Edit by: buoimatongngotngao______________Chấm bài tại chỗ, có điểm ngay.Lão Mã trải phẳng hai tờ bài thi trước mặt, cứ như đang nhìn hai đứa con mới sinh, bên nào cũng thấy chưa nhìn đủ."
Thầy ơi."
Diệp Tư ôm một chân ngồi trên ghế xoay bút, "Cẩn thận huyết áp đấy."
"Cái thằng nhóc này."
Lão Mã ngẩng đầu trừng cậu một cái, ánh mắt lướt qua hàng đáp án trên tờ trắc nghiệm, lại không giấu nổi niềm vui trên mặt, "Phần trắc nghiệm ở mặt đầu, Diệp Tư và Hà Tu đều làm đúng hết."
Tống Nghĩa lập tức quay sang camera nói to: "Các bạn trước màn hình nghe thấy chưa!
Tân học thần và cựu học thần đều không mất điểm nào trong hai mươi câu trắc nghiệm!
Không mất một điểm nào!"
Diệp Tư ngáp một cái: "Tống Nghĩa."
"Hả?"
Tống Nghĩa quay đầu: "Làm gì, tao đang theo thầy chấm bài đây."
Diệp Tư chỉ vào ống kính: "Toàn khối đang xem đấy, tao đơn phương tuyên bố không có loại bạn thiểu năng như mày."
"Cút!"
Tống Nghĩa siết chặt nắm đấm gào lên: "Đừng cản trở tao theo thầy chấm bài!"
Nói y như thể cậu ta đọc hiểu được đề vậy.Diệp Tư lắc đầu, lúc thu lại ánh mắt thì nhìn về phía Hà Tu một cái.Lúc nãy cái hệ thống Sa Điêu kia cứ lải nhải trong đầu cậu rằng đề lần này khó lắm, đặc biệt là phần toán, đủ sức làm khó đủ loại anh hùng.Tự dưng Diệp Tư cũng thấy hơi căng thẳng, không biết Hà Tu có làm đúng không.
Trong lòng cậu mong Hà Tu làm được, cũng chẳng vì lý do gì khác, chỉ là cảm thấy Hà Tu không nên để dính vết nhơ trong học tập.Ở mảng học hành này, Diệp Tư cảm giác mình đã dần dần theo kịp bước chân của "học thần", đến mức mù quáng sùng bái hắn rồi."
Phần điền chỗ trống..." giọng lão Mã kích động run rẩy, tay đặt trên bàn hít sâu một hơi rồi nói: "cũng đúng hết."
Tống Nghĩa gào lên: "Đúng hết rồi!!"
Hồ Tú Kiệt vỗ một cái thật mạnh lên lưng cậu ta: "Nhỏ giọng chút!"
"..."
Tống Nghĩa ấm ức: "Lúc các thầy cô tìm em chẳng phải bảo em dẫn dắt bầu không khí sao."
Diệp Tư mặt không cảm xúc chỉ vào cậu ta: "Còn mày thì hủy diệt luôn tai mọi người."
Lão Mã hoàn toàn không quan tâm mấy màn cãi nhau bên này, ông cẩn thận cầm bài của Hà Tu lên xem câu chứng minh.
Vừa nhìn hai giây đã nhíu mày, rồi đưa bài lại gần thêm chút.Diệp Tư lại bắt đầu căng thẳng, dán mắt vào nét mặt của ông.Nhíu mày là sao.
Là chữ khó đọc, hay chứng minh sai chỗ nào?Mà càng nhíu càng sâu, một câu chứng minh thôi, sai cũng không đến mức sai quá đáng, có cần nhíu mày như vặn thành dây thừng vậy không?Diệp Tư xoay bút trên bàn, xoay một vòng, đầu bút "cạch" một tiếng gõ xuống mặt bàn, lại xoay thêm vòng nữa, lại "cạch" một tiếng, chẳng biết xoay bao nhiêu vòng, lão Mã bỗng ngẩng đầu lên nói: "Câu này Hà Tu chứng minh rất độc đáo, lúc thầy ra đề không nghĩ đến có thể dùng định lý số lớn, thật là cao kiến."
Cái trán nhăn chặt của Diệp Tư lập tức giãn ra, thở phào một hơi.Bạn cùng bàn của cậu giỏi thật đấy.
Diệp Tư khẽ nhếch môi quay sang nhìn Hà Tu.
Hắn được khen cũng chẳng biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu: "Cách chứng minh thông thường em từng làm trong huấn luyện thi đấu, nhưng bước quá nhiều, lần này chủ yếu tranh thủ thời gian."
Chà, chà, nghe đi, "tranh thủ thời gian" cơ đấy.Diệp Tư thỏa mãn thở dài, mạnh thật.Tống Nghĩa gật gù: "Tôi cũng không nghĩ ra có thể dùng 'định lý cây lớn', đến tôi chắc cũng chỉ dùng 'định lý cỏ nhỏ' thôi."
Hồ Tú Kiệt trừng cậu ta: "Vai trò bình luận viên của em đến đây có thể kết thúc rồi."
Lão Mã nâng niu lật qua lật lại bài của Hà Tu, gật đầu liên tục: "Thật không ngờ đề lần này vẫn chưa chạm tới ranh giới kiến thức của Hà Tu, thầy thật sự mở mang tầm mắt, cũng thật sự rất phấn khích."
Hà Tu nghe vậy thì thành thật lắc đầu: "Gần như đã là cực hạn của em rồi, câu điền chỗ trống kia về hàm phức em nghĩ khá lâu, chỉ lờ mờ nhớ đã thấy trong quyển toán nào đó, cũng có chút đánh cược may rủi."
"Đó chính là sự tích lũy thường ngày của học thần."
Lão Mã cười nói, rồi quay sang Diệp Tư, "tuy câu chứng minh của Diệp Thần viết hoàn toàn bịa bậy, nhưng những câu trước đều đúng cả.
