Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch
Khánh Dư Niên
Chương 1585: Bẻ dương liễu vào nhà 1



"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nói: "Trẫm từng trông mong Phạm Nhàn,

nhưng nghĩ kỹ lại, đã không cùng tộc thì ắt có lòng dạ khác, rốt cuộc hắn vẫn là

đắ con tư sinh của Khánh Đế. Làm sao hắn lại suy nghĩ cho Đại Tề được? Nhất

là trong những năm gần đây, trẫm quan sát hắn kĩ lưỡng, đã có thể khẳng định...

Hiện giờ hắn còn quá non nớt so với Khánh Đế, càng không thể ảnh hưởng đến

tham vọng của Khánh Đế."

Lang Đào lặng thinh một lúc lâu. Liên quan tới chuyện ở Định Châu thanh

Châu, hắn hiện đang là thủ tọa Thiên Nhất đạo, đương nhiên hiểu rất rõ, đã có

không ít đệ tử trên núi chết trong tay Giám Sát viện của Phạm Nhàn. Cuối cùng

hắn nhẹ nhàng nói: "Không biết Đóa Đóa sẽ nghĩ thế nào."

Trong mắt Tiểu Hoàng đế lóe lên vẻ băn khoăn: "Nếu tiểu sư cô ở vị trí của

trẫm, chắc cũng sẽ giết Phạm Nhàn."

Lúc này, thái giám giọng the thé bước từng bước nhỏ tới tới, vội vàng đi tới

bên cạnh hai người, hạ giọng tâu: "Đã truyền chỉ cho Quý phi, lệnh cho Quý phi

đến vườn hoa. Phòng đã trống."

"Hà đạo nhân và cao thủ Kiếm Lư đã ẩn nấp xong xuôi. Có thể ra tay bất cứ

lúc nào." Hắn run rẩy tâu tiếp, nói vậy lúc trước vào phòng truyền chỉ cho Tư

Lý Lý đã khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Lang Đào nhắm mắt rồi mở mắt ra, tinh quang bừng sáng rồi lặng lẽ tắt

ngúm, nói nhỏ: "Thần đi đây."

Bắc Tề Hoàng đế gật đầu. Nếu đã biết người trong phòng là Phạm Nhàn,

Lang Đào mà không ra tay, chỉ với mấy cao thủ Kiếm Lư cũng khó mà giữ nổi

y.

Lang Đào bước về phía căn phòng ấy. Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cửa

gian nhà trên núi, nhìn xuống ngôi nhà tranh kia, mắt hơi híp lại, ánh mắt lộ vẻ

phức tạp khó tả. Thân là đế vương luôn phải gánh vác nhiều điều bất đắc dĩ, cho

dù nhẫn tâm cũng phải nhẫn tâm với chính mình trước tiên.

Lúc này, Tư Lý Lý đi theo sau thái giám, đến đứng sau lưng Hoàng đế bệ

hạ, nhìn bóng dáng bệ hạ với vẻ nghi hoặc.

Hoàng đế Bắc Tề chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhìn nữ nhân yêu quý

nhất của mình, thầm nghĩ nếu không phải lúc trước lời nói của Tư Lý Lý hơi

vụng về, trong phòng gian phòng lại thoáng chút xấu hổ đã lâu không thấy, chỉ

sợ bản thân không đoán ra thằng nhóc kia táo bạo đến mức lẻn vào nhà mình

rồi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Từ ánh mắt châm chọc của Hoàng đế, Tư Lý Lý hiểu ra nhiều điều, lòng

chợt se lại. Cô cúi đầu, c*n m** d***, im lặng không nói. Thấy vậy, không hiểu

sao trong lòng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nổi cơn thịnh nộ, giọng nói lạnh lùng

vang lên từ kẽ răng: "Ngươi đền đáp trẫm như thế ư?"

Âm điệu ba chữ cuối cao vút lên, lúc này các thái giám đứng bên ngoài khu

vườn, còn các cao thủ Kiếm Lư và Bắc Tề đã bao vây căn phòng kia, Tiểu

Hoàng đế không cần lo lắng Phạm Nhàn có thể lại gần mình.

Tư Lý Lý ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp: "Thiếp chẳng làm điều gì phụ lòng

bệ hạ cả."

