Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 85: Tranh giành



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong lại nghĩ, bọn họ nghe thấy Thang Lâm lớn tiếng kêu Tô Giang đá người Yorkou ở trên cây, cũng thấy Tô Giang đá mạnh một cái, đá người Yorkou xuống cây ngã một cú đau điếng, không biết ngã vào đâu rồi, mà bây giờ người Yorkou đó muốn tìm Tham tán Tống để phân xử, trong tình hình bất lợi cho phía người Trung Quốc hiện tại, Tham tán Tống quả thật không nên ở lại đây, nên chỉ có thể “ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách” thôi. Lý Lâm Phong nghĩ như vậy, cũng đành phải cùng Tống Dịch “chạy trốn”. Ngẩng đầu lên thì thấy Tống Dịch đã đi rất xa rồi, anh giật giật khóe miệng, chuồn nhanh thật, rồi vội vàng tăng nhanh bước chân đuổi theo Tống Dịch.

Tiếng tranh cãi giữa Thang Lâm và hai người Yorkou vọng vào tai, nhưng dần dần nhỏ đi.

Dưới gốc cây Lazar, hai người Yorkou đó nhìn Thang Lâm giận dữ nói rằng bọn họ là người phát hiện ra quả Lazar trước, Thang Lâm và nhóm của cô là đang cướp trắng trợn giữa ban ngày.

“Cô có bằng chứng gì chứng minh là bọn cô phát hiện ra trước?” Thang Lâm nhìn hai người không vội vàng nói.

“Bọn tôi đã ở đây trước khi các cô đến!”

Thang Lâm: “Điều đó cũng không chứng minh được là các người phát hiện ra quả Lazar trước, bọn tôi còn đến đây trước cả các anh đấy.”

“Cô đang ngụy biện!”

Trong lúc bọn họ đang tranh cãi, Tô Giang đã hái được một quả Lazar rồi.

Quả Lazar to bằng quả đào, Tô Giang trực tiếp bỏ quả Lazar vào túi quần áo.

“Anh mau trèo lên đi! Không thì sẽ bị bọn họ hái hết!” Người Yorkou bị thương nói với đồng bọn đang đỡ mình.

Người Yorkou bị thương cao hơn người Yorkou còn lại một chút. Thế là người Yorkou hơi thấp buông người đồng bọn bị thương ra, vội vàng trèo lên cây.

Người Yorkou hơi cao bị thương loạng choạng cơ thể, ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên cây, miệng lại kêu đau vài tiếng, liếc nhìn Thang Lâm một cái, rồi hô với đồng bọn “cố lên, nhanh lên”.

Thang Lâm cũng ngẩng đầu nhìn lên cây, Tô Giang lại hái được một quả Lazar, mà người Yorkou hơi thấp cũng rất nhanh đã leo lên cây, bắt đầu tranh giành quả Lazar với Tô Giang.

Thang Lâm nhắc nhở Tô Giang: “Hái quả sau lưng cậu trước đi!”

Quả Lazar sau lưng Tô Giang ở gần người Yorkou hơn.

Người Yorkou vừa nghe, vội vàng đưa tay ra hái, nhưng Tô Giang nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, lập tức hái được quả, người Yorkou đó hụt tay, vừa bực mình, vừa tức giận. Trên cây có tổng cộng bảy quả Yorkou, Tô Giang đã hái được ba quả, người Yorkou kia chưa hái được quả nào. Hai người lại bắt đầu tranh giành bốn quả còn lại. Thang Lâm và người Yorkou ở dưới gốc cây thì liên tục tìm vị trí quả cho đồng bọn trên cây, đồng thời nhắc nhở trèo lên cành cây nào có thể hái được quả Lazar nhanh nhất. Do đó, hai người trên cây tranh giành rất kịch liệt. Hai người dưới cây cũng la hét rất kịch liệt.

Cân nhắc về thân phận, để tránh xảy ra xung đột thể xác lần nữa, Thang Lâm dùng tiếng Trung nhắc nhở Tô Giang, khi tranh giành có thể lắc cành cây để ngăn đối phương hái được quả Lazar. Đồng thời, Thang Lâm chơi một tiểu xảo, dùng tiếng Trung nói cho Tô Giang vị trí thực sự của quả Lazar, dùng tiếng Anh cố ý gây hiểu lầm cho người Yorkou trên cây, đợi đến khi người Yorkou dưới gốc cây nói “đừng nghe cô ta! Hái quả phía trước đi” thì Tô Giang đã lại thu hoạch được một quả rồi.

Cuối cùng, Tô Giang hái được 5 quả Lazar, người Yorkou chỉ hái được 2 quả Lazar.

Tô Giang nhanh chóng xuống cây, ngoài trong túi quần có bốn quả Lazar, trên tay còn một quả.

Anh nhìn Thang Lâm cười hì hì nói: “5 quả!”

“Thân thủ thật không tệ!” Khóe miệng Thang Lâm cong lên, vẻ mặt hớn hở.

“Đi thôi!” Thang Lâm lại nói.

Tô Giang gật đầu, đưa quả Lazar trong tay cho Thang Lâm, cùng Thang Lâm đi về phía khách sạn.

Hai người Yorkou thì rất tức giận.

“Chỉ có 2 quả, đều bị cướp mất rồi!”

“Rõ ràng là bọn mình phát hiện ra trước!”

“Bọn mình nhất định phải đi tìm Tham tán Tống phân xử!”

Khách sạn. Tống Dịch một tay đút túi quần, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lý Lâm Phong đứng bên cạnh anh. Vừa về đến khách sạn Lý Lâm Phong đã đến phòng của anh.

Lý Lâm Phong lo lắng chuyện Thang Lâm và Tô Giang làm với người của Đại sứ quán Yorkou sẽ gây ra rắc rối.

“Không biết người Yorkou đó có bị thương ở đâu không?” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch: “Nhìn dáng vẻ của người Yorkou đó, với lại không lập tức đưa đi bệnh viện, không đến mức bị thương gân cốt.”

Lý Lâm Phong: “Nếu bọn họ nhất định nói là bị thương nặng thì sao?”

Ở nơi quái quỷ này thì làm gì có bệnh viện nào ra hồn? Đến những phòng khám nhỏ xíu cũng không có mấy cái, đừng nói đến giấy chứng nhận y tế của bệnh viện. Vì vậy, người Yorkou đó chắc chắn sẽ không có giấy chứng nhận y tế nào.

Nhưng Lý Lâm Phong không chỉ lo lắng về điều này, anh nói: “Dù sao bí thư Tô đá người của bọn họ, Thang Lâm xúi giục bí thư Tô là sự thật, nếu Đại sứ quán Yorkou cứ khăng khăng vào sự thật này thì sẽ rất khó xử.”

Tống Dịch nói: “Ảnh hưởng của chúng ta ở Sisby ngày càng lớn, ông Meyer đã sớm bất mãn rồi, bọn họ thật sự có khả năng mượn chuyện này để gây rắc rối.”

Lý Lâm Phong: “Vậy…”

“Để tôi xử lý,” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong há miệng, không nói gì nữa.

Một lát sau mới lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, không biết Thang Lâm và bí thư Tô trèo cây làm gì, sao lại gây xung đột với người của Đại sứ quán Yorkou.”

Tống Dịch: “Chúng ta chờ xem, nhanh thôi sẽ biết đầu đuôi câu chuyện.”

Lý Lâm Phong và Tống Dịch hai người liền đứng bên cửa sổ đó, chờ Thang Lâm và Tô Giang trở về.

Một tiếng sau, một vệt nắng chiều còn sót lại treo trên bầu trời, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa. Lý Lâm Phong lập tức nói: “Tôi đi mở cửa.” Nói xong, anh liền đi về phía cửa phòng.

Đến cạnh cửa, mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Thang Lâm và Tô Giang, hai người mặt mày hớn hở.

“Tham tán Tống đợi hai người rất lâu rồi,” Không đợi Thang Lâm và Tô Giang mở miệng, Lý Lâm Phong đã nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thang Lâm và Tô Giang nhìn nhau, xem ra Tống Dịch và Lý Lâm Phong đã về khách sạn trước, giờ Lý Lâm Phong lại ở trong phòng của Tống Dịch, chắc chắn là đã biết một vài chuyện rồi. Nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Lý Lâm Phong, hẳn là có chút rắc rối. Thang Lâm và Tô Giang lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Tống Dịch trong phòng.

Tống Dịch một tay đút túi quần, đang quay lưng về phía bọn họ đứng bên cửa sổ.

“Tham tán Tống,” Thang Lâm và Tô Giang đồng thanh.

Tống Dịch chậm rãi xoay người, liếc nhìn Thang Lâm và Tô Giang một cái, ánh mắt dừng lại vài giây trên quả Lazar trong tay Thang Lâm, nói với hai người: “Nói đi.”

Tống Dịch vẫn luôn ôn hòa, không giống Lý Lâm Phong mặt mày nghiêm túc, nhưng giọng điệu và thần sắc của anh lại có chút nhạt nhoà.

“Là thế này, thưa Tham tán Tống.” Tô Giang đưa cho Thang Lâm một ánh mắt trấn an, bắt đầu kể chuyện Thang Lâm phát hiện người của Đại sứ quán Yorkou trước, sau đó phát hiện cái cây mà người Yorkou đó trèo lên là cây Lazar, anh cũng trèo lên cây hái quả Lazar, rồi sau đó xảy ra xung đột với người Yorkou.

“Quả Lazar?” Tống Dịch lại liếc nhìn quả Lazar trong tay Thang Lâm.

Thang Lâm lập tức giơ cao quả Lazar trong tay, cười nói: “Chính là cái này. Đây là quả Lazar, trong quả Lazar có rất nhiều nước. Trên toàn thế giới, quả Lazar này chỉ có ở Pura, nhưng ngay cả ở Pura cũng rất hiếm, mà cũng không phải năm nào cũng có quả, cũng không thể dự đoán được bao nhiêu năm mới có quả. Nơi này ở Pura cũng xem như kỳ lạ, không có loại quả nào khác, lại có thể mọc ra loại quả Lazar quý giá này. Mấy ngày nay mọi người đều không uống được bao nhiêu nước, bây giờ có thể giải khát rồi!”

Thang Lâm nói một cách hăng say, có thể thấy cô nhận ra quả Lazar, và việc cùng Tô Giang hái được quả Lazar khiến cô rất hưng phấn, cũng như đắc ý.

“Tôi lại chưa từng nghe nói về loại quả như thế này,” Khuôn mặt nghiêm túc của Lý Lâm Phong rõ ràng đã giãn ra một chút.

