[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 128,757
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Hệ Thống Học Bá Lầy Lội - Tiểu Tư
Chương 39: Bạn cùng bàn!! Nhìn tôi!!
Chương 39: Bạn cùng bàn!! Nhìn tôi!!
Edit by: buoimatongngotngao______________Sáng thứ Hai, suốt cả buổi hành lang khối 12 đều tràn đầy không khí nôn nao.
Ngay cả tiếng đế giày dẫm trên sàn cũng khác thường, vội vã như tâm trí mọi người đã bay hết đến trận bóng rổ buổi chiều.Chuông trưa vừa vang lên, Diệp Tư không lập tức lao ra ngoài mà vòng qua Hà Tu mở cửa sau, nghe tiếng người ngoài hành lang chạy qua ríu rít bàn tán trận đấu."
Cậu chuẩn bị xong chưa?"
Diệp Tư nhìn Hà Tu.Hà Tu ừ một tiếng: "Cũng không có gì, chỉ đấu với lớp 12 thôi, cứ ổn thỏa vào vòng sau là được."
"Haiz."
Diệp Tư thở dài, khoác tay lên cổ hắn, "Tôi chắc đã quen với cái kiểu học bá thần thánh của cậu rồi, nghe cũng chẳng thấy gì lạ."
"Vốn dĩ đâu có gì lạ."
Hà Tu khẽ cong môi cười, "Cậu cũng phải mặc đồng phục thi đấu đấy."
"Mặc chứ."
Diệp Tư đẩy vai hắn ra xa rồi lại kéo về, "Mặc xong chụp hình chung, hài lòng chưa?"
"Hài lòng."
Hà Tu cười thẳng thắn, "Rất hài lòng."
Trận bóng rổ diễn ra lúc hai giờ chiều, sân của lớp 4 và lớp 12 nằm trong nhà thi đấu.
Ăn trưa xong vừa nằm xuống giường, nhóm chat bí mật đã réo liên hồi.Tống Nghĩa: [Các anh em đừng ngủ, mang bảng cổ vũ đi sớm chiếm chỗ nào.]Ngô Hưng: [Có gì đâu mà chiếm, ngủ đã.]Tống Nghĩa: [Nhà thi đấu có cùng lúc hai trận, bên khối Văn không thi nên đều kéo sang xem lớp 12, tổng cộng bảy lớp làm khán giả.
Chỗ ngồi đẹp chỉ có một khoảng nhỏ, nghe bảo các lớp khác cũng đi tranh chỗ rồi.]Vừa thấy chữ "các lớp khác", Diệp Tư lập tức bật dậy khỏi giường.Hai chiếc giường liền nhau rung một cái, Hà Tu ngẩng đầu nhìn: "Sao vậy?"
"Tôi ra ngoài một lát."
Diệp Tư vừa nói vừa tuột xuống thang, bước hai bậc rồi nhảy phịch xuống đất, sàn nhà cũng rung lên.Diệp Tư khẽ chửi: "Chân tôi tê rần cả rồi."
"Đi đâu gấp thế?"
Hà Tu cũng ngồi dậy, vịn lan can xuống giường, "Tôi đi với cậu."
"Không cần đâu!"
Diệp Tư vội xua tay, còn bật người nhảy lên, chưa chạm đất đã lao ra cửa.
Hà Tu hoa mắt, cảm giác như cậu đang thi triển khinh công."
Việc riêng!
Đừng theo!"
Giọng Diệp Tư vang vọng ngoài hành lang khi người đã mất hút.Cửa ký túc "rầm" một tiếng bị đóng lại.Hà Tu dừng lại giữa thang, đứng im một lúc rồi chậm rãi leo lên, nằm xuống như cũ.
Một lúc sau hắn mới từ từ xoay người, mặt quay vào tường mở to mắt nhìn trân trân."
Cái đó...ờm... học thần."
Ôn Thần khó mở miệng, "Đừng suy nghĩ nhiều."
Nói xong câu 'đừng suy nghĩ nhiều' rồi im bặt.
Câu chữ lơ lửng trong không gian, không khí trong phòng lại càng gượng gạo.Hà Tu nhắm mắt: "Ngủ đi."
"Có chuyện gì à?"
Trần Lãng tháo tai nghe, nhíu mày, "Sao dạo này trong phòng thấy lạ lạ?"
"Không có."
