Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1650: Bàn tình thân, bàn công lao 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vương Thập Tam Lang sẽ kế nhiệm làm chủ nhân Kiếm Lư sao?" Hoàng

đế bỗng hỏi. Đối với đế vương, mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Vương Thập

Tam Lang không quan trọng, quan trọng là kiểm soát được người kế nhiệm

Kiếm Lư sau này, thông qua đó nắm giữ Đông Di thành.

Ấu đồ Kiếm Lư Vương Thập Tam Lang có liên hệ sâu sắc với Nam Khánh,

cho dù năng lực của hắn ra sao đi nữa thì trước tiên là cũng người có thể kiểm

soát được.

Phạm Nhàn bối rối, đầu óc quay cuồng, nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Lễ

mở Kiếm Lư bị hoãn một tháng nhưng không ai nói gì. Thần vẫn chưa dò la

được Tứ Cố Kiếm định giao Kiếm Lư cho ai."

"Không cần tìm hiểu." Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống: "Nếu Đông Di thành

thật sự quy phục, chủ nhân Kiếm Lư nhất định phải do trẫm bổ nhiệm. Cho dù

Tứ Cố Kiếm chọn ai, nếu trẫm không gật đầu đóng dấu cũng không được."

Đôi môi Phạm Nhàn phát khô, điều y lo lắng ban đầu là Tứ Cố Kiếm cưỡng

ép đưa người của mình lên làm chủ nhân đời sau của Kiếm Lư, bây giờ xem ra

vấn đề cần bận tâm là điều khác. Cách làm này của bệ hạ có phần giống với lối

phong chức thủ lĩnh Lạt Ma năm xưa.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cho dù sau này Khánh Quốc phái quan lại đến

trấn thủ Đông Di thành, phái quân đội đến đồn trú, nhưng trong lòng cư dân

Đông Di, người thật sự cầm quyền vẫn là đệ tử Kiếm Lư. Điểm này cũng nên

viết rõ trong hiệp ước giữa hai nước, trong năm mươi năm tới Khánh Quốc sẽ

không thay đổi gì nhiều đối với bố cục Đông Di thành.

Nếu Khánh Quốc không có quyền bổ nhiệm trên danh nghĩa, thì Đông Di

thành còn gọi là gì là quy phục?

"Điểm này, sau khi thần trở về Đông Di sẽ nói rõ với bên kia." Phạm Nhàn

không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý.

"Chỉ cần Kiếm Lư cúi đầu, những tiểu quốc khác không cần bận tâm."

Hoàng đế nheo mắt nói: "Nếu Tứ Cố Kiếm đủ thông minh, trước khi chết sẽ

không làm ra chuyện gì, nếu hắn thật sự đần độn, chắc chắn trẫm sẽ cho hắn

một bài học đau đớn."

Thiên tử nổi giận, thiên hạ đổ máu. Bài học trong lời Khánh Đế tất nhiên là

hung hãn xua quân chinh phạt, cưỡng ép dùng vũ lực khuất phục Đông Di

thành.

Phạm Nhàn không tiếp tục đề tài này, mà trực tiếp hỏi: "Nếu Kiếm Lư đồng

ý, thì phủ Thành chủ sẽ ra sao?"

"Không phải người trong phủ Thành chủ đã bị Tứ Cố Kiếm giết sạch rồi

sao?" Hoàng đế đứng bên bản đồ, bỗng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn: "Thật

ra không chỉ trẫm thấy lạ, văn võ toàn triều đình sau cơn vui mừng là ai cũng

kinh ngạc. An Chi à, lão già Tứ Cố Kiếm rất coi trọng ngươi, không ngờ lão ta

thật sự kiềm chế được bản tính, đồng ý với yêu cầu của ngươi."

Trước khi làm sứ thần tới ra Đông Di thành, Phạm Nhàn đã tranh luận với

Hoàng đế trong cung rất lâu. Bởi vì theo Hoàng đế, dù có chết Tứ Cố Kiếm

cũng không thể để Đông Di thành mà lão ta gìn giữ nhiều năm không bắn một

mũi tên, không cử một người lính, cứ như vậy đầu hàng Nam Khánh. Phạm

Nhàn vẫn bảo lưu quan điểm của mình, đã mất rất nhiều thời gian mới thuyết

phục được Khánh Đế cho mình thử hành động.

Vấn đề là, lại thành công ngay lần đầu! Sự thật này khiến văn võ triều đình

Đại Khánh vô cùng kinh ngạc, khiến Hoàng đế cũng mừng rỡ bất ngờ, thậm chí

còn hơi bất an, bởi đứa con tư sinh của ngài đã mang đến quá nhiều điều khiến

thiên hạ kinh ngạc.

Trong ánh mắt Hoàng đế lão tử có vẻ hoài nghi, ngờ vực, nhưng dường như

Phạm Nhàn không cảm nhận được gì, cười khổ nói thẳng: "Thần không dám

nhận công, nếu không nhờ sức mạnh và uy thế của Đại Khánh, nếu Tứ Cố Kiếm

tự thấy sau khi chết Đông Di thành chỉ còn hai con đường hoặc quy phục hoặc

sụp đổ, chắc ông ta sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước Đại Khánh của chúng

ta."

Điều này ngược lại cũng đúng, bất kỳ đàm phán ngoại giao nào, về cơ bản

đều dựa trên nền tảng thực lực. Hiện giờ đại thế thiên hạ mới rõ rệt, có lẽ Bắc

Tề có thể chống lại Nam Khánh nhiều năm, nhưng Đông Di thành dựa vào

thương nghiệp để tồn tại, hoàn toàn mong manh, như bèo trôi nổi trên nước,

như mây bồng bềnh trên trời, chỉ cần gió mạnh thổi tới là tan tác.

Dưới sức ép về quân sự và uy thế của Nam Khánh, Đông Di thành không có

nhiều sự lựa chọn. Thành công của Phạm Nhàn lần này, thực chất là thành công

của Hoàng đế Đại Khánh, bởi dưới triều đại của ngài là một đế quốc cực kỳ

hùng mạnh.

Phạm Nhàn bỗng thở dài, nói: "Bệ hạ cũng biết, mẫu thân ta ngày xưa đếntừ

Đông Di thành, Tứ Cố Kiếm vẫn có chút tình cảm với ta."

Y biết không thể che giấu điều này với Hoàng đế, cũng không muốn giấu

diếm, nên nói thẳng ra. Rõ ràng Hoàng đế cũng rất quan tâm tới quá khứ của

Dương Kế Mỹ ở Đông Di thành, nghe câu này xong chỉ cười khẽ rồi nói: "Quả

Thế. Vậy Tứ Cố Kiếm có yêu cầu gì với ngươi?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1651: Bàn tình thân, bàn công lao 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lão ta hy vọng Đông Di thành

vẫn giữ nguyên như hiện tại dưới sự cai trị của Đại Khánh."

"Trẫm chấp thuận." Hoàng đế gật đầu quyết đoán, không đợi Phạm Nhàn

nói thêm, ngay lập tức phán: "Đông Di thành mà trẫm muốn chính là Đông Di

thành bây giờ. Nếu biến thành Giang Nam, trẫm còn cần làm gì nữa?"

Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, điều y lo lắng nhất, điều Tứ Cố

Kiếm lo lắng nhất, hóa ra trong lòng Hoàng đế chẳng hề là vấn đề, Hoàng đế bệ

hạ muốn chính là Đông Di thành hiện tại, nơi giao thương với hải ngoại sầm

uất, mang chút màu sắc tự trị của thương nhân.

Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm phục Hoàng đế lão tử, chỉ có đế

vương với tầm nhìn rộng lớn mới có thể dung thứ tình huống như thế này. Hóa

ra tầm nhìn và tâm huyết của Hoàng đế bệ hạ còn vượt xa tưởng tượng của

mình...

Ngay sau đó, Hoàng đế lại cùng Phạm Nhàn bàn bạc chi tiết về việc đưa

người Đông Di vào bản đồ, cũng như các vấn đề lớn có thể xảy ra và cách ứng

phó liên quan. Lúc này đã khuya, đèn trong Ngự Thư phòng vẫn rực sáng

thường lệ.