“Tôi xem được trong một cuốn sách,” Thang Lâm nói câu này khi nhìn vào mắt Tống Dịch, khóe miệng lại hơi cong lên một chút, bởi vì cuốn sách mà cô nói chính là của Tống Dịch.

Tống Dịch mỗi ngày đều đọc sách, cô đôi khi cũng cầm sách của Tống Dịch xem, mà cuốn sách nhắc đến Pura là cuốn mà trước đó ở đại sứ quán khi Tống Dịch đọc sách cô cũng nằm trên chân anh để xem.

Thực tế, Tống Dịch biết về quả Lazar, sách của mình thì anh đều đã đọc hết, nhưng không ngờ Thang Lâm xem sách còn nhận ra quả Lazar.

Nhìn dáng vẻ của quả Lazar này, quả thật là giống với những gì đã ghi trong sách.

“Vậy nên, sự thật là người Yorkou phát hiện ra quả Lazar trước, leo lên cây trước, các cô đến đã còn đá người ta, đá người ta ngã từ trên cây xuống,” Tống Dịch nhìn Thang Lâm và Tô Giang nói, “Tôi tin rằng, Đại sứ Meyer của Yorkou sẽ sớm đến thăm chúng ta thôi.”

Khóe miệng đang cong lên của Thang Lâm dần hạ xuống, nhân viên đại sứ quán hai nước xảy ra xung đột, lại còn là xung đột về thể xác như thế này, quả thật không phải là chuyện nhỏ, nhưng ở Pura nơi thiếu nước, ai ai cũng cần nước, đương nhiên cô phải nghĩ cho người của mình trước, mà quả Lazar đó cũng không phải của người Yorkou, cô không thể làm được chuyện nhường nhịn.

“Nếu ông Meyer đến, tôi sẽ đi nói!”

“Nếu ông Meyer đến, tôi sẽ đi giải thích!”

Thang Lâm và Tô Giang đồng thời lên tiếng, câu đầu là do Thang Lâm nói, câu thứ hai là do Tô Giang nói.

“Hai người còn tranh nhau chịu trách nhiệm nữa. Cũng đúng thôi, một người xúi giục, một người thực hiện,” Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm và Tô Giang một cái, chậm rãi nói.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tống Dịch ra hiệu cho Lý Lâm Phong đi mở cửa.

Lý Lâm Phong lập tức đi đến cạnh cửa mở cửa, bên ngoài cửa đứng là Tần Nhạc.

Tần Nhạc nhìn về phía Tống Dịch trong phòng, nói: “Thưa Tham tán Tống, Đại sứ Yorkou, ông Meyer đến rồi, nói là muốn gặp Tham tán Tống.”

“Đến nhanh thật,” Thang Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tống Dịch gật đầu với Tần Nhạc, ra hiệu anh đã biết.

“Nhanh như vậy, cách xử lý tốt nhất chuyện này là…” Tô Giang trầm ngâm nói.

“Tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không,” Tống Dịch cắt ngang lời Tô Giang, nhấc chân đi về phía cửa.

Thang Lâm bám sát theo sau Tống Dịch. Đi được vài bước, nhớ đến quả Lazar trong tay, cô vội vàng đưa tay ra sau, giấu quả Lazar sau lưng.

Cô đang mặc váy, không có túi.

Lời Tống Dịch nói đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đây? Tô Giang và Lý Lâm Phong đều muốn biết.

Thế là cũng đi theo.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 86: Thưởng cho em đấy



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tống Dịch, thân hình cao ráo, bước chân không nhanh không chậm, cho dù đối mặt với chuyện gì anh cũng đều ung dung tự tại. Tuy nhiên, Thang Lâm nghĩ, chuyện này tuy không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không đến mức khó giải quyết, chỉ là vẫn phải xử lý cho tốt thôi, nếu không xử lý tốt, không khó giải quyết cũng sẽ biến thành khó giải quyết.

Cô vừa đi theo Tống Dịch, vừa suy nghĩ trong đầu.

“Đúng rồi, có một điểm rất quan trọng, là bọn họ kéo áo của Tô Giang trước,” Thang Lâm đột nhiên nói với Tống Dịch.

Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, không nói gì.

Thang Lâm lại nói: “Áo của Tô Giang bị kéo, ở trên cây rất nguy hiểm, thế nên cậu ấy mới đá người ta. Ai ngờ đối phương vừa buông tay ra thì lại nắm chặt lấy giày của cậu ấy, ra sức kéo, tôi mới hô Tô Giang đá mạnh hơn.”

“Vậy nên đã đá hai cú,” Tống Dịch nhìn về phía trước, bước chân không dừng lại.

Thang Lâm hạ thấp giọng xuống: “Vâng.”

Lý Lâm Phong và Tống Dịch chỉ thấy Tô Giang đá một cú.

Lý Lâm Phong nhíu mày, đây còn đá thêm một cú nữa.

Thang Lâm lại hạ thấp giọng nói: “Bị người ta kéo như vậy, nếu không phản kháng thì người ngã xuống cây sẽ là Tô Giang. Giữa việc người Yorkou ngã xuống cây và Tô Giang ngã xuống cây, đương nhiên là phải chọn người Yorkou ngã xuống rồi.”

Một lúc không nghe thấy Tống Dịch nói gì, Thang Lâm nhấn mạnh: “Cho nên, bọn họ động tay trước là mấu chốt. Dù người Yorkou bị thương, cũng là vì bọn họ động tay trước, chúng ta hợp lý bảo vệ bản thân mình.”

Tô Giang đang đi bên cạnh Lý Lâm Phong nhanh chân bước lên hai bước, đuổi kịp Thang Lâm, đi song song với Thang Lâm, sau đó phụ họa: “Đúng vậy, tôi đồng ý với cách nói của Thang Lâm.”

Lý Lâm Phong không nhịn được lên tiếng: “Việc đá người có hợp lý hay không vẫn còn phải bàn. Nhân viên của hai đại sứ quán xảy ra xung đột thể xác, bản chất không hề đơn giản.”

Thang Lâm quay đầu nhìn Lý Lâm Phong một cái, nói: “Vậy thì làm cho nó đơn giản một chút là được.”

Tống Dịch đã nói là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Lý Lâm Phong liếc Thang Lâm một cái, anh bị câu nói này của cô làm cho nghẹn họng.

Tô Giang và Thang Lâm đều nhìn bóng lưng của Tống Dịch, nhưng Tống Dịch vẫn không nói gì.

Gần đến phòng tiếp khách, Tống Dịch mới dừng bước, quay đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Chỉ có cô là lanh trí, lát nữa cô nói.”

*

Khách sạn không lớn, khu vực chờ là khu vực công cộng, Tống Dịch đã sớm cho khách sạn dọn dẹp một căn phòng, chuyên dùng để tiếp đón khách, anh luôn nghĩ rất chu đáo. Lúc này, Đại sứ Yorkou, ông Meyer, và Cargi bên cạnh ông, cùng với hai người Yorkou đã xảy ra xung đột với Thang Lâm và Tô Giang đang ở trong phòng đó. Trước khi đến đây, họ đã bàn bạc xong, nhất định phải bắt Tống Dịch đưa ra một lời giải thích.

Theo lời của ông Meyer: “Người của chúng tôi không dễ bị thương như vậy, quả Lazar cũng không dễ bị cướp như vậy, nếu Tham tán Tống không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi cũng không sợ xé mặt.”

Ở trong lãnh thổ Yorkou, họ chưa bao giờ gặp phải điều kiện gian khổ như vậy, ngay cả việc uống nước cũng trở thành một điều xa xỉ. Mấy ngày nay họ không uống được mấy ngụm nước, trong lòng liên tục kêu khổ, tình cờ nghe người Pura nhắc đến quả Lazar, khó khăn lắm mới tìm thấy quả Lazar, trong lòng tưởng có thể giải khát rồi, ai ngờ người của Đại sứ quán Trung Quốc lại đến cướp của họ. Cuối cùng họ chỉ hái được 2 quả Lazar, bị người khác cướp mất 5 quả! Hơn nữa còn bị đá ngã từ trên cây xuống!

Hai nhân viên Yorkou có liên quan vẫn còn tỏ vẻ giận dữ bất bình, trong lòng họ đang nén một bụng tức đến.

Bên ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng bước chân, Tống Dịch và Thang Lâm đã đến.

Cửa phòng tiếp khách đang mở, Tống Dịch dẫn đầu bước vào, Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong đi theo sau.

Ông Meyer và Cargi lập tức nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tống Dịch, không đổi sắc mặt.

Hai nhân viên Yorkou nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang, sự giận dữ trong lòng lại tăng lên một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

Thang Lâm và Tô Giang cũng liếc thấy hai nhân viên Yorkou đó ngay lập tức, cả hai đều làm như không có chuyện gì mà quay đầu đi.

Tống Dịch thong thả đi đến trước mặt ông Meyer, mỉm cười đưa tay ra, giống như đang chào hỏi bạn bè thân thiết: “Ông Meyer.”

Tống Dịch lại đi đến trước mặt Cargi, bắt tay với Cargi, sau đó gật đầu với hai người Yorkou còn lại. Tô Giang, Lý Lâm Phong, Thang Lâm cũng đều gật đầu chào ông Meyer, Cargi, hai người Yorkou. Hai bên đều làm tròn mặt mũi xã giao. Tống Dịch ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với ông Meyer, trước tiên cười nói: “Chào mừng ông Meyer và mọi người. Nơi này thiếu nước, tiếp đón không chu đáo.” Anh không chủ động đề cập đến chuyện chính.

Nếu như bình thường đi thăm đại sứ quán, chắc chắn sẽ có trà nước chiêu đãi, Tống Dịch trước tiên nói rõ sự thật là không có nước để đưa cho ông Meyer và nhóm của ông. Chính vì thiếu nước, xảy ra chuyện như vậy ông Meyer lại càng tức giận, ông hừ một tiếng trong lòng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Ông Tống, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thôi. Hôm nay tôi đến đây là vì hai chuyện, một là phiên dịch và Bí thư thứ ba của các anh cướp quả Lazar của chúng tôi giữa ban ngày; hai là người của các anh đánh bị thương nhân viên Cole của Đại sứ quán Yorkou chúng tôi.”

Hai nhân viên Yorkou đó thì ngẩng cao đầu, biểu thị ông Meyer nói đúng, cũng biểu thị bây giờ bọn họ có người chống lưng rồi.

“Lại còn có chuyện này?” Tống Dịch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Thang Lâm đang ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Thang Lâm, có chuyện này sao? Cô hãy kể lại sự việc cho mọi người nghe từ đầu đến cuối!”

