[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 124,961
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Tiểu Tư
Chương 79: Còn 100 ngày nữa, cùng nhau cố gắng đến cùng nhé
Chương 79: Còn 100 ngày nữa, cùng nhau cố gắng đến cùng nhé
Edit by: buoimatongngotngao_____________Còn chưa kịp nói xong một câu, Diệp Tư đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau mạnh tay đẩy một cái, suýt chút nữa ngã nhào.Tống Nghĩa như một quả đạn pháo lao đến, phanh gấp, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiện Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt!
Nguyệt Nguyệt em không sao chứ?!"
"Đừng ồn."
Giọng Hứa Thiện Nguyệt run run: "Để em thở chút đã."
Tống Nghĩa nghe vậy lập tức ngậm miệng, nhìn quanh hai bên, nghiến răng quát:
"Tản ra chút cho cô ấy thở!"
Đám người vây xem mới chịu tản ra ít nhiều.
Lão Mã cũng cuối cùng chen vào được, cùng Hồ Tú Kiệt một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiện Nguyệt.
Hồ Tú Kiệt ôm Hứa Thiện Nguyệt trong lòng: "Từ từ, đừng vội, điều chỉnh nhịp thở trước đã."
Hứa Thiện Nguyệt không nói gì, lặng lẽ ngậm miếng socola, một lúc sau lại giơ tay đưa nốt phần còn lại lên miệng, cổ tay run run.
Tống Nghĩa lập tức bẻ một miếng đút cho cô."
Em không sao."
Hứa Thiện Nguyệt ngậm miếng socola thứ hai nói nhỏ: "Trưa ở căng tin em ăn chẳng được mấy, vừa nãy nhạc to quá, chắc hơi tụt đường huyết."
"Nguyệt Nguyệt đừng nói nữa."
Hai mắt Tống Nghĩa đỏ bừng: "Đi, anh cõng em đến phòng y tế."
"Này này này."
Hồ Tú Kiệt cau mày đẩy Tống Nghĩa ra: "Em làm loạn cái gì thế?
Tụt đường huyết thì nên để em ấy tự ổn định, em cõng càng dễ choáng thêm."
Lão Mã nhìn Tống Nghĩa, dừng một chút: "Em không phải học lớp 12-18 sao?"
"Em đến xem Nguyệt Nguyệt."
Tống Nghĩa lau mạnh mắt, nhìn chằm chằm Hứa Thiện Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt..."
Diệp Tư thấy Lão Mã quay đầu ngơ ngác nhìn đám học sinh lớp 18 ở tít bên kia sân, cách ít nhất cũng hai trăm mét, lại nhìn Tống Nghĩa đầy khó hiểu, chắc đang đoán cậu ta chui kiểu gì mà 'nhảy dù' đến được đây.Diệp Tư lập tức túm cổ áo Tống Nghĩa kéo dậy: "Làm gì mà như đưa tang thế hả?!"
Tống Nghĩa trừng mắt quay đầu nhìn cậu, Diệp Tư cau mày ra hiệu, liếc sang Hồ Tú Kiệt."
Thầy cô, bọn em ba người đưa Hứa Thiện Nguyệt đến phòng y tế nhé ạ."
Hà Tu nói.
"Mọi người cứ về trước đi."
"Tụt đường huyết thôi mà, không cần ba người theo đâu."
Hồ Tú Kiệt khoát tay: "Hà Tu, Diệp Tư đi là được, Tống Nghĩa em về lớp đi."
Tống Nghĩa nghe vậy không nói gì.
Đợi người tản gần hết, Hồ Tú Kiệt thấy Hứa Thiện Nguyệt đỡ hơn liền vội vàng đi lo việc khác.
Diệp Tư và Hà Tu đỡ Hứa Thiện Nguyệt đứng dậy, Tống Nghĩa lập tức chạy tới nắm tay cô."
Đi, chúng ta đến phòng y tế."
Tống Nghĩa vừa nói vừa bực: "Cái gì mà lễ tuyên thệ trăm ngày, làm người ta choáng váng hết cả."
"Mày chú ý chút."
Diệp Tư không nhịn được hạ giọng: "Đừng quá lộ liễu."
"Lộ thì sao?"
Tống Nghĩa trừng mắt: "Bọn tôi đều mười tám rồi, mười tám là trưởng thành rồi!"
