Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1620: Ba người cùng đi 1



Ba người cùng đi, ắt có người là thầy của ta.

Phạm Nhàn, Tiểu Hoàng đế đẩy xe lăn của Tứ Cố Kiếm, lặng lẽ rời khỏi gốc

cây xanh, men theo con đường rất dài, bước vào phố phường sầm uất nhất Đông

Di thành. Những lữ khách vừa nghỉ chân dưới gốc cây đã kinh hoàng tản ra, từ

từ lan truyền câu chuyện vừa chứng kiến đến nhiều người.

Lúc này chưa nhiều người nhận ra người tàn tật trên xe lăn là ai, bởi Tứ Cố

Kiếm là thần linh của Đông Di thành, rất ít phàm nhân từng gặp mặt. Người đi

đường chỉ cảm thấy bộ ba này kỳ lạ, hai thanh niên tuấn tú đẩy một người tàn

tật trên xe lăn, không giống thương nhân tới buôn bán hay du khách tới tham

quan cảnh đẹp.

Phạm Nhàn không để ý đến ánh mắt xung quanh, chăm chú đẩy xe lăn, ánh

mắt tự nhiên nhìn lên vai, gáy Tứ Cố Kiếm, hồi tưởng khoảnh khắc dưới gốc

cây đại thụ, cảm nhận cảnh giới tông sư.

Y là người ham học hỏi, năm xưa khi áp giải Tiếu Ân về Bắc Tề, dọc đường

cũng không quên thỉnh giáo Tiếu Ân về việc triều chính. Dù quan hệ giữa y và

Tứ Cố Kiếm khó nói rõ ân oán, cực kỳ vi diệu và phức tạp, nhưng vị Đại tông

sư sẵn lòng tiết lộ cảnh giới như vậy, cho y cơ hội tham khảo, đương nhiên y sẽ

nắm bắt.

Dù đằng sau hành động này Tứ Cố Kiếm ẩn giấu ý đồ hiểm ác, Phạm Nhàn

vẫn quyết không bỏ lỡ. Có lẽ chỉ trong ngày hôm nay ở Đông Di thành, y sẵn

lòng xem Tứ Cố Kiếm như thầy của mình.

Trong ba người, chỉ có Tiểu Hoàng đế Bắc Tề là lúng túng. Dường như cô là

khách của Tứ Cố Kiếm nhưng thực chất là con tin trong tay Phạm Nhàn, giờ trở

thành người đi cùng vô dụng. Cô không thể cảm nhận được sự trao đổi âm thầm

giữa Tứ Cố Kiếm và Phạm Nhàn, chỉ có thể bất đắc dĩ im lặng quan sát bên lề.

Sau khi rời cây đại thụ, Tứ Cố Kiếm không đề cập những lời huyền bí kia,

Phạm Nhàn cũng không thiết tha thỉnh giáo nữa. Hai người như quên mất

những gì từng nói và làm, chỉ yên lặng dạo phố Đông Di, giữa ánh mắt tò mò và

tiếng xì xào bàn tán của người đi đường.

Đúng như Tứ Cố Kiếm đã nói, nhiều điều chỉ có thể hiểu chứ không thể

diễn tả bằng lời. Nói nhiều vô ích, thôi im lặng là vàng.

Đi một lúc, thấy Tiểu Hoàng đế không được tự nhiên, Phạm Nhàn mỉm cười

nhìn cô rồi nói nhỏ vài câu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Hoàng đế nở

một nụ cười gượng gạo.

Tứ Cố Kiếm dẫn hai người đến một số ngôi nhà đã cũ kỹ, nơi từng là căn cứ

ban đầu của Diệp gia. Ngày nay nơi đây đã thay đổi chủ, người ở trong đó

không thể ngờ từng có thương gia số một thiên hạ từng sống trong nơi này.

Phạm Nhàn hiểu Tứ Cố Kiếm muốn truyền tải gì đến mình, nhưng vẫn im

lặng. Cho đến khi đi ngang xưởng thủy tinh cũ của Diệp gia, y mới khẽ lên

tiếng: "Sau này ngài đã trở thành người bảo vệ Đông Di thành, tại sao mẫu thân

và Ngũ Trúc thúc lại rời đi?"

Phạm Nhàn biết đoạn lịch sử đó, sau khi rời khỏi, hai người không tới các

tiểu quốc lân cận mà men theo con đường mòn giữa rừng rậm nguyên thủy Nam

Man hiểm trở , qua vách đá dựng đứng phía nam Đông Di, bắc Đạm Châu, đi

thẳng tới Đạm Châu.

Con đường kia như ruột dê, gian nan vượt núi, nhưng vẫn là con đường. Sau

sự kiện Đại Đông sơn ba năm trước, Yến Tiểu Ất đã dùng nó để lén lút đưa năm

ngàn thân binh vây quanh Đại Đông sơn. Vì thế, cả Khánh Quốc và Đông Di

đều tỏ ra hết sức quan tâm và cảnh giác với con đường bí mật này, bố trí binh

lực hùng mạnh ở hai đầu.

Phạm Nhàn không quan tâm tới con đường ấy, y chỉ quan tâm năm đó tại

sao Diệp Khinh Mi lại rời khỏi Đông Di thành. Bởi vì trên bờ biển Đạm Châu,

Diệp Khinh Mi gặp được Hoàng đế bệ hạ, phụ thân, lão già Trần Bình Bình kia,

từ đó bắt đầu sự nghiệp rực rỡ của bốn người Nam Khánh.

"Lúc ấy ta vừa chiếm được phủ thành chủ, Kiếm Lư mới mở.” Tứ Cố Kiếm

ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nói, nhưng trong lời nói lạnh nhạt lộ rõ vẻ phẫn nộ

khó lòng kiềm chế. ”Nhưng việc mej ngươi ra đi không liên quan tới ta mạnh

yếu thế nào, mà chỉ liên quan Đông Di thành mạnh yếu ra sao... Tâm của cô ấy

rất lớn, việc cô ấy cần làm phải nhờ một thế lực càng mạnh mẽ hơn, mới có thể

trải rộng khắp thiên hạ."

Tứ Cố Kiếm quay đầu lại nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Trong mắt cô ấy,

lực lượng của Đông Di thành không đủ để chống đỡ ý tưởng của cô."

Phạm Nhàn im lặng đẩy xe lăn, trong lòng đã hiểu ra. Diệp Khinh Mi từng

thương cảm khổ đau nhân sinh, chọn hiện thế nhập thế tại Đông Di, chắc chắn

sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thực hiện việc đó tốt hơn.

Đông Di thành tuy gần biển, tụ tập tài phú cả thiên hạ, nhưng xưa kia chỉ là

một thuộc địa của Đại Ngụy, địa vị trên đại lục không nổi bật. Quan trọng hơn,

người Đông Di lấy buôn bán làm nghề, khéo léo nhưng cứng nhắc, khó mở rộng

đại cục. Muốn đưa lý tưởng của mình ảnh hưởng thiên hạ, Đông Di thành không

phải là lựa chọn tốt.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1621: Ba người cùng đi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Tại sao mẫu thân không đi Bắc Tề? À, Đại Ngụy ngày xưa?" Lúc này, Tiểu

Hoàng đế Bắc Tề vẫn im lặng bỗng chen vào một câu, khiến Phạm Nhàn và Tứ

Cố Kiếm nhìn sang. Cô thở dài nói: "Trẫm không thể làm người câm mãi được."

Tiểu Hoàng đế không nhịn được lên tiếng hỏi, vì trước khi nghe câu chuyện

hôm nay, cô vốn đã hiểu rất rõ về Diệp gia đệ nhất thiên hạ năm xưa. Cô cũng

rất ngưỡng mộ nữ nhân Diệp gia ấy. Sau này, khi chấp chính, dốc sức cấu kết

với Giang Nam Nam Khánh ở Giang Nam, cô càng hiểu rõ ảnh hưởng to lớn

của nó đối với một quốc gia.

Vì thế, cô rất tò mò không hiểu tại sao năm đó Diệp Khinh Mi không đến

Đại Ngụy, tức Bắc Tề ngày nay. Giá như nữ nhân ấy đến, có lẽ Phạm Nhàn đã

sinh ra ở Thượng Kinh thành, có lẽ Bắc Tề sẽ không khó khăn như hiện tại. Tất

nhiên, cũng có thể là thế gian sẽ không có Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mỉm cười, giải thích trước cho Tứ Cố Kiếm: "Năm đó Đại Ngụy

nắm toàn bộ đại lục, là nơi tập trung phong kiến mục nát nhất. Mặc dù cách

mạng nên đến nơi khó khăn nhất, nhưng thực tế không dễ thực hiện. Lúc ấy

Nam Khánh đã chinh chiến nhiều năm với Tây Hồ, quốc thế mới nảy mầm,

không đáng chú ý, lại cởi mở gan góc hơn nên dễ tiếp nhận điều mới lạ. Cho

nên lựa chọn Nam Khánh của mẫu thân không ngoài dự đoán."

