[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,663
- 0
- 0
[Đm/Edit][Hoàn] Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ - Mạn Vũ
Chương 37: Đồ ngọt
Chương 37: Đồ ngọt
Vừa nói xong, Trương Kỳ cũng ngẩn ra: "Nhưng mà hiện tại hot search đã bị gỡ xuống rồi."
Nếu không phải Thư Thời dùng tiền gỡ hot search thì là ai?Thư Thời nghĩ nửa ngày cũng không ra là người nào tốt bụng làm chuyện đó, dứt khoát không thèm quan tâm."
Dù sao tình huống bây giờ cũng có lợi cho mình, không cần quá xoắn xuýt chuyện này làm gì.
Đợi khi nào tìm được người, chắc chắn phải cám ơn người ta cho đàng hoàng."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời nhìn đại mỹ nhân,trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.Nếu như nói về có tiền, kỳ thật xung quanh cậu người có tiền nhất chắn hẳn là đại mỹ nhân.Có điều, đại mỹ nhân sẽ giúp cậu gỡ hot search hả?Thư Thời lắc đầu, không thể nào, làm gì có khả năng đó.Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc đang dùng sức lắc đầu: "Làm sao vậy?"
"Không phải trước đó em lên hot search sao, không biết là ai dùng tiền giúp em gỡ xuống nữa."
Trong lời nói của Thư Thời còn toát ra vẻ suy tư.Diệp Vọng thu lại ánh mắt, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng "Tôi phải về rồi."
". . . . . ."
Một chút phản ứng cũng không có, khẳng định không phải đại mỹ nhân!Sau khi tiễn đại mỹ nhân về, Thư Thời mở Weibo ra, hot search đã bị gỡ, bình luận trên Weibo lúc trước cũng bị xoá.Cậu híp mắt nhớ lại một chút, ở thanh tìm kiếm thử đánh tên của blogger mà cậu đã nhớ.
Cậu nhớ rõ tên blogger này là người đầu tiên đăng cái Weibo kia, mấy blogger sau này đều chuyển tiếp lại Weibo của gã.Kết quả tìm kiếm, người dùng không tồn tại.Hửm?
Là cậu nhớ sai tên hả?Cậu thử tìm thêm mấy tên blogger đã đăng tin trước đó, quá thần kỳ, một cái cũng tìm không ra.......Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.Thư Thời chà xát cánh tay, cảm thấy lành lạnh.Ngày hôm sau, sau khi đã ngủ một giấc lấy sức, Thư Thời tinh thần phấn chấn đi đến phim trường.Mới ngồi chưa được bao lâu thì Liêu Hàng đi tới: "Không sao chứ?
Hot search kia là cậu gỡ xuống à?"
Thư Thời cắn ống hút lắc đầu: "Chuyện có bao lớn đâu, tôi không sao.
Hot search cũng không phải tôi gỡ, mà cũng không biết ai gỡ nữa.
Chắc có lẽ đối phương muốn học theo Lôi Phong*, làm việc tốt không để lại danh tính, lâu vậy rồi vẫn chưa tìm tới cửa."*Lôi Phong: Một chiến sĩ cách mạng của TQ, thường được ví như người có tinh thần cống hiến quên mình.Liêu Hàng vỗ vỗ vai cậu trấn an: "Dù sao không có việc gì là tốt rồi."
Liêu Hàng vừa đi không bao lâu thì Diệp Vọng đến, nhưng vì trường quay hôm nay là ở trong nhà nên Diệp Tứ không có cách nào kêu người chuẩn bị cho hắn một khu nghỉ ngơi tư nhân được – dù sao diện tích không đủ lớn.Chỉ có thể lấy lui làm tiến mà kê một bộ bàn ghế.Thư Thời nhìn cảnh này cảm thấy đại mỹ nhân thật sự quá xét nét, có điều oán thầm thì oán thầm, nhìn thấy người ta cậu vẫn rất vui vẻ.Dù sao hôm qua đại mỹ nhân cũng vừa mới mời cậu ăn bánh ngọt đó.Sáng nay chỗ bánh ngọt hôm qua dư lại còn được đưa tới phòng cậu.