Ôn Thần nhỏ giọng, "Có lẽ... nóng quá, ai cũng bức bối."
Trần Lãng "à" một tiếng rồi cười phóng khoáng: "Bức bối thì uống nước mát Vương Tiểu Cát đi."
Ôn Thần bật cười, cười xong lại liếc nhìn Hà Tu.
Bên giường đối diện, thân người kia nằm thẳng tắp, cứng ngắc như khúc gỗ.Hà Tu thấy bực bội, thứ bực bội kiếp trước chưa từng trải qua.
Hắn vốn chẳng để tâm người khác, cũng chẳng dễ vì ai mà nổi giận, nhưng lúc này thực sự có chút bực.Mới đầu năm nếu Diệp Tư như vậy, hắn chắc chẳng thấy gì.
Suốt "hai năm" trước hai người vốn như nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng kiếp này khác rồi: họ từng cùng đi nghe nhạc, xem phim ma, còn cùng 'nhảy xuống sông' khi uống bia.Hà Tu bất chợt ôm chặt gối, trượt xuống một đoạn rồi lại nằm ngay ngắn.Động tác đó chẳng xua đi ngọn lửa trong lòng, ngược lại như quạt thêm luồng gió toàn oxy nguyên chất cho đốm lửa.Ngọn lửa bùng lên dữ dội.Hắn rút điện thoại, nhắn cho Diệp Tư:Hà Tu: [Cần tôi giúp không?]Diệp Tư mãi năm phút sau mới trả lời hai chữ: [Không cần.]Hà Tu: [Ừ.]Một lát nữa hắn lại nhấn: [Trưa cậu có về không?]Mười phút sau Diệp Tư đáp: [Không.]Được thôi.Tốt thôi.Lát sau Diệp Tư lại gửi: [Chiều gặp nhé.]Hà Tu hít sâu, muốn trở mình dập lửa, nhưng trong đầu thoáng qua một suy nghĩ:Trưa không về, chiều sẽ đi thẳng đến sân.Hắn bỗng sinh ảo tưởng mơ hồ, nghĩ Diệp Tư đang chuẩn bị điều gì đó bất ngờ.
Chưa chắc cho riêng hắn, có thể cho cả đội bóng lớp 4, mà hắn là thành viên của đội nên "bị giữ bí mật" cũng bình thường.Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng như nhẹ bớt, có chút ánh sáng len vào.
Nhưng Hà Tu nhanh chóng tự cảnh báo không được ảo tưởng, kẻo chiều ra sân phát hiện Diệp Tư chẳng chuẩn bị gì, hoặc tệ hơn, "việc riêng" còn chưa xong, người không đến, thì trận đấu coi như hỏng.Hăn hít sâu, cố gắng thả trống đầu óc, nhắm mắt lại."
Ê ê ê!
Làm gì đó!"
Diệp Tư chỉ mấy nam sinh lớp bên đang định dựa leo qua lan can sang địa bàn lớp 4, tiếng quát vang dội đến cả khung rổ cũng rung: "Các cậu làm gì!
Cút mau!
Tôi đến chiếm chỗ mà các cậu cũng dám tranh à?"
Vài "con khỉ" trên lan can giật mình, không phải sợ mà là bị tiếng quát chấn động.Diệp Tư cũng hơi hoảng vì tiếng mình quá to, ngẩng nhìn trần nhà hít một hơi."
Trời, âm thanh vòm 3D tăng cường ghê."
Tống Nghĩa cười đến đứng không vững, cười xong lại nghiêm mặt chỉ bên kia: "Uống nước nhớ nguồn nhé, trận đấu này mấy 'các ba' lớp 4 mang về cho các cậu đấy!
Còn dám tranh địa bàn của ba mình, còn nhân tính không?"
Đợi đám ngươid kia leo xuống đi mất, Diệp Tư mới hừ hai tiếng, ngồi phịch xuống hàng ghế đầu."
Khi nào mày thành ba lớp 4 thế?"
Diệp Tư liếc Tống Nghĩa, "Tự phong hả?"
"Đúng rồi."
Tống Nghĩa cười tít mắt, "Người đã đi, nhưng lòng còn ở.
Đại ái tiểu ái đều thuộc về lớp 4."
Diệp Tư gật đầu, vốn nghĩ mình chắc là "đại ái", ngẫm "tiểu ái" là ai mãi mới sực hiểu.Đại ái chắc là Thẩm Phi, tiểu ái là Hứa Thiện Nguyệt.Cậu lập tức đẩy Tống Nghĩa: "Đi đi đi, biến mau."
