- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 449,398
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm/Edit] Theo Đuổi Đỉnh Cấp Alpha Từ Bắt Đầu Đến Bỏ Cuộc - Vô Biên Khách
Chương 09
Chương 09
Nhà hàng có mức tiêu thụ cao, khách đến đây chủ yếu là những người quen thuộc, vì thế bầu không khí luôn yên tĩnh và trang nhã.Kỷ Ngọc Lâm ăn rất tao nhã, động tác nhẹ nhàng, chỉ thử qua vài món rồi sau đó chỉ ăn cháo.Bùi Nhẫn đặt đũa xuống, hai tay đan lại dưới cằm, lặng lẽ quan sát một lúc.
Đến khi Kỷ Ngọc Lâm gần như ăn hết bát cháo, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt."
Bùi Nhẫn, anh không ăn đi, nhìn em làm gì?"
Bùi Nhẫn rút khăn tay, đầu ngón tay kẹp lấy góc khăn mềm, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Kỷ Ngọc Lâm.Kỷ Ngọc Lâm: "......"
Cậu mím môi, hỏi một cách không rõ ràng: "Cháo dính lên à?"
Bùi Nhẫn thản nhiên gật đầu.Kỷ Ngọc Lâm nhận lấy khăn tay, tự mình lau sạch môi cẩn thận một lượt.Cậu vừa lau vừa trò chuyện với Bùi Nhẫn: "Đợt diễn tập huấn luyện lần này thuận lợi không?"
Bùi Nhẫn khẽ đáp "ừ" một tiếng, sau đó như vô tình nhắc đến: "Lần trước trong buổi huấn luyện, anh có nghe người ta bàn tán về Chu Dược Bằng."
Anh nhìn thẳng vào Kỷ Ngọc Lâm: "Cậu ta đang theo đuổi em sao?"
Chuyện Chu Dược Bằng tặng hoa cho Kỷ Ngọc Lâm mấy lần, Bùi Nhẫn chưa từng biết đến.
Giờ khi nghe nói, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời.Kỷ Ngọc Lâm chưa bao giờ giấu anh chuyện gì, vậy mà chuyện này lại không nhắc đến.Cậu sững lại một chút, rồi đáp: "Em từ chối anh ta rồi, nên... không cần thiết phải nhắc nữa."
Bùi Nhẫn trầm giọng nói: "Cậu ta không phù hợp với em."
Kỷ Ngọc Lâm bật cười: "Em cũng đâu có thích anh ta."
Chỉ một câu đơn giản, nhưng ngay lập tức khiến tâm trạng của Bùi Nhẫn thoải mái hơn hẳn.Trên đường đưa Kỷ Ngọc Lâm về ký túc xá, anh nhắc cậu nhanh chóng cân nhắc chuyện dọn ra ngoài ở.***Việc Kỷ Ngọc Lâm muốn dọn khỏi ký túc xá khiến hai người bạn cùng phòng vô cùng bất ngờ.Hoàng Thiên Thiên vốn ít nói, vì vậy Lâm Hướng Dương là người đầu tiên tự kiểm điểm bản thân.Cậu ta vội vàng đuổi theo Kỷ Ngọc Lâm, ngượng ngùng hỏi: "Có phải tôi nghiến răng khi ngủ hay ngáy quá to, làm ảnh hưởng đến cậu không?"
Hoàng Thiên Thiên nghe vậy cũng nhíu mày, khuôn mặt có chút bầu bĩnh thoáng vẻ hoài nghi chính mình.Kỷ Ngọc Lâm khẽ mím môi, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ."
Không liên quan đến các cậu đâu.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi có làm một cuộc phẫu thuật.
Lúc đi kiểm tra lại, bác sĩ nói quá trình hồi phục chưa được tốt lắm, khuyên tôi nên tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Lâm Hướng Dương hỏi: "Cậu tìm được chỗ ở chưa?"
Kỷ Ngọc Lâm: "Tôi phải bàn bạc với gia đình trước đã."
