Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 79


Chương 79: Hương vị năm mới

*

Mẹ Phan và Ngọc Bảo ngồi dưới ngọn đèn, bàn tính chuyện cái Tết này nên qua thế nào.

Mẹ Phan đã sắp xếp sẵn phiếu tem, phiếu trợ cấp Tết và tiền mặt.

Ngọc Bảo lại đếm thêm một lượt, móc ra năm chục đồng bỏ vào.

Mẹ Phan bảo: “Mẹ có hỏi Dật Văn rồi, năm nay đơn vị không phát lương thực dầu mỡ hay thực phẩm phụ đâu, cả nước cung ứng vật tư căng thẳng, chỉ phát xà phòng, khăn lông, kem gội thôi.”

Ngọc Bảo thắc mắc: “Còn Dật Thanh thì sao?”

Mẹ Phan đáp: “Chưa có thông báo.”

Ngọc Bảo nói: “Năm nay bày biện không được phong phú như mọi năm, nhưng cũng không thể quá sơ sài.”

Mẹ Phan gật: “Mẹ cũng nghĩ vậy.”

Ngọc Bảo cân nhắc: “Gà cá thịt trứng là nhất định phải có, mình làm một mâm thập cẩm đại thập bồn đi, nguyên liệu nhiều, trông đẹp mắt, lại vui vẻ.”

Mẹ Phan hưởng ứng: “Được đó, mua thêm một con vịt nữa.”

Ngọc Bảo lắc đầu: “Thôi vịt khỏi đi, năm nay hộ lớn được phân hai con gà, một con nấu canh, một con ướp muối.”
Mẹ Phan hỏi: “Thế còn sườn heo?”

Ngọc Bảo đáp: “Con vẫn muốn mua thêm thịt heo, làm viên, làm hoành thánh, bánh trứng, xúc xích, thịt ngâm nước tương, kho thịt đỏ, đều cần dùng tới.”

Mẹ Phan hụt hẫng: “Ừ.”

Ngọc Bảo an ủi: “Tết có đặc cung cá mè hoa, mình mua một con to. Còn nếp với bánh tổ cũng nên mua ít.”

Mẹ Phan vui vẻ: “Nếp tốt đấy, không có vịt bát bảo thì làm cơm bát bảo. Bánh tổ thì xào cải muối với thịt sợi.”

Hai người cân nhắc thêm bớt, cuối cùng quyết định xong danh sách mua sắm.

Ngọc Bảo quay về phòng, thấy Phan Dật Niên đang ngồi cạnh Tinh Tinh và Nguyệt Lượng, ôm quyển sách đọc.

Nguyệt Lượng chớp mắt lắng nghe, Tinh Tinh thì ngủ say.

Phan Dật Niên cười: “Cái thằng nhỏ này, hễ anh đọc sách là coi như nhạc ru ngủ, trăm lần đều hiệu nghiệm.”

Ngọc Bảo phì cười.

Phan Dật Niên nhìn qua: “Mẹ tìm Ngọc Bảo làm gì thế?”

Ngọc Bảo đáp: “Bàn chuyện sắm Tết.”

Phan Dật Niên hỏi: “Phiếu tem với tiền có đủ không?”

Ngọc Bảo đáp khẽ: “Đủ mà.”

Phan Dật Niên gật: “Ừ.”

Ngọc Bảo cúi giọng: “Năm nay có lỗi với Dật Niên rồi.”

Phan Dật Niên ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Ngọc Bảo nói: “Để tiết kiệm ngân sách, vịt bay mất rồi.”

Phan Dật Niên hỏi: “Còn cái gì bay nữa?”

Ngọc Bảo kể: “Sườn, chân giò, tôm ngọt, thịt bò thịt cừu, rượu cũng không định mua chai nữa, thực phẩm phụ ở cửa hàng mua lẻ đem về ăn thôi.”

Phan Dật Niên không đáp, đặt sách xuống, kéo Ngọc Bảo vào lòng rồi cúi xuống hôn.

Ngọc Bảo giật mình, đập vào vai anh: “Nguyệt Lượng đang nhìn kìa.”

Phan Dật Niên cười: “Nó đâu hiểu.”

Ngọc Bảo bấu mạnh vào hông anh một cái, thân thể cũng mềm ra.



Chưa tới hai ngày, Trương Duy Dân mang đến một bao tải.

Ngọc Bảo hỏi: “Cái gì vậy?”

Trương Duy Dân đáp: “Đồ Tết bạn bè gửi cho Tổng giám đốc Phan.”

Ngọc Bảo mừng rỡ: “Cảm ơn nha.”

Mẹ Ngô bế Tinh Tinh đi tới.

Trương Duy Dân ghé sát trêu, Tinh Tinh túm lấy ngón tay cắn mạnh.

Mẹ Ngô vội kêu: “Ối, còn cắn nữa thì bị đánh miệng à.”

Tinh Tinh cố tình cắn.

Mẹ Ngô bảo: “Chắc sắp mọc răng rồi.”

Trương Duy Dân thấy thú vị, cười bảo: “Chị dâu, tôi cũng sắp làm cha rồi.”

Ngọc Bảo sững người: “Bao nhiêu tháng rồi?”

Trương Duy Dân khoe: “Ba tháng, tên cũng nghĩ xong rồi. Con trai gọi Trương Văn Long, con gái gọi Trương Phượng Lâm.”

Ngọc Bảo cúi đầu: “Nhanh tay ghê.”

Cầm kéo, cô cắt mạnh miệng bao, một con vịt béo lăn ra, Ngọc Bảo không kịp tránh, giật mình nhảy dựng.

Dật Thanh nghỉ Tết sớm, đơn vị phát đồ Tết, gạo bột dầu bánh kẹo đủ cả.

Mẹ Phan lại thêm một miếng thịt ngâm xì dầu, một con gà, dặn Ngọc Bảo mang về nhà mẹ đẻ.

Dật Thanh nói: “Em vừa hay định qua Đồng Phúc luyện hát, để em đem luôn.”

Ngọc Bảo động viên: “Có tự tin chứ?”

Dật Thanh đáp chắc: “Tuyệt đối có.”

Mẹ Phan chọc: “Nói dóc thì giỏi lắm.”

Dật Thanh cau mày: “Mẹ lúc nào cũng kéo chân con.”

Mẹ Phan cười, Ngọc Bảo cũng cười: “Chị tin Dật Thanh, nhất định làm được.”

Khu bếp lò cứ mỗi khi cận Tết, trên xà đều treo đầy từng chuỗi thịt muối, thịt ngâm xì dầu, gà gió vịt gió, xúc xích, cá khô, người đi bên dưới, hít thở toàn là mùi ướp thơm nức.

Ngọc Bảo như thường lệ phụ giúp Mẹ Ngô.

Mẹ Ngô bảo: “Sáng nay không biết từ đâu chạy đến một con mèo, ngậm đoạn xúc xích, chạy vù đi, tôi không đuổi kịp, phải kiểm tra lại xem có mất không.”

Mọi nhà bắt đầu đếm số.

Dì Trang đập đùi: “Nhà tôi mất rồi.”

Chú Lý mượn cái cối đá, trong tay mài bột gạo nước, giọng sang sảng: “Treo thấp quá, hoặc treo cao lên, hoặc tìm cái rổ tre, bỏ đồ muối vào, đậy nắp lại, treo đâu cũng được, kể cả bậu cửa sổ, mèo chó chẳng lấy được.”

Dì Trang than: “Sao không nói sớm, lúc nào cũng vậy, xong rồi mới nói như Gia Cát Lượng.”

Chú Lý cười: “Giờ vá chuồng trâu, vẫn chưa muộn.”

Chị Diêu hỏi: “Con gà sống kia, của nhà ai thế?”

Dì Trang đáp: “Cũng là của nhà tôi.”

Chị Diêu nhắc: “Phải coi chừng, ban đêm có chồn vàng rình.”

Dì Trang bảo: “Không sao đâu, đêm qua tám giờ, cửa bếp tôi khóa rồi.”

Mẹ Ngô bảo: “Năm nay thịt heo không ngon, toàn là mỡ với thịt thô thôi.”

Chú Lý cười: “Có cái ăn là tốt rồi. Báo chí nói rồi, năm nay Thượng Hải thịt heo căng, toàn lợn to từ phương Bắc chi viện xuống.”

Mẹ Ngô gật gù: “Thì ra vậy.”

Chú Lý khoe: “Tôi mua được mỡ tấm còn đẹp hơn mấy năm trước, trắng phau, làm bánh viên mỡ thì tuyệt.”

Dật Văn đi xuống, hỏi: “Chị dâu, cần em giúp gì không?”

Ngọc Bảo đáp: “Lại đây giúp chị xay thịt, tay chị quay mỏi nhừ rồi.”

Dật Văn xắn tay áo lên.

Dì Trang đang rán bánh trứng, tiện miệng hỏi: “Dật Văn có bạn gái chưa?”

Dật Văn cười: “Sao có được, muốn giới thiệu cho con không?”

