- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 29
Chương 29
Những lời đã thốt ra, Bùi Nhẫn không có đường rút lại.
Điều khiến anh không ngờ nhất là Kỷ Ngọc Lâm lại thuận theo "lời khuyên tốt bụng" của anh mà đồng ý.Độ tuổi mười mấy, hai mươi là giai đoạn hormone và pheromone bùng nổ mạnh mẽ nhất, trong môi trường học đường, những chủ đề liên quan như vậy được bàn tán riêng tư cũng không ít.Đám học viên trường quân đội càng không thiếu những cuộc trò chuyện chẳng kiêng nể gì.
Bùi Nhẫn thỉnh thoảng nghe thấy nhưng chẳng buồn để tâm, có điều anh lo những lời đó sẽ lọt vào tai Kỷ Ngọc Lâm.Anh đã từng bóng gió dò hỏi, trực tiếp lẫn gián tiếp đều đã thử.Bạn học bên cạnh Kỷ Ngọc Lâm cũng bàn luận những chủ đề tương tự, may mắn là bọn họ tương đối kiềm chế, hơn nữa Kỷ Ngọc Lâm cũng không thích tham gia.Bùi Nhẫn từng thử thăm dò bằng giọng điệu bông đùa, nhưng lần nào Kỷ Ngọc Lâm cũng giữ vẻ ngoan ngoãn của một học sinh gương mẫu, lấy lý do bận học và tập đàn để từ chối.Nhưng bây giờ thì khác rồi.Ngay cả cơ hội tự tìm bậc thang để bước xuống, Bùi Nhẫn cũng không có.Mấy ngày sau, cách sinh hoạt chung của Kỷ Ngọc Lâm với Bùi Nhẫn không có gì thay đổi.
Cậu vẫn giữ nhịp sống hai điểm một tuyến, đi học, tan học, luyện đàn, bây giờ còn thêm cả yoga.Bùi Nhẫn âm thầm quan sát, thầm nghĩ mình không nên coi lời nói thiếu suy nghĩ hôm đó là thật.
Anh không chủ động nhắc, mà với tính cách ngoan ngoãn, chậm rãi của Kỷ Ngọc Lâm, cậu chắc cũng sẽ không hỏi.Chỉ cần anh đối phó qua loa, hoàn toàn có thể xem như chuyện đó chưa từng xảy ra.Bùi Nhẫn vẫn duy trì việc đưa đón Kỷ Ngọc Lâm mỗi ngày, nếu buổi huấn luyện kéo dài, anh sẽ nhắn tin báo trước.Cứ thế trôi qua một tuần, Bùi Nhẫn nghĩ Kỷ Ngọc Lâm đã không còn để tâm đến chuyện đó.Cho đến khi anh trở về căn hộ vào buổi tối, ánh mắt rơi xuống tờ giấy ghi chú dán trên bàn.Kỷ Ngọc Lâm đã để lại một phần cơm do chính tay cậu làm trong hộp giữ nhiệt, nhưng bản thân lại chẳng thấy đâu.Kỷ Ngọc Lâm trở về vào buổi chiều tối, xách hành lý dọn lại vào ký túc xá của trường.Lúc trước khi chuyển đến căn hộ, cậu không mang theo nhiều đồ, chỉ có một vali quần áo và vật dụng cá nhân, cùng với cây đàn piano.
Những thứ khác đều là do Bùi Nhẫn tự ý mua thêm cho cậu.Giờ đây, Kỷ Ngọc Lâm rời đi, căn hộ vốn chưa từng khiến Bùi Nhẫn cảm thấy rộng rãi lại trở nên trống trải và lạnh lẽo đến lạ.Kỷ Ngọc Lâm chẳng nói chẳng rằng mà đi mất.Sững sờ, tức giận, chua xót, bất lực... hàng loạt cảm xúc phức tạp cuộn trào trong lòng Bùi Nhẫn.Anh trầm giọng thở dài, cầm điện thoại liên lạc với Kỷ Ngọc Lâm.Rất nhanh, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, không hề mang theo chút u sầu nào.
Hóa ra, tâm trạng không vui chỉ là chuyện riêng của anh.Bùi Nhẫn bóp nhẹ mi tâm: "Sao không gọi anh đưa em về?"
