Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc

Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc
Chương 80: TG IV: Hoàng đế phản diện bị Nhiếp Chính Vương giam cầm, trầm mê nuôi con (11)



Thuyền trở lại bờ.

Tiêu Sở Thịnh vội vã bế Giản Ninh lên bờ, xoay người chuẩn bị ôm bé con.

Bé đã tự bám vào đá leo lên rồi.

Viên đá vừa cứng vừa sắc, cứa một vết sâu trên bắp chân bé.

Đôi mắt Giản Hoài Ngọc bất chợt ươn ướt.

Nhưng mà, không thể làm lỡ thời gian của phụ hoàng.

Bé gắng sức leo lên, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Tiêu Sở Thịnh bế Giản Ninh, ba người vội vã rời đi.

Đến ngã rẽ, Tiêu Sở Thịnh dặn dò: "Ngọc, con đi mời thái y nhé, Trương Kính Chi, con biết không?"

Giản Hoài Ngọc gật đầu, lập tức chạy đi.

Tiêu Sở Thịnh bế người ra ngoài, đám thái giám theo sau.

Lo bé không mời được thái y, Tiêu Sở Thịnh nhanh chóng phân phó Tiêu Vũ đến Thái y viện.

Giản Hoài Ngọc cố gắng bỏ qua cơn đau ở chân, tăng tốc chạy về phía thái y viện.

Đột nhiên, bé bị một đám người chặn lại.

Giản Hoài Ngọc đang gấp bị buộc dừng bước, bất ngờ ngã xuống đất.

Bé đứng dậy, người chặn bé chính là tổng quản Đông Cung.

"Ai u, Thái tử điện hạ, ngài đi đâu vậy, nô tài lo chết mất, mau theo nô tài về Đông Cung."

Hiển nhiên tổng quản không để tiểu Thái tử vào mắt, thậm chí không hành lễ, trực tiếp giữ chặt cổ tay bé, kéo bé đi.

Dù sao trong lòng ai cũng hiểu, trong hoàng cung này, hoàng đế cũng chẳng là gì, chớ nói chi tiểu Thái tử.

Nếu đứa nhỏ này chạy loạn va phải Nhiếp Chính Vương, đó mới là tội lớn.

"Rít..."

Cổ tay bé vừa bị trầy, bị tổng quản nắm chặt, cảm thấy đau nhói.

Nước mắt không kiểm soát được lập tức trào ra.

Giản Hoài Ngọc cố gắng vùng vẫy, "Buông ta ra!"

Hiếm khi bé mất bình tĩnh như vậy, nhưng hôm nay cả người đều đau, phụ hoàng còn đang chờ thái y.

Trong lòng Giản Hoài Ngọc rất lo lắng, rất lo lắng.

"Điện hạ, ngài đừng làm loạn nữa, nếu Vương gia thấy thì mạng cũng khó giữ." Lực tay tổng quản rất mạnh, gần như kéo Giản Hoài Ngọc đi.

Trên đường, có tiểu thái giám đi qua, lão cũng chẳng sợ.

Dù sao cũng chỉ là một Thái tử bị vứt bỏ, khi nào bị phế thì tùy vào tâm trạng của Nhiếp Chính Vương.

"Buông ra!"

Giản Hoài Ngọc lớn tiếng nói: "Là Vương gia bảo bổn cung đi mời thái y, nếu vì các ngươi mà làm chậm trễ việc của Vương gia, các ngươi mới đáng chết!"

Tổng quản thái giám bị mắng đến ngẩn người.

Giản Hoài Ngọc nhân cơ hội rút tay ra, quay người bỏ chạy.

Tổng quản phản ứng lại, lập tức đuổi theo tiểu Thái tử, mặc cho bé vùng vẫy, gượng ép kéo bé về Đông Cung.

Thằng ranh này nói bậy gì thế.

Vương gia sẽ sai bảo nó chắc?

Nói dối cũng không cân nhắc có đáng tin không.

Tổng quản mạnh tay đẩy Giản Hoài Ngọc lên giường.

Thằng ranh này, lại vừa đấm vừa đánh lão, "ngoan" thật đó.

Lão đen mặt, xoay người phân phó tiểu thái giám phụ trách bữa ăn, hôm nay không được cho tiểu Thái tử dùng cơm, để bé tự nghĩ lại cho kỹ.

Giản Hoài Ngọc bị nhốt trong phòng Đông Cung, dù có đập cửa hay cửa sổ thế nào cũng vô ích.

Giản Hoài Ngọc nhận ra không thể làm gì được, dần dần bình tĩnh, lau đi nước mắt, nắm chặt tay.

Một ngày nào đó, chắc chắn bé sẽ báo thù rửa hận mấy người này, không tha cho ai.

Giản Hoài Ngọc tự tìm một bộ quần áo sạch sẽ đơn giản để thay, cố gắng kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, tìm một lối thoát bí mật.

Không có, chẳng có gì cả.

Tiêu Vũ vội vàng chạy đến Thái y viện, khiêng Trương Kính Chi chạy về.

Ở Long Thủ Điện, Tiêu Sở Thịnh cẩn thận lau sạch vết máu cho Giản Ninh.

Khi nghe tin Tiêu Vũ đã về, lập tức dời vị trí để Trương Kính Chi xem.

Hai người ra ngoài.

Tiêu Sở Thịnh nhìn xung quanh một lượt, hỏi: "Ngươi có thấy Thái tử điện hạ không?

Tiêu Vũ lắc đầu.

Không đi Thái y viện, vậy nó đi đâu rồi?

Hắn đã sai tiểu thái giám đi theo tiểu Thái tử, nhưng bé con chạy nhanh quá, tiểu thái giám không đuổi kịp.

Ngọc lo cho thân thể của Ninh Ninh, không thể không đi Thái y viện mà làm chuyện khác.

Trừ khi, nó lạc đường hoặc bị người khác kéo đi.

Tiêu Sở Thịnh dặn Tiêu Vũ đi tìm Giản Hoài Ngọc, tìm được phải mang về ngay.

Lúc này, cổng lớn Đông Cung đóng chặt, tổng quản vẫn chưa nhận ra, lão sắp gặp họa lớn.

Lão ngồi trên ghế, tiểu thái giám phục vụ bên cạnh, ăn từng hạt nho, sống vô cùng nhàn hạ.

Tiêu Vũ dẫn người đi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được tin tức của tiểu Thái tử.

Gióng trống khua chiêng tìm người như thế, cũng là yêu cầu của Nhiếp Chính Vương.

Trước đây, tiểu Thái tử chẳng được coi trọng, trong hoàng cung không ai coi bé ra gì.

Lúc này, Tiêu Sở Thịnh muốn nói rõ cho họ biết, tiểu Thái tử rất quan trọng với hắn.

Thái tử tự về Đông cung.

Sau khi Tiêu Vũ nhận được tin, lập tức trở về bẩm báo.

Y chưa đủ quyền trực tiếp xông vào Đông Cung, Tiêu Vũ là người rất hiểu quy tắc, dù là tâm phúc của Nhiếp Chính Vương, cũng không bao giờ làm việc vượt quá giới hạn.

Không đúng.

Sau khi nghe Tiêu Vũ báo cáo, Tiêu Sở Thịnh nhíu mày.

Chắc chắn Giản Hoài Ngọc sẽ không bỏ mặc Ninh Ninh.

Chắc là Đông Cung xảy ra chuyện.

Tiêu Sở Thịnh bước vào phòng, nói vài câu với Trương Kính Chi, rồi vội vàng rời đi.

Hắn đến Đông Cung, giơ tay kêu thị vệ ngừng hành lễ, lặng lẽ bước vào.

Sau lưng Tiêu Sở Thịnh chỉ có Tiêu Vũ theo sau.

Hai người bước vào, lúc này là mùa hè, nhưng cả Đông Cung lại lạnh lẽo vắng vẻ, không giống chỗ ở của Thái tử, mà giống... Lãnh cung.

Ngọc còn nhỏ như vậy.

Tiêu Sở Thịnh lại thấy đau lòng.

Hai người đi qua hành lang dài, nghe thấy tiếng nói bén nhọn.

"Thằng ranh đó im rồi à?"

"Dạ thưa công công, nó đã im rồi, ngài yên tâm, nó sẽ không gây ra chuyện gì đâu!"

"Vậy là tốt, cứ để đói đi, đói đến mức không còn sức thì sẽ tự ngoan."

"Ta phi, vật nhỏ này lại dám lấy Vương gia ra dọa người khác, chúng ta sẽ bị dọa chắc?"

