Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 90



Tạ thị cảm thấy, tổ tiên Kỳ gia chắc chắn đã được hưởng phúc.

Những năm qua từ khi bà gả cho Kỳ Liên Sơn, tình hình Kỳ gia ngày càng sa sút, chỉ toàn đi xuống, không ngờ trời đã mở mắt, Kỳ gia cuối cùng cũng có ngày vinh quang!

Địa vị của Lăng An quận chúa ở trong triều Đại Hân có thể so được với công chúa! Đó là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, là quý nhân nhận được hết muôn nghìn sủng ái! Cũng may Hàm nhi nhà bà có chút tiếng tăm, trên chiến trường nhiều lần lập công, tuổi trẻ đã trở thành rường cột nước nhà, trở thành anh hùng trong lòng nhiều thiếu nữ. Chính vì vậy, quận chúa cuối cùng không thể kiềm chế, tự mình mang sính lễ đến cửa cầu thân!

Đây là lần đầu tiên từ khi Hân triều khai quốc đến nay, mở ra một kỷ nguyên mới!!

Người chủ động cầu hôn lại là nữ, hơn nữa nữ này còn là quận chúa của phủ Tuyên Vương!

Kỳ gia đang chuẩn bị trở thành hoàng thân quốc thích đây!

Nụ cười trên mặt Tạ thị không thể che giấu, bà vung khăn tay nhìn những hạ nhân hối hả mang sính lễ vào sân, vui đến mức không dám chớp mắt. Những món đồ lấp lánh, đủ kiểu dáng, bà không phải là người chưa thấy việc đời, chỉ vì những thứ này là của Lăng An quận chúa, cho dù quận chúa tay không bước vào cửa Kỳ gia, cũng đã là phúc phận ba đời rồi! Chắc chắn không phải vì gia đình bà làm việc thiện mà lọt vào mắt xanh của ông trời, vì lão gia nhà bà từ trước đến nay không làm việc thiện, những năm qua Kỳ gia không bị báo ứng đã là rất may mắn. Vẫn phải nhờ đến đứa trẻ đó có phúc, khó trách người ta đã nói, “đại nạn không c.h.ế.t ắt có phúc cuối đời”, hôm đó bà chỉ nghĩ đứa trẻ là quý nhân của mình, không ngờ sau này lại trở thành cứu tinh của Kỳ gia!

Chắc chắn không phải là đang mơ! Bà nhanh chóng đi đến bên Kỳ Liên Sơn, véo một cái vào thịt cánh tay ông, khiến Kỳ Liên Sơn kêu lên, “Bà làm gì vậy?”

Tạ thị khoác tay lên cánh tay ông, cười khẽ nói: “Ta muốn kiểm tra xem đây có phải là mơ không, lão gia, ông cũng đừng căng thẳng quá, vui thì cứ cười đi, giữ mặt lạnh thì mệt lắm.”

Kỳ Liên Sơn nhìn nụ cười như hoa của phu nhân, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, vẻ mặt nghiêm túc, “Không biết vì sao, ta luôn không thể vui lên, không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái.”

Tạ thị nói: “Ta biết ông đang suy nghĩ về nha đầu đó, chắc chắn có quận chúa này, cô nương kia cũng sẽ tự biết khó mà lui, ông thử nghĩ xem, trong Đại Hân ai dám đoạt phu quân với quận chúa chứ, lão gia đừng suy nghĩ nhiều quá. Mỗi người có số phận của mình, sau này nàng ta tự tìm phúc của mình, có thể sau này còn tìm được gia đình khác tốt hơn nữa.”

Kỳ Liên Sơn với vẻ mặt phức tạp, chỉ nói: “Phu nhân, bà không hiểu, sư phụ của nàng ta là ân nhân cứu mạng ta, để báo ơn, ta cho ông ấy đứa nhi tử cũng được, huống chi là chỉ để nhi tử đi làm nữ tế mà thôi.”

Tạ thị đối với điều này không mấy coi trọng, “Điều đó chỉ chứng tỏ lão gia phúc lớn mạng lớn, với ông ta có quan hệ gì lớn đâu.”

“Bà… aiz.” Kỳ Liên Sơn nhìn về phía quận chúa đang chậm rãi bước vào cửa, cuối cùng không nói thêm với Tạ thị câu nào.

Tạ thị kéo tay ông, “Quận chúa đến rồi, chúng ta đi đón tiếp khách thôi.”

“…… Bà chú ý một chút đến cách dùng từ đi.”

Tạ thị nhanh chóng đến gần Hân Hòa, cúi người hành lễ, giọng điệu cao vút đầy niềm vui, “Quận chúa ghé thăm hàn xá, là phúc phận tám đời của Kỳ gia! Dân phụ xin kính chào!”

Kỳ Liên Sơn cũng cúi đầu ôm quyền, “Thảo dân là Kỳ Liên Sơn, gặp qua Lăng An quận chúa.”

“Miễn lễ, không cần khách sáo.” Hân Hòa nói rồi ngước mắt nhìn quanh một lượt, không thấy người mình muốn gặp, lại nói với phu thê Kỳ Liên Sơn: “Hôm nay ta đến có hơi đường đột, mong lão gia và phu nhân đừng trách.”

Kỳ Liên Sơn vội vàng tránh sang một bên, mời quận chúa vào trong, “Quận chúa đến thăm, thật là vinh quang cho kẻ hèn này. Quả thật là việc trọng đại của Kỳ gia, Quận chúa mời ngồi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 91



Hân Hòa vừa ngồi xuống, Linh Lung lập tức ân cần rót trà, Hân Hòa mỉm cười gật đầu cảm tạ, rồi nói với Kỳ Liên Sơn: “Nói vậy thì ngài cũng đã thấy, ta lần này đến là để cầu thân. Vì kinh thành cách đây một đoạn đường, thời gian lại gấp gáp, chuẩn bị không được chu toàn, mong Kỳ lão gia đừng để tâm, đợi khi thân thể của gia huynh ta hồi phục sức khỏe, nhất định sẽ bù đắp đầy đủ, không thiếu một thứ gì.”

Kỳ Liên Sơn vốn định nói việc hôn nhân nam nữ sao lại có nữ nhân ra sính lễ, nhưng suy nghĩ lại, ai bảo nàng ta là quận chúa chứ, con cái của quan lại đều có tiền, người có tiền lại thường làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm, nên chỉ có thể lo lắng hỏi: “Đại bối lặc gia trong Vương phủ là có chuyện gì sao?”

Hân Hòa nói: “Hồi trước đi núi Sùng Minh gặp bạn bè, không may bị ngã xuống cốc, chân bị thương, vốn chỉ cần thêm một tháng nữa là sẽ khỏi, có thể tự mình đến, nhưng huynh ấy hơi sốt ruột, nên thúc giục ta nhanh đến đây.”

Hân Hòa nói xong uống một ngụm trà, cười nói: “Trước khi vào việc chính, ta còn vài câu hỏi nhất định phải làm rõ.”

Kỳ Liên Sơn giật mình, không khỏi ngồi thẳng dậy nói: “Quận chúa xin mời nói, thảo dân nhất định sẽ nói thật.”

“Nghe nói trong phủ có một nha đầu tên là Tiểu Lục, đúng không?”

Tạ thị nhanh chóng cướp lời trước Kỳ Liên Sơn, cười đáp: “Quả thật có một người như vậy, nhưng chỉ là một tiểu nha hoàn trong phủ thôi.” Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, ai biết quận chúa nghe được từ đâu, bất kể nàng ta nghĩ thế nào, nói như vậy tự nhiên không có gì sai trái. Nếu nói thật, lỡ quận chúa lại để bụng mà phất áo bỏ đi thì sao? Không thành thì như con vịt đã luộc chín bay mất khỏi miệng? Vậy thì Kỳ gia thật sự sẽ rất uất ức. Còn về phía Xuân Lệ, dù sao hôn ước đã bị bà giữ lại, đến lúc đó hủy bỏ chứng cứ thì chỉ cần cứng rắn không thừa nhận cũng không ai có thể làm gì bà. Tạ thị đã tính toán mọi thứ trong lòng, lại mỉm cười với Hân Hòa ấm áp như gió xuân.

Hân Hòa bị nụ cười của bà làm cho không thoải mái, liền chuyển ánh mắt sang Kỳ Liên Sơn, “Nghe nói nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, đã hứa hẹn với ai chưa?”

Kỳ Liên Sơn vốn định nói ra sự thật, nhi tử của ông từ nhỏ đã có hôn ước, thê tử là một tiểu cô nương ở núi Sùng Minh, chính là Tiểu Lục. Giải thích rõ ràng tình huống, để quận chúa tự quyết định, bất kể nàng ta tiếp tục hay từ bỏ, đó cũng là chuyện của nàng ta, nếu quận chúa không để bụng, thì đó là phúc của Kỳ phủ, nếu quận chúa có điều gì khúc mắc, thì chỉ có thể trách nàng ta và Hàm nhi không có duyên phận. Nhưng ông chưa kịp mở miệng, đã bị phu nhân cướp lời.

Tạ thị vẫy tay, liên tục lắc đầu, “Không có, làm sao thời gian để ý đến những hạ nhân này, đến lúc đó sẽ được thả về nhà tự tìm phu gia là được, hơn nữa, nhà của dân phụ cũng không có quy củ cho nha hoàn hầu hạ thiếu gia, cho nên ai cũng là hoàng hoa khuê nữ, không có chút liên quan gì với các thiếu gia.” Không biết quận chúa đã biết được những gì, toàn hỏi về chuyện của nha đầu đó, may mà bà đã để ý, lúc này giải thích rõ ràng cho Hàm nhi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện tốt của quận chúa và hắn.

“Nàng ấy không phải không có nhà sao?” Hân Hòa hơi nhíu mày, lại hỏi.

Tạ thị nói thầm trong lòng, ngươi hỏi nhiều quá, xem ra vẫn còn rất để tâm đến sự tồn tại của nha đầu này, vậy thì bà cũng không ngại nói rõ ra, bà hắng giọng, nắm khăn tay nói: “Nói về Tiểu Lục, cũng thật sự là một đứa trẻ đáng thương, không có phụ mẫu, nhưng nàng ta không muốn ở lại Kỳ phủ lâu, nhà dân phụ cũng không phải loại người không biết lý lẽ, nha hoàn muốn đi thì cứ đi, nhà dân phụ sẽ không ép buộc.”