Bản đồ thiên hạ, dưới con mắt thamt ường của hai cha con, dần dần đổi nét.

Một lúc lâu sau, Hoàng đế xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu chăm chú

nhìn vào tấm bản đồ. Bản đồ thiên hạ đã đổi, nhưng tấm bản đồ này vẫn chưa

thay. Hoàng đế nhẹ giọng: "Ngày mai phải vẽ lại bản đồ mới."

"Chúc mừng bệ hạ." Phạm Nhàn cười nói.

Cuối cùng Hoàng đế cũng mỉm cười, đập mạnh bàn tay lên vùng đất màu

xanh bao la trên tấm bản đồ, y phục màu vàng dường như cũng mang theo một

ý vị kiên định không thể ngăn cản.

"Thiên hạ giờ chỉ còn mỗi miếng đất này."

Trái Phạm Nhàn bỗng nhiên giật thót.

o O o

Hoàng đế lại đề cập đến câu hỏi trước đó: "An Chi, ngươi nghĩ trẫm nên

thưởng cho ngươi thế nào?"

Trong lịch sử có rất nhiều tấm gương công cao lấn chủ, khó mà chết êm đẹp.

Những tấm gương đó thường gặp rắc rối khi nghe câu nói này. Bởi vì công

trạng quá lớn, phong thưởng đã nhiều, nên khó tìm phần thưởng xứng đáng.

Chẳng lẽ để những người ấy ngồi chia nửa ghế rồng cùng đấng quân vương! Vì

thế không tránh khỏi con đường tử vong thê thảm.

Ngẫu nhiên cũng có vài trường hợp nhảy cóc xuất hiện, tạo phản thành

công, nhưng rốt cuộc đó chỉ là thiểu số.

Nghe câu hỏi này, Phạm Nhàn chẳng hề kinh hãi, chỉ khổ sở suy nghĩ,bBởi

vì công lao lần này của y không lớn. Như lời tự thuật trước đây, Đông Di thành

quy phục, cốt lõi vẫn là do quốc lực Khánh Quốc hùng mạnh. Y chỉ là cái cớ, là

lý do Tứ Cố Kiếm dùng để thuyết phục chính mình.

Về công cao lấn chủ? Xin miễn đi. Lòng tự tin của Hoàng đế là số một từ

xưa tới nay, Người chẳng bao giờ lo sợ thần tử nào con trai nào có thể vượt lên

phía trước mình. Một đấng minh quân hùng mạnh, luôn có lòng khoan dung

rộng rãi đối với thần dân dưới ngai vàng.

Nhưng Phạm Nhàn thật sự gặp phải nỗi băn khoăn thứ ba trong các trường

hợp ấy, đó là vấn đề ban thưởng. Hiện giờ y đã là nhất đẳng công, nắm quyền

hai kho báu lớn Nội cung và Giám Sát viện, quyền lực trong tay chiếm cả một

phần ba thiên hạ, thế thì để Hoàng đế bệ hạ ban thưởng thêm gì nữa cho hắn?

Như những gì đám người trong sứ đoàn trường suy đoán, phong vương ư?

Nhưng cũng không thể không đòi thưởng. Cả thiên hạ đang nhìn về kinh đô,

nếu Phạm Nhàn lập công mà không được ban thưởng xứng đáng, chỉ sợ các

quan lại sẽ thấy lòng dạ Bệ hạ lạnh nhạt.

Một lúc lâu sau, Phạm Nhàn bỗng cười cay đắng, nhìn Hoàng đế bên bản

đồ, gãi đầu, tự giễu nói: "Hay là... tặng Đông Di thành cho vi thần?"

Dĩ nhiên đây chỉ là trò đùa tầm bậy, là chuyện cười không đâu. Phong

vương thì nhiều nhất cũng chỉ phong một Đạm Bạc vương nhàn tản, chia Đông

Di thành ra mới thật sự là cắt đất phong vương hầu!

Hoàng đế cũng mỉm cười, nhưng nụ cười của ngài không thú vị như Phạm

Nhàn tưởng tượng, ngược lại thoang thoảng ý vị giễu cợt khó hiểu: "Xem ra Tứ

Cố Kiếm thật sự như lời nói trên Đại Đông sơn, một lòng muốn ngươi lên làm

thành chủ."

Phạm Nhàn trong lòng phát lạnh, cười khổ đáp: "Dù sao thành chủ kia cũng

chẳng quản việc gì."

"Đổi cái khác đi." Hoàng đế không buồn tiếp lời y, ngồi xuống, cầm chén trà

ấm nhấp từng ngụm, nói thẳng.

Phạm Nhàn đứng trước mặt Hoàng đế, suy nghĩ một hồi lâu rồi thử thăm dò:

"Nhưng Đông Di thành vẫn cần có người cai quản, hay là... để Hòa Thân vương

làm thành chủ?"

Hiện tại Khánh Quốc chỉ có một vị Hòa Thân vương là Đại hoàng tử, người

này vốn có huyết thống Đông Di, thân phận tôn quý, hơn nữa nếu muốn thu

phục lòng quân dân Đông Di thì việc Đại hoàng tử làm thành chủ Đông Di

thành quả thực là một nước cờ tuyệt vời.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1652: Bàn tình thân, bàn công lao 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chuyện này... sau hẵng bàn." Hoàng đế nhíu mày, rõ ràng có phần động

lòng trước đề nghị của Phạm Nhàn, nhưng phần nhiều vẫn là... chưa yên tâm.

"Thần không muốn vào Môn Hạ Trung Thư đâu." Phạm Nhàn đột nhiên lầm

bầm, "Ngày nào cũng ở cùng mấy lão già, chán muốn chết."

Hoàng đế bật cười, nói: "Hà đại nhân bây giờ cũng trong Môn Hạ Trung

Thư Môn hạ mà, hắn cũng là người trẻ tuổi thôi."

Đương nhiên Hoàng đế sẽ không để Phạm Nhàn bỏ qua quyền lực Giám Sát

viện mà vào Môn Hạ Trung Thư, phá vỡ sắp đặt tương lai của mình đối với

Khánh Quốc. Chỉ có điều nghe Hoàng đế nói vậy, Phạm Nhàn lại nhớ tới gương

mặt đáng ghét của vị đại thần hằng ngày rình rập Nhược Nhược bên ngoài Đạm

Bạc y quán quán, Y cười lạnh một tiếng: "Nếu bệ hạ thực sự muốn thưởng cho

thần, thần xin được thưởng hai chiếu chỉ."

Về việc ban hôn, Phạm Nhàn và Hoàng đế đã chiến tranh lạnh nửa năm trời,

giờ Phạm Nhàn mới lên tiếng, Hoàng đế đã hiểu ý, thầm nghĩ thằng nhãi nhà

ngươi dám cậy công cầu ân à? Sắc mặt lập tức cau có.

"Một chiếu chỉ cho Nhược Nhược, một chiếu chỉ cho Nhu Gia." Phạm Nhàn

hạ giọng nói: "Xin Hoàng đế bệ hạ cho phép các cô nương ấy tự lựa chọn phu

quân."

Hoàng đế lạnh lùng nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: "Việc Nhu Gia, trẫm

chuẩn tấu cho ngươi! Nhưng việc hôn nhân của muội muội ngươi, trẫm không

cho phép!"

Phạm Nhàn làm bộ tức giận, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh. Y biết Hoàng

đế cố chấp trên vấn đề này, là vì muốn dùng nó để đè bẹp y hoàn toàn. Trừ phi y

chủ động nhún nhường, cầu xin với tấm lòng quân thần, với tình phụ tử, nếu

không Hoàng đế sẽ không bao giờ từ bỏ ý định này.

Đây là giận dỗi, lại không chỉ đơn thuần là giận dỗi. Hoàng đế muốn nắm

chặt Phạm Nhàn, khiến y phải hoàn toàn cúi đầu trước mặt mình. Bởi vì Hoàng

đế luôn cảm nhận rõ ràng, đứa con trai này quá khác biệt so với những đứa con

trai khác, mang quá nhiều dấu ấn của mẫu thân.

