Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 84


Chương 84: Chuyện cũ

*

Ngày tháng càng lúc càng trở nên khó sống.

Sáng sớm, Ngọc Bảo đến lớp, chờ thầy Chương vào dạy toán. Trong lớp trống trải, cộng cả Ngọc Bảo cũng chỉ có năm học sinh, ai nấy đều ủ rũ. Thầy Chương tranh thủ thời gian, mở sách giảng ngay, phấn cọ lên bảng kêu két két.

Bất ngờ, cửa lớp bị một cú đá tung ra. Năm người xông vào, kẻ cầm đầu quát: “Chương Kiến Phát, đang làm gì đó?”

Thầy Chương đáp: “Tôi còn có thể làm gì, dạy học trò thôi.”

Tên kia gằn giọng: “Xằng bậy! Đi với bọn tao về tổng bộ, ngoan ngoãn khai báo vấn đề.”

Thầy Chương ôn tồn: “Tôi còn chưa giảng xong bài, chờ tôi dạy hết rồi đi cũng được. Các cậu ngồi xuống nghe đi, đừng suốt ngày lang thang ngoài đường gây chuyện vô bổ.”

Tên cầm đầu giận dữ: “Mày dám bảo bọn tao làm cách mạng là gây chuyện vô bổ, to gan! Lập tức bắt đi ngay.”

Thầy Chương hoảng hốt: “Tôi không có ý đó.”

Năm người chẳng buồn nghe, ập lại phía bục giảng, đè ông xuống, kẻ cầm đầu rút dây lưng vũ trang trói chặt tay thầy, xô đẩy lôi ra ngoài.

Ngọc Bảo sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh. Một bạn học chạy tới, hướng về tên cầm đầu năn nỉ: “Anh A Đạt, em cũng muốn gia nhập.”

Tên kia hất hàm: “Cút! Con cái thành phần đen, đừng có mơ tưởng.”

Lớp học trở lại yên ắng. Ngọc Bảo chép nốt chữ trên bảng, khoác cặp rời trường, men theo đường về nhà. Ngoài phố, trống kèn vang dậy, cờ đỏ phấp phới, khẩu hiệu vang rền, từng tốp từng tốp người mặc quân phục vàng, ba năm năm người đi cùng nhau, thần sắc phấn khích. Dù trời nắng chang chang, ve kêu inh ỏi, Ngọc Bảo vẫn cảm thấy trời đất đảo lộn, tim đập thình thịch, một mạch chạy về ngõ Đồng Phúc. Đi ngang bảng tin, thấy chủ nhiệm Mã dẫn theo mấy cán bộ khu phố đang quét hồ dán áp phích chữ to, tên ba cô lồ lộ nổi bật.

Ngọc Bảo không dám nhìn thêm, sợ bị phát hiện, nép theo vách tường trong ngõ mà đi. Đợi xa hẳn rồi, cô mới lao một hơi vào cổng, đẩy cửa phòng, cảnh tượng rối tung: vừa bị lục soát, hòm tủ bị lật, ngăn kéo bị kéo ra, sách vở giấy tờ rách nát vứt khắp nền nhà. Ngọc Phượng và Ngọc Khanh đang dọn, em Tư cũng giúp một tay. Ngọc Phượng bực bội: “Em chết đâu giờ mới về?”

Ngọc Bảo đặt cặp xuống: “Em đi học.”

Ngọc Phượng trừng mắt: “Đầu óc lú lẫn hả, tình hình thế này mà còn tới trường? Lần sau đi thì đừng vác mặt về nữa.”

Ngọc Bảo ủ rũ: “Muốn đi cũng chẳng còn cơ hội.” Rồi cô đỡ chiếc ghế thấp bị lật dậy.

Tiết Kim Hoa từ gác xép bước xuống, miệng lầu bầu: “Bọn tiểu Hồng Vệ này, hốt sạch vàng bạc ngọc khí của mẹ. May mà mẹ khôn, trước đó khâu mấy cái trong áo.” Vừa nói, bà vừa vỗ vỗ vạt áo.

Ngọc Phượng nhắc: “Nói nhỏ thôi, vách có tai.”

Tiết Kim Hoa im bặt. Cả nhà quét dọn sạch sẽ, đã gần trưa.

Bỗng nghe có tiếng gọi ngoài cửa: “Em dâu có trong đó không?”

Ngọc Phượng đáp: “Bác cả tới làm gì vậy?”

Tiết Kim Hoa bảo: “Vào đi.”

Bác cả bước vào, mồ hôi nhễ nhại: “Có trà không, khát chết rồi.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chỉ có nước lã.”

Bác cả gật: “Thế cũng được.”

Ngọc Phượng đi rót.

Tiết Kim Hoa hỏi: “Anh Ba khi nào thì được thả?”

Bác cả đáp: “Khai báo rõ ràng thì không sao.”

Tiết Kim Hoa chau mày: “Trán anh ấy sao thế, một mảng tím bầm to bằng quả trứng gà.”

Bác cả cầm cốc tu cạn, đáp gọn lỏn: “Rõ ràng rồi còn hỏi.” Nói đoạn, ông ta nói tiếp: “Có cơm không, đói chết.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Ngọc Phượng, lên gác mượn hai quả trứng, thêm nắm mì.”

Ngọc Phượng vặn vẹo: “Con không đi đâu, người ta không chịu cho mượn.”

Ngọc Bảo liền lên tiếng: “Để em đi.”

Bác cả cởi áo sơ mi: “Ngọc Phượng, mang chậu nước, bác rửa mặt, nóng chết rồi.”

Ngọc Bảo gõ mấy nhà liền không ai trả lời, đến tận tầng bốn nhà họ Triệu mới có người mở. Đó là Triệu Hiểu Bình, nhà công nhân, không bị ảnh hưởng.

Ngọc Bảo hỏi: “Ba chị cậu đâu?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Đi làm rồi.”

Ngọc Bảo rụt rè: “Em muốn mượn hai quả trứng với một ít mì.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chờ chút.”

Cô quay người vào phòng, chẳng mấy chốc mang ra ba quả trứng với nửa ống mì.

Ngọc Bảo lắc đầu: “Nhiều quá rồi.”

Triệu Hiểu Bình cười: “Không sao.”

Ngọc Bảo cảm ơn rồi quay về.

Ngọc Phượng nhận lấy, xuống bếp nấu cơm. Bác cả đã rửa mặt xong, mặc áo ba lỗ trắng, trên lưng chi chít lỗ thủng, phe phẩy quạt mo. Ông ta hỏi: “Thằng ba bị giam ở đâu?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Bị Tổng bộ Vô Địch bắt đi, nhốt trong lớp học trường trung học Quang Minh.”

Bác cả nói: “Vậy còn dễ gặp mặt.”

Tiết Kim Hoa tiếp: “Mỗi tuần thứ hai, tư, sáu có thể mang cơm tới.”

Bác cả thở dài: “Giờ loạn thế, phải ngậm miệng giữ mồm, cúi đầu mà sống, đừng gây thêm phiền cho thằng ba.”

Tiết Kim Hoa vội: “Biết rồi.”

Bác cả đập bàn cái rầm: “Thật sự biết, hay là giả vờ biết?”

Tiết Kim Hoa gắt: “Đập bàn làm gì hả?”

Bác cả im lặng.

Tiết Kim Hoa quay sang bảo: “Ngọc Bảo dẫn Ngọc Khanh với em Tư lên gác mà chơi.”

Ngọc Bảo gật đầu: “Vâng.”

Lên đến gác xép, cô nằm rạp trên lan can cầu thang, ghé tai nghe lén.

Bác cả hỏi: “Thư đâu?”

Tiết Kim Hoa giả vờ ngơ: “Thư gì?”

Bác cả cười lạnh: “Giả ngu với tôi hả?”

Tiết Kim Hoa câm lặng.

Bác cả bảo: “Tôi ở trong Bộ Tư lệnh, đã gặp thằng ba, thằng ba nói, anh hai ở Đài Loan một năm trước có gửi về một bức thư, nhờ tôi giữ.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Trong thư cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi thăm tình hình trong nhà.”

Bác cả nói: “Lấy thư ra cho tôi xem.”

Tiết Kim Hoa ngập ngừng.

