- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 440,923
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 79
Chương 79
Ban ngày, khi đối diện với bát cháo trước mặt, khóe môi của Kỷ Ngọc Lâm khẽ hiện lên một nụ cười chua chát.Cậu nhíu mũi lại, cố gắng thương lượng với bác Trung: "Bác Trung, cháu đã hồi phục khá tốt rồi, không cần ngày nào cũng bắt cháu uống mấy thứ bổ khí huyết này đâu."
Một ngày ba bữa, từ cháo buổi sáng đến canh buổi tối, cứ tiếp tục bồi bổ với mức độ này, chưa đến mùa thu e rằng máu trong người cậu cũng sẽ khô cạn mất.Hơn nữa...Cậu bất giác thất thần một lúc.
Không biết có phải do bồi bổ quá mức hay không, trước đây cậu không có ham muốn rõ rệt trong một số chuyện, thế mà giờ đây ngày nào Bùi Nhẫn cũng trêu ghẹo, vậy mà cậu lại càng lúc càng dễ tiếp nhận hơn.Bác Trung lộ vẻ khó xử.
Kỷ Ngọc Lâm nói: "Cháu ăn sáng mỗi ngày là được rồi, buổi tối không cần chuẩn bị nữa, cứ nấu như bữa ăn bình thường là được."
Không phải là cháo và canh bác Trung nấu không ngon, ngược lại, mỗi ngày đều có món mới, hương vị rất tuyệt.Chỉ là Kỷ Ngọc Lâm thấy phiền.
Với một vết thương chẳng đáng kể như của cậu mà được bồi bổ đến mức này thì thật quá lố.
Huống hồ Bùi Nhẫn cũng không thể lúc nào cũng ăn giống cậu, một bữa ăn còn phải nấu theo khẩu vị hai người.Kỷ Ngọc Lâm nhìn bác Trung: "Bữa tối cháu ăn giống Bùi Nhẫn là được rồi."
Cuối cùng, trước sự khẩn cầu của Kỷ Ngọc Lâm, Bác Trung cũng đành đồng ý.Kỷ Ngọc Lâm ăn xong rồi lên xe đến tòa nhà trắng.Bùi Nhẫn đã ra ngoài từ nửa đêm, không rõ giờ này đã xong việc chưa.
Truyện được edit bởi Jeffrey LSau khi lên xe, cậu nhắn tin cho đối phương, rồi ngả người lên ghế ngủ gà gật.
Xe chạy đến tòa nhà trắng rồi dừng lại, Nhạc Minh khẽ gọi cậu.
"Đến rồi sao?"
Kỷ Ngọc Lâm lơ mơ đáp lại, dụi mắt rồi xuống xe.Tối qua bị Bùi Nhẫn quấn lấy đến nửa đêm, cậu ngủ chẳng được bao nhiêu, tinh thần lẫn thể lực đều thiếu hụt.Tại tòa nhà trắng, Kỷ Ngọc Lâm luyện đàn một tiếng, sau đó họp video với trợ lý gần bốn mươi phút, dặn dò một vài sắp xếp công việc.Gần trưa có người mang cơm đến, cậu ngồi trong phòng ăn một lúc, một mình ngẩn người.
Chẳng bao lâu sau, nơi huyền quan vang lên tiếng động.Cậu quay đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Bùi Nhẫn.Bùi Nhẫn đi rửa tay rồi quay lại, kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, quay đầu hôn một cách tự nhiên lên mắt, mũi và môi cậu.Kỷ Ngọc Lâm đều ngoan ngoãn đón nhận.Cậu mở đôi mắt hơi ươn ướt, khóe môi còn hơi đau do tối qua bị hôn quá lâu, khi nói vô thức liếm nhẹ.Kỷ Ngọc Lâm đẩy đĩa thức ăn đã được gắp sẵn đến trước mặt Bùi Nhẫn, giọng hơi khàn: "Anh ăn trước đi."
