Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 80



Xuân Lệ nghĩ thầm, Kỳ lão đầu cũng thật có phúc, vừa mới đưa nàng và sư ca về, đêm tối nàng và sư ca đã góp công cho Kỳ gia, nhị sư ca cứu hỏa, nàng cứu đại thiếu gia, nhận tiền từ ông còn có phần rẻ mạt, không lẽ nàng thật sự nợ Kỳ gia? Nghĩ đến đây, nàng thở dài.

Kỳ Hàm hỏi: “Sao vậy?”

Xuân Lệ liếc hắn một cái, “Nữ nhi không thể ngồi lâu trên đất, quá lạnh, không tốt cho sức khỏe. Huynh buông tay, ta muốn đứng dậy.”

Điều này hắn không phải chưa nghĩ đến, chỉ là cơ hội tốt như vậy quá hiếm, nhị thiếu gia thực sự không nỡ, chỉ có thể chơi xấu, “Chân ta bị tê, không đứng dậy được.”

Xuân Lệ bất lực, “Huynh chỉ cần buông tay là được, chân ta không tê. Ta có thể đứng dậy.” Còn huynh ư, ở đây ngồi đến khi mặt trời lặn cũng không ai quan tâm.

Nhị thiếu gia yếu ớt nói: “Nhưng tay ta—cũng tê rồi.”

“Kỳ lão nhị! Huynh thật không biết xấu hổ!”

Hồ quản gia vừa chạy vào cửa, đã nghe thấy câu này! Lão Hồ run rẩy, toàn thân lạnh toát, nhị thiếu gia mà bình thường lão gia phu nhân không nỡ mắng một câu, mở miệng đều là bảo bối, giờ bị nha đầu này chỉ thẳng vào mũi mà mắng mỏ thoải mái như vậy, thật sự khiến khí phách anh hùng của lão Hồ phát sinh, quyết định dùng sức lực nhỏ bé của mình để cứu nhị thiếu gia, ông ta hít một hơi thật sâu, gào lên: “Nhị thiếu gia, ngài ở đây à! Thật dễ tìm!”

Tiếng gọi này đối với Xuân Lệ như thể cứu tinh xuất hiện, nhưng đối với người khác, thật sự muốn đánh lão Hồ ngất đi mà ném ra ngoài!

Lão Hồ chạy tới cúi người cười, “Xin lỗi, làm phiền hai vị rồi, lão gia gọi nhị thiếu gia và Lục nha đầu đi dùng bữa sáng để trấn an.”

Xuân Lệ bật cười, bữa sáng còn kèm theo cả từ “trấn an”, Kỳ lão gia thật biết cách sắp xếp.

Kỳ Hàm thuận thế kéo Xuân Lệ đứng dậy, nói với lão Hồ: “Ông về trước đi, lát nữa bọn ta sẽ đến.”

Lão Hồ không yên tâm để nhị thiếu gia ở một mình, nên tốt bụng đề nghị: “Vẫn nên đi ngay thôi, những ngày này không gặp, lão gia và phu nhân rất nhớ nhị thiếu gia.” Nói xong còn cảm thấy chưa đủ mạnh mẽ, nên nghiêm túc bổ sung: “Một khắc không thấy thì ăn ngủ không yên đâu! Thúc giục lhi ta đi gọi ngài cũng phải chạy đi mới được!”

Kỳ Hàm có chút không kiên nhẫn, “Biết rồi, ông về trước đi, bọn ta sẽ tới sau.”

Lão Hồ vì sự uy nghi của nhị thiếu gia mà không dám nói thêm gì nữa. Lão Hồ nghĩ rằng, mặc dù nhị thiếu gia không nhận ra lòng tốt của ông ta, nhưng để nhị thiếu gia không bị nha đầu kia châm chọc, ông ta vẫn đi chậm lại một chút, để có thể kịp thời đứng ra bảo vệ nhị thiếu gia!

Ông ta luôn là một quản gia tận tâm trung thành, lòng trung thành đến mức khiến người ta phải khâm phục! Ai da, lòng tốt, không còn cách nào khác. Lão Hồ lắc đầu rồi đi trước—

Xuân Lệ chỉnh sửa lại trang phục, ngẩng cao đầu nhìn Kỳ Hàm chất vấn: “Huynh có mang đặc sản của kinh thành về không?”

Hắn thành thật lắc đầu, “Không có.”

“Không giữ chữ tín!” Xuân Lệ vung tay áo rồi đi trước, thực ra nàng cũng không có ý định muốn đặc sản gì, chỉ muốn tìm cớ để trêu chọc hắn thôi, ai bảo hắn vừa rồi chiếm thế thượng phong cơ chứ!

Kỳ Hàm đuổi theo, chắp tay sau lưng, ý cười trong suốt nhìn nàng, “Nếu ta nhớ không nhầm, ta chỉ hứa với nàng là sẽ cẩn thận thôi? Bây giờ nàng mặt dày đòi quà, thì ta sẽ cho nàng.”

Hắn nói xong lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo từ trong lòng, giả vờ nghiêm túc nói: “Đây vốn là ta định tặng cho Xuân Lệ, nàng ấy đã âm thầm thích ta lâu như vậy, ta cũng phải có chút biểu hiện chứ.”

“Huynh——” Xuân Lệ mở miệng định phản bác.

Bị hắn cắt ngang, “Nhưng nếu nàng muốn, thì cứ nhận lấy đi.”

“Huynh có thể giữ chút thể diện không? Nhị sư ca còn giỏi hơn huynh nhiều!”

“Chưa chắc đâu.”

Hai người đang nói chuyện thì đã đến trước cổng Ngô Đồng uyển, đúng lúc nhìn thấy Thiên Mạch vươn vai đi ra, vì hắn ta quay lưng lại nên không thấy hai người. Thiên Mạch đi được vài bước, thấy một nha hoàn chạy tới, hắn ta tò mò và tốt bụng hỏi: “Lửa không phải đã được dập rồi sao? Sao ngươi lại hoảng hốt như vậy?”

Đừng nhìn Thiên Mạch có vẻ không nghiêm túc, nhưng chỉ cần nhìn vẻ ngoài, hắn ta cũng đủ để trở thành một lang quân anh tuấn. Tiểu nha hoàn bị chàng trai ưa nhìn chặn đường không khỏi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng cúi đầu nói: “Bẩm thiếu hiệp, ta không phải hoảng hốt, mà là trong phủ bọn ta, hạ nhân đi lại đều phải chạy, ta phải đi báo với lão gia, ngoài cửa có một người tên là Hân Hòa muốn gặp.”

“Hân Hòa?” Thiên Mạch ngạc nhiên đến mức suýt bị sặc, “Ngươi nói là một cô nương cực kỳ xinh đẹp?”

Tiểu nha hoàn lập tức cảm thấy trong lòng lạnh đi một nửa, “…… Đúng vậy.”

Thiên Mạch nuốt một ngụm tức giận, nhìn về phía cổng, tay xoa xoa, nghiến răng nói: “Nàng ta không định bỏ qua cho ta rồi! Đã tìm đến đây rồi!”

Nhị sư ca vô thức đưa tay sờ mặt mình, ai da, đã nói rồi, trốn cũng vô ích, không có cách nào, ai bảo ánh sáng của hắn ta quá nổi bật.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 81



Thiên Mạch suy nghĩ một hồi, nói với tiểu nha hoàn: “Nàng ta đến tìm ta, ngươi không cần báo với lão gia nữa, ta sẽ xử lý.” Nói xong, hắn ta với vẻ mặt nghiêm trọng bước đi về phía cổng.

Tiểu nha hoàn nhìn bóng lưng quyết đoán của Thiên Mạch thiếu hiệp, đứng tại chỗ lặng lẽ lau mồ hôi. Hắn ta vừa rồi nói gì mà tự tin đến vậy? Hắn ta đi xử lý ư? Hắn ta sẽ xử lý thế nào? Nghe ý của hắn ta có vẻ như đã quen biết cô nương đó? Nhưng cô nương đứng ở cổng nói rất rõ ràng, nàng ta đến tìm Lục nha đầu. Không hề đề cập đến Thiên Mạch thiếu hiệp— Tiểu nha hoàn đang không biết phải làm sao thì tình cờ thấy Kỳ Hàm và Xuân Lệ đi tới, ánh mắt tiểu nha hoàn sáng lên, vội vàng kéo váy chạy tới.

