Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê
Chương 75: Rất thích anh



Nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Viễn Chi, sống lưng Lộ Nghiêu như có dòng điện chạy qua, tê dại đến tận đầu ngón tay.

Cậu ho khan một tiếng để che giấu sự mất tự nhiên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang nơi khác.

"Vậy thì...đào đi..."

Lâm Viễn Chi khẽ véo tai cậu, sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn lên má.

"Được, có muốn tắm không? Hay là...t.ắm ch.ung?"

Lộ Nghiêu chớp mắt, rồi gật đầu. "Vậy thì cùng tắm đi."

Bên trong phòng tắm, hơi nước mịt mù bao phủ.

Hương đào trắng đậm đà lan tỏa trong không khí, Lộ Nghiêu tựa đầu lên vai Lâm Viễn Chi, ngón tay vô thức lướt nhẹ qua bờ vai và tấm lưng rộng của anh.

Mồ hôi nóng hổi lăn xuống từ trán, ý thức cậu nửa mê nửa tỉnh, ánh mắt dừng lại trên sống mũi cao thẳng và đôi môi phớt đỏ của người đàn ông đối diện.

Lộ Nghiêu không kiềm chế được, nghiêng người sát lại, nhẹ nhàng cắn lên môi anh.

Hơi nước ẩm nóng bao trùm lấy hai người. Nhiệt độ trong không gian ngày càng tăng cao, đến mức hơi thở dần trở nên gấp gáp, và trong khoảnh khắc, cả hai như thể bị rút cạn không khí, chỉ có thể siết chặt lấy nhau trong cơn choáng váng.

Giữa những nhịp thở gấp gáp, Lộ Nghiêu ngước mắt nhìn lên ngọn đèn trên trần, ánh sáng hắt xuống tạo thành những vệt mờ nhòe trước mắt cậu. Hàng mi dài vương hơi nước, ướt đẫm tựa như cánh bướm vừa thoát ra khỏi màn sương.

Lâm Viễn Chi khẽ vu.ốt ve gương mặt đang đỏ bừng của cậu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

"Nghiêu Nghiêu...Anh thích em lắm...Chỗ nào của em anh cũng thích..."

Hai tai Lộ Nghiêu nóng bừng, đỏ rực như tẩm lửa.

Sự thích của Lâm Viễn Chi chưa bao giờ chỉ là lời nói suông. Anh vẫn luôn dùng hành động để chứng minh điều đó—một cách triệt để và không chừa cho cậu đường lui.

Hàng mi đen như cánh bướm khẽ rung nhẹ, Lộ Nghiêu cắn nhẹ vào tai anh, giọng nói trầm thấp, mang theo chút bất mãn.

"Biết rồi...Đừng nói nữa..."

Lâm Viễn Chi bật cười, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đã bị anh cắn đến đỏ ửng.

Hai người ở trong phòng tắm suốt hơn nửa tiếng, đến khi bước ra, cả cơ thể đều đẫm mồ hôi.

Lộ Nghiêu mệt đến mức đôi chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững. Vừa về đến phòng ngủ, cậu liền ngã xuống giường, không buồn nhúc nhích.

Giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn của Lâm Viễn Chi phủ xuống, bàn tay trượt đến eo cậu, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt áo tắm.

Lộ Nghiêu chẳng muốn đối diện với cảnh này chút nào, liền trở mình, vùi mặt vào gối.

"Khoan...tắt đèn đi."

Nhìn thấy vành tai đỏ bừng thấp thoáng lộ ra, Lâm Viễn Chi khẽ cười.

"Được."

Một tiếng tách vang lên, ánh sáng vụt tắt.

Hương đào dần lan tỏa trong không khí, cuối cùng nồng đậm đến mức tràn ngập khắp căn phòng.

Mãi đến nửa đêm, Lộ Nghiêu mới thiếp đi.

Cái người nào đó tích góp năm năm tinh lực thực sự đáng sợ, về sau cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi. Mà đáng ghét nhất là, dù có cầu xin tha thế nào cũng vô dụng, trái lại chỉ càng khiến anh mất kiểm soát hơn.

Lộ Nghiêu ngủ một mạch đến hơn mười giờ, cuối cùng bị cơn đói đánh thức. Cậu mở mắt, theo thói quen đưa tay sờ bên cạnh.

Chỗ nằm bên cạnh trống trơn. Đang cảm thấy khó hiểu, cậu đã ngửi thấy mùi cháo thịt băm trứng bắc thảo thơm nức từ bếp truyền đến.

Lộ Nghiêu khẽ nhíu mày, cảm giác đói càng rõ rệt.

Bếp ở tầng một, mà bây giờ cậu chẳng muốn lê bước xuống đó chút nào, thế là trực tiếp gọi điện cho Lâm Viễn Chi.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, khóe môi Lâm Viễn Chi hơi cong lên, anh đặt thìa xuống, bắt máy.

"Dậy rồi à?"

Lộ Nghiêu bật loa ngoài, đặt điện thoại bên tai, giọng điệu có chút oán trách: "Tự nhiên lại nấu cháo làm gì? Mùi thơm đến mức đánh thức em luôn đây này."

"Là anh sai, vậy em có muốn dậy ăn chút gì trước không? Cháo nấu xong rồi, anh đang định chiên thêm ít há cảo."

"Vậy anh chiên đi, em đi rửa mặt trước."

Lộ Nghiêu lê đôi chân nhức mỏi bước xuống giường.

Tấm thảm đã được Lâm Viễn Chi dọn sạch sẽ, không còn bừa bộn như tối qua nữa.

Khi đi ngang qua thùng rác đen, cậu buồn chán liếc vào trong.

...Cái tên khốn này dùng tận năm cái áo mưa!

Vừa nhìn thấy thứ bên trong, đầu gối Lộ Nghiêu lập tức có cảm giác đau nhói, cậu vội dời mắt, bước vào phòng tắm.

Thực ra trên người cũng không có quá nhiều cảm giác dính dấp, chắc là sáng nay Lâm Viễn Chi đã giúp cậu lau rửa rồi.

Ngâm mình trong bồn tắm một lúc, nước nóng thấm vào da thịt khiến cả người mềm nhũn, đến tận xương cốt cũng ê ẩm.

Lộ Nghiêu thoải mái híp mắt, vừa định cầm điện thoại bật nhạc thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.

"Em chưa ăn sáng, ngâm nước nóng thế này rất dễ bị tụt huyết áp."

Lâm Viễn Chi cầm một chiếc khăn tắm dài bước đến, không cho cậu cơ hội từ chối, lập tức bế bổng lên, quấn chặt trong khăn.

Lộ Nghiêu thực sự lười biếng chẳng muốn động đậy, liền tựa vào anh, đôi mắt cười tít nhìn anh chằm chằm.

"Vậy anh bế em ra ngoài đi, bây giờ em không muốn bước một bước nào đâu."

Lâm Viễn Chi cũng cười nhìn cậu, "Không có thưởng sao?"

Lộ Nghiêu cắn môi hắn một cái, bất mãn nhéo má hắn.

