Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 100



Đêm thơ mộng

Kỳ Hàm không đồng ý để Xuân Lệ ra ngoài ở nữa, khó khăn lắm mới được đoàn tụ sau nửa tháng, hận không thể đặt nàng dưới mí mắt để cả ngày nhìn thấy, phần nhớ nhung kia sẽ rất dằn vặt.

Hơn nữa, hắn cũng không yên tâm, nhưng Xuân Lệ cũng có lý, nàng sợ ở lại Kỳ gia sẽ chọc cho phu nhân ở Kỳ gia tức giận, lúc đó hắn sẽ bị kẹp trong khó xử.

Cuối cùng, Kỳ Hàm chỉ đành đưa nàng về quán trọ. Sau khi cùng nàng ăn tối, hắn nói sẽ về nhà một chuyến, Xuân Lệ liền để hắn về trước.

Đêm ở thành nước, còn náo nhiệt hơn ban ngày.

Những bài hát du dương, ánh đèn lung linh, thật là một chốn mê hồn, nơi mà son phấn cùng người đều thơm ngất ngây, gió trăng cùng say đắm.

Những cô nương trang điểm xinh đẹp, còn rực rỡ hơn cả đóa hoa. Đôi mắt sáng ngời, đôi môi ướt át, mỗi nụ cười từng ánh nhìn đều toát lên vẻ quyến rũ.

Có mỹ nữ, đương nhiên không thể thiếu các tuấn nam. Công tử nào đó bên cầu, nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ngẩng đầu ngâm thơ dưới ánh trăng.

Đèn hoa lung linh, ánh sao lấp lánh.

Thiên Mạch và Quân Uyển hòa mình vào đó, đi dạo một vòng quanh các quầy ăn, bụng đã no căng.

Quân Uyển lau miệng, ngẩng đầu cười với Thiên Mạch, “Ta phải về rồi, nếu để tam ca thấy, chắc chắn sẽ bị huynh ấy mắng cho một trận, huynh ấy nói ăn nhiều trước khi ngủ không tốt cho sức khỏe, nhưng mà mỗi lần ta đều thèm không chịu nổi, ha ha.”

Thiên Mạch cũng cười, “Ta cũng giống muội, mỗi lần đều bị đại sư ca kéo ra ngoài đứng phạt! Nhưng mà, ta đứng thì huynh ấy cũng đứng, cùng nhau đứng. Ha ha. Ta cảm thấy tam ca của muội và đại sư ca giống nhau, đều là những người quản chuyện!”

“Ha ha ha—”

“Ta đưa muội về nhé.”

“Được!”

Sau khi đưa biểu muội về Tạ phủ, Thiên Mạch vừa đi vừa ngân nga một bài hát, trong lòng vui vẻ không kể xiết. Tạ Quân Uyển này, người đẹp tâm hồn ấm áp, miệng lại ngọt ngào, cả buổi chiều khen hắn ta không ngừng!

Thiên Mạch tự vả vào má mình, không phải người, mà là gần như thành thần tiên rồi, đúng vậy, ha ha, lại khen hắn ta tính cách thú vị, lại nói hắn ta chu đáo, còn nói hắn ta là đại anh hùng, ừ, tổng thể lại khen ngợi nhị sư ca đến mức không còn biết đường về, phải nói là bay bổng lâng lâng.

Sờ vào cái bụng tròn trịa, Thiên Mạch khó khăn lắm mới đến được dưới lầu quán trọ, thấy đèn trong phòng Xuân Lệ đã sáng, không khỏi vui vẻ, lập tức chạy vào, hắn ta muốn chia sẻ tin tốt với sư muội!

Vừa bước lên cầu thang, vừa đúng lúc thấy Hân Hòa dẫn theo một tiểu nha đầu vào phòng của bọn họ, bọn họ không nhìn thấy Thiên Mạch, hắn ta liếc nhìn bóng lưng đó, “Cốc cốc cốc” gõ ba lần vào cửa phòng Xuân Lệ.

“Là ta đây, sư muội.”

“Vào đi.”

Thiên Mạch đẩy cửa vào thì hơi ngẩn người, sau khi đóng cửa lại, hắn ta đi đến trước hai chiếc gương mà Xuân Lệ đang sắp xếp, tò mò hỏi: “Muội đang làm gì vậy?”

Xuân Lệ dừng động tác, lại gần hắn ta ngửi thử, “Huynh đi đâu vậy? Người toàn là mùi? Đã ăn món ngon gì vậy?”

“Hê hê.” Thiên Mạch nghe nàng hỏi như vậy càng vui vẻ hơn, đi lại gần nàng, ôm bụng mình cười như một người nữ tử mang thai, “Ta và Quân Uyển đi thưởng thức món ăn của Gia Định, món đậu hũ thối ở ‘Thất Lý Hương’ thật là rất ngon!”

“Huynh được nhỉ! Chỉ ăn một mình không mang về cho ta chút nào!” Xuân Lệ đẩy mạnh vào bụng hắn ta, khiến hắn ta lùi lại một bước.

“Cũng có sức ghê!” Thiên Mạch đứng vững lại mà vẫn cảm thán, “May mà tướng công của muội là tướng quân, nếu là một người bình thường, sau này nếu hai người cãi nhau, không phải một cái tát là muội tát bay người ta sao, ha ha! Sư muội, muội đang oan uổng ta, muội không phải cũng đi ra ngoài với Kỳ lão nhị sao, ai biết hai người có ăn món ngon gì không? Nói như vậy, Kỳ lão nhị không dẫn muội đi ăn món ngon? Thật keo kiệt. Vẫn là biểu muội Quân Uyển của chúng ta hào phóng, dẫn ta ăn gần như hết mọi món.”

Khi nhị sư ca nói những lời này, thật sự giống như một tiểu tức phụ đang tự hào về phu quân của mình, khiến Xuân Lệ không nhịn được mà cười. “Kỳ lão nhị không keo kiệt đâu!”

Xuân Lệ để rương lại đúng chỗ, phủi bụi trên tay, “Huynh ấy có quá nhiều việc quan trọng phải làm, không có thời gian dẫn ta đi. Ta hỏi huynh, vài ngày trước có phải huynh đã đến khu nhà cũ ở phía tây thành không?”

Thiên Mạch bị dọa đến mức ợ một cái, “Sao muội biết được?” Hắn ta không nhớ có ai theo dõi mình, “Kỳ lão nhị nói cho muội biết phải không?”

“Không phải, mà là hôm nay huynh ấy dẫn ta đi phát quần áo cho mấy bà lão, nghe mấy bà lão nói, hai người hiện tại thật thân thiết, đều coi ta như người ngoài, làm gì cũng không nói cho ta biết, đây là chuyện tốt sao không thể nói chứ.”

Thiên Mạch đi đến bên cửa sổ hít thở không khí, ăn nhiều quá nên hơi khó chịu, “Kỳ lão nhị nói đợi hắn về sẽ nói cho muội biết, hắn nói hắn đã hứa với muội, sẽ tự mình nói với muội.”

“……” Xuân Lệ kéo Thiên Mạch sang một bên, “Bịch” một tiếng đóng cửa sổ lại, “Huynh ấy chắc chắn muốn thể hiện mặt tốt nhất cho muội xem, để chỗ nào muội cũng bất ngờ về huynh ấy, tên này thật không biết xấu hổ.”

“Sư muội, muội không cần phải đóng cửa sổ làm gì, nóng quá, rốt cuộc muội muốn làm gì vậy?” Thiên Mạch thật sự rất thắc mắc, đi theo Xuân Lệ ngồi xuống bàn.

Xuân Lệ nói: “Nhị sư ca, muội muốn hỏi huynh một câu. Câu hỏi này muội chưa từng hỏi cả sư phụ. Khi sư phụ đưa muội trở về núi, huynh đã sáu tuổi, huynh có biết chút chuyện gì về muội hay không?”

Thiên Mạch cười ngượng ngùng, “Sư muội, muội quá coi trọng ta rồi. Theo đại sư ca nói, khi ta bảy tám tuổi chỉ biết ăn và ngủ, hi hi, nên ta không biết gì cả, chỉ biết hôm đó sư phụ dẫn về một tiểu muội muội rất xinh đẹp, tiểu muội muội gặp ai cũng cười, rất được yêu quý. Đại sư ca nói sau này chúng ta sẽ là một gia đình, phải yêu thương và bảo vệ muội, những món ngon và trò vui đều phải nhường cho muội, không được để ai bắt nạt muội.”