Thang Lâm vội vàng nói: “Có một cuốn sách ghi lại ở Pura có một loại quả tên là Lazar chứa nhiều nước, sau khi đến Pura nơi thiếu nước nghiêm trọng này, tôi và bí thư Tô vẫn luôn tìm quả Lazar này. Sau đó, tôi cũng tìm thấy cây Lazar ở một phiến đá sa thạch, cây Lazar đó lại vừa hay có quả Lazar. Nhưng tôi lại không biết trèo cây, nên đã đi tìm bí thư Tô, muốn nhờ cậu ấy trèo lên cây hái quả Lazar. Ai ngờ khi chúng tôi đến lại gốc cây Lazar lần nữa thì phát hiện có người đang trèo cây. Chúng tôi không muốn quả Lazar mà mình đã khổ cực lắm mới tìm được lại bị người khác cướp mất.”

Nhân viên Yorkou được gọi là Cole đang định mở miệng nói làm sao chứng minh được là Thang Lâm phát hiện ra quả Lazar trước.

Tống Dịch lên tiếng: “Thang Lâm, tuy cô là người phát hiện ra quả Lazar trước, nhưng không thể nói quả Lazar đó là của cô được. Đồ ngoài tự nhiên không thuộc về ai cả, có thể nói ai thấy thì có phần.”

Ông Meyer và vài người Yorkou khác đột nhiên khựng lại.

Lời Tống Dịch nói không phải là không có đạo lý, mà một khi Tống Dịch đã nói ra lời này, việc tranh cãi xem ai phát hiện ra quả Lazar trước đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì, cho dù là người của họ phát hiện ra quả Lazar trước thì quả Lazar đó cũng không phải của họ, mà là ai thấy thì có phần.

“Thang Lâm, cô tiếp tục nói đi,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không đổi sắc mặt, tiếp tục nói: “Thế là bí thư Tô nhanh chóng trèo lên cây hái quả Lazar. Nhưng cậu ấy vừa lên cây liền bị người ta kéo áo ra sức giật, cậu ấy suýt ngã xuống cây, vì tự vệ, cậu ấy đã đá một cú vào người kéo cậu ấy. Người đó buông tay, nhưng ngay sau đó lại túm lấy giày của bí thư Tô. Bí thư Tô lại sắp ngã xuống, tôi mới bảo bí thư Tô cẩn thận, bí thư Tô không thể thoát khỏi người đang kéo giày cậu ấy, nên đã dùng sức đá người đang kéo giày cậu ấy ngã xuống cây. Bí thư Tô tiếp tục hái quả Lazar, nhưng sau đó lại có một người leo lên cây tranh giành với bí thư Tô. Cuối cùng, quả Lazar trên cây bị hái hết thì chúng tôi rời đi. Bây giờ tôi mới biết người cùng tranh giành quả Lazar với chúng tôi là người của Đại sứ quán Yorkou.”

Thang Lâm không hề hoảng hốt, chậm rãi kể lại. Cô nói bằng tiếng Anh trôi chảy, âm sắc rất dễ nghe.

Hai nhân viên Yorkou nghe càng lúc càng tức giận, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách phản bác, vì quả thật là do họ động tay kéo người trước.

Tống Dịch lúc này hỏi Thang Lâm: “Bọn họ kéo áo của bí thư Tô trước, sau đó túm lấy giày của bí thư Tô?”

Ông Meyer và Cargi nhíu mày.

Cole há miệng.

Tống Dịch nhìn anh ta hỏi: “Anh Cole, xin hỏi có phải anh là người động tay trước không?”

Ông Meyer và Cargi đều nhìn Cole.

Cole nói: “Đó là vì anh Tô đến cướp quả Lazar.”

“Vậy thì, sự thật là, hai bên trong khi tranh giành quả Lazar đã xảy ra xung đột, anh Cole là người động tay trước,” Tống Dịch nhìn ông Meyer, nói, “Ông Meyer không có ý kiến gì về điểm này chứ?”

Ông Meyer nhíu mày nói: “Không có.”

Tống Dịch nói: “Tuy rằng anh Cole là người động tay trước, nhưng anh ta cũng đã ngã từ trên cây xuống, bị thương, tôi nghĩ không cần thiết phải truy cứu nữa.”

Không cần thiết phải truy cứu nữa, bây giờ lại thành lỗi của phía Yorkou.

Trong lòng ông Meyer tức giận, nhưng lời Tống Dịch nói lại không thể tìm ra chỗ phản bác.

“Chỉ là không biết vết thương của anh Cole thế nào? Có bác sĩ nào nói về tình trạng vết thương không?” Tống Dịch lại nói.

Ý ngoài lời của Tống Dịch là muốn có giấy chứng nhận y tế.

Ở nơi quái quỷ này thì lấy đâu ra bệnh viện để cấp giấy chứng nhận y tế?

Cargi cười nói: “Cũng không đặc biệt nghiêm trọng.”

Cole nhíu mày không nói gì, tuy không bị thương nặng, nhưng chân anh ta vẫn còn hơi đau.

“Vậy thì tốt,” Tống Dịch như không nhìn thấy Cole nhíu mày, anh chuyển sang nhìn ông Meyer, từ từ nói: “Ông Meyer, chúng ta đã hiểu rõ đại khái sự việc rồi. Ai phát hiện ra quả Lazar trước, cũng như ai ra tay trước, không cần phải nhắc đến nữa, bởi vì toàn bộ sự việc không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hai bên có một chút tranh chấp nhỏ trong việc hái quả Lazar, sau đó có chút cãi vã, tôi nghĩ chuyện này nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Bởi vì dù thế nào, nếu để người ngoài biết nhân viên đại sứ quán hai nước tranh cãi vì quả Lazar thì cũng không hay cho lắm. Ông Meyer thấy thế nào?”

Ông Meyer trên mặt cười nói: “Đúng vậy. Ông Tống nói không sai.”

Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch trước tiên đưa ra quan điểm quả Lazar không thuộc về ai cả, rồi sau đó đề cập đến việc người của Đại sứ quán Yorkou động tay trước, Tống Dịch hóa ra là làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không như thế này. Tô Giang còn nhớ đến chuyện Thang Lâm bịa đặt nói là bọn họ phát hiện ra quả Lazar trước, xem ra, Thang Lâm và Tống Dịch phối hợp thật là ăn ý.

Lý Lâm Phong không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết đơn giản như vậy.

Lúc này, Tống Dịch lại hỏi ông Meyer: “Các ông hái được mấy quả Lazar?”

Tống Dịch lại quay đầu hỏi Thang Lâm: “Các cô hái được mấy quả Lazar?”

Thang Lâm nói: “5 quả.”

Cole và nhân viên Yorkou ngồi bên cạnh anh ta đều hừ một tiếng trong lòng.

Tống Dịch lại nói với mọi người: “Tuy rằng chúng tôi hái được 5 quả Lazar, nhưng chúng tôi rất vui được chia sẻ với các ông. Chúng tôi sẽ chia cho các ông 2 quả Lazar.”

Thang Lâm và nhóm của cô hái được 5 quả, chia ra 2 quả thì chỉ còn lại ba quả, còn Yorkou thì có 4 quả. Mấy người Yorkou lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Ông Meyer vội vàng nói: “Cảm ơn ông Tống, ông Tống thật hào phóng.”

“Không cần cảm ơn,” Tống Dịch cười nói, sau đó quay đầu nói với Thang Lâm và Tô Giang: “Lấy ra 2 quả Lazar mà các cô hái được.”

Có 4 quả Lazar trong túi quần của Tô Giang, còn một quả thì ở trong tay Thang Lâm đang giấu sau lưng.

Tô Giang đang định lấy quả Lazar ra thì Thang Lâm đã nói: “Thưa Tham tán Tống, thưa ông Meyer, chúng tôi sẽ đi lấy quả Lazar ngay.”

Tô Giang lập tức dừng động tác, Thang Lâm vừa nói vừa mạnh tay nhét quả Lazar trong tay vào tay Lý Lâm Phong đang ngồi bên cạnh cô.

Với hành động như vậy của Thang Lâm, Lý Lâm Phong hiểu ý, tuy không tình nguyện nhưng vẫn cầm lấy quả Lazar, lặng lẽ bỏ vào túi quần.

Mà Thang Lâm và Tô Giang đi ra khỏi phòng tiếp khách để “lấy quả Lazar”. Vừa ra khỏi phòng tiếp khách, Thang Lâm đã nói với Tô Giang, bỏ quả Lazar trong người anh ấy về phòng đi.

Tô Giang đại khái đoán được Thang Lâm định làm gì, anh hạ thấp giọng nói: “Nhưng Tham tán Tống nói là phải chia cho bọn họ 2 quả.”

“Nghe tôi không sai đâu,” Thang Lâm nói, “Anh cam tâm để cho người Yorkou cướp đi quả Lazar mà mình đã vất vả hái được sao?”

Tô Giang: “Vậy lát nữa làm sao ăn nói với Tham tán Tống và ông Meyer?”

Thang Lâm: “Lát nữa tôi sẽ nói.”

Tô Giang nghe Thang Lâm nói vậy, lập tức gật đầu, cùng Thang Lâm bỏ quả Lazar vào phòng của anh.

Sau đó Thang Lâm tìm Tần Nhạc, lén nói với Tần Nhạc vài câu.

Thang Lâm, Tô Giang, Tần Nhạc cùng nhau trở lại phòng tiếp khách. Những người trong phòng tiếp khách đều ngẩng đầu nhìn ba người, nhưng thấy cả ba đều hai tay không. Ông Meyer và những người khác đang nghi hoặc thì Thang Lâm đã vẻ mặt đáng tiếc nói: “Thưa Tham tán Tống, thưa ông Meyer, thật không may, quả Lazar đã bị chia ra ăn hết rồi. Khi tôi và bí thư Tô trở về thì đã bỏ quả Lazar vào phòng. Tần Nhạc và mọi người nhìn thấy, nên đã chia nhau ăn hết rồi ạ.”

Tần Nhạc đứng bên cạnh Thang Lâm tỏ vẻ áy náy: “Đúng vậy. Bọn tôi tưởng là để lại cho bọn tôi, nên đã chia nhau ăn hết rồi.”

Tống Dịch thở dài một tiếng: “Vậy thì thật không may. Ông Meyer thấy sao?”

Ông Meyer không thể đi đến phòng của đối phương để lục soát quả Lazar, đành cười nói: “Không sao. Đã nói rõ rồi thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Xin cáo từ!”

Ông Meyer dẫn người của Đại sứ quán Yorkou ra khỏi phòng tiếp khách, một hơi ra khỏi khách sạn. Cole bất mãn nói: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Quả Lazar vừa đúng lúc bị ăn hết rồi?”