Bác cả sa sầm mặt: “Bộ Tư lệnh đang truy xét thằng ba, trong trường đại học chỗ thằng ba dạy học, người ở phòng truyền đạt đã tố giác, nói từng nhận được thư từ Đài Loan gửi về. Quan hệ nước ngoài, câu kết ngoại quốc, gián điệp nằm vùng, từng thứ từng thứ đều có thể xử án nặng. Tất cả mọi người đều đang tìm lá thư này, nhất định phải để tôi cất giữ.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Em giữ cũng như nhau thôi, em sẽ không nói ra đâu.”

Bác cả trầm giọng: “Tôi không tin Tiết Kim Hoa. Thằng ba là ruột thịt của tôi, tôi lại hại nó được à. Bây giờ tình thế thế nào, trời biết đất biết. Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, vinh thì cùng vinh, mất thì cùng mất.”

Tiết Kim Hoa cãi lại: “Nhưng cũng là chồng em đó.”

Bác cả mặt lạnh: “Vợ chồng nửa đường hai lòng. Sao, ngay lời thằng ba mà cũng không nghe, định giở trò gì vậy.”

Tiết Kim Hoa vừa giận vừa hoang mang, không còn cách nào, bèn đứng dậy vào phòng ngủ, ngồi xổm trong góc tường, cạy một viên gạch ra, sau đó lấy lá thư đưa cho bác cả.

Ngọc Phượng bưng một tô mì dương xuân cùng hai quả trứng ốp la ra.

Bác cả bảo: “Lấy thêm cái chén nhỏ.”

Ngọc Phượng mang chén đến, bác cả gắp mấy đũa mì, kèm một quả trứng đưa cho em Tư: “Ăn đi.”

Em Tư vui vẻ đón lấy.

Bác cả ngấu nghiến ăn, cho đến khi đáy tô cạn sạch, ngay cả nước mì cũng húp hết, rồi chùi miệng, mặc áo sơ mi, gấp lá thư nhét vào túi quần, nói: “Tôi đi đây.”

Tiết Kim Hoa không yên tâm: “Anh cả, nhớ giữ kỹ thư đó.”

Đến thứ sáu, Tiết Kim Hoa nấu mì cà chua trứng gà, Ngọc Bảo bưng nồi cơm thép đi đưa cơm đến trường trung học Quang Minh.

Vừa đến cổng, toàn bộ đều là học sinh mặc quân phục vàng, đeo băng tay đỏ.

Nghe phía sau có người gọi: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo quay đầu, bác cả đang vẫy tay, cô bước lại: “Bác cả, sao lại đến đây ạ.”

Bác cả mỉm cười: “Có muốn để ba mày về nhà không.”

Ngọc Bảo nói: “Tất nhiên muốn chứ.”

Bác cả lấy ra một lá thư: “Đem cái này giao cho Bộ trưởng Lý ở Bộ Tư lệnh, ba mày sẽ được thả về.”

Ngọc Bảo đón lấy: “Không phải bảo là không được giao ra sao.”

Bác cả nói: “Bác đã bàn với Bộ trưởng Lý rồi. Kháng cự thì xử nặng, thành thật thì khoan hồng. Chỉ cần giao lá thư này, ba con sẽ được xử nhẹ, cả nhà đoàn tụ, sau này sống yên ổn.”

Ngọc Bảo hỏi: “Thật không?”

Bác cả bảo: “Bác lừa mày làm gì.”

Ngọc Bảo gật đầu: “Dạ được.”

Ngọc Bảo quay lại cổng trường, bị ba năm học sinh chặn lại: “Đến làm gì.”

Ngọc Bảo đáp: “Em mang cơm cho cha.”

Một học sinh hỏi: “Tên gì.”

Ngọc Bảo nói: “Lâm Ngọc Bảo.”

Học sinh cười khẩy: “Quả nhiên là con cái loại dân đen, ngay cả tên cũng mang tiểu tư sản.”

Ngọc Bảo im lặng, cúi đầu đi vào.

Đến cửa lớp 54, có một người đứng đó, thân hình cao lớn, mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tay cầm cuốn Sách Đỏ.

Ngọc Bảo bước đến gần, người ấy hỏi: “Thư đâu.”

Ngọc Bảo hỏi lại: “Anh là Bộ trưởng Lý à?”

Người kia đáp: “Đúng.”

Ngọc Bảo chợt thấy sợ hãi, chậm rãi lấy thư từ túi quần ra. Người kia mất kiên nhẫn, giật lấy.

Ngọc Bảo liền hỏi: “Ba em có thể về nhà rồi phải không?”

Người kia cười nhạt: “Đợi đó đi.” Rồi quay lưng bước nhanh đi.

Ngọc Bảo đi vào trong phòng, thấy ba đội mũ cao, trước ngực treo một tấm bảng, cả khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, đang ngồi nghỉ dưới sàn.

Ông ngẩng lên, gượng cười: “Con gái ngoan đến rồi à.”

Ngọc Bảo mở nắp nồi, đưa đôi đũa, nhìn ba ăn cơm.

Một lát sau, cô nghĩ ngợi rồi cất tiếng: “Con đã đưa thư cho Bộ trưởng Lý rồi.”

Ba cô sửng sốt: “Thư gì.”

Ngọc Bảo đáp: “Là thư bác hai gửi đến. Bác cả nói, chỉ cần giao cho Bộ trưởng Lý, ba sẽ được về nhà.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 85


Chương 85: Thoáng nhẹ nhõm

*

Bác cả bảo: “Bây giờ lôi chuyện cũ ra, có ý nghĩa gì đâu.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Sao lại không có ý nghĩa, tôi thấy rất có ý nghĩa. Tôi phải để bác hai biết, người này miệng thì luôn khẳng định tuyệt đối không hại anh em ruột, thế mà lại làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy.”

Bác hai gằn giọng: “Anh à, thật vậy sao?”

Bác cả ậm ừ: “Không phải tôi gửi bức thư đó.”

Tiết Kim Hoa chĩa thẳng: “Còn có mặt mũi mà nói nữa à? Chuyện xảy ra rồi, anh còn lừa tôi, bảo là Ngọc Bảo lén lấy thư trong phòng anh, để lập công mà nộp lên Bộ Tư lệnh. Chị dâu khi đó còn thề thốt làm chứng, nói nếu nửa chữ gian dối thì bị trời đánh năm sét giáng, gần đây sấm chớp nhiều, coi chừng ra đường bị đánh trúng.”

Bác dâu cả vội la lên: “Ối giời ơi, đừng có nguyền rủa tôi mà.”

Không ai lên tiếng.

Tiết Kim Hoa lại nói: “Mãi đến khi phong trào kết thúc, tôi tìm được người họ Lý kia, lúc ấy chân tướng mới rõ ràng. Thằng súc sinh họ Lý thú nhận, anh để được ra khỏi chuồng bò đã đồng ý tìm cách lấy bức thư, rồi bảo Ngọc Bảo nộp lên. Nói ra thì giống như con gái tố cáo cha ruột, mà anh lại chẳng liên quan, đây là gì chứ, làm gái đ**m còn muốn dựng cái cổng trinh tiết.”

Bác cả hậm hực: “Ai là gái đ**m cơ?”

Chí Cường đứng bật dậy: “Có gan thì nói lại lần nữa.”

Bác cả trừng mắt: “Làm gì, muốn động tay động chân hả?”

Chí Cường quát: “Đúng thế, không tin thì thử xem.”

Bác dâu cả vội xoa dịu: “Thôi thôi, bớt lời lại đi.”

Tiết Kim Hoa rít lên: “Bác hai à, tôi đã hiểu thấm thía rồi, người thân một khi xấu xa thì độc ác gấp trăm ngàn lần người ngoài.”

Nước mắt Ngọc Bảo từng giọt từng giọt rơi vào ly rượu. Chí Cường đưa khăn giấy qua. Mẹ Chí Cường nghe mà rối rắm chẳng hiểu đầu đuôi.

Bác hai giận dữ: “Anh à, anh giải thích thế nào đây?”

Bác cả nghẹn giọng: “Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Sức khỏe tôi kém, chịu không nổi dày vò, nếu không ra ngoài thì chỉ có chết trong đó. Chú nhìn cái chân tôi đi, cứ đến mùa mưa dầm là đau nhức muốn gãy, hận không thể cưa bỏ, đó là di chứng để lại năm ấy.”

Tiết Kim Hoa chắp tay: “A di đà Phật, ông trời có mắt.”

Bác cả gằn giọng: “Tôi chết thì chẳng sao, nhưng vợ tôi và bốn đứa nhỏ biết làm sao. Người xưa cũng nói rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.”

