[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 124,935
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Tiểu Tư
Chương 59: Bữa tiệc tôm hùm đất trong mùa hè
Chương 59: Bữa tiệc tôm hùm đất trong mùa hè
Edit by: buoimatongngotngao______________Diệp Tư lặng lẽ cùng Hà Tu bước lên hai bước, rồi lại quay đầu lại.Cánh tay của gã đàn ông vẫn khoác trên vai cô gái, lần này còn rõ ràng hơn, hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ.Diệp Tư không nhìn Tiểu Kiều nhiều, mà cẩn thận quan sát người đàn ông kia.Trông lưu manh, đầu trọc mới mọc một lớp lông lún phún, trên tai còn đeo hai chiếc khuyên."
Nhìn kìa, là loại bạc 925 gắn đá zircon (*) lấp lánh trong truyền thuyết, chắc khoảng hơn hai chục tệ một chiếc."
Diệp Tư nói với vẻ mặt không chút cảm xúc.(*) Là một loại đá quý tự nhiên có nhiều màu sắc (xanh, vàng, nâu, đỏ, tím, trắng), được sử dụng trong trang sức nhờ độ lấp lánh gần giống kim cương.
Nhưng giá trị của nó rất thấp và thường để giả kim cương.Trước khi gã kia chu môi hôn lên mặt Tiểu Kiều, cậu đã quay đầu lại.Hà Tu khẽ bóp cánh tay cậu, "Anh gọi xe rồi."
"Đi thôi."
Diệp Tư mở nắp cốc trà sữa, uống cạn mấy ngụm rồi giơ tay ném qua bên cạnh, chiếc cốc rỗng bay thẳng vào thùng rác, "lạch cạch" một tiếng.Xe lăn bánh vừa lúc ngang qua chỗ ban nãy, Diệp Tư dường như vô tình ngẩng đầu liếc qua, thấy cô gái cùng gã đàn ông kia đã vào quán trà sữa."
Thật là m* nó chán chết."
Diệp Tư uể oải nói, khó chịu thu hồi ánh mắt, "Nhìn trúng con cóc ghẻ kiểu đó cũng dượdc ha."
Bác tài cười khà khà: "Thanh niên đừng nói chán, để chú bật cái gì vui vui cho."
Vừa nói ông vừa bấm bảng điều khiển vài cái, trong xe lập tức vang lên âm nhạc chói tai."
Tôi!
Sao!
Lại!
Đẹp!
Đến!
Vậy!"
Đùng chát đùng chát!Diệp Tư giật mình, ngơ ngác nhìn bác tài đang lắc lư cái thân hình trung niên theo điệu nhạc."......"
Hà Tu nuốt lại lời định nói, khẽ thở dài, đưa tay nắm chặt tay Diệp Tư.Mãi đến khi xuống xe ở cổng khu, Hà Tu mới hỏi: "Em nghĩ sao?
Hôm nay Ngô Hưng cũng đến ăn tôm hùm đất phải không?"
Diệp Tư giơ tay vỗ vỗ lỗ tai suýt bị điếc, ậm ừ: "Em sẽ nói với cậu ấy, không sao đâu."
"Thật ra cũng chẳng có gì."
Hà Tu ngừng một chút, "Hai người họ chẳng phải vừa mới quen nhau sao...
à thôi, tốt nhất em nên hỏi xem đã chính thức chưa."
"Chắc là chưa."
Diệp Tư bực bội nghĩ một lúc, "Nếu thành đôi rồi thì Ngô Hưng nhất định sẽ nói với em và Tống Nghĩa.
Nhưng em đoán cũng chỉ còn cách 'một tờ giấy cửa sổ' thôi.
M* nó, ít nhất Ngô Hưng tự cho là vậy, ai biết cô gái kia có đang đùa cậu ấy không."
"Thôi kệ."
Diệp Tư bực bội kéo cổ áo mấy cái, "Lo làm tôm hùm đất trước đã."
Hai người về nhà mới phát hiện tôm đã được giao tới, anh giao hàng xe ba bánh chẳng biết dùng phép gì mà còn nhanh hơn cả họ đi taxi.Ba thùng tôm sống đang giương càng ngọ nguậy, ba Diệp đứng đó ngẩn ra."