Sắc mặt Tiểu Hoàng đế dần lạnh giá, chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ một nói:

"Ngươi còn muốn đền đáp trẫm thế nào nữa? Chẳng lẽ còn định để hắn giết

trẫm, mới gọi là phụ lòng?"

Không đợi Tư Lý Lý đáp lời, hắn híp mắt nói: "Chỉ tiếc là hắn sắp chết rồi."

Tư Lý Lý nghe vậy đã thoát khỏi cơn kinh ngạc ban đầu. Cô biết rõ Phạm

Nhàn là người thế nào, cho dù Lang Đào đem cao thủ Kiếm Lư khống chế y,

nhưng Phạm Nhàn biết quá nhiều điều...

Cô thương cảm nhìn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, nếu

thiếp là ngài, thiếp sẽ thả Phạm Nhàn đi. Nếu bắt giữ hay g**t ch*t hắn, ai biết

hắn có gây ra chuyện kinh thiên động địa nào trước khi chết hay không."

Tiểu Hoàng đế Bắc Tề giật mình, không hiểu ý Tư Lý Lý muốn nói gì. Đột

nhiên một cơn gió mạnh nổi lên trong khu vườn của gian nhà, thổi cát bụi bay

mịt mù, một bóng người màu đỏ đen lao xuống như tảng đá, đập về phía thân

hình mảnh mai của Tiểu Hoàng đế.

Con ngươi của Tiểu Hoàng đế co lại, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra đó là ai.

Trong lòng hắn kinh hoàng, thầm nghĩ sao dưới bố trí tuyệt diệu của mình, dưới

sự phối hợp của Lang Đào, Hà Đạo nhân cùng các cao thủ Kiếm Lư mà vẫn

không giữ được người này?

Nói ra thì chậm chứ mọi việc xảy ra quá nhanh, dù sao hắn cũng là một vị

đế vương, gặp cảnh nguy cấp nhưng không hề hoảng loạn, quát lớn một tiếng,

rút bội kiếm đeo bên hông chém tới bóng người kia.

Một tiếng keng vang lên, kiếm va vào nhau, dao găm đen dễ dàng đập vỡ

bội kiếm của Bắc Tề Hoàng đế. Bóng người ôm sát người Tiểu Hoàng đế.

Như cơn gió ôm lấy cây rừng, như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Làm gợn lên cơn sóng bạc đầu, tạo từng vệt trên mặt hồ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1586: Bẻ dương liễu vào nhà 2



"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn phun một ngụm máu tươi lên người Tiểu Hoàng đế, khiến toàn

thân hắn đầy máu. Dao găm đen dễ dàng đập vỡ bội kiếm Thiên tử, nhưng cú

chạm nhẹ ấy lại khiến tâm mạch Phạm Nhàn bị tổn thương nặng nề, máu bắn

tung tóe.

Y có thể thoát khỏi vòng vây của năm cao thủ cửu phẩm, không phải vì bản

lĩnh thông thiên, mà vì tên thái giám kia vào phòng tuyên triệu Tư Lý Lý đã

khiến Phạm Nhàn nhận ra có vấn đề.

Tuy y không biết Hoàng đế Bắc Tề làm cách nào đoán ra trong phòng,

nhưng không còn thời gian suy nghĩ, ngay sau khi Tư Lý Lý rời khỏi căn phòng

vài bước, Phạm Nhàn cực kỳ lăng lệ xông ra, mạnh mẽ đẩy lui Hà Đạo nhân,

tránh né kiếm quang lạnh lẽo từ đệ tử Kiếm Lư.

Chỉ tranh trước được nửa khắc nhưng lại là nửa khắc quan trọng nhất, vì

trên đường chạy trốn, y gặp Lang Đào. Nếu Lang Đào ra tay ngoài phòng, chỉ e

Phạm Nhàn không có cơ may sống sót.

Giao thủ một chưởng dưới hiên nhà, Phạm Nhàn bay người lên, chân khí

của Lang Đào bị kích động, hai chân trầm xuống, tạm thời không di chuyển

được.