Chỉ nghe được đại khái, sắc mặt Tiêu Sở Thịnh đã đen xì.

Hắn tưởng bé con chịu khổ, không ngờ lại gian nan đến vậy.

Tiêu Sở Thịnh bước khỏi hành lang, trực tiếp đến trước cửa.

Lão thái giám kia sợ tới mức ngã xuống ghế, hoảng hốt bò dậy hành lễ.

"Vương gia, nô tài... nô tài..."

Tiêu Sở Thịnh không thèm nhìn lão, trực tiếp đá cửa đi vào.

Trong phòng, Giản Hoài Ngọc nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Chính Vương bước vào.

Tiểu Thái tử còn vương nước mắt, vội vàng bò dậy hành lễ, nhưng bị Tiêu Sở Thịnh trực tiếp bế lên, ôm vào trong ngực.

Giản Hoài Ngọc ngoan ngoãn để hắn bế.

"Khóc à?" Tiêu Sở Thịnh đau lòng đưa tay lau mặt bé.

Tiêu Sở Thịnh không lên tiếng còn đỡ, vừa mở miệng, tiểu Thái tử lập tức cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Có lẽ là do mấy ngày nay Nhiếp Chính Vương quá dịu dàng, cũng có thể là vì phụ hoàng đã cho bé thêm can đảm.

Trước mặt Tiêu Sở Thịnh, từng giọt nước mắt của Giản Hoài Ngọc rơi xuống, rơi lên tay áo Tiêu Sở Thịnh.

Giọng bé nghẹn ngào, mềm mại hỏi: "Phụ hoàng đâu?"

"Ngoan, đừng lo, thái y đang chữa trị cho phụ hoàng, bây giờ ta đưa con đi ngay."

"Cảm ơn hoàng thúc"

"Đừng khóc nữa, ngoan nào, chúng ta đi thôi."

Tiêu Sở Thịnh bế tiểu Thái tử ra ngoài, đám thái giám đang quỳ dưới đất nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức hồn vía gần bay mất.

"Bệ hạ, nô tài, nô tài..."

Tiêu Sở Thịnh chỉ liếc lão một cái, khiến tiểu thái giám ngậm miệng lại.

"Có chuyện gì vậy, Ngọc nói cho ta nghe được không?" Trên đường về, Tiêu Sở Thịnh khẽ hỏi.

Giản Hoài Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Con đang đi thì bị họ bắt lại, không thoát ra được."

Trong giọng bé chứa đựng đau lòng; bất lực, "Con cố gắng vùng vẫy, bọn họ còn đánh con. "

"Bọn họ đánh con?", Tiêu Sở Thịnh hỏi.

Giản Hoài Ngọc chớp chớp mắt, giấu tay nhỏ ra sau lưng.

Tiêu Sở Thịnh hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình trông thân thiện hơn, giải thích: "Ngọc đừng sợ, ta không giận con đâu."

Hắn kéo tay bé con ra, lòng bàn tay trầy xước, trên bàn tay nhỏ bé trắng nõn trông vết thương rất rõ ràng.

"Xảy ra chuyện gì?"

Giản Hoài Ngọc nhỏ giọng nói: "Con bị ngã!"

"Sao mà ngã? Hửm?"

Giản Hoài Ngọc cúi đầu, không nói nữa.

Tiêu Sở Thịnh ôm lấy bé, quay lại Long Thủ Điện.

Hắn sai người gọi thêm một thái y đến, băng bó cho Giản Hoài Ngọc.

Bé con đau đớn, mắt ngấn lệ, cả cánh tay nhỏ đều run lên.

Tiêu Sở Thịnh rất đau lòng, cúi đầu, nghiêm túc thổi thổi; trấn an bé.

Nhưng không ngờ, càng trấn an, nước mắt bé con lại càng rơi nhiều hơn.

"Ngọc ngoan, đừng khóc nữa nhé, đừng khóc nữa, tại hoàng thúc không bảo vệ con tốt, đừng khóc nữa!"

Bé con khóc khiến lòng người xót xa, bé không gào khóc ầm ĩ, chỉ im lặng cúi đầu, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra, khiến người ta chỉ muốn móc trái tim mình đem ra cho bé.

Khó khăn lắm Tiêu Sở Thịnh mới dỗ được bé con, bỗng nhận ra tay mình lại dính máu mới.

Sao lại thế?

Hắn nhấc vạt áo Giản Hoài Ngọc lên, trên ống quần có máu thấm ra.

Tiêu Sở Thịnh không nói gì, lập tức cởi giày bé ra, kéo ống quần lên.

Bắp chân bé bị cắt một vết rất dài, vừa sưng vừa đỏ.

Tim Tiêu Sở Thịnh như thắt lại.

Hắn cúi đầu thổi thổi, phân phó người đi tìm thái y.

Giản Hoài Ngọc cúi đầu, như thể đã phạm lỗi.

Tiêu Sở Thịnh kiên nhẫn hỏi: "Sao lại bị như vậy, hử?"

Giản Hoài Ngọc nhỏ giọng giải thích: "Bị cào ở hồ."

Bé thấy sắc mặt Tiêu Sở Thịnh hơi đáng sợ, liền lí nhí nói: "Không... không đau đâu, mới quên mất."

Tiêu Sở Thịnh ôm chặt bé.

Hắn bắt đầu hối hận, sao lại dẫn Ninh Ninh và cục cưng đi ngắm sen.

Cả hai ba con, hắn không bảo vệ được ai, một người đang mê man trên giường, một người đang thảm hại trong tay hắn.

Thái y quay lại, bôi thuốc cho thái tử.

Bắp chân bé con được băng chặt, không tự nhiên cứ lắc lắc, cố gắng làm quen với cảm giác.

Tiêu Sở Thịnh vỗ vỗ mông bé, "Ngoan, đừng làm mình bị thương nữa nhé?"

Bé con trong tay Tiêu Sở Thịnh cứng đờ.

Một lúc lâu sau, Trương Kính Chi mới ra khỏi phòng, thở dài một hơi.

"Sao rồi?" Tiêu Sở Thịnh lập tức hỏi.

"Bẩm Vương gia, độc đã được tạm thời ngăn chặn."

"Sao lại đột ngột phát độc?"

"Này..." Trương thái y giải thích, "Không phải đột ngột phát độc, mà bệ hạ có chu kỳ phát độc.
 
Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc
Chương 81: TG IV: Hoàng đế phản diện bị Nhiếp Chính Vương giam cầm, trầm mê nuôi con (12)



Tiêu Sở Thịnh: "..."

"Không phải ông nói tạm thời dùng thuốc ngăn chặn sao?"

"Thần chỉ chặn, không phải giải trừ độc tố, đương nhiên nó sẽ bộc phát định kỳ, vẫn phải sớm tìm ra thuốc giải mới được."

Tiêu Sở Thịnh đánh giá lão, ánh mắt lãnh đạm, "Làm phiền Trương thái y rồi."

Thái y đứng trước ánh mắt hắn, sợ hãi rời đi.

Tiêu Sở Thịnh bế Giản Hoài Ngọc vào trong.

Lúc này, Giản Ninh đang nằm trên giường bệnh, ngủ say, sắc mặt tái nhợt, không có sức sống.

Giản Hoài Ngọc bất lực ôm cổ Tiêu Sở Thịnh, "Hoàng thúc, bao giờ phụ hoàng mới khỏe lại?"

"Đừng lo, sẽ nhanh khỏe thôi." Tiêu Sở Thịnh nhỏ giọng nói, "Ngọc yên tâm, hoàng thúc nhất định sẽ không để phụ hoàng gặp chuyện, tin hoàng thúc nhé?"

Sau chuyện hôm nay, hình tượng của Tiêu Sở Thịnh trong lòng Giản Hoài Ngọc đã được nâng cao rất nhiều.

Bé khẽ gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh đặt Giản Hoài Ngọc xuống giường, bé con lập tức bò sang chỗ Giản Ninh, dán sát vào người anh.

Dung nhan hai ba con gần như giống nhau y đúc, tư thế ngủ cũng giống nhau, nằm sát bên nhau.

Đó là cục cưng lớn và nhỏ của Tiêu Sở Thịnh.

Tiêu Sở Thịnh ra lệnh cho thái giám chuẩn bị hai gian phòng ở Long Thủ điện.

Hiện giờ Ninh Ninh thân trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh, còn Ngọc ở hậu cung lại bị bắt nạt.