Con..." nghe tiếng mở cửa, ba Diệp quay đầu lại, "Hai đứa...giải thích xem nào, đây là định mở tiệc hay mở quán ăn hả?"
"Có nhiều đâu ạ."
Diệp Tư cúi xuống lục lọi tủ giày một hồi, tìm ra đôi dép hình Pikachu và Bulbasaur, ném cho Hà Tu một đôi, "Còn người khác nữa, với lại một mình con cũng ăn được mười cân."
"Con nói đấy nhé..." ba Diệp hít sâu, chỉ vào cậu, "Hôm nay mà không ăn hết mười cân, ba bẻ hai tay con thành cái càng tôm."
Hà Tu đi tới nói: "Để cháu giúp, trước tiên chuyển đến chậu rửa, phải rửa lâu đấy."
"Thôi thôi."
Ba Diệp xua tay, thấy hơi nhức nhức cái đầu, "Hai đứa vào trong học bài đi, kẻo kẹp trúng tay thì toi, đi đi.
Hôm nay mời mấy người?"
Diệp Tư nghĩ một lát, "Ban đầu chỉ gọi Ngô Hưng và Tống Nghĩa, nhưng tôm mua nhiều, con sẽ lên nhóm gọi thêm xem ai đến nữa."
"Vậy gọi thêm nhiều chút đi."
Ba Diệp lập tức gật đầu, "Ba cũng chuẩn bị thêm mấy món, thái xong hết rồi, chắc chắn phải nấu."
"Vâng."
Diệp Tư gật đầu, tiện tay gửi vài câu lên nhóm, lại quay lại chụp ảnh mấy thùng tôm đang ngọ nguậy gửi kèm."
Vậy làm bài tập chứ?"
Diệp Tư quay đầu nhìn Hà Tu hỏi.Hà Tu gật đầu, "Chú có việc gì cứ gọi chúng cháu."
"Đi đi, có gì đâu, yên tâm!"
Ba Diệp cười tươi, "Hà Tu thật đáng tin, nhìn là biết đứa trẻ ngoan."
Hà Tu vừa định nói Diệp Tư cũng ngoan, ba Diệp liền tiếp: "Chỉ kém con trai chú chút xíu thôi."
Hà Tu nghe xong khẽ cong môi cười, Diệp Tư vỗ một cái vào lưng hắn, trừng mắt: "Không kém chút nào hết, đi học thôi!"
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế, Hà Tu đặt cặp xuống đất cạnh giường, tựa vào cuối giường ngồi xuống."
Ơ, giờ em mới để ý, sao anh còn đeo cặp thế."
Diệp Tư vừa lẩm bẩm vừa mở cặp bản thân lục tìm, "Ủa, đề thi lần này của em đâu rồi?"
"Ở chỗ anh."
Hà Tu nói."
Hả?"
Diệp Tư ngơ ngác, "Từ khi nào chạy sang chỗ anh thế?"
Hà Tu điềm nhiên: "Anh đã nghiên cứu mấy câu sai của em, đại khái hiểu em đang mắc ở đâu, không rõ phương trình tham số, muốn biết không?"
"........."
Diệp Tư nghiêm túc hẳn, "Ý anh là sao, không thể nói thẳng à?"
"Bạn trai thì phải sòng phẳng."
Hà Tu vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy nhỏ.Diệp Tư tinh mắt, liếc thấy đó là phân tích phương trình tham số, lập tức hứng thú, "Đưa đây, cho bạn trai anh xem nào."
"Không miễn phí."
Hà Tu nói, "Cuối tuần này anh còn thiếu một bài văn, lười viết, em viết hộ anh, giao dịch công bằng."
"Lại còn thế nữa."
Diệp Tư vừa bực vừa buồn cười, "Em viết xong hết rồi, anh định bảo em chép lại à?"
"Không."
Hà Tu lắc đầu, "Em viết văn toàn dùng điển tích cổ, chắc Tô Thức (*) sắp bị em moi sạch rồi.