Nói đến đây, Thiên Mạch không còn cười nữa, thở dài, “Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt mà muội đã trưởng thành thành đại cô nương mười tám tuổi, sắp phải gả đi rồi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 101



Nhắc tới, Thiên Mạch cảm thấy mũi mình chua xót. Tận mắt nhìn đại cô nương lớn lên bên cạnh mình, giờ đây sắp trở thành người của nhà khác, khó trách các phụ mẫu trong thoại bản khi nữ nhi xuất giá đều khóc, hóa ra đây là điều bình thường nhất, ai nuôi khuê nữ thì người đó đều hiểu nỗi lòng này.

“Nhị sư ca……” Xuân Lệ kéo ghế lại gần hắn ta, đề nghị, “Hay là, ngày mai chúng ta cùng về đi! Muội cũng nhớ đại sư ca và sư phụ.”

Thiên Mạch khụt khịt mũi, giọng nói ấm ức: “Kỳ lão nhị không phải nói hắn cũng đi sao? Vậy phải gọi hắn đi cùng.”

Xuân Lệ cười, “Trước đây huynh còn nói không muốn bọn muội xuất hiện thành đôi thành cặp trước mặt huynh nữa cơ mà. Bây giờ bị Quân Uyển chữa lành rồi à?”

“Ha ha,” Thiên Mạch cười đáp, “Nàng ấy đối với ta thật tốt! Không biết hơn cái kẻ nam nhân bà kia bao nhiêu! Ta cảm thấy, mùa xuân của ta đã đến! Ha ha ha——”

Hôm nay Thiên Mạch vì quá vui mừng, đã ở lại trong phòng Xuân Lệ nói chuyện gần một canh giờ mới rời đi.

Xuân Lệ bị ép phải nói chuyện đến mức khát nước uống hai bình nước. Cuối cùng yên tĩnh lại, nàng đóng cửa sổ lại, đi đến giữa hai chiếc gương, tháo dây lưng, lần lượt cởi bỏ quần áo.

Vài ngày trước, khi tắm suối nước nóng với Khanh Tiểu Phù, Khanh Tiểu Phù nói trên lưng nàng có xăm một đóa hồng liên. Bây giờ có thời gian, nàng muốn xem thử.

Trong gương hiện lên một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, ngay cả khi không trang điểm cũng vẫn động lòng người. Nàng nhẹ nhàng xoay người, nhìn rõ hình ảnh ở phía sau.

Sáng rực và nổi bật!

Liệu có ý nghĩa gì không?

Đầu óc Xuân Lệ rối bời, trước mắt không ngừng hiện lên các đoạn hình ảnh ngắn ngủn.

Ngày mưa gió đó trên cầu Chu Tước, Kỳ Hàm cười nói với nàng: “Chuyện duyên phận này, thật khó nói, biết đâu sau này có thể là mẫu nữ trùng phùng nữa.”

Liệu có phải là định mệnh đã sắp đặt?

Sư phụ nói, nàng sinh ra ở Gia Định, nàng là người Gia Định, lớn lên phải trở về nguồn cội.

Vậy thì—— nàng có thể tìm thấy nguồn cội của mình không?

Khi Xuân Lệ đang mải suy nghĩ thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng va chạm của kiếm đao, ngay sau đó có người la lên, “Có cướp! Có cướp!”

Ngay lập tức một mảnh hỗn loạn ồn ào—

Xuân Lệ còn chưa kịp đứng dậy, cửa phòng đã bị ai đó đá mạnh mở ra!

Tất cả đều bất ngờ, nàng theo phản xạ nắm lấy áo che trước ngực, ngẩng đầu nhìn lên—

Là Kỳ Hàm!

Kỳ Hàm nhanh chóng đóng cửa lại, vội vàng đến bên nàng, ngồi xổm xuống, “Ta gõ cửa không có ai đáp, đẩy cửa mới biết là khóa trái, ta còn tưởng nàng có chuyện gì! Bên ngoài có một bọn cướp, ta lo nàng gặp nguy hiểm nên đã đến đây! Nàng—”

Hắn vừa rồi chỉ lo lắng, không để ý đến nàng, giờ mới nhận ra nàng chỉ mặc áo lót, mà thiên hạ trước mặt hắn, nước mắt đã sắp trào ra, hắn nắm chặt hai vai nàng, trong lòng đã bùng lên lửa giận, “Có phải có ai làm gì với nàng không? Nàng nói cho ta, ta đi g.i.ế.c hắn!”

Xuân Lệ bị lời hắn làm buồn cười, khóe miệng nhếch lên, nước mắt liền rơi xuống. “Ta không sao, không có chuyện gì.”

Hắn chắc là nghĩ sai, không ngờ lại tức giận như vậy, mà nàng chưa bao giờ thấy Kỳ lão nhị tức giận đến thế. Nhưng càng tức giận, hắn càng quý trọng nàng, hắn thật sự quan tâm đến mình, ngay cả khi nàng chưa nhận ra nguy hiểm, hắn đã xuất hiện trước tiên, tên xấu xa này, có phải cố tình để nàng phụ thuộc vào hắn hay không?

Trong lòng nàng chợt tràn đầy niềm vui và cảm động, nàng liền lao vào lòng hắn, đưa tay còn lại nắm lấy áo hắn, “Kỳ lão nhị, huynh thật ngốc.”

Mà lúc này, tên nhị thiếu gia ngốc nghếch lại thật sự ngây người.

Bị ôm chầm lấy.

Nhị thiếu gia âm thầm vui mừng, đây có tính là lòng tốt được báo đáp không?
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 102



Vì Xuân Lệ đã đóng chặt hai cửa sổ trong phòng, lúc này không có chút gió nào lọt vào, vốn dĩ đã sắp vào hè, giờ hai người lại gần nhau như vậy, mùi hương của nữ nhân ngập tràn, nàng như một chú thỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Niềm vui không rõ lý do, trong lòng hắn nhẹ nhàng dâng lên…

Đây đúng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, thật như sấm chớp, miệng khô lưỡi ráo, dù Kỳ lão nhị có là chính nhân quân tử đến đâu cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ phập phồng… Nhị thiếu gia hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhưng vẫn cảm thấy mặt nóng, lòng rối bời, ngay cả cổ họng như sắp cháy lên!

Nhưng Kỳ Hàm nhìn hai tay mình treo bên hông nàng, có nên ôm nàng không? Lẽ ra lúc này phải ôm, người ta đã chủ động lao vào lòng rồi, mà còn đang nức nở nữa, trong khoảnh khắc đáng thương này, với tư cách là phu quân chính thức, hắn tuyệt đối không thể không ôm lấy.

Nhưng lúc này, lại đang ở trong phòng của nàng… Nàng vốn đã thường xuyên mắng mình là kẻ trăng hoa, giờ càng thêm xác thực?

Nàng là thê tử của hắn, sợ gì chứ?

Chẳng phải vẫn chưa thành thân hay sao…

“Nàng khóc ư?” Hắn hỏi ra miệng, mới nhận ra giọng mình cũng nghẹn ngào. Hắn đau lòng cho nàng.

Xuân Lệ ở trong lòng hắn dụi dụi, hít mũi nói: “Ta là đang vui mà, Thiếu Khiêm.”

Nàng gọi hắn là Thiếu Khiêm, một xưng hô thân mật mà chưa từng nghĩ tới. Điều này cho thấy nàng đã chấp nhận hắn gần hơn một bước.

Đây thật là một điều tốt. Nhưng trước khi hắn vào, nàng đang làm gì nhỉ?

“Trước tiên mặc áo vào đi,” Hắn cố gắng kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhẹ nhàng lùi lại một chút, “Cẩn thận bị cảm lạnh.”

Xuân Lệ nghe vậy thì mặt đỏ lên, vui mừng quá, nhưng có một số chuyện nàng cũng không định nói chi tiết với hắn. Sau khi nàng mặc áo xong, “À, sao huynh lại đột nhiên đến quán trọ vậy?”

Kỳ Hàm vuốt tóc nàng nói: “Nếu ta nói ta luôn ở phòng bên cạnh nàng, nàng có tin không?”

Nàng ngẩng phắt đầu, nhăn mày nói: “Chính là kẻ đêm nào cũng không ngủ gõ tường đó hả?”

Hắn cười, “Đó là ta đang nói chuyện với nàng đó. Ba cái gõ là hỏi nàng đã ngủ chưa? Bốn cái là nói ta không ngủ được. Năm cái có nghĩa là ta muốn mơ thấy nàng—”

“Huynh cũng thật rảnh rỗi!” Xuân Lệ đánh vào vai hắn, “Vậy ta nhớ có một chuỗi rất dài, có lẽ khoảng mười mấy cái, cái đó có nghĩa là gì?”