Anh không trách cậu vì rời đi mà không báo trước, dù gì nghĩ kỹ lại, một tuần trước Kỷ Ngọc Lâm đã nói rõ ràng rằng sẽ chuyển về ký túc xá.Chẳng qua anh là người cố tình lảng tránh chuyện đó, lảng tránh đến mức tin rằng nó chưa từng tồn tại.Lúc này, Kỷ Ngọc Lâm đang đứng trên ban công ký túc xá, hít hít chiếc mũi đã hơi đỏ, mắt nhìn về mặt hồ sáng lấp lánh dưới ánh đèn."
Tiện có thời gian nên em chuyển về luôn.
Anh bận huấn luyện, sao em có thể phiền anh chạy thêm một chuyến nữa?"
Giọng cậu nhẹ nhàng: "Anh đừng giận nhé, Bùi Nhẫn."
Cơn giận trong lòng anh đã tan biến từ lâu, chỉ còn lại sự bất lực lặng lẽ khuấy động nơi lồng ngực."
Lâm Lâm, em đang đứng ở ban công à?"
Tiếng hít mũi của Kỷ Ngọc Lâm càng rõ ràng hơn: "..."
Mặc dù Bùi Nhẫn rất muốn nói chuyện với cậu lâu hơn, nhưng anh cũng không nỡ để cậu đứng ngoài ban công hứng gió lạnh quá lâu.Anh giục Kỷ Ngọc Lâm cúp máy, mau chóng vào phòng nghỉ ngơi.
Cuối cùng, còn cẩn thận dặn dò: "Vài hôm nữa trời trở rét, nhớ giữ ấm."
"...
Anh cũng vậy."
Kỷ Ngọc Lâm nuốt lại câu chúc ngủ ngon sắp đến bên môi, chỉ nhẹ giọng nói: "Em vào phòng đây."
Truyện được edit bởi Jeffrey L***Trước khi rời khỏi căn hộ, Kỷ Ngọc Lâm đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, thậm chí còn chu đáo đốt vài miếng gỗ thơm, xóa sạch mọi dấu vết có thể lưu lại, không để Bùi Nhẫn vương vấn chút gì.Cả căn hộ như chưa từng có ai ở qua, chẳng lưu lại bất cứ dấu tích nào thuộc về Kỷ Ngọc Lâm.Bùi Nhẫn mở hộp cơm giữ nhiệt, cơm canh vẫn còn ấm, mùi vị đậm nhạt vừa vặn, toàn là những món anh thích, như thể cậu đã đặc biệt chuẩn bị cho anh trước khi rời đi.Kỷ Ngọc Lâm đã mang tâm trạng thế nào khi nấu bữa ăn này?Có lẽ cậu đoán được anh sẽ tức giận, nên mới dùng cách dịu dàng này để nhẹ nhàng hóa giải mọi cảm xúc trong lòng anh.Bùi Nhẫn nhắn tin cho Kỷ Ngọc Lâm: [Bữa tối rất ngon, anh sẽ ăn hết.]Kỷ Ngọc Lâm cầm điện thoại trên gối, đọc xong tin nhắn thì nhẹ nhàng thở phào.
Bữa cơm này đúng là cậu cố ý để lại.Việc không nói lời nào mà lặng lẽ chuyển về ký túc xá, với tính cách của Bùi Nhẫn, ngày mai chắc chắn anh sẽ tìm đến tận dưới tòa ký túc để nói chuyện với cậu.
Để tránh phải vướng vào những rối ren không cần thiết, Kỷ Ngọc Lâm chỉ còn cách này.Bùi Nhẫn tuy không "thích" cậu, nhưng sự quan tâm anh dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi.Chính vì vậy, Kỷ Ngọc Lâm mới không dám để bản thân lún sâu hơn nữa.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, những suy nghĩ không nên có, cũng đến lúc phải cắt đứt rồi.***Ngày Lập Đông, Kỷ Ngọc Lâm hoàn thành bài thi cuối cùng của học kỳ này.Mỗi năm, Liên Minh chia niên khóa thành hai học kỳ Xuân và Hè, mỗi học kỳ kéo dài ba tháng.Sau khi kỳ Hè năm nay kết thúc, vừa thi xong không lâu, sinh viên trong ký túc xá lần lượt kéo vali về nhà.Lâm Hướng Dương phấn khích hơn hẳn, hành lý đã thu dọn xong từ hai ngày trước, lúc này cậu ta ngồi trên vali chờ vị hôn phu đến đón.
