[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,109
- 0
- 0
[Đm/Edit][Hoàn] Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ - Mạn Vũ
Chương 77: Miệng một đằng, lòng một nẻo
Chương 77: Miệng một đằng, lòng một nẻo
Thư Thời vừa hơi cáu vừa khó xử, cậu muốn rút tay mình ra thế nhưng vô ích.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể quay sang nhìn đại mỹ nhân đang mặt dày không chịu đi: "Buông tay nhanh lên, em còn phải tới phim trường nữa đó!"
Giờ này mà còn không đi thì chắc chắn sẽ muộn.Diệp Vọng gật đầu, nghe lời buông tay ra.
Sau đó lại lẽo đẽo đi theo sau hồ ly ngốc, nhìn cậu thu dọn đồ đạc.
Hắn vốn định giúp một tay, nhưng bị hồ ly trợn mắt nhìn với vẻ hung hăng nên đành thôi, đứng bên cạnh yên lặng nhìn.Thư Thời thu dọn xong đồ, thấy đại mỹ nhân thật sự không có dấu hiệu muốn rời đi, đành nhận mệnh dẫn hắn đến phim trường.Tâm trạng Diệp Vọng trở nên tốt hơn rõ rệt, hắn đi theo sau Thư Thời, trong mắt đong đầy ý cười dịu dàng không thể che giấu được.
Trong thang máy, Thư Thời lén nhìn gương phản chiếu để quan sát anh, vừa kịp thu ánh mắt về khi suýt bị phát hiện.Dù chưa bị bắt quả tang, nhưng hai vành tai cậu vẫn đỏ bừng.Khi đến phim trường, đã muộn gần mười phút so với thời gian khai máy dự kiến.Thư Thời biết đạo diễn Chung là người rất nghiêm khắc với công việc, tuyệt đối không chấp nhận đến muộn không lý do, nên vừa giao đồ cho Tiểu Hiên xong là vội vàng chạy đi giải thích với đạo diễn."
Đạo diễn Chung, xin lỗi, sáng nay cháu bị kẹt chút việc nên tới muộn."
Chung Vệ vốn khá bao dung với đứa nhỏ khiến người ta yên tâm như Thư Thời hơn nữa từ trước đến nay cậu vẫn luôn đến sớm, nên cũng không định so đo.
Chỉ là ông đang định mở lời thì lại nghe một giọng nói chen vào: "Là tại tôi làm em ấy tới trễ."
Chung Vệ nãy giờ đang mải nghiên cứu kịch bản nên không để ý người đi cùng sau lưng Thư Thời, lúc này mới ngẩng đầu lên, ông ngạc nhiên rồi nở nụ cười: "Chuyện nhỏ thôi.
Nhưng mà Diệp tổng, sao hôm nay anh rảnh tới đây vậy?"
Phải nói, từ sau khi khởi quay, ấn tượng của Chung Vệ về Diệp Vọng cứ tăng vùn vụt.
Người gì đâu vừa hào phóng đầu tư, lại còn chịu khó hỗ trợ.Có lần đoàn phim muốn mượn bối cảnh ở một bảo tàng lớn tại thành phố D, nhưng đến lúc liên lạc cho bên kia thì dù thuyết phục cỡ nào họ cũng không chịu cho mượn.
Song, trợ lý đặc biệt bên cạnh Diệp tổng ra mặt xử lý, kết quả là chỉ hai tiếng sau trong cùng một buổi sáng, bên kia đã gọi gửi hợp đồng cho thuê qua chỗ ông.
Vậy nên hiện tại Chung Vệ khá vui khi được gặp trực tiếp Diệp Vọng.Diệp Vọng khẽ nhếch môi, nhìn hồ ly ngốc đang lảng tránh ánh mắt anh: "Tôi tới đây để lấy công chuộc tội thôi."
Chung Vệ nhất thời không hiểu: "Hả?"
Kết quả là giây tiếp theo, ông nghe thấy Thư Thời ở phía đối diện nhỏ giọng lẩm bẩm: "Liên quan gì đến anh chứ..."
