Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 40



Kỳ Liên Sơn ăn vụng đã lâu như vậy, đã quen với việc lén lút trong bóng tối, rất ít khi ban ngày ra ngoài làm chuyện xấu, nên lần này ra ngoài ông rất lo lắng. Cảm thấy xung quanh hoa cỏ rực rỡ chói mắt, ngay cả ánh nhìn của người khác cũng kỳ lạ, hàng xóm gặp nhau chào hỏi rất bình thường, nhưng lúc này trong mắt Kỳ lão gia, ai nấy đều không có ý tốt, từng nụ cười đều là vui mừng khi thấy người khác gặp hoặc chế nhạo, trong lòng ông cảnh giác mười phần, khi trả lời người khác đương nhiên không phải là sắc mặt tốt, rất khó coi.

Hồ quản gia cảm thấy lúc này rất cần tìm một chiếc xe ngựa để giấu lão gia nhà mình vào, nhưng Kỳ lão gia không đồng ý, ông nói như vậy lại càng k*ch th*ch, cuối cùng nhìn lão Hồ một cái thật sâu, Kỳ Liên Sơn rất tiếc nuối nói: “Cái niềm vui này, ngươi mãi mãi không hiểu được.”

Hồ quản gia cười khổ, tất nhiên ông ta không hiểu, ông ta đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn độc thân, cả đời dành hết thời gian cho Kỳ gia, cho dù ông ta muốn hiểu thì ai cho ông ta cơ hội chứ, thật là người no không biết kẻ đói…

Quẹo một khúc ngoặt, Hồ quản gia cẩn thận hỏi: “Lão gia, ngài không sợ lần này ngài đi, Xuân Lệ cô nương lại dùng chiêu cũ để bỏ trốn sao?”

Kỳ Liên Sơn dừng bước, trừng mắt nhìn ông ta, “Ngươi quá coi trọng lão gia nhà ngươi rồi, nếu nha đầu kia thật sự muốn chạy, ngươi nghĩ chỉ dựa vào ta thì có thể ngăn được không? Lần trước có hiệu quả hoàn toàn là vì nha đầu kia có tâm tính tốt, nếu gặp phải người không lý lẽ thì ngươi sẽ bị báo quan, ai bảo nhà ta có lão nhị không chịu ở yên chứ!”

Kỳ lão gia nói xong bỗng hiểu ra, không ngờ mọi người vừa rồi nhìn ông như vậy, không phải là bởi vì lão nhị đã treo cổ trước cửa Lạc gia sao!

Vất vả cho ông còn có chút tự giác, tưởng rằng người ta nhìn thấu tâm tư ăn vụng của ông mà chế nhạo ông, Kỳ lão gia nghĩ đến đây vừa tức vừa buồn cười, “Tính cách của tiểu tử này không biết giống ai, sao lại cứng đầu như vậy! Nếu ngoại hình không giống cũng thôi, không ngờ những phẩm chất tốt đẹp của ta lại không thừa hưởng được chút nào…”

“Đúng vậy,” Hồ quản gia giả vờ đồng tình cười, “Chả thừa hưởng chút nào cả!”

Hồ quản gia nói xong vừa tới ngã tư thì một con ngựa hoang chạy vọt tới, bốn chân phi như bay suýt nữa đá trúng ông ta!

Trọng mắt của lão Hồ xoay vòng tròn, sợ đến mức chân tay không động đậy được, đây có phải là nói dối mà bị báo ứng không? Tại sao ông trời không báo ứng lên lão gia ngốc nghếch kia, ông ta thật vô tội mà…

Trong đại sảnh Kỳ phủ, Tạ thị vì e ngại công phu của Xuân Lệ, cũng không muốn chọc giận nha đầu mạnh mẽ này, lúc này có Hàm nhi ở đây, chắc chắn sẽ không có sơ suất gì.

Bà rời ghế chuẩn bị chạy lấy người, không muốn lại bị cô nương này điểm huyệt, nếu không nhờ lão gia nhà nàng kịp thời đến giải huyệt, có lẽ còn không biết phải đứng đó bao lâu nữa!

Tạ thị đi đến cửa, thấy quý chất nhi bảo bối phong độ tuấn tú đi tới.

“Không phải cháu vẫn luôn khuyên bảo biểu ca sao? Hắn đã nghĩ thông suốt rồi ư?” Tạ thị tiến lên, cười nói.

Tạ Quân Thụy mỉm cười, “Biểu ca vốn cũng nghĩ thông suốt, là mọi người ép người ta đến đường cùng.”

Nhìn một cái vào Kỳ Hàm đang ngồi uống trà, Tạ Quân Thụy hiện lên nét mặt u sầu, “Nhìn vẻ thư thái này của đệ, cũng không giống như người muốn c.h.ế.t muốn sống. Trước đây hạ nhân nói với ta mà ta còn không tin, biểu đệ sao có thể làm ra chuyện không chín chắn như vậy? Không phải là mất mặt xấu hổ với thiên hạ sao. Ha ha, giờ thì ta yên tâm rồi.”

Vài câu này khiến trong lòng Xuân Lệ rất vui vẻ, nàng cảm kích nhìn Tạ Quân Thụy, hai người nhìn nhau, thật là anh hùng gặp nhau, cảm thấy tâm đầu ý hợp.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 41



Kỳ Hàm đặt chén trà xuống lại cười, nghiêng đầu nhìn Tạ Quân Thụy, “Tiếc là biểu ca không thấy màn mất mặt của ta, lần sau nếu còn muốn lòe thiên hạ nữa, ta nhất định sẽ báo trước cho biểu ca, ngoài ra chuẩn bị sẵn cho biểu ca một chiếc ghế nhỏ ở hàng đầu, cùng với trà nước hạt dưa. Thế nào?”

“Ha ha,” Tạ Quân Thụy cười đi đến ngồi bên hắn, phủi phủi bụi trên áo, ánh mắt tràn đầy nụ cười, “Biểu đệ cũng biết ta luôn nhút nhát, sợ là tối nay xem xong sẽ không ngủ được. Vậy nên, đệ vẫn nên ở yên dưỡng thương đi, dưỡng thương tốt rồi không phải còn phải ra chiến trường sao? Theo ta được biết, kỳ nghỉ của đệ còn hai tháng nữa đúng không? Chuẩn bị tiếp theo làm gì?”

Kỳ Hàm chưa kịp lên tiếng, Tạ thị đã nói trước: “Hắn muốn ra ngoài thư giãn.”

“Ồ?” Tạ Quân Thụy hứng thú, “Đúng lúc gần đây ta cũng có kế hoạch đi xa, không bằng chúng ta cùng đi?”