Thẩm Phi từ trên khán đài gọi xuống: "Diệp thần, sân tôi giữ được rồi!
Nghỉ chút đi!"
Diệp Tư thở dài, lau mồ hôi rồi móc điện thoại ra."
Mày làm gì thế?"
Tống Nghĩa lén nhìn, "Vừa chiếm chỗ nhiệt tình mà giờ lại chăm chăm vào điện thoại."
"Đừng ồn."
Diệp Tư mở khung chat với Hà Tu, nhìn hai tin nhắn trước, khẽ xuýt xoa."
Sao tao có cảm giác bạn cùng bàn của tao hơi dính người nhỉ."
Diệp Tư tựa lưng vào ghế nói.Tống Nghĩa khẽ cười: "Tự soi gương đi, mày với Hà Tu kẻ tám lạng người nửa cân, đừng chó chê mèo lắm lông."
"Ừ nhỉ."
Diệp Tư không cãi, nhìn tấm bảng cổ vũ có Pikachu ôm đàn guitar ở góc trái và Bulbasaur đội bóng rổ ở góc phải, tâm trạng rất tốt."
Trẻ con quá."
Tống Nghĩa chép miệng.Diệp Tư chẳng nghe, suy nghĩ một lúc rồi gửi cho Hà Tu một sticker Pikachu.Hà Tu trưa ấy nửa mơ nửa tỉnh, tỉnh dậy mở điện thoại thấy tin nhắn mới từ Diệp Tư, một sticker Pikachu làm động tác kiểu "no~no~no~".Hắn vô thức nhếch môi, cảm giác tâm trạng lại khá lên một chút.Chuông báo thức vang lên, hành lang lập tức vang dậy tiếng chạy.
La Hán xông tới, đẩy cửa phòng 602 một cái: "Đi thôi!"
"Đến ngay."
Hà Tu đáp.Đội bóng lớp 4 đến sớm hai mươi phút, lúc họ vào thì trong nhà thi đấu gần như đã chật kín chỗ.
Có nữ sinh còn để cả túi đồ ăn vặt trên đầu gối, coi trận bóng chẳng khác gì đại hội thể thao.Có người còn tụm lại chụp ảnh tự sướng, giờ thì chẳng cần lo có ai kiểm tra điện thoại nữa, ai nấy đều cầm điện thoại, tiếng chụp ảnh "tách tách" vang khắp nơi.Bầu không khí náo nhiệt ấy rất dễ lây sang người khác, vốn dĩ có chút mệt mỏi uể oải, bước vào cũng thấy tinh thần rung động, hồ hởi theo."
Bạn cùng bàn!!"
Hà Tu đang tìm sân của lớp 4 thì nghe thấy tiếng Diệp Tư hét to từ phía sau bên trái.
Hăn giật mình quay đầu, thấy Diệp Tư chống tay lên lan can, trực tiếp nhảy vọt qua, đáp đất nhẹ nhàng đầy tiêu sái.
Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ chật vật đêm hôm trước khi trèo cửa sổ."
Tôi ở đây này!"
Diệp Tư hưng phấn hét, lúc đi về phía này thì như đang nhảy nhót.Khóe môi Hà Tu cong lên.
Diệp Tư đã thay xong đồng phục bóng rổ, con số "0.0" lệch sang bên trái trông ngốc nghếch mà đáng yêu kỳ lạ.Vừa nãy trong lòng đầy bực dọc, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Tư thì lại chẳng còn gì, chỉ còn lại nụ cười."
Cậu vừa đi đâu thế?"
Hà Tu hỏi."
Đi chiếm chỗ."
Diệp Tư đáp, "Một đám không biết điều, cứ tranh chỗ với lớp chúng ta, ngay cả chỗ của mấy bạn nữ cũng dám giành, rác rưởi."
"Thế cậu chiếm được chưa?"
Hà Tu cười hỏi."
Xong rồi..."
Diệp Tư chỉ ra sau lưng, "Tầm nhìn đẹp nhất, khỏi lo gì."
"Lại đây, bàn chiến thuật."
La Hán kéo giọng hét to, "Huấn luyện viên Diệp!
Đừng khoe khoang nữa, qua đây!"
Mấy người trang trọng đứng thành vòng tròn, chỉ có Hà Tu đứng ngoài.