Dù nói nhỏ nhưng trong không gian vắng người như này, âm lượng ấy chẳng nhỏ tí nào, người có mặt chắc đều nghe rõ rành rành.Chung Vệ bật cười.Ra là đến dỗ người ta à?Ông còn định trêu thêm vài câu thì không ngờ Ngô Thanh đã nhanh mắt phát hiện bên này có động tĩnh nên cũng bước lại."
Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?"
Thư Thời không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cậu chào Ngô Thanh xong rồi nhanh chóng chạy đi trang điểm, thay đồ.
Diệp Vọng nhìn theo bóng hồ ly ngốc lóc cóc chạy đi, ý cười trong mắt càng sâu hơn.
Sau đó, hắn hoàn toàn không để ý tới hai người còn lại mà lấy điện thoại ra, nhắn cho Diệp Tứ:-- Hôm nay tôi nghỉ, toàn bộ lịch trình trong ngày hôm nay lùi lại hết đi.Diệp Tứ đang chờ ngoài cửa nhà đột ngột nhận được tin nhắn này: ???Sau khi Thư Thời rời đi, Ngô Thanh lập tức nhìn sang Diệp Vọng: "Diệp tổng sao hôm nay có thời gian mà qua đây thế?"
Sau khi nhấn nút gửi, Diệp Vọng suy nghĩ vài giây rồi gửi thêm một tin:— Việc hai ngày tới dồn lại xử lý một lượt, tiệc tiếp khách ban ngày chuyển sang buổi tối.
Các hồ sơ cần ký thì sắp xếp lại rồi mang hết vào thư phòng.Ngô Thanh không nhận được trả lời, thấy Diệp Vọng vẫn dán mắt vào điện thoại bèn gọi hắn thêm một tiếng: "Diệp tổng?"
Anh ta vừa cất lời, Diệp Vọng đã cất điện thoại vào nhưng ánh mắt lại hướng sang Chung Vệ, gật nhẹ rồi quay người đi thẳng, định đi tìm hồ ly ngốc.
Thật ra không phải hắn có thành kiến với ai cả, chẳng qua trong mắt hắn, sự tồn tại của Ngô Thanh quả thực không đáng để hắn lãng phía lực chú ý của mình.
Ngô Thanh đứng tại chỗ, nghiến chặt môi, trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng.Tầm mắt Chung Vệ tiếp tục chăm chú vào kịch bản, miệng thì như vô tình buông lời đầy ẩn ý: "Hồi xưa tôi từng tham dự một buổi tiệc rượu.
Diệp tổng lúc đấy chỉ ở đó chưa đến mười phút, không uống lấy một giọt.
Những ông lớn có máu mặt trong giới thương trường tranh nhau rót trà, anh ta thậm chí chẳng thèm liếc mắt một cái."
Lần đầu gặp Diệp Vọng, ấn tượng đọng lại trong ông là: ngạo nghễ và lạnh lùng."
Hồi đó tôi cứ thắc mắc, người có tính cách như vậy thì làm sao đàm phán làm ăn với các công ty khác?
Sau này mới hiểu, một khi nắm đủ lợi thế trong tay, các mối làm ăn sẽ tự tìm đến cửa."
Chính vì vậy, khi trợ lý Diệp tới tìm ông bàn chuyện đầu tư, ông mới bất ngờ đến thế.
Sau này nghĩ lại mới nhận ra, mọi chuyện hóa ra đều có uẩn khúc.Lần đó trong bữa ăn, theo lẽ thường thì Diệp tổng thấy ông chắc chắn sẽ chẳng thèm đoái hoài, chứ đừng nói tới chuyện chủ động gọi điện, lại còn đề nghị ăn chung.
Hơn nữa, Muốn có vai diễn, nhưng không muốn nuông chiều đến mức làm hỏng người.
Mức độ chu đáo này, đâu phải dành cho chim hoàng yến nuôi trong lồng."
Đó lý do mà đôi khi cậu phải chấp nhận rằng chênh lệch giữa người với người, đôi khi còn lớn hơn giữa người với chó.
