Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy

[BOT] Mê Truyện Dịch
Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Chương 50



Tống Dã đi thay quần áo, Tưởng Nam Thư đứng trước cửa phòng thay đồ nhắn tin cho Giang Dục, nói rằng mình không đi lấy hành lý nữa. Sau khi nhét điện thoại vào túi, cô ngẩng lên thì thấy Tống Dã mặc đồ đấu kiếm bước ra.

Bộ đồ đấu kiếm màu trắng gọn gàng, ôm sát, làm nổi bật vóc dáng cao ráo, rắn rỏi của anh. Nhìn ngoài đời còn cuốn hút hơn trong ảnh và video. Tưởng Nam Thư nhìn anh mà tim đập nhanh, nhất thời thất thần. Cô luôn biết Tống Dã có vóc dáng rất đẹp. Thời niên thiếu, dáng anh còn nổi bật hơn những chàng trai khác: vai rộng, chân dài, mọi động tác trên sân đều vô cùng thu hút và dứt khoát.

Tống Dã cầm mũ bảo hộ bằng một tay, tay kia đưa điện thoại cho cô. Thấy cô không phản ứng, anh cúi đầu cười nhẹ: “Nhìn anh đến ngẩn người rồi à?”

“Không có…” Tưởng Nam Thư hoàn hồn, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn ngẩng mặt lên cười với anh, “Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh và video.”

Tống Dã nhếch môi cười, nhét điện thoại vào túi áo của cô, khoác vai cô kéo lại gần mình rồi dẫn cô đi về phía sàn đấu: “Đi thôi.”

Tưởng Nam Thư bị anh dẫn đến một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, còn anh thì đi khởi động. Trước giờ cô chỉ xem đấu kiếm trên tivi nên không biết rõ luật chơi. Ấn tượng ban đầu về môn này chỉ là trang phục đấu kiếm rất đẹp, vận động viên thì thường có dáng người cao ráo, bắt mắt.

Ánh mắt cô luôn dõi theo Tống Dã, thấy anh khởi động xong, đội mũ bảo hộ và cầm kiếm, cùng huấn luyện viên bước vào sàn đấu.

Lúc này, trên sàn đấu chỉ có hai người họ. Tưởng Nam Thư nhìn thấy Tống Dã và huấn luyện viên cúi chào nhau, sau đó mới bắt đầu thi đấu.

Tống Dã cao hơn huấn luyện viên nửa cái đầu, tuy không lực lưỡng bằng anh ấy nhưng động tác của anh trông linh hoạt và dứt khoát hơn. Cả hai di chuyển nhanh chóng trên sàn, khoảng cách giữa họ được kiểm soát rất chính xác. Các động tác phòng thủ và tấn công của Tống Dã đều mạnh mẽ, nhịp nhàng, từng bước ép sát đối phương, toát lên sự bình tĩnh pha chút dữ dội. Tưởng Nam Thư mải mê theo dõi, đến khi họ nghỉ giữa trận mới nhớ ra rằng mình nên chụp vài tấm hình hay quay video làm kỉ niệm.

Tống Dã tháo mũ bảo hộ, lộ ra gương mặt điển trai lấm tấm mồ hôi. Anh cầm kiếm một tay, tay kia cầm mũ bảo hộ, bước đến chỗ cô. Tưởng Nam Thư sững lại một chút rồi vội đưa chai nước cho anh, dịu dàng hỏi: “Mệt không?”

“Cũng bình thường.” Tống Dã nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống vài ngụm, rồi cúi mắt liếc nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tưởng Nam Thư chớp mắt: “Anh cười gì vậy?”

“Nhớ lại hồi cấp ba khi chơi bóng rổ.”

Lúc đó cũng thế, Tưởng Nam Thư ngồi ngoài sân, chờ anh đi tới. Cô ngẩn ra một lát rồi mới nhớ đưa nước cho anh. Khi đó, các bạn xung quanh thường không kiềm được mà trêu ghẹo, mọi người đều nghĩ hai người là một đôi. Vì Tống Dã chỉ chịu nhận nước do Tưởng Nam Thư đưa, còn những cô gái khác đưa thì anh đều từ chối.

Huấn luyện viên ở bên cạnh đang uống nước, nghe vậy thì quay đầu cười hỏi: “Hai người là bạn học cấp ba à?”

Tống Dã gật đầu, đặt chai nước xuống rồi quay lại nói với anh ấy: “Tiếp tục thôi.”

“Ngày hôm nay tôi đã dạy cả ngày rồi, mệt lắm.” Huấn luyện viên cười khổ, cầm kiếm lên, liếc nhìn Tưởng Nam Thư rồi nói: “Dạo này hai người cãi nhau à? Tôi thấy ông chủ mấy ngày nay rất nóng nảy, trông bình tĩnh nhưng lại dữ dội, đúng kiểu hành người.”

Tưởng Nam Thư cười nhẹ: “Không có cãi nhau.”

Tống Dã liếc nhìn cô một cái, đội mũ bảo hộ rồi nói với huấn luyện viên: “Đấu thêm trận nữa.”

Khi kết thúc, Tống Dã tháo mũ ra, thấy Tưởng Nam Thư đang cầm điện thoại của anh, dừng lại một chút rồi hỏi: “Muốn chụp ảnh không?”

“Hả?” Tưởng Nam Thư ngẩn ra, sau đó mới hiểu anh đang nói về chụp ảnh chung, liền vội gật đầu: “Em có.”

Tống Dã nhờ huấn luyện viên chụp cho họ vài tấm ảnh. Hồi cấp ba, điện thoại không có độ phân giải tốt, họ cũng không chụp nhiều ảnh chung, chỉ có vài tấm ảnh chụp chính thức, còn lại đa phần là ảnh bị bạn học chụp lén. Mấy năm nay, những bức ảnh đó vẫn nằm trong máy tính, Tưởng Nam Thư lại không dám mở ra xem.

Trên đường về, Tưởng Nam Thư ngồi ở ghế phụ mở xem những bức ảnh của hai người. Tống Dã liếc qua cô một cái, giọng thoáng qua vẻ bâng quơ: “Em muốn đăng lên vòng bạn bè à?”

“Thôi chắc không…” Tưởng Nam Thư lần đầu tiên yêu đương, cũng không có ý định khoe mẽ trên mạng hay đủ dũng cảm để làm vậy. Hơn nữa, hiện tại hai người họ vẫn đang yêu đương lén lút, ngoài Lý Ý ra, chắc không ai trong công ty biết về mối quan hệ này. Cô tắt màn hình, nghiêm túc nói: “Em sợ vừa vào công ty, Trần Dương và mấy người khác sẽ đồng thanh gọi em là chị dâu.”

Tống Dã khẽ cười thành tiếng.

Cô tò mò hỏi: “Khi nào anh bắt đầu hứng thú với môn đấu kiếm vậy?”

“Hồi làm sinh viên trao đổi. Lúc đó bạn cùng phòng của anh là người Hồng Kông, từ nhỏ đã chơi đấu kiếm. Anh từng đi cùng cậu ta đến câu lạc bộ đấu kiếm một lần, thấy có thể giải tỏa áp lực được nên cũng tập.” Tống Dã có năng khiếu thể thao, phải nói là anh có năng khiếu ở rất nhiều lĩnh vực, học gì cũng nhanh.

Tưởng Nam Thư khựng lại một chút rồi hỏi: “Vậy có phải anh nghe hiểu được tiếng Quảng Đông không?”

“Đa phần nghe hiểu được.”

“……”

Tưởng Nam Thư trước đây đã nghi ngờ anh có thể nghe hiểu được tiếng Quảng. Cô im lặng một lúc, sau đó lại quay sang hỏi: “Tối mai anh còn đến đây không? Em đi cùng.”

Dạo này mỗi tối Tống Dã đều đến câu lạc bộ đấu kiếm để giải toả căng thẳng, về đến nhà đã khoảng một giờ sáng. Tối nay kết thúc trước mười hai giờ cũng coi như sớm hơn mọi hôm. Anh không muốn để Tưởng Nam Thư đi cùng muộn như vậy, nói: “Không cần đầu, mai anh sẽ về sớm hơn.”

“Em cứ tưởng anh đi uống rượu với Lâm Diệu chứ.”

“Lâm Diệu đi công tác rồi.”

“Ồ…”

Bảo sao.

Tưởng Nam Thư cất điện thoại vào túi. Ban đầu cô định hỏi liệu tâm trạng của anh đã khá hơn chút nào chưa, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định không hỏi. Có lẽ anh không muốn để lộ vẻ suy sụp của mình trước cô, có thể là vì sợ ảnh hưởng đến cô. Nếu không anh đã không lén đi câu lạc bộ đấu kiếm để phát tiết.

Đến bãi đỗ xe, nhóm chat của bạn cùng phòng đại học của cô bỗng hiện tin nhắn. Một người bạn cùng phòng nói rằng lễ 1/5 này sẽ tổ chức đám cưới, hỏi mọi người có rảnh để đến tham dự không.

Tưởng Nam Thư không chắc mình có rảnh không, bèn nhắn vào nhóm: [Hiện giờ chưa biết nữa, nếu rảnh tôi sẽ đến, nếu không thì đành gửi quà thôi vậy.]

Bạn cùng phòng: [Chỉ thông báo với mọi người vậy, nếu rảnh thì báo trước với tôi nhé.]

Sau khi tốt nghiệp, mọi người không liên lạc thường xuyên, nhưng dù sao cũng từng là bạn cùng phòng vài năm nên thỉnh thoảng vẫn trò chuyện để gắn kết tình cảm.

Bạn cùng phòng: [Nam Thư, cậu có bạn trai chưa?]

Cửa thang máy mở ra, Tưởng Nam Thư bị Tống Dã kéo vào. Cô ngước lên nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu trả lời trong nhóm: [Có rồi.]

Tin nhắn vừa gửi, cả nhóm lập tức náo nhiệt.

Bạn cùng phòng: [Ai mà cưa đổ được cậu thế? Trước đây ở trường bao nhiêu anh đẹp trai theo đuổi mà chẳng ai thành công, mau mau cho bọn tớ

xem đi! Anh chàng nào đủ sức thu phục cậu!]

Bạn cùng phòng: [Có ảnh không?]

Bạn cùng phòng: [Nam Thư là người thích trai đẹp, bạn trai cậu ấy chắc chắn siêu đẹp. Mau cho bọn tớ xem đi!]



Tưởng Nam Thư dường như nghe thấy tiếng cười thấp thoáng bên trên, tai hơi đỏ lên. Cô không ngẩng đầu, nói: “Đừng có lén xem điện thoại của em.”

“Anh cao, cúi đầu là thấy thôi.” Tống Dã vừa xách túi đồ thể thao, vừa lười biếng khoác tay qua vai cô. Anh vô tình liếc qua màn hình điện thoại: “Hồi đại học có nhiều người theo đuổi em không?”

“Không nhiều đâu, họ phóng đại thôi…” Tưởng Nam Thư ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn gửi bức ảnh chụp chung với Tống Dã vào nhóm.