“Nếu không thì sao, chúng ta cũng không thể đi lục soát phòng người ta được, đúng không?” Cargi nói.

Ông Meyer ngồi lên xe trở về khách sạn, vẻ mặt trầm ngâm, bọn họ vốn đến với sự tức giận, không ngờ cuối cùng lại kết thúc như thế này.

Trong phòng tiếp khách, Thang Lâm cười nhìn Tô Giang một cái.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm và nhóm của cô: “Bị chia hết rồi?”

Thang Lâm cười hì hì nói: “Đương nhiên là không. Có 4 quả ở trong phòng bí thư Tô, còn 1 quả ở chỗ bí thư Lý.”

Thang Lâm vừa dứt lời, Lý Lâm Phong đã lấy ra 1 quả Lazar từ trong người.

Tống Dịch liếc nhìn quả Lazar trong tay Lý Lâm Phong, lại quét mắt nhìn Thang Lâm, Tô Giang, Tần Nhạc, nói: “Cũng được đấy, hợp sức lại để lừa người.”

Lý Lâm Phong mặt mày ủ rũ nói: “Tôi không tình nguyện.”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên, bộ dạng của Lý Lâm Phong lúc này thú vị hơn bình thường nhiều.

Tống Dịch nghiêm mặt nói với mọi người: “Không có lần sau.”

Mấy người Thang Lâm cũng đều đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

“Giải tán,” Cuối cùng, Tống Dịch lên tiếng.

Nói xong, dẫn đầu bước ra khỏi phòng tiếp khách.

Thang Lâm nhìn bóng lưng Tống Dịch, vội hỏi: “Vậy quả Lazar chúng ta chia nhau nhé?”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên thật cao.

Tô Giang chia quả Lazar.

Tổng cộng có sáu người, nhưng chỉ có 5 quả Lazar, Tô Giang nói với Tần Nhạc: “Tôi và anh hai người một quả, những người còn lại mỗi người một quả, thế nào?”

Tần Nhạc rất sảng khoái: “Không vấn đề gì.”

Tô Giang chia quả Lazar. Mọi người tụ tập lại ăn quả Lazar, bên trong có rất nhiều nước.

Tần Nhạc và Trương Kinh vừa ăn vừa nói quả Lazar này tốt biết bao nhiêu, Thang Lâm và Tô Giang quả thực là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

“Một giọt nước ơn, báo đáp bằng cả dòng suối.”

Mọi người vừa nói vừa cười.

Sau đó, mọi người lại nói về cách “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” của Tống Dịch.

“Tham tán Tống không những chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mà Đại sứ Meyer còn nói lời cảm ơn Tham tán Tống.”

“Còn nói Tham tán Tống hào phóng nữa chứ.”

“Nhưng mà, Tham tán Tống nói là chia cho Đại sứ Meyer và nhóm của ông ấy hai quả Lazar, Thang Lâm lại nghĩ ra cách này, cũng nhờ có Thang Lâm, nếu không thì đã chia ra mất 2 quả Lazar rồi.”

Trương Kinh: “Chỉ là không biết sau này Tham tán Tống có không vui không.”

“Đương nhiên là không. Tuy rằng Tham tán Tống đã nói là chia ra hai quả, nhưng không phải là thật sự muốn chia ra hai quả,” Thang Lâm nói.

Thang Lâm cười nói: “Nếu không thì chẳng phải công sức hái được năm quả Lazar của chúng ta đã bỏ phí sao? Hơn nữa, mọi người nhịn khát, không uống được bao nhiêu nước, Tham tán Tống biết rõ, anh ấy luôn quan t@m đến người của mình, sẽ không dễ dàng cho người ngoài như vậy.”

Trương Kinh gật đầu: “Cô vẫn là người thông minh nhất. Lại có thể lĩnh hội được ý của Tham tán Tống.”

Thang Lâm: “Tôi đoán thôi.”

Lý Lâm Phong cũng có mặt, anh vẫn luôn không lên tiếng, lặng lẽ ăn quả Lazar, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái.

Tuy nhiên, quả Lazar này thật sự là đồ tốt.

“Hơn nữa Thang Lâm làm như vậy, Đại sứ Meyer cũng không thể thu hồi hai chữ hào phóng. Tham tán Tống cũng không tính là thất tín,” Trương Kinh nói.

“Nói mới nhớ, những lời Thang Lâm bịa đặt vừa nãy thật đúng lúc, bởi vì người Yorkou sẽ không phản bác được lời Tham tán Tống nói quả Lazar hoang dã không thuộc về ai cả. Thang Lâm và Tham tán Tống phối hợp thật là ăn ý,” Tô Giang không nhịn được mà tán thán trước mặt mọi người.

Mọi người bàn tán xôn xao về cách ứng phó của Tống Dịch, cũng rất khâm phục Thang Lâm.

Tống Dịch đang gọi điện thoại trong phòng, anh vừa gọi xong đi ra ngoài, vừa hay nghe được mọi người đang bàn luận.

Anh đứng ở không xa liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt dừng lại trên người Thang Lâm, cô ngược lại có vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng cô.

Thang Lâm như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Tống Dịch, sau khi nhìn thấy Tống Dịch thì khóe miệng cô càng cong lên cao hơn. Những người khác cũng phát hiện ra Tống Dịch, nhao nhao chào “Tham tán Tống”.

Tống Dịch gật đầu.

Quả Lazar để dành cho Tống Dịch được đặt ở trên bàn, Thang Lâm nhanh chân đi tới, cầm quả Lazar đó đi đến trước mặt Tống Dịch, cười nói: “Tham tán Tống, đây là quả để dành cho anh. Lần này là nhờ có Tô Giang nên mới hái được 5 quả Lazar đấy ạ.”

Khi Thang Lâm đi lấy quả Lazar trên bàn, ánh mắt của mọi người đều đi theo cô, lúc này cô đứng trước mặt Tống Dịch, đưa quả Lazar cho Tống Dịch, mọi người cũng đều nhìn.

Tống Dịch cúi đầu liếc nhìn quả Lazar trong tay Thang Lâm, không nhận lấy, rồi anh nhìn Thang Lâm nói: “Thưởng cho cô. Dù sao cũng nhờ có cô mới có nhiều quả Lazar như vậy.”

Tần Nhạc và Trương Kinh lộ vẻ ngưỡng mộ, nhưng Thang Lâm ăn thêm một quả thì bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Tống Dịch nói xong, lại đi vào trong phòng.

Thang Lâm cầm quả Lazar đuổi theo .

Khi Tống Dịch đến phòng thì Thang Lâm vừa lúc đuổi kịp. Cô ôm lấy Tống Dịch từ phía sau, Tống Dịch đưa tay đóng cửa.

Thang Lâm thò đầu ra từ phía sau anh, cười hì hì nói: “Anh ăn đi, hoặc là chúng ta cùng ăn.”

Tống Dịch gỡ tay Thang Lâm ra, ngược lại đẩy cô lên cửa, cúi đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng.

Thang Lâm: “Em thông minh không?”

Tống Dịch không cho là đúng: “Chỉ toàn giở trò khôn vặt!”

Thang Lâm đưa quả Lazar đến bên miệng Tống Dịch, cười: “Rửa sạch rồi.”

Tống Dịch cúi đầu cắn một miếng, sau đó hai cánh môi mỏng lập tức phủ lên môi Thang Lâm.

Quả Lazar rất hiếm, không thể cầu mà có, vì vậy không ai mong có thể tìm lại được quả Lazar, mọi thứ vẫn phải diễn ra như bình thường.

Vẫn tiết kiệm nước mà khách sạn cung cấp, chia số nước tiết kiệm được cho người dân Pura.

“Nghĩ lại, may mà khách sạn có nước,” Trương Kinh, người đang đi đưa nước cho người dân Pura, nói.

Tần Nhạc gật đầu: “Nếu khách sạn cũng không có nước thì chúng ta cũng không có một ngụm nước nào để uống mất, vậy thì thật khó khăn.”

Trong khách sạn, Tô Giang vội vàng đi vào phòng của Tống Dịch, nhíu mày nói: “Thưa Tham tán Tống, tin xấu! Vừa có thông báo, khách sạn sẽ không cung cấp nước uống nữa!”

Lúc này, khách sạn nơi ông Meyer và nhóm của ông ở cũng thông báo không cung cấp nước uống cho khách hàng nữa.

Ông Meyer nhíu mày sâu sắc.

“Ngay cả chúng ta cũng không có nước để uống nữa!” Cargi kinh ngạc nói.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 87: Lửa cháy cao ba mét



Edit: Carrot – Beta: Cún

Nhân viên Đại sứ quán Yorkou xì xào bàn tán, đối với họ mà nói đây như là một tiếng sét giữa trời quang, tình trạng thiếu nước ở khu vực Pura ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức ngay cả nước của họ cũng không thể đảm bảo được nữa.

“Bây giờ phải làm sao đây?”

“Tuy lượng nước mà khách sạn cung cấp trước đây ít, nhưng dù sao mỗi ngày vẫn còn có vài ngụm nước để uống. Nhưng cho dù vậy, chúng ta cũng đã rất khó khăn để có thể trụ lại ở nơi này.”

“Không có nước để uống thì chắc chắn không thể ở lại đây được nữa!”

“Tôi thấy hay là về Cavo đi!”

“Đúng, không thể ở lại nữa! Về Cavo thôi!”

“Thật sự là chúng ta sẽ rời Pura như vậy sao?”

“Những ngày này chúng ta đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người dân Pura rồi.”

“Nhưng mà, người dân Pura được giúp đỡ chỉ là số ít, ảnh hưởng của chúng ta ở Pura thật ra không lớn.”

“Chúng ta đã làm những gì mà chúng ta nên làm rồi, không cần vì cái gọi là ảnh hưởng mà để chúng ta tự rơi vào cảnh khốn đốn. Nói cho cùng, nơi này cũng chỉ là vùng quê nghèo nàn, có hay không ảnh hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Nhân viên Yorkou xôn xao bàn tán.

Tạp Nhĩ Cát nói: “Mọi người nói đúng.”

Cuối cùng, ông Meyer gật đầu: “Về Cavo thôi!”

Nhân viên Đại sứ quán Yorkou bắt đầu thu dọn hành lý, rời khỏi Pura.

Trong khách sạn nơi Đại sứ quán Trung Quốc ở. Mọi người cũng đang chờ quyết định của Tống Dịch.

Tống Dịch nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai rời khỏi Pura.”

Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang đều biết, đây là việc bất khả kháng.

