- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm/Edit] Bàn Về Cách Một Nhân Vật Qua Đường Leo Lên Thượng Vị
Chương 77 - Hôm nay từ biệt, chẳng biết bao giờ mới có thể...
Chương 77 - Hôm nay từ biệt, chẳng biết bao giờ mới có thể...
"Cô còn có việc, không giữ Kê ngự sử nữa, Kê ngự sử cứ về trước đi."
Sở Úc không còn tâm trạng để chu toàn cùng anh, hắn cụp mắt xuống, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhưng so với ban nãy đã lạnh nhạt đi nhiều.Kê Lâm Hề cẩn thận liếm đôi môi khô khốc, lưu luyến không rời mà đáp lời.Anh quyến luyến từng bước, lúc sắp mở cửa điện rời đi, ngoái đầu lại nói:
"Xin điện hạ yên tâm, trong kinh còn có tiểu thần, nhất định sẽ chăm lo tốt mọi chuyện cho điện hạ, bao gồm cả Hoàng hậu nương nương."
"Chuyện xảy ra hôm nay, tiểu thần cũng tuyệt đối sẽ không kể cho bất kỳ ai."
Sở Úc đứng tại chỗ ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, gương mặt như được ánh trời rọi chiếu, rồi hắn khẽ mỉm cười:
"Vậy đa tạ Kê ngự sử."
"Trên đường trở về, nhớ chú ý an toàn."
---------------Hôm sau, Thái tử rời kinh, đủ loại quan lại kéo đến tiễn đưa.Năm nghìn binh sĩ cùng ngựa xe, lương thực hành quân nối dài sau lưng Thái tử, cờ xí phấp phới.
Để tiện lên đường, mũ phát quan trên đầu Thái tử được dỡ bỏ, hắn chỉ buộc đuôi tóc cao, cài một cây trâm đơn giản, sạch sẽ, thiếu đi vài phần nghiêm trang tôn quý, lại tăng thêm mấy phần khí khái tuổi trẻ.Lục hoàng tử Sở Tuy hiển nhiên không ngờ, người mà xưa nay luôn đè đầu ép mình đến mức không thở nổi như Thái tử, lại có thể rời khỏi hoàng cung như thế, hướng đến biên quan khổ cực."
Thái tử hoàng huynh, hoàng đệ ở kinh thành đợi ngươi trở về."
Từng trải qua chuyện mẫu phi thất sủng, hắn đã trưởng thành không ít.
Dù trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn cũng không để lộ chút nào trên mặt, mà là mang dáng vẻ huynh đệ tình thâm, lưu luyến tiễn biệt.Hoàng đế bên cạnh phá vỡ vẻ hòa thuận của huynh đệ này, ông nâng chén rượu tiễn biệt do Kính năm mang đến, một chén đưa cho Sở Úc, một chén giữ lại cho mình.
Hai người cụng chén, Sở Úc uống trước, ông cười uống theo, sau đó đặt chén rượu lên chiếc bàn gỗ sơn bên cạnh, đưa tay vỗ vai hắn, từ ái nói:
"Úc nhi, trẫm đặt kỳ vọng lớn ở con.
Tới biên quan, đừng khiến phụ hoàng thất vọng."
"Nhi thần tuân mệnh."
Tiếng kèn khởi binh vang lên, gió cuốn khắp trời, từng đốm tuyết trắng rơi lác đác.
Khoác áo choàng dày, Sở Úc cáo biệt mọi người, dẫn Yến Hoài và Vân Sinh lên xe ngựa.
Binh lính nhường đường, hắn dẫn đầu tiến lên, binh lính đồng loạt xoay người theo sau.Ở hàng ngũ cuối cùng của các quan lại, Kê Lâm Hề ngẩn ngơ dõi theo người mình thương đi xa.
Hôm nay chia biệt, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại.Khi triều thần lần lượt rút lui, anh nhìn Vương tướng và hoàng đế, ánh nắng chiếu khắp mặt đất, nhưng quanh thân anh như vẫn phủ đầy bóng tối, trong mắt tràn ngập vẻ u uất.Thề, sẽ khiến các người nợ máu phải trả bằng máu.--------------------Hoàng hậu ngồi trước gương đồng, cung nhân phía sau đang chải tóc cho nàng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ đã rực rỡ hơn, nàng như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, giọng nói điềm tĩnh:
"Xe Thái tử, giờ đã rời khỏi cửa cung rồi phải không?"