Chị Diêu chen vào: “Cũng bày đặt nói, lần trước tôi giới thiệu, cậu cho người ta leo cây.”

Dật Văn phân trần: “Tuổi còn nhỏ quá, không hợp với em.”

Dì Trang gặng hỏi: “Thế Dật Văn muốn điều kiện gì, nói nghe coi?”

Dật Văn cười: “Con chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần có duyên mắt là được.”

Chú Lý bật cười: “Không yêu cầu mới là yêu cầu cao nhất đó. Thế nào gọi là có duyên, chuyện này rắc rối lắm.”

Mọi người cùng phá lên cười.

Không biết lúc nào Lưu Khiết đã tới, cô đứng trước bếp, tay cầm dao băm thịt rất chăm chú.
Dật Văn xay xong nhân, thấy Lưu Khiết vẫn còn băm, anh bước tới: “Để tôi giúp em.”

Lưu Khiết lạnh giọng: “Không cần.”

Dật Văn cười: “Để tôi làm, tôi có sức mà.”

Lưu Khiết bỗng nổi nóng: “Tôi nói không cần!” Rồi “bốp” một tiếng, cô đập dao mạnh xuống thớt, xoay người chạy lên lầu.

Mọi người ngẩn ra.

Bà Lưu vội xin lỗi: “Lại không biết phát điên cái gì, cái tật nóng nảy này, Dật Văn đừng để bụng nha.”

Dật Văn lắc đầu cười: “Không sao đâu.”

Ngọc Bảo gọi: “Qua đây bóc tỏi đi.”

Dì Trang đùa: “Con gái lớn không giữ được, giữ rồi giữ nữa cũng hóa oán, chi bằng tìm chỗ gả đi là xong.”

Bà Lưu thở dài: “Tôi nằm mơ cũng muốn, nhưng ai chịu cưới một đứa tật nguyền chứ.”

Dì Trang an ủi: “Đừng vội, Tết này tôi đi thăm bà con, sẽ để ý cho.”

Bà Lưu mừng: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”

Chị Diêu cười: “Nếu mai mối thành công, bà Lưu phải đem mười tám cái giò heo ra khao đấy.”

Bà Lưu gật: “Nhất định rồi.”



Giải Casio Cup, đêm ba mươi Tết có trận chung kết.

Nhà họ Phan ăn cơm tất niên, hiếm khi ăn giữa trưa, bàn thức ăn vẫn đầy ắp, không khác gì năm trước.

Phan Dật Niên mở rượu vang, Mẹ Phan bế Nguyệt Lượng, cứ liếc mấy lần về phía phòng Dật Võ, định nói lại thôi.

Ngọc Bảo liền khuyên: “Dật Văn, đi gọi Dật Võ cả nhà qua ăn chung đi. Bình thường có chia ra, nhưng ngày Tết vẫn nên ngồi một bàn.”

Mắt Mẹ Phan đỏ hoe.

Phan Dật Niên im lặng.

Dật Văn đáp: “Được.” rồi đứng dậy đi gõ cửa.

Dật Thanh khiêng thêm ba cái ghế qua.

Không lâu sau, Quyên Quyên chạy tới trước, ngồi phịch cạnh mẹ Phan.

Mẹ Phan nhắc: “Rửa tay chưa, phải chú ý vệ sinh.”

Quyên Quyên đáp: “Con rửa rồi ạ.”

Dật Võ và Dư Lâm bế Tráng Tráng theo sau Dật Văn bước vào, mọi người lặng thinh.

Dật Văn ngồi xuống trước, Dật Võ và Dư Lâm đứng chưa dám động.

Dật Võ lẩm bẩm: “Mẹ, anh cả…”

Mẹ Phan không nói gì.

Phan Dật Niên rót rượu vang, điềm đạm hỏi: “Phải mời thì mới được ngồi à?”Mọi người thầm thở phào.

Tinh Tinh ngồi trên đùi Mẹ Ngô.

Mẹ Ngô vội nhắc: “Đừng để Tráng Tráng ngồi cạnh tôi.”

Dật Võ hỏi: “Sao thế?”

Mẹ Ngô nói: “Không thấy mắt Tinh Tinh sáng rực lên sao, lát nữa Tráng Tráng khóc ré, đừng trách tôi không báo trước.”

Dư Lâm nghĩ lại, không dám cãi, bèn ôm Tráng Tráng sang ngồi bên Dật Thanh.

Dật Võ nói: “Trong phòng con còn mấy món nguội, con đi bưng qua.”

Mẹ Phan gạt đi: “Không cần, để đó mà ăn riêng.”

Mẹ Phan nâng chén rượu, khấn trời đất, khấn tổ tiên, khấn người đã khuất, rồi dằn giọng: “Năm nay qua chẳng dễ dàng, bao thăng trầm, mẹ không nói nữa. Mong năm tới, anh cả sự nghiệp, Đông Sơn tái khởi; Ngọc Bảo làm ăn, phát đạt rực rỡ. Dật Văn không thể kéo dài thêm, sớm dựng vợ. Dật Thanh chăm chỉ công việc, cũng có thể tìm bạn gái rồi. Quyên Quyên cố học hành, phấn đấu môn nào cũng đứng đầu. Dật Võ, Dư Lâm, tự biết mà lo liệu đi.”

Mẹ Phan cầm đũa lên trước: “Dật Thanh tối nay thi hát, ta ăn tất niên sớm một chút.”

Phan Dật Niên căn dặn: “Dật Thanh ăn thanh đạm thôi, giữ giọng.”

Anh gắp một miếng thịt kho bỏ vào bát Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo mỉm cười: “Đài truyền hình gửi hai vé khán giả, mẹ đi nhé.”

Mẹ Phan lắc đầu: “Mẹ thôi, mẹ với Mẹ Ngô ở nhà trông Nguyệt Lượng, Tinh Tinh Anh cả, Ngọc Bảo đi đi.”

Dư Lâm hỏi: “Dật Thanh hát bài gì vậy?”

Dật Thanh cười: “Bí mật.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 80


Chương 80: Rời sân khấu

*

Phan Dật Niên và Ngọc Bảo ra về sớm, đi xuống hành lang đợi thang máy. Đài Truyền hình Thượng Hải đặt trong tòa nhà Vĩnh An, mà Vĩnh An lại thuộc sản nghiệp của nhà họ Quách, dùng vẫn là thang máy kiểu cũ. Trong thang có người chuyên vận hành, chờ đầy người rồi, công nhân thang máy đưa tay kéo mạnh cánh cửa sắt lại, nắm lấy cần gạt điều khiển, đẩy một cái, thang kêu ầm ầm đi xuống. Người bên trong giống như bị nhốt trong lồng sắt, ánh đèn neon hắt vào, bóng sáng lung linh.

Ra khỏi thang máy, họ đứng chờ ở cửa. Luồng gió lạnh ập tới, đường Nam Kinh Tây náo nhiệt phi thường, dọc đường treo đầy lồng đèn đỏ, cắm cờ đỏ nhỏ, bay phần phật. Bên cạnh có một tiệm bán thuốc lá, trên quầy bày chiếc radio, đang phát chương trình Gala Tết Nguyên Đán, vang lên tiếng ca du dương: “Chúng ta đang hồi ức/Nói về mùa đông ấy/Giữa đỉnh núi mùa đông/Lộ ra hơi thở mùa xuân/Câu chuyện của chúng ta/Nói về mùa xuân ấy/Trong khoảng thời gian tươi đẹp mùa xuân/Lưu lại trong tim chúng ta/Chúng ta chậm rãi kể lại quá khứ/Gió nhẹ thổi qua cái lạnh mùa đông.”

Phan Dật Niên khẽ cất tiếng: “Lạnh phải không em.”

Ngọc Bảo đáp: “Cũng tạm.”

Phan Dật Niên nắm tay Ngọc Bảo, cùng cho vào túi áo khoác.

Ngọc Bảo hỏi: “Kết quả chung kết còn chưa biết, sao anh kéo em ra ngoài.”

Phan Dật Niên bảo: “Ở đây có một bà cụ bán trứng trà, hương vị tuyệt lắm, ăn không?”

Ngọc Bảo ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Phan Dật Niên cười: “Anh sợ Ngọc Bảo buồn.”

Ngọc Bảo khẽ hỏi: “Buồn cái gì?”
Phan Dật Niên giải thích: “Anh nghe rồi, những gia đình tham dự chung kết, cao thủ lại có cao thủ hơn, núi này còn cao hơn núi kia. Mẹ, Dật Thanh với Tiểu Đào, nhóm ấy, chỉ có thể coi trọng là tham gia thôi.”

Ngọc Bảo nói: “Đừng tự hạ mình, em thấy hát rất hay, nhất định sẽ đoạt giải.”

Phan Dật Niên cười: “Có muốn đánh cược không?”

Ngọc Bảo lắc đầu: “Không cược, em nhận thua.”

Phan Dật Niên làm bộ tiếc nuối: “Tinh thần hiếu thắng đâu mất rồi.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “So với mấy trò hành hạ người khác của Dật Niên, hiếu thắng chẳng thấm vào đâu.”

