Cảnh tượng trước mặt khiến Thư Thời trợn tròn mắt.Trong phòng ngủ chính, đại mỹ nhân đang đứng giữa nền nhà trống quay lưng lại về phía cậu, trên đầu dần mọc ra cặp sừng, tiếp theo đó, quần áo vỡ vụn, cơ thể cũng dần dần lớn hơn.
Đây rõ ràng không phải một nhân loại.Theo thân hình của Diệp Vọng biến đổi, huyết tinh và sát khí cũng trở nên nồng nặc.
Thư Thời có cảm giác dường như mình đang ở trong một luyện ngục đẫm máu nào đó.Cậu nhìn biến hóa của đại mỹ nhân, trong lòng thất thố.Còn bàng hoàng nghĩ: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra...
Đại mỹ nhân không phải là nhân loại sao...
Vì sao lại biến thành như thế...Dường như nhận ra ánh nhìn chăm chú từ ngoài phòng, mãnh thú vốn đang đưa lưng về phía Thư Thời chợt quay người lại, đôi mắt đỏ tươi chạm phải ánh mắt của Thư Thời.Đối diện với cảnh tượng đáng sợ cùng sát khí đặc quánh đè ép khó thở, trong đầu Thư Thời trống rỗng, lại bị hoảng sợ bởi cái liếc mắt kia, lông tơ trên người hồ ly đều dựng đứng cả lên.
Cậu theo bản năng vọt ra ngoài, không để ý đến chuyện gì khác nữa.Bản năng sinh học sâu trong DNA nói với cậu, nếu không chạy nhất định sẽ bị ăn, đến vụn xương cũng không còn sót.Trong cơn khủng hoảng và nỗi sợ bị ăn thịt, Thư Thời không dừng lại, nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ phòng khách, chạy về nhà mình, đóng sầm cửa.
Sau đó, cậu dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không ngừng thở hổn hển.Nói thật là bây giờ cậu vẫn hơi mơ hồ.Nhưng chóp mũi Thư Thời lại ngửi thấy mùi huyết tinh hẵng còn lưu lại trên thân.
Điều này nhắc nhở cậu, tất cả chuyện xảy ra ban nãy đều không phải là mơ.Vừa rồi, khoảnh khắc bị cái liếc mắt kia lia tới, cảm giác suýt chút mất mạng như vẫn còn sống động ngay trước mắt.Đại mỹ nhân không chỉ không phải nhân loại, mà còn là đại yêu hung bạo tàn ác.Mặt người thân cừu, trên đầu có sừng dài, dưới nách có mắt...(*)Những đặc điểm này khiến cho Thư Thời nghĩ ngay đến những gì cậu đã thấy trong sách tranh khi vẫn còn nhỏ...
Thao Thiết.Ngoài khả năng có thể cạnh tranh với Thanh Long về giá trị vũ lực, một đặc điểm khác của Thao Thiết là... háu ăn.Thư Thời hốt hoảng về phòng, vùi cả người mình trong chăn bông, sau đó biến về hình người.Ánh nhìn từ cặp mắt đỏ tươi kia dường như vẫn còn hiện hữu trong tâm trí.
Thư Thời quấn chặt chăn bông nhỏ của mình, cảm giác bản thân đã bị lừa, trong lòng vừa tủi thân vừa căm phẫn.Đại mỹ nhân là mãnh thú háu ăn như thế, chẳng lẽ chỉ đơn giản là nuôi mình được sao!Hai ngày trước hắn vẫn còn ôm mình nói nhẹ, lúc ấy mình còn mừng khấp khởi trong lòng vì được đại mỹ nhân cưng chiều.
Kết quả là sao, hắn muốn nuôi mình cho béo rồi làm thịt!Chẳng trách lại cho mình ăn thịt bò, sườn cừu, làm đủ các loại thức ăn ngon.
Lúc này, hồ ly nhỏ mới hiểu, tất cả đều là do có ý đồ khác.Như trên bản tin đã nói, chê thịt cậu không ngon, thế nên mới cho cậu ăn nhiều đồ ăn, muốn từ thịt hồ ly bình thường thành thịt hồ ly có vị thịt bò đúng không.Thư Thời càng nghĩ càng giận.Mệt cho cậu còn thật lòng lo lắng sợ đại mỹ nhân bị ăn thịt, kết quả thì ngược lại!
Bản thân suýt chút nữa đã thành một món trên bàn ăn của đại mỹ nhân rồi!Ông nội luôn nói lòng người hiểm ác, nhưng bây giờ mới thấy, lòng yêu quái lại càng hiểm ác hơn!Gần đây linh lực trong cơ thể Diệp Vọng dao động quá lớn, tuy không biết tại sao nhưng hắn vẫn biến về nguyên hình để ngăn chặn linh lực không an phận trong cơ thể.Có thể là quá lâu không về lại nguyên hình, hoặc do thú tính của nguyên hình đã bị đè ép một thời gian dài.
Tối hôm qua, khi hắn vừa biến về lại có vài giây bị mất ý thức, không cẩn thận để lộ một tia uy áp.Không biết hồ ly ngốc trong phòng khách có bị dọa hay không.Hắn nghĩ vậy, đi từ phòng ngủ chính đến phòng làm việc, cầm mấy túi đồ ăn vặt định trấn an hồ ly ngốc kia một chút, nhưng không ngờ rằng ổ hồ ly trong phòng khách lại trống không.Môi Diệp Vọng mím thành một đường, cũng không còn lo lắng nữa.Hồ ly ngốc đó có can đảm không về nhà ban đêm, hẳn sẽ không bị dọa.Buổi sáng, Cô Hoạch Điểu đã làm xong hai phần cơm, nhìn thấy Diệp Vọng bước vào nhà ăn, bà lau tay vào tạp dề, lo lắng hỏi: "Thưa ngài, tiểu tiên sinh còn chưa trở về, bữa sáng này..."