Lâm Hướng Dương thở dài: "Được rồi.
Tôi và Thiên Thiên sẽ nhớ cậu lắm đấy.
Nếu cậu mời chúng tôi đến nhà mới ăn cơm, chắc chắn chúng tôi sẽ đến ngay!"
Hoàng Thiên Thiên bị lời nói của cậu ta làm cho đỏ mặt.Trong ký túc xá, Lâm Hướng Dương là người mê ăn uống nhất.
Kỷ Ngọc Lâm thường xuyên bận tập đàn, ăn uống không nhiều, vì vậy Lâm Hướng Dương thường kéo Hoàng Thiên Thiên đi ăn cùng, kết quả cân nặng của hai người đã tăng vèo vèo chỉ sau một học kỳ.Kỷ Ngọc Lâm bật cười: "Chúng ta học biểu diễn nhạc cụ, nhưng thầy cô vẫn nhắc nhở phải chú ý đến dáng vẻ bề ngoài đấy."
Lâm Hướng Dương lầm bầm: "Thì cứ tập thể dục nhiều vào là được."
Hoàng Thiên Thiên hiếm khi lên tiếng, lần này lại nhỏ giọng nói: "Thầy bảo học kỳ này chúng ta không được tăng cân nữa..."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ cười, lắng nghe Lâm Hướng Dương than vãn một lúc, rồi mới cầm điện thoại ra ban công, tìm một góc yên tĩnh gọi về nhà.Mẹ Kỷ lo lắng ra mặt, lo lắng ra mặt, giọng nói mất đi vẻ điềm tĩnh, dịu dàng như thường ngày.Kỷ Ngọc Lâm kiên nhẫn an ủi mẹ, tốn không ít công sức mới giúp bà bình tĩnh lại.Mẹ Kỷ nói: "Vậy thì tìm một căn gần trường mà ở, hôm nào bố mẹ sẽ đến giúp con xem xét."
Kỷ Ngọc Lâm nói: "Bố mẹ bận rộn, chuyện này cứ để con tự lo là được.
Ngày mai là cuối tuần, con tranh thủ hai ngày này đi xem thử."
Nhà đất quanh khu vực trường quân đội có giá rất cao, mà những ai học tại Quân đội Liên Minh cũng đều xuất thân từ gia đình khá giả.Kỷ Ngọc Lâm được đặc cách tuyển thẳng, tiết kiệm được một khoản học phí đủ để trang trải tiền thuê nhà.Mẹ Kỷ không nỡ để con chịu khổ, nhưng Kỷ Ngọc Lâm không muốn gia đình tốn kém thêm vì mình, nên cậu dự định tìm một căn phòng có giá thuê hợp lý.Tuy gia đình Kỷ Ngọc Lâm đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, nhưng sau biến cố năm đó, cậu hiểu rằng kiếm tiền không hề dễ dàng, vì thế cậu luôn trân trọng từng đồng.Cuối tuần, Kỷ Ngọc Lâm không đi tập đàn mà ra ngoài sớm để tìm nhà gần quân trường.Cậu không báo với Bùi Nhẫn, vì với phong cách của anh, nếu biết được, chắc chắn sẽ dẫn cậu đi xem những căn hộ đắt đỏ.Vậy nên, khi Bùi Nhẫn tìm đến ký túc xá, cậu đã đi từ sớm.
Bùi Nhẫn đành mất công đến một chuyến.Môi giới dẫn Kỷ Ngọc Lâm đi xem ba căn nhà liên tiếp.
Căn hộ có điều kiện tốt nhất lại có giá thuê cao hơn nhiều so với dự trù của cậu.
Hai căn còn lại tuy rẻ hơn nhưng lại ở xa trường, môi trường xung quanh khá ồn ào, không phù hợp để nghỉ ngơi.Môi giới mỉm cười nói: "Căn đầu tiên thế nào?
Đây là căn duy nhất có vị trí và tiện nghi tốt.