"Trưởng thành hay không..."
Diệp Tư thở dài: "Để Hồ Tú Kiệt biết lại lôi Hứa Thiện Nguyệt ra nói chuyện sao?
Mày không thấy cô ấy giờ tâm lý chưa đủ rối loạn à?"
Tống Nghĩa nghe xong im lặng, lát sau nhìn Hứa Thiện Nguyệt, lặng lẽ gật đầu.Bốn người theo nhịp của Hứa Thiện Nguyệt chậm rãi tới phòng y tế.
Xuống tới chân lầu Diệp Tư mới móc điện thoại xem nhóm lớp, thở dài: "Bảo sao Lão Mã với Hồ Tú Kiệt chạy như bay."
"Sao đấy?"
Tống Nghĩa trừng mắt."
Nam sinh lớp 3 đánh nhau với lớp chúng ta."
Diệp Tư bĩu môi: "Thằng lớp đó hai lần liền vào top 30 toàn khối, người lớp chúng ta từ khi phân lớp chưa lọt nổi top 50, chắc là... lại liên quan thành tích thôi."
"Nghiêm trọng không?"
Hứa Thiện Nguyệt khó nhọc quay đầu, sắc mặt đã đỡ trắng bệch hơn trước một chút, chỉ là môi càng khô nứt."
Em đừng lo họ nữa."
Tống Nghĩa lập tức nói: "Hai thằng con trai to xác đánh nhau có gì ghê gớm đâu?"
"Không nghiêm trọng, chắc không phải chuyện gì lớn."
Diệp Tư cất điện thoại: "Giờ sức khỏe của cậu mới quan trọng, chúng ta vào phòng y tế trước đã."
Phòng y tế vẫn do y tá học đường Phí Vũ túc trực.
Nhìn sắc mặt Hứa Thiện Nguyệt, hỏi sơ liền biết chuyện gì, bảo đỡ cô nàng nằm thẳng lên giường, mở cửa sổ thông gió, rồi pha một cốc nước đường đỏ.Phí Vũ: "Không sao đâu, đừng tạo áp lực tâm lý, sau này mỗi bữa ăn uống nhiều chút, sáng dậy chậm rãi hơn."
"Cảm ơn cô ạ."
Hứa Thiện Nguyệt nằm trên giường nhỏ giọng.Phí Vũ thở dài: "Đừng khách sáo.
Các em lớp 12 thật khổ, ngày nào cũng chen chúc vào đây."
Diệp Tư nghe mà hơi ngạc nhiên: "Nhiều lắm ạ?"
"Ừ, cảm cúm, tụt đường huyết, áp lực lớn khó thở, viêm màng phổi... mỗi ngày trung bình bốn năm lượt, toàn lớp 12."
Phí Vũ nói: "Các em ngồi chút, cô qua lớp 15 một chuyến, hình như có học sinh bị viêm dạ dày ruột nhiễm trùng đang ói đến mức không đi nổi."
"Cô cứ bận đi ạ, bọn em trông chừng ở đây."
Tống Nghĩa lập tức nói.Đợi Phí Vũ đi rồi, Diệp Tư mới thở dài: "Chuyện gì thế này, thi đại học còn chưa tới mà mọi người đã tự dọa mình trước rồi."
Hà Tu nghe vậy lặng lẽ nắm tay cậu một cái không nói gì.
Hai người im lặng đứng cạnh giường, Tống Nghĩa ngồi sát mép giường, mắt đỏ hoe."
Anh đã nói em không thể cứ thế này."
Tống Nghĩa lau mắt: "Chỉ biết học, ngày nào cũng không ăn được cơm tử tế, quầng mắt sắp thành gấu trúc rồi.
Thi đại học chưa tới mà người đã gục thì phải làm sao?"
"Xong rồi."
Hứa Thiện Nguyệt tựa vào giường, nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: "Em chóng mặt quá, về lớp cũng học không nổi, lại lãng phí thêm một ngày."
"Đừng tính toán vậy nữa được không?"
Tống Nghĩa cũng sắp gục: "Một trăm ngày nếu em thấy áp lực thì mình học lại, em còn nhỏ hơn bạn cùng lớp một tuổi, học thêm năm nữa thì sao?"
"Em không muốn học lại năm tư."
Nước mắt Hứa Thiện Nguyệt trào ra: "Đến lúc đó mọi người lên đại học hết, chỉ còn em ở lại với đàn em khóa dưới, em còn học nổi sao..."