Đã như vậy, để Ngọc ở tạm Long Thủ điện cũng không tệ.

Tối đến, Tiêu Sở Thịnh gọi bé con dậy ăn cơm.

Giản Hoài Ngọc mơ mơ màng màng từ trong ngực Giản Ninh bò dậy.

Tiêu Sở Thịnh giơ tay bế bé lên, "Ngọc ăn cơm nhé?"

Giản Hoài Ngọc trong ngực Tiêu Sở Thịnh lập tức tỉnh táo.

"Hoàng thúc, phụ hoàng?"

"Phụ hoàng vẫn chưa tỉnh," Tiêu Sở Thịnh nhìn gương mặt lo lắng của bé, giải thích: "Đừng lo, thái y nói phụ hoàng không sao, khi ngài ấy tỉnh ngủ sẽ tự tỉnh lại."

"Chúng ta không làm phiền phụ hoàng, ăn cơm trước nhé?"

"Ngọc ăn cơm ngoan, đừng để bị bệnh, khi phụ hoàng tỉnh lại mới vui."

Giản Hoài Ngọc nhìn Giản Ninh, rồi nhìn Tiêu Sở Thịnh, khẽ gật đầu.

Trên bàn cơm, Tiêu Sở Thịnh đột nhiên hỏi: "Ngọc, những thái giám ở Đông Cung bắt nạt con, con muốn xử lý thế nào?"

Xử lý?

Giản Hoài Ngọc mở to mắt.

Bé còn chưa kịp nghĩ cách báo thù, vậy mà giờ có thể làm luôn ư?

Giản Hoài Ngọc dùng đũa chọc vào cơm, nhỏ giọng hỏi: "Gì cũng được ạ?"

"Gì cũng được," Tiêu Sở Thịnh nói tiếp, "Bọn họ bắt nạt Ngọc, thì phải trả giá đắt."

Giản Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đuổi họ ra khỏi hoàng cung đi, con không muốn gặp lại họ nữa, được không?"

"Được, đương nhiên là được." Tiêu Sở Thịnh vỗ đầu bé.

"Bọn họ xấu lắm, rất hay mắng người, lại còn đánh người."

Giản Hoài Ngọc cúi đầu, tủi thân lẩm bẩm.

Thật ra bọn họ không chỉ mắng đánh, còn cho bé ăn bánh bao cứng ngắc, uống nước lạnh, mùa đông không có than để sưởi.

Giờ cuối cùng cũng có thể đuổi bọn họ đi, đôi mắt Giản Hoài Ngọc bất giác đỏ hoe.

"Ngọc yên tâm, chắc chắn ta sẽ đuổi hết bọn họ" Tiêu Sở Thịnh nghiêm túc nói, "Xin lỗi, chuyện này là lỗi của ta, ta xếp sai người, để bọn họ bắt nạt Ngọc, Ngọc, xin lỗi."

"Nhưng ta cam đoan, lần này sẽ thay cho Ngọc một đám người tốt nhất, vậy Ngọc có thể tha lỗi cho ta không?"

Giản Hoài Ngọc từ từ ngẩng đầu.

Bé nghi ngờ mình nghe nhầm, Nhiếp Chính Vương đang xin lỗi bé?

Bé con cúi đầu.

Tiêu Sở Thịnh nhìn bé, ánh mắt dần dần ảm đạm.

Nhưng tương lai còn dài.

Đúng lúc này, bé con lại ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thúc sẽ không bắt nạt phụ hoàng nữa thật ạ?"

Tiêu Sở Thịnh giơ tay lên: "Ta thề!"

Giản Hoài Ngọc chớp mắt, phồng má, một lúc lâu sau, khẽ gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh có cảm giác mình vừa ăn một viên kẹo.

Hắn vươn tay ôm lấy hai má tròn trĩnh của bé, xoa nhẹ.

"Cảm ơn Ngọc, chắc chắn hoàng thúc sẽ không làm con thất vọng."

Bị Tiêu Sở Thịnh đối xử như vậy, bé con lập tức đỏ mặt.

Quá đáng ghê, sao có thể nắn mặt của Thái Tử như vậy?

Bé cẩn thận lùi ra sau, cúi đầu, rồi đưa tay che mặt.

Hai ba con ăn chung.

Giản Hoài Ngọc lại như vịt con, chạy đến cạnh giường Giản Ninh, trông chừng anh.

Tiêu Sở Thịnh còn nhiều việc phải giải quyết, nên đã rời đi trước.

Giản Hoài Ngọc cẩn thận nhìn quanh, thấy trong phòng chỉ còn hai tiểu thái giám, bé thử phất tay bảo họ ra ngoài.

Không ngờ thái giám của Nhiếp Chính Vương lại nghe lời thật, lập tức cáo lui.

Vui quá!

Ánh mắt Giản Hoài Ngọc lập tức sáng ngời.

Bé như cún con được thỏa mãn, chạy về phía giường, không chịu ngồi yên trên ghế nhỏ nữa, mà áp mặt vào giường, má nhỏ dính sát vào mặt Giản Ninh.

"Phụ hoàng!"

Giọng của bé con mềm mại đáng yêu, lại mang theo vài phần vui mừng.

Bé vui mừng chia sẻ niềm vui của mình với Giản Ninh.

"Phụ hoàng, hôm nay hoàng thúc nói sau này sẽ không bắt nạt chúng ta nữa, còn giúp con đuổi đi kẻ xấu, hoàng thúc thật sự đã trở thành một hoàng thúc tốt rồi ạ?"

"Thật ra Ngọc luôn cảm thấy hoàng thúc rất thân thiết, nhưng trước kia toàn hung dữ với con, con không dám lại gần, hơn nữa hắn cũng ghét con."

"Nhưng bây giờ hoàng thúc nói thích con, cũng thích phụ hoàng, còn sẽ bảo vệ chúng ta."

"Phụ hoàng, hoàng thúc nói thật chứ? Liệu hắn có nói dối không?"

Nói đến đây, tự nhiên bé con thấy buồn, đầu nhỏ cúi xuống.

Lúc này không có ai, bé không cần giữ hình tượng Thái Tử, dáng người mềm mại, thoải mái hơn, nghĩ đến chuyện buồn, đôi mắt bất giác ươn ướt.

Một lúc sau, giọt nước mắt trong veo như ngọc rơi xuống, Giản Hoài Ngọc càng khóc càng thấy đau lòng, cúi đầu, vai nhỏ run lên.

Giản Ninh mở mắt ra, nhìn thấy một bé con đang đau lòng khóc.

Anh không quan tâm cơ thể khó chịu, giơ tay ôm lấy cổ bé, nhỏ giọng hỏi: "Ngọc?"

Bé con lập tức ngẩng đầu, nước mắt còn vương trên mũi rơi xuống.

Bé ngạc nhiên mở to mắt.

"Phụ hoàng!"

"Phụ hoàng, người tỉnh rồi!"

Rồi bé chợt nhận ra mình vẫn đang áp mặt vào người Giản Ninh, lập tức luống cuống đứng thẳng người, trượt xuống giường, đứng hỏi: "Phụ hoàng thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?"

Bé con lo lắng, vội vàng hỏi anh trước.

Giản Ninh mỉm cười: "Cảm ơn Ngọc, không còn khó chịu nữa."

Anh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt bé, cười hỏi: "Ngọc có thể giúp phụ hoàng lấy một cốc nước không? Phụ hoàng khát quá!"

"Vâng."

Giản Hoài Ngọc lập tức quay lại lấy nước, rồi chạy về, đưa đến miệng Giản Ninh.

Giản Ninh ngồi dậy, giơ tay nhận lấy cốc nước, rồi uống một ngụm.

Trong cung cái gì cũng tốt, chỉ là cốc nước này, vừa nhỏ vừa linh hoạt, một ngụm là hết, chẳng đủ giải khát gì cả.

Bé con như một con ngựa nhỏ lạc đường, chạy đi chạy lại mấy lần mới đáp ứng được nhu cầu của Giản Ninh.

Anh ngồi dậy, vươn tay vuốt nhẹ cái má đỏ hồng đang khóc của bé, "Ngọc, giờ có thể cho phụ hoàng biết tại sao con khóc không?"

Giản Hoài Ngọc cúi đầu, Giản Ninh nhìn mái tóc tinh xảo khéo léo trên đầu bé, vươn tay khẽ chọc chọc.

Giản Hoài Ngọc nhỏ giọng nói, "Không có ai bắt nạt con, chỉ là con lo cho phụ hoàng."

