Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 60



Món ngon chỉ trên trời mới có, nhân gian có được mấy lần thưởng thức.

Đây là câu đối ở hai bên cửa lớn của quán "Thiên Thượng Hữu", với những chữ viết rồng bay phượng múa, vừa thanh thoát vừa phóng khoáng! Vì được xuất phát từ bàn tay của tài tử hàng đầu Giang Nam, chỉ riêng bức biển hiệu này đã có giá trị vượt xa cả quán rượu.

Lúc này, trong quán từ bốn phương tám hướng gần như khách đã ngồi đầy hết, mọi người nói chuyện bằng các khẩu âm khác nhau, kể những câu chuyện thú vị hoặc mới lạ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng trong đại sảnh nhộn nhịp này, có một bàn khách đặc biệt thu hút sự chú ý.

Món ăn đều là hàng thượng hạng, màu sắc và hương vị đều đầy đủ. Nhưng thực khách thì còn hấp dẫn hơn cả món ăn. Ba vị cô nương đều có vẻ đẹp không tầm thường, tiểu nha đầu mặc váy cam xinh xắn đáng yêu, cô nương mặc váy đỏ bên cạnh thì quý phái xinh đẹp khiến người kinh diễm, còn cô nương mặc váy xanh đang uống rượu thì toát lên vẻ thanh tao và bình dị, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều như dòng suối chảy.

Khi Thiên Mạch đến, Xuân Lệ vừa uống xong ly rượu thứ ba. Gương mặt nàng đỏ bừng, ý cười nơi đuôi lông mày khóe mắt lấp lánh như thể đã ngâm trong nước đắng.

Trước đây khi ở trên núi, sư phụ không bao giờ cho nàng chạm vào những thứ này. Hôm nay trong lòng nặng nề, nghe nói gặp chuyện buồn có thể mượn rượu giải sầu, nhưng vài ly cay đắng chỉ khiến đầu óc nàng choáng váng, dường như còn buồn bực hơn.

Buồn bực này rốt cuộc từ đâu mà có? Có phải đến từ sự lừa dối của lão gia và phu nhân Kỳ gia không? Xuân Lệ lắc đầu, nàng đã sớm biết đôi phu thê này có ý đồ khác, không có chuyện gì bọn họ lại tỏ ra ân cần, mặc dù có bị người ta lợi dụng nhưng cũng có phần tự nguyện của nàng, nên lý do này không tính. Vậy thì—

Có phải là ghét bản thân mình khi gặp chuyện thì mềm yếu không chịu đấu tranh chăng? Nếu đã biết mình bị người ta coi như quân cờ, sao còn một lần lại một lần mà đồng ý, trong mắt người ta, chắc chắn đã xem nàng như kẻ ngốc! Nên sau khi dùng xong lại không tiếc rẻ mà vứt bỏ, nói hay thì đại diện cho nhị thiếu gia đi gửi quà, một nha hoàn không có địa vị như nàng sao đại diện được cho nhị thiếu gia? Trước đây thì sợ nàng chạy mất, giờ đây lại dễ dàng để nàng ra ngoài, ha ha, nếu muốn đuổi nàng đi thì cứ nói thẳng ra đi, Kỳ phu nhân làm vậy chắc hẳn là sợ Kỳ lão nhị hỏi đến không biết giải thích sao? Nếu phu nhân e ngại Kỳ lão nhị, như vậy thì nàng có vẻ có thể yên tâm hơn rồi.

"Cô nương." Hân Hòa gọi ba lần, Xuân Lệ như đã bay đi xa, nàng ta liền đưa tay vẫy trước mặt nàng.

Xuân Lệ lập tức tỉnh lại, "Sao vậy?"

"Ngươi đã uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa." Hân Hòa vừa nói vừa lấy bình rượu bên cạnh nàng, Tiểu Dương Đào nhanh chóng rót cho Xuân Lệ một chén trà nóng.

Hân Hòa nhìn Xuân Lệ nghiêm túc nói: "Đều tại ta, vốn định uống rượu để chúc mừng lần gặp thứ hai với cô nương, nhưng không ngờ… chắc hẳn cô nương hôm nay có tâm sự, nhưng uống rượu không thể giải quyết vấn đề, chỉ làm ngươi thêm buồn bực, khổ sở hơn. Hơn nữa, nếu ngươi uống nhiều về nhà, cẩn thận chủ nhân sẽ mắng ngươi."

"Chủ nhân?" Xuân Lệ cười ha ha đặt ly rượu xuống, ánh mắt mơ màng quyến rũ, "Ta chính là chủ nhân của mình. Hôm nay đa tạ cô nương đã chiêu đãi, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ mời lại cô nương."

Dứt lời, Xuân Lệ đứng dậy, nhưng đột nhiên đầu đau như búa bổ, người nàng chao đảo suýt ngã xuống đất, may mà có người phía sau kịp thời đỡ nàng.

Hân Hòa thấy người đến cảnh giác đứng dậy, "Ngươi là ai?"

Thiên Mạch chưa kịp lên tiếng, Xuân Lệ đã nói trước: "Huynh ấy là sư ca của ta, hai vị cô nương cứ chậm rãi dùng, chúng ta sau này gặp lại."

Thiên Mạch nhìn Hân Hòa và Tiểu Dương Đào một cái, cuối cùng không nói gì, chỉ đỡ Xuân Lệ rời đi.

Tiểu Dương Đào chống tay lên má, nhìn theo bóng lưng Thiên Mạch lẩm bẩm: "Nam tử này thật phong độ!"

Hân Hòa liếc nàng ta một cái, cười khẽ, "Thích rồi hả? Thích rồi thì hành động đi! Chúng ta đến Gia Định lần này cũng là tìm nhân duyên mà!"

"Ôi! Hắn ở ngay trong Nguyệt Lung Sa kìa!" Tiểu Dương Đào kêu lên. "Đây gọi là gần nước thì thuyền cao đấy nhỉ? Chủ tử."

Không biết chủ tử của mình căn bản không để ý tới mình, Hân Hòa lúc này lại suy nghĩ, ngay cả nơi ở cũng giống nhau, xem ra mình và cô nương áo xanh kia đúng là có duyên nhỉ!
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 61



Tại tầng hai của quán trọ, Kỳ Hàm biết Thiên Mạch đã đưa Xuân Lệ về, đã sớm chuẩn bị giường, mở cửa lo lắng đứng chờ ở cửa.

Khi Thiên Mạch vào phòng, Kỳ Hàm liền đóng cửa lại. Hắn định đưa tay đón Xuân Lệ, nhưng vì Thiên Mạch chỉ một lòng lo cho sư muội nên không để ý đến hành động của hắn, trực tiếp bỏ qua Kỳ Hàm, Thiên Mạch không nhìn sang bên, đặt Xuân Lệ lên giường, lúc này Xuân Lệ đã say đến bất tỉnh nhân sự không biết gì.

Thiên Mạch tức giận nói: "Muội ấy căn bản không biết uống rượu, nếu một hồi nôn ra thì khổ sở biết bao! Thật là một muội tử ngốc nghếch, phải chịu đựng bao nhiêu uất ức mới tự làm khổ chính mình như vậy!"

Kỳ Hàm đi tới, nhìn Xuân Lệ, giọng đầy áy náy, "Xin lỗi sư ca, ta đã hứa với ngươi, không để nàng ấy chịu uất ức. Nhưng—"

"Không trách ngươi," Thiên Mạch cắt ngang lời hắn, "Chắc chắn là chuyện của mẫu thân ngươi! Phụ thân ngươi không có ở nhà, ngoài bà ta ra không còn ai khác!"

"Sư ca, trong phòng ngươi có nước nóng không?" Kỳ Hàm không muốn tiếp tục bàn về chuyện trong nhà, giờ đây điều quan trọng là cô nương say rượu kia. Hắn nhìn Xuân Lệ, lại bổ sung: "Tốt nhất là chuẩn bị một bát canh giải rượu."

Thiên Mạch bị câu hỏi này cũng trở lại thực tại, "Ngươi chờ chút, ta đi chuẩn bị ngay."

Nói xong, Thiên Mạch liền ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Xuân Lệ và Kỳ Hàm.

Cô nam quả nữ, cùng ở một phòng.

Trên mặt Kỳ Hàm hơi đỏ.

May mà cửa sổ mở, gió nhẹ mang theo hương hoa thổi vào, làm dịu đi những suy nghĩ của một người nào đó.

Hắn thở dài một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn Xuân Lệ với đôi mày nhíu chặt đầy đau khổ, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác đau lòng.

Những ngày qua, rốt cuộc đã để nàng theo mình chịu khổ. Nếu ngay cả biểu ca cũng không thể kiềm chế mà đến nhắc nhở Thiên Mạch, chắc chắn hành động của mẫu thân hắn hôm nay là quá đáng, nếu nha đầu này tỉnh lại, có lẽ cũng sẽ oán hận hắn. Oán hận đi, oán hận còn hơn là không để trong lòng, Kỳ Hàm đối với ý nghĩ này của mình trước tiên là ngạc nhiên, sau đó lại là bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Sư… phụ." Xuân Lệ đột nhiên hơi động đậy thân mình, miệng lầm bầm. Do uống rượu, gương mặt nàng ửng hồng, giống như quả anh đào chín vào tháng Sáu.

