Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1660: Trưởng thành chỉ trong một đêm 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ba năm trước ngươi đã hỏi lý do Tần gia phản loạn." Trần Bình Bình đột

nhiên nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt hứng thú, hỏi: "Với tầm nhìn của ngươi,

không thể thấy xa được như vậy. Ai gợi ý cho ngươi? Phạm Kiến?"

"Cha ta chưa bao giờ nói những chuyện này với ta." Phạm Nhàn cười khổ:

"Là Trưởng công chúa."

Nghe cái tên này từ miệng Phạm Nhàn, Trần Bình Bình im lặng, mắt nhìn ra

cửa sổ, lãnh đạm nói: "Nha đầu điên này cũng là nhân vật phi phàm, hoàn toàn

không biết chuyện xưa nhưng chỉ từ những chi tiết nhỏ nhặt mà đoán ra được

quá khứ, thật đáng nể."

"Lúc kinh đô nổi loạn, có phải ngươi và Trưởng công chúa có liên hệ?"

Phạm Nhàn hỏi ra một nghi vấn đã giấu kín lâu. Bởi phản ứng của Giám Sát

viện lúc đó thật kỳ lạ, cho dù là theo kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, sai Trần

Bình Bình dụ dỗ phe phản loạn trong thành, nhưng ứng phó của Trần Bình Bình

cũng quá kỳ quặc, nhất là phe Trưởng công chúa dường như chẳng hề chú ý

động thái của Giám Sát viện.

"Không có." Trần Bình Bình nhắm hai mắt nói: "Nhiều việc không cần liên

hệ, chỉ cần đoán ý nhau là đủ. Mưu kế tuyệt diệu nhất chỉ cần một ý tưởng lóe

lên, hoàn toàn bất ngờ, tâm ý hai bên gặp nhau... Một khi ghi trên giấy sẽ mất

phần vi diệu đó."

"Về những chuyện này, ngươi nên học hỏi ở nhạc mẫu đã khuất của ngươi."

Trần Bình Bình mở mắt, mỉm cười nói.

Phạm Nhàn cười khẽ, gật đầu.

Trần Bình Bình đột nhiên hỏi nhỏ: "Giờ ngươi đã biết đủ nhiều, vậy sau này

định làm gì?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta không biết."

Trần Bình Bình khẽ thở dài, hơi thất vọng.

"Có bằng chứng không?" Giọng Phạm Nhàn hơi run: "Dù chỉ một chút..."

"Nhiều việc trên đời không cần bằng chứng, chỉ cần ý định trong lòng. Cách

đây vài năm ta mới xác định được ý định trong lòng người ấy, và kiên định ý

định của bản thân."

Lời nói Trần Bình Bình nói có phần tương đồng với kiếm đạo của Tứ Cố

Kiếm: "Ngày xưa đại quân chinh phạt Tây Vực, Hoàng đế bệ hạ ở gần Định

Châu, cha ngươi cũng theo hầu trong quân, lúc này đại quân Bắc Tề đột ngột

tiến về phía nam, ta dẫn Giám Sát viện đi lên Yến Kinh..."

"Diệp Trọng cũng bị điều đến đội hậu quân trong đại Tây Chinh quân." Trần

Bình Bình chỉ lạnh nhạt nói ra một sự thật: "Quan trọng nhất là, lúc đó mẹ

ngươi mới sinh ngươi không lâu, đang trong giai đoạn suy yếu sau sinh."

Hai hàng lông mày của Phạm Nhàn dần nhíu lại, hỏi: "Ngũ Trúc thúc đâu?

Ta vẫn không hiểu tại sao thúc ấy lại rời khỏi mẹ ta."

"Có người từ Thần Miếu tới." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Sứ giả xuất

hiện trên đại lục... Mặc dù ta không rõ mẹ ngươi đến từ đâu, nhưng ta đoán

được bà ấy và Ngũ Trúc luôn có liên hệ với Thần Miếu, hơn nữa Ngũ Trúc rất

coi trọng mọi việc liên quan đến Thần Miếu."

"Người từ Thần Miếu đến không chỉ một lần, ta biết ít nhất là hai lần. Mỗi

lần họ đến, Ngũ Trúc lại giết đi một lần." Trần Bình Bình thở dài: "Vào thời

điểm đó, có lẽ chỉ có người Thần Miếu mới đe dọa được mẹ ngươi, Ngũ Trúc

kiên quyết không cho phép họ lại gần mẹ ngươi trong vòng trăm dặm."

"Vì vậy Ngũ Trúc rời đi."

"Nhưng mẹ ngươi vẫn chết."

"Chết dưới tay... người nhà mình."

Trần Bình Bình nở nụ cười kỳ lạ, cách phát âm ba chữ "người nhà mình" vô

cùng nặng nề.

Phạm Nhàn cũng bật cười, rất chăm chú rồi đứng dậy vỗ vai Trần Bình

Bình: "Ta đã đoán trước những chuyện này, nhưng nghe từ miệng ngươi mới

thấy là thật. Thôi, đừng nghĩ những chuyện này nữa."

Trần Bình Bình cười hỏi: "Cái rương vẫn còn trong tay ngươi? Ngũ Trúc ở

đâu?"

Phạm Nhàn cười khẽ, một lúc sau nói: "Cái rương không còn, Ngũ Trúc

thúc có việc phải đi rồi."

Trần Bình Bình ừ một tiếng, lại một lần nữa không che giấu vẻ thất vọng

trước mặt Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn đột nhiên hỏi nhỏ: "Ngươi biết... cái rương ở trong tay ta à?"

"Cha ngươi cũng biết đấy." Trần Bình Bình nói: "Cho nên cha ngươi mới giả

vờ không biết."

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được nỗi kinh

ngạc trong lòng. Nghĩ đến người cha già đã lặng lẽ làm biết bao điều cho mình,

trong lòng y dấy lên chút hoài niệm. Y lại vỗ vai bờ gầy của Trần Bình Bình,

cười nói: "Ngươi bảo ta học tập Trưởng công chúa đã khuất, nhưng ta thấy ông

nên học theo cha ta còn sống, biết buông bỏ, biết lui về."

Y đặt hai tay lên vai Trần Bình Bình, khẽ siết lại: "Để ta lo chuyện sau này."

Trần Bình Bình mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nghĩ bụng với tính cách

của cậu nhóc này, chắc còn phải tiếp tục xem xét, chịu đựng, nhưng lại không

biết sẽ xem xét đến bao giờ, chịu đựng đến lúc nào. Thế gian này, người mang

số phận bi thương thì nhiều, nhưng hiển nhiên Phạm Nhàn là loại người bi

thương nhất.

Nghĩ vậy, Trần Bình Bình bỗng thấy hai mươi năm qua bản thân và Phạm

Kiến vất vả chăm sóc Phạm Nhàn không uổng công. Dù sao Phạm Nhàn cũng

lớn lên khỏe mạnh, trưởng thành nhanh chóng... dường như chỉ trong một đêm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1661: Khổ tâm bên biệt viện 1



Bầu trời tối sầm nhưng chưa khóc. Sắc mặt Phạm Nhàn có phần u ám, y tựa

vào cửa sổ xe, nhìn núi đồi và rừng cây xanh tươi bên ngoài kinh đô, im lặng

một hồi lâu.

Xe ngựa màu đen dọc theo con đường lát đá bằng phẳng lại thi thoảng gồ

ghề, chạy xiên lên con đường lớn, thoát khỏi phạm vi Trần Viên. Nhưng vẻ mặt

Phạm Nhàn vẫn không hề tươi tỉnh lên chút nào. Các quan viên Giám Sát viện

xung quanh y nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước kia nhưng hôm nay lại vô

cùng lạnh lùng, trong lòng đều ớn lạnh khó hiểu. Bọn họ không rõ trong Trần

Viên đã xảy ra chuyện gì, Đề ti đại nhân và lão Viện trưởng đã nói những gì, sao

hôm nay thần sắc Đề ti đại nhân lại nghiêm nghị đến thế.

Xe ngựa chạy trên đường lớn thầm lặng hướng về kinh đô, dọc đường vô

tình gặp phải dân chúng vào thành hay những thiếu niên con nhà quyền quý đi

dạo trở về. Những chiếc xe ngựa đen kịt này giống như đang thắp lên đèn cảnh

báo, tất cả những ai nhìn thấy đều vội vàng né sang một bên nhường đường cho

đoàn xe.