Gia đình muốn bảo người đến đón, nhưng cậu ta không chịu, cứ khăng khăng phải là vị hôn phu tự mình đến.Tối nay Hoàng Thiên Thiên cũng không ở lại ký túc xá.
Cậu ấy vừa tìm được hai công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, một trong số đó có địa điểm làm gần nhà, nên trực tiếp về luôn cho tiện.Kỷ Ngọc Lâm nhìn hai người bạn cùng phòng tất bật thu dọn, cậu cũng giúp một tay.
Lâm Hướng Dương hỏi: "Lâm Lâm, tối nay về nhà không?
Tiện đường chở Thiên Thiên và cậu về luôn."
"Cậu cứ đưa về Thiên Thiên là được."
Kỷ Ngọc Lâm đã hẹn trước với Bùi Nhẫn, buổi chiều anh sẽ đến đón cậu.
Kể từ sau khi cậu dọn về ký túc xá, hai người ít khi gặp mặt, thỉnh thoảng hẹn nhau ăn trưa trong căng-tin trường, nhưng cũng chỉ hơn nửa tiếng là chia tay.Kỷ Ngọc Lâm đang nỗ lực điều chỉnh bản thân.
Cậu có thể quên đi những cảm xúc không nên có, nhưng tình bạn giữa hai người vẫn chưa đến mức phải cắt đứt hoàn toàn.Cậu và Bùi Nhẫn cùng lớn lên từ nhỏ, nếu không xét đến phần tình cảm riêng cần chôn giấu, chỉ nói về sự gắn bó như người thân, thì quan hệ giữa họ vẫn sâu sắc hơn rất nhiều người.Sau khi tiễn Lâm Hướng Dương và Hoàng Thiên Thiên, Kỷ Ngọc Lâm một mình dọn dẹp sơ qua ký túc xá.
Đến khi nhận được cuộc gọi từ Bùi Nhẫn, cậu kéo vali xuống tầng.Mùa đông trời tối nhanh, ánh đèn đường đổ xuống những bóng dài trên mặt đất.Bùi Nhẫn đứng bên ngoài, vóc dáng cao ráo vững chãi, nổi bật dưới ánh đèn ngược chiều khiến người ta không khỏi ngoái đầu nhìn.Từ xa, Kỷ Ngọc Lâm không thấy rõ khuôn mặt anh, mãi đến khi đến gần hơn, gương mặt tuấn tú ấy mới dần hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.Bùi Nhẫn nhìn chăm chú vào Kỷ Ngọc Lâm.
Từ khi cậu dọn về ký túc xá, anh luôn có cảm giác người bạn thanh mai trúc mã đã thay đổi.
Nhưng thay đổi thế nào, anh lại không nói rõ được.Vì mỗi khi liên lạc, cậu vẫn đáp lại như trước—vẫn dịu dàng, vẫn nhã nhặn —dường như đã thay đổi, nhưng cũng dường như vẫn như cũ.Kỷ Ngọc Lâm kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám trắng lên che nửa khuôn mặt, cười nói: "Đi thôi."
Bùi Nhẫn định cầm lấy vali, nhưng Kỷ Ngọc Lâm đã kéo nó sang bên phải của anh, cười nói: "Có tay kéo mà, không tốn sức đâu."
Bùi Nhẫn trầm ngâm giây lát, rồi cũng không cố chấp cầm giúp cậu nữa.Dọc đường, Kỷ Ngọc Lâm nhắn tin với người nhà.
Chờ cậu dừng lại, Bùi Nhẫn mới lên tiếng: "Bây giờ đi với anh đến một nơi trước được không?
Lát nữa anh đưa em về."
"Đi đâu?"
Kỷ Ngọc Lâm ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại.Bùi Nhẫn khẽ cười: "Đến rồi em sẽ biết, không mất nhiều thời gian đâu."
Thấy cậu đồng ý, anh đổi hướng lái xe, nửa tiếng sau, xe chạy vào một cơ sở nghiên cứu thuộc tập đoàn Bùi thị.Những tòa nhà công nghệ cao và trang thiết bị tối tân khiến Kỷ Ngọc Lâm nhìn không chớp mắt.
Bùi Nhẫn dừng xe, mở cửa: "Xuống xe đi, làm một vài kiểm tra, lưu lại dữ liệu báo cáo."
