Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1630: Gieo độc 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng đáng lẽ Ảnh Tử phải cảm thấy tự hào, đôi mắt Phạm Nhàn ươn ướt,

trong lòng cũng cảm thấy tự hào thay hắn. Một cao thủ cửu phẩm phẩm, tuy

nhìn có vẻ rất mạnh nhưng trong cuộc đối đầu một chọi một có thể khiến một vị

Đại tông sư bị thương nặng như thế này, thực sự là phát huy vượt trình độ.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Tứ Cố Kiếm đã dùng cảnh giới Đại

tông sư, dựa vào ý chí mạnh mẽ, khống chế được tình thế, rõ ràng có thể giết

chết Ảnh Tử, tại sao lão không làm như vậy? Có ý thương xót đệ đệ ruột thịt?

Phạm Nhàn không tin vị Đại tông sư hiếu sát này lại có cảm xúc ấm áp như thế.

Sau một hồi im lặng, Tứ Cố Kiếm đột nhiên cất giọng khàn khàn: "Nếu tính

kỹ, ngươi hẳn là đệ tử đầu tiên của Kiếm Lư."

Ảnh Tử nằm trong vũng máu, không đáp lời, chỉ nhìn hắn vô cảm. Tứ Cố

Kiếm ho dữ dội, nói: "Ngươi có thể sử dụng một chiêu kiếm như hôm nay, cũng

đủ tự hào rồi."

Một lúc sau, Ảnh Tử đột nhiên hỏi: "Tại sao."

Tại sao năm đó Tứ Cố Kiếm hung hãn giết hại tộc nhân, thậm chí cả cha

ruột cũng không tha, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không buông tha? Câu hỏi này

đã ám ảnh Ảnh Tử bao năm, hôm nay dưới hoàn cảnh này, cuối cùng hắn cũng

hỏi ra.

Tứ Cố Kiếm biết hắn hỏi gì, Phạm Nhàn cũng biết, nhưng Tứ Cố Kiếm hoàn

toàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Ai cản đường ta, đều phải chết... Ngươi đi

theo chúng ta một ngày, cũng nhìn một ngày, vốn tưởng rằng ngươi có thể thực

hiện được kiếm đó, ắt hẳn là ngươi đã hiểu được điều gì, không ngờ ngươi lại

hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy..."

"Tiểu đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng."

Lời nói vừa dứt, Phạm Nhàn kinh hãi, ra là từ đầu Tứ Cố Kiếm đã biết Ảnh

Tử luôn bám theo! Những lời Tứ Cố Kiếm dạy dỗ hôm đó không chỉ nhắm vào

mình, mà còn muốn Ảnh Tử phía sau cũng lĩnh ngộ được điều gì!

Ảnh Tử im lặng, đôi mắt thường nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm dưới thềm đá

xa xa như muốn nuốt sống, nhưng không nói gì. Thảm kịch năm xưa và lời nói

hôm nay, hắn không cần phân tích nên tin ai, chỉ cần xác định mình tin vào điều

gì.

Phạm Nhàn nhìn theo ánh mắt Ảnh Tử, thấy vết thương khổng lồ trên ngực

và bụng Tứ Cố Kiếm, một mảng máu thịt mơ hồ, bên trên lộ ra ánh xanh lạ, như

chất độc nào đó, lại kỳ diệu giữ được sinh mệnh cuối cùng cho bộ phận nội tạng

đáng lẽ phải hoại tử kia.

Đó là một quyền mà Khánh Đế trao cho Tứ Cố Kiếm trên Đại Đông sơn.

Với vết thương như thế, đáng lẽ Tứ Cố Kiếm đã phải chết từ lâu, nhưng lão lại

có thể sống sót đến bây giờ, nhất định có uẩn khúc ẩn sau, đặc biệt là vết thương

kinh hoàng trên ngực và bụng.

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng dùng những mảnh vải còn lại che kín vết thương ở

bụng, liếc nhìn Ảnh Tử rồi nhìn Phạm Nhàn, nói câu cuối cùng: "Kiếm là vũ khí

giết người, không phải Thánh nhân không thể dùng."

Phạm Nhàn im lặng, lập tức hiểu ý Tứ Cố Kiếm: Kiếm là vũ khí giết người,

không phải Thánh nhân không thể dùng, mà Thánh nhân... vốn vô tình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là thế giới cạnh tranh sinh tồn, muốn vươn lên trong rừng lau dày đặc

ven biển, muốn có quyền được ăn trước trong bầy sói trên thảo nguyên, chúng

cần loại bỏ những "tình cảm yếu đuối", Thánh nhân vô tình, bậc chí nhân vô

tâm, không vậy thì không thể siêu thoát.

Trong khoảng sân của phủ Thành chủ hoàn toàn yên tĩnh, xác chết và vũng

máu đã bị chấn động văng về hai bên tường phủ, như bị bàn tay thiên thần quét

sạch, máu hóa thành màu sơn đỏ nhờn nhờn, trên đó rơi vãi chút lá cây xanh

non.

Với những lá cây xanh làm ranh giới, cặp huynh đệ Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử

ngồi bệt hai bên thềm đá, bị thương nặng, lặng lẽ đối mặt.

Đúng lúc đó, bên ngoài phủ Thành chủ bỗng vang lên tiếng gió gào thét dày

đặc, như mười mấy máy bắn đá cùng tấn công vào phủ Thành chủ, những tảng

đá to như cái thớt xé gió lao tới.

Sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn không đổi, Ảnh Tử cũng thế. Lúc này Phạm Nhàn

tiến về phía Ảnh Tử, sắc mặt cũng không hề thay đổi, bởi cả ba người đều nghe

rõ đó không phải đá mà là tiếng người, hóa ra vụ thảm sát trong phủ Thành chủ

cuối cùng cũng đã kinh động tới các cao thủ ngây ngốc canh gác bên ngoài khu

nhà.

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đến Đông Di thành, mang theo hai cao thủ cửu phẩm

là Lang Đào và Hà đạo nhân. Không rõ Thiên Nhất đạo môn có còn cao thủ ẩn

nấp bảo vệ hay không. Từ hôm qua, tất cả đệ tử Kiếm Lư đều quay về nơi tu

luyện, canh gác trước Kiếm Lư, im lặng chờ chỉ thị của sư phụ.

Hai bên cộng lại có tới mười mấy cao thủ cửu phẩm, nghĩ đến cả kinh đô

Khánh Quốc hiện tại cũng chỉ có hai cửu phẩm, khiến người ta không khỏi cảm

thấy kinh ngạc và ngưỡng mộ trước năng lực của Đông Di thành. Bao nhiêu cao

thủ ấy cùng xuất hiện, khí thế thật chấn động.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1631: Gieo độc 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong sân tiếng gió phần phật, Vân Chi Lan và Lang Đào dẫn đầu mọi

người, lao xuống mặt đất đầy máu. Hai người nhíu mày, vô thức nhìn xuống

dưới chân rồi nhận ra cảnh tượng trong phủ, đồng thời tìm thấy người họ quan

tâm nhất.

Lang Đào thấy Hoàng đế bệ hạ, thấy ngài vô sự, chỉ hơi tái mặt, bèn vui

mừng khôn xiết, dẫn bộ hạ vây quanh Tiểu Hoàng đế, cố bảo đảm an toàn cho

ngài, đồng thời đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Phạm Nhàn.

Bên kia, Vân Chi Lan thấy Tứ Cố Kiếm bị thương nặng dưới thềm đá, sắc

mặt hoảng hốt, vội chạy lại, quỳ sụp xuống không kịp nói lời nào.

Vị đệ tử đứng đầu của Kiếm Lư không che giấu được vẻ mặt kì lạ, không

phải lo sợ sư phụ sẽ trừng phạt mình thế nào. Hắn đã dám âm thầm giao dịch

với người Bắc Tề, kiếm tâm đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, lúc này nhìn thấy cảnh

tượng thê thảm trong phủ Thành chủ, thấy xác Thành chủ đại nhân và các cao

thủ trong phủ, đương nhiên hắn biết ai đã ra tay.

Nếu sư phụ tự mình xuất thủ, tức là đã thể hiện thái độ của mình. Điều khiến

Vân Chi Lan chấn động nhất là không ngờ sư phụ bị thương nặng đến thế!

Tất cả đệ tử Kiếm Lư quỳ bên Tứ Cố Kiếm, kinh hoàng và tức giận nhìn vết

thương của sư phụ.