Mấy đứa con trai đã khuất bề ngoài tuy vô cùng cung kính với mình, nhưng

bên trong lại đang nghĩ đến những chuyện tồi tệ không bằng heo chó. Còn An

Chi thì từ nội tâm toát lên vẻ không chịu nghe lời. Dù Hoàng đế đánh giá cao

"Xích Thành" của Phạm Nhàn, nhưng vẫn muốn biến nó thành "Xích Trung".

"Chuyện này không cần bàn thêm." Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm

vào Phạm Nhàn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ cười nói: "Chỉ một ý chỉ của

Nhu Gia mà bảo là đủ đền đáp công lao ngày hôm nay của ngươi, thật ra cũng

hơi khó nói. Có điều ... Trẫm nhớ bây giờ ngươi vẫn chỉ là Đề ti Giám Sát

viện?"

Trong lòng Phạm Nhàn chợt động, biết trò vui đã đến nhưng vẫn giữ vẻ mặt

mơ hồ.

"Dù sao lão chó già Trần Bình Bình kia cũng bỏ mặc mọi việc, ngươi cứ

trực tiếp kế nhiệm Viện trưởng đi, cũng để lão già đó nghỉ ngơi thật tốt." Hoàng

đế khẽ nhìn y chế nhạo, nói: "Hai mươi tuổi đầu, trẫm cho ngươi nhậm chức

Viện trưởng Giám Sát viện, coi như trẫm hậu đãi, ngươi còn không mau tạ ân?"

Quả thật Phạm Nhàn chỉ là Đề ti Giám Sát viện, nhưng nhiều năm qua, dưới

sự đào tạo và uỷ quyền của Trần Bình Bình, y đã hoàn toàn nắm vững Giám Sát

viện, có khác gì Viện trưởng đâu? Hoàng đế giờ lại chỉ dùng một chức vụ

đương nhiên sẵn có để đổi lấy công lao Đông Di của y, bịt miệng ý định phá

hôn, thật quá hẹp hòi.

Khóe môi Phạm Nhàn giật giật vài cái, dường như tức giận muốn nói lời gì

đó bất kính, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế, làm lễ sơ sài rồi cáo lui. Hoàng đế

trong Ngự Thư phòng mỉm cười, cũng không để bụng đến thái độ vô lễ của con

trai.

o O o

Đêm hôm đó, Phạm Nhàn lập tức về phủ, không vội làm việc tiếp theo, bởi

qua cuộc đối thoại trong Ngự Thư phòng, tâm trạng y đã nhẹ nhàng hơn. Dù sao

vị Hoàng đế dường như toàn năng kia cũng không thể nắm hết mọi diễn biến

nhỏ trong thiên hạ, và trong cuộc so đấu tính khí, hắn lại chiến thắng thêm một

lần.

Ngồi bên giường, ngâm hai chân trong nước nóng, xua tan bớt mệt mỏi.

Lâm Uyển Nhi mặt mày uể oải, tựa vào vai y than: "Về cũng chẳng thông báo,

nhà không chuẩn bị gì cả, hạ nhân đều ngủ rồi, chàng lại không chịu gọi họ

dậy."

"Ở vài ngày thôi, ta còn phải đi Đông Di thành chủ trì công việc." Phạm

Nhàn nhẹ nhàng nắm tay thê tử, mỉm cười nói: "Bận quá không có cách nào

khác."

"Thật không biết ai đặt cho chàng cái tên này." Lâm Uyển Nhi ngáp một cái,

là nữ nhân đã sinh con nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ khó tẩy sạch, đặc

biệt là hai gò má tròn tròn khiến Phạm Nhàn vui thích.

Y nhẹ nhàng vuốt má thê tử, cười nói: "Ngoài người đó ra, ai lại đặt cái tên

vô vị thế này chứ."

"Sao hôm nay chàng hứng thú đến thế?" Lâm Uyển Nhi bỗng kêu lên một

tiếng.

Phạm Nhàn đắc ý nói: "Hôm nay xin được chức quan tốt, ngày mai bản đại

nhân sẽ rời thành vào viện đuổi người đi!"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1653: Cướp quyền cướp viện 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chiếc giường lớn phía sau Phạm phủ vẫn mềm mại như thường, đôi trẻ con

ngày thường được chiều chuộng như tiểu tổ tông, giờ cũng đang được các ma

ma chăm sóc, yên giấc ngủ say, không ai làm phiền những chủ nhân phòng.

Nhưng Phạm Nhàn thật sự buồn ngủ, chỉ nói vài câu với Uyển Nhi rồi lăn ra

ngủ, hai chân còn ngâm trong nước nóng. Lâm Uyển Nhi thở dài, đứng dậy

khoác áo mỏng rồi bắt tay vào việc tiếp theo.

Kinh đô đêm khuya yên bình, phần lớn mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ

có vị Hoàng đế bệ hạ cần mẫn của chúng ta vẫn đang duyệt tấu chương từ bảy

châu quận. Tuy các tấu chương đã qua hai lượt Môn Hạ Trung Thư, nhưng

Hoàng đế vẫn tỉ mỉ xem xét mọi việc trong thiên hạ, cho nên lượng công việc

rất nhiều.

Ngọn đèn trong Ngự Thư phòng không hề rung động nhưng cửa bỗng rung

chuyển, Diêu thái giám dẫn theo một thái giám mặt mày giản dị, không cần báo

cáo đã bước thẳng vào Ngự Thư phòng.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hai người, cau mày hỏi: "Điều tra ra được gì?"

Hồng lão thái gia đã chết trên Đại Đông sơn, Hầu công công tử vong trong

vụ tập kích hoàng cung ở kinh đô, nay thái giám trong cung đình đều do Diêu

thái giám nắm giữ. Lực lượng của cung đình tuy không lớn nhưng vì địa vị đặc

biệt nên khả năng cũng không thể xem thường. Ngoài bảo vệ cung điện, trách

nhiệm quan trọng nhất là Hoàng đế bí mật kiểm soát Giám Sát viện thông qua

bọn họ.

Đây cũng là bộ nội vụ khiến các quan Giám Sát viện ngày đó cực kỳ đau

đầu.

Chẳng qua do có Trần Bình Bình, tai mắt của cung đình trong Giám Sát viện

cũng khiêm tốn, không thể phát huy hiệu quả gì lớn. Hơn nữa sau này Hoàng đế

còn yêu cầu Đô Sát viện đấu với Giám Sát viện, nên nhiều người quên mất cung

đình còn có một chức năng như vậy.

Diêu thái giám không dám nói gì, tiếp nhận hai quyển sách từ tay một thái

giám mặt mày giản dị, đặt lên bàn trà phía trước Hoàng đế. Hồ sơ rất mỏng, nội

dung bên trong chắc chắn không nhiều, nhưng Hoàng đế liếc qua vài lần, sắc

mặt hơi thay đổi rồi lập tức bình thường trở lại.

Nhưng sự thay đổi rất nhỏ ấy cũng khiến trái tim Diêu thái giám rơi vào

băng giá. Bệ hạ cho dù Đông Sơn sụp đổ trước mặt cũng vẫn bình tĩnh, dù hai

Đại tông sư vây công cũng vẫn tự nhiên. Nhưng chỉ vì tờ giấy mỏng kia mà sắc

mặt ngài thay đổi, có thể thấy nội dung trên đó tác động mạnh đến tâm thần của

ngài.

Nội dung trên giấy không liên quan đến vụ ám sát Huyền Không tự, chỉ là

phần sau đó. Nội dung cung đình bắt tay vào điều ta trong hai năm qua là hướng

đi của những chiếc nỏ thủ thành mà Bính phường Nội Khố sản xuất mùa đông

năm ấy.

Những nỏ thủ thành ấy suýt g**t ch*t Phạm Nhàn trong sơn cốc ngoại thành.

Sau đó Hoàng đế và Phạm Nhàn phát hiện ra thủ phạm là Tần gia, nhưng những

nỏ thủ thành đó lại mang số hiệu của Định Châu quân.