Trong mắt hắn hiện lên vẻ tự đắc, “Đó là câu thơ ta thích nhất. Nhược đáo giang nam cản thượng xuân, thiên vạn hòa xuân trụ. Vì thế ta mới chuyển đến phòng bên cạnh nàng, không thể phụ lòng tình thơ ý họa được.”

Xuân Lệ bị hắn chọc cười, trong lòng vui rạo rực, thật vừa tức vừa buồn cười, “Âm thanh đó ồn c.h.ế.t người! Ta suýt phát điên lên! Thật muốn qua đạp cửa đánh hắn một trận!”

Hắn ôm chặt nàng hơn, cúi đầu chỉ cách nàng một nắm tay, “Vậy giờ hắn tự chui đầu vào lưới, nàng muốn xử lý thế nào cũng được.”

Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, vừa tê vừa ngứa, nhịp tim Xuân Lệ trở nên dồn dập, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nhìn vào áo hắn, giọng nói cũng yếu đi rất nhiều, “Nhưng huynh ôm ta như vậy, ta không thể xử lý huynh, huynh thả tay ra trước đi…”

“Không thả.” Giọng điệu như trẻ con bướng bỉnh.

Xuân Lệ không còn cách nào, bĩu môi hỏi: “Không thả ra sao?”

Ánh mắt hắn bỗng chốc tối lại, đưa tay ấn đầu nàng vào lòng, “Không thả ra, bất kể trong tình huống nào, đều không thả ra.”

Vất vả lắm mới đến được bước này, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay, huống chi mọi chuyện đều do người tạo ra, trong những ngày sắp tới, chỉ cần có hắn, sẽ không để nàng phải chịu chút tủi thân nào, không ai có thể.

“Bên ngoài còn bọn cướp đấy,” Xuân Lệ trong đầu rối bời, không biết sao lại nói ra câu này.

“Không cần lo,” Hắn đặt cằm l*n đ*nh đầu nàng, giọng nói nhẹ nhàng, “Ta chỉ lo cho an toàn của nàng, còn những người khác, bên ngoài không phải còn có một đại anh hùng sao.”

Và lúc này, đại anh hùng vừa đuổi bọn cướp ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Khanh Tiểu Phù và vài đồng sự, liền bị bắt đưa đi quan phủ. Hắn ta và Khanh Tiểu Phù nói vài câu, rồi vỗ tay trở về quán trọ.

Chủ quán trọ và đám tiểu nhị sớm đã ngây người, hán tử thường ngày ngốc nghếch cộc lốc, không ngờ lại có thân thủ như vậy! Đây quả thật là quý nhân!

Bà chủ chạy lại nắm tay hắn ta, “Hôm nay đa tạ hiệp sĩ, sau này cứ ở trọ miễn phí nhé!”

“Thật không?” Thiên Mạch đương nhiên rất vui, chỉ vào phòng bên cạnh hắn ta, “Phòng của sư muội ta cũng miễn phí luôn được không?”

“Được!” Bà chủ là người hào phóng, không nói hai lời đã đồng ý.

Thiên Mạch cười đi lên lầu, thực ra hắn ta không phải là người thích chiếm lợi, lý do nói như vậy, vì dù sao hắn ta và sư muội cũng phải về núi Sùng Minh, ở đây chỉ còn một hai ngày, như vậy cũng là nhận lòng tốt của bà chủ.

Bên phòng sư muội có Kỳ lão nhị, hắn ta cũng yên tâm, chỉ tiếc hắn ta đến kịp thời, nếu không thì Hân Hòa và tiểu nha đầu có lẽ không c.h.ế.t cũng bị thương, Hân Hòa chắc chắn đã lộ tài sản, nếu không bọn cướp cũng không nhắm vào. Có lẽ giờ hai cô nương đã ôm nhau khóc vì được thoát nạn.

Hắn ta nhìn về hướng phòng của Hân Hòa, rồi đưa tay đẩy cửa phòng mình, một chân còn chưa bước vào, đã ngây người.

Tiểu Dương Đào đang đỡ Hân Hòa, đứng bên cửa sổ. Mắt Hân Hòa hồng hồng, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tiểu Dương Đào thấy Thiên Mạch trở về, vội vàng đến phúc thân thi lễ, “Hôm nay đa tạ thiếu hiệp đã cứu mạng, nếu không có thiếu hiệp ra tay, ta và chủ tử giờ này đã thành hai linh hồn rồi.”

Tiểu nha đầu này nói chuyện thật thú vị, Thiên Mạch cúi người đỡ nàng ta dậy, “Không cần khách sáo, chỉ cần các ngươi không sao là tốt. Không còn sớm nữa, nhanh về nghỉ ngơi đi. Bọn xấu kia đã bị bắt rồi, các ngươi không cần sợ hãi nữa.”

“Chúng ta đến để cảm tạ thiếu hiệp.” Dương Đào nói, chỉ vào một gói nhỏ trên bàn trà, “Ân cứu mạng của thiếu hiệp, bọn ta không biết phải đền đáp thế nào, đây là một ít tiền, cũng là tâm ý của chủ tử, xin thiếu hiệp vui lòng nhận cho.”

Có tiền sao! Thiên Mạch cảm thấy không thoải mái, nhướng mày nhìn Hân Hòa.

Hân Hòa không nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nói: “Ta chưa bao giờ nợ ân tình của ai.” Nói xong, liền bước ra cửa.

“Ngươi đứng lại!”

Hân Hòa quay lại, “Thế nào?”

Thiên Mạch cười nói: “Còn chưa đủ, cho thêm một ít cũng được.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 103



Sáng hôm sau, Hân Hòa bị ác mộng đánh thức.

Cảnh tượng kinh hoàng đêm qua lại hiện lên trong giấc mơ, nàng ta vẫn nhớ ánh mắt độc ác của kẻ đến, không phải chỉ đơn thuần là bọn cướp muốn đoạt tài sản, mà là khí thế quyết liệt, không g.i.ế.c người thì không thôi. May mắn thay, vào thời khắc quan trọng, gã to con đã xuất hiện.

Khoảnh khắc đó, nàng ta thậm chí không dám tin.

Không phải không tin hắn ta có thể cứu mình, mà là không dám tin hình ảnh của hắn ta lại oai vệ, cao lớn như một vị thần linh vô địch. Những tình tiết chỉ xuất hiện trong thần thoại, lại gần gũi đến vậy.

Kinh tâm động phách, lại chân thực đến mức…

Nếu không có hắn ta, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi—

Nàng ta không thể không thừa nhận, thực ra ngoài việc trước đó hắn ta khiến mình chán ghét, nàng ta không thật sự ghét bỏ nam tử này. Thậm chí khi biết hắn ta cùng cô nương kia dạo chơi ban đêm, trong lòng nàng ta còn có chút không vui.

Đúng vậy, không vui.

Cảm giác không vui này, ngay cả khi sáng nay nhớ lại, vẫn rất rõ ràng.

Tiểu nha hoàn Dương Đào đã sớm xuống lầu mua điểm tâm, giờ này vẫn chưa về.

Hân Hòa lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc xong quần áo và rửa mặt, vừa mở cửa thì Dương Đào nhảy vào, khiến nàng ta giật mình.

“Chủ tử! Nô tì vừa thấy ân công của chúng ta rồi!” Dương Đào để bánh bao xuống, nhảy đến trước mặt Hân Hòa nói rất phấn khích.

“Ân công?” Hân Hòa nâng mày, nhếch môi, “Ngươi nói cái gã to xác ngốc nghếch đó à?”

Dương Đào bĩu môi không vui, “Chủ tử, người không thể nói như vậy về ân công của chúng ta được, nếu tối qua không có hắn, giờ này chúng ta có thể đã đầu thai rồi! Hơn nữa, hắn nhìn người cũng không phải là gã ngốc, ngời đã quên cảnh anh hùng cứu mỹ nhân tối qua rồi sao? Quá ấn tượng! Nô tì sống đến giờ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp được anh hùng trong thoại bản! Nhưng nếu hắn còn oai phong như vậy, thì đồn đãi về Dạ Lan San chẳng phải sẽ khiến người ta kinh ngạc ư? Nếu để nô tì gặp được hắn, chắc chắn cuộc đời này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.”

Dương Đào vẫn đang vung tay nói, nhưng Hân Hòa đã không còn nghe vào tai, nàng ta mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đúng lúc thấy Thiên Mạch trong bộ trang phục màu đen, dáng thẳng tắp bước lên cầu Chu Tước, nàng ta không nghĩ nhiều, nói với Dương Đào: “Đi, xuống lầu thôi!”

Hân Hòa nói xong liền vội vã bước ra ngoài.

