- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 49
Chương 49
Bùi Nhẫn bế Kỷ Ngọc Lâm đến chiếc xích đu, kéo tấm chăn lông bên cạnh choàng lên trên người cậu.Lúc này sắc mặt và trạng thái của Kỷ Ngọc Lâm không tiện để Kỷ phu nhân nhìn thấy, Bùi Nhẫn nắm tay cậu, rồi ngồi cùng cậu một lúc cho cậu ổn định lại.Bùi Nhẫn hỏi: "Em muốn uống nước không?"
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu, trong phòng ngủ cậu có để một bình nước, không cần ra tận phòng khách.Bùi Nhẫn nhìn theo ánh mắt cậu, lấy chiếc bình giữ nhiệt màu xanh trên bàn học, mở ra kiểm tra độ ấm, thấy vừa phải rồi mới đưa cho Kỷ Ngọc Lâm.Kỷ Ngọc Lâm dùng nắp rót ra, chậm rãi nhấp từng ngụm, đôi môi bị hôn đến đỏ mọng giờ đã ẩm ướt lạ thường.Ánh mắt Bùi Nhẫn cụp xuống, cố kìm lại khao khát đang âm ỉ trỗi dậy trong lòng.Kỷ phu nhân gõ cửa, hỏi: "Lâm Lâm, Tiểu Nhẫn, hai đứa có muốn ra ăn sáng không?"
Bùi Nhẫn tới từ sớm, bụng còn chưa có gì.
Anh nắm tay Kỷ Ngọc Lâm, vẻ tự nhiên như chủ nhà: "Ra ăn chút gì đi."
Vừa nói vừa lịch sự trả lời Kỷ phu nhân, bà yên tâm quay lại phòng khách.Kỷ Thành Chiêu ngồi ở ghế chính đọc báo, thấy con trai và Bùi Nhẫn tay trong tay bước ra, đang uống trà thì khẽ hắng giọng.
Truyện được edit bởi Jeffrey LBùi Nhẫn nhìn Kỷ Thành Chiêu, dáng vẻ thẳng thắn, giọng mang theo sự kính trọng của bậc hậu bối: "Bác trai ạ."
Kỷ Ngọc Lâm vừa ngồi xuống, liền vểnh tai lên nghe — hôm nay là lần đầu tiên Bùi Nhẫn đến nhà với thân phận mới, cách anh gọi bố mẹ cậu cũng khác hẳn.Kỷ phu nhân cười dịu dàng: "Ngồi xuống ăn sáng đi, không cần câu nệ."
Rồi quay sang Kỷ Thành Chiêu trách yêu: "Ông này, đừng có lúc nào cũng mặt nghiêm như vậy."
Kỷ Thành Chiêu ngơ ngác — chẳng phải ông vẫn luôn thế à?
Sao hôm nay tự dưng bị vợ nhắc tên?Ông xã giao với Bùi Nhẫn vài câu, còn Kỷ phu nhân thì thoải mái hơn nhiều, trò chuyện với Bùi Nhẫn bằng giọng dịu dàng, thân mật.Bùi Nhẫn vốn đã quen ứng phó những dịp như thế, muốn khiến Kỷ phu nhân yên tâm thì lại càng dễ dàng.Trong suốt bữa sáng, Kỷ Ngọc Lâm chỉ "ừm" mấy tiếng đơn giản, nhận ra mình chẳng chen được câu nào vào cả.Sau khi ăn xong, Kỷ phu nhân đi ra ngoài cùng Kỷ Thành Chiêu.
Kỷ Ngọc Lâm định ở nhà luyện đàn, cậu nhìn chằm chằm vào Bùi Nhẫn.
Bùi Nhẫn hỏi: "Sao thế?"
Kỷ Ngọc Lâm nói: "Anh không bận gì à?"
Bùi Nhẫn mỉm cười: "Lúc Tết anh luôn bận rộn chỉ để dành thời gian rảnh, ở nhà bên em."
Kỷ Ngọc Lâm: "Được thôi" rồi cậu lại nói: "Em luyện đàn thường hơi lâu, sợ anh sẽ thấy chán."
Bùi Nhẫn: "Sao có thể chứ."
Đã rất lâu rồi anh không được ở riêng với Kỷ Ngọc Lâm như thế này, chỉ mong cậu luôn ở trong tầm mắt mình.Kỷ Ngọc Lâm ngồi xuống trước đàn piano: "Nếu anh thấy chán thì có thể vào phòng em lấy mấy cuốn sách ra đọc."