Anh giải thích: "Loại thuốc ức chế thông thường có tác dụng phụ với em, anh muốn điều chế một loại phù hợp hơn."
Thuốc ức chế phổ thông có hiệu quả với đa số người, nhưng vẫn có một số ít thể trạng đặc biệt có thể sinh ra hiện tượng miễn dịch hoặc tác dụng không mong muốn.
Vì thế, việc điều chế riêng theo thể chất cá nhân không phải chuyện hiếm.Kỷ Ngọc Lâm hơi ngẩn ra, Bùi Nhẫn nắm lấy cổ tay cậu kéo đi: "Đừng đờ ra nữa, không phải muốn sớm về nhà sao?"
Một câu nói đơn giản dễ dàng xóa tan mọi do dự trong lòng Kỷ Ngọc Lâm, cậu đi theo anh vào trong.Trong phòng vô trùng, Kỷ Ngọc Lâm tiến hành một số kiểm tra.
Quá trình diễn ra nhanh chóng.Lúc rời khỏi cơ sở nghiên cứu, tuyết đã bắt đầu rơi—trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.Kỷ Ngọc Lâm ghé sát cửa sổ xe ngắm tuyết một lúc, còn lấy điện thoại chụp ảnh lại.Bùi Nhẫn thích bầu không khí này, dứt khoát tấp xe vào ven sông.Tuyết rơi lất phất, phủ lên mặt sông và bờ cầu một lớp bông mỏng, Kỷ Ngọc Lâm mải mê chụp ảnh, còn Bùi Nhẫn thì thoải mái quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cậu.Chụp xong ảnh đêm tuyết, đôi mắt Kỷ Ngọc Lâm cong lên như vầng trăng sáng, cậu quay đầu nói với anh: "Cảm ơn anh."
Truyện được edit bởi Jeffrey LBùi Nhẫn nhướng mày, một tay lười biếng đặt lên lưng ghế phía sau Kỷ Ngọc Lâm: "Cảm ơn anh vì đã đưa em đi ngắm tuyết à?"
"Không phải."
Kỷ Ngọc Lâm nhìn thẳng vào anh, "Cảm ơn anh đã đến đón em, còn đưa em đến cơ sở nghiên cứu..."
Bùi Nhẫn khẽ nâng bàn tay đặt trên lưng ghế, ánh mắt lười biếng, khóe môi hơi cong lên.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên sau gáy Kỷ Ngọc Lâm một cái: "Đừng suy nghĩ linh tinh, sau này bớt nói mấy câu như vậy."
"Thể chất của em đặc biệt, dù thế nào cũng cần điều chế thuốc phù hợp.
Anh không muốn em vì... muốn giảm bớt sự dày vò của kỳ phát tình mà cố ý đi tìm ai đó."
Nói đến đây, anh thoáng dừng lại, giọng chậm rãi: "Ý anh không phải là can thiệp vào chuyện của em. lâm Lâm, nếu em muốn 'thuận theo tự nhiên' mà kết bạn, anh... sẽ tôn trọng suy nghĩ của em."
Dứt lời, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác nặng nề khó tả.Anh lại đổi giọng: "với tư cách là bạn thân nhất của em, anh có trách nhiệm giúp em đánh giá xem cái người thuận theo tự nhiên ấy có đáng tin hay không.."
Anh nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ngọc Lâm: "Dù sao tất cả cũng chỉ là giả thuyết."
Kỷ Ngọc Lâm chớp mắt chậm rãi: "...Ồ."
Bùi Nhẫn nghẹn một hơi không lên không xuống: "Anh đưa em về."***Gần khu nhà của Kỷ Ngọc Lâm có một con phố thương mại, dù là đêm tuyết rơi cũng không làm giảm đi sự nhộn nhịp và náo nhiệt.Bùi Nhẫn lái xe vào trong, tìm chỗ đỗ rồi nói: "Mua chút đồ, lát nữa em mang về nhà, coi như quà anh gửi cho bố mẹ em.
Hôm nay hơi muộn rồi nên anh không lên nữa."
Kỷ Ngọc Lâm định nói không cần, nhưng thấy anh đã xuống xe, cậu đành đi theo."
Em đi với anh."
Bùi Nhẫn ra hiệu cho cậu quay lại xe trước: "Quấn kín vào."