Cung nhân phía sau đáp: "Hẳn là rồi, Hoàng hậu nương nương."
Giọng run run nịnh nọt:
"Nương nương không nỡ sao?
Nếu giờ đi cầu bệ hạ, chắc vẫn còn kịp.
Dù gì điện hạ vẫn chưa rời khỏi kinh, nếu muốn đổi người ra biên quan, nô tỳ cảm thấy còn có thể thử."
Hoàng hậu liếc nàng, cười lạnh một tiếng:
"Ngươi muốn bổn cung đi cầu Hoàng đế sao?"
"Nô tỳ... nô tỳ không có ý đó!"
Cung nhân cuống quýt quỳ xuống đất, vai run cầm cập.Hoàng hậu quay mặt đi, sắc mặt lạnh như băng.
Nàng tự tay cầm lược, chải mái tóc đen đã lốm đốm vài sợi bạc:
"Thái tử không chịu nghe bổn cung, còn nghĩ bổn cung đang hại hắn, vậy cứ để hắn ra biên quan một thời gian."
"Như vậy cũng tốt.
Không chịu khổ, sao biết ai bên cạnh mới là thật lòng với hắn."
Cung nhân sợ hãi, gan to ngẩng đầu lên:
"Chỉ vì nhất thời giận dỗi... mà để giữa người và Thái tử điện hạ có khoảng cách, thật không đáng, Hoàng hậu nương nương..."
Bốp!
Bàn tay Hoàng hậu đập mạnh xuống bàn, vang lên tiếng nặng nề khiến người rùng mình.
Nàng cúi đầu nhìn thẳng xuống dưới, ánh mắt như muốn đè chết người."
Buồn cười, bổn cung là mẹ đẻ Thái tử, hắn dám sinh khoảng cách với bổn cung?
Nếu không có bổn cung âm thầm chu toàn mọi thứ giữa các quan lại, vị trí Thái tử hôm nay của hắn, có vững được hay không còn chưa chắc!"
-------------------Thái tử rời cung, Lục hoàng tử liền rạng rỡ vô song.
Hoàng đế còn ra lệnh Vương tướng làm thầy dạy cho hắn.
Vốn đã có không ít quan viên nịnh bợ Sở Tuy, giờ lại càng đông như cá vượt sông.
Ngồi trong Trường Khánh Cung, Sở Tuy chưa từng thấy vui sướng như thế.
Áp lực từng đè lên người hắn khi Thái tử còn trong kinh dường như đã tan biến sạch.Chỉ là... vẫn chưa đủ.Người hầu thân cận bên cạnh là Thanh An khen hắn:
"Lục hoàng tử, giờ bệ hạ yêu thích nhất là ngài, còn đuổi Thái tử ra biên quan.
Chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, trước khi Thái tử trở về thì củng cố thế lực trong triều."
Sở Tuy nói:
"Đương nhiên.
Nhưng còn một chuyện quan trọng hơn — mẫu phi ta vẫn là phi tử thất sủng."
Thời gian gần đây, hắn thường được phụ hoàng gọi tới Cần Chính Điện hỗ trợ phê duyệt tấu chương.
Trong lúc thử dò xét, hắn phát hiện phụ hoàng với mẫu phi vẫn còn chút tình xưa."
Nên làm mẫu phi được sủng ái trở lại trước, rồi mới bàn đến chuyện khác."
Chỉ khi phụ hoàng và mẫu phi nối lại tình xưa, khoảng trống trong lòng hắn mới có thể được lấp đầy."
Vâng."
Nghĩ ngợi một lúc, hắn ra hiệu cho Thanh An đến gần hơn, ghé tai hắn phân phó vài câu, rồi lùi người ra, nói:
"Nếu chuyện này không làm xong, bổn hoàng tử sẽ phạt ngươi."
Thanh An vội quỳ xuống đất, nịnh nọt nói:
"Chuyện này nô tài nhất định sẽ lo thỏa đáng cho Lục hoàng tử, xin ngài yên tâm."
"Đúng rồi, lại phái người đến cung mẫu phi, nói với mẫu phi việc Thái tử rời cung đi biên quan.