Em phải viết cho anh ới trình độ cao hơn, dùng ít nhất hai ví dụ thực tế."(*) Tô Thức (1037–1101), còn gọi là Tô Đông Pha, là một danh nhân Trung Quốc thời nhà Tống.
Ông là một trong những văn nhân kiệt xuất nhất của thời đại, được biết đến với tài năng trên nhiều lĩnh vực như thơ ca, văn xuôi, thư pháp và hội họa.
Ông là tác giả của nhiều tác phẩm kinh điển như "Tiền Xích Bích phú", "Hậu Xích Bích phú" và là một trong "Bát đại gia Đường Tống".Diệp Tư nghe xong sững lại vài giây, mới hiểu ý thật sự của Hà Tu, chợt có chút cảm khái, "Ôi, anh đúng là..."
"Nói có chịu không?"
Hà Tu vừa sắp xếp tài liệu vừa nói, "Nếu không được thì anh xé luôn."
"Được được."
Diệp Tư cười, "Nhưng anh cũng phải bỏ công hơn chút, nói miệng cho em mấy điểm kiến thức này."
"Không vấn đề."
Hà Tu mỉm cười.Diệp Tư kéo ghế sát giường, nghe Hà Tu cầm tài liệu bắt đầu giảng.
Nghe một lúc, cậu lại không kìm được quay sang ngắm gương mặt nghiêng của Hà Tu.Khí chất sắc sảo gọn gàng hòa với vẻ dịu dàng thường ngày, trông vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.Con "Bulbasaur" này thật chẳng thành thật, rõ ràng muốn giúp cậu học, lại bày trò "giao kèo" cho có cớ.Hà Tu dường như lúc nào cũng vậy, luôn cho đi nhưng chưa từng bố thí.
Dù hai người đã nói thẳng bí mật "trọng sinh", gọi nhau một tiếng "bạn trai", hắn vẫn không thay đổi.Diệp Tư khẽ thở dài, cảm thấy bản thân thật sự quá thích Hà Tu, trên đời sao lại có "rùa đầu tỏi" tốt như thế chứ."
Em lại phân tâm nữa rồi."
Hà Tu nhìn tài liệu, bình thản nói, "Có phải chưa từng bị học thần dạy dỗ không?"
"Ô hô."
Diệp Tư nhếch môi, "Học thần gan to nhỉ, dám khiêu chiến với trùm trường."
Hà Tu không nhịn được khẽ cười, bất lực dùng bút gõ gõ tài liệu, "Nghe cho tử tế."
"Đang nghe mà, nghe mà."
Diệp Tư ngồi thẳng, lại nhỏ giọng, "Bạn trai em siêu đẹp trai vô địch vũ trụ."
Nghe vậy, yết hầu Hà Tu khẽ động, tiếp tục giảng, nhưng nói vài câu đã đỏ dần vành tai, lan xuống cổ."
Nói nhiều thế."
Hà Tu đặt tờ cuối cùng xuống, "Nghe vào chưa?"
"Nghe rồi."
Diệp Tư lập tức gật đầu, "Thật mà."
Hà Tu nhìn cậu một lúc, bình tĩnh rút từ cặp ra mấy tờ A4 kẹp bằng kẹp giấy, nhìn qua như đề bài giáo viên photo, nhìn kỹ hơn mới thấy là chữ của Hà Tu."
Anh tiện tay ra mấy câu, em làm thử đi."
Hà Tu đưa cho cậu.Diệp Tư: "......"
Hóa ra còn có bài kiểm tra tại chỗ.Diệp Tư thở dài, bỗng lại thấy hơi xúc động, bèn nhận lấy đề và bắt đầu làm.Toàn là dạng bài trước đây cậu mù tịt.