Lúc đó trước mặt Phạm Nhàn có hai lựa chọn: một là lên núi, hai là về phía

nhà tranh. Con đường thứ hai nguy hiểm hơn, bởi Vân Chi Lan và đệ tử Kiếm

Lư đang canh gác dưới chân núi. Nếu mắc kẹt, cho dù Phạm Nhàn có bản lĩnh

thông thiên cũng khó mà sống sót.

Nhưng ngoài dự liệu của Bắc Tề và Kiếm Lư, Phạm Nhàn xoay người trên

không trung như chim ưng, vẽ một đường vòng cung, lao thẳng đến vách đá,

dưới đó là một trong những thánh địa võ đạo... Kiếm Lư.

Phạm Nhàn chọn con đường mạo hiểm, vì y không cam tâm. Y không cam

tâm liều lĩnh đến thế nhưng không gặp được Tứ Cố Kiếm, không chạm mặt

được Tiểu Hoàng đế Bắc Tề.

May mắn thay, trên đường chạy trốn, y chạy vào trong sân, thấy Tiểu Hoàng

đế đứng bên cửa gian nahf trên núi ra vẻ công tử.

o O o

Máu tươi như nước chảy đầy mặt mày Bắc Tề Hoàng đế. Phạm Nhàn áp sát

hắn, nhưng không thể dừng bước chân được nữa. Vì cưỡng ép thoát thân, dọc

đường lại giao thủ một chưởng với Lang Đào. Thực sự đã đến cực hạn, giờ

muốn dừng chân là điều không thể.

Ngay trước ánh mắt kinh hoàng của Tư Lý Lý, Phạm Nhàn ôm lấy Tiểu

Hoàng đế, giống hệt hai người nam nhân liều chết vì tình, cương quyết, dứt

khoát nhảy xuống vực sâu!

Vài luồng ánh sáng lướt qua, các cao thủ với Lang Đào cầm đầu lao qua bên

cạnh Tư Lý Lý, mặt mày khiến nhìn Phạm Nhàn ôm Tiểu Hoàng đế lao thẳng

xuống vách núi tự sát, đâu kịp suy nghĩ, bèn nhảy xuống theo!

Tất nhiên Phạm Nhàn không tự sát, trên đời này nhảy vách đá coi như trò

vui, ngoài Ngũ Trúc thúc ra thì chỉ có y. Cho dù bị thương không nhẹ, còn ôm

một nhân vật quan trọng, song y vẫn tìm ra từng chỗ đặt chân cực kỳ chính xác,

hoặc là những hòn đá nhô ra, hoặc là các hố cỏ lõm xuống, như một người gỗ

lắp đầy lò xo, dẫm trên vách đá dựng đứng tạo ra một vệt bụi, chớp mắt đã rơi

xuống đất bằng bên dưới vách núi.

Tốc độ rơi xuống cực nhanh, lực phản chấn cực mạnh, khóe môi Phạm

Nhàn lại rỉ máu, còn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bị ép nén huyết mạch rung động,

sắc mặt tái nhợt. Nhưng dù vậy, trong đôi mắt vị Hoàng đế này vẫn chẳng hề sợ

hãi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, hơi thắc mắc, dường

như không ngờ y không chỉ trốn thoát được, mà còn khống chế nổi mình.

Vùng đất bằng phía dưới vách đá chính là trước Kiếm Lư, nơi này xảy ra

biến cố, các đệ tử Kiếm Lư vốn đang cản trở Vương Thập Tam Lang đi vào, vội

rút kiếm bên hông, nhanh chóng dàn thành một kiếm trận bao vây Phạm Nhàn

vào giữa.

Cách đó không xa, Vân Chi Lan vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối cũng bước

ra, kiếm khí bốc lên tận trời, đâm thẳng vào Phạm Nhàn.

Vài bóng mờ lướt qua trên vách núi, mấy cao thủ dẫn đầu bởi Lang Đào chỉ

chậm hơn Phạm Nhàn một chút, đã nhảy xuống đuổi theo.

Không gian lập tức chìm vào im lặng, trong sự im lặng ấy tràn ngập căng

thẳng vô hạn.

o O o

Phạm Nhàn một tay bấm mạch môn Hoàng đế Bắc Tề, một tay siết chặt dao

găm màu đen, mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Chỉ cần liếc nhìn, y đã biết gần

như toàn bộ cao thủ cửu phẩm trong thiên hạ, nhất là của hai nhánh Đông Di và

Bắc Tề đều đã tập trung nơi đây. Từ sau trận Đại Đông sơn, chỉ có Kiếm Lư

ngày hôm nay mới tập hợp được nhiều cao thủ như vậy.