Diệp Vọng liếc nhìn qua bàn ăn nhỏ bên cạnh, giọng nói không lộ ra vui giận: "Để đấy, không cần hâm giúp nó."
Tối qua, Thư Thời ngủ không yên.
Một hồi cậu mơ thấy mình đang ngủ ngon chợt bị một cái miệng đầy máu nuốt chửng, một hồi lại thấy Cô Hoạch Điểu đang bỏ thuốc vào đồ ăn của mình, còn cười nhe răng tới gần mình.Cả đêm đều là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mãi đến khi trời sáng cậu mới miễn cưỡng ngủ được một giấc an ổn.Tỉnh lại lần nữa đã đến mười rưỡi, Thư Thời ngồi trên giường dụi dụi mắt."
Ọc ọc...
ọc ọc" Trong bụng kêu lên vài tiếng kháng nghị.
Thư Thời sờ sờ cái bụng teo tóp của mình, lại nhớ đến tủ lạnh trống không trong nhà, thở dài.Lúc này hẳn đại mỹ nhân đã đi làm rồi, nếu không...Ngay khi ý nghĩ này bật ra trong đầu, Thư Thời đã buộc phải kiềm lại, nhân tiện tự mắng mình: Đến lúc này rồi còn muốn ăn đồ ăn có mục đích khác kia, mày là đồ không có cốt khí!Sau khi tự mắng cho tỉnh lại, Thư Thời cào cào tóc, định lấy điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài.
Kết quả là bàn tay vừa đút vào túi, không thấy gì cả.Đồng tử của cậu co rút.
Xong rồi, di động cậu còn ở nhà bên.Bất đắc dĩ, Thư Thời chỉ có thể biến về nguyên hình, nhảy qua cửa sổ về bên đó.Chẳng qua, nay sau khi bốn chân chạm đất, cậu rốt cuộc không còn cảm nhận được sự thoải mái sung sướng khi được về nhà nữa, mà chỉ còn buồn bực vì bị lừa gạt.Thiệt cho cậu còn nhớ kĩ thời gian đại mỹ nhân về nhà, lúc ra ngoài cũng sốt ruột vội vàng trở về, bây giờ mới thấy thật là ngốc.Mùi thơm quen thuộc của cháo cua từ trong nhà tỏa ra, đúng lúc bụng Thư Thời lại réo.Cậu nuốt nước miếng, nhịn không được rẽ vào nhà ăn.Cậu tự nhủ, dù cho không có độc cũng không được ăn.
Đấy không phải cháo cua nữa, mà là cháo Hồng Môn!Trong lòng cậu nghèn nghẹn, sau khi về ổ của mình thì thấy mấy gói đồ ăn vặt được đặt bên trong.Cái mũi lập tức chua xót.Trước kia, cậu luôn nghĩ rằng đại mỹ nhân đối tốt với mình là do hình dạng hồ ly xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn nghe rời.
Giờ ngẫm lại, nào có lòng tốt nào là không có lý do đâu.Cậu không đụng vào mấy gói đồ ăn vặt kia, chỉ mở tấm nện lấy điện thoại giấu bên trong ra.Thư Thời cầm di động, dựa vào ổ nhìn lại căn nhà mình đã ở gần một tháng, trong lòng nghẹn ngào.Kỳ thật trước khi đến cậu đã nghĩ hết rồi.
Nếu tức quá sẽ đập phá nhà của đại mỹ nhân, sau đó phủi mông hồ mà đi.Khi đến đây, tuy rằng vẫn tức giận, nhưng lại không muốn đập phá thật nữa.Dù đại mỹ nhân có ý xấu, nhưng cái ổ nhỏ với đủ món đồ chơi của cậu là thật, đồ ăn vặt các thứ cũng đã vào bụng.Cho nên cậu nghĩ, cũng không cần tuyệt tình như vậy.Cùng lắm về sau không qua lại nữa là xong.Trước khi đi, Thư Thời cầm khối ngọc bài đại mỹ nhân tặng, do dự hồi lâu, vẫn không cam lòng trả lại.Cậu đã bị nuôi như lương thực dự trữ lâu vậy rồi, lấy một bảng tên thôi cũng không tính là quá phận.Về sau có thể sẽ không gặp nữa, coi như lưu lại một kỷ niệm không vui mà thôi.Thư Thời ở đây không có hành lý gì, từ đầu chỉ có một con hồ ly tiến vào cửa lớn, cuối cùng cũng chỉ có một thân hồ ly nhảy khỏi cửa sổ ra đi, trên người chỉ có một chiếc điện thoại di động và tấm ngọc bài khắc hai chữ "Diệp Thời".Cậu đi rồi, cũng chỉ mang đi cái tên thuộc về nơi này.Sau khi về đến nhà, Thư Thời lấy điện thoại ra đặt cơm, còn gọi món sườn cừu mà mình thích nhất.Nhưng lại không ngờ tới, chỉ mới cắn một miếng thôi, cậu đã không còn muốn ăn nữa.Tay nghề của quán cơm bên ngoài so với Cô Hoạch Điểu thật sự kém quá xa.
Ở nơi đó hơn hai mươi ngày, khẩu vị của cậu đã bị chiều hư mất rồi.Thư Thời cầm lấy dao nĩa chọc chọc sườn cừu, cuối cùng vẫn buộc mình phải ăn hết.Dù sao về sau cũng không thể trở lại đó, sớm muộn gì cũng phải quen với mùi vị này, giờ đây đối mặt với sự thật vẫn hơn.Hơn nữa, cậu đã hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ có liên hệ gì với nhà bên kia nữa, cũng không để tâm đến bất cứ chuyện gì xảy ra nữa.Tuy nói vậy, nhưng khi tiếng động cơ quen thuộc vang lên vào lúc chạng vạng, Thư Thời vẫn không nhịn được vén một góc rèm nhỏ, qua lớp kính cửa sổ nhìn đại mỹ nhân đi từng bước vào phòng.Không biết mình đi rồi đại mỹ nhân có chút đau buồn nào không.
