Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 90: Viết báo cáo



Edit: Carrot – Beta: Cún

Khi Tống Dịch rời khỏi nhà Waldart, bước chân không nhanh không chậm, nhưng khi một chân của anh vừa bước ra khỏi cổng nhà Waldart, thì chân còn lại nhanh chóng bước theo, đồng thời lập tức bật đèn pin, vẻ mặt điềm tĩnh luôn có trên mặt anh trong nháy mắt trở nên có chút kích động. Tuy nhiên, Tống Dịch vừa bước ra khỏi cổng nhà Waldart đã bị cát bụi làm cho ho vài tiếng. Anh lập tức đưa một cánh tay lên, dùng khuỷu tay che miệng mũi, tay còn lại thì thò vào túi áo vest lấy ra một chiếc khăn che mặt, rồi nhanh chóng buộc chiếc khăn che mặt lên, che kín miệng mũi.

Nhưng bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dịch đều sẽ ngạc nhiên, buồn cười, nghi hoặc, bởi vì một Tống Dịch chỉnh tề trong bộ vest lịch sự, dáng người cao ráo lại đang đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ rực.

Hóa ra sau khi Thang Lâm mua chiếc khăn che mặt màu đỏ đó thì không lâu sau lại mua thêm một chiếc nữa, mục đích là để thay đổi khi đeo. Tuy nhiên, cô ấy thường sẽ để quên một số đồ đạc ở chỗ Tống Dịch, chiếc khăn che mặt này cũng như vậy. Có nghĩa là, chiếc khăn che mặt mà Tống Dịch đang đeo là của Thang Lâm.

Cách ăn mặc của Tống Dịch có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng anh đang vội ra ngoài, ở chỗ anh chỉ có chiếc khăn che mặt này của Thang Lâm là có thể che chắn được phần nào gió cát, anh cũng không quản được nhiều như vậy, lúc cầm đèn pin thì tiện tay bỏ chiếc khăn che mặt này vào túi áo vest rồi đi, huống chi thời tiết như thế này cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Sau khi buộc xong khăn che mặt, Tống Dịch cầm đèn pin chiếu về phía bên trái cổng, ở đó có một con lạc đà, con lạc đà đó vừa hay hắt hơi một cái. Anh lập tức đi về phía con lạc đà đó, rồi nhanh nhẹn xoay người cưỡi lên lưng lạc đà. Khi đến đây Tống Dịch cũng là cưỡi con lạc đà này.

Tuy nhiên, con lạc đà này là của ông chủ khách sạn, bình thường sẽ không cho ai mượn, mà anh lại mượn được.

Cát bụi đen ngòm ập tới khiến người ta chùn bước, nhưng Tống Dịch nheo mắt nhìn về phía trước, kéo mạnh dây cương một cái, lạc đà liền lao nhanh trong gió cát.

Tô Giang vẫn luôn ở trong phòng của Thang Lâm, bác sĩ đã kiểm tra cho Thang Lâm một lượt, còn lấy ra một ít cát từ miệng của Thang Lâm.

Tô Giang dùng tiếng Anh hỏi tình hình của Thang Lâm, bác sĩ đã nói một câu mà Tô Giang không hiểu.

“Ông có thể nói được tiếng Anh không?” Tô Giang hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ một hồi lâu mới nói được một câu.

Với giọng điệu đặc sệt, Tô Giang ngẩn người một lát mới phản ứng được bác sĩ nói gì.

“Suýt thì chết, ngạt thở,” bác sĩ nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tô Giang vội vàng kích động hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Cô ấy không sao chứ?”

Bác sĩ lại không trả lời câu hỏi của Tô Giang, xem ra là không hiểu. Tô Giang thấy sắc mặt của Thang Lâm tái nhợt, miệng mím chặt, anh lại không biết tình hình hiện tại của cô thế nào, chỉ có thể sốt ruột đi tới đi lui. Bác sĩ lại lấy ra một chiếc bình màu xanh lục cao hơn hai mươi phân từ một chiếc rương gỗ đi đến trước mặt Thang Lâm.

Anh vội vàng đi tới hỏi: “Đây là cái gì?”

Bác sĩ lại nói một câu tiếng Anh ngọng nghịu. Thấy bác sĩ định đỡ Thang Lâm, Tô Giang hiểu bác sĩ muốn cho Thang Lâm uống nước, anh lập tức đi đến đầu giường Thang Lâm ngồi xuống, đỡ Thang Lâm dậy. Bác sĩ thấy vậy, đưa chiếc bình trong tay cho Tô Giang. Thế là Tô Giang vừa đỡ Thang Lâm vừa cho Thang Lâm uống nước. Phần lớn nước trào ra khỏi khóe miệng của Thang Lâm, nhưng Thang Lâm cũng nuốt xuống được một ít. Quay đầu lại, phát hiện bác sĩ dường như có chuyện muốn nói, Tô Giang đoán bác sĩ là muốn dặn dò gì đó, nhưng anh không hiểu phương ngữ ở đây, nên việc giao tiếp rất khó khăn.

Lý Lâm Phong vừa hay vào đến, anh lập tức nói: “Bí thư Lý, anh có thể hiểu được một chút phương ngữ ở đây, anh hỏi bác sĩ xem, tình hình của Thang Lâm bây giờ thế nào? Cần phải chú ý những gì?”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm đang tựa vào lòng Tô Giang, quay đầu đối diện với bác sĩ, anh nhìn bác sĩ, suy nghĩ một hồi rồi dùng phương ngữ nói: “Thưa bác sĩ, Tham tán Tống không có ở đây, ông có thể nói tình hình của cô ấy cho tôi biết.”

Bác sĩ nói một tràng dài, sau khi nói xong câu cuối thì nhìn Lý Lâm Phong chờ phản hồi. Tô Giang cũng chờ Lý Lâm Phong phản hồi. Lý Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi gật đầu với bác sĩ.

Sau đó, bác sĩ cầm hộp y tế của mình xoay người đi ra khỏi phòng.

“Bác sĩ nói gì vậy?” Tô Giang vội vàng hỏi Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong xoay người nhìn Tô Giang, nói: “Cấp cứu kịp thời, cô ấy không sao rồi.”

Tô Giang do dự: “Bác sĩ đã nói một tràng dài như vậy mà”

“Ý chính là bây giờ không sao rồi,” Lý Lâm Phong cắt ngang lời Tô Giang.

Tô Giang cúi đầu nhìn người trong lòng, nửa tin nửa ngờ.

“Tham tán Tống chắc là sắp về rồi, tôi đi ra ngoài đợi,” Lý Lâm Phong nói.

Vừa nghe đến câu này, Tô Giang như ý thức được điều gì đó, lập tức đặt Thang Lâm trở lại giường, đứng lên khỏi giường. Mà khi anh vừa quay người lại thì Tống Dịch vừa lúc đi từ ngoài cửa vào.

Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Tống Dịch ngay lập tức chuyển ánh mắt sang chiếc giường.

“Bác sĩ nói gì?” Tống Dịch vừa đi về phía Thang Lâm vừa hỏi.

Tống Dịch đột nhiên xuất hiện, Lý Lâm Phong còn ngạc nhiên hơn Tô Giang. Bởi vì bình thường khi thời tiết tốt thì từ nhà Waldart đến khách sạn cũng mất hơn nửa tiếng đi xe, mà Tống Dịch vậy mà chỉ mất hơn mười phút đã từ nhà Waldart trở về khách sạn, trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, làm sao mà làm được như vậy?

Lý Lâm Phong và Tô Giang đều ngẩn người ra một chút rồi đồng thanh: “Bác sĩ nói không sao rồi.”

Tô Giang nhìn về phía Lý Lâm Phong.

“Ừm… bác sĩ không nói gì,” Lý Lâm Phong ngại ngùng nói, “Tôi chỉ nghe hiểu được đại khái ý chính thôi.”

Tống Dịch nhíu mày, nhanh chóng đi đến trước giường Thang Lâm.

Anh không lên tiếng, Tô Giang và Lý Lâm Phong đều không dám thở mạnh, cả hai người đều tự trách trong lòng, sao mình lại không thể hiểu hết được cái phương ngữ này cơ chứ?

“Nhưng mà, câu bác sĩ nói Thang Lâm không sao thì tôi nghe hiểu được,” Lý Lâm Phong cố lấy can đảm nói.

Anh làm công tác ngoại giao mấy chục năm, đây là lần đầu tiên có chuyện anh phải cố lấy can đảm nói như thế này.

Tống Dịch nhìn chằm chằm vào Thang Lâm, lại hỏi: “Đã tìm thấy cô ấy ở đâu?”

“Bên rìa sa mạc. Khi quân đội Pura tìm thấy cô ấy thì cô ấy đã gần như bị cát vùi lấp hết rồi, chỉ còn lại một cánh tay và nửa khuôn mặt còn lộ ra bên ngoài,” Tô Giang vội vàng nói, giọng của anh hơi khàn.

Tống Dịch lại nhíu mày sâu hơn.

Một lúc sau, Lý Lâm Phong thấy Tống Dịch không có ý định nói gì nữa, chậm rãi quay người, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tô Giang cũng lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Đối với cảnh sát, quân đội và bác sĩ đột nhiên xuất hiện vừa nãy, Tô Giang vẫn còn đang hoang mang, hơn nữa anh mới biết trước đó Tống Dịch không có ở đây, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sự nghi hoặc trong lòng anh càng sâu hơn. Tô Giang vừa ra khỏi phòng Thang Lâm liền kéo Lý Lâm Phong lại nhỏ giọng hỏi: “Bí thư Lý, Tham tán Tống đã đi đâu vậy? Tại sao lại có cảnh sát và quân đội? Đúng rồi, còn có cả bác sĩ nữa?”

Một tràng tiếng bước chân truyền đến từ một đầu hành lang, rất nhanh bóng dáng của Trương Kinh và Tần Nhạc dần dần rõ ràng. Hai người chạy chậm tới, vừa thấy Lý Lâm Phong và Tô Giang thì đã kích động nói: “Là cảnh sát và quân đội tìm thấy Thang Lâm sao? Sao lại có đội cảnh sát và quân đội?”

“Còn có cả bác sĩ nữa?” Trương Kinh và Tần Nhạc mở to mắt, “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tống Dịch ngồi xuống bên giường của Thang Lâm. Trong phòng thắp nến, ngọn lửa nhảy nhót, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Thang Lâm nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài không hề động đậy, sắc mặt tái nhợt, môi cát không còn giọt máu, không thấy vẻ quyến rũ kiều diễm thường ngày. Trên mặt cô vẫn còn một chút cát.

