Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1740: Có lòng dẹp loạn 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đại hoàng tử im lặng một lúc rồi lấy từ trong ngực ra một phong thư. Phạm

Nhàn liếc nhìn, thấy ngay thể thức của nó, định quỳ xuống tiếp nhận mật chỉ

nhưng bị Đại hoàng tử ngăn lại.

"Chỉ có hai ta ở đây, đâu cần để đầu gối phải chịu khổ." Đại hoàng tử nhẹ

nhàng lắc đầu.

Phạm Nhàn giật mình rồi từ từ mỉm cười, cũng không làm lễ nữa mà tiếp

nhận mật chỉ từ tay Đại hoàng tử, mở ra đọc kỹ rồi chìm vào trầm tư, một lúc

lâu sau không lên tiếng.

"Ta sẽ về kinh trước, sau đó ngươi ở lại thay ta ba tháng." Trong thư, ngữ

điệu Hoàng đế rất ôn hòa, không che giấu được vẻ tán thưởng đối với Phạm

Nhàn. Tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái, ngữ điệu cũng thư thái, nói với Đại

hoàng tử: "Sắp xếp này cũng được, nhưng về sau ngươi trở về kinh, ta lại ra

thay, chẳng lẽ hai ta phải liên tục thay phiên ở Đông Di?"

Để chinh phục Đông Di một cách êm thấm, giảm thiểu tổn thất cho Nam

Khánh, Đại hoàng tử cùng Phạm Nhàn, hai hoàng tử mang dòng máu Đông Di,

rất hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.

Dù trong lễ mở lư một tháng trước, di thư Tứ Cổ Kiếm cố kéo Phạm Nhàn

về phía người Đông Di, nhưng Hoàng đế là bậc đại trí tuệ, làm sao lại không

hiểu. Ngài đã đổi ý, thật sự sai Đại hoàng tử dẫn Khánh quân đến đây đồn trú.

Cho dù là Đại hoàng tử hay Phạm Nhàn đều mang một nửa dòng máu Đông

Di. Điều này vô cùng có lợi trong việc chinh phục lòng dân Đông Di thành. Dân

bản địa sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi biết người cai trị họ cũng mang dòng

máu giống mình.

Đặc biệt với Đại hoàng tử, ai cũng biết mẹ đẻ của hắn, việc hắn ở lại Đông

Di thể hiện sự pha trộn huyết mạch giữa Nam Khánh và Đông Di. Để chinh

phục một vùng đất, pha trộn dòng máu chính là vũ khí hữu hiệu nhất.

Hoàng đế nhìn rất xa trông rất rộng.

Nhưng Hoàng đế không thể cho phép Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng ở

lại Đông Di thành lâu dài. Một là, dưới ngai vàng của ngài chỉ có hai hoàng tử

trưởng thành này, cần họ ở bên giúp việc triều chính quân vụ. Hai là, con trai xa

cách kinh đô quá lâu, đối với hai hoàng tử rõ ràng không mang nhiều màu sắc

dòng dõi Lý gia này, Khánh Đế cũng loáng thoáng lo ngại.

Về nỗi lo này, Phạm Nhàn rõ như ban ngày, nên khi đọc mật chỉ cũng không

bất ngờ, chỉ hơi đau đầu, Đại hoàng tử đến, mình phải đi, vậy sau này phải làm

sao?

"Lúc nào cũng phải có người trú thường Đông Di." Y hỏi Đại hoàng tử:

"Rốt cuộc Bệ hạ định thế nào? Là ngươi đến hay ta đến?"

"Ta cũng không rõ." Đại hoàng tử nhíu mày lo lắng. Hắn không phải quan

lại bình thường Khánh Quốc, dù vui mừng và bất ngờ trước thành tích của

Phạm Nhàn, không đánh mà thắng, thuyết phục Tứ Cố Kiếm, thu phục Kiếm

Lư, tiến tới thôn tính con dân lãnh thổ Đông Di thành vào bản đồ Đại Khánh.

Nhưng hắn vẫn lo ngại quá trình này có thể tiếp tục thuận lợi hay không.

Đặc biệt hôm nay ở ngoài thành, dù vạn kỵ binh Khánh Quốc có uy h**p

được phần lớn người Đông Di, nhưng thái độ của đệ tử Kiếm Lư khiến Đại

hoàng tử cảnh giác.

Hắn nhìn Phạm Nhàn sâu sắc: "Dù Bệ hạ không nói ra, nhưng rõ ràng người

không hài lòng việc ngươi tiếp quản Kiếm Lư."

"Khi đó quá bất đắc dĩ, nếu không tiếp quản Kiếm Lư thì phải xây dựng lại

từ đầu." Phạm Nhàn cười lạnh: "Ngươi tưởng ta thích bị ép làm thịt nhồi bánh

hay sao?"

"Ý của phụ hoàng rất rõ, ít nhất ngươi cũng phải về tường trình..." Đại

hoàng tử nhíu mày, thở dài: "Ta chỉ đến tạm thời thay ngươi, phụ hoàng sẽ

không yên tâm để ta ở lại Đông Di lâu dài."

Phạm Nhàn im lặng, biết Đại hoàng tử nói thật, hắn vẫn quan tâm đến Đông

Di. Dù gì Ninh Tài nhân cũng đã dạy bảo nhiều năm, hơn nữa hắn có binh

quyền, Hoàng đế thà tự mình ở lại Đông Di còn hơn giao nó cho Đại hoàng tử.

Chia đất phong vương cũng chẳng khó, nhưng chia đất thế nào, phong ai

mới thực sự khó.

"Dù sao bệ hạ cũng chưa giục ta, ta ở lại Đông Di thành thêm một thời gian

nữa, giúp ngươi ổn định tình hình." Phạm Nhàn nói: "Khi tình thế ổn định, ta sẽ

về kinh."

Đại hoàng tử gật đầu rồi nói: "Giám Sát viện vẫn cần ngươi quản lý, chắc

chắn phụ hoàng sẽ không để ngươi vắng mặt ở kinh đô mãi được. Khi trở lại

kinh đô, ngươi nên dò xét xem sau này Đông Di thành sẽ được sắp xếp ra sao."

"Ngươi lo Bệ hạ sẽ phái một nhân vật mạnh mẽ tới khuấy động Đông Di hay

sao?" Phạm Nhàn mỉm cười nhìn Đại hoàng tử: "Có ta ở đây sắp xếp, người nửa

Đông Di như ngươi đừng quá lo lắng."

Giọng y nghiêm túc: "Cho dù lo, cũng phải giữ trong lòng, không để lộ ra

ngoài."

Đại hoàng tử biết đệ đệ này thực tâm quan tâm mình nên rất cảm động, gật

đầu.

"Trần Bình Bình đã chuẩn bị rời đi chưa?" Phạm Nhàn nhấp trà, cảm thấy

miệng khô khốc, liếc nhìn Đại hoàng tử. Vị đại hoàng huynh này rất thân thiết

với Trần Bình Bình nên chắc hiểu rõ tình hình ở Trần Viên.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1741: Có lòng dẹp loạn 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đã bắt đầu chuẩn bị, cách đây vài ngày đã vào cung từ giã." Đại hoàng tử

không biết Trần Viện trưởng mà mình coi như chú bác đã từng có ý đồ đại

nghịch bất đạo với phụ hoàng, hắn chỉ nghĩ Trần Viện trưởng đã lớn tuổi nên về

hưu, và khi nghĩ đến có thể không còn gặp lại Trần Viện trưởng, hắn lại cảm

thấy bâng khuâng.

Phạm Nhàn im lặng suy nghĩ một hồi, không bận tâm vấn đề đó nữa, cuối

cùng hỏi: "Lần này quân đội đến Đông Di có phải toàn bộ là Tây Chinh quân

ngày trước không? Ngươi có kiểm soát hoàn toàn được không?"

"Binh lính đều là cũ, vấn đề là tướng lĩnh trung tầng có rất nhiều người xa

lạ." Đại hoàng tử híp mắt lạnh lùng nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những ngày sau đó vẫn bận rộn không ngớt với những nghi thức giao tiếp

đổi tên rườm rà diễn ra khắp nơi trong Đông Di thành. May mà bộ Lễ và Hồng

Lư tự điều động nhiều quan viên đắc lực, nếu không Phạm Nhàn đã hộc máu vì

những việc này.