Tiết Kim Hoa rơi lệ: “Cha của Ngọc Bảo mất đi, ông anh này lại hận người ta chưa chết, cầm khế ước nhà chạy đến đòi nhà, ép chúng tôi cút đi. Lúc ấy Tứ Nương bị ung thư bàng quang, đang trong bệnh viện hấp hối. Tôi hết đường, đành bán giác mạc của thằng tư, lấy tiền đưa cho anh. Cả đời này, tôi có lỗi nhất với thằng tư, không giữ được toàn thây cho nó. Trong lòng tôi hiểu, tôi chết rồi chắc chắn phải xuống địa ngục.”

Bác hai đập bàn cái rầm: “Anh à, quá lắm rồi!”

Mặt bác cả đỏ bừng: “Tôi thừa nhận, tôi ích kỷ, được chưa. Nói đi nói lại, chẳng phải cũng vì một chữ nghèo thôi sao. Nếu tôi có tiền, thì cần gì đi đòi nhà.”

Tiết Kim Hoa cứng giọng: “Không phải chuyện nghèo. Người nghèo hơn anh nhiều nhưng vẫn sống có tình có nghĩa. Tôi chưa từng thấy ai ác đến mức tuyệt tình như vậy, là bản tính, bản tâm, bản ruột gan đều thối nát cả.”

Cả bàn thức ăn, chẳng ai động đũa.

Bác cả cất giọng: “Tôi sai, nhưng cái sai ấy là do thời đại gây ra.”

Tiết Kim Hoa gắp cái đầu vịt ném vào bát ông: “Ăn đi, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.”

Bác hai gằn: “Tôi đi trước đi.”

Bác cả chau mày: “Cơm còn chưa ăn mà.”

Bác hai dằn lại: “Bữa cơm này, tôi khó mà nuốt nổi, anh còn ăn được sao?”

Bác cả im lặng, mọi người khác cũng chẳng thốt lời. Cuối cùng ông đành đứng lên: “Anh em, mai tôi lại đến thăm, đi thôi, đi thôi.”

Bác hai quay sang: “Chúng ta ăn đi, dù không muốn cũng ráng ăn một chút.”

Tiết Kim Hoa thở dài: “Lỗi tại tôi, phá hỏng hứng của mọi người.”

Bác hai lắc đầu: “Mộ của em trai ở đâu?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Ở Tô Châu.”

Bác hai nói: “Ngày mai tôi rảnh, muốn đi một chuyến.”

Tiết Kim Hoa gật: “Không thành vấn đề.”

Chí Cường chen vào: “Chúng tôi cũng đi.”



Bác cả dắt cả nhà ra khỏi khách sạn. Từ lúc nào bầu trời đã u ám, mây đen dày đặc, xa xa vang lên tiếng sấm. Người đi đường hối hả. Bác cả nhắc: “Chúng ta đi nhanh lên, sắp mưa rồi.”

Một nhóm người chen chúc đến gần. Bác cả bỗng đứng khựng, cả thân cứng đờ.

Bác dâu cả hối thúc: “Đi thôi, chẳng phải ông vừa nói phải đi nhanh à?”

Ông ta không đáp. Bà ta nhìn theo, thấy mắt ông trợn trừng, dán chặt về một hướng, thần sắc kinh hoàng.

Bác dâu cả hỏi: “Làm sao thế, giống như thấy ma vậy?”

Bác cả run rẩy: “Thằng ba…”

Bác dâu cả ngạc nhiên: “Cái gì?”

Ông lắp bắp: “Thằng ba đang nhìn tôi.”

Bác dâu cả đảo mắt nhìn quanh: “Ở đâu?”

Bác cả run rẩy giơ tay chỉ sang bên kia đường. Bà nhìn theo: “Có ai đâu, ông hù dọa gì thế?”

Bác cả toàn thân run lẩy bẩy, mắt trợn tròn, lắp bắp loạn xạ: “Thằng ba, tôi sai rồi, tôi có lỗi với chú, tôi không phải là người.”

Bác dâu cả còn định hỏi thêm thì bất ngờ “ầm” một tiếng sấm nổ vang ngay bên tai. Bà giật mình nhắm mắt, mở ra thì thấy bác cả ngã vật xuống đất, đầu đập vào cột điện, máu tuôn như suối, đã mất hẳn tri giác.

Bác dâu cả nhào tới, gào khóc chói tai: “Có ai không, cứu với, cứu người!”



Phan Dật Niên về đến nhà vừa kịp bữa tối. Trên sàn đã trải chiếu trúc, Tinh Tinh và Nguyệt Lượng ngồi chơi đồ chơi. Nghe tiếng động, mắt hai đứa sáng bừng, nhanh nhảu bò dậy chạy tới, tranh nhau gọi: “Ba! Ba!”

Phan Dật Niên ngồi xổm xuống, dang tay ôm chặt hai con vào lòng. Nguyệt Lượng hôn lên má bên trái của anh một cái, Tinh Tinh lại hôn lên má bên phải.

Mẹ Ngô cười tươi: “Tình cảm thật tốt ghê.”

Mẹ Phan cũng cười rạng rỡ.

Phan Dật Niên hỏi: “Ngọc Bảo đâu, chưa về à?”

Mẹ Phan đáp: “Về rồi, nói không muốn ăn, đang nghỉ trong phòng.”

Phan Dật Niên gật đầu thưa: “Ồ, để con vào xem.”

Anh đứng dậy đi ra ngoài, vào phòng ngủ, đèn chưa bật, tối om om.

Phan Dật Niên bật công tắc tường, bước lại gần giường. Ngọc Bảo kéo chăn trùm kín đầu, xoay người úp mặt vào trong giả vờ ngủ. Anh cởi giày trèo lên giường, ôm cả người lẫn chăn, bật cười: “Sao vậy, một mình nằm đây, đèn cũng không bật, cơm tối cũng không ăn.”

Ngọc Bảo bất động: “Em không muốn ăn.”

Phan Dật Niên kéo chăn ra, bàn tay chạm vào mặt cô, ướt đẫm.

Anh mỉm cười: “Lại có rồi.”

Ngọc Bảo vốn đang u sầu, nghe vậy liền hết cả tâm trạng, bật ngồi dậy: “Ai có chứ?”

Phan Dật Niên dịu giọng: “Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo hừ một tiếng: “Anh nói bậy bạ làm gì.”

Phan Dật Niên hỏi: “Thế sao Ngọc Bảo không muốn ăn?”

Ngọc Bảo đáp: “Sáng nay em với mẹ đi gặp bác hai.”

Phan Dật Niên nhớ ra: “Người từ Đài Loan về ấy hả?”

Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ. Gặp cả bác gái và anh Chí Cường, còn có cả nhà bác cả nữa.”

Phan Dật Niên bảo: “Người thân cả trăm năm không gặp, tụ lại với nhau cũng hay mà.”

Ngọc Bảo cười nhạt: “Hay cái gì, mẹ em gây ầm một trận.”

Phan Dật Niên ngạc nhiên: “Lại vì chuyện gì?”

Ngọc Bảo ngẩn người: “Lần đầu em và Dật Niên đi xem mắt, em từng nói rồi, em từng tố cáo ba, hại ba bị đưa đi lao động cải tạo ở Thanh Hải, chưa mấy năm đã bệnh mà mất tại đó. Dật Niên chưa từng hỏi em, vì sao em lại làm thế.”

Phan Dật Niên dịu dàng: “Ai cũng có những nỗi đau khó mở miệng, đó là thời đại ép buộc, anh hiểu được.”

Ngọc Bảo rưng rưng: “Hôm nay mẹ làm loạn một trận, em vẫn thấy đau lòng, nhưng cũng nhẹ nhõm đi nhiều.”

Phan Dật Niên nhìn cô: “Muốn kể cho anh nghe không?”

Ngọc Bảo khẽ lắc: “Để hôm khác đi, em chưa chuẩn bị xong.”

Anh mỉm cười: “Được.”

Rồi anh đưa tay lấy trong túi xách ra một chiếc hộp nhung, trao cho cô.

Ngọc Bảo tò mò: “Gì thế anh?”

Cô nhận lấy, mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền vàng, mặt dây là tượng Phật bạch ngọc, vừa nhìn đã biết không rẻ.

Ngọc Bảo cười: “Phát tài rồi.”

Phan Dật Niên dịu giọng: “Ngọc Bảo thích không?”

Ngọc Bảo gật gù: “Thích chứ. Giúp em đeo đi.”

Cô vén tóc, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

Anh nhẹ nhàng đeo lên cho cô. Đeo xong, Ngọc Bảo ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Đẹp không anh?”