"Chẳng lẽ phần thưởng tối qua còn chưa đủ à? Anh đừng có được đà lấn tới."

Nụ cười trong mắt Lâm Viễn Chi càng đậm, hắn cúi người, đặt một tay dưới đầu gối cậu, ôm ngang người lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Trên tủ đầu giường có một khay đựng bữa sáng. Cháo thịt băm trứng bắc thảo nóng hổi trong bát sứ trắng, bên cạnh là đĩa há cảo chiên vàng giòn thơm phức.

Lộ Nghiêu ngồi trên giường, tận hưởng một bữa sáng ngon lành.

Chờ cậu ăn xong, Lâm Viễn Chi cũng không lãng phí, giúp cậu giải quyết nốt phần còn lại. Sau đó, anh lại thay toàn bộ chăn gối mới cho giường.

Lộ Nghiêu rất nhõng nhẽo, nằm trên giường một lúc đã bắt đầu kêu than khó chịu, đòi Lâm Viễn Chi xoa bóp cho mình.

"Anh nhìn xem, eo em bị anh bóp đến bầm tím rồi này..."

Cậu vén vạt áo ngủ lên, bắt đầu liệt kê "tội trạng" của anh.

"Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn."

Lâm Viễn Chi cúi đầu nhận lỗi, giọng điệu đầy chân thành.

Lộ Nghiêu bĩu môi, lại bổ sung thêm: "Còn nữa, lần sau khi em tỉnh dậy, nhất định phải nhìn thấy anh đầu tiên."

Lâm Viễn Chi hơi khựng lại trong lúc xoa bóp cho cậu, ánh mắt trầm xuống.

Lộ Nghiêu có chút không tự nhiên, chớp mắt rồi tiếp tục nói:

"Hằng ngày anh dậy sớm làm gì chứ? Không thể ngủ nướng với em một chút sao? Với lại bữa sáng cũng đâu nhất thiết anh phải tự tay làm, đặt đồ ăn ngoài chẳng phải tiện hơn à?"

Lâm Viễn Chi bật cười, ánh mắt sáng ngời.

"Được, sau này dù em tỉnh dậy lúc nào, anh cũng đảm bảo em mở mắt ra là thấy anh ngay."

Xử lý xong chăn gối, Lâm Viễn Chi quay lại giường, cùng Lộ Nghiêu nằm thêm một lát.

Lộ Nghiêu dựa vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim vững vàng, bàn tay không yên phận nghịch ngợm hàng cúc áo ngủ của anh.

Lâm Viễn Chi giữ lấy bàn tay cậu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán, giọng nói bất đắc dĩ.

"Nhóc con, đừng chọc anh nữa."

Lộ Nghiêu hừ nhẹ một tiếng: "Em chọc anh hồi nào? Rõ ràng là anh tự chủ kém, lại còn đổ lỗi cho em."

Lâm Viễn Chi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang không ngừng hé mở của cậu, vừa định cúi xuống hôn thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

"Lại là giao hàng à?" Lộ Nghiêu liếc hắn một cái.

Hôm nay cậu không đặt mua gì cả, người đứng ngoài chắc chắn không phải shipper.

Lâm Viễn Chi kiểm tra camera giám sát, vừa nhìn thấy người ở ngoài cổng, đôi mày hắn nhíu lại sâu hơn.

Lộ Nghiêu thấy hắn phản ứng kỳ lạ, cũng tò mò ghé mắt nhìn thử, lập tức trông thấy Cố Bách đang đứng trước cửa.

"Chẳng phải Mập Mạp nói hắn đi châu Phi rồi à? Sao giờ lại bất ngờ quay về thế?"

Dù đã năm năm trôi qua, Lộ Nghiêu vẫn chẳng có mấy thiện cảm với Cố Bách.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh xuống xem thế nào."

Lâm Viễn Chi rời giường, khoác thêm áo, chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc, trong đầu hiện lên hàng loạt suy đoán.

Lần này, Cố Bách không ở lại Cố thị tranh giành quyền lực với anh mà chuyển sang công tác ở một công ty bất động sản khác. Theo những gì anh biết, dự án mà Cố Bách theo đuổi ở châu Phi có thời gian thi công ngắn nhất cũng phải hai năm, lâu thì ba đến năm năm, tuyệt đối không thể hoàn thành nhanh như vậy.

Việc hắn đột ngột quay về liệu có liên quan đến chuyện Lộ Nghiêu cũng đã trở về?

Nghĩ đến khả năng Cố Bách vẫn còn vương vấn cậu, ánh mắt Lâm Viễn Chi chợt trở nên lạnh lẽo. Anh đeo kính lên, mặt không biểu cảm bước ra mở cửa.

Cố Bách xách theo một túi giấy, nhìn thấy Lâm Viễn Chi liền nở một nụ cười nhạt.

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Viễn Chi khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm: "Đúng vậy, tôi cũng chưa nghe chú hai nói gì về chuyện cậu trở về."

Vì có quan hệ huyết thống, những năm qua hai người vẫn duy trì vẻ ngoài hòa thuận.

"Dự án của tôi đã vào giai đoạn thi công, không cần lo lắng nhiều nữa nên tôi về nước thôi. Cũng không dám báo trước cho ba mẹ, sợ họ làm rình rang quá."

Cố Bách đưa túi quà ra: "Đây là một ít đồ thủ công tôi mua bên đó, không đáng giá bao nhiêu, coi như quà gặp mặt."

Lâm Viễn Chi nhận lấy nhưng trong lòng hiểu rõ, Cố Bách đến đây tuyệt đối không chỉ để tặng quà.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn thẳng vào đối phương.

"Cậu đến đây, chắc không phải chỉ để đưa đồ cho tôi chứ?"

Mấy năm qua, Cố Bách bị nắng gió châu Phi hun cho sạm đi không ít. Khi không có việc, hắn cũng thường ra thảo nguyên ngắm nhìn thiên nhiên hoang dã, tâm tính dường như đã mở mang hơn trước. Nhưng trong lòng vẫn còn một khúc mắc chưa thể gỡ bỏ.

Hắn biết Lâm Viễn Chi và Lộ Nghiêu đã chia tay, thậm chí từng có ý định lợi dụng cơ hội này để chen chân vào. Song, lý trí mạnh mẽ đã đè nén ý nghĩ đó xuống.

Lộ Nghiêu vốn dĩ không thích hắn, dù có chạy theo cậu đến Mỹ cũng chẳng có kết quả gì, chỉ khiến cậu thêm chán ghét hắn mà thôi.

Nhưng trong góc sâu nhất của lòng hắn, vẫn còn một chút không cam tâm.

Sự không cam tâm ấy cứ kéo dài cho đến khi nghe tin Lộ Nghiêu đã về nước và có vẻ như đã quay lại với Lâm Viễn Chi. Khi đó, cảm giác này đã hóa thành sự ghen tị.

Sự ghen tị đó đã thúc đẩy hắn đến đây, nhất định phải tận mắt xác nhận.

Cố Bách gượng cười, giọng điệu có chút miễn cưỡng.