Hẳn là không rồi.Dù sao cũng chỉ là lương thực dự trữ mà thôi, lúc nào cũng có thể nuôi thêm một con khác.Sau khi buông rèm xuống, Thư Thời nghĩ, tốt nhất là nên thu dọn quần áo một chút, cầm theo kịch bản trở về tứ hợp viện.Vào lúc không vui như hiện tại, cậu không muốn làm một con hồ ly cô đơn, một thân một mình trong căn nhà này.Sau khi Diệp Vọng về đến nhà, hắn vẫn không thấy hồ ly ngốc đâu.Đúng lúc này, Cô Hoạch Điểu đi từ phòng bếp ra, thoạt nhìn còn lo lắng không yên hơn lúc buổi sáng, "Thưa ngài, tôi đã làm cả bữa sáng và bữa trưa, nhưng tiểu tiên sinh không hề ăn."
Vẫn còn nguyên như cũ kia.Diệp Vọng giương mắt nhìn về phía bà: "Hôm nay ngươi có từng thấy nó không?"
Cô Hoạch Điểu lấy tay cọ vào tạp dề, giọng nói hơi run: "Không, không thấy ạ."
Diệp Vọng dời mắt, chuyển ánh nhìn về phía phòng khách trống rỗng.Được lắm, giờ thì không chỉ chơi đêm không về mà còn học thói bỏ nhà đi.Thân là động vật máu lạnh, Diệp Tứ nhận thấy nhiệt độ trong nhà đột ngột giảm xuống, nhận lấy ánh mắt cầu cứu của Cô Hoạch Điểu, đi tới bên Diệp Vọng: "Thưa ngài, tiểu tiên sinh có thể là hơi ham chơi, thuộc hạ sẽ tìm và đưa ngài ấy về."
Nghe vậy Diệp Vọng cũng chỉ "Ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào.
Sự khó chịu giữa hai hàng lông mày không hề giảm bớt.Sau bữa tối, Diệp Vọng bước ra khỏi nhà ăn, theo thói quen đi về phía phòng khách.
Giây phút nhìn thấy phòng khách trống rỗng thì ngừng chân.Hắn nhìn ổ hồ ly bên cạnh TV, nhíu mày, sau đó dặn dò Cô Hoạch Điểu: "Lát nữa dọn sạch ổ hồ ly đi."
Hồ ly ngốc kia dễ cáu kỉnh, khi về mà thấy ổ lộn xộn, chỉ sợ không thèm ở lại nữa.Diệp Tứ tìm kiếm hai ngày, sử dụng tất cả nhân lực, vật lực và tài lực trong tay cũng chẳng tìm thấy được hồ ly nọ.Hắn cảm thấy việc này có lẽ không đơn giản như vậy, do đó báo cáo tình hình thực tế cho Diệp Vọng.Diệp Vọng từ tài liệu ngẩng đầu lên, giọng nói bình thản, nhưng âm điệu vô cùng lạnh lùng: "Nhân lực hiện tại của yêu tộc chỉ có chút đấy à?"
Diệp Tứ vội cúi đầu đáp: "Đã hiểu."
Chạng vạng, Thư Thời đang tưới rau trong viện thì thấy điểu tinh báo thư đậu trên cây long não phía trong.
Nó còn đàng hoàng lấy ra một cây bút lông nhỏ cùng tờ giấy tuyên thành, hỏi Thư Thời: "Nhóc con, ông nội cậu đâu?"
Thư Thời đặt gáo múc nước xuống, ngồi lên ghế mây, ngửa đầu nhìn con chim nọ: "Ông ấy ra ngoài mua đồ ăn chưa về."
Con chim Hỷ Tước lại hỏi: "Vậy cậu gần đây có nhìn thấy một con hồ ly trắng như tuyết, chưa thành tinh hoặc mới thành tinh không?'Thư Thời vui vẻ, nói đến hồ ly, trước mặt nó chẳng phải có một con hồ ly lù lù đây à?
Chẳng qua hồ ly này thành tinh lâu rồi.Chỉ là ông nội chưa bao giờ cho cậu nói ra chủng tộc của mình, nên cậu cũng chưa bao giờ nói với người ngoài.Cậu cảm thấy khá tò mò, hỏi ngược lại: "Chưa từng thấy.
Chỉ có điều một con chim hỷ tước như người tìm hồ ly làm gì?"
Hỷ Tước tinh kia hắng giọng: "Không phải ta tìm, mà có một vị đại nhân muốn tìm, đặc biệt ra lệnh cho ta."
Sắc mặt Thư Thời lập tức thay đổi: "...Vị đại nhân mà người nhắc tới có phải họ Diệp hay không?"
Hỷ Tước tinh trợn tròn hai mắt như hai hạt đậu: "Tiểu bối như ngươi sao lại dám gọi thẳng tục danh của đại nhân!"
Thư Thời bĩu môi lơ đễnh nghĩ, đâu chỉ gọi tục danh, ta đây còn nằm trên đùi đại nhân nhà ngươi mà xem TV đây này.Nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Hỷ Tước tinh, Thư Thời lại muốn nghiến răng nghiến lợi.Đại mỹ nhân vậy mà vẫn không để yên, ngày nào cũng muốn ăn thịt hồ ly hay gì!Ngày nay chẳng lẽ chỉ có cậu là hồ ly màu trắng hay sao?
Cứ nhất định phải ăn cậu thế?Hỷ Tước tinh cũng chỉ đến hỏi cho có lệ, hỏi xong còn phải vội vàng bay sang nhà khác.
