Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 70



Đêm hè gió mát, phía đông trăng sáng lên cao.

Ngân hà phản chiếu, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Lúc này ở ngoại ô phía tây, ngoài sự tĩnh lặng ra, vẫn chỉ là tĩnh lặng.

Dưới chân núi Khung Côn, có mười mấy suối nước nóng lớn nhỏ. Dưới ánh sáng của đuốc và nến, hơi nước bốc lên bên suối, hương thơm lan tỏa bốn phía.

Xuân Lệ và Khanh Tiểu Phù nằm ghé trên bờ, ngâm mình trong nước, cảm thấy thật thoải mái và buồn ngủ.

Khanh Tiểu Phù đã rắc phấn độc quanh suối nước nóng trước khi xuống nước, bất kỳ động vật nào đến gần đều chỉ có thể ngất xỉu, vì vậy, hai người mới có thể yên tâm tận hưởng, nàng ta vốn dũng cảm, thường đến đây một mình, ban ngày đông người không tiện, phải đến ban đêm mới yên tĩnh và thả lỏng nhất.

Nàng ta nhắm mắt lại, lười biếng nói với Xuân Lệ: “Trước khi nhị thiếu gia đi, đã nhờ ta chăm sóc ngươi. Lúc đó ta còn cười hắn, không phải chỉ đi một chút thôi sao, mà còn nhớ nhung như thế, không ngờ hắn đi đã hơn nửa tháng rồi. Trong những ngày hắn ra ngoài, không biết đã nhớ ngươi đến mức nào, ha ha.”

Xuân Lệ bị nàng ta trêu chọc cũng thấy ngượng ngùng, không biết hắn có nhớ đến nàng hay không, nhưng nàng thì chắc chắn là nhớ hắn, nụ cười của hắn trước khi đi còn xuất hiện trong giấc mơ của nàng. Hắn nói khi trở về sẽ nói cho nàng một chuyện, liệu có phải là bày tỏ tình cảm trước mặt nàng hay không? Xuân Lệ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã muốn cười thành tiếng. “Những ngày này đã làm phiền ngươi rồi. Tiểu Phù, mấy ngày này ngươi có bận không? Nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi.”

Khanh Tiểu Phù thở dài nặng nề một hơi, “Aiz, không phải đang bận truy bắt đám tàn dư của Lan Vĩnh Ninh sao, vụ án của ông ta đã kết thúc, ngày mai sẽ bị xử án. Đối với một vị vương gia quyền cao chức trọng mà nói, chỉ cần trị tội sung quân là được, nhưng Lan Vĩnh Ninh này thực sự tội ác chồng chất, không c.h.ế.t thì không đủ để nguôi giận dân chúng, không bị tịch thu tài sản diệt môn cũng coi là sự nhân từ của hoàng thượng đối với ông ta. Nhưng lần này xử lý Lan Vĩnh Ninh, đối với nhị thiếu gia mà nói, lại không phải chuyện tốt. Ông ta có vài người đứa nhi tử, ai cũng không phải dạng vừa. Trong tương lai không chừng sẽ báo thù cho phụ thân.”

“Nhưng phụ thân của bọn họ làm điều ác thì bị trừng phạt đáng tội mà.”

Khanh Tiểu Phù lắc đầu, “Có mấy người có thể nghĩ thông suốt những điều này? Ta nghĩ nếu đặt mình vào vị trí của bọn họ, có lẽ cũng không thể làm được như vậy đâu.”

“Được rồi, chúng ta đừng nói về những chuyện này nữa,” Xuân Lệ cảm thấy giữa đêm khuya, hai cô nương ở chân núi không người này mà nói những nội dung như vậy, thật sự khiến tóc gáy dựng đứng. Nàng liền chuyển chủ đề, “Để ta xoa bóp vai cho ngươi nhé.”

“Được.”

Xuân Lệ xoa bóp cho nàng ta một lúc, rồi đổi lại nàng ta xoa bóp cho Xuân Lệ. Vì hôm nay ánh trăng đẹp, Khanh Tiểu Phù chăm chú nhìn lưng Xuân Lệ, ngạc nhiên nói: “Xuân Lệ, đóa hoa sen đỏ trên lưng ngươi thật đẹp, sao lại vẽ ở chỗ không thấy được vậy?”

Dù sao với Khanh Tiểu Phù cũng chưa thân thiết đến mức có thể nói mọi chuyện, sau khi Xuân Lệ kinh ngạc qua, cố gắng bình tĩnh cười một cái, “Ha ha, hồi nhỏ, người lớn sợ trẻ con đi lạc, thường làm ký hiệu gì đó trên người.”

Biết trên lưng mình có ký hiệu này, đây là lần đầu tiên nàng biết trong suốt mười tám năm qua. Nàng kinh ngạc đến mức tim đập loạn! Ký hiệu này có ý nghĩa gì, nàng rất rõ ràng. Có thể là do mẫu thân để lại, nàng cười khổ, có lẽ đây là thứ duy nhất mà mẫu thân để lại cho nàng.

Nhưng—hoa sen, có ý nghĩa gì nhỉ? Có phải là cái ao sen cách mười dặm mà Kỳ lão nhị đã nói không? Sư phụ nói mẫu thân nàng là người Gia Định, chẳng lẽ mẫu thân nàng hồi trẻ thích hoa sen? Hừm, thật sự là lo quan tâm tất loạn.

Xuân Lệ không muốn nói thêm về chuyện này nữa, nên hỏi: “Thần y Thanh Phong có thể chữa khỏi cho đại thiếu gia Kỳ gia không? Ta thấy hắn suốt ngày có vẻ tội nghiệp, ngay cả người nhà cũng đối xử với hắn như vậy.”

Khanh Tiểu Phù thở dài, tay ấn mạnh hơn, “Không phải nói trẻ nhỏ không có mẫu thân như cỏ dại sao, đại thiếu gia không phải là con ruột của Kỳ phu nhân, đương nhiên sẽ không được đối xử tốt, dù có chữa khỏi bệnh thì cũng không tốt được đến đâu.”

“Không phải nói Kỳ lão gia chỉ có một phu nhân sao?” Nàng luôn nghĩ rằng đại thiếu gia và nhị thiếu gia là huynh đệ ruột.

Khanh Tiểu Phù nói: “Kỳ lão gia hồi đó khi làm quan, vốn chỉ có một phu nhân, cả nhà sống hòa thuận và hạnh phúc. Nhưng sau đó xuất hiện một Tạ thị, bà ta thủ đoạn rất nhiều, khiến phu nhân nguyên phối tức chết, Kỳ lão gia lúc đó thất thế trong quan trường, Kỳ gia đang gặp khó khăn, cần phải nhờ vào sức mạnh bên ngoài, chắc ngươi cũng biết, trong thành Gia Định có bốn gia tộc lớn, Lạc gia, Tạ gia, Liên gia và Chu gia. Trong đó Tạ gia đứng thứ hai, có thể tưởng tượng Tạ thị lúc đó có giá trị lớn như thế nào đối với Kỳ lão gia, cho nên mới biến thành tình hình như hiện tại. Ta nghĩ Kỳ lão gia và đại thiếu gia chắc chắn là hận Tạ thị, chỉ là không dám nói ra mà thôi.”

“Kỳ phu nhân này thật sự là một người nữ nhân độc ác tàn nhẫn.” Xuân Lệ nói xong định quay người lại, “Được rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

Khanh Tiểu Phù thu tay lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Nếu sau này ngươi gả vào Kỳ gia, chắc chắn sẽ phải đối phó với bà ta thôi.”

Xuân Lệ cười, “Vậy trước hết ta sẽ làm cho bà ta hiểu được rõ ràng, rồi mới gả vào Kỳ gia. Còn ngươi và Lạc thần y khi nào tổ chức hỉ sự?”