Y nói xong, Tiểu Hoàng đế cau mày, lắc đầu bất mãn. Cô nghĩ thầm những

lời này nói cái quái gì vậy, rõ ràng mình hiểu từng chữ nhưng ghép lại thì không

biết y đang nói gì.

Tứ Cố Kiếm liếc nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Chính là nguyên nhân đó.

Cô ấy rời Đông Di thành, đến Nam Khánh... Hừ, cô ấy tưởng thế tử Nam Khánh

sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mình, chờ đến ngày Nam Khánh thống nhất thiên

hạ, đó là lúc cô nàng này cải tạo thiên hạ... Nào ngờ cuối cùng thế tử cũng biến

thành một vị chân long, sao có thể chịu đựng nổi việc người khác cưỡi trên lưng

mình."

Cuối cùng vị Đại tông sư không thể cầm lòng cười phá lên, trong tiếng cười

lẫn chút thỏa mãn. Phạm Nhàn tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão ta.

Tứ Cố Kiếm không để ý ánh mắt của y, lạnh lùng bỏ thêm vài câu: "Hồi nhỏ

ta đã nếm trải bao đắng cay ngọt bùi của đời người, suýt chết nhiều lần, ma ma

đỡ đầu chết không biết bao nhiêu. Vì thế khi ta nắm đại quyền, kiếm pháp thành

hình, vào phủ thành chủ, ta quyết tâm giết người báo thù, nhưng bị mẹ ngươi

ngăn cản."

"Nhưng cô ấy đã rời Đông Di của ta đến Nam Khánh, tất nhiên ta sẽ buông

tay giết người." Tứ Cố Kiếm cúi đầu nói: "Chỉ trong một đêm, ta đã giết sạch

trăm mạng trong phủ, cũng chỉ trong một đêm, khí tức của ta đại loạn, cảnh giới

bắt đầu thành hình."

"Dĩ nhiên, sau sự việc đó, ta và mẹ ngươi cắt đứt mọi liên lạc, từ đó xa

cách." Tứ Cố Kiếm vỗ nhẹ tay vịn xe lăn, trong lời nói pha nỗi cảm khái bất tận,

oán hận bất tận, sắc bén bất tận.

Phạm Nhàn mỉa mai: "Đừng nói với ta sự việc tầm thường như vậy chứ,

ngươi cũng là một trong những người thầm yêu mẹ ta phải không?"

Tứ Cố Kiếm châm chọc: "Cho dù cô ta có xinh đẹp và tài giỏi đến đâu, với

ta vẫn chỉ là cô bé dưới gốc cây xanh kia, ta không hề có hứng thú gì với

chuyện quái đản ấy."

"Cả đời này, ta chỉ yêu thanh kiếm trong tay mà thôi."

o O o

Lời nói chẳng hợp tai nửa câu. Phạm Nhàn cảm nhận rõ ràng được nỗi uất

ức âm ỉ trong lòng Tứ Cố Kiếm đã lâu, có lẽ là cảm giác cô độc khi bị ruồng bỏ,

hoặc là kết cục đau lòng của Diệp Khinh Mi mà vị Đại tông sư này nhìn thấu

nhưng vô phương cứu vãn.

Tứ Cố Kiếm từng ba lần viễn du hoàng cung Nam Khánh, ý định hành thích

Khánh Đế, nhưng vì trong cung có một cao thủ cấp tông sư chưa từng xuất hiện

nên đành phất tay ra về. Vì lão không thể dùng mạng sống của mình để đặt

cược, mạng sống của lão đại diện cho vô số sinh mệnh trong Đông Di thành.

Nhưng lão vẫn đến Nam Khánh, chỉ riêng điều này, đã chứng tỏ sự kiên cường

của lão.

Tại sao Tứ Cố Kiếm lại muốn hành thích Khánh Đế? Người đời trước có lẽ

nghĩ rằng dưới uy h**p của Nam Khánh, Đông Di như tổ chim giữa bão táp, bất

cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, vậy nên vị Đại tông sư dùng kiếm này mới

cố thay đổi tiến trình lịch sử bằng vũ lực cá nhân.

Nhưng sau khi nghe nhiều câu chuyện, nhìn thấy nhiều dấu vết Diệp Khinh

Mi để lại ở Đông Di, trong lòng Phạm Nhàn bỗng nảy sinh một suy nghĩ khác -

có lẽ Tứ Cố Kiếm muốn hành thích Khánh Đế chỉ vì tức giận trước việc Khánh

Đế không bảo vệ tốt cho Diệp Khinh Mi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ba người dần trầm mặc trở lại. Phạm Nhàn không thể cảm ơn Tứ Cố Kiếm

vì âm mưu hành thích Hoàng đế lão tử. Tiểu Hoàng đế cũng không thể tự nói

hôm nay trẫm du ngoạn rất vui vẻ. Sắc mặt Tứ Cố Kiếm trở nên nghiêm nghị,

khó đoán được vui buồn, hai người không dám quấy rầy.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1622: Ba người cùng đi 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chiếc xe lăn lăn bánh trên phố phường Đông Di thành, kêu lạch cạch vang

vọng, thanh thúy rõ ràng, dường như có thể vang xa dọc theo con đường, tới tận

nơi cuối chân trời, thậm chí vang đến tàu thuyền xa xôi rồi đưa tin đến nơi khác

trên thế giới xa lạ này.

Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu, trong mắt thoáng sắc xanh, nhìn khắp bốn

phía. Tiếng kẽo kẹt đangs ợ bên dưới đánh thức y khỏi dòng suy nghĩ. Bình

thường ban ngày ở Đông Di phải là nhộn nhịp nhất, thương nhân bán hàng, lữ

khách từ nơi xa xôi, du khách chen chúc ngắm cảnh tạo nên tiếng ồn ào, sao bây

giờ quanh đây im ắng đến thế, ngay cả tiếng xe lăn cũng vang xa đến vậy.

Y nhìn cảnh trước mắt, hít một hơi dài, mặt mày hơi tái nhợt, trong lòng vô

cùng hoảng hốt. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt, dù

từng chứng cảnh tượng như vậy kiến vô số lần, hôm nay vẫn thấy kinh hãi khó

tả.

Đường phố trống trơn không người, thậm chí không cả mảnh giấy, chỉ có

những phiến đá xanh đen ghép thành từng khối kéo dài.

Tất cả thương nhân, khách lữ hành đều chen chúc dưới mái hiên hai bên,

quỳ sát đất, lạy trước con đường giữa trống trải, không hề cử động.

Tiểu Hoàng đế biết những con dân ngoại quốc này không quỳ lạy mình, chỉ

có thể là quỳ trước vị Đại tông sư ngồi trên xe lăn. Cô không nhịn được ngẩng

đầu nghi hoặc nhìn vai Tứ Cố Kiếm, lúc này mới biết, vị trí của Tứ Cố Kiếm

trong lòng dân chúng Đông Di thậm chí còn cao quý hơn một Hoàng đế.

Không có quân đội áp chế, không có hàng rào ngăn cản, tất cả mọi người tự

động quỳ lạy dưới đất, hướng về Tứ Cố Kiếm trên xe lăn, giống như đang nhìn

thấy thần linh của họ từ từ tiến về phía cuối con đường.

Tất cả mọi người đều biết vị Đại tông sư này sắp qua đời. Trong Đông Di

thành không nhiều người từng thấy diện mạo thật của ngài, nhưng hai năm qua

vẫn luôn lo sợ bất an.

Đặc biệt hôm nay thật sự nhìn thấy Đại tông sư trên xe lăn, trong lòng dân

Đông Di dâng trào xúc động vô hạn. Họ biết chính người tàn tật trên xe lăn đã

dùng kiếm bảo vệ tài sản, tự do, hạnh phúc gia đình họ hàng chục năm qua.

Trong lòng họ thậm chí còn sinh ra nỗi xấu hổ, cảm thấy bao năm qua sống

dưới sự che chở của Kiếm Thánh, thật đáng hổ thẹn biết bao. Kiếm Thánh đã

mệt mỏi, đã già nua.