“Nhị thiếu gia, Lục cô nương!” Tiểu nha hoàn thở hổn hển muốn giải thích.

Kỳ Hàm giơ tay ngắt lời, mỉm cười nói: “Ngươi đừng vội, trước tiên hãy thở đều đã. Bọn ta vừa nghe nói, ngoài cửa có một người tên là Hân Hòa muốn gặp, nàng ta muốn gặp ai?”

Tiểu nha hoàn cảm thấy ấm lòng vì được nhị thiếu gia quan tâm, vì vóc dàng nàng ta thấp bé, đành phải ngẩng đầu nhìn Xuân Lệ, “Nàng ta chỉ định gặp Lục cô nương.”

“Ha ha——” Xuân Lệ cười lớn, “Nhị sư ca có phải nghĩ rằng cô nương đó đến tìm huynh ấy hay không?”

Tiểu nha hoàn gật đầu thật mạnh, trên mặt biểu hiện rối rắm và đau khổ, “Thiếu hiệp nói cô nương đó không chuẩn bị bỏ qua cho thiếu hiệp, còn nói không cần nô tì bẩm báo, để thiếu hiệp tự xử lý.”

Hán tử ngốc nghếch tự mình đa tình này, một lúc không thấy xấu hổ thì không chịu ngừng. Xuân Lệ nghe vậy càng cười vui hơn.

Kỳ Hàm mặt không biểu cảm, liếc nhìn Xuân Lệ, “Có vẻ như những ngày này ta không ở nhà, đã bỏ lỡ không ít chuyện tốt nhỉ.”

Giọng điệu này, chua quá xá! Xuân Lệ hơi ngẩng cằm, đắc ý nói: “Thì cũng chỉ có thể trách huynh, ai bảo huynh cứ lang thang bên ngoài vui đến quên cả trời đất không chịu về!”

Nhị thiếu gia lại bị châm chọc. Tiểu nha hoàn bĩu môi, lời Hồ quản gia nói không sai, Lục cô nương thật có tài, nhi tử của Kỳ gia này đều bị nàng chế ngự! Nàng ta vẫn nên lui xuống cho xong, đừng làm phiền hai người bọn họ nữa, nên do dự hỏi Kỳ Hàm, “Nhị thiếu gia, vậy——”

Kỳ Hàm nói: “Không cần báo với lão gia nữa, ngươi cũng đã tốn sức cả buổi sáng rồi, nhanh chóng đi ăn đi.”

“Nhị thiếu gia thật tốt quá!” Tiểu nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt cúi người rồi chạy đi, thực sự là đói lắm rồi—

Xuân Lệ khoanh tay liếc mắt cười nhạo hắn một cái, “Hóa ra nhị thiếu gia cũng biết quan tâm đến người khác nhỉ, không nhìn ra là huynh cũng biết thương hương tiếc ngọc đấy.” Nói xong, nàng không nhìn hắn nữa, đi thẳng về phía cổng.

Vóc dáng của Xuân Lệ cao hơn hầu hết các cô nương, đi lại tấm lưng thẳng như thân tùng, cộng thêm nàng có võ công, bước đi như nước chảy mây trôi, Kỳ Hàm nhìn bóng dáng thanh thoát của nàng, thật sự rất dễ nhìn. Nàng thế này có phải đang ghen tuông hay không nhỉ? Kỳ Hàm mỉm cười, cũng đi theo.

Mặt trời dâng lên từ phía đông, ấm áp đánh thức những chú chim đang ngủ trên cành cây. Không khí yên tĩnh không có chút gió, lại là một ngày đẹp trời dễ chịu.

Âm thanh của mái chèo dần vang lên trong dòng nước chảy qua thành, những phụ nhân bên bờ sông cũng bắt đầu mang theo thùng gỗ ra giặt đồ. Lúc này, bên ngoài cổng Kỳ gia, trên đường đã có nhiều người qua lại. Các cửa hàng bán điểm tâm cũng đã mở cửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng rao hàng nhiệt tình của các tiểu nhị.

Hân Hòa vốn dĩ chưa tỉnh ngủ, nghe thấy bên ngoài quán trọ có người la hét rằng Kỳ gia bị hỏa hoạn, nàng ta mới vội vàng mặc áo ra xem, gấp gáp đến mức không kịp rửa mặt. Bây giờ đứng ngoài cửa đợi mà ngáp ngắn ngáp dài, nàng ta liền tìm một chỗ tốt cùng Tiểu Dương Đào nghỉ ngơi.

Thiên Mạch chạy ra đúng lúc thấy nàng ta và tiểu nha đầu dựa vào một con sư tử đá nhắm mắt nghỉ ngơi!

Thiên Mạch kinh ngạc! Đang diễn trò gì thế! Đại cô nương, thế này thì không ra thể thống gì! Không biết còn tưởng rằng đây là hai vị thần giữ cửa cơ!

Thiên Mạch nhắm mắt, nhảy xuống bậc thang.

Hắn ta biết lúc đông người không thể gọi người ta là quận chúa, nên nhíu mày nói: “Hân Hòa, ngươi mau đứng dậy. Không phải ngươi muốn tìm ta sao? Ta đến rồi đây.”

Hân Hòa bị hắn ta gọi làm ồn phải tỉnh dậy, nhưng những lời hắn ta nói thì hoàn toàn không nghe thấy. Nàng ta đứng dậy, dụi dụi mắt thấy Thiên Mạch, trong lòng lập tức thất vọng vô cùng, không khỏi nhìn về phía sau hắn ta, “Sư muội của ngươi đâu?”

Thiên Mạch nhíu mày, lại là cái cớ này! Ngươi không thể đổi một cái mới sao? Thôi, thấy nàng ta mắt còn ngái ngủ, Thiên Mạch cũng không nỡ, có vẻ như nàng ta lo lắng cho an toàn của mình mà chưa ngủ dậy đã chạy đến, nghĩ vậy, hắn ta nhẹ giọng hơn một chút, nếu nàng ta thích lấy sư muội làm cái cớ, chắc hẳn đại cô nương cũng không thể không biết xấu hổ, nên hắn ta không vạch trần, “Ta và sư muội đều không sao, ngươi yên tâm đi. Mau về quán trọ ngủ bù đi.”

Tiểu Dương Đào lúc này đã đến đỡ chủ nhân, Hân Hòa vỗ tay Tiểu Dương Đào, thở phào nhẹ nhõm, “Không sao là tốt rồi, nếu không ta thật không biết phải nói với Hân Hòa thế nào nữa, ta cũng thật mệt rồi.” Nói xong lại ngáp một cái, “Mắt ngấn lệ” nhìn Thiên Mạch nói: “Thôi, giờ ta thế này không nên để nàng ấy thấy, tránh mất đi ấn tượng tốt trước đây.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 82



Thiên Mạch thầm nghĩ, nàng ta không trang điểm sợ gặp sư muội sẽ xấu hổ, nhưng lại không sợ hắn ta nhìn thấy, rõ ràng là coi hắn ta như người nhà, cảm giác được người ta tin tưởng mạnh mẽ như vậy là lần đầu tiên, trong lòng hắn ta dâng lên một dòng nước ấm áp, rất vui vẻ, chỉ là không thể để nàng ta phát hiện, tránh để nàng ta lại kiêu ngạo, nên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đợi ta gặp sư muội, nhất định sẽ truyền đạt tâm ý của ngươi với muội ấy. Ngươi mau về nghỉ ngơi đi, tuy ngươi đẹp, nhưng không rửa mặt thì cuối cùng vẫn sẽ bị trừ điểm.”

Khi hắn ta nói những ra lời này, Hân Hòa lại ngáp liên tiếp vài cái, còn Tiểu Dương Đào nhướng mày đánh giá Thiên Mạch, chép miệng nói: “Mặt trời đã mọc ở hướng tây rồi sao? Hôm nay sao kẻ mặt lạnh như ngươi lại nhiều lời thế? Ngươi không phải luôn không vừa mắt chủ nhân nhà ta sao? Chẳng lẽ ngươi có ý đồ gì khác?”

“Nhà có khách đến rồi!”

Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo của nam giới, ba người đứng ở cửa bị thu hút và đồng loạt quay đầu lại nhìn, không ai khác chính là biểu thiếu gia Kỳ gia phong tư trác tuyệt.

Có những người có khả năng đặc biệt, đứng giữa đám đông mà muốn bị phớt lờ cũng không được, Tạ Quân Thụy chính là một trong số đó. Hân Hòa từ trước đã tin vào phong thủy và bói toán, không cần biết người lạ, chỉ cần trong đoạn thời gian ngắn gặp nhau hơn hai lần, thì đó chính là có duyên! Đây đã là lần thứ ba nàng ta gặp Tạ Quân Thụy, nàng ta cảm thấy, hoa đào của phủ Tuyên Vương sắp nở rồi!

Tạ Quân Thụy tiến lại gần, Thiên Mạch chăm chú nhìn, có thể khẳng định, biểu thiếu gia này là người đã rửa mặt. Thiên Mạch cười lớn: “Biểu ca đến rồi.”

Hân Hòa cũng nói: “Tạ công tử, đã lâu không gặp!” Hôm qua Tạ Quân Thụy xuống lầu mang vải thiều cho Xuân Lệ, bọn họ đã gặp nhau, nàng ta đã hỏi bà chủ quán trọ, biết hắn ta là thanh niên hoàng kim chờ cưới ở thành Gia Định, không ngờ hôm nay lại gặp gỡ!

Tạ Quân Thụy hoài nghi nhìn cô nương tràn đầy tự tin trước mặt, cuối cùng nhớ ra, “Ngươi chính là cô nương hôm đó làm rơi hà bao?”

“Đúng vậy!” Hân Hòa theo thói quen đưa tay ra sau lưng, môi cong lên chỉ mỉm cười, khí chất quý phái tự nhiên tỏa ra, nàng ta nhìn thẳng vào mắt Tạ Quân Thụy, “Ta nghe nói Kỳ gia bị hỏa hoạn, lo lắng cho an nguy của Lục cô nương, nên đến xem thử.”

Tạ Quân Thụy ôn hòa mỉm cười đáp, “Ta cũng vậy. Nhưng nhìn bộ dáng cô nương vui vẻ như vậy, có lẽ chỉ là một phen sợ bóng sợ gió. Đã đến đây rồi, không bằng vào phủ ngồi một chút?”

Thiên Mạch đã bị bỏ rơi một lúc, trong lòng hắn ta rất không thoải mái, kịp thời nhảy ra đứng trước mặt Hân Hòa nói với Tạ Quân Thụy: “Không cần đâu, biểu ca. Nàng ta còn phải về ngủ bù! Nàng ta chưa tỉnh dậy đã vội vàng đến đây, gấp gáp mà không rửa mặt chải đầu, biểu ca không thấy à, khóe mắt còn dính ghèn nữa kìa.”

Hắn ta nói xong thì hậu quả đó là —— bị Hân Hòa đá một cước thật mạnh.

Dù sao nàng ta cũng là một đại cô nương, bị người ta không che đậy mà xỉ nhục trước mặt công tử anh tuấn, còn mặt mũi nào mà ở lại nữa. Vội vã nói lời tạm biệt với Tạ Quân Thụy rồi dẫn Tiểu Dương Đào đi.

Thiên Mạch xoa xoa bắp chân bị đá, hối hận—Nàng ta không muốn để người mình thích thấy mặt không hoàn hảo, ai da, đều tại mình quá thẳng thắn. Thế cũng tốt, có lẽ sau này sẽ không dây dưa với mình nữa!

Hai người cùng vào trong, Thiên Mạch vẫn im lặng, Tạ Quân Thụy tìm chủ đề trò chuyện với hắn ta, “Ngươi thật sự mới hai mươi sao?”

Thiên Mạch quay phắt lại, “Sao? Ngươi còn có ý kiến gì?”

“Không phải, ngươi vẫn chưa thành thân chứ?”

“Vô nghĩa! Ngươi đã hai mươi chín mà vẫn chưa thành thân, ta mới hai mươi thì có gì phải gấp!”

“Khụ khụ, ta không phải hai mươi chín, ta hai mươi sáu.” Tạ Quân Thụy vừa nói vừa cách xa Thiên Mạch một chút.

Thiên Mạch liếc hắn ta một cái, “Ngươi bao nhiêu tuổi ta không quan tâm. Chúng ta không cần nói chuyện nữa, ta muốn yên tĩnh một chút.”

“……” Tạ Quân Thụy thật muốn tự tát vào mặt mình, cái miệng này thật là không biết giữ miệng!

*

Bữa sáng xong xuôi, Kỳ Liên Sơn lau miệng, nhìn đứa đại nhi tử ngồi bên trái vẫn đang mơ màng, yên lặng thở dài một hơi.

Kỳ Hàm biết phụ thân đang khó xử, liền nhìn phu thê Kỳ Lâm ở đối diện nói: “Nhà bị cháy cần một thời gian để sửa chữa, nếu ca ca và tẩu tử không ngại, có thể đến ở tạm trong viện của đệ, đệ ở một mình trong chỗ lớn như vậy cũng lãng phí, dù sao một tháng nữa thì đệ cũng đi, huynh tẩu có thể chuyển đến ở trước.”

Kỳ Lâm nói: “Vậy đệ ở đâu?”

Kỳ Hàm có ý vô tình liếc nhìn Xuân Lệ ngồi bên cạnh Lai thị, “Nhà chúng ta ở Tây Viên không phải có vài phòng trống sao, đệ cứ tìm một phòng mà ở là được.”

“Không được.” Tạ thị đặt chén trà xuống nói: “Ở đó có Lục nha đầu, con với một đại cô nương ở gần như vậy thì ra thể thống gì.”

Kỳ Liên Sơn lúc này vẫn chưa hết tức giận với thê tử, bà không đồng ý, ông lại cố tình phản đối! “Ta thấy ý kiến này không tệ, cứ như vậy đi, lão đại con và nhi tức Phỉ Thúy tối nay chuyển đến Ngô Đồng uyển ở đi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 83



Tối hôm đó, phu thê Kỳ Lâm đã chuyển đến Ngô Đồng uyển, Thiên Mạch và Tạ Quân Thụy tự nhiên cũng được mời vào phòng khách. Thiên Mạch và Tạ Quân Thụy ở phòng bên cạnh, đến nỗi biểu thiếu gia trước khi đi ngủ còn bị cảnh cáo nghiêm khắc—không được ngáy ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thiên Mạch.

Tạ Quân Thụy nhìn vẻ mặt đúng tình hợp lý của Thiên Mạch mà không biết nói gì, hai chúng ta ai trông giống người hay ngáy hơn? Ta còn không chê ngươi, ngươi có tư cách gì để chê bai ta? Cô phụ không biết nghĩ gì mà lại mời một người thô lỗ như vậy về nhà gây cười cả ngày sao?

Hắn ta lắc đầu nuốt cơn tức vào trong, không thèm để ý đến Thiên Mạch mà quay về phòng.

Thiên Mạch nhìn theo bóng lưng im lặng và ủ rũ của hắn ta, cảm thấy rất tự trách. Biểu ca vừa rồi chắc chắn bị tổn thương, dù sao cũng là một thiếu gia sống trong nhung lụa, bị mình chỉ trích thẳng thừng như vậy không khỏi thấy ngại ngùng, lần sau phải cân nhắc xem có nên giữ thể diện cho hắn ta hay không. Thiên Mạch gãi đầu rồi cũng vào phòng ngủ.

Còn về nhị thiếu gia, lúc này đang thoải mái ngồi trong phòng Xuân Lệ uống trà ngắm trăng.

Đêm tối như sương, công tử như tranh.

Thời khắc đẹp đẽ, trước hoa dưới trăng.

Nhưng Xuân Lệ nhìn ra trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt đã trở nên chua chát! Hắn đã uống ba bình nước rồi! Nếu thêm một lúc nữa hắn vẫn không đi, nàng sẽ không khách khí mà đuổi hắn đi!

Thúy Tảo là một nha đầu biết điều, biết không nên quấy rầy thời gian riêng tư của nhị thiếu gia và cô nương, nên tìm một cái cớ để rút lui.