Nhưng điều thực sự khiến y đau đầu là cuộc dân biến ở Tiểu Lương quốc

phía tây bắc Đông Di thành. Trong hành động phản kháng chống Khánh Quốc,

một đại nho được kính trọng đã tự thiêu ngay trên phố, khói đen bốc lên, nhen

nhóm ngọn lửa căm thù trong lòng dân chúng Tiểu Lương.

Lúc này Phạm Nhàn mới thực sự nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình quá ấu

trĩ, muốn chinh phục một dân tộc khác mà hoàn toàn không đổ máu là điều bất

khả thi.

Đại hoàng tử đã dẫn quân đi trấn áp, nhưng trước khi đi Phạm Nhàn rất

nghiêm túc dặn dò không được để quân đội Khánh Quốc đóng tại đây ra tay, vì

một khi tay dính máu người Đông Di, sẽ rất khó rửa sạch mối thù, không bao

giờ hàn gắn được nữa.

Đại hoàng tử theo kế hoạch gửi thư nghiêm khắc trách mắng thành chủ Vân

Chi Lan rồi sai phủ thành chủ điều quan viên và binh lính Đông Di đàn áp

trước, còn quân Khánh giữ vai trò hậu trận, giữ khoảng cách nhất định.

Sau khi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan rời đi, mọi việc đều giao cho Phạm

Nhàn. Hôm nay y trốn ra bờ biển, nghĩ đến những đám cháy khắp nơi chưa tắt ở

Đông Di thành, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Để phủ thành chủ đi dẹp loạn chắc sẽ tốt hơn một chút, giống như Ngụy

quân trong Khâm sai trước, Phạm Nhàn tự cười chua chát. Cho dù làm gì đi

nữa, cho dù có di ngôn của Tứ Cổ Kiếm và hợp tác của đệ tử Kiếm Lư, trong

mắt dân chúng Đông Di y vẫn là tên xâm lược độc ác.

"Rốt cuộc ngươi định xử lý vụ Tiểu Lương quốc thế nào?" Vương Thập

Tam Lang im lặng nhiều tháng nay bỗng hỏi: "Hay là ngươi muốn cho đại quân

thảm sát dân chúng?"

"Phủ thành chủ không có đại quân, chỉ có uy thế những năm qua." Phạm

Nhàn hiểu tại sao hôm nay Thập Tam Lang lại hỏi, hắn là người Đông Di nhưng

phải trấn áp cuộc phản loạn theo hắn thấy là cực kỳ chính nghĩa của Tiểu Lương

quốc, tâm trạng hẳn rất phức tạp. Sau một lúc, Phạm Nhàn nói nhỏ: "Ta có dặn

cố giảm thiểu thương vong."

"Nhưng rồi vẫn có người chết, huống hồ binh đao đã vung lên, ngươi kiểm

soát được đến đâu?" Vương Thập Tam Lang nhìn sóng vỗ về biển cả, ánh mắt

buồn bã.

Phạm Nhàn quay sang nhìn Vương Thập Tam Lang, khuôn mặt dần trở nên

nghiêm nghị: "Có phải ngươi quen biết vị đại nho tự thiêu kia?"

"Trước đây Cố tiên sinh thường đến Kiếm Lư nói chuyện với sư phụ."

Vương Thập Tam Lang đáp.

Phạm Nhàn lắc đầu: "Thiên hạ vẫn luôn tàng long ngọa hổ. Dù ta chưa từng

gặp Cố tiên sinh, chắc hẳn đó là nhân vật phi phàm. Cuộc phản loạn ở Tiểu

Lương quốc bắt nguồn từ ông ấy, nhưng ta không thể trị tội ông ấy được. Yên

tâm, ta sẽ bảo vệ gia quyến của ông ấy, cũng sẽ sớm xây dựng từ đường cho vị

tiên sinh này."

Vương Thập Tam Lang sững sờ nhìn Phạm Nhàn, một lúc sau mới nói:

"Ngươi không thực lòng kính trọng ông ấy, ngươi chỉ cần thể hiện thái độ đó để

trấn an dân chúng Tiểu Lương."

"Đó là chiêu thức mà bất cứ kẻ xâm lược nào cũng làm." Vẻ mặt Phạm

Nhàn thoáng buồn bã: "Nhưng ngươi nghĩ ra điều đó khiến ta ngạc nhiên đấy.

Thập Tam, ngươi càng lúc càng không đơn giản."

"Thấy nhiều chuyện, ai cũng khó đơn giản." Thập Tam Lang nhìn thẳng vào

mắt Phạm Nhàn: "Ngươi từng hứa với sư phụ sẽ không khiến người Đông Di đổ

máu."

"Ta không thích nhìn thấy máu, nếu không tại sao bị các ngươi Kiếm Lư trói

vào xe ngựa này?" Phạm Nhàn cười tự giễu, nhưng ý cười dần lạnh băng.

"Nhưng máu vẫn phải đổ nếu cần thiết, nếu cứ tiếp tục hỗn loạn sẽ như vòng

xoáy nuốt chửng cả Đông Di thành, lúc đó người chết sẽ càng nhiều."

Y quay đầu lại nhìn Vương Thập Tam Lang: "Ta biết ngươi tức giận và đau

khổ vì điều gì, nhưng hãy nhớ ta đã bỏ ra những gì, đừng quên, nếu chỉ vì lợi

ích cá nhân, ta đâu phải dày vò như thế này, Khánh quân tấn công thì ta tránh

xa, nhiều lắm là khóc than cho dân vô tội Đông Di thành mà thôi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1742: Đường về có máu 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nếu hai bên giao chiến, Đông Di chắc thua, người chết có thể lên đến mười

vạn." Phạm Nhàn nhắm mắt: "Triết lý của ta rất đơn giản, không ngăn được thì

cố giảm thiểu thương vong càng nhiều càng tốt."

"Sinh mạng mười người và sinh mạng một vạn người không hề khác nhau."

Vương Thập Tam Lang nói.

"Sai!" Phạm Nhàn nói dứt khoát: "Ta không quan tâm mạng sống có giá trị

hay không, ta chỉ biết mỗi sinh mệnh là duy nhất vô nhị, mười vạn sinh mệnh

độc nhất vô nhị chắc chắn quan trọng hơn mười, trăm, ngàn sinh mệnh khác."

"Nếu trời cho ta sự lựa chọn giữa mười vạn sinh mệnh và chín vạn chín trăm

chín mươi chín sinh mệnh, ta nhất định chọn cái đầu tiên, vì nó nhiều hơn một

sinh mệnh."

"Người Đông Di nên biết ơn ta." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vương

Thập Tam Lang: "Ta đã cứu sống rất nhiều người đáng lẽ đã chết."

Vương Thập Tam Lang im lặng rất lâu mới nói: "Nhưng những người đó

vốn không cần phải chết."

"Sự nghiệp của bệ hạ cần họ chết, vậy họ phải chết." Phạm Nhàn đứng dậy:

"Ngay cả sư phụ ngươi cũng không ngăn được, ngươi nên hiểu áp lực của ta."

Phạm Nhàn phủi cát dính sau lưng, nhìn ra biển: "Có lúc tự thấy mình gần

như cao đại toàn rồi."

"Cao đại toàn là thế nào?"

(高大全 - cao đại toàn ~ cao lớn hoàn mỹ)

"Một cách miêu tả phi nhân tính." Phạm Nhàn nhún vai: "Nhưng nghĩ kỹ

rồi, ta không phải cao đại toàn, chỉ là sẵn lòng làm thế thôi. Ta sẽ không hy sinh

vì lý tưởng hay tinh thần nào cả, như vị Cố tiên sinh tự thiêu. Ta biết chạy trốn

và giỏi chạy trốn."

Rồi y quay lại, bình tĩnh nhìn Thập Tam Lang: "Hôm đó ta và Tứ Cổ Kiếm

nói chuyện trong phòng, ngươi chắc cũng nghe thấy về chân khí bá đạo rồi,

ngươi có lĩnh ngộ được gì không?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe thấy lời này, Vương Thập Tam Lang suy ngẫm một lát, không trả lời

mà đứng dậy, đứng trước mặt Phạm Nhàn, từ từ rút kiếm bên hông ra. Hôm nay

Thập Tam Lang không phải thầy tướng số đi khắp thiên hạ mà chỉ là một kiếm

khách bên cạnh Phạm Nhàn, một kiếm khách không chịu sống một mình.