“Bọn ta còn lâu lắm, đại ca của Thanh Phong đến giờ vẫn chưa cưới thê tử, phải đợi đại ca thành thân mới đến lượt đệ đệ chứ. Giờ cũng muộn rồi, chúng ta thu dọn về thôi.”

Hai người trở về thành thì đúng lúc giờ tuất.

Trên đường phố có rất nhiều nam nữ, bên hồ có những chiếc đèn hoa đang đậu, tiếng cười nói rộn rã, rất náo nhiệt.

Khanh Tiểu Phù đưa Xuân Lệ về quán trọ rồi về nhà.

Hôm nay đối với Xuân Lệ mà nói, có ý nghĩa đặc biệt. Nàng bắt đầu cảm thấy, có lẽ mình ở lại thành Gia Định không chỉ vì Kỳ Hàm, có thể trong vô hình có một nguyên nhân khác.

Giống như Kỳ Hàm đã nói, chuyện duyên phận thật khó nói, vì mọi thứ đều có thể xảy ra. Nghĩ vậy, lòng nàng lại vui vẻ, nàng chạy nhanh lên lầu hai, muốn nhờ sư ca tìm hai cái gương, đến phòng Thiên Mạch không cần gõ cửa, nàng phấn khích mở cửa, nhưng không ngờ trong phòng còn có người khác.

Nụ cười của Xuân Lệ lập tức trở nên ngượng ngùng, nàng nhìn về phía người bên cạnh Thiên Mạch, bình thản nói: “Kỳ lão gia, ngài đến rồi.”

Kỳ Liên Sơn đứng dậy, mắt ngấn lệ tiến lên, “Nhi tức, ngươi đã về rồi! Mau theo ta về nhà, Hàm nhi hắn…” Kỳ Liên Sơn nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 71



“Lão nhị nhà ngài sao vậy?” Xuân Lệ bình tĩnh tránh được tay ông, nhìn về phía Thiên Mạch.

Thiên Mạch dựa vào tường, bĩu môi, vẻ mặt rất ghét.

Lão già này lúc đến còn tốt, vừa thấy sư muội vào cửa đã khóc như mẫu thân chết, thật quá đáng, coi mấy người ở Sùng Minh bọn họ như kẻ ngốc!

Xuân Lệ nhìn vẻ mặt của Thiên Mạch, trong lòng cũng hiểu ra tám phần. Kỳ lão gia này có thể diễn trò như đ.â.m d.a.o vào đùi, rơi nước mắt chỉ là chuyện nhỏ. Ở nhà cùng với Kỳ phu nhân chỉ sợ lại không biết âm thầm tính toán âm mưu hại người gì, đầy là cần phải dùng đến nàng, nếu không tại sao nửa tháng không hỏi han, lại nhất định phải đến vào tối nay? Khanh Tiểu Phù không phải đã nói sao, Lan Vĩnh Ninh có vài đứa nhi tử, ngày nào cũng nghĩ cách báo thù Kỳ gia, có lẽ liên quan đến chuyến đến thăm đột ngột lần này của Kỳ lão gia.

Nàng khinh bỉ cười hứ một tiếng, chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, uống liên tiếp ba chén, trong khi Kỳ Liên Sơn vẫn đang ở bên cạnh lau nước mắt.

Ông muốn giả vờ, nàng thì cứ nhìn. Khi nào ông mệt mỏi không diễn được nữa, nàng sẽ tiếp tục xem ông diễn tiếp.

Thiên Mạch biết sư muội cố tình muốn kéo dài thời gian với Kỳ lão gia, nhưng hắn ta không thể nghe thêm nữa. Giữa đêm khuya, một lão già chạy đến nhà mình khóc lóc như thế thì thật không ra gì, đêm khuya còn không cho người ta ngủ, hắn ta tiến lên kéo tay Kỳ Liên Sơn đang lau mũi, trong giọng nói đầy bất mãn, “Ta nói này Kỳ lão gia, ông nghỉ một chút đi, có chuyện thì nói, không có việc gì thì về. Đã muộn rồi, bọn ta còn phải nghỉ ngơi nữa.”

Kỳ Liên Sơn nghe ra ý định đuổi người của Thiên Mạch, liền hất tay hắn ta ra, “Ah…” lại khóc to hơn.

Thiên Mạch gãi gãi tai, bất lực nói: “Ông nói xong rồi hãy khóc cũng không muộn.”

Kỳ Liên Sơn run run vai, “Ta buồn, không nói được.” Nói xong lại bắt đầu nức nở.

“Kỳ lão gia,” Xuân Lệ gần như là cười mà nói, “Ngài vẫn nên nói thật đi, những trò của ngài ta đã sớm xem chán rồi.”

Câu này khiến Kỳ Liên Sơn ngẩn ra, ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn Xuân Lệ, “Nhi tức, sao ngươi có thể nghĩ như vậy? Ông công đối với ngươi là thật lòng. Kể từ đêm hôm đó ngươi và sư ca ngươi cứu ta và lão Hồ, ta đã thề từ nay sẽ đứng về phía ngươi. Việc này không nên chậm trễ, ngươi theo ta về nhà trước rồi nói chuyện được không?”

Kỳ Liên Sơn nói xong bước nhanh đến gần Xuân Lệ, vốn định đưa tay kéo nàng về nhà, nhưng bị ánh mắt đầy chế giễu của nàng nhìn vào, cả người bỗng dưng run lên, cảm thấy thật xấu hổ. Aiz, cái mũi của Kỳ Liên Sơn đau xót, đã lớn tuổi rồi mà lại bị một đứa trẻ châm chọc như vậy, thật là quá đáng.

Xuân Lệ nghịch ngợm chén trà trong tay, hai chân bắt chéo. Giọng nói tuy thoải mái nhưng mang chút cợt nhả, “Ngài không nói rõ với ta, ta sẽ không đi đâu cả. Dù sao ta cũng không liên quan gì đến Kỳ gia.”

“Ngươi đứa nhỏ này!” Kỳ Liên Sơn sốt ruột ngồi xuống đối diện nàng, giả vờ khuyên nhủ, “Nhi tức sao có thể nói như vậy, ngươi là nhi tức của Kỳ gia, không về nhà mà cứ ở trong quán trọ thì tính sao?”

Nguyên nhân nàng ở trong quán trọ cũng không phải do các người ban tặng sao! Xuân Lệ cảm thấy thật buồn cười, “Nhưng nhi tức các người công nhận không phải là nha đầu quê mùa này, các người chỉ công nhận quận chúa thân phận kia thôi.”

“Ai nói với ngươi vậy?” Kỳ Liên Sơn vội vàng nói lỡ lời, nói xong cũng cảm thấy không ổn, tạm dừng một chút rồi thở dài, “Nhi tức, ngươi đừng tức giận, quận chúa đó là do hoàng thượng chỉ định cho Hàm nhi. Ngươi cũng biết, quân vô hí ngôn nhất ngôn cửu đỉnh, bọn ta làm thần dân chỉ có thể tuân theo và cảm tạ. Còn ngươi, từ nhỏ ngươi đã có hôn ước với Hàm nhi, hai ngơi đều là nhi tức của Kỳ gia. Bọn ta đều công nhận. Nhi tức ngàn vạn lần đừng coi nhẹ mình, theo ta thấy, ngươi còn hơn cả quận chúa đó. Ông công là người đầu tiên công nhận ngươi.”

Xuân Lệ cười mà hàm xúc không rõ, “Vậy tại sao trước đó không công nhận? Tại sao lại công nhận vào tối nay? Có phải nghe được điều gì đáng sợ khiến hai người cảm thấy không ngủ được không?”