"Tôi nghe Mập Mạp nói Lộ Nghiêu đã về nước. Lần trước phòng ký túc xá tụi mình họp mặt, tôi không kịp về tham dự, chưa kịp đón cậu ấy một bữa, thấy hơi ngại."

"Đúng vậy, cậu ấy về rồi. Nhưng cậu bận rộn thế này, có đến hay không cũng chẳng sao."

"Vậy bây giờ Lộ Nghiêu đang..."

Cố Bách còn chưa nói hết câu, từ phòng khách đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo:

"Lâm Viễn Chi, trưa nay mình ăn gì? Hay gọi đồ bên ngoài đi?"

Cố Bách nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân hình thoáng cứng đờ, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau Lâm Viễn Chi.

Lộ Nghiêu mặc bộ đồ ngủ vải cotton, lười biếng dựa vào lan can tầng hai, mái tóc hình như vừa mới gội xong, còn hơi ẩm ướt.

Hắn không nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy kia vẫn như ngày trước, hờ hững lướt qua mình.

"Gọi đồ cũng được. Em cứ nghỉ đi, đừng xuống kẻo bị cảm lạnh."

Lâm Viễn Chi dịu giọng đáp lại cậu, sau đó quay sang Cố Bách, ánh mắt trong veo không chút gợn sóng.

"Cậu còn chuyện gì khác không?"

Cố Bách rốt cuộc cũng nhận ra bộ đồ ngủ trên người Lâm Viễn Chi giống hệt với bộ của Lộ Nghiêu. Ban nãy không để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ hắn còn vết cắn rõ ràng cùng vài vết cào mờ mờ.

Tim hắn nhói lên, một lần nữa cảm thấy bản thân thật đáng thương và nực cười.

Cố Bách cười khổ, ánh mắt cụp xuống, giọng nói khàn hẳn đi.

"Ông nội cũng đã có tuổi, sức khỏe ngày càng yếu. Nếu rảnh, anh nên về Cố gia thăm ông nhiều hơn."

Hắn biết Lâm Viễn Chi không thích nghe những chuyện này, cũng không muốn nói thêm, nên chỉ im lặng quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đó, Lâm Viễn Chi trầm mặc vài giây rồi mới đóng cửa lại, xách theo túi giấy trở vào phòng khách.

Lộ Nghiêu ngồi trên bậc thang nhìn hắn, nhướn mày trêu chọc: "Ghê thật đấy, hắn còn mang quà đến tặng anh nữa cơ à?"

Lâm Viễn Chi đặt túi quà xuống, khẽ "ừ" một tiếng.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lộ Nghiêu chẳng chịu ngoan ngoãn quay lại phòng nghỉ ngơi, đôi mày thanh tú lập tức cau lại.

"Đừng ngồi trên bậc thang, gạch lạnh lắm."

Anh bước tới, bế bổng cậu lên.

Bất ngờ bị nhấc khỏi mặt đất, Lộ Nghiêu theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh. Nhìn đôi môi mím chặt của Lâm Viễn Chi, cậu bật cười khe khẽ.

"Sao thế? Em xuống xem anh một chút mà anh lại không vui à?"

"Không phải không vui, anh chỉ là..."

Anh chỉ là không muốn ai khác dòm ngó bảo bối của mình, dù chỉ là một ánh nhìn cũng không được.

Lộ Nghiêu "chậc" một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười đầy trêu ghẹo:

"Anh nói xem, sao mà ghen kinh khủng vậy chứ? Em còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn nữa là. Hai mắt rm, ngoài nhìn anh ra thì chẳng còn để ý đến thứ gì khác đâu."

Lâm Viễn Chi bế cậu trở về phòng, cúi xuống hôn lên nốt ruồi nhỏ bên sống mũi cậu.

"Anh biết."

Lộ Nghiêu vẫn ôm cổ hắn không buông, cũng cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi hắn.

"Lâm Viễn Chi, em đã từng nói với anh chưa nhỉ? Em rất thích anh."
 
Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê
Chương 76: Ngọt ngào



Nhìn vào đôi mắt sáng ngời và kiên định của Lộ Nghiêu, trong lòng Lâm Viễn Chi như có một dòng nước ấm chảy qua, từng chút ngọt ngào lan tỏa từ tận đáy lòng.

Anh nâng khuôn mặt cậu lên, khẽ h*n l*n ch*p m**, sau đó môi trượt xuống, không chút do dự mà cắn lấy bờ môi mềm mại của cậu.

Lộ Nghiêu mơ màng hôn anh một lúc, đến khi nhận ra mình lại bị đè xuống giường thì lập tức chuông báo động trong đầu vang lên.

Cậu chống tay lên ngực Lâm Viễn Chi, đẩy anh ra một chút, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Lâm Viễn Chi, em vẫn còn đau đấy, anh không được tiếp tục nữa đâu."

Gương mặt cậu vùi trong chiếc gối lông vũ mềm mại, đôi mắt đen láy mơ màng phủ một lớp hơi nước mỏng.

Lâm Viễn Chi vừa thấy yêu thương vô hạn, lại vừa bất giác nhớ tới những hình ảnh đêm qua.

Đôi mắt hắn hơi tối lại, nhưng nghĩ đến tình trạng của Lộ Nghiêu, hắn vẫn kìm nén những suy nghĩ khó nói trong lòng.

"Anh không làm gì khác đâu, chỉ hôn em thôi."

Lộ Nghiêu hừ nhẹ một tiếng.

"Vậy thì anh tránh xa em ra trước đã, đừng có dựa sát thế này."

Tên này miệng thì nói chỉ muốn hôn cậu, nhưng ánh mắt rõ ràng là muốn nuốt chửng cậu mới đúng.

Lâm Viễn Chi siết chặt tay, rồi đi sang bên kia giường.

Lộ Nghiêu lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, lấy một chiếc gối đặt sau lưng, lại ôm thêm một chiếc gối bông mềm để tựa vào vai.

"Đưa em cái điều khiển, em muốn xem phim."

Phòng ngủ của Lâm Viễn Chi có một màn hình TV siêu mỏng, có thể dùng điện thoại để chiếu phim lên, nhưng muốn bật thì vẫn cần điều khiển.

Lâm Viễn Chi lấy điều khiển dưới kệ TV đưa cho cậu.

Lộ Nghiêu chọn một bộ phim tài liệu để xem, là một bộ về ẩm thực Quảng Đông, phong cách khá giống 《Những món ngon trên đầu lưỡi Trung Quốc》.

Cậu xem đến nhập tâm, không nhận ra Lâm Viễn Chi đã nằm xuống bên cạnh và nắm lấy tay cậu.

Lộ Nghiêu đang chăm chú nghiên cứu góc quay trong bộ phim, vừa quay sang liền phát hiện tay mình bị anh nắm lấy, còn anh thì lặng lẽ nằm bên cạnh, đôi mắt khẽ khép, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Không chắc là anh đã ngủ hay chưa, Lộ Nghiêu khẽ gọi tên anh.

Không có phản hồi.