Tạ thị lại nói: “Hắn đi cùng Lục nha đầu, có bạn rồi.”

Kỳ Hàm tiếp lời, “Nếu biểu ca thực sự không có ai đi cùng, có thể tìm phụ thân của đệ, ông ấy vừa mới lên núi Sùng Minh, đi không lâu, bây giờ biểu ca ra ngoài đuổi theo vẫn kịp, đúng lúc ba người đi cùng, trên đường có thể uống rượu thoải mái, nói chuyện thơ ca và triết lý cuộc sống.”

“Ta và hai người cùng đi cũng có thể nói chuyện thơ ca và triết lý cuộc sống, Tiểu Lục cô nương là một tài nữ hiếm có.” Tạ Quân Thụy uống một chén trà, không nhanh không chậm nói.

Kỳ Hàm hừ một tiếng cười, đôi mắt phượng lấp lánh sáng rực, “Nhưng Lục nha đầu đã nói, chỉ muốn đi cùng ta. Hầu hết mọi người đều không muốn đi cùng. Vậy nên, biểu ca vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài đuổi theo phụ thân đi, Lục nha đầu, chúng ta đi thôi.”

Kỳ Hàm đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, biết nàng chắc chắn không nghe lời mình, cũng không nói thêm gì, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, cũng không phải là lần đầu kéo, cũng đã quen.

Tạ Quân Thụy nhìn hai người biến mất ở cửa, rất bất đắc dĩ nhìn về phía cô mẫu, “Biểu hiện của cháu có làm cô mẫu hài lòng không?”

Tạ thị vỗ nhẹ vào mặt hắn ta, “Chất nhi tốt của ta, hiệu quả thật bất ngờ! Ha ha, đi nào, cô mẫu dẫn cháu đi ăn trưa, thưởng cho cháu, người có công.”

Tạ Quân Thụy bị Kỳ phu nhân kéo đi, vừa đi vừa nói: “Chỉ là trong mấy ngày này cháu đã đắc tội với biểu đệ, giờ hắn nhìn cháu một cái cũng lạnh buốt, sau này cô mẫu phải chịu trách nhiệm giải thích, trả lại trong sạch cho cháu.”

Tạ thị hời hợt dẫn hắn ta đi, bên kia trong Ngô Đồng Uyển, Kỳ Hàm cũng kéo Xuân Lệ trở về.

Vừa vào sân, Kỳ Hàm liền đóng cửa lại.

Quay người lại, vừa khéo đối diện với ánh mắt xem xét của Xuân Lệ, nàng đang chờ nghe hắn giải thích, Kỳ Hàm chỉ cười không nói, khoanh tay lại dẫn nàng đến dưới tàng cây.

Hắn đi lại, mùi hương trong trẻo từ người hắn bay vào mũi Xuân Lệ, nếu nói là tâm hồn thư thái, tuyệt đối không phải là phải khoa trương. Nàng không khỏi hít một hơi thật sâu.

Nhìn hắn ngồi lên xích đu, hai chân đạp ra trước ra sau, rất nhanh đã đung đưa, nụ cười trên mặt hắn tươi tắn như một đứa trẻ không vướng bụi trần.

“Ta cần nàng.”

Đột nhiên, hắn nói ra mấy chữ này.

Âm thanh thản nhiên kia, nghe còn hay hơn tiếng đá xanh va vào ngọc.

Điều này tự nhiên khiến Xuân Lệ bất ngờ, chỉ là hành động của vị thiếu gia này khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác, trải qua vài ngày rèn luyện, nàng đã có thể bình tĩnh chấp nhận.

Nàng không nói gì, chỉ đứng bên cạnh hắn, lặng lẽ chờ đợi lời nói tiếp theo.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 42



Trời rất xanh, bị mây bao phủ từng đám từng đám lớn. Thỉnh thoảng có những chú chim bay qua, mấy chiếc lông vũ mềm mại lả lướt rơi xuống.

Ánh mắt Kỳ Hàm dõi theo một mảnh lông chim nhỏ, khóe miệng chậm rãi nở một đường cong dịu dàng, “Ta cần nàng giả trang thành nam tử đi cùng ta, đồng thời, võ công nàng cao cường như thế, cũng có thể bảo vệ ta. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Xuân Lệ kéo kéo khóe miệng, hắn là tướng quân mà? Cần gì phải để nàng bảo vệ? Còn bắt nàng giả trang thành nam nhân? Giả l.à.m t.ì.n.h nhân mới của hắn sao? Xuân Lệ thấy buồn cười, “Cớ gì?”

“Chỉ vì,” Hắn quay ánh mắt lại, như vô tình đánh giá nàng một lượt, nhàn nhã nói: “Chỉ vì nàng đã nhìn thấy sạch bách thân thể của ta.”

“……”

“Ha ha.”

“Không biết xấu hổ!” Cố tình cởi hết ra để người khác nhìn, cuối cùng còn dùng điều này để uy h.i.ế.p người ta.

Xuân Lệ hoàn toàn thất vọng, quả thực là nhị thiếu gia này vượt xa cả Kỳ phu nhân, làm mấy chuyện lừa người còn tệ hơn cả bà.

Nhưng mà nàng lại thấy mình đuối lý, thực sự đã nhìn thấy thân thể người ta, không cần phải chịu trách nhiệm mà chỉ giúp một tay cũng không thiệt, dù sao đi chơi cùng hắn cũng không phải là không thể, đối với nàng mà nói, chỉ cần rời khỏi Kỳ phủ là một khởi đầu tốt, ra ngoài nàng có tự do, chắc chắn việc trở về núi cũng dễ dàng.

Thực ra, trong lòng nàng còn ẩn chứa một ý nghĩ, bộ dáng Kỳ Hàm tuấn tú, đi cùng mỹ nhân thực sự là một niềm vui khó có được trong cuộc đời, cho dù hắn không thích nữ tử, nàng cũng không có ý định gì với hắn, nên cân nhắc lại, thực sự không có lý do gì để từ chối. Trong lúc do dự, nhị thiếu gia coi như nàng đã ngầm đồng ý.

*

Sau khi ăn trưa, Thúy Tảo đã thay cho Xuân Lệ một bộ nam trang, tóc được buộc thành kiểu nam, dải lụa dài thả xuống vai, nàng vốn đã cao, bộ quần áo hơi rộng mặc vào người trông thật nhã nhặn phóng khoáng.

Xuân Lệ vốn đã có vẻ đẹp thanh tú, bộ đồ xanh càng làm nổi bật đôi môi hồng và hàm răng trắng, như một tiểu công tử hào hoa phong nhã nhà bên.