Hoàng đế rời mắt khỏi hồ sơ, im lặng rất lâu không nói một lời, có vẻ cũng

không hiểu rõ vụ việc. Ngày ấy, với tư cách quân vương và phụ thân, ngài

không kìm được phẫn nộ trước vụ ám sát Phạm Nhàn, nhưng điều tra mãi

không ra manh mối gì cả. Cho đến hôm nay, cung đình cổ cực tìm hiểu mới phát

hiện ra phía sau vụ án còn có bóng dáng một người ngồi xe lăn.

Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Ngay cả người như ngài cũng không

rõ tại sao lúc đó lão chó già kia lại làm thế.

Hơn nữa rõ ràng An Chi không biết chuyện này, bằng không tối nay đã

không phải vòng vo tìm lối thoát cho lão chó già kia. Hoàng đế day day mi tâm

phát lạnh, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lật quyển sách khác lên xem qua rồi hỏi:

"Vị kia của Bắc Tề cũng đi Đông Di à?"

"Vâng." Nhân viên điều tra cung đình vẻ mặt chất phác kia cung kính nói:

"Đạm Bạc công bắt Hoàng đế Bắc Tề vào trong nhà tranh, sau đó còn bí mật

gặp gỡ trên bờ biển, cụ thể đã nói gì thì thuộc hạ không tra ra được."

Phạm Nhàn chưa từng bẩm báo chuyện này với Hoàng đế. Hoàng đế nhìn tờ

giấy ghi lại mọi hành động của Phạm Nhàn ở Đông Di, lông mày dần u ám, một

lúc sau mới nói: "Còn gì nữa?"

"Thanh đao xuất hiện trong Thanh Châu thành thực sự do Bính phường sản

xuất, nhưng là mẫu thử nghiệm chưa đưa vào quân đội, nên không thể rò rỉ từ

đó.” Thái giám tướng mại giản dị tiếp tục nói: “Tổng cộng có ba thanh đao đó,

cuối cùng bọn nô tài chỉ lấy được một thanh, theo chỉ thị của bệ hạ đã được gửi

đến Tiểu Phạm đại nhân để cảnh tỉnh.”

“Có vẻ như người thảo nguyên kia đã cướp đi hai thanh đao còn lại, để che

đậy điều gì đó cho Đạm Bạc công."

"Bọn nô tài vẫn theo dõi việc buôn lậu của Hạ Minh Ký và nhị thiếu gia

Phạm gia, đều là mặt hàng dân sinh, không thể là nguồn gốc của những thanh

đao ấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1654: Cướp quyền cướp viện 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Diêu thái giám tuy là thủ lĩnh trên danh nghĩa của cung đình, nhưng việc

điều tra bên ngoài đều được báo cáo trực tiếp lên Hoàng đế. Đây là lần đầu hắn

nghe thấy những thông tin mơ hồ nhưng gây chấn động lớn như vậy. Sắc mặt

ông ta tái mét, biết nếu Hoàng đế tin vào báo cáo điều tra, Tiểu Phạm đại nhân

sẽ gặp rắc rối rất lớn, còn ông lão ngồi xe lăn kia cũng khó mà sống tốt.

Ngoài dự đoán, Hoàng đế lại cười lạnh: "Chỉ ba thanh đao mà cũng muốn

chia rẽ quân thần Điều kiện, phá hoại tình phụ tử trẫm với An Chi?"

Lời này khiến Diêu thái giám và vị thái giám gương mặt giản dị kia lén lút

nhìn nhau, đều thấy sợ hãi trong mắt đối phương. Cả thiên hạ đều biết Tiểu

Phạm đại nhân là con tư sinh của Bệ hạ, nhưng không ai dám nói ra trước mặt

ngài. Nhưng hôm nay, ngài lại trực tiếp thừa nhận điều đó trước hai thái giám

bọn họ!

"Thằng nhãi trong Thượng Kinh thành thật thú vị." Hoàng đế khẽ cười. "Lợi

dụng chút lòng từ bi của An Chi mà nghĩ ra âm mưu này."

Vị thái giám kia nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, còn tiếp tục điều tra

không?"

"Tiếp tục điều tra vụ phục kích trong sơn cốc, vụ Huyền Không miếu...cũng

có thể tra xét thêm." Hoàng đế mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Phía An Chi không

cần điều tra nữa, sau này bất kỳ việc gì chỉ cần dẫn đến nó thì thôi bỏ qua."

"Vâng thưa, bệ hạ."

Hoàng đế nhắm mắt im lặng rất lâu, không rõ rốt cuộc Trần Bình Bình đã

từng dối gạt mình đóng vai trò gì. Bỗng nhiên ngài nghĩ ra, có lẽ Phạm Nhàn

biết điều gì đó về nhân vật Trần Bình Bình từng đóng, nên mới vội vàng tranh

quyền đoạt viện.

Ngài tin tưởng lòng trung thành của Phạm Nhàn. Giống như mọi người trên

đời, từ góc độ lợi ích, đạo đức, tâm tính, Phạm Nhàn không thể phản bội ngài.

Hoàng đế tin chắc điều đó, cho dù có ngày con trai biết được những chuyện

xưa, cũng chỉ oán hận ngài, chứ không bao giờ phản bội đất nước này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hôm sau kinh đô u ám. Lại mưa. Phạm Nhàn mặc y phục màu đen, bước

trong mưa, phía sau là ba thành viên Khải Niên tiểu tổ cùng một nhóm kiếm thủ

Lục Xử hộ tống, im lặng đi vào một con hẻm nhỏ. Ra khỏi hẻm rẽ một vòng là

nhìn thấy cổng phủ không rộng.

Mỗi lần đến Ngôn phủ dường như trời đều mưa. Có lẽ trời cũng biết, hai

phụ tử nhà này là những mật thám lợi hại nhất trên đời này, sống khép kín, xa

cách thế tục, nên có chút cảm thông với bọn họ.

Ngôn phủ vẫn là Ngôn phủ, bao năm qua vẫn kín đáo như thường, không

đem ân sủng của triều đình ra khoe khoang.

Phạm Nhàn cởi áo mưa ướt sũng tại cửa, không chờ báo cáo mà thẳng tiến

về hậu viện. Không lâu sau, đã nhìn thấy hòn giả sơn che khuất tầm nhìn phía

sau.

Lần đầu vào Ngôn phủ, Phạm Nhàn đã chú ý tới hòn giả sơn này. Trong

kiến trúc có phong cách che khuất cảnh quan, nhưng hòn giả sơn này quá lớn,

quá giả, quá thô, quá xấu.

Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần, Tiểu Ngôn công tử ngày thường thì bận

rộn tới không thể ngẩng mặt lên được, hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi nửa

ngày, đang chơi cờ nhảy với thê tử. Sau một thời gian thành hôn với Thẩm đại

tiểu thư, bụng Thẩm đại tiểu thư vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Ngôn Băng

Vân cũng không nóng nảy, nhìn bộ dạng này, toàn bộ Ngôn phủ đều không

nóng nảy.

Thấy Phạm Nhàn đến, gương mặt Ngôn Băng Vân lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắn

biết tối qua Phạm Nhàn đã về kinh, nhưng vẫn tưởng với tính lười biếng của Đề

ti đại nhân, hôm nay hoặc là ở trong phòng vui đùa xuân sắc, hoặc đến Hòa

Thân vương phủ uống rượu với Đại hoàng tử, không ngờ người này lại tìm đến

phủ của mình.

Khi còn niên thiếu, cho dù là lúc ở kinh đô hay giả trang tới Thượng Kinh

thành, Tiểu Ngôn công tử đều là tài tử có tiếng, cầm kỳ thi họa không gì không

giỏi, nhưng trước mặt Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không muốn phô trương chút

tài văn chương và tính hài hước của mình, mà giữ khoảng cách trên dưới, thật

khiến người ta cảm thấy nhàm chán. Cho nên Phạm Nhàn thường không muốn

tiếp xúc với hắn ngoài công việc chính thức, mỗi khi Phạm Nhàn đến Ngôn phủ

nghĩa là Giám Sát viện... có việc lớn sắp xảy ra.

"Hôm nay hăng hái thế nhỉ." Phạm Nhàn cười nói.