Vẻ mặt Phạm Nhàn trở nên nghiêm túc, tay phải với ra sau lưng rút Đại

Ngụy Thiên Tử kiếm, ánh kiếm như nước mùa thu, soi xuống mặt biển gần đó

càng thêm lấp lánh.

Không hề có dấu hiệu báo trước, thanh kiếm vô thanh vô tức đâm tới cách

mặt Phạm Nhàn một thước.

Đây là lần đầu Phạm Nhàn thực sự nhìn thấy Vương Thập Tam Lang vung

kiếm, bấy giờ mới hiểu tại sao Tứ Cổ Kiếm gửi gắm hết hy vọng vào thanh niên

này. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thập Tam Lang đã lĩnh hội kiếm ý đến mức

cực cao, tâm niệm vừa động, kiếm khí đã đến, dường như đã thoát khỏi ràng

buộc của hoàn cảnh.

Đó là cảnh giới kinh khủng nhờ tâm ý kiên định, một khi Thập Tam Lang

rút kiếm, tâm trí không còn tạp niệm, chỉ còn thanh kiếm.

Thiên Tử kiếm trong tay Phạm Nhàn vẫn chỉ xéo lên trời 45 độ, hoàn toàn

không kịp phản ứng. Sắc mặt y tái nhợt, chân khí bá đạo sau lưng bỗng bùng

nổ, trong thời khắc cấp bách y mạnh mẽ nhảy lên, như chim hải âu vỗ cánh,

lượn về phía sa mạc phía sau.

Chỉ trong chớp mắt đã lượn xa mười lăm trượng, đó hoàn toàn không phải là

thân pháp có thể có của con người.

Sau một kiếm, hàn quang trên kiếm của Thập Tam Lang từ từ thu lại, nhưng

trên bãi cát trước mặt bất ngờ xuất hiện một đường kiếm khí, như là có người,

có kiếm đi qua.

Một vệt sâu hoắm.

o O o

Hai người cách nhau mười lăm trượng, tay Phạm Nhàn vẫn nắm chặt Thiên

Tử kiếm. T bỗng có cảm giác kiếm đơn giản trực tiếp của Thập Tam Lang lại

mang chút hơi hướng của nhát kiếm kinh thiên khi Ảnh Tử tích lũy công lực

hàng chục năm đâm về phía Tứ Cổ Kiếm trong phủ thành chủ ngày ấy.

Y kinh ngạc nhìn Thập Tam Lang im lặng, một lúc sau mới nói: "Chiêu

kiếm thật bá đạo."

Nói xong, y mới phát hiện giọng mình khàn khàn, chắc là để tránh kiếm vừa

rồi, chân khí trong cơ thể y đã tăng vọt quá nhanh trong thời gian ngắn, làm tổn

thương mạch phổi.

Phạm Nhàn hít sâu một hơi, sắc mặt dần trở lại bình thường. Y nhìn chằm

chằm vào Thập Tam Lang: "Thẳng tiến không lùi. Nhưng thường ngày ngươi

không mạnh mẽ và nhanh chóng như vậy."

"Ta luyện chân khí bá đạo, dù không vượt qua được cửa ải thứ nhất nhưng

cảm nhận được mùi vị của nó." Vương Thập Tam Lang xuất kiếm không thành

công, bèn nhắm mắt lại: "Ta đã hiểu, tham thì thâm. Ta có kiếm trong tay, cần gì

phải học tuyệt học của Khánh Đế?"

Công pháp bá đạo quá hung hiểm, nhất là khi vượt qua cửa ải thứ nhất, cảm

giác tâm thần và thể xác hoàn toàn xung đột, mất kh
 
Khánh Dư Niên
Chương 1743: Đường về có máu 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vậy nên Phạm Nhàn không ngạc nhiên khi Thập Tam Lang không thể theo

đuổi công pháp bá đạo. Y chỉ ngạc nhiên trước trí tuệ của Thập Tam Lang, chỉ

trong thời gian ngắn đã nhận ra sự nguy hiểm của nó và từ bỏ.

"Nếu lúc nãy ta không tránh kịp, ngươi có giết ta không?" Phạm Nhàn mỉm

cười châm chọc.

Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi lắc đầu. Hắn mệt mỏi, ngồi

phịch xuống cát ướt ven biển. Dù trông đơn giản nhưng để phóng ra tốc độ và

sự quyết liệt đó đã tiêu tốn quá nhiều sức lực của hắn.

Trong thời gian ngắn, Thập Tam Lang không thể đâm thêm một kiếm nữa,

giống như Ảnh Tử chỉ có thể đâm một kiếm về phía Tứ Cổ Kiếm.

Phạm Nhàn thừa hiểu điều này, chậm rãi tiến tới bên cạnh Vương Thập Tam

Lang, mang theo một thứ tâm trạng khó diễn tả mà nói: "Rất nhiều người đều

nói tham thì thâm, ngay cả ngươi cũng có phán đoán như thế, ta vẫn luôn cho

rằng nhiều nghề càng tốt, hay là ta sai rồi?"

Trong ánh mắt y lóe lên vẻ nghi hoặc: "Thiên hạ tứ Đại tông sư, cộng thêm

vị thúc thúc mù của ta, trong năm môn tuyệt nghệ ta nắm giữ được bốn, ngay cả

Lưu Vân Tán Thủ của Diệp gia cũng đã lĩnh hội được phần nào bí quyết."

Y ngồi xuống trước mặt Vương Thập Tam Lang, nhíu mày nói: "Thiên hạ,

không, phải nói từ xưa đến nay, chỉ riêng có mình ta học được nhiều tuyệt học

như thế này. Nhưng hôm nay bị một kiếm của ngươi đánh lui, ta học nhiều thế

có ích lợi gì?"

"Có thể học được nhiều như vậy, đã chứng tỏ ngươi là người đáng sợ nhất

trên đời này." Vương Thập Tam Lang tính tình đơn giản chứ không phải là kẻ

ngu xuẩn, hắn cực kỳ nhạy bén nhận thấy cảm giác thất bại dần dâng lên trong

lòng Phạm Nhàn, nhìn vào đôi mắt y nói: "Bất kỳ môn võ công nào, cũng đòi

hỏi chúng ta phải dồn hết tâm trí, tu hành cả đời mới có thể hoàn thiện, huống

hồ đó là những tuyệt học do các vị Đại tông sư để lại... Đại nhân luyện được

bốn môn đến mức tinh diệu có thể trong vòng hai mươi mấy năm ngắn ngủi đã

quá đủ để khiến người ta kinh ngạc ngợi khen rồi."

Tuy Phạm Nhàn luyện được bốn tuyệt học của Tứ Đại tông sư, nhưng trước

một kiếm này của Vương Thập Tam Lang vẫn phải lui bước. Y không khỏi liên

tưởng đến cảnh giới của Tứ Cố Kiếm, cùng với cảnh giới của Hoàng đế, trong

lòng dâng lên nỗi u uất khó nén nổi.

Vương Thập Tam Lang nhìn thẳng vào đôi mắt y, nhẹ nhàng nói: "Ngươi

thông minh tuyệt đỉnh, đặc biệt nền tảng võ công vững chắc, lại thêm vận may

cực tốt... ngươi nên là người lợi hại nhất trên đời này."

"Ngộ tính của ta chỉ ở mức trung bình, nhất là khi so với ngươi và Hải

Đường Đóa Đóa." Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Điều ta có thể dựa vào

chỉ là hai chữ cần mẫn, dù có nỗ lực gấp đôi bây giờ thì sức người vẫn có lúc

cùng cực, ta vẫn không thể đâm thủng tờ giấy ấy."

Ngày hôm nay, đối mặt với nhát kiếm như từ thiên ngoại của Vương Thập

Tam Lang, y vẫn có thể né tránh một cách dễ dàng, hơn nữa y vẫn luôn giấu

trong tay áo, trong cơ thể những tuyệt kỹ ấy, đặc biệt với tính cách chiến đấu

quỷ quyệt, cộng thêm những mưu kế tinh vi mà Giám Sát viện giao cho...

Y tự tin rằng, dù đối mặt với bất kỳ cao thủ cửu phẩm nào trên đời, y cũng

có thể đánh bại đối phương. Cho dù là Vương Thập Tam Lang, Hải Đường, hay

Lang Đào, Vân Chi Lan, một khi giao đấu, người chết nhất định là đối phương.

