Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 10



Chu Thừa Uyên giãn mày giãn mắt, vẻ dịu dàng lại đầy khí khái giữa những cánh hoa rơi đầy đất, khiến tôi nhớ lại ngày đầu gặp mặt, bộ vest chỉnh tề, cà vạt tinh tế.

À, nhắc đến cà vạt, nó vẫn còn trong cặp sách của tôi.

Tôi hơi ngại ngùng mở lời: "Em sợ giặt hỏng, nên dùng túi đựng lại rồi, đưa anh như vậy có được không?"

Kết quả anh nói không cần.

"Đợi đến khi em cảm thấy tôi đủ nghe lời thì đưa tôi."

Anh cười: "Coi như chiếc cà vạt là 'con tin' để em sai khiến tôi vậy."

Một tràng lời nói ra vẻ rất nghiêm túc, tôi không tự nhiên dời mắt, chậm rãi tiêu hóa ý của anh.

Tại sao lại là đợi tôi cảm thấy anh nghe lời?

Hơn nữa, tại sao lại phải nghe tôi sai khiến chứ?

Gió nhẹ thổi tới vừa lúc, tóc mái khẽ chạm vào mặt tôi hơi ngứa.

Tôi nhớ lại một cảnh tượng tương tự nào đó.

"Đàn ông nhà họ Chu, chỉ nghe lời vợ thôi."

Cười chết mất, quy tắc mới lạ thật, đặc biệt thật.

Khoan đã, tôi muộn màng nhận ra.

Tôi đâu phải vợ của Chu Thừa Uyên, tại sao anh phải nghe lời tôi chứ?

16

Ngay khi tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ diễn ra đơn giản nhẹ nhàng như vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Sách của tôi lại biến mất.

Lần này không phải một quyển, mà cả cặp sách đều không cánh mà bay.

Chu Kỳ và Chu Thừa Uyên đều không có ở đó, họ cùng nhau xin nghỉ học vì chuyện của người lớn trong gia đình.

Còn tôi ở lại trực nhật, đợi cùng bố về nhà.

Nhưng bây giờ sắp đến giờ rồi, cặp sách của tôi lại không thấy đâu.

Khuôn viên trường rộng lớn im lặng, chỉ có một góc có tiếng ồn ào và tiếng cười.

Tôi đã nghe thấy những âm thanh này, giống như lần trước trong lớp học, thật khó chịu.

"Phải nói là Mạnh Noãn học hành rất chăm chỉ đấy. Nhìn vở ghi chép này xem."

"Má nó, tao ghét nhất cái loại học sinh giỏi này, xé cho tao."

Tôi kinh hãi ngăn cản: "Đừng!"

Không kịp để ý đối phương đông người thế nào, tôi không nghĩ ngợi gì lao tới định giật lại.

Kết quả đương nhiên là bị đẩy ra.

"Hả? Mày lại tìm được đến đây cơ à, giỏi đấy."

Kẻ cầm đầu đối diện là một gương mặt quen thuộc.

Trước đây, hắn là đàn em chó săn bên cạnh Chu Kỳ, không ít lần bắt nạt tôi.

Chỉ là từ khi Chu Thừa Uyên đến, những người này dần dần biến mất.

Hắn đánh giá tôi, vẻ mặt không mấy thiện ý, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

"Dạo này tâm trạng của anh em tao không tốt, lại kẹt tiền, cho mày hai lựa chọn."

"Hoặc là đưa tiền để hoà giải, bọn tao không làm khó mày, hoặc là..."

Đối phương kéo dài giọng điệu, những người xung quanh đều cười ẩn ý.

Lưng tôi toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống đỡ nói: "Tôi không có tiền."

Bố vốn dĩ không cho tôi nhiều tiền tiêu vặt, cho dù có, tôi cũng không muốn đưa.

Thái độ từ chối quả nhiên chọc giận bọn họ, chính xác hơn là cho bọn họ cái cớ để hành hung.

Tôi nghe thấy có người chửi rủa, nói dạo này thầy cô quản lý rất nghiêm.

"Trước kia theo thằng Chu Kỳ chẳng được cái tích sự gì, còn hay bị ăn h**p, cũng chỉ có mày thôi."

"Mạnh Noãn, cái loại người như mày đúng là dễ bắt nạt, giải tỏa stress cực kỳ ha ha ha ha."