Kỳ Hàm tiến gần hơn, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nàng vẫn nhắm chặt mắt, có vẻ rất khó chịu, chỉ đứt quãng lặp đi lặp lại, "Sư phụ, con… muốn về nhà."

Tim hắn thắt lại, vô thức nói: "Nơi này chính là nhà của nàng."

Nàng như nghe thấy, không hài lòng lật người, một tay còn vung vẩy lung tung, "Đây là nhà của Kỳ lão nhị, không phải nhà của ta, không phải…"

"Nha đầu ngốc," Hắn nắm lấy tay nàng đang vung vẩy, giọng nói nhẹ nhàng như nước, "Nơi nào có Kỳ lão nhị, chính là nhà của Xuân Lệ."

Thiên Mạch đứng ở cửa nghe thấy câu nói này, hốc mắt đã ướt.

Thật—cảm động quá!

Thiên Mạch ngẩng đầu muốn ngăn nước mắt lại, nhưng không được, hắn ta là người rất tình cảm, nghe những lời ấm lòng như vậy, thật sự không thể kiềm chế, thôi, lúc này vẫn không nên vào làm phiền đôi tiểu phu thê này, hắn ta lau lau nước mắt, lặng lẽ trở về phòng.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 62



Khi Xuân Lệ tỉnh dậy, đầu nàng vẫn còn hơi đau, mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy Thiên Mạch ngồi quay lưng lại bên bàn, hắn ta dường như đang viết gì đó, vừa viết vừa thỉnh thoảng lau mắt và hít mũi.

Xuân Lệ xoa thái dương, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.

Sau khi rời khỏi Kỳ phủ, nàng bị cô nương tên là Hân Hòa nào đó kéo đi Thượng Thiên Hữu uống rượu, rồi thì—uống quá say. Giờ nàng đang ở trong quán trọ, nhưng căn phòng này là do sư ca đặt riêng cho nàng, bình hoa bên cửa sổ vẫn tỏa hương thơm ngát!

Nhưng sư ca sao lại như vậy? Xuân Lệ cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, nhẹ nhàng gọi: “Sư ca?”

Thiên Mạch giật mình, nhưng không quay lại ngay lập tức, “Muội tỉnh rồi.”

Xuân Lệ nhận thấy giọng hắn ta có chút nghẹn, như thể đã khóc. “Sư ca, huynh sao vậy?”

Thiên Mạch sửng sốt một chút, vội vàng nặn ra một nụ cười tươi tắn hơn, quay lại đối diện với Xuân Lệ, “Ta không sao, chỉ là hơi nhớ nhà. Ta nhớ sư phụ, cũng nhớ đại sư ca.”

Thiên Mạch vừa nói vừa vẫy vẫy tờ giấy trong tay, đứng dậy đi đến bên giường của Xuân Lệ, “Vừa rồi không phải là ta đang viết thư cho đại sư ca đây sao. Ha ha.”

Hắn ta sẽ không nói rằng lý do khiến hắn ta nhớ nhà là vì đã bị cảnh tượng trước đó đã k*ch th*ch, phải nói rằng Kỳ lão nhị thật sự là một người si tình, chăm sóc sư muội đến mức không có gì để nói. Không chỉ tự tay cho nàng uống canh giải rượu, thấy nàng nóng còn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió, sư muội mơ màng ngủ hai canh giờ, hắn liền cứ ngồi đó canh chừng hai canh giờ. Quên nói là, trong thời gian đó hắn còn dịu dàng âu yếm nắm tay sư muội, đã tận tình như vậy, cuối cùng lại phải đi trước khi sư muội tỉnh dậy, còn không cho hắn ta nói với Xuân Lệ, Thiên Mạch nước mắt ngân ngấn gật đầu, lúc ấy hắn ta đã quyết định, sau này bất kể làm gì, chỉ cần là vì hạnh phúc của sư muội và Kỳ lão nhị, hắn ta đều sẽ sẵn sàng liều lĩnh!

Xuân Lệ lại muốn trêu hắn ta, bĩu môi nói: “Nhớ sư phụ thì muội tin, nhưng huynh lại nói nhớ đại sư ca, chẳng phải trước đây huynh rất ghét huynh ấy bắt huynh học bài sao?”

Thiên Mạch ngồi phịch xuống, nghiêm túc nói: “Nhưng ta cũng thích ăn món huynh ấy nấu nữa. Trước đây quần áo của ta đều do đại sư ca giặt, giờ phải tự làm. Ta cũng thắc mắc, rõ ràng giặt rất sạch, nhưng lại không có hương thơm như đồ của đại sư ca phơi ra!”

“Thế à,” Xuân Lệ che miệng cười, “Huynh chắc chắn là đang nghĩ đến đại sư ca, không phải đang nghĩ đến món ăn của huynh ấy chứ? Ha ha… À, trên thư viết gì vậy?”

Thiên Mạch sờ sờ sau gáy, cười hắc hắc, “Ta cảm thấy dạo này kiến thức của ta tăng lên, luôn vô tình nghĩ ra được nhiều thành ngữ bốn chữ! Nên lần này viết thư toàn là bốn chữ bốn chữ! Ha ha.” Nói xong, liền dùng hai tay đưa tờ giấy như dâng bảo vật cho Xuân Lệ.

“Chẳng lẽ sư ca là tích lũy lâu ngày mà phát huy?” Xuân Lệ cười trêu hắn ta, đồng thời lướt qua nội dung bức thư.

“Đại sư ca của ta:

Gần đây khỏe không? Sư phụ khỏe không?

Sư đệ rất tốt, không cần lo lắng.

Sư muội rất tốt, không cần lo lắng.

Kỳ gia rất tốt, không cần lo lắng.

Gia Định rất đẹp, huynh cũng đến đi?”

“Ha ha ha—” Xuân Lệ nhịn nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được, “Quả nhiên là bốn chữ thật, nhị sư ca thật tài giỏi!”

Được khen thưởng, Thiên Mạch có chút ngại ngùng, nhanh chóng liếc nhìn nàng rồi cúi đầu xuống, “Ha ha, về sau ta sẽ cố gắng hơn nữa!”

“Ha ha ha—” Xuân Lệ cười đến đỏ mặt, đây rõ ràng không phải là khen ngợi…

Nàng không hề che giấu sự chế nhạo khiến Thiên Mạch ngay lập tức nhận ra, hắn ta giật lấy tờ giấy, nhíu mày trừng Xuân Lệ, “Sao ta lại cảm thấy muội đang chế nhạo ta? Sư muội rất không phúc hậu. Mệt cho ta còn tốt bụng đưa muội về.”

“Thôi không cười huynh nữa. À, đúng rồi,” Xuân Lệ miễn cưỡng ngừng cười, ngẩng mặt hỏi: “Sau khi muội say rượu còn ai đến nữa không?”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 63



Ánh mắt Thiên Mạch có chút né tránh, cố tình không nhìn nàng, cứng rắn nói: “Không có ai, chỉ có ta thôi!”

Xuân Lệ cũng không vạch trần hắn ta, chỉ nửa tin nửa ngờ nhìn hắn ta, thắc mắc: “Sao muội lại cảm thấy như đã gặp Kỳ lão nhị rồi nhỉ! Chẳng lẽ muội lại mơ thấy hắn?”

Thiên Mạch bỗng nhiên hứng thú, tiến lại gần mở to mắt, “Sư muội mơ thấy hắn thế nào?”

“Muội mơ thấy hắn nói chuyện với muội, còn nắm tay muội nữa! Sau đó hình như còn ôm muội!”

“Còn ôm muội hả?” Thiên Mạch lập tức mặt đỏ bừng, cái tên c.h.ế.t tiệt Kỳ lão nhị dám lợi dụng lúc sư muội say rượu! Tuy nói hắn cũng là tướng công của nàng, nhưng vẫn chưa thành thân, hắn ta rất coi trọng vấn đề này đấy! Hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y gấp gáp hỏi: “Hắn còn làm gì khác nữa không?”

Xuân Lệ lại đột ngột nghiêm mặt nhìn hắn ta, “Sư ca, sao huynh nghiêm túc vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự đã đến?”

“Làm sao có thể!” Thiên Mạch kích động đập mạnh ‘thùng thùng’ vào n.g.ự.c mình, suýt chút nữa thì phun máu, đỏ mắt cố gắng nghĩ ra lý do, “Ta nghe nói nữ tử mơ thấy nam nhân, tám phần là yêu hắn rồi! Nếu mơ thấy ôm nhau, đó là chuyện tốt sắp đến, nếu còn có những chuyện khác nữa, thì có nghĩa là sống bạc đầu giai lão! Tóm lại, muội mơ thấy Kỳ lão nhị chính là chuyện tốt!”

“Huynh nghe được từ đâu vậy?” Xuân Lệ buồn cười.

Thiên Mạch thở hổn hển, “Đại sư ca dạy ta mà.”