Thang máy sóng yếu, ảnh tải mãi không xong. Tới tầng 26, hai người bước ra thang máy, bức ảnh cuối cùng cũng được gửi đi. Huấn luyện viên chụp ảnh rất có tâm, hai người trong ảnh trông vô cùng đẹp đôi. Nhóm bạn lập tức dành cơn mưa lời khen, nói rằng gu nhan sắc của Tưởng Nam Thư chưa bao giờ thay đổi, bạn trai quả nhiên siêu đẹp trai. Họ tiếp tục hỏi Tống Dã làm nghề gì.

Tưởng Nam Thư không muốn nói chuyện này trước mặt Tống Dã. Cô đứng ở cửa, quay đầu nhìn anh: “Em đi tắm đã, lát nữa…em qua xem Chà Bông với Tiểu Bối.”

“Chỉ xem Chà Bông với Tiểu Bối thôi à?” Tống Dã cúi đầu, nở nụ cười như không, ánh mắt thoáng ý cợt nhả.

Tưởng Nam Thư thản nhiên đáp: “Tiện thể xem luôn bạn trai em, được chưa?”

Tống Dã cười nhẹ: “Được.”

Về đến nhà, Tưởng Nam Thư mới mở điện thoại ra xem tin nhắn trong nhóm. Người bạn từng đi đặt bánh cùng cô – cũng là người sắp cưới – nhắn riêng:

Bạn cùng phòng: [Nam Thư, bạn trai cậu trông quen quen! Có phải từng đến trường mình không? Hình như là hôm sinh nhật, anh ấy cũng đến tiệm bánh đó phải không?]

Tưởng Nam Thư khựng lại một chút, không ngờ cô ấy vẫn nhớ.

Cô cúi đầu nhắn lại: [Là anh ấy.]

Bạn cùng phòng: [Trời ơi! Đúng là anh ấy! Hồi đó mình còn bảo là bạn trai ai đến thăm, cậu còn nói không quen nữa chứ!]

Lòng Tưởng Nam Thư dâng lên chút chua xót, cô trả lời: [Bọn mình là bạn học cấp ba. Trước đây có chút hiểu lầm, giờ mới quay lại với nhau.]

Bạn cùng phòng: [Vậy cái tên trên bánh hôm đó cũng là anh ấy nhờ đổi đúng không?]

[Đúng vậy.]

Bạn cùng phòng: [Trời ơi! Đã hiểu lầm mà anh ấy còn lén đến trường tìm cậu! Mê quá!]

Tưởng Nam Thư trò chuyện thêm vài phút, sau đó mới đi tắm.

Dạo gần đây, Chà Bông và Tiểu Bối đều được nuôi ở nhà Tống Dã. Tưởng Nam Thư tan làm liền sang thăm mèo, đến gần giờ ngủ mới về nhà. Giờ này đã qua 12 giờ đêm, cô bước vào nhà bên cạnh, Chà Bông và Tiểu Bối đã cuộn tròn ngủ trong ổ.

Cô vào phòng ngủ chính, Tống Dã vừa bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước còn bốc lên từ người anh. Rõ ràng anh vừa tắm xong, tóc chỉ mới sấy qua loa. Anh đưa tay tắt đèn phòng tắm, khép cửa lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Tưởng Nam Thư bước tới ôm lấy anh, vừa ngẩng đầu đã bị anh cúi xuống hôn. Cô khẽ ‘ưm’ một tiếng, tim đập loạn nhịp. Tống Dã ôm chặt lấy cô, đưa tay khép cửa phòng ngủ lại, đẩy cô dựa vào cửa, cúi đầu hôn tiếp. Nụ hôn của anh vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng, cấm dục của mình.

Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm. Tưởng Nam Thư vòng tay qua cổ anh, thở gấp, ngẩng đầu cố nhìn rõ khuôn mặt anh dưới ánh sáng mờ nhạt: “Tống Dã, năm đó anh đến trường tìm em, tìm bao lâu rồi?”
 
Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Chương 51



Thật ra không cần hỏi nhiều, lần đó Tống Dã đến trường cô là vì tìm cô nhưng trường học rộng lớn như vậy, mà người lại đông đúc, rốt cuộc anh tìm được cô bằng cách nào?

“Ngày đó đến trường em chỉ là hành động bộc phát, thật ra cũng không tìm kiếm gì nhiều.” Tống Dã hơi cúi lưng, ghé đầu xuống cắn nhẹ vào d** tai khiến hơi thở cô lập tức trở nên gấp gáp. Anh dừng lại bế cô lên, lợi dụng ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ rồi ngồi xuống mép giường.

Tưởng Nam Thư ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh, cúi đầu nhìn anh: “Vậy là anh đến thẳng tiệm bánh ngồi đợi à? Nhỡ em không đến đó thì sao?”

Tống Dã cảm thấy chuyện này khá ngốc nghếch, đặc biệt là sau khi biết mình đã hiểu lầm cô và Trần Thanh Việt, anh lại càng thấy mình ngu ngốc hơn. Không chỉ ngu ngốc, mà còn đầy hối tiếc. Anh hối tiếc vì đã không nói chuyện rõ ràng với cô.

Thấy vẻ mặt đầy tò mò của cô, Tống Dã khẽ thở dài: “Chiều hôm đó anh đến khoa của em đứng đợi một lúc nhưng không thấy em.”

Anh đứng ở đó, bị hỏi xin số WeChat đến hơn chục lần. Thật sự quá nổi bật, nên chỉ đứng một lát rồi rời đi.

Tưởng Nam Thư hơi hối hận khi nhắc đến chuyện này, chẳng khác nào gợi lại một lần nữa rằng anh đã sai lầm. Nhưng vì đã nói ra, cô vẫn muốn biết lúc đó anh nghĩ gì.

Cô giải thích: “Chiều hôm đó em chỉ có một tiết học thôi.”

Vì vậy, anh đến không đúng thời điểm.

Cô nhịn không được lại hỏi: “Sao đột nhiên lại đến tìm em?”

“Lúc đó Chà Bông bị ngã từ trên lầu xuống, bị thương khá nặng. Lúc ấy…chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hành động bộc phát mà mua vé máy bay.” Tống Dã ôm lấy eo cô, hai người kề sát nhau. Trên người cô có mùi sữa tắm giống anh nhưng ngọt ngào hơn. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên cần cổ trắng mịn của cô.

Tưởng Nam Thư không nhịn được mà khẽ run: “Chà Bông lúc đó bị nặng lắm sao?”

“Nhóc đã khỏe lại lâu rồi, em nhìn nhóc bây giờ chẳng phải rất khỏe mạnh sao?” Tống Dã xoay người ôm cô đè x.uống giường. Một tay chống lên gối, ánh mắt sâu thẳm cúi xuống nhìn cô. “Có lẽ chỉ là vì quá nhớ em nên tìm một cái cớ để đến gặp em thôi.”

Tưởng Nam Thư không kìm được mà thấy đau lòng, ngẩng đầu lên hôn anh. Giây tiếp theo, cô đã bị anh chiếm thế thượng phong, nụ hôn khiến cô gần như không thể thở nổi. Trong không gian tối mờ, hơi thở gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau. Cô vừa tắm xong, bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại và rộng rãi, bên trong lại chẳng mặc gì. Tay người đàn ông dễ dàng luồn vào, nhẹ nhàng nắm lấy n.ơi m.ềm mại trắng ngần. Anh vừa kiềm chế vừa gấp gáp, từ nụ hôn dời lên mang tai, rồi lưu luyến lại nơi cổ cô, hơi thở dần dần di chuyển xuống dưới.

“Đợi đã…” Giọng Tưởng Nam Thư run rẩy, cất lời gấp gáp, tay cô chạm lên đầu anh. “Em…em đang đến kỳ, tối nay không được.”

Lúc tắm, cô phát hiện ra kỳ kinh nguyệt của mình vừa đến.

Tống Dã đổ mồ hôi khắp người, anh ngẩng lên, cúi đầu nhìn cô gái đỏ bừng mặt dưới thân mình bất đắc dĩ thở dài, kéo quần áo cô xuống, xoay người nằm ngửa nhắm mắt lại, “Anh biết.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, hơi thở hai người dần bình ổn. Tưởng Nam Thư vươn tay định ôm anh nhưng giữa chừng lại bị anh nắm lấy, người đàn ông với hơi thở gấp gáp, đặt tay cô sang một bên, lật chăn đứng dậy, “Để anh đi tắm.”

“Hả?”

Tưởng Nam Thư sững sờ. Đợi đến khi cô phản ứng lại, bóng lưng cao lớn của người đàn ông đã đi về phía phòng tắm. Cô nằm trên giường hít sâu vài lần, bật đèn bàn lên, không chần chừ lâu rồi cũng bước xuống giường.

Phòng tắm không bật đèn, Tống Dã dựa vào tường lạnh, hít sâu, do dự không biết nên xả nước lạnh để bình tĩnh lại hay tự giải quyết. Cách thứ hai lâu quá, sợ cô nghĩ ngợi nhiều. Anh cởi áo đang chuẩn bị mở nước thì cánh cửa khẽ kêu “cạch” một tiếng. Anh khựng lại, quay đầu nhìn.

Ánh sáng vàng nhạt từ khe cửa hắt vào, người đàn ông quay lưng về phía cửa, vai rộng eo thon, cơ bắp lưng sắc nét, thon gọn. Lúc này anh vẫn đang mặc quần, cạp quần lỏng lẻo càng tôn lên chiếc eo gầy săn chắc. Toàn thân hình của anh đúng chuẩn xu hướng khoẻ khoắn săn chắc, không phô trương nhưng vững chãi và có sức mạnh.

Tưởng Nam Thư đỏ mặt bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Em chỉ muốn nhắc anh rằng mùa đông tắm nước lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe, dễ bị cảm.”

Tống Dã cúi đầu, nhìn cánh tay đang siết chặt eo mình, “Vậy sau đó thì sao?”

“Để em giúp anh.” Tưởng Nam Thư chui vào lòng anh. Cơ thể người đàn ông lúc nào cũng nóng, đầu ngón tay cô chạm vào cơ bụng anh, do dự ở cạp quần một chút, rồi cắn răng luồn tay vào.



Sau một lúc lâu, cả hai quay lại giường. Tay Tưởng Nam Thư vẫn còn hơi run, Tống Dã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô nằm úp trên ngực anh, yếu ớt trách: “Hồi em thi piano, mỗi lần tập luyện lâu nhất cũng năm sáu tiếng nhưng chẳng mệt như thế này.”

“Em đang khen anh à?” Tống Dã khẽ bật cười.

“…”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt người đàn ông vẫn còn ẩm ướt, vừa trải qua cao trào, ánh mắt đầy vẻ nóng bỏng và kiềm chế chưa kịp giấu đi. Cô bất chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Anh…tối hôm sau lần em đi nhầm nhà, có phải là anh…”

“Ừ.” Tống Dã thẳng thắn thừa nhận, giọng vẫn khàn khàn, “Có phải em đang nghĩ anh cũng chẳng đứng đắn như vẻ bề ngoài?”

Tưởng Nam Thư lắc đầu, ôm lấy cổ anh: “Em thích anh như vậy, gọi là tình yêu từ sinh lý, biết không?”

“Anh từng nghe qua rồi.”