"Anh ở lại với em."
Tống Nghĩa nắm tay cô nàng: "Anh thật không hiểu em nghĩ gì, dù không vào được hai trường top đầu, thì thi vào trường khác, J Đại F Đại chẳng phải đều là trường tốt sao?
Em thật sự không chịu được thì học lại, anh học lại cùng em, sáng đưa em đến lớp, tan học đúng giờ đón em, không để em một mình, không được sao?"
"Anh căn bản không hiểu."
Hứa Thiện Nguyệt vừa khóc vừa lau mắt: "Cuộc đời của em, thất bại của em, sao phải kéo anh cùng chịu khổ chung?"
"Anh tình nguyện không được sao!"
Tống Nghĩa cũng gấp: "Anh học vốn dở, học lại thì học lại, anh không sao, không được sao?"
"Không được."
Hứa Thiện Nguyệt khóc òa: "Học dở lẽ nào cả đời anh đáng lãng phí à?
Tống Nghĩa anh đừng nói mấy câu vô ích này nữa, để em yên tĩnh chút đi!"
Diệp Tư và Hà Tu lặng lẽ lùi ra ngoài.
Hành lang trống trải, Diệp Tư tựa lưng vào bức tường xi măng lạnh một lúc, khẽ nói mơ hồ: "Em không ngờ vấn đề tâm lý của cô ấy đã nặng thế này."
"Cố chấp quá rồi."
Hà Tu thở dài không tiếng: "Hoàn toàn khác với Hứa Thiện Nguyệt lạc quan hay cười trong ấn tượng nữa, đúng không?"
Diệp Tư ừ một tiếng, một lúc sau mới khẽ nói: "Mới bao lâu đâu, mà Hứa Thiện Nguyệt đã thành thế này."
Hà Tu mỉm cười vỗ vai cậu: "Không sao, bệnh tâm lý đến nhanh, tìm đúng cách thì cũng đi nhanh.
Lát nữa anh gọi Tống Nghĩa ra, anh nói chuyện với Hứa Thiện Nguyệt."
"Anh định nói gì?"
Diệp Tư ngẩn người: "Anh có kinh nghiệm an ủi ai à?
Hay... thôi bỏ đi."
Hành lang yên lặng hai giây, Diệp Tư khẽ nói: "Em không phải coi thường anh đâu, chỉ là em thấy anh trong mấy tình huống thế này chính là kẻ thù công khai của cả lớp 4, ai nhìn anh chẳng ganh tị, ngay cả em nhìn anh đôi khi cũng thấy bực."
"Hóa ra em khó chịu với anh như thế à."
Hà Tu bật cười: "Được thôi Diệp Thần, cuối cùng em cũng nói thật."
"Ê đừng mà."
Diệp Tư cười khoác vai Hà Tu, một lúc sau lại thở dài: "Vậy em gọi Tống Nghĩa nhé?
Anh chắc làm được không?"
"Yên tâm."
Hà Tu cong môi.Trong lúc Hà Tu nói chuyện với Hứa Thiện Nguyệt bên trong, Diệp Tư đứng dựa tường với Tống Nghĩa bên ngoài.Không có gì bên cạnh để tựa, Diệp Tư chỉ đành đứng thẳng.
Tống Nghĩa vẫn lau mắt không ngừng.
Diệp Tư nhìn cậu ta một lúc, tặc lưỡi: "Đủ rồi đấy, đàn ông đàn ang, ôm bạn gái khóc, nghiện không?"
"Mày không hiểu."
Quanh mắt Tống Nghĩa bị đồng phục cọ đỏ cả lên: "Mày với học thần đi đâu cũng thắng đời, còn cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, sắp bị áp lực đè gục."
"Thật ra ai cũng thế cả thôi."
Diệp Tư dừng lại, khẽ nói: "Dù sợ đến đâu cũng phải đối mặt.
Nghĩ thông suốt thì sẽ không sao.
Hứa Thiện Nguyệt và tao đều coi như đánh cược hết mình, càng nên nhìn thoáng, thành bại tùy số mệnh."
"Tao nghĩ kỹ rồi."
Tống Nghĩa nói: "Tao giờ sẽ cố gắng học hành, nếu cô ấy phải học lại, chờ khóa sau khai giảng tao cũng theo kịp chút, cố thi vào lớp song song cạnh lớp 4, ngày nào cũng bên cô ấy."