Nhưng giờ thì không, chẳng biết do "học thần buff" hay "bạn trai buff", mỗi lần nghe Hà Tu giảng xong cậu như lột xác thêm một tầng....Không biết lột đủ chín mươi chín lần tám mươi mốt kiếp thì sẽ thành dạng gì, kén hóa bướm khổng lồ gì đó...Diệp Tư dành một phần trăm tế bào não tự lảm nhảm, phần còn lại tập trung giải đề.Những chỗ Hà Tu vừa giải thích, giờ làm bài cậu thấy mạch lạc hẳn, làm được nửa chừng chợt lóe sáng, nhớ lại mấy cách giải nâng cao mà Lão Mã đã dạy hôm chủ nhật.Khi đó hoàn toàn không hiểu gì, giờ lại bỗng sáng tỏ vài bước mấu chốt, dù chưa thông hết nhưng lại thần kỳ kết nối với đề bài này.Diệp Tư vừa nhanh chóng đổi phương pháp giải vừa kêu: "Hơ!
Ha!"
Bên cạnh, Hà Tu đang cúi đầu nhìn điện thoại ngẩng lên khó hiểu.Diệp Tư hí hoáy viết, "Ai đã khai thông Nhâm Đốc nhị mạch của em rồi!"
"......"
Hà Tu khẽ thở dài, hơi buồn cười, tiện tay lấy tờ khăn giấy trên bàn, gấp thành hai cái tai nhỏ, đặt cạnh tay Diệp Tư.Diệp Tư vừa làm bài vừa bật cười.Ba câu hỏi mất hơn bốn mươi phút, với dạng đại bài phương trình tham số thì tốc độ này đã rất ổn, nhất là Hà Tu biết mấy câu này thực ra khó hơn đề thi đại học, cỡ đề thi thử lần một.Diệp Tư rất thông minh, kiểu thông minh mà nhiều học bá cắm đầu học chưa chắc có.
Đầu óc linh hoạt, tò mò, với những phép giải kỳ quặc Hà Tu viết nháp cũng hứng thú nghiền ngẫm."
Thầy rùa đầu tỏi."
Diệp Tư vươn vai ngáp dài, "Xem hộ em kết quả đúng không?"
"Không đúng bước cuối."
Hà Tu nhìn chằm chằm bài làm nói, "Em thế nào lại nghĩ ra cách giải này?"
"Hả?"
Diệp Tư thò đầu xem, "Thì cứ thế thôi.
Nãy mấy phương pháp anh tóm tắt em đều nghe cả, lại chợt nhớ cách Lão Mã tuần trước giảng, nên viết đại."
Hà Tu gật đầu, tiếp tục xem.Thật ra Diệp Tư không hoàn toàn dùng cách của Lão Mã, mà đúng như cậu nói: viết nửa chừng bỗng nghĩ ra hướng khác, liền đổi luôn.Rất "kiểu Diệp Tư", làm gì cũng đầy bất ngờ.Hà Tu chợt thấy vui, nhưng không để lộ ra, chỉ khẽ véo chiếc tai gấp trên tờ giấy kia.Diệp Tư khúc khích cười, cũng véo bên còn lại.Đột nhiên ngoài bếp vang tiếng xoong nồi loảng xoảng, rồi "ào" một cái.
Diệp Tư sững người, bật dậy: "Gì thế?!"
Hai người chạy ra, chưa kịp đến phòng khách đã thấy một con tôm hùm đỏ chót giơ càng đứng ngay cửa bếp.Sau nó là vài "đồng bọn", sau nữa chắc còn bốn năm "chị em"."
Ôi trời ơi!"
Diệp Tư choáng váng, "Chuyện gì vậy ba!
Sao giờ mới thả chúng ra?"
Ba Diệp trong bếp chửi ầm, chân đi dép ướt nhẹp nhảy ra: "Ba đang cắt tôm đó!
Một thùng hơn trăm con biết không?
Vừa xong thùng đầu, trượt tay đổ thùng hai xuống bồn."
Mắt Diệp Tư tròn xoe, nhìn đội quân tôm hùm tràn vào phòng khách, hé cửa bếp thấy sau còn nguyên cả đoàn đang tản ra khắp nơi.Diệp Tư: "Ôi má ơi..."
"Phòng khách sáu con."
Hà Tu nói, kéo tay Diệp Tư vào bếp, khép cửa, qua khe cửa nói với ba: "Sáu con ngoài đó nhờ chú lo nhé, bọn cháu chia nhau bắt."