Anh đưa tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi cát trên mặt cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Anh nhớ lại những lời Tô Giang nói, tim anh như chậm đi nửa nhịp. Cô suýt chút nữa đã bị cát vàng vùi lấp rồi. Thật khó tưởng tượng tình cảnh khi cô bị mắc kẹt lại sẽ tồi tệ đến mức nào?

Nếu cô có chuyện gì, trái tim vốn đã chậm đi nửa nhịp lại đột nhiên như bị ai nắm chặt lấy, gần như ngừng lại một chút, rồi lại đột ngột nhảy lên, đau đớn dữ dội.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tiếng gió rít và tiếng cát va vào kính ngày càng nhỏ đi, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh lại. Sắc mặt của Tống Dịch lạnh lùng, rốt cuộc Lý Lâm Phong có hiểu hết được câu nói kia của bác sĩ không?

Cô thật sự không sao chứ?

Tô Giang, Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc bốn người vẫn còn ở bên ngoài cửa phòng của Thang Lâm.

Tô Giang và nhóm của anh đã biết là do Tống Dịch đến nhà của Waldart, người có chức quyền cao nhất trong chính phủ Pura thì cảnh sát và quân đội mới xuất động đến tìm Thang Lâm, cũng mới có bác sĩ đến chữa trị cho Thang Lâm.

“Sao ở Pura còn có quân đội đóng quân?”

“Có một bộ phận nhỏ quân nhân. Mà bộ phận nhỏ này chắc là những người đã đến ngày hôm nay.”

“Nói như vậy, quân đội đóng quân ở Pura gần như đã xuất động toàn bộ?”

“Số lượng người của đội cảnh sát cũng đông, nhiều cảnh sát cùng nhau xuất động như vậy, ở Pura thật sự rất hiếm.”

“Quân đội xuất động toàn bộ chỉ để tìm người thì mới tính là hiếm thấy.”

“Hơn nữa, ở đây không có phòng khám, lấy đâu ra bác sĩ?”

“Chắc là quân y.”

“Điều này rất có khả năng. Ông ấy còn mang theo một bình nước.”

“Quân đội không thể thiếu nước, có chút nước cũng là chuyện bình thường.”

“Chắc chắn cũng là Tham tán Tống yêu cầu bác sĩ mang nước đến.”

“Tham tán Tống thật là có cách! Vậy mà có thể khiến Waldart điều động tất cả lực lượng để tìm Thang Lâm!”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán. Nhưng rồi dần dần lại không ai nói gì nữa, bởi vì Tống Dịch vẫn còn ở trong phòng của Thang Lâm, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc này không ai đi chú ý tại sao Tống Dịch lại ở trong phòng của Thang Lâm, mà đều đang hy vọng Thang Lâm nhanh chóng tỉnh lại.

Lốc xoáy cát trong sa mạc có lẽ đã kết thúc, bão cát cũng sẽ dần dần suy yếu.

Nhưng trời vẫn rất tối, màn đêm ập đến, dần dần trở nên đậm hơn.

Trong lòng Tô Giang sốt ruột, đi đi lại lại trước mặt Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc.

Trong phòng, hai cây nến đã cháy hết, cây nến mới mà Tống Dịch đốt đã cháy được một đốt ngón tay cái.

Thần sắc của anh càng lúc càng ngưng trọng, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt, một đôi mắt không hề chớp nhìn Thang Lâm.

“Tống Dịch…” Cuối cùng, Thang Lâm chậm rãi mở mắt ra, thở thoi thóp gọi một tiếng.

Hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Tống Dịch lập tức giãn ra: “Cảm thấy thế nào rồi?”

Tống Dịch quay đầu lại, cầm lấy chiếc bình mà Tô Giang vừa để sang một bên, rồi đỡ Thang Lâm dậy cho cô uống nước.

“Lấy đâu ra vậy? Nhiều thế?” Thang Lâm giọng yếu ớt hỏi.

Tống Dịch: “Em cứ uống đi.”

Đây là nước mà anh cố ý nhờ Waldart cho quân đội mang đến.

Lúc đó không đợi Waldart nói gì, anh đã lên tiếng trước: “Quân đội không đến nỗi không có một chút nước nào chứ.” Waldart không thể qua mặt được anh, đành phải dặn quân đội mang nước đến.

Thang Lâm không có sức để nói chuyện, thế nên cũng không nói nữa, từ từ uống nước.

Tô Giang nghe thấy tiếng động trong phòng, kích động muốn đẩy cửa bước vào, nhưng hai tay đặt lên cửa rồi lại rụt về.

Lý Lâm Phong, Trương Kinh và Tần Nhạc cũng đoán Thang Lâm đã tỉnh lại, nhưng không ai đẩy cửa bước vào, mọi người cũng đều chờ ở bên ngoài.

Thang Lâm từ từ uống hết bình nước, lại nghỉ ngơi một chút mới hồi phục được chút tinh thần.

“Nghỉ ngơi thêm chút nữa,” Tống Dịch nhìn dáng vẻ của Thang Lâm, cuối cùng cũng yên lòng.

Thang Lâm lại lắc đầu, cô đứt quãng nói: “Làm sao anh tìm được em vậy? Em gặp bão cát, sợ chết khiếp, em muốn chạy ra khỏi sa mạc, liều mạng chạy, nhưng không nhìn rõ phương hướng, em lại vừa mệt vừa khát, đầu óc choáng váng, cuối cùng thì ngã xuống đất không đứng lên được nữa. Mơ mơ màng màng, em cảm thấy cát rơi lên người mình, càng lúc càng nặng, em nghĩ mình nhất định là sẽ bị cát vàng vùi lấp mất. Tiếc là em cứ như vậy mà vĩnh biệt anh rồi…”

Thang Lâm vội vàng kể lại tình hình bất lực lúc đó, lại hỏi một câu: “Làm sao mà anh tìm được em vậy?”

Tống Dịch ôm chặt Thang Lâm vào lòng, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, khi nào khỏe lại thì anh sẽ kể cho em nghe.”

“Việc anh tìm được em bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là em vẫn bình an,” Tống Dịch cúi đầu, hôn lên trán Thang Lâm một cái.

“Anh cúi đầu thấp xuống một chút nữa,” Thang Lâm chậm rãi nói.

Tống Dịch lại cúi đầu thấp xuống, môi anh và môi cô gần trong gang tấc. Thang Lâm khẽ hé miệng, Tống Dịch vùi đầu xuống thấp hơn nữa, hôn lên môi cô.

Khi tách khỏi môi cô, khóe miệng anh cong lên.

Tống Dịch ôm Thang Lâm, Thang Lâm không nói gì nữa, lúc này cô chỉ muốn tựa vào trong vòng tay rộng lớn vững chắc này.

Một lúc lâu sau, Tống Dịch buông Thang Lâm ra, để cô nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lại nhìn Thang Lâm một lát, Tống Dịch mới bước ra khỏi phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tham tán Tống.”

Bốn người bên ngoài đồng thanh.

“Thang Lâm tỉnh chưa?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch nhìn về phía Tô Giang, nói: “Tỉnh rồi, nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi, các anh đừng làm phiền cô ấy.”

Mọi người đành đáp: “Vâng.”

“Ngày mai vẫn cứ theo kế hoạch mà về Cavo sao?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch gật đầu, rồi nhìn về phía Trương Kinh và Tần Nhạc: “Về rồi sao?”

“Về rồi ạ,” Trương Kinh và Tần Nhạc lập tức đáp.

“Viết báo cáo.”

Thần sắc của Tống Dịch nhàn nhạt.

Nói xong, anh nhấc chân rời đi.

Báo cáo?

E là phải viết kiểm điểm?

Tô Giang và Lý Lâm Phong không lên tiếng.

Trương Kinh và Tần Nhạc đương nhiên cũng không có gì để nói.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 91: Tâm sự trong lòng



Edit: Carrot – Beta: Cún

Ông Meyer đang thu dọn hành lý. Cargi gõ cửa bước vào, anh đi vội vàng, bị một chiếc vali da màu đen làm cho vấp chút nữa thì ngã. Ông Meyer ngẩng đầu, buồn cười nói: “Cargi, hình như có chuyện gì gấp gáp vậy?”

“Đúng vậy, thưa ngài Đại sứ. Có một tin động trời! Vừa nãy ở Pura đã điều động quân đội và cảnh sát, cộng lại số người không ít đâu!” Cargi đứng trước mặt ông Meyer, vẻ mặt hốt hoảng.

Ông Meyer vừa nghe, lập tức ngạc nhiên nói: “Chính sự?” Với tư cách là đại sứ của một quốc gia, khi nghe thấy tin tức như vậy thì ông theo thói quen nghĩ ngay đến những chuyện lớn.

Cargi vội vàng nói: “Không phải, là tìm người. Phiên dịch viên của Đại sứ quán Trung Quốc bị mắc kẹt trong bão cát, cảnh sát và quân đội được điều động đến để tìm cô ấy!”

“Ồ, không phải chính sự,” Ông Meyer thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại mở to mắt, càng thêm kinh ngạc. Pura điều động không ít cảnh sát và quân đội mà lại là để đi tìm một phiên dịch viên của Đại sứ quán Trung Quốc? Bình thường đến cái bóng của cảnh sát cũng gần như không thấy, đừng nói đến quân đội, hơn nữa số người còn không ít. Waldart ở chính phủ Pura là một người không thích quản chuyện, vậy mà lại vì tìm người trong lúc bão cát mà điều động lực lượng như vậy?

Thật là không thể tin được.

“Bên phía Trung Quốc đúng là xem trọng người của họ,” Ông Meyer nói một câu, ông đè nén sự kinh ngạc, rồi lại trầm ngâm nói, “Ảnh hưởng của Trung Quốc ở Sisby đang ngày càng lớn mạnh, nhưng ở Pura nơi hẻo lánh hoang vu này, tuy rằng bọn họ đã giúp đỡ được một vài người dân Pura , nhưng vẫn không đủ để trở thành ảnh hưởng, muốn điều động được lực lượng như vậy ở khu vực Pura là rất không dễ dàng, điều này cần một số thủ đoạn ngoại giao nhất định.”

Cargi vừa nghe vừa gật đầu.

“Phải nói, công tác ngoại giao của họ quả thật là làm rất tốt,” Ông Meyer nói xong, lại tiếp tục thu dọn hành lý, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, không thể để Sisby ngày càng ngả về phía Trung Quốc, đây cũng là trọng tâm công việc sau này.