Phan Dật Niên nhìn đường cong đầy đặn, bật cười: “Đẹp đến khó tin.”

Anh ôm chặt cô, lăn vào trong chăn. Ngọc Bảo cũng vòng tay ôm cổ anh, tìm đến môi, đưa lưỡi quấn lấy, dây dưa nồng nhiệt.

Phan Dật Niên thở gấp, bàn tay tách gối cô, rồi vòng lấy eo. Ngọc Bảo khẽ cắn tay anh chờ đợi thì chợt nghe ngoài phòng vang tiếng cửa mở đóng, theo sau là giọng Tinh Tinh và Nguyệt Lượng: “Mẹ, ba ơi!”

Mẹ Ngô gõ cửa lấy lệ, rồi đẩy vào: “Hai đứa nhỏ cứ đòi qua đây, Ngọc Bảo có tiện không?”

Ngọc Bảo vội kéo chăn trùm kín, xoay người nằm nghiêng.

Phan Dật Niên ngồi bên giường cầm sách giả vờ đọc.

Mẹ Ngô thấy vậy nói: “Sao không bật đèn?”

Anh bình thản đáp: “Ngọc Bảo không sao, chỉ là buôn bán mệt chút, nghỉ ngơi một giấc là khỏe lại.”

Mẹ Ngô gật đầu: “Vậy tôi đi ăn cơm tối đây.”

Sau đó bà quay người đi ra.

Tinh Tinh và Nguyệt Lượng cười khúc khích, đôi chân nhỏ mập mạp leo lên giường, bò về phía Ngọc Bảo.

Đầu cô lại nhói đau từng cơn.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 86


Chương 86: Tán gẫu

*

Ngọc Bảo cùng mọi người sáng sớm đã lên xe, hướng về Tô Châu mà đi. Xe khách chật kín, bác gái say xe muốn nôn, mở cửa sổ ra, gió nóng phả vào, lỗ tai ù ù vang dội. Ra khỏi Thượng Hải, hai bên đều là đồng ruộng, cây cối héo úa, lá bám đầy bụi, mặt trời rực lửa thiêu đốt.

Bên cạnh Ngọc Bảo ngồi mấy ông chú, dọc đường chuyện trò rôm rả, từ chuyện Tam Hồ đến khắp bốn phương, không gì không nhắc tới. Bác hai cũng góp lời. Nghe biết ông là từ Đài Loan trở về, mấy ông chú bỗng thấy hứng thú, tò mò bảo: “Tôi đọc báo, năm nay mới mở cửa cho thân nhân về thăm, lão tiên sinh đã quay lại rồi à.”

Bác hai đáp: “Phải, tôi thuộc nhóm đầu tiên.”

Một ông chú nói: “Vận may thật, cho tôi hỏi, hồi đó vì sao lão tiên sinh lại sang Đài Loan?”

Bác hai thở dài: “Không phải tôi muốn đi. Lúc đó tôi học ở trường quân sự, một hôm đang học, bỗng có một đám lính kéo đến, bắt đi theo, không đi thì bị bắn. Thế là vội vã rời đi, đến câu tạm biệt gia đình cũng chẳng kịp.”

Ông chú thở than: “Thiếu niên rời quê, tóc bạc mới trở về, giọng quê vẫn còn, chỉ là mái đầu đã bạc.”

Bác hai gật đầu: “Ừ, tóc trắng cả rồi.”

Một ông chú cười: “Tiếng Thượng Hải thì ông vẫn chưa quên.”

Bác hai đáp: “Tôi ở khu gia cư, ai nấy đều nói tiếng quê nhà. Nhưng lớp con cháu thì khác, không chịu nói, cũng chẳng chịu học.”

Ông chú lại hỏi: “Chuyến này đến Tô Châu để làm gì?”

Bác hai đáp: “Để cúng tế anh trai tôi.”

Ông chú nói: “Giờ thì ít người, chứ vào tiết Thanh Minh, chen chúc đến mức người ép người, còn ép chết người.”

Một ông chú khác bật cười: “Nghĩa trang Tô Châu, quá nửa là người Thượng Hải.”

Bác hai ngạc nhiên: “Tôi không rõ, sao nghĩa trang người Thượng Hải lại đều ở Tô Châu?”

Ông chú liền giảng: “Ông chưa hiểu rồi. Thứ nhất, ngày xưa, người Tô Châu đến Thượng Hải mưu sinh nhiều nhất. Hồi đó, tiệm thuốc bắc, tiệm tơ lụa, tiệm cầm đồ, tiệm vàng, thậm chí cả ngân hàng, đều là chủ người Tô Châu. Trong các nhà chứa lớn cũng nhiều phụ nữ Tô Châu, các nhà giàu càng ưa dùng vú nuôi Tô Châu. Những người đó, đến khi mất không thể chết ở đất khách, họ coi trọng ‘lá rụng về cội’. Thứ hai, khi phá tứ cựu, nghĩa trang Thượng Hải đều bị san bằng, biến thành ruộng, công viên, lăng viên, nhà hỏa táng, cơ quan, rồi xây nhà ở. Người Thượng Hải số khổ, đến chết cũng không có chỗ chôn. Tro cốt thì biết làm sao, đành gửi ở đường lưu tro, hoặc để trong nhà.”

Tiết Kim Hoa chợt bảo: “Tôi nhớ ra một chuyện. Sau khi cha của Ngọc Bảo mất, hũ tro cốt đặt trên gác mái. Anh cả đến đòi nhà, dẫn theo đứa cháu nhỏ. Thằng bé con sợ hãi, chết cũng không chịu bước vào, vừa vào là gào khóc, chỉ tay về phía gác mái, nói ông ba đang trừng con.”

Một ông chú nghe xong khẽ gật: “Trẻ con mắt trong sạch, có thể nhìn thấy linh hồn.”

Tiết Kim Hoa cũng rùng mình: “Tôi cũng sợ chết khiếp.”

Ông chú lại kể: “Mãi đến thập niên bảy tám mươi, Giang Tô – Chiết Giang mới có nghĩa trang. Còn Tô Châu thì vốn có câu ‘Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng’, phong thủy tốt, lại gần Thượng Hải, thế nên người Thượng Hải bắt đầu bán nồi bán sắt, cũng phải sang Tô Châu mua đất mộ. Có người mua cho tổ tiên, có người mua cho chính mình.”

Một ông chú khác chen vào: “Nhưng đắt lắm. Tôi mua một mảnh đất, tốn hết năm trăm đồng. Trong khi lương tháng của tôi chỉ có ba mươi lăm đồng.”

Bác hai không nói gì.

Một ông chú khác lại cười: “Tôi đi Tô Châu, cũng chẳng vì gì khác, chỉ để ăn cho đã miệng.”

Mọi người cùng cười vang.

Một ông chú hứng khởi: “Kể xem đi, chỉ cho lão tiên sinh biết đường.”

Ông chú kia hào hứng: “Lão tiên sinh đến Tô Châu, sau khi bái tế thân nhân xong, có thể ăn món Tô Châu: cá quế sóc sóc, canh muối dưa tươi, thịt anh đào, vịt nấu dầu mẹ, sườn heo kho tương, điểm tâm Tô cũng ngon lắm. Quán ăn lâu đời thì nhiều, nổi bật nhất là Đắc Nguyệt Lâu.”

Ông chú phụ họa: “Có bộ phim tên là Tiểu Tiểu Đắc Nguyệt Lâu đó.”

Một ông chú khác bổ sung: “Còn có Tùng Hạc Lâu, đặc sản chính là cá quế sóc sóc. Thích ăn thịt dê thì có thể tới Lão Khánh Thái, Thăng Mỹ Trai. Lại còn một quán Thạch Gia, có món canh phổi cá, ngon đến mức lông mày cũng muốn rớt xuống.”

Bác hai bật cười: “Được, được, tôi nhớ kỹ rồi.”

Nói chuyện rôm rả, xe cũng đến Tô Châu. Mọi người chào nhau rồi tản đi.

Đến nghĩa trang, dấu tro nhang đốt từ tiết Thanh Minh vẫn còn. Ngọc Bảo mượn xô thiếc và chổi, dọn sạch lá rơi do gió mưa để lại. Tiết Kim Hoa thắp hương nến, bày lễ vật, châm điếu thuốc đặt ngay ngắn, nước mắt rưng rưng khẽ thốt: “Hôm nay là ngày lễ, anh hai mà lúc sinh tiền ông luôn nhớ thương đến thăm ông đây. Bác gái với Chí Cường cũng đến rồi, ông có vui không?”