Nàng ta ở sân trước cùng với một tiểu nha đầu đá cầu một lúc, nghỉ ngơi một chút rồi tính giờ, thấy gần đến giờ cô nương rửa mặt đi ngủ, liền nhảy nhót trở về.

Nhưng khi đến cửa, nàng ta phát hiện nhị thiếu gia vẫn còn ở trong phòng ăn hạt dẻ. Xuân Lệ thì ngồi bên cạnh không kiên nhẫn liên tục lườm liếc.

…Thúy Tảo ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay hiếm khi có thời gian, vậy thì đi dạo thêm một đoạn đường sỏi đá nữa đi!



Lần thứ hai trở lại, nhị thiếu gia vẫn chưa đi, hạt dẻ hắn đã ăn hết, giờ hắn dựa vào cửa sổ đang bóc vải thiều. Xuân Lệ đã mệt đến mức mí mắt sắp dính chặt lại.

Thúy Tảo lau mồ hôi trên trán, do dự một lúc, quyết định, lại đi vòng quanh hồ Vân Ảnh một vòng, coi như là giảm béo!

Kỳ Hàm đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nha đầu bên ngoài, chỉ là hắn không muốn đi. Hôm nay đối với hắn là một ngày khác biệt, không ở lại thêm một chút cũng không đành lòng. Nhị thiếu gia không muốn bị bỏ rơi, bèn tìm đề tài nói: “Trà ở đây của nàng thơm thật đấy.”

Xuân Lệ giật giật khóe miệng, không có vẻ mặt tốt đẹp nói: “Nếu thích thì ta tặng huynh một ít, huynh có thể mang về chậm rãi uống.”

Quả là một lệnh đuổi khách rõ ràng, Kỳ Hàm cười mà không hề bị ảnh hưởng, “Uống một mình thì chán lắm. Có người nói chuyện mới vui.”

Ai muốn nói chuyện với huynh chứ! Xuân Lệ đã hết kiên nhẫn, “Ta mệt rồi! Sáng nay không được ngủ ngon, phải kéo đại ca của huynh từ dưới giếng lên suýt nữa thì ngất đi. Ban ngày lại theo huynh chạy đến tiệm vải, mệt c.h.ế.t đi được.”

Kỳ Hàm chậm rãi nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Cũng không phải vì muốn làm áo cho nàng sao, nàng mệt cũng là đáng mà.”

“Huynh không phải nói muốn tặng cho Quân Uyển sao? Ta và nàng ấy dáng người tương tự, muốn ta giúp đo kích thước mà?” Xuân Lệ nghe vậy lập tức tinh thần phấn chấn hơn nhiều, có trời mới biết, nàng chưa bao giờ có kỳ vọng thái quá về Kỳ lão nhị, nên nàng hoàn toàn không nghĩ đến bản thân.

Kỳ Hàm liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục động tác bóc vải thiều trong tay, “Nếu nói thẳng là làm cho nàng, nàng sẽ không muốn.”

“Cái đó thì quả thật là đúng.” Xuân Lệ thầm nghĩ, coi như huynh vẫn có chút tự hiểu lấy mình.

“Vì vậy ta chỉ có thể dùng một chút kế nho nhỏ.” Nụ cười của hắn rất đắc ý.

Huynh lại… kiêu ngạo lên rồi! Còn không phải dựa vào ta tốt bụng ư!
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 84



Xuân Lệ định tiếp tục phản bác hắn, nhưng nghĩ lại chiều hắn đã kiên nhẫn đặt hàng mười mấy bộ quần áo ở khắp nơi, cũng coi như là dụng tâm lương khổ, nên không nên quá khắt khe. Nàng liền vươn mình một cái, ủ rũ nói: “Đã rất khuya rồi—”

“À đúng rồi,” Kỳ Hàm bỗng nhiên rất hứng thú nói: “Ta vẫn chưa có thời gian hỏi nàng, sáng nay đại ca ngã xuống giếng có nói gì với nàng hay không? Ta trở về lần này, cảm thấy đại ca rất khác với trước đây.”

Xuân Lệ ngáp một cái, nói: “Coi như ánh mắt của huynh không vô ích, ta cũng nhận ra rồi. Dù sao ta không hiểu rõ đại ca huynh, nhưng một người trong lòng có chuyện có thể thể hiện qua lời nói và hành động, chỉ sợ có lẽ cũng liên quan đến vụ cháy lần này.”

Kỳ Hàm rất đồng ý với sự suy đoán của nàng, thấy nàng cho hắn thêm nhiều bất ngờ, không còn cảm thấy quá ngạc nhiên. Mỗi lần trò chuyện với nàng đều có những phát hiện bất ngờ, như lần này, hắn tưởng mình chỉ nghĩ nhiều hơn một chút, không ngờ nàng lại nghĩ giống hắn, có lẽ những gì trong sách nói về tâm linh tương thông chính là như vậy. Hắn đặt vỏ vải thiều trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, “Nàng đã ra ngoài lâu như vậy, có nhớ sư phụ không?”

Xuân Lệ cũng không yếu thế mà đứng dậy, đối diện với ánh mắt châm chọc của hắn nói: “Nhị thiếu gia thế này là đang ám chỉ ta là người ở núi Sùng Minh, chuyện Kỳ gia không liên quan đến ta sao?”

“Lòng dạ tiểu nhân nói chính là như nàng vậy,” Kỳ Hàm thong thả bước đến trước mặt nàng, hơi cúi đầu, “Ta định gần đây sẽ đến núi Sùng Minh, nếu nàng nhớ sư phụ, ta sẽ dẫn nàng đi cùng.”

Xuân Lệ cười khẩy, “Chưa từng nghe thấy nữ tế còn cần phải nhận cửa.”

Ánh mắt hắn lóe lên, tiến gần nàng, “Nhận cửa là việc của tức phụ. Ta biết nàng sớm đã rõ ràng.”

Gương mặt tuấn tú gần kề, hơi ấm của hắn phả lên mặt, khiến Xuân Lệ bỗng chốc mặt đỏ bừng. Nhưng lần này nàng không lùi lại, nàng muốn xem hắn còn có hành động gì quá đáng, nhị thiếu gia luôn giữ kẽ này rốt cuộc khi nào mới buông xuống, nàng rất tò mò. Vì vậy nàng nhún vai, cười như không cười nói: “Nhưng mà tướng công của ta không thoải mái, đến giờ cũng chưa cho ta một lời giải thích rõ ràng.”

“Hắn… có nỗi khổ.” Ánh mắt hắn chợt buồn bã, hoàn toàn không còn ánh sáng rực rỡ như trước.

Xuân Lệ không muốn rơi vào tình huống này, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút, “Chẳng phải vì Lăng An quận chúa sao? Sao? Lần này về kinh thành Hoàng đế đã chỉ hôn cho huynh rồi ư?”

“Không có,” Hắn cuối cùng cũng hạ tay muốn đặt lên vai nàng, nhất thời có chút lúng túng, “Hoàng thượng dù sao cũng không nỡ gả chất nữ bảo bối của mình cho một kẻ có sở thích đoạn tụ. Vì vậy, tạm thời, vẫn chưa có đề cập.”

Hắn biết những lời này nói ra sẽ gây tổn thương cho Xuân Lệ, nhưng trí tuệ như nàng làm sao không nghĩ đến điều này? Đã hỏi thì tự nhiên không có lý do gì để giấu giếm.

Lần này về kinh thành, Hoàng đế chỉ thử hỏi hắn cảm thấy quận chúa thế nào, hắn nói trong mắt mình chỉ có nam nhân, khiến Hoàng đế sợ hãi một ngày không cho hắn lại gần ngự tiền. Nhưng hắn sớm muộn cũng phải thành thân, nếu một ngày thật sự cưới một người nữ tử, chắc chắn cũng sẽ bị mang tội khi quân, vì vậy hắn cần phải giải quyết một số vấn đề trước.

Cho nên, đối với Xuân Lệ, hắn tạm thời vẫn không thể hứa hẹn gì.

Không phải sợ mình không đủ kiên định, chỉ là sợ nàng sẽ bị liên lụy. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn nhất định sẽ long trọng cưới hỏi!

Không ngờ, nàng lại chủ động nắm lấy tay hắn.

Trái tim hắn bỗng chốc nhảy lên, hoang mang nhìn nàng.