Mục tiêu của họ rất nhất trí, đơn giản là giữ Phạm Nhàn lại.

Vấn đề là Phạm Nhàn đang nắm chặt tay Hoàng đế Bắc Tề, tuy y nắm rất

nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết, chỉ cần y muốn, chân khí bá đạo kỳ lạ trong

người chỉ cần tuôn ra một lần thôi là Hoàng đế Bắc Tề sẽ lập tức tan thành vô số

khối máu thịt.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1587: Bẻ dương liễu vào nhà 3



"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Dưới bao vây của nhiều cao thủ như vậy, vẫn có thể khống chế bệ hạ, quả

thực xứng danh... Nam Khánh Phạm Nhàn."

Có người trong sân nhìn cảnh tượng này, khẽ khen ngợi. Người vừa nói

chính là nhị đệ tử Kiếm Lư, lúc này tất cả mọi người đều căng thẳng, chỉ riêng

vị nhị sư huynh không thuộc phe nào có thể tự nhiên cảm khái, nói ra điều tất cả

đang nghĩ trong lòng.

Mặc dù thiên hạ đều biết, Phạm Đề ti ngày nay đã là cao thủ tuyệt đối cửu

phẩm thượng, nhưng hôm nay trên núi, rõ ràng là Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nắm

được tung tích của y, bố trí mai phục, không ngờ cuối cùng y vẫn trốn thoát,

thậm chí còn bắt sống được Hoàng đế làm con tin!

Cho dù là Hà đạo nhân, hoặc cao thủ trong Kiếm Lư, đơn đấu một một thì

dù không địch lại Phạm Nhàn nhưng ít nhất cũng gây rất nhiều rắc rối. Huống

hồ trên núi còn có Lang Đào đại nhân, thực lực tuyệt đối không dưới Phạm

Nhàn. Thế mà ngay cả trong tình huống đó vẫn không giữ được y! Ai nấy đều

lạnh người, nghĩ rằng hai năm qua Phạm Nhàn chắc đã có thêm kỳ ngộ, mới có

thể cường đại đến thế.

Phạm Nhàn cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, siết chặt tay Tiểu Hoàng đế, nhìn

quanh, khàn giọng nói: "Hóa ra các vị đều ở đây... Bây giờ có thể nói chuyện

được chứ?"

Kiếm Lư tọa lạc ngoại ô Đông Di thành, dãy nhà tranh tựa lưng vào, chiếm

diện tích rất rộng, cửa nhà tranh ở dưới chân núi, bốn phía là nơi Tứ Cố Kiếm

và các đệ tử bế quan. Nhưng lúc này ở sâu trong gian nhà tranh, mười mấy cao

thủ tụ tập Kiếm Lư, chắc chắn không kinh động đến vị đại nhân ở nơi sâu xa

nhất.

Phạm Nhàn biết bản thân không mạnh, chỉ cần một mình Lang Đào là có thể

cầm chân mình. Huống hồ bên ngoài còn có Vân Chi Lan đang từ từ tích tụ

kiếm khí nhìn mình. Hai người này đều là cao thủ cửu phẩm thượng lừng danh

từ lâu.

Trước đó y chỉ có thể trốn khỏi núi nhờ bản năng nguy hiểm như dã thú từ

thuở nhỏ và khả năng quyết đoán mạnh mẽ. Còn việc bắt được Hoàng đế Bắc

Tề phải nhờ may mắn. Đương nhiên, nếu y không làm ngoài dự liệu của tất cả

mọi người, hung hãn lao về Kiếm Lư dưới chân núi thì cũng không thể gặp

được Hoàng đế Bắc Tề.

Vậy nên tất cả đều dựa vào: thực lực, quyết đoán, may mắn và... điều mà

quá khứ Phạm Nhàn thiếu nhất, dũng khí.

o O o

Mặc dù lúc này Phạm Nhàn đã khống chế được Hoàng đế Bắc Tề, nhưng

tình thế vẫn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù ai cũng không thể thoát khỏi vòng vây

của các cao thủ. Thành công? Vẫn còn quá sớm, y chỉ mới bước lên con đường

gian nan.