Nó thấy ở đây cũng chẳng hỏi ra cái gì hữu ích nên nhanh chóng cất giấy bút bay đi.Chỉ để lại Thư Thời với vẻ mặt thâm cừu đại hận.Ông nội Thư vừa về nội điện thì thấy vẻ mặt của Thư Thời, nhanh chóng bước đến cầm lấy gáo nước gõ đầu cậu."
Lười chảy thây!
Ông đi ra ngoài lâu như thế mà cháu mới chỉ tưới được hai mảnh vườn?"
Thư Thời bĩu môi không nói gì, nhặt lại gáo tiếp tục tưới nước.Ông nội Thư thấy vậy hừ lạnh một tiếng, đi vào nấu cơm.Thư Thời nằm nhà hơn một tuần, ngày nào cũng đọc kịch bản, tưới rau, thỉnh thoảng tán gẫu với bà dì hàng xóm.Nhưng ngày tháng nhàn rỗi của cậu cũng không kéo dài lâu, Trương Kỳ đã gọi điện tới."
Tiểu Thời, ngày 7/4 cậu có rảnh không?"
Lúc này Thư Thời còn đang duỗi ngón tay trêu Tiểu Nhị trong lồng, làm Tiểu Nhị phải chíp chíp réo lên: "Có rảnh á, sao thế anh?"
"Là như này, ngày 7/4 là ngày kỷ niệm 30 năm thành lập công ty chúng ta.
Bên trên đang muốn tổ chức lớn, tất cả nghệ sĩ gà nhà, nếu không có lịch trình, đều có thể đến, càng nhiều càng tốt.
Nếu cậu đã rảnh thì anh báo tên cậu nhé?'Nghe vậy, động tác ngón tay của Thư Thời chậm lại, thình lình bị Tiểu Nhị mổ một cái: "Áy...
Anh Trương, em có thể không đi được không?"
Thật sự gần đây cậu không có chút tâm trạng nào tham gia mấy loại hoạt động như vậy.Mặt khác, Diệp Tứ cầm thư mời của Kim Thượng Entertainment trên tay, hỏi Diệp Vọng: "Thưa ngài, tiệc kỷ niệm 30 năm của bên Kim Thượng Ent., ngài có muốn tham gia hay không?"
Kim Thượng Ent. là một trong những công ty quản lý hàng đầu trong nước, kỷ niệm 30 năm, tất nhiên sẽ được tổ chức lớn.Địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm là khách sạn Quân Duyệt (Grand Hyatt), bao trọn sảnh tầng ba và tầng bốn.Vào ngày 7, Thư Thời lo rằng nội thành cũ không dễ lái xe vào nên đứng đợi bên đường cái.Không lâu sau, xe Trương Kỳ tới.
Cửa xe mở ra, Thư Thời chào hỏi rồi bước lên.Trương Kỳ nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Thư Thời, mày nhăn lại: "Cậu mặc như vậy mà đi à?"
Bình thường Thư Thời ăn mặc đơn giản, kinh nghiệm xã hội không nhiều.
Cậu chẳng biết mặc gì nên đơn giản mặc luôn một bộ âu phục màu đen coi như nghiêm túc, bên trong chỉ có cái áo trắng.
Đây là bộ mà cậu mặc khi chụp ảnh tốt nghiệp đại học.Lâm Phi Huyền ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng.Trương Kỳ nghe thấy thì quay người bắt đầu răn dạy cậu ta: "Cậu còn cười được à!
Cậu cho rằng cậu tốt hơn cậu ta chỗ nào?
Anh đây lười nói cậu thôi.
Cậu nhìn xem Thư Thời còn biết mặc âu phục, cả người phong cách hip hop của cậu chuẩn bị lát nữa lên biểu diễn à?!"
Người nào cũng không khiến hắn bớt lo được.Lam Phi Huyền cũng không biết có hiểu lầm gì với lễ kỷ niệm không, có thể là tưởng thành sân khấu biểu diễn cá nhân, thế nên mặc một bộ biểu diễn phong cách hip hop.
Toàn thân cậu ta một bộ đính lấp la lấp lánh như muốn chói mù mắt người khác.Lúc này đến lượt Thư Thời không thèm nể mặt cười thành tiếng.Trương Kỳ thở dài: "May mà anh đây liệu trước, đầu tiên đi thay đồ khác đã."
Không thì với cách ăn mặc của hai thằng nhóc này, hắn ắt sẽ bị tổng giám đốc trừ tiền lương.Tạo kiểu tóc rồi thay quần áo xong cũng đã sáu rưỡi tối.
Nhóm ba người ngồi xe đến khách sạn Quân Duyệt xấp xỉ bảy giờ.Nhưng cũng may, thời gian hãy còn sớm so với tám giờ được ghi trong thư mời.
Tuy là một thành viên của công ty, đến sớm chút cũng là việc nên làm.Lúc này, Thư Thời không có vật gì che mặt, lộ ra hoàn toàn dưới ánh đèn, không sót tí gì.Nhà tạo mẫu uốn nhẹ mái tóc đen ngắn vốn suôn mượt của cậu, phía trong mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt với áo gile caro xanh đậm, bên ngoài là bộ vest màu đen xám.
Cả người cậu nhìn qua vừa hoạt bát vừa có sức sống, cộng với khí chất vốn có Thư Thời làm cậu giống như thiếu gia của gia tộc giàu có nào đó.Thư Thời để mặt mộc không trang điểm cũng đã đủ rực rỡ.
Thợ trang điểm cũng không dám trang điểm đậm cho cậu, sợ cố quá hóa dở, chỉ đánh một tầng phấn nhẹ cùng một tầng phấn mắt màu vàng nhạt.Nhưng kể cả như vậy, lúc tiến vào đại sảnh, cậu vẫn hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người.