Sau khi nghe câu này, sắc mặt Kỳ Liên Sơn trắng bệch, ông không dám tin mà từ trên xuống dưới đánh giá Xuân Lệ một lượt, đập bàn đứng dậy, “Rốt cuộc ngươi là người hay là yêu quái? Sao cái gì cũng biết thế!”

Xuân Lệ mỉm cười nói: “Vì vậy ngài không cần phải giả vờ trước mặt ta, như vậy ta nhìn thấy cũng mệt.”

“Được!” Kỳ Liên Sơn thở phào một hơi, lại ngồi xuống, trên mặt đã có chút màu sắc, trước mặt người thật không nói dối, huống chi nói cũng chỉ là vô ích, trong lòng người ta sáng như gương. Dù ông mặt dày, trong chốc lát lại trở thành người không có chuyện gì, liền ưỡn gương mặt già nua nói với Xuân Lệ: “Nhi tức, ta nói thật đây! Ta đến để mời ngươi bảo vệ chúng ta! Mặc dù cách làm này có chút không phải con người, nhưng bọn ta thật sự nghĩ như vậy! Xin ngươi xem phần tình sớm muộn gì chúng ta đều là người một nhà, xem phần tình ở chỗ Hàm nhi, đừng thấy c.h.ế.t mà không cứu!”

“Nếu ngài sớm nói như vậy, chúng ta đã không mệt mỏi rồi.” Xuân Lệ nói rồi lại rót một chén trà.

Kỳ Liên Sơn nhìn nàng chậm rãi cầm chén trà, lại tiến thêm một bước, “Vậy ngươi hãy vì ta thành thật mà theo ta về nhà đi.”

“Tại sao Kỳ phu nhân không đến?”

“Bà ấy không có mặt mũi tới gặp ngươi.”

“Thế à,” Xuân Lệ cố tình kéo dài âm điệu, sau đó, không một dấu hiệu nào, đổ hết trà trong tay xuống đất.

Kỳ Liên Sơn theo phản xạ nâng chân lên, “Nhi tức ngươi làm gì vậy?”

Xuân Lệ nói: “Đạo lý nước đổ đi không thể hốt lại ngài cũng hiểu, ngày đó ta giống như nước trà này, bị Kỳ phu nhân không do dự đổ ra ngoài. Ngài nói nếu bà ấy sớm nghĩ đến ngày hôm nay, liệu có chọn làm như vậy không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 72



Dáng vẻ thản nhiên thư thái của nàng khiến Kỳ Liên Sơn gấp muốn chết! Trong lòng ông đã mắng Tạ thị cả ngàn lần, đồ phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn, sao phải sớm bộc lộ bộ mặt tiểu nhân như vậy, còn tưởng rằng tiểu nha đầu này hiền lành dễ bị bắt nạt, không ngờ lại là người sáng suốt không dễ tha thứ!

Kỳ Liên Sơn nghĩ lại, cũng không thể trách Xuân Lệ, đều do Kỳ gia tự chuốc lấy! Câu nói “nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm” quả thật rất đúng! Bọn họ đã dám làm như vậy, thì không thể trách người khác chỉ trích! May mà hôm nay ông đến, chịu chút ấm ức cũng không sao, nếu phu nhân đến, không biết sẽ gây ra chuyện gì! Nhưng dù ông có đến, nhi tức đã buồn lòng, làm sao để lừa nàng về được? Ông càng nghĩ càng không biết phải làm sao, đúng là gấp đến độ hốc mắt đã đỏ hoe. Lần này không phải giả vờ, ông thật sự khóc rồi.

Thiên Mạch đã sớm mất kiên nhẫn với những trò ầm ĩ lặp đi lặp lại này, đi tới vỗ vai ông, nói một cách thô lỗ: “Đại lão gia khóc lóc làm gì, thật mất mặt.”

Kỳ Liên Sơn ngẩng đầu trừng hắn ta một cái, “Ta chính vì mất mặt nên mới khóc. Ta hối hận! Ta ăn năn! Ta gần như hối hận đến xanh cả ruột! Nhi tức à, ngươi làm ơn đi, hãy cùng sư ca ngươi theo ta về nhà đi. Đúng, bọn ta đã phạm sai lầm, ngươi cho bọn ta một cơ hội sửa sai có được không? Ngươi cũng không muốn Hàm nhi sau này không còn phụ mẫu chứ?”

Câu nói cuối cùng này thực sự chạm đúng vấn đề của Xuân Lệ, nàng vốn không phải là người sắt đá cố tình làm khó ông, chỉ muốn cho ông biết, nàng cũng không phải là một trái hồng mềm để người tùy tiện bóp nát. Bọn họ có thể không đối xử chân thành với nàng như người nhà, vì dù sao loại chuyện này không thể cưỡng cầu. Nhưng bọn họ không thể một lần lại một lần lợi dụng nàng như một kẻ ngốc.

Thỉnh cầu của Kỳ Liên Sơn hôm nay, nếu nàng không đồng ý cũng không có gì đáng trách. Đồng ý thì cũng là người lớn không nhớ chuyện nhỏ, là ân huệ. Hoàn toàn xuất phát từ việc nhìn mặt mũi của Kỳ Hàm, may mà Khanh Tiểu Phù đã nói trước với nàng, trong lòng của Kỳ Hàm có nàng, nếu không, đồng ý hay không cũng khó nói. Nhưng tính cách của người Kỳ gia, nàng đã nếm được mùi vị, không thể quá tốt với bọn họ, nếu quá tốt dễ bị bọn họ coi thường, cần phải nghiêm khắc, để bọn họ kính nể, thì sẽ không dám dễ dàng bắt nạt.

Nàng quay người lại, nhìn Kỳ Liên Sơn, vẫn cười như trước, “Theo ta được biết, thời này, thuê một bảo tiêu bảo vệ thật sự rất đắt.”

“À, đúng vậy.” Kỳ Liên Sơn trong lúc quan trọng cũng tỉnh táo hơn, ông nghe ra ý tứ, run rẩy hỏi: “Nhi tức, sao đột nhiên ngươi nói điều này? Chúng ta đều là người nhà mà, nói đến tiền thì dễ tổn thương tình cảm.”

Thiên Mạch ở bên cạnh châm chọc ông, dùng lời lẽ nói là người nhà, nhưng sư muội của ta là người có lòng tốt, nhưng không có nghĩa là ngốc nghếch. Ngày thường hổ không phát uy, thì thật sự nghĩ bọn ta là mèo bệnh sao! Giúp ông là vì để mắt đến ông, nhưng cũng không phải là vô điều kiện, bọn ta đâu phải rảnh rỗi không có việc gì làm! Hắn ta lại quay sang nhìn sư muội, thấy mặt nàng bình tĩnh không gợn sóng, môi chỉ nở một nụ cười nhẹ, tuy cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực, làm cho người ta lo lắng sợ rằng mình lỡ lời nói sai điều gì. Đây mới là sư muội của ta, thêm thể diện!!

Xuân Lệ đặt chén trà vào khay trà, nhìn về phía Kỳ Liên Sơn nói: “Ta và lão nhị nhà ông thành thân rồi thì mới là người nhà. Bây giờ, vẫn là người ngoài. Nếu Kỳ phủ cần bọn ta, thì bọn ta sẽ đi thôi.”

Kỳ Liên Sơn nhất thời vui sướng vô cùng.

“Nhưng trước đó ta cũng nói rõ,” Xuân Lệ kịp thời bổ sung, ánh mắt tràn đầy ý cười, “Lần này là ngài mời ta làm bảo tiêu, theo quy củ ban đầu, một ngày một trăm lượng bạc, ngài phải trả tiền trước, rồi bọn ta mới đi. Ngài suy nghĩ một chút, nếu không đồng ý thì xin mời về.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 73



Thời điểm Kỳ Liên Sơn ra ngoài mà không mang theo tiền, chủ yếu là vì ông không ngờ Xuân Lệ lại bàn điều kiện với ông như thế.