Nàng khẽ cong môi, ánh mắt lấp lánh vẻ rạng rỡ, “Huynh không cần khó xử, ta hiểu huynh đang ở trong tình huống nào. Chỉ cần huynh đối tốt với ta, ta sẽ… đợi được!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 85



“Xuân Lệ—” Hắn nghẹn ngào, câu nói phía sau cuối cùng cũng không thốt ra được.

Một cô nương hiểu lòng người như vậy, hắn thật không biết mình có đủ tư cách gì để được nàng không chê bai không bỏ rơi?

Tất cả những gì nên dành cho nàng hắn đều nợ, không nói rõ ràng nguyên do, không cho nàng danh phận xứng đáng, thậm chí gia đình cũng không chân thành đối đãi với nàng, nhưng dù vậy, nàng vẫn đứng về phía hắn, không chỉ không oán trách mà còn luôn giúp hắn trong những lúc quan trọng, tâm ý của nàng, hắn đều hiểu, nàng làm như vậy chỉ vì không muốn gây áp lực cho hắn, tất cả đều vì hắn.

Một cô nương độc lập và mạnh mẽ như vậy, luôn lặng lẽ đứng bên cạnh hoặc sau lưng hắn, chỉ cần hắn quay đầu lại, sẽ luôn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, mạnh mẽ hơn bất kỳ sự thúc giục nào.

Một cô nương quý giá hiếm có như vậy, hắn muốn dùng cả đời để trân trọng.

Cảm động trong lòng, Kỳ Hàm đưa tay phủ lên mu bàn tay nàng.

Hai bên tiếp xúc, cả hai đều có chút bối rối.

Bàn tay mềm mại, mịn màng như nước, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể khiến lòng người xao xuyến.

Hơi thở vô thức trở nên gấp gáp, nhịp tim cũng nhanh hơn dưới hơi ấm nhẹ nhàng.

Ánh trăng không biết từ lúc nào đã di chuyển ra ngoài cửa sổ, chiếu sáng gương mặt như ngọc của nàng, trắng hồng như thật như mộng.

Khoảng cách da thịt gần gũi trong gang tấc, giữa đêm khuya thanh tĩnh, Xuân Lệ vô thức lùi lại một bước, cười gượng rút tay ra, giả vờ thản nhiên nói: “Huynh không cần quá cảm động, ta nói như thế chỉ hy vọng huynh nhanh chóng rời đi.” Không ngờ hắn lại tiến lại gần, có phải là đã đi quá giới hạn không—

“Nha đầu xấu xa.” Kỳ Hàm vừa tức vừa buồn cười nhìn nàng, không nỡ rời tay, chậm rãi siết chặt lại, như thể như vậy có thể giữ lại khoảnh khắc ấm áp mà nàng để lại trong lòng hắn.

Hắn chăm chú nhìn nàng, nàng quá lý trí, suy nghĩ tỉ mỉ, đầu óc sáng suốt, ngay cả trong thời khắc đẹp như vậy cũng có thể khéo léo rút lui, từ một khía cạnh nào đó mà nói, điều này không phải là tốt cho hắn, tình cảm của nàng với hắn, rốt cuộc vẫn có thể dừng lại nơi trong sạch như nước.

Trước khi hắn chưa xóa bỏ hết mọi trở ngại, như vậy cũng tốt, Kỳ Hàm nhẹ nhàng nhếch môi, đứng thẳng người, nói với nàng: “Ta dự định ngày mai hoặc ngày kia sẽ lên đường đến núi Sùng Minh, nàng có muốn đi cùng ta không?”

Xuân Lệ đảo mắt một vòng, cười nói: “Cái này phải xem tâm trạng ta, huynh cũng biết, hôm nay ta rất mệt, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Hắn đưa tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: “Chúng ta có thể cưỡi ngựa đi, ngồi xe ngựa thì quá xóc nảy. Đến lúc đó còn phải phiền nàng đánh xe, ta sẽ không đành lòng.”

“Kỳ lão nhị!” Xuân Lệ nghiêng đầu tránh tay hắn, tức giận nhìn hắn, “Huynh lải nhải cả buổi tối, không lẽ muốn ở lại không đi sao?”

Hắn cười lớn, “Có phải nàng đang ám chỉ ta nên ở lại không?”

“Không biết xấu hổ!”

“Đã nửa tháng không gặp, ta tất nhiên có nhiều điều muốn nói với nàng.”

Ánh mắt mềm mại như nước mùa xuân, giọng nói ấm áp dễ nghe, Xuân Lệ làm sao có thể chịu đựng được, chỉ biết cúi đầu, “Huynh… nói đi.”

“Nàng hiểu biết được bao nhiêu về sư phụ của nàng?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Ý gì vậy?” Nàng ngẩng phắt đầu lên, “Huynh định đi điều tra sư phụ ta? Sư phụ ta cả ngày không tranh chấp với đời, có chuyện gì với huynh?”

Kỳ Hàm vội vàng trấn an, “Nàng đừng nghĩ lung tung, không phải chuyện xấu. Là về một chuyện khi ta còn nhỏ, lúc đó ta đã gặp ông ấy.”

Xuân Lệ kéo mặt lại, “Vô nghĩa, sư phụ đã định hôn ước cho chúng ta, sư phụ đương nhiên gặp qua huynh, nếu không sao có thể không có trách nhiệm đi định hôn mà không kiểm tra hàng hóa.”

“Nhắc đến, ông ấy cũng đã dẫn ta đi kiểm tra hàng hóa đấy, lúc đó nàng đang lặn dưới sông, vừa lên mặt nước, hì, cả người đầy bùn đất, như một con lươn.”

“Vậy mà huynh vẫn đồng ý? Huynh định cưới một con lươn về làm thê tử à?”

“Giờ đây lươn nhỏ của ta đã ra khỏi vũng bùn, duyên dáng yêu kiều.”

“……”

Hồ quản gia vừa bước vào cửa thì lảo đảo một bước, trẹo chân!

Lão Hồ đau đớn nhăn nhó, thật là quá buồn nôn rồi! Nhị thiếu gia vốn là một người lạnh lùng cao ngạo cỡ nào, lại nói những lời tình cảm như vậy, thật là khiến người ta buồn nôn!

“Ông sao vậy, lão quản gia?” Thúy Tảo cũng đã giảm cân xong trở về. Vừa lúc nhìn thấy bộ dạng của lão Hồ, liền tốt bụng đến đỡ ông ta.

Ai ngờ lão Hồ lại trừng mắt nhìn nàng ta, không hài lòng nói: “Sau này gọi ta là Hồ ca được rồi, đừng gọi ta là lão quản gia nữa! Đừng có gọi ta già đi! Ngươi cái đứa không ai ưa này!”

Thúy Tảo giả vờ ngốc nghếch, chỉ cười hì hì, “Đó không phải là tôn trọng ông sao?”

“Gọi là ‘c’ cũng là tôn trọng.”

“……” Thúy Tảo nghĩ thầm, ta làm sao có thể gọi được, ông cũng sắp bằng tuổi phụ thân của ta rồi…

Cuộc đối thoại của hai người trong sân, người trong phòng tự nhiên nghe rất rõ.

Kỳ Hàm nói: “Có vẻ như có người đến thúc giục ta, ta đi đây. Nàng nghỉ sớm nhé, sáng mai ta sẽ đến gọi nàng dậy.”

Nói xong, nhị thiếu gia vẫy tay rời khỏi.

Thúy Tảo cuối cùng cũng bắt được cơ hội quay vào phòng, vui vẻ bước từng bước nhảy trở về.

Kỳ Hàm đi xuống bậc thang, nhìn lão Hồ đang cười đến rung rinh, cố tình châm chọc ông ta, “Đã muộn thế này, Hồ ca đến làm gì vậy?”

Lão Hồ nghe mà nổi da gà, lắc lắc đầu tiếp tục cười hì hì, “Nhị thiếu gia, giờ đã đêm rồi, lạnh lắm. Phu nhân sợ thiếu gia ở nơi lạ ngủ không ngon, đặc biệt bảo lão nô đến xem thiếu gia có đắp chăn không.”

