- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 59
Chương 59
Kỷ Ngọc Lâm đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, trừ mấy ngày phải xin nghỉ vì kỳ phát tình, mỗi ngày cậu đều phải dành thêm thời gian để theo kịp tiến độ ôn tập bị bỏ lỡ.Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên trong kỳ thi giữa tháng, một người vì ham chơi, một người vì làm thêm mà tốn quá nhiều thời gian, thành tích cả hai đều giảm sút đáng kể, đến cuối học kỳ cũng vội vã ôn tập và học bù, cùng nhau thực hiện kế hoạch mà Kỷ Ngọc Lâm đề ra.Chiều thứ sáu không có tiết học, ba người thu dọn sách vở và bài tập, vừa ra khỏi phòng nhạc đã đi thẳng tới thư viện của trường để tự học.Tới nơi thì chỗ trong phòng tự học gần như đã bị chiếm hết, một vài chỗ trống còn lại cũng bị người khác dùng sách vở giữ chỗ giúp bạn.Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm quét một vòng, Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên từ tầng trên đi xuống lắc đầu với cậu, cũng không tìm được chỗ nào phù hợp.Trời âm u, tán cây hai bên đường trong khuôn viên trường lay động trong gió, phát ra âm thanh xào xạc.Kỷ Ngọc Lâm đang định gọi bạn cùng phòng về ký túc xá tự học, thì Lâm Hướng Dương cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên nói: "Ở quảng trường Thuận Phúc mới mở một quán cà phê sách, trên mạng nói phòng tự học ở đó rất ổn, còn có thể gọi đồ uống với đồ ngọt rồi vừa ăn vừa học."
Lâm Hướng Dương cho Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên xem ảnh không gian của quán cà phê sách đó, giá vào quán đối với sinh viên bình thường thì không rẻ, nhưng được cái không gian rất tốt, mức chi tiêu như vậy thì cả Lâm Hướng Dương và Kỷ Ngọc Lâm đều chấp nhận được.Lâm Hướng Dương muốn đến đó thử xem, Kỷ Ngọc Lâm cũng thấy không tệ, bọn họ suốt ngày ở trong trường, đổi môi trường một chút cũng giúp thư giãn tinh thần đang căng thẳng vì ôn tập.Cậu kéo tay Hoàng Thiên Thiên: "Đi thôi."
Vì trong nhà có người bệnh nên gần đây Hoàng Thiên Thiên khá eo hẹp về tài chính, mà cách Kỷ Ngọc Lâm đối xử tốt với bạn bè lại luôn nhẹ nhàng và rộng lượng, Lâm Hướng Dương cũng vậy.Thỉnh thoảng họ thay bạn bè mua vài thứ là chuyện rất bình thường, Hoàng Thiên Thiên đã quen rồi nên cũng không khách sáo, hoặc sau này khi dư dả hơn thì mời lại cũng được.Nói một cách khác, cho dù tạm thời không trả lại được, cậu ấy cũng rất sẵn lòng nghiên cứu món ngon để tặng lại cho bạn mình.Ngay cả... vị tướng quân kia cũng từng khen tay nghề nấu ăn của cậu ấy, ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên không ít.Hoàng Thiên Thiên không vì những năm gần đây túng thiếu mà xa lánh bạn bè, cậu ấy rất trân trọng những người thật lòng đối xử tốt với mình.Băng qua hơn nửa khuôn viên trường cũng mất hơn mười phút, ba người vừa ra khỏi cổng trường chưa xa, định đi bộ đến trạm xe gần nhất để chờ xe đến đón.Trời hè thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn âm u mát mẻ, chớp mắt đã tối sầm lại, gió thổi mang theo mùi đất bị cái nóng thiêu đốt.Lâm Hướng Dương nói: "Không phải sắp mưa đấy chứ?"
Lúc bọn họ rời khỏi phòng nhạc quá vội, lại thấy trời âm u nên cũng chẳng mang theo ô dù gì.Gần như đúng như lời Lâm Hướng Dương vừa nói xong, những hạt mưa to như hạt đậu đã rơi lộp độp lên da, từ thưa thớt chuyển dần thành dày đặc.Trạm xe không xa, ba người định chạy đến đó tránh mưa thì một hồi còi xe vang lên, một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường.Ba omega trẻ tuổi nghiêng đầu tò mò nhìn sang, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng.Người phản ứng đầu tiên là Hoàng Thiên Thiên, cậu ấy ngạc nhiên rồi khẽ gọi: "Chu... tiên sinh?"