“Có cần đi đến những nơi khác ở phía nam Sisby nữa không?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch nói: “Trực tiếp về Cavo, có chuyện quan trọng hơn.”

Mọi người ngạc nhiên, không biết lại có chuyện gì quan trọng hơn.

Tuy nhiên, Tống Dịch đã nói vậy thì cứ về Cavo thôi.

Đối với Thang Lâm mà nói, chỉ cần không ở lại Pura là được, trực tiếp về Cavo thì đương nhiên là càng tốt hơn.

Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Sau khi thu dọn xong, lần cuối cùng ra ngoài xem Pura. Tình hình ở Pura rất tồi tệ, số người dân chết khát lại tăng thêm một chút. Một đoàn người đi trên con đường hoang vu, những người gầy trơ xương nằm la liệt trên đất, giống như những xác chết khô. Thang Lâm không muốn chứng kiến tình cảnh như vậy, không chỉ vì cô sợ người chết.

May mà ngày mai sẽ rời khỏi nơi này rồi.

Một đoàn người lại đi một vòng, định quay về khách sạn. Một con lạc đà từ từ đi tới, trên lưng lạc đà là một bé trai gầy trơ xương khoảng hai ba tuổi. Khi đến gần, bé trai nhảy xuống từ lưng lạc đà, lảo đảo bước tới. Những lời bé nói Tống Dịch đại khái nghe hiểu được. Mấy ngày nay ở Pura, Tống Dịch đã có thể nghe hiểu được một ít phương ngữ rồi.

Ý mà bé trai nói đại khái là em gái của bé sắp chết khát, xin bọn họ cho một chút nước.

“Bọn tôi cũng không có nước,” Trương Kinh và Tần Nhạc đồng thanh.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp khăn trắng, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cô. Trong số bọn họ, thật ra chỉ có Thang Lâm là còn nước. Chỉ có anh và Tô Giang biết, mỗi ngày Tống Dịch đều để dành phần lớn nước của mình cho cô.

Nếu nói giúp đỡ, thì chỉ có cô là có thể giúp, mà cô nhìn cậu bé không lên tiếng.

Cậu bé quỳ trên mặt đất cầu xin: “Một chút thôi cũng được. Con đã băng qua sa mạc để tìm nước, con đã không còn ba mẹ nữa, chỉ còn lại em gái con, cầu xin các cô chú.”

Cậu bé tuy nhìn có vẻ chỉ cao khoảng hai ba tuổi, nhưng rất có thể là bảy tám tuổi. Bởi vì ở Pura nơi này, nhiều đứa trẻ bảy tám tuổi chỉ cao bằng những đứa trẻ hai ba tuổi ở Trung Quốc.

Tuy nhiên, lời của cậu bé chỉ có Thang Lâm và Tống Dịch nghe hiểu.

Lý Lâm Phong vội vàng hỏi Thang Lâm là cậu bé nói gì, Thang Lâm dịch lại lời của cậu bé.

Tống Dịch hỏi cậu bé vì sao lại băng qua sa mạc.

Cậu bé nói nhà của cậu bé ở gần hơn nếu băng qua một quãng sa mạc nhỏ.

“Nhưng mà bọn tôi thật sự không có nước,” Tô Giang vừa nói bằng tiếng Anh vừa ra hiệu.

Cậu bé đương nhiên là không hiểu.

Cậu bé vì đã đi rất xa mà kiệt sức, liền ngồi phịch xuống đất.

Tống Dịch không lên tiếng.

Anh biết Thang Lâm có nước, đó là nước anh cho Thang Lâm.

Thang Lâm đi đến bên cạnh Tống Dịch, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có em là còn một chút nước.”

Tống Dịch nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, hạ thấp giọng nói: “Tuy rằng là anh cho em, nhưng em có tự nguyện lấy ra hay không thì tự em quyết định.”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch một cái, rất luyến tiếc lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong người, lại rất luyến tiếc đưa cho cậu bé.

Cậu bé cố gượng dậy, một tay nhận lấy chiếc bình đó, hai tay liên tục nói cảm ơn.

Trong bình đựng nửa bình nước, nửa bình nước đó nếu đổ ra thì có thể đổ đầy khoảng hai phần ba một chiếc cốc giấy dùng một lần.

“Cậu bé đi xa như vậy, một mình có lẽ sẽ không về được nhà,” Lý Lâm Phong nói.

“Trương Kinh, anh đưa cậu bé về,” Tống Dịch nhìn về phía Trương Kinh.

Trương Kinh gật đầu: “Vâng.” Rồi khó xử nói: “Nhưng mà, tôi nghe không hiểu cậu bé nói gì.”

Trong tình huống này, đương nhiên chỉ có Thang Lâm là đi cùng được.

“Đi thôi, nhưng tôi không đi bộ đâu, hoặc là anh lại đi thuê một con lạc đà nữa,” Thang Lâm vừa nói vừa lên lạc đà trước.

Trương Kinh lại bế cậu bé lên, cho cậu bé ngồi phía trước.

“Tham tán Tống, bọn tôi đi đây,” Trương Kinh nhìn về phía Tống Dịch.

Thang Lâm và cậu bé cùng cưỡi một con lạc đà đi, Trương Kinh thì đi ở bên cạnh lạc đà. Tống Dịch nhìn bóng lưng trên lưng lạc đà, đột nhiên nói: “Tần Nhạc, anh cũng đi đi. Nhất định phải chú ý an toàn!”

Tần Nhạc lập tức đáp: “Vâng, thưa Tham tán Tống!”

Nói xong, Tần Nhạc nhanh chóng đuổi kịp Thang Lâm và Trương Kinh, cùng nhau đưa cậu bé về.

“Chúng ta về khách sạn thôi,” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch gật đầu, cùng Lý Lâm Phong và Tô Giang xoay người, đi về phía khách sạn.

Tống Dịch ngồi bên bàn đọc sách. Gió ngoài cửa sổ lật vài trang sách của anh, anh đứng dậy, định đóng cửa sổ, nhưng khi đi đến bên cửa sổ anh đột nhiên đổi ý. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vu tiêu điều bên ngoài. Một lát sau, anh đưa một cánh tay lên, gió càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng “xào xạc”. Gió cát ở Pura rất lớn, nhưng gió cát lúc này còn lớn hơn mấy ngày nay. Anh buộc phải đóng cửa sổ lại, đi về phía bàn. Nhưng âm thanh truyền đến từ cửa sổ kính ngày càng lớn, đó là tiếng cát va vào kính cửa sổ.

Anh lập tức nhíu mày, thời tiết này không đúng!

Anh vừa nghĩ như vậy, căn phòng liền tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ bị một màn đêm bao phủ, nhưng thời gian vẫn còn sớm, chưa đến tối!

Tống Dịch vội vàng đứng dậy khỏi ghế, mấy bước đi đến cạnh cửa, mở cửa bước ra ngoài.

“Thưa Tham tán Tống! Sa mạc nổi lên bão cát!” Tô Giang vội vàng đi tới, hoảng hốt báo cáo.

Tống Dịch đã đoán được. Tiếng rít gào bên ngoài khách sạn ngày càng lớn, cát bụi tàn phá bừa bãi.

Mà nếu ở trong sa mạc thì không dám tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.

“Bọn họ đã về chưa?” Tống Dịch hỏi.

Đúng lúc này, giọng của Trương Kinh và Tần Nhạc vọng đến: “Bọn tôi về rồi ạ.”

Tống Dịch và Tô Giang quay đầu lại, nhìn thấy Trương Kinh và Tần Nhạc. Tống Dịch và Tô Giang lộ vẻ vui mừng.

Tuy nhiên, bọn họ mãi vẫn không thấy một bóng dáng khác.

Tần Nhạc ngạc nhiên: “Thang Lâm vẫn chưa về sao?”

Tống Dịch nhíu mày: “Tôi đang hỏi các anh.”

Trương Kinh cũng ngạc nhiên, anh mở miệng nói: “Bọn tôi lạc mất nhau rồi.”

Tống Dịch nâng cao giọng: “Sao lại đi lạc mất nhau?”

“Bọn tôi không quen sa mạc, khi quay về thì bị lạc trong sa mạc, Thang Lâm nhìn thấy ở không xa có một người đang cưỡi lạc đà, hình như là người địa phương, thế là bảo đi nhờ người đó dẫn bọn tôi ra khỏi sa mạc. Nhưng vừa có gió thổi đến thì bọn tôi gần như là nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Thang Lâm đâu nữa.”

Tống Dịch: “Các anh không đi theo?”

Tần Nhạc: “Vì rất gần, không đến một trăm mét. Không ngờ gió cát nổi lên, một cái chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.”

Trương Kinh tiếp lời: “Bọn tôi tìm rất lâu mà không thấy, bản thân lại bị lạc đường, sau đó gặp được một người địa phương. Vừa hay người địa phương đó từng gặp Thang Lâm, có tờ giấy mà Thang Lâm viết. Thang Lâm đã nói với người đó nếu gặp bọn tôi thì hãy đưa bọn tôi ra khỏi sa mạc, nếu cô ấy không tìm thấy bọn tôi thì sẽ về trước.”

Tống Dịch nghiêm mặt: “Chẳng phải tôi đã nói với các anh nhất định phải chú ý an toàn sao? Nhất định! Các anh không đi theo, lại để cô ấy một mình đi nhờ người khác dẫn đường!”

Trương Kinh ngẩng đầu lên, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Tống Dịch thì anh ta lập tức ngẩn người ra, môi há mãi mà không thốt ra được một chữ. Thang Lâm không về, Tô Giang cũng vô cùng lo lắng, vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dịch thì anh cũng giống như Tần Nhạc và Trương Kinh, không dám nói một lời nào.

Bọn họ chưa từng thấy Tống Dịch ôn nhu nho nhã nổi giận, mà bây giờ Tống Dịch đang giận tím mặt, tức đến bốc khói.

Lý Lâm Phong đang đi đến cũng nhẹ bước chân, không dám gây ra một chút tiếng động nào.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 88: Có cần phải làm quá lên không?



Edit: Carror – Beta: Cún

“Các anh không biết hậu quả của việc để cô ấy một mình đi sao?” Tống Dịch lạnh lùng hỏi.

“Là do tôi nghĩ không chu toàn,” Tần Nhạc nhỏ giọng nhận lỗi.

Mọi người không dám thở mạnh.

Tống Dịch trừng mắt nhìn Tần Nhạc một cái, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.

Lý Lâm Phong còn chưa đi đến trước mặt Tống Dịch thì Tống Dịch đã lạnh lùng lướt qua anh.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Tống Dịch, vội vàng đuổi theo.