Rất nhiều ánh mắt như có như không dừng trên người cậu, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có tò mò.Nhóm ba người, Trương Kỳ đi ở giữa, vừa đi vừa thấp giọng giới thiệu những người có mặt với hai người.Có lẽ bởi vì ngoại hình của Thư Thời quá chói mắt, không ai tình nguyện làm phiến lá cây bị đem ra so sánh, cho nên nhóm ba người bước đến bàn rượu cũng không có ai tiến lên chào hỏi.Thư Thời thấy không ai quấy rầy thì mừng húm, đến chỗ bàn rượu cầm lấy một miếng bánh nhỏ bắt đầu ăn.Trương Kỳ đi chào hỏi những người đại diện khác cùng công ty, chỉ có Lâm Phi Huyền đi cạnh hắn, nhìn thấy động tác của Thư Thời, cậu ta lại bật chế độ châm chọc: "Cậu bị đói tám trăm năm à, vừa đến đã ăn?"
Thư Thời ngầm trợn mắt xem thường: "Còn anh là ngũ hành thiếu đạo đức à?
Vừa mở miệng ra là oang oang cái mồm."
Chẳng biết sao anh ta có thể bình an sống đến giờ này nữa.Lâm Phi Huyền: "..."
Mẹ nó, nghẹn rồi.Trong lúc đó, Trương Kỳ đã trò chuyện xong với người khác, đưa Thư Thời với Lâm Phi Huyền đến gặp Liêu Hàng, nam chính của "Thanh xuân hãy còn ở đây".Liêu Hàng trông rất năng động, làn da hơi ngăm, nhưng lại có hàm răng đều tăm tắp, cười lên còn có chút ngốc.Thiết lập trên weibo của anh ta là thẳng nam sắt thép, nhưng sau khi trò chuyện vài câu, Thư Thời phát hiện, vị này đúng là một thanh niên thẳng tắp chân chất.Lúc vừa gặp mặt, Liêu Hàng mở to mắt nhìn cậu, vẻ mặt giật mình: "Cậu không phải là nữ thật à?"
Sau một lúc im lặng trong chớp mắt, Thư Thời hỏi lại: "...Có cần tôi với anh cùng vào WC nam với nhau một chuyến không?"
Đều là thanh niên độ tuổi hai mươi, bọn họ trò chuyện mấy câu đã thấy thân quen hơn, trong lúc đó Liêu Hàng còn add WeChat Thư Thời.Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, dần dần số người trong sảnh tăng lên, người chủ trì cũng bắt đầu làm nóng sân khấu.Liêu Hàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó dùng khuỷu tay huých nhẹ Thư Thời: "Này, cậu có để ý không, chỗ chúng ta chẳng có lãnh đạo cấp cao hay cấp trung nào đến."
Thư Thời không thèm để ý nuốt một miếng bánh trứng, giọng nói hàm hồ: "Chuyện đấy thì liên quan gì đến chúng ta."
Dù sao lãnh đạo một người cậu cũng không biết.Liêu Hàng nhìn cái bánh cậu đang ăn, không nhịn được cũng lấy một cái bánh trứng lên cắn: "Cái này cậu không biết đâu, nghe nói những người đó đều đến đại sảnh đón tiếp hết rồi."
"Nghênh đón ai?"
"Nghe nói là..."
Liêu Hàng còn chưa dứt lời, lối vào sảnh tiệc bỗng chốc ồn ào.
Qua khe hở của đám người di chuyển, Thư Thời chỉ nhìn được một nhóm người đông đúc bước vào.Mà người đi đằng trước hết thảy, được bọn họ vây quây là đại mỹ nhân vẻ mặt lãnh đạm, cao ngạo.
Người kia mặc một bộ âu phục màu xám đậm, trước ngực còn có chiếc cà vạt màu xanh đậm từng bị móng chân cậu ịn lên.Thư Thời siết chặt nĩa trong tay, đây không phải là lễ kỷ niệm 30 năm thành lập Kim Thượng hay sao?Tại sao đại mỹ nhân thân là chủ tịch Diệp thị lại xuất hiện tại đây?Liêu Hàng đứng bên đúng lúc giải đáp: "Đó, là vị kia kìa, chủ tịch Diệp thị.
Nghe nói gần đây ngài ấy muốn nhúng tay vào giới giải trí, giờ mấy công ty trong giới đều muốn ôm cái đùi to này."
Thư Thời trầm mặc không lên tiếng, Lâm Phi Huyền tò mò hỏi: "Sao lại là đùi to, chẳng phải chỉ là thử sức thôi à?"
Liêu Hàng nhìn cậu ta với vẻ mặt khiếp sợ: "Cậu cho rằng Quân Duyệt thuộc về ai, của ngài ấy đấy.
Khách sạn, bất động sản, tiêu dùng hàng ngày, các ngành công nghệ cao, tất cả những gì mà cậu có thể nghĩ ra, ăn, mặc, ở, đi lại, giải trí các loại đều có dấu chân của Diệp thị đấy.
Chẳng biết người ta là phú mấy đại..."
Nói tới đây, Liêu Hàng đè giọng nói thêm: "Tuy vậy, không biết vì vấn đề phong thủy hay gì, Diệp gia trước giờ chỉ có độc nhất một con trai."
Những điều đã cố tình quên trước đây giờ lại nhớ đến theo cách này.Thấy Diệp Vọng đang thoải mái trò chuyện trong đám đông, uất nghẹn trong lòng Thư Thời lại dâng lên.Mình bị lừa lâu như vậy, đến giờ còn chưa vượt qua được.