Hân Hòa cười hài lòng, “Có lời này của phu nhân, ta yên tâm rồi.”

“Vâng vâng vâng,” Tạ thị vội gật đầu cười đáp, “Quận chúa yên tâm thì mọi người đều vui vẻ.”

Kỳ Liên Sơn cũng theo đó mà xấu hổ cười phụ họa, nhưng nụ cười của ông rất cứng ngắc và không được tự nhiên, trong lòng của Kỳ lão gia luôn không yên, làm như vậy thật sự là có lỗi với ân công trên núi Sùng Minh, cũng không đúng với nha đầu có lòng dạ tốt bụng kia, lương tâm còn sót lại của ông luôn nhắc nhở mình, việc này thật sự không hợp đạo lý.

Vì vậy, ông thật sự không thể vui nổi.

Lúc này, từ phía Lưu Ly uyển, Thiên Mạch cũng đã đến cửa, hắn ta nhìn thẳng vào Hân Hòa đang ngồi ở ghế khách, không những không hành lễ, mà còn lớn tiếng gọi: “Hân Hòa! Ngươi ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 92



Ngoài cổng Kỳ phủ có một cây dương liễu trăm năm tuổi, những sợi tơ xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa theo gió, chầm chậm lại tự do.

Thiên Mạch mặc một thân đồ đen, đứng dưới tán cây, nhìn qua cũng là một chàng công tử tuấn lãng phong độ. Không khỏi khiến những người đi ngang qua phải ngoái lại nhìn.

Ngày thường, khi tâm trạng tốt, Thiên Mạch thường mỉm cười chào hỏi những người quen biết, nhưng lúc này trong lòng nhị sư ca rối bời, không có hứng thú chào hỏi ai. Hắn ta nhìn Hân Hòa từ cổng đi ra, cố gắng tìm lý do để từ chối nàng ta, nhưng — hắn ta bất đắc dĩ nhận ra, dường như không có lý do nào cả.

Nếu phải tìm một lý do để từ chối, thì đó là nàng ta quá có chính kiến! Cô nương này hành động dứt khoát nhanh nhẹn, thậm chí còn giống như một nam tử, không chỉ trong cách làm việc mà ngay cả trong lời nói, ánh mắt và giọng điệu cũng quá bá đạo, không giống như một nữ nhân nên có.

Đúng rồi! Không dịu dàng, giống như nam nhân!

Đây là lý do chính đáng để hắn ta có thể từ chối! Thiên Mạch nghĩ thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Trong khi đó, Hân Hòa đã đi đến gần, nàng ta nheo mắt nhìn Thiên Mạch, rất tò mò không biết hắn ta gọi mình ra đây để nói chuyện gì.

Thiên Mạch đổi tư thế, từ trên cao nhìn xuống không chịu thua kém nói: “Hân Hòa, có gì ngươi cứ nói với ta, không cần phải mang mọi thứ vào Kỳ gia để mọi người đều biết. Ta không phải là người thích khoe khoang, ta rất khiêm tốn.”

Hân Hòa nghe mà không hiểu gì cả, “Ngươi đang nói gì vậy?”

Thiên Mạch cho rằng nàng ra vẫn đang giả vờ ngốc nghếch, cười nhạo: “Cách làm này có cực đoan quá không? Có chuyện gì không thể bàn bạc trước được hay sao? Ngươi như vậy không phải là tạo bất ngờ, mà là dọa ta! Là sự thiếu tôn trọng đối với ta!”

Hắn ta cũng không thể nói rõ trong lòng mình lúc này đang tức giận hay vui vẻ, theo lý mà nói, bị một cô nương xinh đẹp cầu hôn chắc chắn là chuyện tốt, nhưng sâu trong lòng vẫn có một cảm giác không phục, nghĩ muốn thể hiện một mặt kiên cường của bản thân, lại không muốn mất mặt trước nàng ta, vừa muốn đối xử với cô nương dịu dàng hơn một chút, lại vô thức ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tóm lại, thật phức tạp.

Nhị sư ca sâu sắc cảm nhận, bị người khác để mắt đến thật sự cũng rất mệt mỏi —

Hân Hòa lại càng không hiểu, nàng ta nhíu mày nhìn Thiên Mạch, thực sự không thể hiểu nổi hắn ta đang nghĩ gì, Hân Hòa cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, việc ra đây nghe hắn ta nói những lời điên rồ đã đủ thể hiện sự tôn trọng, bản thân còn có việc quan trọng phải làm, liền không kiên nhẫn nói: “Ta vốn không định tạo bất ngờ cho ngươi. Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Có dám nói rõ ràng một lần với ta hay không?”

Thiên Mạch tức giận, hừ, nha đầu này cũng thật lòng dạ xấu xa! Rõ ràng là ngươi chủ động, lại bắt ta phải mở lời trước! Ngươi dám đưa sính lễ, còn không dám nói rõ ràng!

Nói rõ thì nói rõ, dù sao hắn ta cũng là người bị theo đuổi, hắn ta anh tuấn! Hắn ta có quyền! Có đồng ý hay không là do hắn ta quyết định!

Tự tin của nhị sư ca đã tăng vọt, ngẩng cao đầu nói: “Ta mới hai mươi, tuy nói tuổi cũng không nhỏ, nhưng ta vẫn chưa có ý định thành thân, ta sợ đến lúc đó không thể làm một vị trượng phu tốt. Vì vậy, việc này đến với ta thật sự quá đột ngột, hơn nữa ta cũng không hiểu rõ ngươi, đột nhiên cầu hôn như vậy có chút không thích hợp.”

Hân Hòa ngạc nhiên lùi lại một bước, gần như không thể nói nên lời, “Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ngươi có làm trượng phu hay không thì có liên quan gì đến ta?”

“Ngươi đừng có mà mạnh miệng giả vờ nữa! Ta biết rõ mục đích ngươi hôm nay đến đây!” Thiên Mạch nói rồi bước lên một bước, khí thế rất mạnh mẽ.

Hân Hòa chống hông, lớn tiếng đáp lại, “Nếu ngươi đã biết mục đích của ta, sao còn nói những điều râu ông nọ cắm cằm bà kia!”

Thiên Mạch nghiêm mặt nói: “Cái gì mà râu ông nọ cắm cằm bà kia! Ngươi đừng có mà nói xấu người khác! Họ Lan kia, ngươi không phải muốn cường ép cưới ta sao? Ngươi không phải đến Kỳ phủ để cầu hôn sao? Ngươi giả vờ ngốc nghếch làm gì!”

“Ha ha ha — ta cường ép cưới ngươi?” Hân Hòa cười đến mức nước mắt sắp rơi, đây thật sự là một câu chuyện hài hước, tên si hán mặt lạnh này có phải đầu óc toàn nước không? Còn cưỡng ép hắn ta? Hắn ta nghĩ đây là triều đại nữ quyền? Tại sao hắn ta lại nói nghiêm túc như vậy? Không lẽ hắn ta thật sự nghĩ như vậy?

Hân Hòa tựa vào thân cây cười đến gập người, “Ha ha ha, thật buồn cười! Hóa ra ngươi luôn nghĩ ta thích ngươi ư?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 93



Thiên Mạch bị nàng ta cười đến mức dựng tóc gáy, hai hàng lông mày nhíu chặt, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Không… không phải sao? Ngươi luôn tìm cách đến quán trọ tìm ta, ngay cả khi ta chuyển đến Kỳ phủ cũng không tha cho ta, hôm qua nghe Kỳ phụ bị hỏa hoạn mặt mày còn chưa rửa đã chạy đến xem ta có bị thương không, ngươi đã làm như vậy, còn gì phải ngại mà không thừa nhận nữa!”

Hân Hòa trợn tròn mắt, thật sự không thể tin nổi! “Suy nghĩ của ngươi thật sự rất mạnh mẽ! Ta lúc đó không phải là đi tìm sư muội của ngươi sao? Ta đã bao giờ nói là đi tìm ngươi? Hôm qua, ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao, ta là đi tìm Tiểu Lục cô nương, ngươi không có tai hay không có đầu óc sao?”

“Sao ngươi lại mắng người như vậy!”

“Ai bảo ngươi không nói lý! Ngay cả tên ngươi ta cũng không thèm biết, sao lại có thể thích ngươi! Ngươi thì tốt rồi, luôn xuất hiện đúng lúc để phá đám, ba lần bốn lượt làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Hân Hòa là một người thẳng thắn, bản thân bị một đại nam nhân hiểu lầm mình ái mộ hắn ta đã đủ tức giận, giờ tên đầu gỗ này còn dám chỉ trích nàng ta, khiến nàng ta càng thêm tức giận, tuy nhiên, vừa rồi nói có vẻ hơi nặng lời, Hân Hòa nói xong cũng cảm thấy hơi hối hận. Quả thực, vừa rồi tên cứng đầu có vẻ kiêu ngạo giờ đây môi cũng đang run rẩy, ánh mắt nhìn qua có vẻ cực kỳ tủi thân.

Thiên Mạch siết chặt hai nắm tay, nhíu mày vài cái, cắn môi nói: “Ta đâu phải cố ý! Hiểu lầm thì hiểu lầm, ngươi nói nặng lời làm gì! Ta đã làm lỡ thời gian quý báu của ngươi, ta xin lỗi ngươi! Sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, ta sẽ không bao giờ... nói chuyện với ngươi nữa!”

Nhị sư ca nói xong nhanh chóng quay người, không thèm nhìn lại mà đi!

Nàng ta cũng không thích bản thân mình, chẳng phải đúng như mình mong muốn rồi hay sao? Nhưng — tại sao trong lòng lại không có cảm giác thỏa mãn như dự đoán?

Ngược lại cảm thấy trái tim và gương mặt như bị một thứ vô hình nào đó đột ngột đánh vào, đều nóng ran, không phải đau, mà là ấm ức, hắn ta luôn nghĩ Hân Hòa là vì mình mà đến, không ngờ hóa ra mình luôn là một kẻ hề, để người ta xem như trò cười chưa nói, còn bị mắng từ đầu đến chân.