Ngày hôm sau, tinh thần của Thang Lâm đã hồi phục rất nhiều.

Cô mở cửa đi tìm Tống Dịch, nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy Tô Giang đứng ở bên ngoài.

“Thế nào rồi?” Tô Giang cười hỏi Thang Lâm.

Thang Lâm lập tức cười với Tô Giang: “Không sao rồi.”

Tô Giang đánh giá Thang Lâm một lượt, gật đầu: “Trông cũng khá hơn rồi. Nghe nói cơn bão cát ngày hôm qua là cơn bão cát nghiêm trọng nhất từ trước đến nay ở Pura. Lúc mình đi tìm cậu thì gần như không mở mắt ra được, sau đó, còn cảm thấy như sắp ngạt thở.”

Có thể tưởng tượng được lúc đó cô đã ở trong tình cảnh như thế nào,”

“Đúng vậy, mình chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy cả. Đây thật sự là một nơi quỷ quái!” Qua một đêm rồi mà Thang Lâm vẫn còn có chút hoảng sợ. Mà trước mặt Tô Giang cô cũng luôn có gì nói nấy.

Tô Giang gật đầu, anh vỗ vai Thang Lâm: “Không sao là tốt rồi, cuối cùng mình cũng có thể yên tâm rồi.”

“Cậu cũng đi tìm mình sao?” Thang Lâm nắm lấy một điểm trong câu nói của Tô Giang.

Tô Giang nói: “Không chỉ có mình mình, Trương Kinh, Tần Nhạc, mọi người đều đã cố gắng hết sức để tìm cậu. Đúng rồi, cậu có biết người tìm thấy cậu là ai không?”

Không phải là Tống Dịch sao? Thang Lâm tối hôm qua vừa tỉnh lại thì đã nhìn thấy Tống Dịch, tự nhiên cho rằng là Tống Dịch đã tìm thấy cô.

Tô Giang nói: “Là quân đội của Pura. Mà người xuất động đến tìm cậu còn có cả đội cảnh sát nữa.”

Thang Lâm vô cùng kinh ngạc.

Sao lại thế? “Đây là chuyện gì vậy?”

“Là Tham tán Tống nghĩ cách để Wordart điều động tất cả lực lượng đến tìm cậu,” Tô Giang kể lại toàn bộ sự việc tối hôm qua.

Thang Lâm sau khi nghe xong vẫn còn đang kinh ngạc, không ngờ Tống Dịch lại để Wordart điều động cả cảnh sát và quân đội, người chữa trị cho cô lại còn là quân y, chai nước lớn đó cũng là do quân y mang đến.

“Tham tán Tống thật sự khiến mình khâm phục sát đất,” Tô Giang vẻ mặt sùng bái.

Thang Lâm đi tìm Tống Dịch, Tống Dịch đang đứng cạnh chiếc bàn trong phòng, anh một tay thắt cà vạt, tay còn lại cầm vài tờ giấy, vài tờ giấy đó gần như che khuất toàn bộ khuôn mặt của anh. Khóe miệng Thang Lâm cong lên, xoay người lại. Lý Lâm Phong vừa lúc đi đến cửa phòng Tống Dịch, mà Thang Lâm không hề nghĩ ngợi mà vừa nhanh vừa nhẹ tay đóng cửa lại. Bóng dáng của Lý Lâm Phong trong nháy mắt lướt qua trước mặt Thang Lâm. Thang Lâm nhìn cánh cửa mà mình vừa đóng lại, vô tội chớp mắt vì hành động theo bản năng của mình, rồi thầm nghĩ trong lòng, anh ta không đến sớm không đến muộn, sơ ý một chút mà bị cô nhốt bên ngoài cũng không phải là lỗi của cô.

Cô xoay người nhẹ nhàng đi về phía Tống Dịch.

Đến trước mặt Tống Dịch, cô đưa tay nắm lấy tay Tống Dịch đang thắt cà vạt. Tống Dịch hơi dịch vài tờ giấy ra khỏi trước mặt, đồng thời cúi đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Thang Lâm cong cao khóe miệng: “Để em thắt.”

Khóe miệng Tống Dịch cong lên, rút tay khỏi tay Thang Lâm, để tay thõng xuống bên người. “Không sao rồi sao?”

“Ừm. Ngủ một đêm, khỏe hơn nhiều rồi. Tô Giang đã kể cho em nghe toàn bộ quá trình tìm kiếm.”

“Tham tán Tống thậm chí còn đi tìm Wordart để điều động tất cả lực lượng đến tìm em, em quan trọng đến vậy trong lòng anh sao?” Thang Lâm nói là câu hỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười, nụ cười đó có sự bất ngờ, có sự đắc ý.

“Không nghĩ ra được,” Thang Lâm chu môi, “Dù sao năm đó em cũng bị người ta từ chối mà.”

Thang Lâm vẫn luôn để ý đến chuyện này, đây là nút thắt trong lòng cô, cho dù anh đã nói trong mấy năm ở bộ ngoại giao này thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến cô vào đêm khuya thanh vắng, nhưng dù sao cũng chỉ là thỉnh thoảng, đâu giống như cô bao nhiêu năm đều khắc ghi hình bóng anh trong tim. Lúc này cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nói ra.

Đồng thời, cô ra sức kéo cà vạt của Tống Dịch, kéo cà vạt rất chặt.

Tống Dịch khẽ ho một tiếng, chặt như vậy, muốn siết chết anh sao?

Đây lại là muốn tính sổ chuyện cũ rồi. “Năm đó…”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, dựng tai lên nghe.

Cô cũng muốn biết người năm đó không chấp nhận cô có lý lẽ gì.

Anh cười nói: “Năm đó em không đáng yêu như bây giờ.”

Lập tức, Thang Lâm lại kéo cà vạt một cái, cô trừng mắt nhìn anh, lớn giọng nói: “Không đáng yêu? Vậy anh nói lúc anh ở nước ngoài anh sẽ nhớ đến em? Đối với một người không đáng yêu, hoặc có thể nói là đáng ghét, cách làm của Tham tán Tống thật sự khiến người ta khó tin!” Tống Dịch lại “khụ” một tiếng, anh đưa tay đang thõng bên người ôm lấy Thang Lâm, đổi tay đang cầm vài tờ giấy thõng xuống bên người. “Trước đây em còn nhỏ, anh cũng không lớn lắm, tâm tính chưa định, tư tưởng chưa trưởng thành, có nhiều biến số. Mà đã có lý tưởng thì phải vì nó mà cố gắng.”

Thang Lâm “phỉ” một tiếng: “Ở bên nhau thì không thể cố gắng được sao? Em sẽ kéo chân anh?”

“Mỗi một độ tuổi đều có những việc cần phải cố gắng làm,” Tống Dịch nói.

“Ồ, đến mấy tuổi thì yêu, đến mấy tuổi thì kết hôn, cái này cũng phải lên kế hoạch cho tốt sao? Vậy bây giờ mới là độ tuổi anh nên cố gắng yêu đương sao?” Thang Lâm bĩu môi.

Tống Dịch bất lực cười cười, sao anh lại cảm thấy mình ở trước mặt cô thì lại cạn lời thế này? “Cố tình xuyên tạc,” anh nói, “Tuổi vừa biết yêu không nhất định ở bên nhau là tốt nhất.”

Thang Lâm lập tức phản bác: “Ngụy biện! Thực ra chỉ là không đủ thích! Ồ, em không đáng yêu, anh thực ra là ghét em!”

“Anh hối hận vì đã nói câu đùa vừa nãy rồi. Em không hề không đáng yêu,” Tống Dịch muốn xoa xoa mi tâm, anh chậm rãi nói, “Chỉ là quả thật là tuổi mới biết yêu, vừa mới thích mà đã phải chia xa, mà em lại còn quá nhỏ, không ở bên nhau mới là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Những năm ở nước ngoài, vào đêm khuya thanh vắng anh sẽ nhớ đến em, sau này mới phát hiện ra em đã dần dần khắc sâu vào trái tim anh rồi.”

Khóe miệng Thang Lâm lại từ từ nở nụ cười: “Vậy sao còn không nhận ra em?”

“Dáng vẻ thay đổi một chút, cũng không ngờ rằng em thật sự vào được bộ ngoại giao,” Tống Dịch nói.

“Vậy sao anh còn cứ chọc tức em, ở cái rừng hạt điều mới tỏ tình, ai biết anh nói thật hay giả?”

Tống Dịch: “Là do em lúc nắng lúc mưa, cảm thấy lúc thì em thích anh, lúc thì em lại không thích. Ngày em bị bệnh phải đi bệnh viện, anh không ôm em, em giận; sau đó ở rừng hạt điều, hôn em, em cũng giận. Anh mà không tỏ tình, thì em còn giận hơn.”

“Em có đâu?” Thang Lâm bắt đầu làm nũng, “Anh nói sớm hơn thì sao em có thể giận được chứ? Đều là lỗi của anh! Anh khiến em phải day dứt suốt bao năm trời, tất cả đều là lỗi của anh!”

Tống Dịch gật đầu: “Đúng, là lỗi của anh. Nữ vương đại nhân, bây giờ có thể tha cho anh được chưa? Sau này tiểu nhân không dám nữa.”

Thang Lâm cong khóe miệng, cúi đầu nới lỏng cà vạt, rồi cẩn thận thắt lại cho Tống Dịch.

Ngón tay cô từ từ vẽ vòng tròn trên ngực Tống Dịch, từng chữ từng chữ một nói: “Thật sự khắc sâu vào tim?”

Thang Lâm cúi đầu, hôn lên đó một cái, rồi ngẩng đầu lên nói: “Em đặc biệt đến đây là để cảm ơn ân cứu mạng của anh.”

“Em suýt chút nữa là siết chết anh rồi, đây là cách em cảm ơn sao?” Tống Dịch trêu chọc.

Thang Lâm cười hì hì: “Muốn yêu muốn phạt, tùy anh định đoạt.”

Còn có cả lựa chọn “yêu” nữa sao?

Tống Dịch bật cười, thở dài nói: “Em là cục cưng của anh, ngoài yêu ra, anh còn có thể làm gì khác nữa?”

Thang Lâm toe toét miệng cười, người này càng ngày càng biết nói lời ngọt ngào.

Sau đó, Tống Dịch nói: “Tuy nhiên, bất cứ công dân Trung Quốc nào gặp nguy hiểm anh cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu.”