Thực ra, nàng mãi cho đến khi bị mọi người vây quanh đi ra khỏi cổng Kỳ phủ, vẫn không hiểu tại sao từng bước lại theo Kỳ Hàm bước lên con đường ngắm nước ngắm non...

Có phải nàng quá mềm lòng? Hay là bị mê hoặc?

Thôi thì, hồ đồ cũng tốt, quá thông minh có lẽ sẽ khiến lòng mình khó chịu.

Kỳ phu nhân vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng dáng, mới buông tay, cảm thấy hụt hẫng. Lão gia và Hàm nhi đều đi rồi, may còn có chất nhi ở cùng, còn về lão đại nhà bà, từ trước đến giờ không nằm trong phạm vi bà nghĩ tới.

Xuân Lệ biết lý do Kỳ Hàm không chọn cưỡi ngựa, hắn cố ý dẫn nàng đi qua phố phường, để mọi người biết rằng, Kỳ nhị thiếu gia đã thay đổi tình cảm, có người tình mới, cho dù đã cắt đứt với Lạc thần y, nhưng chứng đoạn tụ của hắn vẫn chưa thay đổi, không vì điều gì mà thay đổi.

Bên cầu Chu Tước cỏ dại mọc um tùm, hoa đỏ nở rộ, một người chèo thuyền mặc áo thô đang ghé thuyền bên bờ, nhiệt tình gọi: “Nhị thiếu gia, ngài đến rồi!”

“Làm phiền,” Kỳ Hàm mỉm cười đáp lại, lấy túi đồ trên vai Xuân Lệ kéo nàng lên thuyền.

Nàng vừa bước lên thuyền, cơ thể hơi không ổn, hắn nắm lấy cánh tay nàng giúp nàng giữ thăng bằng, quan tâm hỏi: “Có say thuyền không?”

Xuân Lệ cười, “Tuy ta chưa đi thuyền lớn bao giờ, nhưng thuyền nhỏ thì đã từng đi, không say đâu.”

Chiếc thuyền ô bồng lướt đi giữa thành Gia Định như một bức tranh thủy mặc, mặt nước lăn tăn vừa biếng nhác lại vừa mơ mộng.

Xuân Lệ và Kỳ Hàm ngồi cạnh nhau ở phía trước, do thuyền hẹp nên gần như sát lại với nhau. Cả hai đều không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng mái chèo xôn xao lướt trên mặt nước.

Xuân Lệ thích sự yên tĩnh như vậy, thuyền chậm rãi trôi đi, cảnh vật hai bên không ngừng thay đổi, những quán rượu hoa cỏ đường mòn, ánh sáng mặt trời cùng bóng mây, sao hôm nay lại cảm thấy đẹp hơn bình thường nhỉ?

Có lẽ là vì bên cạnh có thêm một nơi càng xinh đẹp hơn!

Xuân Lệ khẽ rũ mắt, thấy một góc áo trắng tinh của hắn. Sợ bị phát hiện, nàng nhanh chóng thu ánh nhìn lại.

Người trong tranh, tranh cùng nàng đồng hành.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 43



Nước trong gợn veo, Xuân Lệ ngồi ở mũi thuyền cảm thấy âm thầm thẹn thùng.

Lần đầu tiên trong đời, nàng ngồi gần một tiểu sinh tuấn tú đẹp như hoa như vậy.

Dù hắn là vị hôn phu danh nghĩa của nàng, nhưng quá khứ của hắn quá nổi bật, giờ đây nàng hoàn toàn không còn những suy nghĩ dư thừa, thậm chí đôi khi còn có cảm giác Kỳ Hàm đối với nàng như đã mờ nhạt giới tính, có thể xem như huynh đệ, cũng có thể như tỷ muội.

Nhưng lòng yêu cái đẹp ai cũng có, vậy thì cứ đơn thuần xem hắn như sao trên trời, trăng dưới nước, ngẩng đầu cúi xuống đều có thể nhìn thấy cũng không tệ.

Con người quý ở chỗ biết đủ mà vui vẻ, sư phụ thường nói như vậy.

Xuân Lệ đã nghĩ thông, không còn gò bó nữa. Nàng chậm rãi thở ra, nhìn về phía dòng nước uốn lượn, hỏi Kỳ Hàm, “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”

Kỳ Hàm đang mơ màng, bị nàng hỏi đột ngột kéo về thực tại, “Cái gì?”

Xuân Lệ nghiêng đầu nhìn hắn, do gần gũi nên khuôn mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước mắt, nàng thậm chí có thể thấy bóng mình trong mắt hắn, không khỏi lùi lại một chút, lòng cũng dịu đi vài phần, “Ta hỏi, tiếp theo chúng ta sẽ lên chỗ nào?”

“Ồ,” Kỳ Hàm ngẫm nghĩ nhìn về phía bờ, im lặng một lúc rồi nói: “Theo dòng sông này đi về phía tây, sẽ có một cái ao sen mười dặm. Nàng có thích ngắm sen không?”

Xuân Lệ cười khẽ, “Nếu ta nói không thích, ngươi có thể để ta đi không?”

Không ngờ nhị thiếu gia căn bản không để ý đến lời nàng, vẫn đắm chìm trong thế giới của hắn tự nói: “Năm mười tuổi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hình ảnh đó đến nay vẫn thường hiện lên trong đầu ta, đình sen trong làn mưa bụi, một chiếc thuyền nhỏ lướt qua, mảnh xanh giữa dòng nước khiến người ta thư thái. Lúc đó ta đã động lòng.”

Xuân Lệ vô thức nghĩ rằng “chúng ta” hắn nói là Lạc thần y, cho dù không phải Lạc Thanh Phong, thì chắc chắn cũng là một nam tử khác của hắn. Nói thật, nghe hắn miêu tả xong, nàng không cảm thấy gì đẹp đẽ, ngược lại còn thấy khó tin.

Nàng nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, “Lúc mười tuổi, ngươi đã đoạn tụ rồi sao?”

Nếu đúng như vậy, thì đúng là đã ăn sâu vào máu!

Kỳ Hàm tức giận nói: “Nàng nghĩ gì vậy? Sao lại không hiểu được phong tình! Một mối tình đầu đẹp đẽ như vậy mà nàng vừa mở miệng đã làm hỏng hết! Thật là mất hứng!”

“Ha ha, xin lỗi nhé,” Xuân Lệ không ngờ hắn lại kích động như vậy, thấy hắn tức giận liền vội vàng xin lỗi, nàng là người tốt, cũng giỏi tự phân tích, vừa rồi nói như vậy có lẽ đã làm tổn thương lòng tự trọng của Kỳ Hàm?