Giá mà không xuống núi thì tốt, trong lúc buồn bã này, hắn ta rất muốn gặp đại sư ca, đại sư ca chắc chắn sẽ cười và gõ nhẹ vào trán hắn ta, nhắc nhở hắn ta lần sau nhất định phải nhớ kỹ bài học này, làm người, quan trọng nhất là phải vui vẻ, rồi hỏi hắn ta có đói không, vào bếp nấu cho hắn ta một bát mì thơm ngon...

Một bên khác, trong chính sảnh của Kỳ phủ.

Kỳ Hàm và Xuân Lệ cũng đã đến, Tạ Quân Thụy cũng nghe tin vội vàng chạy tới.

Tạ Quân Thụy vội vàng chặn Kỳ Hàm lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Biểu đệ, đệ nghe ta một lần, nếu một lúc nữa quận chúa nhắc đến chuyện của đệ, đệ nhất định phải đồng ý.”

Kỳ Hàm trước đó đã nghe lời nhắc nhở của Thiên Mạch, lúc này đối với lời nói của Tạ Quân Thụy cũng không còn ngạc nhiên nữa, hắn nhẹ nhàng gạt tay hắn ta đi, từng chữ nói rất nghiêm túc, “Ta sẽ không đồng ý.”

Tạ Quân Thụy sốt ruột, muốn nói lại thôi, “Đệ hãy nghe ta, không đồng ý thì đệ sẽ hối hận.”

Kỳ Hàm lặng lẽ nhìn hắn ta, đột nhiên hỏi: “Biểu ca, rốt cuộc huynh biết được điều gì?”

Tạ thị thấy hai biểu huynh đệ bọn họ còn đang lề mề trong hành lang, liền lớn tiếng gọi: “Hai người làm gì vậy, mau lại đây, một lúc nữa quận chúa về là cả nhà đều vui vẻ rồi.”

Xuân Lệ đi trước vài bước, mỉm cười chào Kỳ phu nhân, “Chào phu nhân.”

Tạ thị trước đó trên mặt còn nở nụ cười, bỗng chốc biến mất, lạnh nhạt nói với nàng: “Nha đầu này, giờ còn đến làm gì, lát nữa nhìn thấy không phải sẽ khó chịu sao, Kỳ gia của bọn ta là như vậy, nếu ngươi không hài lòng thì cứ về tìm lang quân như ý khác, ngươi cũng biết, bọn ta chỉ là dân chúng bình thường, không có quyền từ chối.”

Kỳ Liên Sơn thật sự không đành lòng, về chuyện của quận chúa, ông vốn đã mâu thuẫn, giờ nghe những lời này thật sự không thể ngồi yên, nhưng ông cũng không biết làm sao, chỉ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Nha đầu Xuân Lệ, Kỳ gia thật sự có lỗi với ngươi.”

“Không sao cả,” Xuân Lệ quay lại cười với Kỳ Liên Sơn, “Phu nhân nói cũng có lý. Trời ban cho một cơ hội tốt như vậy, ai mà không muốn nắm lấy chứ.”

Tạ thị rất không thích lời nói của nàng, rõ ràng là đang châm chọc mình, nhưng cũng không sao, trong lòng nàng không thoải mái nên chỉ muốn nói một câu cho hả giận, hôm nay tâm trạng tốt nên không tính toán với nàng, “Ngươi cũng đừng trách ta nói khó nghe, thực ra chính là như vậy, số phận không tốt thì chỉ có thể tự trách mình, không thể trách người khác.”

“Phu nhân,” Xuân Lệ chậm rãi quay lại, môi hơi nhếch lên, cười khinh bỉ nói: “Phu nhân làm sao biết số phận ta không tốt? Nếu một lúc nào đó lầm lỡ chọn nhầm, đến lúc hối hận cũng không có chỗ mà đi đâu.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 94



Xuân Lệ tuy bề ngoài cười rất hiền hòa, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, phu nhân Kỳ gia này thật sự khinh thường người khác, khi cần thì giả vờ nhiệt tình, cả ngày cười tươi như ánh mặt trời, đến lúc không cần thì nói gì cũng khó nghe, ánh mắt lạnh lùng, còn nói nàng số phận không tốt, hóa ra nghĩ rằng nàng được gả vào Kỳ gia thì số phận sẽ tốt hơn sao?

Thật buồn cười!

Kỳ gia muốn bám vào môn đăng hộ đối với phủ Tuyên Vương, tưởng rằng đó là đùi vàng, không biết rằng chủ nhân của đùi vàng này còn phải gọi sư phụ nàng một tiếng đại ca nữa!

Đến lúc hai bên thật sự xé rách mặt rồi, không biết sẽ ra sao! Vì vậy, nàng không quá lo lắng về điều này.

Nàng vốn là người khiêm tốn, dù có phải chịu thiệt một chút cũng sẽ nhẫn nhịn, nhưng không thể chịu nổi bộ mặt này của bà, thực ra nàng tin tưởng Kỳ Hàm, nếu hắn đã có thể khiến chuyện đoạn tụ của mình nổi tiếng khắp thành, chắc chắn sẽ cho nàng một lời giải thích.

Chỉ là, Kỳ phu nhân thật sự làm cho người ta chán ghét, nên tạm thời bỏ qua lễ nghĩa, đáp lại bà vài câu.

Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, Tạ thị lập tức tức đến đỏ mặt!

Trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, nàng lại không chút nể nang mà phản bác mình ngay tại chỗ! Cho dù ôm đùi thì như thế nào, còn dám đe dọa bà!

Một nha đầu quê mùa có quyền gì mà đe dọa bà! Bà tức giận nhìn Xuân Lệ, ban đầu định nói những lời khiến nàng khó xử hơn, nhưng lúc này có khách quý ở ngoài, đây lại là thời điểm quan trọng đối với Kỳ gia, nên bà miễn cưỡng kiềm chế, quay lại nghĩ rằng quận chúa nhìn thấy mình như vậy chắc chắn sẽ hiểu lầm, ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên, tạm thời không so đo với nha đầu điên này.

Lúc này, Kỳ Hàm và Tạ Quân Thụy cũng đã đến, Kỳ Hàm đi đến bên cạnh Xuân Lệ, ánh mắt nhìn Tạ thị lạnh nhạt, hắn luôn biết mẫu thân mình không được lòng người, nhưng cũng không ngờ bà lại thay đổi sắc mặt nhanh chóng như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn cảm thấy lưng mình như có một luồng gió lạnh thổi qua, “Mẫu thân, hy vọng sau này con sẽ không còn nghe thấy mẫu thân nói những lời không thích hợp như vậy nữa, hơn nữa một lát bất kể quận chúa nói gì, con cũng sẽ không đồng ý.”

Hắn nói xong nhìn sang người bên cạnh, mặt mày đầy ý cười: “Cả đời này ngoại trừ Xuân Lệ, là ai con cũng không cưới!”

Trái tim Xuân Lệ đập nhanh một cái!

Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí suýt nữa vì vui sướng mà bật khóc, ở nơi đất khách quê người này, cuối cùng có một người đứng bên cạnh nàng, hắn dám nói với cả thế gian rằng cả đời này không phải nàng thì không cưới.

Không phải nàng thì không cưới.

Đây chắc chắn là những từ ngữ đẹp nhất trên đời này.

Nàng mỉm cười nhìn hắn, hắn cũng đáp lại nàng bằng ánh mắt kiên định, không cần phải nói, nàng có thể hiểu, hắn cần thời gian, không sao, nàng có thể chờ.

Nàng là một cô nương chân thành, nếu hắn thật lòng với nàng, nàng sẽ toàn tâm toàn ý.

Tạ thị tức giận đến mức suýt nữa phát bệnh, may mà Linh Lung nhanh nhẹn kịp thời đỡ lấy bà, không để bà ngã xuống ghế.

Kỳ Liên Sơn cũng vội vàng đi tới ra hiệu cho Kỳ Hàm bớt tranh cãi, muốn làm cho mẫu thân con tức c.h.ế.t sao! Dù sao ông cũng đã sớm mất đi tình cảm với người thê tử xấu tính này, nhưng dù sao cũng đã là phu thê nhiều năm, nhân phẩm dù không tốt nhưng cũng là người thân!

Tạ thị dùng sức xoa xoa ngực, gần như nghiến răng nhìn Kỳ Hàm, “Ngươi không nghĩ đến Kỳ gia sao? Hậu quả của việc kháng chỉ ngươi có nghĩ đến không?”

Kỳ Hàm bình tĩnh đáp: “Đây cũng đâu phải là thánh chỉ của Hoàng Thượng.”

“Nói hay lắm!”

Một giọng nữ tự tin vang lên!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, không ai khác chính là Lăng An quận chúa!

Hân Hòa vừa nói chuyện với Thiên Mạch xong thì đúng lúc bước vào, tình cờ nghe thấy câu cuối cùng của Kỳ Hàm, vừa bước vào vừa cười nói: “Ta đương nhiên không có thánh chỉ của Hoàng đế, đây đâu phải là Hoàng đế cưới thê tử, ta tới chỉ là thay ca ca ta cầu hôn mà thôi.”

Kỳ Liên Sơn ngạc nhiên trợn mắt, “Thay cho đại bối lặc gia của nhà ngươi cầu hôn? Không lẽ… hắn, hắn, hắn cũng là đoạn tụ sao?”

Bên cạnh, lão Hồ quản gia nghe xong cả người bỗng run lên. Ôi trời ạ, ngài nói lắp cả buổi mà lại đưa ra kết luận như vậy, thật là một trò cười lớn… Nhị thiếu gia bị cầu hôn, lại còn bị nam nhân cầu hôn… Có dọa người hay không!

Hân Hòa bước lên bậc thang, khinh bỉ liếc Kỳ Liên Sơn, hừ nói: “Ca ca ta không phải đoạn tụ, hơn nữa huynh ấy thích nữ tử! Không giống như nhị công tử nhà quý phủ, đúng nghĩa là đoạn tụ!”