Trong lòng bọn họ, trên đời này chỉ có vài Đại tông sư có thể so sánh được

với sư phụ. Cho dù sư phụ đã bị thương ba năm, những người có thể làm tổn

thương sư phụ vẫn chỉ có Hoàng đế Khánh Quốc và Diệp Lưu Vân đã mất tích.

Một đệ tử run rẩy băng bó vết thương cho Tứ Cố Kiếm. Trong lòng hắn, sư

phụ là bậc thần tiên, đặc biệt về kiếm đạo là tuyệt đối số một thiên hạ. Nhưng

hôm nay sư phụ bị đâm hai kiếm vào ngực, không biết là ai đã ra tay?

Cánh cửa sân sau của phủ Thành chủ hơi động, nhị đồ đệ Kiếm Lư đỡ

Vương Thập Tam Lang đi đến. Bọn họ chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng

không nhịn được kinh hãi. Đặc biệt là Vương Thập Tam Lang, độc tố trong

người hắn còn chưa giải hết, đêm qua lại cưỡng ép vận cảnh giới, phát huy lực

lượng ngăn cản mọi người, trợ giúp Phạm Nhàn tiến vào Kiếm Lư, toàn thân đã

mệt nhọc tới cực điểm. Nếu không phải lúc này nhị sư huynh đỡ lấy, chỉ e hắn

còn không kịp chạy vào phủ Thành chủ

Đêm qua trong Kiếm Lư ấm áp tình xuân, bên ngoài Kiếm Lư thì giương

cung bạt kiếm. Tất cả đều biết Vương Thập Tam Lang là hảo hữu của Phạm

Nhàn, nhưng Phạm Nhàn lại bắt cóc Hoàng đế Bắc Tề, xâm nhập nơi thần thánh

Kiếm Lư. Cho nên mọi người đều căm thù Vương Thập Tam Lang.

Nếu không phải nhị đồ đệ Kiếm Lư lạnh lùng bảo vệ, vì danh dự môn phái

Vân Chi Lan cũng không thể để bọn Lang Đào xuất thủ. Chỉ sợ hôm nay Vương

Thập Tam Lang chỉ có thể nằm trên giường.

Dĩ nhiên, lý do Vương Thập Tam Lang có thể an toàn giữa thế đối đầu của

nhiều cao thủ như vậy là nhờ vào chiếc lá và cành cây kia. Kiếm Thánh đã thể

hiện thái độ, khiến các đệ tử Kiếm Lư đứng về phe Vân Chi Lan giờ chỉ có thể

trung lập.

o O o

Vương Thập Tam Lang quỳ bên Tứ Cố Kiếm, môi run run, không nói nên

lời. Từ khi vào phủ Thành chủ, hắn không nhìn Phạm Nhàn, tâm trạng rất phức

tạp. Tất cả đều do sư phụ dặn dò, nên hắn mới giúp Phạm Nhàn vào nhà, nghĩ

rằng sư phụ sẽ nói chuyện hài hòa với Tiểu Phạm đại nhân, không ngờ sư phụ

lại bị thương như thế!

Các đệ tử Kiếm Lư đều biết thực lực của phủ Thành chủ, biết sức mạnh của

thanh kiếm trong tay sư phụ, nên tự nhiên nghĩ rằng kẻ làm bị thương sư phụ

chắc chắn không phải người trong phủ Thành chủ, mà là người Nam Khánh.

Là người của Phạm Nhàn.

Vân Chi Lan đứng dậy đầu tiên, lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn và người áo đen

bên thềm đá. Dần dà, đôi mắt của hắn ta lạnh băng, ánh mắt lướt qua Phạm

Nhàn nhìn chằm chằm người áo đen kia, từ lạnh băng chuyển sang nóng rực.

Hắn ta quen biết người áo đen đó, thậm chí rất quen thuộc, bởi bốn năm

trước bên bờ hồ Hàng Châu ở Nam Lộc, người áo đen từ dưới mặt hồ lao lên,

đâm hắn ta một kiếm rồi hai người truy đuổi nhau suốt mấy tháng trời ở Giang

Nam.

Vân Chi Lan biết thực lực tên áo đen đó, thậm chí luôn cho rằng ngoài sư

phụ, trên đời này chỉ có hắn là người luyện kiếm sắc bén và tàn nhẫn nhất, còn

sắc bén hơn cả mình.

Vân Chi Lan đã là cao thủ cửu phẩm, nên hắn biết tên người áo đen kia lợi

hại đến mức nào. Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng biết trong tình huống này,

người có thể dùng kiếm làm bị thương sư phụ chỉ có gã áo đen kia.

Hắn chậm rãi rút thanh kiếm bên hông ra, bước từng bước một về phía bậc

thềm bên kia. Khoảng cách giữa mỗi bước đều như nhau, không nhiều không ít,

đúng hai thước.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1632: Gieo độc 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thanh kiếm trong tay hắn dài ba thước.

Khoảng cách giữa hắn và Ảnh Tử là ba mươi thước.

"Theo truyền thuyết, chủ nhân thực sự của Sáu Xứ Giám Sát viện, Ảnh Tử

đại nhân." Vân Chi Lan vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Lần đầu tiên ta thấy diện

mạo thật của ngươi."

Vân Chi Lan tiến về phía bên kia, càng lúc càng gần thềm đá, kiếm khí và

sát ý của hắn càng lúc càng mạnh. Dù có bất đồng với sư phụ về tương lai Đông

Di thành, nhưng khi kẻ địch tấn công, người Nam Khánh dám làm bị thương sư

phụ, trong lòng Vân Chi Lan tràn ngập sát ý, quyết chém đối phương dưới kiếm

mình.

Nếu đối phương còn nguyên vẹn, Vân Chi Lan không có nhiều tự tin.

Nhưng dù Ảnh Tử có lợi dụng lúc sư phụ sơ hở mà đâm trúng hai kiếm, chắc

chắn hắn cũng phải trả giá đắt.

Các đệ tử Kiếm Lư được Tứ Cố Kiếm dạy dỗ, không để ý việc ỷ mạnh h**p

yếu.

Dưới tán cây xanh, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhìn cảnh tượng trước mắt, lo sợ

Kiếm Lư và Nam Khánh sẽ xảy ra xung đột, không biết Phạm Nhàn sẽ xử lý ra

sao. Với tính cách hiếu sát của Tứ Cố Kiếm, dù muốn thỏa thuận với Nam

Khánh, sư phụ cũng không thể để Ảnh Tử mà Vân Chi Lan gọi là chủ nhân Lục

Xứ Giám Sát viện sống sót ra đi được.

Đột nhiên, Tiểu Hoàng đế nhớ ra điều gì đó, nhớ lại hai từ Tứ Cố Kiếm đề

cập trước đó. Đôi mắt sáng lên, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ đỏ ửng.

o O o

Phạm Nhàn nửa quỳ bên cạnh Ảnh Tử, xử lý vết thương thương cho hắn.

Vô số vết thương do kiếm khí cắt rách vẫn rỉ máu, may thay quan phục Giám

Sát viện có tác dụng nên các vết thương không sâu, không cần xử lý đặc biệt.

Với thể chất mạnh mẽ, Ảnh Tử có thể cầm máu được.

Vấn đề lớn nhất nằm bên trong cơ thể Ảnh Tử. Phạm Nhàn đặt bàn tay lên

lưng hắn, dẫn một luồng chân khí thiên nhiên vào, cẩn thận từng chút một kiểm

tra bên trong. Sắc mặt Phạm Nhàn càng lúc càng nghiêm trọng, lát sau y lấy

thuốc nhét vào miệng Ảnh Tử rồi đặt hai lòng bàn tay lên, bắt đầu chữa trị.

Đêm hôm kia chữa thương cho Thập Tam Lang, hôm qua tử chiến với bọn

Lang Đào, tối qua giao đấu trên giường cùng Tiểu Hoàng đế, Phạm Nhàn cũng

đã mệt mỏi tột độ. Nhưng nếu không nhanh chóng xử lý, Ảnh Tử sẽ chết vì xuất

huyết nội tạng.

Từ sau sự kiện Huyền Không miếu, Ảnh Tử đi theo Phạm Nhàn bốn năm

không rời, dù là quan hệ trên dưới, nhưng Phạm Nhàn biết mình không thể thiếu

người này, đó là tình cảm thân thiết tự nhiên phát sinh sau bao năm gắn bó sinh

tử.

Phạm Nhàn cúi thấp mí mắt xuống nhưng vẫn nghe rõ tiếng bước chân ổn

định của Vân Chi Lan ngày càng gần. Một lúc sau, y chậm rãi hạ tay xuống,

đứng dậy nhìn Vân Chi Lan nói: "Ngươi vẫn muốn giết ta sao?"