Đó là con đường đầy gai góc, nhuộm đỏ cánh hoa nhỏ dọc đường.

Hoàng đế Bắc Tề đứng bên cạnh y, lạnh lùng liếc nhìn nam nhân này, trong

tình thế nguy hiểm mà vẫn bình tĩnh, không khỏi bội phục, chậm rãi mở miệng

nói: "Phạm Nhàn, ngươi quả là to lớn, dám mạo phạm trẫm trước Kiếm Lư."

Phạm Nhàn nâng cổ tay, lau vết máu trên mép, tự giễu: "Bệ hạ muốn giết ta,

ca ta phải giơ cổ chờ chém hay sao?"

Hắn ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn xung quanh, nói: "Mặc dù ta không muốn

làm thiếu tính kỹ thuật như chuyện bắt cóc, nhưng ngươi phát hiện ra ta quá

nhanh, lại xui xẻo bị ta bắt được, ta cũng chỉ đành tạm thời làm tên bắt cóc vậy."

Y cất cao giọng, mỉm cười nói với đám người đang tiến lại gần: "Nói thẳng

ra nhé, muốn hắn sống sót thì đừng ép ta."

"Đừng ép ta nổi giận."

o O o

Lời vừa dứt, mọi người im lặng. Vân Chi Lan chậm rãi tách mọi người ra,

chắp tay với Phạm Nhàn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, một mình ngươi

đã khuấy động Kiếm Lư của ta không có ngày nào yên tĩnh, Vân Chi Lan này

cũng phải thán phục ngươi. Nhưng cho dù ngươi khống chế bệ hạ, nơi đây vẫn

là Kiếm Lư, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta thả ngươi đi à?"

Lúc này Lang Đào cũng bước lên, cúi đầu với Phạm Nhàn, nói: "Tiểu Phạm

đại nhân, ta khâm phục dũng khí và thực lực của ngươi, nhưng quần hùng tụ

tập, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng thoát thân. Còn về bệ

hạ... Đương nhiên chúng ta không thể để mang ngài ấy đi."

Phạm Nhàn cố nuốt ngụm máu xộc lên, khóe mi nhướn lên, hung tàn hiện

rõ: "Ta đánh không lại các ngươi, nếu các ngươi không chịu nhường thì ta

không ngại để ai đó cùng lên đường, nhớ sắp xếp cho ta chung một mộ nhé, ta

cũng muốn để lại dấu ấn trong lịch sử."

Đối mặt cường giả dường như vô lý, hung hăng tho bạo nhưng thực chất rất

âm hiểm đến cực điểm, không ai biết y còn nắm trong tay những hậu chiêu nào,

Lang Đào và Vân Chi Lan đều cảm thấy khó xử. Vân Chi Lan liếc nhìn Lang

Đào, có vẻ rất khó hiểu, tại sao trên núi phát hiện ra Phạm Nhàn rồi, với tu vi

của ngươi cộng thêm các cao thủ giúp sức mà vẫn để y chạy thoát, thậm chí còn

bắt được Tề Đế?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1588: Bẻ dương liễu vào nhà 4



"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong lòng Lang Đào u uất và tức giận, làm sao có thể ngờ nổi Phạm Nhàn

bị mọi người vây công mà lại tự nhảy vào lưới chạy về phía Kiếm Lư, ai ngờ

được lúc ấy Hoàng đế đang xuất thần nhìn Kiếm Lư!

Lúc này bên Kiếm Lư kinh ngạc trước thực lực Phạm Nhàn thể hiện, không

khỏi hứng thú muốn thử xem thủ lĩnh trẻ tuổi của Nam Khánh có thể đạt tới giới

hạn nào. Nhưng cao thủ Bắc Tề lại lo sợ, e ngại Phạm Nhàn bất cẩn hoặc tâm

trạng thay đổi bất ngờ, làm hại Hoàng đế bệ hạ.

Đúng lúc cục diện căng thẳng, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề im lặng từ lâu đột

nhiên lên tiếng: "Phạm Nhàn, đừng dọa những kẻ khốn khổ kia, ngươi đâu dám

đụng một ngón tay vào ta."

Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Hoàng đế đang

đưa ánh mắt châm chọc nhìn mình. Không hiểu sao y bị ánh mắt này kích động,

mỉa mai cười, đưa hai ngón tay nâng cằm Tiểu Hoàng đế, khinh khỉnh nói:

"Thằng nhóc, cằm cũng trơn tru đấy..."

Xung quanh xôn xao, không ngờ Phạm Nhàn lại dám có hành động khinh

bạc như vậy với quân vương một nước, nhưng lại nghe câu nói tiếp theo của

hắn.

"Ta không dám đụng một ngón tay vào ngươi, hai ngón có được không?"

o O o

"Ta thề với danh nghĩa sư phụ, ngươi thả bệ hạ, chúng ta tuyệt không cản

ngươi." Lang Đào đột nhiên bước lên, khí thế bộc phát, lạnh lùng nói. Với địa vị

của hắn, lời thề này chắc chắn đã cho Phạm Nhàn một cơ hội rút lui tuyệt vời.

Nhưng Phạm Nhàn hoàn toàn không có ý định lui!

Dưới sự đe dọa của nhiều cao thủ, y không hề nghĩ tới việc rút lui, thậm chí

còn muốn tìm thêm lợi ích. Ngoài Phạm Nhàn ra, thật sự không ai dám liều lĩnh

như vậy.

"Các ngươi không cản ta, còn người của Kiếm Lư thì sao?" Phạm Nhàn hỏi

Lang Đào.

Lang Đào liếc Vân Chi Lan. Sau khi nhắm mắt một lúc, Vân Chi Lan nói

nhỏ: "Đệ tử Kiếm Lư cũng không cản ngươi... Nhưng nếu ngươi đi được nửa

dặm, đệ tử Kiếm Lư sẽ bắt đầu truy sát ngươi."

Phạm Nhàn nhìn hắn cười mỉa mai rồi nói với Lang Đào: "Ngươi cũng nghe

thấy đấy, ta không muốn bị truy sát."

Lang Đào tức giận hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc, đột nhiên nhìn về phía gian nhà cỏ gần đó, ánh

mắt dừng lại trên Vương Thập Tam Lang như bị mọi người lãng quên, bình tĩnh

nói: "Ta mệt rồi, muốn ngồi nghỉ... Thỏa thuận nhé, ta thả người, trong vòng

nửa dặm các ngươi không được cản ta."

Lang Đào và Vân Chi Lan gật đầu. Dù là bên nào đi nữa, lúc này trong lòng

ai nấy đều như bị lửa đốt, sợ Phạm Nhàn làm hại Hoàng đế Bắc Tề.

Phạm Nhàn từ từ buông tay Hoàng đế Bắc Tề, nhưng Tiểu Hoàng đế không

lập tức rời đi mà im lặng nhìn vào mắt Phạm Nhàn, như muốn tìm ra bí mật gì

đó.

Tiểu Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Lá gan ngươi lớn thật đấy."

Phạm Nhàn cũng cười bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, ta nghĩ điều gì cũng bị

ngươi đoán ra được."

"Ta biết ngươi sẽ không thả ta đi." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lạnh lùng nhìn y:

"Ta chỉ tò mò, nếu cứ thế này, ngươi đã bị thương, sức lực dần cạn, làm sao có

thể phòng bị được đòn tấn công bất ngờ của các cao thủ?"

"Đương nhiên ta không nỡ bỏ ngươi đi, hơn nữa ta thật sự mệt mỏi rồi."

Trên mặt Phạm Nhàn không chút biểu cảm, "Vì vậy ta cần tìm chỗ ngồi nghỉ."

Tuy hai người nói nhỏ nhưng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cũng biết, cho dù mình

vạch trần ý định của Phạm Nhàn trước các thần tử cũng khó mà thay đổi tình

thế, trừ phi hắn đoán ra được bước tiếp theo của Phạm Nhàn.

Ngồi nghỉ? Lúc này đang nguy hiểm, Phạm Nhàn có thể ngồi đâu mà không

sợ bị truy sát?

Ánh mắt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đột nhiên liếc thấy bức họa trên vách, trong

lòng rung động, ánh mắt sáng lên, môi hé mở, chuẩn bị lên tiếng.