Nhìn hàng mi dài của anh, nghĩ đến chuyện anh cũng chỉ ngủ vào nửa đêm mà sáng sớm đã dậy làm bữa sáng, lòng cậu bất giác có chút xót xa.

Lâm Viễn Chi lúc nào cũng chu đáo, luôn tận tâm chăm sóc cảm xúc của cậu, đôi khi còn quên cả chính mình.

Một cơn tê dại nhẹ nhàng lan qua lồng ng.ực, Lộ Nghiêu giảm âm lượng TV xuống, rồi bước xuống giường kéo rèm cửa lại.

Trở lại giường, cậu chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của hắn, cẩn thận tháo kính ra, cúi xuống hôn nhẹ lên má.

Làm xong những việc này, Lộ Nghiêu khẽ vuốt mái tóc đen của anh, nắm lấy tay Lâm Viễn Chi, tựa vào lồng ng.ực anh rồi cũng nhắm mắt lại.



Ngày tháng trôi qua như dòng nước chảy.

Từ khi Lộ Nghiêu dọn đến Lục Đình Thủy Tạ, Lâm Viễn Chi chưa từng làm thêm giờ nữa, thậm chí còn rất ít khi đi công tác. Nhân viên trong công ty ai cũng thấy lạ khi anh bỗng dưng thay đổi tính nết, chỉ có hai trợ lý trong văn phòng tổng giám đốc là ngầm hiểu mà không nói gì.

Cả hai như đang muốn bù đắp lại năm năm đã mất, chỉ cần có thời gian rảnh là dính lấy nhau. Có lúc chỉ đơn giản là tựa vào nhau, mỗi người làm việc riêng của mình, có lúc lại là những nụ hôn và vu.ốt ve không thể kiềm chế. Cứ như thể cả hai đều mắc chứng đói khát da thịt, không thể rời nhau dù chỉ một khoảnh khắc.

Lộ Nghiêu nghỉ ngơi nửa tháng, đến khi khâu hậu kỳ của bộ phim tài liệu bắt đầu.

Thỉnh thoảng cậu phải đến xưởng phim để theo dõi tiến độ chỉnh sửa, cùng Trần Anh thảo luận và đề xuất điều chỉnh.

Họ đã cắt dựng một video quảng bá ngắn và gửi đến các nền tảng video lớn.

Một nền tảng bày tỏ ý muốn hợp tác, nhưng kinh phí truyền thông họ đưa ra ít đến mức đáng thương. Dù sao phim tài liệu cũng thuộc thể loại kén người xem, không thu hút được nhiều khán giả, nên họ cũng không muốn bỏ quá nhiều tiền để mua tác phẩm của hai đạo diễn mới.

Trần Anh đã lường trước kết quả này, nhưng khi bước ra khỏi phòng họp vẫn không giấu được sự thất vọng. Lộ Nghiêu vỗ vai anh ta an ủi.

"Có công ty để mắt đến phim của chúng ta đã là rất tốt rồi. Nếu họ không muốn đầu tư truyền thông, thì chúng ta tự tìm cách quảng bá thôi."

Trần Anh nhíu mày đầy lo lắng. "Nhưng quảng bá thì phải tốn tiền, tôi đã dùng hết ngân sách cho quá trình quay rồi. Giờ không còn tiền dư để làm truyền thông nữa, chẳng lẽ đi vay à?"

"Chuyện này cậu đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách."

Lộ Nghiêu đã có sẵn kế hoạch trong đầu.

Rời khỏi công ty nền tảng video, cậu lập tức lái xe đến công ty livestream của Vương Khánh Quốc.

Vương Khánh Quốc giờ bận rộn vô cùng, số thương hiệu muốn hợp tác với cậu ta nhiều đến mức không đếm xuể, còn phải xếp hàng chờ cậu ta lựa chọn.

Khi Lộ Nghiêu bước vào, Vương Khánh Quốc đang uống ly trà mật ong bưởi vừa được trợ lý pha, đồng thời bận rộn trao đổi với khách hàng trên WeChat không ngừng nghỉ.

"Hiếm có nha, đạo diễn Lộ sao lại ghé chỗ tớ thế này?"

Thấy Lộ Nghiêu bước vào, Vương Khánh Quốc tròn mắt ngạc nhiên.

Lộ Nghiêu ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc của anh ta, thoải mái như chỗ quen, tự rót cho mình một ly trà mật ong bưởi.

"Có chuyện này tớ muốn nhờ cậu giúp."

Vương Khánh Quốc không hề do dự. "Cậu nói đi."

"Trước đây tớ và Trần Anh có quay một bộ phim tài liệu về kiến trúc cổ, bây giờ đang vào giai đoạn hậu kỳ, chắc tháng sau sẽ xong. Có một nền tảng video muốn mua lại, nhưng họ chỉ xếp phim vào một chuyên mục rất ít người xem, kinh phí quảng bá cũng chẳng đáng kể. Tớ đang nghĩ..."

"Muốn tớ giúp cậu quảng bá chứ gì, không vấn đề! Đến khi ra mắt, tớ sẽ kêu tất cả streamer dưới trướng chia sẻ giúp cậu."

Lộ Nghiêu lắc đầu.

"Cách đó quá đơn giản thô bạo, trông chẳng khác gì thuê bình luận viên ảo. Thực ra, mấy địa điểm chúng tớ quay phim đều là danh lam thắng cảnh, chỉ là chưa nổi tiếng lắm, nhiều khán giả chưa biết đến. Tớ thấy cậu có mấy streamer nổi lên nhờ quay video Hán phục, có thể nào kết hợp nội dung của họ với những công trình kiến trúc cổ này không? Như thế, người xem có thể sẽ thấy mới mẻ hơn."

Vương Khánh Quốc suy nghĩ một lát rồi gật đầu. "Chuyện này đơn giản, tớ có thể sắp xếp cho họ đi quay ngoại cảnh. Chỉ là chi phí sẽ cao hơn một chút. Nhưng thật ra ý tưởng này không tệ, bọn họ trước giờ chỉ quay trong studio, hiệu ứng hình ảnh đúng là chưa đủ hoành tráng."

Cả hai tiếp tục bàn bạc chi tiết, cuối cùng đưa ra một kế hoạch hợp tác đôi bên cùng có lợi: vừa giúp các streamer có thêm nội dung mới, vừa gián tiếp quảng bá cho bộ phim tài liệu của họ.

Sau khi bàn xong, Vương Khánh Quốc dẫn Lộ Nghiêu đi tham quan công ty.

Vì thường xuyên quay video và livestream, đội ngũ của họ đã đầu tư rất nhiều thiết bị quay phim chuyên nghiệp. Lộ Nghiêu tiện tay cầm một chiếc máy ảnh lên, thử cảm giác cầm nắm.

Đúng lúc này, một nữ streamer nổi tiếng đi ngang qua, nhìn Vương Khánh Quốc rồi hỏi nhỏ:

"Sếp, đây là bạn anh à? Đẹp trai ghê."

Vương Khánh Quốc đắc ý cười. "Đương nhiên rồi. Em chưa thấy hồi đại học đâu, cậu ta từng chơi trống trong đêm hội diễn mừng năm mới, không biết đã làm bao nhiêu cô gái mê mẩn."