“Chủ tử, người không ăn bánh bao nữa sao?” Dương Đào lúc này vẫn chưa hiểu ra, đứng ngây ra một lúc, sau đó vỗ đầu mới ngộ ra, liền kéo góc váy tươi cười theo ra ngoài.

Xuân Lệ bị Kỳ Hàm gọi dậy, hai người xuống lầu ăn sáng, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Hân Hòa và tiểu nha hoàn chạy ra ngoài, Xuân Lệ mắt tinh, nhìn vẻ mặt Hân Hòa như thể mất đi người yêu, nhìn lại thấy tiểu nha hoàn miệng cười, rõ ràng là đang trêu chọc chủ tử nhà mình.

Nàng nhìn lên phòng Thiên Mạch, nhị sư ca từ trước đến giờ dậy sớm hơn cả gà, giờ này vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn không ở trong quán trọ.

Nàng ngồi xuống nói với Kỳ Hàm: “Huynh dậy sớm, có biết nhị sư ca đã đi đâu không?”

Kỳ Hàm tay cầm ấm trà dừng giữa không trung, hắn khẽ cười, nhìn cô nương trước mặt, “Câu này của nàng nghe như tối qua chúng ta cùng ngủ vậy, ta có thể hiểu là nàng đang mời mọc ta không?”

“Phi!” Xuân Lệ dưới bàn đá chân hắn một cái, “Huynh có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Nói chuyện nghiêm túc đi!”

“Không dịu dàng.” Kỳ Hàm rót hai cốc trà nóng, liếc nàng một cái.

Xuân Lệ khoanh tay cười như người thắng cuộc, “Nếu huynh muốn không dịu dàng thì ta còn có cách khác, có muốn thử không?”

Kỳ Hàm nhìn xung quanh, lắc đầu nói: “Thôi, ta không muốn để người khác nghĩ rằng nương tử của ta là một con hổ cái.” Hắn vừa nói vừa đẩy một cốc trà về phía nàng, còn sắp xếp bát đĩa cho nàng, “Tối qua không phải hắn đã cứu Hân Hòa sao, Hân Hòa để thể hiện lòng biết ơn, đã gửi nhiều vàng bạc châu báu cho hắn.”

Xuân Lệ giật mình, “Hả? Vậy không phải là sỉ nhục nhị sư ca sao? Đừng nhìn nhị sư ca ngốc nghếch không có học thức, huynh ấy rất kiêu ngạo, từ trước đến giờ không để ý những thứ tầm thường này ra gì, huynh ấy thật sự không tức giận sao?”

“Ha ha ha,” Kỳ Hàm cười, “Nàng lại đi nói xấu người khác sau lưng.”

Xuân Lệ nghiêm mặt, “Đây không phải là nói xấu, đây là sự thật, huynh ấy đôi khi thật sự ngốc nghếch. Hơn nữa, cho dù huynh ấy ở đây, ta cũng có thể nói như vậy, được rồi, huynh đừng cắt ngang, tiếp tục đi.”

Kỳ Hàm nhún vai, “Hắn không tức giận, mà còn hỏi Hân Hòa xin thêm một ít.”

“Ta đã biết,” Xuân Lệ lắc đầu, giả vờ sâu sắc nói: “Huynh ấy là có mục đích. Thực ra nhị sư ca là một người rất đáng yêu.”

Kỳ Hàm bỗng nhiên ngừng cười, “Nàng thấy hắn đáng yêu?”

Xuân Lệ nâng mày, “Sao? Huynh ghen tị à?”

“Buồn cười! Ta còn đáng yêu hơn hắn.”

“Ọe——”

Bà chủ vừa lúc đi qua, thấy Xuân Lệ đang che miệng nôn khan, liền cúi người hỏi han: “Cô nương, có phải ngươi bị thai nghén rồi không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 104



Xuân Lệ nghe xong dở khóc dở cười, thật là có người thích gây chuyện, “Bà chủ, bà nói như vậy cẩn thận ta không trả tiền phòng cho bà đấy.”

Bà chủ cười hì hì ngồi xuống ghế giữa hai người, nhìn Kỳ Hàm rồi lại nhìn Xuân Lệ, ánh mắt lấp lánh, “Tối qua vì sư ca của ngươi đã cứu quán trọ, để cảm tạ, ta đã miễn phí tiền phòng cho cả hai người rồi. Nói đi, ngươi kể cho ta về sư ca ngươi đi, hắn năm nay bao nhiêu tuổi? Có thành thân chưa? Có hôn ước gì không? Thật không giấu gì, ta có một cô nương cùng tuổi với hắn, rất muốn se duyên cho bọn họ.”

Xuân Lệ cười nói: “Sao bà không hỏi Kỳ thiếu gia trước mặt này này? Hắn còn anh tuấn hơn nhị sư ca của ta nữa. Lẽ ra, hắn mới là lựa chọn hàng đầu chứ.”

Bà chủ tiếc nuối lắc đầu, nói: “Cô nương không biết đâu, Kỳ nhị thiếu gia đâu phải là người mà mấy người bình thường như bọn ta dám mơ tưởng tới, ta thấy sư ca của ngươi có vẻ gần gũi hơn, nên mới đánh chủ ý đến hắn. Vậy thì, hắn hiện giờ có còn độc thân không? Thích kiểu cô nương nào? Có yêu cầu đặc biệt gì không?”

“Ha ha,” Kỳ Hàm cảm thấy hơi đau đầu với bà chủ, người trước mặt không ai khác chính là mẫu thân của đại tẩu Lai thị hắn, Nhan Như Ngọc, đúng như tên gọi, người đẹp như ngọc, nuôi dưỡng bốn nàng nữ nhi, nhưng tiểu nữ nhi lại là một nhân vật, thanh niên trong vùng nghe danh nàng ta đều không dám lại gần, nhìn dáng vẻ này, nàng ta có vẻ muốn nhắm vào nhị sư ca ngây thơ, hắn liền ho khan một tiếng: “Theo ta biết, hắn đã có người thương rồi. Ngài vẫn nên c.h.ế.t tâm đi.”

Nhan Như Ngọc tiếc nuối cắn môi, đứng dậy đầy phẫn uất, “Thật không thể nói lý, thời này, nam nhân tốt thì hoặc có người yêu nam, hoặc có người yêu nữ, tóm lại, hai người bọn họ vẫn không có duyên phận. Thôi, nhị thiếu gia, các ngươi nhanh ăn đi, ta còn chưa tính sổ, không làm phiền các ngươi nữa. À, đây có một bức thư, sáng nay một tiểu tử gửi đến, bảo là gửi cho Xuân Lệ cô nương.”

Xuân Lệ hồ nghi nhận thư, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tử? Hắn có nói tên gì không?”

Nhan Như Ngọc nói: “Hắn nói ngươi mở thư ra sẽ biết ai gửi cho ngươi.”

“Ồ, Cảm tạ.” Xuân Lệ mở ra xem, “Là chữ của đại sư ca.”

Kỳ Hàm hỏi: “Thư nói gì?”

“Đại sư ca nói sư phụ bị bệnh, bảo bọn ta lập tức quay về.” Xuân Lệ gấp thư lại, trong lòng lo lắng không yên.

“Vậy ăn sáng xong thì nhanh chóng thu dọn thôi, nếu mọi thứ bình thường, chắc chắn sẽ về núi trước khi trời tối.” Kỳ Hàm nhớ đến người mẫu thân nhiều chuyện ở nhà, quyết định tạm thời không chọc bà tức giận nữa, liền nói: “Hôm nay ta không thể về cùng nàng, ngày mai sẽ đến thăm nàng. Có nhị sư ca bên cạnh nàng, ta cũng yên tâm, thời gian qua thật sự nhờ có hắn bảo vệ nàng, nói ra ta cũng thấy xấu hổ, ngày sau nhất định phải cảm tạ nhị sư ca thật tốt.”

Xuân Lệ lúc này cũng không còn tâm trạng để cãi nhau với hắn, uống một ngụm trà, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Huynh nên ở nhà đi, Kỳ phu nhân không phải đang ốm sao? Huynh vẫn nên ở nhà chăm sóc bà ấy cho tốt.”

Kỳ Hàm đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Nàng cũng đừng quá lo lắng cho sư phụ, đại sư ca của nàng không phải rất giỏi y thuật sao? Chắc chắn không có vấn đề gì.”

Xuân Lệ lo lắng nói: “Ta lại cảm thấy, đại sư ca gấp gáp bảo bọn ta về, ngược lại là không bình thường.”

“Đừng nghĩ nhiều quá, trước tiên ăn no đã rồi nói.”