“Có lẽ là ta ít thấy nhiều điều lạ. Ta chưa từng có mối tình đầu, nên không hiểu. Vậy ngươi ra ngoài lần này là vì hắn sao? Sau này các ngươi có gặp nhau không? Ngươi tìm hắn như thế nào?”

Xuân Lệ thầm nghĩ, hắn đây là nhớ lại mối tình đầu sau khi bị Lạc thần y đá, cái này đâu phải đi tìm vui vẻ, rõ ràng là đi tìm đau khổ.

Biết đâu người ta đã sớm cưới thê tử sinh con đẻ cái rồi, đến lúc đó Kỳ Hàm thấy chắc chắn sẽ tìm cái chết, hóa ra trên đường này nàng đi theo thật sự là bảo vệ hắn!

Kỳ Hàm mỉm cười nhìn nàng, rồi nói: “Cái này nàng không cần lo, nàng chỉ cần theo bên cạnh bản thiếu gia, tự nhiên sẽ tìm thấy.”

Xuân Lệ bĩu môi, “Nói như thể ta đang tìm vậy, có liên quan gì đến ta chứ.”

“Đương nhiên có liên quan, nếu bản thiếu gia tìm được chân ái, nàng cũng sẽ được hạnh phúc không xa.”

Xuân Lệ không mấy hứng thú đáp lại: “Nếu nói được tự do, thì cũng được.”

Chỉ là đây rốt cuộc là chuyện gì? Đi cùng vị hôn phu đi tìm chân ái?

Ăn no rửng mỡ sao? Sao nàng lại vĩ đại như vậy? Nói cho cùng vẫn là do bản thân không tranh thủ, cuối cùng vì nhiều lý do mà không thể bỏ đi.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 44



Xuân Lệ cảm thấy phiền muộn.

Nghĩ kỹ lại, hình như không chỉ là phiền muộn...

Giống như dòng nước chảy xuôi chậm rãi bên cạnh, vốn dĩ yên tĩnh, nhưng khi hắn đi qua, lại tạo ra những vòng gợn sóng...

Trong lòng không được yên, cũng bao gồm cả người bên cạnh nàng.

Trở về quê hương một tháng, hắn gần như không có thời gian rảnh. Một mặt công khai dưỡng thương, mặt khác lén lút thu thập chứng cứ, còn phải giả vờ như mình là người đoạn tụ như vậy để ứng phó với Lăng An quận chúa.

Trước khi rời khỏi kinh thành, Hoàng thượng đã giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật, phải xử lý một người, hắn đã điều tra một tháng, giờ cũng coi như đã chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ thời cơ.

Thuyền không nhanh, đi qua vài cây cầu, thấy đã đến bên hồ Yên Chi, lại nghe thấy tiếng ca của các cô nương.

Bài hát hôm nay Xuân Lệ rất quen thuộc, từng có một năm vào mùa xuân, đại sư ca đã ngồi dưới tàng cây hạnh đánh đàn dạy nàng và nhị sư ca hát, nhị sư ca vì hát không đúng âm nên sau đó bị phạt đi nướng đùi gà.

Đến giờ nàng vẫn nhớ giai điệu, không biết vô tình đã ngâm nga theo.

“Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu, mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu. Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu. Túng bị vô tình khí, bất năng tu. …”

Giọng nàng cực kỳ trong trẻo, giống như đôi mắt nàng. Giai điệu không cao không thấp, cứ như vậy nhẹ nhàng cất lên một hương vị khác.

Kỳ Hàm lắng nghe xong câu cuối, bỗng thấy trong lòng không thoải mái. Khi nàng ngừng hát, hắn quay người đối diện nàng, nói: “Để bày tỏ lòng cảm tạ vì nàng đã ở bên ta, khi chúng ta trở về phủ, ta sẽ hứa với nàng một điều, đến lúc đó nàng muốn ta làm gì, ta sẽ không từ chối, thế nào?”

Điều này thật mới mẻ, nhị thiếu gia đã có lương tâm rồi sao?

Xuân Lệ bật cười, cảm thấy không còn buồn bã như vậy nữa, “Làm gì cũng được sao?”

Kỳ Hàm gật đầu.

“Nếu đến lúc ngươi đổi ý thì sao?”

“Ta sẽ không đổi ý.”

Giọng điệu kiên định đến mức khiến người ta không thể hoài nghi.

Xuân Lệ ngẩn người một chút, nhìn hắn phong độ đứng dậy, nhìn về phía Túy Xuân Lâu, chậm rãi nói: “Không phải nàng hỏi điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là ở đâu sao? Đến nơi rồi.”

Xuân Lệ suýt nữa ngã xuống thuyền, “Nếu đã đến đây, sao chúng ta còn phải tốn công đi đường thủy?”

“Vì như vậy yên tĩnh hơn.”

“Thì ra ngươi cũng biết xấu hổ.”

“Chẳng lẽ nàng muốn nghe ta nói, muốn cùng nàng tận hưởng thế giới của hai người?”

“Phi!”

“Được rồi, lên bờ làm việc chính thôi!” Kỳ Hàm nói xong đã bước lên bờ, không nghĩ ngợi gì đã quay lại đưa tay kéo nàng, nhưng Xuân Lệ không để ý đến hắn, tự đứng vững rồi bước lên.

Nhị thiếu gia ngượng ngùng rút tay lại, đứng bên cạnh nàng nói: “Tối nay chúng ta ở đây nghỉ lại.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 45



“Ở đây sao?”

Xuân Lệ không dám chắc chắn nhìn lại một lần nữa, ôi, những tòa lầu tao nhã, thật là những mái vòm được chạm khắc tinh xảo. Chiếm một khu vực rộng lớn cao tới ba tầng, nhưng điều này không phải là quan trọng nhất, cái tên "Túy Xuân Lâu" này đừng nhìn không có gì đặc sắc, nhưng đây chính là nơi hương diễm mất hồn nhất ở kinh thành ngoại trừ hậu cung của Hoàng đế.

Nơi đây không chỉ có các nữ tử phong nguyệt, mà còn có nhiều tiểu quan thanh tú, vẻ ngoài xuất chúng đến nỗi ngay cả các phi tần của Hoàng đế cũng phải tự thấy mình kém cỏi.

Nếu cần sự thanh lịch, chỉ cần gọi một nữ tử biểu diễn cũng đủ làm chao đảo các nho sinh tú tài, còn những người tài giỏi trong thơ ca, hội họa, muốn gặp một lần cũng không chỉ cần có tiền. Nhiều tài tử phong lưu đã tiêu tốn mọi thứ chỉ để nhận được một cái ngoảnh đầu nhìn sang của mỹ nhân.