Diệp Tư nhìn cậu ta một lát: "Đáng không?"
"Không phải đáng hay không."
Giọng Tống Nghĩa hơi khàn: "Tao đã coi cô ấy là vợ rồi, lỡ kết quả xấu rơi xuống bọn tao, thì vốn chẳng có lựa chọn, tao nhất định phải ở bên cô ấy."
Diệp Tư nghe vậy mỉm cười.
Trước đây cậu còn cười Tống Nghĩa người chưa tán được mà đã tính đến chuyện con cái, giờ lại không thấy chuyện này trẻ con, ngược lại còn thấy có chút vĩ đại.Diệp Tư nhìn qua cánh cửa khép hờ.
Hà Tu đang đứng cạnh giường nói gì đó với Hứa Thiện Nguyệt, gương mặt nghiêng vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Dường như bất kể xảy ra chuyện gì sự trầm ổn ấy cũng không lay chuyển.Vài phút sau, Hà Tu gật đầu rồi quay người bước ra."
Thế nào?"
Tống Nghĩa lập tức bước tới: "Cô ấy khá hơn không?"
"Có lẽ khá hơn rồi."
Hà Tu giọng bình thản: "Cậu ở lại với cô ấy đi, tôi với Diệp Tư về học, tiết sau lớp tôi có bài kiểm tra nhanh."
"Được."
Tống Nghĩa vội vàng gật đầu, nghẹn ngào, Diệp Tư liền chen vào: "Bọn tao sẽ giữ lại đề cho Hứa Thiện Nguyệt, để cô ấy hôm nay yên tâm nghỉ ngơi, mai có thể tiếp tục học."
Tống Nghĩa gật đầu liên tục: "Cảm ơn, cảm ơn nhiều."
Ra đến ngoài tòa nhà, Diệp Tư mới hỏi: "Anh đã nói gì thế?"
"Cũng chẳng có gì."
Hà Tu thở dài: "Chỉ kể cho cô ấy chuyện của hai chúng ta""Cái gì?"
Diệp Tư trừng mắt kéo tay áo Hà Tu: "Bảo anh giúp người ta giải tỏa tâm lý trước thi, anh lại khoe tình cảm à?"
"Anh không khoe."
Hà Tu nhịn cười: "Cô ấy tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn khá bình tĩnh, còn nói cô ấy với Thẩm Phi nghi ngờ nửa năm nay rồi, còn hỏi anh có biết bao nhiêu người trong trường trên diễn đàn ghép CP không."
"Khỉ thật."
Diệp Tư không nhịn được cười, lại hỏi: "Thế anh nói làm gì?"
"Anh nói với cô ấy..."
Hà Tu dừng, khẽ than một tiếng: "Diệp-kachu tha mạng.
Anh chỉ nói em muốn học cùng trường với anh, áp lực đến mức sắp sụp đổ, đêm trước kỳ thi thử trốn trong chăn tự thu mình, thậm chí có xu hướng bạo lực."
"???"
Diệp Tư nheo mắt lại: "Anh còn là người không đấy?
Em đêm nào chui chăn cũng ngáy thì còn đúng hơn đấy!"
Hà Tu cười "ừ" một tiếng, hai tay đút túi quần, thong thả bước: "Nhưng nói vậy hiệu quả rất tốt, thấy rõ biểu cảm cô ấy dịu lại."
Diệp Tư hừ một tiếng, đi theo sau."
Đời trước cũng vậy."
Hà Tu nhàn nhạc mở miệng: "Trong lớp hình như cũng có một người tiến bộ rất nhanh, tên gì ấy nhỉ?
Dù sao anh nhớ nửa tháng trước kỳ thi thử lần hai người đó với Hứa Thiện Nguyệt cãi nhau một trận, sau khi trút xong Hứa Thiện Nguyệt mới điều chỉnh lại trạng thái."
"Vậy mấu chốt là ở người đó?"
Diệp Tư ngớ ra: "Không đúng, đời này, là em sao?"
"Không thể nói vậy."
Hà Tu bóp nhẹ tay cậu: "Không phải lỗi của ai, chỉ là lúc này ai cũng có thể trở thành tảng đá đè trong tim người khác thôi.