Thần linh dần dần già nua, rồi cũng sẽ diệt vong, giống như mặt trời đối

diện đường phố kia rồi cũng sẽ lặn xuống bóng tối vô tận.

o O o

Có vẻ ánh mắt dưới gốc cây xanh đã lan truyền ra xa, chấn động cả Đông Di

thành. Họ biết Kiếm Thánh cuối cùng đã rời nơi ẩn cư, đến giữa họ, nên mới

quỳ lạy, lòng đầy xúc động từ biệt lần cuối, bày tỏ lòng biết ơn.

Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, trong lòng thoáng nghi hoặc - sao họ biết

người trên xe lăn là Tứ Cố Kiếm? Chưa kịp suy nghĩ, y đã cảm nhận được khí

thế mạnh mẽ tỏa ra từ thân hình nhỏ bé ấy, một khí thế cách người ngàn dặm,

kiên quyết lạnh lùng.

Hoàn toàn không hài hòa với vẻ mặt thương cảm của đám đông hai bên

đường.

Phạm Nhàn im lặng, biết vị Đại tông sư đang dạy cho mình bài học thứ hai,

không cần lời nói mà chỉ bằng hành động, dùng cảnh tượng khiến người ta kinh

ngạc đau xót trên con phố dài, cho mình biết muốn bước vào cảnh giới Tông Sư

không chỉ cởi bỏ y phục mà còn phải từ bỏ tình cảm.

Không phải vô tình, chỉ sợ tình cảm Tứ Cố Kiếm dành cho tòa đại thành này

đã sâu nặng đến tột cùng, vậy nên mới thể hiện lạnh lùng vô tình đến thế, khinh

thường tình cảm mọi người dành cho mình.

"Tình cảm là thứ quý giá, nhưng cũng rất rẻ tiền." Tứ Cố Kiếm nói câu đầu

tiên trên con phố dài: "Nếu ngươi có tình với một việc gì, thì càng không thể bị

tình cảm đó khống chế."

"Điều này, chính là vấn đề lớn nhất của mẹ ngươi."

Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế suy ngẫm, đẩy xe lăn đi trong ánh mắt tôn

kính của đám đông. Tiếng xe lăn càng lúc càng vang, càng lúc càng chói tai.

Rồi xe lăn dừng trước một tòa kiến trúc xa hoa, chính là phủ Thành chủ mà

Phạm Nhàn đã đến hôm qua.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Phạm Nhàn cung kính hỏi.

Tứ Cố Kiếm khàn giọng nói: "Ta chỉ muốn về nhà... rồi tiện thể dạy ngươi

bài học cuối cùng, giết người."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi xe lăn vào phủ Thành chủ, đường phố bên ngoài vẫn yên tĩnh tuyệt

đối. Dân chúng Đông Di dù đứng thẳng dậy nhưng không ai rời đi, không ai bàn

tán, chỉ sợ hãi bất an nhìn về phía phủ Thành chủ. Vô số ánh mắt đổ dồn về đó,

không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, Kiếm Thánh đại nhân một mình

cầm kiếm đến phủ Thành chủ là vì sao.

Để làm gì vậy? Để giết người.

Dù trước lúc lâm chung, Tứ Cố Kiếm quyết định trói Đông Di vào xe ngựa

nhà nào, bước lên con đường của triều đình nào, Nam hay Bắc, nhưng đó đều là

quyết định của lão. Toàn bộ Đông Di, thậm chí cả các chư hầu xung quanh, đều

phải tuân theo ý chí của lão.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1623: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mặc dù vị Đại tông sư này sắp mất, nhưng lão vẫn không cho phép trong

lãnh thổ của mình có ai dám âm mưu cấu kết với các đệ tử trong Kiếm Lư, tự ý

quyết định hướng đi của Đông Di, quyết định sống chết của vô số dân chúng,

trước khi lão đưa ra quyết định.

Đó là việc của thần thánh, không ai được can thiệp, kể cả đại đệ tử trong

Kiếm Lư, kể cả phủ Thành chủ duy trì trật tự hàng ngày.

Dù vị Thành chủ chỉ là họ hàng xa cuối cùng lão tìm được sau khi huyết tẩy

gia tộc năm ấy.

Kẻ đối đầu với lão chắc chắn phải chết, đó là ý chí của tông sư. Điều này

không cần nhấn mạnh, chỉ là nguyên tắc tự nhiên. Lão đưa Phạm Nhàn tới chỉ

để y hiểu rõ hơn mà thôi.

Khi bước vào phủ Thành chủ, sắc mặt Tiểu Hoàng đế trở nên vô cùng tái

nhợt, như muốn trở nên trong suốt. Trong mắt cô thoáng hiện lên mất mát và

kinh hoàng, vì cô biết Tứ Cố Kiếm trên xe lăn muốn làm gì.

Ngoài Vân Chi Lan, phủ Thành chủ là trợ thủ lớn nhất của Bắc Tề tại Đông

Di thành. Tiểu Hoàng đế vẫn trông mong hai thế lực này có thể giúp mình

thuyết phục Tứ Cố Kiếm, để Đông Di thành xa rời ảnh hưởng của Nam Khánh.

Nhưng nếu bây giờ Tứ Cố Kiếm muốn huyết tẩy phủ Thành chủ, điều đó đã

nói lên thái độ của lão. Tiểu Hoàng đế choáng váng, cắn chặt môi dưới, im lặng

đứng sau xe lăn.

Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng rung

động, vỗ nhẹ vai cô an ủi. Không phải người thắng an ủi kẻ thua, chỉ là trong

lòng y cũng đau nhói trước kiếm ý của cường giả trên xe lăn, hai mắt không tự

chủ được nhấp nháy.

o O o

Sau khi Tứ Cố Kiếm bước vào phủ, cảm xúc trong đôi mắt dần trở nên lạnh

nhạt, không còn chút tình cảm, thậm chí cả vẻ lạnh lùng cũng không.

Một số người quỳ gối trên bậc thềm đá thứ hai của phủ Thành chủ, run sợ

cúi đầu chào đón Kiếm Thánh đại nhân.

Chỉ một cái dập đầu, đầu họ đã rơi xuống như trái cây chín rụng, lăn lông

lốc trên mặt đất.

Trên cổ bọn họ là vết cắt phẳng lì như bị một thanh kiếm sắc vô thượng

chém đứt.

Nhưng trên xe lăn, Tứ Cố Kiếm không hề cầm kiếm.

o O o

Tiểu Hoàng đế nhìn chằm chằm vào những cái đầu lăn trên đất, sắc mặt

càng lúc càng trắng bệch, ngay cả đôi môi mím chặt cũng tái nhợt.

Tay Phạm Nhàn nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi lên trán, mồ hôi lạnh

nhễ nhại. Y biết Tứ Cố Kiếm đến đây là để giết người, dạy y cách giết người,

nhưng không ngờ vị Đại tông sư chỉ cần động ý niệm là đã cướp đi sinh mạng.

Đầu lâu lăn tới góc tường, để lại vệt máu rồi dừng lại. Đôi môi Phạm Nhàn

khô nứt, vô thức muốn ngăn cản hành động tiếp theo của Tứ Cố Kiếm, tay siết

chặt, ý định dừng xe lăn dưới thềm đá.

Nếu phủ Thành chủ bị tàn sát, sẽ không còn bất kỳ lực lượng phản đối nào

với hiệp ước giữa Nam Khánh và Đông Di. Ngay cả các đệ tử trong Kiếm Lư

không đồng tình với ý chí của Tứ Cố Kiếm cũng sẽ thấy vũng máu ở nơi đây,

cảm nhận được sự cường đại và tàn nhẫn vô tình của vị Kiếm Thánh sư phụ

này.

Nhưng Phạm Nhàn vẫn không muốn dùng thủ đoạn này. Y không phải

người cổ hủ đa tình, chỉ có điều y cho rằng phủ Thành chủ chưa bao giờ là trở

ngại gì lớn, chỉ cần Tứ Cố Kiếm gật đầu, có vô vàn cách giải quyết khó khăn ở

đây.

Y không ngờ Tứ Cố Kiếm lại dùng cách đơn giản nhất, thô bạo nhất.

Chẳng biết từ khi nào, xe lăn đã lên tầng thềm đá, tiến về phía sâu trong phủ

Thành chủ.

Bàn tay Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế vẫn đặt trên tay vịn xe lăn, tay họ

càng ngày càng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt đi dần, vì chứng kiến máu đổ ngày

một nhiều, xác chết ngã gục hai bên xe lăn ngày một đông.

Có người rút đao ra can đảm, đao gãy làm đôi. Có người lao lên la hét, eo

đứt làm đôi. Nhiều người nhìn vị thần giết chóc trên xe lăn, chân run bần bật,

không thể cử động. Họ nhớ lại truyền thuyết cách đây nhiều năm, đêm ấy Tứ

Cố Kiếm cầm kiếm vào phủ, sáng hôm sau không tìm thấy ai còn sống.