“Vậy nhị sư ca—”

“Yên tâm, hắn đi không xa, buổi trưa sẽ về.”

“Chỉ có thể như vậy thôi.”

“Thừa dịp còn nóng ăn đi.”

“Ừ.”

*****

Bên kia, chủ tớ Hân Hòa và Dương Đào đã theo Thiên Mạch đến khu vực cũ phía tây thành, tận mắt chứng kiến hắn ta đưa bạc cho mấy bà lão, còn nghe thấy mọi người khen ngợi hắn ta!

“Trời ơi! Chủ tử, mau véo nô tì một cái!” Dương Đào ngồi xổm ở góc tường, ngạc nhiên đến mức muốn tát vào mặt mình!

Hân Hòa trừng mắt nhìn nàng ta, nói nhỏ: “Đừng có làm trò ở đây, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra!”

“Chủ tử!” Dương Đào quay đầu nhìn Hân Hòa, “Thì ra ân công lại tốt bụng như vậy! Nếu không phải vì chủ tử đã động lòng, nô tì đã nhào vào rồi!”

“Không biết xấu hổ! Suốt ngày há miệng ngậm miệng đều nói nhào vào nhào vào, ngươi là sói đói à!” Hân Hòa tuy nói vậy nhưng trong lòng thực sự đã mềm đi nhiều, nàng ta gần đây có cái nhìn rất khác về gã mặt lạnh này, đúng như Dương Đào nói, giờ nhìn lại, gã to xác này ngoài việc đầu óc không bình thường thì không còn gì để chê trách nữa.

Hơn nữa, có một số chuyện, một số cảm giác cũng là không thể kiềm chế.

Dương Đào thấy chủ tử lại đăm chiêu, liền cười nói: “Ha ha, vừa rồi người không nghe thấy sao, hắn thường xuyên đến đưa bạc và lương thực, câu đó nói thế nào nhỉ, một ngày không thấy như cách ba thu! Một vị hôn phu tốt như vậy ngay trước mắt, người còn không ra tay để dành cho Tạ cô nương kia à?”

Hân Hòa vỗ nhẹ vào lưng nàng ta, “Nói bậy bạ gì đó, sao ta phải ra tay! Hắn xứng với ta sao?”

Dương Đào rụt cổ lại, thành thật nói: “Chủ tử, đừng ghét nô tì nói khó nghe, nô tì thấy với tính cách nam nhân như người, có thể xứng với người ta đã là tốt lắm rồi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 105



Dương Đào vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt chủ tử lập tức lạnh lùng, Hân Hòa nheo mắt nhìn nàng, “Lương của tháng này bị trừ!”

Dương Đào thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt một cái, cười xấu xa nói: “Không sao, dù sao trên tay nô tì vẫn còn nhiều tiền, trong thời gian ngắn được không tiêu hết. Vì nói ra sự thật, cắt một chút lương tháng cũng không có gì!”

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Trong mắt ngươi, ta không ra gì đến vậy sao?”

“Dương Đào chỉ hy vọng chủ tử nhanh chóng hành động thực tế, đừng bỏ lỡ nhân duyên tốt!”

Hân Hòa lập tức hạ thấp khí thế, nhìn về phía cây liễu đối diện, thở dài: “Ngươi làm sao biết hắn là nhân duyên tốt?”

Dương Đào nói: “Bởi vì hắn đã cứu chúng ta, tri ân tất báo lấy thân ra hứa mà!”

“Vậy ngươi cứ hứa đi!”

“Thật sao? Chủ tử đừng có hối hận! Thời thời khắc khắc nô tì cũng muốn nhào vào hắn đó!”

“Được rồi, ngươi câm miệng đi! Về nhà thu dọn một chút, hôm nay chúng ta khởi hành đi núi Sùng Minh!” Hân Hòa nói xong đứng dậy, phủi váy, đi thẳng về phía trước.

Tiểu Dương Đào vui vẻ nhảy lên, nhảy cao, “Tuân lệnh! Lại đi cầu hôn rồi!”

“Vừa lúc đại ca cũng ở trên núi Sùng Minh, chúng ta đi xem chân hắn đã khỏi chưa.”

“Chủ tử đừng tìm cớ nữa.”

“Tiền tiêu vặt tháng sau cũng bị cắt!”

“……”

*****

Kỳ Hàm trở về nhà thì bất ngờ thấy một người, lại còn là người quen.

Hồ quản gia vừa thấy thiếu gia trở về, liền vội vàng chạy lại, nhận lấy dược liệu từ tay Kỳ Hàm, cười tươi nói: “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về, mau xem ai đến đây!”

Ánh mắt gian xảo của Hồ quản gia liếc về phía phòng khách, ngồi ở ghế khách là một nữ tử trông chừng đôi mươi, cô nương không mặc áo váy, không có trang sức, mà mặc trang phục đen rất khỏe khoắn, vẻ mặt đầy khí chất, ngồi đó, dù chỉ cười không nói, cũng đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Người có tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, không phải nữ tướng quân Tuần Anh thì còn là ai nữa!

Sao nàng ta lại đến đây? Liệu có phải chiến sự ở biên quan lại nổi lên hay không? Kỳ Hàm đoán một vài khả năng, chưa kịp đến gần, thì Tạ thị đã gọi hắn, “Hàm nhi, mau lại đây, Anh tướng quân đã chờ con gần hai canh giờ rồi!”

Kỳ Hàm nhíu mày, mẫu thân hắn sao lại có tinh thần như vậy, chắc chắn lại đang có âm mưu xấu gì với Tuần Anh, đối với cách hành xử của mẫu thân, hắn đương nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngay cả việc tiếp đón đồng liêu hôm nay cũng không còn hứng thú.

Thực ra, nàng ta không yên ổn ở lại biên quan, trở về làm gì, trở về cũng được, lại còn đến nhà hắn xem cái gì, thời điểm ở trong quân, đại ca của Tuần Anh—cũng chính là Trấn quốc đại tướng quân đại nhân luôn âm thầm lẫn công khai tác hợp cho hai người, hy vọng hai người có thể đến với nhau, hắn tưởng về nhà thì đã thoát khỏi được, thế nhưng không ngờ người ta lại tìm đến cửa.

Tuần Anh thấy Kỳ Hàm đến, đặt chén trà xuống, đứng dậy chào hắn, “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Kỳ Hàm cũng tượng trưng đáp lễ, nói xong mời nàng ta ngồi xuống, “Anh tướng quân đến tìm ta có việc gì?”

Tạ thị nghe vậy nhíu mày, tiểu tử cứng đầu này thật không biết nói chuyện! Đại cô nương người chạy xa xôi đến gặp hắn, hắn lại hỏi nàng ta có việc gì! “Ha ha,” Bà vội cười để làm dịu bầu không khí, vỗ tay lên tay nữ nhân bên cạnh, “Hàm nhi tính tình thẳng thắn, tướng quân đừng để tâm.”

Tuần Anh mỉm cười với Tạ thị, “Không có gì, Kỳ tướng quân vẫn như vậy. Bọn ta thường giao tiếp như thế này.” Khi ở trong ta, nàng ta đã thấy qua bộ dáng hắn lạnh lùng còn hơn thế này, giờ đã rất dịu dàng rồi. Nàng ta bình tĩnh uống một ngụm trà, sau đó nhìn Kỳ Hàm nói: “Mọi người đều nói ngươi là đoạn tụ, nhưng ta không tin. Ta đã nghe ngươi nói mơ khi ngủ, ngươi luôn gọi tên một cô nương—”

“Gì cơ?” Kỳ Liên Sơn vừa đến đã giật mình run run, “Các ngươi đã ngủ chung với nhau sao?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 106



Cùng lúc đó, trong quán trọ, Xuân Lệ đã chuẩn bị mọi thứ xong, còn phải đợi nhị sư ca một thời gian nữa mới về, nàng liền xuống lầu đến y quán Thanh Phong.

Không ngờ không gặp được người muốn gặp, lại gặp Tạ Quân Thụy.

Tạ Quân Thụy nhìn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: “Nàng có chỗ nào không khỏe sao?”

Xuân Lệ cười, “Ta không phải đến khám bệnh, ta chỉ muốn thăm Tiểu Phù.”

Tạ Quân Thụy lúc này mới yên tâm, quay đầu nhìn về phía phủ nha, nói với nàng: “Nàng ấy đang trực, không có ở đây.”

“Biểu thiếu gia đến đây làm gì—”

“À,” Tạ Quân Thụy giơ tay lên chỉ thuốc trong tay, bất đắc dĩ nói: “Ta đi bốc một ít thuốc cho cô mẫu. Thanh Phong nói bệnh của cô mẫu có thể lớn có thể nhỏ, không thể tức giận, nếu tức giận nhiều hơn, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ai da, cô mẫu của ta, thôi, mong cô nương nhìn vào phần tình của biểu đệ, đừng so đo với cô mẫu.”