“Đây không phải trọng điểm!” Kỳ Liên Sơn nhảy đến trước mặt nàng ta, gấp gáp hỏi: “Có nghĩa là quận chúa lần này không phải vì bản thân mình mà đến cầu hôn Hàm nhi sao?”

“Ngài thật biết đùa,” Hân Hòa nghĩ thầm hôm nay gặp phải người nào đầu óc cũng đều không bình thường, “Hàm nhi nhà ngài không phải là đoạn tụ không thích nữ tử sao? Điều này không phải ai cũng biết sao? Ta đâu phải không tìm được lang quân, sao lại phải để mắt đến một đoạn tụ? Lần này ta đến là để thay ca ca ta cầu hôn với Lục cô nương của quý phủ, ca ca của ta gần đây bị thương ở chân, không tiện đến đây, nên ta đến thay huynh ấy.”

Lần này đến lượt Tạ thị hoảng sợ, “Ngươi nói, ngươi đến để cầu hôn cho ca ca của ngươi với Xuân Lệ ư?”

“Xuân Lệ?” Hân Hòa vui vẻ nhìn về phía Xuân Lệ, “Tiểu Lục cô nương tên là Xuân Lệ? Tên hay quá! Ban đầu định đợi chân của ca ca khỏi rồi mới đến, nhưng huynh ấy không chờ nổi, nên thúc giục ta đến sớm. Phu nhân vừa nói, quý phủ không can thiệp vào chuyện hôn sự của các cô nương, trong thời buổi này tìm được người thông tình đạt lý như các người thật sự là hiếm có, thật là mọi người đều vui vẻ!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 95



Cú chuyển biến này quá đột ngột, trong đầu Tạ thị ong lên một tiếng, ngồi phịch xuống ghế như một đống bùn, vẫn không cam lòng hỏi: “Nhưng nàng ta chỉ là một nha hoàn thôi, làm sao xứng với bối lặc gia của phủ Tuyên Vương?”

Hân Hòa lắc đầu phủ nhận, “Lời này của ngài nói sai rồi, với ngài thì nàng ấy có thể chỉ là một nha hoàn, nhưng với phủ Tuyên Vương của bọn ta mà nói, nàng ấy là quý nhân! Bọn ta còn cảm tạ nàng ấy nữa kìa! Ca ca của ta cảm thấy báo đáp phải có thành ý, chỉ có thể dùng thân mình để báo đáp! Ha ha!”

Lời này khiến nhiều người có mặt đều cười, ngay cả lão Hồ cũng suýt bật cười, nhưng Tạ thị lúc này thì muốn khóc cũng không khóc được — Xuân Lệ đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt này, sao lại có thể biết trước như vậy! Thật sự đúng là một lời thành sấm!! Thật sự tức c.h.ế.t mình rồi!

Bà nhìn Xuân Lệ với ánh mắt như muốn đ.â.m thủng nàng, chỉ muốn đẩy nàng xuống âm tào địa phủ cho xong!

Xuân Lệ sau khi được thụ sủng nhược kinh thì dần bình tĩnh lại, chưa nói đến việc nàng trở thành ân nhân của phủ Tuyên Vương, chỉ riêng chuyện cầu hôn này đối với nàng đã là điều không tưởng, nhìn Hân Hòa như vậy, chắc chắn không biết nàng là người ở núi Sùng Minh, việc cầu hôn của bối lặc gia kia càng thêm kỳ quái, dù có lý do, nàng cũng không thể đồng ý. Nàng hơi quay người lại, nói với quận chúa: “Cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng ngài vẫn nên về đi.”

Câu trả lời này khiến Hân Hòa bất ngờ, nàng ta tiến gần hơn một bước, “Tại sao? Ca ca của ta tuấn tú lịch sự, rất hợp với cô nương. Hơn nữa, cô nương đừng cảm thấy đường đột, từ nửa tháng trước dưới chân núi Khung Côn ở phía tây ngoại ô, ca ca của ta đối với cô nương đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nếu cô nương không yên tâm về nhân phẩm và ngoại hình của ca ca, ta dám ở chỗ này đảm bảo với cô nương, huynh ấy còn đẹp hơn ta, tính tình cũng dịu dàng hơn, học vấn lại hơn ta không biết bao nhiêu lần —”

Xuân Lệ cười ngắt lời: “Nhưng trong lòng ta đã có người rồi. Vì vậy, vẫn cảm tạ quận chúa và bối lặc gia đã có ý tốt, chỉ có thể coi như ta không biết tốt xấu, ta không thể chấp nhận được.”

“Phu nhân! Phu nhân!” Linh Lung bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, mọi người quay lại nhìn thì thấy Tạ thị đã ngất xỉu vì tức giận. Bà vốn đã sức khỏe yếu, giờ bị Xuân Lệ làm tức đến mức không thở nổi. Sau tiếng kêu của Linh Lung, ngay lập tức có nhiều người vội vàng chạy tới.

“Nhanh đi gọi Lạc thần y!” Kỳ Liên Sơn kêu lớn!

Lão Hồ vội vàng đáp ứng chạy ra cửa tìm Lạc Thanh Phong.

Trong đại viện của Kỳ gia bỗng chốc rối loạn, rõ ràng không còn thích hợp để tiếp tục bàn chuyện hôn sự, Hân Hòa im lặng một lúc, thở dài bất đắc dĩ, “Có vẻ như hôm nay ta đến không đúng lúc. Không sao, khi chân của ca ca ta khỏi rồi, huynh ấy sẽ tự đến, đến lúc đó cô nương không ngại có thể cho huynh ấy một cơ hội nữa. Bọn ta cũng không phải là những người cường thủ hào đạo không nói đạo lý, chỉ là lòng yêu cái đẹp ai cũng có, ca của ta chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu vậy, đã mạo muội với cô nương, cũng xin lỗi cô nương. Xuân Lệ cô nương, bọn ta về đây.”

Hân Hòa ra lệnh cho người mang theo sính lễ, từ đầu đến cuối không nhìn Kỳ Hàm lấy một lần.

Tạ Quân Thụy nhìn thấy lòng có chút lo lắng, không thể lên thuyền của quận chúa, vậy biểu đệ sẽ qua sông như thế nào? Liếc mắt nhìn về phía đại thiếu gia Kỳ Lâm thờ ơ đứng một bên xem náo nhiệt, người này trông có vẻ hiền lành không có gì đáng ngờ, tại sao lại muốn tiết lộ bí mật lớn như vậy cho mình biết? Tạ Quân Thụy đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Sau khi Lạc Thanh Phong đến, Tạ thị nhanh chóng tỉnh lại. Kỳ Liên Sơn biết thê tử mình không sao, liền rời khỏi đám đông.

Xuân Lệ chặn ông lại, cười nói: “Ta cảm thấy nếu ta ở lại trong phủ nữa, phu nhân có thể lại ngất xỉu mất. Vì vậy, để không tạo thêm nghiệp, ta nghĩ mình nên về quán trọ.”

Kỳ Liên Sơn lúc này trong lòng rối bời, nghe nàng nói vậy cũng không vui, “Vậy nhi tức không định tiếp tục bảo vệ bọn ta nữa sao?”

“Nhi tử của ngài không phải đã về rồi sao? Có đại tướng quân trấn trạch, ai dám tự tìm đường c.h.ế.t chứ? Vì vậy, để nghĩ cho sức khỏe của phu nhân,” Xuân Lệ cười tinh quái, “Ta chuẩn bị lĩnh tiền công rồi đi! Ta và sư ca, hai phần! Nhanh lên nào!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 96



Tạ thị không biết sao lại nghe thấy, cố gắng chen qua đám đông, gào lên, “Lão gia! Mau đuổi nàng ta đi, ta không bao giờ muốn thấy nàng ta nữa!”

Lão Hồ nghe vậy thì xụ mặt, thầm nghĩ phu nhân ơi, có cần thiết không, Tiểu Lục nha đầu nà là đang tranh giành phu quân với nhị thiếu gia, đâu có tranh giành phu quân với ngài, hơn nữa, cô nương người ta căn bản không thèm để ý đến đại bối lặc… Mối quan hệ thật rối ren…

Kỳ Hàm thấy bộ dáng của mẫu thân mình tức đỏ mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng rõ ràng là mẫu thân không đúng, bà không phải trẻ con, sao lại đi cãi nhau với một tiểu cô nương đến mức phát bệnh, thật không biết nói bà thế nào cho phải.

Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay bà, “Mẫu thân, sao người lại như vậy, sau này con chắc chắn sẽ cưới Xuân Lệ, nàng ấy sớm muộn gì cũng là nhi tức của người, làm căng như vậy có lợi gì cho người chứ?”

Tạ thị quay đầu tức giận nhìn hắn, “Ngươi thành thân với nàng ta? Được thôi! Trừ khi tức c.h.ế.t ta trước!”

Lão Hồ: Bà mẫu lão hổ không biết điều thì phải làm sao…

Kỳ Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, đi đến bên Kỳ Hàm, lạnh nhạt nói với Tạ thị: “Ta khuyên ngài nên tiết kiệm sức lực, trước hết hãy chăm sóc cho sức khỏe của mình đã.”

Tạ thị tự nhiên nhìn hắn ta không vừa mắt, môi nhếch lên, gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi lộ ra vẻ hung dữ, “Không cần ngươi giả vờ quan tâm, các ngươi ai nấy đều mong ta c.h.ế.t sớm, đừng có tưởng ta không biết!”

“Đủ rồi!”

Nói ra câu này là Kỳ Liên Sơn! Ông bước nhanh đến trước mặt Tạ thị, cố gắng kiềm chế cơn giận, hạ thấp giọng, “Bà có phải điên rồi không! Hôm nay nha đầu Xuân Lệ có sai gì đâu, tất cả đều do bà nói lời khó nghe, người ta không oán trách bà đã đủ độ lượng rồi, bà còn cảm thấy tội nghiệp! Ta nói cho bà biết, một nhi tức như vậy thật sự khó mà tìm được, bà cũng đừng mơ mộng hão huyền gì nữa! Hãy tỉnh táo lại và suy nghĩ kỹ xem những bà đã làm hôm nay có đúng hay không!”