Nhiều năm trôi qua, Tứ Cố Kiếm lại đến phủ Thành chủ. Lần này tay không

kiếm, nhưng cả phủ vẫn thấm đẫm mùi máu tanh nồng nặc.

Sắc mặt Phạm Nhàn ngày càng tái nhợt, chân khí bá đạo trong người đã đạt

đến cực điểm nhưng chỉ thoáng chạm vào khí sát tràn ngập trong thiên địa, liền

vỡ vụn thành từng sợi, tan thành từng mảnh, tiêu tan ngay lập tức, không thể tập

trung.

Thân thể Tiểu Hoàng đế run rẩy, không thể làm gì, thậm chí phải đặt tay lên

xe lăn mới đứng vững. Dù là cô là một nữ đế vương cực kỳ mạnh mẽ, nhưng

thấy cảnh đầu lâu và xác đứt bay lượn, cô vẫn khó chống lại loại sát khí tanh

máu này.

Máu văng tung toé, vẫn tiếp tục văng.

Lúc này sắc mặt Tứ Cố Kiếm còn trắng hơn cả hai người, một màu trắng

hoàn toàn phi lý, như máu trong người đã chảy về một nơi nào đó, hóa thành

kiếm khí đâm xuyên thiên địa, diệt sạch trời đất, tung hoành khắp nơi.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1624: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thân thể Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế dường như đã mất khả năng điều

khiển tâm trí, vô cùng thụ động đi theo chiếc xe lăn tử thần này, di chuyển trong

phủ Thành chủ. Khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ Tứ Cố Kiếm hoàn toàn khống chế

mọi chuyển động nhỏ nhặt nhất xung quanh.

Tiểu Hoàng đế không có sức chống cự nên phản ứng còn yếu ớt hơn một

chút. Phạm Nhàn cố gắng củng cố tinh thần, muốn chống lại luồng sát khí khiến

y cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí hơi buồn nôn. Nhưng mọi nỗ lực dường

như vô ích, chỉ khiến tâm trí y rung động dữ dội.

Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ khóe miệng, đôi mắt lộ vẻ bi ai bất lực, y cúi đầu,

không còn nhìn những chuyện đang diễn ra trong phủ Thành chủ. Y từ bỏ ý

định ngăn cản Tứ Cố Kiếm giết người, vì y không đủ sức, cũng không muốn

khiêu khích Đại tông sư đã rơi vào cuồng loạn, khiến bản thân lâm vào nguy

hiểm vô tận.

Mí mắt hạ xuống che đi ánh nhìn, nhưng không có nghĩa là không biết

chuyện gì đang xảy ra. Đặc biệt là bài học cuối cùng mà Tứ Cố Kiếm dạy cho y.

Phạm Nhàn đã buông lỏng tinh thần, không còn chống đối trực diện luồng

kiếm khí bao trùm phủ thành chủ, nên càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi trong

khí tức yếu ớt giữa sân. Đối với khí tức tỏa ra từ Đại tông sư trên chiếc xe lăn, y

hiểu sâu sắc hơn.

Khí tức ấy khiến y nhíu mày, vì nó mang theo mùi máu tanh, đặc biệt trong

đó không chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lùng xa cách, coi thường sinh linh như

cỏ rác.

Dường như trước mắt Tứ Cố Kiếm, thế gian không có gì đáng trân trọng, tất

cả chỉ như lũ heo chó.

Nhưng Phạm Nhàn không hiểu, rõ ràng vị Đại tông sư này rất yêu quý Đông

Di thành.

Ngay sau đó, Phạm Nhàn cảm nhận được trong khí tức ấy thể hiện một cảnh

giới khác, đó là ý chí!

Ý chí của Tứ Cố Kiếm đã nắm quyền kiểm soát bốn phía chiếc xe lăn, mạnh

mẽ, kiên quyết, không chút do dự. Trước ý chí tuyệt đối ấy, mọi đạo đức,

nguyên tắc, lòng trắc ẩn trên đời, tâm tư người trẻ tuổi phía sau đều tan thành

bọt biển, bay tán loạn.

Phạm Nhàn bỗng ngẩng đầu lên, giơ một tay đỡ lấy Tiểu Hoàng đế đã lảo

đảo trước uy áp này. Hai mắt y lẳng lặng dõi theo ánh mắt Tứ Cố Kiếm, nhìn

vào trong phủ. Y cảm nhận được loại cảnh giới này nhưng lại vô thức sợ hãi

loại cảnh giới này.

o O o

Vốn thế gian dĩ không tồn tại Đại tông sư, tứ đại quái thú có thể phá vỡ giới

hạn của loài người, tung hoành giữa trời đất là nhờ cảm ngộ thiên địa của chính

mình. Kinh nghiệm cuộc sống tạo nên con đường đột phá hoàn toàn khác biệt

của bốn vị Đại tông sư.

Rõ ràng Hoàng đế Khánh Quốc đã đi theo con đường siêu thực để bước vào

cảnh giới Đại tông sư. Kinh mạch trong cơ thể đã tan vỡ, lâm vào bước đường

cùng rồi hồi sinh, không còn hạn chế của kinh mạch, nội lực trong cơ thể tăng

trưởng vô hạn, dùng phương pháp khắc nghiệt nhất để phá vỡ giới hạn mà thiên

địa dành cho thân thể con người.

Đây chắc chắn là phương pháp mạnh mẽ nhất, dù thế nào Phạm Nhàn cũng

không dám học theo, càng không biết phải học thế nào.

Con đường của Tứ Cố Kiếm lại khác. Từ nhỏ trong lòng đã chứa quá nhiều

u uất, đè nén, thèm khát giết chóc. Cuối cùng, sau đêm tàn sát cả tộc, từ mùi

máu tươi đó, tinh thần của lão ngưng tụ thành sức mạnh phi thường. Trong

khoảnh khắc diệt tình dứt nghĩa, lão đã thông suốt được ý chí vô động trước vạn

vật, vận dụng cái tàn sát và lạnh lùng bắt đầu đưa đôi mắt băng giá nhìn vào

đường ranh trên trời, xé rách nó một cách dễ dàng.

Trên bậc thềm cuối cùng của phủ Thành chủ, một hàng người đứng thẳng,

Thành chủ Đông Di mặc trang phục lộng lẫy của gia tộc, sắc mặt tái nhợt,

những người thân cận nhất xếp thành một hàng, chờ Kiếm Thánh đại nhân đến

đây. Đây là nơi tập trung lực lượng hùng hậu nhất của hắn ta, nhưng hắn cũng

biết mình không thể ngăn cản một Đại tông sư giết người.

Phạm Nhàn đặt ta đặt trên lưng xe lăn, không để ý đến bầu không khí im

lặng trên bậc thềm hay tiếng kêu thảm dần lắng xuống. Y chỉ chìm vào một

trạng thái mơ hồ, cuối cùng cũng cảm nhận được cảnh giới tông sư của Tứ Cố

Kiếm, nhưng nhận ra có lẽ mình không bao giờ có thể tìm được phương pháp

đạt đến cảnh giới ấy.

Mỗi cọng cỏ, từng cành cây đều có lý do tồn tại của riêng nó. Mỗi con

người đều độc nhất vô nhị, để đột phá cảnh giới, chạm tới cảnh giới tông sư, có

lẽ phải tìm ra pháp môn thật sự thuộc về mình.

o O o

Đúng lúc đó, Tứ Cố Kiếm trên xe lăn bỗng ho lên, làm rung chuyển cơ thể

gầy yếu trên xe lăn, khiến tay Phạm Nhàn nắm lưng xe lăn run rẩy một lần nữa.

Trên bậc thềm, các cao thủ của phủ Thành chủ chứng kiến cảnh này, biến

thành bóng đen trên trời, chia thành bảy hướng, lao xuống xe lăn như diều hâu
 
Khánh Dư Niên
Chương 1625: Rút kiếm Tứ Cố tâm mờ mịt 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiếng ho khan dường như một cơ hội, một tín hiệu. Những cao thủ của phủ

Thành chủ không chút do dự, bùng phát tấn công, có điều trong lòng họ không

hề vui vẻ, bởi cư dân Đông Di thành, kể cả các cao thủ tu kiếm trên bờ biển, đều

đã quen với thành tích bất khả chiến bại của Kiếm Thánh. Hơn mười năm thần

quang chiếu rọi, không ai hy vọng mình có thể trở thành kẻ hạ sát vị thần ấy.