Chúng ta dọn tảng đá ấy đi là xong."
Diệp Tư lơ mơ gật đầu, đi theo Hà Tu vào tòa nhà dạy học, lại khẽ nói: "Tống Nghĩa kỳ này thay đổi nhiều ghê."
Hà Tu gật: "Ừ, Hứa Thiện Nguyệt đã thay đổi cậu ấy khá nhiều."
"Em thấy nó như bảo mẫu học kèm, anh em nhìn còn xót."
Diệp Tư nói xong bỗng khựng lại, kéo tay Hà Tu: "Bạn trai."
"Hử?"
Hà Tu quay đầu nhìn cậu: "Sao thế?"
"Em thấy anh cũng xót."
Diệp Tư nói nhỏ.Hà Tu cười: "Bởi vì anh cũng giống như một bảo mẫu đi theo kèm học à?"
"Cái gì mà giống chứ."
Diệp Tư thì thầm, "M* nó, anh chính là thế đấy.
Chăm sóc em ăn uống ngủ nghỉ, lại còn phải hầu hạ em học tập nữa."
Nghe vậy, Hà Tu chỉ cười cười không nói gì, chậm rãi bước lên lầu.
Diệp Tư đi sau hắn một bậc thang, đi được một lúc thì bỗng nghe thấy Hà Tu ở phía trước tự nhiên bật cười khe khẽ."
Cười cái gì đấy?"
Diệp Tư trừng mắt.Hà Tu xua tay: "Không có gì, anh chỉ nghĩ hai động từ em vừa dùng thật là chuẩn.
Nếu đảo ngược lại thì nghe thật khó hiểu."
"Đảo ngược lại thế nào?"
Diệp Tư nhíu mày, "Đảo lại chẳng phải là chăm sóc em học hành, hầu hạ em ăn ngủ... m* kiếp!"
Diệp Tư giơ tay đập một cái lên vai Hà Tu, tức đến bật cười: "Lại ngứa da đúng không?
Có phải em không đánh anh thì anh thật sự không biết trong ký túc xá, trong lớp, trong trường ai mới là đại ca hả?"
"Là em, là em, tất cả đều là em hết."
Hà Tu cười kéo tay cậu, "Anh chỉ nhất thời hồ đồ thôi, không có ý gì khác."
Diệp Tư cười theo, cùng hắn đi lên.
Sắp đến cửa lớp, nhìn bóng lưng Hà Tu, cậu lại không nhịn được khẽ tặc lưỡi.Mau nhìn đi, mùa xuân sắp đến rồi, con Pokémon này của cậu bắt đầu có những ý nghĩ kỳ lạ.Diệp Tư lấy điện thoại ra mở lịch, cách sinh nhật mười tám tuổi chỉ còn mười ngày."
Này, hai đứa."
Lão Mã đứng trên bục giảng bất đắc dĩ nói: "Có thể chú tâm chút không?
Hà Tu về muộn thì mau về chỗ ngồi, Diệp Tư em vừa bước vào lớp lại cúi đầu chơi điện thoại, muốn gây sự chú ý của thầy đấy à?"
"Ồ ồ xin lỗi thầy."
Diệp Tư vội nhét điện thoại vào túi, vừa đi về chỗ vừa không nhịn được quay đầu giải thích: "Em sắp sinh nhật, xem lịch một cái thôi ạ."
"Thằng nhóc này."
Lão Mã vừa tức vừa buồn cười, "Còn phải báo cho thầy biết, để thầy chuẩn bị quà sinh nhật cho em à?"
"Ây không có ý đó đâu ạ."
Diệp Tư vội xua tay, "Em chỉ muốn nhắc thầy, hôm đó nếu có đi học muộn hay về sớm thì đừng bắt lỗi em là được."
Cả lớp bật cười.
Kỳ thi thử lần một cộng với lễ tuyên thệ trăm ngày, bầu không khí căng thẳng dường như bị mấy câu đùa phá vỡ một khe hở.
Diệp Tư bước giữa tiếng cười về chỗ ngồi, lại bất chợt quay ngoắt lại, cắn răng đi lên bục giảng.Lão Mã vừa cầm bài kiểm tra lên, nhìn cậu học trò đứng cạnh mình, ánh mắt khẽ lộ vẻ nghi hoặc."
Cái đó... cho em mượn hai phút được không?"