Giản Ninh lập tức áy náy.

Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: "Xin lỗi, phụ hoàng khiến Ngọc lo lắng, nhưng Ngọc yên tâm, phụ hoàng không sao đâu, đừng khóc nữa, được không?"

Giản Hoài Ngọc gật đầu.

Sau đó bé nâng cái đầu nhỏ của mình lên, mềm mại hỏi: "Phụ hoàng đói chưa ạ?"

Chưa nói thì không sao, vừa nói xong Giản Ninh mới nhận ra bụng mình vẫn đang rỗng.

Anh đưa tay xoa bụng, "Đói rồi!"

"Vậy Ngọc gọi thái giám mang cơm đến nhé?" Giản Hoài Ngọc giải thích, "Hoàng thúc đã bảo thái giám chuẩn bị sẵn cơm cho phụ hoàng rồi, luôn giữ ấm, người dậy có thể ăn ngay."

"Được," Giản Ninh nói: "Cảm ơn Ngọc, cảm ơn hoàng thúc của con."

Giản Ninh rời giường, mặc quần áo tử tế, lại rửa sơ qua mặt.

Bé con như cái đuôi nhỏ lo lắng đi theo Giản Ninh, bàn tay nhỏ bé luôn sẵn sàng đỡ phụ hoàng.

Thái giám bưng cháo đã nấu lên.

Mùi thơm lan tỏa khắp phòng.

Đôi mắt Giản Ninh sáng ngời nhìn chằm chằm cháo, múc một thìa bỏ vào miệng.

Ngon quá!

Mùi thơm ngát của quế hoa.

Bé con đứng bên cạnh, không nhịn được nuốt nước bọt.

Thơm quá, Ngọc cũng hơi đói rồi.

Nhưng mà…

Giản Ninh bắt được suy nghĩ của bé, múc vài thìa cháo quế hoa mềm mại, đưa cho bé.

Vẻ mặt Giản Hoài Ngọc do dự, "Nhưng mà… sau giờ Dậu (Từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối) thì không được ăn nữa!"

Giản Ninh: "..."

Nói bậy.

Đây là quy tắc gì vậy, trẻ con đang lớn mà không cho ăn?

Trông bé con gầy gò như vậy, toàn da bọc xương.

Quá vô lý.

Giản Ninh giơ tay véo má bé: "Ăn đi, phụ hoàng ra lệnh cho con ăn, không nghe lời à?"

Ánh mắt Giản Hoài Ngọc lập tức sáng lên.

Nghe lời!

Bé bưng bát, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh Giản Ninh, hai ba con ăn chung.

Vui vẻ, thỏa mãn.

Ăn hết một bát cháo, Giản Ninh cảm thấy khẩu vị mình mở rộng, dặn tiểu thái giám đi chuẩn bị món chính.

Ba con ăn một bữa no nê.

Tiêu Sở Thịnh đứng ngoài cửa, nhìn mãi cho đến khi ba con họ ăn xong, uống đủ, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Bé con bám vào người Giản Ninh theo phản xạ vội vàng rút người ra, cẩn thận hành lễ với Tiêu Sở Thịnh.

Tiêu Sở Thịnh nhận được ánh mắt lạnh lùng của Giản Ninh.1

Tiêu Sở Thịnh: "..."

Tiêu Sở Thịnh giơ tay, khẽ cúi đầu: "Thần tham kiến bệ hạ!"

Giản Ninh: "…?"

Giản Ninh: "…!!!"

Giản Ninh hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Nhiếp Chính Vương.

Người đàn ông này đang làm gì vậy? Hắn bị đoạt xá à? Chẳng lẽ hắn cũng xuyên qua giống mình?

Lúc trước diễn diễn cho mọi người xem, bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, à đúng rồi còn có một đứa nhỏ.

Nhiếp Chính Vương dã tâm bừng bừng lại ngoan ngoãn hành lễ?

Hình như có chỗ nào không đúng!
 
Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc
Chương 82: TG IV: Hoàng đế phản diện bị Nhiếp Chính Vương giam cầm, trầm mê nuôi con (13)



Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoàng đế bệ hạ, Nhiếp Chính Vương bước đến gần, ngồi xuống đối diện với anh.

Nháy mắt một nhà ba người nhìn nhau không nói gì.

Giản Ninh cũng không phải có cảm xúc căm hận hay sợ hãi gì đối với Nhiếp Chính Vương, chỉ đơn giản không biết nói gì.

Ba người ngồi im lặng một lúc lâu, Tiêu Sở Thịnh mới hỏi, "Ninh Ninh thấy sao rồi?"

Giản Ninh lắc đầu: "Không sao đâu, cảm ơn Vương gia đã quan tâm."

“Không có gì,” Tiêu Sở Thịnh mỉm cười, “Đó là việc ta nên làm.”

Giản Ninh: “…”

Anh nhìn chằm chằm Tiêu Sở Thịnh. Người này đúng là ngoài mặt thì nho nhã, trong lòng lại như loài dã thú—chỉ là phải thừa nhận, bề ngoài của hắn thật sự quá xuất sắc. Giản Ninh khẽ đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch.

Ai mà không thích ngắm người đẹp chứ?

Ba người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, cái đầu nhỏ không nhịn được nghiêng nghiêng, rồi không tự chủ được mà gật gù, cả người ngả về phía trước, “Cốp” một tiếng, trán đập thẳng xuống bàn.

Tiếng động lớn phá tan sự im lặng trong không gian.

Giản Ninh vội cúi xuống kiểm tra.

Anh đưa tay nâng đầu bé con lên, làn da trắng nõn trên trán lập tức hằn lên một vệt đỏ lớn.

Mí mắt Giản Hoài Ngọc đỏ hoe, không biết là vì buồn ngủ hay vì đau.

Bé con bĩu môi: “Phụ hoàng!”

Giọng điệu ấm ức đầy oan ức, như kiểu giây sau sẽ khóc.

“Ngoan, có đau không?”

Giản Ninh ôm bé vào ngực, cúi đầu thổi nhẹ lên trán: “Ngoan nào, phụ hoàng thổi thổi, thổi một cái sẽ hết đau ngay!”

“Vâng!”

Bé cưng buồn ngủ nên càng dính người hơn bình thường.

Tiêu Sở Thịnh dịch lại gần Giản Ninh, hắn vừa đưa tay ôm bé con qua, vừa giải thích: “Em đang không khỏe, để ta lo.”

Giản Ninh suy nghĩ một lúc.

Dù sao bé con không chỉ là con anh, mà cũng là con của Tiêu Sở Thịnh.

Anh buông tay, để hắn bế bé đi.

Bé con mở đôi mắt tròn xoe, buồn ngủ nhanh chóng bay biến. Bé giơ cái tay nhỏ xíu muốn bám lấy Giản Ninh, nhưng lại bị Nhiếp Chính Vương ôm đi mất, đành thu mình lại, ngồi trong ngực hắn run rẩy.

Tiêu Sở Thịnh cúi đầu nhìn cái trán đỏ bừng của bé.

Da của bé còn non mềm như đậu hũ, đập mạnh như vậy, không sưng mới là lạ.

Tiêu Sở Thịnh không nhịn được giơ tay xoa nhẹ.

Mới vừa chạm vào, Giản Hoài Ngọc đã đau đến nỗi bật ra tiếng nức nở, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước.

“Đau lắm à?” Tiêu Sở Thịnh khẽ hỏi.

Bé con tội nghiệp gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh thấy áy náy.

Hắn chỉ nghĩ rằng phải xoa cho tan máu bầm, lại quên mất bé con còn nhỏ, rất sợ đau.

“Xin lỗi, xin lỗi Ngọc, hoàng thúc không cố ý,” Tiêu Sở Thịnh dịu giọng dỗ dành, “Hoàng thúc chỉ muốn giúp con xoa tan vết sưng thôi, không cố ý làm con đau đâu.”

Giản Hoài Ngọc co người lại, khẽ lắc đầu: “Không, không sao đâu.”

Giọng bé vẫn còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn trán bé ngày càng sưng rõ, hắn vội vàng phân phó tiểu thái giám đi mời thái y.

Sau một lúc nhốn nháo hoảng loạn, cuối cùng bé con cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, ngủ say trong ngực Tiêu Sở Thịnh.

Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Sở Thịnh chăm sóc trẻ con, nhưng lại là lần đầu tiên ôm Giản Hoài Ngọc.