Nhưng họ vẫn phải tiến hành đợt tấn công cùng, vì dù sao Kiếm Thánh đã

ho lên, có lẽ là cơ hội, có lẽ không! Nhưng nếu phải chết, chết dưới tay một Đại

tông sư cũng là vinh dự.

Chưa kịp đến nơi, kình phong đã ào tới. Những cao thủ kia không nhắm vào

hai người trẻ sau xe lăn, vì họ nhận ra cả hai đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát

tinh thần.

Phạm Nhàn cảm nhận nếu phải đối mặt với đợt tấn công cuối cùng dữ dội

như thế, chắc chắn mình không thể phản công được.

Lúc này Tứ Cố Kiếm vẫn còn ho, tay còn lại che miệng, bên cạnh không có

kiếm.

Vậy nên lão vẫy tay, một thanh kiếm trên mặt đất chuyển động cực nhanh,

bay vào lòng bàn tay vững chắc của lão.

Tứ Cố Kiếm vung kiếm, thế kiếm không mượt mà, giống như bảy ngọn núi

xanh đột ngột xé rách lớp vỏ ngoài, lộ ra đá nhọn đâm thủng trời, tạo thành bảy

lỗ lớn.

Đối mặt với những cao thủ quyết tử của phủ Thành chủ, Tứ Cố Kiếm thong

thả đâm ra một kiếm, ý chí khát máu lạnh lùng đáp lại hành động ngoan cường

đến cùng. Trong cùng một khoảnh khắc, lão đâm ra bốn kiếm, bốn kiếm đâm về

bảy hướng.

Đây là kiếm pháp siêu việt thế tục.

Trong đó lộn lẫn khí phách tứ cố không nhiều trước sau, nhưng ẩn sau khí

phách là ý chí tối thượng đã siêu thoát, lạnh lùng và thản nhiên, tàn nhẫn mà hờ

hững.

Bốn kiếm đâm trúng bảy người, bảy cao thủ ngã xuống, vô thanh vô tức.

Tứ Cố Kiếm phất tay áo, thanh kiếm thường trong tay bay ra, đâm thẳng vào

ngực Thành chủ Đông Di thành, xuyên tới ngập chuôi.

Từ khi Tứ Cố Kiếm ngồi xe lăn vào phủ, vị Thành chủ Đông Di này không

nói lời biện giải nào, không thở than nào. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn cảnh tượng

trước mắt, chờ cái chết đến, vì hắn biết sau khi vị họ hàng xa của mình rời gian

nhà tranh, mình chỉ còn con đường chết. Đối với một Đại tông sư điên cuồng,

một Kiếm Thánh khát máu, một quái vật vô tình tàn sát hết dòng họ, Thành chủ

không còn chút cảm xúc nào.

Thành chủ ho ra máu, cảm nhận sinh mệnh rời đi, bắt đầu rơi nước mắt.

Trong khoảnh khắc trước khi chết, có lẽ trong lòng hắn đầy oán hận và bất bình,

giống như oán hận của Khánh Đế nhiều năm về trước. Thế gian vốn không nên

tồn tại những Đại tông sư này.

Thế gian này thật vô lý.

Phạm Nhàn chăm chú quan sát từng chiêu thức của Tứ Cố Kiếm, bởi đây là

lần đầu tiên sau khi vào phủ thành chủ, Tứ Cố Kiếm thật sự cầm kiếm ra tay.

Ánh mắt y cực kỳ nhạy bén, nắm bắt được phương pháp và quỹ đạo bốn chiêu

kiếm cuối cùng, khiến tâm trí y vô cùng chấn động.

Hóa ra đây mới thực sự là Tứ Cố Kiếm, uyển chuyển như chim trời cá nước,

mỗi động tác đều không có dấu hiệu, chỉ dựa vào tâm ý mà xuất kiếm, đâu chỉ

đơn thuần là kiếm pháp không để ý trước sau trái phải lừng lẫy mà mình từng

nghe.

Bốn kiếm thanh kiếm lạnh lùng cực điểm, nhất cố đổ thành, tái cố sập nước,

tam cố phá tan mọi mưu kế trong thiên hạ, khiến anh hùng giàn giụa nước mắt,

tuốt kiếm tứ cố tâm mờ mịt, trước không thấy tiền nhân, sau không thấy hậu

sinh, chỉ nhìn trời đất mênh mông, cô độc mà lệ tuôn!

o O o

Tại Tô Châu, Diệp Lưu Vân từng xuất một kiếm chém đứt nửa căn lầu,

Phạm Nhàn từng cho rằng đỉnh cao kiếm pháp chỉ đến thế, nhưng sau khi chứng

kiến Tứ Cố Kiếm xuất kiếm, mới biết kiếm là vũ khí sát thương, tượng trưng rõ

nét nhất là sự nhất quán giữa tâm ý và kiếm, thế gian không có cách biểu đạt

nào nhanh hơn tâm ý.

Tâm ý ở đu, kiếm cũng theo tới đó.

Có thể luyện ra kiếm pháp đảo ngược thiên địa, không nên tồn tại giữa trời

đất, chắc chắn người sử dụng kiếm cũng sẽ cảm thấy run sợ. Chỉ e ngay chính

người cầm kiếm cũng không biết mình đã sử dụng kiếm pháp như thế nào, sau

những kiếm ấy, kiếm khách cầm kiếm nhỏ máu, nhìn bốn phương hoang vu

mênh mông mà sinh ra nỗi hoang mang mịt mờ.

Chân nghĩa của Tứ Cố Kiếm cuối cùng vẫn là tâm ý mờ mịt.

Tay Phạm Nhàn vẫn nắm cánh tay Tiểu Hoàng đế, không ngừng run rẩy. Có

thể lĩnh ngộ kiếm pháp như thế, quả thật là việc vừa hạnh phúc vừa đau khổ.

Trên cành cây không biết tên bên cạnh phủ Thành chủ, một con quạ đen rình

mò nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi ý chí tràn ngập trời đất, kêu lên một

tiếng, bay đi nhanh chóng.

Ánh Tứ Cố Kiếm lạnh lùng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt tái nhợt kinh

khủng, thân hình gầy guộc nằm gọn trong xe lăn. Hai người trẻ phía sau, một

mờ mịt, một ngây dại, bên cạnh là thi thể và máu đọng. Phạm Nhàn cúi đầu,

trong lòng dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ. Dường như y nhận ra vị Đại tông sư trên

xe lăn đã đến mức đèn cạn dầu.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1626: Không phải Thánh nhân không dùng được 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bởi vì cuối cùng lão vẫn rút kiếm. Dù bốn kiếm kia thanh lãnh mỹ lệ tới tận

cùng, nhưng so với ba năm trước trên Đại Đông sơn, rõ ràng Tứ Cố Kiếm hiện

giờ yếu hơn rất nhiều.

Đúng lúc đó, thi thể thành chủ Đông Di thành chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu

trước xe lăn, như thể thể hiện vẻ thần phục cuối cùng.

Phạm Nhàn đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn theo xác thành chủ ngã

xuống, một người áo đen xuất hiện phía trước ba người.

Trong tay người áo đen cũng cầm một thanh kiếm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Người áo đen chính là Ảnh Tử .

Hắn và Phạm Nhàn lén lút vào Đông Di thành, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi

chuyện với thuộc hạ của Giám Sát viện, đã biến mất. Khi Phạm Nhàn xông vào

Kiếm Lư, Ảnh Tử không ở đó, bởi vì Phạm Nhàn biết một khi thủ lĩnh của Lục

Xử Giám Sát viện nhìn thấy Tứ Cố Kiếm, hắn sẽ làm gì.

Đột nhiên, Ảnh Tử xuất hiện trong phủ Thành chủ, sau xác chết của Thành

chủ.

Tối nay Tứ Cố Kiếm lại tàn sát phủ Thành chủ, không biết giết bao nhiêu

người. Nhưng dù sống hay chết, cơ thể vẫn tạo ra bóng dưới ánh mặt trời, và

Ảnh Tử ẩn mình trong đó.

Có thể che giấu một Đại tông sư, đột ngột xuất hiện trước ba người, bắt lấy

Tứ Cố Kiếm trong thời điểm yếu ớt nhất. Ảnh Tử, thích khách đệ nhất thiên hạ,

hẳn nay đã nâng tu vi l*n đ*nh cao trong cuộc đời này.

Tứ Cố Kiếm ho ra máu, run rẩy, co quắp, tái nhợt trên xe lăn. Một kiếm

chém bảy người, khiến vị Đại tông sư bị thương nặng vẫn kéo dài mạng sống

suốt ba năm cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tiêu tốn nhiều tâm lực của lão nhất

là hai bàn tay của Phạm Nhàn trên lưng xe lăn truyền chân khí bá đạo vào.