Nữ streamer thấy lòng hơi xao động, không nhịn được mà lấy điện thoại ra. Vương Khánh Quốc tưởng cô định xin WeChat của Lộ Nghiêu, bất đắc dĩ cười nói:

"Đừng manh động, cậu ta có bạn trai rồi."

Cô gái hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Loại người đẹp trai như vậy, có bạn trai hay bạn gái đều là chuyện bình thường, nếu còn độc thân mới là lạ.

Thực ra, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ Lộ Nghiêu cúi đầu điều chỉnh máy ảnh rất cuốn hút, nên muốn ghi lại khoảnh khắc đó.

"Yên tâm đi sếp, em không có ý đào góc tường đâu, chỉ muốn quay một chút tư liệu thôi."

Cô bật camera lên, hướng ống kính về phía Lộ Nghiêu.

Cậu đang điều chỉnh khẩu độ và tiêu cự của máy ảnh, đứng cạnh cửa sổ sát đất. Rèm cửa màu be khẽ lay động, ánh nắng mùa thu xuyên qua tán cây bên ngoài, hắt lên gương mặt nghiêng tuấn tú của cậu những vệt sáng loang lổ.

Sau khi chỉnh xong thông số cơ bản, Lộ Nghiêu giơ máy lên định chụp thử, nhưng đột nhiên cảm thấy có hai ánh mắt đang dõi theo mình.

Cậu quay đầu lại, liền thấy một cô gái trẻ đang giơ điện thoại chụp mình, không nhịn được bật cười bất đắc dĩ.

"Tôi không phải nhân viên ở đây, đừng chụp tôi nữa."

Cô gái le lưỡi, lặng lẽ cất điện thoại đi. May mà cô đã kịp ghi lại khoảnh khắc Lộ Nghiêu quay đầu nhìn mình, ánh mắt ấy đẹp đến mức hoàn hảo, nhất định cô phải dựng một đoạn chuyển cảnh thật xuất sắc.

"Cậu vừa đẹp trai, lại là cổ đông lớn của công ty, để người ta chụp vài tấm thì sao nào?"

Vương Khánh Quốc bước đến, cúi đầu xem bức ảnh Lộ Nghiêu vừa chụp bằng máy ảnh.

"Không hổ danh đạo diễn Lộ, một chiếc bàn bình thường cũng được cậu chụp lên đẳng cấp hẳn."

Lộ Nghiêu xóa bức ảnh đi, đặt máy ảnh về chỗ cũ.

"Đừng có nịnh nữa. Tối nay có rảnh không? Đi ăn với tớ một bữa đi."

"Chỉ có hai ta thôi hả?"

Vương Khánh Quốc cười nham nhở, "Anh bạn học đẹp trai của cậu có ghen không? Nhỡ đâu lại âm thầm ghi sổ thì sao?"

Lộ Nghiêu bật cười bất đắc dĩ. "Cả hai chúng tớ cùng mời cậu ăn, được chưa?"

"Vô công bất thụ lộc, hai người đột nhiên rủ tớ ăn cơm làm gì?"

"Cậu thông minh thế, chẳng lẽ còn cần tớ nói?"

Lộ Nghiêu không để ý đến anh ta nữa, sải bước ra ngoài.

Vương Khánh Quốc nhanh chóng hiểu ra, vội vàng đuổi theo, khoác vai cậu.

"Tớ biết rồi, là cảm ơn tớ năm năm qua đã giúp cậu tìm tin tức của Lâm Viễn Chi, đúng không? Nói đến chuyện này, hai người thực sự nên mời tớ một bữa ngon lành. Vì giúp hai người tái hợp, tớ đã hao tổn bao nhiêu tâm sức đó."

Hai người vừa nói vừa rời khỏi tòa nhà.

Dưới tán cây ven đường, một chiếc Maybach đen lặng lẽ đỗ lại. Cửa kính xe hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp trai không tì vết.

"Trời ạ, bạn trai cậu trông chừng cậu kỹ quá rồi đấy. Đến chỗ tớ mà cũng không yên tâm à?"

"Cái gì mà không yên tâm, anh ấy đến đón chúng ta đi ăn."

Lộ Nghiêu đẩy Vương Khánh Quốc lên ghế phụ, còn mình thì ngồi vào hàng ghế sau.

Lâm Viễn Chi gật đầu chào Vương Khánh Quốc, sau đó ánh mắt liền rơi vào Lộ Nghiêu.

"Dạo một vòng trong đó thấy thế nào? Có gặp được anh chàng đẹp trai nào không?"
 
Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê
Chương 77: Hoàn



Ánh mắt trêu chọc của Lâm Viễn Chi khiến Lộ Nghiêu hơi chột dạ, cười gượng một tiếng.

Trước đó, cậu chỉ đùa rằng trong công ty Vương Khánh Quốc chắc chắn có nhiều streamer trẻ trung, đẹp trai, lát nữa vào phải ngắm cho kỹ, không ngờ Lâm Viễn Chi lại để bụng thật.

"Làm gì có anh chàng đẹp trai nào, em chẳng thấy ai hết. Hơn nữa, họ có thể đẹp trai bằng anh sao?"

Lộ Nghiêu tủm tỉm cười, nhích lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thon dài của anh.

"Anh nói xem, đúng không?"

Vừa quay đầu nhìn sang, Vương Khánh Quốc đã nổi da gà vì cặp đôi này tình tứ quá mức.

Thôi xong, bữa tối này chắc cậu ta cũng không cần ăn nữa, vì đường họ rắc đủ để no rồi.

Lâm Viễn Chi đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

"Trước mặt người khác, ngồi ngay ngắn vào."

Lộ Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, buông tay anh ra, dịch người sang một bên.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào cửa sổ, ngón út bên trái của cậu đã bị ai đó móc lấy. Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng mà vẫn có chút dịu dàng của Lâm Viễn Chi, khóe môi không kìm được mà khẽ nhếch lên.

Đúng là đồ ngoài lạnh trong nóng.

Mùa đông đến rồi, việc dậy sớm càng trở nên khó khăn hơn.

Tối qua Lộ Nghiêu thức khuya viết luận văn, hôm nay mãi đến hơn mười giờ mới chịu rời giường. Lâm Viễn Chi đã đi làm từ sớm, cậu ôm gối của anh cọ cọ một lát rồi mới miễn cưỡng xuống tầng tìm đồ ăn.

Trên bàn ăn đặt sẵn sữa chua và sandwich—đều là Lâm Viễn Chi chuẩn bị cho cậu. Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ, dặn cậu nhớ cho sandwich vào lò vi sóng hâm nóng trước khi ăn.

Lộ Nghiêu ngáp dài, đặt sandwich lên khay trong lò vi sóng. Cậu vừa đóng cửa lò lại thì điện thoại rung lên liên tục—David gửi tin nhắn đến.

Anh ơi, em thấy anh trên một nền tảng video nè. Anh đang hot lắm đó, mấy đứa bạn em đều nhận ra anh luôn!

Bên dưới còn đính kèm một đường link.