Phan Dật Niên bật cười lớn.

Xa xa vang lên tiếng pháo nổ lép bép, pháo hoa rực sáng trên nóc Đại Thế Giới. Ngọc Bảo cũng cười, ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay Phan Dật Niên.

Phan Dật Niên khẽ ghé tai: “Đang quyến rũ anh à?”

Ngọc Bảo trêu: “Tự mình đa tình.”

Phan Dật Niên nói nhỏ: “Đợi về nhà.”

Đúng lúc đó, nhiều người ríu rít cười nói đi ra từ tòa nhà, Phan Dật Niên ngậm miệng, chỉ cười.

Tiết Kim Hoa, Dật Thanh và Tiểu Đào cũng ở trong đó. Tiểu Đào mắt tinh, vội chạy lại: “Dượng, dì, con hát có hay không?”

Phan Dật Niên mỉm cười: “Hay lắm.”

Ngọc Bảo tiếp lời: “Tuyệt vời.”

Tiểu Đào buồn bã: “Vậy sao chúng con không được giải?”

Phan Dật Niên từ tốn: “Đã vào được chung kết, ai cũng có bản lĩnh. Không chỉ phải hát hay, còn cần đổi mới, có ý tưởng, hợp ý giám khảo, thêm chút may mắn nữa. Nhất là hai điều sau, chẳng ai kiểm soát được.”

Tiết Kim Hoa và Dật Thanh cũng đi đến.

Ngọc Bảo hỏi: “Ai đoạt quán quân?”

Dật Thanh đáp: “Nhà Vu Tuệ Mẫn.”

Ngọc Bảo nhớ ra: “À, cô bé hát bài Bán bánh trôi.”

Tiết Kim Hoa hừ khẽ: “Sớm biết chỉ cần lấy hai chiếc đũa gõ vào đĩa, gõ bát là được quán quân, thì mẹ đã bê cả mớ nồi niêu xoong chảo trong bếp lên, biểu diễn hẳn một bản giao hưởng gõ nồi rồi.”

Dật Thanh tự trách: “Thật ra là do con, đàn guitar bị lạc nhịp.”

Tiết Kim Hoa gạt đi: “Linh tinh, dì chẳng nghe ra. Chúng ta biểu diễn hay nhất, là tại giám khảo không có trình độ, không có mắt nhìn.”

Người đi ngang nghe thấy đều bật cười. Có người chỉ Tiểu Đào: “Cô bé hát bài Thiên nhai ca nữ kìa.”

Có người khen: “Giống hệt Châu Toàn, có giọng ca vàng.”

Tiểu Đào nghe xong đỏ mặt, trốn ra sau lưng Phan Dật Niên. Tiết Kim Hoa được thể hãnh diện, vỗ ngực: “Tôi là bà ngoại của Tiểu Đào đây.”

Có người gật đầu: “Phải bồi dưỡng tốt cô bé, sau này tiền đồ lớn lắm.”

Tiết Kim Hoa hào hứng: “Tôi hát cũng đâu tệ, ngày xưa tôi cũng…”

Ngọc Bảo bật cười: “Đi thôi.”

Mấy người thong thả đi về phía trạm xe buýt.

Dật Thanh quả quyết: “Năm sau chúng ta lại đến, con không tin là không đoạt giải.”

Tiểu Đào hớn hở: “Dạ, con cũng muốn đi nữa.”

Tiết Kim Hoa than: “Tha cho dì đi, cái thân già này chịu không nổi đâu.”

Tiểu Đào nói ngay: “Năm sau dì với dượng cùng đến nhé.”

Ngọc Bảo vui vẻ: “Dượng còn có bài sở trường nhất đấy.”

Tiểu Đào tò mò: “Là gì vậy?”

Phan Dật Niên ho khẽ hai tiếng.

Ngọc Bảo bật mí: “Vẫn cứ thích em.”

Tiểu Đào reo: “Con phải học!”

Phan Dật Niên cười: “Anh còn có bài tủ khác.”

Tiểu Đào hỏi gấp: “Bài gì nữa?”

Phan Dật Niên vòng tay ôm vai Ngọc Bảo, mỉm cười: “Một đời có cần gì.”

Tiểu Đào reo lên: “Con cũng phải học.”

Dật Thanh chen vào: “Ăn trứng trà đi thôi.”

Tiết Kim Hoa hăng hái: “Dì ăn hai cái.”



Ngày mồng ba Tết, Phan Dật Niên đưa Ngọc Bảo về ngõ Đồng Phúc, bế lấy Tinh Tinh và Nguyệt Lượng. Tiết Kim Hoa ngồi trên sofa, một tay ôm một đứa, Tiểu Đào và Phán Phán ghé lại trêu đùa. Phán Phán đưa tay sờ mặt Tinh Tinh, Tinh Tinh đá một cái hất ra. Tiết Kim Hoa kêu: “Ôi, cái thằng nhóc này, dữ ghê.”

Tiểu Đào chạy tới hôn Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng cười hí hửng, Tiết Kim Hoa vui vẻ: “Vẫn là em gái ngoan.”

Ngọc Phượng bưng nồi gang lên, Ngọc Khanh giúp một tay, múc rượu nếp thả trứng cho từng người.
Hoàng Thắng Lợi trầm trồ: “Vẫn là em rể có phúc, một lần sinh được hai đứa, không bị ràng buộc chính sách, con trai con gái đủ cả. Không như anh.”

Phan Dật Niên đáp: “Có Tiểu Đào, cũng đã là phúc lớn rồi.”

Hoàng Thắng Lợi cười: “Em rể là kẻ no bụng không hiểu người đói khổ.”

Ngọc Phượng chen vào: “Đổ thừa ai đây?”

Hoàng Thắng Lợi than: “Trách anh trước kia không có bản lĩnh.”

Phan Dật Niên im lặng.

Hoàng Thắng Lợi rút bao thuốc ra, chia cho mọi người, Phan Dật Niên khoát tay.

Hoàng Thắng Lợi ngạc nhiên: “Sao, không hút nữa à?”

Phan Dật Niên nhếch môi: “Có mấy đứa nhỏ ở đây.”

Hoàng Thắng Lợi cười gằn: “Em rể là người biết giữ kẽ. Còn anh mặc kệ, muốn hút thì cứ hút.”

Ngọc Bảo mỉm cười, gợi chuyện: “Năm nay anh rể phát tài ở đâu vậy?”

Hoàng Thắng Lợi chờ được hỏi, mặt mày rạng rỡ: “Anh cũng lăn lộn ở chợ Hoa Đình.”

Ngọc Bảo ngạc nhiên: “À, vậy là gian hàng nào?”

Hoàng Thắng Lợi thú thật: “Anh không có gian hàng. Anh mua một chiếc xe máy, ngày nào cũng chờ ở cổng chợ Hoa Đình, ai xách túi lớn túi nhỏ ra thì anh chở giúp, tiện thể bán thêm bao tải dệt, túi nilon, mấy thứ mà cả tiểu thương lẫn khách hàng đều cần.”

Ngọc Bảo khen: “Cũng biết tính toán đấy chứ, chắc lời lãi tốt lắm.”

Hoàng Thắng Lợi hớn hở: “Tốt đến bay lên trời.”

Ngọc Phượng nhíu mày: “Đừng có huênh hoang.”

Hoàng Thắng Lợi còn định kể tiếp, Ngọc Phượng lườm cho một cái.

Hoàng Thắng Lợi lập tức hiểu ý, cười xòa: “Thôi, cái nghề buôn bán nhỏ của anh, đủ lo chi tiêu trong nhà hằng ngày là mãn nguyện rồi.”

Phan Dật Niên chỉ khẽ cười, Ngọc Bảo không nói thêm gì.

Đúng lúc đó Triệu Hiểu Bình và Lục Kế Hải đến chúc Tết. Hoàng Thắng Lợi, Phan Dật Niên cùng Lục Kế Hải ra hành lang hút thuốc, trò chuyện vu vơ.

Triệu Hiểu Bình tươi cười: “Chị đến phát tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ.”

Tiểu Đào nhận lấy, lễ phép: “Cảm ơn dì.”

Phán Phán cũng nói: “Cảm ơn dì.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “Của Tinh Tinh thì đưa em giữ là được.”

Triệu Hiểu Bình không chịu, nhét thẳng vào tay Tinh Tinh và Nguyệt Lượng.

Ngọc Bảo thở dài: “Đã trao vào tay nó thì khó mà lấy lại.”

Triệu Hiểu Bình thử rút, nhưng Tinh Tinh nắm chặt, quả thật chẳng dễ gì.

Triệu Hiểu Bình bật cười: “Đúng là đồ mê tiền.”

Tiết Kim Hoa lên tiếng: “Hiểu Bình cũng phải nhanh chân đi, càng để lâu càng khó sinh nở.”

Triệu Hiểu Bình thản nhiên: “Giờ con buôn bán, kiếm tiền còn quan trọng hơn sinh con.”