Từ lúc vào phủ Thành chủ, tâm ý của Phạm Nhàn đã trái ngược với Tứ Cố

Kiếm. Tứ Cố Kiếm mạnh mẽ trấn áp tâm ý của Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn

giờ là cao thủ cửu phẩm, ngoài việc giết người, Tứ Cố Kiếm còn phải dùng tâm

lực khống chế Phạm Nhàn, kéo dài quá lâu khiến lão ta có phần suy nhược.

Nguyên nhân chính vẫn là vết thương nặng trên Đại Đông sơn ba năm trước.

Một đòn của Diệp Lưu Vân như rồng trong mây vươn trảo, một cú sát quyền

vương đạo của Hoàng đế Khánh Quốc khiến Đại tông sư Tứ Cố Kiếm bị thương

nặng, nay đã đến lúc hấp hối.

Ảnh Tử chọn thời điểm ra tay là lúc tuyệt vọng nhất.

Trong tay hắn là thanh kiếm mang phong cách cổ xưa, lạnh như nước mùa

thu. Chỉ trong nháy mắt, ánh kiếm soi sáng cả phủ Thành chủ, bậc thềm đá ngay

khoảnh khắc sau như biến thành ngọc thạch lung linh.

Ngón chân Ảnh Tử bước trên thềm đá như ngọc, nhẹ nhàng chạm xuống.

Mỗi lần chạm, thân hình hắn dường như sáng bừng thêm.

Trong phủ vài chiếc lá rơi xanh bay lên, cùng thanh kiếm mang hơi thu sầu

thảm lòng người của hắn, thêm vài phần u ám tàn khốc.

Giết.

Thanh kiếm cổ trong tay Ảnh Tử đâm về phía ngực Tứ Cố Kiếm trên xe lăn.

Một nhát kiếm cực kỳ đơn giản, không chiêu thức, không tích lực, thậm chí

không rung động, trong quá trình đâm thẳng, lưỡi kiếm sáng rực không chút

gợn sóng, như làn nước mùa thu, đâm tới thẳng tắp.

Chỉ là khuỷu tay duỗi thẳng, cổ tay ngang bằng, chỉ là nhát đâm đơn giản

nhất thiên hạ.

Đơn giản nên tập trung, nên mạnh mẽ.

Ảnh Tử không cần tích lực, vì đã chờ đợi nhát kiếm này hai mươi năm, đã

tích lực hai mươi năm.

Quá nhanh, khi lá bay lên mới giật mình phát hiện đã ở sau lưng người áo

đen. Nhanh đến nỗi sau khi thanh kiếm cổ xuyên thân, không khí trong phủ còn

chưa kịp biến đổi, chỉ kịp phát ra tiếng gió gào thét.

Vì quá nhanh, cảnh vật xung quanh không kịp thay đổi, trong sân vẫn im

lìm như thường. Chỉ có vị trí của Ảnh Tử thay đổi, ngón chân bước qua thềm

ngọc, ánh sáng tỏa ra trên người hắn, ánh sáng phía trước, và ánh sáng rực rỡ

nhất nơi mũi kiếm.

Lúc này mũi kiếm chỉ cách ngực Tứ Cố Kiếm một thước, một chiêu như

sấm sét!

o O o

Trong thời gian ngắn ngủi đó, Phạm Nhàn chỉ kịp co đồng tử lại. Y nhận ra

thanh kiếm trong tay Ảnh Tử, đó chính là thanh kiếm Ảnh Tử dùng để ám sát

Hoàng đế trên Huyền Không miếu năm ấy.

Thậm chí Phạm Nhàn cảm thấy quen thuộc với chiêu kiếm như sấm sét này.

Bởi vì dưới chân tháp cao bên ngoài Huyền Không miếu, giữa hoa cúc vàng rực

khắp núi, Ảnh Tử từng mặc áo trắng, lao ra từ trong ánh mặt trời, đâm thẳng

vào mặt Hoàng đế.

Ngày ấy Ảnh Tử mặc đồ trắng như “trích tiên” giáng thế, rực rỡ hào quang,

cổ kiếm nơi tay, tiến đến thanh thoát.

Hôm nay Ảnh Tử vẫn là thanh kiếm cổ màu trắng ấy, vẫn toả sáng rực rỡ,

nhưng mang theo hơi lạnh u ám từ đáy lòng đất, giống như oan hồn bị nhốt

hàng vạn năm, muốn giải tỏa hết mọi oán hận qua nhát kiếm.

Tay Phạm Nhàn vẫn đỡ eo Tiểu Hoàng đế, đồng tử co lại, nhưng không kịp

phản ứng. Y kinh hãi trước khí thế nhanh chóng và không thể cản trở của chiêu

kiếm như sấm sét này, nhanh đến mức vượt qua giới hạn thời gian.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1627: Không phải Thánh nhân không dùng được 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ảnh Tử là thích khách giỏi nhất, bí mật bảo vệ cho hai đời chủ nhân Giám

Sát viện. Sau khi rời Đông Di, Ảnh Tử luôn ẩn mình trong bóng tối, không hề

xuất hiện dưới ánh mặt trời. Thậm chí trên Huyền Không miếu, dù chiêu kiếm

lóe sáng ấy, vẫn mang ý tứ cẩn trọng, không trúng lui ngay.

Nhưng Ảnh Tử hôm nay hoàn toàn khác, toàn thân như chìm trong tối tăm

và cảm xúc tiêu cực. Nhưng nhát kiếm ấy lại quang minh chính đại không gì

sánh được, tu vi mấy chục năm ngưng tụ trong kiếm này, hoàn toàn không lưu

lại cho mình bất cứ đường lui nào!

Hắn chỉ nghĩ cách xông lên trước, mang lòng quả cảm và quyết tâm tuyệt

đối, chỉ mong đâm kiếm xuyên vào ngực Tứ Cố Kiếm. Lúc này, Ảnh Tử không

còn là thích khách, mà là kiếm khách báo thù, một kiếm khách đáng tôn trọng.

o O o

Chiêu kiếm sấm sét này nhẹ hơn gió, nhanh hơn sét, rực rỡ hơn ánh chớp, là

chiêu mạnh nhất Ảnh Tử có thể thi triển. Cho dù là Phạm Nhàn hay Hải Đường,

ngồi trên xe lăn đối mặt nhát kiếm ấy chắc chắn không thể trốn thoát.

Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm Ảnh Tử chính thức xuất kiếm, sau bao

năm dài nuôi dưỡng oán hận, mài giũa vô số lần.

Thậm chí trong nháy mắt mũi kiếm xuyên qua không gian, dường như đã

đạt đến cảnh giới khác, giống như lời Tứ Cố Kiếm từng dạy Phạm Nhàn, chỉ có

tâm ý nhất quán mới làm được như thế.

Không gì nhanh hơn tâm ý con người, không ai quyết tâm hơn Ảnh Tử lúc

này, vừa âm u vừa sáng ngời.

Âm u trong mối hận thù phức tạp, sáng ngời trong quyết tâm bất chấp.

Toàn thân Phạm Nhàn căng cứng, chân khí bá đạo trong người luân chuyển

nhanh chóng, chỉ chờ phản ứng lại, muốn đưa Tiểu Hoàng đế trốn thoát. Nhưng

trước nhát kiếm ấy, y không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.

Nhưng Tứ Cố Kiếm có thể.

Dù đã tới bước cạn dầu, dù bị thương nặng suốt ba năm, dù hôm nay giết

sạch phủ Thành chủ, tổn thất nhiều tâm lực, nhưng lão vẫn là Đại tông sư,

không thể đo lường bằng lẽ thường.

Nhưng biểu cảm của Tứ Cố Kiếm lần này hoàn toàn khác, sắc mặt tái nhợt,

đôi mắt sáng rực, nửa khuôn mặt vỡ nát, giờ như thần linh xấu xí đáng sợ, toả ra

uy phong hùng vĩ.

Ngay cả Đại tông sư cũng không dám coi thường nhát kiếm đó. Nhưng Đại

tông sư hành động bất tiện, chỉ còn một tay, thứ duy nhất hắn có thể cử động

dường như chỉ có cánh tay đó.

Vậy nên Tứ Cố Kiếm giơ tay trái lên, mở rộng hai ngón giữa cách nhau bốn

tấc trước ngực, rồi khép lại.

Lão dùng hai ngón tay kẹp lấy Phong Lôi Nhất Kiếm.