Cái lý do gượng gạo và nhàm chán này, cũng chỉ có bà nghĩ ra được, “Ông về nói với mẫu thân, ngài ấy đã nghĩ nhiều quá rồi! Ta cần nghỉ ngơi, ông xác định muốn đứng bên cạnh đắp chăn cho ta sao? Ta ngủ không mặc quần áo đâu—”

“Không không không! Vậy thì thiếu gia đóng cửa kỹ càng lại, lão nô về ngay đây.”

Lão Hồ mặt mày nhăn nhó, khập khiễng rời đi, Kỳ Hàm đứng trước cửa nhìn về phía cửa sổ của Xuân Lệ, thở phào một hơi, ở gần hắn mới yên tâm, phòng khi có chuyện gì xảy ra hắn cũng có thể biết ngay.

Dù rằng vị thê tử này đôi khi khá mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc vẫn cần hắn bảo vệ, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xanh đen, người ta thường nói việc tốt thường gặp trắc trở, thật hy vọng giữa bọn họ có thể thuận lợi, khi bọn họ trở về núi Sùng Minh, có thể mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Hắn đến khi thấy đèn trong phòng Xuân Lệ tắt đi, mới yên tâm nằm xuống ngủ.

Xuân Lệ, ta nợ nàng quá nhiều, không có gì để báo đáp, chỉ có thể dùng thân báo đáp thôi.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 86



Ngày hôm sau, Xuân Lệ ngủ đến khi trời sáng rõ.

Một đêm ngon giấc không mộng mị, gần như không muốn nhớ lại.

Tối qua bị Kỳ lão nhị làm phiền cả nửa đêm, giờ này vẫn chưa thể bù lại giấc ngủ. Xuân Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy hoa nở rực rỡ, liền nằm trong chăn gọi: “Tiểu Thúy Tảo.”

Thúy Tảo bước vào đặt nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn lên khay, vui vẻ đáp: “Cô nương dậy rồi ạ? Hôm nay trời đẹp quá, gió mát trong lành. Lão gia đã sai người đến truyền lời, sáng nay cô nương không cần đi phòng chính ăn cơm, muốn dậy lúc nào thì dậy, nếu còn chưa đủ giấc thì có thể ngủ thêm một chút.”

“Ha ha, ngủ thêm thì không cần.” Xuân Lệ duỗi người, cảm thấy cổ mình hơi khó chịu, nên đưa tay xoa xoa và nói: “Chỉ là hơi lười động đậy, nếu ngươi đói thì cứ ăn chút điểm tâm trước đi, đừng chờ ta, ta còn muốn nằm thêm một lúc.”

“Cô nương yên tâm, nô tì không đói. Ngài cứ nghỉ ngơi. Nô tì sẽ dọn dẹp phòng một lượt.” Tiểu Thúy Tảo nói rồi cầm khăn lau, sau đó cầm chậu gỗ đi ra giếng để lấy nước.

Xuân Lệ nằm trong chăn lười biếng trở mình, ngoài trời nắng đẹp, khiến lòng người thư thái.

Sau cuộc trò chuyện với Kỳ Hàm hôm qua, nàng cảm thấy những ngày tới giống như ánh mặt trời mới mọc, đều tràn ngập hy vọng, đều đáng mong đợi, những ngày mới sẽ chứa đựng những niềm vui bất ngờ mới!

Trong sân vốn yên tĩnh, chỗ giếng bỗng vang lên tiếng nước, ngay sau đó là tiếng kêu cọt kẹt, một thùng nước của Tiểu Thúy Tảo đã đầy. Tiếng nước ngừng lại, nhưng trong sân lại vang lên tiếng sáo du dương.

Điều này khiến nàng cảm thấy hứng thú, không khỏi nghiêng tai lắng nghe, bản nhạc vừa êm dịu vừa trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng đầy niềm vui, trong sáng của buổi sáng nắng đẹp này càng thêm sinh động.

Xuân Lệ gác đầu lên tay, nhắm mắt lại, giai điệu này thực sự khiến lòng người vui vẻ. Nàng luôn cảm thấy bản nhạc này nghe quen quen. Sau khi hồi tưởng một lúc, Xuân Lệ cuối cùng cũng nhớ ra! Đây không phải là bài “Bốc Toán Tử” mà nàng đã nghe được khi cùng Kỳ Hàm đi du ngoạn ở ngoại ô phía tây ngày ấy sao.

Hồi đó Kỳ lão nhị còn nói với nàng rằng hắn thích câu cuối cùng nhất, lúc đó nàng không có thời gian để suy nghĩ về lời hắn, giờ nghĩ lại, Kỳ Hàm lúc đó cũng đã gián tiếp bày tỏ tình cảm rồi, tên nam nhân ngại ngùng này! Nhưng giờ hắn lại mang ra câu này, thật sự rất hợp với hoàn cảnh, vì hắn cuối cùng cũng đã như ý nguyện sống trong cùng một viện với nàng! Thật sự là trăm phương ngàn kế, tên tiểu tử hư hỏng này.

Xuân Lệ theo giai điệu nhẹ nhàng ngân nga—

Nước như sóng mắt, núi như đỉnh mày.

Muốn hỏi người đi đâu, nơi mắt mày trong suốt.

Mới tiễn xuân đi, lại tiễn quân đi.

Nếu đến Giang Nam gặp xuân, nhất định phải ở lại cùng xuân.

Nhất định phải ở lại cùng xuân… Hắn nói thích câu cuối cùng này nhất.

Xuân Lệ không khỏi đỏ mặt, nàng tự cười chính mình, lật người lại hướng ra cửa sổ, tránh để Tiểu Thúy Tảo vào thấy mình như vậy, thật là xấu hổ.

Những chuyện trên đời này, luôn thật kỳ diệu.

Trước đây nàng vẫn luôn trách mình mềm lòng ở lại Kỳ gia, giờ nhìn lại, nếu lúc đó thật sự quyết định rời đi, có lẽ cũng sẽ không nghe thấy bản nhạc thổ lộ của Kỳ lão nhị hôm nay.

Có mất thì mới có được, chịu thiệt cũng có thể đổi lại phúc khí.

Có vẻ như hôm nay tâm trạng tên đó khá tốt. Tối qua hắn nói sáng nay sẽ gọi nàng dậy, hóa ra là theo cách này. Xuân Lệ lúc này chỉ mải nghĩ ngợi, không để ý đến tiếng sáo bên ngoài đã dừng lại.

Ngay sau đó, nàng ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ. Hình như là món vừa mới nấu xong, khiến người ta thèm ch** n**c dãi…

Mùi thơm càng lúc càng gần… nhưng lại vòng quanh cửa một vòng rồi dần dần xa đi.

Xuân Lệ bị mùi thơm dụ dỗ ngồi dậy, cười hỏi ra ngoài: “Tiểu Thúy Tảo, ngươi làm bữa sáng từ khi nào? Cố tình lừa ta dậy phải không! Được rồi, ngươi thắng rồi!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 87



Xuân Lệ nhanh chóng mặc quần áo, đại khái chỉnh lại tóc, vén rèm đi ra ngoài, không ngờ bên trong đứng người chính là Kỳ lão nhị.

Hắn mặc chiếc áo màu xanh hồ tươi mới, dáng người cao ráo đứng trong phòng như chi lan ngọc thụ. Như thể đoán được nàng sẽ ra ngoài, hắn hứng thú dạt dào mỉm cười nhìn nàng.

Xuân Lệ không thể không thừa nhận, nụ cười của hắn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Còn nàng thì sao? Chắc chắn trông rất lôi thôi, may mà tối qua ngủ không ch** n**c miếng, nghĩ chắc giờ vẫn có thể gặp người.

“Nàng đúng là một con sâu tham ăn, chỉ cần mùi thơm cũng đủ để dụ nàng ra ngoài.” Kỳ Hàm đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy bát đũa và món ăn ra xếp ngay ngắn, cuối cùng còn rót cho nàng một cốc nước trắng.

Nước vừa mới đun sôi, bốc lên làn khói nhẹ. Ánh sáng xuyên qua, thật mờ ảo lại yên bình.

Xuân Lệ không khách khí ngồi phịch xuống, ngẩng đầu cười với hắn, “Nhìn bộ dáng đắc ý của huynh kìa, không lẽ là huynh làm à?”