Mặc dù đã để qua một đêm nhưng hương vị vẫn rất ngon, không khác gì với bánh vừa làm xong.Không biết tủ lạnh ở khách sạn hiệu gì mà hiệu quả giữ tươi tốt như vậy.Nghĩ đến đây, Thư Thời vui vẻ vẫy tay chào hỏi đại mỹ nhân, Diệp Vọng chỉ gật đầu coi như đáp lại.Thư Thời tách đoàn người định đi qua nói gì đó với đại mỹ nhân, nhưng đúng lúc này người của đoàn phim đi đến : "Anh Thư, sắp tới cảnh của anh rồi này."
"À, được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay."
Bị người của đoàn phim giục đi chuẩn bị quay, Thư Thời đành phải dừng bước, vòng qua chỗ thợ trang điểm để hoá trang.Dù gì đợi lát nữa diễn xong rồi nói cũng được.Diệp Vọng nhìn bóng lưng Thư Thời nửa đường quay đi cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục đọc sách, mãi cho đến lúc Thư Thời bắt đầu quay mới ngẩng đầu.Cảnh quay này là một cảnh ngắn do Thư Thời phối hợp diễn với một diễn viên phụ khác.
Nội dung đại khái là nam thứ và bạn cùng phòng ký túc xá đi học chung, bạn cùng phòng vô tình nhắc tới nữ chính, nam thứ nhờ vậy mà biết được tên của nữ chính, nhớ tới lần trước gặp thoáng qua nên trong lúc nghe giảng hơi mất tập trung.Sau khi bấm máy, trong phòng học các dãy ghế được xếp theo hình bậc thang*, Thư Thời mặc áo sơ mi trắng đang ngồi yên tĩnh cúi đầu xem sách.
Ngoài cửa sổ, chồi non trên cành bị cơn gió đầu xuân thổi qua lay động, bóng cây in xuống trang sách những vệt dài, cậu không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ.*Mấy trường đại học hay xếp vầy nè.Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc qua ống kính hoàn toàn không giống lúc bình thường, chậm rãi khép lại quyển sách trong tay.Vừa ngay lúc này, ngoài cửa có một thiếu niên cao lớn lưng đeo ba lô đi tới.
Thư Thời trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn, trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.Diệp Vọng nhìn thấy động tác này, ánh mắt chợt loé.Chẳng biết vì sao đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua hồ ly ngốc vui vẻ vỗ vỗ ghế sô pha lúc mời mình xem phim.Lúc ở nhà hồ ly ngốc kia cũng thường thích dùng cách này để thúc giục hắn bồi cậu xem tivi.
Lần nào cũng phải dùng móng vuốt đập xuống ghế sô pha đến vang lên tiếng "ba ba", móng vuốt sắc nhọn cũng sẽ thường cào rách đệm sô pha.Cảnh quay này không khó, đáng lẽ sẽ quay xong rất nhanh, ai ngờ nửa đường vẫn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.Diễn viên phụ phối hợp với Thư Thời hôm nay không biết xảy ra chuyện gì mà phát huy không được tốt lắm, chỉ một cảnh đơn giản nhưng lại liên tục NG*.*NG: Not good, cảnh quay hư, không đạt yêu cầu.Sau khi NG lần thứ năm, sắc mặt đạo diễn xấu đi trông thấy.Cảnh này độ khó không cao, có tất cả ba màn, kết quả màn đầu tiên đã NG năm lần, có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của đạo diễn lúc này như thế nào.Thư Thời ngồi bên cạnh diễn đi diễn lại mấy lần trái lại không hề cảm thấy bực bội.