Tiết Kim Hoa gắt: “Tiền kiếm mãi cũng không hết. Nhưng sinh con có thời hạn. Con không gấp, đàn ông phải gấp, bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là lớn nhất. Đến lúc cuống lên thì tìm bừa, coi chừng ra ngoài kiếm đàn bà khác sinh cho.”

Triệu Hiểu Bình nhếch môi cười lạnh: “Cứ đi đi, con ngược lại muốn xem anh ta có sinh được không.”

Tiết Kim Hoa khựng lại.

Ngọc Bảo đứng dậy: “Hiểu Bình, Ngọc Khanh, chúng ta lên gác, em có chuyện muốn nói.”

Ba người ngồi yên vị, Ngọc Khanh hỏi: “Chị có chuyện gì vậy?”

Ngọc Bảo chậm rãi: “Từ lúc chúng ta bắt đầu ở chợ Hoa Đình kinh doanh hộ cá thể, bán quần áo đến nay đã hai năm. Hai năm này có cay có ngọt, chúng ta đồng lòng phấn đấu, buôn bán cũng xem như khấm khá, tiền kiếm được cũng ổn. Ít ra Ngọc Khanh không phải sống nhìn sắc mặt người khác nữa, Hiểu Bình cũng tìm được phương hướng cuộc đời. Giờ hợp đồng hai năm đã hết, chúng ta cũng đến lúc phải tự lập mở cửa hàng riêng.”

Ngọc Khanh nhíu mày: “Ý chị là, muốn tách ra làm ăn?”

Ngọc Bảo gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 81


Chương 81: Bí mật

*

Triệu Hiểu Bình bảo: “Không cần tách ra, chỉ cần chia lại sổ sách, phân phối lại lợi nhuận.”

Ngọc Khanh gật đầu: “Ừ đúng vậy.”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Có từng nghe chuyện ba ông sư chưa?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Tất nhiên từng nghe, một ông sư thì tự gánh nước uống, hai ông sư thì khiêng nước uống, ba ông sư thì chẳng có nước mà uống.”

Ngọc Bảo nói: “Hai năm trước, ba chúng ta đường cùng lối tận, đành dấn thân làm cá thể, trước mắt mịt mù, tiền đồ mờ mịt, chỉ có ôm nhau sưởi ấm, đồng tâm hiệp lực, mới có thể sống tiếp. Đến nay, tình hình đã khác xưa rất nhiều. Chợ hàng hóa đường Hoa Đình, danh tiếng vang xa, khách hàng liên tiếp không dứt, nguồn hàng, xưởng gia công, khách quen của chúng ta cũng ổn định rồi. Theo kiểu hùn hạp kinh doanh ban đầu, chưa chắc lợi ích đạt được tối đa. Ngược lại, mỗi người đi một đường, phát huy trí tuệ và sở trường riêng, nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”

Ngọc Khanh bảo: “Chị cũng biết đó, em chỉ biết làm áo quần, miệng lưỡi thì không lanh lợi.”

Ngọc Bảo bật cười: “Người từng làm nhân viên bán vé, miệng lưỡi không lanh lợi à, gạt ai vậy.”

Ngọc Khanh cũng cười theo.

Triệu Hiểu Bình thở dài: “Trên đời tiệc nào mà chẳng tàn.”

Ngọc Bảo bảo: “Tuy rằng chúng ta tách ra buôn bán, nhưng không có nghĩa từ nay không qua lại. Ba sạp liền kề, vẫn có thể trông nom lẫn nhau.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Có lý, chị tôn trọng quyết định của Ngọc Bảo.”

Ngọc Khanh nói: “Về sau còn phải nhờ hai chị giúp đỡ nhiều.”

Ngọc Bảo cười khẽ.

Triệu Hiểu Bình bảo: “Chuyện nhỏ thôi mà.”

Đêm ấy, đôi vợ chồng thủ thỉ với nhau.

Ngọc Bảo bảo: “Em đã nói chuyện với Ngọc Khanh và Triệu Hiểu Bình rồi.”

Phan Dật Niên chau mày: “Gì cơ?”

Ngọc Bảo nói: “Ba sạp hàng đã được duyệt xuống rồi. Em đề nghị giải tán, mỗi người làm riêng.”

Phan Dật Niên hỏi: “Ngọc Khanh với Triệu Hiểu Bình, họ nói thế nào?”

Ngọc Bảo đáp: “Chẳng nói gì nhiều, chưa tới mấy câu đã đồng ý rồi.”

Phan Dật Niên khẽ cười.

Ngọc Bảo liếc anh: “Cười gì vậy?”

Phan Dật Niên khẽ đáp: “Nghe giọng Ngọc Bảo, hình như hơi thất vọng đó.”

Ngọc Bảo buồn bã nói: “Hai năm nay, ba người cùng làm ăn, từ chỗ chẳng biết gì đến khi quen được đường đi nước bước, từ lần đầu vào Quảng Châu lấy hàng đến hợp tác với xưởng, từ xa lạ đến thân quen, từ không đến có, cũng từng bị lừa, bị gạt, đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu. Em tưởng tách ra, sẽ là quyết định vô cùng khó khăn. Không ngờ, lại nhẹ nhàng chia tay như thế.”

Phan Dật Niên khẽ đáp: “Ngọc Bảo coi trọng tình nghĩa quá.”

Ngọc Bảo lặng im.

Phan Dật Niên bảo: “Làm ăn coi trọng nhất là được mất lợi ích, chứ chẳng phải nói tình cảm.”

Ngọc Bảo nói: “Em hiểu, chỉ là lòng thấy khó chịu.”

Phan Dật Niên bảo: “Nhìn cũng biết, hai người kia sớm đã có ý nghĩ, chỉ là ngại thể diện, không tiện nói ra. Giờ Ngọc Bảo nói ra, là quyết định sáng suốt. Trễ thêm chút nữa, e là khó coi rồi.”

Ngọc Bảo đáp: “Vậy sao.”

Phan Dật Niên nói: “Hùn hạp khó mà lâu dài, giờ tách ra trong êm thấm, coi như kết quả tốt. Anh từng thấy quá nhiều trường hợp trở mặt thành thù rồi.”

Ngọc Bảo ôm ngang eo Phan Dật Niên, tựa vào ngực anh: “Nhưng Dật Niên với Trương Duy Dân vẫn hợp tác chưa từng chia ra.”

Phan Dật Niên mỉm cười: “Anh với anh ta không giống vậy. Bọn anh phân công rõ ràng, mỗi người quản một mảng. Anh phụ trách nhận dự án, bàn hợp tác, điều hoà quan hệ thương mại. Trương Duy Dân phụ trách thi công xây dựng. Hai bọn anh là ăn khớp, chứ không phải chồng chéo. Chỉ cần sổ sách phân minh, đôi bên không dị nghị, thì rất khó mà chia tách.”

Ngọc Bảo bảo: “Thì ra vậy.”

Phan Dật Niên nói: “Gần đây lại có thêm một người, từ Viện thiết kế ra, chuyên lo thiết kế dự án, xử lý vấn đề kỹ thuật.”

Ngọc Bảo cất lời: “Gan thật, lúc anh đang lâm cảnh khó, còn dám đến nương nhờ.”

Phan Dật Niên bảo: “Đó gọi là có mắt nhìn anh hùng. Ngọc Bảo lấy được chồng, không tệ đâu.”

Ngọc Bảo bật cười khúc khích.

Phan Dật Niên hỏi: “Anh nói sai sao?”

Ngọc Bảo liền hỏi: “Người có mắt nhìn anh hùng ấy, là đàn ông hay phụ nữ?”

Phan Dật Niên đáp: “Phụ nữ.”

Ngọc Bảo sững ra: “Bao nhiêu tuổi, cưới chưa?”

Phan Dật Niên đáp: “Hơn ba mươi, chủ nghĩa độc thân.”

Ngọc Bảo bảo: “Có đẹp không?”

Phan Dật Niên đáp: “Không đẹp bằng Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo nói: “Anh nói thật đi, em không ghen đâu.”

Phan Dật Niên khẽ cười: “Ừ.”

Ngọc Bảo đỏ mặt trách: “Ừ gì mà ừ.”

Phan Dật Niên bảo: “Yên tâm đi, anh không phải hạng người đó.”

Ngọc Bảo không đáp.

Phan Dật Niên đưa tay cởi khuy áo.

Ngọc Bảo vội lên tiếng: “Vợ Trương Duy Dân mang thai rồi.”

Phan Dật Niên đáp: “Chuyện bình thường.”

Ngọc Bảo bảo: “Nhưng Hiểu Bình thì vẫn chưa.”

Phan Dật Niên hờ hững: “Rồi cũng sẽ có thôi.”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Lục Kế Hải bên ấy, có chút vấn đề.”

Tay Phan Dật Niên khựng lại: “Ý gì?”

Ngọc Bảo nói ra, lại dặn thêm: “Đừng truyền ra ngoài, nhất là với Trương Duy Dân.”

Phan Dật Niên khẽ bảo: “Anh không phải hạng nhiều lời.”

Tay anh men theo vạt áo trượt vào.