Cô chớp mắt, lại hỏi: “Vậy mấy hôm nay sao anh lại…đi đấu kiếm mà không tìm em?”

Tống Dã vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của Tưởng Nam Thư, cúi đầu nhìn cô: “Mấy hôm trước anh hơi mất kiểm soát cảm xúc, không muốn để em nhận ra mà khó chịu theo, lại càng không muốn trút cảm xúc đó lên em.” Anh dừng lại một chút, giọng điềm tĩnh và thẳng thắn. “Anh cũng sợ nếu mình làm trong tình trạng đó sẽ khiến em không thoải mái.”

“…”

Lời nói của anh quá thẳng thắn, khiến mặt Tưởng Nam Thư ửng đỏ. Ban đầu cô định nói rằng cô không nghĩ vậy nhưng khi nhớ lại cảm giác từ tay mình và hình ảnh ban nãy, cô không dám lên tiếng. Tay cô được mọi người khen rất đẹp ngón tay thon dài rất thích hợp để chơi piano. Nhưng dù như vậy, cuối cùng cô cũng không thể bao trọn thứ nóng bỏng kia của anh, vẫn phải để anh nắm lấy tay cô cùng giải quyết.

Tống Dã đưa tay tắt đèn bàn, xoa nhẹ sau đầu cô: “Ngủ đi em.”



Vài ngày sau, vào thứ hai, nhóm dự án tổ chức một cuộc họp lớn, quyết định thời gian chốt phiên bản cuối cùng trong đợt thử nghiệm quy mô lớn vào ngày 20 tháng 3. Những ngày tiếp theo, cả nhóm dự án sẽ bận rộn không ngừng nghỉ.

Sau khi họp xong, Chu Giai Lạc nhìn Tưởng Nam Thư, định nói lại thôi.

“Có chuyện muốn nói sao?” Tưởng Nam Thư nhìn cô ấy, trong lòng tự hỏi liệu sáng nay lúc cô đi xuống khỏi xe Tống Dã, có phải đã bị phát hiện rồi không?

“Ra ngoài rồi nói.” Chu Giai Lạc kéo cô ra hành lang, nhìn quanh thấy không có ai, mới nhăn mặt nói: “Nam Thư, nhóm trưởng à, ngày 20 đó…em phải xin nghỉ nửa ngày.”

Ngày chốt phiên bản chắc chắn sẽ bận rộn điên cuồng, nếu không có lý do đặc biệt, chắc chắn sẽ không được nghỉ.

Tưởng Nam Thư hỏi: “Có việc gì sao?”

Chu Giai Lạc thở dài: “Em đính hôn.”

“Không phải nói là tháng 4 hoặc 5 sao?” Tưởng Nam Thư vô thức nhìn xuống bụng cô: “Gấp gáp vậy à?”

“Không! Em không có thai!” Chu Giai Lạc vừa cười vừa giải thích ngay: “Anh ấy đi xem ngày theo tử vi, tháng 4 thì không hợp tuổi em, bố mẹ em không đồng ý. Tháng 5 lại hợp tuổi Phương Húc…Em đã nói với anh ấy là tháng 3 rất bận, nhưng nếu để sau thì phải chờ đến tận tháng 8. Anh ấy thấy lâu quá, như sợ em sẽ chia tay đột ngột nên chọn ngày trong tháng 3.”

Tưởng Nam Thư nhất thời không biết nói gì, cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng là gấp thật. Anh ta không cưới luôn à?”

“Em bảo đính hôn trước.” Chu Giai Lạc giải thích, “Đính hôn trước, hoãn một năm rồi cưới. Tránh bị người lớn ép sinh con ngay, kéo dài được năm nào hay năm đó.”

Tưởng Nam Thư suy nghĩ rồi nói: “Vậy em nộp đơn xin nghỉ trên hệ thống sớm đi.”

Chu Giai Lạc thở phào: “Cảm ơn nhóm trưởng.”

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Chu Giai Lạc quay sang nhìn cô: “Ở công ty em thân nhất với chị. Ban đầu nghĩ sẽ tổ chức vào tháng 4 hoặc 5, em còn định mời chị đến dự.”

“Hôm đó là ngày chốt phiên bản, chắc chị không đi được rồi.” Tưởng Nam Thư mỉm cười. Dù có thời gian, cô cũng không đi, bởi với quan hệ giữa Phương Húc và Trần Thanh Việt, rất có thể Trần Thanh Việt cũng sẽ đến.

Chu Giai Lạc nói: “Nếu hôm đó kết thúc sớm, chị ghé qua ăn bữa cơm chung vui là được.”

Tưởng Nam Thư khựng bước, quay đầu nhìn cô: “Em gặp Trần Thanh Việt rồi à?”

“Em gặp rồi, từng ăn chung hai lần.” Sau khi Chu Giai Lạc quen Phương Húc, Phương Húc từng đưa cô đi gặp bạn bè anh ấy vài lần. Ấn tượng của cô về Trần Thanh Việt là tính cách khá lạnh lùng, không dễ gần, nhưng dáng dấp rất đẹp. Nếu Phương Húc không nói, cô cũng không nhận ra Trần Thanh Việt đi chân giả. “Hôm đó đến KTV, anh ấy biết em làm cùng công ty với chị nên có hỏi thăm về chị…Chị yên tâm, em không nói gì nhiều, chỉ bảo em thuộc nhóm vận hành.”

“Phương Húc thân với anh ta, chắc chắn sẽ mời anh ta dự lễ đính hôn. Chị với anh ta…” Tưởng Nam Thư mỉm cười xin lỗi, “Chị không muốn gặp anh ta trong ngày đó. Khi nào em cưới, chị sẽ dẫn bạn trai đến chung vui.”

Chu Giai Lạc bắt được trọng điểm: “Chị có bạn trai rồi sao?”

Tưởng Nam Thư: “…”

Đúng lúc này, Tống Dã bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt khẽ lướt qua phía họ.

Tưởng Nam Thư chớp mắt: “À, chị nói sau này…”

“Em tin, chắc chắn là có gì đó rồi.” Chu Giai Lạc nheo mắt nhìn về phía Tống Dã, người đang đi về phía nhóm nghiên cứu. “Có đẹp trai bằng anh Tống Dã không ạ?”

Tưởng Nam Thư không kịp trả lời: “Cũng tương tự.”

“Em không tin, trừ khi chị cho em xem ảnh.” Chu Giai Lạc tinh quái cười.

Tưởng Nam Thư ậm ừ: “Không có ảnh. Sau này sẽ cho em xem sau.” Rồi vội vàng phân công công việc, mới lảng tránh được chủ đề này.

Buổi tối, cô vẫn về nhà sớm hơn Tống Dã. Khoảng tám giờ, cô đã về đến nhà. Cô ghé sang căn hộ bên cạnh xem Chà Bông và Tiểu Bối trước, vừa ôm Chà Bông lên thì Giang Dục gọi đến.

Giang Dục hỏi: “Muộn thế này rồi mà còn chưa về à?”

Tưởng Nam Thư đáp: “Con về rồi ạ.”

“Con về nhà rồi? Còn đang trong thang máy sao?”

Tưởng Nam Thư lúc này mới phản ứng lại, vội đặt Chà Bông xuống, đứng dậy đi về phía cửa: “Mẹ đang ở chỗ con à?”

Giang Dục đang ở ngay căn hộ bên cạnh, bận rộn gói há cảo cho cô.

“Mẹ ăn cơm xong thì qua đây, mang hành lý đến cho con, tiện gói ít há cảo để đông lạnh.”

“…”

Tưởng Nam Thư cẩn thận mở cửa đi ra ngoài, bước đến cửa nhà mình rồi mở cửa.

Giang Dục ngồi ở quầy bếp đang gói há cảo, ngẩng đầu nhìn cô: “Ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi, cơm hộp ở công ty.” Tưởng Nam Thư đổi giày bước vào nhà, đảo mắt một vòng nhưng không thấy Lục Minh Khôn đâu: “Chú Lục đâu rồi ạ?”

“Chú ấy đi tỉnh khác tham gia hội chẩn chuyên gia, hai ngày nữa mới về.”

“Ồ…”

“Tiểu Bối đâu rồi?”

“… Đang ở bên nhà bên cạnh ạ.”

Giang Dục ngẩn người: “Nhà bên cạnh?”

Tưởng Nam Thư rửa tay xong ngồi đối diện bà, cầm một miếng vỏ há cảo lên gói.

“Bạn trai con ở nhà bên cạnh, anh ấy cũng nuôi mèo. Con đưa Tiểu Bối sang bên đó để hai bé mèo có bạn chơi.”

Giang Dục đang gói há cảo thì khựng lại: “Bạn trai con là sếp của con?”

“Vâng ạ, cũng là hàng xóm.” Tưởng Nam Thư dừng lại một chút, ngẩng đầu cười với bà: “Anh ấy tên là Tống Dã.”

Giang Dục sững sờ vài giây mới phản ứng lại: “Bạn trai con vừa là hàng xóm, vừa là sếp của con, cũng là người con từng thích hồi cấp ba, Tống Dã đó hả?”

Tưởng Nam Thư gật đầu: “Vâng.”

Giang Dục im lặng nhìn cô, lại hỏi: “Trước đây con nói cậu ấy cũng thích con nhưng lại từ chối con đúng không?”

“…” Tưởng Nam Thư cúi đầu gói há cảo, khẽ nói: “Hồi đó do có chút hiểu lầm thôi ạ.”

“Hiểu lầm chuyện gì?”

Tưởng Nam Thư định giải thích với Giang Dục để bà không nghĩ nhiều, liền thuận miệng nói: “Chỉ là chút hiểu lầm thôi. Bây giờ tụi con đang ở bên nhau rồi, mẹ không cần lo chuyện con tìm bạn trai nữa.”

Giang Dục nhìn cô, như muốn nói gì đó nhưng không gặng hỏi thêm.

Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa gói bánh sủi cảo. Một lúc sau, Giang Dục lại hỏi: “Thế bây giờ con ở bên nhà kế bên à?”

“…” Tưởng Nam Thư vội vàng lắc đầu: “Không có, con chưa dọn đến ở cùng anh ấy. Chỉ là tan làm con sang xem hai bé mèo thôi. Gần đây anh ấy bận hơn con, lúc anh ấy về thì con cũng đã ngủ rồi.”

Thật ra mấy đêm nay cô đều ngủ ở nhà mình, chủ yếu là để tránh chuyện mất kiểm soát như lần trước.

Giang Dục nửa tin nửa ngờ, nhìn cô vài giây, rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Chuyển đến ở chung cũng không sao, mẹ không bảo là con không được ở chung với bạn trai, nhưng…nhớ chú ý biện pháp an toàn.”

“…”

Mặt Tưởng Nam Thư đỏ bừng, cô đưa tay lên che mặt, lí nhí: “Dạ, dạ,” rồi gật đầu.



Hôm sau là cuối tuần nên Giang Dục cũng không vội về. Sau khi gói sủi cảo xong, lúc Tưởng Nam Thư đi tắm, bà còn giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Gần 10 giờ, bà mới cầm chìa khóa xe lên.

Tưởng Nam Thư tiễn bà ra đến cửa thang máy, do dự một lúc rồi hỏi: “Mẹ, dạo gần đây ở bệnh viện, mẹ có gặp ai quen không?”