Thôi, tạm thời bỏ qua cho huynh. Xuân Lệ liếc nhìn hắn ta, thấy hắn ta đang đưa tay lau mồ hôi. Nàng xuống đất, đi giày vào, duỗi người một cái, “Đại sư ca biết nhiều thật đấy.”

“Đúng thế, đại sư ca của chúng ta là người xuất sắc vô song, muội cũng không phải không biết!”

“Bên ngoài trời âm u, ta phải tranh thủ trước khi trời mưa đi tìm một người.” Xuân Lệ nói xong liền đi ra cửa.

Thiên Mạch vội vàng chạy theo, “Muội đi đâu vậy? Còn chưa nói cho ta biết làm sao rời khỏi Kỳ gia nữa? Có phải mẫu thân của Kỳ lão nhị bắt nạt muội không? Muội nói cho ta biết, ta sẽ trút giận cho muội!”

“Không phải,” Xuân Lệ quay lại cười với hắn ta, “Là muội tự muốn đi, muội muốn làm rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Đợi muội về thì huynh sẽ biết, thôi. Đừng theo muội, cẩn thận muội về nói với sư phụ là huynh nói bậy.”

“Vậy muội phải chú ý an toàn đấy.”

“Biết rồi.”

“Về sớm nhé.”

“Được.”

“Ta đợi muội cùng ăn tối.”

“……” Sư ca từ khi nào lại nặng nề mẫu tính như vậy? Xuân Lệ rùng mình nổi da gà, bước ra ngoài.

Ban ngày trời còn trong xanh, gần chiều bỗng dưng gió nổi lên, những đám mây đen ùn ùn kéo đến, nhìn có vẻ sắp mưa.

May mà đã gần đến nơi cần đến, chỉ cần rẽ hai con phố là tới.

Vừa đặt chân lên cầu Chu Tước, trên đầu những hạt mưa nhỏ đã lác đác rơi. Xuân Lệ đứng bên cầu, lặng lẽ nhìn những gợn sóng nhỏ trên hồ Yên Chi, cực kỳ giống với tâm trạng của nàng lúc này.

Bao nhiêu vui mừng bấy nhiêu buồn phiền, tan biến giữa mưa bụi Giang Nam.

Hít một hơi thật sâu không khí tươi mát của cơn mưa, nàng xoa xoa đôi tay phiếm lạnh, quyết tâm quay người, thẳng tiến đến “Y quán Thanh Phong”.

Không ngờ, không gặp được Lạc Thanh Phong. Ngay cả tiểu đồ đệ của hắn ta là Tần Dương cũng không có, chỉ thấy cánh cửa chưa đóng, chắc hẳn bọn họ sẽ sớm trở về. Xuân Lệ liền đứng dưới mái hiên chờ.

Chẳng bao lâu, trước mắt có một người chạy tới.

Xuân Lệ ngẩng đầu lên nhìn, đó là một nữ tử. Tựa như nữ tử thanh tú đã từng gặp qua. Nhưng nhất thời không nhớ cụ thể đã gặp ở đâu.

Nữ tử kia lại nở nụ cười trước, giọng điệu thân thiết như quen biết từ lâu, “Ngươi đến rồi, mau vào đi, đứng dưới mái hiên sẽ ướt áo đó.”

Nàng ta bước vào trước dẫn Xuân Lệ theo, Xuân Lệ mới nhớ ra, hóa ra đây chính là cô nương mà Lạc Thanh Phong ôm bên hồ, cũng là “tình địch” mà Kỳ lão nhị đã nói trước đó.

Xuân Lệ theo nàng ta vào trong, ngay lập tức một mùi thuốc đông y xộc vào mũi.

Khanh Tiểu Phù mời nàng ngồi, rót trà, nhìn ra ngoài trời, rồi ngồi bên cạnh Xuân Lệ, cười nói: “Ở phố đông có một bệnh nhân nằm liệt giường, Thanh Phong dẫn Tần Dương đi xem rồi. Có lẽ sẽ về muộn một chút. Xuân Lệ cô nương đã ăn cơm tối chưa?”

Xuân Lệ không khỏi cười, cô nương trước mặt này lại biết tên nàng, xem ra chuyến đi này của mình không uổng phí!
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 64



Hai ngày nghỉ vừa đến, Kỳ Liên Sơn theo thời gian quy định thành thật trở về nhà, vừa bước vào cửa đã bị Tạ thị với đôi mắt đỏ hoe kéo tay dẫn đến dưới tàng cây lê.

Hồ quản gia lấy cớ đi thay quần áo mà rút lui, nhìn tình hình này, phu nhân chắc chắn có điều uất ức muốn tố với lão gia, không nên nghe những điều không nên nghe, ông ta vẫn luôn có mắt nhìn.

Thấy trong sân không có ai, Tạ thị lau nước mắt rồi lại bắt đầu nức nở. Giống như cơn mưa nhỏ rả rích bên ngoài, thật hợp tình cảnh!

Kỳ Liên Sơn bị bà khóc đến choáng váng, nhìn tình trạng này rõ ràng là bị ức h**p, nhưng trong cái Kỳ phủ này ai có khả năng làm bà tức giận, không bị bà bắt nạt thì đã là tốt lắm rồi, thật là khó mà tưởng tượng nổi. Ông không quan tâm đến việc phong trần mệt mỏi, đứng dậy ôm lấy phu nhân, vừa vỗ lưng bà vừa nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Phu nhân.”

Giọng điệu ấy, dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy như tan chảy thành nước.

Tạ thị nghe vậy càng khóc thương tâm hơn. Bà một tay nắm lấy áo Kỳ Liên Sơn, tay kia liên tục đập vào ông, “Lão gia, ông cuối cùng cũng về rồi!”

“Á á á, ta về rồi, rốt cuộc bà đã xảy ra chuyện gì?” Sao lại động tay động chân như vậy? Kỳ Liên Sơn kiên nhẫn tiếp tục an ủi, vừa rồi cũng không biết có phải do tâm trạng bất an hay không, ông suýt nữa tưởng rằng phu nhân sẽ chất vấn mình mấy ngày qua đã đi đâu, ôi, Kỳ Liên Sơn thật muốn tự tát vào mặt mình, thật là vô dụng.

Tạ thị đánh mệt rồi, rời khỏi vòng tay ông, nước mắt tuôn trào nhìn phu quân, “Hàm nhi của chúng ta đúng không ra gì, hắn vậy mà vì nha đâu kia mà uy h.i.ế.p ta! Lão gia, ông phải đứng ra làm chủ cho ta! Nếu không ta sẽ không sống nổi!”

“Phu nhân, bà trước đừng khóc, hãy nói rõ ràng cho vi phu đã.” Kỳ Liên Sơn giật lấy chiếc khăn trong tay bà, tỉ mỉ lau nước mắt cho bà, kinh nghiệm nhiều năm chịu khổ đã dạy cho ông biết rằng, chỉ cần dỗ cho thê tử vui vẻ, mọi chuyện còn lại đều dễ nói!

Quả nhiên, Tạ thị bị Kỳ Liên Sơn tấn công bằng sự dịu dàng của ông mà không thể tự thoát ra được, bắt đầu chu môi kể khổ, “Hàm nhi dẫn theo nha đầu đó đi ra ngoài không phải để giải khuây sao, giải khuây xong trở về là được, Quân Thụy nói hắn thích nữ tử, điều này khiến ta vui mừng! Đúng lúc nghe nói quận chúa của Bát Hiền Vương gia đã đến Gia Định chúng ta, ta nghĩ không phải là đến tìm Hàm nhi chúng ta sao? Nếu Hàm nhi cũng có thể chấp nhận nữ tử, thì giữ nha đầu kia lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy ta đã cho nàng ta đi rồi.”

Kỳ Liên Sơn nghe đến đây không khỏi nhíu mày, “Phu nhân thật hồ đồ!”

Tạ thị không hiểu, nước mắt mờ mịt nhìn phu quân.

Kỳ Liên Sơn vội vàng nắm lấy tay mềm mại của bà đặt trong lòng bàn tay, lúc này mới giải thích: “Phu nhân hơi nóng vội rồi, tốt xấu gì cũng nên để một đoạn thời gian nữa rồi hãy đuổi đi cũng không muộn. Bà nghĩ xem, nha đầu kia nếu có thể khiến Hàm nhi hồi tâm chuyển ý, chắc chắn là có bản lĩnh, bà đột nhiên đuổi người ta đi, Hàm nhi không tức giận mới là lạ! Hơn nữa, cho dù Hàm nhi cưới quận chúa, cũng không nhất thiết phải đuổi nha đầu đó đi, hai người cùng hầu hạ một phu quân thì sao? Một người lo cho gia đình chúng ta thêm vinh hoa phú quý, một người còn có thể bảo vệ gia đình chúng ta bình an, kiểu nhi tức có sẵn bớt lo và tiện lợi như vậy, tìm đâu ra nữa!”

Hơn nữa, người ta đã biết bí mật của ông, ông còn hứa hẹn sẽ đứng về phía nàng, không vì gì khác, chỉ vì ân cứu mạng của nàng đối với ông và lão Hồ, không thể hời hợt được!