Bác hai nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào chẳng thành tiếng. Bác gái cũng ôm chặt bia mộ khóc òa. Ngọc Bảo, Chí Cường ở bên cạnh lặng lẽ lau lệ.

Khóc một trận xong, đợi tâm trạng dần bình ổn, cả bọn bắt đầu đốt giấy vàng, hóa bạc nén.

Rời nghĩa trang, họ đến Đắc Nguyệt Lâu ăn cơm. Tiền cơm do Ngọc Bảo thanh toán. Ăn xong lại ghé Hàn Sơn Tự dạo quanh. Trời đã gần hoàng hôn, họ bắt xe đi Tây Sơn, chú họ của Phan Dật Niên đã chờ sẵn ở ngã rẽ, tiếp đón niềm nở, bữa tối cũng thật thịnh soạn.

Dùng bữa xong, bác hai gọi mẹ con Tiết Kim Hoa và Ngọc Bảo vào phòng, áy náy bảo: “Không ngờ, chỉ một bức thư của tôi, lại rước đến tai họa diệt thân.”

Tiết Kim Hoa khẽ đáp: “Oan có đầu, nợ có chủ, chẳng liên can đến anh hai đâu.”

Bác hai thở dài: “Than ôi, lời tuy là vậy, nhưng tôi chung quy không tránh được liên can.”

Tiết Kim Hoa lại thở than: “Tôi thì đã buông rồi. Đời người không có đường quay lại, rốt cuộc vẫn phải nhìn về phía trước.”

Bác hai mỉm cười: “Em dâu giữ được tâm thái như vậy thật tốt.”

Tiết Kim Hoa ngước mắt: “Tốt thì tôi cũng thừa nhận. Nếu không thì đã sớm nhảy xuống sông Hoàng Phố rồi. Nửa đời này của tôi, khổ nhiều hơn vui, viết thành sách cũng chẳng sai.”

Bác hai bật cười, lục trong vali lấy ra một chiếc dây nịt, tháo ra, bên trong quấn từng cuộn tiền, còn có không ít dây chuyền vàng, nhẫn vàng. Ông cầm ba cuộn tiền, nói: “Mỗi cuộn là một ngàn đô la Mỹ. Em dâu một cuộn, Ngọc Bảo một cuộn, còn một cuộn nữa, giao cho Ngọc Phượng và Ngọc Khanh chia nhau.”

Tiết Kim Hoa vội xua tay: “Cái này sao dám nhận.”

Bác hai đáp: “Cứ giữ lấy, coi như tấm lòng của tôi.”

Tiết Kim Hoa mỉm cười: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Bác hai lại đưa thêm dây chuyền, nhẫn vàng. Tiết Kim Hoa mừng rỡ, cười hỏi: “Anh hai, sắp tới hành trình định sắp xếp thế nào?”

Bác hai đáp: “Tôi dự định về quê một chuyến, thăm bà con thân thích, tu sửa lại phần mộ tổ tiên, cũng coi như tròn chữ hiếu.”

Tiết Kim Hoa nói: “Để tôi đi cùng anh hai.”

Bác hai xua tay: “Không cần phiền vậy, bà con đã thuê xe đến đón.”

Tiết Kim Hoa gật đầu: “À, thế thì được.”

Nói chuyện thêm một lát, họ mới rời đi.

Về đến phòng, Tiết Kim Hoa ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt sáng rực, vừa đếm từng tờ đô la vừa buột miệng: “Ngọc Bảo, một ngàn đô, đổi được bao nhiêu nhân dân tệ?”

Ngọc Bảo nghĩ rồi đáp: “Chừng bảy, tám ngàn tệ, giá chợ đen còn cao hơn nữa.”

Tiết Kim Hoa kinh ngạc: “Nhìn anh hai bề ngoài tầm thường, không ngờ lại nhiều tiền đến vậy.”

Bà lại nâng nhẫn vàng lên ngắm: “Vàng nguyên khối hẳn hoi.”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Con thấy báo viết, người về thăm thân ở đại lục đều mang lỉnh kỉnh, nào ti vi, tủ lạnh, máy giặt.”

Tiết Kim Hoa chép miệng: “Không cho mẹ theo về quê, chắc chắn là gọi anh cả đi rồi.”

Ngọc Bảo ôn tồn: “Có thể hiểu được. Bác hai lần này về nước là thăm thân. Ba mất rồi, bác cả là người thân duy nhất, dẫu lòng dạ có tệ đến đâu, cũng chẳng thể dứt được huyết mạch ruột rà.”

Tiết Kim Hoa gật gù: “Đúng vậy. Cái nhẫn này, gắn hồng ngọc phải không, có phải ‘huyết chim bồ câu’ không nhỉ.”

Về lại Thượng Hải, chân Ngọc Bảo vừa bước vào cửa, mẹ Ngô đã giục: “Nhanh lên, điện thoại của mẹ cô kìa.”

Ngọc Bảo vội chạy đến nghe: “Chuyện gì mà gấp gáp dữ vậy?”

Tiết Kim Hoa nói trong ống nghe: “Bác cả xảy ra chuyện rồi.”

Ngọc Bảo hoảng hốt: “Sao cơ?”

Tiết Kim Hoa nói: “Nghe đâu hôm đó, từ khách sạn Hành Sơn bước ra, bị sét đánh trúng.”

Ngọc Bảo sửng sốt: “Mẹ giỡn chứ gì.”

Tiết Kim Hoa lạnh giọng: “Chuyện như vậy, sao có thể đem ra đùa? Tiếng sét vừa dứt, bác cả ngã lăn ra, mặt mũi đầy máu. Đưa vào bệnh viện, chẩn đoán xuất huyết não, vội vàng cấp cứu.”

Ngọc Bảo dồn dập: “Giữ được mạng không?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Còn sống thì sống, nhưng nửa người liệt rồi, miệng méo mắt xệch, tay chân run rẩy. Báo ứng đó, báo ứng mà.”

Ngọc Bảo ngẩn ngơ: “Tin đến quá bất ngờ, con nhất thời không biết phải nói sao. Mẹ có đi thăm không?”

Tiết Kim Hoa dứt khoát: “Mẹ không đi. Mẹ mà đi, chắc chắn bật cười thành tiếng.”

Ngọc Bảo thở dài: “Bác hai về quê thì làm sao?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Họ hàng thuê xe đến, Chí Cường đã đi cùng. Nay đại thù đã báo, trong lòng mẹ… khoái trá không tả xiết.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 87


Chương 87: Sự nghiệp

*

Chợ hàng hóa đường Hoa Đình, Triệu Hiểu Bình thò đầu ra, nói: “Ngọc Bảo, lại có thêm một lô hàng mới đó.”

Ngọc Bảo tháo miệng bao tải vải bố, mỉm cười nói: “Phải rồi, chị Phương giúp em tìm được hàng cao cấp.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Để chị mở mang tầm mắt một chút.”

Ngọc Bảo lấy ra hai chiếc sơ mi ngắn tay, giũ ra, sau đó giới thiệu: “Trước ngực thêu bông hoa đỏ nhỏ này, gọi là Montague. Còn con cá sấu thêu này, gọi là Lacoste.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Bán bao nhiêu tiền?”

Ngọc Bảo đáp: “Tám trăm đồng.”

Triệu Hiểu Bình trợn mắt, kêu lên: “Trời đất, một cái sơ mi ngắn tay mà tám trăm đồng, vải gì thế?” Chị đưa tay nắn nắn, nói: “Không phải vải terylen đó sao.”

Ngọc Bảo đáp: “Biết gì mà nói, hàng thương hiệu nổi tiếng đó. Nhìn màu sắc này, thiết kế này, đường may này, đều ổn cả.”

Triệu Hiểu Bình bĩu môi, bảo: “Xưởng may gia công y chang, nhiều lắm cũng chỉ năm chục đồng là hết cỡ rồi.”

Ngọc Bảo lại lấy thêm mấy chiếc sơ mi và cà vạt ra, giới thiệu: “Goldlion, Playboy, Tiger Panther.”

Triệu Hiểu Bình ngạc nhiên hỏi: “Cái đầu thỏ này gọi là Playboy hả, cà vạt bao nhiêu?”

Ngọc Bảo đáp: “Ba trăm đồng.”

Triệu Hiểu Bình hỏi tiếp: “Cà vạt cũng ba trăm đồng, vậy còn âu phục thì sao?”