Tống Dịch lại hỏi Thang Lâm về tình hình chi tiết ở trong sa mạc, cô một mình đi hỏi đường, vậy thì, cô không đi cùng người địa phương đó sao.

Thang Lâm nói lúc đầu thì có đi cùng, nhưng bão cát quá lớn, đi lại rất khó khăn, cô bị ngã một cú, sau khi bò dậy thì đã không thấy người đó đâu nữa, gọi cũng không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào và tiếng xào xạc trả lời cô, không biết người đó cuối cùng có đi ra khỏi sa mạc không.

Thang Lâm nhớ lại mấy tờ giấy trong tay Tống Dịch, hỏi Tống Dịch có phải đó là tài liệu mật mã không, Tống Dịch nói không phải. Tuy Thang Lâm là phiên dịch, nhưng tài liệu mật mã thì cô không được xem, còn tài liệu không phải mật mã thì cô có thể xem thoải mái. Thế là, cô nghiêng người, đưa tay Tống Dịch lên, cầm tờ giấy đó lên trước mặt mình. Cô vừa nhìn thì giật mình, hóa ra đó là một bản kiểm điểm do Tần Nhạc viết, nói anh rất hối hận, rất áy náy vì đã để cô một mình đi hỏi đường, dẫn đến việc rơi vào hiểm cảnh, anh ta đã nhận thức đầy đủ lỗi của mình, vân vân.

Thang Lâm lại lật một tờ, là một bản “báo cáo” mang tính kiểm điểm do Trương Kinh viết.

“Anh bảo bọn họ viết sao?” Thang Lâm kinh ngạc hỏi Tống Dịch.

Tống Dịch “ừm” một tiếng.

Thang Lâm nói: “Bọn họ không đi cùng em là vì khoảng cách không xa, bọn họ đứng ở đó cũng nhìn thấy em, hơn nữa chỉ có em hiểu được ngôn ngữ ở đây. Chỉ là không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

“Đó là sơ ý. Có một số chuyện không thể dung thứ cho một chút sơ ý nào,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm còn muốn nói gì đó, Tống Dịch hỏi cô đã thu dọn hành lý xong chưa, một lát nữa là sẽ rời Pura về Cavô rồi.

Thang Lâm gật đầu: “Trước đó đã thu dọn xong rồi.”

“Vậy thì tốt,” Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, “Đến giờ đi rồi.”

Thang Lâm gật đầu, cô đi ra ngoài trước.

Lý Lâm Phong không còn ở bên ngoài nữa, Thang Lâm lại vô tội nhướng mày một cái, Lý Lâm Phong đến tìm Tống Dịch chắc là không có chuyện gì gấp, bởi vì nếu có chuyện gấp thì anh ấy chắc chắn sẽ gõ cửa.

Khi lên xe, Trương Kinh và Tần Nhạc đi đến trước mặt Thang Lâm, nói bọn họ không nên để cô một mình đi hỏi đường, bọn họ vô cùng áy náy, Thang Lâm cười nói: “Không sao. Ai mà ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra.”

Một đoàn người xách hành lý lục tục lên xe. Sáu người, tổng cộng hai chiếc xe.

Xe khởi động, sau đó nhanh chóng chạy đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ có cát bụi do xe chạy qua bắn lên vẫn mãi không tan.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 92: Thang Lâm bị kẹt rồi à



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài vẫn như khi cô mới đến, hoang vu, tiêu điều, những tảng đá sa thạch màu nâu hết tảng này đến tảng khác, sa mạc trải dài vô tận, không có mấy bóng người bên ngoài, những người ở đây vẫn đang bị vấn đề thiếu nước làm cho đau đầu, có lẽ hôm nay lại tăng thêm một số người chết vì thiếu nước. Đối với những người ở đây, Thang Lâm có sự đồng cảm, nhưng họ không thể thay đổi được hiện trạng, hơn nữa cô tuyệt đối không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Trong khoảng thời gian dừng chân ngắn ngủi này, cô đã suýt mất mạng, cơn bão cát đáng sợ đó khiến cô nhớ mãi không quên.

Ánh mặt trời chiếu rọi những đám mây xung quanh thành một màu đỏ rực, giống như những vệt máu, chúng hòa hợp với phong cảnh và màu sắc của vùng đất Pura rất đẹp, nhưng lại tiêu điều.

Tuy nhiên, những cảnh sắc này cuối cùng cũng dần dần biến mất trước mắt. Sau hơn mười hai tiếng đi xe, họ đến được sân bay Hạ Khâu gần Pura nhất, sau đó từ sân bay Hạ Khâu đáp chuyến bay đến thủ đô Cavo của Sisby, thời gian bay là hai tiếng rưỡi. Sau đó lại từ sân bay lên xe của đại sứ quán về đại sứ quán. Tô Giang đã sớm liên hệ với nhân viên của đại sứ quán để cử xe đến đón. Mà quãng đường này lại thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Sau gần hai mươi tiếng đồng hồ lặn lội đường xa, Thang Lâm và nhóm của cô cuối cùng cũng đã về đến đại sứ quán, lúc này đã là một giờ sáng rồi.

Mà mọi người vừa về đến đại sứ quán thì trời bắt đầu mưa. Tiếng sấm ầm ầm vang lên, lại là một trận mưa lớn nữa. Cavo vẫn luôn mưa nhiều như vậy, mưa lớn thi thoảng lại ập đến, vội đến rồi lại vội đi. Những người ở Pura thì vẫn đang đau đầu vì nước.

Mọi người ngẩng đầu nhìn mưa như vậy đều cảm thấy vô vàn cảm xúc.

“Mọi người trên đường vất vả rồi, về nghỉ ngơi thôi,” Tống Dịch nói với mọi người.

Một tia chớp xé ngang bầu trời, mọi người thu ánh mắt về, xách hành lý chào tạm biệt nhau rồi lần lượt tản ra, chỉ còn lại Tống Dịch và Thang Lâm.

Tống Dịch xoay người, đi về phía Thang Lâm, nhận lấy chiếc vali trong tay cô nói: “Đi thôi.”

“Tô Giang chạy nhanh thật, em đang định nhờ cậu ấy xách vali giúp,” Thang Lâm nhỏ giọng nói.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Có anh ở đây rồi mà em còn nhờ người khác?”

“Nhiều người như vậy, em lại không thể kêu anh tham tán giúp em xách đồ được,” Thang Lâm khẽ cười.

“Được rồi, cứ đi theo sát anh,” Tống Dịch lườm cô một cái, xách vali lên rồi đi lên lầu.

Tống Dịch đưa Thang Lâm về đến phòng rồi mới quay về phòng của mình.

Cùng ngày, ông Meyer và nhóm của ông cũng trở về Đại sứ quán Yorkou.

Trận mưa lớn rất nhanh đã tạnh, ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.

Không có thời gian nghỉ ngơi, mọi người lại như thường lệ lao vào công việc của đại sứ quán.

Thang Lâm cầm cốc nước trên bàn làm việc từ từ uống một ngụm nước lọc, cảm thán, nước có được thật không dễ dàng. Tuy nhiên, trước khi đi Pura, Tống Dịch vốn dĩ có kế hoạch đi khảo sát toàn bộ các thành phố phía nam Sisby, nhưng cuối cùng lại trở về sớm, nguyên nhân ngoài việc Pura thiếu nước ra thì Tống Dịch còn nói có chuyện quan trọng hơn. Thang Lâm không biết chuyện quan trọng hơn đó rốt cuộc là chuyện gì.

Cô đang suy nghĩ thì đã bị Tống Dịch gọi đến văn phòng.

Khi Thang Lâm vào văn phòng của Tống Dịch, Tống Dịch và Lý Lâm Phong đang nói chuyện.

Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống phía bên kia của Tống Dịch, tạo thành một tình huống là Tống Dịch ở giữa, cô và Lý Lâm Phong ngồi hai bên Tống Dịch.

“Khi ở Pura thì tôi nhận được điện thoại của Ngoại trưởng Jovan, vừa khéo lúc đó khách sạn lại cắt nước, mà trong sa mạc thì lại nổi lên bão cát, Thang Lâm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không có nói với các anh,” Tống Dịch chậm rãi nói.

Lý Lâm Phong tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lông mày của anh đã nhíu lại thành một cục, bởi vì Ngoại trưởng Jovan của Sisby đã nói trong điện thoại với Tống Dịch là hy vọng Trung Quốc có thể giúp Sisby xây dựng đường sắt cao tốc mà không cần trả tiền.

Khi Tống Dịch còn ở Pura thì Jovan đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói một người bạn của ông ta khi đến Trung Quốc đã được đi tàu cao tốc của Trung Quốc, sau khi về đã hết lời kinh ngạc về việc tàu cao tốc Trung Quốc nhanh như thế nào, êm như thế nào, nếu có thể xây dựng đường sắt cao tốc ở Sisby thì tốt biết bao.

“Đường sắt cao tốc của chúng ta trên thế giới quả thật rất nổi tiếng, nhưng không phải nơi nào cũng có thể xây được. Một tuyến đường sắt cao tốc chuyên dụng thường tốn đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ, lại còn xây dựng không trả tiền, sao có thể được chứ?” Lý Lâm Phong nói, “Cơ sở hạ tầng ở Sisby lạc hậu như vậy, đường xá lại còn tệ như thế, không phải nên sửa sang đường sá trước hay sao? Mới mở miệng ra đã muốn xây đường sắt cao tốc? Nghĩ gì vậy? Dân số ở Sisby lại còn thưa thớt, xây dựng không cần trả tiền thì tuyệt đối không được!”

Thang Lâm rốt cuộc cũng đã nghe ra là chuyện gì rồi.

Người Sisby lại muốn Trung Quốc xây đường sắt cao tốc cho họ mà không cần phải trả tiền. “Thật là viển vông!” Thang Lâm không nhịn được mà nói.

“Bọn họ không hề bỏ ra một chút gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Coi bọn mình là kẻ ngốc sao?” Thang Lâm lại nói.

Lý Lâm Phong: “Không phải sao?”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, rồi lại liếc nhìn Lý Lâm Phong, cười cười. “Hai người hiếm khi có ý kiến giống nhau, lần này thì lại thống nhất quá nhỉ.”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, bình tĩnh lại, giọng nói hạ thấp xuống vài phần: “Chỉ là nói chuyện dựa trên sự thật.”

“Một là một, hai là hai,” Thang Lâm nói.