“Nàng nói xem?” Kỳ Hàm cũng ngồi đối diện nàng, đẩy một bát cháo đã chuẩn bị sẵn đến gần nàng, “Ngoài Hàm ca ca tốt của nàng ra, ai còn nhớ đến việc làm cơm cho nàng? Đừng nhìn nữa, nhanh đi rửa tay đi.”

Hắn nói rồi nhẹ nhàng dùng đũa gõ lên mu bàn tay nàng một cái, Xuân Lệ đau đến rụt tay lại, nhíu mày nhìn hắn, “Sao huynh lại giống sư phụ ta vậy, nhưng mà huynh nói cũng đúng, ta còn chưa rửa mặt, đúng là nên đi rửa mặt trước.”

Hắn nhìn nàng một cái, mỉm cười dịu dàng: “Không rửa mặt cũng không sao, chỉ cần rửa tay sạch sẽ là được.”

Yêu cầu thật thoải mái! Trong lòng Xuân Lệ vui vẻ, cố tình sờ sờ mặt mình hỏi: “Nhưng mà ta như vậy, huynh không chê sao?”

Hắn cầm cốc nước nhẹ nhàng thổi một cái, “Lúc nàng như cá chạch ta cũng không chê, còn để ý đến việc nàng có rửa mặt hay không sao? Ngốc quá, nhanh lên. Ta không chờ nàng nữa, ta đói rồi.”

“Ta đi ngay đây!”

“Ha ha.” Cô nương ngốc nghếch.

Cửa phòng mở toang, nắng sớm chiếu rọi khắp nơi.

Kỳ Hàm ngồi yên tĩnh trong ánh vàng, công tử tuấn tú, ăn uống lại thanh lịch, thật sự là đẹp như tranh, còn hơn cả món ăn ngon. Khi Xuân Lệ trở về, thấy cảnh tượng như vậy, tim nàng bỗng dưng đập thình thịch, như thể ngón tay cũng cứng đờ, nàng lấy lại bình tĩnh một lúc, mới hít thở sâu chậm rãi ngồi xuống.

Kỳ Hàm nhìn nàng, cười ấm áp, “Nàng thử xem vị thế nào, nếu thích, sau này ta sẽ lại làm cho nàng.”

Nhị thiếu gia nói như thể đang nói chuyện thường ngày, nhưng câu này khiến đại cô nương nghe được lại có cảm giác khác trong lòng, nàng cảm thấy hạnh phúc đến bất ngờ, một lúc vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ có thể nở một nụ cười, “Nghe như đang đe dọa ta vậy, nếu ta nói không ngon, huynh sẽ không làm nữa phải không?”

“Nàng không để mặt mũi cho ta, sau này ai còn tự làm chuyện mất mặt mình nữa?” Hắn nuốt một miếng đồ ăn, vừa nói vừa ăn thêm một muỗng cháo.

Cảnh tượng tự nhiên không giả tạo này giống như một cặp phu thê sống chung, Xuân Lệ nhìn mà trong lòng ấm áp, quên cả ăn, chỉ cười nói: “Vậy thì không được, huynh phải yêu cầu bản thân nghiêm khắc, dù cho ta nói không ngon, huynh cũng nhất định phải cố gắng làm ra món mà ta thích!”

“Nàng im đi, đợi lúc nữa sẽ nguội mất.”

“……” Cái sự dịu dàng mới tức thì chạy đi đâu rồi…

“Nói đi, huynh biết làm những gì?” Xuân Lệ ăn một lúc vẫn không nhịn được, lại ngẩng đầu hỏi.

Kỳ Hàm gắp một miếng dưa muối, “Chỉ cần không quá khó, đều có thể làm được. Nếu nàng kén chọn, mỗi ngày cũng có thể làm món khác nhau.”

Xuân Lệ vui đến mức suýt vỗ tay, đây không phải là một nam tử tốt như đại sư ca sao! Có vẻ như trước đây nàng đã có quá nhiều thành kiến về hắn, giờ quá bất ngờ và vui mừng! “Kỳ lão nhị, huynh giỏi thật đấy! Không ngờ lại không nhìn ra nha.”

Hắn có vẻ như đã biết từ trước, “Nàng nghĩ ta chỉ được người ta hầu hạ mà không biết gì sao? Trong quân doanh ở biên quan với khí hậu khắc nghiệt như vậy, cái gì cũng phải tự mình làm, nếu chỉ dựa vào người khác hầu hạ, sớm đã đói c.h.ế.t rồi. Nên giờ nàng nhất định đang vui mừng trong lòng, như thể tìm được báu vật vậy.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 88



“Hi hi.” Đại cô nương cười rất chân thật.

Nàng thực sự không ngờ, điều này quá bất ngờ, vốn dĩ, trong lòng hắn co nàng thì nàng đã thấy đủ rồi, còn việc hắn là một nam tử đa tài, có thể ra ngoài tiếp khách, vào bếp nấu ăn, lại có thể ra chiến trường, điều này thật sự là khó kiếm, ha ha ha.

Thật sự là vui mừng không thôi!

Hắn cũng cười, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, “Ăn chậm rãi thôi, nghẹn sẽ khổ cho nàng.”

“Huynh đang cố ý nguyền rủa ta à! À đúng rồi, Tiểu Thúy Tảo đâu rồi?”

“Ta đã gọi nàng ta đến ăn cùng, ta còn mang bát đũa qua, nhưng nàng ta nói không muốn quấy rầy thế giới hai người của chúng ta, đi tìm nhóm tỷ muội rồi.”

“À đúng rồi,” Xuân Lệ cắn đũa hỏi: “Tiểu Giang Qua nhà huynh khi nào trở về?”

Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng cười, “Sao vậy? Thúy Tảo nhớ hắn rồi à? Yên tâm đi, chắc chỉ vài ngày nữa thôi.”

Xuân Lệ lại ngạc nhiên, “Hóa ra huynh cũng biết chuyện của bọn họ à?”

Kỳ Hàm lắc đầu, cười nàng ngốc, “Ta vốn không biết gì cả, nhưng nghe nàng hỏi, đoán ra thôi. Nàng là người nhiệt tình như vậy, hỏi cái này chắc chắn là vì tiểu nha đầu đó.” Qua những ngày tháng chung sống, hắn cũng hiểu nàng hơn, giờ đây thậm chí còn có thể tâm linh tương thông, điều này khiến hắn rất vui mừng.

Xuân Lệ ân cần rót đầy cốc nước cho hắn, cười hì hì, “Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, để lại cho Thúy Tảo của chúng ta nhé.”

“Vì nàng cầu ta, thì nhất định phải nể mặt.” Hắn nói rất nghiêm túc, biểu cảm thật sự rất đáng đánh.

“Đi c.h.ế.t đi!” Xuân Lệ lấy cốc nước vừa rót cho hắn, trực tiếp ngửa cổ uống hết vào bụng! Hê! Quên mất nước này rất nóng!

“Thế nào?” Kỳ Hàm vội hỏi.

Xuân Lệ phẩy tay, “Không sao, ta da dày thịt béo.”

“Nàng tưởng mình là nam nhân à, da dày thịt béo thì là sư ca nàng chứ.”

“Huynh đừng nhìn nhị sư ca của là một người thô lỗ, thực ra huynh ấy cũng có lúc tinh tế, có khi nhị sư ca làm người khác cảm động đến mức không tìm được chỗ nào để khóc.”

Hắn bật cười, “Nàng chắc chắn là đang khen hắn chứ?”

“Ha ha, không phải sao, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.”

Thiên Mạch quả nhiên đã đến, hắn ta vừa vào sân đã nghe thấy hai người nói cười vui vẻ, sư muội hình như còn đang khen hắn ta. Sáng sớm thế này, những đôi nam nữ trẻ tuổi sống cùng nhau thật là tốt, gần nước thì dễ dàng làm gì cũng được! Hắn ta bước vào phòng, chào hai người một tiếng rồi kéo ghế ngồi giữa hai người, nhị sư ca nhìn mấy món ăn trên bàn, bụng cũng kêu lên rột rột.

Kỳ Hàm rất chu đáo múc cho hắn ta một bát cháo, Xuân Lệ cũng rót trà cho hắn ta, Thiên Mạch cảm động suýt rơi nước mắt, hắn ta vẫn chỉ là một chàng trai hai mươi tuổi, sao lại có cảm giác như được khuê nữ và nữ tế cùng chăm sóc như bà mẫu vậy nhỉ? Chắc hẳn là vì đói quá rồi, thôi thì ăn một bát đã rồi hãy nói sau.