Trên hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tống Dịch dẫn đầu bước nhanh qua hành lang tối tăm, đến khi hai chân vừa bước ra khỏi khách sạn mới dừng lại. Bên ngoài sáng hơn hành lang một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt anh lại càng trở nên đáng sợ hơn. Chỉ thấy một màn đen đáng sợ trên trời đang nhanh chóng ập tới, tựa như một tấm màn đen khổng lồ có thể bao phủ cả thế giới. Anh lại cúi đầu, xung quanh tối tăm như sắp đến đêm, bên ngoài sa mạc đã là như vậy rồi, chỉ sợ bên trong sa mạc từ lâu đã cát bụi mịt mù, cát vàng ngập trời, tối đen không thể phân biệt phương hướng. Những cồn cát di động, trong nháy mắt bị “san bằng”, hoặc là hung hãn dâng trào về một chỗ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta kinh hồn.

Nếu như Thang Lâm không tìm được họ mà đã đi trước như lời Trương Kinh và Tần Nhạc nói, thì Thang Lâm đáng lẽ đã về rồi mới phải, nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.

Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ mong cô đi chậm nên chưa về thôi, nhưng nếu như là do cô đi chậm thì hy vọng cô ấy lúc này đã đi ra khỏi sa mạc rồi, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Tống Dịch mò lấy điện thoại thử gọi cho Thang Lâm, sở dĩ nói là “thử” là vì tín hiệu ở Pura không tốt, thường xuyên không gọi được. Mà kết quả anh gọi điện thoại quả thực không có gì bất ngờ, điện thoại không thể kết nối được. Tống Dịch lại gọi thêm vài lần, vẫn không gọi được.

Anh nắm chặt điện thoại trong tay, đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía trước, mà lúc này tầm nhìn rất kém, nhưng anh hy vọng anh có thể nhìn thấy cô xuyên qua bóng tối lờ mờ mà đi về phía anh.

Tô Giang và Lý Lâm Phong và nhóm của anh cũng rất nhanh đã đi ra theo. Họ đứng sau lưng Tống Dịch, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, họ lập tức bị màn đêm nhanh chóng ập tới làm cho giật mình. Lý Lâm Phong làm công tác ngoại giao mấy chục năm, đã trải qua không ít chuyện, tự nhận là đã trải qua bão cát nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến anh nhíu mày. Tô Giang, Trương Kinh và Tần Nhạc chưa từng trải qua bão cát, cả ba đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Trương Kinh và Tần Nhạc nhìn nhau một cái, cơn bão cát này đến quá đột ngột, hơn nữa còn rất đáng sợ, bọn họ đây là đã ra khỏi sa mạc trở về khách sạn rồi, nhưng bầu trời trên khách sạn lại tối đen như vậy, đừng nói đến trong sa mạc.

Không chỉ vậy, cát bụi cuốn đến, mắt của họ chỉ có thể mở ra một khe nhỏ.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả màu sắc của bầu trời chính là sắc mặt của Tống Dịch.

“Hy vọng Thang Lâm đã đi ra khỏi sa mạc rồi,” Tần Nhạc cẩn thận nói.

Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch, nói: “Đợi thêm một chút nữa, đợi một chút có lẽ cô ấy sẽ về thôi.”

Tống Dịch không trả lời, mà trầm giọng nói: “Đèn pin!”

Tô Giang phản ứng cực nhanh, lập tức quay người chạy về phía khách sạn.

Rất nhanh anh đã cầm ra một chiếc đèn pin.

“Đi con đường phải đi qua khi ra khỏi sa mạc!” Tống Dịch lại nói.

“Vâng!” Tô Giang hiểu ý, gật đầu rồi chạy về phía chỗ đỗ xe của khách sạn.

Trong khách sạn không có chỗ đỗ xe, xe mà bọn họ thuê đỗ ở bên ngoài khách sạn.

Tô Giang vừa chạy được hai bước, Tống Dịch nói: “Cưỡi lạc đà đi!”

Lúc này tầm nhìn rất thấp, lái xe rất nguy hiểm, khách sạn có lạc đà, thế là Tô Giang lại đi dắt lạc đà.

Trương Kinh và Tần Nhạc biết đều là do sự sơ ý của họ mới để Thang Lâm ở lại một mình, vì vậy, khi Tô Giang dắt lạc đà tới cả hai người đều tranh nhau muốn đi tìm Thang Lâm.

“Tôi cưỡi nhanh hơn, để tôi đi!” Tô Giang xoay người cưỡi lên lưng lạc đà, rồi nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch mím chặt môi, khẽ gật đầu một cái. Tô Giang bật đèn pin, ánh đèn pin xuyên qua bóng tối lờ mờ, nhưng gió cát lớn, phạm vi chiếu sáng chỉ cách trước mắt một hai mét. Anh lại kéo dây cương một cái, tiếng chuông lạc đà lập tức vang lên, lạc đà đi về phía trước. Rất nhanh, bóng dáng Tô Giang biến mất trong bóng tối, tiếng chuông lạc đà “leng keng” cũng dần dần biến mất.

Lý Lâm Phong cảm thấy kỳ lạ vì Tống Dịch lại không tự mình đi tìm Thang Lâm, bởi vì người khác chỉ biết Tống Dịch nổi giận là do Trương Kinh và Tần Nhạc làm việc bất cẩn sơ ý, để cho Thang Lâm cũng là nhân viên đại sứ quán rơi vào nguy hiểm, nhưng anh thì biết Tống Dịch nổi giận không chỉ vì chuyện đó.

Trước mắt đã mờ mịt một màu, cát bị gió cuốn lên liên tục “xào xạc” rơi xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trước cửa khách sạn đã phủ một lớp cát dày đặc. Tống Dịch lạnh lùng quay người lướt qua Lý Lâm Phong, Tần Nhạc và Trương Kinh, đôi chân anh bước trên cát, đi vào trong khách sạn. Trong bóng tối lờ mờ, dấu chân trên cát vẫn còn lờ mờ nhìn thấy được.

Lý Lâm Phong dụi mắt vì bị cát bay vào, nhìn những dấu chân đó, mang theo nghi hoặc cũng đi vào trong khách sạn.

Tống Dịch nổi giận, Trương Kinh và Tần Nhạc biết là do bọn họ không làm tốt, bọn họ không hề oán trách nửa lời, chỉ muốn bù đắp, nhưng Tô Giang đi tìm Thang Lâm, Tống Dịch lại không cho bọn họ bất kỳ chỉ thị nào, vậy thì bọn họ phải làm gì đây?

“Chuyện này là do lỗi của tôi, tôi vẫn nên đi tìm Thang Lâm!” Tần Nhạc nói.

Hai người không còn lạc đà, cũng không thể lái xe, đành phải đi bộ.

Gió cát khiến họ gần như không thể mở mắt ra, đi lại rất bất tiện, nhưng họ phải đi.

“Nhất định phải tìm được Thang Lâm mới được!”

Lý Lâm Phong đi theo sau Tống Dịch, một lần nữa xuyên qua một khoảng tối tăm, đến phòng của Tống Dịch. Tống Dịch vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sổ, mò lấy điện thoại để gọi điện. Trong phòng cũng tối tăm, Lý Lâm Phong đưa tay sờ s0ạng vài lần trên tường gần cửa, sờ được công tắc, ấn thử, đèn không sáng, anh biết là lại cúp điện rồi.

Anh nhìn bóng dáng có chút mơ hồ vì ánh sáng lờ mờ ở bên cửa sổ, không biết anh đang gọi cho ai.

“Điều động tất cả lực lượng, là nói như thế này đúng không?” Tống Dịch đột nhiên lên tiếng, và nói một câu bằng phương ngữ miền nam Sisby.

Lý Lâm Phong phát hiện Tống Dịch cầm điện thoại mà không gọi đi, hơn nữa còn hỏi anh câu “điều động tất cả lực lượng” bằng phương ngữ miền nam có đúng không.

Anh lắc đầu: “Phương ngữ miền nam Sisby tôi không hiểu lắm.”

Thang Lâm là người hiểu rõ phương ngữ miền nam nhất.

Tống Dịch nhíu mày, anh quay đầu lại suy nghĩ một lát, rồi gọi một cuộc điện thoại.

Chỉ nghe Tống Dịch nói vào điện thoại bằng phương ngữ miền nam: “Thưa ông Waldart, tôi là Tống Dịch của Đại sứ quán Trung Quốc, muốn nhờ ông một chuyện.”

Mấy câu này Lý Lâm Phong hiểu được, anh bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch là đang gọi cho Waldart. Waldart là người có chức quyền cao nhất trong chính phủ khu vực Pura. Trước đó ống Dịch đã gọi điện thoại cho ông ta, lúc đó ông ta từng nói chính phủ Pura bất lực với tình trạng thiếu nước, ngược lại còn hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Đại sứ quán Trung Quốc. Ngoài ra, tuy nói Waldart là người có chức quyền lớn nhất trong chính phủ khu vực Pura, nhưng ông ta rất lười biếng, chuyện gì có thể không quản thì sẽ không quản, đặc biệt là môi trường ở Pura khắc nghiệt, ông ta cũng không quản được gì. Hơn nữa, nghe nói không lâu nữa Waldart sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi khác nhậm chức.

Lý Lâm Phong đang nghĩ, Tống Dịch tìm kiếm sự giúp đỡ của Waldart, liệu Waldart có đồng ý không?

Tuy nhiên, những lời tiếp theo thì Lý Lâm Phong không hiểu rõ lắm.

“A, là Tham tán Tống, chào ngài! Ngài cần sự giúp đỡ gì?” Waldart ở đầu dây bên kia vì gió cát quá lớn nên vừa đóng cửa sổ lại.

Tống Dịch nói: “Xin hãy điều động tất cả lực lượng tìm kiếm nhân viên phiên dịch của chúng tôi, và cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng tôi.”

Waldart do dự: “Tìm kiếm? Nhân viên phiên dịch?”

Tống Dịch: “Đúng vậy. Phiên dịch viên của chúng tôi, cô Thang Lâm, vì cứu giúp người dân địa phương ở Pura mà băng qua sa mạc, bị mắc kẹt trong bão cát.”

Waldart nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này gió cát đang tàn phá, bão cát vẫn chưa dừng lại, làm sao ông ta có thể để người đi tìm người được? Còn phải tạo điều kiện thuận lợi nữa chứ? Hơn nữa mọi người đều không có nước để uống rồi, còn đâu sức mà đi tìm người? Tuy nhiên, Tống Dịch là Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, ở đây cũng coi như đối xử tốt với người dân Pura, hơn nữa còn nói phiên dịch viên của họ vì cứu giúp người dân Pura mà rơi vào hiểm cảnh, cho nên ông ta vẫn phải nể mặt Tống Dịch, ngoài mặt thì phải đồng ý.