“Bệnh viện thì khắp nơi đều là người quen.” Giang Dục nói, rồi chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn cô: “Con gặp ai rồi?”

Tưởng Nam Thư thành thật trả lời: “Mấy hôm trước con đến thăm Gia Gia, gặp phải Trần Thanh Việt và mẹ cậu ta. Mẹ cậu ta…có phải là bệnh nhân của mẹ không?”

Trước đó khi giúp Chu Tĩnh Kha nhặt tờ kết quả xét nghiệm, cô thoáng nhìn thấy vài chữ, cảm giác như liên quan đến vấn đề phụ khoa.

“Đúng là bệnh nhân ở khoa của mẹ nhưng bác sĩ điều trị chính không phải mẹ.”

Giang Dục là trưởng khoa phụ sản, khoa này thuộc top đầu trong thành phố, vì thế bà không lạ gì khi Chu Tĩnh Kha đến bệnh viện này. Chu Tĩnh Kha bị ung thư cổ t* c*ng giai đoạn trung và sắp sang giai đoạn cuối. Trong một cuộc hội chẩn, Giang Dục đã lấy lý do “xung đột cá nhân” để từ chối làm bác sĩ điều trị chính cho bà ta.

Tưởng Nam Thư thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không sao, con chỉ sợ chuyện đó khiến mẹ không vui.”

“Chuyện đã qua nhiều năm rồi, mẹ chẳng có gì không vui cả.” Giang Dục khẽ cười.

Thang máy từ tầng hầm lên đến nơi, cửa thang máy mở ra. Vừa nhìn lên, cô và người đàn ông trong thang máy chạm mắt nhau, cô sững người: “Sao anh đã về rồi?”

“Hôm nay anh về sớm.” Tống Dã bước ra khỏi thang máy, ánh mắt chuyển từ Tưởng Nam Thư sang Giang Dục, bình tĩnh và lễ phép chào hỏi: “Con chào dì.”

Giang Dục nhìn anh: “Con là Tống Dã, đúng không?”
 
Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Chương 52



Giang Dục chưa từng gặp Tống Dã trực tiếp chỉ thấy qua ảnh, nhưng vì cậu thiếu niên trong bức ảnh đẹp đến mức khiến bà có ấn tượng sâu sắc. Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt so với hồi trong ảnh đã trưởng thành hơn nhiều nhưng khuôn mặt không thay đổi mấy nên bà ngay lập tức có thể nhận ra được. Dù sao thì nhìn thấy anh trưởng thành như vậy, cũng không khó hiểu vì sao con gái bà, Tưởng Nam Thư, lại cứ mãi nhớ nhung không quên.

Tống Dã lúc nào cũng thu hút ánh nhìn của mọi người trên đường, anh đã quen với việc bị người khác chú ý, nhưng khi bị Giang Dục nhìn trong lòng anh vẫn có chút căng thẳng. Anh vội đứng thẳng người, mọi vẻ lạnh lùng thờ ơ trước đây đều biến mất. Anh cúi đầu chào Giang Dục: “Dạ chào dì, cháu là Tống Dã…”

Anh ngừng lại một chút, quay sang Tưởng Nam Thư, “Cũng là bạn trai của Nam Thư.”

Tống Dã không biết Tưởng Nam Thư đã từng nhắc đến mình với gia đình chưa nhưng vì Giang Dục đã biết tên anh nên anh đoán chắc là có.

Cảnh tượng này có chút ngượng ngùng và bất ngờ.

Tưởng Nam Thư cười nhẹ, chỉ tay về phía Tống Dã, giọng điệu thoải mái nói với Giang Dục: “Mẹ, đây là người bạn trai mà con nói với mẹ, là hàng xóm, là sếp và…cũng là bạn trai của con.”

Dù danh xưng hơi nhiều nhưng tất cả đều là sự thật.

Không biết Giang Dục muốn làm khó Tống Dã hay chỉ đang đùa, bà tiếp lời của Tưởng Nam Thư, thêm một danh xưng cho Tống Dã: “À, còn là bạn học cấp ba, bạn cùng bàn, từng từ chối con, giờ thì hiểu nhầm được giải tỏa, lại quay lại với nhau.”

Tống Dã: “……”

Tưởng Nam Thư: “……”

Những danh xưng cứ chồng lên nhau như vậy…

Cả hai im lặng một lúc, ánh mắt nhìn nhau.

Giang Dục có vẻ như đã biết tất cả, hiếm khi Tống Dã cảm thấy bối rối như lúc này, anh bước thêm một bước về phía Tưởng Nam Thư quay sang Giang Dục: “Trước đây là do cháu không hiểu rõ tình hình, để hai bên có chút hiểu lầm, nhưng cháu chưa từng thích thêm ai suốt bao nhiêu năm qua, chỉ yêu mình cô ấy, sau này cũng vậy, chỉ yêu cô ấy. Vậy nên, dì có thể yên tâm, cháu rất nghiêm túc với mối quan hệ này.”

Tưởng Nam Thư không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, lặng lẽ nắm lấy tay anh, cũng nhìn về phía mẹ.

Giang Dục nhìn hai người một lúc rồi thở dài: “Dì cũng không hỏi hai đứa có hiểu lầm gì, cũng không phản đối các con ở bên nhau, không cần phải căng thẳng như vậy.” Bà ấn nút thang máy, “Nếu không có gì quan trọng, dì về trước.”

Tống Dã nói: “Để cháu tiễn dì.”

“Không cần đâu.” Giang Dục mỉm cười với anh, “Dì tự lái xe đến, các con cứ ở lại với nhau, công việc của các con thật là…một đứa lại bận hơn một đứa.”

Về điểm này, Tống Dã không thể phản bác, chỉ đành nói: “Tháng sau sẽ đỡ hơn ạ.”

Cửa thang máy mở, Giang Dục bước vào.

Thang máy xuống một lúc lâu, hai người vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Tưởng Nam Thư kéo tay Tống Dã, cười cười rồi ngẩng đầu trêu: “Lúc nãy có phải anh hơi căng thẳng không?”

“Ừ, có gì không bình thường sao?” Tống Dã đành cười khổ, kéo cô về nhà, “Em nói chuyện với mẹ khi nào?”

“Trước đây mẹ chỉ biết bạn trai là sếp của em nhưng không biết là anh, hôm nay em mới nói cho mẹ biết.” Tưởng Nam Thư vào nhà cùng anh, thời gian còn sớm, hai chú mèo chạy tới đón họ.

Cô ngồi xuống, v.uốt ve “Chà Bông”, rồi lại vuốt “Tiểu Bối”, có vẻ như muốn đối xử công bằng với chúng.

Tống Dã đặt chìa khóa xe xuống, cúi đầu nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Thời gian còn sớm, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”

Đã gần 10 giờ, thực ra cũng không còn sớm lắm. Nhưng đối với công việc hiện tại của họ, đúng là vẫn còn sớm.

“Siêu thị gần khu này còn mở không?” Tưởng Nam Thư ngồi xuống đất, cùng với “Chà Bông” ngẩng đầu nhìn, tóc cô dài đen óng, mắt sáng trong.

Tống Dã cúi đầu nhìn cô, ngẩn ngơ một chút rồi mới đáp: “Hình như thứ Sáu, thứ Bảy đóng cửa lúc 10 rưỡi, giờ đi vẫn còn kịp.”

“Đi thôi, em muốn mua sữa chua.” Tưởng Nam Thư đưa tay ra.

Tống Dã kéo cô dậy, Tưởng Nam Thư đụng phải ngực anh, anh lập tức vòng tay ôm lấy cô vào lòng.

Gần ba tuần nữa là tới hạn chốt bản, bộ phận phát triển và Tống Dã vẫn là những người bận rộn nhất, mấy ngày nay gần như làm việc tới tận khuya. Thời gian gặp nhau mỗi ngày đều không nhiều, dù sáng nào họ cũng ăn sáng cùng nhau, cùng đi làm, hôn nhau nhưng cả ngày hôm nay đến tối họ mới có dịp gặp mặt, đêm khuya khiến cảm xúc và giác quan của cả hai đều trở nên nhạy cảm, dường như đều đang chờ đợi điều gì đó.

Tim Tưởng Nam Thư đập mạnh, không hiểu sao lại thấy căng thẳng. Ngón tay thon dài của anh giữ chặt cằm nâng mặt cô lên, người đàn ông cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh luôn rất mãnh liệt như muốn nghiền nát đôi môi cô, đầu lưỡi anh khéo léo lướt qua m.út mát từng chút một. Cô ôm lấy cổ anh, ngửa đầu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.

Nụ hôn kéo dài một lúc, hơi thở của họ trở nên dồn dập, rối loạn. Cô gần như không thở nổi, mơ màng nghĩ: Không phải là sắp ra ngoài sao?

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Gần như không thể chịu nổi nụ hôn của anh nữa, Tưởng Nam Thư vội vàng đẩy anh ra, cố gắng tìm điện thoại của mình. Nhưng khi cô nhận ra tiếng chuông lại không phải từ điện thoại của cô, cô thở hổn hển và đẩy anh, ra hiệu cho anh nhận điện thoại. Tống Dã chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái rồi mất kiên nhẫn móc điện thoại từ túi ra nghe.

Cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, là Lâm Diệu gọi đến. Tống Dã hít sâu một hơi rồi mới nhận điện thoại.

Lâm Diệu: “Sao lâu vậy mới nghe máy? Còn ở công ty à?”

“Không, ở nhà.” Giọng Tống Dã lạnh lùng, có chút khàn khàn.

“Đang ngủ à?”

Tống Dã không trả lời câu hỏi đó, chỉ không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

Lâm Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Tôi vừa đi công tác về, muốn mời Tưởng Nam Thư một bữa, cô ấy có rảnh không?”

Anh ta cũng đã biết chuyện Tưởng Nam Thư “bắt cá hai tay” là hiểu lầm, Tống Dã đã giải thích ngắn gọn với anh ta, dù sao đi nữa, bữa ăn này vẫn phải mời.

“Chưa có thời gian, sau khi đóng bản xong, hoặc sau khi kiểm định xong.”

“Giờ cậu đang ở nhà à?” Lâm Diệu hỏi, “Chưa đến 10 giờ mà? Mời ăn khuya đi, Tưởng Nam Thư chắc còn rảnh chứ?”

Tưởng Nam Thư vẫn đang được Tống Dã ôm, khoảng cách gần như vậy, cô có thể nghe thấy tất cả những gì họ nói. Tống Dã tắt điện thoại, nhẹ nhàng hỏi cô: “Em muốn đi không?”

Tưởng Nam Thư suy nghĩ một lát, gật đầu: “Em gọi cả Gia Gia đi cùng.”

Tống Dã lại áp điện thoại vào tai, nói với Lâm Diệu: “Tìm chỗ gần đây thôi.”

Lâm Diệu rất thích tổ chức tụ tập, những buổi gặp gỡ nhỏ thường do anh ta tổ chức, anh ta biết rõ khu vực này có quán ăn nào ngon, không lâu sau đã gửi địa chỉ là một quán nướng gần đó.