Bản tính kính sợ bọn quan lại đã ăn sâu vào máu của dân chúng, còn đám

con nhà quyền quý thường ngày ngông cuồng vô độ thì hiểu rõ thân phận quyền

thế mà những chiếc xe đen tượng trưng. Giiới quyền quý trong thành nhiều mắt

nhiều tai, tất nhiên đã hay tin đêm qua Tiểu Phạm đại nhân đã từ Đông Di thành

vội vã trở về kinh.

Hiện giờ trên đời này, không ai dám chọc giận Phạm Nhàn, cho dù là những

kẻ quyền quý trẻ tuổi ngạo mạn vô cùng bị hormone làm hư. Trước mặt đoàn xe

đen kịt này, bọn chúng chỉ biết nín thở, không dám kêu ca thêm lời nào - Tiểu

Phạm đại nhân vốn nổi tiếng hung hãn ngang ngược, không màng phía sau đám

thiếu niên kia là con nhà ai, họ hàng với đại quan nào. Bốn năm trước, một

mình Phạm Nhàn đã đánh gãy chân mười mấy thằng nhóc ngoài Bão Nguyệt

lâu, câu chuyện chấn động ấy đã khiến bao gã lưu manh khác run sợ.

Phạm Nhàn không để ý đến những ánh mắt vừa kính sợ vừa ngạc nhiên dọc

đường, cũng chẳng thèm liếc nhìn bọn thiếu niên run rẩy lui về một bên. Y chỉ

im lặng ngắm cảnh hai bên đường, tâm trạng u ám dị thường. Những năm qua

chỉ biết đoán mò, nghĩ ngợi lung tung mà thôi. Các trưởng bối chưa từng nói rõ

với y điều gì, nên y cũng chỉ coi đó là bản năng, chứ không phải hành động có

mục đích rõ ràng.

Nhưng giờ đây mọi chuyện đã sáng tỏ trước mắt y. Y buộc phải đối diện

trực tiếp với quá khứ, đưa ra lựa chọn của riêng mình.

Lúc này đoàn xe màu đen đã đến một ngã ba trên đường lớn. Phía trước

không xa là thành cao vững chắc của kinh đô. Bên tay trái là con đường nhỏ

uốn lượn dưới bóng mát của rừng trúc xanh mướt. Giờ nên đi đâu?

"Quẹo trái."

Phạm Nhàn dựa cửa sổ, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh. Mộc Phong Nhi

liếc nhìn đại nhân, không dám hỏi thêm, vẫy tay trái hiệu cho ba chiếc xe đen rẽ

trái, lặng lẽ chui vào rừng trúc, biến mất trong mắt mọi người.

Đi sâu vào con đường này không lâu, trúc thưa dần, bên lề đường hiện ra

mặt nước xanh biếc như ngọc của nhánh sông. Dòng nước lững lờ trôi, tốc độ

chậm rãi đến nỗi nếu không chú ý kỹ sẽ tưởng đó là một hồ nước tĩnh lặng.

Nó kéo dài xuyên qua thành, vòng quanh thành, cuối cùng theo hướng tây

đến dòng Lưu Tinh hà từ Thương Sơn chảy xuống. Dòng sông này đã hội tụ son

phấn và hoa lệ từ các chiếc thuyền trên thượng nguồn, tập trung nửa vùng tình

cảm phồn hoa của kinh đô. Dù Bão Nguyệt lâu của Phạm Nhàn nổi bật lên giữa

dòng chảy, vẫn chưa lấy hết đi màu sắc của con sông.

Khi Lưu Tinh hà chảy ra ngoại ô, đến khu rừng trúc xanh mướt này, dòng

sông đã trầm lắng hơn rất nhiều. Đặc biệt là trạch viện nhỏ bé nằm trên bán đảo

đối diện, giữa không khí mùa xuân tươi đẹp, toát lên vẻ thanh nhã, trong lành,

khiến nơi đây càng thêm chút cô đơn, tách biệt thế tục.

Thái Bình biệt viện, vốn là biệt viện của nữ chủ nhân Diệp gia, sau trở thành

biệt viện hoàng gia. Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Trưởng công chúa từng cư

ngụ lại đây hai ngày. Cũng chỉ vẻn vẹn hai ngày rồi biệt viện lại trở về yên tĩnh,

như chưa hề có ai đặt chân đến.

Phạm Nhàn xuống xe, im lặng nhìn vào biệt viện, nghĩ về những người từng

sống trong đó, chốc lát bỗng thất thần.

Sau khi dẹp yên phản loạn, Hoàng đế từng hai lần ám chỉ sẽ ban lại viện này

cho Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn biết tốt nhất không nên tự mình đề cập đến

việc ấy, nên vẫn im lặng chờ đợi. Không rõ vì sao, việc này cuối cùng cũng

không đi đến đâu.

Mùa hè năm thứ năm Khánh Lịch, sau một đêm ở trang viên họ Phạm ngoại

thành, Phạm Nhàn từng đưa muội muội đến đây, khấu đầu trước Thái Bình biệt

viện, bày tỏ nỗi niềm thương nhớ nhưng không vào trong. Bởi vì y biết Hoàng

đế vẫn còn tình cảm đặc biệt, nỗi khiếp sợ đặc biệt với nơi này.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1662: Khổ tâm bên biệt viện 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng sau đó, Phạm Nhàn đã từng vào trong cùng Ngũ Trúc thúc, tìm thấy

đạn súng ngắm trong mật thất, còn rong chơi một hồi lâu, hoàn toàn không để

thị vệ hoàng gia vào trong mắt.

Phạm Nhàn híp mắt lại, ánh mắt nhìn qua làn nước trong veo, lại như muốn

xuyên thấu bức tường màu xám nhạt của Thái Bình biệt viện, thấy rõ mọi thứ

bên trong.

Nhưng bên trong không có mộ.

Điều này Phạm Nhàn đã xác thực. Phụ thân từng âm thầm nói với y rằng mộ

phần của Diệp Khinh Mi ở một nơi hẻo lánh, sau đó chỉ rõ là trong biệt viện,

nhưng thực tế lại không có. Ban đầu Phạm Nhàn nghĩ là ở trong cung, nhưng

hoàng cung cũng không có, chỉ có một bức họa vẽ một thiếu nữ mặc áo vàng.

Tất nhiên Diệp Khinh Mi đã không còn ở thế gian này, cô an táng ở đâu

cũng chẳng quan trọng. Nhưng đôi lúc Phạm Nhàn vẫn nghĩ đến một vấn đề,

liệu có phải Hoàng đế không dám đối diện với linh hồn kia dưới lòng đất kia

hay không?

Phạm Nhàn ngồi xuống bên bờ sông, vén vạt trường sam lên đầu gối, xếp

ngay ngắn cẩn thận, nghiêm túc nói: "Ta ở đây suy nghĩ một số việc, đừng để ai

đến làm phiền ta."

"Vâng, đại nhân." Mộc Phong Nhi và mấy vị thân tín trong Khải Niên tiểu

tổ đồng thanh đáp lời, dẫn theo lực lượng hộ vệ Tứ Xử lùi sâu vào rừng trúc, lui

mãi cho đến khi Phạm Nhàn không thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không

thể nhìn thấy bên sông.

Không để ai làm phiền, tất nhiên cũng bao gồm những thuộc hạ này. Đám

người Mộc Phong Nhi biết rõ tâm tư của Phạm Nhàn, chỉ có điều hơi khó hiểu

về tâm trạng đại nhân lúc này. Bọn họ lui vào nơi xa xăm, cảnh giác quan sát

động tĩnh chung quanh, ngăn chặn tiếng động, trong lòng thầm đoán suy nghĩ

của đại nhân.

Trạch viện bên kia sông là nơi ở cũ của nữ chủ nhân Diệp gia, đây là điều

mọi người ở kinh đô lâu năm đều biết. Còn vị nữ chủ nhân Diệp gia ấy chính là

mẫu thân ruột thịt của Tiểu Phạm đại nhân, điều này cả thiên hạ đều đã biết.

Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân chọn nơi này để yên tĩnh suy nghĩ, chắc chắn là

những việc cực kỳ khó khăn, cực kỳ quan trọng.

o O o

Không biết đã ngồi bao lâu, cảnh sắc hai bên bờ sông như rừng tùng, trúc

xanh, tường xám, nước trong dòng sông, rêu đá, lá trôi, tất cả phong cảnh dường

như đã nhìn thấu suốt, trở thành một trò đùa. Phạm Nhàn mới cảm thấy mình

ngồi mỏi mệt, tảng đá dưới mông bỗng trở nên sắc nhọn, đâm vào hơi đau đớn.

Y đứng dậy, phủi bụi trên người, nhíu mày lắc đầu, nhưng không lập tức rời

đi, mà tiến về phía bờ sông hai bước, cúi xuống múc lấy một vốc nước lạnh, vảy

lên mặt, như muốn làm dịu cơn nóng bừng bừng trên khuôn mặt.

Lúc đó, một chiếc khăn tay duỗi ra từ bên cạnh, dường như muốn lau khô

những giọt nước trên mặt y.

Phạm Nhàn chẳng hề ngạc nhiên, nhận lấy khăn tay, lau lung tung trên mặt

rồi nhúng vào nước sông, vắt ướt lạnh rồi mới mỉm cười trao trả lại, nói: "Muội

sợ nắng nhất, lau mặt mát một chút đi."

Phạm Nhược Nhược mặc một bộ y phục trắng muốt, mỉm cười nhận lấy

chiếc khăn tay ướt từ trong tay huynh trưởng, cẩn thận lau sạch tai và hai gò má,

có vẻ như cô vội vã đến, ngày thường mặt lạnh như băng giờ hồng hào ửng đỏ.

"Sao muội lại đến đây?" Phạm Nhàn quay người đi về phía bờ sông, rất tự

nhiên vươn tay ra đỡ muội muội, sợ cô vấp ngã.

Không ngờ, Phạm Nhược Nhược không để ý bàn tay vươn ra của huynh

trưởng, đã bước đi trước. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, cười nói: "Xem ra năm đó

Khổ Hà đã dạy muội tốt, chỉ học có bấy lâu mà thân thể đã khá hơn rất nhiều."

Phạm Nhược Nhược mỉm cười, không trả lời câu hỏi ấy, mà đáp lại câu nói

trước của Phạm Nhàn: "Sao tối qua ca ca mới về mà giờ đã chạy ra ngoài hôm

nay? Có người trong kinh tìm huynh có việc gấp, tẩu tẩu vào cung rồi, mọi

người bị làm phiền đến mức khó xử phải tìm đến y quán hỏi thăm. Muội đến

Nhất Xử hỏi thăm mới biết ca ca ra khỏi thành. Muội chuẩn bị đi Trần Viên

nhưng gặp Mộc Phong ở ngã ba nên biết chắc ca ca ở đây, bèn xuống xe tìm

tới."

Ngày hôm nay Phạm Nhàn đến Trần Viên, người trong viện chắc chắn

không biết, dù sao y cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy, hỏi:

"Chuyện gì mà tìm ta gấp thế?"

Hai huynh muội vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, giống như năm năm trước,

nhìn về phía xa bên kia sông.

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua đã lâu không gặp ca ca

nên nhớ mong." Phạm Nhược Nhược nở nụ cười nhẹ nhàng. Thực ra nếu người

kia đến tìm tiểu thư nhà họ Phạm, chắc chắn có chuyện cực kỳ quan trọng, chỉ

có điều cô gái thông minh này nhận ra hôm nay huynh trưởng lại đến Thái Bình

biệt viện tĩnh tâm, chắc hẳn trong lòng y đang có nỗi phiền muộn lớn hơn, cho

nên cô không muốn chuyện quan trường làm phiền đến y.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1663: Khổ tâm bên biệt viện 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nghĩ bây giờ trên quan trường Khánh Quốc cũng chẳng có

chuyện lớn gì, bật cười lắc đầu, nói: "Nếu không phải chuyện trọng đại, muội ở

lại ngồi với ta cũng được, ta chán ngồi một mình lắm rồi."

Lần này ngồi được nửa canh giờ. Trong lòng Phạm Nhàn có nhiều suy nghĩ

nên không muốn nói ra, chỉ cảm thấy có muội muội hoàn toàn tin tưởng mình

ngồi bên cạnh, quả thực khiến tâm trạng ổn định hơn. Còn Phạm Nhược Nhược

không có suy nghĩ gì khác, trong lòng chỉ lặng lẽ nghĩ thầm, chỉ cần được ngồi

yên bên ca ca là tốt rồi.

Một lúc sau, mặt trời đã lên cao, chiếu xuyên qua ngọn trúc, chậm rãi dịch

xuống phía tây, ánh sáng nhạt dần thành vô số cái bóng lung linh trên khuôn

mặt hai huynh muội. Đôi mắt Phạm Nhàn chợt bị ánh nắng chói lóa một cái,

nhịn không được dụi mắt, thở dài.

Phạm Nhược Nhược rung động trong lòng, nghe ra trong tiếng thở dài ấy

chất chứa quá nhiều khổ não, oán hận, bất đắc dĩ và nặng nề. Cô cúi đầu xuống,

suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Có tâm sự gì trong lòng, nói ra có lẽ sẽ nhẹ bớt."

Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Mẹ ruột của họ Diệp

gia tên Khinh Mi."

Phạm Nhược Nhược giật mình, ngước nhìn y, thầm nghĩ trên đời này chắc

chỉ mình cô là một trong số ít người biết bí mật này sớm nhất. Tại sao giờ đây

huynh trưởng lại nhắc lại? Nhưng cô hiểu chắc Phạm Nhàn nhất định còn điều

muốn nói nên chỉ ừ nhẹ rồi im lặng lắng nghe.

"Năm đó ta dẫn muội đến đây, cúng tế cách con sông, là tạ ơn mẫu thân đã

ban cho ta thân xác này, cho phép ta sống trên cõi đời này." Phạm Nhàn lặng lẽ

nói: "Hôm nay trở lại đây, ta lại muốn tạ ơn những điều mẫu thân đã làm khi

còn sống, cám ơn mẫu thân để lại quá nhiều điều tốt đẹp cho con trai mình,

mang đến cho bá tánh thiên hạ càng nhiều khả năng, càng nhiều lựa chọn."

Phạm Nhược Nhược im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe.

"Suốt đời này, ta chưa từng nhìn thấy dung nhan của mẫu thân, chưa từng

nghe giọng nói của mẫu thân, nhưng ta đã chứng kiến quá nhiều dấu vết mẫu

thân để lại." Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Lần này sang

Đông Di thành cũng được thấy không ít, nên hình ảnh của mẫu thân ngày càng

rõ ràng trong lòng ta. Ta cũng dần quen với việc coi mẫu thân là mẹ ruột của

mình."

Trong lòng y bồi thêm một câu, dù tuổi tác của mẫu thân có vẻ chẳng hơn

mình là bao.

"Nếu như năm đó có kẻ hại mẫu thân, muội nói xem ta là con trai người,

phải làm thế nào?" Lông mày Phạm Nhàn nhăn chặt, vầng trán u ám.

Phạm Nhược Nhược chợt cảm thấy lo lắng, siết chặt chiếc khăn tay ẩm ướt,

giọng run rẩy nói: "Những kẻ đó... chẳng phải đã chết sạch rồi sao? Thái hậu

nương nương cũng đã qua đời từ lâu..."

"Thái hậu tất nhiên phải chết." Phạm Nhàn không nói với muội muội thực ra

Thái hậu chết trong tay mình, cười khẩy nói: "Nhưng vẫn còn một số kẻ đáng

chết mà chưa chết."

Phạm Nhược Nhược không hỏi, vì cô có cảm giác mãnh liệt rằng chắc chắn

hôm nay sẽ nghe đến một cái tên khiến mình kinh hãi.

"Từ rất lâu trước đây ta đã đoán được rằng bệ hạ là cha ruột của mình."

Phạm Nhàn nói: "Chẳng qua những năm đầu, ta hoàn toàn không coi ông ấy là

cha của mình. Không chỉ với ông ấy, việc coi Diệp Khinh Mi là mẹ của ta cũng

rất khó khăn. Điều này không liên quan gì đến chuyện xưa, cũng không phải ta

cảm thấy bị vứt bỏ. Đây là chuyện không thể giải thích rõ ràng."