Người trên núi Sùng Minh không thiếu tiền, bọn họ không phải vì kiếm tiền mà mở miệng, Kỳ Liên Sơn biết, lý do Xuân Lệ làm như vậy chỉ là để cho ông hiểu rõ hơn về thân phận và địa vị của mình, trong lòng nàng, ông còn xa lạ hơn cả người lạ. Nàng có thể vì một cô nương chưa từng gặp mà lấy lại hà bao, nhưng lại không thể vì sự an nguy của Kỳ gia mà bỏ đi những hiềm khích trước đây. Giống như ông đã nói, nhắc đến tiền sẽ tổn thương tình cảm, nàng cố tình nói về tiền, điều này chứng tỏ không có chút tình cảm nào đáng nói.

Nói cho cùng, đều là do bọn họ tự chuốc lấy. Tự cho mình là thông minh, coi người khác như kẻ không biết gì, cuối cùng lại bị người ta dạy cho một bài học. Nếu sau này thật sự có thể nước sông không phạm nước giếng thì tốt, nhưng bọn họ vẫn cần đến người ta, giống như lần này, cần đến bọn họ thì vẫn phải hạ thấp mình.

Aiz!

Tất cả những điều này, vốn dĩ có thể không như vậy. Đều do ông có người thê tử không ra gì! Sau khi Kỳ Liên Sơn dẫn Xuân Lệ và Thiên Mạch trở về Kỳ phủ, trong lòng vẫn đang oán trách Tạ thị.

Vì thời gian không còn sớm, trong phủ cũng đã tắt một nửa đèn. Những hạ nhân cũng gần như đã nghỉ ngơi. Xuân Lệ bước vào cổng lớn, như dự đoán, thấy Tạ thị đang đợi ở cửa.

Dưới ánh nến lay động, gương mặt của bà không nhìn rõ, chỉ phân biệt được là đang cười, mà nụ cười thì dối trá cực kỳ.

Chắc bà vẫn nghĩ rằng lão gia nhà mình đã xuất quân thắng lợi, thấy nàng ngốc nghếch theo về chắc trong lòng đang cười nhạo. Xuân Lệ đứng trước mặt bà, mỉm cười nhẹ, “Phu nhân, lâu rồi không gặp.”

Tạ thị không còn nhiệt tình như thường lệ, bà cảm thấy lần này tiểu cô nương có thể theo về hoàn toàn chứng tỏ không thể rời xa lão nhị nhà mình, vì vậy sau này không cần phải mất công dỗ dành nữa, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Nhi tức dạo này thế nào?”

Thiên Mạch chen vào: “Tốt, rất tốt. Đã tăng cân mấy cân rồi đấy.”

Tạ thị liếc nhìn Thiên Mạch, môi cong lên một chút: “Vậy thì tốt. Hàm nhi đã gửi tin về, nói là ngày mai sẽ về.”

“Ồ.” Xuân Lệ đáp cho có lệ, rõ ràng không có ý định tiếp tục trò chuyện.

Tạ thị không biết lão gia nhà mình đã c.h.ế.t trận và đã hoàn toàn giao phó mọi chuyện, vẫn tưởng rằng Xuân Lệ lại một lần nữa bị dắt mũi, cười khinh bỉ, rồi ung dung thản nhiên đi tới, “Tính ra, đôi tiểu phu thê hai đứa đã xa nhau nửa tháng rồi. Chắc hẳn rất nhớ nhau. Cho nên ta và lão gia đã bàn bạc, gọi ngươi về để ngươi có thể gặp phu quân ngay khi hắn trở về.”

Bà còn định nói gì nữa thì bị Kỳ Liên Sơn đi qua hung hăng nhìn bằng con mắt sắc lẹm. Còn không đủ xấu hổ sao! Ông còn hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào! “Đã muộn rồi, phu nhân. Chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi, mấy người nhi tức cũng cần nghỉ ngơi.”

Xuân Lệ lại thích thú xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, “Nhìn bộ dạng này, Kỳ phu nhân là còn có gì muốn nói nữa, nói xong rồi hãy nghỉ cũng được.”

Trên mặt Kỳ Liên Sơn xanh xanh đỏ đỏ, hoảng hốt nắm tay phu nhân kéo về phòng ngủ, “Ngày mai nói sau, một lát nữa sẽ để Thúy Tảo đến đón ngươi và Thiên Mạch, nghỉ sớm đi.”

Tạ thị vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, miễn cưỡng bị phu quân kéo đi, Xuân Lệ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, thậm chí không thèm cười nhạo.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 74



Xuân Lệ nhìn về phía Thiên Mạch, “Chúng ta không đợi Tiểu Thúy Tảo nữa, tự mình đi thôi. Tối nay huynh cứ ở lại phòng của Kỳ lão nhị ngủ đi.”

Thiên Mạch lại gần, dùng vai đẩy nàng một cái, “Có chút ý của nữ chủ nhân rồi nhé! Đây mới là sư muội tốt của ta! Lần này chúng ta đến là để cho bọn họ hiểu rõ ai là người không thể thiếu trong nhà này! Ha ha! Thật k*ch th*ch!”

Xuân Lệ lườm hắn ta một cái, không nhịn được mà châm chọc, “Huynh nghĩ nhiều rồi, cũng không thể để huynh ở bên cạnh phòng muội được, trong Kỳ phủ, phòng của nam tử thì muội chỉ biết phòng nhị thiếu gia, nên mới dẫn huynh đi, huynh ở một mình không sợ à?”

“Vớ vẩn!” Thiên Mạch ưỡn ngực, giả vờ như một đại hán hùng mạnh, “Sư ca của muội hành tẩu giang hồ nhiều năm như thế, hoàn toàn không biết sợ là gì!”

Xuân Lệ nhún vai, “Vậy thì tốt, trong viện của Kỳ lão nhị có một cây ngô đồng lớn, mỗi khi đêm đến gió thổi lá cây lại xào xạc, rất đáng sợ! Huynh không sợ thì muội yên tâm rồi. Này, sao huynh không đi nữa? Không phải chân mềm rồi chứ?”

“Sư muội, muội bị học hư rồi.”

“Ha ha ha—”

Sau khi sắp xếp xong cho Thiên Mạch, Xuân Lệ rời khỏi Ngô Đồng uyển. Nàng đi về chỗ ở của mình, vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Thúy Tảo, không biết tiểu nha đầu có phải đã ngủ rồi hay không. Xuân Lệ không ngờ khi đi qua cổng viện của đại thiếu gia, lại tình cờ gặp được đại thiếu phu nhân.

Nàng ta là một người nữ tử dịu dàng thanh tú, trong ấn tượng của Xuân Lệ, nàng ta và đại thiếu gia kia, đều là những người đáng thương không thể ngẩng đầu dưới sự áp bức của Kỳ phu nhân. Ánh trăng sáng tỏ, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, đứng trong gió, càng thêm thanh khiết.

“Đại thiếu phu nhân.” Xuân Lệ bước tới nhẹ nhàng gọi.

Lai thị nhìn thấy Xuân Lệ không có vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại cười dịu dàng nói: “Đệ muội về rồi.”

Nàng ta gọi nàng là đệ muội, Xuân Lệ cũng không nói thêm gì, chỉ nói: “Muộn thế này, sao đại thiếu phu nhân còn chưa nghỉ ngơi?”

Lai thị nhìn về phía cổng, “Đang đợi đại ca ngươi. Sau khi ăn xong chàng ấy đã ra ngoài, lúc này hẳn là sắp về rồi.”