Dù sao chuyện này đối với cậu không có khó khăn gì, nhưng cậu lại hơi lo lắng cho diễn viên bên cạnh.Cậu và nam diễn viên này tiếp xúc không nhiều, trước đó cũng chỉ diễn cùng nhau một vài cảnh, nhưng lúc vừa bấm máy cậu cảm nhận được rõ ràng cảm xúc đối phương không ổn.Vốn dĩ chỉ là một cảnh phim hằng ngày bình thường, thế nhưng không biết vì lý do gì mà trên người đối phương lại biểu hiện ra một loại cảm giác bi thương.Cậu cảm thấy đối phương có khả năng gặp phải chuyện gì đó, nhưng cậu lại không tiện hỏi thăm, dù sao hai người cũng không quá thân.Chỉ có điều, Thư Thời liếc nhìn sắc mặt đạo diễn, cảm thấy nếu còn tiếp tục NG thì áp lực tâm lý của đối phương có thể sẽ càng lớn hơn.Sau đó —— cảnh này mình có thể phải diễn đi diễn lại thêm nhiều lần nữa."
Đạo diễn Lưu à, nghỉ một chút đi, tôi đi uống nước một chút."
Lưu Tức đang xem lại cảnh quay, càng xem mặt càng đen.Nghe thấy lời Thư Thời nói liền khoát khoát tay: "Đi đi, đi đi."
Phỏng chừng lúc này là mệt thật,dù sao trước đây chưa từng quay liên tục nửa giờ, Tiểu Thời cũng chưa từng chủ động lên tiếng xin nghỉ.Sau khi nhận được câu trả lời, Thư Thời đi về khu nghỉ ngơi, dự định để diễn viên phối hợp diễn với mình yên tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc.Nhưng đúng lúc này Tiểu Hiên trở lại, còn dẫn theo vài người phía sau."
Hôm nay mọi người vất vả rồi, anh Thư mời mọi người ăn điểm tâm ngọt thư giãn một chút."
Nhìn thấy cảnh này Thư Thời ngẩn ra, theo bản năng nhìn liếc nhìn đồng hồ, nói thầm: "Sao nhanh vậy, còn tưởng phải lát nữa mới tới được."
Lúc đầu tưởng rằng cảnh này không khó, quay một lần hẳn là có thể qua, thời gian tạm nghỉ có thể ăn chút gì đó.Có điều bây giờ đưa tới cũng không khác biệt lắm, vừa lúc cũng đang nghỉ ngơi.Diệp Vọng nhìn thấy Tiểu Hiên đang phát đồ ăn, trong mắt hiện chút ý không rõ.Đúng lúc này, Tiểu Hiên bưng một chiếc hộp cỡ vừa đi về phía bên này, tầm mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cứ như vậy mà thẳng tắp đi tới trước mặt Diệp Vọng.Sau đó cúi người, hai tay đưa chiếc hộp ra trước: "Diệp tổng, đây là điểm tâm ngọt anh Thư tặng ngài."
Những người khác đều đang phân phát điểm tâm ngọt, cho nên không có ai chú ý tới tư thế cúi đầu quá mức cung kính và đôi chân đang run khe khẽ của Tiểu Hiên.Diệp Vọng dời mắt từ trên đỉnh đầu Tiểu Hiên xuống chiếc hộp trước mặt, cũng là hộp bánh ngọt màu hồng giống với những người khác.
Trước khi Diệp Tứ cầm lấy, hắn đã đưa tay nhận, rồi đặt lên bàn nhỏ bên cạnh.Hắn không mở hộp ra, chỉ là nhận lấy xong đặt qua một bên không để ý tới, trái lại cầm quyển sách mới vừa rồi buông xuống lên tiếp tục đọc.Hồ ly ngốc này phải thích ăn đồ ngọt đến mức nào chứ?