Khi đến thế giới này, y đã mang theo linh hồn của mình.

"Nhưng mối quan hệ giữa người với người luôn được thời gian tôi luyện,

không liên quan đến huyết thống, thân sơ." Phạm Nhàn cúi đầu mệt mỏi:

"Giống như từ nhỏ ta coi muội là muội muội, cả đời này vẫn xem muội là người

thân thiết nhất. Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ở bên bệ hạ lâu như

vậy, ta nhận ra ông ấy đối xử với ta khác với những người con trai khác, nhất là

những năm gần đây, Hoàng đế bệ hạ đã thay đổi rất nhiều."

Y bỗng bật cười, nụ cười khá đáng yêu: "Muội bảo xem nếu năm đó là bệ hạ

giết mẹ ta, ta nên làm gì đây?"

Trong lòng Phạm Nhược Nhược chấn động, hai tay vô thức siết chặt, ép

sạch chút nước sông cuối cùng trong khăn tay.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bầu trời kinh đô hôm nay khi âm u khi tươi sáng, không thể hiện rõ vẻ mặt

tươi cười hay buồn rầu, giống như gương mặt Phạm Nhược Nhược lúc xanh lúc

trắng. Gương mặt đỏ hồng nhẹ nhàng lúc nãy của cô nương này sau câu nói đó

đã biến thành sân khấu, thể hiện đủ các cảm xúc mà một công dân Đại Khánh

lúc này phải có.

Dù là mùa xuân ấm áp, nhưng thân thể Phạm Nhược Nhược lại như bị tra

tấn trong hầm băng, một lúc sau mới run rẩy nói nhỏ: "Muội không biết."

Đó là câu trả lời vô dụng nhất, nhưng cũng tự nhiên nhất. Phạm Nhàn đã

chìm sâu trong u ám khó tự kiềm chế, nắm tay muội muội chỉ khiến thêm một

người thân bị xé nát mà thôi, không giúp được gì cho tình huống
 
Khánh Dư Niên
Chương 1664: Mộ phần 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồn

nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muội

thôi."

Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏ

như muỗi hỏi: "Thật ư?"

Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kia

sông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về hai

mươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu người

Diệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang trong

giai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.

Bởi vì cô sinh hạ y.

Hơn nữa, tất cả những người có thể nương tựa xung quanh, vì lý do này hay

lý do khác đều không thể quay đầu, đều rời bỏ cô, khiến cô đơn độc vô cùng.

Đó là một cuộc tấn công bất ngờ từ phía sau lưng, một âm mưu sát hại dứt

khoát và mãnh liệt. Có lẽ lúc rời khỏi cõi đời, chắc chắn cô phải phẫn uất và cô

đơn lắm.

Mượn giống? Phạm Nhàn chẳng tin điều đó, y quá hiểu nữ nhân, cho dù đó

là mẹ đẻ của mình, là Diệp Khinh Mi duy nhất trên cõi đời này, Phạm Nhàn vẫn

không tin. Không có tình cảm với nam nhân thì làm sao lại quyến rũ người ấy

lên giường? Các thiếu nữ khác có lẽ sẽ giả vờ vì lý do gia tộc hay xã hội, nhưng

Diệp Khinh Mi có cần đến không?

Phạm Nhàn chăm chú nhìn sang bờ bên kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh

lùng, nam nhân kia thật sự rất tàn nhẫn.

o O o

Một giọng nói run rẩy kéo Phạm Nhàn thoát khỏi những hình ảnh đau

thương trước kia. Phạm Nhược Nhược như cảm thấy lạnh lẽo nép sát vào bên

cạnh huynh trưởng, chiếc khăn trên tay đã rớt xuống cỏ, tay cô nắm chặt tay áo

Phạm Nhàn, ngước mặt nói: "...Trước kia... muội... có một ca ca..."

Trong lòng Phạm Nhàn chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh, y biết muội muội

muốn nói gì. Bởi từ nhỏ y đã biết, phủ Ti Nam Bá vốn có một đại thiếu gia, tuổi

tác ngang với y, là con trai của phụ thân với phu nhân trước đây, nhưng do sức

khỏe kém nên đã mất từ lúc còn nhỏ.

Lúc này muội muội đột ngột nhắc đến người huynh trưởng đã sớm biến mất

khỏi ký ức mọi người, Phạm Nhàn dường như nắm bắt được điều gì đó, sắc mặt

lập tức thay đổi.

Trần Bình Bình từng nhiều lần nhắc nhở Phạm Nhàn nên tốt với Phạm Kiến

hơn, vì Phạm gia đã hy sinh rất nhiều vì sự sống của y. Rốt cuộc Phạm gia đã hy

sinh điều gì? Chẳng lẽ năm đó ở Thái Bình biệt viện, bản thân y có thể sống sót

sau sự việc và vượt qua quãng thời gian cho đến khi Ngũ Trúc thúc trở về, là vì

có người đã thay y đối mặt cái chết dưới thế công dữ dội của Thái hậu, Tần gia

và gia tộc Hoàng hậu?

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi tái nhợt, y thầm nghĩ, nếu mọi chuyện diễn ra như

vậy, ban đầu che giấu được Thái hậu, sau đó Tư Nam bá nuôi con tư sinh ở

Đạm Châu, tại sao trong cung không hề nghi ngờ gì? Chẳng lẽ là vì sau khi về

kinh Hoàng đế đã dập tắt tình hình, phong tỏa tin tức?

Đầu y nhức nhối, vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng chi tiết, nhưng cảnh tượng

khủng khiếp có thể xảy ra đã hiện lên rõ ràng trong đầu y. Y hờ hững suy nghĩ,

ra là lần đầu mở mắt nhìn đôi tay trắng muốt như hoa sen của mình, trên tay ấy

đã có một đứa trẻ mới sinh chết thay cho mình.

Trên đôi tay sen trắng kia của y, không chỉ vấy máu những người Ngũ Trúc

thúc g**t ch*t, mà còn có máu của vị đại thiếu gia thật sự của Phạm gia!

Thân thể Phạm Nhàn khẽ run rẩy. Phạm Nhược Nhược nhận thấy vẻ bất

thường của huynh trưởng, buồn rầu nói nhỏ: "Muội không biết đại ca chết thế

nào, chỉ nghe loáng thoáng lão ma ma trong phủ khóc lóc nhắc đến hai câu,

muội muội có hơi nghi ngờ nhưng không biết vấn đề ở đâu."

Phạm Nhàn nhẹ nhàng nắm tay muội muội, im lặng không nói năng gì. Y

biết mẹ ruột của Nhược Nhược sinh ra cô được không lâu đã lâm bệnh nặng rồi

qua đời, sau đó phụ thân mới đón Liễu thị vào phủ.

Một phu nhân Thị lang, vì sao lại luôn day dứt não nề? Bởi vì con trai ruột

không đáng chết nhưng đã chết?

Phạm Nhược Nhược cúi đầu nói nhỏ: "Nghe lão ma ma nói, mụ mụ và Diệp

di cũng có quen biết."

Phạm Nhàn đã dần dần hiểu được thâm ý sâu xa trong lời nói Trần Bình

Bình. Nhưng y vẫn còn khó hiểu, nếu Trần Bình Bình biết phụ thân đã vì mình

mà đã hy sinh lớn lao đến thế, tại sao những năm đó vẫn không hề buông lỏng

cảnh giác với phụ thân?

Mối quan hệ giữa Ti Nam bá Phạm Kiến và Diệp Khinh Mi không giống

tình yêu tuổi trẻ mà Phạm Nhàn tưởng tượng khi còn nhỏ, có lẽ hai người tin

tưởng nhau như huynh muội. Cũng giống như Phạm Nhàn và Phạm Nhược

Nhược ngày nay.

Diệp Khinh Mi vừa mới sinh con trai ở Thái Bình biệt viện, chuyện phu

nhân Ti Nam bá vào viện giúp đỡ là bình thường, còn những gì xảy ra sau đó,

có lẽ chính là suy đoán trong lòng Phạm Nhàn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1665: Mộ phần 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tình tiết rất giống trong tiểu thuyết? Thực tế luôn ly kỳ hơn tiểu thuyết, hay

nói chính xác hơn, thực tế vốn phải ly kỳ hơn tiểu thuyết.