Thế là Waldart nói: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tống Dịch cúp điện thoại, Lý Lâm Phong vội hỏi: “Ông Waldart đồng ý giúp rồi?”

Lý Lâm Phong đang định nói Waldart tuy rằng trên mặt đồng ý giúp, nhưng có khả năng chỉ nói cho có lệ thôi, thì lại nghe Tống Dịch nói: “Ngoài mặt thì đồng ý rồi.”

Lý Lâm Phong thầm nghĩ, xem ra Tống Dịch rất rõ Waldart sẽ không thật lòng giúp đỡ.

Mà Tống Dịch lại nói: “Nhưng mà, ông ta nhất định sẽ làm.”

Lý Lâm Phong nói: “Vì sao? Trong lòng Waldart không hề muốn thành tâm giúp đỡ.”

“Bí thư Lý, anh ở lại đây, hễ có chuyện gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào,” Tống Dịch đột nhiên cầm lấy một chiếc đèn pin, vừa nói vừa bước ra ngoài.

Lý Lâm Phong vội vàng hỏi: “Tham tán Tống định đi đâu vậy?”

Tống Dịch quay đầu nói: “Đi thăm Waldart.”

Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch đi chuyến này, Waldart đã đồng ý giúp tìm người, vậy thì không thể không hành động. Waldart chỉ cho rằng chỉ cần đồng ý trên mặt là được, nhất định không ngờ đến Tống Dịch lại bất chấp gió cát tàn phá mà đích thân đến tìm ông ta.

Tống Dịch đây là đến tận cửa để ép tướng rồi!

“Để Waldart điều động tất cả lực lượng tìm người, cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng ta,” Tống Dịch quay đầu lại nói.

Điều động tất cả lực lượng? Lý Lâm Phong giật mình, lúc này anh mới bừng tỉnh ngộ, trước đó Tống Dịch hỏi anh “điều động tất cả lực lượng” là chỉ chuyện này.

Vừa nãy anh còn tưởng Tống Dịch chỉ nhờ Waldart giúp tìm người thôi, không ngờ Tống Dịch không chỉ dừng lại ở đó, anh đã nghĩ ra cách đến tận cửa để ép tướng này để bắt Waldart, người nắm quyền cao nhất của chính phủ Pura, phải điều động tất cả lực lượng để tìm Thang Lâm.

Nếu Thang Lâm nhanh chóng trở về thì sao? Có cần phải làm rùm beng như vậy không? Lý Lâm Phong ngẩn người một lát rồi hoàn hồn lại. Anh nhìn một màu đen kịt bên ngoài, nghe tiếng “hú hú” và tiếng “xào xạc”, biết tình hình bên ngoài đã rất tồi tệ rồi.

Lý Lâm Phong không khỏi nhíu mày, cũng không trách Tống Dịch cứ mãi lạnh mặt, còn nghĩ ra cách để Waldart điều động tất cả lực lượng đến tìm người, bởi vì nhỡ đâu Thang Lâm thật sự xảy ra chuyện gì

Tô Giang cầm đèn pin, cưỡi lạc đà gian nan đi trong gió cát. Tầm nhìn thấp, cho dù anh có bật đèn pin cũng không khá hơn là bao, anh chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm và quan sát hơn, nhưng mắt anh đã vài lần bị cát bay vào, mà cả quãng đường anh đi lại không hề thấy một bóng người nào. Đến đoạn đường mà Thang Lâm phải đi qua khi về khách sạn cũng không có ai. Anh bịt miệng mũi, nheo mắt lại lớn tiếng gọi tên Thang Lâm. Đáp lại anh chỉ có tiếng gió rít và tiếng xào xạc.

Anh quanh quẩn ở đoạn đường phải đi qua đó.

Trương Kinh và Tần Nhạc cũng đang gọi tên Thang Lâm trong gió cát. Bọn họ không có đèn pin, sau đó đi mượn được một chiếc ở nhà của một người dân Pura. Và cứ hễ gặp nhà nào là bọn họ lại gõ cửa hỏi xem có nhìn thấy Thang Lâm hay không.

Bọn họ không có lạc đà, đi lại càng gian nan hơn, tìm rất lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, Thang Lâm đang đi ngược chiều gió trong một nơi mà bọn họ không phát hiện ra. Nhưng cô đã kiệt sức, cố gắng đi được vài bước thì ngã xuống.

Nhà của Waldart.

Ông ta vừa đóng cửa sổ bị gió thổi bung ra, thắp lại nến, rồi ngồi trở lại ghế.

“Gió cát thật đáng sợ! Xem ra, cơn bão cát lần này còn lớn hơn những lần trước,” Vợ của Waldart đang ngồi đối diện ông ta vá khuy áo cho một bộ quần áo, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.

“Chuyện ông đồng ý với Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, thật sự không cần làm gì sao?” Vợ ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn Waldart.

Waldart tựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng gió cát bên ngoài, nói: “Không cần làm gì cả. Đồng ý là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa thời tiết như thế này, không tìm thấy người cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Lúc này, không biết ai sẽ đến?” Vợ của Waldart đặt quần áo xuống rồi đi ra mở cửa.

Tống Dịch đứng bên ngoài cửa, bụi bặm lấm lem.

“Tôi là Tống Dịch,” Anh nói với vợ của Waldart.

Vợ của Waldart ngẩn người.

Waldart nghiêng đầu, khi nhìn thấy Tống Dịch thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ: Thôi rồi! Sao anh ta lại đích thân đến vậy?
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 89: Chuyện quan trọng nhất



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lúc này bên ngoài cát bụi mịt mù, tầm nhìn rất kém, hô hấp vô cùng khó khăn, không ai muốn ở bên ngoài cả, không ngờ Tống Dịch lại bất chấp điều kiện khắc nghiệt như vậy mà chạy đến nhà ông ta, không biết Tống Dịch đã đến bằng cách nào. Nhưng điều đó đều không quan trọng, quan trọng là Waldart vô cùng không muốn gặp Tống Dịch vào lúc này.

Nếu có thể, ông ta thật sự muốn lập tức trốn đi, tránh mặt Tống Dịch.

Đúng lúc này, Tống Dịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua vợ của Waldart, chạm thẳng vào ánh mắt của Waldart.

Đôi lông mày anh tuấn của anh mang theo ý cười, trước tiên lên tiếng gọi: “Chào ông Waldart, buổi chiều tốt lành.”

Buổi chiều tốt lành?

Waldart thầm nghĩ: “Tôi chẳng tốt chút nào!” Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lộ ra nụ cười: “Ông Tống.”

Vợ của Waldart hoàn hồn lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nói với Tống Dịch: “Mời ông Tống vào.”

Tống Dịch đi đến trước mặt Waldart, lịch thiệp đưa tay ra bắt tay Waldart. Waldart nắm lấy tay Tống Dịch, trong lòng trăm ngàn lần không muốn, trên mặt vẫn cười nói: “Chào mừng ông Tống! Nhưng mà, bên ngoài chắc là khó đi, thật khó cho ông Tống lúc này còn đến đây.”

“Không sao,” Tống Dịch cười nói.

Waldart: “Ông Tống bụi bặm quá, hay là đi nghỉ ngơi một chút trước?”

“Không cần,” Tống Dịch nói, “Tôi đến là vì chuyện tìm người, đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.”

Waldart khẽ thổi râu một chút, xem ra ông ta không thể nào trốn tránh được nữa rồi, phải hành động thôi.

Lý Lâm Phong tìm nến đến đốt, căn phòng tối tăm cũng coi như sáng hơn một chút. Cái “buổi chiều” như thế này thật sự khiến người ta có chút bất an. Trước đó anh vẫn còn nghĩ Thang Lâm có lẽ sẽ sớm trở về thôi, Tống Dịch không cần phải làm rùm beng lên, nhưng thời gian từng chút một trôi qua, cơn bão cát không hề có dấu hiệu suy yếu, anh đột nhiên cảm thấy mỗi một giây trôi qua như thể đã qua rất lâu rồi. Bởi vì bất cứ ai trong Đại sứ quán Trung Quốc, hoặc bất cứ người Trung Quốc nào ở Tây Tư Bối gặp phải tình huống như thế này đều khiến người ta lo lắng.

Mà Thang Lâm cô bé này lại là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, ở phòng phiên dịch cũng vì năng lực xuất chúng mà nhận được sự coi trọng của trưởng phòng phiên dịch, cô còn có chút thông minh vặt, tuy rằng bình thường anh có chút ý kiến với cô, nhưng không thể phủ nhận cô thật sự là một nhân tài khó kiếm, nếu như xảy ra chuyện gì thì thật đáng tiếc, hơn nữa lần này cô còn vì cứu người mà rơi vào cảnh khốn đốn. Thực tế, việc cô chủ động mở miệng cho cậu bé Pura kia nước của mình là điều anh không ngờ đến, sau đó khi Trương Kinh nói anh không hiểu phương ngữ miền nam thì cô ấy cũng không nói hai lời mà đứng ra đi cùng Trương Kinh đưa cậu bé đi, điều này thật sự rất đáng quý.

Trước đó tranh giành quả lạp trát với người của Đại sứ quán Ước Khắc Ô cũng là để cho mọi người có nước giải khát, hơn nữa còn rất thông minh để cho nhóm của ông Mai Nhĩ thuộc Đại sứ quán Ước Khắc Ô phải chạy một chuyến vô ích, không hề để quả lạp trát đã hái được rơi vào tay họ.

Lý Lâm Phong càng nghĩ càng thấy, đột nhiên phát hiện bây giờ trong đầu anh toàn là những ưu điểm của Thang Lâm. Đúng lúc này, cửa kính phát ra một tiếng động lớn, anh giật mình, cát khi va vào kính lại có thể tạo ra âm thanh như thế này, xem ra cơn bão cát này không những không suy yếu mà ngược lại còn ngày càng lớn hơn. Thời tiết như thế này đối với anh cũng đã rất đáng sợ rồi.

Mà Thang Lâm vẫn chưa về, trong lòng Lý Lâm Phong lại thêm lo lắng.

Tống Dịch đã rời khỏi khách sạn được hơn nửa tiếng rồi. Khách sạn đến nhà của Waldart mất khoảng nửa tiếng, nhưng với thời tiết như thế này thì chỉ sợ nửa tiếng cũng không đến được.

Hơn nữa còn không biết sau khi Tống Dịch đến chỗ Waldart thì tình hình có suôn sẻ không.