Bà với Hoàng hậu xưa nay bất hòa, tin này chắc chắn sẽ khiến bà vui vẻ đôi phần."
"Tuân lệnh, Lục hoàng tử."
--------------Thanh An ra khỏi điện, gọi một cung nhân, sai truyền tin đến Cẩm Tú Cung.
Tin vừa truyền đến, An phi đã sớm biết việc Thái tử xuất chinh.
Sau khi đuổi cung nhân đi, nàng nằm nghiêng trên giường, để thị nữ dìu dậy, chuẩn bị chải tóc."
Nghe nói Thái tử đi biên quan rồi, Hoàng hậu cũng chẳng còn hứng ăn món điểm tâm nàng ta thích nhất."
An phi cúi đầu nghịch tóc, thong thả nói:
"Thật sao?"
Nàng ngẩng đầu nhìn vào gương, nơi khóe mắt đã có vài vết nhăn mảnh như sợi chỉ.
Thị nữ dùng phấn dặm nhẹ, làn da lại trở nên trơn láng."
Hoàng hậu đắc ý lâu như vậy, cũng đến lúc phải nếm chút cay đắng.
Làm gì có ai mãi thuận buồm xuôi gió?"
Nếu có thể, nàng muốn ngay lúc này đi đến Tê Hà Cung, nhìn xem sắc mặt Hoàng hậu còn kiêu ngạo được như lúc trước dọa nàng không?Nàng cười nhạt một tiếng, rút từ trong hộp trâm phía trước một cây trâm vàng do hoàng đế ban tặng năm xưa, ánh mắt chợt mơ hồ:
"Hôm nay cài cây trâm này đi, dù gì cũng là bệ hạ ban cho bổn cung lần đầu gặp mặt."
"Vâng."
Một thị nữ khác cúi đầu đáp, cẩn thận nhận lấy trâm cài đầu.Mười lăm phút sau, búi tóc được chải vuốt gọn gàng, thị nữ cúi mắt cẩn thận cài trâm vào tóc.
Nhìn gương mặt mỹ lệ không đổi trong gương, An phi mím môi cười khẽ.Hiện giờ, dù con nàng được đế vương yêu quý, Vương tướng còn là thầy dạy của hắn, nàng dù bị giáng vị nhưng chưa bị đày vào lãnh cung — dù nhìn từ góc nào, nàng đều hơn Hoàng hậu một bậc."
Hoàng hậu à, phong thủy luân chuyển, nỗi khổ hôm qua của ta, hôm nay cũng nên đến lượt ngươi nếm thử."
----------------Tuấn mã phóng nhanh, gió thổi tốc cả nón cói buộc dưới cằm.
Nón bị gió hất ngược, treo phía sau lưng, lắc lư theo gió."
Hu ——"Nắm chặt dây cương, giơ cao vó ngựa, người kia ghìm ngựa lại, thiếu niên vận áo giáp bên cạnh hắn cũng dừng theo, bước lên một bước xuống ngựa trước, đi tới trước con ngựa màu nâu, đưa tay ra đỡ, mở miệng nói:
"Công tử, mời xuống ngựa."
Chân dài nhẹ lật, đạp lên bàn đạp, người nọ mượn lực cánh tay đối phương, động tác mượt mà lưu loát, từ trên ngựa nhảy xuống đất, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú – chính là Sở Úc đã rời kinh thành đến biên cương.
Còn người đi cùng, đường nét gương mặt sắc nét, trên lưng đeo kiếm – là Yến Hoài.Sau khi xe ngựa rời khỏi kinh thành, Sở Úc đã lệnh cho Vân Sinh dẫn theo đội quân năm nghìn người cùng Trần Đức đi sau, còn hắn thì đi trước với Yến Hoài đến biên ải nắm tình hình.
Hai nhóm chia ra cưỡi ngựa đi, dựa vào các trạm dịch và người đưa tin để truyền báo tình hình.Cưỡi ngựa chạy nhanh, không đến một tháng, họ đã tới một thị trấn nhỏ gần biên ải.
Ngày mai là có thể đặt chân đến quân doanh biên giới.Tuyết lớn bay tán loạn, Yến Hoài dắt hai con ngựa cột lại một bên, Sở Úc đứng phía sau cậu, đội lại chiếc nón cói sau đầu, buông tấm lụa trắng hai bên xuống, che kín mặt.Hai người cùng nhau bước vào một quán trọ.Vừa đẩy cửa ra, bên trong đã có không ít người.