Nếu cần những điều tầm thường, nơi đây cũng đầy đủ, bất kể là khách nam hay nữ, đều có thể đảm bảo đến đây sẽ hài lòng mà về, đến một lần là muốn quay lại lần sau.

Những thứ mới mẻ chỉ cần ngươi nghĩ đến, không có gì mà bọn họ không có.

Xuân Lệ, là người bên ngoài, tuy chưa từng thấy tận mắt, nhưng qua nhiều năm nghe người khác nói cũng biết phần nào.

Nhưng Kỳ Hàm vừa nói, hôm nay sẽ ở lại đây, ở lại... ừm, chi phí ở lại một đêm ở nơi này thật sự rất đắt, đó cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là sau khi nhận phòng sẽ làm gì?

Xuân Lệ không dám nghĩ tiếp, dừng bước hỏi: “Ngươi không phải vẫn chưa nghĩ thông chứ?”

Kỳ Hàm quay lại, cười khẽ, “Sao lại nói như vậy?”

Xuân Lệ cân nhắc một chút rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi đến đây không phải để uống rượu hoa tìm tiểu quan sao?”

Kỳ Hàm vươn ngón trỏ chỉ vào trán nàng, “Có ngươi ở đây rồi, sao còn cần tìm người khác?”

“Ý ngươi là gì?” Xuân Lệ bị chọc nên lùi lại nửa bước, nhăn mặt nói: “Ta không phải là người tùy tiện, hơn nữa ta cũng không phải là nam nhân!”

“Ha ha,” Kỳ Hàm không định đùa giỡn với nàng nữa, vừa vuốt tay áo vừa nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, thỏ còn không ăn cỏ gần hang. Nhớ kỹ, lát nữa vào trong đi sát bên ta, không cần nói gì, còn phải cẩn thận một chút.”

Xuân Lệ nghe thấy phải cẩn thận, không khỏi nâng cao cảnh giác, “Có phải sẽ có nam nhân đến gần, khách lợi dụng chiếm lợi của ta không?”

Nét mặt nghiêm túc của nàng khiến Kỳ Hàm cảm thấy rất thích thú. Hắn nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói: “Còn tệ hơn thế, có thể sẽ có nữ tử lợi dụng cơ hội. Vậy nên ngươi phải cẩn thận.”

“Vậy ta không đi nữa,” Xuân Lệ bắt đầu rút lui, chỉ tay vào con hẻm bên trái, “Sư ca của ta đang ở Nguyệt Lung Sa, ta sẽ đến đó đợi ngươi.”

Kỳ Hàm dừng lại động tác vuốt tay áo, “Vậy ngươi không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta sao?”

Xuân Lệ cười gượng, “Ngươi là đại nam nhân bị chiếm lời cũng không sao, ta và ngươi không giống nhau mà.”

Nói xong nàng cảm thấy hơi lúng túng, vì nàng cũng đã từng chiếm lời của hắn, nói như vậy có phải trông như một đại sắc lang không? “Nói thật, phong tục hiện nay thật thoáng, có phải các ngươi có nhiều người đồng đạo hay không?”

Kỳ Hàm không ngờ nàng lại chuyển sang chủ đề này, nhìn phản ứng của nàng trong vài ngày qua khá bình tĩnh, quả là hiếm thấy, hắn liền hỏi với sự hứng thú: “Ngươi không phản cảm với chuyện này sao?”

Xuân Lệ lắc đầu, “Có gì đâu, tình yêu chân thật đâu có nhiều lý do như thế. Trên đời này, nếu có người thật lòng yêu thương ngươi, thì người đó là nam hay nữ cũng không quan trọng.”

“Vậy nên,” Kỳ Hàm trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thực ra ngươi không ghét ta, đúng không?”

Xuân Lệ cảm thấy buồn cười, “Ta ghét hay không cũng không quan trọng, ta không phải là mối tình đầu kia của ngươi.”

“Đi thôi.” Câu trả lời của nàng không phải là điều hắn mong đợi, Kỳ Hàm cũng không nói thêm gì, chỉ tự nhiên kéo tay nàng, qua vài ngày, nhị thiếu gia đã quen với việc này, cái cổ tay mảnh mai trong tay hắn như thể có thể đốt cháy trái tim hắn, để không cho nàng thấy mặt hắn hiện lên đỏ, Kỳ Hàm nhanh chóng quay người, dẫn nàng đi vào cổng Túy Xuân Lâu.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 46



Cảnh tượng này thật sự không thể tin được!

Đặt trong mắt người qua đường, thì sẽ thành một bức tranh khác.

Ngươi nhìn nhị công tử của Kỳ gia kia sao mà phóng khoáng thế? Nắm tay tiểu lang rồi vội vã kéo vào trong! Đây vẫn là ban ngày, đến đêm không biết sẽ thế nào!

Đám con nhà giàu đang đánh bạc bên kia cũng vui vẻ không kém, tiểu tướng quân quả nhiên đã di tình biệt luyến, lại thắng lớn!

Lần này cược gì đây? Cược xem tiểu tướng quân có thể dây dưa với tình nhân mới bao lâu! Người thua quen rồi lần này cũng liều lĩnh, ta dùng nhà cũ của mình cược một tháng!

Tất nhiên, phản ứng lớn nhất trong khu phố vẫn thuộc về một người khác.

Người này nhìn qua có vẻ là một nam tử đã qua tuổi trung niên, ngoại hình bình thường, dáng vẻ cũng rất bình thường. Đối phương đi cùng một nam tử béo mập cũng không có gì đặc sắc, cả hai đang vui vẻ bước vào Túy Xuân Lâu, nhưng khi thấy thiếu gia Kỳ gia xuất hiện, bọn họ sợ đến mức không dám thở mạnh.

Nam tử trung niên hoảng hốt nói: “Hắn vừa thấy ta rồi sao?”

Người béo bình tĩnh một chút, cuối cùng thở phào: “Lão gia, ngài quên rồi sao? Bây giờ chúng ta đều đã dịch dung, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không nhận ra chúng ta đâu, đừng làm rối loạn đội hình.”

“Ôi đúng rồi đúng rồi,” Nam nhân trung niên vỗ n.g.ự.c tự an ủi, “Ta chỉ quá thật thà, thực sự không thể làm những chuyện lén lút này.”

“……” Người béo nhếch môi, những năm qua ngài đã làm ít sao?

Thôi, không cần phải vạch trần ông, lão gia ngốc cũng thật đáng thương, cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài lén lút, lại bị nhi tử nhi tức bắt gặp.

Nếu đêm nay tình cờ ở cạnh phòng nhi tử, thì thật đáng buồn! Nhìn lão gia nhà mình xui xẻo như vậy, cũng không phải là không thể xảy ra...