Bé con mềm mềm, thơm thơm, hơn nữa lại chẳng mang thù.

Tiêu Sở Thịnh bế bé mãi không muốn buông, phải một lúc lâu sau mới đặt xuống giường.

Hắn quay đầu lại, thấy người lớn hơn cũng đang gật gà gật gù trên bàn như gà mổ thóc.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Đáng yêu.

Hắn lại gần, cúi người bế cả người lớn lên.

Giản Ninh giật mình, theo phản xạ vòng tay ôm chặt cổ Tiêu Sở Thịnh, mở to mắt, phát hiện mình đang được Nhiếp Chính Vương bế trong lòng.

“Không sao, ngủ đi.” Tiêu Sở Thịnh trầm giọng nói, rồi nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, kéo chăn đắp lại.

Giản Ninh lờ mờ nghĩ, sao mình lại được Tiêu Sở Thịnh bế nhỉ?

Nhưng não bộ còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã theo thói quen đình chỉ công tác.

Vừa chạm vào gối, anh đã ngủ say.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Người này thật sự, chẳng thay đổi chút nào.

Cứ thế, lại qua ba ngày.

May mà độc trên người Giản Ninh không tái phát nữa.

Nhưng dù Giản Hoài Ngọc là thái tử, cũng đã nghỉ quá lâu, đến lúc phải trở lại trường.

Sau khi ăn xong, Tiêu Sở Thịnh nhắc đến chuyện này.

Vì chuyện trán bị thương mà tình cảm giữa ba người vô hình chung thân thiết hơn, hiện tại Tiêu Sở Thịnh đã có thể thỉnh thoảng dùng bữa tối với 2 ba con.

Vừa nghe hắn nhắc đến chuyện đi học, trán bé con lập tức nhăn lại.

Bé thật sự không muốn đi học.

Phu tử không thích bé, các bạn khác cũng ghét bé, chẳng ai coi bé ra gì.

Bé con không tình nguyện gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Tiêu Sở Thịnh giải thích: “Ngọc, con còn nhỏ, nhưng cũng không thể không học hành. Lần này đi học lại, hoàng thúc cho phép con mỗi sáng chỉ cần học hai canh giờ, buổi chiều có thể ở lại tẩm cung của bệ hạ để học bài, thế nào?”

“Thật không ạ?” Bé con ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên,” Tiêu Sở Thịnh đáp, “Nhưng đổi lại, mỗi sáng con phải dậy sớm tập võ với hoàng thúc, thế nào?”

“Con làm được!”

Giản Hoài Ngọc lập tức vỗ ngực cam đoan.

Như vậy, bé vẫn có rất nhiều thời gian ở bên phụ hoàng, lại không phải gặp đám người đáng ghét kia quá nhiều.

Hơn nữa, hoàng thúc sẽ tự dạy võ cho bé.

Chứ mấy vị giáo đầu trước kia, suốt ngày toàn bắt bé đứng tấn.

Đợi đến khi luyện võ xong, bé có thể bảo vệ phụ hoàng.

Vậy nên bé lập tức thay đổi suy nghĩ, đồng ý.

Nhận được đáp án vừa lòng, Tiêu Sở Thịnh ngẩng đầu, nhìn về phía Giản Ninh, đắc ý nhướng mày.

Giản Ninh: “…”

Ấu trĩ.

Nhưng lạ thật, anh không cần dịch cũng hiểu ngay Tiêu Sở Thịnh đang muốn nói gì.

Giữa anh và vị Nhiếp Chính Vương này, hình như khá ăn ý.

Nhưng sự ăn ý này là của anh, hay là của nguyên chủ?

Giản Ninh không mở miệng.

Hôm sau, bé con tự giác dậy sớm.

Vẫn ngủ với Giản Ninh như trước.

Thức giấc, bé cẩn thận nhìn phụ hoàng một cái, thấy người vẫn chưa thức, liền nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, tự mặc quần áo rồi ra ngoài rửa mặt.

Bé chạy đến sân, Tiêu Sở Thịnh đã đứng chờ sẵn. Thấy bé đến đúng giờ, hắn không khỏi cảm thấy hài lòng.

Ngoan quá, rất nghe lời.

Không hổ là con hắn.

Không đúng, không hổ là con của hắn và Ninh Ninh.

Tiêu Sở Thịnh bật cười, khom lưng đỡ bé con đang hành lễ.

Hắn đặt tay vào nách bé, nhấc bổng bé lên, hai ba con bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Sở Thịnh cố gắng bày ra dáng vẻ một người ba hiền từ hòa ái, mỉm cười khen ngợi: “Ngọc giỏi lắm, đến rất sớm.”

Bé vẫn chưa quen, bối rối cúi đầu, hai má đỏ ửng.

Trước đây chưa từng có ai khen bé, vậy mà mấy ngày nay, phụ hoàng và hoàng thúc liên tục khen ngợi.

Nhưng bé rất thích phụ hoàng bây giờ, cũng hơi thích hoàng thúc.

Tiêu Sở Thịnh đặt bé xuống.

“Vậy chúng ta bắt đầu nào!”

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh dựa theo ký ức, dẫn bé con tập vài động tác cơ bản.

Tay chân bé con nhỏ bé, vụng về nhưng rất chăm chỉ bắt chước theo.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Hắn dừng lại, nhíu mày: “Ngọc, con không biết làm à?”

Bé con ngây người, chậm rãi đứng thẳng, nhìn Tiêu Sở Thịnh, hoang mang lắc đầu.

“Con, con chưa từng học qua.”

“Sao có thể?”

Sắc mặt Tiêu Sở Thịnh càng trở nên khó coi.

Bé con cúi đầu, hai tay bất an siết chặt.

Trẻ con vốn nhạy cảm, mà bé con còn nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác. Bé lập tức nhận ra sự tức giận trong lời nói của Tiêu Sở Thịnh, tưởng hắn đang giận mình.

Dù dạo gần đây hai người đã thân thiết hơn, nhưng thấy Nhiếp Chính Vương cau mày, bé vẫn không dám đối diện.

“Trương tướng quân không dạy con à?” Tiêu Sở Thịnh hỏi, “Vậy suốt một năm qua con học gì?”

Bé con lí nhí thưa: “Đứng tấn với chạy bộ.”

“Con nói gì? Đứng tấn một năm?” Tiêu Sở Thịnh không dám tin.

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của bé, nghĩ đến hoàn cảnh của bé, hắn chợt hiểu ra.

Sợ là Trương tướng quân chưa từng nghiêm túc dạy dỗ.

Đúng là tạo nghiệp mà!

Tiêu Sở Thịnh thở dài, bước đến gần bé, bé liền theo phản xạ lùi lại một bước.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Tất cả tức giận trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại đau lòng.

Hắn ngồi xổm xuống, ngang tầm với bé.

Giơ tay xoa đầu bé, dịu dàng an ủi.

“Đừng sợ, ta không giận đâu.”

Bé con bướng bỉnh lắc đầu, tỏ ý mình không sợ.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng đến mức cứng đờ, hắn không nhịn được bật cười.

“Vậy con nói cho hoàng thúc nghe xem, Trương tướng quân đã dạy con những gì, đã nói gì với con, được không?”

Bé con gật đầu.

Trương tướng quân chỉ bắt bé chạy với đứng tấn, không đạt tiêu chuẩn sẽ dùng roi nhỏ đánh.

Nhưng bé rất giỏi đứng tấn, từng nghe lén biết các bạn khác chỉ chịu được nửa canh giờ, còn bé có thể đứng một canh giờ, vậy mà Trương tướng quân vẫn phạt bé chạy bộ.

Bé con cứ nói huyên thuyên như đảo đậu.

*Nói chuyện liên tục, nhanh và không ngừng nghỉ, giống như hạt đậu bị đổ xuống, lăn ào ào không dừng lại.

Nói một lúc mới nhận ra Tiêu Sở Thịnh không hề tức giận, còn kiên nhẫn lắng nghe, bỗng dưng cảm giác tủi thân trong lòng trào lên. Bé càng kể càng bực, má phồng lên như cái bánh bao.

Cuối cùng cũng cáo trạng xong.

Bé con lại bắt đầu chột dạ, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ dưới chân, lí nhí tự biện hộ: “Con, con nói thật đó.”

“Ta biết, ta tin con.” Tiêu Sở Thịnh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.

“Không sao, chúng ta học lại từ đầu nhé?”

“Còn chuyện của Trương tướng quân, cứ để ta lo.”

Bé con gật đầu.