Phạm Nhàn nắm chặt tay muội muội, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc

phức tạp, trước mắt hiện lên khuôn mặt thương yêu mình vô cùng của nãi nãi;

lại hiện lên khuôn mặt luôn nghiêm nghị, dường như không bao giờ tức giận

hay vui mừng, chỉ im lặng bước trên con đường quan trường của phụ thân.

Trái tim y đột ngột đau nhói, y cảm thấy mình thực sự nợ Phạm gia quá

nhiều. Trái tim y đột nhiên lạnh lẽo, năm đó quá nhiều người đã chết, quá nhiều

máu đã đổ.

Phạm Nhàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thái Bình biệt viện bên kia sông, đột

ngột nói: "Chuyện hôm nay, đừng nói với bất cứ ai."

Dù rõ muội muội sẽ không tiết lộ bí mật kinh thiên này, Phạm Nhàn vẫn

không nhịn được nhắc nhở một câu rồi hạ giọng: "Về việc này, ta muốn trực

tiếp hỏi ý kiến phụ thân."

"Ca ca định sẽ về Đạm Châu?" Phạm Nhược Nhược đứng dậy, ngạc nhiên

nhìn y.

Phạm Nhàn lắc đầu: "Bây giờ phụ thân không ở Đạm Châu."

Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến đã về hưu ở Đạm Châu là điều ai

cũng biết, nhưng Phạm Nhàn lại chắc chắn phụ thân không ở đó, bởi chỉ có y

biết, phụ thân đang ở một nơi phía đông bắc, giúp y thực hiện một việc lớn. Y

muốn trực tiếp gương mặt phụ thân để xin ý kiến, vì y cho rằng, trong vấn đề

này, phụ thân cũng có quyền lên tiếng.

Phạm Nhược Nhược cố nhẫn nhịn không đặt câu hỏi, chỉ kinh ngạc nhìn vị

huynh trưởng mặt mày u ám, trong lòng đau xót. Cô biết hôm nay Phạm Nhàn

nói những chuyện này ra, tương lai sẽ gặp sóng gió lướn cỡ nào. Hôm nay

Phạm Nhàn không chỉ là người đứng thứ hai trong thiên hạ, trong tay y còn nắm

giữ lực lượng quá mức hùng mạnh. Nếu y thật sự trở mặt với Hoàng đế bệ hạ,

muốn báo thù cho mẫu thân của mình, hai quân thần đại chiến một trận, chỉ e sẽ

kéo theo toàn bộ thiên hạ vào trong.

"Theo ta đến một nơi nữa." Phạm Nhàn bước theo con đường dẫn sâu vào

trong rừng trúc. Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng, bước theo phía sau.

o O o

Ba chiếc xe ngựa màu đen rời khỏi khu rừng trúc của Thái Bình biệt viện,

đến một nơi âm u tĩnh mịch khác ngoài thành. Không gian âm u ở đây khác với

Thái Bình biệt viện, toát lên vẻ khiến người ta sợ hãi - bởi vì đây là bãi tha ma.

Thái Bình biệt viện từng mai táng rất nhiều người, nơi này cũng đã mai táng

rất nhiều người. Hôm nay, Phạm Nhàn từ nơi đất cũ, đến nơi đất chết, những

quan viên Giám Sát viện đi theo phía sau đều có phần lẫm liệt, nhưng không rõ

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên dưới triền núi xanh này, phong thủy cực kỳ tốt lành, là nơi mai táng các

chiến sĩ vô danh mà Khánh Quốc để lại sau những cuộc chinh phạt phương bắc.

Trong số đó, ngôi mộ rộng lớn nhất được xây cách đây ba năm. Trong trận

chiến phản loạn ở kinh đô, cấm quân tổn thất nặng nề, Giám Sát viện cũng phải

trả giá đắt. Đặc biệt là đội tiên phong bị phục kích ở Chính Dương môn, Hắc Kỵ

sau này dũng mãnh truy kích ở quảng trường, đã khiến bãi tha ma này có thêm

hơn ngàn ngôi mộ mới.

Lễ Vu Lan vừa qua không lâu, nơi đây vẫn còn nhiều dấu vết của tế bái,

khói hương cùng những tờ tiền giấy chưa đốt hết bay lượn trong gió giữa những

ngôi mộ im lìm.

Phạm Nhàn cùng thuộc hạ và muội muội đi vào giữa khu mộ, cúi đầu vái

lạy thật sâu trước khu mộ này. Nơi đây là nơi yên nghỉ của thuộc hạ của y, là

những người đã hy sinh vì quyết định và chiến lược của y.

Lúc này, đám thuộc hạ của y mới biết hôm nay Đề ti đại nhân muốn làm gì,

trong lòng cũng có phần cảm khái, xúc động. Đại nhân sắp nhận chức Viện

trưởng Giám Sát viện, không ngờ việc đầu tiên sau khi trở lại là đến mộ phúng

viếng huynh đệ đã hy sinh.

Nhìn Đề ti đại nhân hết sức thành khẩn, chân thành vái lạy, con mắt các

quan viên Giám Sát viện trong vườn không khỏi đỏ hoe, cùng bước theo sau y

vái lạy. Có điều đến quá vội vã nên không kịp chuẩn bị đồ cúng.

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nói: "Chỉ cần lòng thành, không cần những

thứ khác."

Mộc Phong Nhi ở bên cạnh đáp lời.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi về kinh đô, ngươi bảo Mộc

Thiết điều tra xem mấy năm qua việc trợ cấp và chăm sóc gia quyến các quan

viên trong viện thế nào, cũng phải soạn hồ sơ trình lên ta xem xét."

"Vâng, đại nhân."

Mộc Phong Nhi vâng dạ, cũng không hề lo sợ. Việc trợ cấp và theo dõi sau

đó của Giám Sát viện, tất cả đều do Nhất Xử xử lý, đường thúc của hắn là Mộc

Thiết chính là đầu lĩnh, nghe Tiểu Phạm đại nhân nói sẽ kiểm tra sổ sách, hắn

không hề bận tâm. Một là, trong toàn triều, chỉ có tiền an ủi của Giám Sát viện

là cao nhất, Đề ti đại nhân rất chu đáo với gia quyến các thuộc hạ, đương nhiên

cũng nhờ trong tay Phạm Nhàn có núi vàng Nội Khố, hai là hắn biết đường thúc

của mình tuyệt đối không dám sai sót trong những việc này.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1666: Mộ phần 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn không để ý đến hắn nữa, chắp hai tay sau lưng, cùng Phạm

Nhược Nhược đi ra khỏi nghĩa trang dưới chân núi, bỏ lại đám thuộc hạ trung

thành một đoạn khá xa. Chỉ đến khi leo lên đến lưng chừng núi Thanh Sơn, y

mới quay đầu nhìn xuống vô số ngôi mộ dưới chân, thở dài nói: "Nhất tướng

công thành, vạn cốt khô."

Phạm Nhược Nhược không hiểu tại sao sau khi tĩnh tâm ở Thái Bình biệt

viện, huynh trưởng lại đến đây.

Phạm Nhàn như đoán được muội muội đang nghĩ gì, hạ giọng giải thích: "Ta

muốn dùng những người đã khuất để nhắc nhở bản thân, bây giờ ta không phải

chỉ là một mình mà còn phải chịu trách nhiệm với nhiều người còn sống và đã

mất. Ta cần nhìn những nấm mồ này để tỉnh táo và bình tĩnh hơn."

Hai huynh muội leo qua sườn núi, sang đến bên kia. Nghe nói phong thủy

bên này kém hơn bên kia, nhưng cũng đầy ắp những nấm mồ, nơi yên nghỉ của

tổ tiên bách tính trong thành. Lúc này, trong không khí dường như còn vương

mùi thiêu đốt.

Ở khúc quanh chia cách hai bên núi xanh là vài ngôi mộ lớn, kiểu mộ bình

thường nhưng rất rộng, xung quanh có vườn cây và binh lính canh gác. Thấy có

người tới, mấy binh sĩ chuẩn bị lên tiếng ngăn cản nhưng liền bị mấy kiếm thủ

Giám Sát viện đuổi đi.