Đến nổi mời khách cũng phải tặng đồ ngọt.Cảm giác được ánh mắt đặt trên người mình đã dời đi, Tiểu Hiên âm thầm thở ra một hơi.Ai mà chịu nổi cảm giác bị đại nhân nhìn chằm chằm như vậy được.Anh Thời nếu muốn chơi như vậy mấy lần nữa, e là mình sẽ phải tráng niên mất sớm.Khi Thư Thời đi tới, nhìn thấy hộp bánh ngọt đặt trên bàn, nơ trên hộp vẫn còn buộc chặt liền hỏi: "Sao anh không mở ra ăn?"
Diệp Vọng đóng sách lại đặt trên đầu gối, nhìn về phía Thư Thời: "Tôi không thích ăn đồ ngọt."
Đã nói không dưới một lần, sao hồ ly ngốc này lại không nhớ được chứ?Thư Thời ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, tự tay tháo nơ bướm buộc trên hộp ra: "Ai nói với anh đây là đồ ngọt."
Giọng nói còn có chút đắc ý.Nghe vậy, động tác lật sách của Diệp Vọng dừng lại.Hộp mở ra, bên trong là bánh Souffle* kiểu Pháp được xếp ba hàng chỉnh tề, nhìn qua cũng không khác gì so với đồ mọi người đang ăn.*Bánh Souffle kiểu Pháp.Nhưng Thư Thời lại rất hăng hái, cầm một cái lên đưa cho đại mỹ nhân, giục hắn: "Anh nếm thử đi!".Diệp Vọng nhìn cái bánh được đưa qua sắp đụng đến chóp mũi mình, không lay chuyển được con hồ ly ngốc này, đành phải cắn một miếng nếm thử.Sau đó, vẻ mặt cũng ngẩn ra.Thư Thời cười tít mắt: "Đã nói với anh không ngọt rồi mà, em đặc biệt dặn riêng họ cho thêm chanh với cam, cho nên sẽ không bị ngấy."
Đồ ngọt giúp chữa lành nha, dù sao cũng phải để cho đại mỹ nhân nếm thử mới được.Diệp Vọng đem miếng bánh mang theo tư vị chua ngọt trên đầu lưỡi nuốt xuống, liếc mắt nhìn hồ ly ngốc một cái rồi ăn miếng thứ hai.Kỳ thật cái bánh này vẫn có chút ngọt, nhưng mà... miễn cưỡng cũng có thể chịu được.Thư Thời nhìn hắn ăn, chính mình cũng cầm một cái lên.Sau đó lặng lẽ kề sát đầu vào gần đại mỹ nhân, giọng nói có chút hưng phấn nho nhỏ: "Anh xem, chỉ có của em với anh là không ngọt!"
Đến lượt cậu thiên vị đại mỹ nhân rồi!Nói xong cậu nhanh chóng rụt cái đầu nhỏ của mình về, tiếp tục ăn bánh ngọt.Diệp Vọng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hồ ly ngốc còn đang vui vẻ ăn, ánh mắt chuyển dần lên mái tóc đen của đối phương.Cảm giác khó chịu trên đầu ngón tay như hôm qua lại xuất hiện, ánh mắt Diệp Vọng dần dần thâm trầm.Thư Thời còn đang hì hục ăn bánh ngọt thì bị đại mỹ nhân bất thình lình tập kích.Cậu ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn đại mỹ nhân: "Sao vậy?"
Làm gì tự dưng với tay ra sau đầu cậu?Diệp Vọng bình tĩnh thu tay lại, đầu ngón tay cầm một mảnh lá cây: "Trên đầu em dính cái gì đó."
Thư Thời nhìn mảnh lá xanh nhạt kia mà thấy kỳ quái, mùa này cây cỏ vừa mới đâm chồi, sao lại có lá rụng?Chẳng lẽ bị sâu?Thấy hồ ly ngốc chỉ lo chú ý mảnh lá rụng, Diệp Vọng bất động thanh sắc miết miết ngón tay cái và ngón tay trỏ vào nhau, hồi tưởng lại cảm xúc vừa rồi.Mỏng nhẹ, mềm mại.So với lông hồ ly hơi xù xù vẫn có chút khác biệt.