý đang lo cho sức khỏe mình, nhưng thật sự là không nuốt nổi.
Tuần trước Kỷ Ngọc Lâm đã ép bản thân ăn thêm nửa bát mấy lần, kết quả không ngoại lệ, sau đó đều nôn sạch ra.Kỷ Ngọc Lâm hiểu rõ mình đang không ổn, đã bệnh rồi.Cậu là một bệnh nhân rất biết nghe lời.
Sau khi liên hệ với bác sĩ, cậu đã bắt đầu tích cực phối hợp điều trị, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, nghỉ ngơi điều độ.Thế nhưng, càng cố gắng suy nghĩ lý trí, cơ thể và đầu óc cậu lại càng trở nên mất kiểm soát.Đêm xuống, Kỷ Ngọc Lâm trằn trọc không thể ngủ yên.
Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu cậu lại hiện lên từng cảnh tượng đã xảy ra trong quá khứ.Cậu không ngừng tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện đã qua rồi, rằng hiện tại cậu và Bùi Nhẫn đều rất ổn.
Nhưng mỗi lần tự thôi miên mình như thế, sau đó cậu lại cảm thấy lo lắng cùng cực.Không muốn đánh thức Bạch Hàm ở phòng bên, Kỷ Ngọc Lâm ngồi tựa đầu giường, lặng lẽ lau đi giọt nước nơi khóe mắt, cố xoa dịu nỗi bất an và hoang mang cuộn lên trong lòng.Cậu rất nhớ Bùi Nhẫn.Muốn gọi video, chỉ để nhìn đối phương một cái.Bàn tay Kỷ Ngọc Lâm áp lên má khẽ vuốt ve, lớp thịt vừa mới có lại không lâu trước đó nay đã tiêu tan.
Dáng vẻ hiện giờ của cậu thậm chí còn tiều tụy hơn cả khi rời khỏi nước, để Bùi Nhẫn thấy thế này chẳng khác gì khiến người kia thêm lo.Huống hồ dạo gần đây, cậu luôn lấy cớ phải luyện đàn để tránh gọi video cho Bùi Nhẫn, cảm giác như sắp không che giấu được nữa rồi.Cả đêm gần như không chợp mắt, buổi chiều hôm sau Kỷ Ngọc Lâm có một buổi biểu diễn.Nhà hát trung tâm của thủ đô Newhe, với tư cách là khách mời đặc biệt được Kings tiên sinh đích thân mời, Kỷ Ngọc Lâm nhận được sự tiếp đón nồng hậu từ đối phương.Kings ôm lấy cậu, còn lịch thiệp hôn nhẹ mu bàn tay cậu như một quý ông.Kings nhìn anh nói: "Lâm, hai năm không gặp, cậu gầy đi nhiều quá."
Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười ôn hòa, để tránh bị đối phương bám riết vào chủ đề này, cậu chủ động pha trò, nói đùa mấy câu.Phòng lớn được lắp máy quay để phát trực tiếp, Kỷ Ngọc Lâm lên sân khấu ở phần giữa chương trình, sau vài phút trò chuyện với Kings liền được chuyên viên trang điểm mời vào hậu trường để làm tạo hình.Bạch Hàm dùng điện thoại quay lại một đoạn ngắn quá trình tạo hình của Kỷ Ngọc Lâm, cắt ra hơn mười giây đăng lên tài khoản của studio.Sau đó, Bạch Hàm lại liên hệ với mấy đơn vị truyền thông tại Newhe.Hôm nay sau khi Kỷ Ngọc Lâm biểu diễn xong, có một tiết mục đặc biệt dành riêng mười phút để phỏng vấn cậu.
Bạch Hàm đã liên hệ trước với tổ chương trình, rồi soạn sẵn bản thảo những câu hỏi dự kiến sẽ được hỏi, gửi cho Kỷ Ngọc Lâm chuẩn bị.Lúc ấy, Kỷ Ngọc Lâm đang xem bản phỏng vấn, còn Bạch Hàm thì tất bật lo liệu mọi thứ.
Đúng lúc đó, điện thoại cậu reo lên, là cuộc gọi không hiển thị tên người gọi.
Cậu không nghĩ nhiều, bắt máy.Chỉ một giây sau, Bạch Hàm sững người tại chỗ, miệng không ngừng "vâng", "được", rồi quay đầu liếc nhìn Kỷ Ngọc Lâm, nhanh chóng tìm một góc khuất, như đang báo cáo, thành thật kể lại rõ ràng từng biểu hiện bất thường của Kỷ Ngọc Lâm cho người ở đầu dây bên kia.Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bạch Hàm đăng nhập vào tài khoản của studio.