Trong những ngôi mộ này là nơi yên nghỉ của Trưởng công chúa, Thái tử,

Nhị hoàng tử - Phạm Nhàn đi ngang qua mộ Trưởng công chúa, mộ Thái tử,

mặt không cảm xúc, nhưng cuối cùng ngoài dự đoán của Phạm Nhược Nhược,

dừng lại trước mộ Nhị hoàng tử,.

Lăng tẩm của Thái hậu nằm ở phía nam Thương Sơn, cách kinh đô tám

mươi dặm, nghe nói chiếm một diện tích rất lớn, trang trí cực kỳ xa hoa, thể

hiện trọn vẹn lòng hiếu kính của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Phạm Nhàn chưa từng

đi thăm viếng lần nào.

Các quan viên Giám Sát viện tản ra khắp nơi, hai huynh muội Phạm Nhàn

đứng yên lặng trước mộ Nhị hoàng tử. Không biết đứng bao lâu, Phạm Nhàn

bỗng nói: "Thật ra ta không thích ngươi lắm, bởi vì ta biết ngươi và ta là một

loại người, giống như ngươi nói đêm hôm trước khi chết, chúng ta đầu ngữa

mắt lẫn nhau."

"Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rõ nụ cười ngại ngùng trên mặt

ngươi, biết ngươi giả dối." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn ngôi mộ, "Đương nhiên,

ngươi cũng thấy nụ cười ngượng ngùng trên mặt ta và biết ta giả dối... Nhưng

ngươi không thể chứng minh điều đó, ngươi chỉ đoán mò thôi."

"Bởi vì ta che giấu sâu hơn ngươi, nụ cười của ta còn chân thật hơn ngươi."

Giọng Phạm Nhàn không lớn nhưng rất kiên quyết: "Nói về diễn xuất, trên đời

này không ai bằng được ta, vì ngay từ khi sinh ra ta đã diễn rồi."

"Nụ cười ngượng ngùng? Để giả trang thành một đứa trẻ, tất nhiên phải học

cách cười của trẻ con." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu: "Nó đã thành bản năng tự

nhiên của ta, ta chỉ biết cười ngượng ngùng... thật ngượng chết đi được."

Rồi y ngẩng đầu nói: "Thừa Trạch à, sau này khi ta không cần cười ngượng

ngùng nữa, sẽ lại ghé thăm ngươi."

Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại nói lung tung

trước mộ Nhị hoàng tử, nói gì về việc giả trang thành trẻ con.

Phạm Nhàn duỗi vai trước ngôi mộ, y đã đứng thẳng từ lâu, nhưng không

biết bao giờ nụ cười ngượng ngùng trên mặt sẽ biến thành vẻ bực bối mất kiên

nhẫn?

Cuối cùng Phạm Nhược Nhược không nhịn được đưa tay lên trán y xem có

sốt không, kết quả chạm vào chỉ thấy lạnh buốt.

Phạm Nhàn giật mình, hiểu ngay muội muội đang nghĩ gì, sau đó rồi cười

lớn.

Nghe Phạm Nhàn phát ra tiếng cười sảng khoái hiếm thấy, Phạm Nhược

Nhược yên tâm, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn còn bận tâm, nhìn y,

không biết đằng sau tiếng cười ấy có bao nhiêu nỗi đau khổ vất vả.

Phạm Nhàn bình tĩnh lại, ôn hòa hỏi: "Hôm nay ta đã làm xong những việc

cần làm, muốn phát cuồng cũng xong rồi. Lúc trước muội nói trong kinh có

chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?

Phạm Nhược Nhược do dự một lát rồi nói nhỏ: "Là tiểu thư họ Tôn đến phủ

tìm huynh, may mắn là tẩu tẩu không có nhà... khiến Đằng Đại Gia gấp đến độ

chẳng có cách nào.”

"Tôn... Tôn...? Cô nương nhà Tôn Kính Tu?" Phạm Nhàn sửng sốt một lúc

mới nói: "Một tiểu thư khuê các, sao lại làm náo loạn đến thế?"

Đương nhiên là tiểu thư Tôn gia từng giúp Phạm Nhàn rất nhiều trong cuộc

phản loạn ở kinh đô. Nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ tính cách cô gái này, dù có mê

mẩn Thạch Đầu kỳ đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.

"Cô ấy đến là vì phụ thân thì phải?" Phạm Nhược Nhược thử hỏi, "Có vẻ

như bên Tôn đại nhân gặp chuyện gì đó, trong lúc gấp gáp không còn cách nào,

nên Tôn tiểu thư cũng bị phải ép đến tìm huynh."

Một cơn gió thổi qua núi, làm vạt áo Phạm Nhàn bay phần phật, khiến hàng

lông mày của y nhíu lại. Y không nhịn được mắng vài câu gì đó, nhưng giọng

nhỏ quá nên Phạm Nhược Nhược đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1667: Lôi đài phân ly 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm nay Phạm Nhàn đã bộc lộ hết cảm xúc, đau thương và quyết tâm,

những suy nghĩ ấy giờ đã đông cứng trong đầu. Thêm vào đó, muội muội kể lý

do thực sự mình tìm y, nên y sẽ không ở lại bãi tha ma nữa. Đoàn người nhanh

chóng lên xe ngựa, về kinh đô. Trên đường đi, Phạm Nhàn nghiêm túc lắng

nghe muội muội kể chuyện gì đã xảy ra trong phủ hôm nay. Hàng lông mày cau

lại dần thư giãn, vì mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, không đáng kể.

Thực ra việc liên quan đến Phủ doãn Kinh Đô phủ vốn nên coi là đại sự,

nhưng với Phạm Nhàn bây giờ, những tranh chấp trên quan trường không đáng

kể, chỉ là chút rắc rối mà thôi.

"Cô ấy đến vào buổi sáng, trong miệng chỉ nói đến việc bái kiến Quận chúa

nương nương, nhưng theo lời thuật lại của Đằng Đại Gia, xem ra ánh mắt Tôn

tiểu thư, chỉ e vẫn muốn tìm gặp huynh." Phạm Nhược Nhược hạ hạ giọng nói:

"Tẩu tẩu vào cung, trong phủ không có người chủ trì công việc, thêm vào đó

cũng biết thân phận của cô nương này hơi nhạy cảm, nên tìm đến đầu của

muội."

"Có gì mà nhạy cảm?" Phạm Nhàn nhướng mày, vô cùng mất tự nhiên nói:

"Nếu không nhớ nhầm, tuổi tác của Tôn tiểu thư cũng chỉ lớn hơn chút ít so với

Nhu Gia, đến phủ nói chuyện với bọn muội một chút cũng chẳng quá đáng."

"Muội không hề có ý đó." Phạm Nhược Nhược liếc mắt một cái đã nhìn

thấu vẻ mất tự nhiên trên mặt huynh trưởng, cười nói: "Có điều ngày kia Tôn

Kính Tu sửa soạn tiệc mừng thọ, nếu muốn mời huynh đi dự, đáng lẽ chính hắn

phải tự mình viết thư mời, sao lại nhờ con gái chưa chồng của mình tới làm việc

đó."

"Sao y lại viết thư mời ta." Phạm Nhàn bật cười: "Hắn sợ ta còn không kịp,

coi như ta đã hủy hoại thanh danh cả đời của hắn rồi. Hơn nữa, chỉ là quan lại

tam phẩm, cho dù muốn tổ chức long trọng cũng không phiền đến đầu ta."

"Chắc chắn là có việc cầu cạnh huynh." Phạm Nhược Nhược cúi đầu suy

nghĩ một lát rồi nói: "Chẳng qua không rõ rốt cuộc là chuyện rắc rối gì."

Phạm Nhàn hơi sững sờ. Vài tháng nay, toàn bộ tâm trí của y đều đặt ở

hướng Đông Di, ít chú ý về phía kinh đô, không rõ có biến động gì. Có điều bây

giờ bốn bể yên ổn, triều đình Khánh Quốc ổn định dị thường, làm sao lại có kẻ

chủ động gây rối?

Nghĩ một lát, y vén rèm cửa sổ lên, liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhi.