Kỳ thi đại học của tỉnh ta ít khi ra đề chứng minh định lý, nên cũng không sao, nếu em hứng thú thì về để Hà Tu giảng lại cho em."
Diệp Tư gật đầu: "Được ạ.
Vậy bọn em về được chưa?"
"Chỉ chăm chăm mong xong việc sớm thôi."
Lão Mã cười mắng, "Được rồi!
Về đi."
"Còn trận bóng rổ..."
Diệp Tư quay sang nhìn Hồ Tú Kiệt.
Cô nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại lóe lên ý cười: "Đã hứa rồi thì trả cho các em, sẽ bàn kỹ với hội học sinh, rồi thông báo thời gian cụ thể."
Khóe môi Diệp Tư cong lên: "Được ạ."
Ra khỏi phòng, hành lang cứ cách một quãng lại vang lên tiếng hò reo, lớp nào lớp nấy đều có.
Trận bóng rổ trở lại rồi, mọi người đều ăn mừng như lễ hội, lòng người sảng khoái.
Diệp Tư đan hai tay gối sau đầu, bước đi lười nhác, đi hai bước lại mệt, liền thuận tay khoác luôn lên vai Hà Tu, "Mạnh ghê, bạn cùng bàn, làm đúng hết luôn."
"Cậu cũng giỏi."
Hà Tu liếc nhìn cậu một cái, "Câu hàm phức đó rất khó xử lý, miền tích phân của đường cong cậu lấy thế nào?"
"..."
Diệp Tư buông tay khỏi vai hắn, từ từ đứng thẳng, "À."
Tên này hỏi cái vượt quá tầm hiểu biết của cậu rồi.Diệp Tư ngừng một lát, Hà Tu lại hỏi: "Từ 0 đến 1?"
"Đúng."
Diệp Tư lập tức gật đầu, "Làm xong là quên ngay...
Thôi, đừng dò đáp án nữa, không mệt à."
Hà Tu gật đầu."
Cậu về nhà mừng sinh nhật mẹ có vui không?"
Diệp Tư hỏi.Hà Tu nghe vậy hồi lâu không nói.
Diệp Tư vốn chỉ định chuyển chủ đề, nhưng nhận ra có gì đó lạ, quay đầu sang thì thấy hắn đang nhíu chặt mày."
Cãi nhau à?"
Diệp Tư hít một hơi."
Không hẳn."
Hà Tu quay mặt nhìn ra cửa sổ, giấu đi cảm xúc trong mắt, "Chỉ là có chút bất đồng thôi."
Diệp Tư còn đang lưỡng lự có nên hỏi tiếp không, thì hai người đã đi tới cửa lớp.
Cửa lớp "bang" một tiếng bật tung, một quả pháo khổng lồ xông thẳng ra, Diệp Tư chưa kịp phản ứng thì hai chân đã rời khỏi mặt đất."
Má ơi."
Diệp Tư trên không tung một cước đá vào La Hán, "Bị bệnh à, thả tôi xuống!"
La Hán dựa vào chiều cao một mét chín tư, cố sức nhấc bổng cậu lên, nước mắt rưng rưng, "Tôi thay mặt toàn thể cán sự thể dục khối 12 quỳ lạy Diệp Thần, cảm ơn Diệp Thần!
Trận đấu bóng rổ!!"
Cả hành lang lập tức náo loạn, loạt cửa lớp bật mở, đầu người lố nhố thò ra, quen hay không quen đều gào theo:"Cảm ơn Diệp Thần!"
"Diệp Thần, bóng rổ cùng đăng ký nhé!
Cùng ra sân nha!"
"Diệp Thần, tôi nhường cậu hai quả!"
Diệp Tư trên không gào lên giận dữ: "Nhường cái trứng ấy!
La Hán mau thả tôi xuống, điên rồi à..."
Chu Hải Xuyên từ lớp phía cuối hành lang đi ra, sừng sững như một cái cây to đứng đó, nhìn Diệp Tư hồi lâu, rồi giơ nắm đấm đập hai cái vào ngực.Diệp Tư nghĩ thầm, ông tướng này học cách bày tỏ lòng biết ơn từ khỉ đột chắc?Không được Diệp Tư đáp lại, Chu Hải Xuyên dừng một chút, rồi lại lặp lại động tác đó."
Đều thần kinh cả rồi."
Rốt cuộc hai chân Diệp Tư cũng chạm đất, cáu kỉnh vuốt phẳng áo bị nhăn, "Ai về lớp nấy đi!
Muốn chọc Hồ Tú Kiệt ra hủy trận thêm lần nữa à?"
"Diệp Thần."
Chu Hải Xuyên chỉ vào cậu từ phía bên kia hành lang, "Từ giờ, thành viên đội bóng rổ đều là anh em ruột của cậu, có chuyện cứ nói."
"Bày mấy trò linh tinh."
Diệp Tư nổi da gà, xoay người bước nhanh về cửa sau lớp mình, "Tôi cần nhiều anh em ruột thế làm gì, có bệnh à."
Hà Tu đi sau, hai tay đút túi quần, những người xông lên ôm Diệp Tư đều tự động giữ khoảng cách với hắn.
Hắn chỉ đứng nhàn nhạt ngoài rìa, nhìn Diệp Tư bị ép buộc cuốn vào cảnh náo loạn.Diệp Tư vô tình quay đầu, bắt gặp ý cười nhạt trong mắt hắn, trong lòng bỗng rung lên một cái.Đổi "thi đấu giải đề" sang "trận bóng rổ" vốn là chủ ý của Hà Tu, nhưng tất cả sự nhiệt tình lại đổ hết lên người cậu.