Diệp Tư hít một hơi, "Cho em đứng giữa được không, phiền thầy nhường một chút ạ."
"Hầy."
Lão Mã vừa tức vừa buồn cười, lùi sang hai bước: "Không sao chứ?
Đây là giờ của thầy đấy."
"Em biết, em chỉ nói hai câu thôi."
Diệp Tư hiếm khi nghiêm túc như thế, đứng trên bục, cắn răng một lúc mới nói:
"Hứa Thiện Nguyệt bị hạ đường huyết, mọi người đừng lo, lát nữa bạn ấy sẽ quay lại."
Dưới lớp lặng đi, ai nấy nghi hoặc nhìn về phía cậu.
Hà Tu ngồi nghiêng người trong chỗ cũng nhìn theo.Diệp Tư hít sâu: "Tôi chỉ muốn nói, người lớp 4 chúng ta chiến đấu đến giờ phút này, chính là một gia đình.
Còn một trăm ngày nữa, mọi người cùng cắn răng tiến lên, bất kể có chuyện gì cũng đừng hoài nghi bản thân."
Dưới lớp bật cười, là tiếng cười thiện ý.
Tề Nguyệt cười nói: "Lớp trưởng trao cho cậu đấy, cậu hoàn toàn xứng đáng."
Diệp Tư thở dài, rồi cũng cười, sau đó lại nhẹ giọng nói tiếp: "Tôi nói nghiêm túc đấy.
Từ sau kỳ thi thử đầu tiên đến giờ, bầu không khí lớp ta vẫn cứ không đúng.
Thật ra... kỳ thi đại học vừa là chuyện lớn vừa là chuyện nhỏ.
Với một số người, thất bại có thể như hủy diệt cả đời.
Nhưng tôi tin với tất cả mọi người ở đây, dù kết quả không như ý, mọi người vẫn sẽ có một tương lai tốt đẹp."
Dưới lớp mọi người gật đầu, nhìn đôi mắt trong sáng ấm áp của Diệp Tư.Diệp Tư thở phào, ánh mắt chỉ khẽ lướt qua Hà Tu, nhưng lại cảm nhận được sự xót xa trong lòng hắn.Cậu vội nói: "Không phải Lão Mã vẫn thường nói sao, kẻ địch lớn nhất chính là bản thân, ma quỷ lớn nhất chính là tâm ma.
Chúng ta phải giữ tỉnh táo, còn một trăm ngày, cùng nhau tiến lên."
"Được rồi."
Lão Mã cười nhìn cậu, giọng lại dịu dàng, "Nhóc con, về chỗ của em đi."
Diệp Tư gật đầu, đến khi ngồi xuống mới cảm thấy vành tai đỏ bừng.
Hà Tu cười nhường chỗ cho cậu.
Diệp Tư ngồi xuống một lát rồi khe khẽ hỏi: "Em có phải trông rất không ngầu không?
Cái hình tượng lạnh lùng bá đạo ngầu lòi của em coi như mất hẳn rồi hả?"
"Rất ngầu."
Hà Tu khẽ đáp, dưới bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, "Từ khi quen em đến giờ, đây là lần bá đạo ngầu lòi nhất, thật đấy."
Diệp Tư thở dài, dưới bàn vẫn nắm chặt tay hắn, khe khẽ lẩm bẩm: "Em thật sự bị đám tiểu yêu tinh lớp 4 này làm phiền chết mất."
Hà Tu không nhịn được bật cười, vừa cười được hai tiếng thì phía sau "rầm" một cái.Cả lớp quay đầu lại, ngay cả Lão Mã cũng ngừng giảng bài, ngơ ngác nhìn La Hán ngồi cuối lớp: "Em không sao chứ?
Nhặt cái bút thôi mà làm gì dữ vậy?"
"Em... em."
La Hán tròn mắt, nuốt nước miếng cái ực, "Em không sao."
"Không sao thì nghe giảng đi."
Lão Mã thở dài, "Mấy đứa đúng là dễ mất tập trung.
Tiếp nào, cái giá trị này..."
Lớp học yên tĩnh trở lại.
Diệp Tư quay đầu nhìn La Hán, quả nhiên thấy mặt cậu ta đỏ bừng, đang nhìn cậu và Hà Tu với ánh mắt phức tạp.Trong ánh mắt đó có chấn động, sụp đổ, kinh ngạc, còn có cả vẻ "hai cậu sao lại thế này", thậm chí ẩn ẩn ý "m* kiếp, quả nhiên là thế."