Sau khi Diệp Lưu Vân rời bỏ cõi đời này, dù về quyền lực hay võ công,

không thể nghi ngờ gì Phạm Nhàn chính là người thứ hai trong thiên hạ.

Vương Thập Tam Lang cũng từ lúc vừa rồi Phạm Nhàn nhẹ nhàng tự nhiên

lui bước, cảm nhận được điểm này, trong lòng dấy lên ý chí lẫm liệt. Hắn nhìn

Phạm Nhàn, vẫn không hiểu nổi, đối phương chỉ là một thanh niên hai mươi

mấy tuổi, làm thế nào có thể nâng cao tu vi đến cảnh giới như bây giờ.

Cảnh giới của ba thanh niên trẻ tuổi trong thiên hạ hiện giờ tương đương

nhau, chỉ là Phạm Nhàn tàn nhẫn và nhiều thủ đoạn hơn hai người kia.

"Lúc đó ngươi lui bước như thế nào?" Vương Thập Tam Lang nheo mắt hỏi.

Phạm Nhàn im lặng rất lâu, không đáp, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào

những ngọn sóng trắng xô đẩy nhau trên mặt biển. Đã lưu lại ở Đông Di thành

bao ngày đêm, quyển sách nhỏ Khổ Hà đại sư để lại đã khắc sâu vào tâm trí y,

mỗi khi ngồi suy ngẫm bên bờ biển, những lời ấy lại tuôn chảy vào đầu y, dù

chưa hiểu hết ý nghĩa nhưng thật kỳ diệu, chỉ cần suy nghĩ, dường như bên

trong và bên ngoài cơ thể liền bắt đầu cộng hưởng.

Thân thể y nhẹ bẫng, động tác nhanh hơn, chân khí trong mình phục hồi

cũng nhanh hơn, như thể trong vũ trụ có một thứ nguyên khí vô hình vô sắc, sẵn

sàng bổ sung cho y theo ý niệm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1744: Đường về có máu 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chỉ là sự bổ sung này khiến y hơi run sợ, đây há chẳng phải là phép thuật

Tây Phương? Con người vốn e ngại những điều không rõ nguồn gốc. Điều

khiến Phạm Nhàn thờ ơ hơn, là những thay đổi từ quyển sách nhỏ ấy mang lại

vẫn chưa đủ để giải quyết quá nhiều vấn đề, tốc độ bổ sung quá chậm, mức độ

tiến bộ quá nhỏ...

Hạng nhì thiên hạ, dường như mãi mãi chỉ có thể là hạng nhì.

Có khoảnh khắc, thậm chí Phạm Nhàn nghĩ mình đã phạm sai lầm lớn. Cho

dù là Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm, Diệp Lưu Vân hay Hoàng đế bệ hạ, những nhân vật

tầm cỡ nhất nhân gian, cho dù ý chí kiên định hay tu luyện chăm chỉ chắc chắn

vượt xa bản thân, những vị Đại tông sư ấy chỉ tập trung vào việc tu luyện tuyệt

học cả đời, chưa bao giờ có tâm tư lung tung.

Bản thân y học quá nhiều thứ, biết quá nhiều thứ, quá rối rắm.

Phạm Nhàn cảm thấy, có lẽ sau này Thập Tam Lang và Đóa Đóa vượt qua

trở ngại kia sẽ dễ dàng hơn mình. Có lẽ đây chính là tâm ý mà Tứ Cố Kiếm

từng nói, tâm ý của y vẫn không bằng hai người kia. Bởi vì y quá sợ hãi, nên bất

chấp tất cả để tìm cách khiến bản thân mạnh mẽ hơn.

Loại cố ý này có lẽ dễ dàng, nhưng y thực sự sợ hãi, y sợ chết, y sợ người

mình quan tâm sẽ chết.

"Ngày mai ta phải trở về kinh đô." Khóe môi Phạm Nhàn bỗng nhoẻn cười,

nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần Đông Di thành không loạn, ít nhất thiên hạ hiện tại vẫn

đang thái bình, ta cần gì phải quan tâm nhiều chuyện như vậy?"

Đúng vậy, Đông Di thành quy phục lãnh thổ Khánh Quốc, dù có những đợt

náo động liên tiếp không ngừng, nhưng bị sức mạnh quân sự hùng hậu của

Khánh Quốc áp chế, phối hợp với thượng tầng Đông Di thành, hoàn toàn không

thể gây ra sóng gió lớn.

Hoàng đế vẫn tin tưởng Phạm Nhàn như trước, Trần Bình Bình sắp rời kinh

dưỡng lão, Phạm Nhàn nghĩ tới đó, đứng thẳng hướng về gió biển, cảm thấy vô

cùng thoải mái. Cho dù Ngũ Trúc Thúc có về hay không, dường như cứ thuận

theo dòng chảy, giữa y và Hoàng đế luôn tìm được con đường thứ hai.

Đổ máu không phải là cần thiết.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đổ máu là cần thiết.

Khi gió thu đầu mùa bắt đầu thổi qua đồi núi phía sau Đông Di thành, cuối

cùng Phạm Nhàn cũng xử lý xong phần lớn công việc trong Đông Di thành, chờ

đợi Đại hoàng tử và Vân Chi Lan trở về. Lần đầu tiên xảy ra biến động lớn sau

khi Đông Di thành đầu hàng, dân biến ở Tiểu Lương quốc đã bị dập tắt nhờ sự

hợp tác của các bên. Ngọn lửa mà đại nho Cô tiên sinh tự thiêu đốt đã nhanh

chóng bị máu lửa dập tắt, không kịp lan rộng.

Tổng cộng có hơn bốn trăm người Tiểu Lương quốc đã chết, những người

Đông Di hào hùng này đã không may nằm trong vũng máu.

Phạm Nhàn xem qua tấu chương, dặn dò một số việc với Đại điện hạ rồi leo

lên đoàn xe rời Đông Di thành, trở lại kinh đô trình báo công việc.

Chinh phục một vùng đất, điều đem lại chính là những bận rộn căng thẳng

và tàn sát hàng ngày của các thần tử viễn chinh.

Sau khi Đại hoàng tử và Phạm Nhàn chia tay, Đại hoàng tử dẫn quân đóng

giữ, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trong Đông Di thành. Lúc này cả hắn và

Phạm Nhàn đều cảm thấy thế cuộc đã định, cứ thế từ từ làm việc, dù là triều

đình Nam Khánh hay là đại thế thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát.

Cho nên tâm trạng hai người khá tốt. Vào mùa thu se lạnh, tâm trạng cũng

vô cùng thoải mái, vứt bỏ mọi phiền muộn.

Thậm chí Phạm Nhàn còn có thể tạm thời không cần cân nhắc vấn đề của

Thập Gia thôn. Đối với vị Hạ Tông Vĩ đang nổi mật trong triều, trong mắt y chỉ

là một tên hề, không ảnh hưởng gì.

Hôm nay là ngày lành, những ngày gần đây đều là những ngày tốt đẹp hiếm

có trong đời Phạm Nhàn.

Đoàn xe màu đen của Giám Sát viện rời Đông Di thành, chậm rãi di chuyển

trên đường về kinh. Phạm Nhàn không vội về kinh, ngắm nhìn cảnh vật xung

quanh vàng óng ánh rực rỡ, lá cây đủ màu rực rỡ và núi đồi thu phủ màu sắc

dầu như tranh vẽ, thực sự thú vị.

Dĩ nhiên, máu vẫn không ngừng chảy dọc đường. Là quyền thần Khánh

Quốc, chủ nhân Kiếm Lư, đại diện cho kẻ xâm lược, con tư sinh được Khánh

Đế sủng ái nhất, trên đường về kinh tất nhiên Phạm Nhàn trở thành mục tiêu tấn

công của các nghĩa quân, loạn dân của các nước chư hầu xung quanh Đông Di

thành.

Có lẽ không nên gọi là loạn dân, mà là nghĩa sĩ. Những kẻ vì nghĩa diệt

gian, không chịu đầu hàng trong Đông Di thành, can đảm vào rừng núi chiến

đấu với quân xâm lược Khánh Quốc, phần lớn là giang hồ hiệp khách. Những

người có võ nghệ này rất trực tiếp bảo vệ chuẩn mực đạo đức của mình.