Ngọc Bảo trả lời: “Pierre Cardin, Kim Thuẫn, hai ba ngàn, bán thoải mái.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Vậy giày da thì sao?”

Ngọc Bảo nói: “Versace, Old Man, năm trăm một đôi.”

Triệu Hiểu Bình líu lưỡi, thốt: “Thôi chị không hỏi nữa.”

Ngọc Bảo bật cười, treo áo lên móc.

Triệu Hiểu Bình lại bảo: “Đắt quá, có ai mua không đây.”

Ngọc Bảo nói: “Cứ thử bán trước đã.”

Hoàng Thắng Lợi ngậm điếu thuốc đi tới, ho khan hai tiếng.

Triệu Hiểu Bình gọi với: “Anh à, cái đầu anh chải chuốt dữ ha, ruồi còn không đậu được, bắp chân bóng loáng.”

Ngọc Bảo và Ngọc Khanh mím môi cười.

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Anh xoa Stancom.”

Triệu Hiểu Bình trêu: “Đại gia mà.”

Hoàng Thắng Lợi cười hề hề, nói: “Làm ăn dạo này chắc bận rộn lắm hả.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Cũng tạm, anh thì sao, áo gile bán hết chưa?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Ôi dào, mấy cái buôn bán nhỏ lẻ này, đâu phải thứ anh làm.”

Triệu Hiểu Bình cười khẩy: “Hống hách quá.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Không tin à, kia ba người tới kìa, anh còn phải bàn vụ làm ăn lớn với họ.”

Triệu Hiểu Bình cười, gọi: “Ngọc Khanh, Ngọc Bảo lại đây mau, anh trai dữ dằn lắm, muốn bàn chuyện làm ăn với tụi mình đó.”

Ngọc Khanh, Ngọc Bảo vây quanh.

Hoàng Thắng Lợi nói: “Anh hay xem tin tức quốc tế lắm.”

Triệu Hiểu Bình và Ngọc Khanh thành thật đáp: “Không xem.”

Hoàng Thắng Lợi giảng: “Người làm ăn buôn bán phải nhìn bốn phương, nghe tám hướng, không coi tin tức thì coi như không hiểu chuyện. Giờ quan hệ Trung – Xô dịu đi, mậu dịch biên giới khôi phục, du học, du lịch đều thông, thủ tục xuất ngoại ngày càng thuận tiện.”

Triệu Hiểu Bình ngắt lời: “Lắm lời, nói vô trọng điểm đi.”

Ngọc Bảo nói: “Kiếm tiền thì phải kiên nhẫn, đừng có hấp tấp. Nếu em đoán không nhầm thì anh rể định làm buôn quốc tế.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Vẫn là Ngọc Bảo thông minh, anh quen một người bạn, làm buôn quốc tế đã mấy năm, họ Ngô. Vài hôm trước anh theo ông Ngô sang Moskva, mở rộng tầm mắt thật sự. Ở Liên Xô khan hiếm quần áo, một món đồ bán gấp mười lần giá. Ngược lại, hàng Liên Xô thì rẻ mạt, đem về nước có thể bán giá cao. Buôn đi buôn lại như thế, ông Ngô đi một chuyến, kiếm được từng này.”

Anh giơ hai ngón tay.

Triệu Hiểu Bình kêu: “Trăm? Không phải. Ngàn? Không phải. Chục ngàn? Khiếp thật.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Anh tính cũng đi kiếm vàng, mấy em gom cho anh bốn mươi ký áo khoác, áo phao, áo dạ, đồ bò. Đừng hàng đắt, chỉ cần chất lượng vừa phải, giá rẻ là được.”

Ngọc Bảo ngập ngừng nói: “Trên trời không rơi bánh từ thiện đâu, lợi nhuận càng lớn, rủi ro càng cao. Anh rể cứ nghĩ kỹ rồi hãy làm.”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Yên tâm, anh tự biết chừng mực.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Không phải tụi này không tin anh, nhưng mấy món hàng này đều bỏ tiền thật ra mua về, không có chuyện ghi nợ, tiền trao cháo múc.”

Hoàng Thắng Lợi gật đầu: “Yên tâm, anh trả tiền trước cũng được. Nói thẳng ra, anh qua sạp khác lấy sỉ cũng không khó. Nhưng thôi, anh muốn dẫn tụi em đi trên con đường phát tài, một đi không trở lại.”

Triệu Hiểu Bình cười nhăn nói: “Anh yên tâm trăm phần trăm, năm ngày thôi, trong vòng năm ngày, bốn mươi ký hàng sẽ chuẩn bị xong.”

Hoàng Thắng Lợi đứng dậy, phủi mông, nói: “Anh nhận tình tụi em là được rồi.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Anh ngồi lại chút nữa đi.”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Anh còn hẹn bạn đi ăn ở đường Hoài Hải, hẹn gặp lại.”

Ngọc Khanh quay sang Ngọc Bảo, hỏi: “Chị hai, lần này anh rể chắc ăn chứ?”

Ngọc Bảo đáp: “Khó mà nói lắm.”

Triệu Hiểu Bình chen vào, nói: “Anh trai đã ăn gan hùm mật gấu, quyết tâm làm vụ này. Tụi mình không đưa hàng, anh ấy cũng đi lấy chỗ khác thôi. Thà ủng hộ một phen, dù sao cũng chẳng thiệt thòi.”

Ngọc Khanh cười: “Câu này đúng ghê.”

Ngọc Bảo không thốt lời nào.



Phan Dật Niên đi công tác Thâm Quyến, dự khán hội đấu giá đất. Tô Diệp và ông Lý cũng tham gia cạnh tranh, có tới bốn mươi bốn doanh nghiệp đăng ký.

Phan Dật Niên nói: “Không ngờ cạnh tranh kịch liệt vậy.”

Tô Diệp bảo: “Lần đầu nhà nước công khai đấu giá, góp vui cũng hay.”

Ông Lý nhận xét: “Thế trận hoành tráng thật.”

Phan Dật Niên phân tích: “Khu đất La Hồ này diện tích 8.588 mét vuông, một khi xây thương phẩm cư, lợi nhuận khả quan.”

Ông Lý gật đầu: “Đúng vậy.”

Phan Dật Niên hỏi: “Ngân sách khoảng bao nhiêu?”

Ông Lý đáp: “Chừng bốn triệu.”

Tô Diệp không lên tiếng.

Rất nhanh phiên đấu bắt đầu, từ giá hai triệu, mức chào ngày càng cao. Có người giơ bảng bốn triệu, ông Lý hỏi: “Công ty nào vậy?”

Phan Dật Niên đáp: “Công ty bất động sản Khu kinh tế đặc biệt Thâm Quyến.”

Ông Lý giơ bảng bốn triệu ba.

Tô Diệp giơ bảng bốn triệu năm.

Ông Lý nói: “Tôi bỏ.”

Đến năm triệu, Tô Diệp cũng thôi. Cuối cùng, giá chốt năm triệu hai trăm năm mươi vạn.

Tan hội đấu, bước ra đại sảnh, Tô Diệp có phần chán nản, tình cờ chạm mặt Kiều Thu Sinh.

Ông Lý tiến lên bắt tay, cười nói: “Cơn gió nào thổi Chủ nhiệm Kiều tới đây vậy?”

Kiều Thu Sinh mỉm cười: “Dĩ nhiên là gió phương Nam rồi.”

Tô Diệp đề nghị: “Cùng đi ăn cơm nhé, tôi mời.”

Kiều Thu Sinh xem đồng hồ, rồi thật sự gật đầu.

Ăn xong, cả nhóm kéo qua khách sạn Trúc Viên tiêu khiển, có ban nhạc thường trú. Nghe vài bài, ông Lý chép miệng: “Chán quá.”

Kiều Thu Sinh hỏi: “Sao chán?”

Ông Lý đáp: “Nghe người ta hát chẳng bằng tự mình ca. Phòng karaoke Night Passion hay lắm, phòng nhỏ, có bia, có trái cây, còn có mấy cô đi cùng hát cho vui.”

Kiều Thu Sinh liếc Phan Dật Niên, cười: “Thì ra các anh ưa chỗ này.”

Phan Dật Niên không đáp.

Tô Diệp bật cười: “Thượng Hải chưa có mấy phòng K, qua đây mở mang chút, giải tỏa tâm tình cũng là thú vui.”

Kiều Thu Sinh nói: “Vậy thì đi thôi, tôi cũng muốn xem thử.”

Ông Lý cầu còn không được.