La Hán khoác vai hai bên anh em, cúi đầu nói nhỏ: "Chút nữa...chiến thuật của chúng ta là...ê Hà Tu, cậu vào đây đi."
"Không cần, tôi đứng đây nghe cũng được."
Hà Tu mỉm cười lịch sự, "Không sao đâu, tôi nghe rõ."
La Hán thở dài: "Ừ, cũng được."
Trong lúc La Hán cố tình làm bộ thần bí nói mấy câu vô bổ, Diệp Tư cười hì hì chạy tới khoác vai Hà Tu, cúi đầu liếc áo đấu hắn đang ôm trong lòng: "Mặc đỏ cũng đẹp đấy, chắc chắn cảm giác sẽ khác."
"Cậu mặc trắng cũng hợp mà."
Hà Tu nghiêm túc nhìn Diệp Tư nói, "Rất sáng sủa, lại đầy sức sống.
Vốn dĩ cậu đã trắng, mặc màu sáng thế này thì..."
"Được rồi được rồi."
Diệp Tư cười híp mắt, "Tôi thấy cậu có thể viết thành một bài văn luôn ấy, thôi đi.
Không thì tôi lại phải khen ngược rằng cậu mặc đỏ thì nhiệt tình như lửa, thiêu đốt sa mạc băng hỏa lưỡng trùng thiên gì đó, nghe xã hội chết đi được."
Hà Tu bị cậu chọc cười mấy tiếng: "Tôi còn chưa mặc mà."
Lúc ra ngoài vội quá bị La Hán giục, hắn chỉ kịp mặc quần đấu, áo thì chưa thay, vẫn mặc đồ thường chạy ra.Giờ định thay, Hà Tu lại thấy có chút lưỡng lự."
Cậu làm gì đấy, chậm chạp thế?"
Diệp Tư ngồi bên cạnh, "Áo rách rồi à?"
"Không."
Hà Tu cắn răng, túm cổ áo một cái lột xuống, nhanh chóng thao áo đấu bóng rổ vào.Cả động tác chỉ mất hai giây, hơn nữa bên trong hắn vẫn mặc áo ba lỗ, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.Hà Tu chỉnh lại bộ đồng phục hơi rộng thùng thình, quay đầu nhìn Diệp Tư có chút không chắc: "Ổn chưa?"
"À..."
Diệp Tư hơi ngẩn ra, lát sau mới nói, "Quá ổn ấy chứ, có gì không ổn đâu."
Một lát sau Diệp Tư lại nói: "Trước không để ý, giờ mới phát hiện vai với lưng cậu đẹp thật."
Vừa rồi chỉ thoáng qua, xương bả vai của Hà Tu khẽ động, Diệp Tư cảm giác mình còn thấy rõ chi tiết cơ bắp rắn chắc khẽ chuyển động, bất giác thấy... rất đỉnh.Giống như con người Hà Tu, mặt nào cũng đỉnh vậy"Chuẩn luôn.
Trông đẹp lắm."
Diệp Tư hồi tưởng lại, nghiêm túc gật đầu.Hà Tu ngẩn người mơ hồ, im lặng hồi lâu.
Mãi đến khi La Hán gọi mọi người chuẩn bị lên sân thì hắn mới cử động, đứng dậy khỏi ghế.Diệp Tư cũng đứng dậy, vỗ một cái ngay bả vai hắn: "Đi thôi, bạn cùng bàn!
Tôi cổ vũ cho cậu!"
"Ừm."
Hà Tu khẽ đáp, đặt áo quần cầm trong tay xuống ghế, theo đội đi lên sân.Từ khán đài ra sân thực ra rất gần, nhưng bước chân đầu tiên của Hà Tu lập tức bị tiếng hò reo muốn lật tung cả nhà thi đấu, khiến hắn chấn động đến sững người.Vành rổ rung lên ong ong.Các lớp gào thét điên cuồng, nhưng có vẻ lớp 4 là to nhất.
Thậm chí còn có người gọi tên hắn, con gái thì gọi "Hà Tu", con trai thì gọi "Học thần", số lượng không ít.La Hán nhảy tranh bóng, Hà Tu đứng đúng vị trí, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía khán đài.Diệp Tư vừa bám lan can leo trở lại, như có thần giao cách cảm, bất chợt quay đầu, chụm hai tay bên miệng hét to một tiếng: "Bạn cùng bàn cố lên!"