Không biết những người này làm thế nào điều tra được thời gian Phạm

Nhàn rời Đông Di thành, nắm được lộ trình đoàn xe Giám Sát viện quay về

kinh, dọc đường liên tục tập k
 
Khánh Dư Niên
Chương 1745: Đường về có máu 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong hành trình gần 20 ngày tới Yến Kinh, đoàn xe đen đã bị tập kích tới 7

lần. Quân tiếp viện từ Yến Kinh cũng như Hắc Kỵ đóng ở biên giới đều không

vào hỗ trợ. Đại hoàng tử chỉ phái một đội quân ngàn người cho Phạm Nhàn nên

việc đối phó bảy cuộc tấn công lớn thực sự vất vả.

Phạm Nhàn cũng không còn hứng thú ngắm cảnh mà chìm vào trầm tư. An

toàn của cá nhân y không thành vấn đề, tập kích của nghĩa quân chỉ bỏ lại vô số

thi thể rồi bất đắc dĩ rút lui. Nhưng thuộc hạ của y, đặc biệt là Tây Chinh quân

dưới trướng Đại hoàng tử cũng phải trả giá không ít.

Do bị vây hãm trong chiến dịch tấn công liên miên không nghỉ, đã ba ngày

nay không nhận được báo cáo Giám Sát viện tuyệt mật từ kinh đô.

Phạm Nhàn vén màn xe ngựa lên, mắt nhìn về phía tây, trong lòng thầm cầu

nguyện mọi thứ ở kinh đô bình yên, người thân yêu của mình đều bình an.

o O o

Khi Phạm Nhàn đang vượt qua dãy núi, bên trong lãnh thổ Khánh Quốc,

cũng có một đoàn xe dài đang cô độc tiến lên trong đêm tối. Đoàn xe cũng hoàn

toàn là màu đen, trong chiếc xe ngựa rộng lớn có một ông lão đắp chăn lông

cừu trên đầu gối. Ánh mắt ông hơi mờ đục, nhìn con đường ban đêm dường như

vô tận.

Ông là cựu Viện trưởng Giám Sát viện, ngầm thao túng thế lực hắc ám

Khánh Quốc hàng chục năm, thần tử trung thành nhất của Khánh Đế, kẻ thù lớn

nhất mà giới văn thần Khánh Quốc ghét cay ghét đắng, tên cướp già mà người

Bắc Tề và Đông Di khiếp sợ, từng ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc thiên hạ,

Trần Bình Bình lão đại nhân, cuối cùng cũng lên đường về quê dưỡng lão.

Lần rời khỏi kinh đô này không phải thăm quê mà là về an dưỡng. Được

thưởng công lao hạng nhất, về quê dưỡng lão là vinh dự hiếm có mà Hoàng đế

bệ hạ dành cho lão chó mực này, tất cả văn thần Khánh Quốc đều nghĩ như vậy.

Quê nhà Trần Bình Bình ở phía đông Khánh Quốc, nếu nhìn trên bản đồ thì

ở ngay phía dưới Đông Di thành, nhưng cách Đạm Châu, Giao Châu khá xa, lại

gần với Giang Nam hơn. Đó là vùng đất nghèo nàn, lạc hậu.

Đoàn xe cô độc của ông còn cách quê nhà rất xa. Hôm nay đoàn xe đi qua

Đạt Châu, nơi ông nhất định phải đi đến trên đường về quê.

Đoàn xe không báo trước với các quan phủ dọc đường, để tránh khiến họ

hoảng sợ, sửa soạn đón tiếp nồng hậu.

Nhưng hôm nay Đạt Châu lại rực rỡ đèn đuốc, các viên chức trong phủ bị

thượng quan bộ Hình quở trách, tất bật tìm kiếm điều gì đó.

Trần Bình Bình híp mắt lại, ông không nhớ trong Đạt Châu có nhân vật

quan trọng nào. Ông vén màn xe lên, gọi một viên quan mặt mũi xa lạ đến, nhẹ

giọng hỏi vài câu.

Khuôn mặt viên quan ấy xa lạ, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ tinh quái sau khi trải

qua nhiều biến cố sự đời, cười ôn hòa đáp: "Khi Đề ti đại nhân trở về triều,

chúng ta đã sớm đến nơi."

Trần Bình Bình ừ một tiếng có phần mệt mỏi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp,

ông nhớ lại cuộc đối thoại với Hoàng đế bệ hạ trong cung trước lúc rời kinh.

Ông đã thấy rõ những ý đồ sâu xa nhất trong lòng Hoàng đế bệ hạ.

Trên đời này, không ai hiểu rõ Khánh Đế hơn Trần Bình Bình, nên ánh mắt

ông rất phức tạp. Còn vị quan lạ mặt bên xe ngựa nhìn chằm chằm vào Đạt

Châu rực sáng và bóng người đầy máu vừa thoát vòng vây, ánh mắt sau cơn

khiếp sợ cũng trở nên phức tạp.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhiều năm sau, khi Giám Sát viện bắt đầu truy tìm sự thật về vụ việc lớn

xảy ra vào đầu thu năm thứ mười Khánh Quốc, vẫn còn rất nhiều điều khó có

thể giải thích rõ ràng. Việc Viện trưởng Phạm Nhàn bị các nghĩa quân Đông Di

phục kích trên đường từ Đông Di về kinh, liệu có phải do ai đó trong triều cố ý

rò rỉ thông tin, hay chỉ là trùng hợp?

Dù sao, chỉ có thể là quan viên cấp cao trong Giám Sát viện mới biết được

hành tung của Tiểu Công gia.

Còn Đạt Châu trên hành trình về quê của lão Viện trưởng lại trở nên nhộn

nhịp, đẫm máu, đó là trùng hợp hay sắp đặt sẵn? Có lẽ là thiên ý, nhưng lúc đó

bầu trời đã thay đổi từ lâu, các quan viên tình báo Nhị Xử của Giám Sát viện đã

không điều tra sâu thêm.

Nhưng ít nhất thì đám quan viên bộ Hình làm việc tại Đạt Châu cũng không

hề hay biết vào đêm đó, bên ngoài thành còn có một đoàn xe đen của Giám Sát

viện, càng không biết rằng trong đoàn xe chở theo ông lão mà cả triều kính sợ là

Trần Viện trưởng.

Họ chỉ là thi hành lệnh bí mật từ quan trên, dành cả hơn một năm để truy bắt

một khâm phạm. Không ai biết tên tuổi gì của khâm phạm, tất cả manh mối là

võ công và ngoại hình khâm phạm từng sử dụng. Còn trong ba năm qua, khâm

phạm ấy đã thay đổi thành dạng gì thì chẳng một ai rõ.

Có lẽ đây chính là ý trời, để Trần Bình Bình gặp phải trận vây bắt này ở Đạt

Châu. Chính vì Trần Bình Bình thấu hiểu ý trời, ông mới dừng lại hành trình trở

về Đạt Châu của mình, quay trở lại kinh đô nơi ông vốn phải ở lại suốt đời.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1746: Nổi gió rồi 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tất cả những chuyện liên quan đến Đạt Châu, còn phải kể từ hơn một tháng

trước, và không chỉ riêng về Đạt Châu.

Lúc đó, Phạm Nhàn vẫn còn đang khổ sở suy tư về ý chí được Tứ Cố Kiếm

truyền dạy, quyển sách nhỏ để lại của Khổ Hà đại sư, thể nghiệm bản chất của

nội lực bá đạo trong thân thể, ước đoán võ công bá đạo của bệ hạ đã tu luyện

đến cực hạn, cuối cùng có gây ra gánh nặng quá sức chịu đựng cho thân thể hay

không. Y đang ngắm nhìn sóng to sóng nhỏ, tự cho rằng mọi thứ trên đời vẫn

như ngày hôm qua, hoa xuân đã nở rồi, trăng thu đang treo trên bầu trời. Y là đệ

nhị trong thiên hạ, đang độ đắc ý, cảm thấy mọi thứ đều không quá khó khăn,

tất cả đều có thể giải quyết được.

Có điều, cục diện thế sự đã sớm xảy ra những biến đổi vi diệu trong thời

khắc đó.

Ngày hôm đó là mùng một tháng bảy, cả đại lục chìm trong ánh nắng gay

gắt nhất trong năm của vầng thái dương, kinh đô Khánh Quốc cũng không ngoại

lệ. Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc, mồ

hôi hột nhỏ xuống từ gương mặt thanh tú của vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất. Sau bao

biến cố trong cung đình và vô số chuyện đổ máu, cuối cùng ông chủ thanh lâu

nhỏ tuổi nhất thiên hạ năm xưa cũng chuyển hóa được vẻ u ám khó che giấu

thành sự đĩnh đạc và ý chí kiên cường không hợp với lứa tuổi đó.

Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch giờ đây đã trở thành một thiếu niên, một thiếu

niên lễ độ, hiếu thảo, không ai có thể chỉ trích điều gì ở vị Hoàng tử trẻ này.

Điều khiến vị Hoàng tử thay đổi lớn như vậy trong vòng năm sáu năm ngắn

ngủi, là nhờ hai người. Một là phụ hoàng của hắn, hai là thầy dạy kiêm huynh

trưởng Phạm Nhàn.

Khi đối diện với Hoàng đế bệ hạ, Tam hoàng tử rất cẩn trọng, không bao giờ

mắc sai lầm. Chuyện đau thương đổ máu như cái chết của Thái tử và nhị ca đã

khiến Lý Thừa Trạch nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của phụ hoàng, mặc dù

hai vị hoàng huynh đó về sau cũng từng có ý định hại chết vị Tiểu Hoàng tử

này, cái chết của họ với Lý Thừa Trạch là chuyện rất tốt, nhưng khi đối diện với

phụ hoàng, trái tim vị Tiểu Hoàng tử vẫn không ngăn được cảm giác lạnh buốt.

Chính vì sợ hãi nên hắn rất cung kính, tuyệt đối không phạm sai lầm. Trong

ba năm qua, Lý Thừa Trạch thậm chí còn ít gặp Phạm Nhàn, chỉ tự nhốt mình

trong cung, chỉ thỉnh thoảng mới biết được tiên sinh đã làm gì qua mẫu thân.

Lý Thừa Trạch cũng sợ Phạm Nhàn, vị huynh trưởng bí mật không thể công

khai thừa nhận. Bởi vì trong những năm tháng quan trọng nhất của tuổi trẻ, vị

hoàng tử này luôn bên cạnh Phạm Nhàn, chứng kiến thầy mình với tư cách một

vị quan viên, làm thế nào khơi mào chiến tranh giữa các gia tộc quyền quý ở

Giang Nam và kinh đô, giành được thắng lợi cuối cùng. Ánh mắt lạnh lùng của

Phạm Nhàn cùng với thước dạy học nghiêm khắc đã khiến vị hoàng tử không

dám mắc sai lầm.

Ảnh hưởng thực sự của Phạm Nhàn đối với Tam hoàng tử là y đã cho hoàng

tử biết trong tương lai mình muốn làm gì, sẽ trở thành người như thế nào, từ đó

thực sự thay đổi tính cách của vị Hoàng tử này.

Trong tương lai, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch nhất định sẽ trở thành Hoàng

đế của Khánh Quốc, toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, vì vậy hắn muốn thiên hạ

này tốt hơn một chút, chứ không còn như xưa nữa, vì một ít bạc cỏn con, vì một

chút lợi ích ngắn ngủi trước mắt mà phải dùng bao mưu mô đen tối để tranh

giành.

Thiên hạ là của ta, sẽ là của ta, ta cần gì phải đi gây rắc rối ở đó nữa? Đây

chính là điều Phạm Nhàn dạy cho Tam hoàng tử, và Tam hoàng tử rất đồng tình.

Cung nữ Tỉnh Nhi đã dần lớn lên, cô gái nhỏ xinh xắn ngày nào giờ đã dần

trưởng thành, toát lên vẻ đẹp quyến rũ. Lúc này, Tỉnh Nhi đang đứng bên cạnh

quạt cho điện hạ, nhìn thấy điện hạđổ mồ hôi nhưng vẫn cứ đọc sách không

ngừng, trong lòng không khỏi thương cảm.

Lúc này, Nghi Quý tần đang ở trong cung Ninh phi trò chuyện, cả tòa cung

điện yên tĩnh không mấy người. Tỉnh Nhi nhìn nhan sắc tuấn tú của hoàng tử,

ánh mắt dần mê ly.

Lý Thừa Trạch rõ nhận ràng cảm ánh mắt đó, khóe miệng mỉm cười, nhưng

không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy đầu ngón tay

của Tỉnh Nhi.

Nụ cười của hắn rất giống Phạm Nhàn.

"Hay là nghỉ ngơi một chút đã?" Khuôn mặt Tỉnh Nhi hồng hào, nhẹ nhàng

nói: "Trời nóng thế này, bệ hạ cũng chẳng đến..."

Lý Thừa Trạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Đây đều là thư tịch trong danh sách

của thầy, phần lớn là kinh điển năm đó thầy đưa từ Bắc Tề về Nam Khánh,

trong năm nay ta phải đọc hết, còn phải viết bút ký nộp cho thầy duyệt.”

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

PS: Mong được các đạo hữu ủng hộ thêm Ngọc Phiếu
 
Khánh Dư Niên
Chương 1747: Nổi gió rồi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tam hoàng tử cười khổ nói: "Nếu không đạt, mẫu hậu sẽ đánh đòn."

Tỉnh Nhi cắn nhẹ môi, nói: "Bây giờ Tiểu Công gia ở Đông Di rồi, đâu còn

quan tâm nhiều thế này nữa."

Sau khi vụ phản loạn ở kinh đô bị dẹp tan, tuy bệ hạ vẫn không tước đi thân

phận tiên sinh của Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn cũng rất ít khi đến gặp riêng

Tam hoàng tử, còn Tam hoàng tử cũng không thường xuyên hồ đồ xuất cung

nữa. Hai huynh đệ đều hiểu, Tam hoàng tử chính là người kế vị thực sự của

Khánh Quốc hiện tại, Hoàng đế lão tử sẽ không muốn vị thái tử này lớn lên

dưới sự dạy dỗ của Phạm Nhàn, mà thích tự tay mình đào tạo, huấn luyện. Vì

tránh né điều cấm kỵ này, hai người cũng chỉ có thể giảm bớt gặp gỡ.

Mặc dù Phạm Nhàn rất ít đến Sấu Phương cung, nhưng y vẫn không ngừng

huấn luyện, đào tạo cho Tam hoàng tử. Thời gian ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã

kể nhiều câu chuyện cho Tam hoàng tử, ba năm qua vẫn đưa ra nhiều danh sách

sách, yêu cầu Tam hoàng tử phải đọc một lượt.

Những lúc rảnh rỗi giữa công việc bận rộn thường ngày, Phạm Nhàn cũng

dành thời gian xét duyệt những bút ký đọc sách của Tam hoàng tử. Đối với y,

đây cũng là việc hết sức quan trọng. Nếu tương lai của Khánh Quốc đặt lên vai

Lý Thừa Trạch, chắc chắn y hy vọng Lý Thừa Trạch trở thành một vị minh

quân, dù không có chí hướng lớn lao gì, nhưng ít ra cũng phải bảo vệ tốt gia

nghiệp của mình.

Mỗi năm vào dịp lễ tết, cả nhà Phạm Nhàn đều vào cung, đó là thời điểm y

duyệt xét bài học của Tam hoàng tử, Sấu Phương cung thường xuyên vang lên

tiếng roi vọt và tiếng r*n r* nhịn đau của Tam hoàng tử.

Vẻ mặt cung nữ Tỉnh Nhi có phần khác thường, rõ ràng cô đã trở thành nữ

nhân đầu tiên của Lý Thừa Trạch sau khi trưởng thành. Dĩ nhiên, Lý Thừa

Trạch cũng là nam nhân đầu tiên của cô. Chỉ nghe đến cái tên Tiểu Phạm đại

nhân, ánh mắt Tỉnh Nhi thoáng chút không đành lòng, bất bình nói: "Tiểu Phạm

đại nhân cũng thế, động một chút là đánh đập, chẳng hề nương tay chút nào."

Năm đó lần đầu Phạm Nhàn vào cung là do cô dẫn Phạm Nhàn đi loanh

quanh, vào ra chào hỏi, những năm sống chung, cung nữ Tỉnh Nhi chẳng cảm

thấy gì đáng sợ ở Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cung lừng lẫy uy quyền, chỉ

thấy y vẫn là chàng trai tuấn tú, nên cách nói chuyện cũng không mấy cung

kính.

Nhưng Lý Thừa Trạch lại rất sợ Phạm Nhàn, mặt âu sầu nói: "Vì chuyện

này, hắn dám cãi lại phụ hoàng, mẫu hậu cũng đứng về phía hắn, ta biết làm sao

được."