Người đến sớm nhất là Tưởng Nam Thư và Tống Dã, vì họ ở gần. Đầu tháng Ba, trời không còn quá lạnh, họ ngồi ngoài quán, gần lề đường, có khói thuốc bay lượn. Tưởng Nam Thư và Tống Dã ngồi gần nhau, trước tiên gọi một ít thịt nướng và bia. Vừa gọi món xong, Trình Gia Gia cũng đến.

“Còn cần gọi gì nữa không?” Tưởng Nam Thư đưa thực đơn cho cô ấy.

Trình Gia Gia ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Bia đã gọi chưa?”

“Rồi.”

“Vậy không cần nữa, gọi thế là được rồi.”

Trình Gia Gia tựa vào lưng ghế, quan sát Tưởng Nam Thư và Tống Dã, cảm thán: “Chúc mừng hai người nhé.”

Tống Dã ngẩng đầu, giọng bình tĩnh: “Cảm ơn.”

Tưởng Nam Thư cười nhẹ, từ trong túi lấy ra một hộp dài, đưa cho cô ấy: “Ngày kia, sợ lúc đó bận không gặp được cậu nên đưa quà sinh nhật cho cậu trước.”

“Wow, điện thoại mới.” Trình Gia Gia rất bất ngờ, “Tớ cũng định đổi điện thoại mới vào dịp sinh nhật này đấy.”

Tưởng Nam Thư thật thà nói: “Là trúng thưởng năm ngoái.”

Trình Gia Gia: “Vậy thì tốt quá, đỡ phải tốn tiền.”

Lúc này, Lâm Diệu và Hứa Hạo cũng đã đến, một chiếc bàn không đủ, họ kéo thêm một cái nữa để ghép lại. Món nướng vừa lên bàn. Lâm Diệu ngồi đối diện Tưởng Nam Thư và Tống Dã, vô tình cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh ta không biết nên mở lời thế nào, chỉ ho một tiếng, chỉ về phía quán bar đối diện: “Ăn xong đồ nướng, chúng ta có thể qua đó uống một ly.”

Trình Gia Gia không thèm để ý đến anh ta, cười tươi hỏi: “Lâm Diệu, trước đây không phải cậu rất thích nói móc sao? Sao giờ lại có vẻ nhút nhát thế?”

Lâm Diệu: “……”

Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nhìn Tưởng Nam Thư rồi lấy một lon bia, mở nắp, lắc lắc trước mặt cô: “À, Tưởng Nam Thư, xin lỗi, trước đây tôi không hiểu rõ sự việc, đã hiểu lầm…” Anh ta dừng lại, rồi đùa: “Không cần quỳ xuống chứ?”

Chuyện này là do Trần Thanh Việt gây ra, Tưởng Nam Thư không có gì oán giận với Lâm Diệu cả, cô cười nhẹ: “Quỳ xuống thì thôi đi, sau này chúng tôi kết hôn, nhớ mừng cưới nhiều một chút là được.”

Lâm Diệu ngẩn ra một lát, rồi ngay lập tức nói: “Nhất định, nhất định.”

Hứa Hạo cũng hùa theo: “Còn tôi nữa, nhất định sẽ mừng nhiều nhất.”

Trình Gia Gia nhướng mày: “Vậy mà đã nói đến chuyện kết hôn rồi à? Hai người tiến triển nhanh quá nhỉ.”

Tưởng Nam Thư: “……Tớ chỉ đùa thôi mà.”

Tống Dã không thấy đói, món ăn trên bàn anh không động đũa, chỉ lười biếng dựa vào lưng ghế tay khoát lên ghế của cô, ánh mắt thờ ơ liếc cô một cái rồi bật cười. Tưởng Nam Thư nghe thấy tiếng cười của anh, tai bỗng nóng bừng, suýt nữa cô quên mất, trước đây anh cũng từng hỏi cô chuyện kết hôn. Anh thực sự đã nghĩ đến việc kết hôn với cô, dù lúc đó có hiểu lầm rằng cô “bắt cá hai tay”.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Trình Gia Gia nói: “Nếu bạn học trong lớp biết các cậu đang yêu nhau, không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ, tớ thật sự rất muốn biết.”

“Chắc chắn sẽ bất ngờ lắm.” Lâm Diệu tiếp lời, “Trước đây ai cũng nghĩ hai người đã chia tay rồi, lần nào họp lớp cũng không cùng xuất hiện. Đặc biệt là Tưởng Nam Thư, cậu chưa bao giờ tham gia họp lớp, lớp trưởng còn hỏi tôi không biết hai người chia tay rồi có phải vẫn không vui nên không tiện gặp mặt không.”

Tưởng Nam Thư nghe thấy vậy, liếc nhìn Tống Dã. Suốt bao năm nay, cô không tham gia họp lớp, ngay cả khi lớp trưởng kết hôn, cũng chỉ có Trình Gia Gia mang tiền mừng thay cô đi, nhưng Tống Dã hình như…hầu hết các lần đều có tham gia.

Hứa Hạo quay đầu hỏi: “Năm nay lớp mình không tổ chức họp lớp à?”

Lâm Diệu đáp: “Không thể tổ chức được, lớp trưởng bận ở cữ, năm nay chẳng ai đứng ra tổ chức.”

Trình Gia Gia lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh cho Tống Dã và Tưởng Nam Thư, phông nền là cảnh đêm đường phố, hai người nhìn rất đẹp đôi lại ăn ảnh, cô ấy chỉ cần chụp một lần là có ảnh đẹp. “Muốn đăng lên WeChat không, các cậu có định công khai không?”

“Đăng lên thế nào?” Tưởng Nam Thư ghé lại xem bức ảnh cô ấy chụp.

Ảnh chụp ngẫu hứng luôn tự nhiên hơn so với ảnh tạo dáng, cô bảo Trình Gia Gia gửi bức ảnh vừa chụp cho mình.

Trình Gia Gia nói: “Đăng lên WeChat đi, cho đám bạn học cũ của chúng ta cùng bất ngờ.”

Thật ra Tưởng Nam Thư không còn liên lạc nhiều với các bạn học cũ, cũng không kết bạn WeChat với nhiều người, cô nghĩ một lát rồi nói: “Để sau đi, bây giờ đăng thì…hơi ngại.”

Tống Dã không đăng WeChat, chắc là không thích làm chuyện này.

Mọi người ăn xong khuya, lại qua quán bar đối diện uống rượu.

Tưởng Nam Thư định gọi rượu nhưng bị Tống Dã ngăn lại, anh hỏi: “Em uống được không?”

Trong kỳ kinh nguyệt không nên uống rượu.

Cô hơi căng thẳng, chớp mắt một cái rồi đáp: “Có thể uống.”

Tưởng Nam Thư gọi một ly rượu, Tống Dã ra ngoài nghe điện thoại. Là Lý Ý gọi đến, cậu ta vẫn đang sửa bản kế hoạch, gọi điện để thảo luận với Tống Dã. Lâm Diệu nhìn qua cửa kính, thấy Tống Dã vẫn còn nghe điện thoại, liền cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nam Thư. Tưởng Nam Thư quay đầu nhìn anh ta, biết anh có điều gì muốn nói.

“Tưởng Nam Thư, mặc dù lúc đó là hiểu lầm nhưng những năm qua Tống Dã đã không dễ dàng gì.” Lâm Diệu nhấp một ngụm rượu, “Tối hôm đó khi thi đại học xong, tôi ở nhà cậu ấy chơi thấy mấy email và video do tên đó gửi trong máy tính của cậu ấy. Cậu ấy xuống dưới gặp tên đó về, tôi định mắng tên đó một trận nhưng cậu ấy không cho. Nói thật, rất may khi Tống Dã không phải thi đại học, tâm lý cậu ấy bị làm tổn thương thế nếu phải thi chắc chắn sẽ thi không tốt.”

Lâm Diệu quay sang nhìn cô: “Dù cậu ấy không nói nhưng tôi biết việc cậu ấy tham gia họp lớp có lẽ là muốn gặp cô.”

Nhưng cô lại không đi, vì anh từng nói câu “Đừng gặp lại nữa”.

Tối nay Tống Dã không uống rượu, Tưởng Nam Thư uống một chút rượu lại hơi say khi anh đưa cô lên xe khuôn mặt trắng nõn cũng ửng hồng.

Xe đi vào bãi đỗ thì đã qua nửa đêm.

Tống Dã ôm cô xuống xe, cô hơi giãy giụa một chút: “Em không say, em tự đi được.”

“Thật sự không say?”

“Không say.”

Tống Dã cúi đầu hôn cô một cái, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Tưởng Nam Thư cảm thấy hơi chóng mặt nhưng cô không thấy mình say, vừa chạm chân xuống đất, cơ thể bỗng mất thăng bằng. Tống Dã lại ôm cô lên, người trong tay anh lúc này đã thật sự mất hết sức lực, cô ôm cổ anh, mắt mơ màng, long lanh nhìn anh.

Đinh—

Thang máy đã đến tầng 26.

Tống Dã ôm cô ra ngoài, cúi xuống hỏi: “Tối nay em ở đâu?”

Tưởng Nam Thư dựa vào người anh, không nói gì, không biết có phải vì say quá mà đầu óc chậm chạp hay là chưa quyết định được. Anh đặt cô xuống, để cô tự lựa chọn.

“Em tự chọn.”

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn anh một cái, bước chân hơi lảo đảo đến cửa nhà mình, cúi đầu nhập mật mã. Nhập được một nửa, cô bị anh nắm lấy cổ tay mạnh mẽ kéo vào lòng, một tay ôm chặt cô tay kia ấn vào khóa vân tay. Cửa mở ra, anh ôm cô vào nhà. Cửa đóng “rầm” một tiếng, Tưởng Nam Thư bị đẩy vào cửa, hơi thở như ngừng lại nhưng tim đập nhanh hơn.
 
Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Chương 53



Tưởng Nam Thư cảm thấy bản thân không có say, chỉ hơi chuếnh choáng một chút thôi. Khi nghe Lâm Diệu nói lời xin lỗi, trong lòng cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn cũng uống thêm một ly nữa. Sau đó, cô hoàn toàn buông thả bản thân, muốn uống thêm rượu để lấy thêm sự can đảm. Cô ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Em đã nói là em không say mà…”

Tống Dã một tay đặt lên phần gáy cô, tay kia ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Ừ, say rồi thì sẽ nói nhầm.”

“Em chỉ muốn về nhà tắm rửa thay đồ…” Cô đang cố gắng tìm cách chạy trốn.

Trong ánh sáng mờ tối, Tống Dã cúi đầu, hơi thở anh dừng lại trên cổ cô, ngửi thấy hương thơm từ người và tóc cô, hình như anh khẽ cười: “Em tắm rồi mà?”

“Nhưng đã ra ngoài rồi.” Tưởng Nam Thư cũng có chút ám ảnh với sự sạch sẽ, khí hậu ở Thâm Thành nóng nực, có khi một ngày tắm hai lần là chuyện bình thường, cô vừa mới vào bar nên giờ định tắm lại một lần nữa. “Vậy em về thay đồ đây.”

“Mặc đồ của anh.” Tống Dã thấp giọng nói.

Tưởng Nam Thư ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là muốn em mặc đồ của anh sao?”