Vậy mà đại mỹ nhân nhìn qua như chẳng hề hấn gì, dựa vào cái gì chứ!Máu nóng nổi lên, Thư Thời vô tình làm gãy chiếc nĩa nhựa trong tay, mắt nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của đại mỹ nhân, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất.Có thể là do oán niệm trong mắt cậu quá mãnh liệt, Diệp Vọng cách một đám đông chợt liếc về phía này.Thư Thời vô thức tránh ánh mắt của hắn, rồi lại càng tức hơn vì phản ứng của mình.Mẹ kiếp, rõ ràng là hắn lừa cậu, sao bản thân phải chột dạ cơ chứ!Lâm Phi Huyền nhìn chiếc nĩa nhựa gãy trong tay Thư Thời, tự cho là tìm ra điểm phản kích, thế nên lại bật chế độ chế nhạo lên: "Nhìn cậu đi, dùng lực lớn thế làm gì, bao nhiêu nĩa cũng không đủ cho cậu bẻ..."
Nhưng lần này Thư Thời dù chỉ một ánh mắt cũng không quay lại nhìn cậu ta, thẳng tay ném cái nĩa rồi quay người đi, bộ dáng tức giận, hai má còn phồng cả lên.Liêu Hàng thấy vậy vội vã đẩy Lâm Phi Huyền một cái: "Cậu cũng quá đáng rồi đấy, sao phải nói chuyện như vậy, nhanh đi xin lỗi người ta đi."
Lâm Phi Huyền oán giận người khác đã quen, lại không ngờ Thư Thời sẽ tức giận vào lúc này.
Trong phút chốc, cậu ta cũng hơi không biết phải làm sao.Cậu ta gãi gãi đầu, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn đuổi theo hướng Thư Thời rời đi.Thư Thời nghẹn một cục tức trong lòng, cắm đầu mà đi một mạch tới phòng nghỉ.Cậu đẩy bừa cửa vào gian phòng nghỉ, thấy bên trong không có ai bèn đi vào.Trong phòng, Thư Thời vu vơ lướt điện thoại, vô tình nhấp vào weibo, vậy mà thấy được tin nhắn riêng Lâm Phi Huyền nhắn cho mình.Cậu còn đang buồn bực vì sao Lâm Phi Huyền tự nhiên nhắn tin, chợt nhớ ra hắn vừa không có điện thoại, vừa không có weibo.Cũng chẳng trách được.Chỉ có điều cậu nhìn thấy nội dung tin nhắn xong lại có chút dở khóc dở cười.[Cậu ở đâu đấy?][...Tôi cầm cho cậu một đĩa thức ăn, lát nữa cậu ăn không thì tùy.]Đừng bảo cậu ta là dạng người biệt nữu(*) đấy nhé?(*): Nghĩ một đằng, nói một nẻo.Ngay khi cậu nhấn vào thanh nhập, định trả lời Lâm Phi Huyền thì tin nhắn wechat từ Trương Kỳ tới.[Tiểu Thời, cậu đang ở đâu đấy?
Nhanh xuống dưới sảnh tiệc tầng ba gặp đạo diễn với nhà sản xuất này.]Thư Thời đáp lại tin nhắn của Trương Kỳ xong thì cất điện thoại, đi ra ngoài.Cậu nghĩ bụng, lát nữa gặp mặt Lâm Phi Huyền sẽ cười nhạo cậu ta một phen.Kết quả là người còn chưa đến sảnh đã nghe thấy tiếng tranh chấp như sắp đánh nhau đến nơi.Phòng nghỉ Thư Thời ở hơi xa, cách đó hai bước là cầu thang.Mà khi vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã nghe thấy tiếng cãi nhau từ nơi đó."
Mày là cái thá gì mà dám tranh C vị(*) với tao?
Dựa vào một thân toàn đồ taobao của mày?
Hay là cái loại plastic rap đọc từng chữ cũng không rõ kia?"(*): Vị trí Center của nhóm nhạc"Vì mày được Trương Kỳ dẫn dắt nên anh Lưu của bọn tao mới muốn giúp mày một tay, giao mày cho hai bọn tao.
Không thì mày nghĩ sẽ có ai thèm để tâm đến người như mày chắc?"
Thư Thời không có hứng thú nghe lén người khác.
Khổ nỗi, mấy lời này đập thẳng vào tai, cậu không muốn cũng phải nghe rõ mồn một.Nghệ sĩ dưới trướng anh Trương ngày trước đều đã chuyển nghề hay ăn máng khác hết rồi.
Hiện giờ chỉ dẫn dắt hai người, một là cậu đang đứng lù lù ở đây, người còn lại đang bị chặn ở cầu thang kia, là ai thì không cần nói cũng biết.Đúng lúc này, Thư Thời nghe được một tiếng kêu rên, ngay sau đó là tiếng gầm nhẹ mắng chửi.Thái dương Thư Thời giật giật, xong, tệ rồi đây.Cậu chạy gấp về phía kia, nhanh chóng đuổi tới, cản lại Lâm Phi Huyền đang định ra tay."
Đây là nơi công cộng, không được phép đánh nhau có biết không đấy!"
Lâm Phi Huyền với vẻ mặt dữ tợn quay đầu lại, thấy người đến là Thư Thời thì ngây ngẩn cả người.
Tay đang giơ lên cũng bị nắm lấy, ngừng lại giữa không trung.Thư Thời hất tay Lâm Phi Huyền, sau đó nhìn về hai người con trai đang đứng một bên nọ.
Một người môi hồng răng trắng lại tích đầy lệ khí trong đáy mắt, nhìn qua rất hung dữ.
Người còn lại đầu trọc, thoáng nhìn không giống người tốt.
Tay tên trọc kia còn đang nắm lại thành quyền, phỏng chừng lúc nãy đã định ra tay.Hai người nọ chưa từng gặp Thư Thời, nhìn thấy cậu chỉ tưởng là tên ngốc bạch ngọt nào chạy qua.
Hơn nữa, dáng vẻ Thư Thời chói mắt như vậy, chẳng giống một người đóng vai người qua đường Giáp chút nào.
Hai người kia liếc nhìn nhau, chửi một tiếng rồi bắt đầu bước xuống cầu thang.Thư Thời nhìn thấy hai người đi xuống.