“Biểu thiếu gia nói vậy là không đúng,” Xuân Lệ cũng thở dài, “Bà ấy cũng có lý do của mình, có thể hiểu được. À, biểu thiếu gia, tập thơ của ngươi, ta đã đọc xong, ở trong quán trọ, không biết ngươi có muốn về cùng ta không, ta còn muốn nói chuyện với ngươi.”

“Không cần, cô nương cứ giữ lại đi. Coi như ta tặng ngươi một món quà gặp mặt. Nếu cô nương không chê, sau này ta viết mới sẽ tặng cho cô nương.” Lúc này hắn ta đang đứng bên hồ, ánh mắt trong trẻo hơn cả mặt hồ, nụ cười nơi khóe môi khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Xuân Lệ vui hết mức, “Thật sao? Thế thì tốt quá, chỉ là ta hơi ngại một chút, món quà quý giá như vậy.”

Tạ Quân Thụy lắc đầu cười nhẹ, “Chỉ có cô nương thấy quý giá, nếu đặt vào mắt người khác, còn không hữu dụng bằng một chiếc bánh bao, không biết sao lại nói ‘ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm’, cô nương đã ăn trưa chưa?”

Xuân Lệ bật cười, “Mới nói đến bánh bao đã nghĩ đến bữa trưa? Ha ha, vẫn chưa, không biết biểu thiếu gia có muốn mời ta ăn món ngon không?”

“Cá chua ngọt’ ở Thiên Thượng Hữu rất ngon, không biết biểu đệ đã dẫn cô nương đi chưa——” Tạ Quân Thụy nói đến đây, thì bất ngờ có một người xuất hiện. Khuôn mặt hắn ta bỗng trầm xuống, tâm trạng tốt đẹp vừa rồi lập tức giảm đi một nửa.

Thiên Mạch cười hề hề tiến lại, một tay vỗ lên vai Tạ Quân Thụy, khiến hắn ta bị chấn động đến nỗi cả vai đều tê dại.

Thiên Mạch vỗ vai xong liền khoác tay lên cánh tay hắn ta, “Biểu ca, sao ngươi biết ta thích ăn cá vậy? Đúng lúc ta chưa ăn sáng nên đói rồi, đi thôi, chúng ta nhanh lên. À, biểu muội Quyên Uyển nhà ngươi sao không đi cùng?”

Tạ Quân Thụy vốn đã ghét Thiên Mạch, bị kéo lôi kéo như vậy càng thấy khó chịu, nhưng Xuân Lệ ở bên cạnh, nên đành tạm nhịn, chỉ cố gắng kéo lại tay áo của mình, “Nghe nói tối qua các ngươi cùng nhau đi dạo phố?”

Thiên Mạch đột nhiên dừng bước, nhíu mày nhìn Tạ Quân Thụy, “Cái gì gọi là đi dạo phố! Nói như thể bọn ta phạm phải lỗi lớn lắm, đó gọi là ngắm cảnh ban đêm, ngươi lớn tuổi như vậy mà vẫn chưa thành thân, không hiểu được cũng không trách ngươi.”

“Sao ta lại lớn tuổi, nhìn còn trẻ hơn ngươi nhiều đấy.”

“Đó chỉ là bề ngoài, ta vốn đã trẻ hơn ngươi, còn ngươi chỉ là ghen tị thôi.”

Tạ Quân Thụy không muốn nói chuyện với Thiên Mạch nữa, đi đến bên cạnh Xuân Lệ, “Xuân Lệ cô nương, chúng ta đi thôi. Không dẫn hắn theo.”

Thiên Mạch chống nạnh chặn trước mặt hắn ta, “Bụng dạ hẹp hòi! Ngươi không dẫn ta, ta cũng không thèm đi, sư muội, chúng ta cũng đến lúc chuẩn bị lên đường rồi, nếu muộn thêm nữa sẽ tối mất.”

Xuân Lệ ngạc nhiên, “Huynh cũng biết à?”

Thiên Mạch nói: “Đại sư ca cũng đã gửi thư cho ta. Chỉ là một bữa cá chua ngọt thôi, về nhà muốn ăn gì đại sư ca cũng sẽ làm, đi thôi, chúng ta đi ngay.”

Xuân Lệ bị Thiên Mạch kéo về, không còn cách nào khác đành nói với Tạ Quân Thụy: “Thực ra sở dĩ ta chưa đi vì đang đợi nhị sư ca, giờ huynh ấy đã về, thì chúng ta cũng không ở lại lâu nữa, biểu thiếu gia xin hãy thông cảm, lần sau ta sẽ mời biểu thiếu gia.”

Tạ Quân Thụy mỉm cười, do dự một chút, cuối cùng hỏi: “Lần này đi, khi nào mới trở lại?”

Xuân Lệ nói: “Cái này, thật khó nói, hì hì, cách Gia Định cũng không xa, chúng ta vẫn có thể gặp lại.”

Tạ Quân Thụy nhìn bóng dáng xanh biếc dần xuống cầu Chu Tước, biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta bỗng cảm thấy, có khi lần sau gặp lại sẽ không dễ dàng như vậy.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 107



Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, khi chuẩn bị rời đi, bà chủ quán trọ “Nguyệt Lung Sa” quả nhiên không lấy tiền phòng của Thiên Mạch, hai mắt của Nhan Như Ngọc sáng rực nhìn Thiên Mạch, càng nhìn càng thích.

“Sao tự dưng lại đi vậy? Khi nào lại về ở đây?” Giọng nói đầy lưu luyến.

“Hắc hắc,” Thiên Mạch có chút ngại ngùng, gãi gãi sau đầu, dù sao cũng đã ở đây một thời gian, ở không mà không trả tiền thật không phải phong cách của hắn ta, đừng nhìn lúc nói vui vẻ, nếu đến lúc thật sự cần phải trả, lại cảm thấy có lỗi với người ta. “Thì phần của sư muội, bà chủ cần phải thu, bọn ta cũng không thể ở không được.”

Câu này khiến bà chủ bật cười, “Bọn ta còn mong ngươi thường xuyên đến ở nữa kia kìa, có ngươi ở đây, bọn ta sẽ không còn sợ bọn cướp nữa. Ngươi cũng đừng khách sáo, tiền phòng của hai vị, không những ta không thu, mà còn để dành lại cho ngươi, người khác đến cũng không cho ở, chỉ dành riêng cho hai ngươi. Ngươi đừng hỏi ta tại sao, ta chỉ đơn giản là thích tiểu tử ngươi thôi, nói thẳng ra, ta đã để mắt đến ngươi rồi đấy!”

“Gì cơ?” Thiên Mạch hoảng hốt, “Bà chủ không phải đã có nữ nhi rồi đó sao?”

Nhan Như Ngọc đập bàn, “Tiểu tử ngốc nghĩ gì vậy, ta chỉ muốn giới thiệu cho ngươi một cô nương tốt thôi. Ngươi nghĩ lão nương thích sao ngươi? Quan nhân của lão nương còn tuấn tú hơn ngươi gấp nhiều lần đó, được rồi, ngươi chỉ cần nhớ, lần sau nếu đến thành Gia Định, đầu tiên hãy đến ở đây. Căn phòng ta sẽ định kỳ cho người dọn dẹp, đảm bảo khi ngươi trở lại vẫn như lúc chưa đi!”

Xuân Lệ nhân lúc Nhan Như Ngọc và Thiên Mạch nói chuyện, lén để tiền phòng lên quầy, Thiên Mạch còn định nói gì đó, bị Xuân Lệ kéo tay áo, hắn ta hiểu ra, liền nói cảm tạ với bà chủ rồi mang theo túi nhỏ ra khỏi quán trọ.

Tiểu nhị ca đã sớm cho ngựa ăn no nê, cũng dẫn ngựa đến. Xuân Lệ đi tới nhẹ nhàng v**t v* lông của con ngựa trắng, ghé vào tai nó nói: “Mi cũng nhớ nhà rồi phải không? Ra ngoài những ngày này, chủ tử sẽ đưa mi về gặp người bạn đời của mi!”

Bên kia, Thiên Mạch vẫn còn chìm đắm trong niềm vui, vui vẻ kéo lại túi trên vai, một tay cầm dây cương đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại cười với Xuân Lệ, “Sư muội, gần đây có phải ta đang gặp vận đào hoa không, sao cứ mãi luôn có người giới thiệu cô nương cho ta vậy?”