Bọn họ túm tóc tôi, một người khác trước mặt tôi bắt đầu xé sách.

Roẹt roẹt, giấy biến thành vụn, rồi ném vào mặt tôi.

"Nghe nói mày tìm anh trai thằng Chu Kỳ đến quản thằng Chu Kỳ hả. Vậy lần này, định đi mách ai?"

"Ha ha ha ha ha, chưa cai sữa à, đồ vô dụng."

Tiếng chế giễu và mỉa mai vang lên không ngớt.

Một gáo nước lạnh dội vào đầu.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra mình sai ở đâu.

Không phải là chọn mách lẻo, cũng không phải mách nhầm người.

Mà là, tôi không thể giao phó tất cả mọi thứ cho người khác.

Phản kháng, là việc tôi phải tự làm.

Tôi túm lấy cánh tay người bên cạnh, hung hăng cắn xuống.
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 11



17

“Aaaaa, nhả ra! Tao bảo mày nhả ra!”

Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên, nhưng tôi chẳng những không buông mà còn dùng sức hơn, hận đến mức chỉ muốn cắn đứt một miếng thịt của hắn.

Sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của một trận ẩu đả là thế nào: tóc tai bù xù, xô đẩy giằng co. Trong cơn hỗn loạn, tôi tóm được ai là quyết không buông tay, dùng đủ mọi cách tấn công một cách vô trật tự.

“Cho mày cướp cặp sách của tao này! Cho mày đánh tao này! Cho mày xé sách của tao này!”

“Má mày điên à? Mày bị bệnh à?!”

Đáng lẽ ra tôi nên phát điên từ lâu rồi mới phải.

Dù yếu thế hơn, tôi cũng quyết không im lặng chịu trận thêm nữa, mà dồn toàn lực để giãy giụa, phản kháng ngay tại đây. Cuộc ẩu đả chỉ dừng lại khi người đến muốn là bố tôi xuất hiện và can ngăn.

Tôi vịn tường đứng dậy, tự cho rằng mình không phải kẻ thua cuộc.

Nhưng…

“Mạnh Noãn, sao con lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

Bố tôi nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, nhíu mày trách mắng: “Bố đưa con đến trường là để con đánh nhau hay sao?”

Tôi ngẩng đầu, bướng bỉnh đáp: “Là bọn họ bắt nạt con trước.”

Nhưng bố tôi không quan tâm nguyên do, ông ấy chỉ để ý đến kết quả.

“Bọn họ bắt nạt thì con cứ mặc kệ là được, hoặc nói với thầy cô, tại sao cứ phải gây gổ?”

“Vì họ đánh con, mắng con! Con làm vậy là tự vệ chính đáng.”

“Vậy tại sao họ lại bắt nạt con mà không bắt nạt người khác? Có phải các con có xích mích gì không? Hay là con đã chọc giận họ?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bố tôi, gằn từng chữ: “Có những kẻ bắt nạt người khác mà không cần lý do.”

Bố chẳng hề dao động, lạnh lùng thông báo kết quả xử lý cho tôi. Tất cả mọi người đều bị cảnh cáo và phải viết bản kiểm điểm.

“Còn con, viết thêm một bản nữa, nộp riêng cho bố.”

Bố tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Viết với tư cách là con gái đang hối lỗi gửi cho bố.”

Vai tôi chợt sụp xuống: “Con không viết.”

“Không được cãi!”

Dứt lời, bố hất tay áo bỏ đi, còn ra lệnh tôi không được nghỉ, cứ giữ nguyên bộ dạng tả tơi này mà đến trường. Ông ấy muốn tôi trở thành một tấm gương sống cho mọi người thấy hậu quả của việc đánh nhau. Ông ấy muốn tôi phải chịu sự chú ý, bàn tán của mọi người.

Từ trước đến nay, bố luôn coi tôi là công cụ đắc lực nhất trong sự nghiệp dạy học của ông ấy, nhưng lại chưa bao giờ quan tâm đến tâm trạng của tôi, không màng đến việc tôi có buồn bã hay ấm ức không.

Lần này, tôi không muốn im lặng nữa, cũng chẳng muốn thuận theo ý bố tôi nữa.

Khi thầy Mạnh vừa viết xong lên bảng và định bắt đầu bài giảng, tôi đột ngột đứng dậy.