Dù nói thế nhưng Tam hoàng tử không hề căm hận, ngược lại thở dài: "Đã

lâu không ra ngoài cung, không biết tiên sinh việc làm ở Đông Di thành thế

nào."

Nói tới đây, ngay cả Tỉnh Nhi cũng hớn hở nói: "Tiểu Phạm đại nhân ra tay,

đâu có việc gì không thành công. Mấy hôm nay trong cung cứ bàn tán chuyện

Đông Di thành đã xong, Đại điện hạ sắp dẫn quân tới đó."

Tất nhiên Tam hoàng tử hiểu rõ việc lớn nhất trong triều đình hiện giờ, nghĩ

đến tiên sinh đã lập công lớn cho triều đình, trong lòng cũng không khỏi cảm

thấy vinh dự, gật gù nói: "Giá như ta cũng được đi theo thì tốt biết mấy."

Trên gương mặt thiếu niên bỗng thoáng chút hoài niệm, nói: "Những ngày

sung sướng nhất đời ta, thực ra chính là hai giai đoạn ở ngoài cung, một là lúc

cùng thằng nhãi Tư Triệt kia làm chủ Bão Nguyệt lâu, hai là năm đó bị tiên sinh

bắt theo về Giang Nam... Không biết bao giờ ta mới được ra khỏi cung lần nữa."

Bất kỳ ai trong quá trình trưởng thành đều vô thức tìm kiếm một người cùng

giới mạnh mẽ làm mục tiêu và đối tượng bắt chước, ngay cả các hoàng tử sinh

ra trong cung cũng không ngoại lệ, chỉ là họ trưởng thành sớm hơn nhiều so với

các thiếu niên thường dân.

Và Lý Thừa Trạch khi bắt đầu bước vào giai đoạn tuổi dậy thì, ngay trước

mắt đã có hai ngọn núi lớn để ngưỡng mộ, một là phụ hoàng, hai là Phạm Nhàn.

Nhưng sự cường đại của Hoàng đế mang theo cảm giác người sống chớ gần,

thân nhân chớ đến; trái lại, sự mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới thực sự gần gũi,

đơn giản và thẳng thắn.

Vì thế Tam hoàng tử rất nhớ Phạm Nhàn.

Tiếng động vang lên ngoài Sấu Phương cung, chưa kịp thông báo, một

thống lĩnh thái giám đã lọ mọ xông vào trong. Tỉnh Nhi nhíu mày nhìn vị thống

lĩnh ấy một cái rồi cúi người sau lưng Tam hoàng tử, không dám thất lễ.

Người tới là Diêu thái giám, nay là thống lĩnh thái giám trong cung, cận

thần rất được bệ hạ tín nhiệm. Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn, trong lòng cảm

thấy kỳ lạ, không biết có chuyện gì mà người này phải tự mình đến đây, hỏi:

"Diêu công công, có việc gì vậy?"

Diêu thái giám là người rất biết phép tắc, dù là thân cận của bệ hạ nhưng

ông biết Tam hoàng tử trước mặt là một trong hai nam nhân duy nhất trong

cung, là bệ hạ tương lai, nên cung kính cúi đầu hành lễ rồi nói nhỏ: "Nội điện

đang điều tra một vụ án cũ có liên quan đến điện hạ, bất đắc dĩ phải phiền điện

hạ."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1748: Nổi gió rồi 3



Con ngươi Lý Thừa Trạch hơi co lại, không còn gì nghi ngờ, Tam hoàng tử

là người thông minh, từ câu nói đó đã suy ra nhiều thông tin. Vụ án cũ? Liên

quan đến mình? Bản thân quanh năm chỉ ở trong thâm cung, thực sự liên quan

đến mình có thể là vụ án gì? Và vụ án nào lại đến quấy rầy mình như vậy?

Bão Nguyệt lâu? Không thể nào, năm đó Phạm Nhàn dựa vào việc đó mà

đánh tàn phế Nhị hoàng tử là có sự đồng ý của bệ hạ, nay chắc chắn không thể

lôi chuyện cũ ra, huống hồ với vị thế hiện tại của mình, không ai dám nhắc lại

chuyện đó.

Ánh mắt Lý Thừa Trạch hơi lạnh đi, biết rõ nội điện đang điều tra chuyện gì

- ba năm trước đây kinh đô phản loạn, trong cung đại loạn, Tam hoàng tử và

Nghi Quý tần Ninh Tài nhân đều bị giam lỏng trong Hàm Quang điện, và giữa

thời khắc căng thẳng đó, trong cung lại có kẻ muốn ám sát Lý Thừa Trạch, nếu

không nhờ có con dao độc do chính Phạm Nhàn chế tạo, chỉ sợ đã chết từ lâu.

Sau sự việc, cả trong lẫn ngoài cung đều có những nghi ngờ chuyện này, vì

lúc đó Thái tử đã nắm quyền kiểm soát trong cung, tại sao lại làm chuyện vô lý

như vậy? Người ta lại nghĩ là do Nhị hoàng tử gây ra, nhưng qua điều tra sau đó

cũng không tìm ra manh mối liên quan.

Bản thân Lý Thừa Trạch nhớ rất rõ chuyện đó, dĩ nhiên cũng muốn tìm ra

thủ phạm có ý định giết mình, nhưng Giám Sát viện điều tra lâu như vậy vẫn

không tìm ra manh mối.

Có lần Phạm Nhàn lén lút bảo với hắn rằng không nên điều tra nữa, nên

Tam hoàng tử đành nén giận, không còn để ý đến chuyện đó, vì biết chắc chắn

tiên sinh đã ngửi thấy điều gì nên mới không giúp mình tiếp tục điều tra.

Vậy mà... bây giờ nội điện lại mở cuộc điều tra chuyện này?

Quan tâm đến an nguy của bản thân, cơn phẫn nộ với kẻ có ý định sát hại

mình, cùng niềm tin vào Phạm Nhàn, cả ba xung đột trong đầu Tam hoàng tử

một lúc, cuối cùng Tam hoàng tử quyết định lắc đầu nói: "Hôm đó hoảng sợ

quá, không nhớ gì cả."

"Kính mời điện hạ cùng lão nô đi vẽ chân dung những kẻ đó được chứ?" Hai

gã thái giám bị Lý Thừa Trạch g**t ch*t sau đó, thi thể nhanh chóng bị đốt trong

hỗn loạn, hôm đó quá nhiều thái giám chết trong biến cố nên cho đến nay vẫn

không ai biết rõ hung thủ tấn công Tam hoàng tử là ai. Diêu thái giám nhìn Tam

hoàng tử một cái, cung kính nói.

Lý Thừa Trạch nhíu mày, ngửi thấy ý tứ kỳ lạ, nói: "Ta còn phải đọc sách,

chuyện nhỏ như thế này, nếu ta không sao thì không cần quan tâm đến nữa."

"Sao lại không quan tâm đến được? Điện hạ là hậu duệ quý tộc Thiên gia,

thế mà lại có kẻ dám sinh lòng bất trung... Bệ hạ giận dữ, ra lệnh tra rõ sự việc

này."

Lý Thừa Trạch nheo mắt nhìn Diêu thái giám, thầm nghĩ phụ hoàng lại định

làm gì? Nếu thực sự giận dữ thì trong ba năm qua ngài đã làm gì rồi?

o O o

Ngày mùng bảy tháng bảy, Tam hoàng tử Lý Thừa Trạch bắt đầu nhớ lại

chuyện biến cố trong cung ngày xưa, nhớ lại hai tên thái giám có ý định giết

mình.

Đêm hôm đó, cô Tôn tiểu thư thuộc Kinh Đô phủ ngắm hai vì sao trên trời

càng lúc càng gần nhau, cô biết thời gian gần đây cuộc sống của phụ thân đã dễ

chịu hơn nhiều. Nhờ sự trợ giúp của Tiểu Công gia, trong triều không còn ai

dám nhắm vào Kinh Đô phủ nữa. Kể cả Hạ Tông Vĩ đại nhân đang được sủng ái

trong Môn Hạ Trung Thư, vài tháng gần đây cũng không còn thái độ hung ác

như trước, chỉ một mực im lặng.

Nghĩ đến Tiểu Phạm đại nhân, cô chợt nhớ đến điều kiện mà y từng hứa với

mình đợt kinh đô phản loạn ngày xưa. Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô.