Xuân Lệ cười đáp: “Ai bảo ánh sáng của nhị sư ca không thể che giấu chứ. Huynh nên sớm xuống núi, ở trên núi thì thật là tổn thất cho tất cả các cô nương thiên hạ này!”

“……” Thiên Mạch nhìn nàng với ánh mắt đầy oán trách, rồi lặng lẽ quay đầu đi, hắn ta bị tổn thương, lại bị sư muội châm chọc.

Xuân Lệ thấy hắn ta ủ rũ không khỏi cảm thấy áy náy, liền chạy vài bước đụng vai hắn ta một cái, “Không đi chào tạm biệt với biểu muội Quân Uyển sao?”

Thiên Mạch vẫn không để ý đến nàng, chỉ tự mình đi về phía trước, một lúc sau mới buồn bã nói: “Không cần, ta sợ lúc đó cô nương không chịu nổi chia ly lại khóc.”

“…… Ừm, huynh lo lắng thật nhiều nhỉ.”

Xuân Lệ cảm thấy nhị sư ca thật sự da mặt dày không thể tin nổi, nàng vừa rồi còn sợ hắn ta không vui nên vội vàng đến dỗ dành, không ngờ người ta lại mang theo một lòng nhiệt tình không biết từ đâu ra để tự mình vui vẻ mà quên mất nàng… lần này tổn thương là nàng rồi. Đáng lẽ nàng nên biết rằng nhị sư ca có tâm hồn mạnh mẽ không cần an ủi, thật là thừa thãi—

“Không cách nào khác, ta chỉ là người thận trọng.” Thiên Mạch thở dài một tiếng, phong độ bay lên ngựa.

“……” Xuân Lệ quyết định không nói chuyện với hắn ta nữa.

Ra khỏi thành Gia Định, đi qua mười dặm ao sen, về phía tây sẽ phải đi qua một ngọn núi, vượt qua ngọn núi này, đi thêm một đoạn nhỏ nữa là đến địa phận núi Sùng Minh.

Ngọn núi này gọi là núi Nhạn Hồi, không cao cũng không hiểm trở, nên mọi người thường lơ là khi đi qua những nơi không đáng chú ý như vậy, từ đó tạo cơ hội cho kẻ xấu.

Chẳng hạn như bây giờ—

Rừng cây rậm rạp, trước mắt đều là màu xanh biếc.

“Gia,” Một nam tử mặc đồ đen bịt mặt nhanh chóng chạy đến chào một chiếc xe ngựa, “Hai con thỏ mà chúng ta chờ đã đến! Ngoài hai người đó và hai con ngựa, không có ai khác!”

Một lát sau, từ trong xe ngựa trang trí đơn giản truyền ra một giọng nói trầm ấm uy nghiêm, “Không cần báo chi tiết như vậy, hãy để mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bắt thỏ cái sống, còn con thỏ đực, sống c.h.ế.t không quan trọng.”

“Rõ.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 108



Hân Hòa và Dương Đào bị trói vào hai cái cây gần nhau, miệng bị nhét vải, hai người chỉ có thể trừng mắt mà không thể nói gì. Bọn họ đã thuê một chiếc xe ngựa đến núi Sùng Minh, nhưng không ngờ giữa đường bị cướp. Những kẻ này không hỏi han gì, lập tức đánh cho bọn họ ngất xỉu, khi tỉnh dậy thì đã bị trói như thế này.

May mắn là quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ bọn cướp này không phải là cướp của, cho đến khi nam tử kia lên tiếng, cuối cùng bọn họ cũng có thể chắc chắn rằng, bọn cướp định dùng nàng ta và chủ tử làm mồi nhử, con mồi thực sự là một nam một nữ sắp đến, không biết hai người đó có phải là... Nàng ta không khỏi giật mình với suy nghĩ của mình, cẩn thận quay đầu nhìn chủ tử nhà mình—

Nhưng chủ tử hoàn toàn không nhìn nàng ta, Dương Đào ở bên cạnh chớp mắt, chủ tử của ta, giờ phút này mà không có chút ăn ý nào sao... Tuy không thể trao đổi tâm ý với chủ tử, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt tròn xoe của chủ tử cũng có thể thấy chủ tử đang cực kỳ tức giận.

Cũng đúng, chủ tử từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bao giờ chịu đựng được sự nhục nhã này? Đều tại nàng ta khuyên chủ tử ra ngoài tìm nhân duyên, giờ thì tốt rồi, không tìm được người tốt, mà mạng sống cũng suýt mất—Khó trách chủ tử giờ không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, có lẽ đang hận nàng ta đây mà!

Trái tim của Dương Đào chùng xuống, chân mềm nhũn. Ban đầu còn không sợ hãi lắm, giờ tự trách tự cảm thấy có lỗi, nhắm mắt lại nước mắt liền rơi xuống.

Hân Hòa thấy tiếng nàng ta hít mũi, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng ta, khóc có ích gì!

Bọn cướp này không cho hai người cơ hội nói chuyện, có lẽ biết rõ lai lịch của hai người, nếu vậy, những kẻ dám bắt cóc hai người chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!

Gì mà ôm cây đợi thỏ, chỉ sợ đến lúc đó c.h.ế.t cả bọn còn không chừng! Hân Hòa không sợ chết, nhưng không thể để cho bọn khốn đó được lợi!

Hân Hòa sống đến giờ không dễ dàng, không thể cứ như vậy mà chết! Lưỡi đã tê dại mấy lần, may mắn là miếng vải trong miệng đã hơi lỏng lẻo, sau khi dồn hết sức lực cuối cùng cũng đẩy ra được!

Vừa tiếp xúc với không khí mới, Hân Hòa ho khan một tiếng, tiếng ho này làm mọi người có mặt đều chú ý, bao gồm cả Thiên Mạch và Xuân Lệ đang trên đường đến đây.

Thiên Mạch và Xuân Lệ dừng bước, định thần nhìn về phía trước thì đã không kịp nữa.

Hân Hòa cơ hội của mình chỉ có trong chốc lát, lập tức lớn tiếng gọi: “Xuân Lệ, đừng lại đây, có phục kích! Ta là Lăng An quận chúa, các ngươi chán sống rồi phải không!”

Người trong xe ngựa không thèm để ý đến lời của nàng ta, mà kẻ bịt mặt vừa rồi đi đến bên cạnh nàng ta, đặt kiếm ngang cổ nàng ta, cố ý hét lên: “Nếu ta đã trói ngươi lại, không cần biết ngươi là ai, người ở đối diện có thể không xuất hiện, chỉ cần một lát nữa đến thu dọn xác cho hai cô nương này là được.”

Thiên Mạch và Xuân Lệ giờ đã nhìn thấy mọi thứ trong rừng, lúc nãy chỉ lo nói chuyện với sư muội, không kịp chú ý xung quanh, con đường này hắn ta đã đi nhiều lần, bao giờ cũng an toàn, aiz, thật ra thời gian gần đây sống quá nhàn nhã đã mất đi cảnh giác.

Hắn ta lập tức thì thầm: “Sư muội, ta đi Hân Hòa, muội quay lại tìm Kỳ lão nhị giúp đỡ!”

Xuân Lệ chưa kịp trả lời, phía trước đã truyền đến tiếng ra lệnh—

“Bỏ kiếm xuống! Nếu không bỏ xuống, cô nương này sẽ bị l*t tr*n ra! Ha ha ha, đúng lúc huynh đệ đã nhịn lâu rồi, còn muốn mở mang kiến thức nữa—không ai trong các ngươi được phép chạy, nếu một người chạy, cả hai người trên cây đều phải chết!”

Mỗi bước mỗi xa

Ngay sau đó, “xé” một tiếng, vạt áo ngoài của Hân Hòa lập tức bị xé rách!

Kẻ bịt mặt nắm giữ lực đạo rất tốt, vừa đủ để lộ ra lớp áo bên trong của cô nương, Hân Hòa nhắm mắt lại, hận không thể cắn nát hàm răng! Tốt nhất là đừng cho nàng ta có cơ hội sống, nếu không sau này sẽ để cho bọn súc sinh này sống không bằng chết!!

Dương Đào chứng kiến cảnh này, sợ hãi khóc thành tiếng. Lúc này, Dương Đào thà rằng người bị xé áo là mình, chủ tử là một người kiêu ngạo như vậy, chịu đựng sự nhục nhã này còn sống nổi sao!!

Trong rừng có cơn gió nhẹ thổi qua, ngoài tiếng lá xào xạc, yên tĩnh một cách lạ thường.

Trong chiếc xe ngựa phía sau mọi người, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần ngồi xem kịch hay.