Kỳ Liên Sơn nói một tràng mà không cho Tạ thị cơ hội nào để đáp lại, nói xong lại ra lệnh cho hạ nhân, “Nhanh chóng khiêng phu nhân về, để bà ấy nghỉ ngơi cho tốt! Quân Thụy, ngươi cũng đi khuyên nhủ cô mẫu của ngươi, tránh để một lúc nữa lại ngất xỉu.”

Trong mắt Tạ thị đã ngấn lệ, trông rất đáng thương, “Lão gia, ông đang đưa khuỷu tay ra ngoài đấy.”

Kỳ Liên Sơn thở dài lắc đầu, “Thê tử ngốc, tất cả đều vì bà đó, mau khiêng đi.”

Đám hạ nhân đều cố nhịn cười, lão gia nói như thể đang khiêng heo vậy…

Thúy Tảo nhân lúc mọi người chú ý vào Tạ thị, lén lút đến bên Xuân Lệ, kéo tay áo nàng, “Cô nương, người lại sắp đi rồi sao?”

Trong lòng Xuân Lệ ấm áp, vỗ vỗ vai nàng ta, “Ta sẽ trở lại! Nếu nhớ ta thì hãy đến quán trọ Nguyệt Lung Sa tìm ta, nhị thiếu gia đã nói, không tới mấy ngày nữa, tiểu Giang ca kia của ngươi sẽ trở về.”

“Thật sao?” Thúy Tảo ban đầu ánh mắt buồn bã giờ sáng lên, ánh sáng linh động đó là của người đang yêu, cực kỳ động lòng người.

Xuân Lệ cảm thán trong lòng, cười gật đầu, “Thật mà, mọi thứ sẽ ổn thôi, ngươi đừng lo cho ta. Nhanh đi chăm sóc phu nhân đi.”

Sân trước của Kỳ phủ vốn không lớn, dưới mệnh lệnh của lão gia, hầu hết những người không có việc gì đều hộ tống phu nhân về phòng, Kỳ Hàm cũng đuổi theo Kỳ Lâm vào hành lang, lúc này trong sân chỉ còn lại Xuân Lệ và Kỳ Liên Sơn.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên đầu, Xuân Lệ cảm thấy khát nước.

Kỳ Liên Sơn là người hiểu lòng người nhất, kéo nàng đến dưới tàng cây lê, ân cần rót trà, còn chủ động cụng chén với nàng, nói với giọng nghiêm túc: “Nha đầu, ta thay tiện nội xin lỗi ngươi. Chắc hẳn ngươi đã biết, bọn ta thật không có phẩm hạnh gì, trước đây đối với ngươi thật sự là… cực kỳ hổ thẹn. Mong ngươi không tính toán chuyện cũ, cho bọn ta một cơ hội để sửa sai. Vì vậy, nhi tức, ta sẽ không để ngươi đi, vì sau này chúng ta đều là một gia đình, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”

Gió thổi làm lá cây rung rinh, ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt già nua của Kỳ Liên Sơn, trông thật buồn cười, Xuân Lệ nhìn thấy tâm trạng rất tốt.

Nàng uống hết chén trà, đặt chén xuống, nói: “Kỳ lão gia, có thể ngài là người tốt, nhưng nếu ta thật sự ở lại, không sớm thì muộn cũng sẽ bị Kỳ phu nhân coi là cái gai trong mắt, so với lúc đó u ám bị đuổi đi, thà rằng hôm nay ta tự rời đi còn có chút thể diện. Còn ngài, nếu sau này cần đến ta, ngài có thể đến quán trọ tìm ta, chỉ là nếu việc buôn bán của bọn ta phát triển, thì số tiền công đó sẽ không đủ, có lẽ lúc đó ngài sẽ phải dùng nhi tử đến làm thù lao.”

“Ha ha ha!” Kỳ Liên Sơn cười lớn, “Ngươi thật sự là một cô nương hiểu chuyện. Thôi, ta không giữ ngươi lại nữa, trước đây ta có nhiều điều không chu đáo với nhi tức, mong ngươi không để tâm. Ngươi tùy ý đi, ta về chăm sóc tiện nội của ta trước.”

Kỳ Liên Sơn nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Xuân Lệ gọi ông lại, “Ngài còn chưa trả tiền công mà.” Có ý định trốn nợ sao…

Kỳ Liên Sơn cười rất ác ý, “Để lát nữa gọi Hàm nhi trả cả vốn lẫn lãi, nói chung hắn sẽ tùy ngươi xử lý.” Lão Kỳ vốn định nói là tùy ý ngươi yêu cầu, nhưng sau đó lại đổi ý, dù sao ông cũng là ông công, hình tượng vẫn cần chú ý, ừ, mặc dù ông đã không còn hình tượng gì đáng nói nữa…

Ra khỏi cổng lớn của Kỳ gia, việc đầu tiên Xuân Lệ làm là tìm nhị sư ca, hôm nay hắn ta chắc chắn là thất tình, giờ không biết đang trốn ở góc nào để buồn bã.

Trên đường phố vẫn tấp nập, không biết nhà ai đang có đội ngũ đón dâu đi ngang qua, chữ hỷ đỏ chói mắt khiến người ta choáng ngợp. Xuân Lệ nhìn mãi không thôi, cho đến khi đoàn người vui vẻ rẽ vào ngõ không còn thấy nữa, nàng mới bừng tỉnh thu hồi ánh mắt.

Thành thân, trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng, liệu sau này có thể mơ ước một chút hay không?

Đột nhiên có người vỗ vai nàng, Xuân Lệ quay lại, trong lòng vui mừng, “Bất hiếu quá nhỉ, không ở nhà chăm sóc mẫu thân của huynh sao?”

Kỳ Hàm cẩn thận vén những cành liễu trên đầu nàng, đi sát bên nàng, “Mẫu thân của ta không sao, chỉ là cố tình làm ầm lên. Hơn nữa, nếu giờ nhìn ta nhiều thêm một chút, ngài ấy sẽ càng tức giận. Chỉ là nói ta vô dụng, không quyến rũ được quận chúa, rồi lại giận đến nàng, làm lợi cho nàng.”

Xuân Lệ không quan tâm, “Ta không cần.”

“Nàng không cần thì được rồi, nàng đã có phu quân rồi, hơn nữa phu quân của nàng còn anh tuấn như vậy, từ nay về sau, những kẻ xấu xí đó ngươi không cần phải để ý nữa.”

“Huynh tiếp tục nói đi —”

“Nghe rất được lợi phải không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 97



Gió cũng nhẹ nhàng, liễu cũng dịu dàng, mọi thứ trước mắt đều mềm mại đến cực điểm, Kỳ Hàm cảm thấy trái tim mình cũng trở nên mềm mại, cành liễu trong tay dường như biến thành tay nàng, khiến hắn không nỡ nắm chặt, sợ rằng chỉ cần dùng sức một cái thì sẽ tỉnh mộng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời mình sẽ gặp một cô nương thú vị như vậy, nàng khác với những cô nương hắn từng biết, can đảm, tỉ mỉ và có học thức, chân thật, hào phóng mà không giả tạo, ngay cả trong những lúc trêu đùa liếc mắt đưa tình cũng chủ động! Nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá phóng túng, ngược lại càng thêm hấp dẫn.

Mặc dù từ tận đáy lòng hắn rất vui mừng, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là đại nam nhân, không thể luôn để một tiểu nha đầu dẫn dắt mình, đến lúc cần phải hành động thì phải hành động, một người quân tử đã quen, cũng đã đến lúc để nàng thấy được một mặt phong lưu tiêu sái của mình rồi!

Kỳ Hàm cười khữ, đưa một tay chống bên tai nàng, tay kia nhẹ nhàng dùng lá liễu quét qua mặt nàng, cúi gần lại, nở một nụ cười dịu dàng, “Nếu nàng muốn nghe, ta sẽ nói cho nàng biết, ta không chỉ bộ dáng tốt, sức lực cũng rất tốt! Nếu nàng không tin, có thể thử!”

“Đồ vô lại!” Xuân Lệ mặt đỏ bừng, lập tức đứng thẳng người lên!

Nàng thật không ngờ hắn mặt không đỏ tim không đập lại đột nhiên nói ra lời càn rỡ như thế, hàng ngày hắn đã quen bị nàng châm chọc, cho dù đôi khi hắn chiếm ưu thế, cuối cùng cũng sẽ bị nàng đòi lại cả vốn lẫn lời, vì vậy nàng đã xem nhẹ, dù sao hắn cũng là nam nhân, mặt mũi dày hơn nữ nhân nhiều.

Thực ra Kỳ Hàm là một người giỏi giả heo ăn thịt hổ! Xuân Lệ đẩy cành liễu hắn đang quấy rối mình ra, trừng mắt nhìn hắn, “Trên đường phố đông người như vậy, không sợ bị người ta nghe thấy mà chê cười hay sao!”

Hắn không bận tâm, hai tay chống lên tường, bao vây nàng lại, “Bọn họ nghe thấy chỉ có thể ghen tị mà thôi.”

“Không biết xấu hổ!”

“Ta chỉ với nàng!”

“Đủ rồi!”

— Là âm thanh của nam nhân!

Xuân Lệ và Kỳ Hàm đồng loạt quay đầu lại nhìn, không ngờ có một người từ góc đường nhảy ra!

“Hai ngươi thật quá đáng! Trước mặt mọi người mà ngọt ngào như vậy! Muốn làm ta tức c.h.ế.t à!” Thiên Mạch ôm đầu ngồi xổm trên đất, “Ta chỉ muốn yên tĩnh làm một người thất tình, sao không ai thành toàn giúp ta…”

Nhị sư ca nói chuyện mà vai run rẩy, giọng điệu nghe rất buồn bã.

Xuân Lệ vội vàng ngồi xổm bên cạnh hắn ta, một tay đặt lên vai hắn ta, “Nhị sư ca, huynh— khóc ư?”