Ai cũng khoác áo bông dày cộp chống lạnh.
Thấy có người lạ bước vào, ánh mắt cả phòng ngay lập tức dồn tới.
Chưởng quầy thấy hai người khí chất bất phàm, vội vã kéo tiểu nhị tới đón tiếp, niềm nở chào hỏi:"Nhị vị khách quan muốn dùng gì ạ?
Quán nhỏ chúng tôi là tiệm lớn nhất trong thành, món ăn có đủ cả, ngay cả món kinh thành cũng không thiếu."
Yến Hoài vung tay ném mấy thỏi bạc sang:"Bên ngoài có hai con ngựa của bọn ta, cho chúng ăn no.
Còn lại, đem hết những món ngon nhất trong tiệm bày lên.
Thêm một ấm trà, một vò rượu."
Chưởng quầy hai mắt sáng lên, cười híp mắt đáp vâng dạ liên hồi.
Ông ta lập tức gọi tiểu nhị ra ngoài cho ngựa ăn cỏ khô, uống nước, còn bản thân thì chui tọt vào bếp, giao danh sách món cho đầu bếp.Trong quán vẫn còn vài bàn trống.
Yến Hoài đảo mắt một vòng, chọn một góc yên tĩnh nhất rồi cùng Sở Úc đến đó ngồi xuống.Đúng là mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài gió lớn gào thét, dù đã đóng cửa kín mà vẫn nghe tiếng gió rít bên ngoài như hổ gầm.
Bên trong quán lại tụ tập quá nhiều người, lẫn lộn đủ loại mùi: mùi rượu, mùi người lâu ngày không tắm giặt, và cả mùi thuốc lá...
Những thứ ấy hòa trộn tạo thành một thứ mùi khó ngửi khiến Yến Hoài cau mày.Theo phản xạ, cậu định mở hé cửa sổ cho dễ thở, nhưng bàn tay bên cạnh đã vươn ra ngăn lại.
Chủ nhân của tay ấy lắc đầu nhẹ, ý bảo đừng làm vậy.Yến Hoài đành thu tay về.Đây là lần đầu tiên cậu đến biên cương.
Trước kia đọc sách, những gì trong sách viết về biên ải toàn là phong cảnh hùng vĩ mà kinh thành không có, khí chất nhiệt huyết của quân sĩ nơi đây khiến người ta hướng về đầy khát khao.
Quả thật mấy ngày nay gần biên cương, phong cảnh đúng là tráng lệ, khác hẳn kinh thành.
Nhưng càng gần hơn, lại càng thấy rõ sự hoang vắng và tĩnh lặng.
Nếu chỉ có một người, e rằng rất dễ chìm vào cảm giác cô quạnh.Hơn nữa, cũng không phải ai nơi đây cũng nhiệt tình.
So với kinh thành và mấy châu huyện quanh kinh thành, vùng biên cương này loạn lạc hơn nhiều.
Trên đường đi, cậu và Sở Úc đã gặp không dưới năm bọn cướp hoặc thổ phỉ.
May mắn thay cậu có chút công phu, đối phó những bọn đó không phải chuyện đùa, vậy nên mới có thể an toàn đi đến được nơi này.Thức ăn, rượu và trà được bày lên bàn.
Chưởng quầy ân cần dặn họ cứ từ từ dùng bữa.Quay lưng về phía mọi người, lúc này Sở Úc mới vén tấm sa trước mặt sang một bên, đặt sang tai, dịu dàng nói với cậu:
"Ăn nhanh đi, A Hoài.
Ăn xong còn phải lên đường."
"Vâng, công tử."
Yến Hoài cầm đũa lên.
Đồ ăn vùng biên cương, họ đã nếm qua mấy ngày nay rồi – thật sự kém xa đồ ăn kinh thành.
Ăn được tầm năm phần no là đủ cầm hơi.
Cậu đặt đũa xuống, dừng ăn.Sở Úc vẫn đang ăn.
Nhưng càng ăn càng chậm, đột nhiên hắn dừng lại, quay mặt đi, khẽ nhổ một ngụm cơm ra.Yến Hoài nhìn theo, thấy trong miệng cơm có lẫn... một viên cát.Sắc mặt lập tức thay đổi.