Trên người Bùi Nhẫn vẫn mang theo một luồng khí chất mạnh mẽ sắc bén chưa tan, là mùi vị riêng biệt chỉ những người vừa bước ra từ chiến trường mới có.Chẳng qua bây giờ anh không cần làm nhiệm vụ nữa, Kỷ Ngọc Lâm cũng không rõ anh đi đâu, lặng lẽ quan sát, thấy trên người đối phương không có vết thương nào mới yên tâm.Kỷ Ngọc Lâm hỏi: "Anh có muốn ngủ trưa với em không?"
Bùi Nhẫn: "Ừ."
Tối qua bị anh quấn lấy, Kỷ Ngọc Lâm ngủ chẳng được bao lâu.
Chỉ thiếu ngủ một đêm thôi mà Bùi Nhẫn đã thấy cậu lại gầy đi một chút, hàng mày rậm chau lại.Anh gắp thức ăn vào bát của Kỷ Ngọc Lâm: "Ăn nhiều một chút."
Kỷ Ngọc Lâm miệng thì đáp, nghiêm túc xử lý phần cơm trước mặt.Cậu ăn hết nửa bát thì bắt đầu chững lại, Bùi Nhẫn ngẩng mắt nhìn, ánh mắt bình lặng.Thế là Kỷ Ngọc Lâm lại cố ăn thêm mấy miếng, rồi nói: "Anh sờ bụng em đi."
Bùi Nhẫn đợi cậu ăn thêm vài miếng nữa mới dãn lông mày, Kỷ Ngọc Lâm lúc này bụng đã hơi phồng lên, thật sự không thể ăn thêm.Kỷ Ngọc Lâm nói: "Chiều em phải ghé qua nhà hát gặp mấy thầy một lát rồi về."
Bùi Nhẫn không nhúc nhích: "Ừ."
Kỷ Ngọc Lâm vẫn chưa nói xong: "Sau đó còn phải bàn giao công việc với Bạch Hàm, mấy học trò cũng qua, nghe em bệnh nên muốn ghé thăm, tiện thể em dạy bọn họ một buổi."
Một năm, số lần Kỷ Ngọc Lâm dạy trực tiếp sinh viên cũng chỉ chừng bốn lần, đây là lịch trình hợp lý.Bùi Nhẫn hơi khựng lại, Kỷ Ngọc Lâm đặt tay lên mu bàn tay cậu."
Em cũng không muốn ra ngoài, nhưng có vài việc bắt buộc phải do em đích thân xử lý."
Bùi Nhẫn nói: "Anh nuôi được em."
Khóe mắt và môi Kỷ Ngọc Lâm cong lên, nụ cười có phần ngây ngô: "Em biết mà.
Nhưng cứ để anh nuôi, để anh chăm mãi cũng đâu có được.
Cho dù em tự thấy thoải mái, thì bố mẹ em cũng sẽ cằn nhằn cho xem."
Sắc mặt Bùi Nhẫn hơi trầm xuống.Tay Kỷ Ngọc Lâm bị anh siết rất chặt.
Ăn xong, hai người đơn giản rửa mặt rồi lên tầng, nằm nghỉ trong phòng ngủ.Kỷ Ngọc Lâm co mình trong vòng tay Bùi Nhẫn, cổ tay vẫn bị anh nắm lấy, chưa buông.Cậu nói: "Anh đừng giận, cũng không cần giải thích với bố mẹ em đâu.
Họ sớm đã hiểu rõ cả rồi, chỉ là đôi lúc miệng hay lẩm bẩm vài câu."
Từ cái năm Bùi Nhẫn gặp chuyện, Kỷ Ngọc Lâm suýt vài lần tự tử để đi theo anh, bố mẹ cậu đã sớm biết, hai người họ là không thể tách rời.Hoặc có thể nói, người không thể rời xa chính là Kỷ Ngọc Lâm.