Lý Lâm Phong không nhịn được mà lại nói: “Việc chúng ta trực tiếp trở về Cavôcũng là vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy, Ngoại trưởng Jovan muốn gặp mặt nói chuyện với tôi ngay lập tức,” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong: “Theo ý tôi, chuyện này chẳng có gì để bàn cả.”

“Vậy thì chúng ta cứ thông tin qua lại đến đây thôi,” Tống Dịch giơ tay lên xem đồng hồ, “Chúng ta đi gặp Ngoại trưởng Jovan thôi.”

“Là đi từ chối hay là?” Lý Lâm Phong lập tức hỏi.

Lý Lâm Phong và Thang Lâm đều yên tâm gật đầu.

Nhưng Tống Dịch vừa định đứng dậy đi thì Lý Lâm Phong lại nhíu mày nói: “Từ chối như vậy chắc là sẽ không gây ra hậu quả xấu đâu nhỉ.”

“Có thể có hậu quả xấu gì chứ? Việc hợp tác không thể đàm phán thành công là chuyện rất bình thường, huống chi đây còn không phải hợp tác, mà là do họ tự mình viển vông,” Thang Lâm nói, “Nếu chỉ vì chúng ta không đồng ý xây dựng không công mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, thì…”

Tống Dịch và Lý Lâm Phong đều nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm ngẩng đầu: “Vậy thì tôi nghĩ ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi.”

Lý Lâm Phong muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không có gì để nói, tóm lại anh không tán thành việc xây dựng không công như vậy.

“Yên tâm đi, xác suất rất thấp,” Tống Dịch nói. Ý anh nói xác suất việc từ chối xây dựng đường sắt cao tốc không công sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước là rất thấp.

Lý Lâm Phong hỏi: “Để chắc chắn, Tham tán Tống có muốn xin chỉ thị của Đại sứ La không?”

Đại sứ La Ngọc Quang vẫn đang ở Đại sứ quán.

Tống Dịch nói: “Không cần. Tôi vừa nhận được điện thoại của Jovan thì đã báo cáo với Đại sứ La rồi, và đã đề nghị từ chối, Đại sứ La cũng tán thành đề nghị của tôi.”

Thì ra là vậy, Lý Lâm Phong và Thang Lâm đều bừng tỉnh ngộ, vừa rồi Tống Dịch nói thông tin qua lại thật ra chính là báo cho họ một tiếng thôi.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đi theo Tống Dịch đến gặp Ngoại trưởng Sisby Jovan. Tống Dịch đã khéo léo từ chối đề nghị xây dựng tuyến đường sắt cao tốc không công mà Jovan đã đưa ra.

Jovan tỏ vẻ đáng tiếc.

Đại sứ Yorkou, ông Meyer, sau khi nghe được tin này thì không nhịn được mà cười nói: “Người Sisby đúng là nghĩ đẹp, vậy mà lại muốn Trung Quốc xây dựng đường sắt cao tốc cho họ mà không cần trả tiền?”

“Có lẽ là vì trước đây Trung Quốc viện trợ xây dựng bệnh viện cho họ, nên bây giờ vẫn đang nghĩ có thể viện trợ xây dựng đường sắt cao tốc chăng,” Cargi nói.

Ông Meyer lại nói: “Tuy nhiên, đối với chúng ta đây lại là một cơ hội tốt.”

“Chúng ta giúp Sisby xây dựng?” Cargi lập tức tiếp lời.

“Vậy thì tại sao đối với chúng ta lại là một cơ hội tốt?” Tạp Nhĩ Cá nghi hoặc.

Ông Meyer nói: “Sisby không đàm phán được với Trung Quốc, ít nhiều gì thì Sisby cũng sẽ có chút khúc mắc.”

“Không đàm phán được thì rất bình thường, không phải cuộc đàm phán ngoại giao nào cũng có thể thành công, không phải cuộc tham vấn ngoại giao nào cũng có thể thành công. Sisby không đến nỗi sinh ra khúc mắc đâu nhỉ?” Cargi nói.

“Trong tình huống bình thường thì không đến nỗi, nhưng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn phải nhân cơ hội này để tranh thủ Sisby, khôi phục quan hệ giữa chúng ta và Sisby, đối với tôi mà nói thì không khó,” Ông Meyer tự tin nói.

“Ông Cargi, bây giờ cùng tôi đến tòa nhà chính phủ Sisby tìm Ngoại trưởng Jovan thôi.”

Hai ngày sau, Tô Giang nhận được vài cuộc điện thoại cầu cứu từ các doanh nghiệp, nói rằng các dự án mà họ đã xin chính phủ Sisby đều bị trả lại hết.

Ba ngày sau, Tô Giang lại nhận được vài cuộc điện thoại từ các doanh nghiệp, nói rằng chính phủ Sisby không còn đưa ra chính sách ưu đãi cho họ nữa.

Tô Giang tìm hiểu tình hình một chút, thì biết chính phủ Sisby vừa cắt giảm các chính sách ưu đãi cho doanh nghiệp Trung Quốc, đồng thời đưa ra các chính sách ưu đãi cho doanh nghiệp Yorkou.

Tô Giang lập tức báo cáo với Tống Dịch.

“Thưa Tham tán Tống, Sisby khi xây dựng các chính sách này có thông báo cho chúng ta không?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần, nói: “Không có.”

“Đây là chuyện gì vậy? Có cần tôi liên lạc với các ban ngành liên quan của Sisby không?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch ngăn lại: “Không cần đâu, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Tô Giang nghi hoặc hỏi.

“Tôi nói xác suất thấp, vậy mà chuyện này thật sự đã xảy ra,” Tống Dịch thở dài nói.

Tống Dịch nói: “Việc chúng ta từ chối xây dựng đường sắt cao tốc cho Sisby mà không cần trả tiền đã làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta và Sisby.”

“Sự thay đổi này nhanh đến mức không thể tin được,” Lý Lâm Phong từ bên ngoài bước vào, không nhịn được mà nói, “Vốn dĩ quan hệ giữa chúng ta và Sisby đang dần tốt lên, vậy mà bây giờ thì lại hạ nhiệt rồi.”

“Là do có người ở giữa gây chia rẽ,” Tống Dịch khẳng định.

Lý Lâm Phong suy nghĩ một lát, lập tức hiểu được ý của Tống Dịch. “Yorkou đúng là không từ thủ đoạn nào cả.”

“Hóa ra là Yorkou giở trò! Chuyện như thế này đã xảy ra vô số lần rồi. Bọn họ cứ thích làm những chuyện lén lút sau lưng,” Tô Giang bừng tỉnh ngộ, “Thưa Tham tán Tống, vậy bây giờ chúng ta phải xử lý như thế nào?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: “Gọi Thang Lâm đ ến đây.”

“Hai ngày nay tôi cứ bận rộn suốt, Thang Lâm đã ra ngoài giúp tôi làm việc rồi, là thay tôi đến tòa nhà chính phủ Sisby lấy tài liệu,” Tô Giang nói, “Hôm qua cô ấy đã đi một chuyến, không lấy được, hôm nay từ sáng sớm đã lại đi rồi. Nhưng mà, kỳ lạ, hôm nay đã đi cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa về.”

“Tài liệu gì?” Tống Dịch nhìn về phía Tô Giang hỏi.

Tô Giang nói: “Bản dự thảo ý kiến về mục thuế hàng hóa xuất nhập khẩu mới nhất mà Sisby sắp công bố.”

Đây được xem là tài liệu nội bộ của Sisby, tuy nhiên, ở Sisby có tiền lệ là đưa bản dự thảo ý kiến này cho đại sứ quán các nước.

“Thang Lâm bị giữ chân rồi,” Lý Lâm Phong không khỏi nói, “Chỉ sợ là hôm nay cô ấy cũng không lấy được tài liệu này về đâu.”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 93: Thang Lâm, tậm trạng của em có vui không?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Ánh nắng mặt trời chiếu thẳng từ trên cao xuống, bóng những hàng cây xoài xanh trước tòa nhà chính phủ Sisby trở nên rất ngắn hơn, mặt đất bị ánh nắng chiếu vào trở nên chói lóa. Thang Lâm ngồi trên chiếc ghế sofa da đen trong phòng chờ của tòa nhà chính phủ Sisby, vẻ mặt điềm tĩnh, tư thái tao nhã, nhưng trong lòng cô đã thầm mắng các quan chức Sisby hàng trăm, hàng nghìn lần. Hôm qua cô đã đến lấy tài liệu, đợi cả một ngày, nhân viên ở đây nói chữ ký vẫn chưa được duyệt, bảo cô hôm nay đến, và hôm nay cô lại đợi cả buổi sáng rồi, vẫn chưa nhận được chữ ký, họ nói người phụ trách tài liệu đang bận xem xét và ký các loại văn bản, vẫn chưa xong việc. Sisby có tiền lệ cung cấp loại tài liệu này cho các đại sứ quán các nước, nhưng trước khi lấy tài liệu phải có chữ ký của người phụ trách, nhưng lần này người Sisby rõ ràng là cố tình không ký.

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Thang Lâm ngẩng đầu, một người phụ nữ mặc vest đen bước vào, sau khi giới thiệu thì biết đó là người phụ trách ký phát tài liệu.

“Cô Thang, rất xin lỗi, tôi vừa nhận được chỉ thị, bản dự thảo ý kiến về mục thuế này vẫn cần chỉnh sửa một chút, nên tạm thời không thể cung cấp cho cô được.” Người phụ trách tài liệu của Sisby nói.

Thang Lâm vừa nghe đã thầm mắng trong lòng: “Lừa ai chứ! Đây chẳng phải là cố tình không cho chúng ta tài liệu sao?” Hôm qua đến không nói gì về “chỉ thị”, bây giờ mới nói cho cô biết, ai tin chứ?

“Chỉ thị vừa mới nhận được?” Thang Lâm hỏi.

Người phụ trách tài liệu nói: “Ừm… chỉ thị vừa mới nhận được.”

Thang Lâm: “Trùng hợp vậy sao?”

“Rất xin lỗi vì đã để cô Thang phải chờ lâu như vậy.” Người phụ trách lộ vẻ áy náy.