Kỳ Liên Sơn lần đầu cảm thấy mình thật nam tính, không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Theo ta thấy, chuyện này không thể trách Hàm nhi chúng ta được, là lỗi của bà, bà thân là mẫu thân, Hàm nhi là một đứa trẻ tốt, bà nhanh chóng đi giải thích với thằng bé, nói đây là một sự hiểu lầm, để thằng bé tha thứ cho bà là được.”

Tạ thị gần như không thể tin, “Sao mà chỉ ra ngoài hai ngày, lão gia lại như biến thành một người khác vậy? Có phải ông đến núi Sùng Minh đã gặp phải chuyện gì rồi không? Sư phụ của nàng ta đã nói gì với ông?”

“Về chuyện này,” Kỳ Liên Sơn từ lúc trên đường trở về đã nghĩ ra cách ứng phó, hít sâu một hơi giả vờ bất đắc dĩ, “Ta không gặp được ông ấy, ông ấy đã ra ngoài du ngoạn rồi. Nên ta mới về sớm một chút. Nhưng ta cảm thấy, không nói đến những thức khác, chỉ riêng việc cô nương này có thân thủ xuất sắc, nhất định phải giữ lại! Bà nghĩ xem, sau này Hàm nhi không thể thiếu chuyện phải ra chiến trường, có nàng ta bảo vệ bên cạnh, hai ta không phải cũng yên tâm sao, bà nói có phải không?”

Tạ thị đối với điều này thì cũng đồng ý, “Thật ra ý của lão gia thì ta hiểu, ta chỉ là muốn sớm đưa nàng ta đi cho sạch sẽ thôi, nếu để nàng ta làm thiếp cũng không phải không được, chỉ là khiến người ta cảm thấy chuyện này không được tốt đẹp như ý thôi. Kỳ thật hôm nay không phải ta nóng vội, chỉ là không ngờ nha đầu đó lại thông minh đến vậy, nàng ta lại nhìn ra được ý nghĩ của ta! Lão gia à, ta phát hiện, quỷ nha đầu đó không phải tầm thường đâu! Nàng ta biết chân bị thương của ông là giả, cũng biết ta cố ý giữ nàng ta lại để lợi dụng nàng ta, vậy tại sao nàng ta vẫn không đi?”

Kỳ Liên Sơn ném cho bà một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đương nhiên là vì Hàm nhi chúng ta tuấn tú rồi! Cái này còn cần phải suy nghĩ sao! Kẻ ngốc cũng biết!”

Tạ thị bị châm chọc mà không quan tâm đến việc tức giận, chỉ là tiến lại gần Kỳ Liên Sơn thì thầm: “Hơn nữa trước khi nàng ta đi còn nói, nếu nàng ta bước ra khỏi cửa nhà chúng ta, thì những ngày sau này của Hàm nhi sẽ không yên ổn! Sau đó vừa rồi khi Hàm nhi trở về đã nói với ta một đống lời tổn thương lòng người, lão gia, Hàm nhi nói nếu nha đầu đó một ngày không trở về, thằng bé liền một ngày không về nhà! Không phải rõ ràng là muốn chúng ta đi mời nha đầu đó về sao?”

Kỳ Liên Sơn nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay phu nhân vài cái, “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ để cho ta lo!”

“Lão gia, ông thật sự là lão gia tốt của ta!” Tạ thị vui vẻ đứng dậy, hôn lên mặt ông một cái.

Kỳ Liên Sơn vui vẻ đến nỗi rung đùi đắc ý, “Nói đi, lão gia của bà đã đi một ngày đường rất khát, có thể cho ta một bát nước uống không?”

Tạ thị xấu hổ xoay người, “Lão gia hư, muốn thân mật với người ta mà không nói thẳng.”

Kỳ Liên Sơn co rút khóe miệng, “Ta thật không phải ý đó, ta thật sự rất khát, bà lại nghĩ nhiều rồi—”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 65



Xuân Lệ ngồi trong y quán được một lúc, đã uống ba ly trà, Lạc Thanh Phong vẫn chưa trở về.

Nhưng điều này không trở ngại nàng biết mọi chuyện.

Bởi vì, Khanh Tiểu Phù đã kể cho nàng tất cả những gì mình biết mà không chút giấu giếm.

Khanh Tiểu Phù là một cô nương tốt bụng, không thể chịu đựng được khi thấy nàng chẳng hay biết gì. Bên ngoài mưa rơi lộp độp, bên trong tiếng người thì thào. Nàng ta hơi mím môi, tổng kết: “Trước đây ta cũng bị Thanh Phong giấu giếm, ta biết cảm giác này. Nên không muốn thấy một đôi tốt đẹp lại vì hiểu lầm mà phát sinh những điều không vui không nên có. Ta không có ý gì khác, chỉ là hy vọng vào lúc này Xuân Lệ cô nương không bỏ rơi nhị gia Kỳ gia, trên người hắn gánh vác rất nhiều, lúc này thật sự không có thời gian để lo cho hắn. Dù vậy, hắn vẫn cố gắng hết sức để giữ ngươi bên cạnh, từ đó có thể thấy, tâm ý của hắn dành cho ngươi đã không bình thường.”

Xuân Lệ nghe xong cũng cười, nếu nói Kỳ lão nhị muốn giữ nàng bằng mọi cách thì cũng không sai, hắn thậm chí không tiếc dùng thân mình để quyến rũ nàng, thật là không biết xấu hổ! Xuân Lệ nghĩ vậy, khóe môi không tự chủ nở một nụ cười ngọt ngào.

Khanh Tiểu Phù nhìn thấy cũng yên tâm hẳn. Thanh Phong vốn không cho phép nàng ta nói, nhưng nàng ta thật sự không thể làm khác. Cô nương này từ xa một mình đến tìm vị hôn phu, người nhà phu gia lòng dạ nham hiểm có ý đồ không tốt đã đành, ngay cả phu quân tương lai cũng ngày ngày bên cạnh nam nhân, ai mà gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ khó chịu, nhưng cô nương này không những không muốn c.h.ế.t muốn sống, mà ngược lại còn ở lại bên cạnh Kỳ Hàm làm cho hắn từng việc một. Đêm hôm đó ở Túy Xuân Lầu, nàng ta tận mắt thấy lão gia Kỳ gia và quản gia đã được Xuân Lệ và sư ca của nàng cứu đi, là một tiểu bộ khoái bình thường, nàng ta không có quyền tự làm chủ, dù lúc đó cũng sốt ruột thay cho lão gia Kỳ gia, nhưng nàng ta không giúp được. Không ngờ, vào thời khắc then chốt, cứu tinh lại là Xuân Lệ. Kỳ Hàm cũng thấy được, một khắc đó, trong lòng hắn nhất định cũng cực kỳ phức tạp.

Khanh Tiểu Phù không tự chủ được mà nghĩ xa xôi, rồi rút lại suy nghĩ, nàng ta nhìn Xuân Lệ nói: “Cô nương là người thông minh, chắc cũng biết việc xử lý Lan Vĩnh Ninh kia, đối với nhị gia Kỳ gia không phải là một chuyện tốt. Thế lực dư đảng của Lan Vĩnh Ninh rất ngoan cố, chỉ sợ sau này sẽ không thiếu việc đến tìm nhị gia gây phiền phức, nhị gia đã sớm nghĩ đến những điều này, nên cố tình sớm tuyên truyền việc thích sự kiện thích nam tử kia, như vậy cho dù có người muốn nhắm vào người trong lòng của hắn, người đầu tiên nghĩ đến cũng sẽ là Thanh Phong, ha ha, cho nên, cô nương, xin ngươi ngàn vạn lần đừng phụ một mảnh dụng tâm lương khổ của nhị gia. Sở dĩ hắn luôn không nói rõ với cô nương là vì thời điểm chưa đến, hiện tại hắn còn có một việc khó khăn hơn phải giải quyết. Vì vậy—”

Xuân Lệ chưa đợi nàng ta nói xong đã cười ngắt lời, “Cô nương yên tâm, ta biết phải làm thế nào. Hôm nay, vô cùng cảm tạ cô nương đã nói với ta những điều này.”

“Sau này gọi ta là Tiểu Phù đi,” Khanh Tiểu Phù nhìn nàng với ánh mắt chân thành, cười rạng rỡ như hoa xuân.

Xuân Lệ gật đầu thật mạnh, “Tiểu Phù, cảm tạ ngươi.”

Khanh Tiểu Phù ban đầu định dẫn nàng về nhà ăn cơm, nhưng Xuân Lệ nói sư ca còn đang ở quán trọ chờ nàng, nên đã đi trước.

Khi ra ngoài, bầu trời vẫn đen như mực, mưa nhỏ vẫn rơi như tơ.

Nhưng trong lòng Xuân Lệ, lại như được ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.

Nàng có một trái tim rất nhỏ bé, đột nhiên chứa đựng nhiều điều bất ngờ như vậy, trong thời gian ngắn không thể thích ứng, nàng lại đi lên cầu Chu Tước, đặt hai cánh tay lên lan can cầu, cúi đầu nhìn mặt hồ mà ngẩn ngơ.