“Thưa thầy Mạnh.”

Tôi ưỡn thẳng lưng: “Em không khỏe, em muốn đến phòng y tế.”

Nói rồi, không đợi thầy Mạnh trả lời, tôi quay người bước đi, mặc kệ tiếng gọi của thầy ấy ở phía sau.

Chỉ là, dù cố gắng thế nào, bước chân tôi vẫn nhẹ bẫng. Khi xuống đến cầu thang, trước mắt tôi bỗng tối sầm, cảm giác mất trọng lực đột ngột ập đến, tôi chới với vung tay vào không trung.

Cứ thế này ngã xuống, chắc chắn sẽ đau lắm...

Ơ? Sao lại ấm thế này?

Bỗng, một vòng tay rắn chắc đan chéo sau lưng, ôm ghì lấy tôi và kéo tôi vào lòng một người.

Giọng nói lo lắng xen lẫn tức giận của Chu Thừa Uyên vang lên bên tai:

“Tiểu Noãn, ai bắt nạt em?”

18

Tôi chìm trong bóng tối, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang chòng chành giữa những âm thanh lao xao, mơ màng.

Dường như có ai đó đang gọi tên tôi từ một nơi xa xăm, giọng nói ấy không ngừng xuyên qua những tầng sương mờ ảo.

Thật phiền, thật ồn ào.

“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn.”

“Sao anh lại gọi thân mật như vậy? Không được gọi thế!”

“Tôi gọi cô ấy thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

“Tôi đã nói là không được, anh phải gọi cậu ấy là Mạnh Noãn.”

“Ừ, Tiểu Noãn.”

“Chu Thừa Uyên, anh tưởng tôi hiền chắc!”

Một tiếng cười khẩy vang lên, theo sau là một tiếng hừ lạnh.

Tôi mở mắt thì thấy Chu Thừa Uyên đang thong thả buông tay, còn Chu Kỳ thì “bịch” một tiếng ngã sõng soài trên đất.

Anh tiến lại gần, dịu dàng nói:

“Tiểu Noãn, em tỉnh rồi.”
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 12



“Chu…?”

Giọng tôi khàn đặc, nói không ra hơi.

Chu Thừa Uyên đưa nước đến, đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt nhẹ rồi. Y tá dặn cứ nằm đây truyền dịch, cẩn thận một chút nhé.”

Dòng nước ấm trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cảm giác khô rát.

Lúc này, Chu Kỳ lên tiếng: “Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn những kẻ kia thì để tôi lo.”

“Gì cơ?”

Cậu ta siết chặt tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí: “Những kẻ đã bắt nạt cậu, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá, sẽ bắt từng đứa một quỳ xuống xin lỗi cậu.”

“Không cần đâu.”

“Dừng lại đi.”

Tôi và Chu Thừa Uyên gần như nói cùng một lúc.

Chu Kỳ sững người, rồi im lặng ý bảo tôi nói trước.

Tôi đặt cốc nước xuống: “Chuyện này không cần phiền đến cậu.”

“Cậu nói không cần phiền tôi sao?”

Ánh mắt Chu Kỳ thoáng vẻ tổn thương, nhưng cả người tôi lúc này đều đau nhức, nên vẻ mặt cũng không giấu được sự mệt mỏi.

“Đúng vậy, bởi vì tôi đã đánh trả rồi. Chuyện của tôi, tôi có thể tự mình giải quyết.”

Tôi giơ cánh tay vẫn còn hằn những vết bầm tím của mình lên.

Chu Kỳ vội nói: “Như thế không giống nhau! Tôi cũng…”

“Có gì mà không giống chứ?”

Tôi ngắt lời cậu ta: “Hay cậu muốn nói rằng vì họ quá đáng, còn cậu thì khỏe hơn tôi, nên cậu sẽ ra tay dạy dỗ họ một cách tàn nhẫn hơn?”

“Tất cả đều như nhau cả thôi, Chu Kỳ.”

“Một khi người ta đã không thấy mình sai, thì lời xin lỗi cũng trở nên vô nghĩa. Cậu không cần nhân danh tôi để ra oai, tôi thật sự không cần điều đó.”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt đang tổn thương của Chu Kỳ và nói ra điều khiến tôi bận tâm nhất.