Thang Lâm nhìn người phụ trách vài giây, xem ra hôm nay cô không thể lấy được tài liệu này rồi. Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, vẫn mỉm cười nhẹ: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Thang Lâm rời khỏi tòa nhà chính phủ Sisby, lên xe của đại sứ quán, trong lòng tức giận. Cô đợi lâu như vậy mà không lấy được tài liệu, uổng công chạy hai chuyến. Nhưng cô hiểu rõ tại sao không lấy được tài liệu, vì Tống Dịch đã từ chối xây dựng đường sắt cao tốc miễn phí cho Sisby. Sisby lại vì chuyện đường sắt cao tốc mà sinh lòng hiềm khích, từ đó ảnh hưởng đến mối quan hệ vốn đang ngày càng tốt đẹp. Cái Sisby này, lòng tham không đáy đã đành, còn dùng chuyện này để gây sự, thật không biết xấu hổ. Thang Lâm bảo tài xế lái xe. Khi Tô Giang gọi điện thoại đến thì xe đã gần đến đại sứ quán.

*

Đến đại sứ quán, Thang Lâm đi thẳng đến văn phòng của Tống Dịch, vì vừa nãy Tô Giang gọi điện cho cô nói Tống Dịch bảo cô về, và Tô Giang cũng đang ở trong văn phòng của Tống Dịch. Thang Lâm vừa vào thì thấy ngoài Tô Giang ở trong đó, còn có Lý Lâm Phong, có vẻ như họ đang chờ cô.

“Tham tán Tống, Bí thư Lý, Bí thư Tô.” Thang Lâm bước vào văn phòng, lần lượt chào hỏi, rồi cau mày nói: “Tôi không lấy được tài liệu.”

Tống Dịch, Lý Lâm Phong, Tô Giang đều nhìn về phía Thang Lâm. Lý Lâm Phong nghĩ thầm, quả nhiên không sai như anh dự liệu. Tô Giang vội vàng hỏi: “Phía Sisby nói thế nào?”

Thang Lâm thuật lại lời của người Sisby.

“Đây là cố tình không cho cậu tài liệu.” Tô Giang nghe xong liền hừ nhẹ một tiếng.

Thang Lâm gật đầu, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

“Không sao, tình hình hiện tại, cô không lấy được là chuyện bình thường.” Tống Dịch nhìn Thang Lâm nói.

“Đúng vậy, không những không cho cô tài liệu, Sisby còn hủy bỏ một số chính sách ưu đãi dành cho doanh nghiệp Trung Quốc.” Tô Giang tiếp lời.

“Chúng ta về Cavo mới được mấy ngày? Thay đổi nhanh thật!” Thang Lâm tặc lưỡi một tiếng, “Chuyện đường sắt cao tốc lại thật sự ảnh hưởng đến mối quan hệ hai nước.”

Lý Lâm Phong nói: “Bây giờ nghĩ cách làm sao để hàn gắn mối quan hệ đi.”

“Tôi thấy chẳng có gì mà phải hàn gắn cả.” Thang Lâm lẩm bẩm.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái.

Thang Lâm nhíu mày nói: “Tôi vẫn giữ quan điểm như vậy, Sisby chỉ là một quốc gia nhỏ bé, quan hệ có bị ảnh hưởng thì cứ ảnh hưởng thôi, xem sau này ai sẽ hối hận hơn.” Thang Lâm sinh lòng chán ghét việc Sisby muốn Trung Quốc xây dựng đường sắt cao tốc miễn phí, và khi không đạt được thì lại tìm cách không hợp tác.

“Chúng ta đã giúp Sisby xây bệnh viện, họ lại muốn nhiều hơn, sau này có lẽ vĩnh viễn cũng không thấy đủ, chúng ta đâu phải là kẻ ngốc. Quan hệ hữu nghị mà phải dựa vào cách này để duy trì, tôi thấy mối quan hệ hữu nghị như vậy không cần cũng được. Nói cho cùng, một quốc gia như Sisby không thể gây ra ảnh hưởng gì lớn đến chúng ta.” Thang Lâm nói thêm.

Lý Lâm Phong thấy vẻ mặt phẫn nộ của Thang Lâm, không nhịn được cười một tiếng, anh nói: “Chúng ta viện trợ xây bệnh viện, một mặt là xuất phát từ tinh thần nhân đạo của một quốc gia lớn, một mặt là để quan hệ với Sisby trở nên gần gũi hơn, các doanh nghiệp của chúng ta cũng lần lượt nhận được nhiều dự án, nhiều chính sách ưu đãi. Tuy nhiên, về việc xây đường sắt cao tốc, tôi tán thành ý kiến của cô. Nhưng, quan hệ vẫn phải hàn gắn, thêm một người bạn tốt hơn là thêm một kẻ thù.”

Thang Lâm giật mình, Lý Lâm Phong lại nói anh tán thành ý kiến của cô, đây quả thực là chuyện hiếm thấy. Cô hoàn hồn lại, nói: “Ừm, anh nói cũng có lý.”

Thấy vẻ mặt của Thang Lâm và Lý Lâm Phong, khóe miệng Tống Dịch và Tô Giang đều hơi nhếch lên. “Vậy tham tán Tống, bây giờ chúng ta phải làm gì để hàn gắn mối quan hệ đây?” Tô Giang quay sang hỏi Tống Dịch.

Vừa nãy Tống Dịch bảo Tô Giang gọi Thang Lâm về, không biết có phải đã có chủ ý gì rồi không.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, nói: “Sau khi ăn trưa thì cùng tôi đi xem một số dự án trọng điểm gần đây và một số nhà máy của doanh nghiệp Trung Quốc. Những việc khác cứ từ từ.”

“Vâng.” Thang Lâm nói.

Tô Giang và Lý Lâm Phong cũng nói: “Vâng.”

*

Sau bữa trưa, Thang Lâm đi theo Tống Dịch đến thực địa tìm hiểu các dự án quan trọng của Trung Quốc ở Cavo cũng như một số doanh nghiệp và nhà máy của Trung Quốc. Trong những dự án, nhà máy và doanh nghiệp này không thiếu những công nhân người Sisby. Có doanh nghiệp cho biết, việc họ bị chính phủ Sisby từ chối dự án là điều mà họ không ngờ tới, vì năng lực của họ về mọi mặt đều rất tốt.

“Chúng tôi sẽ giúp các bạn.” Tống Dịch nói với họ.

Tống Dịch đi nhiều nơi, khi trở về đại sứ quán thì trời đã tối, trong khu văn phòng còn hai phòng đang sáng đèn, đó là văn phòng của Tô Giang và Lý Lâm Phong. Tống Dịch quay đầu nói với Thang Lâm bên cạnh: “Tối nay cũng phải vất vả cho cô tăng ca một chút, có một số tài liệu phải dịch ra càng sớm càng tốt.”

Thang Lâm một tay xoa trán, một tay xoa lưng, vẻ mặt đau khổ nói: “Ôi.”

Hai người đi về phía khu văn phòng, rồi lên lầu. Tống Dịch có tài liệu cho Thang Lâm dịch, vì vậy Thang Lâm theo Tống Dịch vào văn phòng.

“Lại đây đi.” Tống Dịch bật đèn, đi đến ngồi sau bàn làm việc, lấy ra một xấp tài liệu từ trong ngăn kéo, ngẩng đầu nhìn Thang Lâm. Vì Thang Lâm vẫn còn đứng ở cửa văn phòng của anh, vẻ mặt như sắp hết hơi cần được an ủi.

Thang Lâm chậm rãi đi đến trước mặt Tống Dịch, cúi đầu nhìn xấp tài liệu mà Tống Dịch đặt trên bàn. Xấp tài liệu đó dày khoảng năm phân, có thể so sánh với một cuốn từ điển, nhưng kích thước trang giấy lớn hơn từ điển nhiều. “Tối nay phải dịch xong?” Cô mở to mắt.

Tống Dịch: “Ừ.”

Thang Lâm vừa định nói cô có là thần cũng không làm xong được, Tống Dịch lại nói: “Nhân tài tốt nghiệp từ trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải, người xuất sắc trong phòng phiên dịch, chuyện này chắc không làm khó được em chứ, đúng không?”

Đôi môi đỏ của Thang Lâm khẽ hé mở, nhất thời không nói nên lời.

Lúc này Tô Giang và Lý Lâm Phong gõ cửa bước vào. Tống Dịch ngẩng đầu nhìn hai người, Thang Lâm nghiêng người cũng nhìn về phía người đến.

“Tham tán Tống về rồi sao?” Tô Giang cười hỏi.

“Ừ, hôm nay hai người đều tăng ca à?” Tống Dịch nhìn Tô Giang, rồi lại nhìn Lý Lâm Phong.

“Đúng vậy. Thái độ của Sisby đột nhiên thay đổi, một số việc cũng phải điều chỉnh.” Lý Lâm Phong nói.

“Làm xong thì về nghỉ sớm đi.” Tống Dịch nói.

“Bây giờ có cách nào hàn gắn quan hệ với Sisby không?” Lý Lâm Phong lại hỏi.

Tô Giang gật đầu, anh cũng muốn biết.

Không đợi Tống Dịch lên tiếng, Thang Lâm đã bất mãn nói: “Nói cho cùng thì Sisby có thể có ảnh hưởng gì chứ? Hơn nữa chuyện này vốn là do người Sisby gây ra, bắt chúng ta chủ động đi hàn gắn quan hệ, tâm trạng tôi rất không vui.”

Tô Giang và Lý Lâm Phong đều không đáp lời, lời của Thang Lâm không hẳn là đúng, cũng không hẳn là sai, mà dù thế nào đi nữa, hòa khí vẫn là tốt nhất, quan hệ vẫn phải hàn gắn.

Giọng nói của Tống Dịch vang lên trong văn phòng yên tĩnh, anh nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Vậy lần này chắc chắn sẽ khiến cô vui vẻ.”

Ý gì? Lập tức, Thang Lâm, Tô Giang và Lý Lâm Phong đều nghi hoặc nhìn Tống Dịch.

Chỉ nghe Tống Dịch chậm rãi nói: “Để Sisby chủ động đến hàn gắn quan hệ.”

“Sisby sẽ chủ động đến hàn gắn quan hệ sao?”

“Họ sẽ làm vậy sao?”

Tô Giang và Lý Lâm Phong đồng thời lên tiếng, tình hình hiện tại, có thể sao?

Thang Lâm cũng rất ngạc nhiên: “Vậy phải làm thế nào?”

“Thang Lâm, lát nữa cô dịch hết những gì cần dịch đi, tôi sẽ gọi điện cho Bộ trưởng Ngoại giao Jovan, đề nghị họ sau này nhanh chóng chuyển cho chúng ta một số tài liệu, thông tin, đồng thời đề nghị họ dành nhiều ưu đãi hơn cho các doanh nghiệp Trung Quốc.” Tống Dịch nói.