Thiên Mạch cúi đầu không dám lộ mặt, chỉ biết vô hạn uất ức mà lên, “Cái cô nương kia mắng ta! Ta lớn như vậy chưa từng bị ai mắng! Nàng ta lại mắng ta đến mất cả thể diện… Ta chỉ hiểu lầm nàng ta thôi mà, không phải g.i.ế.c người phóng hỏa nàng ta có cần phải như vậy không!”

Hình dáng của nhị sư ca như vậy, thật sự là lần đầu tiên thấy, ở núi Sùng Minh, hắn ta là bảo bối, được đại sư ca nuông chiều, gần như đã trở thành một đứa trẻ được hầu hạ. Hắn ta thật sự chưa từng chịu đựng sự uất ức như vậy, nhưng— Xuân Lệ vỗ nhẹ vào lưng hắn ta, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Nàng ấy là một nữ nhân, bị hiểu lầm đương nhiên sẽ tức giận, cũng có thể hiểu được. Sư ca, muội đã nói với huynh từ lâu, là huynh nghĩ nhiều thôi, huynh lại không tin lời của muội.”

Thiên Mạch ngẩng phắt đầu lên, trong mắt rõ ràng có nước mắt, ánh mắt ướt át đó có chút đáng thương, “Giờ này còn nói cái này có ích gì, ta muốn quay về núi, không muốn ở lại cái nơi vô tình vô nghĩa này làm ta đau lòng nữa.”

Kỳ Hàm mỉm cười đỡ hắn ta dậy, “Chờ vài ngày nữa, chúng ta cùng về.”

“Các ngươi cũng về sao?” Thiên Mạch hất tay hắn ra, không hài lòng lẩm bẩm, “Đừng lúc nào cũng thành đôi thành cặp xuất hiện trước mặt ta, có phải còn chê ta không đủ đáng thương không.”

“Ha ha,” Kỳ Hàm cười kéo hắn ta lại gần, ghé sát vào hắn ta thì thầm, “Hay là ta giới thiệu cho huynh một cô nương tốt nhé. Muội tử Quân Uyển nhà của biểu ca hiện vẫn còn khuê nữ, tuổi tác cũng tương đương với huynh, ngoại hình lại rất xinh đẹp. Thế nào?”

Thiên Mạch nhất thời vui mừng đến rơi nước mắt, mở rộng vòng tay lao vào lòng Kỳ Hàm, “Muội phu, ngươi thật là tâm địa Bồ Tát! Ngươi là người tốt!”

Nhưng lúc này người tốt lại đứng im như tượng, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người khác ôm thế này! Nhị sư ca, huynh có thể đổi cách thể hiện niềm vui của mình không? Thê tử ta đang đứng bên cạnh nhìn kìa!

Hai người vừa rồi nói chuyện, Xuân Lệ thực ra đều nghe thấy, nàng liền chắp tay sau lưng vòng ra phái sau Kỳ Hàm, nhịn cười nhìn Thiên Mạch đang chìm đắm trong cảm động, “Kỳ lão nhị, huynh có chắc chắn không? Quân Uyển là một cô nương tốt đó.”

Thiên Mạch nghe vậy không vui, đẩy Kỳ Hàm ra, tức giận nhìn Xuân Lệ, “Muội có ý gì? Ta không phải là một nam nhân tốt hay sao? Ta có gì không xứng với nàng ấy? Sư muội, muội đã thay đổi rồi! Bản thân hạnh phúc thì không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người khác nữa, muội không phải là một người ích kỷ sao?” Nhị sư ca hít một hơi, tiếp tục trả lời câu hỏi của mình, “Đúng thế! Muội thật tàn nhẫn! Muội—”

“Thôi đủ rồi!” Xuân Lệ bất đắc dĩ cắt ngang hắn ta, lại bắt đầu hát những lời hí khúc già cỗi, “Kỳ lão nhị, huynh mau chóng hẹn thời gian gặp mặt cho bọn họ đi.”

Thiên Mạch hài lòng, liếc nhìn Xuân Lệ, trên mặt muốn cười nhưng cố nhịn, chỉ ngẩng đầu nhìn chỗ khác, “Như vậy mới tạm được, trước đây ta đã hiểu lầm muội, sư muội, hóa ra muội vẫn còn một chút lương tri.”

“……”

Trong Kỳ phủ.

Tạ Quân Thụy đã đuổi hết tất cả hạ nhân, đỡ Tạ thị ngồi tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng hỏi: “Còn khó chịu không?”

Tạ thị mặt mày tái nhợt lắc đầu, “Qua cái thời gian đó thì sẽ ổn thôi. Thật không ngờ, nha đầu đó đúng là có bản lĩnh! Ta đã đánh giá thấp nàng ta! Cháu đi tra cho ta, lão đạo sĩ ở núi Sùng Minh rốt cuộc là nhân vật thế nào, ta cảm thấy ông ta phái tiểu nha đầu kia đến đây là có bụng dạ khó lường!”

“Cô mẫu nói có lý,” Tạ Quân Thụy ngồi xuống ghế trước mặt bà, không khỏi thở dài một hơi, “Cháu trở về và bắt tay vào điều tra chuyện này.”

“Cháu muốn đi đâu? Không ở lại nói chuyện với ta sao?” Tạ thị nói với giọng yếu ớt.

Tạ Quân Thụy không nói gì, mặt lạnh lùng không đáp lại mà đứng dậy mở cửa đi ra.

Hắn ta nhận ra gần đây cũng bắt đầu chán ghét cái vị cô mẫu này rồi.

*

Con người ai cũng muốn làm những việc tốt giúp đỡ người khác, khi làm việc tốt thì tâm trạng vui vẻ, sức lực dồi dào, tốc độ nhanh chóng, chưa đến một canh giờ, Kỳ Hàm đã hẹn được hai người gặp nhau ở tầng một của quán “Nguyệt Lung Sa”.

Tạ Quân Uyển là nữ nhi út của Tạ gia, thật sự là bảo bối được yêu thương nhất, xinh đẹp thanh tú, lại hiểu biết lễ nghĩa, không có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, mà đúng như tên gọi, dịu dàng gần gũi như một nữ nhi nhà bình dân.

Dưới sự dẫn dắt của Kỳ Hàm, nàng ta chậm rãi đi qua ngồi xuống đối diện với Thiên Mạch, trong lòng thầm chấm điểm cho vẻ ngoài của Thiên Mạch, ai thấy mỹ nam thì trong lòng ít nhiều cũng sẽ vui vẻ, Tạ Quân Uyển cũng không ngoại lệ, thời điểm nhìn thấy Thiên Mạch thì mặt mày đỏ bừng.

Cảnh tượng này cũng khiến Thiên Mạch vui vẻ. Hắn ta tuy không quá chú trọng đến ngoại hình của thê tử tương lai, nhưng sự lịch sự và nụ cười của nàng ta khiến Thiên Mạch rất thích, đó mới là điều mà một cô nương nên có, chứ không giống như cái cô nương thô lỗ âm tình bất định kia!

Thiên Mạch lắc đầu, mỉm cười tự giới thiệu, “Xin chào, ta tên là Thiên Mạch, Thiên là Thiên, Mạch là Mạch. Năm nay ta hai mươi tuổi, là một chàng trai trẻ tuổi.”

Quân Uyển bật cười, nhẹ nhàng che miệng lại và nói: “Ha ha, huynh thật hài hước.”

“Hi hi.” Thiên Mạch gãi gãi sau đầu, cười ngại ngùng, “Ta có thể làm người khác vui vẻ. Những ai quen biết ta đều coi ta là hạt dẻ cười.”

Quân Uyển nghiêm túc nhìn hắn ta, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, “Ta luôn rất ghen tị với những người có võ công, Hàm ca ca, chính là nhị thiếu gia của Kỳ gia, từ nhỏ cho đến lớn huynh ấy là đại anh hùng trong lòng ta, nghe nói võ công của huynh cũng không kém huynh ấy, thật sự rất ngưỡng mộ các huynh, trừng trị kẻ ác giúp đỡ người yếu, giống như thần tiên vậy. Quân Uyển hôm nay được gặp thiếu hiệp, thật là phúc ba đời.”

Thiên Mạch bị nàng ta khen đến choáng váng, chỉ biết cười hề hề, “Nàng quá khen rồi, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, đó là điều nên làm, nếu không thì học võ làm gì chứ.”

Xuân Lệ và Kỳ Hàm đứng ở cửa nhìn nhau, Kỳ Hàm nói: “Có vẻ có triển vọng đấy.”

Xuân Lệ liếc hắn một cái, “Không ngờ, huynh còn có tiềm chất làm bà mối đấy!”

“Việc này không phải ai ta cũng quản, còn không phải huynh ấy là nhị cữu ca của ta sao!”

“Kỳ lão nhị!”

“Đi, chúng ta đi xem bộ đồ mới làm được thế nào rồi!”

Nhị thiếu gia dẫn theo thê tử rời đi, còn bên này, hai người vẫn trò chuyện vui vẻ.

Thiên Mạch nhớ lời dặn của Kỳ Hàm, thỉnh thoảng rót trà cho cô nương, thấy thời gian cũng đã gần đủ, liền hỏi: “Biểu muội có đói không? Chúng ta gọi chút đồ ăn nhé?”

Thật chu đáo, còn gọi nàng ta là biểu muội nữa, càng cảm thấy gần gũi, Quân Uyển ấm áp trong lòng cúi đầu nói: “Được.”

Cảnh này vừa lúc bị Hân Hòa đi ra ngoài chuẩn bị xuống lầu nhìn thấy, ban đầu thấy Thiên Mạch nàng ta định làm như không thấy! Để tránh hắn ta lại đứng ra chặn minh nói những lời vô nghĩa, nhưng vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp ngồi đối diện với hắn ta có vẻ ngại ngùng, trong lòng nàng ta không khỏi cảm thấy khó chịu, vì vậy không đợi Tiểu Dương Đào, nàng ta liền nhảy xuống cầu thang, đi đến bên Thiên Mạch cười lạnh nói: “Ôi chao! Nhanh như thế đã đổi mục tiêu rồi à? Không ngờ, ngươi cũng khá có bản lĩnh lừa tiểu cô nương đấy!”

Nghe xong lời này của nàng ta, Quân Uyển cũng không khỏi biến sắc, nhìn Thiên Mạch với ánh mắt nghi ngờ.