“Nếu cậu thật sự không muốn tôi phải chịu ấm ức, vậy thì những lần cậu bắt nạt tôi trước đây, tại sao chưa một lần xin lỗi?”

19

Có rất nhiều người, sẽ nói rằng gây tổn thương là một cách để thu hút sự chú ý, trẻ con nhưng chân thành.

Nhưng tổn thương một khi đã gây ra thì không thể xóa bỏ.

Dù có khoác lên lớp vỏ mang tên ‘thích’, nó cũng không thể thay đổi được bản chất của những vết sẹo đã hằn sâu.

Chu Kỳ ngây người.

Đến lúc này, cậu ta mới thật sự nhận ra những hành vi trước đây của mình đã khiến Mạnh Noãn phiền lòng đến nhường nào.

Cậu ta há miệng, muốn nói điều gì đó.

Nhưng rồi cậu ta tuyệt vọng nhận ra, ba chữ “tôi thích cậu” nói ra thì dễ, mà ba chữ “tôi xin lỗi” lại khó khăn đến thế.

“…”

Khi cậu ta định thử một lần nữa, thì đã thấy Mạnh Noãn dời mắt đi nơi khác.

Đúng như lời cô ấy nói, một khi đã không nhận ra lỗi lầm, thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Trong bầu không khí ngột ngạt này, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Chu Thừa Uyên.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, khóe môi mím chặt gần như thành một đường thẳng.

Nhận ra điều này, Chu Kỳ có chút hoảng sợ, nhưng vẫn cố ngẩng đầu nhìn thẳng.

Nhưng Chu Thừa Uyên không thèm nhìn cậu ta.

Ánh mắt anh lướt sang Mạnh Noãn và thoáng trở nên dịu dàng trong một khoảnh khắc.

Anh nói: “Tiểu Noãn, em ngủ thêm một lát đi. Truyền xong chai dịch này là sẽ ổn thôi.”

Tôi quả thật đã rất mệt, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt: “Được.”

Chu Thừa Uyên im lặng đưa tay, hất cằm chỉ ra ngoài.

Chu Kỳ hiểu ý, ánh mắt cũng trầm xuống.

Cả hai người không nói một lời, lặng lẽ lần lượt rời khỏi phòng.

Ra đến bên ngoài, cuối cùng Chu Kỳ vẫn là người lên tiếng trước, giọng điệu đầy thiếu kiên nhẫn: “Này.”

Đáp lại cậu ta là một cú đấm trời giáng của Chu Thừa Uyên.

Cú đấm mạnh đến mức khiến cậu ta loạng choạng ngã sõng soài trên đất.

Chu Thừa Uyên từ trên cao nhìn xuống, cơn thịnh nộ bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng bùng nổ.

20

Khi tôi trở lại lớp học, đã qua hai ngày.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều có chút kỳ lạ, tôi ngồi xuống chỗ mình trong sự khó hiểu.

Bạn ngồi bàn trước muốn nói lại thôi, tôi đành khều khều Chu Thừa Uyên bên cạnh, hỏi anh chuyện gì vậy.

"Ừ? Có lẽ sắp thi rồi, mọi người hơi căng thẳng thôi."

Tay Chu Thừa Uyên băng bó, khẽ cười.

"Tay anh sao vậy?"

"Không sao, Tiểu Noãn thấy đỡ hơn chưa?"

"Em đỡ rồi, rốt cuộc đã..." xảy ra chuyện gì vậy?
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 13



Nói ra thì, hình như cả buổi sáng tôi không thấy Chu Kỳ đâu.

Đang nhìn quanh thì có một bàn tay ấn l*n đ*nh đầu tôi xoay thẳng lại, bảo tôi cúi xuống.

Chu Thừa Uyên gõ nhẹ vào quyển vở, nhẹ nhàng giải thích:

"Chu Kỳ sẽ không đến nữa."

Hả? Tại sao?

"Nhà có chút việc, không có gì quan trọng đâu. Em xem này, tôi đã hệ thống lại rất nhiều ghi chú, vừa hay bù vào phần em bỏ lỡ, xem thử nhé?"

"Ồ, được."

Cái này thật sự rất hữu dụng.

Tôi lập tức bị thu hút, theo giọng nói của anh chìm vào biển đề.