Trong gió mưa lất phất, một thân trang phục xanh mát của nàng càng làm cho khung cảnh nước non thêm phần thơ mộng. Những vòng sóng, những giọt mưa, nàng bỗng nhớ lại khoảnh khắc ngại ngùng khi cùng hắn đi thuyền hôm qua.

Khó trách sư phụ luôn nói, chịu thiệt là phúc. Nếu hôm đó nàng bỏ đi, thì sẽ không biết được tâm ý thực sự của Kỳ nhị. Đây chính là cái gọi là "người ngốc có phúc của người ngốc" trong truyền thuyết chăng! Ha ha, Xuân Lệ khẽ cười. Dù Kỳ phu nhân không hài lòng với nàng, nhưng chỉ cần Kỳ Hàm công nhận nàng, thì những gì nàng đã chịu đựng mấy ngày qua cũng đáng giá. Còn về những chuyện tương lai, mọi thứ đều do con người quyết định, tảng đá cũng có lúc được sưởi ấm, về điều này, nàng rất tin tưởng không nghi ngờ gì.

Tâm trạng thoải mái, nàng thở phào một hơi dài. Xa xa, mặt hồ dường như nổi lên một lớp sương mỏng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Nhưng rõ ràng trong hồ vẫn đang rơi mưa, sao trên đầu và mặt nàng lại không cảm thấy chút lạnh nào? Nàng đột ngột ngẩng đầu, thấy—một chiếc ô đen vững chãi che trên đầu nàng.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 66



Cái không khí u ám không chút tình cảm này thật sự làm hỏng cảnh sắc mưa bụi đẹp đẽ, Xuân Lệ thở dài quay đầu lại, định châm chọc một phen, nhưng không ngờ người đứng bên cạnh không phải là nhị sư ca ngu si kia của nàng.

“Là ngươi?” Xuân Lệ vô thức thốt lên, “Ngươi là đi tìm tình nhân của ngươi à? Ha ha—” Nói xong, lại cảm thấy trong lòng không hiểu sao mà vui vẻ, điều này hiệu quả hơn nhiều so với việc biểu thiếu gia khiến hắn tức giận.

Kỳ Hàm lẳng lặng nhìn nàng với nụ cười không che giấu, tuy rằng tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, nhưng tâm địa lại rất xấu, trước mặt hắn mà châm chọc vui vẻ như vậy. Hắn cố ý nhìn lên chiếc ô một chút, rồi đợi đến khi nàng cười đủ rồi mới nói: “Ta đến tìm nàng.”

Nụ cười Xuân Lệ tắt ngấm, “Ngươi tìm ta làm gì? Lần này cho dù cả nhà ngươi nói gì, ta cũng sẽ không quay về!”

Kỳ Hàm vô tội nhìn nàng, “Ai nói bảo nàng về phủ?”

“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”

“Sư ca của nàng nói nàng uống nhiều rượu bỏ nhà đi không tìm thấy nàng, nhờ ta giúp tìm.”

“……” Xuân Lệ nhất thời mắc nghẹn, chuyện này… Rốt cuộc có nên tin không? Theo lý mà nói, với cái loại đầu óc của sư ca, chuyện này thật sự có thể xảy ra, nhưng Kỳ lão nhị này, miệng đầy lời nói dối không chớp mắt cũng không thể qua mặt được, có thể hắn đang nhớ nàng nên không nhịn được mà ra ngoài xem thử. Xuân Lệ cảm thấy từ khi biết được những lời nói của Khanh Tiểu Phù, nàng như có trong tay một lá kim bài miễn tử, bất cứ chuyện gì cũng có thể nghĩ theo hướng tích cực!

Nàng đứng thẳng dậy, nụ cười đầy khiêu khích, “Vậy ngươi đã tìm thấy rồi, thì đi làm việc của ngươi đi, ta tự về được.”

Kỳ Hàm nhếch một bên khóe môi, “Sư ca của nàng còn nói, nếu tìm được nàng, sẽ đãi ta một bữa tối thịnh soạn để báo đáp ân tình của ta!”

“Vậy có nghĩa là ngươi muốn đi ăn chực à—” Xuân Lệ không thể tin vào độ mặt dày của hắn.

Kỳ Hàm cười đầy kiêu ngạo, “Ta là người có công mà.”

Xuân Lệ không thể tranh luận với hắn, lại sợ hắn nghĩ đến việc nàng đã đến y quán Thanh Phong, nên quay người nhìn mặt hồ nói: “Ta vốn không có bỏ nhà đi, ta chỉ đứng trên cầu ngắm phong cảnh thôi.”

——Rồi có người đứng trên lầu nhìn nàng. Nàng lại không biết, nàng còn đẹp hơn cả cảnh sắc này. Kỳ Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, nghiêng ô về phía nàng. Thực ra hắn còn muốn nói, nàng biết tại sao ta luôn thích mặc áo trắng không? Bởi vì ta cảm thấy, chỉ có màu trắng và xanh kết hợp mới là cảnh đẹp ý vui. Từ lần đầu gặp nàng, màu xanh ấy đã trở thành màu sắc không thể phai mờ trong cuộc đời ta, mặc kệ là mười năm trước, hay là mười năm sau—

“Thật đẹp.” Bên cạnh bỗng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của nàng.

Hắn khẽ mỉm cười, cũng cảm thán, “Đúng vậy. Thật đẹp.” Chỉ có điều, khi nói câu này, hắn luôn nhìn vào gương mặt nghiêng của nàng.

“Trước đây sư phụ đã nói với ta về Gia Định có bao nhiêu đẹp đẽ, đặc biệt là vào thời điểm giao mùa giữa xuân hè, ban đầu ta không tin, nhưng lần này trở về thật sự là đúng,” Xuân Lệ nói đến đây không khỏi nhớ lại sự thật không muốn nhắc tới, hôm nay không biết có phải vì biết trong lòng Kỳ Hàm có nàng mà nàng cảm thấy như có một người tri kỷ hay không, hay là cơn mưa này rơi quá da diết và không thực, tóm lại, nàng lại một lần nữa không kiềm chế được, nhìn vào mặt hồ mờ ảo nói: “Ta cảm thấy mẫu thân ta chắc chắn là một đại mỹ nhân như sương như khói, nhất định là vậy.”

Hắn tò mò, “Sao không nói là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? Mà lại như sương như khói?”

Xuân Lệ cúi đầu, “Bởi vì đối với ta mà nói, mẫu thân không có chút cảm giác tồn tại nào. Ta chưa bao giờ gặp mẫu thân, từ khi ta nhớ được, trong cuộc sống chỉ có sư phụ và sư ca. Nhưng sư phụ nói, ta sinh ra ở Gia Định. Vì vậy, ta là người Gia Định, mẫu thân ta cũng nên là người Gia Định. Hơn nữa, ta còn cảm thấy, mẫu thân ta nhất định là một trong những đại mỹ nhân của Gia Định năm đó. Ha ha.”

——Đây có tính là mở lòng với hắn hay không? Đây là lần đầu tiên nàng kể câu chuyện của mình trước mặt người khác, vốn không bao giờ ôm ảo tưởng, giờ lại không hiểu sao lại mang trong lòng niềm khát khao, có phải đây là sức mạnh của tâm trạng hay không, có lẽ, con đường phía trước của nàng sẽ dễ dàng hơn so với dự đoán, bởi vì bên cạnh nàng dù sao cuối cùng cũng có một người nắm tay.

Kỳ Hàm, sẽ là người đó, đúng không? Ít nhất là vào khoảnh khắc này, nàng tạm thời nghĩ như vậy.

Xuân Lệ ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, không nhận ra hắn đã đứng gần mình hơn, “Ôi, mưa lớn rồi, chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

“Chúng ta……” Kỳ Hàm hơi nhắc lại từ này, rất nhanh theo kịp bước chân nàng.

Do mưa đột ngột nặng hạt, nhiều người đi đường đều không chuẩn bị, vội vàng đưa tay lên che đầu chạy về nhà. Chiếc ô mà Kỳ Hàm mang theo đủ lớn, Xuân Lệ không cần lo bị ướt, nhưng đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu——

“Lục nha đầu, nàng cầm ô che một chút đi, ta mỏi tay rồi.”

Xuân Lệ quay đầu trừng hắn, “Không phải còn một cánh tay nữa sao?”

“Cả hai cánh tay đều mỏi.”

Biểu cảm và giọng nói của hắn thật đáng thương, Xuân Lệ thở dài, “…… Vậy được rồi.” Nàng vươn tay phải cầm lấy cán ô, đồng thời nhanh chóng bước sang bên phải một bước lớn. Hứ! Giả vờ đáng thương, về sau không còn tác dụng nữa, ngươi cái tên Kỳ lão nhị c.h.ế.t tiệt!

Như vậy, cả người Kỳ Hàm hoàn toàn bị dính mưa.

Xuân Lệ nhìn hắn bị ướt mà cười đến run tay.

Kỳ Hàm nhảy vào, “Nàng đang lấy oán trả ân đấy!”

“Là ngươi cho ta cơ hội đó. Đáng đời!”

“Nàng là nha đầu xấu xa!”