Mộc Phong Nhi hiểu ý, cưỡi ngựa đến gần xe ngựa, cúi đầu nghe Phạm Nhàn

dặn dò, liên tục gật đầu.

o O o

Đoàn xe vào kinh đô, vòng quanh đại lộ phía nam rồi đi vào trong, im lặng

dừng lại ở cổng phụ. Phạm Nhàn dẫn theo muội muội xuống xe, nhìn quanh bốn

phía, như kẻ trộm lặng lẽ lẻn vào bên trong. Vào đến vườn, cũng không vội vã

đi ra hiên gặp vị tiểu thư họ Tôn kia, trái lại còn làm bí mật trốn vào thư phòng

yên tĩnh thứ ba.

Phạm Nhược Nhược kinh ngạc nhìn y, nghĩ thầm dọc đường trên xe ngựa,

rõ ràng y rất để tâm đến việc của Kinh Đô phủ. Rõ ràng Tôn tiểu thư đang ở

ngay đại sảnh kia, trực tiếp hỏi rõ là được, sao lại phải trốn ở đây?

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt của muội muội, cười tự giễu nói: "Dù sao cũng là

một thiếu nữ chưa chồng, ta công khai đi gặp cô ấy như thế, thật sự có phần bất

tiện."

Phạm Nhược Nhược phì cười một tiếng rồi nói: "Huynh còn e ngại chuyện

này sao? Nếu thực sự hiểu biết về phép tắc nam nữ, ba năm trước đây huynh đã

không trốn trong phòng khuê của Tôn tiểu thư mấy ngày như vậy." Lời vừa thốt

ra, gương mặt cô cũng không khỏi ửng hồng, chớp mắt nhìn huynh trưởng, cười

tí tởn hỏi: "Không chỉ có muội, ngay cả tẩu tẩu Tư Tư cũng rất tò mò, mấy đêm

hôm đó, huynh ở trong phòng khuê của tiểu thư nhà họ Tôn... đã ngủ ra sao?"

Phạm Nhàn không cười cũng chẳng tức giận, chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ:

"Một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết bị những lời đồn đại này quấy rầy, đó là

lỗi của ta, mỗi lần nghĩ đến lại cảm thấy có lỗi. Muội còn lôi chuyện này ra đùa

cợt, thật sự quá đáng."

Phạm Nhược Nhược vô cùng kính trọng huynh trưởng, vừa nghe vậy lập tức

im lặng, nhưng trong lòng vẫn tò mò không thôi. Ba năm trước, kinh đô phản

loạn, Phạm Nhàn ẩn náu trong khuê phòng của Kinh Đô phủ, âm thầm sắp đặt

cho Hắc Kỵ vào kinh, chuẩn bị ngày sau vùng dậy, đồng thời cũng thu phục

được Kinh Đô phủ, đây là giai thoại truyền kỳ nhất kinh đô trong những năm

gần đây.

Rất nhiều người đồn đại về mối quan hệ giữa Tiểu Phạm đại nhân và con gái

của Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu. Tại sao vị tiểu thư kia lại dám liều

mình như vậy, phản bội phụ thân để giúp Phạm Nhàn? Và sau đó Phạm Nhàn

tại sao lại ra sức bảo vệ cho Tôn Kính Tu, chỉ nhớ công lao của ông ta chứ

không truy cứu tội mưu phản?

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1668: Lôi đài phân ly 2



Chương 1668: Lôi đài phân ly 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chính Phạm Nhàn cũng không rõ, câu chuyện đêm đó làm sao lại lan truyền

khắp nơi như thế, rất lo lắng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tôn tiểu thư. Khi

tin đồn lan tràn dữ dội nhất, y đã sai Giám Sát viện điều tra, ai ngờ cuối cùng lại

phát hiện ra xuất phát từ nha hoàn trong Kinh Đô.

Vì đó là lời đồn do người trong nhà vô tình tiết lộ, Phạm Nhàn cũng không

cách nào xử lý , chỉ hết sức chú ý đến mối quan hệ với Kinh Đô phủ. Trong ba

năm qua hoàn toàn không liên lạc, thậm chí ngay cả Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn

Kính Tu cũng hiểu ý Phạm Nhàn, ngoài việc công ra, thậm chí chưa từng gửi

thiếp mời đến Phạm phủ lần nào.

Ngồi một mình trong thư phòng trong chốc lát, Mộc Phong Nhi đưa vị

đường thúc Mộc Thiết bước vào. Khi nghe tiếng gõ cửa, Phạm Nhược Nhược

đã lui vào phía sau phòng.

Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Mộc Thiết, không nhịn được

nói: "Mặc dù ta đang ở Đông Di thành, nhưng nếu kinh đô có động tĩnh gì lớn,

ngươi cũng phải lập tức thông báo cho ta."

Mộc Thiết đã nghe cháu nói trước, biết hôm nay đại nhân muốn hỏi về

chuyện của Kinh Đô phủ, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe ra đại nhân

hơi không vui, cổ họng khô khốc, cũng chẳng dám giải thích gì, trực tiếp đem

xấp hồ sơ đã sắp xếp đặt lên bàn của Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhặt từng tờ lên lần lượt xem qua, lông mày dần dần nhíu lại,

sau một hồi lâu thở dài một tiếng.

Trong vài tháng tập trung vào Đông Di thành, quả thật kinh đô có một số

động tĩnh. Không chỉ riêng Tôn Kính Tu, còn có vài quan lại khác cũng sống

cuộc sống vô cùng bi đát. bộ Hộ và bộ Lại bắt đầu âm thầm điều tra những quan

viên này, về nội dung điều tra thì lung tung đủ thứ.

Ở Giám Sát viện lâu ngày, Phạm Nhàn rõ ràng không nha môn nào hoàn

toàn trong sạch như ngọc, chỉ cần cố điều tra thể nào cũng tìm ra thứ gì đó để

bắt bẻ. Kinh Đô phủ bị vài bộ nha ngầm hợp tác điều tra, đã bắt đầu chịu áp lực

khó có thể gánh vác, gió bão sắp kéo đến, chỉ e khó lòng chống đỡ nổi. Quan

trường luôn nhạy cảm, các quan viên văn võ cảm nhận được dấu hiệu, cho dù

không ra tay cũng bắt đầu lạnh nhạt với nhau.

Không lạ gì Tôn Kính Tu đột nhiên nghĩ đến tổ chức tiệc mừng thọ, có lẽ

hắn ta cũng chưa dò xét rõ ràng ý định trong cung, không biết là kiểm tra

thường lệ hay chuẩn bị lợi dụng cơ hội này để mình từ quan. Làm tiệc mừng thọ

để tìm hiểu thái độ của triều đình.

Phạm Nhàn lắc đầu, nghĩ thầm vị Phủ doãn đại nhân này làm việc nghiêm

túc trung trực, cho dù từng đứng sai phe trong biến loạn kinh đô nhưng chỉ là

sai lầm kỹ thuật. Chính nhờ tính cách đó mà Hoàng đế bệ hạ mới tha cho hắn ta

năm, nhưng cũng vì thế mà đến nay vẫn chưa nhận ra ý định thực sự của triều

đình, vẫn mộng tưởng có thể tiếp tục giữ vị trí then chốt Phủ doãn Kinh Đô phủ.

Phạm Nhàn chỉ cần liếc mắt đã thấy rõ nguyên nhân sâu xa của cơn giông

bão trên quan trường lần này. Những quan lại kia, kể cả Tôn Kính Tu, thực chất

không hẳn trong sạch. Cho dù sau này Tôn Kính Tu có công lớn, nhưng ban đầu

vẫn đứng về phe đối lập với di chiếu của Hoàng đế bệ hạ. Còn mấy quan lại kia

thì lập trường thiếu vững vàng trong biến loạn kinh đô, có hiềm nghi như cỏ

trên tường... Bây giờ Hoàng đế bệ hạ đang đòi nợ, năm cũng không muộn!

Bây giờ triều chính đã ổn định, với tính cách âm hiểm của Hoàng đế bệ hạ,

làm sao buông tha cho những thần tử từng dao động hồi đó?

Mộc Thiết thấy y trầm ngâm, nuốt nước bọt, thử lên tiếng: "Việc tra xét bắt

nguồn từ bộ Hộ và bộ Lại, nhưng chắc chắn là Môn Hạ Trung Thư đã đồng ý

mới tiến hành."