“Tạm thôi…” Ánh mắt Tống Dã đầy ẩn ý dừng lại trên mặt cô, nhìn lông mi cô khẽ run lên, anh không nói thêm gì nữa, chỉ giơ tay tắt đèn, nắm tay cô dẫn ra phòng khách. “Để anh pha cho em một ly nước mật ong.”

Tưởng Nam Thư theo anh đi ra, khẽ lầm bầm: “Em thật sự không say.”

Tống Dã khẽ cười, ấn cô ngồi lên ghế, cởi áo khoác của mình rồi treo lên lưng ghế, bước vào bếp tìm mật ong nguyên chất mà trước đó mẹ anh là Diệp Tinh đã để lại. Bố mẹ anh cũng giống như bà Giang Dục, nuôi dưỡng con cái theo kiểu tự do phóng khoáng, bình thường anh đều ở đây, khi nào có thời gian mới về nhà.

Tưởng Nam Thư ngồi trước bàn ăn, nhìn về phía bếp.

Ngón tay thon dài, gân guốc của người đàn ông cầm một chiếc thìa dài nhẹ nhàng khuấy trong ly thủy tinh. Chỉ một lúc sau, anh đưa ly nước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Anh đi tắm, em cứ từ từ uống.”

“Ừm.”

Uống hết ly mật ong, Tưởng Nam Thư lại đi sang nhà bên. Khi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Tống Dã dựa vào khung cửa tim cô khẽ nảy lên một nhịp. Đây là lần đầu tiên Tống Dã không lên tiếng mà đã vào nhà cô, tất nhiên là cô đã mặc nhiên cho phép anh, giống như cô có thể tùy ý vào nhà anh vậy.

Tống Dã khoanh tay, lười biếng dựa vào cửa, ánh mắt anh nhìn cô giống như một con thú săn mồi đang chờ đợi, đầy tính chiếm đoạt. Bị anh nhìn như vậy, cơn say vừa tan lập tức quay trở lại, tai cô bắt đầu nóng, tim đập thình thịch loạn nhịp.

Cô mặc một chiếc váy ngủ dài rộng bằng vải len, cổ áo hơi rộng, lộ ra xương quai xanh trắng mịn tinh tế. Cô dừng lại một chút rồi bước về phía anh, Tống Dã cúi xuống, bế cô lên ngang hông, chiếc dép “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Tống Dã dừng bước, tiếp tục hướng về phía cửa. Tưởng Nam Thư cảm thấy tim mình đã chệch nhịp, cô ôm cổ anh, chân trái hơi lắc nhẹ, “cạch” một tiếng chiếc dép còn lại cũng rơi xuống.

Khi trở lại nhà bên, đi qua phòng khách, cô vùi đầu vào cổ anh, cố kìm tiếng nói khẽ hỏi: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

“Về với em.” Tống Dã thật sự không có ý định này trước khi về, dạo gần đây anh rất bận, tối nào cũng về muộn, hai người gần như không có thời gian bên nhau, tối nay xong việc sớm, thật sự chỉ muốn về với cô. “Có thể xem phim, chơi game hoặc ra ngoài đi dạo một chút, sợ sau này khi em nhớ lại, sẽ cảm thấy chúng ta yêu đương mà cứ như đi làm vậy.”

Vào đến phòng ngủ chính, anh đóng sập cửa một cái, cả căn phòng trở nên tối om.

“Em cũng nghĩ vậy.” Tưởng Nam Thư bị anh đè lên giường, cô nắm chặt lớp áo phía sau lưng anh, “Vì thời gian chúng ta ở bên nhau khá ngắn nên những việc có thể cùng nhau làm vẫn còn nhiều.”

Tống Dã chống bên người cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi, giọng nói khàn khàn: “Em đang nhắc nhở anh là đang quá vội vàng hay sao?”

Tưởng Nam Thư không trả lời, tay kia vòng qua cổ anh ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Hơi thở của người đàn ông lập tức trở nên gấp gáp, nụ hôn dồn dập khiến cô lại bị đè x.uống gối.

Hơi thở của anh từ môi cô di chuyển xuống cổ, từ từ trượt xuống, lưu lại từng vết tích trên cơ thể cô. Tưởng Nam Thư dơ tay lên che mắt, cắn chặt môi, không dám phát ra tiếng, cảm giác đau nhói và tê dại trên ngực khiến cô nhận ra rằng anh cũng không còn quá bình tĩnh và kiềm chế. Người đàn ông mạnh mẽ đẩy một chân vào gi.ữa hai ch.ân cô, nắm lấy mắt cá chân, đẩy lên cao, bàn tay thô ráp vuốt dọc theo bắp chân, mỗi lần chạm vào đều khiến xúc cảm của cô càng thêm mãnh liệt. Anh cúi xuống cắn nhẹ môi dưới của cô, môi cô khép chặt cuối cùng cũng bị ép mở, phát ra một tiếng rên run rẩy.

“Tống Dã…” Giọng cô nghe như đang khóc, đây là lần đầu cô phát ra âm thanh như vậy, tay cô mò mẫm trên người anh, như người chết đuối cật lực nắm lấy một khúc gỗ trôi, siết chặt.

“Ừ.” Giọng anh khàn đặc chưa từng có.

Bóng tối bao trùm, ánh sáng yếu ớt từ tấm rèm mỏng chiếu vào nhưng sau khi thích ứng dần cô vẫn có thể nhìn rõ anh. Tống Dã cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh đen thẫm như mực dường như nhìn thấu hết mọi thứ của cô. Cô siết chặt ngón tay anh rồi lỏng ra, đôi mắt ướt át nhìn anh đầy mê loạn. Anh bất ngờ cúi đầu và hôn mạnh vào môi nuốt lấy từng hơi thở của cô, một tay luồn xuống dưới gối lấy ra một vật gì đó rồi ngồi dậy.

Một hồi tiếng sột soạt vang lên, quần áo của anh rơi xuống cạnh giường. Tống Dã chưa có kinh nghiệm, tay anh ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên không thể xé vỏ được anh phải dùng răng xé mở. Tưởng Nam Thư nhìn thấy cảnh tượng đó cơ thể bỗng dưng run lên, cắn môi quay mặt đi.

Ngay lập tức, đôi tay lạnh lẽo của anh giữ chặt cằm cô xoay lại, anh hỏi khẽ: “Sợ à?”

Nếu nói sợ, chắc chắn là Tưởng Nam Thư đang nói dối, cô lắc đầu, ngẩng lên hôn anh.

Quá trình diễn ra rất chậm rãi, khó khăn và dài đằng đẵng, dù anh đã cố gắng hết sức khiến cô thả lỏng, nhưng sau kinh nghiệm giúp đỡ anh trước đó Tưởng Nam Thư vẫn biết rằng lần đầu là không dễ dàng. Có lẽ vì thấy cô thực sự đau đớn Tống Dã đã dừng lại, nhẹ nhàng hôn vào khóe mắt ẩm ướt của cô, có chút kiềm chế khàn giọng hỏi: “Em có muốn dừng lại không?”

“Anh có thể dừng lại sao?” Cô hổn hển, khẽ động đậy một chút.

Một cử động này khiến anh càng khó thở hơn, anh nhắm mắt lại, “Có lẽ là có thể.” Anh cũng không dễ chịu gì, yêu cô bao nhiêu năm, nghĩ đến bao nhiêu năm, trong tình huống này dừng lại là điều có thể nhưng giữ được sự kiềm chế bây giờ thật khó.

“Vậy sao anh còn hỏi…” Cô nghỉ một chút, rồi khẽ thì thầm bên tai anh.

Tống Dã đưa tay lên, ngón tay vẽ lên cổ mình, “Có thể cắn anh, anh biết em thích.”

“……”

Ban đêm, mọi thứ đều yên tĩnh khiến tất cả các giác quan khác càng trở nên nhạy bén lạ thường. Ban đầu Tưởng Nam Thư còn cảm thấy xấu hổ nhưng rồi cũng không còn để ý nữa. Tống Dã đã hoàn toàn mất kiểm soát còn cô thì như chìm sâu vào trong.

Khi mọi chuyện kết thúc, không gian vẫn im ắng giữa đêm khuya. Tống Dã ôm Tưởng Nam Thư hôn nhẹ lên môi cô, hơi thở hai người vẫn còn hỗn loạn, nhịp tim vẫn đập mạnh. Tưởng Nam Thư nhíu mày, há miệng định nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

“Em nói gì?” Tống Dã không nghe rõ.

“Đau quá,” cô khẽ cất tiếng, cảm giác cái của anh quá mạnh mẽ, “Anh ra ngoài đi.”

Người đàn ông hình như khẽ cười một tiếng, chậm rãi rút ra, như thể không nỡ. Anh mặc quần vào, vặn đèn đầu giường, ánh sáng vàng ấm áp phủ lên chiếc giường. Tưởng Nam Thư kéo chăn che mặt, đôi mắt ướt mờ nhìn vết thương trên cổ anh, trông nó còn nghiêm trọng hơn lần trước. Cô vội vàng nhắm mắt lại. Tống Dã cũng chú ý đến, anh cũng có cảm giác hơi đau, để trần thân trên quay người đi ra ngoài.

Anh lấy ra từ tủ lạnh một chai nước lạnh, mở nắp ngẩng đầu uống một mạch cạn chai nước. Nghĩ đến vừa rồi gương mặt cô ngây ngất, tiếng r.ên r.ỉ vang vọng, cảm giác ẩm ướt – nóng ấm – chặt khít của cô, tự động lưu lại trong đầu anh, cảm giác đó đã thấm sâu vào xương, ngấm vào tủy.

Nước lạnh từ cổ họng đọng vào dạ dày mới khiến anh dần bình tĩnh lại.

Anh rót một ly nước ấm mang vào phòng ngủ chính. Tưởng Nam Thư đã nhắm mắt lại, trông có vẻ đã rất mệt mỏi nhưng cố nhịn để không ngủ quên mất. Nghe tiếng bước chân, cô mới khẽ mở mắt ra một cách khó khăn.

Tống Dã đỡ cô ngồi dậy, để cô dựa vào lòng mình, thấp giọng: “Uống nước.”

Tưởng Nam Thư nhận lấy ly nước, cúi đầu uống vài ngụm, nói một câu không đầu không cuối: “Tối nay chúng ta chưa đi siêu thị.”

“Những thứ đó anh đã mua lúc trước…” Tống Dã nói với giọng rất bình thản, nhận lấy ly nước và đặt lên tủ đầu giường.

Tưởng Nam Thư không nói gì, thực ra cô còn nhiều điều muốn nói nhưng lúc này cảm thấy khá ngại ngùng, mắt cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô chỉ ôm lấy chăn, dựa vào lòng anh.

Ngón tay Tống Dã đặt trên bả vai trần của cô khẽ v.uốt ve, nói nhỏ: “Còn đau không?”

“Ừm…” Cảm giác dư âm kéo dài một lúc lâu khiến toàn thân cô phản ứng chậm một nhịp, dần dần ngẩng đầu lên: “Quần áo của em đâu, lạnh quá.”

Váy ngủ lộ ra từ chăn đã bị bẩn.