Chín năm yêu xa, gặp ít xa nhiều chỉ khiến họ càng thêm gắn bó.
Giờ đây, chỉ là Kỷ Ngọc Lâm ra ngoài làm chút việc thôi, trong lòng Bùi Nhẫn đã dấy lên một chút ích kỷ, không muốn cậu rời đi.Kỷ Ngọc Lâm cười tủm tỉm, đôi môi nhẹ như lông vũ lướt qua khóe miệng Bùi Nhẫn."
Em sẽ về nhanh thôi, em cũng không nỡ rời xa anh đâu."
Bùi Nhẫn cổ họng căng thắt: "Ừ."
Nhận ra cánh tay sau lưng càng siết chặt, một chút phản ứng nhẹ của Kỷ Ngọc Lâm đã rất dễ dàng khiến thân thể Bùi Nhẫn nổi lên khát vọng.Bỗng cả hai đều im lặng, hô hấp dần nặng nề.Trên người Kỷ Ngọc Lâm vẫn còn chút cảm giác mỏi rã chưa hoàn toàn tan hết, nhưng có lẽ do gần đây được bồi bổ tốt, cậu cảm thấy bản thân vẫn chịu được.Thế là cậu liếm môi, hôn nhẹ lên cằm Bùi Nhẫn, rõ ràng bắt đầu chủ động ngỏ ý.Thế nhưng lần này Bùi Nhẫn lại không giống buổi tối, không chút kiêng dè.
Anh ép bản thân lùi ra sau, không để chạm vào Kỷ Ngọc Lâm: "Ngủ một giấc đi.
Chiều không có tinh thần làm việc sẽ khó chịu lắm."
"Ừm..."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ đáp, giọng ấm ức.
Cậu đưa tay sờ một chút, ngay lập tức cổ tay bị người kia giữ chặt hơn."
Thật sự không muốn à?"
Bùi Nhẫn cúi xuống, kiềm chế hôn lên mắt cậu: "Ngủ trước đã."
Kỷ Ngọc Lâm không còn cố chấp nữa.
Cậu ngủ ít, lại dậy sớm, buổi sáng bận luyện đàn và bàn công việc, giờ được Bùi Nhẫn ôm nghỉ ngơi, cả người thả lỏng, vô cùng dễ chịu.Sau giấc ngủ trưa, cả hai đều có việc riêng.
Nhạc Minh lái xe đưa Kỷ Ngọc Lâm ra ngoài.
Ngoài Nhạc Minh, ở những nơi anh không thấy được, còn có người mà Bùi Nhẫn âm thầm sắp xếp đi theo bảo vệ.Cậu đến Nhà hát quốc gia thăm mấy vị giáo sư lớn tuổi, sau đó ghé qua tòa nhà văn phòng ở khu nghệ thuật, nơi vài sinh viên đang chờ sẵn.
Vừa thấy cậu, họ liền vây quanh.Kỷ Ngọc Lâm nhìn chung đã hồi phục khá tốt, chỉ là vẫn còn gầy, gầy hơn nhiều so với lúc trước khi bế quan.Tề Văn Việt nhìn thấy thầy mình trở nên như vậy, trong lòng cảm thấy nhói lên.Từ khi Kỷ Ngọc Lâm nổi tiếng, cậu đã có không ít người hâm mộ si mê.
Tề Văn Việt chính là một trong số đó.Giống như những người khác, cậu ta không chỉ bị cuốn hút bởi thực lực và khí chất của thầy, mà còn giống như trúng tiếng sét ái tình qua màn hình.
Đến khi gặp được người thật, chỉ một cái nhìn đầu tiên liền hoàn toàn đắm chìm.Thực lực, khí chất, nhan sắc — mọi điểm của Kỷ Ngọc Lâm đều đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong tim Tề Văn Việt.