“Ha ha ha—”

Lại một tràng cười nhạo điên cuồng! Kỳ Hàm giả vờ muốn giành lấy cán ô trong tay nàng, Xuân Lệ đương nhiên không buông ra, ngay lúc hai người đang không ai chịu nhường, một chiếc xe ngựa từ phía sau hắn bất ngờ lao đến, nhìn dáng vẻ như không thể dừng lại được! Xuân Lệ nhanh chóng kéo hắn lại, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, bánh xe vừa đúng lăn qua nơi hắn vừa đứng, Xuân Lệ nhìn chiếc xe ngựa đã khuất xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Nguy hiểm thật!”

Kỳ Hàm đã nhanh chóng lấy lại tâm trạng, chuyện này hắn không phải chưa nghĩ tới, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy! Dù sao, bây giờ không phải lúc để nàng biết những điều bẩn thỉu này. Hắn im lặng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Xuân Lệ cảm nhận được sự khác thường của hắn, ngẩng đầu chất vấn.

Hắn vẫn không nói gì, ánh mắt chậm rãi hạ xuống bàn tay nàng đang ôm lấy eo hắn, ánh mắt buông xuống đôi mi dài khẽ chớp, “Vừa rồi…… nàng lại lợi dụng ta rồi.”

Xuân Lệ giật mình rút tay lại, hận không thể cắt đứt nó! “Không biết xấu hổ! Ta đó là cứu ngươi!”

“Đã để nàng thấy thân thể rồi, còn……”

“Im miệng!”

“Khó lòn phòng bị mà—”

“Nếu nói thêm một câu nữa, ta sẽ không cho ngươi ăn cơm tối!”

“……”

“Ngươi nhìn ta làm gì! Ngươi nhìn đường đi!” Xuân Lệ cầm ô đi càng lúc càng bôn chồn, “Đi đã lâu như vậy, sao còn chưa về quán trọ?”

Nhị thiếu gia lười biếng nói: “Bởi vì, nàng đi sai đường rồi.”

“Vậy sao ngươi không nói sớm!”

“Là nàng không cho ta nói. Ta muốn ăn cơm tối.”

“……”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 67



Khi hai người trở về trước cửa quán trọ "Nguyệt Lung Sa", cơn mưa lớn gần như trút xuống như thác.

Trên phố, ngoài màn mưa ẩm ướt, hầu như không thấy bóng dáng ai.

Xuân Lệ đứng dưới mái hiên, nâng váy ướt sũng, nhìn Kỳ Hàm bên cạnh đang thu ô, ngón tay hắn thon dài trắng trẻo, nhẹ nhàng lắc cán ô, lập tức làm nước b.ắ.n tung tóe.

Đây vốn là một hành động bình thường, nhưng trong mắt Xuân Lệ lúc này lại trở nên có chút ý vị sâu xa. Nàng luôn không thấy phản cảm với những lúc yên tĩnh bên nhị thiếu gia, vẻ tao nhã của hắn như khiến người ta thưởng thức một bức tranh.

Chỉ có điều, áo hắn đã ướt sũng, trên đường đi, hắn luôn che chở cho nàng rất tốt. Những lời của Khanh Tiểu Phù lại vô tình hiện lên trong đầu, khoảnh khắc này, lòng Xuân Lệ tràn ngập một cảm xúc kỳ diệu.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, hắn quay lại thì không khỏi ngạc nhiên, “Sao vậy? Bị vẻ anh tuấn của ta mê hoặc rồi hả?”

Xuân Lệ quay đầu đi không nhìn hắn, lúc này mưa lớn như vậy, nhưng dưới mái hiên nhỏ bé này, chỉ có nàng và hắn. Đây mới thực sự là thế giới của hai người chăng? Xuân Lệ nhìn những giọt mưa dưới chân, không muốn nhúc nhích.

Thời gian phảng phất như ngừng lại——

Giữa trời đất, ngoài màn mưa ra, chỉ có nàng và hắn, sóng vai đứng bên nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩm ướt. Trong lòng như cũng bị mưa thấm ướt, nặng nề, không thông thoáng, sau đó thậm chí làm cho mặt nàng nghẹn đỏ bừng.

Hai người đều có tâm tư riêng, im lặng chọn cách nhìn mưa, đều sợ đối phương thấy được vẻ ngượng ngùng của mình. Nhịp tim bối rối đập loạn theo âm thanh của cơn mưa đổ xuống, vừa vui sướng vừa không kiêng dè.

“Tướng quân!”

Đột nhiên, một tiếng gọi khẩn trương và vui mừng phá vỡ sự “tĩnh lặng” kỳ lạ này, Xuân Lệ quay lại nhìn, thấy một nam tử mặc trang phục màu đen cầm ô đen đang chạy từ bên kia đường.

Người này là thuộc hạ đắc lực của Kỳ Hàm trong quân, lần này về quê, hắn chỉ mang theo hai người, ngoài Giang Qua về nhà làm việc, thì là đây là hữu tiên phong Tiêu Dũng. Gần đây hắn ta đang phụ trách điều tra nhiệm vụ thứ hai được giao trong chiếu chỉ, giờ xuất hiện là có phát hiện quan trọng cần bẩm báo với Kỳ Hàm.

“Cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi!” Tiêu Dũng chạy tới, mỉm cười gật đầu chào Xuân Lệ, rồi ghé vào tai Kỳ Hàm thì thầm vài câu.

Xuân Lệ chú ý thấy, sắc mặt Kỳ Hàm sau khi nghe trở nên nghiêm trọng.

Hắn trầm giọng nói: “Ta biết rồi, ngươi về trong phủ trước chờ ta, ta sẽ về ngay.”

Tiêu Dũng đáp một tiếng “vâng” rồi lại cầm ô đi sang đối diện bên kia.

Trong lòng Xuân Lệ lại cảm thấy mất mác, Kỳ lão nhị không ăn tối cùng nàng nữa, Kỳ lão nhị có vẻ như có chuyện sầu não, Kỳ lão nhị, rốt cuộc đang mang trên mình sứ mệnh gì? Khi nào nàng mới có thể biết những bí mật không thể nói của hắn?

“Không vui à?” Kỳ Hàm không biết từ lúc nào đã xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng. Giữa tiếng mưa, giọng hắn càng thêm trong trẻo, như một viên đá ném xuống giữa hồ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng và êm tai.

Lòng Xuân Lệ chao đảo, lùi lại hai bước, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Huynh sắp về rồi à?”

Hắn cũng không định trêu chọc nàng nữa, gật đầu nói: “Những ngày này, nàng và nhị sư ca ngoan ngoãn ở quán trọ, chán thì ra ngoài đi dạo, mệt thì về đây. Đợi ta từ kinh thành trở về, sẽ nói cho nàng một chuyện.”

Những ngày này…… không phải một hai ngày. Xuân Lệ cảm thấy không vui, “Chuyện huynh định nói có liên quan đến ta không?”

“Không liên quan—”

Nàng lập tức nhíu mày.

Kỳ Hàm đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, rồi mới nói: “Nếu không có gì thì cần gì phải nói với nàng? Ngốc.”

Hành động mập mờ này, nếu là trước đây, sẽ khiến Xuân Lệ hiểu lầm hắn lại coi nàng như một nam nhân, nhưng lúc này, chỉ khiến nhịp tim nàng càng thêm rối loạn, để che giấu bản thân, nàng giả vờ không quan tâm, “Ta làm gì phải chờ huynh?”

“Bởi vì nàng không nghe sẽ hối hận.” Hắn ngừng cười, tay dưới động tác “bùng” một cái mở ô ra.

Xuân Lệ biết hắn nóng vội, cũng không nói thêm nữa, “Được rồi, huynh nhanh chóng đi đi.”

Kỳ Hàm lại quay đầu, hướng về phía cửa nói: “Sư ca, những ngày ta không ở đây, mọi việc đều nhờ huynh.”

Rất nhanh đã truyền đến giọng nói hào sảng của Thiên Mạch, “Yên tâm đi. Có ta ở đây!”

Xuân Lệ âm thầm siết chặt nắm tay: Nhị sư ca hóa ra còn có sở thích ẩn nấp và theo dõi người khác? Cuộc đối thoại giữa hai người nghe như có chút gì đó cấu kết cùng nhau làm chuyện xấu! Cá mè một lứa! Đều không phải là người tốt!

“Này!” Xuân Lệ nhìn Kỳ Hàm vừa bước xuống bậc thang, hoảng hốt gọi.

Kỳ Hàm quay lại, ánh mắt dịu dàng, “Sao vậy?”

Xuân Lệ cắn môi, cười gượng, “…… Về mang cho ta một ít đặc sản kinh thành.”

Hắn ngưng mắt nhìn nàng một hồi, khóe môi bỗng cong lên, “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận.” Nói xong, hắn quay người bước vào màn mưa.

Giữa gió mưa, bóng dáng phong độ và khác biệt của hắn càng lúc càng xa khuất.

“Tự mình đa tình.” Xuân Lệ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không thể không thừa nhận, biểu cảm của Kỳ lão nhị trước khi rời đi vừa rồi, là nụ cười đẹp nhất mà nàng từng thấy trong đời.