Thẩm đại tiểu thư thi lễ với cấp trên của tướng công một cái rồi lui vào nội

trạch. Người con gái họ Thẩm này vẫn mang thân phận tội phạm trốn chạy khỏi

Bắc Tề, những năm trước từng ở Phạm phủ một thời gian dài, quan hệ với các

phu nhân trong phủ rất tốt. Nhưng trước mặt Phạm Nhàn, trong lòng luôn có

những cảm xúc phức tạp, không biết nên đối đãi thế nào.

Mặc dù chưa bao giờ có ai nói thẳng ra, nhưng Thẩm cô nương biết cái chết

của phụ thân và sự sụp đổ của gia tộc, không chỉ do sự dung túng của hoàng tộc

Bắc Tề, sát ý của Thượng Sam Hổ mà còn có liên quan rất lớn đến vị lãnh đạo

trẻ tuổi của Nam Khánh Giám Sát viện này
 
Khánh Dư Niên
Chương 1655: Cướp quyền cướp viện 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàn

trầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi?

Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạy

bên Bắc Tề."

Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, như

đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời này

không ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao,

nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hành

động của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh,

còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệt

của ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc."

"Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiền

thôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sách

của Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà."

"Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình,

tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗ

hổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn."

"Ít đi thủ tục, thiếu đi thể nghiệm bị lột da trên quan trường." Phạm Nhàn

nói: "Hơn nữa ta thích tự mình nắm giữ những việc này."

"Có thể khẳng định trong cung cũng biết chuyện này. Bệ hạ vẫn luôn nhẫn

nhịn không nói, ngươi cũng biết là vì sao. Ngươi đừng làm quá đáng." Ngôn

Băng Vân không nhịn được cảnh cáo một câu.

"Trưởng công chúa hưởng được, sao ta lại không được hưởng?" Phạm Nhàn

nói: "Hòa thượng có thể sờ, ta cũng có thể mó... Sao lại đổi chủ đề, việc ta nói

lúc trước rốt cuộc ngươi có chịu làm không? Chịu làm thì ta nhanh nhanh chóng

chóng gửi thư tới Thượng Kinh thành."

"Người nhà cô ấy đã chết sạch, dù sao cũng không trở về Bắc Tề, cần gì

phải bận tâm?" Ngôn Băng Vân lắc đầu.

"Thể nào chẳng có ngày trở về quê hương." Phạm Nhàn mỉm cười, vỗ vai

hắn rồi nói: "Tìm nơi yên tĩnh, có việc quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."

Vẻ mặt Ngôn Băng Vân lập tức nghiêm túc lại, nói: "Ở đây luôn đi, trong

phủ ta không ai dám nghe lén đâu."

Phạm Nhàn im lặng một lát, tán thành lòng tự tin của đối phương, Ngôn

Nhược Hải là gian tế của Giám Sát viện trong quân đội hàng chục năm, Ngôn

Băng Vân cũng là một trong những gian tế thành công nhất trong lịch sử Khánh

Quốc, hai cha con như vậy chắc chắn sẽ không cho phép người không đáng tin

ở lại trong phủ.

"Ta sắp nhận chức Viện trưởng." Phạm Nhàn nhìn màn mưa phùn trước

hành lang, nhẹ nhàng nói.

Gương mặt Ngôn Băng Vân không có vẻ ngạc nhiên, Trần Bình Bình nay đã

sớm không còn quan tâm chuyện triều đình, Phạm Nhàn với Viện trưởng cũng

không có gì khác biệt, còn bản thân hắn có thể nhận chức Đề tị hay không, hắn

cũng không quá quan tâm. Nhưng Phạm Nhàn đã lên tiếng, hắn im lặng một lát

rồi vẫn nói: "Chúc mừng."

Phạm Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Vậy nên ta cần ngươi sớm soạn thảo

một bộ quy chế, ta sẽ làm Viện trưởng thực sự."

Ánh mắt Ngôn Băng Vân cứng đờ lại, lặng thinh nhìn chằm chằm vào y,

dường như muốn tìm ra ý tứ thực sự từ lời nói của đối phương.

"Bao gồm cả phụ thân ngươi, lão hói chủ sự Thất Xứ, thậm chí là lão bộc

bên cạnh lão thọt, thực ra sức khống chế đối với nội bộ Viện còn vượt xa hơn

chúng ta tưởng tượng." Phạm Nhàn dường như không cảm nhận được ánh mắt

của hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu ta muốn thực sự làm Viện trưởng, ta phải cho mấy

lão đồng chí hoàn toàn lui về hậu trường, những người này phải cách ly khỏi

công việc của viện."

"Ý ngươi là buộc Trần viện trưởng hoàn toàn rời tay khỏi Giám Sát viện ,

thậm chí dù muốn can thiệp cũng không còn tay mà duỗi?"

"Chính là ý đó."

Cho dù là Ngôn Băng Vân luôn điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi

kinh ngạc. Hắn sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không hiểu sao đối phương đột nhiên

sinh ra ý nghĩ này. Một lúc lâu sau, hắn cười khẩy nói: "Ngươi muốn ta đối địch

với thân phụ của ta?"

"Chỉ là thay đổi mà thôi." Phạm Nhàn mỉm cười: "Không liên quan đến việc

đối địch, chỉ tách rời mà thôi."

"Ta cần một lý do."

Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu

chuyện xưa, một câu chuyện liên quan đến bão tuyết trên núi."

Câu chuyện đã kể xong, Phạm Nhàn nhìn sang chỗ khác.

"Ta không hiểu." Sắc mặt Ngôn Băng Vân vô cùng khó coi: "Lão Viện

trưởng quý trọng và yêu thương ngươi như vậy, làm sao có thể làm ra những

chuyện đó?"

“Ta cũng không tin.” Phạm Nhàn đau đớn cúi đầu: “Thế nhưng dường như

bệ hạ đã tra ra được chút gì. Nếu bệ hạ thật sự tin điều này, nếu lão thọt thật sự

muốn giết ta, ngươi nói xem sẽ là kết cục như thế nào?”

"Bệ hạ từng triệu kiến ngươi vào cung, ngươi là một trong Thất Quân Tử

trong lòng người, Tần Hằng đã khuất, nhưng trong đám trẻ tuổi các ngươi vẫn

còn sáu người. Giúp ta việc này, để Giám Sát viện thực sự rơi vào tay ta."

o O o
 
Khánh Dư Niên
Chương 1656: Trưởng thành chỉ trong một đêm 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, Phạm Nhàn lại bắt đầu cười đắc ý. Đêm

qua hắn lừa được Hoàng đế bệ hạ một lần, hôm nay lại nhờ vào diễn xuất tuyệt

vời mà lừa được Ngôn Băng Vân, có vị quan viên Giám Sát viện ra tay giúp đỡ,

cộng thêm cuộc nói chuyện sắp tới với Trần Bình Bình, chắc chắn việc hắn lo

ngại nhất sẽ do Giám Sát viện nghỉ ngơi toàn diện mà biến thành một câu

chuyện xưa không bao giờ xảy ra.

Vụ mưu sát trong sơn cốc núi ban đầu đã có bóng dáng của Giám Sát viện,

nếu không phải Ngôn Nhược Hải thừa lệnh Trần Bình Bình, phối hợp với Tần

gia, chỉ với tư binh của Tần gia ở Hào Sơn cùng với quân phòng vệ kinh đô của

Tần Hằng che giấu, hoàn toàn không thể tính toán được lộ trình xe ngựa của

Phạm Nhàn từ Giang Nam trở về, càng không thể phát động cuộc tập kích dữ

dội như vậy.

Nếu nói Trần Bình Bình muốn giết Phạm Nhàn, chỉ riêng điểm này cũng đủ

chứng minh. Phạm Nhàn cũng chính dùng chính câu chuyện đó để thuyết phục

Ngôn Băng Vân tin tưởng ý định thật sự của mình, đồng thời khiến cho Ngôn

Băng Vân tin rằng bản thân không hề có ý trả thù, chỉ muốn noi theo tấm gương

đánh đổ Nhị hoàng tử, ra tay trước để cho lão Viện trưởng yên ổn lui về hưu.