Khó khăn lắm cậu ta mới có cơ hội đến gần, trở thành học trò của thầy, âm thầm hưởng thụ mối quan hệ thân thiết hơn người khác này, đồng thời lại phải ra sức kiềm chế, không để lộ rõ tâm tư.Trong lòng cậu ta, thầy là trăng sáng gió thanh, vừa khiến người ta ngưỡng mộ, lại không thể mạo phạm.Thế nhưng, lần đó khi nghe thấy tiếng hôn vang lên qua màn hình, thứ âm thanh khiến người ta phải ngại ngùng đỏ mặt, Tề Văn Việt đã hiểu vì sao thầy lại đôi lúc để lộ vẻ phong tình khó che giấu.Tề Văn Việt xuất thân giàu có, gia tộc nhiều đời gây dựng thanh danh, bản thân cũng là người xuất sắc, trí tuệ và tài hoa đều nổi bật, làm việc luôn đầy tự tin.
Lần nữa gặp lại Kỷ Ngọc Lâm, cậu ta đã không còn giữ ranh giới như trước, không còn muốn làm người quá đàng hoàng rạch ròi nữa.Lúc đó, Kỷ Ngọc Lâm đang chuẩn bị công việc, Tề Văn Việt tiến lại gần, ở cự ly gần ngắm hàng mi dài đen nhánh của thầy.
Vị thanh niên vốn luôn nho nhã chừng mực nay có chút căng thẳng, cất giọng thấp: "Thầy, em có điều muốn nói với thầy."
Thầy đã gầy đi nhiều.
Sự nghiệp thì lên cao, chỉ có tình cảm mới có thể khiến một người tổn thương đến mức này.Tề Văn Việt muốn nắm lấy cơ hội này.Kỷ Ngọc Lâm mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cậu: "Thầy và Bạch Hàm còn phải xử lý một số việc, em đợi thầy một lát, lát nữa thầy sẽ ra phòng tiếp khách tìm mọi người."
Cậu nói chuyện rất tập trung, khi đối thoại với người khác luôn chú ý nhìn vào lông mày và ánh mắt, đó là một sự tôn trọng.
Nhưng lại không biết, đôi mắt dịu dàng đầy tình cảm ấy khiến tim cậu học trò bỗng đập nhanh rối loạn.Nghe thấy lời cậu nói, chẳng ai có thể từ chối được.Tề Văn Việt khẽ gật đầu: "Vâng."
Lúc này Bạch Hàm bước vào, tay ôm một chồng tài liệu, liếc nhìn gương mặt sáng sủa của Tề Văn Việt, bật cười: "Công tử nhà họ Tề hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ ừ, nhận lấy tài liệu từ tay Bạch Hàm rồi cúi đầu tập trung làm việc.Bạch Hàm thở dài: "Thầy, sao thầy lại gầy đến mức này..."
Kỷ Ngọc Lâm qua loa cho xong: "Trời nắng nóng, mùa này có ăn bao nhiêu cũng khó tăng cân."
Cậu không kể chuyện mình từng bị bắt cóc cho trợ lý biết, để tránh đối phương lo lắng thái quá.Bạch Hàm hỏi: "Còn video hay ảnh chụp nào trước đó không?
Em định kỳ đăng lên tài khoản của studio, mấy cái gần đây thì tạm không đăng nữa, đợi thầy đầy đặn lại chút rồi chụp tiếp, không thì fan sẽ lo lắm."
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu: "Lát nữa thầy gửi cho."
Truyện được edit bởi Jeffrey LSau đó, cậu và Bạch Hàm tập trung xử lý công việc trong nửa tiếng, rồi nghỉ ngơi thêm nửa tiếng nữa trước khi ra phòng tiếp khách gặp các học viên.Buổi giảng hôm đó của Kỷ Ngọc Lâm kéo dài khá lâu.
Mỗi năm cậu chỉ có vài lần giảng bài trực tiếp nên luôn cố gắng nói thật nhiều.