Chờ bọn họ đến giữa cầu thang xong, đầu ngón tay của cậu giật giật.
Tên trọc đang đi ở phía sau bỗng trượt chân ngã xuống, tiện thể kéo theo luôn người đi trước, hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang ngã sấp mặt.Lâm Phi Huyền nhìn thấy một màn như vậy thì phì cười, mẹ nó, sảng khoái vl!Thư Thời đùa xong thì quay đầu nhìn về phía Lâm Phi Huyền: "Nhìn cái gì, mau đi đi, miễn cho lát lại bị chặn lại tiếp."
Thư Thời tự nhận mình đã làm chuyện tốt, vỗ vỗ tay, định ung dung xoay người đi, chẳng ngờ cậu vừa quay đầu một cái đã nhìn thấy đại mỹ nhân đang đứng trước cửa phòng nghỉ.
Thư Thời giật mình, thiếu chút nữa bị dọa mất nửa cái mạng.Đại mỹ nhân đứng ở đấy từ bao giờ?Liệu hắn có biết mình đã sử dụng linh lực hay không?
Có phát hiện mình là yêu hay gì không thế?!Xong rồi, hắn vẫn đang nhìn về phía này, sẽ không phải là muốn ăn thịt yêu đấy chứ?Lâm Phi Huyền hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ta cũng không nhận ra "đùi to" trong miệng Liêu Hàng đang đứng ngay trước cửa phòng nghỉ.Cậu ta tò mò: "Thư Thời, cậu có tình thương từ khi nào thế?"
Thư Thời mệt mỏi: "...
Anh im đi."
Nếu không rời đi sớm, có khi cả hai cùng mất mạng.Lúc có nhiều người cậu còn có thể khiển trách đại mỹ nhân một cách hợp tình hợp lý.
Nhưng khi đối mặt một mình thế này, cậu vẫn rất có ý thức rằng mình là một nguyên liệu trong sách dạy nấu ăn mà thôi.Tuy trong lòng uất ức cũng đành nhịn xuống.Dù sao bị lừa cũng đủ mất mặt rồi, lúc này mà còn để toi mạng luôn thì đúng là mất trí.May mà dường như đại mỹ nhân không có hứng thú gì với cậu, chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi rời mắt.Thư Thời thở nhẹ nhõm, nhanh chóng dán vào tường mà đi.Diệp Vọng vẫn chưa để ý Thư Thời đang làm gì, chỉ là cặp mắt hồ ly kia khiến hắn nghĩ đến con hồ ly ngốc bỏ nhà đi đến giờ còn chưa về kia đầu tiên."
Vẫn chưa tìm được à?"
Da đầu Diệp Tứ căng lên: "Tất cả yêu quái có thể xuất động của yêu tộc đều đã đi tìm, nhưng trong số 112 bạch hồ tìm được, không bao gồm tiểu tiên sinh."
Theo suy luận của hắn, tiểu hồ ly đó chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.Nhưng hắn không dám nói ra điều này.Thư Thời đi xuống cầu thang, cùng Trương Kỳ gặp mặt nhà sản xuất và đạo diễn.
Nhà sản xuất có vẻ khá hài lòng với cậu, mặt đầy tươi cười nhìn Thư Thời, không ngừng nói chuyện, thậm chí còn đề cập đến việc quảng bá trong quá trình quay phim.So ra, đạo diễn bên cạnh trông lạnh lùng hơn rất nhiều.
Trong suốt thời gian đó, ông chỉ hỏi Thư Thời vài câu linh tinh như "Thấy kịch bản thế nào?".Thư Thời vừa mới thoát khỏi một kiếp, bây giờ về giữa đám đông, tâm lý hay biểu hiện bên ngoài đều vô cùng ngoan ngoãn.Cậu cũng cố gắng hết sức để hưởng ứng lời của sản xuất, chỉ là việc quảng bá này còn chưa đáp lại, chờ sau này xem xét tình huống rồi mới quyết định.Sau khi buổi tiệc kết thúc, trên đường trở về, điện thoại của Trương Kỳ liên tục đổ chuông.
Hắn cũng chỉ nhìn qua rồi tắt tiếng.Toàn là mấy kẻ thèm thuồng cái quân bài chủ chốt Thư Thời mà hắn phát hiện ra nên bây giờ tìm đến hỏi thăm.Lâm Phi Huyền ngồi đối diện Thư Thời, hai tay mở ra nắm lại không ngừng, vẻ mặt rối rắm.
Cuối cùng cậu ta không được tự nhiên, biệt nữu mở miệng nói."
Cái đó...
Cậu có muốn add wechat của tôi không?
Sau có gì cũng dễ nói chuyện hơn."
Vốn nghĩ Thư Thời sẽ thừa cơ trêu chọc một chút, lại không ngờ đối phương lại thoải mái mở mã QR wechat ra."
Đây, thêm đi."
Tuy đứa nhỏ này có chút ngốc nhưng thật ra cũng không tệ lắm.Trong buổi tiệc lúc tối dù sao cũng không tránh khỏi phải uống vài chén, Thư Thời lại không phải người có tửu lượng tốt, ngày hôm sau thức dậy đầu nặng nề đến nỗi suýt chút nữa ngã lại về gối.Cậu gào thét trong phòng.
Ông nội Thư mất kiên nhẫn, điều khiển một con rối gỗ nhỏ đi nấu nước giải rượu cho cậu.Sau khi uống xong nước giải rượu, Thư Thời nằm phịch trên giường, biến trở về nguyên hình rúc vào chăn bông ngủ.Ông nội Thư không quen nhìn bộ dạng lười biếng này của cậu, tiến lại gần đào cậu từ trong chăn ra: "Không phải ngày trước cháu ghét nguyên hình vì không tiện à, sao giờ thích biến về thế?"