Trong lòng Hà Tu lập tức vững lại, không biết đáp thế nào, một lúc sau mới hơi ngốc nghếch giơ tay chỉ vào cậu.Chỉ xong lại thấy bản thân ngốc hết chỗ nói, nhưng cả lớp lại một trận hò hét.Mọi thứ bỗng mơ hồ, mông lung, cả màn khởi đầu hắn đều trong loại trạng thái này.Cả thế giới chỉ còn lại hai loại âm thanh: tiếng của Diệp Tư và tiếng của tất cả mọi người.Rồi Diệp Tư lại hét "Bạn cùng bàn cố lên!", thế giới này liền chỉ còn lại mỗi tiếng của Diệp Tư."
Hà Tu kèm người!"
Lạt Điều đột nhiên quay đầu hét một tiếng.
Hà Tu bừng tỉnh, phát hiện bóng đã nằm trong tay lớp 12, Nhím còn chẳng giành được bóng.Khi hắn nhận ra, lớp 12 đã phát động một đợt phản công nhanh, lớp 4 lập tức kèm sát từng người, chỉ có hắn chưa cử động.Hà Tu thầm chửi, thấy cả da đầu nóng ran, lập tức cắm đầu đuổi.Không kịp nữa, lớp 12 mở màn bằng một đợt tấn công nhanh, phá vỡ phòng thủ của lớp 4, một nam sinh tóc hơi vàng lên rổ ghi điểm.Bảng điểm "soạt" một cái lật, lớp 12 giành bàn đầu tiên của cả trận.Hà Tu liếc nhanh sang sân bên cạnh, hai đội vẫn còn giằng co, lớp 12 đúng nghĩa lấy được "First Blood" của toàn sân.Hắn cảm thấy cả người khó chịu, đứng trên sân cứng đờ hai giây, không biết mình phải làm gì."
Bạn cùng bàn đừng hoảng!
Cậu là giỏi nhất!"
Diệp Tư nghiến răng nhảy lên ghế, cúi người giật lấy tấm bảng nhỏ trong tay ai đó rồi giơ lên, "Bình tĩnh!
Bình tĩnh!"
Hà Tu quay đầu lại, thấy đó là tấm bảng màu hồng, trên viết "Soái ca tôi thích cậu!", còn vẽ cả trái tim.Hắn bật cười, trong lòng nhẹ nhõm hơn trước, rồi mới nghe Nhím hô: "Đi đi đi!"
Nhím giành được bóng bật bảng, nhanh chóng dẫn bóng sang, bị hai người kèm sát.
Hà Tu lập tức chen vào cản một người, để Nhím kéo khoảng cách, tiến vào rổ.Trình độ lớp 12 quá kém, thật sự biết chơi chỉ có ba người, hai người còn lại bị bắt ép lên.
Lớp 4 phản công gần như không có gì cản trở, người Hà Tu kèm sau khi bị chắn xong thì không biết tấn công kiểu gì, chỉ dám thăm dò trái phải, loay hoay do dự."
Học thần cũng biết chơi bóng."
Người đó buột miệng nói một câu vô nghĩa.Hà Tu không đáp, vẫn lạnh lùng như thường lệ, đúng như Diệp Tư từng nói – kiểu "ba la la" hờ hững.Sau khi gỡ lại hai điểm, Nhím và Lôi ca phối hợp, Lôi ca nhảy lên ngoài vạch ba điểm, bóng rơi xuống mượt mà vào lưới."
Soạt."
Ghi điểm.Trong nhóm lớp 4 lại vang lên một trận hoan hô.Hà Tu cũng chạy theo, lớp 12 quá yếu, ngược lại hắn cảm thấy mình như bị trói tay trói chân.
Trước kia lúc tự tập luyện trong đội, hắn thường chủ công ở khâu cắt bóng rồi chuyền nhanh, nhưng gặp lớp 12 thì có người cầm bóng sẽ do dự vài giây, lớp 4 ai ở gần liền tiện tay cắt luôn, nhẹ nhàng chẳng tốn sức.
Thành ra hắn lại không đánh ra được tiết tấu.Hết hiệp một, tỉ số đã dẫn trước 18 điểm.
Hà Tu trong lòng âm thầm tính toán: kiến tạo... chắc là ba lần, ghi bàn... bằng không.Khó chịu, cục diện thì rất tốt, nhưng bản thân hắn lại có chút ngột ngạt."