Xuân Lệ theo Kỳ Hàm bước vào cổng, chưa kịp nhìn rõ sự trang trí lộng lẫy bên trong, đã bị tú bà nhiệt tình vây lấy. Tú bà kia mặc đồ sặc sỡ cực kỳ chói mắt.

“Ôi, không phải là thiếu tướng quân sao? Hôm nay ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?” Bà ta vung khăn lụa, đầy mùi phấn son.

Kỳ Hàm mỉm cười nhẹ, quét mắt một vòng quanh khách khứa ở tầng một, nói với bà ta: “Tiểu Hoàng có ở đây không? Ta tìm hắn.”

Tú bà nghe xong cười lớn, “Có có có, hôm nay hắn nói mình không khỏe, cả ngày không tiếp khách, nhưng nếu biết thiếu tướng quân gọi tên hắn, chắc chắn hắn sẽ vui lắm! Ngài cứ đợi ở đây, ta sẽ gọi hắn ra.”

“Không cần, ta tự đi ra được. Hắn không phải ở trong phòng sao?”

“Đúng vậy, ôi~~ Ta hiểu rồi, ngài muốn cho hắn một bất ngờ phải không? Ha ha, ngài cẩn thận với cầu thang nhé.”

Tú bà nhường đường cho Kỳ Hàm rồi còn lén lút nhìn theo bóng dáng của hai người, chắc chắn nhị thiếu gia hôm nay tâm trạng tốt, muốn ba người cùng nhau chơi, nhìn tiểu công tử phía sau thật sự rất thanh lệ, nếu vào trong lầu này của bà ta bồi dưỡng một chút, thì sau này chắc chắn sẽ thành tài.

Phía bên kia, Kỳ Hàm kéo Xuân Lệ lên tầng hai, đi qua vài cột trụ quanh co, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa trúc xanh, “Là ta.”

Chỉ nói hai chữ, cửa đã mở, chào đón bọn họ là một nam tử tuấn tú hào hoa phong nhã, đôi mắt sáng như thể có thể quyến rũ lòng người.

Xuân Lệ thầm nghĩ Kỳ Hàm chắc chắn là khách quen ở đây, nhìn cánh cửa nhã gian này xanh tươi như vậy, không chừng người tên Tiểu Hoàng này chính là mối tình đầu của hắn năm mười tuổi!

Vào trong nhã gian, Tiểu Hoàng đóng cửa lại. Dẫn bọn họ vào trong, hạ giọng nói: “Ngài đã đến.”

Xuân Lệ nhướng mày, sao mà nóng lòng vậy?

Kỳ Hàm cũng thì thầm: “Mọi người đã tụ họp đủ chưa? Tổng cộng bao nhiêu người?”

Xuân Lệ giật mình, còn có? Tổng cộng? Chẳng lẽ chuyện này không phải một đối một sao?

Tiểu Hoàng đáp: “Hồi tướng quân, cộng thêm ta thì tổng cộng có năm mươi sáu người, trong đó có bốn mươi cô nương, còn có mười sáu nam tử.”

Xuân Lệ không nhịn được nữa, nhỏ giọng lầm bầm, “Nhiều người như vậy, Kỳ lão nhị ngươi đúng là cầm thú!”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 47



“Nàng nói gì?” Kỳ Hàm quay đầu, ánh mắt không hiện rõ vui buồn.

Xuân Lệ dũng cảm tiến lên, ưỡn n.g.ự.c nói: “Cũng đúng mà, cầm thú còn không đủ, thật sự điên cuồng.”

Những lời nàng vừa nói, Tiểu Hoàng cũng nghe thấy, hắn ta vội vàng tiến gần Xuân Lệ vài bước, vẫn giữ giọng thấp: “Tiểu công tử, ngươi chắc chắn đã hiểu lầm tướng quân. Lần này ngài ấy đến đây là để cứu bọn ta. Không phải như ngươi nghĩ,” Tiểu Hoàng nói đến đây, mặt hiện lên hai vệt hồng, cúi đầu nói: “Không phải như ngươi nghĩ vậy đâu.”

Hình như ngươi còn nghĩ nhiều hơn cả ta? Xuân Lệ không nỡ nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng của hắn ta, liếc mắt khinh bỉ về phía Kỳ lão nhị.

Kỳ Hàm lại không nhìn nàng, nói với Tiểu Hoàng: “Không cần giải thích với nàng ấy, mọi người đều an toàn chứ?”

Tiểu Hoàng đáp: “Đều an toàn, tướng quân yên tâm. Nghe mụ mụ nói, tối nay sẽ có một nhóm người mới đến, số lượng không nhỏ. Hơn nữa, Tiểu Hoàng đã nghe được tin tức chính xác, nhóm Lan Vĩnh Ninh kia cũng sẽ xuất hiện.”

Tròng mắt Xuân Lệ xoay chuyển, cái tên này nghe quen quen… Họ Lan, ở triều Đại Hân mà không biết thì không thể, đó chính là họ của hoàng tộc!

Kỳ Hàm vỗ vai Tiểu Hoàng, “Những ngày này ngươi vất vả rồi.”

“Sao tướng quân lại nói vậy, nếu không có ngài trở về cứu bọn ta, chỉ dựa vào bọn ta, ha,” Tiểu Hoàng cười buồn, có chút ý vị, “E rằng cả đời này cũng không thể thoát ra khỏi đây. Đây đâu phải là nơi con người có thể ở, không chỉ không có tự do, mà những điều phải chịu đựng sau lưng… sao còn có thể gọi là người. Đừng nói là để ngài điều tra tin tức, cho dù hy sinh mạng sống của Tiểu Hoàng cũng khó mà báo đáp đại ân đại đức của ngài.”

Xuân Lệ đứng bên cạnh nghe mà thích thú, đây là ý muốn hiến thân sao? Kỳ Hàm đúng là có phúc phận, nếu năm mươi lăm người còn lại đều báo ân kiểu này, thì gần bằng hậu cung của Hoàng đế rồi!

Kỳ Hàm nhìn hắn ta một cái thật sâu, chân thành nói: “Đừng tự hạ thấp bản thân, sau này có được tự do, còn nhiều ngày tốt đẹp để sống.”

Tiểu Hoàng lại lắc đầu, ngẩng mặt lên với giọng gần như cầu xin: “Tiểu Hoàng không cầu gì khác, chỉ cầu được theo làm tùy tùng hầu hạ tướng quân.”

Kỳ Hàm nở nụ cười, liếc mắt về phía Xuân Lệ, “Đây không phải có sẵn rồi sao, dùng thuận tay? Có hắn hầu hạ là đủ rồi.”