Xuân Lệ thấy nàng ta mặc ít, liền nói: “Đêm lạnh, phải chú ý sức khỏe, mặc thêm áo khoác vào thì tốt hơn.”

Nàng ta cảm kích cười một cái, “Có phải phu nhân đã đến mời ngươi về không?”

Có lẽ nàng ta biết nội tình, Xuân Lệ cũng cười, “Không phải, là Kỳ lão gia.”

“Ha ha, cuối cùng bà ta cũng không thể hạ thấp mặt mũi.” Lai thị cười khinh bỉ, nhưng khi nhìn Xuân Lệ thì ánh mắt lại dịu dàng, nàng ta nhỏ giọng nói: “Nhị đệ trước khi đi đã nói, nếu không mời ngươi về, hắn sẽ không về nhà. Giờ thì thấy hắn ngày mai sẽ về, hai vị lão nhân gia kia mới bắt đầu lo lắng. À, sau này đừng gọi ta là đại thiếu phu nhân nữa, gọi là tẩu tử đi.”

Xuân Lệ ngại ngùng lắc đầu, “Ta vẫn chưa vào cửa.”

“Sớm muộn gì cũng là người một nhà.” Lai thị tiến lại vỗ vỗ vào tay Xuân Lệ, nói với giọng êm ái: “Lời của phu nhân lão gia không tính, nhị đệ có chủ ý riêng, hắn đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Hai lão phu thê kia không có cách nào đối phó với hắn, không giống như đại ca ngươi, tính tình quá hiền lành, bị người ta bắt nạt nhiều năm, toàn là những kẻ thích bắt nạt người yếu.”

Xuân Lệ biết Kỳ phu nhân không phải là mẫu thân ruột của đại thiếu gia, những năm qua bà đối xử với bọn họ không tốt, tự nhiên cũng hiểu được sự tức giận chịu đựng của đại thiếu phu nhân lúc này.

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, giờ phút này nói gì cũng không hợp lý, vốn dĩ không nghĩ sẽ có cơ hội trò chuyện với đại thiếu phu nhân, cũng coi như tình cờ, gặp nhau lại nói nhiều như vậy, chỉ là nói nhiều cũng không thể mất đi sự chừng mực, nàng chỉ chọn một câu không liên quan đến lợi hại: “Đại thiếu phu nhân đừng tức giận, chú ý sức khỏe nhé.”

Lai thị cười mà bất đắc dĩ, “Không sao, những năm qua đã quen rồi, ngược đãi thì phải chịu đựng, nếu không thì sao? Ngày nào cũng gặp nhau, chẳng lẽ còn phải dọn ra ở riêng sao? Nếu thật sự như vậy, có lẽ bọn ta vừa ra ngoài đã bị người ta chửi là bất hiếu rồi. Ôi, ngươi xem, chỉ lo nói chuyện với ngươi mà quên gọi ngươi về nghỉ ngơi rồi,” Lai thị nói rồi đẩy nàng, “Về phòng nghỉ sớm đi, ngày mai nói tiếp.”

Xuân Lệ đi rồi, Lai thị vẫn đứng ở cửa nhìn ra. May mắn không lâu sau, Kỳ Lâm thật sự đã trở về.

Lai thị vui vẻ chạy tới, hỏi nhỏ: “Hôm nay có vất vả không, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Kỳ Lâm ấm áp trong lòng, nắm tay thê tử cùng đi về phía viện của mình.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 75



Dã kính vân câu hắc, Giang thuyền hoả độc minh.*

* Đường quê đầy mây âm u, Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng (Theo bản dịch bài Xuân dạ hỉ vũ trên thivien.net)

Lẽ ra loại thời tiết xấu như vậy không thích hợp để lên đường, tuy rằng chưa chắc sẽ có mưa, nhưng quãng đường dài, nếu giữa chừng mà mưa thì cũng khá nguy hiểm.

Thế nhưng Kỳ Hàm lúc này lại nóng lòng muốn trở về, hắn nhất quyết phải đi ngay trong đêm. Nhiệm vụ mà Hoàng đế giao đã hoàn thành, Lan Vĩnh Ninh ngày mai sẽ bị xử quyết, số tiền thu được từ việc tịch thu tài sản sẽ được phát cho người nghèo. Gia sản phong phú của ông ta vốn cũng là do bóc lột mồ hôi nước mắt của dân chúng mà có, làm như vậy cũng coi như vật trả nguyên chủ.

Kỳ Hàm từ khi gặp mặt Hoàng thượng báo kết quả, cộng thêm việc phải xử lý một số công việc, liền không ở lại kinh thành thêm một khắc nào nữa.

Trên mặt sông tối tăm, Tiêu Dũng chèo thuyền nhìn về phía tướng quân đứng ở mũi thuyền, hắn mặc không nhiều, lại đứng giữa gió, thỉnh thoảng hắt hơi, chắc chắn là bị cảm lạnh. Nếu theo hắn ta, dĩ nhiên là ở lại kinh thành một đêm rồi mới về, nhưng người ta đã nói rồi, không được, ở nhà còn có người chờ.

Hắn ta chưa từng có người yêu, loại cảm giác nhớ nhung nóng ruột nóng gan như vậy không hiểu, nhưng nhìn tướng quân, hắn ta cũng phần nào cảm nhận được một chút hạnh phúc. Một chàng trai tuổi đôi mươi, lần đầu tiên nảy ra ý định lập gia đình, có lẽ có một người trong lòng cũng là một trải nghiệm tuyệt vời.

“Tường quân, ngài qua đây ngồi một chút đi, đến Gia Định cũng gần sáng rồi, còn hơn một canh giờ nữa.” Tiêu Dũng không nhịn được nhắc nhở.

Âm thanh chèo thuyền hòa quyện với tiếng nước, trong đêm tối u ám này càng trở nên rõ ràng.

Kỳ Hàm quay đầu cười với hắn ta, không di chuyển, “Ngươi chèo thuyền cho ta, ta chắn gió cho ngươi, như vậy mới công bằng. Hơn nữa ta cũng không ngồi yên được, không cần khuyên nữa.”

“Ài!” Tiêu Dũng mặc dù không nỡ nhìn hắn như vậy, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục trò chuyện, sợ tướng quân mệt mỏi không cẩn thận ngã xuống sông. Hắn ta là một thuộc hạ chu đáo và tốt bụng, vừa chèo thuyền vừa cười nói: “Tướng quân, giờ chắc ngài đang nghĩ đến Xuân Lệ cô nương phải không?”

Kỳ Hàm cũng không né tránh, trầm giọng nói: “Đã mười bảy ngày rồi. May mà có sư ca bên cạnh, nếu không thật sự không yên tâm. Lúc đầu ta tưởng có thể đi mà không có gì vướng bận, không ngờ không biết từ lúc nào, nàng ấy đã trở thành người quan trọng trong lòng ta.”

Tiêu Dũng lén cười, theo tướng quân nhiều năm, hắn ta đã quen với hình ảnh dũng mãnh của hắn, không ngờ lại có một ngày như vậy, thật đúng với câu “hiệp cốt nhu tình.”

Phải chăng tình yêu thật sự có thể khiến một người thay đổi nhiều như vậy?

Trong lòng hắn ta cũng đã bắt đầu rục rịch. Hắn ta cảm thấy tay mình càng có sức lực hơn, liền cười nói: “Giờ ngài đã hoàn thành mọi việc, cuối cùng có thể trở về nói rõ với Xuân Lệ cô nương rồi. Chắc hẳn chuyện tốt của tướng quân cũng sắp đến rồi!”