Diệp Tư quay lại, chưa đầy một phút sau, điện thoại rung lên.La Hán lập một nhóm chat ba người, gửi cả loạt dấu chấm hỏi.La Hán: [Chuyện gì đây hả hai vị thần?
Bình thường gay gay tí cũng thôi đi, khăn quàng đỏ xanh tôi cũng nhịn rồi, ảnh chụp đêm giao thừa trong tuyết tôi cũng bỏ qua rồi, sao giờ còn nắm tay trong giờ học?
Mà còn nắm chặt không buông nữa??]Diệp Tư suýt bật cười trong lớp, nhéo đùi bản thân kìm lại rồi trả lời: [Khăn đỏ xanh còn nhịn được cơ à...]Hà Tu: [Ảnh đêm giao thừa trong tuyết cũng nhịn được cơ à...]Diệp Tư: [Bình thường đã thế kia rồi, cậu còn coi bọn tôi là anh em tốt à?]Hà Tu: [Hôm hô to dưới ký túc, chẳng lẽ cậu không thấy bọn tôi ôm nhau gặm mấy cái à?]La Hán: [?
WTF??]Diệp Tư: [Xem avatar để biết thêm chi tiết.]Người anh em kia im lặng nguyên một phút, rồi bất thình lình đá mạnh cái ghế phía trước."
Ảnh đôi à?!"
La Hán nghiến răng gào khe khẽ phía sau.Diệp Tư nghiêm mặt quay đầu: "Chậm hiểu như cậu thế này, thực sự đừng mơ vào hai trường top, thật đấy, đại học cũng đừng mơ, đi thẳng viện dưỡng lão đi."
"Cút."
La Hán trừng mắt, "Hai cậu thật sự... thật sự..."
"Không nói nổi thì đừng nói 'thật sự' nữa."
Diệp Tư ngáp một cái, "Im lặng, nghe giảng, giữ bí mật đi."
Hà Tu quay đầu bình thản nhìn La Hán: "Nếu không giữ bí mật thì Diệp Tư sẽ đánh cậu."
"Đánh nhừ cậu."
Diệp Tư lạnh lùng tiếp lời.Mãi đến lúc tan học, La Hán dường như vẫn chưa hoàn hồn, đi phía trước cứ chốc chốc lại quay đầu trừng hai người họ.Diệp Tư kéo Hà Tu đi đường vòng ít người, chậm rãi nói: "Có phải cả nhóm nhỏ của chúng ta đều biết rồi không?"
Hà Tu nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói với Hứa Thiện Nguyệt thì chắc Thẩm Phi cũng biết.
Không nói thẳng với đám Ôn Thần, nhưng chắc chắn họ cũng đã đoán ra.Diệp Tư ừ một tiếng: "Tiểu Giản cũng nhìn ra rồi, Ngô Hưng Tống Nghĩa cũng biết.
Đủ cả rồi."
Hà Tu thở dài, lại không nhịn được bật cười: "Cảm giác như bản thân đã rất kín đáo, thế mà bất cẩn lộ ra cả ổ."
"Không sao."
Diệp Tư phẩy tay không quan tâm, cúi đầu nhìn chân Hà Tu, khựng lại một chút rồi thở dài: "Quan hệ bạn trai hữu danh vô thực thôi mà, cùng lắm là ngồi làm 'máy bay giấy du ngoạn thế giới', có gì mà phải căng thẳng."
"Sắp sinh nhật em rồi."
Hà Tu bỗng nói, quay đầu nhìn cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng.Cả người Diệp Tư vô thức căng lại, da đầu tê dại nhưng trong lòng lại phấn khích:
"Em biết mà."
"Anh chuẩn bị cho em một món quà rất đẹp."
Hà Tu cười nói, "Đến hôm sinh nhật em... này, em có thể bớt ra một ngày trong chín mươi chín ngày ôn thi còn lại để mừng sinh nhật không?
Anh cảm thấy hôm đó chúng ta sẽ có khá nhiều chuyện để làm, hôm đó đừng học nữa, xin em đấy."
"Được."
Diệp Tư cười mấy tiếng, rồi hạ giọng: "Anh muốn làm gì, nhớ nghĩ trước đi nhé."