Tiêu Sở Thịnh đứng dậy, bé con lén nhìn trộm hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, lập tức rụt đầu lại, sau đó lại cẩn thận liếc lên.

Tiêu Sở Thịnh: “…”

Hắn bất đắc dĩ bật cười.+

Cuối cùng trái tim nho nhỏ của bé cũng buông lỏng.
 
Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc
Chương 83: TG IV: Hoàng đế phản diện bị Nhiếp Chính Vương giam cầm, trầm mê nuôi con (14)



Tiêu Sở Thịnh xoa nhẹ cái đầu nhỏ của bé.

"Đừng sợ, đừng sợ, sau này hoàng thúc sẽ tự dạy con, được không?"

Tự dạy?

Thật ư?

Dù sống trong hoàng cung đã lâu, nhưng danh tiếng của Nhiếp Chính Vương, ai ai cũng biết.

Tiểu thái tử còn nhỏ, đương nhiên cũng từng nghe qua uy danh của người.

Vậy mà bây giờ, một người giỏi như vậy lại muốn tự dạy mình?

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Giản Hoài Ngọc tràn đầy kinh ngạc.

"Vậy người sẽ luôn dạy con chứ?"

"Phải, cho đến khi con trưởng thành."

"Người có ghét con ngốc, học mãi không được không?"

"Không đâu, ta sẽ không bao giờ chê con, hơn nữa con rất thông minh, không ngốc đâu."

"Thật ạ?"

Tiêu Sở Thịnh gật đầu: "Vậy con có muốn học với ta không?"

Bé con lập tức gật đầu lia lịa.

"Được rồi, từ nay mỗi sáng chúng ta cùng nhau luyện tập, được không?"

Giản Hoài Ngọc gật đầu.

Hai người một trước một sau đứng vững.

Khi Giản Ninh tìm thấy bé con, liền bắt gặp cảnh tượng này—

Một lớn một nhỏ dang tay đá chân.

Người lớn mạnh mẽ, cứng cỏi.

Đứa nhỏ mềm mại, đáng yêu, nhưng từng động tác lại trông rất có khí thế.

Sao lại có một đứa nhỏ đáng yêu như này?

Hơn nữa từ nay về sau, đứa nhỏ này là con của anh.

Giản Ninh vui vẻ ngồi trong đình nhỏ gần đó, nhấp ngụm trà nóng do thái giám rót, vừa yên lặng ngắm nhìn hai ba con.

Nhiếp Chính Vương đúng là có một vẻ ngoài hoàn mỹ, khiến người ta nhìn mà thấy vui tai vui mắt.

Mà cảnh đẹp ý vui như vậy, anh lại nhìn thấy tận hai người.

Đã quá!

Giản Ninh khẽ cười.

Tiểu thái tử không nhận ra phụ hoàng đã đến, nhưng Nhiếp Chính Vương nhạy bén lại cảm nhận được khí tức của hoàng đế bệ hệ ngay khi anh bước tới.

Tiêu Sở Thịnh quay đầu lại, vừa hay chạm mắt với Giản Ninh đang mang vẻ mặt si mê.

Giản Ninh: "…!!!"

Không kịp đề phòng!

Anh lập tức trừng to mắt.

Rồi anh thấy Tiêu Sở Thịnh khẽ cười với mình.

Giản Ninh: "…"

Nhiếp Chính Vương lạnh lùng vô tình đâu rồi?

Giản Ninh vội dời tầm mắt đi.

Tiêu Sở Thịnh lại quay về tiếp tục dạy bé con.

Thi thoảng hắn làm mẫu động tác, rồi dừng lại chỉnh sửa tư thế cho bé con, tiện thể ngẩng đầu liếc Giản Ninh.

Giản Ninh: "…"

Anh có lý do nghi ngờ, đối phương đang cố ý.

Đợi đến khi bé con mồ hôi nhễ nhại kết thúc buổi tập, vừa xoay người đã thấy phụ hoàng ngồi trong đình nhỏ gần đó, đôi mắt lập tức sáng lên, chạy lại gần.

"Phụ hoàng!"

Bé con đứng cạnh Giản Ninh, ngoan ngoãn hành lễ, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, nhưng trông rất vui.

"Phụ hoàng, người đến đây xem Ngọc ạ?"

Khoảng thời gian gần đây tiếp xúc nhiều, bé con vốn dĩ lạnh lùng đã trở thành một chiếc bánh ngọt mềm mại.

"Đương nhiên rồi!"

Giản Ninh nhìn bé con dần ổn định nhịp thở, xoa nhẹ má bé, "Ngọc giỏi quá, ngầu lắm!"

Giản Hoài Ngọc xấu hổ đỏ mặt, nhưng đôi mắt lại càng sáng hơn.

"Phụ hoàng!"

Bé con mới tí tuổi, không thể chờ được muốn chia sẻ niềm vui với người thân thiết nhất.

"Phụ hoàng, hoàng thúc đồng ý tự dạy võ cho con đó!"

"Thật à?", Giản Ninh giả vờ ngạc nhiên: "Vậy Ngọc có thích không?"

Giản Hoài Ngọc gật đầu ngay tắp lự.

"Phụ hoàng, hoàng thúc giỏi lắm! Người là đại tướng quân giỏi nhất!"

Mới mấy ngày trước còn ghét cay ghét đắng Nhiếp Chính Vương, giờ bé lại hóa thành fan cuồng mất rồi.

Giản Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Sở Thịnh.

Không như tiểu thái tử chạy vội đến, hắn chỉ cầm nửa cây trúc dài, thong dong bước về phía họ giữa ánh bình minh.

Dáng người Nhiếp Chính Vương cao lớn, phong thái như ngọc, trong làn gió sớm và nắng mai rực rỡ, khiến người ta rung động.

Giản Ninh đưa tay ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ.

Anh nhìn bóng dáng Tiêu Sở Thịnh ngày một đến gần, bỗng có cảm giác như họ đã quen biết từ rất lâu, từ cả ngàn năm trước.

Thế nhưng, trong trí nhớ của anh về Tiêu Sở Thịnh lại rất ít, chỉ cảm thấy người này giống hệt những người anh từng gặp qua ở các thế giới trước—

Chỉ có chút xíu quen thuộc mà chính anh cũng không thể lý giải.

Nhưng mà…

Tiêu Sở Thịnh càng lúc càng đến gần.

Giản Ninh nhìn hắn, tay vẫn đặt trên mặt bé con.

Con trai ngốc thế này, đó là con trai hắn mà, sao Tiêu Sở Thịnh có thể không dạy dỗ tận tâm được chứ?

Giản Hoài Ngọc vùng ra khỏi bàn tay phụ hoàng, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên phát hiện Nhiếp Chính Vương đã đứng sau lưng mình.

"Hoàng thúc!"

Bé con từ sợ hãi chán ghét giờ đã biến thành kính phục Nhiếp Chính Vương.

Trẻ con vốn đơn giản, nhạy cảm, ai tốt với mình, ai không tốt, có thể cảm nhận được.

Bé biết bây giờ Nhiếp Chính Vương rất có thiện cảm với mình, mà Tiêu Sở Thịnh cũng luôn lấy lòng bé.

Trái tim nhỏ bé này, rất nhanh đã bị mua chuộc.

"Con có mệt không?"

Tiêu Sở Thịnh cũng như Giản Ninh, xoa nhẹ đầu bé.

Giản Hoài Ngọc lắc đầu: "Mai con muốn tập nữa!"

"Được, sau này ngày nào cũng tập chung."

Tiêu Sở Thịnh nhìn Giản Ninh, hỏi: "Ninh Ninh có muốn dậy sớm tập chung không? Ngày nào cũng được nhìn thấy bọn ta đấy."

Bé con cũng ngước lên, đôi mắt chứa đầy mong đợi.

Giản Ninh: "..."

Hai người nhìn cái giề?

Mình điên chắc? Giờ đẹp như vậy không ngủ còn dậy sớm làm gì?

Giản Ninh vội vàng lắc đầu.

Mặt bé con xị xuống, hai má phồng lên như cái bánh bao, cái đầu nhỏ ỉu xìu, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Giản Ninh dở khóc dở cười: "Ngọc phải dậy sớm tập võ với hoàng thúc, nhưng phụ hoàng vẫn đang bệnh, nếu dậy sớm quá sẽ không thể hồi phục tốt được. Ngọc nỡ để phụ hoàng cứ bệnh mãi ư?"