Sau đó sắc mặt lão càng tái nhợt, đôi mắt càng sáng rực, biểu cảm càng

nghiêm nghị, vì nhát kiếm giữa hai ngón tay vẫn đang lao tới.

A! Ảnh Tử như bóng của Tứ Cố Kiếm, dán chặt vào xe lăn, gào lên điên

cuồng, tuyệt vọng như người điên, như người khóc thương, giận dữ như kẻ mất

trí giẫm lên con đường chạy trốn hai mươi năm trước, mang theo nỗi đau mất

hết tộc nhân, cha mẹ cùng lìa đời; hung hăng đâm xuống!

Xoạt một tiếng, thanh kiếm cổ lạnh buốt ma sát với khớp ngón tay Tứ Cố

Kiếm, phát ra tiếng xoàn xoạt, mùi cháy khét khiến tim đập thình thịch, xuyên

qua hai ngón tay, đâm thẳng vào ngực Tứ Cố Kiếm!

Mũi kiếm xuyên vào cơ thể Đại tông sư được hai tấc thì không thể động đậy,

vì đôi mắt Tứ Cố Kiếm đã sáng chói tới cực điểm, như hai vì sao chiếu thẳng

lên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử. Hai ngón tay như hai ngọn núi, kẹp chặt

chiêu kiếm sấm sét đó, không thể tiến thêm chút nào.

Tất cả chợt dừng lại.

Phạm Nhàn cau mày, nắm lấy eo Tiểu Hoàng đế, như chim lớn bay vụt lên,

thoát ra sau xe lăn, lướt nhanh qua bầu trời, hạ xuống gốc cây bên phủ.

Nếu còn ở sau xe lăn, có lẽ Phạm Nhàn chỉ bị thương, nhưng Tiểu Hoàng đế

chắc chắn sẽ chết dưới thế công dồn dập của Tứ Cố Kiếm và Ảnh Tử.

Hạ xuống dưới cây, Phạm Nhàn quay đầu lại rồi chứng kiến cảnh tượng

khiến tim y đập thình thịch, suốt đời khó quên.

o O o

Sắc mặt Tứ Cố Kiếm tái nhợt cực độ, gương mặt của Ảnh Tử cũng vô cùng

tái nhợt.Ttừ sau cơn mưa đêm ở Đông Di thành đến giờ, hai huynh đệ này chưa

từng gặp lại nhau, lúc này lại dính chặt vào nhau, mặt đối mặt nhưng không hề

ấm áp, chỉ khiến người ta lạnh ngắt. Họ ôm chặt lấy nhau, chỉ có điều chính

giữa họ là... một thanh kiếm.

Trên ngực Tứ Cố Kiếm, mũi kiếm mang theo một vũng máu tươi, cứng đầu

muốn luồn sâu vào trong. Nhưng vị Đại tông sư này dường như chẳng hề cảm

nhận được gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ảnh Tử bằng đôi mắt già nua sáng quắc đầy

đáng sợ, hai ngón tay trái vững chắc mà khủng khiếp nắm chặt lấy thanh kiếm

ấy.

Chỉ một ánh mắt, một khoảnh khắc, không khí trong sân phủ thành chủ đột

nhiên thay đổi. Dường như vô vàn phong nhận bất chợt xuất hiện, xé toạc

không khí, phát ra tiếng xèo xèo, lao tới từ mọi phương hướng, xoắn theo những

quỹ đạo kỳ lạ mà mắt thường không thể nhìn thấy, chém thẳng về phía trung

tâm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1628: Không phải Thánh nhân không dùng được 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chém thẳng về phía Ảnh Tử.

Trên người Ảnh Tử vẫn mặc bộ áo đặc chế của Giám Sát viện. Loại trang

phục này là thành quả của nhiều năm nghiên cứu của Tam Xử, nhưng dưới sức

tấn công dữ dội của vô số kiếm khí, nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát rồi

bắt đầu rách nát, xuất hiện vô số lỗ hổng nhỏ xíu như miệng trẻ sơ sinh.

Vô số lỗ hổng xuất hiện trên người Ảnh Tử, chỉ trong nháy mắt máu bắt đầu

rỉ ra từ đó.

Phản kích thực sự của Tứ Cố Kiếm không nằm bên ngoài mà ngay bên trong

cơ thể Ảnh Tử. Kiếm ý lạnh lùng và tàn nhẫn kia theo ánh mắt và động tác của

Tứ Cố Kiếm, không chút nương tay xâm nhập vào bên trong Ảnh Tử, khiến nội

tạng của hắn ta đồng loạt chấn động dữ dội. Máu tươi trào ra từ bên trong cơ thể

hắn, chảy xối xả qua khóe miệng.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ảnh Tử, máu không ngừng rỉ ra từ miệng, chảy

mãi không dứt.

Nhưng Ảnh Tử không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười. Trên khuôn

mặt nhợt nhạt bình thường của hắn xuất hiện một nụ cười đầy đau khổ kỳ lạ.

Tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ, tiếng cười mang đầy nỗi điên cuồng

và đau đớn.

"A!"

Ảnh Tử gào thét điên cuồng, như một con thú dữ đang chìm trong đau khổ

vật vã. Hắn đẩy toàn bộ chân khí vào thanh kiếm trong tay, hoàn toàn không

màng tới cơn đau hành hạ làn da mình, chỉ tập trung vào khoảng cách giữa mũi

kiếm và trái tim Tứ Cố Kiếm.

Một luồng khí sóng mạnh mẽ nổ tung giữa hai người, chấn động khiến lá

cây xanh xung quanh xe lăn vỡ vụn ra, biến mất không dấu vết!

Xe lăn rốt cuộc vẫn không thể thay thế đôi chân của con người. Theo sự bộc

phát toàn diện của Ảnh Tử, xe lăn lùi nhanh về phía sau, tốc độ ngày một tăng.

Trong khi đó, thanh kiếm Tứ Cố Kiếm kẹp trên tay đang từ từ nhích tới, tốc độ

cực kì chậm rãi, đâm sâu vào trong cơ thể lão.

Khuôn mặt Tứ Cố Kiếm ngày càng tái nhợt, đôi mắt ngày càng sáng bừng.

Gương mặt Ảnh Tử cũng ngày càng tái nhợt, máu tươi trào ra từ miệng càng lúc

càng nhanh, nhuộm đỏ thành một vệt máu dài trên mặt đất!

Chính cảnh tượng này hiện ra trước mắt Phạm Nhàn. Hai khuôn mặt tái

nhợt, một người thổ huyết, một người im lặng, đang giao đấu trong cuộc chiến

điên cuồng nhất, nhưng cũng lạnh lùng nhất. Tay Phạm Nhàn run lên, y không

ưa Tứ Cố Kiếm. Về lý mà nói, y nên giúp đỡ Ảnh Tử, nhưng nếu y muốn ra tay

thì đã sớm làm rồi, khi còn ở phía sau lưng Tứ Cố Kiếm. Với tình trạng tàn tật

hiện tại của Tứ Cố Kiếm, nếu hai đại cao thủ Phạm Nhàn cùng Ảnh Tử cùng ra

tay, chắc chắn đã có khả năng thành công.

Ảnh Tử c* cũng sẽ không đau khổ như lúc này, cũng không bi ai như thế,

càng không đau đớn như vậy!

Có điều, Phạm Nhàn vẫn không hề ra tay, chỉ run rẩy, lạnh lùng nhìn cảnh

tượng trước mắt. Điều này không liên quan gì đến thỏa thuận giữa Nam Khánh

và Đông Di thành, cũng không liên quan gì đến tình cảm giữa Tứ Cố Kiếm với

mẹ và với Ngũ Trúc thúc, Phí Giới tiên sinh ngày xưa.

Y hứa sẽ tạo cơ hội báo thù cho Ảnh Tử, nhưng sẽ không can dự vào quá

trình báo thù của Ảnh Tử. Dù không rõ nguyên nhân vụ thảm sát tộc diệt môn ở

phủ Thành chủ Đông Di thành năm xưa, nhưng Phạm Nhàn tôn trọng Ảnh Tử.

Ảnh Tử là một kiếm khách kiêu hãnh. Ít nhất là hôm nay, hắn không đến với

tư cách một sát thủ đối đầu với huynh trưởng của mình, niềm tự hào của Đông

Di thành, nỗi sợ hãi và đau đớn vĩnh cửu trong lòng Ảnh Tử.