Chu Thừa Uyên thật sự giấu nghề, những điểm trọng tâm trong ghi chú rất rõ ràng, không hề khó khăn.

Có anh giúp đỡ, tôi ôn tập nhẹ nhàng hơn nhiều, đối với kỳ thi sắp tới cũng tự tin hơn.

Trong một thoáng, tôi đắm chìm trong bầu không khí học tập giúp đỡ lẫn nhau.

Không còn người và việc gì đáng ghét đến làm phiền nữa.

Trừ một người - Bố tôi.

Bố nhìn bài kiểm tra nhỏ của tôi, vẻ mặt rất hài lòng với kết quả gần đây của tôi. Đặc biệt, bố còn gọi tôi vào văn phòng để nói chuyện riêng.

Sau vài câu động viên xã giao, bố đi thẳng vào vấn đề chính.

"Gần đây con rất thân thiết với Chu Thừa Uyên?"

Tôi ngẩng đầu.

Bố nghiêm giọng: "Đừng trách bố không nhắc nhở con. Chuyện học hành thì được, nhưng đừng có những suy nghĩ lung tung. Gia đình Chu Thừa Uyên không giống nhà mình đâu, con phải biết an phận thủ thường, hiểu chưa?"

"Ý bố là sao ạ?"

"Ý bố mà con không hiểu à? Tiểu Noãn, chuyện của Chu Kỳ trước đây bố cũng đã nói với con rồi, 'một bàn tay vỗ không nên tiếng'. Nếu con dồn hết tâm trí vào việc học, thì làm gì có nhiều rắc rối như thế sau này?"

"Chu Thừa Uyên và Chu Kỳ vì con mà đánh nhau lớn ở trường, ảnh hưởng rất xấu. Con hãy ngoan ngoãn một chút, đừng dính líu đến bọn họ nữa."

Tôi chưa bao giờ biết lại có chuyện như vậy...

Nén lại cơn sóng ngầm trong lòng, tôi nói với bố: "Chẳng phải bố bảo con phải hòa đồng với bạn học mới sao?"

"Đó là trước đây, bây giờ thì khác rồi."

Bố liếc nhìn tôi đầy cảnh cáo.

"Bố không muốn thấy con vướng vào bất kỳ tai tiếng không đứng đắn nào. Bố nói vậy con hiểu chứ?"

21

Một câu nói nghe như vì tốt cho tôi, nhưng lại khiến tâm trí tôi như có một chiếc trực thăng vừa cất cánh, tiếng ồn chói tai, chưa kịp bay lên đã tan tành rơi rụng.

Bố, người vốn dĩ luôn lạnh lùng đứng nhìn, cuối cùng lại muốn đưa ra phán xét.

Bố phán tôi có tội trong tương lai và cảnh cáo tôi trước.

"Chúng con không phải như bố nói."

"Không phải thì tốt. Con hiểu bố mà, bố chỉ nhìn kết quả, dùng thành tích để nói chuyện."

"Được ạ."

Tôi đặt mạnh tờ giấy thi trong tay xuống bàn bố: "Vậy thì cứ chờ xem."

Tôi từng nghĩ rằng, vì là người thân máu mủ ruột thịt, sớm muộn gì bố cũng sẽ hiểu tôi.

Nhưng giờ đây, tôi đã từ bỏ ý nghĩ đó.

Tôi sẽ không bao giờ đợi được bố suy nghĩ lại những chuyện đã qua. Lời xin lỗi tôi muốn, tôi sẽ tự mình đi lấy.

Ngoài văn phòng, Chu Thừa Uyên đang đứng đợi.

Tôi thoáng ngẩn người, rồi anh bước tới.

Băng trên tay đã tháo ra, nhưng ở khớp ngón tay vẫn còn vết tích mờ nhạt.

Chu Thừa Uyên khẽ lắc quyển vở trong tay: "Tôi vừa hệ thống xong, qua đây đưa cho em."

Rõ ràng trước đó nó vẫn để trên bàn.

Tôi chớp mắt: "Cảm ơn anh. Anh có thể giúp em một việc không?"

"Được." Chu Thừa Uyên gật đầu: "Tôi đã nói sẽ nghe lời em mà."

"...Xin anh nghiêm túc một chút."

"Ừ, em nói đi."