Ngọc Bảo khẽ kêu: “Ai da, tay lạnh quá.”

Phan Dật Niên lật người đè lên, hôn lên môi cô: “Lập tức sẽ nóng thôi.”

Chăn đệm sột soạt vang, gối rớt xuống đất. Ngọc Bảo khom người với lấy, dáng người uyển chuyển mềm mại. Phan Dật Niên nhìn mà nóng mắt, kéo cô trở lại.

Ngọc Bảo thở gấp: “Đừng thô bạo, có thể kiềm chế chút không?”

Phan Dật Niên hạ thấp eo bụng, khàn giọng bảo: “Giống như Lục Kế Hải ấy.”

Ngọc Bảo vươn cánh tay ngọc, vòng lấy cổ anh: “Thôi bỏ đi.”

Phan Dật Niên cử động mạnh, thấp giọng bảo: “Em thích anh như thế này nhất mà.”

Ngọc Bảo khe khẽ: “Ừm.”

Ngoài cửa sổ, ngày đêm xoay vần. Miếu Thành Hoàng vừa xem đèn hoa đăng, vừa ăn ngon bánh đoàn viên mỡ heo mè, tết coi như kết thúc hẳn. Người đi làm trở lại đi làm, kẻ buôn bán tiếp tục buôn bán.



Một ngày nọ, lúc ăn sáng, mẹ Ngô nói: “Tết vừa rồi, dì Trang có bảo sẽ giúp Tiểu Khiết tìm đối tượng, quả thật đã tìm được một người.”

Mẹ Phan ngạc nhiên: “Thật hay giả vậy?”

Mẹ Ngô đáp: “Thật đó.”

Mẹ Phan hỏi: “Điều kiện thế nào?”

Mẹ Ngô nói: “Là một người đàn ông goá vợ, công nhân sửa máy của Nhà máy Dệt Bông số Một, có nhà cửa, nhưng phải nuôi ba đứa con. Thật sự là có lòng mà không có sức, nên muốn tìm một người đàn bà cùng gánh vác.”

Mẹ Phan nói: “Ông ta không chê Tiểu Khiết bị tàn tật à?”

Mẹ Ngô đáp: “Không chê, chỉ cần người hiền lành thật thà, đối xử tốt với con cái là được.”

Mẹ Phan thở dài: “Ai da, nói cho cùng thì Tiểu Khiết vẫn là một cô gái, gả cho loại đàn ông này, gả về làm vợ lại thành mẹ, đúng là thiệt thòi.”

Mẹ Ngô nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo nó thiếu một cánh tay chứ.”

Ngọc Bảo nói: “Nhà họ Lưu cũng đã đồng ý rồi.”

Mẹ Ngô tiếp lời: “Cha mẹ và anh chị dâu nhà họ Lưu, nghe người đàn ông kia nói vậy, hận không thể ngay ngày hôm đó đã lo liệu xong chuyện hôn sự, sợ để lâu sinh biến.”

Mẹ Phan thở dài: “Tội nghiệp.”

Ăn sáng xong, Ngọc Bảo chuẩn bị đi đường Hoa Đình, ở hành lang vừa hay gặp Lưu Khiết. Cô rút từ ví ra năm đồng, đưa qua. Lưu Khiết nói: “Em không có tiền lẻ để trả lại.”

Ngọc Bảo cười: “Không cần trả lại.”

Lưu Khiết bỗng ngập ngừng: “Em có chuyện muốn nói, không biết chị có rảnh không?”

Ngọc Bảo đáp: “Có chứ.”

Ngọc Bảo dẫn Lưu Khiết vào phòng, mời ngồi xuống ghế sô pha, lại đi pha trà.

Lưu Khiết nói: “Chị đừng bận, em nói vài câu rồi đi ngay.”

Ngọc Bảo cười: “Khách đến thì vẫn phải có trà.”

Trà pha xong, Ngọc Bảo ngồi xuống, Lưu Khiết nói: “Tháng sau, em không đi chà bồn cầu nữa đâu.”

Ngọc Bảo hỏi: “Sao thế, chẳng phải được phân công công việc à?”

Lưu Khiết lắc đầu: “Em sắp lấy chồng rồi.”

Ngọc Bảo nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Mặt Lưu Khiết không chút biểu cảm: “Có gì đáng mừng đâu, chẳng qua là từ một cái hố lửa nhảy sang một cái hố lửa khác thôi.”

Ngọc Bảo khuyên: “Thực sự không muốn gả thì đừng gả, đừng miễn cưỡng chính mình.”

Lưu Khiết nói: “Em đâu còn quyền tuỳ ý nữa.”

Ngọc Bảo im lặng, Lưu Khiết lại nói: “Có vài lời em chẳng biết nói với ai, giấu trong lòng, đè nén đến mức em thở không nổi.”

Ngọc Bảo dịu dàng: “Tin chị thì có thể kể cho chị nghe.”

Lưu Khiết nói: “Em biết chị là người tốt. Em thích anh Dật Văn, thích đã nhiều năm rồi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Dật Văn có biết không?”

Lưu Khiết lắc đầu: “Không biết.”

Ngọc Bảo nói: “Để chị nói cho Dật Văn nhé?”

Lưu Khiết hoảng hốt: “Không, xin đừng ạ!”

Ngọc Bảo vội nói: “Được rồi, chị sẽ không nói. Uống ngụm trà đi.”

Lưu Khiết uống nửa chén trà, tâm tình mới dần lắng lại, nói: “Từ lâu em đã không xứng với anh Dật Văn, bây giờ lại mất đi một cánh tay, càng thấy không còn mặt mũi nào.”

Ngọc Bảo nói: “Đừng tự ti, đó không phải lỗi của em. Khi còn làm ở nhà máy dệt len Tân Cương, chị từng thấy có công nhân nữ bị tóc tết, cánh tay cuốn vào máy, tai nạn ấy không ai lường trước được, chẳng ai mong muốn.”

Lưu Khiết nói: “Đối với người khác, đó là tai nạn bất ngờ. Nhưng với em thì không.”

Ngọc Bảo sững sờ: “Ý gì vậy?”

Lưu Khiết nói: “Năm 74, những người có cách đã lần lượt được về thành phố. Em ba ngày hai bận viết thư, lời hay lẽ xấu đều nói hết, van nài mẹ và anh trai cho em trở về, nhưng sống chết họ cũng không đồng ý. Đến năm 78, khi người ta được phép hồi hương hàng loạt, ở nhà máy em, ai có thể đi đều đi hết, chỉ còn lại những người sớm kết hôn lập gia đình, và em – kẻ không được gia đình đón nhận. Mỗi ngày đều có buổi tiễn đưa, nhìn người khác vui vẻ rời đi, em sống chẳng bằng chết, ngày qua ngày nước mắt ướt đẫm gối.”

Ngọc Bảo nói: “Chị cũng cảm nhận được, vì chị cũng về muộn, tận năm 82 mới làm xong thủ tục.”

Lưu Khiết thở dài: “Ít nhất chị còn trở về được. Em nhớ mãi lời anh trai nói với em: bảo em ở lại Tân Cương, tìm một người mà gả đi, đừng nghĩ đến chuyện về Thượng Hải nữa. Ở đâu mà chẳng sống, hà tất phải quay về Thượng Hải. Nói vậy mà nghe lọt tai sao? Em thật sự không còn cách nào, không còn đường nào cả.”

Một dự cảm chẳng lành dấy lên, Ngọc Bảo thất sắc: “Chẳng lẽ… Tiểu Khiết…”

Lưu Khiết cay đắng: “Chị đoán đúng rồi. Cánh tay này… là em cố tình đưa vào máy. Khi đó, nhìn chiếc máy cứ như một con hổ dữ, há cái miệng máu, nuốt chửng cánh tay em, máu thịt nát bấy, đau thấu tim gan. Trong đầu em còn nghĩ, cũng tốt, cuối cùng em có thể trở về Thượng Hải rồi.”

Ngọc Bảo đau xót: “Sao lại làm vậy, nhất định vẫn còn cách mà.”

Nước mắt Lưu Khiết tuôn rơi: “Về rồi, em không ngờ còn có thể gặp lại anh Dật Văn. Em hạnh phúc biết bao, anh ấy còn đẹp trai hơn trong ký ức, chưa lập gia đình, đối xử với em vẫn nhiệt tình như xưa. Nhưng em đã là kẻ tàn phế, em không còn xứng đáng nữa. Tàn phế là do em tự chuốc lấy, tàn phế giúp em, cũng hủy hoại em. Em nói những điều này, không phải để cầu chị thương hại, em chỉ muốn thổ lộ, nói cho một người nghe thôi. Em kìm nén lâu quá, thật sự quá khổ sở.”

Ngọc Bảo bất giác rơi lệ.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 82


Chương 82: Tiến lên

*

Đêm hôm đó, Ngọc Bảo đem lời của Lưu Khiết thuật lại cho Phan Dật Niên nghe. Ngọc Bảo nói: “Có cần cho Dật Văn biết không?”