Anh ta mở danh sách người theo dõi, cố gắng tìm tài khoản của vị tướng quân kia trong số hàng triệu fan hâm mộ—thế nhưng, anh ta chẳng tìm thấy gì cả.Kỷ Ngọc Lâm chỉ ở lại Nhà hát trung tâm thủ đô Newhe khoảng một tiếng rồi rời đi.Trên đường về đi ngang qua khu trung tâm thương mại, trời vẫn còn sáng.
Bạch Hàm liếc nhìn người thanh niên tuấn tú đang tựa vào ghế xe – chính là ông chủ của mình – khẽ hỏi liệu có muốn tìm một nhà hàng gần đó để ăn chút gì không.
Truyện được edit bởi Jeffrey LKỷ Ngọc Lâm khẽ nhíu mày.
Thiếu ngủ, lại vừa dồn toàn bộ tinh thần vào công việc trong nhiều giờ, cậu thực sự không còn chút sức lực nào để ứng phó với ai nữa."
Về khách sạn đi, tôi muốn nghỉ một lát."
Bạch Hàm nhìn chiếc cằm nhọn gầy gò của ông chủ, khẽ thở dài.Mãi đến đêm, khoảng tám giờ hơn, Kỷ Ngọc Lâm mới tỉnh giấc.Cổ họng khô rát, cậu xỏ dép lê, đi ra phòng khách rót nước uống.Phòng của Bạch Hàm không bật đèn, Kỷ Ngọc Lâm tưởng trợ lý đã ra ngoài.
Mãi đến khi đi ngang qua hành lang tiến vào phòng khách, cậu mới nghiêng đầu nhìn về phía gian bếp đang sáng đèn."......"
Cổ họng Kỷ Ngọc Lâm nghẹn lại, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng dưới ánh đèn.Bùi Nhẫn đang thêm chút gia vị vào tô mì, rồi gắp hai lát trứng chiên đặt lên trên, rắc hành lá.Vòng eo chợt ấm lên, có một đôi tay từ phía sau vòng lấy.Bùi Nhẫn đặt thìa vào mép tô, quay đầu nhìn người đang bám trên lưng mình.Giọng Kỷ Ngọc Lâm khẽ khàng: "Sao anh lại tới đây?"
Bùi Nhẫn dùng một tay bưng khay, tay còn lại nắm lấy cổ tay đang ôm bên hông mình, kéo người kia ra phòng khách."
Không chịu gọi video cho anh, là vì bị ốm sao?"
Bùi Nhẫn đứng dậy rót một ly nước, đưa cho Kỷ Ngọc Lâm uống xong rồi mới ngồi nhìn cậu ăn mì.Kỷ Ngọc Lâm ăn rất nhẹ nhàng, không phát ra chút tiếng động nào.
Cậu húp vài miếng mì cùng nước dùng rồi ngẩng đầu nhìn Bùi Nhẫn."
Đã bắt đầu phối hợp với bác sĩ điều trị rồi, chắc khoảng một tháng sẽ hồi phục thôi."
Kỷ Ngọc Lâm liếm nhẹ đôi môi được nước súp làm dịu: "Em không cố ý giấu anh...
Gần đây anh đang bận bàn giao công việc, em không muốn khiến anh phân tâm."
Sắc mặt Bùi Nhẫn không đổi: "Ừ."
Kỷ Ngọc Lâm ngoan ngoãn ăn hết cả tô mì, đến giọt nước cuối cùng cũng không chừa.Cậu định dọn bát đũa, nhưng Bùi Nhẫn đã nhanh tay hơn, cất hết mọi thứ vào bếp rồi cho vào máy rửa chén.Kỷ Ngọc Lâm đứng bên đảo bếp, nhìn bóng lưng cao lớn và trầm mặc của người đàn ông, trong lòng có chút bất an."
Anh đang giận à, Bùi Nhẫn?"
Giọng người kia trầm thấp và bình tĩnh: "Không có."
Kỷ Ngọc Lâm mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài.Cậu vừa quay người định rời khỏi bếp, eo và cổ tay chợt ấm lên, cả thân thể rơi gọn vào lòng người đàn ông phía sau.Bùi Nhẫn vòng một tay ôm chặt eo cậu, tay còn lại siết lấy cổ tay: "Anh không giận."
Bùi Nhẫn không muốn khiến Kỷ Ngọc Lâm buồn, khẽ cúi đầu, hôn lên lọn tóc mai của cậu như an ủi."
Chỉ là... thấy đau lòng.
Vì anh quá yên tâm với em, nên mới để em đi một mình."
Kỷ Ngọc Lâm là người rất giỏi thể hiện sự hoàn hảo và biết chừng mực.