Nhưng Phạm Nhàn không cho cơ hội, lợi dụng lúc vòng vây tan ra, sắc mặt

y âm trầm, tay trái như rắn hổ mang vươn ra, ngón tay siết chặt huyệt thái

dương của Hoàng đế Bắc Tề, ngón cái vặn một cái, khiến cánh tay phải của hắn

đau đớn, không thể lên tiếng.

Ngay lúc Phạm Nhàn đưa tay ra như chớp, Vương Thập Tam Lang vẫn im

lặng canh gác bên ngoài, đứng dưới gốc liễu, đánh một chưởng lên thân cây, sắc

mặt bỗng tái nhợt, run rẩy dữ dội!

Độc tố trong người Vương Thập Tam Lang chưa tan, thực lực kém xa bình

thường, nhưng chân khí vẫn dồi dào. Lúc này hắn huy động hết sức, với khí thế

vẫn quyết chí tiến lên như xưa, chỉ trong chớp mắt đã gây rung chuyển không

gian!

Thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn nữa, cây dương liễu dưới tay cũng rung

chuyển mãnh liệt theo. Ba nịp thở sau, rắc một tiếng, cây dương liễu đứt ngang

từ gốc.

Vương Thập Tam Lang gầm lên, hai tay nắm ngược cây liễu làm kiếm, tập

trung tu vi cả đời vào hai tay, sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Tứ Cố Kiếm!

Thân cây làm kiếm, cành cây làm lưỡi kiếm, lá cây làm kiếm phong, quét

ngang ngàn quân!

o O o
 
Khánh Dư Niên
Chương 1589: Khách trong nhà 1



"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vô số tiếng r*n r* vang lên, bụi bay mù mịt, không biết bao nhiêu cao thủ

lập tức phản ứng lại, hoặc tránh hoặc chặt, sử dụng tuyệt kỹ của mình đánh về

phía cây dương liễu như từ trên trời rơi xuống.

Bởi họ biết, đối mặt với cây dương liễu chứa đầy khí thế và sức lực lượng

vậy, nếu không dốc sức, chỉ cần trúng nhẹ một cái thôi là tan xương nát thịt.

Vòng vây quanh Kiếm Lư lập tức hỗn loạn!

Có điều, hai người vẫn bình tĩnh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề bị cây

liễu quét ngang này làm rối loạn, hai cao thủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phạm

Nhàn, chớp nhoáng biến thành hai bóng đen, áp sát tấn công Phạm Nhàn!

Ngay lúc Vương Thập Tam Lang đánh người bằng cây dương liễu, Phạm

Nhàn đã điều tức xong, lại nắm chặt Hoàng đế Bắc Tề, rên một tiếng, cứng rắn

nhảy lên giữa không trung.

Khi Lang Đào và Vân Chi Lan áp sát phía sau, cây liễu của Vương Thập

Tam Lang cũng đâm tới Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn nhảy lên cao, rất đẹp mắt nhấc nửa người lên, đầu ngón chân

nhẹ nhàng đạp lên ngọn cây liễu.

Một mảnh lá cây vỡ toang, một nhánh cây mềm mại nhưng đàn hồi cực tốt,

khiến thân ảnh Phạm Nhàn hóa thành luồng sáng, lao về phía...

Cửa lớn Kiếm Lư!

o O o

Hai tay Lang Đào vội vã chộp lấy nửa chiếc xiêm y của Phạm Nhàn, nhưng

chỉ kịp kéo rách một mảnh vải. Hai thanh loan đao buộc ở cổ tay hắn xé gió bay

ra, tàn nhẫn chém xuống, nhưng chỉ rơi vào khoảng không.

Vân Chi Lan xoay mình tạo thành một đường vòng mềm mại trên không

trung, thanh bội kiếm bên hông tuôn trào ra như dòng nước, chém về phía sau

lưng đang lộ rõ sơ hở Phạm Nhàn. Nhưng kiếm chỉ miễn cưỡng xé rách vai phải

của Phạm Nhàn, làm rơi lại một giọt máu.