Vân Chi Lan im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện sống chết cô nương, sư phụ

sẽ quyết định, nhưng người này nhất định phải chết."

Không suy nghĩ gì, Phạm Nhàn chậm rãi cởi áo choàng, lộ bộ trang phục

đen bó sát rồi cúi xuống rút con dao găm đen từ trong giày ra.

Y đứng trước mặt Ảnh Tử.

o O o

Phạm Nhàn bước ra, không khí trong sân chợt thay đổi. Cả ngày hôm nay, y

chưa từng ra tay thực sự, chỉ hao tổn tinh thần bởi ý chí mạnh mẽ của Tứ Cố

Kiếm. Nhưng khi đứng trước Ảnh Tử, tinh thần Phạm Nhàn dường như được

phục hồi hoàn toàn, lạnh lùng và cực kỳ cường hãn.

Cũng giống như khi đối đầu với Yến Tiểu Ất năm xưa.

Mọi người đều biết sự lợi hại của Phạm Nhàn. Ngày nay, vị quyền thần Nam

Khánh không còn là nhân vật non nớt lúc mới vào cửu phẩm, mà là một cao thủ

cửu phẩm chân chính. Y đã lặng lẽ g**t ch*t Yến Tiểu Ất, g**t ch*t Tần lão gia

tử ở kinh đô, đánh lui Hải Đường trên thảo nguyên, và hôm qua còn hai lần

thoát khỏi vòng vây của các cao thủ Cửu phẩm, trong lịch sử đối đầu với các

cao thủ cửu phẩm, Phạm Nhàn chưa từng thất bại.

Đây không phải là người có họ cây có bóng, mà là sự tự tin thực tích lũy dần

dần. Cho dù lúc này đối mặt với Vân Chi Lan đệ đồ đệ đứng đầu trong Kiếm

Lư, trong lòng Phạm Nhàn vẫn không hề run sợ, mà chỉ lạnh lùng quan sát đối

phương, ý tứ bày tỏ rõ ràng: Muốn giết thuộc hạ của ta, trước hết phải để ta giết

ngươi.

Phạm Nhàn và Vân Chi Lan đứng đối diện, nhưng phía sau Vân Chi Lan

còn nhiều người khác nữa. Kiếm Lư có tổng cộng mười ba đệ tử, hôm nay tất cả

đều có mặt, chỉ có sáu người đang đứng dậy. Nhưng chỉ riêng sáu người này

phát ra thế kiếm sắc bén khiến sắc mặt Phạm Nhàn hơi trắng bệch.

Vài đệ tử Kiếm Lư khác quỳ bên cạnh Tứ Cố kiếm, tay chân luống cuống,

run sợ hầu hạ. Trong số đó có cả đồ đệ thứ ba và thứ tư từng phục kích Phạm

Nhàn ở biệt viện. Hai cao thủ Kiếm Lư không đứng dậy vì lý do rất phức tạp:

họ biết Phạm Nhàn và người áo đen kia... đều biết Tứ Cố kiếm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1633: Gieo độc 4



Chuyện này họ không nói với Vân Chi Lan vì liên quan quá lớn. Họ định

báo cáo sư phụ, nhưng vài ngày qua quá nhiều chuyện xảy ra nên chưa kịp.

Trong lòng họ kinh ngạc, suy đoán mối quan hệ giữa người áo đen kia và sư

phụ, tại sao đối phương có thể làm tổn thương sư phụ.

Vương Thập Tam Lang cũng không đứng dậy. Hắn không nhìn Phạm Nhàn,

trong lòng hắn đang hỗn loạn. Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ

hồ đoán được một chút bí mật nhưng không thể nói ra.

o O o

Vân Chi Lan không biết tất cả những chuyện này. Vụ ám sát máu lạnh giữa

hắn và Ảnh Tử ở Giang Nam năm xưa chỉ là chuyện trong chớp mắt. Lúc đó

Ảnh Tử vẫn còn giữ lại thực lực, chưa sử dụng tuyệt kỹ đáy hòm của mình.

Hắn chỉ nhìn Phạm Nhàn rồi siết chặt kiếm trong tay.

Bên kia, Lang Đào đại nhân vẫn cúi đầu, bỗng siết chặt ngón tay. Sợi xích

kim loại treo trên cổ tay chợt căng cứng lên.

Đúng lúc đó, một bàn tay mát lạnh đặt lên cổ tay Lang Đào, ngăn cản hắn ra

tay.

Lang Đào khẽ nhíu mày nhìn bệ hạ ngăn mình, không hiểu có ý gì. Hắn

thầm nghĩ đây là cơ hội hiếm có của Đại Tề. Lúc trước Nam Khánh và Tứ Cố

Kiếm đã gần như đạt được thỏa thuận, nhưng giờ đây phía Nam Khánh đã đâm

trọng thương Tứ Cố Kiếm. Nếu như lúc này hắn giúp Vân Chi Lan bắt hoặc giết

chết Phạm Nhàn rồi g**t ch*t người áo đen đã gây thương tích cho Tứ Cố Kiếm,

chắc chắn mối quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh sẽ hoàn toàn đổ vỡ.

Hơn nữa, với tư cách một võ giả, Lang Đào thực sự rất tò mò, rốt cuộc

người áo đen kia là ai, liệu có thực sự là thích khách số một thiên hạ trong

truyền thuyết, Ảnh Tử của Giám Sát viện? Liệu hắn có thực sự lợi hại đến mức

có thể làm bị thương Tứ Cố Kiếm?

Tiểu Hoàng đế khẽ mỉm cười, nhìn cảnh giương cung bạt kiếm bên bậc

thềm đá, nhẹ nhàng nói: "Tin ta đi, bọn họ không thể giao chiến. Đã vậy, tại sao

chúng ta lại làm kẻ xấu?"

o O o

Không khí căng thẳng trong sân khiến những người trong cuộc không thể

đánh giá tình hình như Tiểu Hoàng đế. Dù là Phạm Nhàn cũng bắt đầu cảm thấy

khó thở trước kiếm khí của bảy cao thủ cửu phẩm chồng chất. Mồ hôi lạnh vừa

mới khô trên da lưng lại bắt đầu chảy xuống.

Lúc này, y không khỏi nghiêm nghị. Quả thực Kiếm Lư này rất kỳ lạ, với

nhiều cao thủ cửu phẩm như thế này, nếu Nam Khánh không thể đạt được thỏa

thuận với Đông Di thành thì thực sự chiến tranh sẽ nổ ra, chỉ e các đại tướng

lĩnh quân sẽ phải đối mặt với những cuộc tập kích ban đêm vĩnh viễn không

ngừng.

Trong không khí ngột ngạt vì kiếm khí, Phạm Nhàn biết nếu thực sự giao

chiến, y khó có thể sống sót mà rời khỏi nơi đây. Đột nhiên, khóe miệng hắn

nhếch lên, mỉm cười ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đôi vai sắc như thép của Vân

Chi Lan, nhìn xuống Tứ Cố Kiếm dưới bậc thềm đá, mở miệng nói: "Chuyện

nhà mình, liệu có cần người ngoài nhúng tay vào?"

Câu nói này rơi vào tai mỗi người, mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Vân

Chi Lan cho rằng Phạm Nhàn nói về người Bắc Tề, lạnh lùng mở miệng: "Đệ tử

Kiếm Lư đã đủ rồi, không cần bạn bè phương bắc giúp đỡ."

Lang Đào khẽ cười dưới tán cây xanh: "Nếu Tiểu Phạm đại nhân còn sống

sót, ta sẽ tự mình thách đấu ngài."

Nhưng Phạm Nhàn không để ý đến lời đáp lại của hai đại cao thủ, chỉ chăm

chú nhìn xuống Tứ Cố Kiếm dưới bậc thềm đá, bởi chỉ có Tứ Cố Kiếm mới

hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói đó. Đây là cuộc chiến giữa hai huynh đệ,

liệu có thực sự cần người ngoài can thiệp? Trước đó, khi Ảnh Tử sử dụng một

kiếm như sấm sét, Phạm Nhàn đứng sau chiếc xe lăn nhưng chỉ đưa Tiểu Hoàng

đế rời đi mà không cùng Ảnh Tử hợp kích.