Người khác nhìn không ra cũng đành, nhưng với Bùi Nhẫn – người thân thiết nhất với cậu – thì dẫu có thể tin tưởng, cũng không nên vì thế mà lơ là.Những ngày cùng nhau trải qua dịp Tết, Bùi Nhẫn cứ ngỡ mình đã đưa được Kỷ Ngọc Lâm thoát khỏi bóng tối dần dần, chẳng ngờ cậu lại một mình gánh chịu cơn khủng hoảng nơi đất khách.Kỷ Ngọc Lâm mím môi, khẽ cười với anh."
Đừng lo.
Khi ăn Tết cùng anh, em thực sự đã ổn rồi.
Chỉ là sau khi tách ra đến giờ, không nhìn thấy anh... em mới cảm thấy cô đơn, nên về đêm mới khó ngủ."
Bùi Nhẫn: "......"
Kỷ Ngọc Lâm hít sâu: "Thật mà.
Với lại khí hậu bên Newhe em chưa quen, nên chẳng có hứng ăn gì cả.
Hai ngày nữa công việc xong rồi em sẽ rời khỏi đây."
Cậu vốn biết nấu ăn, chỉ là bị cảm xúc ảnh hưởng nên chẳng còn động lực làm gì hết.Bùi Nhẫn im lặng bế Kỷ Ngọc Lâm vào phòng tắm.
Hai người cùng nhau tắm rửa, rồi lại được ôm trở về giường ngủ.Anh ôm chặt người trong lòng, nhẹ giọng: "Ngủ một giấc đi."
Kể từ khi nhìn thấy Bùi Nhẫn, Kỷ Ngọc Lâm mới thực sự thấy an tâm.
Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sự trống rỗng và cô quạnh đã bị hơi ấm từ vòng tay siết chặt thay thế.Cậu thầm nghĩ, mình dường như càng lúc càng phụ thuộc vào Bùi Nhẫn.
Trước kia cảm xúc chưa bao giờ yếu ớt đến thế.Chỉ mới xa nhau chưa đến một tháng mà đã để bản thân thành ra thế này... có vẻ không hay cho lắm.Nhưng tất cả những điều này đều là do Bùi Nhẫn cam lòng nuông chiều.
Dẫu có phải tạm gác lại công việc để bay từ Liên minh sang đây, Kỷ Ngọc Lâm có thấy áy náy, thì cảm giác ấy cũng sẽ tan biến hoàn toàn sau một giấc ngủ yên bình.Đến lúc phải tiễn Bùi Nhẫn về, cậu thậm chí lại không nỡ.Bùi Nhẫn hôn lên hàng mi và khóe mắt cậu, nhẹ nhàng xoay người cậu lại, môi hạ xuống vùng cổ mềm mại phía sau gáy.Tuyến thể bị alpha bao phủ bằng đầu lưỡi và hơi thở nóng rực, khiến thân thể cậu bừng lên nhiệt độ lạ lẫm.Kỷ Ngọc Lâm khẽ khàng rên một tiếng, giọng khản đặc, cơ thể run nhẹ không kìm được.Bùi Nhẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Sau khi về, ngày nào cũng phải gọi video cho anh."
Kỷ Ngọc Lâm: "Ừm..."
Bùi Nhẫn thấp giọng thở dài: "Lâm Lâm, anh có thể... trói em mang về được không?"
Kỷ Ngọc Lâm chợt nhớ tới bảng lịch trình mà trợ lý vừa gửi.
Sau hai năm ở ẩn, đây là lần đầu cậu quay trở lại công việc.
Trợ lý đã cố gắng giảm tối đa các hợp đồng thương mại, phần lớn đều xoay quanh những buổi biểu diễn piano – cũng là điều cậu yêu thích nhất.Cậu vừa thích chơi đàn, lại vừa thích Bùi Nhẫn.Kỷ Ngọc Lâm làm ra vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ, ngón tay vuốt nhẹ vành tai Bùi Nhẫn, sau đó chủ động nhón lên hôn anh một cái."
Còn hai tháng nữa thôi."
Cậu vẫn luôn là người hiểu chuyện, biết cân nhắc, càng đến giờ phút phải tiễn Bùi Nhẫn đi lại càng tự nhủ phải bình tĩnh.Lúc tiễn nhau, Kỷ Ngọc Lâm cố đè nén cảm giác hụt hẫng và mất mát trong lòng.
Lý trí thì nói rằng đây chỉ là một cuộc chia ly ngắn ngủi, nhưng cảm xúc lại không chịu nghe theo, càng lúc càng cảm thấy bản thân không thể rời xa người đàn ông trước mặt."
Em..."
Những lời như "Em không muốn anh đi" nghẹn lại nơi đầu lưỡi."
Em sẽ rất nhớ anh, Bùi Nhẫn."