Hơn trăm con tôm hùm bò loạn khắp sàn, cảnh tượng Diệp Tư lần đầu thấy, toàn thân rợn hết cả lên."
Thôi tặng hàng xóm một thùng đi."
Hà Tu thở dài, "Hai thùng này đủ cho chú ấy xào ba bốn nồi rồi."
"Giờ sao đây?"
Da đầu Diệp Tư tê rần."
Còn sao nữa."
Hà Tu lại thở dài, nửa buồn cười, "Nhặt hết bỏ vào bồn, em mở nước trông chừng kẻo chạy."
"Ờm..."
Diệp Tư đáp, chạy đi mở nước, trong lúc đó Hà Tu đã đeo ngay găng lò nướng, bắt đầu bắt tôm.Quân đông cũng có lợi, chẳng cần tìm, vớt một nắm là được.Học thần cực gan dạ, đeo găng dày, cứ cúi rồi đứng, mặt không đổi sắc mà điên cuồng bắt tôm theo nhịp điệu quái lạ.Diệp Tư chưa kịp phản ứng, bồn rửa đã gần đầy đầy nhóc tôm, đang giương càng muốn bò ra.Diệp Tư bỗng bị chọc cười, ôm bụng cười đến dựa vào bồn, vừa lau nước mắt vừa dùng đũa đẩy những kẻ trốn ngục thò đầu ra trở lại.Hà Tu thở dài bất lực: "Đừng cười nữa, em cười là anh cũng muốn cười theo, phá hỏng sức chiến đấu của anh đấy."
"Anh chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ à?"
Diệp Tư vừa cười vừa hỏi."
Đúng thế."
Hà Tu thở dài một hơi, vớ lấy ba chú tôm còn sót trong tầm mắt, tay kia chống cái lưng hơi mỏi, than: "Mỗi ngày đều có chuyện mới xảy ra, được 'sống lại' đúng là kỳ diệu thật."
Diệp Tư suýt nữa cười gục đầu.Đợi tìm đủ đám tôm nhỏ về rồi, Diệp Tư và Hà Tu khiêng thùng cuối chưa bóc ra đem xuống cho hàng xóm dưới lầu.
Đi một vòng chưa tới mười mấy phút, đẩy cửa vào thì thấy ghế sofa trong nhà đã chật kín người.Tống Nghĩa, Ngô Hưng, Thẩm Phi, Hứa Thiện Nguyệt, thậm chí cả Ôn Thần, Tống Hứa, Thẩm Lãng, La Hán... tất cả đều đến cả.
Ba chiếc sofa ghép lại cũng không đủ chỗ ngồi, Tống Nghĩa với Ngô Hưng ngồi thẳng xuống thảm.Diệp Tư ngớ người một lúc mới đếm hết đầu người.
Trời ạ, tận tám người!
Chưa kể Tiểu Giản còn đang gọi video với La Hán.Ngôi nhà vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hẳn như Tết.
Tiếng trò chuyện của nam nữ xen lẫn vào nhau, Diệp Tư lập tức tỉnh táo: "Mọi người đều đến rồi à?"
"Đông thật."
Hà Tu cũng giật mình, cười: "Thành đại tiệc rồi."
"Diệp thần đãi khách, bọn tôi sao bỏ lỡ được."
La Hán búng hạt dưa vào thùng rác, vịn tay ghế sofa nhảy đến, dang tay: "Đến nào, Diệp thần!
Ôm một cái!
Cảm ơn cạu đã mời ăn!"
"Cút đê."
Diệp Tư lạnh lùng né sang một bước, bĩu môi: "Có phải dạo này tôi hiền quá không, trong nhóm lớp hừ một tiếng mà ai cũng dám đến."
"Đúng thế."
Tống Nghĩa cảm khái, đặt quả cam đang ăn xuống: "Trước đây mỗi lần tụ tập Diệp Tư chỉ gọi mỗi tôi với Ngô Hưng, thỉnh thoảng bọn tôi rủ thêm vài người bạn khác chơi cùng, cậu ấy còn chẳng nhớ hết tên."