Kỷ Ngọc Lâm gần như cuộn thành một cục tròn vo, trông vừa đáng yêu vừa dễ bị bắt nạt, hoàn toàn khác với dáng vẻ thư sinh thanh nhã thường ngày.Ngược lại, Bùi Nhẫn chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác dạ màu đen, càng tôn lên khí chất lạnh lùng cương nghị, dáng người cao thẳng, phần nào áp chế đi sự lười nhác kiêu ngạo ẩn hiện nơi chân mày.Bên cạnh một alpha cao lớn, điển trai lại xuất hiện một "quả cầu tuyết".
Bùi Nhẫn không nhịn được cười, kéo Kỷ Ngọc Lâm đến một quảng trường nhỏ rồi bảo cậu ngồi xuống."
Còn thiếu một món, em ngồi đây chờ anh."
Không muốn Kỷ Ngọc Lâm tiếp tục đi theo, anh đặt túi đồ lên bàn: "Lâm Lâm, trông giúp anh."
Kỷ Ngọc Lâm bị ép ở lại giữ đồ, cậu nhìn theo bóng Bùi Nhẫn bước ra từ cửa hàng chuyên dụng, sau đó lại đi về phía tiệm trà sữa bên cạnh.Tuyết đọng thành một lớp mỏng trên bờ vai rộng của anh, cả trên mái tóc cũng vương lại chút bông tuyết.Bùi Nhẫn đưa cho cậu một ly trà hoa quả ấm áp: "Đưa em về nhà thôi."
Một gia đình ba người đi ngang qua.
Đứa trẻ ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào ly trà hoa quả trên tay Kỷ Ngọc Lâm, rồi reo lên: "Anh ơi, bạn trai của anh mua trà cho anh kìa!
Mẹ ơi, con cũng muốn!"
Kỷ Ngọc Lâm khựng lại, cảm nhận được ánh mắt của đôi vợ chồng kia, bèn lên tiếng giải thích: "Anh ấy không phải bạn trai anh."
Không biết họ có tin không, cậu chỉ cười gượng: "Trẻ con nói linh tinh thôi."
Bùi Nhẫn thoải mái: "Không cần chấp nhặt với trẻ con, kệ nó nói đi."
Kỷ Ngọc Lâm nhắc khéo: "Vẫn nên giải thích thì hơn."
Bùi Nhẫn: "Em đúng là quá nghiêm túc rồi."
Kỷ Ngọc Lâm định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống.Cậu xách túi đồ bước xuống xe, đột nhiên, Bùi Nhẫn giữ lấy cổ tay cậu.Kỷ Ngọc Lâm ngơ ngác: "Sao thế?"
Tuyết rơi xuống chóp mũi cậu, Bùi Nhẫn suýt chút nữa đã giơ tay phủi đi, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại.Anh chậm rãi nói: "Gửi lời hỏi thăm đến hai bác giúp anh, còn nữa, đã nghĩ ra lần sau đến nhà anh sẽ mang gì chưa?"
Kỷ Ngọc Lâm: "...Em chưa đồng ý đến nhà anh."
Bùi Nhẫn bình thản đáp: "Dù gì cũng được nghỉ rồi, cứ nghĩ kỹ dần đi."
Anh hiểu quá rõ tính cách có qua có lại của Kỷ Ngọc Lâm, lại lo cậu sẽ chỉ ở nhà chơi đàn suốt kỳ nghỉ, chẳng đoái hoài đến mình, thế nên dứt khoát ra tay trước.Kỷ Ngọc Lâm phủi lớp tuyết lạnh trên chóp mũi: "Ồ..."
Cậu nói: "Đến lúc đó anh qua lấy là được, hoặc em gửi thẳng sang cũng được."
Bùi Nhẫn: "..."***Kỷ Ngọc Lâm về đến nhà, mẹ cậu đặt cuộn len đang đan xuống, ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Nhẫn đưa con về à?"
Kỷ Ngọc Lâm gật đầu xác nhận.Bà nhìn túi đồ cậu đặt xuống, khẽ thở dài: "
Sau này đừng để nó khách sáo thế nữa, lần nào cũng mua quà cho bố mẹ."
Kỷ Ngọc Lâm bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ cũng nói là 'lần nào' rồi đó.
Anh ấy vốn như vậy, con mà không lấy, anh ấy sẽ tự mang lên tận nơi.
Chẳng qua hôm nay về hơi trễ, nên anh ấy không lên nhà ngồi một lát thôi."