Kỳ Hàm khẽ nâng khóe miệng, trước mắt như hiện ra gương mặt xinh đẹp của nàng, nàng nháy mắt tinh nghịch với hắn rồi lập tức biến mất. Hắn không khỏi cảm thấy chút tiếc nuối, thở dài, “Gần đây, để nàng ấy phải chịu nhiều uất ức. Ta thật sự cảm thấy có lỗi với nàng ấy, may mà quận chúa không tìm nàng ấy gây rối.”

Tiêu Dũng suy nghĩ một lúc, nói: “Theo thuộc hạ thấy, Lăng An quận chúa chắc đã biết khó mà lùi, như vậy cũng tốt, những gì ngài đã làm trước đây cuối cùng cũng không uổng công. Chỉ là, đã hy sinh danh dự của ngài.”

“Danh dự không quan trọng, giữ vững bản tâm mới là điều quan trọng nhất.”

“Tướng quân, thuộc hạ vẫn luôn tò mò, trước đây chẳng phải ngài luôn nhắc đến nha đầu lươn nhỏ đó sao, chắc hẳn nàng ấy chính là Xuân Lệ cô nương rồi?” Trong tiếng nước nhẹ nhàng, Tiêu Dũng tò mò hỏi.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 76



“Ha ha.” Kỳ Hàm cười ấm áp, thấy bốn bề vắng lặng, Tiêu Dũng cũng không phải người ngoài, liền kể lại, “Năm mười tuổi, ta bị người ta bắt cóc đưa đi. Thực ra cũng không hẳn là bị bắt cóc, người nọ chỉ đưa ta đi nơi khác ở vài ngày rồi trả lại. Người nọ rất thú vị, nói sẽ tìm cho ta một tiểu thê tử, rồi dẫn ta đi gặp nha đầu đó ở ao sen mười dặm.

Tiểu nha đầu kia lanh lợi, tự chèo thuyền nhỏ dạo chơi giữa những đám lá sen, nàng ấy mặc một bộ đồ xanh biếc, dưới ánh hoa sen trắng hồng, trông thật trong trẻo! Thỉnh thoảng nàng ấy còn hát to, thỉnh thoảng nhảy xuống nước lặn, thỉnh thoảng còn bắt được một con cá lớn, lúc đó ta bỗng nảy ra một ý, từ đó gọi nàng ấy là lươn nhỏ.

Sau đó người nọ bảo ta là đã xem bói cho chúng ta, nói rằng định mệnh hai bọn ta kiếp này có duyên, đến năm mười tám tuổi thì sẽ cho ta cưới nàng ấy làm thê tử. Có thể nói ra ngươi không tin, nhưng từ lần gặp đó, nàng ấy đã khắc sâu vào lòng ta. Ta cũng luôn suy nghĩ về lý do, nàng ấy xinh đẹp là một chuyện, còn một lý do có lẽ là màu sắc kỳ diệu của tuổi trẻ, vì ta luôn cảm thấy trải nghiệm đó như một giấc mơ kỳ lạ và tuyệt vời. Đến hơn nửa tháng trước, khi gặp lại nàng ấy ở trong phủ, một thân trang phục màu xanh đó, cùng với tín vật trên người nàng ấy, cuối cùng khiến ta không còn nghi ngờ, hóa ra những năm qua ta không chờ đợi vô ích, mọi thứ đều có sự dẫn dắt, mọi thứ đều xứng đáng.”

Hắn như đã lâu không nói nhiều như vậy, đêm nay dưới bầu trời tối tăm, tâm sự trong lòng đều đổ ra, vừa nói với Tiêu Dũng cũng vừa nói với chính mình, hồi ức này như mật ngọt, mỗi lần nhắc lại đều cảm thấy ngọt ngào từ trong ra ngoài.

Tiêu Dũng nghe đến mức quá nhập tâm, quên cả việc chèo thuyền. Hắn ta khép miệng đang mở to vì ngạc nhiên lại, phản ứng một lúc mới nói: “Người đã bắt ngài chính là lão thần tiên sao? Thần cơ diệu toán như thế! Cảm giác như đang nghe chuyện thần thoại vậy.”

“Ngươi cứ coi như chuyện thần thoại mà nghe đi, về nhà cũng nhanh chóng tìm một cô nương đi, ngươi cũng đến tuổi cần suy nghĩ chuyện trăm năm rồi. Nếu ngươi cảm thấy ngại, thì để mẫu thân của ta tìm cho ngươi, bà ấy không có tài năng gì khác, nhưng mắt nhìn thì khá độc đáo.” Kỳ Hàm nói đến đây, không khỏi lo lắng, không biết mẫu thân hắn có mời Xuân Lệ về nhà hay không, hoặc nếu đã mời về thì có tiếp tục gây khó dễ cho nàng không, hắn thật sự muốn ngay lập tức đặt chân lên đất Gia Định, chạy về nhà.

Tiêu Dũng nghe xong mặt đỏ bừng, hắn ta để một tay ra sau sờ sờ gáy, cười hì hì, “Vậy thì cảm tạ tướng quân đã lo lắng. Thực ra là thuộc hạ vốn không nghĩ đến, nhưng những ngày qua từ trên người của ngài mà nhìn ra được một chút niềm vui trong đó, nên thuộc hạ cũng bắt đầu hâm mộ. À, ngài mua cái trâm cho Xuân Lệ cô nương thật đẹp, sau này nếu thuộc hạ có người trong lòng, thuộc hạ cũng sẽ mua quà cho nàng ấy. He he.”

“Đẹp sao?” Hắn cười cười nâng tay sờ vào chiếc hộp gỗ nhỏ được gói cẩn thận trong lòng, “Ta thấy nàng ấy từ trước đến giờ không đeo trang sức, không biết nàng ấy có thích không. Quả thật là nước trong ra hoa sen, tự nhiên không cần trang sức, ta ngược lại cảm thấy mọi thứ đều không xứng với nàng ấy.”

Tiêu Dũng bĩu môi, “Đó chính là tình nhân trong mắt thành Tây Thi.”

Kỳ Hàm cũng tự cười mình, “Khi nào ngươi gặp được người định mệnh của mình, ngươi sẽ hiểu.”

Hai người vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Càng gần đến Gia Định, trời càng sáng. Khi ánh sáng buổi sáng bắt đầu ló dạng, thuyền cũng cập bến.

Kỳ Hàm vì sốt ruột, là người đầu tiên bước xuống thuyền, Tiêu Dũng thì tinh mắt, hắn ta nhìn về phương hướng của Kỳ phủ, mày càng nhíu chặt. “Tướng quân, ngài xem! Phía đó có ánh sáng đỏ phải là—lửa hay không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 77



“Không xong rồi! Kỳ gia bị hỏa hoạn rồi!”

Một số hàng xóm dậy sớm hối hả kêu gọi. Nhiều người còn tự giác mang theo chậu nước thùng nước, muốn đến giúp đỡ Kỳ gia.

Nếu như cách đây một tháng, dù Kỳ gia có cháy thành tro cũng không ai quan tâm, mọi người có lẽ còn đứng từ xa cười nhạo nói đó là báo ứng. Nhưng giờ thì khác, nhị công tử Kỳ gia đã trở thành ân nhân cứu dân của bà con, cho dù nhìn ở góc độ ân công thiếu tướng quân, bọn họ cũng không thể ngồi yên.

May mắn là hạ nhân trong Kỳ phủ thường ngày đã được huấn luyện tốt, đã sớm nắm vững cách ứng phó với tình huống khẩn cấp, làm việc khoảng nửa canh giờ đã tạm thời kiểm soát được đám cháy, tất nhiên phần nhiều cũng là nhờ vào sự nhiệt tình của hàng xóm.