Hơn nữa, toàn thân xương cốt đều sinh ra ỷ lại, chẳng biết là ai nuôi thành thói.Thư Thời rầm rì không để ý đến ông, ông nội Thư lại hỏi: "Không phải lúc trước cháu bảo ông là muốn đến cái Tinh Cầu gì gì đấy để chơi à?
Mặt trời cũng đến đỉnh sào rồi còn không mau dậy đi!"
"Nó còn chưa khai trương đâu!"
Thư Thời chôn mặt vào chăn, rầu rĩ nghĩ, cho dù khai trường thì cậu cũng không muốn đi.Ngày 12/4, Thư Thời hiếm có một ngày dậy sớm, ngồi trong viện đọc kịch bản.Ông nội Thư vừa đút Tiểu Nhị ăn vừa hỏi cậu: "Không đi thật à?"
Vẻ mặt Thư Thời không đổi, đáp: "Không đi."
Nói xong lại tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, nhưng nửa giờ trôi qua cũng chưa lật được một trang.Cùng ngày "Tinh Cầu Giải Trí" khai trương, Diệp Vọng, một trong những nhà đầu tư, đến thẳng hiện trường.
Chủ tịch của Giải Trí thụ sủng nhược kinh, mời hắn vào văn phòng: "Diệp tổng, hôm nay ngài đến đây..."
Diệp Vọng đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn xuống đám người chen chúc phía dưới, thuận miệng đáp: "Thuận tiện đến xem."
Chủ tịch Giải Trí cười ngượng nghịu, trong lòng thầm nói, lần trước khai trương trung tâm thương mại của nhà mình, ngài cũng không thèm đến mà chỉ điều trợ lý đặc biệt Diệp đi.Nay ngài lại thuận tiện đến, làm người khác lo sợ không thôi.Thần thức Diệp Vọng phủ khắp sân chơi, cố gắng tìm hồ ly đến giờ vẫn chưa về kia.Nhưng không có kết quả.Chủ tịch Giải Trí nhìn Diệp Vọng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, không dám hỏi rốt cuộc đối phương đến đây làm gì.Nếu nói là đến thị sát thì không có tài liệu gì, nói là đơn giản đến chơi thì đối phương cũng chỉ ở trong văn phòng không hề đi xuống.Nhắm mắt cũng hơn ba tiếng đồng hồ rồi, cho dù là ngủ trưa thì cũng nên dậy rồi chứ?Gã đưa ánh mắt nghi ngờ về phía trợ lý đặc biệt đang ngồi bên cạnh Diệp Vọng, nhưng chỉ nhận được câu trả lời không mặn không nhạt của đối phương "Ngài làm việc của ngài là được."
Tuy đều mang danh chủ tịch đứng đầu nhưng phân lượng kém xa, vì vậy chủ tịch Giải Trí cũng không dám mở miệng, đành nhìn Diệp Vọng ngồi trên sô pha cả một ngày, suốt buổi chỉ nhắm mắt không nói một câu.Đến giờ đóng cửa đối phương mới mở mắt, bỏ lại câu "Quấy rầy" rồi đi thẳng.Lưu lại một mình chủ tịch Giải Trí vò đầu bứt tai, không nghĩ ra nổi rốt cuộc hôm nay đại thần đến đây làm gì.Thư Thời cả ngày hôm nay đều có vẻ không tập trung, buổi tối ông nội Thư mắng cậu: "Ai bảo không đi, ban ngày thì dài mặt ra, ông chẳng hiểu nổi cháu còn hục hặc cái gì."
Hai mắt Thư Thời nhìn chằm chằm kịch bản, im lặng không nói.Dù sao cậu cũng không muốn một mình hồ ly đi, đáng thương phải biết.Khi gần đến ngày chụp hóa trang, Trương Kỳ gọi điện báo trước cho Thư Thời.
Lúc ấy, Thư Thời đang giúp ông nội Thư phơi hoa cỏ, lúc duỗi người ống quần ngủ cũng kéo lên theo, lộ ra cổ chân trắng muốt cùng ấn ký hình giọt nước đỏ tươi đẹp đẽ."
Sao thế anh Trương?"
"Ngày 18 chụp hóa trang, anh vừa gửi cậu mấy bộ trang phục của nam thứ đoàn phim qua điện thoại cho cậu rồi đấy, cậu xem xem có vấn đề gì không."
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời vừa nghịch hoa vừa bấm mở mấy bức ảnh Trương Kỳ gửi.Vì là một bộ phim vườn trường nên trang phục cũng rất đơn giản.
Tổng có năm bộ quần áo, vai nam thứ của cậu xuất hiện lúc học đại học nên không có hai bộ đồng phục trung học như của nam nữ chính.
Cả năm bộ đều là phong cách thường ngày.Không mất nhiều thời gian để Thư Thời nhìn thấy bộ cuối cùng.
Đó là một bộ quần áo thể thao, áo thể thao màu trắng vàng rực rỡ, kết hợp với quần short cùng loại.Cậu thấy không có vấn đề gì thì nhắn lại cho Trương Kỳ, sau đó tiếp tục phơi hoa cỏ.Phía bên kia, Diệp Tứ cũng đang báo cáo lịch trình cho Diệp Vọng."
10 giờ sáng ngày 18 có buổi chụp ảnh bìa "Kinh tế", 11 giờ là cuộc phỏng vấn với "Nhân vật", 2 giờ chiều dùng cơm với giám đốc Chu..."
Sau khi nói xong, Diệp Tứ nhìn hội nghị lâm thời khẩn cấp, nói thêm: "Vì việc của công trình Lâm Hà, thành phố gửi thư mời họp cho ngài, nhưng thời gian họp trùng với thời gian chụp bìa, ngài thấy thế nào?"
Động tác ký tên trên tay Diệp Vọng không dừng lại: "Sửa lại thời gian chụp ảnh bìa."