Phan Dật Niên đáp: “Không cần.”

Ngọc Bảo hỏi: “Vì sao vậy?”

Phan Dật Niên bảo: “Lưu Khiết chẳng phải đã dặn đừng cho Dật Văn biết rồi sao.”

Ngọc Bảo khẽ cất tiếng: “Nhưng em cho rằng, Dật Văn nên biết rõ sự thật.”

Phan Dật Niên nhíu mày: “Biết thì có ích gì, để Dật Văn cưới Lưu Khiết sao, chuyện đó không thể.”

Ngọc Bảo sững lại.

Phan Dật Niên tiếp lời: “Tính khí của Dật Văn, anh còn không rõ hay sao, nó sẽ không bao giờ ép buộc bản thân. Lùi một vạn bước, cho dù Dật Văn bằng lòng đi nữa, ải của mẹ cũng không vượt qua nổi.”

Ngọc Bảo im lặng.

Phan Dật Niên chậm rãi nói: “Hơn nữa, Dật Văn nhìn thấu lòng người nhất, tình ý của Lưu Khiết, chưa chắc nó không hay. Vẫn luôn không tỏ thái độ, nghĩa là trong lòng không nghĩ đến. Đã làm bộ hồ đồ thì cần chi phải vạch trần. Đều là người chẳng còn nhỏ nữa, chúng ta không nên xen vào.”

Ngọc Bảo khẽ thở dài.

Nguyệt Lượng giành chiếc xe hơi nhỏ của Tinh Tinh, Tinh Tinh giữ chặt không buông, Nguyệt Lượng liền đưa tay cào một phát lên mặt. Tinh Tinh òa khóc, bò vào lòng Phan Dật Niên, gọi: “Ba.”

Phan Dật Niên mỉm cười: “Ba vừa nghe thấy gì đó, kêu lại một lần nữa nào.”

Tinh Tinh chỉ Nguyệt Lượng mà mách: “Ba.”

Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo, em nghe rồi chứ.”

Ngọc Bảo lắc đầu: “Không nghe, không nghe.”

Phan Dật Niên ôm Tinh Tinh lên, khích lệ: “Kêu to lần nữa.”

Tinh Tinh vừa khóc vừa kêu: “Ba.”

Phan Dật Niên đắc ý: “Ngọc Bảo, nghe thấy chưa, kêu to rõ ràng lắm.”

Ngọc Bảo chua xót: “Thằng nhỏ vô ơn.”

Phan Dật Niên nâng mặt Tinh Tinh xem xét: “Bị cào trầy rồi.”

Tinh Tinh thút thít tủi thân.

Ngọc Bảo vỗ mông Nguyệt Lượng hai cái, nghiêm khắc dạy: “Không được cào anh.”

Nguyệt Lượng cúi đầu, chăm chú nghịch chiếc xe.

Phan Dật Niên mỉa mai: “Đúng là mẹ nào con nấy.”

Ngọc Bảo lập tức xông tới đánh, Phan Dật Niên cười lớn, nắm gọn cổ tay cô, ghì sát khuôn mặt thơm tho. Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn, vỗ tay nhỏ xíu cười khanh khách.



Một tháng sau, Lưu Khiết đi lấy chồng, Ngọc Bảo bế Nguyệt Lượng, đứng trong đám đông xem náo nhiệt. Mẹ Lưu cùng anh chị em hớn hở tươi cười, phát kẹo phát thuốc lá.

Ngọc Bảo nhìn chú rể, mặc một bộ tây trang, không cao không thấp, tướng mạo bình thường, hơi già dặn, lông mày ánh mắt đầy phong sương. Ba đứa con cũng theo ra đón dâu, mặc quần áo mới tinh.

Lưu Khiết từ trong lầu bước ra ngoài, một thân váy cưới trắng tinh. Chị Diêu lẩm bẩm: “Người đàn ông này coi bộ được, thường thì tái hôn, cô dâu nào lại mặc áo cưới.”

Mẹ Ngô than: “Ôi chao, dắt theo ba đứa nhỏ, nghĩ mà thấy khó nhọc.”

Trong tay Lưu Khiết ôm hoa, mắt không ngẩng, chẳng thấy rõ vẻ mặt. Có lẽ tay không tiện, cũng không khoác tay chú rể, cứ thế đi thẳng ra, ngang qua mọi người.

Mẹ Lưu bỗng òa khóc, gọi với theo sau lưng: “Khiết Khiết à, con gái khổ mệnh của mẹ ơi!”

Lưu Khiết vẫn chẳng hề quay đầu lại.



Phan Dật Niên bước vào Cẩm Giang Bích Lệ Cung, nhân viên phục vụ ra đón, ghi tên rồi dẫn đến ghế sofa cạnh sân khấu. Tô Diệp, Tổng giám đốc Chu, ông Nghiêm, Trương Duy Dân, ông Lý đều đã đến đông đủ.

Phan Dật Niên ngồi xuống, Tổng giám đốc Chu cười bảo: “Cái Bích Lệ Cung này, là sàn nhảy disco đầu tiên ở Thượng Hải, tôi xây đó, có phải không tệ không?”

Phan Dật Niên đảo mắt nhìn quanh, lộng lẫy nguy nga, hẳn tốn không ít tiền, mỉm cười khen: “Quả thật đẳng cấp, từ cách bố trí không gian, cho đến việc chọn mua và lắp đặt thiết bị âm thanh, ánh sáng, điện, hiệu ứng trình bày trên sân khấu, đều rất thành công.”

Tổng giám đốc Chu cười ha hả: “Được Tổng giám đốc Phan khen, mọi khổ cực đều xứng đáng. Nhìn quả cầu ánh sáng trên trần sàn nhảy kia, tôi đặt riêng từ nước ngoài về đó. Đợi chút nữa nhạc nổi lên, quả cầu xoay, hiệu quả sẽ cực kỳ kinh người.”

Tô Diệp buông một câu: “Ông vua bán dưa tự khen ngọt.”

Phục vụ bưng rượu, nước trái cây và đĩa hoa quả tới.

Phan Dật Niên hỏi: “Ông Lý, khi nào về vậy?”

Ông Lý đáp: “Vừa mới xuống máy bay, làm thủ tục khách sạn xong là tới ngay.”

Phan Dật Niên nói: “Chuyến này là để bàn việc làm ăn?”

Ông Lý hạ giọng: “Giờ chưa tiện nói nhiều, mai hãy bàn kỹ.”

Phan Dật Niên hỏi: “Triệu Lam Tình thế nào rồi?”

Ông Lý đáp: “Không có gì đâu.”

Phan Dật Niên nheo mắt: “Không có gì mà dám xông vào bàn tiệc, khóc la om sòm.”

Ông Lý bật cười: “Tôi sẽ dỗ dành ổn thỏa.”

Phan Dật Niên nghiêm nghị: “Muốn phát triển lớn mạnh ở khu đất này, thanh danh rất quan trọng.”

Ông Lý liên tục gật: “Đúng, đúng.”

Lúc này có một nam một nữ bước đến.

Tổng giám đốc Chu giới thiệu: “Để tôi giới thiệu, đây là ông Lưu, chủ Bích Lệ Cung.”

Ông Lưu hồ hởi bắt tay, cùng ngồi với ông Nghiêm.

Tổng giám đốc Chu lại giới thiệu: “Còn vị tiểu thư xinh đẹp này, là PR ở đây, tên gọi Miêu Miêu.”

Miêu Miêu cười: “Sau này mong các vị ông chủ chiếu cố nhiều.”

Tô Diệp cười cợt: “Giọng điệu ngọt xớt, hợp khẩu vị tôi.”

Miêu Miêu dáng người uyển chuyển, gương mặt kiều diễm, quả thật khiến người ta ưa nhìn. Cô toan ngồi cạnh Phan Dật Niên, Tô Diệp đã chen ngang: “Đám đàn bà này, cứ chui rúc bên cạnh đàn ông có vợ.”

Miêu Miêu lanh lợi, lập tức ngồi sát cạnh Tô Diệp, thành thạo mở chai rót rượu, cười nói: “Tổng giám đốc Phan trông không giống người đã có vợ.”

Tô Diệp cười nhạo: “Vợ của anh ta còn đẹp hơn cô nhiều.”

Miêu Miêu thản nhiên: “Tất nhiên rồi, Tổng giám đốc Phan tuấn tú thế này, mắt nhìn càng cao.”

Phan Dật Niên chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Sàn nhảy tối lại, quả cầu đèn xoay tròn, âm nhạc vang lên, tiết tấu sôi động: “Young man, there’s no need to feel down, I said, young man, pick yourself off the ground, I said, young man, ’cause you’re in a new town, there’s no need to be unhappy.”

(Chàng trai trẻ, không cần phải buồn bã. Tôi nói, chàng trai trẻ, hãy đứng dậy từ mặt đất. Tôi nói, chàng trai trẻ, vì cậu đang ở một thành phố mới.Không có lý do gì để không vui cả.)

Tổng giám đốc Chu bất giác lắc lư: “Hay quá, gọi là gì vậy?”