Đừng tự bó buộc mình quá."
Diệp Tư chẳng có vẻ gì là buồn phiền, mắt vẫn sáng rực, chờ hắn xuống liền đưa chai nước đã mở nắp sẵn, "Đấu với lớp 12 trận này không có gì bất ngờ, nhưng lại là cơ hội rất tốt để năm người luyện tập sự phối hợp, cậu có thể chủ động hơn một chút."
"Ừ."
Hà Tu ngửa đầu uống một ngụm nước.Vẫn hơi khó, từ đầu trận vì hắn làm mất điểm nên đến giờ chưa lên được tinh thần."
Hiệp sau sẽ có bất ngờ."
Diệp Tư nhảy nhót mấy cái bên cạnh như mắc chứng tăng động, đợi hắn uống xong nửa chai nước lại bất ngờ móc trong túi ra cái gì đó, "bốp" một cái ném vào tay hắn.Hà Tu theo phản xạ liền đón lấy, trong lòng bàn tay bị cấn thứ gì đó cứng cứng, nhìn ra thì là một viên kẹo đào trắng."
Cố lên nha."
Diệp Tư xoa vai hắn, "Hiếm lắm mới tham gia một lần hoạt động tập thể, chơi cho thật đỉnh vào, để tôi quay video đăng lên vòng bạn bè!"
"Được."
Hà Tu rốt cuộc cũng mỉm cười.Trước khi bắt đầu hiệp hai, trong nhà thi đấu dường như bật mạnh thêm chút điều hòa, một cái quạt cây được đặt ở lối vào sân.
Hà Tu đi ngang qua, cổ chân bị luồng gió lùa vào lạnh buốt, tuy chỉ hai giây nhưng tinh thần lập tức phấn chấn hẳn."
Có bất ngờ đấy nha!"
Diệp Tư chụm tay quanh miệng hét.Hà Tu quay đầu lại cười với cậu.Hiệp hai lớp 12 đổi người, người mới là một gương mặt lạ, vành tai phải xỏ một hàng lỗ nhưng không đeo khuyên.Hà Tu hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này, kiếp trước hắn cũng chưa từng có giao tiếp với ai lớp 12-12, trước đó La Hán khi tổng kết đặc điểm cầu thủ lớp 12 cũng chẳng nhắc đến cậu ta.Người xỏ khuyên lại cùng vị trí với Hà Tu, nhưng tư thế chắn người thì rất gượng gạo, trình độ không khác gì mấy so với người trước.Lạt Tiêu phản công nhanh, vào khu ba điểm bên đối phương, đúng lúc còn đang do dự thì gã xỏ khuyên bất ngờ lách người, xoay lưng vòng qua Hà Tu, lao vào cắt bóng gọn gàng, chớp mắt bóng đã nằm trong tay hắn."
Má."
Lạt Tiêu bị dọa giật mình, còn chưa kịp hô lui về phòng thủ, thì trong khóe mắt đã thấy một bóng đỏ "vút" một cái lao lên, bám sát không rời.Hà Tu chạy đến mức cảm giác như chân mọc gió, trước vạch ba điểm cuối cùng vượt lên nửa người, ngay khoảnh khắc chuẩn bị cắt bóng liền nhận ra trong tầm nhìn bên cạnh, chân trái gã xỏ khuyên khựng lại, mũi chân khẽ miết trên sàn.Chỉ trong tích tắc ấy, gần như theo bản năng, đầu óc chưa kịp phản ứng, người hắn đã bật nhảy lên."
Bộp!!"
Khoảnh khắc bóng rổ va vào lòng bàn tay mang đến một lực chấn động cực mạnh, Hà Tu lúc chắn bóng còn kịp dùng khóe mắt quan sát vị trí mấy người lớp 4, dứt khoát đập bóng về hướng Lôi ca.Lôi ca ở tuyến sau, bật nhảy đón bóng bằng cả hai tay, tiếp đất liền xoay người cắt vào khoảng trống, bật lên ngoài vạch ba điểm, ghi bàn.Từ pha chặn bóng đến lúc lớp 4 ghi bàn, dường như chỉ diễn ra trong hai giây.Ngay sau đó là tiếng hoan hô vang dội, giữa tiếng reo hò Hà Tu còn nghe được giọng Diệp Tư."
Đm!!