Hà Tu vẫn thế, quen được mọi người tự động bỏ qua, dường như hắn cũng hưởng thụ trạng thái ấy.Ai ai cũng cho rằng học thần không hòa đồng, kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng chỉ có cậu từng thấy mặt sáng sủa sinh động của hắn, còn biết cả những tật xấu thói quen nhỏ lặt vặt kia.Trên đường đi gặp công chúa, vô tình băng qua cánh đồng lúa mạch.
Bước qua rồi, thấy mặt trời lười nhác treo trên cao.Chà, chà.Cuối cùng Diệp Tư cũng vượt bao nhiêu khó khăn mới chen được về chỗ ngồi, thở phào, lôi quyển vở ghi chép của Hà Tu từ trong cặp ra."
Trả cậu này."
Diệp Tư nói, "Tôi in thêm một bản rồi, cậu không để ý chứ?"
Hà Tu gật đầu: "Nếu cậu cần, những vở khác của tôi cũng có thể đưa hết cho cậu, dù sao tôi cũng không dùng, cậu cứ giữ."
Tiểu Béo phía trước bỗng quay đầu: "Học thần, tôi cũng muốn!
Có toán không?"
Hà Tu liếc cậu ta một cái: "Không có."
"Thế tiếng Anh thì sao?"
Tiểu Béo vẫn không chịu bỏ cuộc."
Cậu học tiếng Anh còn cần vở ghi à?"
Hà Tu vừa cúi đầu lục ngăn bàn vừa bình thản hỏi ngược."
Không cần à..."
Tiểu Béo gãi đầu, hơi tiu nghỉu, "Tôi thấy cũng cần thiết mà..."
Chờ cậu ta quay đi, Hà Tu lấy ra từ ngăn bàn hai cuốn vở, một dày một mỏng, đưa cho Diệp Tư.Vở toán và vở tiếng Anh.Diệp Tư mím môi để không bật cười, chỉ khe khẽ thốt ra hai chữ không rõ ràng: "Cảm ơn."
Chờ lớp yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu đọc sách, học bài, Diệp Tư mới cúi xuống xé tờ giấy, viết một dòng đẩy sang cho Hà Tu:"Ở nhà cậu bất đồng chuyện gì?"
Ngòi bút Hà Tu dừng lại, rồi viết: "Nguyện vọng thi."
Nguyện vọng?
Diệp Tư kinh ngạc nhìn hắn.
Mới lên lớp 12 thôi mà, đã bàn đến nguyện vọng thi rồi?Hà Tu hạ giọng: "Ba mẹ muốn tôi học kinh tế tài chính, sau này làm ngân hàng.
Tôi thấy cực kỳ nhàm chán."
"Chán thì đăng ký cái cậu muốn, đâu phải là..."
Diệp Tư nói nửa chừng thì chợt nhận ra, nhướng mày: "Cậu chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của ba mẹ à?"
Hà Tu im lặng một lúc, rồi gật đầu.Đúng là một đứa con ngoan.
Diệp Tư vẽ một con thỏ nhỏ trên giấy, kéo mũi tên chỉ sang bên cạnh, viết thêm ba chữ: "Học thần ngoan."
Khóe môi Hà Tu khẽ cong, cười không tiếng.
Diệp Tư lại viết tiếp thêm một hàng chữ: "Cậu muốn học ngành gì?"
Hà Tu viết: "Kiến trúc."
Hắn vốn nghĩ Diệp Tư sẽ chẳng có phản ứng gì, dù sao đây cũng là ngành nghe khá bình thường, chẳng cao sang gì hơn kinh tế tài chính.Ai dè mắt Diệp Tư sáng rực, lia bút viết ngay: "Xây lâu đài?
Tặng công chúa của cậu à?"
Ánh mắt đen dừng lại trên hàng chữ ấy một lúc lâu, sau đó Hà Tu đưa tay qua, ngòi bút chậm rãi lướt trên giấy: "Nếu công chúa muốn, thì xây."
Chà chà chà.Diệp Tư nhanh như chớp rút tờ giấy về, gấp lại nhét vào ví, cười hí hửng: "Đoạn đối thoại tuổi dậy thì ngốc nghếch này nhất định phải giữ lại.
Sau này cậu làm kiến trúc sư hàng đầu thế giới, đừng quên bỏ ra năm triệu mua lại lịch sử đen của mình nhé."
Ý cười lan trong mắt Hà Tu: "Nếu không có năm triệu, thì xây một lâu đài để trừ nợ."
"Với cái IQ này, sao cậu thi giỏi thế nhỉ."
Diệp Tư cười đến suýt kinh động người ngồi trước, lại hạ thấp giọng: "Tôi nói cái loại cổ điển kiểu châu Âu có cả trang viên, dù xây ở thị trấn hẻo lánh cũng chẳng rẻ như vậy đâu."
Hà Tu chỉ cười, không nói gì, cúi đầu lấy máy chơi game ra.Đợi Diệp Tư cười xong, lại cúi đầu học tiếp, Hà Tu mới hơi xoay góc máy game, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của cậu.Quyển vở ghi tổng hợp khoa học tự nhiên đưa cho Diệp Tư mượn, cậu không động đến phần bài khó hóc búa phía sau, mà chỉ lật đi lật lại phần hệ thống kiến thức cơ bản.
Nét mặt rất nghiêm túc, kiểu thực sự nhập tâm.
Nếu là tuần trước, Hà Tu chắc sẽ nghĩ cậu đang diễn trò, nhưng giờ lại cảm thấy không hẳn.Câu hàm phức ấy, miền tích phân đường cong là từ -1 đến 1, chứ không phải 0 đến 1.
Hắn cố ý nói sai, vậy mà Diệp Tư gật đầu không chút do dự.
Hơn nữa lúc hắn hỏi, vẻ mặt kinh ngạc mơ hồ của Diệp Tư cũng không giống như đang giả vờ.Hà Tu khẽ thở ra, trong đầu gọi BB."