Lộ Nghiêu mở ra xem, suýt nữa thì bị số lượt xem và lượt thích dọa cho giật mình.

Video chỉ có vài giây ngắn ngủi, ghi lại khoảnh khắc cậu cầm máy ảnh đứng bên cửa sổ. Dáng người cao ráo, thon dài được ánh nắng mùa thu bao phủ, sau đó bỗng nhiên quay đầu lại.

Khoảnh khắc ngoái đầu đầy khí chất này đã hoàn toàn khơi dậy trí tò mò của người xem. Huống hồ nhan sắc của Lộ Nghiêu vốn chẳng thua kém gì minh tinh, nên ngay khi video được đăng tải, nó đã nhanh chóng bùng nổ, lượt thích tăng vọt như tên lửa. Nhờ đó, nữ streamer đăng video cũng nhân cơ hội này tăng hàng trăm nghìn lượt theo dõi chỉ sau một đêm.

Bình luận bên dưới đều là những tiếng gào thét đòi info:

【Đôi mắt này đỉnh quá! Chỉ một ánh nhìn mà đã khiến tôi tan chảy!】

【Nếu trong vòng ba giây tôi không biết infor anh ấy, thì tất cả mọi người ở đây đều có lỗi!】

【@LàĐàoĐây, đây là streamer mới nhà chị hả? Sao trước giờ chưa từng thấy?】

【Huhu, ngón tay của anh ấy cũng dài quá trời. Tôi muốn làm chiếc máy ảnh trong tay ảnh!】

【+1! Muốn biết cảm giác được bàn tay đó vu.ốt ve nhẹ nhàng sẽ như thế nào...】

Lộ Nghiêu ho nhẹ hai tiếng đầy ngượng ngùng, thoát khỏi video rồi gửi một dấu chấm hỏi cho Vương Khánh Quốc.

Vương Khánh Quốc gần như trả lời ngay lập tức: "Tớ xin lỗi, nhưng hiệu quả quảng bá như này là tốt nhất rồi, cậu chịu khó hy sinh một chút đi nhé?"

Lộ Nghiêu cũng không thực sự tức giận. Dù sao cậu cũng đã đặt một chân vào giới nghệ thuật, nếu không có chút danh tiếng thì việc kéo tài trợ cho các dự án cũng chẳng dễ dàng gì.

Hơn nữa, phim tài liệu của họ cũng sắp lên sóng rồi, nhân cơ hội này để quảng bá cũng không phải ý tồi.

"Chỉ lần này thôi. Nếu còn lần nữa, tớ sẽ thu phí bản quyền đấy."

"Được được, yên tâm, tiền donate của video này tớ sẽ bảo Đào chuyển hết cho cậu."

"Không cần đâu. Dù sao sau này chúng ta vẫn còn hợp tác mà, cứ coi như tớ tài trợ trước một phần phí tuyên truyền đi."

Không lâu sau, cả Mập Mạp lẫn Nguyễn Thanh cũng thấy video đó, lập tức trêu chọc Lộ Nghiêu trên WeChat, bảo cậu hot quá rồi, mau cho họ ôm đùi một cái. Trần Anh còn đùa rằng cậu nên đổi nghề làm diễn viên luôn đi, khỏi cần thử vai, cứ đến là làm nam chính phim anh ta ngay.

Lộ Nghiêu đùa giỡn với họ một lúc, sau đó không nhịn được mà mở khung chat với Lâm Viễn Chi. Cậu định gửi video cho anh, nhưng nghĩ lại thì thấy có vẻ hơi tự luyến quá.

Thôi vậy, chắc anh cũng sẽ thấy thôi. Dù Lâm Viễn Chi không chơi mạng xã hội, nhưng trợ lý hay nhân viên của anh cũng có thể lướt trúng mà.

Cậu cũng hơi mong chờ phản ứng của anh.

Tối đến, khi Lâm Viễn Chi về nhà, việc đầu tiên Lộ Nghiêu làm chính là quan sát sắc mặt anh.

Lâm Viễn Chi treo áo khoác và khăn quàng lên, nét mặt bình thản như thường, sau đó đổi giày rồi đi thẳng đến quầy bar rót nước uống.

Lộ Nghiêu rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn anh một cách công khai.

"Hôm nay công việc có bận không?"

"Vẫn ổn, toàn mấy chuyện vặt vãnh."

Lâm Viễn Chi uống xong, đặt ly xuống rồi bước tới gần, cúi xuống hôn lên má cậu.

"Vẫn còn học lớp online à?"

"Chỉ còn một môn cuối thôi. Sang kỳ sau là em không còn lớp nào nữa."

Lộ Nghiêu véo nhẹ tai anh, rồi cũng cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Lâm Viễn Chi liền nắm lấy gương mặt cậu, biến nụ hôn thành một nụ hôn sâu, triền miên.

"Buổi tối anh làm mì Ý với bít tết nhé, em muốn ăn tái mấy phần?"

"Năm phần đi. Mì Ý thì làm sốt tiêu đen bò lúc lắc, thêm mấy lát bánh mì nướng nữa."

"OK."

Lâm Viễn Chi vào bếp bận rộn. Lộ Nghiêu quan sát anh một lúc lâu cũng không thấy gì khác thường, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải anh chưa xem video không.

Bình thường với tính cách hay ghen của anh, nếu đã thấy thì đáng lẽ vừa về nhà đã phải có phản ứng gì đó rồi chứ.

Lộ Nghiêu không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy hụt hẫng.

Sau khi ghi chép xong bài học, cậu cũng vào bếp giúp một tay. Chẳng bao lâu, hương thơm của bít tết nướng lan tỏa khắp căn bếp, hòa quyện với mùi rau củ, khiến người ta thèm đến phát đói.

Ăn tối xong, hai người ra ngoài đi dạo một lát.

Nhiệt độ ban đêm đã hạ xuống dưới 0°C, mặt hồ gần đó đã đóng băng. Lộ Nghiêu quấn khăn, đội mũ, thử bước tới mép hồ rồi rướn chân dẫm lên.

Có vẻ khá chắc chắn.

Cậu vừa định đặt cả hai chân lên, đã bị Lâm Viễn Chi kéo giật lại.

Mặt cậu va nhẹ vào lòng ngực ấm áp, đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, không khỏi ngượng ngùng đưa tay gãi mũi.

Lâm Viễn Chi kéo mũ của cậu xuống sâu hơn.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm thế? Không biết trượt trên băng nguy hiểm lắm sao?"

"Có gì mà nguy hiểm đâu, anh chẳng phải vẫn đứng đây nhìn em sao?"

Lâm Viễn Chi chỉ biết bật cười bất đắc dĩ.

"Nếu muốn chơi thì để mai hẵng chơi. Ban đêm tầm nhìn không rõ, dễ xảy ra chuyện."

Lộ Nghiêu biết chắc rằng Lâm Viễn Chi sẽ mềm lòng. Cậu ôm lấy eo anh, nhanh chóng hôn nhẹ lên khóe môi.

"Anh yêu thật tốt."