Ba la la!!
Đỉnh quá!!"
Diệp Tư chắc chắn là quá phấn khích, nhảy phắt lên ghế, hét luôn cả biệt danh vụng trộm đặt cho Hà Tu.
Cả đám con gái trong lớp cười nghiêng ngả, bọn con trai thì ngẩng lên nhìn cậu đầy thắc mắc.Hét xong, Diệp Tư mới nhận ra trước ngực và sau lưng bản thân ướt đẫm, cúi đầu nhìn, cái áo đấu được quảng bá là siêu thoáng khí lại dính bết vào da.Chính cậu cũng không biết sao mình lại hưng phấn đến thế, rõ ràng đây là trận đấu chẳng có gì bất ngờ, cho dù lớp 12 tung ra "vũ khí bí mật" thì cũng không thay đổi được cục diện, nhưng cậu vẫn muốn thấy Hà Tu thể hiện vài pha đỉnh cao.Học thần khi tỏa sáng thật sự cực kỳ cuốn hút.Hắn vốn dĩ nên là người tỏa sáng giữa đám đông, bất kể là trên bảng vinh danh, hay giờ phút này trên sân bóng.Diệp Tư đột nhiên quay lại: "Nào nào nào, mang pháp bảo của chúng ta lên đây."
Lượt phản công tiếp theo của lớp 12 đã bắt đầu, bóng lại trong tay tên xỏ khuyên.
Lần này Hà Tu cực kỳ cảnh giác, mắt khóa chặt cậu ta, trong tầm nhìn bóng liên tục dập xuống sàn.Tên xỏ khuyên cười, "Vừa nãy sơ suất, tưởng cậu không đoán được."
Hà Tu không nói gì.Cậu ta lại nói: "Nếu tôi lắc người một cái, cậu còn chắn nổi không?"
Hà Tu vẫn không đáp.Tên đó chửi một câu, bất ngờ lao lên từ bên trái, Hà Tu lập tức ra tay, cậu ta liền đổi bóng ra sau lưng, lại đột phá bên phải.Hà Tu phản ứng cực nhanh, bám sát, không cho đối phương vượt qua."
Vẫn chắn được."
Hà Tu nói.Tên xỏ khuyên hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn.Thực lực cậu ta quả thực không tệ, vượt trội hơn hẳn đám lớp 12 còn lại.
Hai người giằng co một hồi, cậu ta có chuyền bóng đi một lần, sau khi chạy chỗ lại được trả về, tiếp tục đối đầu.Giữa đám đông đột nhiên vang lên tiếng gào của Diệp Tư: "Hà Tu!
Đừng do dự!
Cắt bóng đi!"
Trong tầm mắt, dường như giữa đám người lớp 4 đột nhiên xuất hiện thêm một tấm bảng.Ban đầu chỉ có hai tấm, một của đội bóng, một hình như của lớp 4, Hà Tu chưa để ý kỹ.
Nhưng giờ bất chợt xuất hiện thêm một tấm nữa, khá rõ ràng.Trong lòng hắn bỗng dâng lên một dự cảm, vội quay đầu lại.Chỉ thấy Diệp Tư một mình giơ cao một tấm bảng khổng lồ dài hai ba mét, cao nửa người, nền trắng, góc trái dưới vẽ một con Pikachu ôm đàn guitar điện, góc phải dưới là một Bulbasaur đội bóng rổ.Ở giữa tấm bảng là hình tia sét cực ngầu, bên trái viết: "Một trăm nghìn vôn!"
Bên phải viết: "Học thần xuất kích!"
Diệp Tư giơ cao tấm biển khổng lồ lên quá đầu, còn lắc qua lắc lại, hô to: "Hà Tu, cố lên!!"
Hà Tu bỗng nghe thấy rõ hơi thở của chính mình.Hơi thở có chút gấp, nhưng như chứa đầy sức mạnh.Đúng lúc hắn quay đầu, tên đeo khuyên tai định đột phá từ bên trái.
Khi hai người lướt qua nhau, hắn lập tức xoay người, vươn tay cắt bóng.
Đối phương đã chạy lên trước một đoạn, hắn lao theo, người đổ về phía trước, cánh tay vươn ra chặn bóng, cảm giác phần trên cơ thể và mặt đất càng lúc càng gần.