Diệp Tư rốt cuộc là thế nào."
Hà Tu hỏi, "Đừng nói với tôi là quỹ đạo đời thay đổi, cậu ấy đâu thật sự trở thành học thần."
BB nhỏ giọng đáp: "Thế thì tôi cũng không biết, tôi chỉ phụ trách cậu thôi, học thần à."
"Là không biết, hay không thể nói?"
Hà Tu nhạy bén hỏi, "Cậu ấy không phải học thần thật, nhưng lại có thể tùy miệng nói ra đáp án, rất có thể có thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó giúp đỡ."
"Tôi thật sự không biết."
Giọng BB càng nhỏ, "Cậu muốn báo cáo cậu ấy à?"
"Tất nhiên là không."
Hà Tu nhíu mày, "Bạn cùng bàn của mình, báo cáo làm gì.
Tôi chỉ muốn hiểu cậu ấy thêm chút thôi."
BB không đáp.
Hà Tu thở dài rồi lại hỏi: "Đúng rồi, từ lúc quay lại đến giờ, cuộc đời tôi có thay đổi gì không?"
Cuộc cãi vã với cha cuối tuần khiến hắn thấy hơi khó chịu.
Ở kiếp trước, tận tới trước kỳ thi đại học hắn cũng chưa từng cãi lại ý ba mẹ, cho dù biết bản thân chẳng thích tài chính, vẫn chọn tạm thời nghe theo, cho tới khi BB nói hắn cả đời chỉ làm nhân viên ngân hàng, lúc đó hắn mới sững sờ hối hận.Nhưng dù đã quyết tâm không nhượng bộ nữa, khi nghe thấy lời trách móc giận dữ của ba, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ, hắn vẫn cảm thấy trong lòng bị kéo căng, không chỉ phiền muộn, mà còn là một mảng hỗn loạn tràn ra.Tâm trạng rối rắm suốt hai ngày, mãi tới khi vừa rồi quay lại trường, thấy Diệp Tư ở chỗ ngồi xoay bút nghịch, hắn mới thấy lòng mình ổn định lại.BB lần này giọng điệu lại rất kiên định: "Quỹ đạo số mệnh đã xảy ra lệch hướng."
Trong lòng Hà Tu bỗng thấy nhẹ nhõm: "Bắt đầu từ lúc tôi nói 'không' với bọn họ sao?"
"Còn sớm hơn."
BB ngừng lại một chút, "Rất rất sớm.
Cả việc cậu hôm qua nói 'không' cũng là định mệnh nằm trong quỹ đạo mới này."
Tiếng chuông tan học buổi tự học tối vừa vang, Diệp Tư – người đã chuẩn bị sẵn sàng thu dọn sách vở, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
Hà Tu cũng đã nhận được ám hiệu từ trước, xách cặp đi ngay.
Lão Tần vừa từ ngoài đi vào, định dặn dò chuyện chạy thể dục sáng tuần sau, kết quả phát hiện hai đứa ngồi cạnh cửa sau đã biến mất."
Hú..."
Diệp Tư nhìn hành lang vắng tanh đầy mãn nguyện: "Hoàn hảo, tránh được đám đông rồi."
Hà Tu cười nói: "Không ngờ cậu lại không thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mọi người dành cho mình."
Diệp Tư loạng choạng hai bước trên bậc thang, sau đó quen tay khoác vai hắn, khẽ rít một tiếng: "Tôi đã nói rồi mà, lần sau nói mấy lời kiểu đó phải báo trước cho tôi chứ?"
"Hình như cậu từng nói vậy thật."
Hà Tu nhếch môi, "Nhưng tôi chọn quên."
Diệp Tư trừng mắt hắn, Hà Tu lại nói: "Cho tôi chút nhân quyền đi, Diệp Thần.
Người ta còn muốn xây cả lâu đài cho cậu, chẳng lẽ không cho phép tôi tùy hứng khen ngợi bạn cùng bàn của mình à?"
Diệp Tư nhịn không được bật cười, ôm lấy cổ hắn sát vào người: "Ghê gớm ha."
Buổi tối vẫn là cả bọn "đại đội lưu manh" kéo nhau đi tắm.
Diệp Tư tắm xong, người còn mang hơi nước, đứng dưới giường thay đồ.Mấy ngày đầu mới ở ký túc xá, cậu còn ngại, luôn chờ lúc không ai để ý mới thay.
Vậy mà mới qua một cuối tuần, cậu đã lập tức mặt dày, vừa nhủ thầm trong lòng 'đàn ông con trai không cần giữ thể diện quá', vừa nhanh chóng kéo áo thun ra, rồi lại cúi đầu cởi quần, lục tủ lấy quần ngủ mặc vào.Hà Tu vốn đang ngồi trên giường chơi game, không ngờ bất cẩn vung tay làm máy chơi game bay ra ngoài."
Á!"
Ôn Thần đang nằm giường bên học thuộc lòng bảng nguyên tố hóa học, bị máy game rơi trúng bụng, suýt ói luôn cả cơm tối.
Cậu ta ôm máy chơi game quay đầu: "Học thần làm gì thế?"
Hà Tu dựa lưng vào tường, khép mắt.Ôn Thần ngẩn ra: "Học thần, không phải cậu bị hạ đường huyết đấy chứ...
Má ơi, vừa có tin đồn ở Cửu Trung có người học suốt đêm rồi ngất xỉu, đừng nói học thần nhà ta cũng nằm luôn đấy nhé."
Thẩm Lãng nghe xong bỏ tạ xuống, do dự: "Nhưng học thần nhà của chúng ta ngất vì lý do gì nhỉ, chơi game mệt à?"
Ôn Thần nghe vậy cũng chần chừ, định mở miệng, thì Diệp Tư – vừa mặc quần ngủ xong, đã leo lên thang: "Để tôi xem."