Làm người, vẫn nên thực tế một chút."
Ngô Thanh không rõ biểu cảm, chẳng biết có nghe lọt tai hay không.Ở phía bên kia, Diệp Vọng theo Thư Thời vào phòng hóa trang tạm thời.
Lúc này, chuyên viên trang điểm đang bận rộn đánh nền môi cho Thư Thời.
Diệp Vọng cũng không khách sáo, trực tiếp kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh.
Thư Thời nhìn thấy cảnh này qua gương, dù cố gắng lờ đi nhưng vẫn không tránh khỏi hai má hơi phồng lên, môi cũng mím lại.Nhân viên trang điểm lập tức nhắc nhở: "Ê đừng cử động chứ, đừng nhúc nhích nào..."
Một tiếng cười nén truyền tới từ bên cạnh.Thư Thời không nói được, nhưng vẫn trừng mắt nhìn đại mỹ nhân qua gương.Sau khi trang điểm xong, Thư Thời cuối cùng cũng được phép cử động, Diệp Vọng vươn tay về phía Tiểu Hiên – người đang nỗ lực giảm cảm giác tồn tại từ nãy giờ.
Tiểu Hiên hơi ngẩn ra, rồi dưới ánh mắt ra hiệu của Diệp Vọng liền đưa kịch bản qua.Kịch bản vẫn mở ở trang mà Thư Thời đang xem, phần thoại hôm nay được gạch chân rõ ràng.Diệp Vọng nhìn một cái, sau đó trải ra trước mặt Thư Thời, chủ động đề nghị: "Muốn luyện thoại trước không?"
Thư Thời từ chối ngay: "Lát nữa em luyện với Tiểu Hiên là được rồi."
Tiểu Hiên nhanh nhảu ho khan vài tiếng: "Khụ, khụ, anh Thời ơi, giờ em đang hơi cảm, tối qua ngủ quên đóng cửa sổ, sáng nay cổ họng khan khan...
Anh xem..."
Diệp Vọng phối hợp ngay: "Vậy để tôi giúp em."
Thư Thời nhìn qua Tiểu Hiên mặt đỏ bừng vì ho, đành phải đồng ý: "Thế cũng được."
Thế là, Trương Kỳ vừa bước vào đã bắt gặp cảnh tượng hai người kia đang mặt đối mặt, luyện lời thoại cách nhau ít nhất một mét.
Anh ta đầy dấu hỏi, hai người này đang chơi trò gì vậy?Hai người thay phiên đọc hết nửa trang thoại thì Thư Thời ngừng lại.Diệp Vọng lật sang trang kế tiếp, xác định mặt sau vẫn còn lời thoại: "Không tiếp tục à?"
Thư Thời úp ngược kịch bản xuống bàn: "Không luyện nữa."
Giọng trầm của đại mỹ nhân lúc luyện thoại vừa êm tai vừa lôi cuốn, khiến cậu cứ vô thức liếc nhìn khuôn mặt kia.Mà khổ nỗi những chuyện "mất mặt" trước đó vẫn còn in rõ trong đầu, nên vừa bị kéo lên – cậu liền rối tung rối mù, không tìm được cảm xúc nhân vật.Trương Kỳ không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng không khí kỳ lạ trong phòng khiến anh lập tức cau mày.
Trực giác mách bảo, hai người này đang có vấn đề.Thư Thời thấy việc luyện thoại không suôn sẻ, thêm cả dạo gần đây dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Chung, cậu càng ngày càng quan tâm đến biểu hiện của mình ở trên trường quay.
Giờ phút này dây dưa ở đây mãi cũng chẳng xong, cậu dứt khoát đứng lên, bỏ ra ngoài.
Trương Kỳ chưa kịp hỏi cậu rốt cuộc là có chuyện gì nữa.
Thư Thời vừa đi, Tiểu Hiên đã nhanh chân đi theo.