Xuân Lệ không phục, ngươi mới là thuận tay, ngươi mới là đồ vật! Đồ Kỳ lão nhị c.h.ế.t tiệt!

Tiểu Hoàng ghen tị nhìn Xuân Lệ, môi mỏng ướt át: “Tiểu Hoàng đã bị đám thú vật kia hại đến nhà tan cửa nát, cho dù được tự do cũng không có chốn nương thân, mong tướng quân đừng chê bai ta vô dụng, ta nguyện ý dùng cả đời để báo đáp ngài.”

Ánh mắt khao khát mong chờ ấy, nếu đổi lại là Xuân Lệ chắc chắn không thể từ chối, nhưng dáng vẻ đáng thương này trước mặt nhị thiếu gia lại không có tác dụng, hắn nghiêm mặt nói: “Cái này hãy nói sau, hiện tại quan trọng nhất là làm sao vượt qua tối nay. Không phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”

Người ra lệnh luôn có một loại khí thế, khi nghiêm túc lên lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Tiểu Hoàng cũng không nói thêm gì, chỉ đáp: “Vâng, bọn ta sẽ giả vờ hiến vũ cho Vương gia, trước bữa tối còn phải tập luyện lại lần cuối.”

“Tốt lắm, mọi thứ thực hiện theo kế hoạch ban đầu.”

“Vậy tướng quân, ta lên lầu trước.”

Kỳ Hàm gật đầu, Tiểu Hoàng nhìn hắn một cái rồi quay người rời khỏi.
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 48



Trong nhã gian lúc này, chỉ còn lại Xuân Lệ và Kỳ Hàm.

Nội trong thời gian ngắn, Xuân Lệ nhanh chóng tổng hợp tất cả thông tin đã nghe, khẽ thò đầu nói với hắn: “Nơi này là hắc đ**m đúng không? Vương gia là kẻ buôn người?”

Kỳ Hàm hừ lạnh, “Không chỉ là buôn người, mà còn c**ng b*c, g.i.ế.c người cướp của, chiếm đoạt tài sản điền sản, thật sự không bằng cầm thú.”

“Ta còn tưởng ngươi chỉ toàn không làm việc gì nghiêm túc.”

“Vì vậy bọn họ mới không đề phòng chút nào.”

Xuân Lệ vuốt cằm nheo mắt nhìn hắn, “Hay cho một mũi tên trúng hai đích! Hai việc đều không làm chậm trễ!”

“Đầu heo.” Kỳ Hàm trừng nàng một cái, “Giờ có thay đổi ấn tượng về ta rồi chứ?”

Xuân Lệ gật đầu nghiêm túc, giả bộ nói: “Ừ, khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”

“Đi thôi.” Kỳ Hàm không muốn nghe nàng nói linh tinh nữa, vừa nói vừa đi về phía cửa.

Xuân Lệ không hiểu, “Còn đi đâu nữa? Không phải cũng để ta đi múa chứ?”

Kỳ Hàm quay lại nhìn nàng từ đầu đến chân, lắc đầu, “Nàng vẫn chưa đủ điều kiện.”

Xuân Lệ biết hắn đang nói vòng vo về việc mình không có dáng người, không vui nói: “Nói thẳng ra đi, nếu không ta sẽ không đi đâu hết!”

Nói xong, nàng ngồi phịch xuống ghế, không phải không có mông, sao lại không có thời gian ngồi một chút! Dù sao ruồi theo trứng thối cũng có lúc mệt mỏi chứ! Dù sao với so sánh này thì đã hy sinh chính mình.

Kỳ Hàm vẫn lần đầu thấy nàng làm nũng, vừa thấy thú vị vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nàng luôn không nghĩ tốt về hắn. Hắn hạ giọng: “Để ta đưa nàng về Nguyệt Lung Sa.”

Xuân Lệ ngạc nhiên, “Không phải ngươi nói tối nay ở lại đây sao?”

Kỳ Hàm nhìn nàng một lúc lâu, làm vẻ như đã hiểu ra, “Có vẻ như, nàng rất muốn ở lại với ta.”

“Đi ngươi—” Xuân Lệ đập bàn đứng dậy, cố nghẹn lại chữ “nương” trong miệng, “Đi!” Đi thì đi! Chân dài đi nhanh như gió, vén rèm đi xuống trước.

Kỳ Hàm cũng theo ra, tú bà thấy vậy liền vội vàng tiến lên, cười tươi như hoa: “Thiếu tướng quân sao lại ra nhanh vậy? Có phải đứa nhỏ Tiểu Hoàng kia hầu hạ không chu đáo không?”

Kỳ Hàm không chút dấu vết tránh được tay bà ta, mỉm cười nói: “Tiểu Hoàng muốn tắm một chút, ta sẽ quay lại sau, trước tiên ra ngoài mua một số đồ.”

“Được, được, được! Nhớ về sớm nhé!”

Sau khi ra khỏi Túy Xuân Lâu, Xuân Lệ một lúc không biết đi đâu, Kỳ Hàm đi tới cũng không chỉ rõ, chỉ chắp tay sau lưng đi trước, “Đi theo ta.”

Hừ! Xuân Lệ không vui đi theo, trên đường không nói gì thấy thật ngượng, nàng quyết định châm chọc hắn một chút, “Ngươi là khách quen của chốn ôn nhu hương kia phải không? Không hổ là thiếu gia nhà giàu, chơi không giống người bình thường.”

“Nàng có ý kiến gì?”

“Tiểu Hoàng kia không phải muốn theo sao ngươi? Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không chỉ làm việc chính, còn ôm được mỹ nhân về, một mũi tên trúng hai đích!”

“Thật chua.”

Xuân Lệ ngửi thấy, chỉ vào quán “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh, “Quán rượu đó làm món cá chua ngọt, chỉ cần ngửi thôi cũng biết ngon!”

Kỳ Hàm dừng bước nhìn nàng, cười bỡn cợt, “Nàng đừng đánh trống lảng, mùi chua chính là từ trên người nàng truyền ra. Nàng— Không phải là đã lâu rồi chưa tắm sao?”

“Ngươi mới không tắm!” Xuân Lệ bị hắn hỏi mà đỏ mặt, làm gì có đại nam nhân nào nói loại chuyện càn rỡ như vậy với cô nương!

Không ngờ nhị thiếu gia còn càn rỡ hơn, hắn thẳng thừng nhìn nàng, nói: “Sáng nay ta vừa mới tắm, không phải nàng đều thấy cả rồi sao?”

“Không biết xấu hổ!”

“Ha ha.”