*

Kỳ Hàm vừa đi chính là nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, Hân Hòa lại gặp Xuân Lệ vài lần ở quán trọ, nàng ta nghĩ Xuân Lệ đến tìm sư ca của nàng, nên không có việc lại xuống lầu tìm Thiên Mạch, tiện thể muốn dò hỏi tin tức của Xuân Lệ. Nhưng mỗi lần gặp đều thấy gương mặt lạnh lùng của Thiên Mạch đại ca kia.

Tối hôm đó, Xuân Lệ đang ở trong phòng ăn vải. Chỉ có điều lần này vải không phải do Kỳ lão nhị gửi, mà là buổi chiều Tạ Quân Thụy đến thăm nàng mang đến. Mới ăn được vài quả, thì Thiên Mạch đột nhiên đẩy cửa bước vào, hắn ta nặng nề đóng cửa, buồn bã nói: “Phải làm sao đây? Ta nghi ngờ người tên Hân Hòa đó thích ta, không thể nào, ánh sáng của ta cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.”

Xuân Lệ ‘phì’ một tiếng không nhịn được cười, nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn ta, thật sự không giống như đang cố ý khoe khoang, hắn ta thật sự đang khổ sở vì ánh sáng không thể che giấu của mình. Xuân Lệ càng nghĩ càng thấy buồn cười, ôm bụng nói: “Hôm nay biểu thiếu gia cũng đến, chẳng lẽ biểu thiếu gia cũng coi trọng huynh? Nhị sư ca, huynh cũng thật lợi hại, bất kể nam hay nữ đều thích huynh!”

Thiên Mạch đứng ở cửa liên tục vò tóc, “Thật rầu, ta còn chưa chuẩn bị cho chuyện yêu đương.”

“……”

“Sư muội à, muội cũng là nữ tử, muội cảm thấy Hân Hòa có đáng tin không?” Thiên Mạch nhìn Xuân Lệ với vẻ nghiêm túc, giống như nữ tử trước khi thành thân hỏi mẫu thân về phẩm hạnh của phu quân phải gả như thế nào

Xuân Lệ nuốt một miếng thịt trái cây, suýt chút nữa bị nghẹn, “Huynh thật sự nghĩ rằng Hân Hòa thích huynh? Huynh là đang nghiêm túc cân nhắc chuyện giữa hai người sao?”

Thiên Mạch rất thật thà gật đầu.

“À đúng rồi, mấy ngày trước không phải huynh đang đi tìm hiểu về nàng ấy sao? Có kết quả gì không?”

Thiên Mạch nghe vậy càng thêm khổ sở, ngồi bệt xuống đất, “Đó chính là lý do làm ta cảm thấy chán nản, vì địa vị cao quý của nàng ta—”

Thời điểm hắn ta nói câu này, Xuân Lệ vừa cầm một quả vải lên, chuẩn bị chia cho hắn ta ăn. Nghe hắn ta nói vậy, ý tứ là không khỏi cảm thấy mình không xứng với người ta, nhị sư ca luôn rất có tự trọng, nàng đang chuẩn bị nói gì đó để an ủi Thiên Mạch, nhưng không ngờ Thiên Mạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, “Nếu nàng ta lợi dụng cường quyền ép ta đi vào khuôn khổ, thì ta phải làm sao?”

Khóe miệng Xuân Lệ không thể kìm nén mà co giật, quả vải trong tay rơi xuống đất. Nhị sư ca, huynh có dám đừng nghĩ nhiều như vậy không?
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 68



“Sư muội cũng sợ rồi phải không?”

Cảnh tượng này trong mắt Thiên Mạch lại hoàn toàn biến tướng, hắn ta vội vàng cúi xuống nhặt những trái vải, vừa nhặt vừa phủi bụi và tranh thủ an ủi Xuân Lệ, “Muội đừng sợ, sư ca của muội không có năng lực gì đặc biệt, chỉ là tâm địa tốt, lớn lên chỉ làm việc tốt, nên cát nhân nhất định sẽ gặp được thiên tướng, gặp hung hóa cát!”

Thiên Mạch nói xong đứng dậy, đặt trái vải trở lại bàn, nhìn sư muội “sợ đến mức nghẹn họng trân trối không nói nên lời”, trong lòng Thiên Mạch vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột, cố gắng nghĩ ra những lời hay để an ủi nàng, “Nói thì nói vậy, nhưng chúng ta vẫn không thể lơ là, mấy nữ nhi nhà quan quen sống an nhàn sung sướng thực sự chuyện gì cũng có thể làm! Nhưng mà sư muội, muội đừng lo, nếu không được thì ta sẽ gửi thư nhờ đại sư ca đến bảo vệ muội, ta sẽ về núi trốn trước, trên núi có thể an toàn hơn. Thời gian lâu dần, có thể nàng ta sẽ dần phai nhạt với ta. Mặc dù điều này hơi khó, muội biết đấy, ta có ánh sáng rực rỡ.”

“……” Xuân Lệ suýt nữa thì không nhịn được mà ói ra! Hóa ra không chỉ có Kỳ lão nhị tự kỷ, mà nhị sư ca của nàng cũng mắc bệnh nặng!

Nhưng, bị những ý tưởng kỳ quái của hắn ta dẫn dắt, nàng gần như cũng tin rằng Hân Hòa thật sự muốn cưới nhị sư ca.

Vừa rồi dưới sự miêu tả đầy sinh động của Thiên Mạch, trước mắt nàng như hiện ra một bức tranh nhiều sắc thái về việc cưỡng đoạt dân nữ, chỉ có điều cô nương đó lại là một nam tử thô kệch vạm vỡ, ngay trước khi lên kiệu hoa, nam tử đó đã cắn khăn tay liều c.h.ế.t không theo…

Ha ha ha, Xuân Lệ tiến lại gần một chút, “Nếu nàng ấy đối với huynh vẫn luôn nhớ mãi không quên thì sao?”

Thiên Mạch hoảng sợ tới mức nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay lau mồ hôi lạnh. “Điều này cũng không phải là không thể, nên ta mới hỏi muội, muội thấy Hân Hòa có đáng tin không? Nếu vẫn không có trở ngại gì, không thì ta sẽ cùng nàng ta tạm bợ.”

“Như vậy sao được!” Xuân Lệ cố nén cười, tiếp tục trêu hắn ta, “Sư ca không phải vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện yêu đương sao? Với ánh sáng rực rỡ của sư ca, sau này muốn cưới thê tử kiểu nào mà không được, sao lại có thể treo cổ trên một cái cây cong như vậy!”

Thiên Mạch miễn cưỡng cười một cái, “Hì hì, thực ra Hân Hòa cũng không phải là cây cong, nàng ấy cũng khá xinh đẹp.”

Chính là câu này! Xuân Lệ vỗ tay, cười nói: “Cho nên mới nói, nàng ấy cũng xứng với nhị sư ca! Mà đúng rồi, nàng ấy rốt cuộc có thân phận gì vậy?”

Khi nàng vừa hỏi, Thiên Mạch lại ủ rũ. Hắn ta chán nản gục đầu xuống bàn, “Muội biết đương kim Thánh thượng không có nữ nhi chứ?” Hắn ta tin rằng sư muội băng tuyết thông minh của mình chắc chắn sẽ đoán được câu tiếp theo của mình.

Xuân Lệ và Thiên Mạch lớn lên cùng nhau, hiểu nhau rất rõ, Xuân Lệ suy nghĩ một chút, không khỏi mở to mắt, “Hoàng thượng vì không có nữ nhi nên đặc biệt sủng ái Lăng An quận chúa nhà Bát Hiền Vương, vậy Hân Hòa—”

Thiên Mạch đau khổ gật đầu, đó là quận chúa cao cao tại thượng, địa vị có thể nói tương đương với công chúa! Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy, lại bị nàng ta để ý! Chỉ có thể trách ánh sáng khó che giấu của mình…

Xuân Lệ cũng không nói gì, nàng liên kết những hành động kỳ lạ mấy ngày qua của Kỳ gia, dường như cũng đã thông.

Ngày mà Kỳ phu nhân muốn đuổi nàng đi, đúng lúc gặp Hân Hòa. Hơn nữa nàng còn nhớ rõ, hôm đó khi đưa Hân Hòa cái hà bao, Hân Hòa đã cảm thán nói: “Kỳ gia ngay cả nha hoàn thân thủ cũng tốt như vậy.”

Lúc đó nàng không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng giờ nghĩ lại, nàng ta là một người từ bên ngoài mới đến kinh thành, sao lại nói như thể rất hiểu Kỳ gia vậy? Giờ đã tìm ra nguyên nhân, mọi khúc mắc cũng đã được giải quyết.

“Đông đông đông!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Thiên Mạch giật mình! Hân Hòa đó không phải lại đến chứ? Hắn ta hồi hộp nhìn sư muội đứng dậy mở cửa, ôi chao, sư muội cười thật rạng rỡ. Có vẻ không phải Hân Hòa, hắn ta thở phào ngồi xuống, mồ hôi lạnh vã ra.

Người xác nhận suy đoán đã đến, Xuân Lệ cười nhìn Khanh Tiểu Phù, thấy nàng ta mặc trang phục bình thường của nữ nhân, để nàng ta vào nhà, hỏi: “Xong ca trực rồi à?”