Sở dĩ phải nói vòng vèo như vậy, là vì chuyện liên quan đến Ảnh Tử,

chuyện về Diệp Khinh Mi, cho dù đánh chết Phạm Nhàn cũng không dám nói

với bất cứ ai, kể cả Ngôn Băng Vân hay thê tử của mình.

"Ngươi nói xem trên đời này có bao nhiêu người biết, từng có lúc ngươi

muốn giết ta." Phạm Nhàn hớn hở ngồi trong phòng kín ở Trần Viên, nghe tiếng

ồn ào xa xa, nhìn Trần Bình Bình già nua bên cạnh.

Sắc mặt Trần Bình Bình vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn y một cái, nói: "Để ép

ta rời khỏi kinh đô, ngươi tình nguyện hy sinh đến thế, chuyện đó do Ngôn

Nhược Hải làm, chẳng lẽ Ngôn Băng Vân lại đi tra xét?"

"Ta không hy vọng tra xét, chỉ hy vọng ngươi sớm về quê tìm tình đầu."

Phạm Nhàn cười lớn nói: "Phải biết từ sáng mai, ta chính là Viện trưởng Giám

Sát viện, còn ngươi chỉ là ông lão cô độc về hưu, ngươi lấy gì để ganh đua với

ta?"

Vừa nói xong, Phạm Nhàn chợt im bặt, vô cùng trầm trọng nói: "Lúc trước

ngươi hứa sẽ buông tay, nói đã nghĩ thông rồi, nhưng ngươi vẫn không, cho nên

ta chỉ có thể ép ngươi đi."

"Cái thằng nhóc khốn kiếp này!" Trần Bình Bình vừa ho vừa mắng: "Ông

đây không quản việc gì cả mà ngươi vẫn chưa yên tâm à?"

"Yên tâm?" Phạm Nhàn có vẻ bi thương nói: "Nếu yên tâm, ngươi đã không

làm những chuyện đó. Nói cho ta biết... ba năm trước tại sao ngươi lại tự hạ độc

mình?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một người buồn bã không thể khiến cả Trần Viên chìm xuống, đặc biệt nét

buồn trên mặt Phạm Nhàn lại khiến người ta cảm thấy có vẻ đắc ý và mỉa mai.

Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, nhìn thanh niên trước mặt, không nhịn được

bật cười.

Kể từ lần đầu Phạm Nhàn gặp Trần Bình Bình đến giờ đã trôi qua năm năm,

trong thời gian đó y chứng kiến Trần Bình Bình già yếu, im lặng, cảm nhận

được sự đáng sợ của vị trưởng bối này, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra nụ cười

của Trần Bình Bình lại có ngày trở nên thuần khiết đến thế, thuần khiết như một

đứa trẻvậy.

Khí tức u ám quen thuộc bao quanh chiếc xe lăn đã không còn, không rõ vì

sao, hôm nay Trần Bình Bình trông như một tín đồ ăn chay cả đời, toát lên khí

chất tươi mát, giống như thấu suốt từ trong ra ngoài.

Phạm Nhàn chăm chú nhìn khuôn mặt ông, biết tướng do tâm sinh, nhưng

không hiểu quá trình tâm lý nào đã biến Trần Bình Bình thành như bây giờ. Đôi

mắt ông thoáng chút lãnh đạm, nhưng không phải lạnh lùng vô tình, chỉ bình

thản nhìn đăm đăm vào Phạm Nhàn, chậm rãi mở miệng: "Ngoài độc còn gì nữa

không?"

"Còn nhiều lắm, trước đây chúng ta đã từng nói rồi." Phạm Nhàn nhìn chằm

chằm vào mắt Trần Bình Bình, nói: "Ngươi sai Phí tiên sinh đi ngang qua Đông

Di thành, tìm mọi cách bảo toàn mạng sống cho Tứ Cố Kiếm..."

Từ câu này trở đi, Phạm Nhàn không còn dò hỏi mà như trần thuật sự thật,

nói từng chữ một:

"Khổ Hà tìm mọi cách kéo dài tuổi thọ cho ngươi, vì đôi mắt ấy thấy rõ,

càng sống lâu ngươi càng có khả năng đối đầu với Hoàng đế bệ hạ." Phạm Nhàn

cúi đầu nói tiếp: "Ngươi để Tứ Cố Kiếm sống lâu hơn, vì ngươi đã sớm nghĩ kỹ,

để bên Kiếm Lư phơi bày thân phận của Ảnh Tử, ép buộc Hoàng đế bệ hạ phải

ra tay với ngươi."

"Ép?" Trần Bình Bình bật cười, dường như nghe thấy một từ rất thú vị.

Phạm Nhàn không hề bị nụ cười của ông lão lay động, thở dài nói: "Chuyện

ngươi bị đầu độc cách đây ba năm, bây giờ nhìn lại, quả thực rất rõ ràng. Ngươi

mượn cớ này không vào triều, để Trưởng công chúa và Thái hậu tung hoành ở

kinh đô, danh nghĩa là nghe theo mật chỉ của Hoàng đế bệ hạ, thả chó vào vườn,

thực chất là có ý đồ lớn hơn."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1657: Trưởng thành chỉ trong một đêm 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưa

nghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là Viên

Hoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là Ngôn

Nhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưng

lại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi có

thể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗn

loạn đến thế."

Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tại

sao ta không kiểm soát được tình hình?"

"Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thể

những người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệ

hạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chết

quá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ còn

lại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc."

"Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ?

Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và Hòa

Thân vương?"

"Ngươi có khả năng đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu Hoàng đế

bệ hạ thực sự chết ở Đại Đông sơn... Viên Hoành Đạo và Ngôn Nhược Hải hoàn

toàn chưa phát huy hết vai trò, ngươi đã trực tiếp vứt bỏ Viên Hoành Đạo."

Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, cảm thấy trong miệng nổi lên một vị kỳ quái,

vừa chua vừa đắng: "Còn lý do ngươi phản bội Hoàng đế bệ hạ, trong lòng ta và

ngươi đều ngươi rất rõ."

Trần Bình Bình cười ha hả, vỗ tay vào tay vịn xe lăn như đánh vào cây tre

rỗng, kêu lên cốc cốc. Ông im lặng rất lâu rồi nhìn chằm chằm vào mắt Phạm

Nhàn, như đang nhìn vào một thanh niên cách đây nhiều năm, âm trầm nói:

"Chẳng lẽ không nên à?"

Phạm Nhàn im lặng, y hoàn toàn không biết phải trả lời câu này thế nào. Là

con người, đương nhiên y không thể nói không nên. Y thậm chí còn kinh ngạc

với nỗi nhớ thương sâu sắc và khát vọng trả thù đủ để thiêu rụi tất cả của Trần

Bình Bình dành cho Diệp Khinh Mi.

Trần Bình Bình là đại thần thân cận nhất của Hoàng đế, từ nhỏ cũng hầu hạ

tại Thành vương phủ. Ông và Diệp Khinh Mi gặp nhau rất muộn, thời gian ở

bên nhau chắc chắn cũng không quá dài. Nhưng chỉ vì nữ nhân như khách qua

đường trong cuộc đời, mà vị thủ lĩnh đặc vụ hắc ám nhất trong thiên hạ đã giấu

một con dao trong lòng suốt hơn hai mươi năm, đâm vào tim ông, đâm vào tim

tất cả mọi người.

Trần Bình Bình bỗng mệt mỏi nằm về xe lăn, nói: “Ngươi không hiểu năm

đó đâu, ngươi không hiểu đâu.”

Đối với chuyện năm xưa, Phạm Nhàn không tự mình tham gia nên tự nhiên

không dám bàn sâu. Y chỉ im lặng, tính toán, nhẫn nhịn, hoàn toàn không biết

phải xử lý thế nào. Nếu giữa con người với con người chỉ có thù hận, thế giới có

lẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa người với người lại quá phức tạp.

o O o

"Nguyên nhân thứ hai khiến ngươi uống thuốc độc, ta cũng đã hiểu rõ."