Ngọn lửa bắt đầu từ viện của đại thiếu gia. Vì thời gian còn sớm, hạ nhân gần như đều ở trong phòng ngủ, đến khi đại thiếu phu nhân bị sặc khói tỉnh dậy thì ngọn lửa đã lan sang mái nhà bên cạnh!

Ngô Đồng uyển của nhị thiếu gia gần với đại thiếu gia nhất, Thiên Mạch vừa nghe thấy động tĩnh, hắn ta lập tức mặc quần áo chạy ra ngoài, vừa gọi người ra vừa lao vào cứu người, chỉ mất một hồi lâu mới cứu được đại thiếu phu nhân, còn đại thiếu gia thì hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

Nghe tin tức chạy đến, Kỳ Liên Sơn nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ đến mức chân run rẩy, ra lệnh cho hạ nhân vào tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đại thiếu gia, Hồ quản gia đỡ lão gia, giọng run rẩy an ủi, “Không tìm thấy là tin tốt, có thể đại thiếu gia đi nơi khác rồi. May mà đại thiếu phu nhân bình an vô sự. Lão gia, ngài phải kiên cường lên.”

Kỳ Liên Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y lạnh ngắt của lão Hồ, cắn môi nhưng cuối cùng không nói ra lời nào. Hôm qua là ngày giỗ của mẫu thân Đại Lâm Tử, không biết đứa trẻ này có phải vì không chịu nổi mà làm liều không—nhìn thấy Tạ thị mặt mày khó chịu đi tới, ông không khỏi hối hận nhắm mắt lại.

Đúng là nghiệp chướng mà! Nếu như Đại Lâm Tử lần này có chuyện gì, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta!

Lai thị thấy phu nhân đến, cố nén nỗi lo lắng cho phu quân, nhanh chóng bước tới nói nhỏ, “Bà bà, ngài đừng tức giận, đều do con và Lâm ca bất cẩn, làm cho ngài và ông công chịu kinh hãi.”

Tạ thị tùy ý liếc nhìn qua nàng ta, dùng khăn che mũi nói: “Không bị thương là tốt. Các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chơi trò chơi cũng không đến mức để nhà cháy cả chứ. Linh Lung, dẫn đại thiếu phu nhân về phòng ngồi nghỉ cho bình tĩnh lại đi.”

“Vâng.” Linh Lung đáp, rồi đi qua đỡ Lai thị, nhưng Lai thị lắc đầu, “Ta không đi đâu cả, ta đang lo cho Lâm ca.”

Tạ thị khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, “Bây giờ ngươi bẩn thỉu như vậy để người ngoài nhìn thấy không thấy xấu hổ sao? Còn về phu quân của ngươi, chỉ cần không bị c.h.ế.t cháy là được, chắc chắn là đi nơi khác. Lo lắng vô ích làm gì.”

Kỳ Liên Sơn không thể nhịn thêm, bước tới chắn trước mặt Lai thị, tức giận nói với Tạ thị: “Nếu phu quân bà không tìm thấy trong đám cháy, bà không lo lắng sao! Nhi tức thế này là điều bình thường, bà còn không có chút nhân tính!”

“Lão gia, ông sao vậy?” Tạ thị rõ ràng không ngờ phu quân lại chỉ trích mình trước mặt mọi người như vậy, không thể tin và cũng cảm thấy uất ức. Bà lùi lại vài bước, nhướng mày, nước mắt rưng rưng.

Kỳ Liên Sơn không hề bị lay chuyển, lạnh lùng nhìn bà nói: “Ta làm sao? Ta cũng lo cho nhi tử của ta! Tâm trạng của nhi tức, ta hiểu rõ nhất! Không thấy Đại Lâm Tử đâu, có lẽ chỉ có bà mới không quan tâm thôi?”

Thân hình Tạ thị chao đảo, không cam lòng yếu thế nhìn Kỳ Liên Sơn, lớn tiếng nói: “Chỉ đứng đây lo lắng thì có ích gì! Các ngươi hãy cử người đi tìm đi! Ông nói ta không lo lắng Đại Lâm Tử? Ta đã gọi người đi tìm khắp nơi trong phủ rồi! Lão gia, ông hãy tự xem lương tâm của mình xem, lời vừa rồi không khỏi quá vô tình mà!”

Tạ thị khó chịu trong lòng, lời nói chưa xong nước mắt đã trào ra.

Đúng lúc này, có một hạ nhân hoảng hốt bẩm báo, “Thưa phu nhân, ngoài Lưu Ly viện, các nơi khác đều đã tìm qua rồi, không thấy bóng dáng đại thiếu gia!”

Tạ thị vung tay, “Vậy thì đi đến Lưu Ly viện!”

“…… Vâng!” Hạ nhân do dự nhìn Kỳ Liên Sơn, nhận được sự đồng ý của ông mới nhanh chóng chạy về phía Lưu Ly viện.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 78



Lưu Ly viện nằm ở phía tây bắc của Kỳ phủ, chỉ cách phòng Xuân Lệ một bức tường.

Thê tử đầu tiên của Kỳ Liên Sơn tên là Lưu Ly, từ khi vị thê tử này không may qua đời hơn mười năm trước, nơi này đã trở thành cấm địa trong Kỳ phủ.

Kỳ Lâm từ tối qua về phủ đã không ngủ được, uống rượu suốt nửa đêm, vừa uống vừa đốt giấy cho mẫu thân đã khuất, sau đó càng cảm thấy u uất, hắn ta dậy đi ra vườn phía tây bắc. Trong sân có một cái giếng khô, vì nơi này ít người qua lại, miệng giếng cũng không có ai che đậy cái gì, Kỳ Lâm đi không vững, nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trong.

Xuân Lệ đang ngủ mơ màng nghe thấy một tiếng động lớn, nàng luôn có tính cảnh giác cao, tưởng rằng Lan gia Vĩnh Ninh đến trả thù, lập tức dậy mặc quần áo ra ngoài xem, không ngờ ở hậu viện nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

Nàng chạy đến cầm đèn lồng xem, không phải là vị đại ca đáng thương của Kỳ Hàm đấy sao!

“Đại thiếu gia? Sao đại thiếu gia lại rơi vào đây?” Xuân Lệ nói xong liền định gọi người đến giúp.

Nhưng bị Kỳ Lâm ngăn lại. Hắn ta vốn đang say xỉn, giờ rơi xuống giếng đau chân, cảm giác đau đột ngột khiến hắn ta tỉnh táo hơn một chút, trong thời gian chờ người đến cứu, hắn ta cũng nghe thấy tiếng cứu hỏa ở viện trước, rất lo lắng muốn ra ngoài, nhưng không muốn bị người khác biết, thật xấu hổ. May mà người đến là Xuân Lệ, hắn ta miễn cưỡng dựa vào tường đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Xuân Lệ nói: “Làm phiền muội muội đi tìm một sợi dây thừng kéo ta lên, đừng để người khác biết. Có được không?”

Xuân Lệ dĩ nhiên thấu hiểu, tìm dây thừng không khó, khó là kéo Kỳ Lâm lên. Hắn ta dù sao cũng là một nam tử cao lớn, Xuân Lệ là một cô nương không đủ sức lực, mất một hồi lâu mới kéo được hắn ta lên.

Kỳ Lâm vì lo lắng cho thê tử, sau khi nói cảm tạ Xuân Lệ thì khập khiễng rời đi, Xuân Lệ lúc này chỉ biết ở bên miệng giếng thở hổn hển, hình như có ai đó chạy vào cửa, nhưng nàng không còn sức để quay lại nhìn.

Ngay lúc đó, nàng bị người đến ôm chặt!

Xuân Lệ ngạc nhiên, hơi thở quen thuộc và lâu lắm không gặp, không phải là—

“Ta về muộn!” Kỳ Hàm ôm chặt nàng, hoảng hốt gọi tên nàng, “Xuân Lệ! Nàng thế nào rồi? Có bị thương không?”