Cả bọn kéo tới Night Passion, mấy cô gái xinh đứng cửa đồng thanh chào: “Hoan nghênh ông chủ ghé chơi.”

Mọi người bước vào phòng riêng, ngồi xuống ghế sofa. Nhân viên phục vụ mang ba đĩa trái cây, mười lon bia.

Kiều Thu Sinh cầm bảng giá xem, một đĩa trái cây chín mươi chín đô la Hồng Kông, một lon bia bốn mươi đô, còn cộng thêm mười lăm phần trăm phí phục vụ, trong lòng thầm giật mình.

Ông Lý hỏi nhân viên phục vụ: “Trăn Trăn có ở đây không, gọi qua hát với tôi.”

Nhân viên vâng dạ.

Chẳng bao lâu, bốn cô bước vào, dáng người cao ráo, mặt mũi không tệ.

Ông Lý nhìn một cô, nói: “Lâu rồi không gặp, còn nhớ anh không?”

Trăn Trăn bước tới ngồi cạnh, bật nắp chai bia, cười: “Đương nhiên nhớ, vừa nhìn đã nhận ra ngay.”

Ba cô còn lại đi về phía Tô Diệp, Phan Dật Niên và Kiều Thu Sinh.

Tô Diệp không từ chối.

Phan Dật Niên khoát tay từ chối.

Kiều Thu Sinh cũng lắc đầu.

Hai cô không nài, quay người bước ra.

Tô Diệp cười nói: “Hai người không biết hưởng thụ, có người đút trái cây, rót bia cho, đỡ phải động tay, chẳng phải hay hơn sao.”

Trăn Trăn hỏi: “Muốn nghe bài nào?”

Ông Lý đáp: “Hát bài em hát hay nhất đi.”

Trăn Trăn cười: “Được.”

Cô bước tới chỉnh máy.

Tô Diệp nhìn áo sơ mi của Phan Dật Niên, nói: “Tổng giám đốc Phan, cái sơ mi này đẹp ghê, hiệu gì thế, tôi cũng muốn một cái.”

Phan Dật Niên nhấp ngụm bia, mỉm cười đáp: “Montague, anh muốn thì tôi nhờ bà xã mua cho.”

Tô Diệp khen: “Được đó.”

Ông Lý rút chiếc điện thoại di động bên hông ra, xem rồi bảo: “Tôi nghe cuộc gọi.”

Ông đứng lên đi ra ngoài.

Tô Diệp nói: “Có cái điện thoại di động, liên lạc lúc nào cũng tiện.”

Kiều Thu Sinh đáp: “Đắt lắm, những hai mươi ngàn đồng.”

Tô Diệp và Phan Dật Niên khẽ cười, ánh mắt mơ hồ. Kiều Thu Sinh lập tức thấy mình lỡ lời, anh ta tự thấy quê kệch, mặt bất giác nóng bừng.

Trăn Trăn cầm micro, theo nhịp nhạc, bắt đầu hát:

“Phụ nữ thích phong lưu / Đàn ông mê xinh đẹp / Lúc nào chẳng hay đã say đắm anh / Em nói anh phong lưu / Anh khen em xinh đẹp / Yêu nhau nói lời ngọt ngào mật ý / Người thời nay điều kiện tốt / Tình yêu càng dễ nắm chặt / Nói đến chuyện trăm năm lại thêm phiền não / Có tình yêu / còn muốn bánh mì / Có nhà cửa / lại đòi châu báu / Phong lưu xinh đẹp sao ăn no được.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 88


Chương 88: Buôn bán

*

Tô Diệp cất lời: “Chủ nhiệm Kiều, Thâm Quyến vừa đem một mảnh đất ra bán, Thượng Hải chắc cũng chẳng bao lâu nữa sẽ có loại đấu giá này. Cải cách mở cửa, cần phải đồng tiến đồng lùi, chúng ta cũng không nên cứ mãi thua kém người ta, có đúng không.”

Kiều Thu Sinh mỉm cười đáp: “Chúng tôi chẳng qua chỉ muốn làm cho đầy đủ, cho kỹ lưỡng hơn, vì vậy càng phải thận trọng, càng phải nghiêm túc. Một khi đã hạ quyết tâm làm, thì phải làm đến mức tốt nhất, mà hai chữ tốt nhất lại cần phải có thời gian lắng đọng. Hôm nay mọi người cũng đã thấy, bốn mươi bốn doanh nghiệp tranh thầu, những doanh nghiệp này đều loại bỏ công ty vốn nước ngoài và nhà đầu tư ngoại quốc. Nói trắng ra là, chính quyền thành phố đem đất ra đấu giá, rồi để công ty bất động sản quốc doanh của mình trúng thầu, lấy quyền khai thác đất ấy.”

Tô Diệp cười nói: “Thì ra là vậy, lông cừu rốt cuộc cũng mọc trên mình cừu.”

Kiều Thu Sinh tiếp: “Ý nghĩ của tôi là, Thượng Hải chúng ta đã bao dung bốn phương, hướng đến quốc tế, làm thì phải làm lớn, phải mở cửa với toàn thế giới, đối xử bình đẳng, chỉ cần có vốn, có ý muốn, đều có thể đến tham gia đấu thầu. Chúng tôi cũng không bán đất, chỉ cho thuê đất.”

Phan Dật Niên lên tiếng: “Chế độ cho thuê dài hạn theo năm ở Hồng Kông cũng đáng để tham khảo.”

Kiều Thu Sinh nói: “Tổng giám đốc Phan quả nhiên kiến thức rộng rãi. Thượng Hải muốn phát triển xây dựng đô thị, từ lâu đã bị hạn chế bởi thiếu tài chính, từ xưa giải pháp là địa phương vay trung ương, quốc gia vay ngoại quốc, đây không phải kế lâu dài. Tháng tám năm ngoái, chính phủ đã tổ chức chúng tôi gấp rút sang Hồng Kông khảo sát, mới thấm thía rằng thì ra đất đai cũng có thể trả phí mà dùng, có thể nhượng quyền, chuyển nhượng có giá. Sự dồi dào của tài chính Hồng Kông, công lao của chế độ cho thuê đất không thể bỏ qua. Chúng ta vẫn ôm chặt con gà đẻ trứng vàng, lại còn chạy khắp nơi vay mượn trứng gà.”

Phan Dật Niên đáp: “Cầm chén cơm vàng mà đi ăn xin.”

Kiều Thu Sinh nói: “Đúng là đạo lý đó. Vài hôm trước, Thượng Hải vừa ban hành quy định chuyển nhượng có trả tiền quyền sử dụng đất, có thể nghiên cứu kỹ càng một chút.”

Tô Diệp nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi còn muốn hỏi, Thượng Hải khi nào sẽ bắt đầu.”

Kiều Thu Sinh đáp: “Sau này cứ chú ý tin tức báo chí của Quốc hội toàn quốc, anh cũng sẽ có kênh tin riêng, cứ theo dõi sát. Nói gần thì không gần, nói xa cũng chẳng xa nữa.”

Tô Diệp đưa lon bia tới: “Chủ nhiệm Kiều thật là có bản lĩnh.”

Kiều Thu Sinh mỉm cười: “Tôi không uống rượu.”

Ông Lý quay lại, Tô Diệp hỏi: “Ai gọi điện mà nghe những hai mươi phút?”

Ông Lý đáp: “Vợ tôi kiểm tra đấy.”

Phan Dật Niên cười: “Lại tìm cớ gì nữa.”

Ông Lý nói: “Tôi bảo ở khách sạn, một mình khó ngủ.”

Phan Dật Niên đáp: “Bà Lý đâu có dễ gạt.”

Ông Lý nhìn đồng hồ: “Đã chín giờ rồi.”

Phan Dật Niên nói: “Mười giờ, giờ mùa hè mà.”

Ông Lý cười: “Quên vặn nhanh lên rồi.”

Kiều Thu Sinh hỏi: “Tổng giám đốc Phan đến nơi thế này, Ngọc Bảo có biết không.”

Phan Dật Niên chỉ mỉm cười, không đáp.

Kiều Thu Sinh lại bảo: “Ngọc Bảo dễ bị lừa lắm.”

Phan Dật Niên nói: “Chủ nhiệm Kiều không uống rượu, sao toàn thốt lời say.”

Có cô gái bóc quả nho, đưa vào miệng Tô Diệp. Anh ta vừa ăn vừa cùng ông Lý nhìn cười vui.

Kiều Thu Sinh đứng lên: “Tôi còn có việc, xin đi trước.”