Phạm Nhàn không can thiệp, vậy mà các đệ tử Kiếm Lư lại có thể xen vào

mối thù hận giữa hai huynh đệ sao? Phạm Nhàn đánh cuộc vào lòng tự hào và

bản tính hoang dại của Tứ Cố Kiếm, đánh cuộc rằng Tứ Cố Kiếm đã để Ảnh Tử

sống sót, chắc chắn có kế hoạch tiếp theo.

Như vậy, làm sao Tứ Cố Kiếm có thể đứng nhìn các đồ đệ vì trả thù mà phá

hỏng kế hoạch lớn của mình cơ chứ?

o O o

Tứ Cố Kiếm hơi nhếch mí mắt, mỉm cười, thở dài có phần nuối tiếc, dường

như tiếc nuối vì Phạm Nhàn đoán trúng suy nghĩ của mình nên không thể nhìn

thấy thực lực thực sự của y.

Vị Đại tông sư này liếc nhìn các đệ tử đang quỳ bên cạnh mình với vẻ ghét

bỏ, giọng khàn khàn mắng: "Ta còn chưa chết, các ngươi đã vội vàng khóc than

cái gì?" Thật kỳ lạ, hắn mắng như vậy nhưng các đệ tử lại vui mừng, vội vàng

đứng dậy.

Tiếp đó, Tứ Cố Kiếm giơ cánh tay trái lên, nhìn Vương Thập Tam Lang một

cái. Động tác này Vương Thập Tam Lang rất quen thuộc, lúc xuống Đại Đông

sơn, hắn cũng đã từng cõng sư phụ như thế. Sau khi trở về Đông Di thành, hắn

vẫn cõng như vậy, nên rất tự nhiên ngồi xuống.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1634: Gieo độc 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tứ Cố Kiếm dựa vào tấm lưng rộng và vững chắc của ấu đồ, xoay đầu một

cái, thoải mái nói: "Quay về Kiếm Lư."

Vương Thập Tam Lang buồn bã gật đầu rồi cõng người thầy gầy yếu đứng

dậy, bước ra ngoài Kiếm Lư. Do thân thể đã yếu đến cùng cực, một số sư đệ liền

đỡ hắn ta, cùng rời đi.

Tứ Cố Kiếm ra đi như thế, không nói lời nào, chỉ để lại mọi người đầy kinh

ngạc. Phạm Nhàn nhìn Vân Chi Lan gần trong gang tấc, nói: "Vân đại gia,

ngươi đã làm trái ý Kiếm Thánh đại nhân mấy lần, lẽ nào còn muốn thêm một

lần nữa?"

Vân Chi Lan im lặng một hồi, liếc nhìn Ảnh Tử dưới thềm đá rồi nói: "Thật

ra ta cũng rất muốn cõng sư phụ, chỉ có điều ta phải gánh vác quá nhiều thứ."

"Có một số việc không cần ngươi gánh vác." Phạm Nhàn không hề biến sắc,

mỉm cười nói: "Vì lưng ngươi không gánh nổi, đè sập ngươi chưa nói, còn đập

nát những thứ ngươi muốn gánh, há chẳng đau lòng lắm sao?"

Vân Chi Lan trầm ngâm một hồi rồi nghiêm túc nhìn lướt qua máu tươi và

những thi thể trong phủ thành chủ, nhất là thi thể của thành chủ trên thềm đá

bên cạnh. Một lúc sau, sắc mặt hắn trấn tĩnh lại, biết tất cả suy nghĩ của mình

đều vô ích, không biết rốt cuộc Tiểu Phạm đại nhân Nam Khánh này đã dùng

bùa phép gì, không chỉ khiến sư phụ ra tay, mà còn giết sạch cả nhà thành chủ,

thậm chí sau khi bị thương vẫn không có ý giết chóc người Nam Khánh.

Thật ra, vị đệ tử số một Kiếm Lư vẫn chưa hiểu Tứ Cố Kiếm. Trên đời này

không ai có thể khuyên bảo hay dụ dỗ lão làm điều gì. Đại tông sư chỉ làm

những gì mình muốn. Tất cả đều chỉ là suy nghĩ của riêng lão.

o O o

Toàn bộ Kiếm Lư rời khỏi phủ thành chủ, trong sân chỉ còn người Bắc Tề,

Phạm Nhàn và Ảnh Tử. Lang Đào chắp hai tay sau lưng, đi ra từ dưới tàng cây,

nhìn Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tiểu Phạm đại nhân, thủ đoạn thật cao siêu,

chỉ nói một câu đã khiến Kiếm Lư không thể ra tay. Nhưng ta không phải người

Đông Di, ngày hôm nay là cơ hội hiếm có, có muốn luận bàn một phen không?"

"Người không thể vô liêm sỉ đến thế." Lúc này Phạm Nhàn vừa thoát khỏi

nguy cơ kiếm ý, cả người mệt mỏi thả lỏng, ngồi trên bậc thềm cạnh Ảnh Tử,

đầu cũng không buồn ngẩng lên, cười nói: "Đó là câu nói hôm nay Hoàng đế

nhà ngươi ban tặng cho ta, ta xin được tặng lại cho ngươi."

"Tiểu Phạm đại nhân, ta không biết ai trên đời này mới là người vô sỉ hơn."

Loan đao xích vàng sau lưng Lang Đào vang vọng trong gió, phối hợp với

giọng nói ổn định của hắn càng rắn rỏi: "Lệnh muội là đệ tử của Thiên Nhất

đạo, lại được thừa kế di mệnh tiên sư, nắm giữ trọng trách của ngọn núi, dù

Phạm sư muội nay đã về Nam Khánh, nhưng dù sao đạo thống sư môn vẫn còn.

Dù không vì tình xưa, người cũng nên vì nghĩa sư môn, năm ngoái vào cuối

mùa thu, đệ tử trên núi bị thương vong nặng nề tại khu vực Tây Lương, chẳng lẽ

người cho rằng ta có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?"

"Vậy ra ngươi cũng biết là chết ở khu vực Tây Lương rồi." Phạm Nhàn

ngẩng đầu lên, hai luồng hàn quang bắn tới, lạnh lùng nói: "Chớ nói di mệnh

của Khổ Hà Quốc Sư có vấn đề gì, cho dù sau này muội muội của ta nối ngôi

Hải Đường chưởng quản Thiên Nhất đạo nhà các ngươi, nếu một ngày nào đó

Thiên Nhất đạo còn dám làm loạn ở Nam Khánh của ta, ta... vẫn sẽ tiếp tục

giết."

Lời vừa nói ra, dưới tàng cây xôn xao, lông mày Lang Đào cũng nhíu lại,

không hiểu sao trong tình thế cấp bách như thế này, Phạm Nhàn vẫn dám cứng

rắn đến thế. Mặc dù đệ tử Kiếm Lư đã đi, nhưng cao thủ Bắc Tề vẫn còn đó, Tứ

Cố Kiếm tuy vướng bận chuyện gì đó không muốn giết Phạm Nhàn hay vị cao

thủ áo đen kia, nhưng người Bắc Tề ra tay thì sẽ chẳng có trở ngại tâm lý gì.

Vị đại đồ đệ Thiên Nhất đạo này nào biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đâu

thể nghĩ rằng, ngày hôm nay Phạm Nhàn nhìn các cao thủ Bắc Tề kia giống như

nhìn đám thuộc hạ vậy, Hoàng đế bệ hạ của các ngươi đã trở thành người của ta

rồi, khoảng cách các ngươi trở thành người của ta... còn xa lắm sao?

Tiểu Hoàng đế dưới tàng cây mỉm cười, nói: "Bắc Tề ta dùng thi thư truyền

quốc, tất nhiên sẽ không lấy đa số h**p thiểu số. Lang Đào đại nhân, chúng ta đi

thôi."

Lời vừa nói ra, ngược lại khiến lông mày Phạm Nhàn nhíu lại. Y nhìn Tiểu

Hoàng đế, bỗng mở miệng nói: "Có thể qua đây một chút được không?"

Nói chuyện với một vị Hoàng đế bệ hạ mà dùng ngữ khí như vậy quả thật

vô lễ đến cùng cực. Nhưng điều khiến mọi người bên Bắc Tề sửng sốt là, bệ hạ

không hề tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Có việc gì vậy Phạm khanh? Đợi ngươi

nghỉ ngơi đã rồi hãy tâu chuyện."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1635: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nhìn rõ vẻ lạnh nhạt và phẫn nộ trong cặp mắt của Tiểu Hoàng

đế, biết đối phương dù sao cũng là Hoàng đế, sợ mắc sai lầm trước mặt bề tôi,

câu nói vừa rồi của mình thật quá đáng, bèn tự cười nhạo: "Bệ hạ, ngoại thần có

chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Tiểu Hoàng đế im lặng hồi lâu, không biết trong lòng đang giằng co thế nào.