Tống Dã lấy ra từ tủ quần áo một chiếc áo của mình cho cô mặc, anh cũng mặc một chiếc áo khác, cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn đi tắm không?”

Bây giờ Tưởng Nam Thư không cả muốn nhấc ngón tay nhưng toàn thân nhớp nháp dinh dính, đặc biệt là phía dưới, rất khó chịu.

“Muốn…” Cô khó khăn xuống giường, lúc đứng dậy thì đôi chân chợt mềm nhũn.

Tống Dã kịp thời giang tay ôm lấy cô, cô dựa vào lòng anh, im lặng một lúc nhìn anh: “Tống Dã, thực sự đây là lần đầu tiên của anh à? Ý em là…không phải lần đầu của đàn ông thường nhanh chóng sao?”

“…” Tống Dã dừng lại một lúc, nhìn cô cười một tiếng: “Những chuyện này anh muốn làm với em, cũng đã làm với em rồi.”

“…” Cô không biết nói gì, mặt đỏ lên.

Tống Dã lại nói: “Có thể là vì muốn kết thúc nhanh như vậy.”

“…”

Cô muốn nói gì? Khen anh “giỏi” à?

Tưởng Nam Thư từ chối việc để Tống Dã ôm cô đi tắm, cô tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa. Áo của anh rất rộng, áo thun tay dài rộng thùng thình phủ trên người cô, dài đến ngang đùi.

Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, ga trải giường của phòng ngủ chính đã được thay mới. Từ màu xanh đậm đổi thành xám đậm, là kiểu mà trước đây cô ngủ nhầm. Cô xốc chăn ra nằm xuống, toàn thân như đang trong giấc mơ, còn hơi mơ màng. Nghe tiếng cửa bên ngoài mở. Tống Dã cũng vừa tắm xong ở phòng tắm bên ngoài, anh bước vào phòng. Anh nằm bên cạnh ôm cô vào lòng.

Tưởng Nam Thư vừa tắm xong nên đã có chút tỉnh táo, vùi mình trong lòng anh mở miệng hỏi: “Tống Dã, mỗi lần họp lớp anh đều tham gia, là muốn gặp em sao?”

Tống Dã dừng lại một lúc, nói nhỏ: “Ừ.”
 
Lần Đầu Yêu Đương Nồng Cháy
Chương 54



Nhận được câu trả lời khẳng định Tưởng Nam Thư trầm mặc mấy giây, sau đó nhấc chân nằm đè lên người anh, tóc dài khẽ quét nhẹ mặt và cổ anh. Một cơn ngứa nhẹ lướt qua trên da, Tống Da ngước mắt nhìn cô.

Một tay Tưởng Nam Thư chống lên giường, tay kia chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, cô cúi xuống nhìn anh, “Khi lớp trưởng kết hôn, em đã mua vé máy bay nhưng vào tối trước ngày trở về, em lại hủy vé.” Cô dừng lại một chút, nỗi đau và sự hối tiếc hiện rõ trong ánh mắt, “Trước đây mỗi lần có họp lớp em đều muốn dũng cảm tham gia, nhưng càng gần ngày đó thì em càng lo lắng, lo lắng đến mức mất ngủ nghiêm trọng…”

Khi cô nói đến đây Tống Dã đã ngồi dậy, dựa lưng vào giường tay ôm cô lại gần hơn, trong ánh mắt anh cũng ánh lên nỗi đau và sự hối tiếc tương tự. Tưởng Nam Thư ngồi trên đùi anh, cúi đầu nhìn anh mỉm cười nhẹ, đôi môi cô cong cong trông quá ngọt ngào, tâm tình đột nhiên thay đổi, “Phần tiếp theo, có lẽ anh không thích nghe đâu.”

Tống Dã biết cô không muốn làm cho không khí trở nên khó chịu, anh cũng mỉm cười, “Em nói đi, anh nghe.”

“Năm ngoái, sau khi hủy vé máy bay, em đã cắt tóc.”

Tóc cô lúc đó rất dài, dài đến ngang eo, dù là năm cuối cấp nhiều cô gái trong lớp vì để tiết kiệm thời gian đều đi cắt tóc ngắn đi. Thậm chí khi Giang Dục hỏi cô có muốn cắt tóc ngắn thêm không thì Tưởng Nam Thư vẫn từ chối. Lúc đó, ôn thi rất mệt mỏi, cô cúi đầu ngủ gục trên bàn không ngại ngùng quay mặt về phía Tống Dã, tóc dài trải trên bàn qua tới cả phía của anh, rủ xuống mép bàn. Tống Dã trông vẫn thật nghiêm túc và lạnh lùng, lại lấy tay chơi đùa với mấy sợi tóc của cô.

Ban đầu, Tưởng Nam Thư không biết, là Trình Gia Gia đã phát hiện ra. Trình Gia Gia háo hức nói với cô: “Tống Dã chắc chắn thích cậu, cậu ấy đã lén lút nghịch tóc cậu khi cậu đang ngủ. Cậu thử tưởng tượng xem, dáng vẻ cậu ấy lạnh lùng dùng ngón tay quấn quấn tóc cậu trông như thế nào.”

“Không phải chứ?” Tưởng Nam Thư ban đầu không tin vì thật khó để tưởng tượng.

Trình Gia Gia nói: “Tớ sẽ quay video cho cậu xem!”

Lúc đó, lớp học mới bắt đầu không lâu, trong trường không được phép mang điện thoại nhưng nhiều học sinh vẫn lén mang theo, miễn là không bị bắt thì giáo viên chủ nhiệm cũng thường nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Trình Gia Gia vì muốn tóm được bằng chứng Tống Dã thích Tưởng Nam Thư mà bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện khi đang chụp lén và điện thoại bị tịch thu.

May mắn là, Trình Gia Gia đã quay được bằng chứng, may là cô ấy nhanh tay tắt máy trước khi giáo viên chủ nhiệm tịch thu. Nếu không, cô và Tống Dã sẽ bị giám thị gọi đi hỏi chuyện.

Sau kỳ thi giữa kỳ, Trình Gia Gia mới lấy lại được điện thoại. Tưởng Nam Thư xem video mà cô ấy quay được, Tống Dã ngả người lười biếng dựa vào tường, khuôn mặt không biểu cảm, ngón tay vươn xuống dưới mép bàn, lười biếng quấn quấn nghịch với mái tóc dài của cô, cũng không biết tại sao…Không làm gì quá lộ liễu nhưng lại toát ra vẻ vô cùng thân mật và tự nhiên, thậm chí vì biểu cảm lạnh lùng mà còn có một chút chiếm hữu.

Trình Gia Gia nhận xét: “Lúc này nếu có ai chạm vào cậu, tớ có cảm giác cậu ấy có thể giết đối phương luôn đấy.”

Tối hôm đó, Tưởng Nam Thư giả vờ ngủ trên bàn tự học, chợt cảm thấy một cơn ngứa nhẹ trên da, tay giấu dưới bàn nhanh chóng nắm lấy tay anh.

Cô nắm lấy tay anh, cúi đầu từ từ quay mặt về phía anh, mặt đỏ lên nhưng ánh mắt không thể giấu được sự phấn khích nhìn anh: “Nhìn này, tớ đã bắt được rồi, tớ biết cậu thích tớ.”

Tóc dài trượt xuống khỏi đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, anh cúi xuống nhìn cô ánh mắt ánh lên nụ cười rồi nắm lấy tay cô. Tim cô nảy nhanh đến mức gần như hoa mắt, tai cũng nóng lên. Trong khoảnh khắc đó, Tưởng Nam Thư đã xác định rằng Tống Dã thích cô.

Đêm đó ngoài trời mưa, cửa sau đóng kín, Tống Dã nắm tay cô dưới hộc bàn, Tưởng Nam Thư lo lắng đổ mồ hôi, suốt gần mười phút, khi giáo viên chủ nhiệm bước vào cửa trước thì anh mới buông tay cô ra.

Cả tối đó, Tưởng Nam Thư nằm trên mặt bàn, không hoàn thành được một tờ đề nào. Kết thúc buổi tự học tối, Tống Dã liếc nhẹ vào tờ bài tập vẫn đang trống trơn trước mặt cô, nhìn cô một cái: “Tưởng Nam Thư, cậu thật sự rất thiếu quyết đoán.”

Dưới ánh đèn vàng mờ, Tống Dã vuốt tóc dài của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cắt ngắn bao nhiêu?”

“Đến đây.” Tưởng Nam Thư so sánh với cổ tay mình, cô muốn dùng điện thoại chụp ảnh cho anh xem, mới nhớ điện thoại không ở bên cạnh nên chỉ tiếp tục nói, “Lúc đó em nghĩ, không thể tiếp tục như thế nữa, không thể tiếp tục thích anh như vậy, chuyện đó là không có hồi kết nên muốn cắt đứt suy nghĩ này thật sớm. Một lúc bốc đồng ấy em đã cắt tóc, muốn như trong phim truyền hình, bắt đầu lại từ đầu.”

Tay người đàn ông đang đặt ngang trên eo cô dùng lực, ôm chặt cô lại.

Tưởng Nam Thư cúi xuống, mỉm cười với anh: “Rồi, em bắt đầu hẹn hò với những chàng trai đã theo đuổi em.”

“……”

Tống Dã hít một hơi thật sâu.

Tưởng Nam Thư dùng ngón tay đếm cho anh xem: “Một.”

“……”

“Người đầu tiên là một chàng trai khóa trên theo đuổi em, hơn em một khóa, theo đuổi nhiều năm, em đã từ chối. À, chính là nam sinh cùng trường đã thấy anh trong ngày sinh nhật em, anh ta chuẩn bị tốt nghiệp, lần đầu tiên tỏ tình với em, em cũng đã từ chối. Sau khi cắt tóc, có một buổi họp mặt lớn không biết tại sao anh ta cũng đến, khi nói chuyện mới biết anh ta đã chuyển công tác đến Thâm Thành công ty cách chỗ em không xa. Anh ta lại thích em, em đã cố gắng cùng anh ta đi ăn, xem phim một lần sau đó em thấy vẫn không thích anh ta được, nên đã nói rõ.”

“Người thứ hai là một streamer game, cũng xem phim một lần sau đó em đã từ chối anh ta.”

“Thứ ba…” Cô kéo dài âm điệu, thấy biểu cảm Tống Dã ngày càng không bình thường, “Là giám đốc kỹ thuật công ty chúng ta, cũng lớn tuổi hơn anh một chút, có học vấn, cũng đẹp trai, anh ta đã theo đuổi em vài tháng, thực ra em cũng suýt chấp nhận anh ta rồi.”

Tống Dã im lặng vài giây, ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn cô: “Vậy tại sao lại không chấp nhận?”

“Chuyện kể ra hơi xấu hổ.”

Tưởng Nam Thư thở dài, phải thừa nhận rằng mắt nhìn của bản thân lúc mười tám tuổi còn tốt hơn nhiều so với sau này, cô miễn cưỡng nói, “Anh ta vừa theo đuổi em, vừa hẹn hò với một cô gái trong nhóm thiết kế của công ty chúng ta, là cô ấy đã nói với em, rồi chuyện cũng dừng lại.”