Cái miệng này mà nói lời ngọt ngào thì đúng là khiến Lâm Viễn Chi không thể chống đỡ nổi. Người đàn ông với gương mặt tuấn tú khẽ đỏ vành tai, vươn tay nắm lấy tay Lộ Nghiêu.

"Về thôi, bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm."

Trước khi ngủ, như thường lệ, phải có một màn "khởi động" nho nhỏ.

Nhìn Lâm Viễn Chi lấy ra một chiếc lọ nhỏ từ tủ đầu giường, Lộ Nghiêu ôm gối, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

"Anh không xem video đó à?"

Video đã có cả chục triệu lượt thích rồi mà Lâm Viễn Chi lại chẳng hề hay biết? Vậy chẳng phải cậu nổi tiếng một cách uổng phí rồi sao?

Lâm Viễn Chi đóng ngăn kéo lại, cầm lọ hương dâu trên tay, hạ mắt nhìn cậu.

"Anh chưa xem. Sao thế? Nhìn em có vẻ thất vọng nhỉ?"

Nhìn ánh mắt bình thản của anh, Lộ Nghiêu lập tức đoán ra anh chắc chắn đã xem rồi. Cậu khịt khịt mũi, giọng có chút bất mãn.

"Vậy sao anh bình tĩnh thế? Lạ thật đấy."

Lâm Viễn Chi bật cười khẽ, tay luồn vào khoeo chân cậu, những ngón tay chậm rãi v.uốt ve vùng da ấm áp.

"Vậy em mong anh có phản ứng thế nào?"

Đôi mắt đen láy của Lộ Nghiêu đảo quanh, ánh nhìn lảng tránh.

"Nói chung... không phải thế này. Anh chắc chắn là đang giả vờ!"

Cậu không tin tên này lại không ghen.

Khóe môi Lâm Viễn Chi hơi nhếch lên. Anh vặn nắp lọ nhỏ, mùi dâu thơm ngọt lan tỏa trong không khí.

Trong hương thơm đầy mê hoặc ấy, anh cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Nghiêu.

"Đã thế thì... để anh cho em chút phản ứng mà em mong muốn."

Ban đầu, Lộ Nghiêu còn ngơ ngác chưa hiểu, cho đến khi sáng hôm sau, cậu phải vịn eo đau nhức mà bò dậy, mới chậm chạp nhận ra ý nghĩa của câu nói đó.

Cậu đâu có bảo anh ấy phản ứng... dữ dội thế này đâu chứ!

Lộ Nghiêu úp mặt xuống giường, khổ sở không nói nên lời.



Một tuần sau, bộ phim tài liệu về kiến trúc cổ do Lộ Nghiêu và Trần Anh đồng đạo diễn chính thức phát sóng. Nhờ chiến dịch quảng bá từ trước, cộng thêm danh tiếng không nhỏ của một trong hai đạo diễn, bộ phim nhanh chóng thu hút đông đảo khán giả.

Ngay trong ngày đầu tiên, lượt xem đã vượt mốc một trăm triệu, lập kỷ lục là bộ phim tài liệu đạt con số này nhanh nhất trên nền tảng. Độ phổ biến của phim duy trì ổn định, thậm chí sau khi phát sóng trọn vẹn mười tập, một số đài truyền hình vẫn bày tỏ ý định mua bản quyền để phát sóng.

Rất nhiều khán giả qua bộ phim đã cảm nhận được giá trị văn hóa và lịch sử ẩn chứa sau những công trình kiến trúc cổ, đồng thời trân trọng hơn vẻ đẹp hòa quyện giữa con người và kiến trúc.

Cuối năm, tại lễ trao giải Bách Hoa, bộ phim tài liệu của Lộ Nghiêu và Trần Anh giành giải "Phim tài liệu xuất sắc nhất", còn Lộ Nghiêu nhận danh hiệu "Đạo diễn trẻ triển vọng".

Sau buổi tiệc chúc mừng, không bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán. David vì không về nhà vào Giáng Sinh nên đã tranh thủ kỳ nghỉ đông quay về Mỹ, đoàn tụ với Elliot và Trần Hương Mai. Trong khi đó, Lộ Nghiêu đón Tết tại Lục Đình Thủy Tạ cùng Lâm Viễn Chi.

Đêm Giao Thừa, vợ chồng Thiệu Tiểu Vân cũng ghé qua, bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Thiệu Tiểu Vân còn tặng cậu một phong bao lì xì dày cộp.

Ở một nơi khác, tại tư gia nhà họ Cố, ông cụ Cố lặng lẽ nhai miếng cá trong miệng, nhìn một nửa bàn ăn trống vắng, sắc mặt có phần trầm lặng.

Cuối cùng, ông không nhịn được quay sang con trai trưởng.

"Nhà lão nhị cả năm mới về một lần, lại còn không chịu về vào dịp Tết, như thế còn ra thể thống gì nữa? Làm anh cả, sao con không khuyên nhủ nó? Nếu khó quá, thì kêu cái thằng họ Lộ đó về cùng cũng được."

Nghe lời ông cụ, Cố Quân khẽ lộ vẻ kinh ngạc, còn Cố Bách thì dừng đũa một chút.

"Ba, trước đó con đã hỏi ý ba rồi mà. Giờ ba đổi ý thì hơi muộn rồi, đành chờ sang năm thôi."

"Ý con là, tất cả là lỗi của ba chắc?"

"Ông nội, món tôm viên này ngon lắm, ông thử một miếng đi ạ."

Cố Bách bình tĩnh chuyển chủ đề.



Mùa đông trôi qua, xuân lại đến.

Bộ phim ngắn về hành trình trên đường của Lộ Nghiêu tham gia nhiều liên hoan phim quốc tế, khiến cậu phải di chuyển liên tục trong suốt một tháng. Dù bận rộn đến mức quay cuồng, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cậu tranh thủ ghé qua Los Angeles một chuyến, gặp gỡ giáo sư trong khoa để bàn bạc về đề tài tốt nghiệp. Lộ Nghiêu đã có vài ý tưởng trong đầu, nhưng vẫn chưa quyết định được hướng đi cụ thể.

Các giáo sư đều khuyên cậu không cần vội, vẫn còn một năm nữa, cứ từ từ lựa chọn chủ đề mà mình thực sự muốn theo đuổi.

Tháng Tư, Lộ Nghiêu từ Los Angeles bay về Uyển Thành.

Vừa đáp xuống không bao lâu, cậu nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ—từ ban lãnh đạo khoa của Đại học T.

Ngày 18 tháng 4 năm nay là kỷ niệm 120 năm thành lập trường, nhà trường sẽ tổ chức chuỗi sự kiện kéo dài một tuần, và trong ngày cuối cùng, một số cựu sinh viên xuất sắc sẽ được mời về diễn thuyết.

Lộ Nghiêu không ngờ mình lại được nhận vinh dự này.

Về đến nhà, cậu lập tức hỏi Lâm Viễn Chi có nhận được lời mời không.

"Diễn thuyết á? Không, trường chỉ mời anh tham gia hoạt động kỷ niệm thôi."

Lộ Nghiêu rõ ràng không tin nổi.