Vì học đêm trong phòng tự học có hơi lạnh, cuối tuần này Diệp Tư cố tình mang từ nhà lên một bộ đồ mặc ở nhà mùa đông, áo dày có mũ trùm.
Đây là quà Tết của dì cậu mua cho, nền trắng in đầy Pikachu vàng, quần ngủ sau mông còn có hình một con Pikachu đang chu mỏ phóng điện.Tuy có hơi trẻ con, nhưng Diệp Tư từ nhỏ đã thích Pikachu, nhìn thấy nó thì cậu miễn cưỡng gác cái "oai phong đại ca" sang một bên để mặc."
Sao thế bạn cùng bàn?"
Diệp Tư đứng trên bậc giường của Hà Tu, ghé sát: "Mỏi mắt à?"
Hà Tu khẽ ừ, đưa tay xoa mắt hai cái: "Có lẽ vậy."
Diệp Tư thở dài: "Đã bảo cậu chơi game phải có chừng mực rồi.
Để tôi lấy thuốc nhỏ mắt cho, tôi có để một lọ nhỏ dưới gối."
Cậu nói rồi từ thang giường Hà Tu nhảy sang thang giường mình.
Hà Tu mở mắt, thấy nửa thân trên của thiếu niên.
Làn da Diệp Tư trắng trẻo, phủ một lớp ánh sáng mỏng.
Khi cậu với tay tìm lọ thuốc, xương bả vai khẽ động, đường sống lưng đẹp đẽ kéo dài xuống.Hà Tu quét mắt một vòng, liền đạp ngay vào mắt một con Pikachu.Khóe miệng Hà Tu run run, cuối cùng không nhịn được cười lăn trên giường.Diệp Tư cầm thuốc nhỏ mắt, ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy Hà Tu cười đến gập cả người, học thần chưa từng cười sảng khoái như vậy, suýt nữa đập gối che mặt."
Sao thế?"
Diệp Tư khó hiểu, "Không phải mỏi mắt à?"
Sau lưng bất chợt vang lên hai tràng cười.
Thẩm Lãng ném luôn quả tạ "rầm" một tiếng, cùng Ôn Thần cười ngặt nghẽo, cười đến mức cả hai chiếc giường đối diện rung lắc."
Diệp, Diệp Thần..."
Ôn Thần vừa lau nước mắt vừa giơ ngón cái: "Tuyệt đỉnh!"
"Cười chết tôi rồi."
Thẩm Lãng ôm đầu, "Diệp-kachu, đỉnh thật!"
"Gì chứ..."
Diệp Tư nhíu mày, "Hai người các cậu!
Câm miệng cho ông!"
Ôn Thần và Thẩm Lãng vội ngậm miệng, nhưng lát sau Thẩm Lãng cúi đầu lại "phụt" cười, Ôn Thần nhát hơn không dám cười, chỉ dám véo mạnh đùi mình."
Diệp-kachu."
Hà Tu cúi đầu, vừa cười vừa nói: "Đừng chĩa Diệp-kachu của cậu vào tôi, tôi chịu không nổi đâu."
"Lắm chuyện thế!"
Diệp Tư nổi cáu, "Ba thằng đàn ông các cậu chưa từng thấy Pokémon à?
Cho cậu!
Nhỏ vào mắt đi!"
Cậu ném lọ thuốc vào lòng Hà Tu, tức tối tụt xuống thang."
Bệnh gì thế không biết."
Diệp Tư lầm bầm, kéo áo ngủ chui vào, rồi nhìn gương dán trong tủ quần áo.Đại ca Diệp Thần, cho dù mặc bộ đồ ngủ Pikachu, cho dù trên mũ còn có hai cái tai Pikachu, mái tóc vẫn dựng ngược, ánh mắt vẫn sắc bén, trán như khắc chữ "hung"."
Rầm!"
Diệp Tư đóng cửa tủ, lạnh lùng: "Phải chờ tôi lần lượt xử từng đứa, mấy người mới biết trong ký túc này ai là đại ca hả."
"Không cần xử đâu, cậu chính là đại ca."
Thẩm Lãng ôm quyền, "Tiểu đệ xin bái kiến."
Ôn Thần cũng vội học động tác, nghiêm túc hành lễ.
Diệp Tư hừ hai tiếng, rồi bất ngờ quay đầu.Hà Tu ngồi mép giường, cúi đầu nhìn cậu, khóe môi cong cong, nhìn hồi lâu mới khẽ ừ: "Đại ca."
Trong lòng Diệp Tư bỗng ngứa ngáy, cậu hắng giọng, kéo ghế ngồi xuống bàn.Còn một tuần nữa là kỳ thi phân lớp, ai cũng căng thẳng.
Ôn Thần nằm trên giường làm toán bằng điện thoại, ngay cả Thẩm Lãng cũng vừa nâng tạ vừa đọc văn cổ."
Băng tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt,..."
Thẩm Lãng dừng lại hỏi Ôn Thần: "Câu tiếp là gì ấy nhỉ?"
Diệp Tư đang viết phương trình hóa học, nghe thấy liền thầm nhẩm: "Ngưng tuyệt bất thông thanh tạm hiết."
"Ngưng tuyệt bất thông thanh tạm hiết."
Ôn Thần nhìn điện thoại, "Lãng ca, cậu đừng học Tỳ bà hành nữa, khả năng thi không cao đâu, đọc thêm Xích Bích Phú đi."
"Ồ."