“Thật sự nên cảm ơn kẻ đê tiện đó.” Tống Dã cười nhẹ, “Tên là gì? Có thể cho anh biết không.”

“Lam Tư Nam.” Tưởng Nam Thư nhìn anh, “Anh biết không?”

“Biết.” Tống Dã thản nhiên nói, “Cùng khóa với anh trai em, cũng từng đánh nhau với anh ấy giành bạn gái trong trận đấu bóng.”

“……Ai đánh ai vậy?”

“Không rõ, dù sao thì cô gái ấy sau đó cũng ở bên Lam Tư Nam.”

“……”

Không ngờ Lục Du Xuyên, anh trai hờ của cô, lại có lịch sử đen tối như vậy, thế mà còn dám lên mặt để nói cô.

Thấy cô im lặng một lúc, Tống Dã nhẹ nhàng ngẩng lên, hôn nhẹ lên môi cô: “Xin lỗi… anh nên tìm em sớm hơn.” Anh rất hối hận khi trước đây nói với cô những lời quá khắc nghiệt, khiến cô phải chịu đựng nỗi đau suốt nhiều năm.

“Ừ…” Tưởng Nam Thư giữ lấy mặt anh, đáp lại nụ hôn, “Anh biết em làm thế nào để xác định là bản thân không thích họ không?”

“Làm thế nào?”

Hai người quá gần, giọng anh rất thấp, khi nói chuyện hơi thở lướt qua mũi cô, Tưởng Nam Thư rùng mình, tiếp tục nói: “Em cùng họ đi xem phim, mỗi lần đều có thể xem trọn vẹn cả một bộ phim mà không bị phân tâm bởi người bên cạnh. Chỉ khi xem phim cùng anh, em mới luôn bị phân tâm, luôn muốn nhìn anh, không có lần nào có thể xem xong bộ phim cả.”

Tống Dã ngả người lại sau, nhìn cô một cách thản nhiên: “Vậy em cùng cậu Lam Tư Nam đi xem phim cũng bị phân tâm nhiều lần à?”

“……Ghen rồi.”

Tưởng Nam Thư lắc đầu: “Không có đâu.”

Tống Dã im lặng một lúc: “Vậy tại sao lại nói suýt nữa ở bên cậu ta?”

Lông mi dài của Tưởng Nam Thư rủ xuống khẽ lay động, giọng cô rất nhẹ: “Lúc đó em nghĩ anh ta giống anh, hẹn hò với anh ta chắc cũng không tệ.”

Giờ mới biết, trên thế giới này chỉ có một Tống Dã, người khác đều là sự lựa chọn thứ cấp.

Tống Dã như bị ai đó siết chặt, cảm giác đau đớn khó tả, anh đặt tay lên sau gáy cô, đẩy cô về phía mình, trước tiên nhẹ nhàng hôn cô, khi được đáp lại, nụ hôn của anh trở nên mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt chửng cô. Hai người sát gần, phản ứng của anh cô rất nhanh đã nhận biết được, cô đẩy anh một cái trên ngực.

Lông mi mở ra, dưới áo thun rộng lớn, những nơi nhạy cảm tiếp xúc chặt chẽ với anh, qua lớp vải vẫn cảm nhận được sự cứng rắn và nhiệt độ của anh, cơ thể cô nhẹ nhàng run rẩy, cúi mắt nhìn anh, giọng run run: “Tống Dã, em thật sự rất thiếu quyết đoán.”

Một cơn xoáy tròn, vị trí họ thay đổi, Tống Dã phủ lên cô, ánh mắt đầy cảm xúc nhìn cô, “Anh luôn thiếu quyết đoán với em, lúc đó nếu anh thông minh hơn một chút, sờ mạch tay anh, đếm số nhịp tim, sẽ biết rằng, nhịp đập của anh cũng không chậm hơn em.”

Anh cũng nhớ rõ.

Tưởng Nam Thư nhìn anh vài giây, nhẹ nhàng nói: “Em cũng không, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu…” Ngay khi cô nói xong, cảm giác anh đã chạm xuống, đầu ngón tay nhanh chóng ướt đẫm, xác nhận rằng cô cũng thiếu quyết đoán.

“Để anh kiểm tra…” Người đàn ông đặt tay lên đầu gối cô, tách ra, cảm giác bị anh nhìn chằm chằm khiến cô vô thức muốn lùi lại nhưng không thể thoát ra được, thật sự xấu hổ, chỉ có thể che tai che mắt lại.

Cảm giác sau đó, khác hẳn với sự mềm mại ẩm ướt của ngón tay, cảm giác nóng ấm lan tỏa trong đầu cô, nhanh chóng nhận ra anh đang làm gì, cảm giác bị nuốt chửng đáng sợ và k.ích thích khiến cô phát ra tiếng kêu r.ên rỉ.

Cảm giác này, lý trí và cảm xúc trên cơ thể đều bị k.ích thích, kết hợp lại gấp đôi, cô nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, mất phương hướng.

Tống Dã tiếp tục tiến lên, kéo tay cô ra khỏi mắt, ngón tay cái lau nước mắt trên mắt cô, hôn sâu lấy cô, chia sẻ vị ngọt mặn còn sót lại trên đầu môi.

Hơi thở rối loạn, ánh mắt Tống Dã sâu thẳm nhìn cô: “Muốn không…?”

“Ừm…” Mắt cô mờ ảo nhìn anh, không thể từ chối.

Ánh đèn vàng mờ chiếu lên nhau, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào của đối phương.

Tưởng Nam Thư trong lúc mất phương hướng, thực sự không chịu nổi ánh mắt của người đàn ông, khi va vào mép giường, cô cố gắng vươn tay tắt đèn bàn.

Trong bóng tối, cơ thể họ tiếp xúc chặt chẽ, giọng nói khàn khàn của Tống Dã bên tai cô: “Anh yêu em.”

Đáp lại anh là cái ôm chặt lấy đầy run rẩy, cơ thể cô từ sâu bên trong tự động siết chặt.

Không biết đến mấy giờ mới kết thúc.

Tưởng Nam Thư mệt mỏi, sau khi Tống Dã ôm cô vào phòng tắm để vệ sinh đơn giản, cô thất vọng cúi đầu nằm trong lòng anh thở dài: “Chắc mai em không thể dậy được, em có thể nghỉ làm một buổi được không?”

Tống Dã cười một tiếng: “Được.”

“Đều là lỗi của anh…” Cô không thể không trách móc anh, trong lúc bận rộn như vậy, cô lại xin nghỉ phép.

“Ừm, tại anh.” Tống Dã mỉm cười, tay đặt lên người cô, “Ngủ đi, mai sẽ giúp em xin nghỉ.”

“Chỉ nửa ngày thôi, nhớ gọi em…” Cô nhắm mắt, không quên nhắc nhở, âm thanh cuối cùng nghe gần như đã rơi vào giấc ngủ.

Thật sự cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, hơi thở dài đều đều.

Tống Dã cúi đầu nhìn cô một lúc, hôn nhẹ lên trán cô rồi giơ tay tắt đèn bàn.

Tưởng Nam Thư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mắt cô vẫn nặng trĩu, thật sự khó mở mắt nên cô vươn tay dò qua chăn, tìm điện thoại từ chiếc tủ bên giường.

Nhắm mắt nhìn thấy tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình, cô trượt nghe.

Mở chế độ loa ngoài, điện thoại bị đặt bên gối.

“Đã dậy chưa?” Tống Dã hỏi nhẹ nhàng.

“Ừm…” Giọng cô vẫn còn hơi khàn

Tống Dã gật đầu, hỏi tiếp: “Em ổn chứ?”

“……” Tưởng Nam Thư đáp lại, “Anh nghĩ sao?”

“……Cho em thêm nửa ngày nghỉ nữa nhé?”

“Không cần, công việc nhiều thế, xin nghỉ cũng phải trả nợ.” Tưởng Nam Thư vật vã ngồi dậy, mắt cuối cùng cũng mở ra, “Bây giờ em sẽ dậy, ăn gì đó, dọn dẹp một chút rồi đến công ty.”

Tống Dã nói: “Anh đã đặt đồ ăn cho em, mười phút nữa sẽ đến.”

“Được.” Tưởng Nam Thư vừa xuống giường đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, đứng lên chậm rãi, “Hôm nay anh đến công ty lúc mấy giờ?”

“Mười giờ, có một cuộc họp.”

Tưởng Nam Thư vô thức bước vào phòng tắm, mới nhớ ra đây không phải nhà mình.

Nhìn qua bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng và đồ dùng vệ sinh cũng ở trên đó, Tống Dã đã mang theo, cô nhìn vào gương thấy bản thân mình, mắt sưng phù nhưng sắc mặt vẫn ổn, cổ có vài vết đỏ rõ ràng. Độ ấm của lò sưởi sàn vừa phải, cô không cảm thấy lạnh khi để chân trần, đứng lại một lúc, cô kéo quần áo ra kiểm tra cơ thể, không thể không thấy gì.

“Anh có họp được không?” Cô cảm thấy hôm nay có lẽ rất khó để vào trạng thái làm việc.

Tống Dã mỉm cười thản nhiên, thừa nhận: “Thật sự không có tâm trí gì, lúc họp đã mất tập trung mấy lần.”

Tưởng Nam Thư cười nhẹ, như chế giễu sự thiếu quyết đoán của anh.

Tắt máy, cô vệ sinh cá nhân xong, thay đồ ở nhà bên cạnh thì đồ ăn cũng giao đến. Ăn trưa xong , sức khỏe hồi phục phần lớn, cô trang điểm đơn giản, vội đến công ty.

Đến trước giờ, nhóm dự án hầu như không ai nghỉ trưa vì quá bận.

Tưởng Nam Thư đi đến bàn làm việc, Chu Gia Lạc nhìn cô qua màn hình máy tính, nhìn một cách rất nghiêm túc: “Nam Thư, sức khỏe của chị thế nào rồi?”

“……Không sao rồi.” Tưởng Nam Thư quên hỏi Tống Dã đã xin phép nghỉ cho cô như thế nào.

Chu Giai Lạc cười nhẹ: “Tốt quá.”

Tưởng Nam Thư bật máy tính, trong lúc chờ khởi động, cô gửi tin nhắn cho Tống Dã.

Thư: [Anh đã xin nghỉ cho em như thế nào?]

S: [Dùng điện thoại của em đăng nhập hệ thống OA để xin.]

Thư: [Anh đã mở điện thoại của em như thế nào?]

Không phải giống như trên TV, anh mở mắt cô bằng nhận diện khuôn mặt đấy chứ?

S: [Mật khẩu của em rất dễ đoán, anh thử lần thứ hai đã mở được, em có phiền không?]

Tưởng Nam Thư cười nhẹ, gõ tiếp: [Không phiền, nhưng đừng đụng vào điện thoại của bạn gái anh biết không? Em thấy em vẫn còn tiềm năng trở thành một tra nữ.]

Lúc này Tống Dã đang ở trong văn phòng, anh nhìn thấy câu này, ngả người vào lưng ghế, bình tĩnh trả lời: “Nếu có ai thực sự muốn cướp em, anh cũng không ngại mà làm giống anh trai em, đi đánh nhau với người đó.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back