Mẹ Kỷ: "Lần sau con—"Kỷ Ngọc Lâm đã cười nhẹ, ôm lấy vai bà: "Mẹ yên tâm, con tự biết chừng mực."***Mùa đông ngày một lạnh hơn, Kỷ Ngọc Lâm chính thức bắt đầu kỳ nghỉ của mình tại nhà.Từ khi cây đàn piano được chuyển từ căn hộ của Bùi Nhẫn về, cậu vẫn kiên trì luyện đàn mỗi ngày.
Ban ngày, mẹ cậu ra ngoài, nhưng mỗi lần về nhà đều thấy con trai vẫn còn ngồi đó, không khỏi lo lắng.Bà nhớ rõ con trai mình từng nói muốn kết giao thêm bạn bè, nhưng bây giờ ngày nào cũng nhốt mình trong phòng luyện đàn, đến cả điện thoại cũng ít gọi.Thế này thì kết bạn kiểu gì đây?Con nhà người ta nghịch ngợm khiến cha mẹ phải bận lòng, còn Kỷ Ngọc Lâm lại ngoan đến mức làm người ta sốt rulo lắng.Vài ngày sau, mẹ cậu bắt đầu bóng gió khuyên cậu ra ngoài dạo chơi, dù không có bạn bè đi cùng thì đi hít thở không khí bên ngoài một chút cũng tốt.Trong kỳ nghỉ này, Lâm Hướng Dương cùng vị hôn phu đi du lịch, Hoàng Thiên Thiên thì bận làm thêm.
Kỷ Ngọc Lâm cố tình tránh né không tìm đến Bùi Nhẫn, nhưng lại không thể phớt lờ sự quan tâm của mẹ.
Bất đắc dĩ, cậu đành tìm đại một cái cớ để ra ngoài.Cậu ghé một quán cà phê gần đó, gọi một ly cà phê nóng rồi ngồi thẫn thờ, dùng việc xem bản nhạc để giết thời gian.Đến chiều tối về nhà, đối diện với sự quan tâm của người thân, cậu đáp: "Bên ngoài vui lắm."
Ngày hôm sau, cậu lại "ra ngoài chơi" như mong muốn của gia đình.Lần này, Kỷ Ngọc Lâm không đến quán cà phê nữa mà đi thẳng đến trung tâm thành phố, ghé vào một cửa hàng đồ cổ nhỏ.Cửa hàng này có tên là "Linh Hồn", tuy diện tích nhỏ nhưng lại trưng bày nhiều món đồ cổ mang nhiều ý nghĩa đặc biệt.Tối hôm qua, cửa hàng vừa đăng thông báo nhập hàng mới.
Phu nhân nhà họ Bùi thích những món đồ cổ độc đáo, nên Kỷ Ngọc Lâm nhân dịp này đến xem có món nào thích hợp để tặng bà không.Tấm biển hiệu của cửa hàng không mấy nổi bật, bậc thang trước cửa phủ đầy tuyết.Kỷ Ngọc Lâm quấn kín từ đầu đến chân, nhưng lúc bước lên bậc thang lại vô ý trượt chân.Một bàn tay nhanh chóng vươn ra, cứu cậu khỏi cảnh té sấp mặt xuống đất.Cậu vội giữ chặt chiếc mũ lệch, còn chưa hoàn hồn đã ngẩng đầu lên cảm ơn đối phương: "Cảm ơn anh—"Lời còn chưa dứt, cánh tay còn lại của Kỷ Ngọc Lâm đột nhiên bị kéo căng, cả người bị "nhấc" lên rồi đứng vững lại dưới bậc thang.Kỷ Ngọc Lâm mở to mắt, kinh ngạc nhìn Bùi Nhẫn đang đứng trước mặt, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông vừa đỡ mình phía sau.Đó là một người đàn ông cao lớn, trầm lặng, không nói lời nào nhưng lại không mang đến cảm giác lạnh lùng xa cách.Lúc này, Cố Vũ đi tới, vừa nhìn thấy Kỷ Ngọc Lâm liền cười gian như một con cáo.
"Đến khéo không bằng đến đúng lúc!
Nghiêm Trác, vận may của cậu cũng tốt đấy, tình cờ đưa tay giúp một cái mà lại giúp ngay anh em tốt của Bùi Nhẫn—tốt hơn cả em ruột luôn đấy!"