Hôm nay, cô chứng kiến quá nhiều chuyện huyền bí không liên quan tới quyền

lực, khiến cho tâm thần chấn động mãnh liệt, mà bây giờ nhìn Phạm Nhàn, lại

nhớ tới chấn động tinh thần đêm qua.

Sau một hồi lâu, Tiểu Hoàng đế lạnh lùng nói: "Các ngươi lui hết ra ngoài,

trẫm có đôi lời muốn nói với Phạm khanh."

Lời vừa dứt, xung quanh xôn xao, nhất là Lang Đào ngạc nhiên quay đầu

nhìn Hoàng đế bệ hạ của mình, không hiểu bây giờ là tình huống gì. Trước đó

vài ngày, bệ hạ vừa quyết định liên minh với Vân Chi Lan của Kiếm Lư để giết

Phạm Nhàn tại Đông Di thành, hôm qua mọi người đều thấy Phạm Nhàn bắt bệ

hạ vào Kiếm Lư, thù hận giữa hai bên phải là không đội trời chung mới đúng.

Nhưng bây giờ nhìn cách hai người nói chuyện, hoàn toàn không giống tưởng

tượng.

Hà đạo nhân luôn đứng bên cạnh Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy kinh ngạc,

nghi ngờ nhìn Lang Đào, chờ đợi lời phán của hắn.

Lang Đào hít sâu hai hơi, vung tay ra hiệu, dẫn mọi người rời khỏi phủ

thành chủ. Cho dù hắn có lo lắng Phạm Nhàn sẽ gây hại cho bệ hạ hay không,

nhưng Hoàng đế bệ hạ đã hạ kim khẩu, đám thần tử như mình cũng chỉ biết tuân

theo mệnh lệnh.

Phủ thành chủ một lần nữa trở lại yên tĩnh. Phạm Nhàn đứng dậy, bước đến

bên cạnh Tiểu Hoàng đế, im lặng nhìn cô, đột ngột nói: "Những điều nàng nghe

thấy lúc cuối cùng hôm nay, đừng nói ra ngoài, nếu không ta cũng sẽ nói ra

những điều ta biết."

Sắc mặt Tiểu Hoàng đế hơi đổi, ánh mắt lóe lên tia hàn quang rồi lặng lẽ tắt

ngúm, cô không ngờ Phạm Nhàn nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình, cũng

không ngờ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp dùng bí mật của của mình để uy h**p chính

mình như vậy.

Người đứng đầu Giám Sát viện viện là đệ đệ của Tứ Cố Kiếm, chuyện này

có rất nhiều chỗ để khai thác, thậm chí có thể lung lay nền tảng triều đình

Khánh Quốc, tạo nên mâu thuẫn không thể hòa giải giữa Hoàng đế Khánh Quốc

và Giám Sát viện - Cẩm Y vệ Bắc Tề không phải ăn không, từ rất lâu trước đây

Tiểu Hoàng đế đã nghe Vệ Hoa kể về vụ ám sát trong Huyễn Không miếu năm

xưa, Khánh Đế luôn cho là do đệ tử vô danh của Tứ Cố Kiếm gây ra.

Tiểu Hoàng đế hít một hơi thật sâu, bí mật này quá quan trọng với Bắc Tề,

có thể khiến Khánh Quốc nội loạn, chắc chắn sẽ giúp Bắc Tề lật ngược cục

diện, nhưng... trong tay Phạm Nhàn cũng nắm giữ bí mật đủ sức làm rung

chuyển cả Bắc Tề.

Sắc mặt cô thay đổi mấy lượt, cuối cùng mới nói nhỏ: "Trẫm biết rồi."

o O o

Ở bên ngoài phủ thành chủ, sắc mặt đám người Lang Đào cũng thay đổi

không ngừng, dù sao họ cũng không thể nghĩ tới, mình lo lắng cả đêm bên

ngoài Kiếm Lư, sợ hãi cho sự an nguy của bệ hạ, cuối cùng bệ hạ lại có vẻ thân

thiện với Phạm Nhàn như vậy.

Đột nhiên con ngươi của Lang Đào co lại, nói: "Truyền lệnh về Nam Khánh,

bảo Mộc Bồng chạy về."

Hà đạo nhân bên cạnh thay đổi sắc mặt, hạ giọng nói: "Đại nhân nghi ngờ

Phạm Nhàn đã hạ độc cho bệ hạ?"

"Phạm Nhàn chính là cao thủ độc đạo đương thời, nếu không phải dùng độc,

làm sao hắn có thể dễ dàng để bệ hạ rời đi, và vì sao bệ hạ lại chịu ở lại bí mật

bàn luận với hắn." Trong mắt Lang Đào đầy vẻ phẫn nộ, lạnh lùng nói từng chữ

một: "Phạm Nhàn, độc như rắn rết, không thể xem thường."

Phản ứng của Lang Đào không thể nói là chậm, nhưng hắn hoàn toàn không

biết Mộc Bồng đã bị Phạm Nhàn nhốt vào Thất Xử Giám Sát viện. Hắn càng

không biết, đúng là Phạm Nhàn đã hạ độc cho Tiểu Hoàng đế, nhưng không

phải là loại độc chết người, mà là độc trong lòng, không thể cứu chữa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tứ Cố Kiếm không ra lệnh cho đệ tử Kiếm Lư giết Phạm Nhàn, thậm chí

tha thứ cho cả thủ lĩnh thích khách Giám Sát viện dám đâm mình bị thương. Sự

thật này khiến các đệ tử Kiếm Lư cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi. Còn Vân Chi

Lan rời Kiếm Lư trong im lặng, tâm trạng càng thêm nặng nề.

Hắn nhìn quanh, tam sư đệ và tứ sư đệ vẫn ở lại trong Kiếm Lư, có vẻ như

sư phụ có điều muốn dặn dò họ. Vân Chi Lan không nhịn được nhìn ánh chiều

tà chiếu rọi mặt mình, khẽ thở dài, hai sư đệ này rất tôn trọng hắn, cũng tham

gia vào việc giam giữ Thập Tam Lang và phục kích Phạm Nhàn. Giờ đây sư

phụ giữ họ lại, chẳng lẽ muốn hỏi về việc đó?

Với hiểu biết của hắn về Tứ Cố Kiếm, nếu sư phụ thật sự muốn xử trí hành

động của hắn, chắc chắn sẽ không cần điều tra gì, trực tiếp bảo hắn tự sát, hắn

cũng khó mà chống lại được.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1636: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh chiều nhạt nhòa soi lên khuôn mặt đại đệ tử Kiếm Lư, pha chút ảm đạm

và bất đắc dĩ. Hôm nay toàn bộ phủ thành chủ đã bị diệt, thể hiện rõ thái độ của

Tứ Cố Kiếm. Trên Đông Di thành, chẳng mấy chốc sẽ thay lá cờ rồng của

vương triều Lý gia.

Hắn biết có lẽ đây là quy luật lịch sử, nếu không thầy sẽ không thể thỏa

thuận với Phạm Nhàn, cúi đầu trước Hoàng đế Lý gia. Nhưng trong lòng hắn

vẫn nhói đau.

Không còn cách nào ngăn cản việc này xảy ra, lực lượng lớn nhất thành phố

- phủ thành chủ, giờ trở thành xác chết trong vũng máu. Tứ Cố Kiếm đã dùng

phương pháp đơn giản nhất thô bạo nhất, để thống nhất tư tưởng tầng lớp

thượng lưu Đông Di, răn đe tất cả môn hạ đệ tử. Còn vô số thương nhân và tiểu

nhị trong thành, chắc hẳn cũng sẵn sàng chấp nhận sự thật, bởi chiến tranh chưa

bao giờ là thú vui của thương nhân.

Vân Chi Lan khẽ híp mắt, nhìn gian nhà trên núi. Lúc này vị Hoàng đế bệ hạ

của Bắc Tề đã được Lang Đào và Hà đạo nhân bảo vệ, lẳng lặng trở lại trên núi.

Hắn không biết lúc này trong lòng những người Bắc Tề đang suy nghĩ điều gì,

mình âm thầm đạt thành nhiều hiệp nghị với đối phương như vậy, nên gián đoạn

hay cố tiếp tục.