Hôm nay có rất nhiều người đến tìm tôi xem căn này lắm."
Nhà ở khu vực gần trường quân đội vô cùng khan hiếm, tìm được căn trống đã là may mắn.
Vì thế, giá thuê chỉ có tăng chứ không giảm.
Nếu hôm nay Kỷ Ngọc Lâm không thuê, chắc chắn căn hộ sẽ vào tay người khác.Môi giới đang gấp, không cho cậu quá nhiều thời gian để suy nghĩ."
Bạn học, cậu thấy thế nào?"
Kỷ Ngọc Lâm thử thương lượng: "Có thể giảm giá một chút không?"
Môi giới lập tức nghiêm mặt: "Không được đâu, bạn học.
Cậu cũng biết khu này đắt đỏ thế nào rồi, tấc đất tấc vàng mà."
Người môi giới không chịu giảm giá, Kỷ Ngọc Lâm đành tbỏ qua căn hộ này và tiếp tục tìm nhà nhưng không có kết quả.Cậu tiếp tục đi quanh khu vực lân cận suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng số lượng nhà trống còn rất ít.
Những căn còn lại đều phải ở ghép, mà mục đích cậu rời khỏi ký túc xá chính là để có không gian yên tĩnh riêng tư, nên việc ở ghép chẳng khác nào quay lại ký túc xá cả.Ba tiếng trôi qua, Kỷ Ngọc Lâm cảm thấy hơi mệt.Cậu lấy điện thoại ra, thấy năm sáu cuộc gọi nhỡ từ Bùi Nhẫn.Đang ngẩn người, điện thoại lại rung lên lần nữa.Kỷ Ngọc Lâm bắt máy, giọng khô khốc: "Bùi Nhẫn."
Bùi Nhẫn: "Còn biết nghe máy à?"
Đôi mắt mang vẻ mệt mỏi của Kỷ Ngọc Lâm lại vì sự yếu ớt này mà trông càng thêm ôn hòa.
Cậu khẽ cười: "Anh đừng giận, em muốn tự mình thử tìm nhà trước.
Nếu thực sự không được thì sẽ nhờ anh giúp."
Bùi Nhẫn hỏi ngược lại: "Tìm được chưa?"
Rồi trầm giọng nói: "Bây giờ em cần nghỉ ngơi, đừng có tùy tiện làm loạn."
Kỷ Ngọc Lâm khẽ cong khóe môi: "Chưa tìm được, căn duy nhất phù hợp thì giá quá đắt, em không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy."
Cậu nhanh chóng nói thêm: "Và càng không muốn anh trả thay."
Trước giờ cậu chưa từng vay tiền Bùi Nhẫn.
Khi tình hình tài chính của gia đình cậu khó khăn nhất, Bùi Nhẫn luôn để ý đến cảm xúc của cậu, hoặc là trực tiếp trả tiền, hoặc là tìm cách mua đồ cho cậu ăn.Kỷ Ngọc Lâm chưa từng phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc.
Sau này, khi dần tiết kiệm được một ít, cậu luôn cố gắng tìm cơ hội dùng số tiền tích góp đó để mua những món đồ mà mình cho là xứng đáng tặng lại cho Bùi Nhẫn.Những điều Bùi Nhẫn làm cho cậu, đối phương có lẽ chẳng mấy bận tâm, nhưng Kỷ Ngọc Lâm lại vô cùng trân trọng.
Vì vậy, mỗi lần đáp lại anh, cậu đều cẩn thận từng chút một, quý trọng nhưng không dám vượt qua ranh giới.Bùi Nhẫn bật cười: "Em đang ở đâu?
Anh qua đón em đi ăn trưa."
Anh lại nói thêm: "Anh có sẵn một căn hộ để em ở, không có ý định giúp em tìm chỗ khác đâu."***(còn tiếp)Sang đây nhập pass để đọc tiếp: https://everythingoesorg.wordpress.com/theo-duoi-dinh-cap-alpha-tu-bat-dau-den-bo-cuoc/