Tô Giang vẫn còn đang tìm người trên đoạn đường Thang Lâm phải đi qua khi về khách sạn, nhưng hô hấp rất khó khăn, hơn nữa mắt của anh cũng gần như không mở ra được nữa.

Phạm vi mà đèn pin có thể chiếu sáng ngày càng nhỏ đi.

Trương Kinh và Tần Nhạc thì càng có cảm giác như bị lạc đường rồi.

“Ở đây không có công trình kiến trúc, không có ai, không thể phân biệt được phương hướng! Xem ra chúng ta phải quay về thôi!” Gió cát quá lớn, Trương Kinh chỉ có thể hét lớn hết mức có thể.

Tần Nhạc nhíu mày, muốn tiếp tục tìm Thang Lâm, nhưng với tình huống tồi tệ như thế này, bọn họ có khả năng không tìm được Thang Lâm, cũng không tìm được đường về khách sạn.

Nhưng nếu bảo anh không tìm người thì anh cũng không làm được.

“Bây giờ chúng ta không ở trong sa mạc, lạc đường cũng không sao, tiếp tục tìm đi, có lẽ sẽ tìm được Thang Lâm cũng không chừng,” Tần Nhạc cũng lớn tiếng đáp.

Mà Tống Dịch nói với Tô Giang là đợi Thang Lâm trên đoạn đường phải đi qua khi ra khỏi sa mạc, vì trong sa mạc rất nguy hiểm. Tần Nhạc nhíu mày, trong sa mạc, không có bão cát bọn họ còn bị lạc đường, huống chi là bây giờ?

Bây giờ bọn họ ở bên ngoài sa mạc đã không phân biệt được phương hướng rồi, cho nên, bây giờ bọn họ mà vào sa mạc thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bọn họ còn chưa chắc đã tìm được đường vào sa mạc nữa.

“Tìm một người địa phương dẫn bọn mình vào sa mạc!” Tần Nhạc quyết định.

Ở phía bên kia, Tô Giang cũng quyết định như vậy.

Ba người mò mẫm cuối cùng cũng tìm được một nhà người địa phương, nhưng không ai muốn ra ngoài vào lúc này, hơn nữa bọn họ vốn đã bị vấn đề thiếu nước làm cho đau đầu, khát đến không còn sức lực, còn có người trông có vẻ như hấp hối.

Việc nhờ người dân Pura giúp đỡ là không thực tế. Tô Giang, Trương Kinh và Tần Nhạc ba người đành phải dựa vào chính mình. Họ gian nan mò mẫm bước đi, lớn tiếng gọi tên Thang Lâm. Nhưng sau này thì thực sự không được nữa, mắt của họ rất đau, không thể mở ra được nữa, miệng vừa mở ra thì sẽ rất khó chịu. Tô Giang đã mấy lần ngã từ trên lưng lạc đà xuống. Cuối cùng, ba người đành phải dừng bước.

Họ đứng yên tại chỗ bịt miệng mũi, bất lực, họ không thể đi được nữa.

Tô Giang lại một lần nữa ngã từ trên lưng lạc đà xuống, sau khi bò dậy, anh mệt mỏi quỳ rạp xuống đất. Nhìn cát bụi tàn phá, bão cát đáng sợ, trong lòng Tô Giang vô cùng khó chịu. Anh không tìm được Thang Lâm, anh không có khả năng tìm được Thang Lâm. Thang Lâm có thể đã xảy ra chuyện rồi.

Anh và Thang Lâm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô kiêu ngạo thông minh, nụ cười của cô sao mà quyến rũ đến thế Trong tiếng gió rít gào như sói tru, anh lại một lần nữa cảm thấy mắt đau nhói, bỗng dưng, nước mắt trào ra.

Đột nhiên, một hồi tiếng chuông lạc đà vang lên, mơ hồ còn có cả tiếng loa phóng thanh.

Tiếng loa đó dường như đang lặp đi lặp lại một cái tên.

Tô Giang chậm rãi đứng dậy.

Trương Kinh và Tần Nhạc ở phía bên kia quay đầu nhìn lại. Cái tên mà loa phóng thanh gọi là Thang Lâm!

Tuy rằng mang theo giọng địa phương, nhưng bọn họ vẫn nghe ra, đúng là đang gọi Thang Lâm!

Ngay sau đó, một đội người cưỡi lạc đà bật đèn pin lao nhanh qua bên cạnh Tô Giang. Một đội người cưỡi lạc đà khác từ bên cạnh Trương Kinh và Tần Nhạc lao nhanh đi.

Mà bọn họ che mặt bằng vải đen, mặc đồng phục, bộ đồng phục này khác với người dân Pura bình thường.

Là đội cảnh sát!

Cảnh sát ở Pura rất ít, một đội cảnh sát nhiều người như vậy xuất hiện quả thật là rất hiếm thấy!

Mà loa của đang gọi tên Thang Lâm, Tô Giang lập tức cưỡi lạc đà, đi theo sau đội cảnh sát.

Trương Kinh và Tần Nhạc ở phía bên kia cũng lần lượt đi theo sau đội cảnh sát. Nhưng bọn họ không có lạc đà, trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Bọn họ đành phải dừng bước.

Tô Giang đi theo được một lát thì lại nghe thấy một hồi tiếng chuông lạc đà vang lên. Đó là tiếng chuông từ một hướng khác phát ra. Gần như là ngay giây tiếp theo, lại có một đội người cầm đèn pin xuất hiện. Đội người này cũng che mặt bằng vải đen, mặc đồng phục, nhưng bộ đồng phục này lại khác với đồng phục của đội cảnh sát.

Tô Giang kinh hãi.

Tô Giang và Tần Nhạc, Trương Kinh ở phía bên kia đều vô cùng kinh ngạc. Đây là quân đội ở Pura sao?

Bọn họ chưa bao giờ biết Pura có quân đội đóng quân tại đây!

Mà đội quân này cũng đang tìm Thang Lâm!

Chuyện này thật sự quá không thể tin được!

Tốc độ của quân đội còn nhanh hơn đội cảnh sát, bọn họ vụt qua trước mặt Tô Giang, Tần Nhạc và Trương Kinh.

Những con lạc đà dường như được huấn luyện bài bản hơn, trong nháy mắt đã bỏ bọn họ lại phía sau rất xa.

Tô Giang tiếp tục đi theo sau đội cảnh sát, đồng thời dùng tiếng Anh nói mình là người của Đại sứ quán Trung Quốc, đang tìm Thang Lâm, anh muốn gia nhập vào đội của họ, cùng nhau tìm người.

Cảnh sát không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của Tô Giang, đoán được thân phận, cho nên không nói nhiều nữa.

Tô Giang phát hiện trên đường đi, đội cảnh sát và đội quân kia vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

Cuối cùng, đội quân đó đã tìm thấy Thang Lâm trong sa mạc. Lúc này Thang Lâm đang nằm trong cát vàng, toàn bộ cơ thể chỉ có nửa khuôn mặt và một cánh tay lộ ra bên ngoài, không biết cô đã hôn mê bao lâu rồi.

Nếu không có ai tìm thấy cô, thì cô sẽ nhanh chóng bị cát vàng vùi lấp mất.

Tô Giang đi đến trước mặt người quân nhân đang ôm Thang Lâm, kích động đưa tay ra, muốn nhận Thang Lâm từ tay người quân nhân đó.

Người quân nhân dẫn đầu nói một câu gì đó, Tô Giang không hiểu, nhưng đội quân đó đã nhanh chóng cưỡi lạc đà rời đi, người quân nhân đang ôm Thang Lâm vụt qua bên cạnh Tô Giang, tiếp đó là đội cảnh sát.

Quân đội và cảnh sát cũng một lần nữa lao nhanh đi qua bên cạnh Trương Kinh và Tần Nhạc. Lần này Trương Kinh và Tần Nhạc còn nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang. Bọn họ lập tức hét to tên Tô Giang. Tô Giang quay đầu lại, kích động nói: “Tìm thấy Thang Lâm rồi! Tìm thấy Thang Lâm rồi!” Lời còn chưa dứt, anh đã đuổi theo đội ngũ phía trước.

Đến trước cửa khách sạn, quân đội nhanh chóng đứng thành hai hàng, đội cảnh sát đứng sau đội quân cũng nhanh chóng đứng thành hai hàng.

Người quân nhân và cảnh sát dẫn đầu, cùng với người lính đang ôm Thang Lâm vội vàng đi qua giữa hai hàng, bước vào trong khách sạn.

Vừa vào đến khách sạn, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chờ. Ông ta nhìn Thang Lâm một cái, dẫn mọi người đi về phía trước. Tô Giang lại vô cùng kinh ngạc, Pura gần như không có phòng khám, làm gì có bác sĩ?

Hơn nữa còn xuất hiện kịp thời vào lúc này?

Lý Lâm Phong nghe thấy tiếng động cũng bước ra.

Nhìn thấy tình hình trước mắt anh vô cùng kinh ngạc, nhưng anh rất nhanh đã phản ứng lại, tất cả đều là do ông Waldart phái đến, Tống Dịch muốn Waldart điều động tất cả lực lượng, xem ra đã thành công rồi, hơn nữa quả thật là làm rùm beng cả lên.

Lý Lâm Phong chỉ nghe hiểu được vài câu phương ngữ, người quân nhân và cảnh sát dẫn đầu nói đã tìm thấy phiên dịch viên Thang Lâm của Đại sứ quán Trung Quốc. Lý Lâm Phong lập tức bày tỏ lòng cảm kích.

Sau đó, Thang Lâm được người quân nhân đó bế vào phòng của cô, ngoài bác sĩ ra thì tất cả quân nhân và cảnh sát đều rời đi.

Tô Giang đi theo vào phòng của Thang Lâm, nhìn bác sĩ điều trị cho Thang Lâm.

Lý Lâm Phong lập tức gọi điện thoại cho Tống Dịch, nói đã tìm thấy Thang Lâm rồi.

Tống Dịch đang ở nhà của Waldart nghe được tin này liền lập tức cáo từ Waldart.

Waldart nhìn bóng lưng Tống Dịch rời đi, hít sâu một hơi. Việc điều động cảnh sát và quân đội làm ông ta tốn không ít sức lực.

Bởi vì tuy ông ta là người có chức quyền lớn nhất trong chính phủ khu vực Pura, nhưng chỉ là về mặt hành chính, chứ không thể dễ dàng điều động quân đội.

Vợ của Waldart thì nhìn ra bên ngoài, cảm khái: “Thật khó tưởng tượng ông Tống lại bất chấp thời tiết như thế này mà trở về. Phiên dịch viên của họ quan trọng đến vậy sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back