Tiếp theo, việc gian nhà trên núi đóng cửa từ chối tiếp khách khiến tâm

trạng phức tạp của Vân Chi Lan càng thêm rối rắm. Hoàng đế Bắc Tề từ xa

ngàn dặm mạo hiểm tới đây, chắc chắn phải đã quyết tâm bỏ ra cái giá cực lớn

để hoàn thành mục đích trong một lượt, vậy mà sau khi bị Phạm Nhàn bắt vào

Kiếm Lư, vị Hoàng đế này dường như đã nhận thua, không còn tiếp tục thử xé

rách quan hệ giữa Đông Di thành và Nam Khánh nữa.

Vân Chi Lan đứng bên ngoài sơn cư, hạ giọng nói vài câu với Lang Đào rồi

ảm đạm bước xuống núi, dọc đường suy nghĩ, rốt cuộc Phạm Nhàn này có bản

lĩnh thần kỳ gì mà có thể ép phe Bắc Tề không thể động đậy?

Hắn vẫn không tin Phạm Nhàn có bản lĩnh đó, nghĩ rằng chắc là so đã rõ

ràng thể hiện thái độ với Hoàng đế Bắc Tề, nên người Bắc Tề mới trở nên tuyệt

vọng. Ngoảnh đầu nhìn Kiếm Lư trong hoàng hôn, vẻ mặt Vân Chi Lan vô cùng

trầm trọng, dừng chân thoáng chốc rồi tiếp tục đi về phía Đông Di thành. Dù thế

nào đi nữa hắn cũng không bao giờ quay lưng với ý chí của Kiếm Lư và lợi ích

của Đông Di thành, chỉ có điều đêm nay trong thành người người hoảng loạn,

thiếu vắng sự dẫn dắt của quan viên phủ thành chủ, vị đại đệ tử Kiếm Lư chỉ có

thể miễn cưỡng gánh vác trọng trách.

o O o

Trái ngược với suy nghĩ của Vân Chi Lan, người Bắc Tề không hề tuyệt

vọng, chính xác hơn, vị Hoàng đế Bắc Tề kia không tuyệt vọng. Cô lạnh lùng

ngồi bên cửa sổ, nhìn đoá hoa như rực cháy bên ngoài, suy nghĩ về những

chuyện hai ngày qua, tâm thần không khỏi xao động. Thuở nhỏ, cô được Thái

hậu ôm trong lòng, ngồi lên ghế rồng, từ đó về sau chưa bao giờ biết đến sợ hãi

hay tuyệt vọng là gì.

Người ngồi ở nơi đầu cũng nên nắm giữ khả năng phán đoán tương ứng.

Tiểu Hoàng đế hiểu trong việc tranh giành Đông Di thành mình đã thất bại

trước Phạm Nhàn, thất bại triệt để, không còn hy vọng nào đảo ngược tình thế.

Nhưng mặt khác, cô cũng biết, lý do Tứ Cố Kiếm chọn Nam Khánh không phải

vì lão có cảm tình gì với Nam Khánh, mà chỉ vì sự tồn tại của Phạm Nhàn có

thể mang lại nhiều bảo đảm hơn cho tương lai của Đông Di thành.

Vấn đề then chốt nhất vẫn nằm trong lòng Tứ Cố Kiếm. Sau khi suy nghĩ kỹ

càng, Tiểu Hoàng đế thông minh của Bắc Tề đoán ra điểm mấu chốt, dù không

rõ chi tiết nhưng cảm nhận được rằng chắc chắn Tứ Cố Kiếm sẽ gây ra một rắc

rối lớn cho Phạm Nhàn.

Rắc rối của Phạm Nhàn chính là rắc rối của Khánh Đế, là tin vui của Bắc

Tề. Mặc dù cô hiểu, nếu Phạm Nhàn thực sự tàn nhẫn, cô chỉ có thể trở thành

con rối trong tay đối phương, nhưng Phạm Nhàn chưa bao giờ là người đủ tàn

nhẫn, nhất là với nữ nhân của mình.

Chuyện đêm đó khiến Tiểu Hoàng đế cảm thấy bị sỉ nhục, k*ch th*ch, hưng

phấn và tò mò, nhưng nghĩ lại, có lẽ điều đó cũng có nhiều lợi ích.

Phạm Nhàn dùng điều này để khống chế Tiểu Hoàng đế, nhưng Tiểu Hoàng

đế cũng dùng mối quan hệ giữa hai người để khiến Phạm Nhàn rơi vào tình thế

khó xử. Tiểu Hoàng đế chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nhìn Tư Lý Lý ngồi bên

giường, ra lệnh: "Ái phi, chải đầu cho trẫm."

Thêm cả Phạm Nhược Nhược, bên Bắc Tề có ba nữ nhân rưỡi, Tiểu Hoàng

đế vừa bình tĩnh hưởng thự bàn tay ngọc ngà mà nhẹ nhàng của Tư Lý Lý, vừa

thầm nghĩ, ba nữ nhân rưỡi so với một vị phụ thân đã loáng thoáng hiềm khích,

Phạm Nhàn nên làm thế nào?

o O o

Lúc này Phạm Nhàn đang ở sâu bên trong Kiếm Lư, đứng bên ngoài cửa,

bình tĩnh nhìn Tứ Cố Kiếm nằm trên giường. Sau khi tỉnh dậy, Ảnh Tử tự đi tìm

nơi chữa trị vết thương, với tư cách một thích khách đứng đầu, bọn họ luôn có

nơi rút lui cuối cùng để l**m láp vết thương, Phạm Nhàn không lo lắng điều này
 
Khánh Dư Niên
Chương 1637: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong ánh chiều tà, y một lần nữa đối mặt với ánh mắt như lưỡi kiếm của

mọi người trong Kiếm Lư, bước vào sâu gian nhà tranh để xử lý việc mà Tiểu

Hoàng đế Bắc Tề đã nghĩ ra trước đó – Tứ Cố Kiếm có thể gây ra rắc rối lớn

cho mình trong tương lai.

Vương Thập Tam Lang ho hai tiếng, liếc nhìn y, bưng chậu nước nóng đi

ngang qua, không nói năng gì. Phạm Nhàn quay đầu lại, nhìn vết máu đông trên

lưng hắn, không nhịn được mỉm cười. Cảnh tượng kia trước đó đã xác nhận với

Phạm Nhàn tình cảm sủng ái của Tứ Cố Kiếm dành cho đồ đệ này.

Kể cả chậu nước thấm máu, khăn lông để lau người bên ngoài cửa trước đó,

cho dù là một vị Đại tông sư, đôi khi cũng chỉ như một ông lão đáng thương

được con cháu hiếu kính phục vụ.

Tứ Cố Kiếm càng sủng ái Vương Thập Tam Lang, trong lòng Phạm Nhàn

càng yên ổn. Y ho hai tiếng, dọn dẹp suy nghĩ trong đầu, bước qua ngưỡng cửa,

ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn Tứ Cố Kiếm đang nhắm mắt, mở miệng nói:

"Ảnh Tử sẽ không tiếp quản Kiếm Lư."

Lúc này căn phòng ở sâu trong Kiếm Lư im ắng, ngoài Vương Thập Tam

Lang trong sân, không ai có thể ở lại đây, ngay cả các kiếm đồng phục vụ Tứ

Cố Kiếm cũng đã bị đuổi ra phía trước gian nhà.

Câu nói đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lượn lờ một hồi lâu

không dừng lại, đến một cách vô lý, nói một cách lạ lùng.

Ảnh Tử chính là kẻ muốn giết Tứ Cố Kiếm, là quan viên của Giám Sát viện

Nam Khánh, nhưng Phạm Nhàn lại rất nghiêm túc nói với Tứ Cố Kiếm, Ảnh Tử

sẽ không tiếp quản Kiếm Lư? Chẳng lẽ Tứ Cố Kiếm sẽ để Ảnh Tử kế thừa di

sản quý giá nhất của mình ở thế gian này?

Điều khiến người ta kinh ngạc là Tứ Cố Kiếm không có ý chế nhạo suy nghĩ

này của Phạm Nhàn, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến

lòng người rợn gáy, khàn giọng nói: "Tại sao hắn không thể?"

o O o

Trong lòng Phạm Nhàn hơi thắt lại, không ngờ chỉ nói một câu đã khiến vị

Đại tông sư này trực tiếp bộc lộ tâm can. Y không khỏi cười khổ, nhẹ nhàng

nói: "Vì hắn là người của ta."

"Ngươi là nửa người Đông Di, nhưng hắn lại hoàn toàn là người Đông Di."