Ba người đang nghe đều mở to mắt. Lý Lâm Phong dẫn đầu hỏi: “Trực tiếp gọi điện cho Bộ trưởng Ngoại giao Jovan nói những lời này, ông ấy sẽ đồng ý sao?”

Tống Dịch nói: “Những gì Thang Lâm dịch là thông tin sẽ được đăng trên trang web chính thức của đại sứ quán chúng ta, bao gồm tổng quan về sự giao lưu và hợp tác giữa Trung Quốc với một số quốc gia khác, cũng như các quốc gia, doanh nghiệp và người dân được hưởng lợi từ đó.”

Lý Lâm Phong và Tô Giang bừng tỉnh, thông tin Thang Lâm dịch là để thể hiện lợi ích của việc hợp tác với Trung Quốc, Tống Dịch trực tiếp gọi điện thoại đưa ra yêu cầu, phía Sisby chắc chắn sẽ phải cân nhắc thiệt hơn, còn việc có đồng ý hay không thì…

“Chắc chắn họ sẽ không từ chối, mà còn chủ động bày tỏ thiện chí, mang đến cho chúng ta và doanh nghiệp của chúng ta nhiều thuận lợi hơn.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong gật đầu suy tư.

“Vì vậy, công việc của Thang Lâm rất quan trọng, và phải dịch nhanh để có thể sớm đăng lên mạng.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong lại gật đầu. Nhưng rất nhanh Thang Lâm đã nhớ ra những thứ mình phải dịch, cô quay đầu nhìn xấp tài liệu dày khoảng năm phân lớn hơn từ điển trên bàn làm việc của Tống Dịch, lời Tống Dịch vừa nói với cô lại vang vọng trong đầu:

“Tối nay phải dịch hết hả?”

Tống Dịch: “Ừ. Sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải, người xuất sắc trong phòng phiên dịch, chuyện này chắc không làm khó được em, đúng không?”

Bảo cô dịch xong trong một đêm, trong tình huống anh đã nói những lời đó, cô có thể nói “không” sao?

Tống Dịch chậm rãi rút ra mấy trang giấy từ xấp tài liệu đó, ngẩng đầu thấy vẻ mặt đau khổ của Thang Lâm, anh liền nhẹ nhàng gõ mấy trang giấy đó lên đầu Thang Lâm, mỉm cười nói: “Đây là tài liệu cô cần dịch.”

Ánh mắt của Tô Giang và Lý Lâm Phong lóe lên, rồi vội vàng cúi đầu, một người cúi đầu nhìn đôi giày của mình, như thể giày bị bẩn, một người cúi đầu nhìn sàn nhà, như thể có đồ rơi trên sàn.

Thang Lâm lập tức phản ứng lại, không phải dịch xấp dày kia, mà là dịch mấy trang giấy mà Tống Dịch rút ra từ xấp tài liệu đó. Cô lập tức cười hì hì nhận lấy: “Vâng! Tham tán Tống!”

“Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ sớm đi.” Tống Dịch quay sang nhìn Tô Giang và Lý Lâm Phong.

“Vâng ạ.” Tô Giang và Lý Lâm Phong lập tức đáp lời, sau đó quay người rời đi.

*

Thang Lâm nhanh chóng đã dịch xong mấy trang tài liệu đó, Tống Dịch đã gọi điện cho ông Jovan, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Sisby, phía Sisby quả nhiên đã chọn chủ động hàn gắn quan hệ. Ngày hôm sau Jovan đã đến Đại sứ quán Trung Quốc, chủ động cam kết sau này sẽ nhanh chóng chuyển một số tài liệu cho Đại sứ quán Trung Quốc, đồng thời sẽ dành nhiều ưu đãi hơn cho các doanh nghiệp Trung Quốc.

Trong Đại sứ quán Yorkou, Đại sứ Meyer sau khi nghe được tin này cảm thấy quá khó tin, thái độ của Sisby lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thật là quá vô lý!

*

Chính sách của Sisby đối với các doanh nghiệp Trung Quốc đã khôi phục như trước, thậm chí còn có nhiều ưu đãi hơn.

“Thế nào? Thang Lâm, tâm trạng vui vẻ chứ?” Sau khi kết thúc cuộc họp, Tống Dịch vừa chậm rãi thu dọn tài liệu trên bàn họp vừa hỏi Thang Lâm.

Lý Lâm Phong và Tô Giang bỗng nhớ lại cuộc đối thoại giữa Thang Lâm và Tống Dịch. Lời Tống Dịch nói về việc hàn gắn quan hệ chắc chắn sẽ khiến cô vui vẻ:

“Nói cho cùng thì Sisby có thể có ảnh hưởng gì chứ? Hơn nữa chuyện này vốn là do người Sisby gây ra, bắt chúng ta chủ động đi hàn gắn quan hệ, tâm trạng tôi rất không vui.”

“Vậy lần này chắc chắn sẽ khiến cô vui vẻ.”

Khóe môi Thang Lâm khẽ cong lên, nói: “Đúng vậy, tôi rất vui vẻ.”

Cuộc họp vừa kết thúc, trong phòng họp ngoài Tô Giang và Lý Lâm Phong ra, còn có người khác, họ không hiểu gì, nhìn nhau ngơ ngác.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 94: Đại sứ quay về



Edit: Carrot – Beta: Cún

Giống như sự thay đổi đột ngột trước đó của Sisby, quan hệ giữa Sisby và Trung Quốc nhanh chóng trở lại đúng quỹ đạo. Thang Lâm cảm khái, một số người ở Sisby vẫn còn lý trí, một cơn sóng gió như vậy đã qua đi. Tống Dịch nói với cô rằng trong ngoại giao có thể gặp đủ loại chuyện, chuyện này không đáng để bận tâm, nếu nói là sóng gió thì cũng chỉ là một cơn sóng gió nhỏ.

Cùng lúc đó, tin tức về việc các khu vực phía nam như Pura thiếu nước nghiêm trọng đột nhiên tràn lan. Các phương tiện truyền thông nước ngoài của Sisby đều đưa tin về sự việc này, sau đó các phương tiện truyền thông khác của Sisby cũng bắt đầu đưa tin rầm rộ, tức là sự việc ở Pura ban đầu được lan truyền ở nước ngoài gây chú ý, sau đó mới truyền về trong nước Sisby, gây ra sự quan tâm chưa từng có. Thang Lâm và những người khác đã từng chứng kiến tình hình ở Pura, lúc này đã một tuần kể từ khi họ trở về Cavo, Pura không có một giọt mưa nào, tình hình ở đó đã trở nên nghiêm trọng đến mức khó có thể tưởng tượng, còn chính phủ Pura, thậm chí là chính phủ Sisby vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt, tiếng bàn tán của người dân Sisby ngày càng lớn. Sau đó, chính phủ Sisby triệu tập các đại sứ, lãnh sự các nước để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Đại sứ La Ngọc Quang không có mặt, Tống Dịch vẫn thay mặt đại sứ La Ngọc Quang tham gia như thường lệ.

Trong cuộc thảo luận, mọi người vẫn đề nghị các thành phố lân cận cung cấp viện trợ, vì Pura giáp với sa mạc, đường đến Pura từ những nơi khác rất khó đi, các khu vực phía nam khác tuy có tốt hơn Pura một chút nhưng cũng phải đối mặt với vấn đề đường đi gập ghềnh, thiếu nước nghiêm trọng, nếu muốn vận chuyển nước từ Cavo nơi có lượng nước dồi dào nhất đến những nơi đó thì không những rất rất chậm mà chi phí cũng rất rất cao. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Jovan lắc đầu, trên thực tế, các thị trấn lân cận Pura và các khu vực phía nam đều có những khó khăn riêng, đã cung cấp một hoặc hai lần nước rồi, nhưng không thể cung cấp thêm được nữa.

“Nơi không xa Pura mà lại có lượng nước dồi dào thì vẫn còn, nhưng lại nằm trong lãnh thổ của nước Kerry.” Kiều Vạn nói.

Đại sứ nước Kerry đã hết nhiệm kỳ về nước, đại sứ mới vẫn chưa đến.

Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch, cầm một cây bút và một cuốn sổ nhỏ cúi đầu ghi chép. Nền kinh tế của Sisby lạc hậu, vì chi phí cao nên từ trước đến nay không thể làm gì được với tình trạng thiếu nước ở Pura, và vừa nghe Jovan nói vậy, Thang Lâm liền nghĩ, nếu nước Kerry có thể giúp đỡ thì sẽ thuận tiện hơn một chút so với việc các nơi khác của Sisby giúp đỡ. Tuy nhiên, điều này liên quan đến hai quốc gia, cần phải trải qua quá trình giao tiếp và trao đổi.

Đại sứ Yorkou, ông Meyer nói: “Vậy thì, thưa ngài Bộ trưởng, ngài có thể nhờ nước Kerry giúp đỡ.”

Các đại sứ khác chậm rãi gật đầu.

“Chỉ là, nước Kerry đến giờ vẫn chưa cử đại sứ đến.” Jovan trầm ngâm nói. Không có đại sứ, việc trao đổi không được thuận lợi như vậy. Trải qua một số thủ tục ngoại giao, không biết đến khi nào mới có thể giúp đỡ được.

“Các vị có biện pháp nào tốt, hoặc đề xuất khác không?” Jovan hỏi.

Tất cả mọi người đều im lặng. Một lát sau, đại sứ Yorkou, ông Meyer nói: “Chúng tôi có thể giúp, sẽ nhắc đến chuyện này với nước Kerry.”

Quan hệ giữa Yorkou và Kerry khá tốt, Yorkou ra mặt có lẽ có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Jovan lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết: “Vậy thì thật là quá tốt!”

Thang Lâm không khỏi nhìn Tống Dịch một cái, từ khi bắt đầu thảo luận, Tống Dịch không nói một lời nào. Trước đó, Kerry đã vội vàng trao đổi riêng với Tống Dịch về vấn đề ở Pura, muốn làm sâu sắc hơn mối quan hệ với Trung Quốc, nhưng lúc đó Tống Dịch không đưa ra câu trả lời khẳng định. Có lẽ Tống Dịch đề xuất với nước Kerry sẽ có hiệu quả, nhưng Tống Dịch không lên tiếng, bây giờ Meyer lại hứa Yorkou sẽ ra mặt, nếu thành công, điều này chắc chắn sẽ giúp Sisby một tay lớn.