Bé con nghe xong lập tức trợn tròn mắt, hốt hoảng lắc đầu thật mạnh.

"Phụ hoàng phải nghỉ ngơi thật tốt, sớm bình phục."

"Ngọc không cần phụ hoàng đi theo nữa đâu!"

Tiêu Sở Thịnh: "…"

Hắn im lặng nhìn hai ba con nói chuyện.

Đã bao lâu rồi chứ? Ninh Ninh vẫn giỏi lừa người khác như vậy.

Giản Ninh dỗ xong bé con, đối diện với ánh mắt của Tiêu Sở Thịnh, chợt chột dạ.

Anh trừng Tiêu Sở Thịnh, kéo bé con đi ăn.

Tiểu thái tử rất phấn khích, trên đường đi cứ ríu rít không ngừng với Giản Ninh.

Tiêu Sở Thịnh im lặng theo sau, nhìn hai ba con ồn ào.

Thế này… Rất tốt.

Cả ba người cùng đến tiền sảnh dùng bữa.

Sau đó Giản Ninh về tẩm cung nằm ườn tiếp.

Có Nhiếp Chính Vương ở đây, chỉ có kẻ ngốc mới đi duyệt tấu chương.

Hơn nữa, người có năng lực thì làm việc nhiều hơn thôi!

Anh lôi quyển thoại bản từ dưới gối ra, tiếp tục đọc say sưa.

Tiêu Sở Thịnh: "…"

Tiêu Sở Thịnh và bé con xuất cung, một người đến Đông Cung, một người đến Cần Chính Điện.

Đã lâu lắm rồi Giản Hoài Ngọc chưa quay về Đông Cung.

Bé không thích chỗ này, vừa lạnh lẽo, vừa hiu quạnh.

Công công và cung nữ chẳng ai để tâm đến bé, không có phụ hoàng ở đây, mọi ký ức nơi đây chẳng có gì tốt đẹp.+

Nhưng bé vẫn phải đến học với Thái phó.

Giản Hoài Ngọc ỉu xìu bước vào Đông Cung, phía sau là tiểu thái giám mới do Tiêu Sở Thịnh sắp xếp.
 
Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con - Tây Dữu Chúc
Chương 84: TG IV: Hoàng đế phản diện bị Nhiếp Chính Vương giam cầm, trầm mê nuôi con (15)



Giản Hoài Ngọc chậm rãi bước vào, từ xa đã thấy một người đang cầm quyển sách, đứng ngay trước cửa.

Bé con lập tức xị mặt xuống.

Bé thật sự không muốn gặp Thái phó, cũng chẳng muốn thấy đám bạn đọc kia chút nào. Những công tử thế gia đó vốn không xem bé ra gì.

Dù tuổi còn nhỏ, nhưng Giản Hoài Ngọc hiểu chuyện.

Bé biết rõ, danh hiệu Thái tử của mình chỉ còn trên danh nghĩa, quyền lực trong tay thậm chí chẳng bằng bọn thế gia. Đám người đó đương nhiên khinh thường bé.

Nhưng phải nghe bọn họ nói năng châm chọc kiểu đó, thật sự rất khó chịu.

Tiểu Thái tử ủ rũ đến trước cửa, ngẩng đầu, nâng tay hành lễ với Thái phó.

Ngay lúc ấy, một bàn tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng đỡ lấy bé.

Giản Hoài Ngọc giật mình nhìn lên, rồi phát hiện Thái phó đã bị thay bằng một người khác.

Vị Thái phó mới – Tống Đồ Nam khẽ mỉm cười, lùi lại một bước, chắp tay thi lễ: “Thần Tống Đồ Nam, bái kiến Thái tử điện hạ!”

Tiểu Thái tử cảnh giác nhìn y, nhưng đôi mày dần dần giãn ra. Đôi mắt to tròn xinh đẹp sáng rực.

Bé biết ngay, chắc chắn là hoàng thúc đã nghe được những lời bé nói, nên mới cố tình đổi Thái phó cho bé.

Tống Đồ Nam cũng đang quan sát tiểu Thái tử.

Đứa trẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp, đôi mắt tựa như trời sao lấp lánh, trông rất thuần khiết đáng yêu.

Tống Đồ Nam bỗng nghĩ— có khi nào Tiêu Sở Thịnh mềm lòng với Thái tử chỉ vì cậu nhóc này quá đáng yêu?

Dù gì thì năm xưa, hắn cũng vì tiểu Hoàng đế xinh đẹp mà cưỡng ép người ta...

Vị hoàng huynh này của y đúng là kẻ mê sắc tận xương.

Tiểu Thái tử cũng đang im lặng quan sát Tống Đồ Nam.

Bé biết người này.

Đây là tâm phúc của hoàng thúc, người đỗ Trạng nguyên ba năm trước, hiện giờ là Tể tướng.

Nói cách khác, người này và Hoàng thúc cùng một phe.

Nghĩ vậy, bé càng tin rằng hoàng thúc đã đổi Thái phó theo lời mình.

“Thái tử điện hạ, thần phụng lệnh Vương gia đến đây để dạy điện hạ. Không biết điện hạ có đồng ý không?”

Tống Đồ Nam hơi cúi người, bốn mắt giao nhau.

Giản Hoài Ngọc lùi lại một bước, nâng tay chắp lại, hành lễ đáp lại y.

Theo lễ nghi, Thái tử bái kiến Thái phó phải làm lễ bái sư. Nhưng thánh chỉ của Hoàng đế và mệnh lệnh của Nhiếp chính vương đều chưa ban xuống, nên Tống Đồ Nam chưa thể xem là Thái phó chính thức.

Giản Hoài Ngọc cũng không rõ hoàng thúc sắp xếp thế nào, không biết liệu vị tiên sinh này có thật sự trở thành Thái phó của mình hay không.

Nhưng hôm nay không phải nhìn mặt Thái phó cũ, bé đã thấy vui lắm rồi.

Nếu đám bạn kia cũng biến mất luôn thì càng tốt!

Giản Hoài Ngọc ôm suy nghĩ này, theo Tống Đồ Nam vào trong.

Rồi ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp của bé càng sáng hơn.

Trong phòng thật sự không có ai.

Giản Hoài Ngọc vô thức ngẩng nhìn Tống Đồ Nam.

Bé con quá đáng yêu, lúc ngẩng đầu nhìn người ta cứ như mèo con xinh xắn, khiến người ta không kìm lòng được.

Tống Đồ Nam cũng không nhịn được, vươn tay xoa đầu Thái tử như đang v**t v* mèo con.

Mái tóc cực kỳ mềm mượt.

Tống Đồ Nam cảm thấy tim mình đang bị tan chảy. Y nhìn cặp mắt ngây thơ đầy thắc mắc của bé, dịu dàng nói: “Những công tử thế gia kia không phù hợp làm bạn học, thời gian tới, Vương gia sẽ chọn người khác thích hợp hơn cho điện hạ.”

Giản Hoài Ngọc chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.

Hay quá, không cần thấy mấy kẻ đáng ghét kia nữa!

Đám bạn đọc trước đây chỉ là con cháu thế gia được gửi vào để làm tròn trách nhiệm, chẳng ai thật lòng muốn theo hầu Thái tử. Phẩm chất bọn trẻ đó không đồng đều, sau này chắc chắn cũng không thể trở thành cận thần trung thành của bé.

Tống Đồ Nam nhìn ra, lần này, Nhiếp chính vương thật sự muốn dạy dỗ Thái tử.

Chỉ là không biết hắn đang tính toán gì, lại chọn cách gieo xuống một mầm mống nguy hiểm thế này.

Mầm độc non im lặng nhìn Tống Đồ Nam, ngoan ngoãn, xinh đẹp, khiến người ta dễ dàng nảy sinh thiện cảm.

Tống Đồ Nam: “…”

Đây nào phải mầm độc, rõ ràng là một viên kẹo ngọt tí hon!

Lần đầu gặp mặt, cả hai bên đều hài lòng về đối phương.

Tống Đồ Nam kiểm tra sơ qua bài vở của tiểu Thái tử. Nhìn dáng vẻ bé nghiêm túc trả lời từng câu hỏi, y vô cùng ngạc nhiên.

Xinh đẹp lại thông minh như thế, ai mà không thích cho được?

Buổi học kết thúc, Tống Đồ Nam đưa Giản Hoài Ngọc đến tận cửa chính Long Thủ điện rồi mới tách ra.

Bé con ngoan ngoãn hành lễ theo nghi thức của Thái tử dành cho Thái phó.