Phạm Nhàn nhìn đôi mắt bình lặng không chút xao động của Trần Bình Bình,

đột nhiên trong lòng nhói lên, cảm thấy việc đời thật sự làm tổn thương tâm

thần con người. Y nói: "Ngươi tưởng rằng Hoàng đế bệ hạ không thể quay lại từ

Đại Đông sơn, ngươi đã hủy hoại cơ nghiệp của người. Vậy nên ngươi muốn đi

theo Hoàng đế bệ hạ xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như trọn vẹn nghĩa quân

thần."

Trần Bình Bình nhắm mắt lại, nói: "Dù sao ta cũng đã chứng kiến bệ hạ từ

thơ ấu trưởng thành tới bậc đế vương. Ta quá hiểu người ấy, một người rất sợ cô

đơn. Ta lo ngại người cô độc trên con đường xuống cõi âm, nên muốn đi cùng."

"Cùng hắn?” Giọng nói của Phạm Nhàn trở nên sắc lạnh: "Hắn đã giết quá

nhiều người, đường âm ty đâu thiếu bạn đồng hành. Ngươi cần gì phải làm

vậy?"

Y lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Huống hồ hắn vẫn chưa chết."

"Giết một người luôn rất khó khăn." Lần đầu tiên Trần Bình Bình thốt ra câu

này trước mặt Phạm Nhàn, nhìn y âm u nói: "Ta không bao giờ đánh giá thấp

Hoàng đế bệ hạ, nên lúc bày mưu, luôn cực kỳ thận trọng, chuẩn bị kỹ cho mọi

kết cục thất bại. Dù thất bại, cũng không để lại sơ hở nào, càng không liên lụy

đến ngươi."

Phạm Nhàn nhìn Trần Bình Bình, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác

ngưỡng mộ mãnh liệt. Y quá rành rẽ về ông lão này, nhiều chuyện ông không

che giấu y, nên y hiểu rõ Trần Bình Bình hơn cả vị Hoàng đế lão tử của mình ở

trong cung.

Trên đời này, chỉ có Trần Bình Bình có thể âm thầm đối phó Hoàng đế bệ hạ

mà vẫn che mắt được ngài. Khả năng mưu kế của ông thực sự quá mạnh mẽ,

không cần bày mưu tính kế gì, chỉ cần theo dòng thời cuộc, pha lẫn chút màu

đen, đã từng khiến Hoàng đế bệ hạ và Khánh Quốc rơi vào tình cảnh nguy

khốn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1658: Trưởng thành chỉ trong một đêm 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng thực lực của Hoàng đế bệ hạ quá cường đại, đủ sức xé nát mọi mưu

kế. Dẫu vậy, Trần Bình Bình rất lợi hại, vẫn không lộ ra chút sơ hở nào, thậm

chí đã sắp đặt đường lui từ nhiều năm trước.

Trần Bình Bình không để ý tới sinh tử, thứ ông quan tâm là an nguy của

Phạm Nhàn sau khi mình ra đi. Cho nên từ chuyện Huyền Không miếu Ảnh Tử

vô tình đâm bị thương Phạm Nhàn, hắn đã bắt đầu sắp xếp lại tất cả những thứ

này, bao gồm cả phục kích trong sơn cốc, thậm chí bao gồm cả chuyện trong

cung, đều ông tìm cách cắt đứt với Phạm Nhàn.

Dù trong tương lai có chuyện xảy ra, những điều giấu kín kia sẽ trở thành

rạn nứt giữa Trần Bình Bình và Phạm Nhàn. Trước những bằng chứng mà mình

vất vả tìm ra, tất nhiên Hoàng đế sẽ tin rằng Trần Bình Bình muốn giết Phạm

Nhàn, còn Phạm Nhàn hoàn toàn vô can.

Còn lý do tại sao Trần Bình Bình lại muốn giết Phạm Nhàn, đó là điều

Hoàng đế cần suy ngẫm. Phạm Nhàn từng bị thương nặng trong sự kiện Huyền

Không miếu, suýt mất mạng trong sơn cốc núi, hai bằng chứng này quá mạnh

mẽ.

Phạm Nhàn có thể cảm nhận được tấm lòng của Trần Bình Bình, nhìn khuôn

mặt già nua của ông, cảm nhận được hơi thở trong lành từ tận đáy lòng ông,

trong lòng xúc động mà không biết phải nói sao.

o O o

Sắc mặt Trần Bình Bình vô cùng bình thản, nói: "Những chuyện này, ba

năm trước chắc hẳn ngươi đã nghĩ ra rồi. Ngày ấy Trần Viên chưa khôi phục

xong, ngươi cũng từng nói những lời tương tự. Tại sao hôm nay lại phải nói lại

lần nữa?"

"Hoàng đế bệ hạ luôn hoài nghi, nhất là khi ngươi lại giở trò đó ở Đông Di

thành." Phạm Nhàn nói: "Ta chỉ có thể đến nói rõ mọi chuyện với ngươi thôi."

"Chuyện ở Đông Di thành là do ta sắp đặt từ hơn ba năm trước, sau khi hứa

với ngươi sẽ buông tay, ta đã buông tay rồi." Trần Bình Bình cười nói.

"Ta không quan tâm, ngươi đã muốn buông tay thì nên dứt khoát hơn."

Phạm Nhàn nói: "Hoàng đế bệ hạ đã bảo ta trở thành Viện trưởng Giám Sát

viện, ngươi có thể về hưu hoàn toàn rồi."

"Về hưu? Cũng chẳng khác gì cuộc sống hiện tại."

Phạm Nhàn nở nụ cười kỳ quái, nói: "Ngươi còn dám nói thế ngay trước

mặt ta à? Nếu ngươi không muốn, cho dù ta làm Viện trưởng Giám Sát viện

mười năm nữa, nó vẫn là của ngươi."

"À, không đâu." Trần Bình Bình cũng cười nói: "Giám Sát viện là của

Hoàng đế bệ hạ."

"À, không." Phạm Nhàn bắt chước giọng điệu của ông, thở dài nói: "Giám

Sát viện có hai phần là của Hoàng đế bệ hạ, ba phần mười là của ta, nhưng vẫn

còn một nửa là của ngươi, mãi mãi là của ngươi."

Làm việc ở Giám Sát viện lâu như vậy, Phạm Nhàn hiểu rõ sức khống chế

của ông lão què này đối với Giám Sát viện kinh khủng đến mức nào. Cơ quan

đặc vụ riêng của Hoàng đế bệ hạ dưới bàn tay già nua của Trần Bình Bình đã

sớm trở thành cơ quan tư nhân của ông. Một phần vì Hoàng đế bệ hạ chưa bao

giờ nghi ngờ con chó trung thành bên cạnh mình, một phần vì uy tín của Trần

Bình Bình trong Giám Sát viện quá lớn, quá nhiều quan lại tuyệt đối trung

thành.

Phạm Nhàn không nghi ngờ chút nào rằng nếu trong cung ra chiếu chỉ đối

phó với Trần Bình Bình, những người như Ngôn Nhược Hải, chủ sự trọc đầu

Thất Xứ sẽ không do dự mà đứng về phía Trần Bình Bình.

Mọi thứ vì Khánh Quốc? Trong lòng quan lại bình thường của Giám Sát

viện, có lẽ Khánh Quốc chính là Hoàng đế bệ hạ, nhưng trong lòng những quan

viên cấp trung nắm quyền, ngoài Trần Bình Bình ra không còn ai khác.

"Ừm... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Trần Bình Bình nhìn Phạm Nhàn hỏi,

giọng điệu bình tĩnh nhưng như bàn giao giữa hai Viện trưởng Giám Sát viện.

Phạm Nhàn bỗng ủ rũ, nói: "Trước khi tới đây ta đã gặp Ngôn Băng Vân,

bảo hắn ta chuẩn bị nắm lấy Bát Đại Xử trong Giám Sát viện cùng các chi

nhánh tại các quận, cắt đứt mọi khả năng can thiệp của ngươi... Nhưng ta biết,

nếu ngươi không buông tay, với sức ta và Ngôn Băng Vân thực sự không có

cách nào."