Thẩm Lãng bỏ tạ, lật sách văn trên đầu giường, tìm Xích Bích Phú, lại lẩm nhẩm đọc.Hà Tu đặt máy chơi game Ôn Thần vừa đưa lên, lặng lẽ nằm bên mép giường nhìn xuống.Diệp Tư cắm cúi viết tiếp đoạn thơ vừa rồi ra giấy, bút viết rất nhanh, rất ẩu nhưng trôi chảy, viết liền cả những câu khó nhớ nhất rồi mới dừng, thở phào, lại lấy tờ mới tiếp tục viết phương trình hóa học.Hà Tu điềm tĩnh ngồi trở lại, tắt máy chơi game: "Có vẻ chuông sắp reo rồi."
Thẩm Lãng lập tức ngáp một cái: "Cuối cùng cũng xong, đại ca đi tắt được không?"
"Ngay đây."
Diệp Tư cau mày, ở vế phải của phương trình thêm hai con số, nhanh chóng kiểm tra cân bằng nguyên tử, xong xuôi mới thở phào, đẩy vở ra: "Tôi đi tắt đèn."
Vừa tắt đèn, đóng cửa, leo lại giường thì chuông tắt đèn reo.
Diệp Tư ngoan ngoãn đắp chăn nằm xuống, nhỏ giọng hỏi Hà Tu: "Cậu còn chơi game không?"
"Không, buồn ngủ rồi."
Hà Tu đáp."
Vậy ngủ nhanh đi.
Ngủ ngon, bạn cùng bàn."
"Ngủ ngon..."
Hà Tu dừng một chút, "Đại ca."
Diệp Tư sung sướng bật cười khẽ, vươn tay vỗ vào gối hắn qua thanh chắn.Hà Tu nhắm mắt, khóe môi cong lên: "Trong ba đàn em của ký túc, đại ca chỉ sủng một mình tôi thôi à?"
"Ngủ mau đi!"
Diệp Tư vừa cười vừa ho, lật người sang bên.Trong chăn, Hà Tu liếc đồng hồ, mới qua 12 giờ.Hắn nhắm mắt, thả nhẹ hô hấp, âm thầm đếm giây.
Khoảng mười phút sau, phía Thẩm Lãng vang tiếng ngáy nhỏ, Ôn Thần mê man lẩm bẩm gì đó, thì ngay trên đầu, giọng Diệp Tư nén thật thấp truyền xuống."
Bạn cùng bàn..."
Hà Tu cố gắng thả nhẹ nhịp thở.Diệp Tư cựa mình, bò dậy, tay bám vào lan can giường thò đầu nhìn xuống: "Hà Tu..."
"Ba la la tiểu ma tiên?"
Hà Tu dưới chăn dùng sức véo mạnh đùi mình, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhắm mắt, lồng ngực phập phồng đều đặn.Diệp Tư ngồi dậy, thở phào một hơi, rồi lật người lạch cạch nhảy xuống giường.Hà Tu cố nhịn không động, chờ một lúc thì nghe dưới gầm giường vang lên tiếng mở khóa kéo cặp sách, sau đó là tiếng lục lọi giấy tờ.Hà Tu cảm thấy trong chăn sắp nóng đổ mồ hôi, rất muốn trở mình nhưng lại sợ làm Diệp Tư phát hiện, đành cố gắng chịu đựng.
Nhưng Diệp Tư lật tới lật lui mãi không xong, lách cách cả buổi, động tác càng lúc càng mạnh bạo.Cậu ấy rốt cuộc đang tìm môn nào vậy?
Hà Tu thầm thắc mắc."
Vãi."
Diệp Tư nhỏ giọng tự lẩm bẩm: "Tên này, đề Vật lý quan trọng thế mà cũng không mang về."
Đề Vật lý?Ồ, lúc chơi game thì Hồ Tú Kiệt đi ngang cửa sau, khi đó đề Vật lý vẫn đặt ở dưới máy chơi game.
Hà Tu cúi xuống cất máy, tiện tay gập tờ đề nhét vào túi nhỏ phía trước cặp rồi quên luôn.Hà Tu trong lòng ngứa ngáy, rất muốn thò đầu ra nhắc Diệp Tư một tiếng, nhưng lại ngại, sợ hù người ta hoảng.Đến lúc này hắn mới nhận ra, lần trước nửa đêm Diệp Tư sợ ma thì là thật, nhưng chuyện đi vệ sinh thì là giả.Khả năng cao lần đó cũng lén lấy bài tập đi học đêm, kết quả bị bắt quả tang nên vội vo giấy nhét vào túi.Diệp thần à...Diệp Tư lục tung cả cặp sách Hà Tu, còn giơ lên soi dưới ánh trăng.
Hà Tu trên giường cố nén cười đến suýt nổ tung.
Cuối cùng chờ đến khi Diệp Tư bỏ cuộc, lẩm bẩm vài câu, lấy tạm một tờ Toán với một tờ Ngữ văn rồi rón rén đi ra ngoài.Hà Tu ngồi dậy lặng lẽ, nhìn theo cái bóng đầy Pikachu ôm bài tập của mình chạy đi.Ngoài hành lang, đèn cảm ứng sáng lên rồi lại tắt.
Đợi người kia đi xa, Hà Tu mới khẽ thở ra, trong đầu gọi "BB".Lần này, hắn không hỏi gì nữa."
Diệp Tư cũng là người trọng sinh.
Cho dù không phải trọng sinh, thì chắc chắn cũng nhận được sự giúp đỡ nào đó vượt ngoài khoa học."
Hà Tu bình thản nói: "Hôm nay tôi đã soát lại toàn bộ đề làm cùng cậu ấy.
Ngoài những bài trong ngân hàng đề, còn có cả đề khó do thầy Lão Mã tự biên soạn chưa kịp phát hành, vậy mà cậu ấy đều đưa ra đáp án chuẩn ngay tại chỗ.
Nhưng thực tế vẫn là học sinh kém, ngay cả kiến thức cơ bản, cân bằng phương trình hóa học cũng phải học lại từ đầu."
Trong đầu không có tiếng trả lời, nhưng Hà Tu cảm nhận được BB vẫn ở đó.