Thiên Mạch vốn đã ghét Hân Hòa, giờ nàng ta lại nói xấu mình như vậy, hắn ta tức giận đến đỏ mặt, “Ngươi đừng nói bậy, ta không quen biết ngươi!”

Hân Hòa từ trên cao nhìn xuống nói: “Là ai sáng nay còn bám lấy ta nói muốn thành thân với ta?”

“Xin Hòa! Ngươi—” Thiên Mạch cứng họng, hắn ta vốn không quen tranh cãi với người khác, hơn nữa hắn ta là người chân thành không thể chân thành hơn, Hân Hòa nói cũng đúng, sáng nay hắn ta đúng là đã rất xấu hổ, thêm vào giờ này lại lo lắng về cách nhìn của Quân Uyển, hắn ta nhất thời không nói được gì.

Hân Hòa hài lòng nhìn Quân Uyển cười nói: “Ngươi thấy chưa? Hắn chính là một kẻ lừa đảo! Cẩn thận bị lừa đấy cô nương.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 98



Hân Hòa nói xong còn khinh thường nhìn Thiên Mạch, thấy hắn ta tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, nghiến răng nghiến lợi siết c.h.ặ.t t.a.y nhưng không nói được một lời nào.

Hắn ta không nhìn chằm chằm vào Hân Hòa, cũng không cầu xin sự hiểu biết từ Quân Uyển, hắn ta chỉ tức giận nhìn về một hướng nào đó, cố gắng kiềm chế, như thể đang âm thầm ấp ủ một cảm xúc gì đó.

Tiểu Dương Đào nghĩ nhiều hơn, người này có võ công, lỡ đâu bị chủ tử của mình chọc giận, nhất thời không kiểm soát được mà làm ra những hành động không thể tưởng tượng nổi với chủ tử nhà mình, thì chẳng phải mình cũng sẽ gặp nguy hiểm sao…

Tiểu Dương Đào kéo kéo tay áo của chủ tử, giọng nói có chút run rẩy, “Chủ tử, chúng ta còn phải đi đón gia nữa, muộn rồi ngài ấy sẽ lo lắng. Chúng ta đi thôi.”

“Lo gì, huynh ấy cũng không phải chưa đến đây bao giờ, không mất mát đâu.” Hân Hòa cười nhạo Tiểu Dương Đào nhát gan, cái gã mặt lạnh này còn có thể ăn h.i.ế.p mình hay sao!

Nàng ta còn chưa xem hết trò hay, còn muốn xem tiểu tử tự mình đa tình này bị cô nương đã sẽ đau khổ thế nào.

Nhưng, kế hoạch của nàng ta không thành công.

Quân Uyển không những không đi, mà cũng không bị lời nói của nàng ta ảnh hưởng, nghe thấy tiểu nha đầu gọi nàng ta là chủ tử, hẳn cũng là người có thân phận, có thân phận thì thì không sợ, chỉ cần phân rõ phải trái là được.

Quân Uyển cũng kông phải chưa từng thấy chuyện đời, cũng biết hậu quả của việc nhiều chuyện, nhưng người trước mắt không ai khác chính là sư ca tốt mà Hàm ca ca đã nhắc đến, không cần đề cập tới từ nhỏ đến lớn hắn ta đã làm được bao nhiêu chuyện tốt, chỉ riêng những ngày gần đây hắn ta đã giúp đỡ Hàm ca ca rất nhiều, nàng ta không thể tin lời nói của người ngoài, hơn nữa, cho dù nàng ta không hiểu Thiên Mạch, cũng tuyệt đối tin tưởng Hàm ca ca của mình.

Quân Uyển hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hân Hòa mỉm cười lễ phép mà xa cách, “Cô nương, ta không quan tâm đến việc trước đây ngươi và thiếu hiệp có mâu thuẫn gì, cũng không quan tâm đến ý đồ của ngươi khi nói những lời này, Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, nhưng bọn ta còn phải ăn cơm nữa, ngươi hãy làm việc của mình đi.”

Quân Uyển nói xong lời này, ba người còn lại đều ngẩn người!

Hân Hòa không khỏi mở to mắt, chỉ vào Thiên Mạch, nói với Quân Uyển: “Hắn gặp những cô nương xinh đẹp thì sẽ thích, không phải là người tốt, mà hắn có rất nhiều thủ đoạn để lừa cô nương, ngoài việc giả điên giả dại còn biết giả vờ đáng thương, cô nương ngươi không thể tin hắn!”

“Ha ha,” Quân Uyển vẫn lễ phép nói: “Nếu mà nói ra, ta và thiếu hiệp vẫn là thân thích, ta không tin hắn, vậy còn phải tin ngươi, một người lạ mặt sao? Lòng tốt của cô nương ta xin ghi nhận, xin hãy để chúng ta yên tĩnh ăn cơm. Tiểu nhị ca, bọn ta muốn gọi món!”

Tiểu nhị đứng bên quầy đã nhận lệnh chạy đến, tiểu nhị đã sớm thấy tứ tiểu thư của Tạ gia đến, nên không cần nghĩ cũng biết, “Tứ tiểu thư, lần này ngài vẫn gọi món cũ phải không?”

Quân Uyển hỏi Thiên Mạch, “Thiếu hiệp, huynh muốn ăn gì?”

Thiên Mạch vẫn đang trong trạng thái không thể tin nổi, đột nhiên bị nàng ta hỏi, thật sự không biết nàng ta đang hỏi gì, chỉ cười khan nói: “Tùy nàng quyết định, ta gì cũng được.”

“Vậy được, cứ gọi món cũ đi!” Đuổi tiểu nhị đi, Quân Uyển lại nói với Thiên Mạch: “Nếu thiếu hiệp không quen ăn món này, Quân Uyển có thể dẫn thiếu hiệp đi nơi khác thử, bất kể là món đặc sản của quán rượu hay món ăn vặt trong ngõ nhỏ, ta đều biết rõ! Ca ca của ta nói ta là một tín đồ ăn uống, ha ha, thiếu hiệp đừng chê cười nhé.”

Thiên Mạch cảm động đến mức muốn khóc—hắn ta còn tưởng rằng bị Hân Hòa làm rối ren, Quân Uyển sẽ thất vọng mà chạy về nhà, không ngờ—hắn ta cắn chặt môi, thật cảm động! Cảm giác được người khác tin tưởng thật ấm áp!

Biểu muội này sao lại ấm áp đến vậy, Kỳ lão nhị thật sự coi trọng mình khi giới thiệu muội tử tốt như vậy cho mình!

Còn Hân Hòa, đó là người được cả Hoàng đế sủng ái, vốn dĩ đứng trên đỉnh cao không gì sánh bằng, lại bị hai người này phớt lờ!!!

Nàng ta trong chốc lát không thể chấp nhận sự thật này, nhìn sang Tiểu Dương Đào, tiểu nha đầu rất thông cảm cho chủ tử của mình, “Thời gian không còn sớm, chúng ta thật sự phải đi thôi.”

Cuối cùng mất mặt, ở lại chỉ có thể thêm nhục nhã, nhưng Hân Hòa dường như vẫn còn chút không cam lòng, nàng ta không hiểu sao cô nương này lại cứng đầu như vậy, lòng tốt của sao mình có thể bị phớt lờ? Hay là còn lý do nào khác khiến mình không cam lòng, chỉ là, lúc này quận chúa vẫn chưa nhận ra mà thôi.

Thiên Mạch từ trong cảm động hồi phục lại tinh thần, biết Hân Hòa vẫn đứng bên cạnh, hắn ta không thèm để ý đến Hân Hòa, chỉ toàn tâm toàn ý vui vẻ nhìn Quân Uyển.

Thiên Mạch lớn lên dưới sự chăm sóc ân cần của đại sư ca trên núi Sùng Minh, ngoài Xuân Lệ, hắn ta chỉ từng tiếp xúc với hai cô nương, một là Hân Hòa, còn lại là Tạ Quân Uyển. Hân Hòa thì tự nhiên hào phóng nhưng quá mạnh mẽ, còn Tạ Quân Uyển thì dịu dàng mềm mại và hiểu lòng người, hai bên so sánh, rõ ràng cao thấp phân biệt.

Hơn nữa, sau cảnh vừa rồi, giờ hắn ta nhìn Quân Uyển cảm thấy thật gần gũi, trên đầu nàng ta như tỏa ra hào quang của ân nhân, khiến hắn ta cũng có thiện cảm hơn với Tạ Quân Thụy, “Ta nghe Kỳ lão nhị nói nàng thích đồ ngọt, thật trùng hợp ta cũng thích, trên núi, đại sư ca làm bánh gạo nếp hoa quế là ngon nhất, một lần ta có thể ăn một cân! Nếu như nàng thích, ta có thể dẫn nàng về núi Sùng Minh tìm đại sư ca làm, đại sư ca của ta rất tốt!”

Quân Uyển chưa kịp trả lời, Hân Hòa đã ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là người ở Sùng Minh?”

Thiên Mạch nhíu mày nói: “Ngươi còn không đi? Ta thật sự không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi đã nói ta không ra gì như vậy, ta cũng không so đo với ngươi, chỉ mong ngươi đừng làm phiền bọn ta nữa!”

Tiểu Dương Đào cảm thấy không đáng cho chủ tử, lại kéo kéo tay áo của chủ tử, trên mặt Hân Hòa không biểu lộ cảm xúc nói: “Quên đi ạ, chúng ta đi thôi!”

Ra khỏi cửa quán trọ, Tiểu Dương Đào cẩn thận đỡ Hân Hòa, “Chủ tử, lần này ngài gặp rắc rối rồi.”

Hân Hòa cũng cực kỳ bực bội, “Ta đâu biết hắn là người ở núi Sùng Minh, theo lời hắn nói, lời đồn về người độc bộ thiên hạ không gì không làm được Dạ Lan San chính là đại sư ca của hắn! Hơn nữa Xuân Lệ cũng là người của núi Sùng Minh, không trách sao đại ca ta lại—aiz, thật không ngờ, như vậy đúng là ta lại đắc tội với sư đệ bảo bối của Dạ Lan San rồi.”