Thiên Mạch ăn hết một bát, vẫn còn thòm thèm.

Kỳ Hàm lại múc cho hắn ta một bát nữa, Thiên Mạch nhận lấy rồi nhanh chóng ăn hết, sau đó còn muốn thêm.

Vì vậy — nhị thiếu gia trở thành hạ nhân múc cơm.

……

Cho đến khi ăn hết cháo và các món ăn, nhị sư ca mới cuối cùng lau miệng, thỏa mãn. Từ đầu đến cuối không khen một câu nào về đồ ăn, điều này khiến nhị thiếu gia cảm thấy không vui, hắn đã bỏ công sức làm đồ ăn cả buổi sáng, nếu được khen ngợi thì cũng không uổng công.

Nhưng nhị sư ca lại không nói một lời nào hay.

Xuân Lệ hiểu, ở trên núi nhị sư ca đã quen ăn món đại sư ca làm, đó là tay nghề hiếm có, ngự trù của Hoàng đế không chắc có thể bằng được, nên món ăn bình thường của Kỳ Hàm tự nhiên có vẻ tầm thường, nhị sư ca có thể ăn hết đã là công nhận rồi.

Nhưng Kỳ Hàm không biết điều này, hắn rất bị tổn thương.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 89



Thiên Mạch ợ vài cái rồi nói nghiêm túc: “Sáng nay khi ta tỉnh dậy suy nghĩ một hồi, cảm thấy có một chuyện phải nói với các ngươi.”

Kỳ Hàm hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thiên Mạch nói: “Tối qua ta không phải ở cùng với biểu ca của ngươi sao, nửa đêm hắn đột nhiên rời giường. Ta ngủ nông, nghe thấy động tĩnh thì không ngủ được, ta tưởng hắn dậy đi ngoài nên cũng dậy theo, định cùng đi cho tiện. Không ngờ, hắn không phải đi ngoài đâu!”

Xuân Lệ buồn nôn, nhìn Thiên Mạch với vẻ mặt đau khổ, “Nhị sư ca, huynh đừng cứ nói về việc đi tiện gì đó nữa, muội vừa ăn xong, không muốn ói đâu.”

Thiên Mạch liếc nàng một cái, ánh mắt rất ghét bỏ, “Sao muội nhạy cảm thế, không nói đi ngoài thì phải nói là đi tiểu sao? Bị muội làm rối, ta quên mất mình đang nói đến đâu rồi. Ta nghĩ — à, nói đến hắn không phải đi ngoài đâu!”

“Ọe —” Xuân Lệ nhịn mãi mới nuốt được cơn buồn nôn đang dâng lên. Nam tử thô lỗ này thật là quá đáng ghét —

Kỳ Hàm đưa tay vỗ nhẹ lưng Xuân Lệ, rồi còn đẩy cho nàng một cốc nước, Xuân Lệ chưa kịp lấy, thì Thiên Mạch đã nhanh chóng uống hết cốc nước, rồi mở to mắt hỏi: “Các ngươi có biết hắn nửa đêm dậy làm gì không?”

Xuân Lệ im lặng cắn môi, tức giận hỏi: “Làm gì hả? Huynh nhanh lên, đừng thừa nước đục thả câu!”

Thiên Mạch giả vờ bí ẩn nói: “Đại thiếu gia! Đại ca ngươi! Nửa đêm hắn đi gặp Đại Lâm tử! Kỳ Hàm, ngươi đừng trách ta thông minh nhé, ta cảm thấy có thể giải thích được một loạt hiện tượng kỳ lạ trong nhà ngươi rồi.”

Kỳ Hàm cũng cảm thấy nghi hoặc, không khỏi hứng thú với lời hắn ta, “Ồ? Sư ca không ngại cứ nói nghe một chút.”

Thiên Mạch sờ cằm, vẻ mặt như thể biết trước điều gì, “Đại ca ngươi không phải luôn nói không thể sinh con sao? Thực ra không phải như vậy, hắn không thích nữ tử, cùng với đại tẩu ngươi chỉ là phu thê có danh không có thực mà thôi, người mà hắn thực sự yêu thích là biểu thiếu gia Tạ Quân Thụy!”

Kỳ Hàm thật sự không nỡ đả kích hắn ta, nhưng vẫn phải nói: “Không thể nào, biểu ca thích nữ tử.”

Xuân Lệ trợn trắng mắt, “Có một ngày, còn có người tự tin nói với ta, biểu ca hắn đã thầm yêu hắn nhiều năm rồi.”

“Gì cơ?” Thiên Mạch kinh ngạc mở to mắt, nhìn Kỳ Hàm không thể tin được, “Tạ Quân Thụy cũng thích ngươi? May mà ta không bị hắn để mắt tới!”

Xuân Lệ nghe xong suýt nữa thì ngã xuống bàn, “Mặc dù nhị sư ca anh tuấn phong lưu phóng khoáng, ánh sáng rực rỡ không thể che giấu, nhưng không phải ai cũng có con mắt tinh tường như thế, có những người không có con mắt tinh tường vẫn tự biết không thể với tới huynh.”

“Sư muội, muội đang châm chọc ta, ta nghe ra đấy.” Thiên Mạch không vui.

Kỳ Hàm cũng không biết nói gì, nhưng hắn có thể kiềm chế cảm xúc, liền hỏi nghiêm túc: “Sư ca còn phát hiện gì khác không?”

Thiên Mạch nói: “Sau khi hai người bọn họ gặp nhau thì bí mật vào trong phòng, lúc đó ta chỉ nghĩ bọn họ có tư tình, nên không có hứng thú theo dõi tiếp, ta đã về phòng rồi, chỉ là sáng dậy, càng nghĩ càng thấy không đúng, nên đến nói với các ngươi. Vì Tạ Quân Thụy trở về thì có bộ dáng thất hồn lạc phách, các ngươi cũng biết, trước giờ hắn vẫn luôn bình tĩnh như Thái Sơn, bỗng dưng thay đổi như vậy thật không bình thường.”

“Sư ca phân tích rất đúng,” Kỳ Hàm gật đầu, “Từ nhỏ đến lớn, đều là ta và biểu ca xảy ra xung đột. Đại ca của ta rất ít giao tiếp với biểu ca, nên lần này chắc chắn không bình thường.” Hai ngày gần đây, phía bên đại ca lại xảy ra chuyện, đại ca gần đây chắc chắn có chuyện gì đó, nhưng không biết chuyện gì mà không thể nói với hắn? Mà lại phải tìm Tạ Quân Thụy, người khác họ này? Có phải liên quan đến nhà Tạ gia hay không? Trong lòng có quá nhiều nghi vấn, xem ra từ hôm nay trở đi có việc quan trọng phải làm.

Thiên Mạch biết lúc này Kỳ Hàm chắc chắn đang lo lắng, liền hào phóng vỗ ngực, nói: “Muội phu, nếu có gì cần ta, ngươi cứ việc nói.”

Xuân Lệ gạt tay Thiên Mạch, “Hai người bọn muội còn chưa thành thân đâu, huynh gọi như vậy thì có lợi cho huynh ấy rồi.”

“Rồi cũng sẽ là một nhà, có lợi thì cũng là có lợi cho người nhà.” Thiên Mạch nói xong lại cười với Kỳ Hàm.

Kỳ Hàm ôm quyền chào hắn ta, “Nhị sư ca, ngươi tốt như vậy, sau này nếu có cô nương nào lấy được ngươi, chắc chắn là phúc phận ba đời.”

“Ha ha.” Thiên Mạch cười nhớ đến Hân Hòa, không tự chủ được nói: “Nha đầu đó thật sự có phúc, cũng coi như nàng ta có con mắt tốt, biết nhìn hàng!”

Đang nói chuyện thì ở cửa lớn có Tiểu Thúy Tảo chạy vào.

Nàng ta vào phòng, nhìn thấy Xuân Lệ, mặt mày nhăn nhó nói: “Nhị thiếu gia, thiếu hiệp cũng ở đây, cô nương à, ở cửa có một cô nương tên là Hân Hòa, mang theo nhiều sính lễ nói là đến cầu thân!”
 
Back
Top