"Phải đó."
Ngô Hưng gật đầu, nhìn quanh một vòng: "Học kỳ này bỗng náo nhiệt hẳn, mà cũng vui thật."
"Kiểu vui khác hẳn."
Tống Nghĩa gật gù, "Các cậu học giỏi khác hẳn nhóm bạn trước đây của chúng tôi."
"Vậy cậu thấy bên nào tốt hơn?"
Hứa Thiện Nguyệt bỗng quay đầu hỏi.Tống Nghĩa ngẩn ra, rồi suýt quỳ xuống: "Tất nhiên là các cậu chứ."
Mọi người bật cười, ngay cả Giản Minh Trạch trên màn hình cũng cười không ngừng.
Diệp Tư hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Hà Tu, thấy Hà Tu cũng khẽ cong môi.Đôi mắt đen láy sáng ngời của học thần lúc này ngập tràn ý cười, đẹp đến mức không thể tả.Thực ra kiếp trước Diệp Tư đã nghĩ, nụ cười của Hà Tu chắc chắn rất đẹp.
Nhưng Hà Tu chưa từng cười, đừng nói cười, ngay cả nói nhiều một chút cũng khó."
Các cậu thật tuyệt."
Giản Minh Trạch trên màn hình nói, "Tôi cũng muốn đến nhà Diệp thần ăn.
Học thần cũng ở đó à, mọi người tôi đều thấy rồi mà chưa thấy học thần."
"Ở đây này."
Diệp Tư đưa điện thoại cho Hà Tu, rồi chen vào cùng khung hình.Tiểu Giản chắc vừa ăn xong, bên cạnh vẫn còn bát đũa chưa dọn."
Mỗi ngày tôi phải ăn toàn đồ nhạt nhẽo quá."
Giản Minh Trạch than, "Tôi cũng thèm tôm cay tê lưỡi."
"Đợi cậu khỏe rồi chúng ta sẽ ăn."
Thẩm Phi nói, vẫy tay.
Diệp Tư nhanh nhẹn đổi sang camera sau, cho Thẩm Phi vào khung hình."
Đợi cậu khỏi bệnh," Thẩm Phi cười, "Cậu muốn ăn gì mọi người cũng đi cùng."
"Nếu bọn tôi không đi thì còn có Thẩm Phi đi với cậu!"
La Hán hô, "Có đúng không nào!"
Mọi người lại ồn ào nói hùa theo.
Diệp Tư cười: "Tôi đi vệ sinh, các cậu muốn uống gì cứ tự lấy nhé."
Nói xong cậu đi vào trong.
Tống Nghĩa tặc lưỡi, đám bạn lại tiếp tục náo nhiệt.Hà Tu vốn ít khi thật sự hòa mình, lúc thế này hắn nhiều lắm chỉ đứng bên mỉm cười, mọi người cũng quen, chẳng ai thấy gượng gạo gì.Hắn quan sát một lúc, thấy không ai chú ý mình, mới quay đầu nhìn về phòng Diệp Tư.Mười mấy phút rồi, đi vệ sinh cũng đâu có lâu tới vậy.Hà Tu lặng lẽ lùi hai bước, rồi cũng đi về phía phòng Diệp Tư.Trong phòng không có ai, cửa phòng tắm khép hờ, qua khe cửa thấy một vạt áo vểnh ra."
Là Miêu Hoa (*) hả?"
Diệp Tư bên trong hỏi.(*) Miêu Hoa – tên gọi tắt trong tiếng trung của Bulbasaur.Hà Tu bật cười: "Là anh."
"Vào đi."
Diệp Tư dùng chân đẩy cửa, đang tựa bồn rửa mặt cầm điện thoại.
Hà Tu bước vào mới phát hiện cậu thực ra đang làm bài trên điện thoại, trong lòng lần đầu dấy lên cảm giác kính nể.Đại ca trường trốn vào toilet giữa buổi tụ tập cuối tuần, chỉ để lén làm bài."
Này."
Diệp Tư vẫy tay, "Em chợt nhớ ra có bài lúc trước đọc đáp án mãi không hiểu, lật ra xem lại vẫn không hiểu."
Một bài phương trình tham số, nhìn qua kết quả đáng lẽ là hình elip.
Diệp Tư đã mở phần giải chi tiết, lẩm bẩm: "Sao lại thay điểm a, em thấy phải là p chứ, nghe anh nói xong càng thấy là p."
Hà Tu nhìn vài giây rồi nói khẽ: "Bởi vì đáp án sai rồi."
"...Trời."
Diệp Tư trợn mắt nhìn app mấy giây, lặng lẽ thoát ra, nhấn giữ icon xóa luôn."
Phần mềm rác, tạm biệt nhé."
Hà Tu bật cười, cười một lúc rồi bỗng dừng lại, hai người nhìn chằm chằm nhau.Không gian nhỏ hẹp khiến sự tĩnh lặng càng rõ, cả tiếng hít thở của hai người cũng bị phóng đại.Tiếng náo nhiệt bên ngoài bị hai cánh cửa ngăn cách, như thể thuộc về một thế giới khác."
Không hiểu sao," Diệp Tư chống tay lên bồn rửa, khẽ nói, "...hôm gọi anh là bạn trai em thấy bình thường, mà dạo này hễ nhìn anh là tim lại run."
Hầu kết Hà Tuấn khẽ động, mãi không mở miệng, một lúc sau mới khẽ đáp: "Thực ra anh cũng thế."
Trước đây Diệp Tư bám lấy hắn, hắn cũng gần quen rồi.
Nhưng mấy hôm nay thì khác, cứ mỗi lần Diệp Tư quàng lên người là hắn giật nảy, giống như cảm giác lông tơ khắp người dựng đứng, tựa hồ bị điện giật.Ban đầu Hà Tu cố giữ bình tĩnh để Diệp Tư không nhận ra, nhưng Diệp Tư hình như cũng nhận thấy, mấy lần định choàng tay qua vai lại đổi hướng giữa chừng, giả vờ vươn vai rồi rụt lại.Diệp Tư thở dài rồi bật cười: "Không phải chứ, da mặt chúng ta đâu mỏng vậy.
Em vốn chẳng biết xấu hổ, anh cũng không nên kém em chứ."
"Ừ."
Hà Tu nhìn vào gương, ngắm gương mặt nghiêng của Diệp Tư, khẽ nói: "Anh cứ tưởng bản thân sống rất tự tại, nhưng gặp em thì..."
Trong đầu toàn ý nghĩ rối bời.
Sau lần gọi là bạn trai, ngày nào cũng muốn véo một cái, hôn một cái.
Nhưng ngoài hai ngày đầu liều lĩnh hăng hái, càng về sau càng thấy bối rối, giờ ngồi cạnh học chung, đôi khi chỉ chạm nhẹ thôi cũng như bị điện giật."
Đúng là phản ứng hóa học kỳ diệu."
Diệp Tư lẩm bẩm.
Thấy Hà Tu định đi ra, cậu bỗng chen mạnh qua, vai chạm vai.
Hai chàng cao hơn mét tám, toàn xương cứng, chạm nhau đau mà lại thích."
Chắc da mặt ưm vẫn chưa đủ dày."
Diệp Tư nói rồi bất ngờ quay đầu hôn Hà Tu, động tác gấp gáp, vô tình dẫm lên mu bàn chân hắn khiến cả người chao đảo, hôn lệch sang khóe môi.Hà Tu giữ lấy đầu cậu, kéo lại, môi hai người áp sát.
Diệp Tư tranh thủ liếm khẽ một cái.Hà Tu lập tức cắn trả, thở dốc."
Chết tiệt."
Diệp Tư hoảng hốt đẩy Hà Tu ra bước nhanh ra ngoài, tai đỏ lan xuống tận cổ, lẩm bẩm: "Tình yêu thô bạo!
Thô bạo quá!"
Hà Tu kéo cổ áo, không nói gì.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, hắn luống cuống ngoái nhìn gương, thấy mặt bản thân cũng không kém Diệp Tư là mấy.
Cả người đỏ rực.