Giảng xong tổng thể, lại đi vào từng cá nhân, qua lại một hồi, trời đã sẩm tối.Khóe mắt Kỷ Ngọc Lâm thoáng liếc ra ngoài cửa kính sát đất, ánh mắt bỗng khựng lại — cậu nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.Bốn tiếng đứng lớp khiến cậu hao tổn cả thể lực lẫn tinh thần, giọng khàn đi vì nói quá nhiều: "Hôm nay đến đây thôi, có gì cứ gọi điện cho thầy."
Kỷ Ngọc Lâm trở về văn phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, thì thấy Tề Văn Việt đứng ngoài cửa, gõ nhẹ.Kỷ Ngọc Lâm ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Tề Văn Việt bước vào, trước khi vào còn đặc biệt khép cửa lại.Cậu nói: "Thầy, em vẫn còn chuyện chưa nói với thầy."
Kỷ Ngọc Lâm nhớ ra lời cậu ta từng nói lúc trước, tưởng là vấn đề học hành, nhưng nhìn thái độ hiện tại thì có vẻ không phải.Tề Văn Việt mở lời: "Em thích thầy."
Kỷ Ngọc Lâm: "......"
"Thầy, em muốn theo đuổi thầy, hy vọng thầy đồng ý hẹn hò với em."
Ánh mắt Tề Văn Việt đầy chân thành: "Bảy năm trước, ngay cái nhìn đầu tiên em đã thích thầy rồi."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ cười bất đắc dĩ, đưa tay lên để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Xin lỗi, thầy đã có người yêu rồi."
Tề Văn Việt khó hiểu: "Nhưng thầy trông như thế này... có phải người đó đã làm tổn thương thầy, không tốt với thầy?
Nếu có điều gì phiền toái khó nói, em có thể giúp thầy giải quyết, thầy không cần phải miễn cưỡng chịu đựng đâu."
Kỷ Ngọc Lâm đáp: "Em nghĩ nhiều rồi.
Thầy và anh ấy tình cảm rất tốt."
"Thầy..."
Tề Văn Việt vẫn chưa muốn từ bỏ.Dường như có cảm ứng, Kỷ Ngọc Lâm bước ngang qua cậu ta để mở cửa.Khu vực văn phòng của cậu vốn rất yên tĩnh, chắc Bạch Hàm đã gọi người đi trước, dọn sạch hiện trường từ sớm.Kỷ Ngọc Lâm và người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn nhau.
Trong ánh mắt thâm sâu lạnh lùng kia ẩn hiện cảm xúc phức tạp khó nói rõ.
Cậu khẽ lắc đầu với Bùi Nhẫn, dịu giọng: "Là học trò thôi."
Cậu nắm tay Bùi Nhẫn trước, kéo anh rời đi.
Trên đường, cậu nhắn tin cho Tề Văn Việt, với tư cách bậc tiền bối và thầy giáo, nhẹ nhàng dặn dò cậu ta về nhà cẩn thận.
Vừa xuống tầng, vừa lên xe, cả người đã gần như ngã vào lòng Bùi Nhẫn.Cậu chạm nhẹ mũi vào anh, dịu dàng lẫn bất lực: "Ngay cả học trò mà anh cũng phải ghen à?
Em yêu anh."
Ánh mắt Bùi Nhẫn u tối sâu thẳm, khóa chặt lấy cậu: "Anh không muốn họ nhìn em như vậy."
Kỷ Ngọc Lâm quấn lấy cổ anh, đầy quyến luyến: "Ừm..."
Nhưng không còn cách nào khác, cậu vẫn phải làm việc.
Mấy học viên này là phía nhà hát sắp xếp tới.
Thế nên Kỷ Ngọc Lâm chỉ có thể tiếp tục dỗ dành, dùng lời mật ngọt nói: "Em chỉ yêu mình anh thôi."