Tứ Cố Kiếm lại chậm rãi nhắm mắt, nói: "Hắn là đệ đệ ruột thịt của ta, là đại đồ

đệ chân chính của Kiếm Lư. Sau khi ta chết, Kiếm Lư không do hắn tiếp quản,

lẽ nào giao cho ngươi?"

"Ta sao?" Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Ta có sư phụ của mình, lại chẳng mảy

may ham mê khai tông lập phái. "

Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói: "Làm sao ngươi đoán được suy nghĩ của ta?"

"Vân Chi Lan vốn sự lựa chọn tốt, đáng tiếc lần này hắn làm trái ý ngươi,

hơn nữa hắn quen làm việc, về mặt kiếm đạo khó có thể tiến thêm, ngươi sẽ

không để mặc Kiếm Lư suy tàn sau khi mình mất. "

"Thập Tam Lang cũng là sự lựa chọn không tệ, nhưng ngươi quá sủng ái

hắn, mong đợi ở hắn quá cao, tuyệt đối không muốn hắn bị những gian nhà

tranh này trói buộc tâm thần."

"Chỉ còn Ảnh Tử." Phạm Nhàn im lặng một lát rồi nói: "Ngươi không giết

hắn, chắc chắn không phải vì không đành lòng. Thánh nhân vô tình, đây là điều

ngươi từng thừa nhận. Ngươi để hắn sống, tất nhiên là để dùng mạng sống ấy.

Vị trí chủ nhân Kiếm Lư, nếu để lại cho hắn sau này sẽ gây rắc rối, điều này

ngươi và ta đều rõ như ban ngày."

"Những chuyện ở Huyền Không miếu, ra là Trần Bình Bình gây nên." Tứ

Cố Kiếm bỗng cười khà khà, cười rất khoan khoái: "Xem ra ngay cả ta cũng

đánh giá sai lão chó mực này, ra là hắn không hề trung thành với bệ hạ nhà

ngươi."

Phạm Nhàn cũng không tức giận, ôn tồn cười nói: "Lòng trung thành của

Viện trưởng với Khánh Quốc không ai có thể nghi ngờ, nếu ngươi muốn đưa

Ảnh Tử lên nắm quyền, kích động chiến tranh giữa bệ hạ và Viện trưởng, ta

khuyên ngươi nên bỏ ý định đó đi."

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu không lên tiếng, cả Kiếm Lư chìm trong

không khí nặng nề. Từ đêm qua đến nay, cuối cùng Tứ Cố Kiếm cũng hiểu, con

trai người bạn cũ này thật sự có được sự tỉnh táo, thậm chí có sự lạnh lùng mà

người thường khó tìm. Chỉ từ vài động tác nhỏ nhặt của mình mà y đã đoán

được ý định thật sự trong lòng mình.

"Chuyện Ảnh Tử là đệ đệ ta, ngươi giấu được bao lâu? Một năm, hai năm?"

Tứ Cố Kiếm bỗng lạnh lùng nói: "Chuyện xảy ra trong Đông Di thành hôm nay

rồi cũng sẽ truyền về kinh đô Khánh Quốc. Ngươi tưởng Hoàng đế lão tử kia sẽ

không đoán ra điều gì sao?"

"Đoán ra điều gì ta không quan tâm, có thể kéo dài thời gian là điều tốt,

nhưng ta không mong ngươi làm sáng tỏ chuyện này." Phạm Nhàn không hề lùi

bước nhìn khuôn mặt gầy guộc của Tứ Cố Kiếm, nói: "Trong Đông Di thành,

chỉ có sáu người có thể đoán ra thân phận của Ảnh Tử. Trước đó tam đồ đệ và

tứ đồ đệ trong Kiếm Lư đã gặp ngươi, chắc đã kể lại chuyện đêm qua, ngươi

cũng đã bảo họ không được nói ra. Với địa vị của ngươi trong lòng họ, chỉ sợ cả

đời họ cũng không nói gì. Còn Thập Tam Lang, ta tin tưởng tâm tính và đức

hạnh của hắn. Còn lại chỉ còn ta, ngươi và Tiểu Hoàng đế, nếu ngươi không nói,

ta không nói, còn lo sợ gì nữa?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1638: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Vấn đề là ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta,

tại sao ta không nói ra? Một khi thiên hạ biết chuyện này, chắc chắn Hoàng đế

lão tử kia sẽ giết Trần Bình Bình. Nếu Trần Bình Bình chết, ngươi sẽ làm gì?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi giả vờ đồng ý với ta, nhưng

thực ra mắt đặt vào sau này. Nếu Viện trưởng chết, Đại Khánh ta rơi vào nội

loạn, đâu có thời gian quan tâm..."

"Ta chỉ không tin tưởng Hoàng đế lão tử của ngươi." Tứ Cố Kiếm bỗng mở

mắt nhìn y nói: "Ta tin ngươi hơn một chút. Vấn đề là ngươi chưa phải Hoàng

đế, dù ta tin ngươi đến đâu cũng vô ích, Khánh Quốc không phải ngươi do

quyết định."

Vẻ mặt Phạm Nhàn vô cùng nghiêm túc, nói: "Ta thực sự không có khả

năng khiến bệ hạ từ bỏ ý định khơi mào đại chiến. Nhưng nếu ngươi chọc giận

ta, ít nhất ta có thể ra lệnh tiêu diệt Đông Di thành của ngươi."

Y đứng dậy nói: "Đừng gây loạn trong nội bộ Khánh Quốc, đừng đẩy

trưởng bối tôn kính của ta vào nguy hiểm, nếu không trong lòng ta sẽ không còn

bất kỳ thỏa thuận nào."

Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu thật sự có ngày đó, liệu

ngươi có còn tâm trí để ý tới Đông Di thành?"

"Tất cả chỉ là chuyện chưa xảy ra, nhưng có thể cảnh báo trước."

Tứ Cố Kiếm nhìn y, nói: "Ngươi cũng dùng cách thô bạo này ép nữ Hoàng

đế Bắc Tề im lặng à?"

Phạm Nhàn cũng không lo lắng việc giới tính của Tiểu Hoàng đế bị Tứ Cố

Kiếm tiết lộ ra ngoài, bởi vì việc Bắc Tề bị lật đổ tuyệt đối không phải là điều

mà vị Đại tông sư này mong muốn, y trực tiếp đáp: "Bây giờ ta nhận ra rằng chỉ

có thể dùng phương thức thô bạo mới có thể giải quyết được những vấn đề này.

Đây... là học theo ngài."

"Đừng cố gắng lợi dụng hay khống chế ta." Phạm Nhàn nói ra câu đó, tâm

thần y hơi rối loạn, giống như quay trở lại dinh thự Phạm gia ở kinh đô nhiều

năm về trước, khi đối thoại với phụ thân.

Kể từ khi đến thế giới này, mỗi hành động và suy nghĩ của y, trông như tự

do, thực ra luôn chịu sự chi phối của vô số bóng ma. Phụ thân, Hoàng đế lão tử,

Trần Bình Bình, tất cả những lão già này đều cố sắp đặt tương lai cho hắn theo

ý họ cho là đúng.

Về sau, trong số những lão già ấy còn thêm một số quái vật, chẳng hạn như

Khổ Hà, Tứ Cố Kiếm trên giường lúc này, họ đều muốn lợi dụng chuyện năm

xưa để thao túng y.

Nếu Phạm Nhàn không phải Phạm Nhàn, có lẽ cuộc đời y đã đơn giản hơn

rất nhiều, chỉ cần bước theo lối mòn, y đã có thể sống rất sung túc. Có điều, y

không muốn như vậy, dù trên đầu y có cái tên Diệp Khinh Mi bao phủ, y vẫn

khăng khăng không chịu.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hai ngày sau, hai sứ đoàn Nam Khánh và Bắc Tề rốt cuộc cũng chậm rãi tới

nơi, trang trọng đi trên con đường quan lộ dẫn vào thành. Từ lúc rời Tống Quốc

hai sứ đoàn đã bắt đầu một cuộc thi đua tốc độ thấp oanh liệt trên đường, dường

như không ai muốn là người đầu tiên đặt chân lên Đông Di thành, khởi đầu cho

làn sóng tấn công chính trị đầu tiên.

Sứ thần chính thức của Bắc Tề là Vệ Hoa thoáng cảm thấy kỳ lạ, nhưng

cũng không thể thay đổi điều gì. Trong lòng hắn đoán rằng có lẽ Phạm Nhàn đã

đến Đông Di thành từ sớm. Có điều, quan viên bộ Lễ của Nam Khánh cũng

không hề ngờ rằng người đàm phán của Bắc Tề đã đến Đông Di thành từ sớm,

lại chính là Hoàng đế của Bắc Tề!