"Bảo Ngôn Băng Vân đối phó với lão già nhà hắn à?" Trần Bình Bình cười

khà khà, nói: "Chiêu này cũng hay đấy, tuy số lão già mà hắn phải đối phó còn

nhiều hơn hắn tưởng."

Những lời này ám chỉ những người trung thành tuyệt đối với Trần Bình

Bình trong Giám Sát viện.

Phạm Nhàn ngồi sát lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhăn nheo của ông,

nói: "Hãy buông tay đi."

"Buông tay sao ngươi còn nắm tay ta?" Trần Bình Bình mỉm cười nói:

"Ngươi có thể thử chặt đứt cánh tay của ta vươn vào Viện, nhưng ta có thể cam

đoan mấy lão già kia mạnh hơn các ngươi tưởng tượng."

Phí lời, những lão già đó đều là nhóm đầu tiên dưới Giám Sát viện, trong đó

có không biết bao nhiêu đồ đệ cháu chắt, muốn quét sạch bọn họ quả thực rất

khó khăn. Phạm Nhàn thầm mắng, ngoài mặt bực bội nói: "Mấy năm nay hai

người chúng ta quan hệ tốt đẹp, khác gì phụ tử, sao bây giờ lại muốn đánh cho

ta một gậy?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1659: Trưởng thành chỉ trong một đêm 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vấn đề là, ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta, tại sao ta phải buông tay."

Ánh mắt Trần Bình Bình rất thú vị.

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Hoàng đế bệ hạ đã bắt đầu điều tra vụ

mưu sát trong sơn cốc và sự kiện Huyền Không miếu, một ngày nào đó người sẽ

nghi ngờ ngươi, dù không có bằng chứng nào nhưng việc này luôn tiềm ẩn nguy

cơ... Hơn nữa, ngươi biết sau khi chết rất nhiều người trong cung Hoàng đế bệ

hạ đã thay đổi tính cách rất nhiều. Nếu là trước đây, chỉ cần hơi nghi ngờ là

Hoàng đế bệ hạ sẽ dùng thủ đoạn lôi đình, nhưng hiện giờ người vẫn chưa làm

thế."

Điều này cũng đúng, Giám Sát viện là một trong những lực lượng Hoàng đế

bệ hạ coi trọng nhất, lòng tin của ngài dành cho Trần Bình Bình cũng rất hiếm

có. Nếu ngày nào đó ngài phát hiện Trần Bình Bình có ý đồ khác, Hoàng đế bệ

hạ ngày xưa đã nổi giận từ lâu.

"Chủ đề này chúng ta từng bàn qua." Trần Bình Bình gật đầu: "Hoàng đế bệ

hạ vẫn còn tình cảm với ta, dù có nghi ngờ cũng không nỡ trực tiếp ra tay, người

muốn... đợi ta chết già ."

"Phải rồi. Vấn đề là ngươi vẫn sống mãi không chết." Phạm Nhàn cười nói:

"Không chết cũng được, nhưng trái tim ngươi vẫn không chết. Vì thế ta chỉ biết

mời ngươi rời khỏi kinh đô, về quê tìm tình yêu đầu."

Trần Bình Bình cười mắng vài câu, đột nhiên hỏi: "Nếu ta không lui, ngươi

sẽ làm gì?"

"Ta sẽ động thủ." Phạm Nhàn trầm ngâm rồi nói: "Dù phải làm cho Giám

Sát viện hỗn loạn tới không thể tả, ta cũng phải đánh ông xuống."

"Với lý do gì?"

"Tất nhiên là vì ta tra ra sau vụ mưu sát trong sơn cốc có bóng dáng của

Trần Viện trưởng, ta là hoàng tử, lại sắp làm Viện trưởng Giám Sát viện, ôm

mối hận ra tay, muốn đẩy ngươi vào chỗ chết." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Cho dù

cuối cùng ta có đánh bại được ngươi hay không, Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ nghĩ

rằng, hóa ra ta cũng tự mình tra ra chuyện này, nên sẽ để ta ra tay rồi ban chiếu

chỉ đuổi ngươi ra khỏi kinh đô. Một mặt thỏa mãn ý định của ta, một mặt bảo

toàn tính mạng của ngươi, toàn vẹn tình cảm giữa hai người."

Khóe lông mày bạc phơ của Trần Bình Bình nhướn lên: "Nghĩa là ngươi

cũng dùng chuyện này để thuyết phục Ngôn Băng Vân?"

Phạm Nhàn gật đầu.

"Dùng mối thù không tồn tại để che đậy nguy hiểm thực sự bên trong." Trần

Bình Bình suy nghĩ rất lâu rồi gật đầu: "Bây giờ ngươi tiến bộ nhiều lắm rồi."

Phạm Nhàn mỉm cười: "Ta suy nghĩ cả tháng, lại biết triều đình bắt đầu điều

tra chuyện sơn cốc, nên mới nảy ra ý nghĩ lợi dụng điểm này."

Trần Bình Bình mệt mỏi cười khẽ, ông hiểu Phạm Nhàn đang lo lắng điều

gì, và tại sao phải làm nhiều công sức như vậy để ép ông rời khỏi kinh đô.

Giống như nỗi cảm động trong lòng Phạm Nhàn lúc nãy, vị lãnh đạo đặc vụ cô

độc cả đời này bỗng thấy trái tim mình ấm áp hơn rất nhiều.

"Ta đồng ý sẽ rời khỏi kinh đô." Trần Bình Bình vỗ nhẹ lên tay Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn vui mừng khôn xiết, cười nói: "Chuyện này chắc chắn không có

vấn đề gì. Hai lần suýt chết dưới tay ngươi ở Huyền Không miếu và trong sơn

cốc, dù triều đình tìm ra manh mối gì cũng chỉ là lý do để ngươi ra đi mà thôi."

"Lúc đó, ngươi ngồi xe lăn lao vào Trần Viên, quát tháo ta, cũng thú vị lắm

đấy." Trần Bình Bình mỉm cười nói.

Phạm Nhàn lắc đầu cười. Khi đó y thực sự không hiểu tại sao Trần Bình

Bình lại làm những chuyện đó. Chỉ sau khi được Trưởng công chúa chỉ ra, y

mới thấu hiểu ông muốn gì, và tại sao lại cẩn thận chuẩn bị từng bước để cắt đứt

quan hệ với y.

"Vụ huyết án ở Thái Bình biệt viện năm xưa là do Tần Nghiệp gây ra phải

không?" Phạm Nhàn bỗng nhiên lên tiếng.

Trần Bình Bình liếc nhìn y, lạnh nhạt nói: "Tần Nghiệp chỉ là con chó của

Hoàng đế bệ hạ."

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Cuối cùng Tần gia phải làm phản

chính là vì sự tồn tại của ta?"

"Đương nhiên, ngươi là con trai của Diệp Khinh Mi." Trần Bình Bình cười

nói: "Con chó già Tần Nghiệp bị Hoàng đế bệ hạ che giấu bao năm nhưng vẫn

hiểu rõ tâm ý của người. Nếu Hoàng đế bệ hạ có ý định trọng dụng ngươi, chắc

chắn sẽ không cho ngươi biết chuyện xưa... Tần Nghiệp chính là sơ hở duy nhất

còn sống sót trong câu chuyện đó."

"Hoàng đế bệ hạ muốn nâng đỡ ngươi lên cao, muốn bảo toàn tình cảm cha

con các ngươi, thế thì nhất định phải bịt miệng Tần Nghiệp." Trần Bình Bình

bình tĩnh nói: "Vì vậy Tần Nghiệp buộc phải phản."

Trước đây Trần Bình Bình nhất quyết không chịu nói rõ những chuyện này

với Phạm Nhàn, nhưng đến hôm nay, tiếp tục che giấu cũng không cần thiết

nữa, không muốn lôi kéo Phạm Nhàn vào vũng bùn năm xưa.

"Quả thật như vậy." Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, không khí ấm áp mùa

xuân chui vào phổi y nhưng lại như đốt cháy cả lồng ngực. Cho dù đoán trước

những chuyện này, nhưng nghe Trần Bình Bình thừa nhận, y vẫn khó kiềm chế

cảm giác bị thiêu đốt.
 
Back
Top