Cuối cùng, cậu đặt bé Snowball vừa nhảy lên đùi vào tay Bùi Nhẫn, dịu dàng cười: "Cũng có thể để Snowball chơi với anh thay em."
Bùi Nhẫn đưa ngón tay chạm nhẹ vào chiếc mũi hồng của Snowball, con mèo lập tức rướn người, đuôi cong lên cọ cọ vào tay anh.Kỷ Ngọc Lâm: "Nhà em không có thiết bị thể thao, cũng không làm riêng một phòng tập để anh vận động tay chân."
Nghe vậy, Bùi Nhẫn nửa cười nửa không: "Lâm Lâm hy vọng anh dọn về sống luôn ở đây à?"
Kỷ Ngọc Lâm: "..."
Cậu vội giải thích: "Em không có ý đó."
Bùi Nhẫn nghiêng đầu, chớp lấy một khoảnh khắc, cúi xuống hôn nhanh lên môi cậu: "Ngọt thật."
Kỷ Ngọc Lâm không nói nữa, tiếng đàn từ đầu ngón tay dần dần lan ra khắp không gian.Khi Kỷ Ngọc Lâm luyện đàn, Bùi Nhẫn không bao giờ quấy rầy.
Hai người việc ai nấy làm, thỉnh thoảng chạm mắt nhau một chút rồi lại tiếp tục tập trung vào việc riêng.Trước giờ cơm trưa, Kỷ phu nhân gọi điện về nhà.
Khi ấy Kỷ Ngọc Lâm vẫn đang đánh đàn, nên Bùi Nhẫn nghe máy.Bà với chồng đi tham dự một bữa tiệc xã giao, dặn Bùi Nhẫn đưa Kỷ Ngọc Lâm đi ăn ngoài hoặc tự ăn ở nhà cũng được.Cuối cùng, Kỷ phu nhân còn dặn dò thêm: "Lâm Lâm nhà bác cứ luyện đàn là chẳng còn khái niệm thời gian nữa, Tiểu Nhẫn nhớ trông chừng nó giùm bác nhé."
Bùi Nhẫn mỉm cười, giọng bình thản: "Vâng ạ."
Sau khi Kỷ Ngọc Lâm luyện xong bản nhạc, Bùi Nhẫn đến gần nói: "Hôm nay mình ra ngoài ăn nhé."
Kỷ Ngọc Lâm: "Bố mẹ không về à?"
Bùi Nhẫn: "Ừ."
Anh nâng tay Kỷ Ngọc Lâm đã đàn suốt mấy tiếng đồng hồ lên, xoa bóp cánh tay cho cậu.Kỷ Ngọc Lâm lim dim mắt tận hưởng: "Dễ chịu quá."
Snowball nhảy lên mặt đàn, Kỷ Ngọc Lâm bế nó đặt xuống đùi, vừa vuốt lông vừa tựa nhẹ vào người Bùi Nhẫn phía sau.Bùi Nhẫn xoa bóp xong tay lại chuyển lên cổ và vai.Kỷ Ngọc Lâm luôn giữ tư thế khi đánh đàn, ngồi lâu tất nhiên cổ và vai sẽ bị cứng.
Bùi Nhẫn giúp cậu thư giãn, ánh mắt lướt ngang tuyến thể sau gáy rồi dừng lại, nhẹ giọng nói: "Ăn trưa xong về nhà cũ lấy ít đồ với anh nhé?"
Kỷ Ngọc Lâm: "Được" Cậu hỏi: "Sao lúc ra khỏi nhà anh không mang theo?"
Bởi vì Bùi Nhẫn làm việc luôn chu đáo, rất hiếm khi để quên đồ.Bùi Nhẫn: "Sau Tết anh không còn ở lại nhà cũ nữa, đã mang đồ sang căn hộ bên kia rồi."
Gần đây nhà cũ có nhiều người lui tới, Bùi Nhẫn không muốn ai làm phiền đến khoảng thời gian bên Kỷ Ngọc Lâm.Buổi trưa, Bùi Nhẫn đưa Kỷ Ngọc Lâm đến một nhà hàng dùng bữa.
Ăn xong, khi ở trên xe, Kỷ Ngọc Lâm lấy máy tính bảng ra, kết nối mạng, mở video xem lại vài trận đấu.Bùi Nhẫn vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn dáng vẻ chăm chú xem thi đấu của cậu, đưa cho cậu một chai nước mật ong, xe tiếp tục vững chãi chạy đi.
Truyện được edit bởi Jeffrey LKỷ Ngọc Lâm tập trung vào kỹ thuật bấm phím của tuyển thủ trong video, không để ý rằng xe đã chạy vào nhà cũ của nhà họ Bùi.Bùi Nhẫn dừng xe, yên lặng chờ Kỷ Ngọc Lâm xem xong đoạn video.Mười phút sau, Kỷ Ngọc Lâm mới từ trận thi đấu trên màn hình hoàn hồn trở lại.Kỷ Ngọc Lâm: "Tới rồi à?"
Bùi Nhẫn: "Ừ."
Kỷ Ngọc Lâm: "Sao anh không gọi em?
Video lúc nào cũng xem được mà."
Bùi Nhẫn khẽ nhếch khóe môi không để lộ cảm xúc: "Xuống xe thôi."
Bùi Nhẫn đường hoàng nắm tay Kỷ Ngọc Lâm bước vào nhà cũ.
Lúc đó, Bùi phu nhân đang ở phòng trà tiếp mấy người bạn giàu có.Quản gia thấy cảnh tượng ấy liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, cung kính chào hỏi Bùi Nhẫn và Kỷ Ngọc Lâm, rồi nhanh chóng vào phòng trà báo lại cho phu nhân.Nghe tin con trai mình là nắm chặt tay Kỷ Ngọc Lâm dắt vào, mười ngón đan nhau — Bùi phu nhân lập tức nở nụ cười rạng rỡ.Một vài phu nhân quyền quý ngồi đối diện không khỏi tò mò: "Bùi thiếu gia có người yêu rồi à?"
Bùi phu nhân mỉm cười: "Đúng vậy."
Một vị phu nhân có chút tiếc nuối, than thở: "Lúc đến còn định giới thiệu Tiểu Ngọc nhà tôi cho cậu ấy."
Một người khác chen vào: "Tiểu Ngọc năm nay mới mười tám đúng không?"
Vị phu nhân kia vẫn còn tiếc rẻ: "Đúng vậy, hai tháng trước mới phân hoá thành omega.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì Bùi thiếu gia không chỉ xếp hạng cao, lại còn xuất thân từ quân đội."
Điều quan trọng hơn là, nếu kết thông gia với nhà họ Bùi, gia tộc của bà ấy có cơ hội chen chân vào ngành công nghiệp quân sự và hàng không vũ trụ, mở ra vô số cơ hội hợp tác.Bùi phu nhân vẫn mỉm cười đáp lại: "Tiểu Nhẫn nhà tôi từ nhỏ đã có chính kiến, vợ chồng tôi luôn tôn trọng lựa chọn của nó."
Mấy phu nhân quyền quý bắt đầu dò hỏi ẩn ý về người yêu của Bùi Nhẫn, nhưng Bùi phu nhân đối đáp khéo léo, kín kẽ, không để lộ nhiều thông tin liên quan đến Kỷ Ngọc Lâm.Trong khi đó, ở tầng trên, Bùi Nhẫn lấy xong đồ liền nắm tay Kỷ Ngọc Lâm ra về, không có ý định nán lại lâu.Quản gia đuổi theo, Bùi Nhẫn mở cửa xe để Kỷ Ngọc Lâm ngồi vào, rồi phất tay ra hiệu: "Không cần đi theo, tôi ra ngoài một lát."
Bùi Nhẫn lái xe rời khỏi khu vườn, hỏi Kỷ Ngọc Lâm có muốn xem tiếp video không.Kỷ Ngọc Lâm: "Không xem nữa."
Bùi Nhẫn: "Lát nữa về căn hộ, anh cho em xem một thứ."
Kỷ Ngọc Lâm: "Được."
Cậu đồng ý quá nhanh, khiến Bùi Nhẫn hỏi: "Không tò mò sao?"
Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu, nụ cười nhẹ hiện trên khóe mắt chân mày.Nửa tiếng sau, Kỷ Ngọc Lâm nhìn thấy trong phòng đàn của căn hộ là một cây dương cầm cực kỳ đắt giá.Cậu từng thấy cây đàn này trên các tạp chí chuyên ngành — do một bậc thầy chế tác danh tiếng làm mất bốn năm để hoàn thành, sử dụng hàng chục loại gỗ quý, trên thân còn khắc hoa văn cổ điển tinh xảo sống động như thật.
Nếu nhớ không nhầm, trước đây cây đàn này chưa từng có chủ.Bùi Nhẫn nắm tay Kỷ Ngọc Lâm đặt lên mặt đàn: "Thích không?"
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu: "Thích."
Cậu ngập ngừng: "Sao anh lại..."
Bùi Nhẫn tiếp lời, ánh mắt đầy cảm xúc và chiếm hữu của một người đàn ông trưởng thành nhìn thẳng vào mắt cậu: "Lại tặng quà à?
Trước khi xác lập mối quan hệ, tặng món này cho em có vẻ không thích hợp.
Nhưng bây giờ đã có danh phận, anh đương nhiên phải dùng cách chính đáng để giữ em lại."
Bùi Nhẫn khẽ cười: "Lâm Lâm, anh đang lấy lòng em đó.
Học kỳ sau về đây ở đi."
Kỷ Ngọc Lâm: "...Ừm..."
Bùi Nhẫn kéo Kỷ Ngọc Lâm vào lòng: "Anh cứ tưởng em sẽ từ chối."
Kỷ Ngọc Lâm: "Tại sao chứ?"
Cậu ngẩng đầu, chân thành bộc bạch: "Em rất trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên anh."
Khát vọng của Kỷ Ngọc Lâm dành cho Bùi Nhẫn chưa bao giờ ít hơn Bùi Nhẫn dành cho cậu, chỉ là không bộc lộ mãnh liệt và trực tiếp như đối phương.Mùi thông lạnh đầy nam tính bao bọc lấy từng tấc da thịt của cậu, dịu dàng mà kiên định, như thể ngay cả đầu ngón tay cũng đang được hôn khẽ.Kỷ Ngọc Lâm khẽ thở: "Bây giờ trời vẫn còn sáng..."
Lời chưa nói hết đã bị Bùi Nhẫn bế bổng lên ôm chặt vào lòng.Đôi chân cậu lơ lửng trong không trung, bất giác quấn lấy eo đối phương, bị anh ôm lấy hôn thật lâu.Bùi Nhẫn hôn khẽ lên đôi môi ướt át của Kỷ Ngọc Lâm, vừa hôn vừa nhẹ nhàng mút lấy, rồi mới chịu buông ra.Bùi Nhẫn: "Lâm Lâm, trước đây em thích anh tại sao phải giấu?"
Kỷ Ngọc Lâm nâng khuôn mặt Bùi Nhẫn lên bằng hai tay, vẫn chìm đắm trong nụ hôn sâu đầy mê hoặc vừa rồi, chưa thể hoàn hồn.Một lúc sau, cậu mới khàn giọng nói: "Lúc đó em muốn đợi sau khi phẫu thuật xong, nếu kết quả tốt thì sẽ nói cho anh biết."
Cậu ngập ngừng: "Nhưng kết quả hồi phục lại không như mong đợi.
Em chỉ muốn dành cho anh những gì tốt nhất, vì vậy..."
Bùi Nhẫn đỡ lấy gáy Kỷ Ngọc Lâm, lại cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm ướt của cậu: "Bảo sao lúc đó em lại hỏi anh những câu kỳ lạ như vậy, anh lại không nhận ra."
Bùi Nhẫn nói tiếp: "Về sau không được có ý nghĩ xa lạ với anh nữa."
Truyện được edit bởi Jeffrey LKỷ Ngọc Lâm: "Được..."
Ngón tay cậu khẽ vuốt giữa chân mày Bùi Nhẫn, giọng dịu dàng: "Vừa rồi anh hỏi là em đã thành thật nói rồi, lần này em không giấu nữa nên cũng chẳng có gì cả."
Ánh mắt Bùi Nhẫn tối lại, giọng khàn: "Ừ."
Ngón tay anh nhẹ nhàng cọ dọc sau gáy Kỷ Ngọc Lâm, yết hầu khẽ chuyển động: "Miếng dán pheromone ướt rồi, đi xử lý chút."
Cơ thể Kỷ Ngọc Lâm khẽ run lên, cậu muốn mở miệng bảo Bùi Nhẫn đừng chạm vào tuyến thể của mình.
Nhưng lời đến môi, cuối cùng lại không nói ra.Cậu lặng lẽ trượt khỏi người Bùi Nhẫn, đi về phía căn phòng từng ở trước đây.Kỷ Ngọc Lâm mở cửa, nhìn cách bài trí vẫn y nguyên như thuở ban đầu.
Trong lòng hiện lên hình ảnh Bùi Nhẫn luôn đối xử với mình một cách thẳng thắn, không chút giấu giếm tình cảm, cũng không ngại thể hiện sự chiếm hữu.Giây phút này, cậu đã không còn do dự hay băn khoăn như trước.
Qua cánh cửa, cậu cất giọng bình thản nhưng kiên định: "Bùi Nhẫn, học kỳ sau em sẽ dọn sang đây ở."