Thành tích tốt nhất của tôi cũng chỉ là top mười của khối, nhưng lần này, tôi muốn tiến xa hơn.

Tôi nghiêm túc nói: "Em muốn đạt thành tích nhất khối, anh giúp em ôn tập nhé."

Chu Thừa Uyên bật cười.

"Không khó đâu. Những gì em nói, tôi đều sẽ nghe và thực hiện đến nơi đến chốn."
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 14



22

Ba ngày thi kết thúc.

Tên tôi đứng đầu bảng.

Vừa đúng dịp lễ kỷ niệm trường tuyên dương, tôi với tư cách đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu.

Bố tôi rất vui, đích thân chuẩn bị bài diễn văn, dặn dò tôi nhất định phải đọc cho tốt.

Tôi đồng ý.

Sau đó, trong tiếng nhạc, tôi bước lên bục.

Trước mặt tất cả mọi người, tôi lấy ra tờ giấy A4 kia và xé tan thành từng mảnh vụn.

"Kính gửi quý thầy cô, các bạn học sinh và các bậc phụ huynh. Em là Mạnh Noãn, đại diện học sinh ưu tú. Hôm nay, em rất vinh dự được đứng tại đây, chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người."

Khi còn bé, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Tôi không quan trọng điểm số, cũng không để ý sách vở.

Cuộc sống khi ấy rất tự do, rất thoải mái.

Có lẽ là sau khi tôi giành được vị trí số một đầu tiên, mọi chuyện đột nhiên trở nên căng thẳng.

Bố mẹ nhìn tôi, vừa như thở dài, lại vừa như xúc động.

Họ nói với tôi: "Tiểu Noãn, con đã đạt được đến bước này rồi, nhất định phải giữ vững."

Tôi hỏi: "Làm như vậy, bố mẹ sẽ vui sao?"

Lúc đó, tôi thương bố mẹ vất vả làm việc mỗi ngày, chỉ muốn họ được vui vẻ.

"Sẽ vui chứ, bố mẹ còn rất tự hào nữa."

"Vậy Tiểu Noãn nhất định sẽ cố gắng!"

Tôi không biết lời hứa ấy lại nặng nề đến vậy.

Cho đến một lần thi không tốt, trong lòng hoảng loạn, tôi vô tình xé hỏng trang sách.

Họ đột nhiên trở nên điên cuồng.

Thật đáng sợ.

Cũng từ lúc đó, tôi nhận ra rằng, hình như tôi không quan trọng bằng những con chữ và trang giấy này.

Vậy nên từ đó về sau, tôi cố gắng chăm chỉ, cẩn thận yêu quý những thứ quan trọng hơn tôi này.

Chúng mới là con ruột của bố mẹ.

Tôi chỉ là một cái bình chứa, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được phép sai sót.

"Trước khi là học sinh, chúng ta là con cái, cũng là những cá thể độc lập."

"Chúng ta, không phải là những con rối để người lớn tùy ý sắp đặt, không phải là công cụ để các người khoe khoang, so sánh."

Tôi nhìn xuống dưới khán đài, thấy sắc mặt bố tái mét.

Bố cứng đờ, giận dữ, giống hệt như tôi trước đây khi bị trách mắng.

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghe tôi nói.

Vẻ ngoài mà bố dày công xây dựng bao năm bị tôi xé toạc, vò nát, giống như những mảnh giấy vụn kia, rơi rụng thành bùn đất.

Mỗi người nhìn tôi, nhìn Mạnh Noãn, chứ không phải cái bình chứa đựng "thành tích xuất sắc" kia.

Vậy nên, tôi chậm rãi từng chữ một, bóc tách những điểm quan trọng.

Tôi chỉ thẳng vào bố của tôi.

"Thầy Mạnh, bố, con chưa từng làm chuyện gì khiến bố mất mặt cả."

"Con cũng không hề không đứng đắn, thành tích của con cũng không phải lúc nào cũng đi xuống."

"Con đến trường là để học, để nhận biết thế giới. Con muốn có quyền lựa chọn tương lai của mình, chứ không phải bị bố khống chế sắp đặt."

"Con biết xấu hổ, hiểu lễ phép, con không làm bản thân mình thất vọng."

"Còn bố, từ trước đến nay chỉ luôn trách mắng một cách chủ quan, không phân đúng sai mà cho rằng con có lỗi. Điều này là không đúng."