BB càng im lặng, hắn càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.Nụ cười bị Diệp "Pikachu" chọc ra vừa nãy đã biến mất, một cơn bất an vô cớ dâng lên.
Hắn khép mắt, khẽ nói trong đầu: "Vậy nếu cậu ấy cũng trọng sinh, tôi có thể biết lý do không?"
BB ngập ngừng rồi mới nói: "Thực sự đừng hỏi tôi."
"Cậu không thể nói?"
Hà Tu dừng lại, "Ngầm chấp nhận suy luận của tôi, nhưng không thể chủ động cho đáp án?"
BB lại im lặng.Một lúc lâu sau, Hà Tu mới thở dài, mò mẫm xuống giường.
Đi được hai bậc thang, hắn lại thò tay dưới gối, lôi ra chiếc máy chơi game rồi cầm theo."
Cậu định đi đâu?"
BB hỏi.Hà Tu điềm tĩnh ôm máy game bước ra ngoài: "Đi dạo một chút."
Đêm nay phòng tự học suốt đêm chẳng có ai.
Thực ra Diệp Tư đã lén đến đây học một tuần rồi, rất hiếm khi gặp người.
Lúc mới nghỉ hè thì còn vài người hăng máu, nhưng cũng chỉ duy trì hai ngày.
Giờ ban ngày bài vở nặng, tối lại thêm bốn tiết tự học, về phòng ai cũng mệt lả chỉ muốn ngủ, hơn nữa còn tận hơn ba trăm ngày mới thi đại học.Diệp Tư thở dài, kiểm tra cửa ra vào đã đóng chặt, chắc chắn trong phòng không có ai rồi mới trải đề ra làm.Hệ thống "Sa Điêu" này thật ra cũng có ưu điểm: trong đầu luôn có đáp án chuẩn, nên nếu tự giải mà sai thì biết ngay, lập tức quay lại từ đầu.
Nếu vẫn không hiểu thì lại xem cách giải của Hà Tu, dần dần hiệu quả tự học cũng khá cao.Trong phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy sột soạt.Kỳ thi phân lớp sắp tới, việc quan trọng nhất trước mắt là phải nghĩ cách ở lại lớp 4.
Ngoài phần trắc nghiệm, quan trọng nhất chính là các bài tự luận Toán và Lý, mỗi câu đều điểm cực cao, chỉ cần làm được thêm hai ba câu so với lần trước thì giữ top 50 cũng không khó.Diệp Tư hiện tại định tập trung vào Toán, vì có vài dạng câu hỏi kiến thức cố định, dễ chuẩn bị như: một câu xác suất, một câu đạo hàm, và một bài bất đẳng thức trong phần tự chọn – đều có thể ôn gấp để kiếm điểm.Trên đề mấy câu tự luận, cậu đều chỉ hiểu lơ mơ, có ý tưởng chung nhưng làm một lúc lại kẹt ở đủ chỗ kỳ quặc.
Diệp Tư sẽ bấm giờ, kẹt quá 5 phút thì lập tức xem đáp án của Hà Tu, tuyệt đối không cố chấp vô ích.Hôm nay "học thần" viết cách giải chi tiết hơn hẳn trước, nhiều chỗ thậm chí Diệp Tư thấy mình sẽ lược bỏ, Hà Tu cũng viết từng bước đầy đủ kín cả một trang giấy, khiến nhìn vào mà thấy choáng.Diệp Tư ngẩn người nhìn đề khá lâu, sau đó mới mò tìm đúng bước mình bị kẹt rồi tiếp tục.Vừa làm vừa nghĩ bụng, rốt cuộc Hà Tu bị gì vậy?Do thắng ở "đấu đề" nên tâm trạng quá tốt, hay do cãi nhau với ba mẹ nên chịu kích thích...Nghi vấn này quấy nhiễu Diệp Tư suốt ba tiếng, mãi đến khi cậu làm xong một đề Toán cả hai mặt giấy.
Lắc lắc cổ, cậu cầm bài Ngữ văn của Hà Tu muốn xem sơ qua thì lại sốc thêm lần nữa.Hà Tu vốn khá lười, thường đề văn chỉ viết dàn ý và mấy dẫn chứng, nhiều nhất một hai trăm chữ, chẳng thành bài văn.
Nhưng hôm nay lại khác, không biết lúc nào trong tiết tự học hắn đã viết hẳn một bài tám trăm chữ hoàn chỉnh, còn ghi chú cả lập ý và quá trình tư duy bên cạnh."
Đề tài 'Điền Kỵ đua ngựa' thoạt nhìn trừu tượng, nhưng thực ra rất mở."
Diệp Tư khẽ đọc: "Có thể hiểu là thắng bằng sự bình tĩnh, lấy trí thắng sức; cũng có thể hiểu là trong đời người biết phát huy sở trường hợp lý; thậm chí có thể mở rộng bàn về chiến lược.
Quan trọng là xoay quanh một góc độ, dẫn chứng hợp lý, kết hợp thời sự, phân tích sâu.
Làm được vậy thì ít nhất 48 điểm, nếu cấu trúc rõ ràng thì trên 50 cũng không khó."
"Ồ."
Diệp Tư lắc lắc bài của Hà Tu, "Xem ra học thần đã tự tẩy não mình một trận, tin rằng lần sau phân lớp có thể ngóc đầu ở môn văn."
Nhưng những chú giải này quả thật cũng gợi ý cho Diệp Tư không ít.
Cậu nhìn đồng hồ, 03:05, bèn vội vàng viết dàn ý và suy nghĩ của mình, rồi thu dọn đề để về ngủ.Trước khi đẩy cửa phòng tự học, Diệp Tư hơi khựng lại.Từ lần bị Tống Nghĩa hù, vốn chẳng sợ ma lắm mà giờ lại càng nhát hơn.