Phan Dật Niên đáp: “YMCA.”

Miêu Miêu liếc nhìn Phan Dật Niên.

Ông Lý cười: “Đi, ra nhảy thôi, tôi thích nhất là disco.”

Miêu Miêu kéo Tô Diệp, ông Lý kéo Phan Dật Niên, Phan Dật Niên khoát tay không đi, ông Lý liền kéo Trương Duy Dân, Tổng giám đốc Chu cũng theo ra.

Phan Dật Niên ngồi gần ông Nghiêm, rót rượu: “Chuyện vay không lãi, có manh mối gì chưa?”

Ông Nghiêm bảo: “Tám, chín phần rồi, chỉ cần kiên nhẫn thêm.”

Phan Dật Niên hỏi: “Đại khái bao lâu?”

Ông Nghiêm đáp: “Nhiều nhất nửa năm.”

Phan Dật Niên cau mày, biết hỏi thêm cũng vô ích, nên không truy tiếp. Phóng mắt ra sàn nhảy, nam nữ lắc lư chân tay, đầu người chen chúc. Ông Nghiêm thở than: “Hồi trước phòng trà ca nhạc không phải cũng hay sao, nghe nghe ca khúc thịnh hành, uống chút trà, trò chuyện đôi câu. Hoặc đến sân vận động hay cung văn hóa, nhảy chút rumba, slow three, slow four, cũng đầy tình điệu. Đây thì là cái gì, từng người từng người đều phát điên cả.”

Phan Dật Niên mỉm cười: “Tôi đánh cược với ông Nghiêm một ván.”

Ông Nghiêm hỏi: “Cược cái gì?”

Phan Dật Niên nói: “Cược mười năm tới, vũ trường disco sẽ càn quét bãi biển Thượng Hải.”

Ông Nghiêm đáp: “Thật sao.”

Phan Dật Niên bảo: “Phía Nam sớm đã thịnh hành, Thượng Hải chỉ là bắt đầu muộn thôi.”

Âm nhạc dứt, ông Lý cùng mấy người cười vang trở lại, mồ hôi nhễ nhại. Miêu Miêu cởi áo khoác, bên trong là áo hở lưng, buộc dây sau cổ, nhung đen, đính đầy pha lê, lấp lánh rực rỡ. Cô mở mấy chai nước trái cây, lần lượt chia cho từng người.

Tô Diệp ngửa cổ uống nửa chai, cười: “Áo đẹp quá.”

Miêu Miêu bảo: “Phải, mua ở đường Hoa Đình, vừa rẻ vừa hợp mốt.”

Tô Diệp nói: “Vợ của Tổng giám đốc Phan, chẳng phải đang bán quần áo ở đường Hoa Đình sao.”

Miêu Miêu cười: “Vậy à, số sạp bao nhiêu, tôi phải đến ủng hộ.”

Tô Diệp hỏi: “Tổng giám đốc Phan, số sạp ở đường Hoa Đình là bao nhiêu?”

Phan Dật Niên không để ý, mải trò chuyện với ông Nghiêm.

Tô Diệp đáp: “Số sạp thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết gọi là Ba chị em, hay là Ba tỷ muội gì đó.”

Miêu Miêu nói: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

Phan Dật Niên chờ khoản vay không lãi, mãi đến năm sau mới được phê chuẩn. Lúc tiền về tài khoản, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, anh thở phào nhẹ nhõm.



Một ngày tháng Tám, Ngọc Bảo đến ngõ Đồng Phúc, đi vào phòng, Tiết Kim Hoa đang ngồi trước bàn, mang kính, lật giở một cuốn album dày. Ngọc Bảo rót một ly trà mát, uống cạn, rồi hỏi: “Kêu con đến làm gì vậy.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chị cả hồi trẻ cũng là một người đẹp.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ba lại về báo mộng cho mẹ nữa à?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Báo mộng thì chưa, nhưng anh trai Chí Cường có gọi điện, đang ở khách sạn Hành Sơn với bà lớn, bảo chúng ta qua đó gặp một lần.”

Chí Cường là con trai cả của bà lớn.

Ngọc Bảo khó hiểu: “Bao nhiêu năm không liên lạc, sao đột nhiên đến Thượng Hải, còn muốn gặp mặt.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Còn nhớ bác hai không?”

Mặt Ngọc Bảo lập tức tái trắng.

Tiết Kim Hoa chậm rãi nói: “Bác hai từ Đài Loan trở về thăm nhà rồi.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 83


Chương 83: Người thân

*

Ngọc Bảo đi cùng Tiết Kim Hoa đến khách sạn Hành Sơn, mang theo hai hộp nhân sâm linh chi, một túi táo, lại mua thêm bánh hạt dẻ, xách lên phòng khách, theo số phòng tìm đến nơi. Ngọc Bảo gõ cửa, một người đàn ông nhanh chóng ra mở, ánh mắt xa lạ, nhưng lại cố tìm chút quen thuộc.

Tiết Kim Hoa thốt lên: “Ôi chao, là Chí Cường à, thay đổi nhiều quá rồi, thành một người đàn ông thật sự rồi.”

Lâm Chí Cường đáp bằng tiếng Thượng Hải: “Cô nhỏ thì chẳng khác gì cả.”

Tiết Kim Hoa vén tóc: “Phải không?”

Chí Cường nói: “Đây là… Ngọc Phượng?”

Tiết Kim Hoa chỉnh lại: “Không phải, là em hai Ngọc Bảo.”

Sắc mặt Chí Cường thoáng lạnh.

Tiết Kim Hoa nhắc: “Ngọc Bảo, chào anh đi.”

Ngọc Bảo khẽ cất lời: “Anh, lâu lắm rồi không gặp.”

Chí Cường không đáp, nghiêng người: “Vào rồi hẵng nói.” Anh ta lại gọi với vào trong: “Mẹ, là cô nhỏ.”

Mẹ Chí Cường vừa chợp mắt, ngồi dậy: “Kim Hoa đến rồi à.”

Tiết Kim Hoa nhanh chân bước đến bên giường, nắm tay bà: “Chị ơi, không ngờ cả đời này, em còn có ngày gặp lại chị, em thật sự xúc động quá.”

Chí Cường bảo: “Mẹ tai nghe không rõ lắm, cô nhỏ nói gần chút.”

Mẹ Chí Cường nhìn ngắm: “Vẫn y như xưa, chẳng thay đổi gì.”

Tiết Kim Hoa cười lớn: “Mấy lời này chỉ gạt được bọn trẻ, sao có thể không thay đổi chứ.” Rồi bà hỏi tiếp: “Sức khỏe còn ổn chứ?”

Mẹ Chí Cường đáp: “Cả người toàn bệnh.”

Tiết Kim Hoa liền nói: “Em mang đến nhân sâm với linh chi đây, linh chi thì hãm trà uống, còn nhân sâm mỗi ngày thái lát ngậm trong miệng, trăm bệnh đều tiêu.”

Mẹ Chí Cường thở dài: “Đã đến thì đến, còn mua chi cho tốn kém.”

Tiết Kim Hoa xua tay: “Chẳng đáng gì đâu.”

Ánh mắt bà cụ rơi lên Ngọc Bảo: “Ngọc Phượng cũng đến à.”

Tiết Kim Hoa lại sửa: “Không phải, là Ngọc Bảo, em hai.”

Ngọc Bảo lễ phép: “Con chào bác gái.”

Mẹ Chí Cường khẽ gật: “Ừ, ngồi đi, Chí Cường rót trà.”

Chí Cường rót hai tách trà đưa ra.

Mẹ Chí Cường chau mày: “Tắt điều hòa đi, lạnh quá, mẹ chịu không nổi.”

Chí Cường vội đứng lên tắt điều hòa.

Tiết Kim Hoa hỏi: “Chị ơi, mấy năm qua sống có ổn không?”

Mẹ Chí Cường thở dài: “Ổn hay không ổn thì cũng phải nhắm mắt mà sống tiếp thôi.”

Tiết Kim Hoa gợi chuyện: “Ở Bắc Kinh, chị ở đâu?”

Chí Cường chen vào: “Gần Thập Sát Hải.”

Tiết Kim Hoa lại hỏi: “Tiểu Sương sao không đi cùng?”

Chí Cường đáp: “Em ấy đi làm, không rời được.”

Tiết Kim Hoa dò hỏi: “Tiểu Sương làm gì, lấy chồng chưa?”

Chí Cường: “Em ấy làm phục vụ trong khách sạn, lấy chồng từ lâu rồi, con cũng đã học cấp hai.”

Tiết Kim Hoa cười: “Còn Chí Cường thì sao?”

Chí Cường mỉm cười: “Con lấy vợ muộn, con mới học mẫu giáo thôi.”

Tiết Kim Hoa ngạc nhiên: “Chí Cường cũng sắp bốn mươi rồi nhỉ.”

Chí Cường: “Đúng, đến tháng mười này vừa tròn bốn mươi.”

Tiết Kim Hoa lắc đầu: “Kết hôn thật muộn.”