Tô Diệp nói: “Về Thượng Hải, chúng ta lại gặp nhau.”

Kiều Thu Sinh không nói thêm, cứ thế rời đi.

Trăn Trăn mồ hôi nhễ nhại bước tới, cầm chai bia, ngửa cổ uống một ngụm lớn, hờn dỗi bảo: “Bắt em hát, cũng chẳng ai nghe, em không hát nữa.”

Ông Lý vòng tay ôm eo: “Được rồi, chẳng phải còn có anh sao.”

Tô Diệp nói: “Nghe giọng mà biết, Trăn Trăn là người Thượng Hải.”

Ông Lý cười: “Giờ mới nghe ra à, Trăn Trăn vốn người Thượng Hải.”

Tô Diệp nói: “Quả là đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng.”

Trăn Trăn cười: “Sau này tổng giám đốc Tô đến, nhớ gọi em nha.”

Phan Dật Niên bảo: “Tôi về khách sạn đây.”

Tô Diệp nói: “Ngọc Bảo lại không ở bên, anh cứ chơi thêm chút nữa đi.”

Phan Dật Niên không để ý, đứng dậy đi ra.

Trăn Trăn hỏi: “Ngọc Bảo họ gì thế?”

Tô Diệp đáp: “Họ Lâm.”

Trăn Trăn hơi sững người, không trả lời. Ông Lý hỏi: “Chẳng lẽ là người quen cũ?”

Trăn Trăn cười: “Không quen.”



Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình đi đến quán mì của Lữ Cường. Lữ Cường cười chào: “Mau ngồi xuống, muốn ăn mì gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Hai tô mì sườn lớn, một tô thêm dưa mặn với đậu hũ chay, một tô thêm trứng ốp la.”

Lữ Cường nói: “Được rồi.”

Chẳng bao lâu, hai tô mì nóng hổi được bưng lên, còn kèm cả tương ớt bát bửu.

Triệu Hiểu Bình húp một muỗng nước, xuýt xoa: “Anh à, mì này em ước gì ngày nào cũng được ăn, em thật sự không hiểu nổi.”

Lữ Cường cười: “Có gì mà không hiểu?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Cũng là dưa mặn, đậu hũ chay, trứng ốp la, cũng là nước dùng ấy, sao hương vị lại ngon hơn người ta chứ.”

Lữ Cường chỉ cười.

Ngọc Bảo lên tiếng: “Ông nội anh ấy từng làm ngự trù, cha từng tham dự yến tiệc quốc gia, tay nghề truyền đời, thêm vào lại có hứng thú, nên dù là mì thường thôi, cũng thành ngon. Còn nữa, món thịt kho tàu, cá thu chiên giòn anh làm, mùi vị tuyệt vời.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Anh ở đây mở quán mì, thật sự là phí tài.”

Lữ Cường đáp: “Em khen quá lời rồi, miễn có thể kiếm ra tiền, ở Khách sạn Hòa Bình hay bên lề đường cũng đều như nhau.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Anh giữ được tâm thái thế này, thật sự là quý.”

Ba cậu thanh niên đi tới gọi: “Ba tô mì dương xuân, thêm trứng ốp la.”

Lữ Cường đi bận rộn. Ngọc Bảo khẽ cất lời: “Anh Lục, có chuyển biến chứ.”

Triệu Hiểu Bình than: “Hầy.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ý là sao?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Đi Quảng Châu kiểm tra xong, chị đã biết coi như tuyên án tử hình rồi.”

Ngọc Bảo nói: “Đừng bi quan, vẫn phải tích cực điều trị.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Đây đâu phải cảm mạo, chích thuốc uống thuốc là lành. Bây giờ chỉ còn nước chết ngựa coi như ngựa sống mà chữa. Ngày nào chị cũng sắc thuốc bắc, hành lang lúc nào cũng sặc mùi. Những lúc ấy chị lại rơi nước mắt, nghĩ mình khổ quá, Lục Kế Hải cũng khổ. Cả hai là cặp nam nữ khổ nhất chốn hồng trần tục thế này. Nhưng đến ban đêm chị lại nghĩ, rõ ràng mình vốn khỏe mạnh, cớ gì phải chịu thứ dằn vặt quái ác này, đây là sự tàn phá nhân tính phụ nữ đến cùng cực. Chị hỏi Ngọc Bảo, nếu chồng em cũng như Lục Kế Hải, thì Ngọc Bảo sẽ làm thế nào.”

Ngọc Bảo ngẫm nghĩ: “Chỉ cần tình cảm sâu đậm, thì chuyện vợ chồng cũng không quan trọng.”

Triệu Hiểu Bình cười lạnh: “No ấm rồi sao hiểu được cái đói.”

Ngọc Bảo đáp: “Vậy còn hỏi em làm gì.”



Mẹ Ngô đang ủ rượu nếp trong gian bếp, trông thấy Ngọc Bảo, ngạc nhiên bảo: “Không đi buôn bán nữa à.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “Con để Ngọc Khanh với Hiểu Bình coi sạp giúp, sáng nay Dật Niên đi công tác trở về, con giúp mẹ Ngô nấu thêm vài món.”

Mẹ Ngô nói: “Con gà trống buộc trong góc ấy, thì làm thịt hầm lên ăn luôn đi.”

Ngọc Bảo đáp: “Dạ được.” Rồi xắn tay áo, đun nước làm gà.

Mẹ Ngô vừa vo gạo nấu cơm, vừa bảo: “Cái nồi cơm điện bác hai ở Đài Loan cho, dùng thì tiện thật, nhưng tốn điện.”

Chị Diêu chen vào: “Anh Trương tầng ba, vợ sinh con xong, hai vợ chồng chẳng quay lại ở, sao vậy ta.”

Không ai lên tiếng.

Chị Diêu lại nói: “Ngọc Bảo, em với chị ấy thân, chắc biết chứ.”

Ngọc Bảo chỉ mỉm cười lắc đầu.



Gần hoàng hôn, Tinh Tinh và Nguyệt Lượng đứng ngoài ban công, thấy Phan Dật Niên kéo vali, từ xa lại gần, lập tức chạy ra cổng, nghiêng đầu lắng nghe tiếng động.

Mẹ Ngô với Ngọc Bảo đang bày món, mẹ Phan nói: “Hai đứa nhỏ phấn khởi không chịu nổi.”

Phan Dật Niên mở cửa bước vào, Tinh Tinh Nguyệt Lượng gọi “ba ba”, chìa tay đòi bế.

Phan Dật Niên đặt vali xuống, trước tiên bế Nguyệt Lượng, cười nói: “Lại nặng rồi.”

Rồi anh bế Tinh Tinh, cười bảo: “Chẳng thêm chút thịt nào.”

Nguyệt Lượng giúp lấy dép, Tinh Tinh ôm giày da, đặt vào tủ.

Ngọc Bảo bước đến, cất lời: “Dơ chưa kìa.”

Phan Dật Niên bất ngờ ôm chặt Ngọc Bảo, hôn lên má cô.

Ngọc Bảo toan giãy khỏi, anh đã buông tay.

Gương mặt Ngọc Bảo đỏ bừng, kéo Tinh Tinh đi rửa tay.

Dật Văn cũng từ trong phòng ra, mỉm cười: “Anh về rồi.”

Phan Dật Niên hỏi: “Dật Thanh đâu.”

Dật Văn đáp: “Đi công tác rồi.”

Dư Lâm dắt Tráng Tráng đến bên mẹ Phan: “Mẹ, giúp con trông Tráng Tráng, con đi nấu cơm.”

Mẹ Phan bảo: “Giờ nào rồi, còn nấu nướng. Hôm nay Dật Niên công tác về, món đã làm đủ cả rồi, Ngọc Bảo, hay là cùng ăn luôn nhé.”

Ngọc Bảo cười: “Mẹ quyết đi ạ.”

Dư Lâm vội nói: “Cảm ơn mẹ.”

Đứng ngoài cửa phòng, cô ta gọi: “Quyên Quyên, ra ăn cơm đi.”

Tinh Tinh chạy tới trước mặt Tráng Tráng, muốn nắm tay nhỏ, Tráng Tráng không chịu, giấu tay ra sau lưng.

Nguyệt Lượng ở phía sau, chộp lấy ngón tay Tráng Tráng, moi ra một viên kẹo.

Tráng Tráng òa khóc.

Dư Lâm bực mình: “Đồ vô dụng, chỉ biết khóc thôi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back