Mỗi đêm đi về đều thấp thỏm, có lúc còn phải chạy một mạch về phòng ký túc.Đường đường là "Đại ca" của trường, thế mà lại nhát gan như vậy, may là không ai thấy.Diệp Tư âm thầm cổ vũ bản thân, lấy dũng khí rồi đẩy cửa.Đèn cảm ứng ngoài hành lang bật sáng, bước chân cậu khựng lại, thoáng thấy đèn nhà vệ sinh bên cạnh cũng sáng.
Ngoảnh lại thì thấy Hà Tu đang rửa tay bên trong, qua gương nhìn thấy cậu, hơi nhướng mày kinh ngạc: "Cậu cũng ra ngoài à."
"À."
Diệp Tư lùi về sau một bước, né khỏi tầm nhìn trong gương, vo tròn bốn tờ giấy nhét vào mũ áo ngủ sau gáy, rồi bước ra nói: "Tôi... hơi mất ngủ, ra đi dạo."
"Vậy à."
Hà Tu nhếch môi cười, "Lúc xuống giường vội quá, còn chưa phát hiện cậu không nằm trên giường."
Nghe vậy Diệp Tư thở phào: "Đã gặp nhau rồi, cậu chờ tôi đi vệ sinh cái, rồi cùng về."
Hà Tu gật đầu, dựa vào bồn rửa tay nhìn cậu: "Cậu bị Tống Nghĩa dọa, nên sợ ma hả?"
Diệp Tư hừ một tiếng: "Tôi không sợ ma, tôi sợ bọn ngu.
Tôi lười nói với nó luôn..."
Vừa nói vừa đi vào trong, mới kéo quần xuống thì nghe bước chân Hà Tu đi ra."
Tôi đợi ngoài kia."
Hà Tu nói."
Được thôi."
Diệp Tư hờ hững đáp, tập trung "giải quyết".Cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng mặt dày, đến mức lén lấy bài tập suýt bị bắt mà vẫn có thể tỉnh bơ nhét giấy vào mũ, không chỉ không bị phát hiện còn kéo người ta đứng chờ mình đi vệ sinh.Nhưng tình cờ gặp cũng tốt, nếu không cậu thật sự chẳng dám tới, thường là nhịn tới sáng hôm sau.
Không quá khó chịu nhưng cũng phiền.Xong xuôi, Diệp Tư ra ngoài rửa tay, thấy Hà Tu tựa cửa chơi máy game.
Diệp Tư xoa xà phòng thì cau mày: "Cậu đi vệ sinh mà cũng mang máy chơi game theo làm gì?"
"À."
Hà Tu lập tức tắt máy: "Thì..."
Diệp Tư nheo mắt nghi ngờ, ánh mắt lướt qua, bất ngờ thấy dưới hành lang sau lưng Hà Tu, sát tường có một túi giấy ánh bạc.Cậu trừng to mắt: "Nửa đêm cậu trốn ra mua đồ nướng à?"
"À."
Hà Tu lộ vẻ ngượng ngùng bị bắt quả tang, do dự rồi gật đầu: "Ừ, nằm mơ thấy ăn đồ nướng, đói quá tỉnh luôn."
Diệp Tư lập tức đổi sang ánh mắt dao găm, trừng một lúc thì Hà Tu bật cười xua tay: "Thật ra tôi mua nhiều lắm, hay là cùng ăn đi?"
"Chờ câu này của cậu đấy."
Diệp Tư xoa bụng, đêm nào học xong cũng đều thấy đói, vừa đi qua mở túi vừa hỏi: "Mua những gì thế?"
Hà Tu nói: "Tất cả các loại thịt, mỗi loại hai xiên."
"Thế thì cậu ăn sao hết."
Diệp Tư liền cầm ngay một xiên gân bò cắn, vừa ăn vừa khen: "Ngon quá."
"Ừm."
Hà Tu cũng lấy một xiên, nhưng ăn rất chậm, trong khi Diệp Tư đã bắt đầu sang xiên thứ hai.Nửa đêm bụng đói mà có đồ nướng, đúng là mùi vị khác hẳn.Thịt vốn bình thường cũng trở nên mềm thơm, dai ngọt, mùi mỡ quyện hương thìa là và ớt tê cay đầu lưỡi, lại như thoáng ngửi thấy cả hơi nóng lách tách của than hồng.Xèo xèo, nổi bọt dầu, quét thêm lớp sốt, lật mặt nướng tiếp.Hai người đứng ngoài hành lang, chưa tới mười phút đã ăn sạch túi đồ nướng.
Diệp Tư ăn no đến nỗi muốn ợ, cảm giác phần thắng thuộc về mình vì ăn gấp đôi Hà Tu."
Có nghĩa khí lắm, bạn cùng bàn."
Diệp Tư vỗ vai Hà Tu, vẽ một vòng trong không khí, "Súc miệng cái rồi về ngủ thôi."
"Ừ."
Hà Tu liếc qua chiếc mũ của cậu, thấy có tờ đề thò ra sắp rơi, nhưng Diệp Tư không để ý."
Cậu súc miệng trước đi."
Hà Tu thu ánh mắt, "Tôi ra ngoài vứt rác."
"Được."
Diệp Tư gật đầu, cúi người vốc nước súc miệng.
Hà Tu khẽ đưa tay nhét lại mẩu giấy vào trong mũ.Diệp Tư súc xong, vừa đứng thẳng thì Hà Tu cũng rụt tay về.Diệp Tư nhìn cậu: "Sao còn chưa đi?"
"Đi ngay đây."
Hà Tu vui vẻ cong môi, xách túi rác quay người bước đi.----------------------Editor có lời muốn nói😀ịch cái chương gần 9800 chữ này mà tui thiệt sự sắp tầu hỏa nhập ma T_T