Người bịt mặt đứng cạnh Hân Hòa nói: “Còn không bỏ kiếm xuống sao? Khuyên các ngươi đừng chơi trò nguy hiểm, đây chỉ là xé rách một bộ áo, nếu làm hỏng mặt cô nương sau này không cần gặp ai nữa! Nhanh lên, ném kiếm đi!”

Rõ ràng đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy vòng vây xung quanh là những kẻ bịt mặt mặc đồ đen, Xuân Lệ và Thiên Mạch nhìn nhau, lén lút kéo ống tay áo ra tín hiệu khói, Thiên Mạch tức giận nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Bọn ta đã đắc tội gì với các ngươi?”

“Các ngươi không có đắc tội với ta, nhưng bạn bè của các ngươi đã đắc tội với chủ tử nhà ta, nếu muốn lý luận có thể tìm bạn bè của các ngươi, chỉ sợ các ngươi... ha ha, không còn cơ hội đó nữa. Đừng mơ tưởng chạy trốn, cô nương mặc áo xanh, nếu ngươi thả thứ gì đó từ trong tay áo ra, thì bốn người các ngươi sẽ đều chết!” Nói xong, kẻ bịt mặt cầm kiếm vung một cái, dây lưng váy của Hân Hòa lập tức rơi xuống.

“Chủ tử!” Dương Đào gào thét thảm thiết!

Hân Hòa vẫn không mở mắt, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Thiên Mạch cắm thanh kiếm trong tay xuống đất, hai tay siết chặt, tức giận đến mức muốn nổ tung.

Kẻ mặc đồ đen chỉ mũi kiếm vào Xuân Lệ, “Rất đơn giản, bọn ta chỉ muốn cô nương mặc áo xanh này, dùng một mình ngươi đổi lấy mạng sống của ba người bọn họ, cô nương, ngươi nói sao?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 109



Tại Kỳ phủ ở thành Gia Định, Giang Qua vừa từ quê trở về phủ được nửa ngày.

Nhưng lần này trở về, thiếu gia đã khác hẳn mọi khi. Hắn ta không khỏi tò mò không biết trong thời gian mình vắng mặt đã bỏ lỡ những điều gì thú vị... đúng lúc gặp Tiểu Thúy Tảo bên hồ Vân Ảnh, tiểu cô nương tốt bụng dừng lại để giải đáp thắc mắc cho hắn ta.

Tiểu Thúy Tảo nhiệt tình giải thích một hồi, trong lòng đã vui mừng không thôi.

Giang Qua nghe xong gãi cằm gật gù, không ngờ thiếu gia lại như mất hồn, hóa ra là bị Xuân Lệ cô nương lấy cắp trái tim đi lên núi Sùng Minh. “Ha ha, cuối cùng thiếu gia cũng có chủ rồi. Những hạ nhân như chúng ta không còn phải lo lắng về chuyện hôn nhân của thiếu gia nữa.”

Giang Qua vốn thích nói đùa, khiến Tiểu Thúy Tảo cười khúc khích.

Tiểu tử lần đầu nhận ra rằng tiểu nha đầu này cười lên cũng rất đáng yêu, nên không nghĩ nhiều, nói: “Lần này ta từ quê lên mang về một ít đặc sản, nếu Tảo Nhi cô nương không chê, chiều tối ta sẽ mang đến cho cô nương nếm thử.”

Tiểu Thúy Tảo vui mừng khôn xiết, vỗ tay nói: “Vậy thì tốt quá, cảm tạ Giang ca!”

“Vậy ta đi sang bên nhị thiếu gia trước,” Giang Qua đi vài bước rồi quay lại, cười với nàng ta: “Nhớ nhé, đặc sản ta mang về là đồ ngọt, không được ăn nhiều, sẽ béo lên đấy, ha ha.”

Mỗi bước mỗi xa

“……” Tiểu Thúy Tảo cắn môi, cúi đầu nhìn đôi chân mình, từ giờ phải tăng cường vận động, trước khi đi ngủ phải chạy quanh sân mười vòng!

Thời điểm Giang Qua đi vào trung thính, lúc này Tuần Anh tướng quân và phu nhân lão gia vẫn đang ngồi dưới cây lê nói cười, còn nhị thiếu gia bên cạnh ngồi thì như một món đồ trang trí, mặt mày không có biểu cảm, tâm trí không ở đây. Hắn ta không khỏi lo lắng, liền đi tới thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, nhìn bộ dáng của thiếu gia có vẻ không yên, có chuyện gì vậy?”

Kỳ Hàm như không nghe thấy, im lặng một lúc rồi đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta, “Ngươi đi dắt ngựa, theo ta ra ngoài một chuyến.”

Tuần Anh nghe thấy, nụ cười trên môi tắt hẳn, “Thiếu Khiêm đây là định đi đâu?”

Tạ thị cũng nhíu mày, nhổ vỏ nho trong miệng ra, nhìn nhi tử nói: “Bữa trưa sắp xong rồi, trong nhà còn có khách quý, con không ở nhà tiếp đãi thì thành ra cái gì?”

Kỳ Hàm nhìn mẫu thân, cuối cùng đứng dậy, “Khách quý không phải còn có hai người ở đây sao? Con còn có việc, không thể ở lại ăn cơm được. Giang Qua, nhanh lên.”

“Ta cũng đi cùng ngươi,” Tuần Anh cũng đứng dậy, nhiều năm sống chung đã khiến nàng ta có cảm giác, hắn đang gặp chuyện, mình đi theo có thể giúp được gì đó. Còn chuyện không ăn trưa, dù sao thì trên chiến trường đã quen chịu đói, có gì to tát đâu.

Kỳ Hàm do dự một chút, gật đầu, “Cũng được.”

Ba người vội vã ra ngoài, Kỳ Liên Sơn lo lắng nhi tử không ăn cơm sẽ đói, nên bảo Tiểu Thúy Tảo mang một ít bánh ngọt đến lót dạ, nhưng Tiểu Thúy Tảo trở về nói, đã không còn thấy bóng dáng thiếu gia ở cửa lớn nữa.

Kỳ Liên Sơn bĩu môi nói: “Cả ngày không ở nhà, chỉ đi đi lại lại bận rộn, không biết có chuyện gì mà bận rộn đến vậy.”

Tạ thị hừ một tiếng, lườm ông một cái, “Còn mặt mũi nói người khác? Ông không phải cũng vậy sao. Hai phụ tử nhà ông, ai cũng đừng cười ai, đều là tám lạng nửa cân, chẳng khác gì nhau cả.”

Kỳ Liên Sơn vốn dĩ mặt dày, cười hì hì tiến lại gần thê tử, “Phu nhân không phải không giống vậy thì tốt rồi, trong nhà ai cũng không phải là người dễ đối phó, chỉ có phu nhân là cao quý như thánh hiền, khiến những kẻ phàm phu như bọn ta nhìn mà cảm thấy xấu hổ.”

“Ông…… khụ khụ khụ.” Tạ thị biết ông đang chế nhạo mình, vừa tức giận vừa bắt đầu ho, không lâu sau đã ho đến đỏ mặt, ho ra nước mắt.

Bộ dáng này thật sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Kỳ Liên Sơn đau lòng vội đứng dậy vỗ lưng cho thê tử, “Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa thôi, đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.”

Tạ thị ho một hồi cuối cùng cũng đỡ hơn, uống một ngụm trà để thở lại bình thường, mới nói: “Ông còn biết đau lòng cho ta sao? Ta thấy ông chỉ mong làm ta tức c.h.ế.t rồi cưới phòng nhỏ mà thôi.”

“Thật sao?” Kỳ Liên Sơn không khỏi ngẩn người, điều mà phu nhân nói ông chưa bao giờ nghĩ đến, dù trong lòng không biết đủ mà còn đi tìm hoa dại bên ngoài, nhưng trời đất chứng giám, ông thật sự không nghĩ đến việc tái hôn, đã sống với bà bao nhiêu năm rồi, đã như người thân, hòa vào m.á.u thịt, dù nhân phẩm của bà không tốt lắm nhưng có ai lại chê bai người thân?

Hôm nay bất ngờ bị phu nhân nói như vậy, trong lòng ông bỗng cảm thấy áy náy, mặc kệ thế nào, bà đã gả vào Kỳ gia, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình này, công lao và khổ cực đều có, nhưng mình thì—— ông thở dài, có lẽ phu nhân đã sớm biết, cũng đến lúc phải đưa ra quyết định nghiêm túc rồi.

“Phu nhân, đi ăn cơm thôi, bọn họ không ăn, hai ta ăn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back