Chu Côn mở miệng: "Lên xe đi, tôi đưa các cậu một đoạn."
Chu Côn giữ chức vụ khá cao, mới ba mươi tuổi đã được phong hàm thượng tướng, năm nay lại được thăng thêm, chiến công hiển hách, chỉ riêng khí thế trong lời nói và dáng vẻ đã đủ khiến ba omega trẻ này không thốt nổi thành lời.Kỷ Ngọc Lâm và Hoàng Thiên Thiên nhìn nhau, Hoàng Thiên Thiên quay sang, cũng đờ đẫn như Lâm Hướng Dương.
Cả ba không ai lên tiếng, ngoan ngoãn từng người một chui vào xe ngồi yên, cứ như học sinh tiểu học biết điều.Ngồi bên cạnh là một alpha, trên xương mày có một vết sẹo dài bằng ngón tay cái, anh ta cười tươi hỏi: "Ba bạn nhỏ muốn đến đâu thế?"
Hoàng Thiên Thiên đáp: "Tiệm cà phê sách Thuận Phúc, ở trung tâm quảng trường Thuận Phúc."
Lâm Hướng Dương thường ngày hay nói nhiều, giờ chỉ vắt ra được hai từ, tiếp lời Hoàng Thiên Thiên: "Cảm ơn."
Kỷ Ngọc Lâm cũng nói: "Cảm ơn."
Mưa mỗi lúc một lớn, không có dấu hiệu dừng lại.
Truyện được edit bởi Jeffrey LXe dừng ở trung tâm Thuận Phúc, phụ tá nhận được ánh mắt ra hiệu của Chu Côn, gương mặt chẳng hề liên quan đến hai chữ "nho nhã" vẫn giữ nụ cười, cố gắng tỏ ra thân thiện hơn một chút: "Tôi xuống mua vài thứ, các cậu đợi một lát, đừng lao ra mưa."
Ba omega trẻ đồng thanh "ồ" một tiếng, rồi ngồi ngẩn người nhìn những hạt mưa trôi dài trên cửa kính.Bọn họ không dám bắt chuyện với vị tướng quân đang ngồi phía trước, thời gian chờ đợi trở nên nặng nề và ngột ngạt.Vài phút sau, phụ tá quay lại, từ trong túi lấy ra mấy chiếc ô mới mua, phát cho mỗi người một cái.Ba người ngẩn người ra, rồi lại đồng thanh: "Cảm ơn!"
Phụ tá cười xua tay: "Xe dừng đây thôi, ngoài kia gió to lắm, đi đứng nhớ cẩn thận."
Ba omega được căn dặn xong liền xuống xe, quả đúng như lời phụ tá nói, họ phải giữ chặt ô thật mạnh thì mới không bị gió thổi lệch.Tiệm cà phê sách Thuận Phúc ở ngay gần, đi bộ chừng năm phút là tới tầng một.Kỷ Ngọc Lâm đi thanh toán trước, Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên phụ trách mang ô đặt vào khu vực quy định.
Ba người tập hợp lại, cùng lên tầng ba, tìm một góc yên tĩnh đặt ba lô xuống.Vị trí của tiệm nằm ở nơi yên tĩnh giữa phố xá náo nhiệt, ba mặt đều có cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên qua khu đồ ăn lấy phần trà bánh và cà phê cho cả ba.
Kỷ Ngọc Lâm đưa đề luyện tập đã đánh dấu sẵn cho hai người, tiếng mưa rơi đều đều giúp lòng người tĩnh lại.
Bọn họ chẳng để ý thời gian, cứ thế ở trong phòng học của tiệm cà phê sách đến tận tối muộn, khi đèn hoa đã bắt đầu lên.Kỷ Ngọc Lâm đang cúi đầu nhìn điện thoại thì bị Lâm Hướng Dương huých cùi chỏ, cậu ta nhướng mày làm bộ bí hiểm.Cậu hỏi khẽ: "Sao vậy?"
Lâm Hướng Dương nói: "Cậu vừa rồi nhìn điện thoại mấy lần liền, nhớ Bùi Nhẫn rồi sao?"
Kỷ Ngọc Lâm: "..."
Cậu gật đầu, ánh mắt dịu dàng chuyên chú nhìn bạn cùng phòng, không hề phủ nhận.Lâm Hướng Dương khẽ cảm thán: "Thì ra cậu lý trí, điềm tĩnh là thế, vậy mà vừa yêu đương vào lại như thần tiên hạ phàm.
Tôi nhớ năm ngoái nhìn điện thoại của cậu ngoài mấy ứng dụng học tập ra thì chẳng cài gì khác, cũng không thích dùng điện thoại.
Bình thường ngoài lúc xem phổ nhạc, lúc học hay chơi đàn thì ở ngoài tôi liên lạc cũng không được, phải gọi cho Thiên Thiên nhờ cậu ấy nhắn hộ mới được."
Kỷ Ngọc Lâm có chút mất tập trung: "Trước kia tôi đúng là như thế."
Nghe Lâm Hướng Dương nói, cậu cũng nhớ lại, ngoài việc thành tích chuyên ngành khá tốt, còn lại trong sinh hoạt hằng ngày thì khép kín, buồn tẻ.
Lúc tìm được cậu thì là đang luyện đàn hoặc là đang học, không tìm được thì cũng vì đang chuyên tâm đến mức bỏ lỡ hết các tin nhắn.Kỷ Ngọc Lâm nhớ lại việc Bùi Nhẫn từng khen ngợi mình, nhất thời cảm thấy liệu có phải Bùi Nhẫn đang nhìn mình qua lăng kính quá hoàn mỹ hay không?Bùi Nhẫn: [Em đang ở đâu, tiện nghe điện thoại không?]Kỷ Ngọc Lâm: [Em đang ở tiệm cà phê sách trong trung tâm Thuận Phúc, giờ em với Dương Dương bọn họ dọn đồ xong là chuẩn bị về.]Bùi Nhẫn: [Anh lái xe tới đón em, mình đi dạo một chút.]Kỷ Ngọc Lâm hẹn xong với Bùi Nhẫn.
Ngoài tiệm sách có xe do vị hôn phu của Lâm Hướng Dương phái tới đón cả nhóm về.
Cậu nói: "Tôi ở lại đây đợi Bùi Nhẫn."
Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên: "Hê hê~"Kỷ Ngọc Lâm dịu dàng thản nhiên: "Muốn cùng anh ấy đi dạo quanh đây một chút."
Lâm Hướng Dương: "Tôi thích cái kiểu thể hiện tình cảm quang minh chính đại của hai người đấy!"
Hoàng Thiên Thiên gật đầu.Ngoài tiệm cà phê sách, Kỷ Ngọc Lâm tiễn bạn lên xe rời đi, rồi ghé quầy đồ lạnh ở tầng một mua một chai sữa vị mâm xôi.Nửa tiếng sau Bùi Nhẫn đến nơi.
Alpha cao lớn anh tuấn, tóc đã cắt ngắn thêm một chút, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh nhìn của Kỷ Ngọc Lâm, trong đôi mày sâu thẳm sắc sảo kia chợt thoáng hiện lên một chút dịu dàng.Hai người không lên xe ngay.
Tài xế từ phía sau chầm chậm lái theo, Bùi Nhẫn nắm tay Kỷ Ngọc Lâm, dắt cậu dạo bộ dọc con phố.Kỷ Ngọc Lâm bỗng nói: "Anh vào Khu Bốn cũng chưa được nửa tháng phải không?"
Bùi Nhẫn nghiêng đầu nhìn cậu, cúi xuống đáp: "Ừ."
Lúc ấy Kỷ Ngọc Lâm ngẩng đầu lên, ánh đèn cột chiếu sau lưng Bùi Nhẫn, cậu hơi nheo mắt lại, chăm chú ngắm nhìn alpha của mình.Bùi Nhẫn khẽ động lòng: "Lâm Lâm, sao thế?"
Kỷ Ngọc Lâm lắc đầu: "Tự nhiên em cảm thấy mình thật vô vị, ngoài đánh đàn ra thì chẳng giỏi gì cả."
Bùi Nhẫn: "Nói bậy."
Ánh mắt Kỷ Ngọc Lâm thoáng nét cười nhã nhặn ôn hòa, cậu khẽ thở dài, vặn nắp chai sữa vị mâm xôi uống vài ngụm.Bùi Nhẫn nhìn hai chữ "mâm xôi" trên bao bì: "Ngon không?"
"Ừm," Kỷ Ngọc Lâm tự nhiên đưa chai đồ uống cho anh: "Anh nếm thử không?"
Bùi Nhẫn mỉm cười, không từ chối.Anh nâng mặt Kỷ Ngọc Lâm lên, đỡ lấy cằm rồi hôn nhẹ một cái, sau đó luồn vào trong môi hôn sâu hơn một lúc.Con phố sau cơn mưa đêm hè có chút lành lạnh.
Tuy hiếm có người qua lại, nhưng hôn nhau ngoài đường vẫn khiến Kỷ Ngọc Lâm thấy ngượng, chỉ đáp lại Bùi Nhẫn bằng một nụ hôn non nớt dịu dàng.Cậu giơ tay lên cao, các ngón tay luồn vào mái tóc cắt ngắn của Bùi Nhẫn, lại nhẹ nhàng sờ vành tai hơi nóng của anh.Bùi Nhẫn kéo Kỷ Ngọc Lâm vào lòng ôm chặt, giọng khàn khàn nói: "Đã nếm thử rồi, phần mâm xôi này không ngọt ngào bằng mâm xôi kia."
"..."
Mặt Kỷ Ngọc Lâm đỏ bừng, ngay lập tức hiểu được ý trong lời nói đó.Cậu và Bùi Nhẫn cứ thế dạo bước trên con phố đêm hè sau mưa, thi thoảng lại nhìn nhau chăm chú.Bùi Nhẫn sau nửa tháng vào Khu Bốn, khí chất đã không còn như trước.Anh từng là kiểu người lười biếng tự do, bây giờ trở nên sắc sảo cương nghị.Kỷ Ngọc Lâm suýt chút nữa định hỏi anh có đang chịu nhiều áp lực không, nhưng sau nụ hôn đó, cậu lại cảm thấy... những chuyện ấy chẳng còn quan trọng.*****Một tuần sau, Kỷ Ngọc Lâm bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Thi xong chưa bao lâu, cậu vội vã thu dọn đồ đạc đến điểm hẹn mà Bùi Nhẫn đã báo trước — hôm nay là lần cuối cùng Bùi Nhẫn trở về trường, chụp ảnh kỷ niệm tốt nghiệp.Phần lớn học viên ưu tú của trường quân đội sau khi tốt nghiệp đều đã có nơi để đi, Bùi Nhẫn sau khi vào Khu Bốn thì ngày càng bận rộn hơn.Lúc anh mặc quân phục thường ngày chụp ảnh xong với bạn học, liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng Kỷ Ngọc Lâm, không dừng lại lâu, anh trực tiếp đưa cậu đi luôn.Kỷ Ngọc Lâm hỏi: "Không chụp nữa sao?"
Alpha cao lớn với khung xương ưu việt, bộ quân phục khiến dáng người anh càng thêm thẳng tắp như cây tùng, khí chất lạnh lùng sắc sảo.Bùi Nhẫn: "Anh muốn dành hết khoảng thời gian còn lại cho em."
Kỷ Ngọc Lâm: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
Bùi Nhẫn: "Rất nhanh sẽ biết thôi."
Bùi Nhẫn dùng đến máy bay tư nhân của nhà họ Bùi, chính anh là người cầm lái.
Một tiếng sau, anh đưa Kỷ Ngọc Lâm hạ cánh xuống một hòn đảo tư nhân.Nắng nhẹ dịu, sóng biển lấp lánh.Bùi Nhẫn thay đồ xong liền dẫn Kỷ Ngọc Lâm dạo quanh đảo, vừa đi vừa giới thiệu cho cậu một số công trình của Khu Bốn.Kỷ Ngọc Lâm rất nhanh nhận ra trên đảo ngoài hai người họ thì chẳng có bóng dáng bất kỳ du khách nào.Cậu hỏi: "Anh bao trọn nơi này rồi à?"
Bùi Nhẫn mỉm cười nhẹ: "Lâm Lâm thích biển."
Kỷ Ngọc Lâm không phủ nhận: "Thích."
Cậu siết chặt tay Bùi Nhẫn: "Nhưng chỉ muốn đến cùng với anh."
Họ đi đến một nơi cao thoáng được phủ bằng lớp cỏ mềm mại, rất thích hợp để ngắm cảnh.
Trên nền cỏ trải một tấm thảm có vẻ là được đan lát thủ công, rải đầy những bông hoa nhỏ li ti, nằm xuống thì cả cơ thể như được bao bọc trong hương vị của biển cả.
Truyện được edit bởi Jeffrey LKỷ Ngọc Lâm lười biếng nằm xuống, không muốn cử động.Cậu nghe thấy Bùi Nhẫn nói bên tai: "Nơi này tặng cho Lâm Lâm."
Kỷ Ngọc Lâm chợt mở to mắt, Bùi Nhẫn nhìn cậu: "Hòn đảo này là của em."
"Anh..."
Kỷ Ngọc Lâm mấy lần cố tìm từ, định nói gì đó, nhưng Bùi Nhẫn đã ôm lấy cậu rồi hôn nhẹ một cái.Bùi Nhẫn hôn lên đôi môi mềm mại của người yêu: "Lâm Lâm lúc nào muốn nghe gió biển, ngắm hoàng hôn, thì cứ đến đảo này nghỉ ngơi."
Mắt Kỷ Ngọc Lâm cay xè.Lúc nhỏ sức khỏe cậu không tốt, chơi với người khác vài lần là ngất xỉu, sau đó rất ít ai cùng tuổi muốn chơi với cậu nữa.
Khi bọn trẻ con tụ tập vui đùa, cậu chỉ có thể ngồi ở nhà đánh đàn giải buồn.Chơi đàn nhiều rồi cũng chán, cậu lại chưa đủ kiên nhẫn và tự giác.Về sau quen được Bùi Nhẫn, biết Bùi Nhẫn chịu dẫn mình chơi, cậu vui đến mức không chịu nổi.Nhưng khi đó tuy mới mười tuổi, Kỷ Ngọc Lâm đã ý thức được rằng sức khỏe yếu của mình khiến bố mẹ phải lo lắng vất vả, nên cậu dần học cách kiềm chế.Thỉnh thoảng đến tuổi nổi loạn, lại khao khát thế giới bên ngoài, cậu thường đuổi theo sau Bùi Nhẫn nói mình rất thích biển, vì biển là nơi tự do tự tại.Giờ đây, Bùi Nhẫn đã tặng cậu tự do mà cậu từng mơ ước.Bùi Nhẫn nói: "Đừng khóc, anh muốn cho Lâm Lâm những điều tốt đẹp nhất."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ cắn môi Bùi Nhẫn, hai tay siết chặt vòng qua cổ anh.Sự phản kháng của cậu trong mắt Bùi Nhẫn chẳng khác nào muỗi đốt, anh để mặc cậu giãy giụa một hồi.Chẳng bao lâu, Kỷ Ngọc Lâm đã bị đè xuống lớp cỏ mềm mại.Tầm mắt cậu bị hất cao rồi lại rơi xuống, từng đợt sóng xa xa cũng chao đảo mãnh liệt.Cổ họng cậu khô khốc, vùng cổ nóng ran, định gọi Bùi Nhẫn quay về căn nhà gần đó, nhưng vừa hé môi chỉ phát ra được vài âm thanh kỳ lạ.Kỷ Ngọc Lâm nhìn những con sóng rộng lớn nhấp nhô nơi xa, bất đắc dĩ phải ôm chặt lấy Bùi Nhẫn để khỏi bị lắc văng ra ngoài.Cậu không nhịn được kêu lên: "Bùi Nhẫn..."
Bùi Nhẫn nghiêng đầu hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu: "Bây giờ anh không nhịn được nữa."
Anh dỗ dành Kỷ Ngọc Lâm: "Trên đảo chỉ có hai ta, sẽ không ai thấy đâu."
Càng nghe Bùi Nhẫn trấn an, sự cứng ngắc căng thẳng trên người Kỷ Ngọc Lâm lại càng khiến anh thêm hưng phấn.Những lời Kỷ Ngọc Lâm định nói đều tan thành những tiếng thở đứt quãng, chỉ còn cảm nhận được cơ thể của hai người trong không gian ngoài trời ngày càng nóng rực.Ngoài khơi dâng lên từng bức tường sóng, đầu óc Kỷ Ngọc Lâm trống rỗng.Cậu hé môi, cắn lên vành tai đỏ bừng nóng ran của Bùi Nhẫn, cả người lúc này đã ướt sũng như sóng biển nơi xa kia, giống một chiếc bánh ngọt màu sữa trắng mềm mại và ngọt ngào.Khoảnh khắc này, giữa cậu và Bùi Nhẫn, tình cảm và khát khao quyện chặt vào nhau, rực rỡ và cuồng nhiệt như chính mùa hè này.Bất kể là hiện tại hay tương lai, dù còn trẻ hay về già... trong dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, Kỷ Ngọc Lâm chỉ nghĩ được một điều — cậu thật sự rất thích Bùi Nhẫn.