Hắn và Tiêu Dũng vừa về đến phủ, thấy mọi người, chỉ riêng không thấy nàng! Chỉ cần nghĩ đến Lan gia, hắn không nhịn được mà lo lắng, đến chỗ nàng ở thì quả nhiên không tìm thấy, trái tim của hắn vẫn luôn treo lơ lửng! Thấy cánh cửa lớn ở hậu viện mở, hắn chạy đến, không ngờ vừa nhìn thấy nàng nằm bất động bên miệng giếng! Cảnh tượng tiếp theo thật không dám tưởng tượng tiếp!

“Xuân Lệ! Xuân Lệ!” Kỳ Hàm gần như run rẩy tay lật người nàng lại, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch và mỉm cười của nàng. Trái tim treo lơ lửng lập tức buông xuống, hắn ngồi phịch xuống đất, thở phào một hơi dài.

Quan tâm ắt loạn, dù bình thường gặp chuyện có bình tĩnh đến đâu, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, nếu liên quan đến sự an nguy của người mình yêu, thì không thể nào thờ ơ được. Một phen hoảng hốt cũng là điều tốt, chỉ cần nàng an toàn, chỉ cần nàng khỏe mạnh là đủ. Kỳ Hàm thầm thở phào, nửa giận nửa hờn nhìn nàng.

Ánh mắt của Xuân Lệ không phải là vô ích, trong khoảnh khắc này đã nhìn thấu tất cả tình cảm chân thật của Kỳ lão nhị, nếu không phải Kỳ lão nhị tưởng nàng chết, có lẽ còn không biết khi nào mới lòi đuôi cáo ra, trong lòng nàng vui sướng, nhưng cố tình muốn trêu hắn một chút, nháy mắt với hắn, nàng tò mò hỏi: “Xuân Lệ… là ai?”

Kỳ Hàm vừa tức vừa buồn cười, hai tay kéo cánh tay nàng về phía trước, lại một lần nữa kéo nàng vào lòng mình, “Nàng ấy là nha đầu hầu hạ ta! Cả đời này phải quanh quẩn bên ta.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 79



Ôn hương nhuyễn ngọc, gần ngay trước mắt.

Hắn cảm thấy đôi tay bỗng nóng lên, nhìn thấy nàng với dáng vẻ ngoan ngoãn như thỏ con, tim hắn đập loạn nhịp.

Hắn không khỏi nắm chặt cánh tay nàng.

Xuân Lệ tuy đã biết hắn thích mình, nhưng không ngờ rằng khi hắn trở về lại thay đổi lớn như vậy, trước đây luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt nàng, giờ đây khi lộ diện bản chất lại trở nên phóng khoáng như vậy!

Chỉ là, chưa bao giờ nhìn hắn gần đến thế, chàng trai này thật sự sở hữu một bộ túi da thật đẹp, làn da không chê vào đâu được, từ xa hay gần, đều khiến người ta phải trầm trồ! Đặc biệt là lúc này, khuôn mặt trắng hồng, chậc chậc, giờ khắc này nàng cảm thấy mình như một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt giữa đám hoa.

Nàng hơi ngả người ra sau, cười khúc khích, “Theo ta biết, người hầu hạ của huynh luôn là một tiểu tử, chẳng lẽ là hắn là nữ cải trang nam?”

Kỳ Hàm không nhịn được cười, nha đầu này thật biết nói đùa, hắn gật đầu theo ý nàng, “Ừ, thỉnh thoảng là một đại cô nương, thỉnh thoảng là một tiểu tử. Nói chung, nàng ấy là của ta, cả đời này đều là của ta.”

Hắn nhìn nàng cười, giọng điệu chắc nịch khiến lòng người ấm áp.

Tia nắng ban mai chiếu xiên qua tường, nhẹ nhàng trải dài quanh hắn. Màu sắc vốn đã đủ làm say lòng người giờ lại thêm phần lấp lánh, hắn cứ mỉm cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng, khóe môi cong lên vừa đủ để lộ ra chút tự mãn và chiều chuộng, còn lại là giọng nói trong trẻo dễ chịu, vang vọng bên tai, ngân vang trong lòng.

Hương hoa, gió nhẹ, chàng công tử điển trai.

Tim đập, vui sướng, những điều ngọt ngào.

Đó chính là cách thể hiện tâm ý đẹp nhất! Nàng luôn cảm thấy đủ. Xuân Lệ hoảng hốt tránh ánh mắt hắn, giả vờ bình tĩnh nói: “Cả đời này đều là của huynh sao? Người ta đến tuổi rồi phải đi tìm hạnh phúc của mình.”

“Nàng ấy đã nói cả đời này không lấy ai ngoài ta.” Hắn lắc lắc nàng, khiến nàng phải nhìn hắn lần nữa.

Ánh mắt nóng bỏng nhảy múa, tình ý bốn mắt giao nhau.

Gò má Xuân Lệ đã đỏ bừng, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Theo ta biết, không cô nương nào thích gả cho đoạn tụ đâu nhỉ?”

“Nàng ấy thì khác.” Hắn vẫn cười tươi.

Xuân Lệ không phục, bĩu môi nói: “Vậy thì ta phải nói với nàng ấy, Kỳ lão nhị là kẻ bạc tình, hiện giờ đang ôm một đại cô nương khác.”

Kỳ Hàm cúi xuống gần nàng, “Nhưng cô nương đó cũng muốn hắn ôm mà.”

“Cút!” Thẹn quá thành giận—

Kỳ Hàm “chậc chậc” hai tiếng, vẫn không buông tay, “Tính tình nóng nảy quá, cẩn thận sau này không tìm được phu quân mà không gả đi được.”

“Chẹp!” Xuân Lệ cười xấu xa nói: “Cái này không cần huynh lo, lão nhị của Kỳ gia kia đã nói cả đời này không lấy ai ngoài ta.”

“Nhưng theo ta biết, lão nhị của Kỳ gia thích nam tử.”

“Kể từ khi huynh ấy bị nam tử đá, đã cải tà quy chính. Giờ đây đã là không phải ta không cưới rồi.”

Nha đầu xấu xa này luôn tìm cách châm chọc mình, Kỳ Hàm rất thích kiểu đùa giỡn này, nhìn khuôn mặt đỏ bừng dưới ánh mặt trời của nàng, thật sự muốn hôn nàng một cái, nhưng sợ có chút đường đột, có thể làm nàng không vui, nên nói: “Vậy thì ta sẽ đi nói với hắn, thực ra nàng cũng là người hai lòng ba dạ, giờ đang lôi kéo một chàng công tử anh tuấn.”

Kỳ Hàm nói xong, dưới tay càng kéo nàng lại gần hơn, gần đến mức cả hai có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau, khung cảnh yên bình của buổi sáng ngày hè, thật sự khiến lòng người * l**n t*nh m*…

Xuân Lệ giật mình, vùng vẫy vài cái muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn, “Ở viện trước không phải đang cháy sao? Có ai bị thương không?”

Nàng nhân cơ hội chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nàng không thể chống đỡ nổi nữa.

Kỳ Hàm lại nở nụ cười, hắn không chỉ không có ý định buông tay, mà còn nắm chặt hơn, nàng càng xấu hổ hắn càng vui vẻ, giọng điệu có chút không hài lòng, “Nàng chuyển chủ đề cũng vụng về quá. Đám cháy ở trước viện đã dập tắt, đại ca đại tẩu đều bình an, may nhờ nhị sư ca phát hiện kịp thời, giờ chắc phụ thân đang nắm tay huynh ấy cảm tạ rồi.”
 
Back
Top