Cây dương liễu mà Vương Thập Tam Lang ôm quá dài quá lớn, tốc độ của

ngọn cây quá nhanh, như đẩy Phạm Nhàn bay ra ngoài. Thậm chí còn nhanh

hơn cả đòn tập kích mà hai cao thủ Lang Đào và Vân Chi Lan đã ẩn giấu bao

lâu!

Một tiếng rắc vang lên, cánh cửa cỏ tranh của Kiếm Lư bị Phạm Nhàn đập

nát tươm, y nắm chặt Tiểu Hoàng đế Bắc Tề, lao vụt đi như một cơn gi.

Lang Đào và Vân Chi Lan hét lớn hai tiếng, nâng cao công lực lên tột đỉnh,

như tia chớp xanh lao vào bên trong Kiếm Lư, như giò bộ bám trong xương

đánh tới sau lưng Phạm Nhàn, không tiếc tất cả mà tốc toàn lực ra chiêu!

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khi Vương Thập Tam Lang xuất chưởng chặt dương liễu, Phạm Nhàn đạp

cành lá hóa bướm liệng quanh, Lang Đào và Vân Chi Lan không hề liếc nhìn

nhau, nhưng cảm nhận được nỗi hối hận và sợ hãi trong lòng đối phương.

Lúc này họ mới hiểu, tại sao khi bị phát hiện trong phòng Phạm Nhàn lại

không chịu rời đi, thậm chí còn chạy về phía Kiếm Lư, như vậy mới có thể tình

cờ chế ngự được Hoàng đế Bắc Tề. Hóa ra từ đầu mục tiêu của Phạm Nhàn là

Kiếm Lư, hôm nay y đến chính là để vào Kiếm Lư, gặp Tứ Cổ Kiếm!

Giữa không trung, Lang Đào gầm lên một tiếng điên cuồng, sợi xích kim

loại trên cổ tay lách cách, hai thanh loan đao như hai vệt chớp vàng lao xuống

lưng Phạm Nhàn. Bởi vì hắn biết, tuyệt đối không thể để Phạm Nhàn lôi kéo

Hoàng đế vào sâu trong Kiếm Lư. Một khi để đối phương thoát khỏi tầm mắt,

không ai biết Bắc Tề sẽ đón nhận cái kết kinh hoàng cỡ nào!

Hơn nữa, hắn tin tưởng tuy Hoàng đế bị Phạm Nhàn khống chế nhưng vẫn

bình tĩnh. Mấy năm qua, Hoàng đế đã chứng tỏ mình có tầm nhìn và trí tuệ vượt

xa người thường. Nếu Hoàng đế tin Phạm Nhàn sẽ không hại mình, Lang Đào

đành liều một phen, tấn công để cứu giúp, buộc Phạm Nhàn phải buông tay!

Hai luồng kim quang vút tới sơ hở của Phạm Nhàn, trong khi thanh trường

kiếm trong tay Vân Chi Lan thì thanh tịnh vô cùng, công chính bình thản lướt

qua khe hở giữa hai luồng kim quang, đâm thẳng vào gáy Phạm Nhàn. Kiếm

quang dâng trào như rắn bạc thè lưỡi, kiếm ý sắc bén tột cùng!

Kiếm ý trong nhát kiếm này thực ra rất giống với kiếm ý của Vương Thập

Tam Lang khi ôm dương liễu quét ngang lúc trước. Cả hai đều là những nhát

chém hết sức quyết liệt, không quan tâm trước sau. Lúc này Vân Chi Lan liều

mình ra tay, lý do khác với Lang Đào, hắn quan tâm đến sinh mệnh của Hoàng

đế Bắc Tề, nhưng không tin vào phán đoán của Hoàng đế. Có điều, hắn có lý do

lớn bằng trời không cho Phạm Nhàn bước vào Kiếm Lư, bởi vì sư phụ đang ở

trong đó!

Xuất phát từ những lý do khác nhau, hai vị đại cường giả cửu phẩm thượng

đều hạ quyết tâm như nhau, đồng thời sử dụng chiêu thức ép đáy hòm của mình,

bất chấp tất cả, thậm chí liều cả nguy cơ Hoàng đế Bắc Tề bị giết, cùng chém

vào sở hở cực lớn phía sau lưng Phạm Nhàn!

Lúc này bốn người trên không trung như những con chim bay lượn trên sân

đá trước Kiếm Lư, thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back