Buổi thảo luận kết thúc, mọi người lần lượt rời đi. Thang Lâm và Tống Dịch lên xe trở về đại sứ quán. Trên xe, Thang Lâm hỏi Tống Dịch: “Lần này chúng ta không cần ra mặt sao?”

Tống Dịch gật đầu: “Tuy nước Kerry ở gần, nhưng sau một số thủ tục ngoại giao và sự phối hợp của các bộ phận, không biết đến khi nào mới có thể cung cấp nước viện trợ.”

“Vậy nên vận chuyển nước từ Cavo đến vẫn tốt hơn?” Thang Lâm nói, “Nhưng nếu có thể khiến nước Kerry nhanh chóng hành động, thì vấn đề sẽ được giải quyết.”

“Ở cả Kerry và Sisby, dù có nhanh đến đâu cũng không thể vận chuyển nước đến trong vòng ba năm ngày. Tình hình ở Pura và những nơi khác hiện tại đã rất nghiêm trọng rồi.” Tống Dịch nói.

Vì vậy, Tống Dịch không tán thành để nước Kerry giúp đỡ, và đó cũng là lý do tại sao lúc nãy Tống Dịch không lên tiếng.

“Chuyện thiếu nước đã xảy ra nhiều lần trước đây, kinh tế của Sisby lạc hậu, chi phí vận chuyển nước từ Cavo đến các thành phố phía nam như Pura rất lớn, chính phủ Sisby vẫn chưa có biện pháp hữu hiệu.” Tống Dịch nói, “Lần này tiếng bàn tán lớn là do tình hình năm nay đặc biệt nghiêm trọng, đồng thời các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Sisby đưa tin rầm rộ.”

Thang Lâm nhớ lại tình hình ở Pura, lại cảm thấy thương xót cho người dân ở nơi đó. “Tôi lại hy vọng nước Kerry có thể cung cấp viện trợ kịp thời.”

*

Sau khi trở về đại sứ quán, đại sứ Yorkou Meyer đã gọi điện cho Kiều Vạn ngay trong ngày, nói rằng nước Kerry đã đồng ý giúp đỡ. Kiều Vạn vô cùng vui mừng, nước Kerry đã đồng ý một cách dứt khoát. Tuy nhiên, năm ngày sau, người và nước viện trợ của Kerry vẫn chưa đến, tình hình ở Pura vô cùng nghiêm trọng, số người chết gần một nửa, một số người dân Pura bắt đầu đi về các thị trấn lân cận, nhưng họ không có tiền đi lại, phần lớn chết trên đường. Các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước Sisby đã đưa tin rầm rộ về sự việc này. Chính phủ Sisby trở nên lo lắng. Tổng thống Sisby đích thân gọi điện thúc giục nước Kerry, nước Kerry hết lời hứa hẹn, nói rằng nhân viên cứu hộ và nước sẽ đến ngay thôi, nhưng hai ngày trôi qua vẫn không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng Tống Dịch vẫn chủ động gọi điện cho Kiều Vạn, đề nghị vẫn phải vận chuyển nước từ Cavo, chính phủ Sisby buộc phải chính thức vận chuyển nước từ Cavo đến Pura.

Đến ngày thứ hai sau khi nước từ Cavo đến Pura và các khu vực khác, nước của Kerry mới đến, nhưng số người chết ở Pura đã vượt quá một nửa, các nơi khác ở phía nam cũng không khá hơn bao nhiêu. Hơn nữa, lượng nước vận chuyển đến một lần cũng không đủ, vì vậy Cavo và Kerry vẫn phải tiếp tục vận chuyển nước đến các khu vực như Pura. Sau đó, tình trạng thiếu nước ở Pura và các khu vực phía nam cuối cùng cũng được cải thiện, sau một cơn mưa, tình hình mới hoàn toàn được cải thiện.

Đây là lần người dân khu vực Pura của Sisby chết nhiều nhất, cả Sisby đều đau buồn vì sự việc này. Vì vậy, chính phủ Sisby đã tổ chức một buổi lễ mặc niệm, để tưởng nhớ những người đã chết vì thiếu nước. Chính phủ Sisby hiểu rằng phải tìm cách giải quyết vấn đề này từ gốc rễ. Tống Dịch đã đề cập đến dự án Nam Thủy Bắc Điều của Trung Quốc với Kiều Vạn, sau khi Kiều Vạn báo cáo với Tổng thống Sisby, Tổng thống Sisby đã đích thân tiếp Tống Dịch, hy vọng Trung Quốc có thể thực hiện dự án “Nam Thủy Bắc Điều” ở Sisby. Lần này không phải là không bồi thường, Sisby cuối cùng đã không tiếc chi một khoản tài chính lớn để giải quyết vấn đề nước sinh hoạt cho người dân ở Pura và các khu vực khác. Tống Dịch hứa sẽ cố gắng hết sức để thúc đẩy chuyện này. Rất nhanh, Trung Quốc đã ký thỏa thuận về dự án “điều nước” với Sisby, và bắt đầu tiến hành khảo sát, nghiên cứu.

Đây là một dự án lớn và dài hạn, nhưng đại sứ Yorkou Meyer chỉ biết chuyện này sau khi thỏa thuận được công bố. Ông ta nhìn tin tức trên TV, mặt dài ra, vì trong tin tức nói đây là một dự án mang lại lợi ích cho muôn đời sau. Mà việc vận chuyển nước đến Pura và các khu vực khác ban đầu là do nước Yorkou của họ giúp đỡ, Tống Dịch lại ra chiêu này, làm lu mờ hết công lao của họ. Tính ra, Trung Quốc đã thầu rất nhiều dự án ở Sisby, bệnh viện, bến cảng, thủy điện, hầu như tất cả các công trình quan trọng đều do Trung Quốc thầu, mà ban đầu Sisby lại thân với Yorkou, xu hướng phát triển này khiến Meyer cảm thấy uất ức và không cam tâm.

*

Vùng ngoại ô xa xôi của Cavo, trong khu rừng rậm cổ kính, tiếng chim không tên thỉnh thoảng vọng lại. Một hồ nước ẩn mình trong khu rừng rậm cổ xưa này. Trên hồ trôi một chiếc bè da, trên bè có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng. Người đàn ông mặc bộ đồ thường phục màu trắng, dáng lưng thẳng tắp, người phụ nữ mặc váy sa xanh lá cây, dáng người thướt tha, gió nhẹ thổi, vạt áo bay bay, chim nhỏ trên cành quên cả dang cánh, đôi mắt chăm chú nhìn hai người. Nhìn gần thì một người tuấn tú, một người xinh đẹp, đúng là những nhân vật vạn người có một.

Cuối cùng Thang Lâm cũng thực hiện được ước nguyện chèo thuyền dạo hồ, cô hài lòng cười. Gió thổi làm rối tóc, cô đưa tay, dứt khoát thả mái tóc đã búi xuống. Trong nháy mắt, mái tóc dài như thác đổ xuống, rủ đến tận eo. Tống Dịch không kìm lòng được đưa tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Thang Lâm hơi nghiêng đầu, nhìn Tống Dịch với vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ ôn nhuận nho nhã thật đẹp mắt. Cô đưa tay, nhẹ nhàng véo cằm Tống Dịch. Tống Dịch khẽ bật cười: “Em làm gì vậy?”

“Tống Dịch, dáng vẻ của anh khiến em không kìm lòng được…” Thang Lâm chớp mắt.

Tống Dịch: “Gì cơ?”

“Muốn mạo phạm anh.” Thang Lâm cười tinh nghịch.

Tống Dịch buông mái tóc của cô ra, ôm lấy eo cô: “Bây giờ thì cái gì cũng dám nói rồi!”

Thang Lâm hơi hất cằm.

Tống Dịch cúi đầu, vừa vặn hôn lên môi cô.

“Tiếp tục xuôi dòng đi.” Một lúc lâu, Tống Dịch tách môi hai người ra, nhìn vẻ mặt Thang Lâm thở nhẹ, rồi quay sang nhìn mặt hồ, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lại như thể nụ hôn vừa rồi chưa hề xảy ra, chậm rãi nói.

Thang Lâm trong lòng cười trộm, ánh mắt chuyển hướng, cũng nhìn về phía mặt hồ.

*

Tống Dịch nhận được điện thoại của Đại sứ La Ngọc Quang, Đại sứ La Ngọc Quang sẽ trở lại đại sứ quán sau một tuần nữa. Từ khi La Ngọc Quang rời đi đến nay đã gần một năm, Tống Dịch ra lệnh, mọi người cùng nhau ra cổng lớn của đại sứ quán đón. Vì La Ngọc Quang không cho họ ra sân bay, không cho làm rùm beng.

Đại sứ Yorkou ông Meyer vô cùng vui mừng khi biết tin Đại sứ La Ngọc Quang sắp trở lại Đại sứ quán Trung Quốc. “Đại sứ của họ đã trở lại, tất cả mọi việc sẽ do đại sứ của họ quyết định, Tống Dịch sẽ không còn quyết định nữa, thật là quá tốt!”

“Ngài Meyer vui mừng như vậy sao? Chẳng lẽ ngài Meyer cho rằng năng lực của Đại sứ La không bằng Tham tán Tống? Hoặc là nói Đại sứ La dễ đối phó hơn Tham tán Tống?” Cargi khó hiểu hỏi.

“Tôi không biết có bằng hay không, nhưng tôi biết trong thời gian Tống Dịch quyết định, Trung Quốc đã giành được rất nhiều lợi ích ở Sisby, thanh danh của họ ở Sisby cũng ngày càng cao hơn. Vì vậy, tôi thích đối phó với đại sứ của Đại sứ quán Trung Quốc hơn, thích chu toàn với Đại sứ La hơn, chứ không muốn chu toàn với vị Tham tán Tống này.” Meyer nói.

Cargi chậm rãi gật đầu: “Nói phải. Sau này tất cả mọi việc của đại sứ quán sẽ do đại sứ của họ quản lý, ông Tống, một tham tán, không thể quyết định được nữa.”

*

Một tuần sau, máy bay chở Đại sứ La Ngọc Quang hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cavo. Sau khi xuống máy bay, ông liền lên xe của đại sứ quán. Còn Tống Dịch, Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang, Trần Đình Đình và các nhân viên khác của đại sứ quán cùng nhau đứng ở cổng đại sứ quán đón Đại sứ La Ngọc Quang.

———

Tác giả có điều muốn nói: Tình tiết cuối cùng, phần truyện chính còn hai chương.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back