"Bây giờ anh là tổng giám đốc của cả một tập đoàn đa quốc gia, danh tiếng đâu có thua gì em. Em cứ tưởng họ chắc chắn sẽ mời anh chứ."

Lâm Viễn Chi bật cười bất đắc dĩ.

"Anh có là gì đâu, chẳng qua chỉ may mắn được sinh ra làm trưởng tôn nhà họ Cố thôi. Nhưng em thì khác, tất cả những gì em có hôm nay đều là nhờ nỗ lực của chính bản thân mình."

Ánh mắt anh nhìn Lộ Nghiêu càng lúc càng sâu.

"Nghiêu Nghiêu, em xứng đáng đứng trên sân khấu đó, xứng đáng để mọi người ngưỡng mộ."

Lộ Nghiêu bị ánh mắt ấy nhìn đến mức ngực cũng nóng lên, cậu gật đầu thật mạnh.



Ngày kỷ niệm, Lâm Viễn Chi cùng Lộ Nghiêu quay trở về trường.

Gió xuân ấm áp dịu dàng, con đường lớn dẫn đến cổng Nam rợp hoa anh đào nở rộ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một biển mây hồng mềm mại.

Đứng trước khán phòng lớn, tâm trạng Lộ Nghiêu ngổn ngang bao suy nghĩ, nhưng ánh mắt cậu lại mang theo sự kiên định.

Cậu là cựu sinh viên nổi tiếng đầu tiên lên sân khấu diễn thuyết. Ngay khi cậu bước lên, cả hội trường lập tức vang lên tràng pháo tay rộn rã.

Nhìn những gương mặt trẻ trung, còn vương nét non nớt trước mặt, Lộ Nghiêu bất giác nhớ về chính mình của năm đó.

Tuổi trẻ bồng bột, những tháng ngày tươi đẹp. Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian năm năm xa cách với Lâm Viễn Chi cũng chẳng phải điều gì đáng tiếc—vì cả hai đều đã trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Lộ Nghiêu cầm micro, hoàn toàn không cần đến bản thảo mà phát biểu trôi chảy.

Khi cúi chào kết thúc bài diễn thuyết, tiếng vỗ tay vang dội gần như chấn động cả hội trường.

Lâm Viễn Chi ngồi ở hàng ghế phía sau, giữa tiếng vỗ tay như sấm dậy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, ánh mắt không rời khỏi người trên sân khấu.

Lộ Nghiêu rực rỡ như ánh sao này, là của anh.



Rời khỏi hội trường, vẫn có không ít sinh viên đuổi theo xin chữ ký. Lộ Nghiêu ký vội hai cái rồi kéo tay Lâm Viễn Chi chạy mất.

Trên đại lộ Ngô Đồng, hội chợ trường đang diễn ra sôi nổi với hàng loạt gian hàng bán đồ lưu niệm và món ăn vặt. Lộ Nghiêu nhìn mà không kìm được phấn khích, khẽ kéo tay áo Lâm Viễn Chi.

"Chúng ta đi dạo một vòng đi, tiện thể mua ít quà lưu niệm."

"Được thôi."

"Nhưng hôm nay trời có vẻ hơi nắng. Em nhớ lần trước có để quên một cái mũ ở khu chung cư Thư Hương, anh giúp em lấy về nhé?"

Lâm Viễn Chi biết chắc sau khi diễn thuyết xong, Lộ Nghiêu sẽ mệt, nên để cậu ngồi nghỉ dưới bóng cây rồi tự mình quay về khu chung cư.

Vừa mở cửa, anh đã thấy chiếc mũ lưỡi trai đen đặt ngay trên bàn trà. Anh cúi xuống định nhặt lên, nhưng bỗng chú ý đến một phong bì màu xanh nhạt ngay bên cạnh.

Trên đó ghi bốn chữ ngay ngắn: Gửi Lâm Viễn Chi.

Ánh mắt anh khẽ trầm xuống. Anh nhặt phong bì lên, nhẹ nhàng mở ra.

Chỉ vừa trải tờ giấy ra, anh đã sững người.

Gửi bạn học Lâm Viễn Chi thân mến,

Xin chào, em là Lộ Nghiêu đây. Thật ra, năm năm trước em đã muốn viết bức thư tình này cho anh rồi, nhưng vì thấy nó có vẻ sến súa quá, nên mãi không dám cầm bút. Hôm nay, cuối cùng em cũng đủ can đảm để bày tỏ lòng mình.

Em không biết mình thích anh từ khi nào nữa. Có lẽ là vào năm năm trước, lần đầu tiên chú ý đến anh trên sân bóng rổ. Hoặc có thể là trong lần chơi thật hay thách ở KTV, khi em hôn anh, tai anh lập tức đỏ bừng lên. Hay là trong trung tâm thương mại, lúc chúng ta chơi trò chơi tình nhân, anh đã cố gắng hết sức để giúp em giành được một con gấu bông...

Quá nhiều, quá nhiều ký ức. Mỗi khoảnh khắc bên anh, đến bây giờ nhớ lại, tim em vẫn đập rộn ràng như lúc ban đầu.

Lâm Viễn Chi, anh là người dịu dàng nhưng cũng kiên định nhất mà em từng gặp. Anh có quá nhiều điểm tốt đẹp khiến em say mê. Nhưng...một người xuất sắc như anh nếu chỉ là bạn trai của em thôi, em lại cảm thấy hình như vẫn chưa đủ.

Em ích kỷ hy vọng, rằng mối quan hệ của chúng ta có thể tiến xa hơn. Em muốn đứng bên anh, với tư cách là người bạn đời hợp pháp của anh, để dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay ốm đau, cả quãng đời còn lại, chúng ta đều luôn ở bên nhau.

Vậy nên, Lâm Viễn Chi tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với em không?

Nếu anh cũng muốn như vậy, hãy đeo chiếc nhẫn trong phong bì này, rồi đến tìm em dưới gốc cây anh đào thứ hai sau cổng Nam.

Yêu anh nhất. Lộ Nghiêu.

Đọc đến dòng cuối cùng, đôi mắt sau lớp kính của Lâm Viễn Chi đã hơi ửng đỏ. Anh run run những ngón tay, lần vào bên trong phong bì và chạm đến một chiếc nhẫn bạc dành cho nam.

Khắc bên trong chiếc nhẫn là ba chữ cái "LYZ".

Lâm Viễn Chi lặng lẽ đeo nhẫn lên ngón tay, cẩn thận cất bức thư vào túi trong áo khoác, rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu chung cư, hướng về cổng Nam của trường.

Vừa vào đến khuôn viên, anh đã thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi dưới tán cây anh đào.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, Lộ Nghiêu ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như trở nên tĩnh lặng. Lâm Viễn Chi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ng.ực.

Người mà anh yêu suốt đời, đang ngồi ngay đó. Và cũng như vô số lần trước đây, anh không chút do dự mà bước về phía cậu.

Băng qua dòng người và rừng hoa, họ lao vào vòng tay nhau, siết chặt đến mức không gì có thể xen vào.

Hoàn chính văn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back