"Vậy nên con ở đây xin bố, xin một lời xin lỗi từ bố."
 
Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Chương 15: Hoàn



23

Ngay trước mắt tôi, vẻ mặt của bố vô cùng đặc sắc.

Bố mấp máy môi, hồi lâu không thốt ra được một âm thanh nào.

Tôi rất kiên nhẫn, cứ thế chờ đợi.

Nhưng thời gian càng trôi, ánh mắt của những người xung quanh dần trở nên kỳ lạ.

Một số bậc phụ huynh, có lẽ vì cảm thấy chạm đến nỗi lòng riêng nên vô thức chuyển hướng cảm xúc.

"Hóa ra thầy Mạnh ở nhà lại là người như vậy à, thật quá lạnh lùng, đối với con gái mình cũng tàn nhẫn như thế."

"Đúng đấy, ai còn dám yên tâm giao con cho ông ấy nữa chứ."

Rồi đến cả các học sinh cũng lên tiếng:

"Thầy ơi, trước đây thầy cũng từng oan ức cho em, thầy có thể xin lỗi em được không?"

"Em cũng vậy..."

Cuối cùng, tất cả hòa thành một giọng nói vang dội:

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

"Thầy Mạnh, mau xin lỗi Tiểu Noãn đi!"

"Cái gì mà thầy, người họ Mạnh kia, mau xin lỗi con gái ông đi!"

Tiếng chỉ trích như thủy triều, hết đợt này đến đợt khác dâng lên, như muốn nhấn chìm ông.

Tôi bước xuống bục, đám đông tự động tách ra một lối đi cho tôi.

Chiếc micro trong tay tôi đưa về phía bố, đôi mắt đờ đẫn của bố chậm rãi hướng về tôi.

"Bố, xin bố hãy xin lỗi con."

Tôi cười.

Phòng tuyến của bố cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

"...Xin lỗi con, Tiểu Noãn."

24

Mây tan.

Ánh nắng xuyên qua kẽ hở, dần dần xua đi mọi u ám.

Tôi đắm mình trong ánh vàng, nhắm mắt lại, cảm thấy thật ấm áp.

Thời gian trôi đi đều đặn, kỳ thi đại học đến đúng hẹn.

Tôi như ánh nắng mặt trời thoát khỏi xiềng xích, trực tiếp xông thẳng đến ngôi trường mình yêu thích nhất.

Dưới bóng cây cuối hè, tôi lấy ra chiếc cà vạt đã cất kỹ bấy lâu.

"Trả lại 'con tin' cho anh."

Chu Thừa Uyên hơi luống cuống đón lấy, khẽ "ơ" một tiếng.

"Thật ra tôi cũng không hẳn là muốn nó lắm, hay là em giữ thêm một lát nữa nhé?"

"Nhưng bây giờ không cần nữa mà."

Chu Kỳ đã đi học lại rồi, nhìn thế nào cũng không cần giám sát nữa.

Chu Thừa Uyên nói: "Có phải em quên rồi không, tôi còn một chức năng nữa là bảo vệ sát sao."

Tôi hỏi: "Như vậy có tính là giở trò lưu manh không?"

"Tính sao?"

Tôi gật đầu, chỉ vào mình: "Em tính."

Kiểu như qua cầu rút ván, xay lúa xong giết lừa... à không đúng không đúng. Tóm lại là, dùng xong thì vứt, thật vô tình.

Trong ánh mắt rối rắm, lo lắng của Chu Thừa Uyên, tôi hỏi anh:

"Nếu em nói, sau này em vẫn cần anh giúp đỡ, anh có đồng ý không?"

Anh ngẩn người một chút, rồi bật cười.

"Cái này phải xem yêu cầu thế nào, cũng không khó lắm, chỉ là người tôi hơi đặc biệt, chỉ nghe lời vợ thôi."

Tôi thở dài.

"Vậy thôi vậy."

"Hả? Không đúng, không đúng, em nên nói là 'em sẽ làm vợ anh, để anh nghe lời em' chứ?"

Tôi không nhịn được cười nữa, quay người chạy về phía ánh mặt trời.

Thời gian sẽ không dừng lại ở đây.

Câu chuyện của chúng ta sẽ mãi đi về phía trước.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom