Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1640: Sóng rút lui 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thành viên Khải Niên tiểu tổ chính là người năm ngoái Phạm Nhàn gặp ở

Thanh Châu. Đối với lòng trung thành của những người thân cận này, Phạm

Nhàn không hề nghi ngờ gì, dưới sự giáo huấn của Vương Khải Niên và Đặng

Tử Việt, những người này chỉ trung thành với Phạm Nhàn, thậm chí ngay cả vị

trong ở cung có lẽ cũng không mấy quan tâm.

Hôm nay phải gặp một người nào đó, nên Phạm Nhàn không mang theo

kiếm thủ Lục Xử Giám Sát viện, chỉ đem theo thuộc h* th*n tín này. Thành viên

Khải Niên tiểu tổ sững sờ, thông minh không hỏi thêm gì nữa, dắt ngựa đến một

nơi thanh vắng, đợi dưới tán cây xanh, nhắm mắt giả ngủ.

Phạm Nhàn bước trên bãi cát mềm mại, đi từng bước về phía bờ biển. Trên

bờ biển có vài người đang ngắm biển. Sóng biển Đông Hải êm ả, dịu dàng vỗ

vào bờ cát bạc, vẽ thành những vệt màu ẩm ướt khác nhau, cùng với những hòn

đảo đá và lớp cây xanh phía sau bãi biển, tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Phạm Nhàn chắp tay, cung kính hành lễ: "Bái kiến Lang Đào đại nhân."

Lang Đào bình tĩnh nhìn y, hai tay buông thõng tự nhiên bên người, hai

thanh đao cong treo bên hông bằng dây xích lay động nhẹ trong gió biển. Hắn

nhìn thanh niên trước mặt, tâm trạng hết sức phức tạp nhưng vẻ mặt vẫn điềm

tĩnh lạ thường. Một lúc sau, hắn tránh sang một bên để lộ một lối ra biển rồi tự

mình đi về phía xa trong bãi cát.

Phạm Nhàn đi đến bên cạnh chàng trai trẻ mặc áo dài mộc mạc, toát lên khí

chất nho nhã, chắp tay cùng nhìn biển.

Tư Lý Lý mặc bộ y phục màu vàng nhạt mỹ lệ, tựa như tiên nữ, mỉm cười

bên cạnh hai người.

Chàng trai trẻ kia chính là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề. Việc ở Đông Di thất bại

hoàn toàn, hắn không thể rời triều đình Thượng Kinh thành, rời rồng quá lâu,

hôm nay nhất định phải đi khỏi.

Trong sứ đoàn, các quan viên Khánh Quốc sau cơn hưng phấn kích động đã

từng lo lắng liệu Bắc Tề có ra tay phá hoại hay không. Lúc đó Phạm Nhàn

không trả lời, vì y sắp gặp mặt Hoàng đế Bắc Tề.

Hai hàng lông mày kiếm của Hoàng đế Bắc Tề vẫn thẳng tắp, đôi mắt trong

veo kiên cường, khiến ai cũng không nhận ra dưới lớp áo là thân thể nữ nhi.

Không liếc nhìn Phạm Nhàn, hắn bỗng giơ cánh tay phải, chỉ về biển cả

mênh mông, ngữ điệu vô cùng kiên định: "Nếu trẫm là nam nhân, trẫm nhất

định có thể thống nhất thiên hạ, chinh phục biển cả này!"

Sóng biển đột ngột dâng cao lúc này, đập mạnh vào những tảng đá ngầm xa

xa, tạo ra âm thanh long trời lở đất, nuốt chửng lời nói đầy tự tin nhưng đầy bất

mãn của Hoàng đế Bắc Tề.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong chớp mắt, những con sóng trên bờ biển thể hiện cơn thịnh với đá

ngầm, niềm khát khao với cát, tiếng sóng vang như sấm, gợn sóng như tuyết, rút

lui mà chưa chạm đến y phục, để lại khoảng lặng, nửa mắt biển xanh, nửa mắt

trời xanh.

Phạm Nhàn nghe rõ ràng câu nói đó của cô, không khỏi cười khàn khàn:

"Nếu ta là nữ nhân, chắc chắn ta sẽ sống vui vẻ hơn bây giờ rất nhiều."

Y biết trong lòng Tiểu Hoàng đế có quá nhiều bất mãn, quá nhiều không

tình nguyện. Là người Nam Khánh, Phạm Nhàn không có nhiều cơ hội để thấu

hiểu tâm cơ và thủ đoạn của một Hoàng đế, nhưng qua nhiều năm giao lưu, y rất

rõ Hoàng đế Bắc Tề tuy còn nhỏ tuổi hơn mình nhưng tính cách lại đặc biệt

trưởng thành, thủ đoạn cực kỳ lạnh lùng vô tình.

Có lẽ ghế rồng thực sự là cái ổ để ấp trứng quái thai biến con người thành

quái vật?

Vị nữ Hoàng đế bên cạnh này, từ lúc sinh ra đã được nuôi dưỡng như một

nam nhân, quá trình lớn lên của cô hoàn toàn méo mó. Cho đến ngày nay, cô

chưa hóa thành quái vật mà thành một Đế vương hơi lạnh lùng, trong lòng có

chí hướng lớn lao, cực kỳ bất mãn với số phận. Có lẽ Thái hậu Bắc Tề thực sự

là một nhân vật đáng gờm.

Nhớ lại hồi trước mình còn tưởng rằng giữa Hậu đế có vấn đề nghiêm trọng,

muốn nhân đó can thiệp triều chính Bắc Tề, cuối cùng lại thay hai mẹ con này

loại bỏ Thẩm Trọng, thu phục Thượng Sam Hổ. Phạm Nhàn cảm thấy hơi não

nề, lòng ngưỡng mộ với cặp mẹ con ngày càng sâu sắc.

"Nữ nhân?" Hoàng đế Bắc Tề đan tay sau lưng, đăm đăm nhìn biển cả bao

la trước mặt, khóe miệng nhếch lên chút khinh bỉ: "Trên đời này, nữ nhân đều là

phụ thuộc của nam nhân, mãi mãi ở vị thế bị khống chế. Nếu ngươi thực sự là

nữ nhân, chỉ sợ hàng đêm sẽ gào khóc trong chăn."

Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, đột ngột hỏi: "Có phải ngươi rất ghét bản

thân là nữ nhân?"

"Đúng vậy." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nếu thân thể trẫm không phải

nữ nhi, sao có thể bị ngươi uy h**p."

Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ trong lòng vị nữ

Hoàng đế này quả thật có phần giống nam nhân vô tình, tất cả chỉ vì quyền lực

và đất nước, đã mất đi nhiều cảm giác mềm mại mà y tưởng tượng
 
Khánh Dư Niên
Chương 1641: Sóng rút lui 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai người cùng im lặng, đứng sát vai, chắp tay nhìn biển. Bên cạnh cách đó

không xa, Tư Lý Lý mặc áo vàng nhạt, một tay cầm ô nhỏ xinh xắn, một tay

nhặt vỏ sò dưới bãi biển, không biết có chú ý đến hai người bọn họ hay không.

Đuôi lông mày Phạm Nhàn khẽ nhướn lên, nhớ lại cách đây ba năm ở bờ

biển Đạm Châu, y từng đứng trên ván gỗ cùng Hoàng đế nhìn biển, lúc đó

những con sóng trắng dâng lên từ dưới chân. Hôm nay, y lại đứng vai sát vai với

Hoàng đế Bắc Tề ngắm biển. Chỉ riêng hai lần nhìn biển này đã nói lên rất

nhiều điều. Sau bao nỗ lực trong kiếp sống thứ hai, cuối cùng y cũng có được

sức ảnh hưởng mà người bên ngoài không thể có được ở hai đại quốc Bắc Tề và

Nam Khánh.

Sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng, đôi lông mày kiếm thẳng tắp hôm nay

trông đặc biệt bình thản. Trong đôi mắt trong veo, toát lên cảm giác xa cách,

lông mi không dài khép ngang mí mắt.

"Sứ đoàn đã tới Đông Di thành, trẫm phải trở về." Cô đột ngột nhìn về phía

trước, nói: "Trẫm phải thừa nhận, chuyến mạo hiểm nam tiến này không thu

được bất kỳ lợi ích nào, thực sự khiến trẫm rất thất vọng."

"Có gì đâu mà thất vọng, ít nhất ngươi đã không giết ta, thiên hạ vẫn yên

ổn."

Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cô, trong lòng bỗng dưng sinh ra chút cảm thông,

giống như đêm điên cuồng ấy, khi chứng kiến cô khóc thút thít. Y biết vị nữ

Hoàng đế với trái tim nam nhi này sống cuộc đời không mấy vui vẻ, khẽ nói:

"Dù là quân chủ Bắc Tề, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật đã định."

Giọng điệu Hoàng đế Bắc Tề hơi sắc bén, nói với ngữ điệu mỉa mai: "Ví dụ

như trẫm là nữ nhân?"

Phạm Nhàn cười khổ, sao vẫn quay lại chỗ này, lắc đầu nói: "Một người rất

khó thay đổi cả thế giới, không liên quan đến nam hay nữ."

Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Nhưng trong ba mươi năm qua, những kẻ

thất bại oanh liệt nhất thiên hạ, những kẻ thất bại tài hoa nhất lại chính là hai

người con gái không chịu số phận sắp đặt mà dũng cảm đứng lên, ngươi giải

thích thế nào?"

Làm sao giải thích được? Phạm Nhàn hoàn toàn không thể giải thích, vì hai

người con gái đó một là mẫu thân của mình, một là nhạc mẫu của mình. Thân là

con cái, có thể hoài niệm, có thể cảm khái, có thể oán hận, nhưng không thể giải

thích.

Y nói: "Thất bại của mẫu thân ta là do người quá nhân từ, thất bại của

Trưởng công chúa là do ả quá đa tình."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng nhìn y, mỉm cười nói: "Thực ra lý do đơn giản

hơn lời ngươi nói, chỉ là ngươi không dám nói thôi."

Đúng vậy, không nói Trưởng công chúa, thất bại của nữ chủ nhân Diệp gia

đáng sợ khi xưa cũng chẳng phải vì nam nhân đó sao?

Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không tiếp tục đề tài này trước mặt cô, nhẹ nhàng

nói: "Hôm nay Bệ hạ rời đi, mong trong nước sửa sang triều chính, nâng đỡ dân

sinh. Còn việc khác, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ."

"Trước khi ngươi trở thành Hoàng đế Nam Khánh, đừng bao giờ hy vọng

trẫm sẽ trông cậy vào ngươi." Hoàng đế Bắc Tề nói: "Điều này không liên quan

tới lòng tin, chỉ liên quan tới lực lượng... Hôm đó, Tứ Cố Kiếm dẫn hai ta đi

khắp Đông Di thành, chắc hẳn ngươi hiểu rõ lý do."

Phạm Nhàn thở dài: "Hắn dẫn ta đi, nói về quá khứ, tương lai, chiêm

ngưỡng Đông Di, củng cố tình cảm, chính vì thế."

"Đông Di thành không phải Đại Tề của ta, cũng không phải Nam Khánh của

ngươi. Thành trì này quá đặc biệt, nếu Tứ Cố Kiếm hy vọng sau khi mất vẫn giữ

được chất riêng của Đông Di thành..." Tiểu Hoàng đế quay đầu nhìn y: "Chỉ có

thể trông cậy ngươi lên làm Hoàng đế Nam Khánh."

Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Ngươi nghĩ việc đó có thể xảy ra sao?"

"Đó cũng chính là điểm khiến trẫm khinh thường ngươi, cứ lưỡng lự, tiến

thoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết mình muốn làm gì."

Hoàng đế Bắc Tề quay đi, mỉa mai nói: "Nếu ngươi thực sự là bậc thánh

nhân như Trang Tử, không muốn dân chúng lâm vào chiến tranh, thì không thể

chỉ làm việc vô ích như bây giờ. Giờ đây ngươi hết sức vá víu nhưng không thể

thay đổi cục diện, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục không ai cảm thông, kết cục thê

thảm mà ngươi cũng hiểu rõ."

Phạm Nhàn lại cười nói: "Xem ra cuối cùng bệ hạ cũng tin tưởng ta có tiềm

chất thánh nhân."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì ngoài việc miễn

cưỡng tin ngươi là thánh nhân, trẫm không nghĩ ra lý do khác ngươi lại làm

những chuyện này."

Nếu Phạm Nhàn chỉ coi mình là bề tôi Nam Khánh, một mực giúp Nam

Khánh thống nhất thiên hạ, thì ngày nay Đông Di thành đã thu phục, y nắm bí

mật lớn nhất hoàng tộc Bắc Tề, có quá nhiều thứ để lợi dụng.

Nhưng y không làm gì cả, chỉ như Tiểu Hoàng đế nói, vất vả khâu vá che

đậy mọi thảm họa trong bóng tối của Giám Sát viện.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1642: Sóng rút lui 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta không muốn làm thánh nhân, cũng không có khả năng ấy. " Phạm Nhàn

hơi mệt mỏi cúi đầu, nói: "Ta chỉ trở nên can đảm hơn, mong muốn trong đời

này có thể dựa theo ý riêng của mình, thay đổi một số điều không muốn thấy."

Hoàng đế Bắc Tề nhìn y cười hỏi: "Cho dù phải trả giá bằng mạng sống?"

"Không." Phạm Nhàn nói thẳng: "Giữ mạng sống bản thân là quan trọng

nhất, người thân còn sống là quan trọng thứ hai, dân chúng vô tội sống sót là

quan trọng thứ ba. Nếu quả thật đến ngày đó, ta nghĩ người duy nhất có thể giết

ta cũng không thể giết ta."

"Tại sao? Bởi vì hắn là phụ thân của ngươi? Hay vì hắn biết sau lưng ngươi

có Thần Miếu?" Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên tia sáng kỳ lạ, chậm rãi hỏi.

Phạm Nhàn cười nói: "Bệ hạ cũng chẳng hề kính sợ Thần Miếu." Rồi y im

bặt, không giải thích thêm. Hoàng đế lão tử e ngại Ngũ Trúc thúc, đâu cần để

những người Bắc Tề này biết.

"Trẫm có nghi vấn về câu nói trước đó của ngươi." Gió biển phất qua trên

khuôn mặt kiên cường của Hoàng đế Bắc Tề, không thổi bay lọn tóc không tồn

tại, cũng chẳng khiến cô sinh ra chút yếu đuối, "Ngươi cho rằng bản thân sống

sót mới quan trọng nhất, vậy nếu so sánh với Thần quận chúa, ngươi vẫn cho

rằng mình quan trọng hơn sao?"

Phạm Nhàn im lặng, trước mắt hiện lên bức bình phong, tranh vẽ, thần thoại

cổ đại, cô gái áo trắng dưới gầm bàn gặm đùi gà, tuyết trên Thương Sơn, thuốc

thời tân hôn, tiếng khóc trong xe ngựa, sự im lặng thường nhật, đột nhiên trong

lòng dâng trào cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

"Mạng sống của nàng ấy chắc chắn quan trọng hơn của ta."

"Phạm Thượng thư?"

"Có."

"Con gái ngươi?"

"Không rõ lắm."

"Tiểu sư cô Phạm gia?"

"Có."

o O o

"Trần Bình Bình?"

Sau một hồi im lặng thật lâu, Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu. Hoàng đế Bắc

Tề bật cười, nhìn y nói: "Ngươi thật kỳ lạ, có thể bảo vệ một người già què quặt

như vậy, nhưng lại không có can đảm hy sinh cho con cái mình."

"Chúng còn nhỏ." Ánh mắt Phạm Nhàn có phần trống rỗng, "Tình cảm

ngoài huyết thống còn cần thời gian để hun đúc."

Hoàng đế Bắc Tề im lặng một lúc lâu rồi nói: "Như vậy, cho dù trẫm sinh

con với ngươi, cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ngươi."

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, chúng ta rất giống nhau,

lạnh lùng, vô tình, chỉ khác là ngươi là nữ, còn ta là nam."

"Vô tình? Lời nói trước đó của ngươi suýt khiến trẫm tưởng ngươi là thánh

nhân lòng mang thiên hạ?"

"Tứ Cố Kiếm có nói qua không, thánh nhân vô tình?"

"Hắn chưa từng nói."

"Ta không muốn tranh luận điều này."

Đột nhiên Tiểu Hoàng đế nhìn y, nói: "Ngươi là nam nhân đầu tiên cũng là

cuối cùng của trẫm. Mặc dù trẫm không thích cảm giác đó lắm, nhưng trẫm

cũng không ngại sinh con cho ngươi."

“Ta sẽ không để ý.” Phạm Nhàn nở nụ cười có phần bí ẩn, nói: "Trong ba ý

nguyện lớn nhất đời ta, có một là muốn có rất nhiều con. "

Bỗng nhiên y chuyển đề tài: "Nhưng chuyện nam nhân cuối cùng thì đừng

nói nữa. Bệ hạ là Hoàng đế, gọi là đã nếm trải rồi, ta dám cá, sau này bệ hạ lớn

lên, nắm chặt triều đình Bắc Tề, trong hậu cung ở Thượng Kinh thành chắc

chắn sẽ xuất hiện nhiều cặn bã. "

Hoàng đế Bắc Tề không hiểu trò cười đó, nhưng cũng đoán ra ý tứ, sắc mặt

hơi tái đi, vẻ tức giận thoáng hiện rồi biến mất, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng

trẫm cũng là loại sắc quỷ như ngươi hay sao?”

Phạm Nhàn nhún vai, nói: “Ai biết được chứ? Niềm vui nam nữ, ai mà

chẳng thích. Còn việc sinh con, mùa hạ năm ấy ở miếu cổ, ngươi không có thai,

lần này cũng khó nói trước được.”

"Trẫm không thích nam nhân!" Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào y.

Lúc ấy, Tư Lý Lý vẫn im lặng bên cạnh bỗng đi tới, đứng cạnh hai người,

nét mặt nhu thuận, không nói lời nào.

Tiểu Hoàng đế ôm eo Tư Lý Lý, nhìn Phạm Nhàn nói: "Trẫm thích nữ nhân,

đây là nữ nhân của trẫm."

"Chuyện này cũng không làm ta sợ, bệ hạ không biết đấy thôi, ngày xưa ta

rất kính trọng hai nam nhân, một họ Trương, một họ Thái, cả hai đều thích nam

giới."

Phạm Nhàn nhún vai, nhìn hai người nữ nhân với khí chất cách hoàn toàn

khác nhau, bỗng có trong lòng hơi động, vươn tay lên, cực kỳ nhanh chóng vuốt

qua cằm hai người, ngón tay khẽ chạm, thì thầm:

"Các nàng đều là nữ nhân của ta, thế là đủ rồi."

Tiểu Hoàng đế cau mày, dường như rất khó chịu với hành động khinh bạc

bên bờ biển lúc này, hơi tức giận nói: "Đừng quá đáng. Trẫm..."

"Trẫm cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng nói trước mặt ta không thích nam

nhân, ta sẽ tin sao?" Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, nói: "Đóng kịch hai mươi năm

rồi, ngươi cũng vất vả lắm rồi, trước mặt ta khỏi cần diễn nữa."

"Ta không thích nam nhân." Tiểu Hoàng đế lặng lẽ nhìn y: "Trẫm chọn

ngươi chỉ vì ngươi đẹp đẽ, đẹp đẽ hơn cả nữ nhân."

Nghe vậy, Phạm Nhàn thất bại, thất bại ê chề.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1643: Sóng rút lui 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười nói: "Đương nhiên ngoài nhan sắc tuyệt mỹ,

ngươi còn có nhiều ưu điểm khác... Trẫm từng nói, chọn ngươi ngày đó vì lý do

gì, Đóa Đóa chắc cũng đã cảm ơn ngươi vì đã thay nữ nhân trong cung tạo nên

đời sau, nhưng..." Cô nhíu mày, nói: "Trẫm vẫn không hiểu, làm sao ngươi phát

hiện ra bí mật của trẫm."

Tư Lý Lý nép mình bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, mở đôi mắt to tròn nhìn

Phạm Nhàn, chắc trong lòng cũng rất tò mò về chuyện này.

"Trong ngôi miếu cổ có mùi hương kim quế, sau này ta mới biết được ở chỗ

Vương phi, loại kim quế đó chỉ trồng trên núi phía sau hoàng cung, cả thiên hạ

chỉ có bệ hạ dùng loại hương này." Phạm Nhàn nhẹ giọng kể lại câu chuyện.

Nhưng Hoàng đế Bắc Tề càng nhíu mày sâu hơn, cô không thể tin chỉ một

chút hương thoang thoảng đã tiết lộ bí mật của mình.

"Đương nhiên, bệ hạ cũng quá mê cuốn Thạch Đầu Ký." Khóe môi Phạm

Nhàn nhếch lên nói: "Câu chuyện Bảo Đại là một trong những cách tốt nhất để

phân biệt giới tính."

"Trẫm vẫn không tin." Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Đó là bí mật lớn lao

cỡ nào, làm sao ngươi chỉ dựa vào hai điểm đó mà suy đoán theo hướng này?

Trẫm thừa nhận ngươi là người thông minh nhất thiên hạ, nhưng..."

Lời còn chưa dứt, Phạm Nhàn đã hiểu ý của cô, bất kỳ việc tìm hiểu bí mật

nào cũng cần một lời dẫn dắt, còn chuyện chưa từng ai dám nghĩ tới, tất nhiên

cũng chẳng ai nghi ngờ. Cuối cùng Tiểu Hoàng đế vẫn không hiểu, làm sao

Phạm Nhàn dám nghĩ theo hướng đó.

Y đứng bên bờ biển, cười rất vui sướng, tiếng cười vang xa theo sóng biển.

"Các ngươi có biết Chúc Anh Đài là ai không? Tình nhân của ShakeSpeare?

Mộc Uyển Thanh? Quán cà phê Hoàng Tử? Nữ giáo chủ mang thai? Cậu ấm cô

chiêu?" Phạm Nhàn nhìn hai nữ nhân bên cạnh, to tiếng nói: "Đó là Bắc Chân

Hy, ta thích nhất đấy!"

Một tràng cười lớn kết thúc, Phạm Nhàn đứng bên bờ biển, chợt cảm thấy

khoan khoái khắp người.

Thiên phú về võ đạo của y không bằng Hải Đường và Thập Tam, về mưu kế

không bằng Hoàng đế lão tử, không giỏi bồi dưỡng môn đồ như nhạc phụ, về

âm mưu không bằng Bình Bình, thậm chí kém xa so với Băng Vân, không như

phụ thân biết nhịn nhục, không nhìn nhận bản thân rõ ràng như Tiểu Hoàng đế,

không như Tứ Cố Kiếm coi mọi thứ như kiến cỏ...

Trên đời này có quá nhiều người tài giỏi, Phạm Nhàn không đáng kể gì, chỉ

có thể dựa vào chăm chỉ của bản thân. Nhưng kiếp này, y sống nổi bật như vậy

là vì mẫu thân đã từng đến thế giới này, và y cũng thế, cũng có kiến thức mà

người đời không có.

Đó là nguồn gốc lòng dũng cảm và niềm tin của y.

o O o

Lang Đào đứng trên một cây xanh lớn ven biển, ngón chân đạp nhẹ trên tán

cây, theo gió biển nhẹ nhàng lơ lửng, bên cạnh hai thanh loan đao leng keng.

Hắn nhắm mắt yên lặng nhìn bờ biển, không nghe rõ bệ hạ và Phạm Nhàn nói

gì, nhưng nghe thấy những tiếng cười thoải mái thậm chí ngạo mạn của Phạm

Nhàn.

Ba người bên bờ biển biết, không chỉ có Lang Đào, có thể còn những nhân

vật lợi hại khác đang bí mật quan sát cuộc nói chuyện này. Nhưng họ không lo

lắng, vì họ đối diện với biển cả bao la, trên ấy không một bóng người.

Tay Phạm Nhàn cầm lấy tay Hoàng đế Bắc Tề, lại nắm lấy bàn tay Tư Lý

Lý, bình tĩnh nói: "Dù ai trong các ngươi mang thai, đừng quên báo cho người

cha là ta một tiếng."

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng đế Bắc Tề lập tức u ám xuống, liếc nhìn Tư Lý Lý

một cái. Tư Lý Lý thoáng chốc biến sắc, trong lòng tuy không hề sợ hãi nhưng

gương mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này, nếu nhìn từ phía sau, thì thấy Tư Lý Lý

dựa vào bên cạnh Hoàng đế Bắc Tề, còn Phạm Nhàn thì đứng bên kia, ba bóng

người trên nền biển xanh thăm thẳm, không hề tạo cảm giác nhỏ bé, trái lại, lại

có phần ấm áp.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ .

Đêm đó, một đội hộ vệ cẩn mật, không có bất kỳ dấu hiệu gì rời khỏi Đông

Di thành. Ngoài những nhân vật cấp cao, không ai biết rằng trong đội ngũ ấy có

Hoàng đế Bắc Tề và Lý quý phi.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề với quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đã dũng cảm đến

Đông Di thành, hy vọng tìm kiếm cơ hội chiến thắng cuối cùng cho quốc gia

của mình. Nhưng cuối cùng, người chỉ thu hoạch được những lời lẽ không mặn

không nhạt của Phạm Nhàn, trở về trong sầu não.

Đối với một nữ nhân - dù bản thân tự nhận mình thích nữ nhân - trong cuộc

đời đầy bất trắc của một đấng quân vương, có được một đêm thế này, một vùng

biển đẹp đến não lòng như vậy, chắc chắn sẽ là kỷ niệm khó quên trong phần

đời còn lại của cô.

Có được điều đó, với cô thực đã quá đủ, chẳng lẽ không phải sao? Khi

Hoàng đế Bắc Tề ngắm nhìn Đông Di thành trong ánh hoàng hôn từ cửa sổ xe

ngựa, trong lòng người liệu có đang nghĩ về tương lai của Bắc Tề, hay là về

nam nhân kia?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1644: Về kinh cầu chức tước 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phái đoàn Bắc Tề vẫn còn ở lại Đông Di thành, nhưng tất cả đều đã tuyệt

vọng, bởi dù Đông Di thành vẫn đối đãi lễ độ, ai cũng nhìn thấy rõ ràng rằng họ

đã bắt đầu đàm phán với người Nam Khánh.

Chi tiết đàm phán không rõ bị rò rỉ từ đâu ra ngoài, điều kiện Nam Khánh

đưa ra cũng không quá khắt khe, thậm chí đối với thương nhân dân chúng Đông

Di thành là vô cùng khoan dung, ngoài mong đợi. Ngoại trừ các nước chư hầu

rơi vào cảnh u ám do phải đưa con tin vào kinh đô, phản ứng của dân chúng

bình thường cũng khá bình thường.

Tất nhiên họ sẽ đau lòng, nhưng cũng giống như Vân Chi Lan, không hề có

phản ứng quá mức.

Cuộc đàm phán vẫn đang tiếp diễn, vấn đề này liên quan quá lớn, cho dù

đàm phán cả một năm trời cũng là điều hoàn toàn cần thiết. Vì thế, những bức

mật thư do triều đình kinh đô gửi không hề thúc giục gấp gáp, ngược lại Khánh

Đế khuyên Phạm Nhàn đừng vội vã, lời lẽ trong thư đầy ắp an ủi.

Phạm Nhàn cũng chẳng hề gấp gáp, năm xưa trong thành thị tuyệt đẹp

phương nam kia, đàm phán đã kéo dài nhiều năm trời, huống hồ bây giờ. Y chỉ

dạo chơi trong Đông Di thành, ngắm biển, thỉnh thoảng uống trà cùng Vương

Thập Tam Lang, vá víu tình cảm, toàn thân chẳng hề giống một đại quyền thần

Nam Khánh, mà như một người vô sự rảnh rỗi ở Đông Di thành.

Thời gian vụt qua, Phạm Nhàn đến Đông Di thành được gần một tháng, cuối

cùng y cũng bước vào Kiếm Lư một lần nữa, đến thăm vị Đại tông sư bị Ảnh

Tử làm bị thương nằm liệt giường không thể đứng dậy.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta chẳng hiểu, sao ngươi còn có thể chịu đựng được?" Lúc này trong

phòng ở Kiếm Lư chỉ có hai người, hết sức yên tĩnh , Phạm Nhàn ngồi xuống

ghế bên giường, nhẹ nhàng nói với ông lão gầy guộc trên giường: "Cố chống cự

như thế có ý nghĩa gì chứ?"

Phạm Nhàn vẫn phần nào kiêng kỵ vị Đại tông sư này, nếu không với tính

cách nhẹ nhàng bên ngoài nhưng độc miệng bên trong của y, lời nói lúc này có

lẽ càng thêm khó nghe. Dù Tứ Cố Kiếm đã khí cạn sức kiệt, y vẫn rất sợ ông lão

gầy guộc trên giường kia, chợt biến thành một thanh đại kiếm rồi hung hãn

chém tới mình.

Tứ Cố Kiếm nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, hơi thở tuy

không dồn dập nhưng lại sâu xa dị thường, nghe như tiếng phễu bị thủng, luôn

luôn cho người ta cảm giác ngọn lửa trong lò sắp tắt.

Đó chính là điều Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng năm xưa trên Đại Đông

sơn, Tứ Cố Kiếm đã trúng một đòn của Diệp Lưu Vân, một quyền vương đạo

của Bệ hạ, sinh cơ đã sớm mất đi, nhưng không biết lão ta đã dùng phương pháp

gì mà có thể kéo dài hơi tàn đến ba năm.

Chỉ cách đây một tháng, sau khi bị nhát kiếm như sấm sét của Ảnh Tử đâm

trúng hai chỗ, vị Đại tông sư cuối cùng cũng kiệt sức, chân khí trong kinh mạch

tiêu tán toàn bộ, biến thành khúc gỗ khô trên giường. Phạm Nhàn cảm nhận rõ

ràng Tứ Cố Kiếm đã phải trải qua bao đau đớn, trả giá thế nào để kéo dài tuổi

thọ. Cho nên y không hiểu, nếu đã sống khổ như thế, hiệp nghị bây giờ đã

thành, tại sao ông ta còn phải dựa vào luồng chân khí tinh khiết để giữ mệnh, cố

gắng sống sót?

Thân thể Tứ Cố Kiếm vốn đã cực kỳ gầy gò, trong một tháng này chiến đấu

với âm ty đã hao tổn quá nhiều, nhẹ đi gần hai mươi cân, da bọc xương khô héo,

da thịt như dính chặt vào xương, nhìn thật đáng sợ.

Tiếng ô ô vang lên từ trên giường, nghe như đang cười khẩy, Tứ Cố Kiếm

khàn giọng, cực kỳ trầm thấp nói: "Sinh tử không có đạo lý, ta không muốn

chết, nên ta phải sống."

Phạm Nhàn im lặng nhìn lão. Sau khi xác nhận đối phương đã bị tê liệt tư

chi, không khỏi thở dài, đứng dậy nói: "Theo lẽ thường, năm xưa các đệ tử của

ngươi từng làm ta bị thương nhiều lần, một trăm Hổ Vệ mà ngươi g**t ch*t trên

Đại Đông sơn có không ít là thuộc h* th*n tín ta muốn bảo vệ. Nhưng không

hiểu sao, thấy ngươi sắp chết, ta lại không có cảm giác được báo thù."

"Bởi vì... ngươi... biết, những Hổ Vệ đó là Hoàng đế lão tử ngươi nhờ thanh

kiếm trong tay ta giết." Hơi thở Tứ Cố Kiếm dần dần đều lại, lời nói cũng bình

thản hơn, chỉ có đôi mắt lõm sâu trong hốc mắt, đã không còn vẻ sắc bén như

xưa, có phần lãnh đạm, có phần mờ mịt.

Phạm Nhàn dừng một lát, rất cung kính hỏi: "Ta rất muốn biết, mấy năm

qua ngài sống sót như thế nào?"

Tứ Cố Kiếm im lặng không đáp. Phạm Nhàn bước tới giường, đứng bên

cạnh nhẹ nhàng vén chăn lên, cực kỳ cẩn thận kéo lớp áo mỏng che người Đại

tông sư ra, nhìn vết thương lớn trên ngực bụng ông, hồi lâu không lên tiếng.

Đó là hành động khá thiếu tôn trọng, không cung kính. Dù trong phòng chỉ

có hai người, Phạm Nhàn vẫn cảm thấy việc làm của mình thiếu tế nhị, không

thích đáng, nên sau khi liếc nhìn vài cái, y lại khép nhẹ lại lớp áo cho Đại tông

sư.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1645: Về kinh cầu chức tước 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đại tông sư hấp hối chỉ có thể để Phạm Nhàn quan sát như kiểm tra tử thi,

chắc trong lòng Tứ Cố Kiếm hết sức phẫn nộ. Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt lão

không hề thay đổi, chỉ nhìn lên xà nhà, không biết đang nghĩ gì.

Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế, bắt đầu hồi tưởng vết thương vừa nhìn thấy. Y

tò mò về vết thương của Tứ Cố Kiếm, bởi vì thực sự không biết vị Đại tông sư

này đã làm thế nào để kéo dài mạng sống được ba năm, vì y biết, nguyên nhân

gây ra cái chết của Tứ Cố Kiếm, vẫn là cú đấm của Hoàng đế ngày ấy.

Cho dù là bậc Đại tông sư, nhưng kinh mạch trong bụng đã tan nát, nội tạng

thối rữa, làm sao sống sót?

Lúc ở phủ Thành chủ, khi Ảnh Tử ám sát Tứ Cố Kiếm, Phạm Nhàn từng

thoáng thấy vết thương kỳ lạ trước bụng vị Đại tông sư.

Vết thương kia có màu xanh rất kinh khủng, đó là màu xanh rất quen thuộc

với Phạm Nhàn, màu sắc của chất độc cực kỳ kịch liệt. Phạm Nhàn ngồi trên

ghế, im lặng một lúc lâu, đột ngột lên tiếng hỏi: "Phí tiên sinh ở Đông Di thành

bao lâu rồi?"

Tứ Cố Kiếm cười khó nhọc, nửa ngày sau mới thì thầm: "Thật ra ngươi còn

thông minh hơn ngươi tưởng đấy."

Phạm Nhàn chất phác ngồi trên ghế, nói: "Dùng chất độc cắt đứt kinh mạch,

hóa đi làm cho phần máu thịt đã chết, thủ pháp độc học huyền diệu này không

phải ai cũng có thể thực hiện."

Y thở dài, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của mình: "Loại cảnh giới này,

hồi nhỏ ta từng nghe thầy của ta nhắc đến, nhưng không ngờ thật sự có người

làm được. Trên đời chỉ có ba tông sư dùng độc, Tiếu Ân đã chết, ta biết người

trong Đông Di thành của các ngươi chỉ là hư danh... Dù có trình độ, nhưng

người thực sự kéo dài tuổi thọ cho ngươi bằng độc pháp, ngoài Phí tiên sinh ra

không còn ai khác."

"Hơn nữa, ông ấy luôn bảo với ta là muốn ra biển, không đi từ Tuyền Châu

thì là từ Đông Di thành." Phạm Nhàn như lẩm bẩm một mình: "Năm xưa ông ấy

từng chữa trị cho ngươi, nay lại đến một lần nữa, cũng không quá bất ngờ."

"Ừ." Tứ Cố Kiếm nằm bất động trên giường, hoàn toàn tê liệt, lạnh lùng nói:

"Phí Tiên sinh ở Kiếm Lư hơn một năm rưỡi rồi ra biển."

Trong lòng Phạm Nhàn chợt dấy lên một nỗi hoang mang. Khi thấy vết

thương của Tứ Cố Kiếm ở phủ Thành chủ, y đã nghi ngờ, tưởng rằng Phí tiên

sinh vẫn âm thầm ở Kiếm Lư, không ngờ tiên sinh đã ra biển từ lâu.

Tái sinh vào thế giới này, ngoài hai người thân là nãi nãi và Ngũ Trúc thúc,

Phí tiên sinh là bậc trưởng bối đầu tiên y gặp, cũng là người đầu tiên chăm sóc y

hết lòng, dù là kẻ quái đản. Dù ở bên tiên sinh không lâu, nhưng hai thầy trò rất

thân thiết, một tình cảm đúc nên từ xác chết và chất độc.

Phí tiên sinh thực sự đã ra biển, có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quay lại mảnh

đất này. Trong lòng Phạm Nhàn chợt se lạnh, nỗi buồn man mác dâng lên, nghĩ

rằng sau này phụ thân, Trần Bình Bình, thậm chí cả Hoàng đế bệ hạ, sẽ lần lượt

ra đi, chỉ còn mình y cô độc ở lại thế gian, thật là nỗi bi thương khó chịu đựng.

"Phí tiên sinh cùng Diệp Lưu Vân ra biển." Tứ Cố Kiếm lại tiết lộ một bí

mật khác.

Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, sau chuyện Đại Đông sơn, Diệp Lưu Vân

chỉ điều dưỡng vết thương hai tháng rồi cũng biến mất như mấy chục năm qua,

ngay cả Diệp Trọng và Diệp Linh Nhi cũng không hề hay biết. Nhưng người

Khánh Quốc đã quen với lối sống nhàn nhã tự do của vị Đại tông sư này, không

ai để ý nhiều.

Ra biển? Đến lục địa mới? Phạm Nhàn không kìm được mà cười khổ: "Mấy

ông già đi dứt khoát thật đấy."

"Diệp Lưu Vân bị ta đâm một kiếm trên núi, không bao giờ trở lại được như

xưa." Tứ Cố Kiếm trên giường nói rất bình tĩnh, không chút kiêu ngạo hay tàn

nhẫn. "Phí tiên sinh đi cùng để chăm sóc vết thương cho ông ta. Đôi tay Diệp

Lưu Vân có thể che chở cho Phí tiên sinh. Hai ông già sống thật tiêu sái."

Phạm Nhàn đứng dậy, im lặng một lúc rồi nhìn lão nói: "Đàm phán giữa ta

và Đông Di thành vẫn tiếp diễn, ngươi biết đây không phải việc có thể quyết

định trong thời gian ngắn. Các vương công quý tộc chư hầu chắc chắn còn phản

kháng, ngươi sắp chết rồi, không kiểm soát được vấn đề này. Đến lúc đó có thể

ta phải dùng chút thủ đoạn tàn nhẫn."

"Chuyện này không liên quan gì đến ta." Tứ Cố Kiếm gầy gò nằm dưới

chăn, trông thật đáng thương. "Ngươi nói với ta điều này, ho...khụ... có phải sắp

rời đi rồi không?"

"Ta sẽ tạm về kinh một chuyến rồi trở lại xử lý việc sau." Phạm Nhàn gật

đầu, bước ra cửa phòng. Khi chân vừa đạp ngưỡng cửa, y đột ngột hỏi: "Rốt

cuộc Phí tiên sinh mang lời nói gì từ Trần Bình Bình đến cho ngươi?"

Tứ Cố Kiếm như đã ngủ say, hoàn toàn im lặng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1646: Về kinh cầu chức tước 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn xoay người lại trước cửa, ánh mắt buồn rầu, tiếp tục hỏi: "Khổ

Hà muốn kéo dài mạng sống của Trần Bình Bình, còn Trần Bình Bình lại muốn

kéo dài mạng sống của ngươi. Sao mấy lão già các ngươi lại phải chịu khổ như

vậy? Có lúc ta không thể tin được Viện trưởng lại chọn con đường này, quá trái

với quan niệm thẩm mỹ của ông ta."

"Ta cũng rất bất ngờ." Tứ Cố Kiếm cười khàn khàn: "Lão chó mực kia vốn

trung thành với Hoàng đế Khánh Quốc, tại sao lại giúp ta giữ mạng, chẳng lẽ

lão ấy không sợ ta tiết lộ chuyện Huyền Không miếu hay sao?"

Phạm Nhàn không lên tiếng, trong lòng thoáng ảm đạm suy nghĩ, điều ông

lão quái đản kia nghĩ tới chỉ là lợi dụng nhân tính, đó là một âm mưu bi thảm và

đau đớn biết nhường nào.

"Ba năm trước khi kinh đô phản loạn, Viện trưởng bị trúng độc." Phạm

Nhàn đột ngột cúi đầu nói: "Kẻ đó là người của Đông Di thành các ngươi."

Nói xong câu đó, y rời khỏi phòng, bước ra khỏi căn phòng chất chứa tử ý

và sát ý nặng nề này. Y đứng bên miệng hố lớn giữa Kiếm Lư, ngẩng đầu nhìn

trời, im lặng một hồi lâu, không nói gì. Lúc này trên trời có đám mây trắng lững

trời trôi, mặt trời tròn vành vạnh sáng long lanh đang ở cuối đám mây dài, nhìn

như một cây bút khổng lồ đang cháy, vẽ lên bầu trời xanh một bức tranh chói

chang.

Tự thiêu đốt mình, soi sáng người khác, vũ trụ vốn tối tăm, nhưng trong mắt

nó không chịu được chút tối tăm nào, liều mạng đốt cháy nhiên liệu từ lúc khởi

điểm, muốn soi tỏ hết bóng tối ẩn sau các vì sao.

Phạm Nhàn đứng bên miệng hố kiếm, hít một hơi thật sâu, hai Đại Chu

Thiên trong cơ thể chầm rãi luân chuyển, chân khí Thiên Nhất đạo bảo vệ tâm

mạch y, còn chân khí bá đạo chân quyết nâng lên cảnh giới tột đỉnh, chân khí

tràn đầy khiến áo y tung bay dưới không khí trong lành.

Chân khí dường như vô tận dọc theo cánh tay, chảy về bàn tay Phạm Nhàn

rồi từ từ phóng thích ra ngoài.

Không phải ai cũng biết phép luyện khí như thế này, đó chỉ là thủ pháp vô

dụng mà Phạm Nhàn từng nghĩ ra để leo núi xưa kia. Nhưng sau hai mươi năm,

y đã thuần thục tuyệt đối, chân khí tuân theo ý niệm, di chuyển tự nhiên. Một ý

tưởng hay ho ngày xưa, ai ngờ sau nhiều năm lại có tác dụng như vậy.

Phạm Nhàn đứng bên hố kiếm, dang rộng hai tay ra.

Trong hố, vô số thanh kiếm bắt đầu leng keng rung động, như cảm nhận

được luồng chân khí này, không ngừng rên rĩ.

Một thanh kiếm kiểu dáng đơn giản là thứ đầu tiên không chịu nổi sức mạnh

ấy, mũi kiếm r*n r*, thoát ra khỏi lớp đất vàng và rác rưởi dưới đáy hố, bay vụt

lên, rơi vào tay Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn im lặng nhìn thanh kiếm trong tay, so sánh với Đại Ngụy Thiên

Tử kiếm mà mình thường dùng, thấy nó không hề nổi bật, không khỏi cười khổ

một tiếng: "Cũng là duyên số."

Trong căn phòng tối, Đại tông sư Tứ Cố Kiếm trên giường sắp chết cười

khẽ, lẩm bẩm: "Vẫn chưa ổn."

Phạm Nhàn nhìn thanh kiếm trong tay, thở dài: "Vẫn cách xa lắm."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong đêm tối, ba chiếc xe ngựa tiến về phía tây với tốc độ nhanh nhất. Trên

đoàn xe chở khách quý của Khánh Quốc, trong tình hình hiện tại, cả vùng Đông

Di thành đều trong phạm vi kiểm soát, không ai dám ngăn cản kiểm tra đoàn xe

nên tốc độ rất nhanh.

Huống chi, xe ngựa có màu đen.

Mộc Phong Nhi cẩn thận rót bình nước nóng, đặt trước mặt Đề ti đại nhân,

sợ xe lắc lư làm đổ nước.

Cuộc sống thường nhật của Phạm Nhàn thật xa hoa, không biết các quan

viên Giám Sát viện lấy nước nóng từ đâu. Y vớt khăn ướt nóng hổi lên, lau

khuôn mặt mệt mỏi rồi hỏi: "Trong kinh đô có tin tức gì mới không?"

"Mọi thứ bình thường." Mộc Phong Nhi liếc nhìn đại nhân, nhỏ giọng đáp.

Thật ra hắn không rõ, sao Đề ti đại nhân vội vã về kinh đo như vậy. Tuy đàm

phán với Đông Di thành rắc rối, đại nhân cũng cần về bẩm trình chi tiết đàm

phán cho bệ hạ quyết định. Nhưng tại sao lại gấp gáp đến thế, thậm chí còn phải

về trong đêm? May là gần Đông Di thành không có đường núi, nếu không một

khi xe lật, ai gánh nổi trách nhiệm, chỉ sợ Hoàng đế bệ hạ sẽ chém sạch quan

viên Giám Sát viện đi theo.

Nghe câu trả lời của Mộc Phong Nhi, tâm trạng Phạm Nhàn thả lỏng hẳn.

Giờ là năm thứ mười Khánh lịch, y chính thức vào Giám Sát viện đã được năm,

sáu năm. Chính xác hơn, từ ngày sinh ra, y đã được Trần Bình Bình huấn luyện

để tiếp quản Giám Sát viện. Năm năm tuổi, ngoài học độc dược với Phí tiên

sinh, phần lớn thời gian dành để học quy chế và tổ chức Giám Sát viện. Đến

nay, Phạm Nhàn đã nắm vững tổ chức kinh khủng này, có thể đánh giá năng lực

và lòng trung thành của thuộc hạ.

Cỗ xe ngựa màu đen lướt trong đêm tối, im lặng tiến lên. Ánh đèn trong xe

tuy chống gió nhưng vẫn hơi lung lay. Phạm Nhàn dụi mắt mệt mỏi, ngẩng đầu

lên thì bình thản nói: "Tiểu Phong Nhi, ngươi là con cháu họ hàng xa của Mộc

Thiết phải không?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1647: Bàn tình thân, bàn công lao 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mộc Phong Nhi giật mình, nghĩ rằng đại nhân đã biết chuyện này từ lâu,

nhưng vẫn cung kính đáp: "Là đường thúc của thuộc hạ, nhưng... chưa đến ba

đời."

"Nếu có người muốn giết Mộc Thiết, ngươi sẽ làm gì?"

Mộc Phong Nhi hoảng hốt, há hốc mồm nhìn Phạm Nhàn, một lúc lâu

không nói nên lời.

Phạm Nhàn cười nói: "Chỉ là ví dụ thôi. Như thế này, nếu Mộc Thiết có thù

với ta, muốn dùng cái chết của mình kích động lòng căm hận của ngươi với ta...

ngươi có vì thế mà giết ta không?"

Mộc Phong Nhi liên tục lắc đầu, không dám nói gì.

Phạm Nhàn chán nản lắc đầu, thở dài một tiếng, lại cúi xuống, nghĩ rằng sao

trên đời này lại có người ngoan cố đến thế.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc Phạm Nhàn lên đường trong đêm, quay về kinh đô tường trình tình hình

Đông Di với Hoàng đế bệ hạ, thì vị Hoàng đế Bắc Tề kia đã trở về Thượng

Kinh thành yên tĩnh. Những mái ngói đen xanh vẫn đẹp lung linh, dù cô đã rời

cung điện một thời gian, nhưng dưới sự phối hợp chặt chẽ của Thái hậu và quan

viên trung thành, không ai thấy chút gì bất thường.

So sánh ra thì, hoàng tộc Bắc Tề xưa kia vẫn bị triều Nam Khánh cho là bất

hòa, thực ra lại đoàn kết chặt chẽ hơn nhiều so với Nam Khánh.

Hoàng đế Bắc Tề trầm ngâm nhìn màn đêm ngoài cung điện, quay lại nhìn

cô gái xinh đẹp đang đọc sách phía sau, đột ngột hỏi: "Hai người chỉ ở trong

phòng nửa khắc, không lẽ hắn ta nóng vội đến thế, hay là nàng x**n t*nh nồng

nàn, khó lòng kiềm chế?"

Sau khi trở về cung, tuy Tiểu Hoàng đế vẫn sủng sái Lý Quý phi, nhưng lời

nói dần chua cay. Tư Lý Lý lớn lên từ nhỏ cùng với cô, tất nhiên hiểu rõ tính

tình, nhẫn nhịn nửa tháng không giải thích được, hôm nay mới cười nói: "Bệ hạ,

ta biết ngài ghen rồi, khỏi phải thể hiện rõ ràng như vậy."

Ngày ấy khi Phạm Nhàn nói câu đó, sắc mặt Tiểu Hoàng đế đã khó coi,

nghe lời Tư Lý Lý hôm nay, cô không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

Tư Lý Lý đứng dậy, đi đến sau lưng cô, má tựa vào vai gầy, hai tay ôm lấy,

nhẹ nhàng v**t v* bụng dưới, thì thầm: "Lời của Phạm Nhàn rất đơn giản, nếu

ngài có thai, ắt chỉ có thể là ta có, dù ai trong hai ta có thai, cũng phải báo cho

người cha kia một tiếng."

Tiểu Hoàng đế im lặng, đột nhiên hỏi: "Không biết cái gã mặt trắng kia sống

vui vẻ ra sao ở Đông Di thành."

Tư Lý Lý không trả lời câu đó, chỉ nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân là nam nhân

phóng khoáng nhất, nhưng dính vào nhiều chuyện thế này, chắc hẳn sẽ trở thành

nam nhân phiền muộn nhất.

o O o

Nam nhân phiền muộn nhất thế gian sau bao vất vả cuối cùng vội vã trở về

kinh đô, xe ngựa màu đen nhanh chóng vượt qua hai lớp kiểm tra của quân

phòng vệ và mười ba Thành Môn ti, tới trước cửa thành Hoàng cung.

Phạm Nhàn hít một hơi dài, nhảy xuống xe, không đoái hoài tới đám quan

lại hân hoan vây quanh, chỉ nghĩ thầm, lần này vào cung thỉnh cầu chức tước

với Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải cầu được!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau biến cố kinh đô Khánh Quốc ba năm trước, các vị chủ nhân trong cung

đã chết rất nhiều, mối quan hệ trong cung đơn giản hơn, bầu không khí nghiêm

trang, thẳng thắn hơn. Hoàng hậu đã mất, có vẻ Hoàng đế bệ hạ không có ý định

tấn phong Hoàng hậu mới. Thái hậu đã mất, không còn bà lão ngồi trên cao

nhìn xuống các phi tần. Thục Quý phi hờ hững đón nhận cái chết của con trai

ruột, chỉ ăn chay cầu nguyện trong thâm cung lạnh lẽo, nhưng Hoàng đế bệ hạ

không đày cô vào lãnh cung đã xem là ân điển rất lớn.

Hiện giờ nữ nhân có tiếng nói lớn nhất trong cung hiện giờ chính là mẫu

thân của Tam hoàng tử là Nghi Quý tần và mẹ của Đại hoàng tử là Ninh phi.

Hai vị nương nương này đều bị tổn thương trong biến cố cung đình, có tình

nghĩa kề vai chiến đấu nên cùng hợp tác xử lý sự việc trong cung, ngược lại

cũng coi là hài hòa.

Về phía truyền ngôi dễ gây ảnh hưởng nhất đến bầu không khí hậu cung,

hiện tại cũng khó gây ra vấn đề lớn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ chưa lập hoàng tử

nào làm Thái tử, nhưng người sáng suốt đều biết, hoàng tử có khả năng nối ngôi

cao nhất là Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.

Mặc dù vị Tam hoàng tử này còn quá nhỏ tuổi, chỉ mới mười ba, mười bốn

tuổi, nhưng là người duy nhất có thể uy h**p địa vị của hắn là hai "huynh

trưởng". Đại hoàng tử thì ai cũng biết không hề có tham vọng kế vị, hơn nữa

dòng máu nửa nữ nô Đông Di của hắn cũng khiến việc kế vị gặp rất nhiều khó

khăn.

Đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn khác tất nhiên là Phạm Nhàn. Nhưng Tiểu Phạm

đại nhân chỉ là con tư sinh, hơn nữa hắn là tiên sinh của Tam hoàng tử. Điều

then chốt nhất làt theo như động tĩnh suốt nhiều năm qua, Tiểu Phạm đại nhân

hoàn toàn không hứng thú với chiếc ghế kia.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1648: Bàn tình thân, bàn công lao 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dĩ nhiên, trong mắt các đại thần và nương nương trong cung, Phạm Nhàn có

hứng thú hay không vẫn là điều đáng suy ngẫm . Nhưng ít ra bây giờ con đường

của Tam hoàng tử rất sáng sủa, có sự trợ giúp thực tế, tương lai Khánh Quốc rõ

ràng, nên bầu không khí trong cung rất tốt đẹp, các cuộc họp nhóm nhỏ diễn ra

hằng ngày, mọi người đều toát lên vẻ hăng hái.

o O o

Phạm Nhàn vội vã quay về kinh, lúc đến nơi đã là chiều tà, vào thâm cung

thì trời đã tối om. Y ngồi trong thư phòng, xoa cái bụng đang kêu lên òng ọc,

cau mày suy nghĩ đáng lẽ mình nên ghé Tân Phong quán lấy ít bánh bao tẩm

đường rồi mới vào cung.

Đó chỉ là ý nghĩ đẹp đẽ, y mang trọng trách của Hoàng đế bệ hạ, phải vào

trình báo công việc, sao dám đi lại ngoài cung. Đang lúc bực bội thì y trông

thấy hai thái giám bưng hộp cơm vào Ngự Thư phòng.

Lúc này không biết Hoàng đế bệ hạ đang dùng bữa tối ở chỗ nào trong cung,

dù cung đình báo Phạm Nhàn đã về nhưng cũng chưa kịp gặp. Phạm Nhàn ngơ

ngác nhìn hộp cơm, cười nói: "Biết ta chưa ăn à?"

Diêu thái giám thường theo hầu bên cạnh Hoàng đế bệ hạ, người đứng đầu

thái giám Ngự Thư phòng hôm nay canh ngoài thư phòng là Đới công công,

người quen cũ của Phạm Nhàn, chính là vị lập được công lớn trong biến cố

cung đình.

Đới công công nở nụ cười, nhìn Phạm Nhàn nói: “Tiểu Công gia lo nghĩ

quốc sự, chắc đã quên giờ ăn, trước hết chọn ít điểm tâm lót dạ trước đã. Bây

giờ bệ hạ đang dùng bữa ở hậu cung, cho dù muốn ban thưởng cho ngài một bát

cơm trứng cá, e là cũng không kịp.”

Phạm Nhàn cũng không khách sáo, bắt đầu tấn công đồ ăn trong hộp. Làm

thần tử, khi Hoàng đế không có mặt mà đã ngồi vào Ngự Thư phòng là tội đáng

chém đầu, ăn uống bên trong mà không xin ý chỉ càng là đại bất kính, chỉ có

điều y đã được đặc cách ban ý chỉ từ lâu nên ngồi rất yên ổn, ăn rất an tâm.

Đới công công đứng bên cạnh mỉm cười thầm nghĩ, Tiểu Phạm đại nhân sao

lại là thần tử bình thường! Chợt nghĩ đến tin tức gần đây lan truyền khắp thiên

hạ, trong lòng Đới công công nóng ran. Tiểu Phạm đại nhân lập được công

trạng hiển hách cho Khánh Quốc, không biết Hoàng đế bệ hạ sẽ thưởng thế nào,

lý do vị thái giám đầu này hừng hực như lửa, tất cả vì hắn biết vận mệnh của

mình một nửa nằm trong tay Hoàng đế bệ hạ, một nửa còn lại gắn bó hoàn toàn

với Tiểu Phạm đại nhân.

Cả cuộc đời hắn ở trong cung luôn thuận buồm xuôi gió, cho đến khi Phạm

Nhàn xuất hiện hắn mới gặp vận xui xẻo, sau đó lại hồi phục. Trong biến loạn

kinh đô, hắn đã cống hiến rất lớn, nên bây giờ đã thành phó thủ lĩnh thái giám,

địa vị cao hơn thời ở trong cung Thục Quý phi rất nhiều.

Thỉnh thoảng Đới công công nghĩ lại rồi rùng mình sợ hãi, nếu cứ mãi ở

trong cung của Thục Quý phi, chắc giờ mình đã thành người trong lãnh cung,

thậm chí đã chết từ lâu. Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn phía sau qua khóe mắt. Vị tiểu

thái giám đi theo hắn, trước đây cũng là tâm phúc trong Ngự Thư phòng, chỉ

tiếc sau này phục vụ chủ nhân Đông Cung nên địa vị sa sút thê thảm.

Phạm Nhàn đặt đũa xuống, nói vài câu ôn hòa với Đới công công rồi chậm

rãi nhìn về phía sau, thấy Hồng Trúc dù càng trầm ổn nhưng mụn trứng cá vẫn

rõ trên mặt, bình tĩnh nói: “Ngươi còn chưa chết, khiến bản quan hơi bất ngờ.”

Hồng Trúc cung kính thi lễ với Phạm Nhàn, đáp: “Bẩm Tiểu Công gia, nô

tài may mắn được thánh ân, năm trước mới rời khỏi lãnh cung.”

“Sau này nhớ tận tâm hầu hạ bệ hạ.” Phạm Nhàn nói một câi không nồng

nhiệt cũng không lạnh nhạt rồi im lặng.

Đới công công thấy tâm trạng y không tốt, vội nịnh hót vài câu rồi dẫn Hồng

Trúc rời Ngự Thư phòng, thầm nghĩ trong cung luôn có tin đồn Tiểu Hồng công

công và Tiểu Phạm đại nhân không hợp nhau, năm xưa chính là Tiểu Phạm đại

nhân đá hắn sang Đông Cung, hôm nay xem ra quả thế.

Trong lòng Đới công công lạnh lùng cười ba tiếng, nghĩ thâm Hồng Trúc

này ngày trước có cả Hồng lão công công che chở mà vẫn không địch lại Tiểu

Phạm đại nhân từ ngoài cung nhòm vào, nay Hồng lão công công đã mất, vị trí

của Hồng Trúc trong cung đã rất lúng túng.

Đới công công hoàn toàn không chú ý, lúc rời Ngự Thư phòng, Phạm Nhàn

và Hồng Trúc liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy quan tâm thân thiết, sau đó nhẹ gật

đầu một cái, người khác khó mà phát hiện.

Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, Phạm Nhàn lẳng lặng sắp xếp lại suy nghĩ.

Việc Hồng Trúc thoát khỏi lãnh cung là chuyện đương nhiên, thằng nhóc này

luôn được các quý nhân trong cung yêu mến, trong vụ phản loạn Hồng Trúc

hoàn toàn không hay biết điều gì, bổ nhiệm là chuyện thường. Tất nhiên, Phạm

Nhàn cũng thông qua nhiều cầu nối, bỏ chút sức lực ra giúp Hồng Trúc.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1649: Bàn tình thân, bàn công lao 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Còn về mối khúc mắc giữa hai người ba năm qua, Phạm Nhàn không còn để

tâm, ít ra vị thái giám nhỏ tuổi này đã giúp mình quá nhiều, về tình cảm thì luôn

là ta nợ người ấy, chứ không phải ngược lại.

Đang lúc suy nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ánh

đèn từ cửa sổ chiếu vào, lập lòe trong bóng đêm, hướng về phía này.

Phạm Nhàn lập tức đứng thẳng người lên chờ đón.

Cánh cửa Ngự Thư phòng bật mở, Khánh Quốc Hoàng đế trong bộ áo vàng

rực rỡ bước nhanh vào, khuôn mặt hơi gầy vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ có hai bên

tóc mai đã bạc để lộ tuổi thọ thực sự cùng tiêu hao tâm thần nhiều năm qua.

Đám thái giám hầu hạ không vào theo mà đứng ngoài cửa, Diêu thái giám

cực kỳ thông minh đóng chặt cửa sau lưng. Trong toàn bộ Ngự Thư phòng chỉ

còn Hoàng đế và Phạm Nhàn.

Hoàng đế thoải mái ngồi xuống chiếc giường êm, xoa đầu gối, mắt nhìn

Phạm Nhàn, bỗng cười ha hả.

Phạm Nhàn bối rối đứng yên, không hiểu gì cả, đứng nguyên tại chỗ hơi

lúng túng.

Hoàng đế lắc đầu, nói: “Ngươi giỏi lắm.”

Nếu đã giỏi, sao lại phải lắc đầu? Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, lấy hộp

tấu mật đã chuẩn bị từ trong viện ra, đặt lên chiếc bàn trà trong phòng.

Hoàng đế mở hộp ra, nghiêm túc xem xét. Trong hộp đều là kết quả ban đầu

của cuộc đàm phán giữa Nam Khánh và Đông Di thành lần này, cùng phân tích

điểm then chốt của Đông Di thành từ Giám Sát viện, bản đồ lãnh thổ và chi tiết

phân bổ nhân khẩu, tài chính mà Đông Di thành đưa lên.

Chuyện Đông Di thành đã sớm chấn động cả thiên hạ. Trong phái đoàn đàm

phán, kể cả Phạm Nhàn, đều duy trì trao đổi chi tiết với hoàng cung mỗi ngày.

Hoàng đế nắm rất rõ chi tiết đàm phán, nhưng hai nơi cách xa, cần nắm bắt tình

hình trực tiếp, nên Phạm Nhàn phải trở lại kinh báo cáo trực diện.

Hoàng đế chậm rãi đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi tới bức tường Ngự Thư

phòng, vén rèm lên.

Dưới rèm là bản đồ thiên hạ, mọi đường nét rõ ràng, thậm chí cả đường bờ

biển phía nam cũng được vẽ tỉ mỉ. Bản đồ này không chỉ có lãnh thổ Khánh

Quốc mà còn cả Bắc Tề, Đông Di thành.

Lần đầu vào Ngự Thư phòng nghị sự, ngồi cùng các vị Thượng thư Đại học

sĩ, Phạm Nhàn đã từng thấy bản đồ này, biết quân thần Khánh Quốc hết sức

nhiệt tình với việc mở mang bờ cõi. Chỉ có điều lúc đó bên cạnh Hoàng đế còn

có ba hoàng tử, bây giờ đã mất hai.

Bàn tay ổn định của Hoàng đế di chuyển trên bản đồ. Trong Ngự Thư phòng

tuy sáng nhưng không bằng đèn chuyen dụng trong phòng giải phẫu. Nơi bàn

tay ngài đặt xuống là bóng tối, như mũi tên đen ẩn chứa vô vàn uy quyền, đại

diện hàng chục vạn quân, mang đầy sát ý.

Bàn tay hạ xuống phía trên Đông Di thành và chư hầu, vỗ nhẹ vào đó.

Hoàng đế không quay đầu, bình tĩnh nói: “Không tốn một binh một tốt, trẫm đã

có đất này. Phạm Nhàn, ngươi nghĩ trẫm nên thưởng ngươi thế nào?”

“Đàm phán chưa kết thúc, trong Kiếm Lư còn có tranh chấp, vương công

các nước chư hầu có thể phản bội, quan trọng nhất là vấn đề trú binh, không biết

sau này Đông Di thành có phản ứng gì không.”

Phạm Nhàn cười đáp, y có thể nhìn ra, tuy Hoàng đế bình tĩnh nhưng không

che giấu được niềm vui trong lòng. Đế vương một lòng muốn thống nhất thiên

hạ, lập nên thành tựu muôn đời bất hủ, sau hàng chục năm cuối cùng đã loại trừ

được Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, đi bước đầu tiên trên hành trình vạn dặm, niềm

vui ấy có thế nào cũng không thể ngụy trang được.

"Tứ Cố Kiếm thế nào rồi?" Hoàng đế quay lại, mỉm cười, không đề cập tới

vấn đề ban thưởng nữa mà hỏi điều mình quan tâm nhất.

"Toàn thân tê liệt, trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ chết." Phạm Nhàn đáp

rất nhanh, không chút dây dưa.

Hoàng đế tràm tư trong chốc lát rồi khẽ thở dài: "Sắp chết rồi. Có điều trẫm

thật sự ngưỡng mộ gã kiếm si này, trúng một chiêu của Lưu Vân thế thúc, lại bị

trẫm đánh một quyền mà vẫn sống được lâu như vậy. Lực lượng thân thể của

người này đúng là là mạnh nhất trong số chúng ta."

Câu này đương nhiên là không tính Ngũ Trúc.

Con mắt Phạm Nhàn khẽ nhúc nhích, nói nhỏ: "May mắn là Tứ Cố Kiếm

chưa chết, chỉ có hắn mới kìm hãm được những cao thủ trong Kiếm Lư. Nếu

không có sự đồng ý của hắn, đàm phán lần này chắc chắn không thành công."

Hoàng đế mỉm cười, không nói gì. Ngài không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại

nói đỡ cho Tứ Cố Kiếm sắp chết? Nói đỡ cho một vị Đại tông sư sắp chết có

nghĩa lý gì?

Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Theo thần thấy, e rằng lần đàm phán

này sẽ kéo dài đến năm sau. Đến lúc đó tuy Tứ Cố Kiếm đã chết nhưng lão ta đã

sắp đặt xong, truyền lệnh khắp nơi, chắc chắn các đệ tử Kiếm Lư không dám

trái ý."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Back
Top