Trong Trần Viên, Trần Bình Bình đang bận rộn chuẩn bị trở về quê. Tất cả

các mỹ nữ trong Trần Viên không ai sẵn sàng rời đi như ông dự đoán mà tất cả

đều khóc lóc van nài được đi theo ông về quê, để phụng dưỡng ông cho đến lúc

lâm chung. Trong lúc bất đắc dĩ và bối rối, ông cũng không khỏi suy nghĩ, có lẽ

hồi đó các cô nương này nhìn Phạm Nhàn không phải vì ngắm dưa chuột mà vì

các cô đã sớm có dưa chuột.

Trong Phạm phủ ở phía nam kinh đô, Lâm Uyển Nhi và Tư Tư Nhi đang

bồng đôi trẻ cho ăn, mấy ma ma xì xầm bên cạnh, thê tử của Đằng Đại Gia đang

cúi đầu tỉ mỉ thuật lại sản lượng trong trang viên họ Phạm năm nay. Tại một

trong ba thư phòng sau vườn, các tiên sinh kế toán Hàng Châu hội chờ báo cáo

với chủ mẫu số bạc đã chi ra năm nay để cứu trợ dân nghèo ở Giang Nam và

Giang Bắc.

Lâm Uyển Nhi đưa bát cháo cho ma ma, hôn lên má Tiểu Hoa và Phạm

Lương một cái rồi đi ra cửa, chậm rãi duỗi người. Dáng vẻ này quả thật không

giống một thiếu phu nhân, nhưng Phạm Nhàn cưng chiều nên cô cũng quen với

sự tự do của mình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1749: Nổi gió rồi 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cô ngắm bầu trời đầy sao, nghĩ đến Phạm Nhàn đang ở ven biển phía đông,

không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ, mọi thứ dường như đã vào quỹ đạo, sau này

nếu rời khỏi kinh đô đi sống tự do, nên chọn nơi nào nhỉ, Đạm Châu hay Đông

Di thành? Cô chợt nghĩ mình còn chưa từng đến Đông Di thành, không khỏi có

phần háo hức.

Đang suy nghĩ thì Phạm Nhược Nhược xách túi thuốc đẩy cửa bước vào,

phía sau vài người hầu gái lúng túng muốn giúp cô cầm vật nặng. Phạm Nhược

Nhược từ nông thôn về, thấy tiểu tẩu tẩu đứng ở cửa, không khỏi mỉm cười trêu

đùa vài câu.

Trong cung điện xa xôi của Bắc Tề, Tiểu Hoàng đế ngồi trên ngai ngọc ở

chính điện, nhìn cặp cá trong hồ nước gần đó, ánh mắt trầm tư. Trên tay cô là

vài tờ tấu chương nói về cái chết của Tứ Cố Kiếm, và nội dung bí mật thỏa

thuận giữa Đông Di thành và Nam Khánh.

Theo nguyên tắc thì bí mật thỏa thuận này không thể bị Cẩm Y vệ Bắc Tề

do thám được, rất rõ ràng là nam nhân kia cố ý tiết lộ tin tức cho cô.

Đôi mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề híp lại, lần đầu tiên trong đời hiện lên vẻ mơ

hồ. Cô không biết đất nước của mình và tương lai của mình sẽ ra sao. Tình hình

hiện tại dường như rất rõ ràng, mâu thuẫn giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế cũng

chưa có dấu hiệu bùng nổ, Đại Tề phải xử sự như thế nào đây?

Nếu là những năm trước, có lẽ cô đã sớm quyết tâm bất chấp tất cả để chia

rẽ Phạm Nhàn và Khánh Đế, cho dù phải bỏ ra một nửa thu nhập quốc khố, bất

kể hy sinh. Nhưng bây giờ tâm ý cô đã thay đổi, bởi cô hiểu sức mạnh trong

những lời Phạm Nhàn từng nói.

Chính là ngày mồng bảy tháng bảy, người dân trên đại lục đều trải qua

những sự kiện tầm thường hoặc không tầm thường. Nhưng một bước ngoặt nào

đó của lịch sử, một sự kiện nào đó làm thay đổi chi tiết lịch sử, không xảy ra ở

kinh đô, cũng chẳng ở Thượng Kinh thành, mà lại ở một châu hẻo lánh của

Khánh Quốc.

Đó chỉ là một cuộc tuần tra trị an thường lệ, đám nha dịch lộ rõ vẻ mệt mỏi,

chậm rãi bước dưới ánh nắng gay gắt, thỉnh thoảng trú ẩn trong bóng mát của

cửa hàng ven đường.

Lúc này, Cao Đạt đã cải trang, đổi tên được ba năm, đang bận rộn phục vụ

khách ở quán mì ven đường. Khuôn mặt hắn đỏ hồng khỏe mạnh, không còn

kiên cường ngày trước, mà toát lên vẻ nhàn hạ và thỏa mãn. Bàn tay từng nắm

chặt trường đao giờ thoải mái cầm đũa, thuần thục và khéo léo múc mì từ nồi

cho vào bát, rưới rau thơm, mùi thơm lan tỏa.

Sau khi trốn khỏi Đại Đông sơn, Cao Đạt lang thang khắp các châu quận

của Khánh Quốc. Hệ thống hộ tịch và giấy thông hành nghiêm ngặt của Khánh

Quốc khiến hắn gặp không ít khó khăn. Mặc dù không ai phát hiện thân phận

hắn, nhưng hắn bẫn thấy khó mà có cuộc sống ổn định.

Hắn vốn là Hổ Vệ hoàng cung, chưa từng trải qua nhiều việc đời, lại càng

không hiểu gì về giang hồ dân gian. Cho nên, vị Hổ Vệ oai phong lẫm liệt khi

lọt vào vùng nước cạn lại trở nên vất vả khổ sở.

Sau đó nhờ một nhân duyên, hắn định cư ở Đạt Châu, cuối cùng cũng có

được thân phận mới, mở quán mì nhỏ trên con đường này, ngày ngày phơi nắng,

nấu mì, thậm chí còn có được một vị thê tử, một đứa con trai.

Đó mới thực sự là hạnh phúc, thê tử hài tử sum vầy, mỗi ngày thu xếp xong

quán về nhà, ôm thê tử thân thiết, hắn cảm thấy thậm chí cả thanh đao của mình

cũng không còn quan trọng nữa.

Dĩ nhiên hắn vẫn cảnh giác, mặc dù những năm gần đây hắn biết triều đình

cho rằng toàn bộ Hổ Vệ đều đã chết, nhưng hắn vẫn không dám để triều đình

biết về sự tồn tại của mình, đặc biệt là trong cung. Là Hổ Vệ hoàng cung, hắn

hiểu rõ việc mình bỏ trốn là tội lớn khi quân, một khi bị bắt sẽ bị tru di tam tộc.

Hắn vẫn chú ý theo dõi động tĩnh của Phạm Nhàn, rất may Phạm Nhàn là

nhân vật nổi tiếng nhất Khánh Quốc, chuyện đàm luận trong phố phường cũng

không thể rời xa khỏi y, nên Cao Đạt được biết rằng trong ba năm qua Đề ti đại

nhân sống rất tốt, lại lập nhiều công lao cho Khánh Quốc, thậm chí gần đây có

thể sáp nhập Đông Di thành vào bản đồ.

Cao Đạt vô cùng vui mừng, uống vài chén rượu, cảm thấy Tiểu Phạm đại

nhân thật sự tài giỏi. Chỉ có điều hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện tới kiếm Phạm

Nhàn để tìm cách thoát khỏi tội danh trên người.

Bởi vì hắn cảm thấy hiện tại cuộc sống rất tốt, không cần phải thay đổi điều

gì.

Mãi cho đến khi đám nha dịch kéo đến ngồi trước quán của hắn, rồi dâm

đãng nhìn chằm chằm về phía nương tử của hắn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Núi cao Hoàng đế xa, làng quê lòng người hèn, trong Khánh Quốc hiện nay,

các quan lại đều nằm dưới sự giám sát chặt chẽ của Giám Sát viện, chính quyền

trong sạch chưa từng thấy. Có điều dẫu sao Giám Sát viện cũng chỉ là một cơ

cấu kỳ dị, không thể kiểm soát tất cả các khớp nối của một chế độ phong kiến từ

trên xuống dưới, đặc biệt là càng xuống cấp thấp, càng tới nông thôn sâu xa,

gương mặt thật sự của tầng lớp quan lại đặc quyền càng thêm đáng ghét.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back