Nếu Phạm Nhàn xuất thủ lúc này, Ảnh Tử sẽ không đồng ý. Phạm Nhàn rõ

ràng điều này, nên đã chọn cách đứng ngoài, run rẩy quan sát.

o O o

Cạch một tiếng, xe lăn cuối cùng cũng lùi về phía sau sân viện, dưới thềm

đá bên kia, không còn lối lui. Va chạm với tốc độ cao đến thế, xe lăn lập tức vỡ

vụn thành vô số mảnh gỗ, Ảnh Tử đầy máu tươi, ánh mắt điên cuồng, cuối cùng

lại tiến thanh kiếm trong tay thêm một tấc nữa.

Để rút ngắn khoảng cách một tấc ấy, Ảnh Tử phải trả giá rất lớn.

Đôi môi Tứ Cố Kiếm run rẩy, cười lên bằng giọng khàn khàn nói kỳ lạ: "Ha

ha..." Tiếng cười vừa dứt, lão ngã ngồi dưới thềm đá, hai ngón tay siết chặt,

thanh kiếm đâm trúng ngực bỗng nhiên cạch một tiếng gãy đôi!

Ảnh Tử không cười, mũi kiếm gãy lìa trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm. Trong

tay vẫn cầm nửa đoạn kiếm còn lại, thế chém dường như không hề ngừng lại,

nửa đoạn kiếm tàn tự nhiên không gì cản nổi, theo mũi kiếm run rẩy cắm trên

ngực Tứ Cố Kiếm, lại đâm xuống thật sâu vào ngực hắn.

Từ lúc xuất hiện sau lưng thi thể thành chủ, bước xuống thềm đá, đâm trúng

ngực Tứ Cố Kiếm rồi liên tục đẩy lùi xe lăn mười trượng, cho đến đoạn kiếm

cuối cùng đâm xuống, chiêu kê sấm sét oanh liệt của Ảnh Tử thực chất chỉ là

một kiếm, không ngắt quãng, kiếm ý liên tiếp đến tận bây giờ, chỉ duy nhất một

kiếm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1629: Không phải Thánh nhân không dùng được 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bởi vì trong đời này, Ảnh Tử chỉ có duy nhất một cơ hội để thực hiện kiếm

ấy.

Tàn kiếm không chút sắc bén đâm vào ngực Tứ Cố Kiếm, không trơn tru mà

trái lại cảm giác như rách da xé thịt, đau đớn vô cùng.

Dường như Ảnh Tử cũng cảm nhận được nỗi đau của đối phương, bởi vì

chính hắn cũng rất đau, đau đến run rẩy, cúi đầu, im lặng đâm xuyên, cắt rời.

Cắt rời quá khứ hai mươi mấy năm về trước. Trong nháy mắt ấy, Ảnh Tử

như thấy được rất nhiều thứ, thấy được nhiều năm trước, tên ca ca ngốc nghếch

lén lút dựng một túp lều nhỏ trên một vùng đất hoang ngoài thành rồi tự hào nói

đây sẽ là nơi thánh địa võ đạo của thiên hạ sau này.

Lúc đó còn nhỏ, Ảnh Tử đứng bên cạnh nhìn căn lều rách nát kia, nhìn

người mù và cô gái đôi lúc bước vào lều. Rồi một ngày, đứa trẻ bắt đầu cảm

thấy hứng thú với kiếm, ca ca ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: "Đệ muốn học

à? Muốn học huynh có thể dạy đệ mà."

Học kiếm là việc rất vất vả và nhàm chán. Hai huynh đệ trong túp lều tranh

trở thành kẻ ngốc trong mắt mọi người. Người ta bảo rằng phủ Thành chủ

không biết có phạm thượng với Thần Miếu không, mà lại sinh ra hai đứa ngu

ngốc. Huynh đệ tỷ muội trong phủ không màng tới hai đứa ngốc ấy. Có lẽ khi

đó có chuyện kinh khủng nào đó, nhưng bản thân không biết, bởi lúc đó còn quá

nhỏ.

Rồi chính là đêm ấy, tất cả mọi người đều chết, người đứa trẻ hận đã chết,

người đứa trẻ yêu cũng đã chết, chó mèo cậu bé nuôi cũng chết, huynh đệ tỷ

muội thúc bá cô di đều đã chết... cha mẹ thương yêu cũng đã mất!

Không ai sống sót cả.

Chỉ còn mình nó run rẩy đứng sau rèm cửa trong phủ, nhìn thanh kiếm nhễu

máu trên tay đại ca ngốc nghếch, nhìn đôi mắt không chút cảm xúc ấy, bắt đầu

cảm thấy sợ hãi, bởi chắc chắn nếu không rời đi, tên đại ca ngốc nghếch kia sẽ

giết cả mình.

Có lẽ đó là đêm Tứ Cố Kiếm thực sự trở thành một vị Đại tông sư, cũng là

đêm đứa con trai nhỏ nhất của phủ Thành chủ bắt đầu trốn chạy. Từ đêm đó,

Ảnh Tử đã thành Ảnh Tử, chỉ có thể sống trong bóng tối, không bao giờ được

thấy ánh mặt trời.

Vì trong lòng hắn đầy căm thù, oán hận, sợ hãi. Ban đêm không dám ngủ, vì

mỗi lần ngủ say đêm khuya, dường như luôn nhìn thấy đôi mắt vô cảm ấy.

Nên khuôn mặt Ảnh Tử ngày càng tái nhợt. Hắn biết nếu không giết được

người đó, cả đời sẽ phải sống trong bóng tối. Người ấy trở thành Kiếm Thánh,

trở thành chủ nhân Đông Di thành, mỗi lần nghe tin, Ảnh Tử lại cảm thấy mình

mãi mãi chỉ là đứa trẻ run rẩy, đầy máu và sợ hãi.

Rất nhiều năm sau, mũi kiếm chứa đựng hai mươi năm oán hận, sợ hãi và

mong muốn trả thù cuối cùng cũng đâm vào người đó. Mũi kiếm xuyên qua hai

mươi năm thời gian, mang theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng cũng nếm được vị

máu của lão. Nhưng Ảnh Tử vẫn chưa hoàn toàn giải thoát, vẫn run rẩy, vì trên

người vẫn còn vết máu.

Bởi vì Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết.

o O o

Trên người Tứ Cố Kiếm cũng đầy máu, chỉ không biết máu nào là của chính

hắn, máu nào là của đệ đệ. Máu của huynh đệ tuy có thể trao đổi cho nhau,

nhưng không nên trao đổi theo cách thế này.

Quần áo trên người cả hai vỡ thành vô số mảnh vụn dưới sức công kích của

kiếm khí bốn phía trong phủ, rách nát treo lủng lẳng trên người. Mi mắt Tứ Cố

Kiếm rủ xuống, có vẻ như sắp nhắm nghiền, nhưng thân hình gầy guộc của hắn

lại giống Ảnh Tử, bắt đầu run rẩy dữ dội.

Tứ Cố Kiếm kẹp chặt nửa đoạn kiếm, nhanh như chớp rút ra, chém về phía

cổ Ảnh Tử.

Ảnh Tử không tránh né, ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp lại thành kiếm,

đâm thẳng vào lỗ máu trên mũi kiếm đang rút ra.

Lấy mạng đổi mạng, không chết không thôi.

Một tiếng bộp đục ngầu, hai người nhanh chóng tách ra. Ảnh Tử như viên

đá, bị đẩy bay lên một đường khói bụi, dọc theo vũng máu lao nhanh trở lại, đập

mạnh xuống bậc thềm đá, thổ huyết không ngớt, thở hổn hển không dứt.

Tứ Cố Kiếm ngồi bệt dưới chân thềm đá bên kia, ngực cắm nửa thanh kiếm

còn lại, nửa đoạn kiếm kia vẫn nằm gọn trong ngón tay. Hắn lạnh lùng nhìn Ảnh

Tử dưới chân thềm đối diện, một dòng máu chậm rãi chảy xuống khóe miệng.

Sân đình phủ Thành chủ chìm trong im lặng đáng sợ.

Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế đứng dưới gốc cây xanh, mặt mày tái mét

nhìn cảnh huynh đệ tương tàn. Tiểu Hoàng đế không biết người áo đen là ai,

nhưng ít nhất cũng thấy được thực lực đối thủ mạnh tới cực điểm, nếu không

đâu thể giằng co với Tứ Cố Kiếm lâu như vậy.

Nhưng Phạm Nhàn thừa hiểu, cuối cùng vẫn là Ảnh Tử thất bại. Dù Tứ Cố

Kiếm đã ở thời khắc dầu cạn đèn tắt, nhưng Đại tông sư vẫn là Đại tông sư. Chỉ

cần còn một hơi thở, vẫn có thể kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao võ lực nhân gian,

dù bị gió núi thổi mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống bụi trần, nhưng

cuối cùng vẫn đứng vững.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back