Lễ đón tiếp ở Đông Di thành được tổ chức rất náo nhiệt, tuy vẫn có một số

vấn đề nhỏ khó tránh khỏi xảy ra, bởi vì các quan lại của phủ thành chủ đều đã

chết hết, các quan lại được Vân Chi Lan điều động từ các vùng lãnh thổ khác

nhau đến làm việc gấp rút nên vẫn còn lúng túng.

Những chi tiết này không thể qua mắt các quan lại của hai bên. Ngay sau đó,

họ cũng biết chuyện thảm sát trong phủ thành chủ, không khỏi kinh ngạc nhìn

nhau, không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Thực ra, cuộc đàm phán thực sự đã kết thúc trước khi các sứ đoàn vào

thành, các nhân vật quan trọng thực sự của hai bên đã bí mật gặp gỡ và thương

lượng vô số lần, đã quyết định quyền sở hữu của Đông Di thành theo một

hướng rõ ràng.

Vào một ngày nắng đẹp, trong biệt viện nơi sứ đoàn Nam Khánh cư trú, các

quan lại Nam Khánh trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Phạm đại nhân ngồi ở trên

ghế chủ, kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Họ biết Tiểu Phạm đại nhân đã

vào Đông Di thành từ sớm, nhưng không ngờ chỉ trong vòng ba ngày y đã đẩy

lùi được uy h**p của người Bắc Tề, thuyết phục được Kiếm Thánh tông sư tính

tình cao ngạo, khuất phục được thế lực phản đối trong Đông Di thành, giúp

Khánh quốc định đoạt việc này!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1639: Tất cả chúng ta đều là những biển cả với màu sắc khác nhau 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi nghe Tiểu Phạm đại nhân nói xong, các quan lại Nam Khánh vui

mừng phấn khởi. Nếu không có lễ quan Đông Di thành bên ngoài, chắc hẳn

tiếng reo hò đã vỡ tung mái nhà, vút lên bầu trời xanh trên đỉnh Đông Di thành.

Khánh quốc sinh ra từ lửa và máu, từ một nước biên cương nhỏ phát triển

thành cường quốc số một thiên hạ ngày nay, nhờ vào việc liên tục chinh phạt

biên cương và chiến tranh, đặc biệt là hai ba mươi năm trước, Hoàng đế dẫn đại

quân nam chinh bắc phạt, mới đánh chiếm được lãnh thổ rộng lớn và cường

thịnh như ngày nay của Khánh quốc. Bốn chữ khai phá biên cương đã trở thành

một phần máu thịt của người Khánh quốc, bất kể là quan tham hay quan thanh

liêm, dân buôn bộ hành hay nho sĩ đều khao khát Nam Khánh thống nhất thiên

hạ.

Chỉ có điều hai mươi năm trước, thiên hạ có ba thế lực lớn cân bằng, Khánh

quốc đã yên ổn quá lâu, nhiệt huyết chinh phạt biên cương bị dồn nén quá lâu,

nên sau sự kiện Đại Đông sơn, khi hai vị Đại tông sư địch quốc không còn là

rào cản, những nhiệt huyết ấy bùng nổ.

Đông Di thành thuộc về bản đồ Đại Khánh!

Đây không phải chinh phục Nam Chiếu, cũng không phải tây chinh thảo

nguyên, càng không phải những cuộc chiến nhỏ lẻ qua lại với Bắc Tề, chiếm

đoạt chút ít đất đai. Đây là việc thực sự chinh phục một thế lực lớn!

Ngoài ra, chỉ có lần Hoàng đế thân chinh ba lần bắc phạt, đánh Đại Ngụy

tan tành, mới là công trạng vẻ vang ngàn đời của Khánh quốc, việc chinh phục

Đông Di thành chắc chắn là trang sử rực rỡ nhất trong lịch sử chinh phạt biên

cương của Khánh quốc!

Các quan lại nhìn Phạm Nhàn như thần tiên, đôi mắt sáng rực. Chỉ dựa vào

đàm phán mà không tốn một binh lính, có thể giành được lợi ích lớn như vậy

cho Khánh quốc, họ không tìm được lời nào để diễn tả cảm xúc của mình. Thậm

chí trong lòng họ thầm nghĩ, Hoàng đế thật sự có tầm nhìn xa, đã chuẩn bị

phong Tiểu Phạm đại nhân làm Vương gia từ hai năm trước.

Hôm nay Tiểu Phạm đại nhân lập được công lao hiển hách đến thế, chắc

chắn sẽ được phong Vương, không thể trốn tránh được.

Vị Thị lang bộ Lễ cao tuổi kia, trong lúc nhất thời khó lòng tiêu hóa tin vui

kinh thiên động địa này, kích động tới mặt mặt mày đỏ chót, cổ họng ực một

tiếng, nuốt một ngụm đờm, ngây ra nhìn Phạm Nhàn!

o O o

Phạm Nhàn bước ra từ nơi ở náo nhiệt bất thường của sứ đoàn, nhưng trên

mặt vẫn không chút vui mừng. Theo lý mà nói, việc có thể thuyết phục Tứ Cố

Kiếm, áp đảo Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, dùng phương thức tương đối hòa bình này

để đưa Đông Di thành vào phạm vi lãnh thổ của Khánh Quốc, chắc chắn là

thành tựu lớn nhất cả đời này của y. Nhưng Phạm Nhàn vẫn không thể vui vẻ,

bởi vì y biết sau lời đồng ý của Tứ Cố Kiếm, ẩn chứa hiểm họa gì.

Y đã dặn các quan viên trong sứ đoàn, phía Đông Di thành phụ trách đàm

phán chi tiết là Vân Chi Lan - đệ tử số một của Kiếm Lư. Lập trường của Vân

Chi Lan trong việc này đã được mọi người biết trước. Tứ Cố Kiếm chọn hắn

đàm phán, hiển nhiên đang muốn dùng thái độ cứng rắn để thu về lợi ích lớn

nhất cho Đông Di thành.

Phạm Nhàn không quan tâm những chuyện đó. Dù là thống trị thực tế hay

quy phục trên danh nghĩa, ít nhất cũng không phải vấn đề cần suy nghĩ trong

năm nay. Sau khi Tứ Cố Kiếm qua đời, Đông Di thành căn bản là không còn

nhiều lực lượng chống đối, còn năm mươi năm không thay đổi hay năm năm

không thay đổi, đó là quyết định của Hoàng đế.

Nghĩ tới đây, tâm trạng y lại chùng xuống. Mật báo đã sớm gửi về Trần Viên

từ lâu, Ảnh Tử vẫn lặng im cũng được y phái người đưa về Nội Khố Giang Nam

chữa trị, nhưng liệu có thể xử lý êm thấm việc này hay không, thực ra Phạm

Nhàn chẳng mảy may tự tin.

Ra khỏi cổng lớn của sứ đoàn, lên xe ngựa, Phạm Nhàn tựa đầu đau nhức

vào cửa sổ, ngắm cảnh phồn hoa náo nhiệt trong Đông Di thành. Không khí náo

nhiệt không vì sự xuất hiện của hai sứ đoàn mà ra vẻ giả tạo, cũng chẳng vì cái

chết tập thể của quan lại mà trở nên quạnh quẽ, đám thương nhân hám lợi vẫn

hồn nhiên tự do, không kiêng kỵ gì.

Xe ngựa màu đen đi đến cuối phố, có ba hướng đi. Thành viên Khải Niên

tiểu tổ đánh xe hỏi: "Đại nhân, bây giờ đi đâu?"

"Ra bờ biển." Phạm Nhàn đáp khẽ.

Xe ngựa mất rất nhiều thời gian mới lách qua Đông Di thành, tránh đội ngũ

vận chuyển hàng hóa bận rộn, quay lưng lại bến cảng náo nhiệt nhất, đến bãi cát

bạc lặng lẽ nhất ngoài Đông Di thành. Người cầm cương nhảy xuống dắt ngựa

đến bên bờ cát, bỗng phát hiện trên bãi cát đã có người, vô cùng nhạy bén cảm

nhận được thân phận đối phương, con mắt co rụt lại, thì thầm: "Người Bắc Tề."

Lúc này Phạm Nhàn đã xuống xe, nhìn thành viên Khải Niên tiểu tổ bên

cạnh, cười nói: "Hôm nay ta tới gặp những người Bắc Tề kia."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back