“Chủ tử đừng quá lo lắng, nếu là người bình thường thì còn tưởng núi Sùng Minh là một nơi bình thường, chỉ có đại gia nhà chúng ta mới có năng lực, có giao tình với Dạ công tử, nên không có gì phải lo.”

“Tiểu Dương Đào, ngươi xem phía trước kia có phải là đại ca của ta không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 99



Ở đầu bên kia của con phố, Xuân Lệ và Kỳ Hàm vừa mới bước ra từ tiệm may, nhìn thấy trời đã vào hè, thời tiết ngày càng nóng lên.

Xuân Lệ đứng dưới ánh nắng, duỗi người một cái, quay lại lười biếng liếc nhìn Kỳ Hàm đang ôm một đống quần áo dày cộp, chu môi nói: “Hóa ra ta luôn nhìn nhầm huynh, không ngờ huynh lại là người tốt như vậy! Nói thật nhé, cũng khá bất ngờ, huynh không phải cố tình diễn trò trước mặt ta để lấy lòng ta chứ?”

Kỳ Hàm vô lực liếc nàng một cái, cười nhẹ, “Ta biết nàng sẽ nói như vậy, thật cẩn thận như tâm tư tiểu nhân! Nếu nàng không tin, có thể đi hỏi ông chủ tiệm lúc nãy, xem đây có phải là lần đầu tiên ta làm loại trang phục này không. Còn về việc đưa nàng đến đây, là để một lát nữa gọi bọn họ gặp nàng, bọn họ đều là người tốt bụng, mỗi lần gặp đều quan tâm đến chuyện hôn nhân của ta, lần này cũng để bọn họ yên tâm.”

Xuân Lệ nghe vậy thì không nói gì nữa. Thực ra, nàng nói như vậy chỉ để trêu chọc Kỳ lão nhị, từ cuộc đối thoại giữa ông chủ và Kỳ Hàm, có thể nghe ra rằng đến mỗi mua đổi trang phục hắn đều đến đây đặt một đống quần áo, ngay cả khi hắn không có nhà cũng sẽ nhờ người đến làm. Nghe mọi người khen hắn tốt, nhưng không ngờ hắn lại tốt đến vậy. So với hắn, nàng thật sự thấy hổ thẹn.

Xuân Lệ sờ sờ hà bao của mình, bên trong chỉ có vài đồng bạc vụn, thật sự là rất ngượng ngùng, “Ta không có gì giá trị để tặng cho bọn họ, một lát nữa ta không vào nữa, tránh làm ngượng ngùng.”

Hắn dùng khuỷu tay chạm vào nàng, “Cô nương ngốc, hai ta là một nhà, nàng không cần phải thể hiện, ta ở đây không phải là tâm ý sao.”

Một nhà, hắn muốn dẫn nàng đi gặp mọi người, chính thức giới thiệu nàng như một người thê tử. Nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, nên không nói thêm gì nữa.

Dù nơi nào giàu có cũng vẫn luôn có những khu phố nghèo nàn ọp ẹp, ở góc tây nam của thành Gia Định có một nơi như vậy. Hai người đi xe ngựa khoảng nửa giờ, Kỳ Hàm dừng ngựa lại, nói, “Đến nơi rồi.”

Xuân Lệ xuống xe, nhìn xung quanh, vẫn mang vẻ đẹp của miền sông nước, chỉ là so với trung tâm phồn hoa rực rỡ ánh đèn, nơi đây giống như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng, không ồn ào không náo nhiệt, yên tĩnh mà thanh bình, thuần phác mà dễ chịu.

Lầu các đơn giản, tường rào cũng đã mất màu theo năm tháng, dưới gốc cây liễu có vài đứa trẻ đang chơi nhảy ô vuông, một cậu bé vừa chạy ra từ trong nhà nhìn thấy bên này, vui mừng nhảy cẫng lên, “Các ngươi mau xem, là Khiêm ca ca đến! Khiêm ca ca đến rồi!”

Cậu bé vừa gọi vừa vui vẻ chạy vào báo cho mọi người, những đứa trẻ còn lại cũng không chơi nữa, vui vẻ nhảy lên cầu để ra đón.

Xuân Lệ và Kỳ Hàm mỗi người ôm một đống quần áo, Kỳ Hàm còn mang theo nhiều bánh kẹo. Xuân Lệ tự nhiên không ngờ đến cảnh này, thấy được như vậy trong lòng cũng cảm thấy hồi hộp, như thể mình chính là người đến làm việc tốt, “Sao mấy đứa nhỏ lại gọi huynh là Khiêm ca ca?”

Kỳ Hàm đáp: “Ta bảo mấy đứa nhỏ gọi ta là Thiếu Khiêm. Nên mấy đứa nó không biết ta là người của Kỳ gia, cũng không biết ta rốt cuộc là ai.”

“Làm việc tốt không cần lưu danh à? Huynh thật giỏi, có tầm nhìn đấy! Cái tên Thiếu Khiêm là sao? Có phải là tên mà huynh dùng khi làm việc tốt không?”

“Đó là tiểu tự của ta. Sau này nàng cũng có thể gọi ta như vậy, nghe còn hay hơn gọi Kỳ lão nhị.”

“Đỏm dáng! Ta sẽ gọi huynh là Kỳ lão nhị, gọi cho dễ!”

“Tùy ngươi.”

Bị đám trẻ vây quanh đi vào cổng, Xuân Lệ ngẩng đầu lên suýt bị dọa, rất nhiều người đang nhìn mình cười, nàng liếc qua một lượt, hầu hết là những phụ nhân lớn tuổi và một nhóm trẻ con, chỉ là nụ cười trên mặt bọn họ phát ra từ nội tâm, tràn đầy vui vẻ. Chắc hẳn mọi người cũng đã đoán ra, nàng đỏ mặt đứng tại chỗ chỉ biết ngượng ngùng cười cười.

Giữa đám đông có một bà lão lớn tuổi nhất, nhìn rõ ràng là người đã trải qua nhiều khổ cực, mặc dù khuôn mặt có phần hốc hác nhưng nụ cười lại rất hiền từ, bà lão run rẩy đưa tay về phía Xuân Lệ, “Mau lại đây cho ta xem, thê tử của Khiêm huynh đệ chúng ta chắc chắn là một người như tiên nữ!”

Lúc này đã có người đến nhận lấy đồ trong tay bọn họ, Kỳ Hàm nắm lấy cổ tay Xuân Lệ đi tới, “Bà bà, gần đây sức khỏe bà bà thế nào ạ? Ở đây gạo có đủ không? Nếu còn gì cần thì cứ nói với cháu.”

Bà lão môi run rẩy, mắt đã ngấn lệ, “Ít nhiều nhờ phúc các ngươi mà những người cô đơn như bọn ta mới có thể sống đến bây giờ. Mỗi lần các ngươi đến đều hỏi chúng ta ăn mặc có đủ không, thực ra bây giờ chúng ta thật sự không thiếu gì cả, mấy hôm trước không phải có một tiểu tử mặc áo đen tuấn tú đến mang cho chúng ta nhiều tiền như vậy sao, đủ để chúng ta sống tốt vài năm rồi. Nói mãi quên mất, mau ngồi xuống, để mọi người nhìn kỹ tiểu thê tử của ngươi xem.”

“Chào các vị bà bà thẩm thẩm.” Xuân Lệ mỉm cười nhìn một lượt mọi người, vô thức đứng gần Kỳ Hàm hơn.

Kỳ Hàm biết nàng lúc này chắc chắn là ngại ngùng, nên đổi chủ đề hỏi mọi người, “Ta đã lâu không đến đây, có tin gì tốt không? Nghe Thanh Phong nói Tiểu Minh vừa qua kỳ thi, thật là rất có tiền đồ! Đây chính là trạng nguyên tương lai đó.”

Bà lão kích động nắm tay hắn gật đầu liên tục, “Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta không chỉ có tin tốt này đâu, còn có vài thẩm tử cũng đã thêu được sản phẩm bán với giá cao, sau này bọn họ có thể tự lập, các ngươi không cần phải lo lắng nữa, những năm qua, nếu không có các ngươi, bọn ta đã sớm c.h.ế.t rét c.h.ế.t đói trên đường rồi…”

Bà lão nói đến đây lại rơi lệ, mọi người cũng đều cảm thán, ngay cả những đứa trẻ vừa rồi còn tranh nhau ăn bánh cũng dừng lại, cắn môi nhìn về phía này.

Kỳ Hàm nắm c.h.ặ.t t.a.y bà lão, trong lòng cũng không dễ chịu gì, “Nếu bây giờ mọi thứ đã tốt thì đừng nhắc đến chuyện năm xưa nữa. Từ nay chúng ta sẽ sống tốt hơn. Thời gian không còn sớm, cháu còn việc phải về. Sắp vào hè rồi, mang đến cho mọi người một ít quần áo mùa hè nhẹ nhàng. Lần sau rảnh rỗi sẽ lại đến thăm mọi người.”

Hắn ở lại thêm một chút, mấy bà lão sẽ càng buồn hơn, chỉ cần mọi người đều khỏe mạnh hắn mới yên tâm.

Mọi người hiểu ý tốt của hắn, hắn là một đứa trẻ tốt bụng, biết mọi người cảm kích hắn, không muốn thấy bọn họ đau buồn nên mỗi lần đều vội vàng đến rồi vội vàng đi, nhưng mỗi lần hắn đến vội vàng như thế, đều khiến bọn họ trong thời gian dài sau đó không lo lắng về cơm áo.

Sau khi chia tay mọi người, Xuân Lệ lên xe ngựa trở về, Kỳ Hàm ở ngoài điều khiển xe, nàng thì ngồi trong xe một mình không nói lời nào. Hôm nay gặp phải thật sự rất phấn chấn lòng người, nàng lần đầu tiên cảm nhận được việc giúp đỡ người khác lại có thể khiến mình hạnh phúc như vậy. Những nụ cười mà nàng thấy hôm nay, đó là tài phú, đó là sự ấm áp, đó cũng là một cách thể hiện khác của một nam nhân tốt như Kỳ lão nhị.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back