Đây là đang nhắc nhở Đề ti đại nhân, việc thay đổi Phủ doãn Kinh Đô phủ

có thể là ý chỉ từ trong cung truyền ra, khuyên Phạm Nhàn không nên chỉ vì một

thiếu nữ họ Tôn mà đi ngược ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn bật cười, tất nhiên y không có ý định đối đầu với Hoàng đế bệ

hạ trong thời điểm này, hơn nữa chỉ vì vị trí Phủ doãn Kinh Đô phủ mà đối đầu

cũng không đáng. Cho dù Hoàng đế bệ hạ muốn đuổi Tôn Kính Tu xuống, cũng

không đến nỗi giết hắn ta. Nếu vậy, cứ để Hoàng đế bệ hạ phát tiết hết mối oán

hận chưa từng được xả sạch hoàn toàn đi.

Đột nhiên Phạm Nhàn chợt nghĩ tới, Hoàng đế từng hứa sẽ bảo toàn tính

mạng cho Tôn Kính Tu, chắc chắn không thể đổi ý nhanh như vậy. Cho dù

Hoàng đế muốn đổi ý, cũng phải xem xét đến thể diện của mình, không thể để

Môn Hạ Trung Thư ra tay.

Y nhíu mày hỏi: "Hồ Đại học sĩ có nói gì về việc này không?"

Hiện giờ Môn Hạ Trung Thư do Hồ Đại học sĩ làm thủ lĩnh, nếu Hoàng đế

thực sự muốn sắp xếp việc này thông qua Môn Hạ Trung Thư, thì chắc chắn ý

định được biểu lộ từ miệng Hồ Đại học sĩ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1669: Lôi đài phân ly 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Không có." Mộc Thiết liếc nhìn ông, nói: "Chưởng quỹ là có lần Hạ Tông

Vĩ kia say rượu nói một câu, áp lực của Kinh Đô phủ lập tức tăng lên."

Mọi người trong Giám Sát viện, kể cả trong Phạm phủ, đều biết Phạm Nhàn

cực kỳ không căm ghét Hạ Tông Vĩ, nên trước mặt y không ai dám thể hiện thái

độ tôn trọng, ngưỡng mộ tôn kính, vân vân... đối với Hạ Tông Vĩ.

Phạm Nhàn lạnh nhạt cười nói: "Hắn ta say rượu nói có một câu là khiến

đương kim Phủ doãn Kinh Đô phủ mất chức, vị Hạ đại nhân này oai phong quá

nhỉ."

Dù vậy, y cũng hiểu, với sự sủng ái của Hoàng đế dành cho Hạ Tông Vĩ gần

đây, Hạ Tông Vĩ chỉ mượn cái miệng mình để thể hiện ý định của Hoàng đế bệ

hạ. Nếu Tôn Kính Tu nhạy bén, đáng lẽ đã sớm tự nhận ra và xin từ chức.

Nhưng rõ ràng Phủ doãn Kinh Đô phủ không phải người lanh lợi, chưa thể lĩnh

hội được tầng ý nghĩa sâu xa đó.

Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Việc này ta đã biết."

Mộc Thiết liếc nhìn hắn, không thu dọn hồ sơ trên bàn mà chỉ nói: "Cho dù

đại nhân đến Tôn phủ, cũng chỉ cần cảnh báo một tiếng, không cần làm gì

thêm."

"Biết rồi, ngươi nói nhiều quá." Phạm Nhàn tức giận phất tay, để hai chú

cháu lui ra ngoài.

Chưa kịp chờ Phạm Nhược Nhược tới, đã có người hầu báo Dương Vạn Lý

đã đến. Phạm Nhàn vui mừng, nghĩ tới hắn bây giờ làm ăn rất thuận lợi ở bộ

Công, chuyên tâm vào chính sự, đã lâu không đến chào hỏi, không biết hôm nay

rảnh rỗi thế nào mà đến, trong lòng cũng vui vẻ, vội sai người mời vào hậu viện.

Không ngờ Dương Vạn Lý vào phòng, khuôn mặt đen kịt lại đầy vẻ mặt uất

ức!

Dương Vạn Lý bây giờ đã là Viên ngoại lang của Hà Đô ti bộ Công, là quan

chức chính thức. Với tốc độ này, trong vòng mười năm làm đến Thượng thư là

chuyện chắc chắn, nhưng cũng không hoàn toàn là nhờ Phạm Nhàn che chở.

Quan viên này đã trải qua thử thách dưới ánh nắng gay gắt ở bờ đê Giang Nam,

không còn là hủ nho chỉ biết lý thuyết cứu quốc, mà là quan lại có thực quyền.

Hắn đang thăng tiến nhanh chóng ở bộ Công, Nên hôm nay thấy vẻ mặt của

hắn, Phạm Nhàn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hai người hạ giọng nói chuyện gì đó, sắc mặt Phạm Nhàn càng lúc càng khó

coi, cuối cùng cũng chỉ an ủi vài câu rồi để hắn rời đi. Dương Vạn Lý rất ít khi

lui tới phủ, Phạm Nhàn hiểu rõ hắn ngày ngày đều ở trong nha môn nên không

trách móc, ngược lại cố ý tiết kiệm thời gian cho hắn.

Sau khi Dương Vạn Lý đi khỏi, Phạm Nhược Nhược mới từ sau nhà đi ra,

nhíu mày hỏi: "Lại có chuyện gì?"

Vẻ mặt Phạm Nhàn hơi lo lắng, suy nghĩ một lúc mới đáp: "Gần giống với

vụ việc của Tôn Kính Tu... Tên Hạ Tông Vĩ kia ngày càng lộng hành, người

muốn bảo vệ người nào thì ta ta duỗi tay ngay tới đó."

Phạm Nhược Nhược im lặng lắng nghe, mới biết gần đây Dương Vạn Lý

cũng chẳng dễ chịu gì ở bộ Công. Bộ Hộ hiện đang kiểm tra sổ sách ở bộ Công,

tập trung vào sổ sách thủy ti do hắn quản lý, thậm chí phía sau còn có bóng

dáng của Đại Lý tự và bộ Lại.

Dương Vạn Lý hàng năm nhận tiền của Phạm Nhàn nên cuộc sống thoải

mái, bản thân cũng không th*m nh*ng, với nguyên nhân trong ngoài, sổ sách

dưới tay y vốn rõ ràng, cho dù bộ Hộ thế nào cũng không tìm ra điểm sai. Thậm

chí khi bộ Lại mời y riêng để hỏi về số lượng người hầu và nô tì, cũng bị Dương

đáp lại là do thầy tặng.

Các quan viên bộ Lại nào dám đến Phạm phủ hỏi Phạm Nhàn để kiểm

chứng.

Nhưng rốt cuộc Dương Vạn Lý vẫn mắc vài sai sót nhỏ, nguyên nhân cũng

liên quan đến Phạm Nhàn. Câu chuyện phải kể từ vài năm trước, trong vòng hai

năm sau khi Đại Giang vỡ đê, Phạm Nhàn quản lý Nội khố, nhờ thủ đoạn của

mình, cùng với sự giúp đỡ của phụ thân, lại thêm Hạ Minh Ký và Phạm Tư

Triệt ở phương bắc, kiếm được không ít bạc từ Nội Khố rồi chuyển qua nha

môn Tổng đốc Hà Vận thời đó.

Khi đó, Dương Vạn Lý còn đang làm việc ở nha môn Tổng đốc Hà Vận,

khoản tiền đó lớn đến mức khiến vô số người kinh hoàng, quyền quản lý lại

ngay trong tay y. Trong quá trình vận hành số tiền ấy vẫn có những thiếu sót

nhỏ, bị người ta bắt bẻ được vài điểm yếu, đặc biệt là quan viên bộ Lại ngấm

ngầm đặt câu hỏi, những đồng bạc này rốt cuộc từ đâu ra?

Nếu vấn đề này thực sự truy tận gốc gác, chỉ e rằng sẽ có không ít người

phải chết. Nhưng thực ra chúng từ đâu đến? Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch

lên, lạnh lùng cười nói: "Tiền bạc là từ chỗ ta bớt ăn giảm chi mà có, trong lòng

Hoàng đế bệ hạ rõ như ban ngày, vẫn còn muốn tra xét, đúng là là đức cao vời

vợi."

Y liếc nhìn muội muội, thở dài: "Thậm chí cả bộ Hộ cũng nhúng tay vào,

xem ra họ Phạm chúng ta cũng khó mà khống chế bộ Hộ nữa."
 
Back
Top