Cuối cùng, ngay lúc sắp mất thăng bằng, tay chạm được vào bóng, đập mạnh xuống.Hà Tu khựng lại, lảo đảo chạy lên, đẩy bóng về tay bản thân rồi lao thẳng về rổ đối phương.Người lớp 12 nhanh chóng lùi về phòng thủ, nhưng lần này Hà Tu chẳng thèm liếc sang hai bên, ngay cả khóe mắt cũng không.Hắn cảm thấy dưới chân như có gió, thân thể nhẹ bẫng, tựa như có thể bước lên không, sắp bay lên."
Bạn cùng bàn úp rổ!!!"
Diệp Tư vung tấm bảng, nghiến răng gào thét, cổ tay đau muốn rã rời nhưng vẫn cố giơ cao, cao nhất cả sân, sợ người khác không nhìn thấy.Khi xông vào khu vực rổ, quanh Hà Tu đã không còn ai.
Hắn dẫn bóng nhảy vọt lên, thậm chí cảm giác như bản thân còn đạp được vài bước trên không, rõ ràng biết là không thể, nhưng vẫn như đang dẫm lên gió mà bay lên.Như thể có thể phá vỡ trần nhà của nhà thi đấu, bay vút lên thật cao.Tất cả những cảnh úp rổ từng xem qua trong Slam Dunk đều quên sạch, đầu óc trống rỗng, chỉ mơ hồ cảm nhận được lực bật từ mặt đất giúp hắn xoay người giữa không trung, ngay trước khi tới gần rổ còn làm một động tác ngửa người nhẹ.Từng sợi tóc tung bay trong không khí rồi rơi xuống.Thế giới chỉ còn lại chiếc rổ trước mắt và tiếng hò reo như nổ tung tận chân trời của Diệp Tư."
Ầm!"
Cánh tay trái của Hà Tu mang theo bóng vẽ ra một đường cong kiêu hãnh, như nhát kiếm chém mạnh mẽ dứt khoát vào rổ.Dường như bóng chạm đất trước, rồi hắn mới tiếp đất.Khi rơi xuống, Hà Tu khụy gối, mắt cá tê dại, nhưng cảm giác tê dại nhanh chóng bị những tiếng hét vang dội khắp sân xóa tan.Hà Tu chưa kịp đứng dậy đã quay đầu nhìn lên khán đài.
Diệp Tư đang giơ tấm bảng có Pikachu và Bulbasaur, nhảy nhót trên ghế, che kín cả một vùng tầm nhìn."
ÁAAAA!!!"
Diệp Tư cảm giác đầu óc trống rỗng, chẳng nói được gì, chỉ có thể gào cùng mọi người, gào hết sự cuồng nhiệt trong lòng bằng cách trực tiếp nhất, dữ dội nhất: "A!!!
AAAAA!!!"
Không biết đã hét bao nhiêu tiếng, đến khi cổ họng rát bỏng như cháy, Diệp Tư mới khàn giọng gào thêm một câu: "Bạn cùng bàn!!
Yêu cậu!!"
Lớp 12 vốn đã quen với việc bị lớp 4 ghi điểm liên tục, dù pha vừa rồi có hơi dữ dội nhưng vẫn giữ bình tĩnh, lập tức giành bóng tổ chức phản công.Nhưng Hà Tu lại đứng ngẩn ra không nhúc nhích.Cả sân đều chạy về phía bên kia, chỉ còn mình hắn ngây người dưới rổ đối phương, nhìn chằm chằm lên khán đài, dõi theo Diệp Tư đang điên cuồng lắc tấm bảng khổng lồ.Chắc là từng nét một đều do Diệp Tư tự tay vẽ.
Khi vẽ Pikachu, Diệp Tư luôn thích bẻ hơi cụp một bên tai – điều này Hà Tu đã phát hiện từ kiếp trước, hồi lớp 10, có lần nhìn thấy bài tập của Diệp Tư trong văn phòng giáo viên.
Sau này hắn cũng nhiều lần thấy mấy bức vẽ nguệch ngoạc của Diệp Tư, tất cả Pikachu đều có một tai hơi cụp xuống, rất đặc biệt.Diệp Tư chính là thích vẽ tai cụp.Hà Tu bỗng nhớ ra điều gì, đưa tay vào túi quần, lôi ra một tờ khăn giấy mà La Hán từng tiện tay đưa cho.Hắn nhanh chóng gấp một cái tai nhỏ, giơ lên vẫy về phía Diệp Tư.