Mẹ Chí Cường xen vào: “Ngày xưa đi Hắc Long Giang cắm rễ, về lại muộn, lỡ dở cả.”

Tiết Kim Hoa thở dài: “Khổ thật, Ngọc Bảo cũng đi Tân Cương, ở suốt mười năm.”

Chí Cường quay sang nhìn Ngọc Bảo, ánh mắt đầy kinh ngạc. Ngọc Bảo chỉ cười gượng.

Mẹ Chí Cường hỏi: “Còn Ngọc Phượng, sao không đến?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Đi làm, không xin nghỉ được.”

Mẹ Chí Cường đoán: “Chắc cũng lấy chồng rồi.”

Tiết Kim Hoa: “Lấy rồi, nhưng con rể chẳng ra gì, suốt ngày buôn đi bán lại, con gái thì đang học cấp hai.”

Mẹ Chí Cường lại hỏi: “Thế còn thằng tư?”

Tiết Kim Hoa khựng lại.

Chí Cường vội đỡ lời: “Mẹ, trí nhớ mẹ có chút lẫn lộn rồi.”

Tiết Kim Hoa rơm rớm nước mắt: “Chị ơi, thằng tư mười bốn tuổi đã bị ung thư, sớm đã rời khỏi thế gian, em khổ lắm, có mỗi một đứa con trai mà cũng chẳng giữ được.”

Mẹ Chí Cường cũng lau nước mắt: “Ai cũng là số khổ.”

Ngọc Bảo lặng im. Chí Cường xem đồng hồ: “Bác hai đang đãi tiệc ở nhà hàng, ta xuống dưới đi.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Còn ai nữa?”

Chí Cường đáp: “Cả nhà bác cả cũng đến.”

Tiết Kim Hoa cười lạnh: “Hôm nay đông vui ghê.”

Mấy người bước ra khỏi phòng, đến nhà hàng. Trong nhà hàng khách thưa thớt, Ngọc Bảo nhìn thấy bác hai, vóc dáng thấp, da ngăm, sống mũi cao, tinh thần phấn chấn. Ngồi cạnh là bác cả nói cười không ngớt, giọng điệu hùng hồn, bên cạnh còn có bác dâu cả cùng bốn anh chị em họ đều có mặt.

Chí Cường giới thiệu: “Đây là cô nhỏ, em hai.”

Bác hai gật đầu, mỉm cười: “Ngồi đi.”

Mọi người ngồi xuống, ông liền gọi phục vụ mang món.

Tiết Kim Hoa bắt chuyện: “Bác hai sống ở Đài Loan chỗ nào?”

Bác hai đáp: “Cao Hùng.”

Ngọc Bảo rót hai cốc nước trái cây.

Tiết Kim Hoa lại hỏi: “Chị hai quê ở đâu, lần này không đi cùng à?”

Bác hai đáp: “Bà ấy là người bản xứ Đài Loan, tôi ngại để bà ấy theo, suốt ngày quản đầu quản đuôi, mất tự do.”

Mọi người cùng bật cười.

Bác cả cười ha hả: “Đó là chuyện tốt, chứng tỏ tình cảm sâu nặng.”

Bác hai nói: “Tôi thích sống một mình, tự do tự tại.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Bác hai có mấy người con?”

Bác hai đáp: “Hai đứa con trai, con cả sống ở Mỹ, con út đang học tiến sĩ.”

Bác cả gạt đi: “Hỏi chi kỹ thế, tra hộ khẩu à?”

Tiết Kim Hoa chậm rãi: “Là vì tôi quan tâm bác hai, càng quan tâm thì càng hỏi nhiều. Tôi sao không hỏi anh? Vì anh không xứng để tôi hỏi, chẳng đáng để tôi quan tâm.”

Bác cả nói: “Lạ chưa, tôi còn mong được Tiết Kim Hoa quan tâm đó.”

Bác hai bật cười: “Đều là người một nhà, cứ thoải mái mà hỏi.”

Món ăn lần lượt dọn lên, toàn là hương vị bản bang Thượng Hải, đậm dầu đỏ sẫm. Bác hai nâng ly rượu, hướng về mẹ Chí Cường và Tiết Kim Hoa: “Thằng ba mất sớm, hai em dâu nuôi con khôn lớn, có thể tưởng tượng được gian khổ thế nào. Ly này tôi kính hai em.”

Chí Cường lên tiếng: “Mẹ sức khỏe không tốt, ly này con uống thay.”

Tiết Kim Hoa và Ngọc Bảo cũng nâng ly, cùng uống.

Bác hai khẽ nghiêm giọng: “Tôi phải trách anh cả, bao năm qua không nên làm ngơ với gia đình thằng ba.”

Bác cả chống chế: “Mẹ Chí Cường dắt con lên Bắc Kinh sống, tôi lực bất tòng tâm.”

Bác hai lại nhấn mạnh: “Còn cô nhỏ đây thì sao?”

Tiết Kim Hoa vội xua tay: “Đừng bỏ đá xuống giếng, tôi thấy được trời thương là may rồi.”

Bác dâu cả lẩm bẩm: “Mấy lời này nghe có phải tiếng người không?”

Tiết Kim Hoa gằn giọng: “Tôi gặp người thì nói tiếng người, gặp hai quỷ già các người thì phải nói lời của quỷ thôi.”

Bác cả gầm gừ: “Lười phí lời, tôi chỉ nhận mẹ Chí Cường là em dâu, còn cô Tiết Kim Hoa, chỉ là gái lầu xanh, với thằng ba chẳng qua chỉ là gian díu.”

Tiết Kim Hoa nghiêm mặt: “Hôm nay trước mặt bác hai, tôi sẽ nói trắng ra. Tôi là đàn bà bước ra từ xã hội cũ, số phận như cỏ rác, thân bất do kỷ, bị bán vào lầu xanh, đó là bất hạnh lớn nhất đời tôi. Nhưng nhờ có Tân Trung Quốc, tôi mới được tái sinh, thoát khỏi bể khổ, bắt đầu lại cuộc đời. Tôi sai ở đâu chứ?”

Bác hai lên tiếng: “Anh cả không đúng, chuyện ngày xưa đã qua, cần gì phải khơi vết thương của người ta.”

Tiết Kim Hoa lật túi xách, rút ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt bác hai: “Đây là giấy chứng nhận kết hôn của tôi. Trên đó ghi rõ ràng, đóng dấu đỏ chói, tôi và thằng ba kia là vợ chồng đường đường chính chính, được pháp luật công nhận. Xin bác hai xem qua, coi tôi có phải là tình nhân lén lút hay không.”

Ngọc Bảo cùng mọi người đều sững sờ trước hành động này của Tiết Kim Hoa.

Bác cả bật cười: “Khá lắm, Tiết Kim Hoa, quả thật có chuẩn bị.”

Bác hai đành cầm lên xem, gật đầu: “Đúng là không sai.”

Tiết Kim Hoa nói thẳng: “Bác cả, anh phải xin lỗi tôi.”

Bác hai khuyên nhủ: “Mỗi bên lùi một bước, chuyện cũ cho qua đi.”

Tiết Kim Hoa lắc đầu: “Bao năm qua, bác cả cứ châm chọc, lời lẽ nhục mạ tôi. Tôi nghĩ tình máu mủ, luôn nhẫn nhịn, không chấp. Nhưng đến hôm nay, trước mặt bác hai và bao nhiêu cháu nhỏ, anh vẫn không tha cho tôi. Chuyện này, sao tôi có thể cho qua được?”

Ngọc Bảo rưng rưng: “Khi ba còn sống, thường khen bác hai là người chính trực, học vấn uyên thâm, biết lẽ phải, được ba vô cùng kính trọng. Hôm nay, trong bữa tiệc đoàn viên, lẽ ra phải vui vẻ hòa thuận, thế mà bác cả lại tiếp tục xúc phạm, sỉ nhục mẹ tôi. Điều này thật sự không thể nhịn nổi. Kính xin bác hai làm chủ, buộc bác cả phải xin lỗi mẹ tôi một cách đàng hoàng.”

Bác hai trầm giọng: “Anh cả, anh sai rồi, mau xin lỗi em dâu đi.”

Bác cả đập bàn: “Dựa vào đâu? Chính Tiết Kim Hoa mắng tôi và vợ tôi là hai quỷ già trước.”

Tiết Kim Hoa không chịu nhường: “Tôi có nói sai không? Mấy chuyện anh làm, từng việc từng việc, có phải người làm ra không?”

Bác cả quát: “Nói bậy có ích gì!”

Tiết Kim Hoa hừ lạnh: “Ban đầu tôi còn muốn giữ thể diện cho anh. Xem ra, chẳng những thể diện, mà đến cả cốt cách anh cũng chẳng cần nữa. Tốt thôi, hôm nay ngay trước mặt bác hai, để tôi lột cái mặt nạ của anh xuống.”

p.s: Lát tầm 23h30 cả nhà quay lại nhé, chương 84 85 mình đang chỉnh lại 1 chút, đảm bảo sít rịt ồ quao =)))
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back