Khanh Tiểu Phù cũng cười, “Ừ, vừa xong ca trực là ta đến tìm ngươi! Ôi, sư ca cũng ở đây nữa.”

Thiên Mạch mỉm cười nhẹ, “Thần bộ đã đến, mau mời ngồi.” Nói xong rót trà cho nàng ta, đặt trước mặt nàng ta.

Hắn ta đã sớm nhận ra Khanh Tiểu Phù, hôm đó Lạc Thanh Phong ôm nàng ta bên bờ hồ Yên Chi, hắn ta đã nhìn thấy rõ ràng. Những ngày qua nàng ta cũng đã đến tìm sư muội vài lần, nên cũng coi như quen.

May mà chuyện hắn ta đi quyến rũ Lạc Thanh Phong đã được Xuân Lệ giải thích, nếu không thì thật sự không biết phải đối mặt với người ta như thế nào.

Thiên Mạch ho khan một tiếng, nhìn Khanh Tiểu Phù hỏi: “Thần bộ à, ngươi có biết khi nào Kỳ lão nhị trở về không?”

Khanh Tiểu Phù cười ngại ngùng, “Sư ca đừng gọi ta là thần bộ nữa, gọi tên ta là được. Còn về việc nhị thiếu gia khi nào trở về, thì ta không biết. Ta đến đây không có việc gì khác, chỉ muốn rủ Xuân Lệ cùng đi tắm suối nước nóng trong núi Khung Côn Tây ở ngoại ô. Tháng Sáu trời nắng tắm ban ngày thì khó chịu, đi vào buổi chạng vạng thì tốt nhất!”

Điều này đương nhiên là Xuân Lệ cầu còn không được, đã ra ngoài bao ngày, mỗi lần tắm đều ở trong phòng trọ, luôn cảm thấy có thể có người đi qua bất cứ lúc nào, nên không tắm được thoải mái. Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ có bạn đồng hành, còn có thể đi tắm suối nước nóng để thư giãn cơ thể, cũng có thể hỏi nàng ta một số câu hỏi. Nàng vui vẻ nói: “Vậy ngươi đợi một chút, ta chuẩn bị quần áo rồi chúng ta đi.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 69



Khanh Tiểu Phù từ lúc vào phòng đến khi dẫn Xuân Lệ đi, trước sau chỉ mất vài câu nói.

Thiên Mạch nhìn hai người vui vẻ kết bạn rời đi, cảm thấy cô đơn quay về phòng của mình, nếu hắn ta là một nữ nhân, chắc chắn cũng sẽ đi theo. Ôi, sư muội này có phải là quá trọng sắc khinh bạn không? May mà có Khanh Tiểu Phù cùng nàng đi, hắn ta cũng yên tâm hơn, Thiên Mạch một mình ở lại không có việc gì làm, chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút.

Mới vừa mở cửa, đã đối diện với một người!

Thiên Mạch hít một hơi lạnh, “Sao ngươi lại đến nữa?”

Hân Hòa hôm nay không mang theo Tiểu Dương Đào, tự mình đến, “Ta vừa ở trên lầu hình như nghe thấy âm thanh của Tiểu Lục cô nương, nên đến hỏi ngươi một chút, xem có phải nàng ấy đã đến không?”

Hừ! Thiên Mạch khoanh tay không động đậy, muốn gặp hắn ta thì cứ nói thẳng đi? Còn vẫn biết cách tìm lý do, nhưng mỗi lần đều lấy sư muội làm lá chắn có thú vị không? Hắn ta đã nghe đủ rồi! Hắn ta nhìn Hân Hòa từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, “Lăng An quận chúa, những ý nghĩ nhỏ nhặt của quận chúa, ta đều biết, chúng ta không nói những lời tối nghĩa trước mặt người khác, rốt cuộc quận chúa muốn thế nào?”

Câu này khiến Hân Hòa bất ngờ, nàng ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu mày đánh giá Thiên Mạch, nam tử lạnh lùng này chưa từng có nụ cười, lại biết được thân phận của nàng ta, còn tuyên bố rằng biết cả những toan tính nhỏ nhặt của nàng ta. Nàng ta hít một hơi thật sâu, xem ra tối nay phải nói chuyện rõ ràng rồi.

Nàng ta chắp hai tay sau lưng đi vào, ra lệnh cho hắn ta đóng cửa lại.

Thiên Mạch đã suy nghĩ về việc cô nam quả nữ ở chung một phòng thì nàng ta sẽ làm gì mình, nhưng nghĩ lại, hắn ta cũng có võ công, trong tình huống quan trọng thì tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề, nên đã làm theo lời.

Hắn ta cố tình đứng cạnh cửa sổ, như vậy nếu có tình huống bất ngờ xảy ra, hắn ta cũng có thể nhảy ra ngoài mà trốn. Hắn ta luôn phòng ngừa chu đáo như vậy. Thiên Mạch tự khen mình xong, rồi lại tiếp tục giữ vẻ mặt không cảm xúc.

Hân Hòa thong thả đi đi lại lại trong phòng vài vòng, mặc dù không hiểu sao hắn ta lại biết được chuyện này, nhưng vì hắn ta nói chắc chắn như thế, nên không cần phải giấu giếm nữa. Nói thẳng ra cũng tốt, dù sao đây cũng là một chuyện tốt cho cả hai bên.

Nàng ta ngồi xuống bên bàn, nghiêng đầu nhìn Thiên Mạch, có vẻ như đang chiếm ưu thế, “Ta mặc kê ngươi làm sao mà biết được, nhưng ta nói cho ngươi biết, người, ta đã quyết định rồi! Không ai có thể ngăn cản!”

Quả thật là nàng ta đã để ý đến mình!! Dù Thiên Mạch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, chân hắn ta vẫn không chịu nổi mà mềm nhũn. Quận chúa này thật quá kiêu ngạo! Cưỡng ép mà vẫn còn bá đạo thế kia!

Tại sao trong lòng lại bùng lên một tinh thần chiến đấu mơ hồ như vậy? Chắc chắn đây là khí chất không chịu thua của một nam nhân! Thiên Mạch híp mắt lại, cố gắng làm cho mình trông oai phong hơn, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Ha ha.” Hân Hòa cười khinh bỉ, “Ngươi không đồng ý có ích gì? Hơn nữa đây rõ ràng là một chuyện tốt cho cả hai bên, ngươi có lý do gì để không đồng ý?”

Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ kiêu ngạo của kẻ có địa vị, dưới ánh nến, vẻ đẹp kiêu sa lại lạnh lùng, Thiên Mạch không khỏi thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ta đương nhiên có lý do không đồng ý! Hắn ta và Hân Hòa còn chưa quen, hắn ta còn chưa chuẩn bị cho việc thành thân, mặc dù nói hai người bọn họ khá xứng đôi, nhưng— “Ngươi không thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh sao?”

“Chuyện duyên phận, không có nhanh hay chậm, chỉ có đúng hay sai. Đã thích rồi, đã chọn rồi, đâu cần phải chờ đợi. Ngươi nói có đúng không?”

Tim Thiên Mạch bỗng nhảy lên, cảm giác như có người đang gõ trống nhỏ trong lòng hắn ta! Vừa rồi—những câu nói của nàng ta chính là lời tỏ tình trong truyền thuyết chăng?

Mặc dù cách Hân Hòa tỏ tình có hơi quá khích, nhưng nàng ta đang sốt ruột, nhìn dáng vẻ của nàng ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nếu đã nói thích thì, một đại cô nương tự nhiên không thể chờ đợi được! Thiên Mạch suy nghĩ một chút về cách nói, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Ta cảm thấy, chuyện này vẫn nên thuận theo tự nhiên, cho cả hai bên thêm thời gian để hiểu nhau—”

“Ta và ngươi nghĩ giống nhau!” Hân Hòa phấn khích cắt ngang lời hắn ta, cười nói: “Có thể nhìn ra được, ngươi rất quan tâm đến sư muội của ngươi!”

Sư muội? Tại sao lại đột nhiên nói đến sư muội? Thiên Mạch không biết vì sao lại nói lung tung, ma xui quỷ khiến giải thích, “Ta chỉ coi muội ấy như sư muội mà quan tâm, ngươi nhất định đừng hiểu lầm!”

Hân Hòa đứng dậy, cười lớn, “Đương nhiên ta không hiểu lầm! Như vậy thì tốt nhất! Nếu ngươi không có ý kiến gì, vậy thì chuyện này chúng ta cứ như vậy mà quyết định! À, ngươi đừng nói với Tiểu Lục cô nương, vài ngày nữa ta sẽ cho nàng ấy một bất ngờ! Ngươi nghỉ ngơi nhé, ta về trước.”

Hân Hòa nói xong liền vẫy tay rời đi. Để lại Thiên Mạch một mình đứng bên cửa sổ, cảm giác mọi chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ kỳ lạ và hư ảo.

Cái này… đã quyết định rồi sao?

Hạnh phúc nửa đời còn lại của hắn ta cứ như vậy mà bị định đoạt?

Quận chúa lớn tuổi thật sự quá dũng mãnh—
 
Back
Top