“……Tại sao mỗi lần mắng ngươi không biết xấu hổ thì ngươi lại vui như vậy!”

“Bởi vì nàng tức giận, ta liền vui vẻ.”

“Đồ cặn bã!”

“Ha ha.”

“……”

Thật vất vả mới đến Nguyệt Lung Sa, Xuân Lệ bị hắn làm phiền đến mức ủ rũ. Nếu không phải trên đường người qua lại đông đúc, nàng thật sự muốn ném Kỳ lão nhị xuống hồ Yên Chi! Miệng chó không thể mọc được ngà voi, chỉ toàn nói những lời đáng ghét. Một chút thiện cảm vừa nhen nhóm đã tan thành mây khóc.

Kỳ Hàm đưa nàng đến cửa, bỗng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đã hóa thành nước, “Đi tìm nhị sư ca đi, ở đây nghỉ ngơi một đêm cho tốt, chờ ta làm xong việc, sáng mai sẽ đến đón nàng.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 49



Xuân Lệ không thể không thừa nhận, câu nói cuối cùng của hắn khiến nàng thấy ấm lòng một cách kỳ lạ.

Tựa như trong mùa đông lạnh giá, bỗng nhiên có ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.

Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ là chớp mắt thoáng qua.

Sau lưng hắn, những người qua đường mặc trang phục đủ loại màu sắc lần lượt đi qua, chỉ có hắn là nổi bật nhất, công tử tuyệt sắc, thân hình cao ráo.

Xuân Lệ kịp nhắc nhở bản thân, không thể bị vẻ ngoài dịu dàng giả tạo của hắn đánh lừa, vừa rồi hắn còn nói mỉa mai suốt cả dọc đường. Nàng liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không cần đâu, sau này ta sẽ không quay lại nữa.”

“Không quay lại để xem ta cười nhạo à?” Kỳ Hàm dường như đã đoán trước, mặt không hề biến sắc, vẫn cười như gió xuân.

Xuân Lệ làm vẻ mặt chán ghét, “Xem đủ rồi.”

“Nàng không sợ Tiểu Hoàng sẽ cướp đi ta sao?”

“Ngươi không thấy lời này hẳn nên nói với Lạc lang trung sao?”

Kỳ Hàm trầm mặc một chút, nhẹ nhàng trịnh trọng nói: “Giữa ta và hắn, đã kết thúc rồi.”

Xuân Lệ bật cười lên tiếng, “Hai người các ngươi kết thúc hay không, có liên quan gì đến ta. Đi thong thả không tiễn.”

Nói xong, nàng quay người vào khách đ**m, để lại cho nhị thiếu gia một dáng vẻ thanh thoát mà uyển chuyển.

Kỳ Hàm đứng tại chỗ, vẫn nhìn nàng lên cầu thang rồi rẽ ngoặt, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, chắc là đã trở về chỗ sư ca của nàng, hắn mới yên tâm.

Hắn lại dừng lại một lúc lâu rồi, mới quay người rời đi.

Người ở tầng hai, Thiên Mạch vẫn mở cửa sổ, vừa rồi hắn ta đã thấy cảnh tượng ở cửa, ánh mắt của Kỳ lão nhị hiện lên sự lưu luyến muốn nói lại thôi, hắn ta nhìn được rõ ràng! Đừng hỏi tại sao ánh mắt hắn ta lại tinh tường như vậy! Cũng đừng hỏi sao hắn ta lại hiểu lòng người đến thế! Trời biết, gần đây đầu óc hắn ta đặc biệt thông minh! Chỉ đáng tiếc là đại sư ca không thể thấy một màn hãnh diện này của hắn ta! Có lẽ đây chính là cái gọi là trời không chiều lòng người! Trời ạ, lại tuôn được một câu nữa!

Thiên Mạch ôm đầu không thể tin nổi, đang suy nghĩ lung tung, thì tiểu sư muội đến gõ cửa.

Thực ra hắn ta vẫn còn chút áy náy với Xuân Lệ, hắn ta là người thẳng thắn, không thể giấu giếm suy nghĩ, sau khi mở cửa cho Xuân Lệ, hắn ta như một đứa trẻ mắc lỗi đứng ở cửa, cúi đầu lén nhìn nàng, “Sư muội, nếu muội giận ta thì cứ đánh ta đi.” Nói xong, hắn đưa một cánh tay ra, còn hơi quay đầu đi.

Xuân Lệ bị dáng vẻ của hắn ta làm buồn cười, “Đánh huynh làm gì?”

Thiên Mạch nói: “Trưa nay ta đã đánh muội ngất xỉu.”

Xuân Lệ vẫy tay, ngồi xuống bên bàn tròn, “Quên đi, Kỳ lão nhị kia có yêu thuật, có thể mê hoặc người. Không trách huynh.”

Thiên Mạch bỗng ngẩng đầu, “Thật không? Vậy muội cũng không thể gả cho hắn, phải nói với sư phụ, sư phụ sẽ bắt yêu quái, để sư phụ thu phục hắn!”

“Nhị sư ca,” Xuân Lệ rất thất vọng, “Huynh biết cái gì gọi là so sánh hay không?”

Thiên Mạch nghiêm túc nói: “Ta không biết! Ta chỉ biết sư muội không thể chịu ủy khuất được! Dù Kỳ lão nhị là người hay yêu, ta cũng không cho phép hắn bắt nạt muội!”

“……” Xuân Lệ tựa đầu lên hai cánh tay chồng lên nhau.

Thiên Mạch tưởng rằng sư muội lại bị suy nghĩ của mình làm cho bối rối, không biết rằng Xuân Lệ đang nằm trên bàn lén cười đến rơi nước mắt. Bất kể lúc nào, chỉ cần nghĩ đến núi Sùng Minh, nghĩ đến sư phụ và các sư ca, nàng đều cảm thấy tràn đầy sức sống, là người may mắn nhất trên đời. Trước những tài phú này, mọi điều không vui còn lại đều không đáng nhắc tới.

Tâm trạng thoải mái, Xuân Lệ cười đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngân nga một bài hát nhỏ.

Hóa ra sư muội không giận hắn ta, Thiên Mạch chạy theo, “Vậy, muội thật sự không định quay lại nữa sao?”

“Huynh muốn quay lại thì cứ đi đi.”

Thiên Mạch nhíu mày, “Ta không phải là tức phụ của Kỳ gia, nếu muốn đi thì chỉ có thể là cưới khuê nữ nhà bọn họ!”

Xuân Lệ cười lớn, “Huynh như vậy, nhà nào dám gả khuê nữ cho huynh?”

“……Muội như thế có tính là công kích cá nhân không?”
 
Back
Top