Dù sau này Tống Đồ Nam có làm Thái phó chính thức hay không, thì trong lòng bé, y đã là Thái phó rồi.

Tống Đồ Nam xoa đầu bé lần nữa, rồi mới rời đi.

Vừa bước qua cửa cung, vị Thái tử nhỏ tuổi trầm ổn liền hóa thành một con thỏ nhỏ, vui vẻ chạy vọt vào trong.

Giản Ninh đang đọc sách, nghe thấy tiếng động, liền đặt sách xuống, dang rộng hai tay.

Bé con lao thẳng vào lòng anh.

“Phụ hoàng!”

Long Thủ điện có rất ít thái giám, đều là người do Nhiếp chính vương cẩn thận chọn lựa, kín miệng, không nói lung tung.

Bởi vậy, trong cung điện này, Giản Hoài Ngọc và Giản Ninh không cần dè dặt.

Giản Ninh ôm chặt con trai, nhấc bổng bé lên.

“Sao thế? Hôm nay vui đến vậy à?”

Nhưng tiểu Thái tử trong tay anh lại vùng ra, nghiêm túc chắp tay hành lễ: “Tham kiến Phụ hoàng!”

Tư thế của bé con có nề nếp, dáng điệu thơ ngây đáng yêu, Giản Ninh xem mãi không chán.

Giản Hoài Ngọc hành lễ xong, mới đứng lên, lại nhào vào ngực Giản Ninh.

“Vâng! Hôm nay con siêu vui luôn!”

Bé ngẩng đầu, ríu rít chia sẻ niềm vui: “Hôm nay, con có Thái phó mới! Thái phó mới rất tốt, không hung dữ tẹo nào.”

“Thái phó cũ quá đáng lắm, suốt ngày quát mắng lung tung, còn đánh con nữa.”

Giản Hoài Ngọc mềm mại kể lể, giống như đang làm nũng.

Giản Ninh xoa xoa mặt nhỏ của bé, đau lòng hỏi: “Đánh có đau không?”

“Đau lắm!” Giản Hoài Ngọc phồng má, nghiêm túc gật đầu, rồi dụi đầu vào tay Giản Ninh. “Phụ hoàng, con ghét ông ta!”

“Vậy thì ta cũng ghét ông ta!”

“Thật ạ?” Bé con ngẩng đầu, vui mừng hỏi.

Trước đây mỗi lần bé cáo trạng với phụ hoàng, người chỉ tức giận mắng bé, phạt quỳ trong góc phòng.

Giờ đã khác, bây giờ phụ hoàng rất tốt.

Giản Ninh gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên là thật. Lão già xấu xa đó bắt nạt Ngọc, phụ hoàng không thích ông ta nữa.”

Thái phó trước đây của Giản Hoài Ngọc chỉ là một lão già nhát gan, cậy mạnh h**p yếu, do Nhiếp chính vương tiện tay sắp xếp.

Nghe vậy, bé càng vui, rụt rè vươn ngón tay ra móc lấy ngón tay của Giản Ninh, hai ba con ôm lấy nhau.

Đang trò chuyện, một bóng người cao lớn chậm rãi tiến lại.

Cả hai đồng loạt quay đầu, quả nhiên là Nhiếp chính vương vừa xử lý xong công vụ.

Hắn mặc một bộ trường sam màu mực, tóc chỉ dùng một chiếc trâm ngọc xanh búi gọn, tựa như một nho sĩ bước ra từ vùng sông nước Giang Nam, ôn hòa nhã nhặn như mực tàu.

Hôm nay, nhan sắc của Nhiếp chính vương vẫn đạt điểm tối đa.

Giản Ninh cố gắng kiềm chế ánh mắt hâm mộ của mình.

Anh không hâm mộ, một chút cũng không.

Nhìn thấy phản ứng của Giản Ninh, trong lòng Nhiếp chính vương âm thầm đắc ý.

Hắn biết ngay mà, chắc chắn Ninh Ninh sẽ thích dáng vẻ này của hắn.

Tiêu Sở Thịnh bước tới gần, cúi người nhẹ nhàng bế bổng Giản Ninh lên, sau đó đi vào trong phòng, vừa đi vừa không quên ngoái đầu lại dặn dò bé con đang đi theo.

Giản Hoài Ngọc như cái đuôi nhỏ vui vẻ chạy theo.

Giản Ninh: “…”

Giản Ninh bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhiếp chính vương thả lên giường.

Sau đó, Tiêu Sở Thịnh thuận tay kéo chăn đắp lên người anh, cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn.

“Ninh Ninh, trời trở lạnh rồi, người em yếu, phải mặc thêm áo không được để nhiễm lạnh, càng không được lười uống thuốc.”

Giản Ninh: “…”

Anh vươn cổ nhìn ra ngoài, thấy tiểu thái giám đang đứng đó.

Tiểu thái giám lập tức cúi đầu, chột dạ.

Hóa ra là ngươi bán đứng trẫm!

Giản Ninh lén trừng gã.

“Phụ hoàng, sao người lại không chịu uống thuốc nữa?”

Chưa đợi Tiêu Sở Thịnh lên tiếng, bé con đã nước mắt lưng tròng, lên án Giản Ninh.

“Phụ hoàng không uống thuốc, sao có thể khỏe lại, sao có thể đưa Ngọc ra ngoài chơi?”

“Phụ hoàng không chịu uống thuốc, lại sắp nôn ra máu rồi!”

Bé càng nói càng sợ, tiếng nói bé tí đã bắt đầu run run.

Giản Ninh: “…”

Anh cúi đầu, hơi chột dạ: “Xin lỗi Ngọc, phụ hoàng sai rồi. Con đừng khóc nữa nhé? Từ nay phụ hoàng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.”

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Giản Hoài Ngọc vẫn còn đọng nước mắt: “Thật không ạ?”

“Thật, thật mà, phụ hoàng thề.” Giản Ninh vội giơ ba ngón tay lên, “Nếu phụ hoàng không uống thuốc, thì cả đời này cũng không được ăn đùi gà rán thơm ngon nữa, được không?”

Giản Hoài Ngọc rất thích đùi gà rán. Trong mắt bé, lớp da giòn tan, thơm ngon của đùi gà rán chính là món ăn ngon nhất trên đời.

Nghe phụ hoàng thốt ra lời thề như vậy, cuối cùng bé cũng nín khóc.

Nhưng Tiêu Sở Thịnh lại chẳng bị mấy lời này lừa gạt.

Hắn thản nhiên nói: “Sau này Ngọc tự giám sát bệ hạ uống thuốc nhé?”

Đôi mắt Giản Hoài Ngọc lập tức sáng ngời: “Thật ạ?”

Giản Ninh: “…”

“Đương nhiên là thật!” Tiêu Sở Thịnh cười, quay đầu dặn Tiêu Vũ mang thuốc từ bếp nhỏ đến.

Giản Ninh: “……!!!”

Tiêu Sở Thịnh bình thản giải thích: “Ta đã dặn họ hâm nóng lại rồi.”

Giản Ninh lập tức phản bác: “Không thể uống thuốc khi bụng đói, không tốt cho dạ dày.”

Tiêu Sở Thịnh bật cười, lắc đầu.

Bây giờ mới biết lo cho sức khỏe à?

“Chẳng phải vừa mới ăn xong sao?”

Giản Ninh: “…”

Đúng là anh vừa ăn một bát cháo hải sản.

Ban đầu anh định chờ bé con về rồi ăn chung, nhưng đợi mãi không thấy, anh đói không chịu nổi nên ăn trước.

Nhưng cũng chưa ăn no hẳn, định chờ bé về rồi ăn thêm.

Thuốc được bưng lên, dưới ánh mắt giám sát của bé con và Tiêu Sở Thịnh, Giản Ninh không có đường lui, đành ngoan ngoãn uống thuốc.

Uống xong, bé con hiểu chuyện lập tức đưa cho anh một ly nước ấm. Giản Ninh súc miệng một lần, sau đó uống ực ực hết cả cốc nước, vậy mà vị đắng trong miệng vẫn chưa tan đi.

Đắng quá!

Giản Ninh thầm ghi hận Tiêu Sở Thịnh một vố.

Quả nhiên, Nhiếp chính vương không thích tiểu hoàng đế thật.+

Chỉ có bé con là bé cưng mềm mại đáng yêu.

Bé cưng lại rót cho Giản Ninh một ly nước.

Cuối cùng vị đắng trong miệng cũng vơi đi một chút.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back