Nhân viên trang điểm cũng đã rời đi từ trước để sửa soạn cho những diễn viên khác, thế là trong phòng thay đồ chỉ còn hai người Trương Kỳ và Diệp Vọng.
Trương Kỳ gom hết can đảm, cảm thấy bản thân vẫn có thể dùng danh nghĩa của người đại diện mà nói chuyện với Diệp Vọng.
Dù gì đây cũng là giai đoạn quan trọng để Thư Thời phát triển dưới sự dẫn dắt của đạo diễn Chung, không thể để bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm.Trương Kỳ nhanh tay khóa cửa phòng thay đồ, sau đó kéo chiếc ghế mà Thư Thời vừa xách ra xa khoảng một mét về lại khoảng cách bình thường.
Anh ta ngồi xuống đối diện Diệp Vọng, nói thẳng vào vấn đề, "Diệp tổng à, tôi xin phép mạo muội.
Nhưng với vị trí hiện tại của tôi, có vài lời buộc phải nói."
Diệp Vọng thoáng ngước mắt, "Anh nói đi."
Trương Kỳ thở dài, "Tôi biết hai người đang quen nhau.
Thư Thời cũng đã kể với tôi..."
Diệp Vọng nhướng mày, "Em ấy nói thế nào?"
Lời đã chuẩn bị sẵn bị cắt ngang, Trương Kỳ khựng lại một chút mới tiếp tục: "Cậu ấy nói hai người vẫn đang tìm hiểu, bản thân cũng đang cố gắng, hy vọng sớm có thể ở bên anh.
Tôi nhìn ra được..."
Ánh mắt Diệp Vọng giờ đã nhìn thẳng vào Trương Kỳ, trong mắt ngậm cười: "Cậu ấy thật sự nói vậy?"
Trương Kỳ nghiêm mặt: "Tôi nói dối thì được lợi gì?"
Nghe vậy, ý cười trong mắt Diệp Vọng càng rõ.
Trương Kỳ tiếp tục nói, "Cho nên tôi thấy, nếu anh thật lòng với Tiểu Thời nhà chúng tôi, thì mong anh hạn chế làm ảnh hưởng đến cảm xúc cậu ấy, nhất là lúc quan trọng như thế này..."
Trương Kỳ còn muốn nói thêm đôi câu nhưng Diệp Vọng đã đứng dậy, "Tôi biết rồi."
Dứt lời, hắn liền mở cửa, rời khỏi phòng.Lúc này, Thư Thời đang ngồi trên ghế nhựa nhỏ học thoại, lật được hai trang thì tạm dừng, cảm thấy tâm trạng ổn định lại.Mớ cảm xúc dao động ban nãy chắc giờ đã ổn lại rồi.
Ngay lúc đang suy nghĩ, cậu bỗng bị quàng lên cổ một chiếc gối chữ U mềm mại, giọng nói trầm lạnh quen thuộc vang lên bên tai: "Đừng cúi đầu mãi, không tốt cho cổ."
Thư Thời hơi cứng người: "Em biết rồi."
Nhưng vừa trả lời xong, cậu vẫn không quay lại nhìn anh, chỉ tiếp tục dán mắt vào kịch bản đặt trên đùi.
Ngay sau đó, trước mặt cậu xuất hiện một ly đồ uống nóng."
Mới mua sữa nóng, uống cho ấm bụng đi."
Ly sữa đặt ngay trước mặt, bộ dạng như thể "em không cầm thì anh cứ để đó mãi", khiến Thư Thời do dự vài giây rồi đành nhận lấy, dùng ống hút uống một ngụm nhỏ.
Cảm nhận vị ấm nóng trong miệng, tâm trạng cậu có chút phức tạp.
Đại mỹ nhân hôm nay quá săn sóc, khiến cậu không kịp thích ứng.Không xa đó, Ngô Thanh thấy cảnh này, trong mắt ánh lên vẻ âm u khó hiểu.
Rõ ràng không lâu trước Thư Thời còn nói hai người đang giận nhau, giờ là gì đây?Diệp tổng lại cam tâm tình nguyện hạ mình chăm sóc thế này sao?